Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

VKHN 36-40

Đệ Tam Thập Lục Chương : La Sát Vô Hối


Nguyệt lung hàn sa1.
Gió lạnh như lưỡi dao sắc bén rít trên mặt, Vinh Khô rụt cổ, túm chặt bì sưởng, cước hạ không quá gấp gáp, chậm chạp lại từ tốn, thong thả từng bước ngắn.
Quân doanh thực im lặng, hắn có thể nghe thấy thanh âm lách tách của củi bị thiêu đốt.
Ngẩng đầu nhìn về phía thành lâu ở tận phía xa khuất trong bóng hoàng hôn, kia là biên quan trọng trấn mà Đại Hạ quốc đã mất đi.
Ánh trăng treo tại đầu thành, sáng rực một mảnh, lại lộ ra vẻ vắng lặng sầu lãnh.
Bất giác cước bộ dừng lại, Vinh Khô trong thoáng chốc có chút ngây ngẩn mà nhìn về phía tường thành đến xuất thần.
Sau khi bị bắt đến quân doanh Lưu Việt quốc, hắn cũng không hề bị khi nhục như đã tưởng. Mấy ngày nay, Thác Bạt Hoàn cũng không thường đến gặp hắn như trước, cho nên hành động của hắn không còn bị trói buộc nhiều lắm.
Vinh Khô có thể tự do đi lại trong quân doanh Lưu Việt quốc, nếu như muốn vào thành ngắm nhìn, Thác Bạt Hoàn cũng sẽ không ngăn trở, chỉ tăng một số người đi theo hắn.
Vinh Khô không rõ mục đích của những kẻ này là gì. Mất nhiều tâm tư tinh lực như vậy chỉ vì bắt hắn làm nhân chất, tựa hồ có phần quá mức xem trọng hắn.
“Vương gia. . .” Vinh Khô đứng đó được một lúc thì, hán tử vẫn luôn đi theo hắn đang đứng bên cạnh mở miệng “Đại mạc về đêm rét lạnh càng đậm, tình trạng quân lý gian khổ, ngày vẫn là tránh gió đi một chút.”
Vinh Khô không lên tiếng trả lời, chỉ là xoay người, hứng lấy một cơn gió thổi đến, cất bước trở lại doanh trướng của mình.
Tuy không rõ kế hoạch của Thác Bạt Hoàn, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ, nam nhân dã tâm bừng bừng kia, không chỉ có được phiếu hãn2 cùng dũng mãnh của hán tử Đại mạc, hơn nữa lại còn có trí mưu xuất sắc cùng tâm tư kín đáo.
Chiến tranh giữa Lưu Việt quốc và Đại Hạ quốc, từ thưở hai nước kiến quốc đến nay chưa từng có lần nào bình ổn.
Trong dĩ vãng, mỗi hồi Lưu Việt đoạt được lãnh địa của Đại Hạ thì sau đó, đều tận lực sưu quát lỗ lược3, gây ác chồng chất. Bách tính biên thành cũng chính vì vậy mới đối với Lưu Việt vừa thống hận lại vừa e sợ.
Song lần này Lưu Việt lại hoàn toàn thay đổi tác phong, dù chiếm hơn trăm dặm cương thổ cùng hai tòa thành trấn của Đại Hạ, quân đội Thác Bát Hoàn tuyệt không hề gây ra bất cứ hành động nào xâm nhiễu dân sinh.
Động thái đó, tất nhiên là hữu ích đối với bách tính. Cũng chính vì thế, càng hiển lộ rõ dã tâm cùng âm mưu Thác Bạt Hoàn lớn cỡ nào.
Áp xuống những suy nghĩ lung tung, Vinh Khô bước vào doanh trướng, ngay lập tức cảm thấy rét lạnh quẩn thân đều tan đi. Lô tử trong doanh trướng đang hừng hực cháy, ấm áp đến mức khiến người ta cảm thấy có chút mệt mỏi, khốn ý mãnh liệt tràn đến.
Dư quang liếc nhìn thị vệ cao lớn, Vinh Khô trầm mặc ngồi lên tháp thượng, cầm lên thư tịch lúc sớm vẫn chưa xem xong, bắt đầu mở ra xem
Chỉ là. . .không thể nào chuyên tâm được, tầm mắt đặt trên văn tự, nhưng suy nghĩ đã bay đến tận đâu.
Mấy ngày nay, đại để hắn đã đi dạo một vòng quanh quân doanh Lưu Việt, phòng bị nơi này nhìn thoáng qua có vẻ lơi lỏng, nhưng trên thực tế Vinh Khô lại không tìm được biện pháp nào có thể thoát ra ngoài.
Mà cho dù trốn được ra khỏi quân doanh, từ nơi này đến chỗ trú địa của quân Đại Hạ ở Thanh Sa Quan, ít nhất cũng hơn mười dặm lộ trình. Ngoại trừ sa mạc ra, còn có một tòa núi không nhỏ chắn ngang ở giữa ——cũng chính là nhân tố tự nhiên khiến hai đạo quân trì hoãn không có động tĩnh nào, hình thành nên thế giằng co hiện tại.
. . .dựa vào thực lực bản thân mà thành công trở về Đại Hạ, là hi vọng cực kỳ xa vời.
“Bốp!”
Vinh Khô chậm rãi cúi đầu, nhìn thư quyển rơi xuống cạnh chân, ánh mắt có chút phức tạp. . .
Từ lúc nào, trong lòng hắn bắt đầu coi mình như một phần tử của Đại Hạ?
Nếu như. . .nếu như là dĩ vãng, hắn mặc dù có bị bắt đến đây đi nữa, bất quá cũng chỉ tùy ngộ nhi an4, đừng nói là phí tâm suy nghĩ ra cách bỏ trốn. . .
Chung quy, là bị ảnh hưởng rồi sao?
Đến tột cùng là từ lúc nào, tâm kia vốn vẫn tĩnh mịch, một lần nữa lại xuẩn xuẩn dục động5 rồi sao?
Vinh Khô hốt hoảng nhớ lại, nam nhân bá đạo kia đã từng dùng ngữ khí chí tại tất đắc6 mà nói, nếu y đã muốn có thứ gì, muốn làm chuyện gì, không có bất cứ ai, bất cứ thứ gì ngăn trở được. . .
“A. . .”
Khom thắt lưng nhặt thư bản lên, nhẹ nhàng vuốt đi lớp tro bụi bên trên, Vinh Khô nhịn không được mà hé môi, lộ ra mạt cười nhàn nhạt nhưng lại chân thực.
Một người vốn dĩ đả chết tâm, lại một lần nữa có được hi vọng cùng khát vọng, đã thế. . . cứ vậy mà tóm lấy thứ hi vọng kia, tranh thủ để bản thân khát vọng thứ gì đó đi. . .
Còn sống, chung quy cũng phải có một phần ký thác.
• • •
Sau khi cho các đại thần lui ra, Hoàng đế lưu lại một mình Thân Văn Bân.
Để Thân Văn Bân tọa hạ rồi, Hoàng đế vẫn không hề mở miệng nói lời nào, chỉ khóa mi suy tư mông lung. Thân Văn Bân đợi một lúc, thấy Hoàng đế tựa như không có ý định mở miệng, có chút kềm chế không được “Phụ hoàng, nhi thần. . .”
Hoàng đế thản nhiên đảo mắt liếc y một cái “Thiếu kiên nhẫn như vậy, làm sao thành đại sự!”
Sắc mặt Thân Văn Bân cứng đờ, liền áp chế nôn nóng trong lòng xuống, thấp giọng đáp lời “Phụ hoàng giáo huấn rất phải, nhi thần chỉ là nông nóng.” dứt lời, y liền im lặng ở một bên chờ đợi, nhìn sắc mặt Hoàng đế vẫn bình tĩnh mà lật xem tấu chương.
Rút ra một điệp quyển tông7 , Hoàng đế đứng dậy bước đến trước mặt Thân Văn Bân, đối phương cũng vội vàng đứng lên.
“Những ngày không có mặt trẫm, chuyện trong triều toàn quyền ngươi phụ trách.” Hoàng đế cầm thứ trên tay đưa cho người nọ có chút giật mình, thanh âm băng lãnh “Kinh kỳ tam kỵ8 cùng Ngự lâm quân tùy ý ngươi điều phối, nếu có kẻ phạm thượng tác loạn. . . Cách sát vật luận9!”
Thân Văn Bân đột nhiên quỳ xuống đất, giọng nói nặng nề “Nhi thần không hiểu được!”
Hoàng đế sắc mặt lãnh túc, kéo Thân Văn Bân đứng dậy, xoay người trở lại tọa ỷ “Ngươi chỉ cần nghe theo mà làm” ánh mắt dừng lại trên người đối phương, lời nói không chút cảm tình “Chớ để cô phụ kỳ vọng của trẫm.”
“Nhưng mà Ngũ Hoàng đệ. . .”
“Chuyện Vinh Khô, sau này ngươi không cần bận tâm nữa!” Hoàng đế lạnh lùng ngắt lời Thân Văn Bân “Trẫm tự sẽ bảo hộ hắn chu toàn, còn ngươi, chỉ cần đừng làm trẫm thất vọng, giang sơn Đại Hạ tự nhiên sẽ thuộc về ngươi.”
Thân Văn Bân dần dần trấn định trở lại, sắc mặt có chút sầu khổ, mang theo vài phần không tình nguyện, cuối cùng đành vô lực mà nói “Nhi thần nhất định sẽ không khiến phụ hoàng thất vọng.”
Hoàng đế khẽ gật đầu, đạm thanh nói “Mấy thứ này ngươi trở về từ từ mà xem, có cái gì không rõ ràng, trước lúc trẫm xuất chinh cứ đến hỏi.”
“Phụ hoàng!” Thân Văn Bân có chút lo lắng, nhíu mi nói “Người thật sự muốn thân chinh? Nhưng mà quá nguy hiểm. . .”
“Ý trẫm đã quyết, không cần khuyên nữa. Lui xuống đi!” Hoàng đế lãnh đạm cất lời, không cho Thân Văn Bân cơ hội khuyên bảo nữa, cầm một quyển tấu chương lên bắt đầu phê duyệt.
• • •
Đang lúc nửa tỉnh nửa ngủ, Vinh Khô bỗngcảm giác một trận áp lực bức nhân. Không đợi hắn mở mắt ra, đã bị thân hình người nọ nặng nề áp trụ.
Tránh né hai lần, nhưng kẻ áp lên người hắn lực đạo thật sự lớn, cánh tay như thiết kiềm, quấn cả người hắn gắt gao đến mức vô pháp cử động.
Vinh Khô cũng chẳng làm việc hoài công nữa, nghiêng mặt tránh thoát đôi môi đang áp sát xuống, trầm mặc nằm đó.
“A, xem ra Vinh Khô có vẻ không thích đãi kiến cô a!” Thác Bạt Hoàn cắn vành tai hắn, thấp giọng cười “Mấy hôm nay, ở nơi này của cô so với hoàng cung nặng nề kia hẳn là hảo hơn chứ?” vừa nói, ngón tay không an phận mà lướt khắp người Vinh Khô “Chờ đánh trận xong, cô mang ngươi hồi đại mạc, ngươi nhất định sẽ càng thích hơn!”
Vinh Khô thủy chung bảo trì trầm mặc.
Thác Bạt Hoàn tự mình nói cười đến vui vẻ, hơn nửa ngày vẫn không có được hồi ứng của Vinh Khô, liền bắt đầu có chút bất duyệt, khẽ nắm lấy mái tóc của người nọ “Thế nào, nghĩ việc gì mà nghĩ đến xuất thần như thế?”
Nói xong, đột nhiên y kỳ dị nở nụ cười “Đừng bảo là ngươi còn đang trông ngóng phụ hoàng ngươi đến cứu ngươi? A, cô vậy mà suýt nữa đã quên. Vinh Khô. . .phụ hoàng ngươi thật đúng là yêu thương ngươi a, nghe nói hắn thống lĩnh mười vạn tinh binh, từ kinh xuất phát đến đây để cứu ngươi.”
_______________
1 Nguyệt lung hàn sa : Trăng bao trùm lên cát lạnh (chắc tả cảnh ở sa mạc)
Phiếu hãn : nhanh nhẹn lại gan dạ, túm lại từ này tả mọi, a nhầm tả anh hùng
Sưu quát lỗ lược : sưu quát = cướp đoạt; vơ vét; đục khoét; rúc rỉa / lỗ lược = bắt người cướp của; bắt cóc cướp giật
Tùy ngộ nhi an : thích ứng trong mọi tình cảnh; thoả mãn trong mọi tình cảnh; gặp sao yên vậy
Xuẩn xuẩn dục động : rục rịch; chộn rộn; rục rịch ngóc đầu dậy (từ này là nói bắt đậu không ở yên mà động đậy = =|| để rục rịch nghe nó thiếu mất từ dục động, mà để rục rịch ngóc đầu dậy nghe nó vô duyên quá thể)
Chí tại tất đắc : đã muốn tất sẽ làm được
Quyển tông : hồ sơ, tài liệu, này là cổ ngữ = =|| em nó không có can đảm tương hai chữ hồ sơ vào
Kinh kỳ tam kỵ : ba đạo kỵ binh ở kinh kỳ
Cách sát vật luận : giết chết không cần luận tội



Đệ Tam Thập Thất Chương : Nam Nhi Hành Xử


“Nhưng dù có là phụ hoàng ngươi đi nữa, hiện tại cũng không có biên pháp nào đâu.” Thác Bạt Hoàn cười đến bí hiểm, dán sát vào bên tai Vinh Khô, dùng ngữ điệu gần như ôn nhu nỉ non nói “Đại Hạ tây bắc tam châu đều đã là thứ trong lòng bàn tay Lưu Việt ta.”
Thấy Vinh Khô không có chút phản ứng nào, ánh mắt Thác Bạt Hoàn hiện lên tia ngoan lệ, chống một tay đứng dậy, cư cao lâm hạ nhìn đối phương “Đáng ra phụ hoàng ngươi cũng nên lo cho long ỷ của hắn một chút, a. . .lần này rời Nghiệp Kinh rồi, muốn quay trở về, sợ là sẽ không dễ như vậy đâu!”
Nói xong một câu không rõ nghĩa kia, y lại nhìn chằm chằm vào gương mặt Vinh Khô, có phần đắc chí, mãn ý chờ đợi người nọ phản ứng kinh hoảng.
Tiệp mao nhẹ run, Vinh Khô thong thả ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn gương mặt cười cợt của Thác Bạt Hoàn, đạm thanh nói “Đã nói xong chưa?” rồi cũng chẳng quản đối phương kinh ngạc nhìn minh, khẽ động cánh tay vừa bị áp đến tê run, kéo đệm chăn ngay ngắn lại “Đêm đã khuya, ta muốn ngủ.”
Sắc mặt Thác Bạt Hoàn âm tình bất định, nhìn vẻ mặt hờ hững của Vinh Khô nhắm mắt lại liền ngay lập tức lâm vào giấc ngủ, đột nhiên cười to “Ha ha ha, thú vị! Thú vị! Cô ban đầu còn có chút không thể lý giải, tam ca kia của ngươi vì cái gì bảo rằng bắt ngươi về sẽ tăng thêm phần lợi thế, ra là cô thật sự quá coi thường ngươi!” nói xong, y cúi đầu hung hăn cắn lên môi Vinh Khô “Làm sao đây? Cô không nỡ trả ngươi lại cho Thân Văn Úy!”
Vinh Khô hệt như đang ngủ say, không chút động đậy gì.
Mãi đến khi cắn môi người nọ đến chảy máu, cũng không thấy hắn có nữa điểm động dung, Thác Bạt Hoàn cảm thấy có vài phần thất bại, oán hận trừng mắt nhìn đối phương một lúc lâu, sau mới bỏ cuộc mà ly khai sàng thượng.
Trong nháy mắt, doanh trướng lại khôi phục sự tĩnh lặng như ban đầu.
Vô thanh mở mắt, Vinh Khô thẫn thờ nhìn trướng mạc tối tăm, thong thả đưa tay lên, chùi sạch sẽ vết máu trên môi
“Khẩu lệnh!”
Ngoài trướng truyền đến thanh âm vài kẻ đang nói chuyện, Vinh Khô sửa sang lại tay áo, thật tự nhiên cầm lấy thư quyển trước mặt bắt đầu lật xem.
“Vương gia, tiểu nhân đem ngọ phạn đến cho ngại.”
Ngón tay đang lật thư nhẹ ngừng lại, Vinh Khô không ngẩng đầu nhìn, chỉ thản nhiên trả lời “Cứ để sang một bên trước, bản vương tạm thời không muốn ăn.”
Lúc này Vinh Khô mới ngẩng đầu, tay cầm thư vẫn đang mở, nhìn về phía sĩ binh đưa cơm, người nọ cúi thấp đầu, một thân giả trang hỏa phu bình thường, chỉ là ngón tay bưng mâm thức ăn có hơi nhẹ run vài cái.
“. . .đem qua đây đi.”
Đợi cho người đưa cơm đi rồi, Vinh Khô mới nhẹ nhàng bưng lên thang chung, xiết chặt mảnh giấy nhỏ trong tay. Không kềm được khẽ động khóe môi, hắn không ngờ, Phó Hòa Cẩn lại trà trộn vào quân doanh Lưu Việt.
Vốn dĩ vẫn có vài phần lo lắng, hiện tại đã có thể buông lỏng xuống mà an tâm.
Hạ ngọ vẫn giống hệt như những ngày trước, không ai ngoài nghi bất cứ cái gì.
Thời điểm dụng vãn phạn, vẫn là Phó Hòa Cẩn cải trang thành hỏa phu đem thức ăn đến cho hắn, hơn nữa còn đưa cho hắn mẩu giấy nhỏ.
Ngay lúc Vinh Khô đang ăn thì Thác Bạt Hoàn đột nhiên ghé qua thăm hắn một lúc. Vinh Khô có chút ngoài ý muốn.
Mọi ngày vào thời điểm này, kẻ kia luôn ở chủ trướng cùng tướng sĩ thảo luận quân tình, bất giác lại nghĩ đến Phó Hòa Cẩn.
Không lẽ. . .
Vinh Khô không dám coi thường sự nhạy bén của Thác Bạt Hoàn.
• • •
Đêm đến, trong doanh trướng lúc nào cũng có hai người canh gác.
Vinh Khô nằm trên sàng thượng, suy nghĩ về kế hoạch chạy trốn, chợt nghe thấy một thanh âm rất nhỏ vang lên.
Thoáng giật mình, hắn chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cửa.
“Vinh Khô! Vinh Khô”
Bị người nọ gắt gao ôm vào ngực, Vinh Khô có chút không tự nhiên giãy ra, bất đắc dĩ khẽ nói “Sao vẫn không khác gì hài tử như vậy!”
Phó Hòa Cẩn không quản đến việc Vinh Khô muốn tránh né, gắt gao ôm chặt hắn không buông, mở miệng thán tức “Không phải là vì quá lo lắng cho ngươi sao!! Có biết ta mất tâm tư lớn thế nào mới trà trộn vào được không. . .” dứt lời, y vội vã đưa y phục cho Vinh Khô “Nhanh lên, chúng ta phải thừa dịp không ai ngăn cản này mau chóng ly khai.”
“Dêệ Trữ.” Vinh Khô kéo Phó Hòa Cẩn lại, nhíu mày “Các người tự mình đi trước đi.”
“Cái gì!” Phó Hòa Cẩn suýt nữa là hét to lên, lại cực lực đè thấp giọng xuống “Ta đặc biệt chạy đến đây cứu ngươi, ngươi bảo ta đi trước, ngươi đang tính toán gì chứ!? Đừng trì trệ nữa!”
“Không phải, Duệ Trữ. Thác Bạt Hoàn tựa như đã phát hiện ra gì đó.”
Vinh Khô muốn khuyên bảo đối phương đi trước. Chạng vạng hôm nay Thác Bạt Hoàn đến thăm, hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, hiện tại nếu cứ tùy tiện theo Phó Hòa Cẩn trốn đi, nói không chừng là rơi vào bẫy của đối phương.
Bất quá, Thác Bạt Hoàn phỏng chừng cũng chỉ là hoài nghi, nếu không e là Phó Hòa Cẩn đã sớm bị phát hiện.
“Yên tâm, Vinh Khô.” Phó Hòa Cẩn cậy mạnh kéo Vinh Khô lại, ghé sát vài bên tai hắn thấp giọng “Chỉ cần thoát khỏi quân doanh này, vượt qua tòa thành kia, tất cả chúng ta sẽ an toàn, bên kia có tinh binh của chúng ta mai phục.”
Vinh Khô còn muốn nói cái gì, lại đột nhiên phát giác mình không thể phát ra thanh âm, mới biết Phó Hòa Cẩn đã mặc kệ, bất chấp mà điểm huyệt đạo của hắn.
Ngươi. . .
Hắn há miệng thở dốc, có chút bất duyệt hiếm thấy.
“Được rồi, Vinh Khô.” Phó Hòa Cẩn nhanh tay lẹ chân khoác cho Vinh Khô bì sưởng xong, ngữ khí có chút lấy lòng “Chờ ta cứu ngươi trở về rồi, muốn đánh mắng ta thế nào cũng được.”
Dứt lời, y ôm lấy Vinh Khô, cẩn thận bước ra khỏi cửa, đưa tay ra hiệu với những kẻ bên ngoài, sau đó lại nhỏ giọng dặn vài câu, xốc lại người trong lòng rồi lẩn vào bóng đem đen mờ mịt.
• • •
Một đường đi, hoàn toàn không có nguy hiểm.
Thân thủ Vinh Khô so với Phó Hòa Cẩn kém hơn rất nhiều, vả lại hắn vốn là muốn tìm phương pháp an toàn để trốn đi. Không đến hai khắc, hai người rốt cuộc thành công ly khai quân doanh Lưu Việt.
“Vinh Khô,” Phó Hòa Cẩn cầm bàn tay lạnh băng của Vinh Khô, nghênh đón hàn phong lẫm liệt “Ban đêm ở nơi này gió cát đặc biệt lớn. Ngươi cố gắng nhẫn một chút, chờ đến tòa thành kia rồi chúng ta có thể kỵ mã.”
Vinh Khô bị điểm á huyệt, thấy Phó Hòa Cẩn không có ý định giải huyệt cho mình, chỉ có thể bất đắc dĩ mà gật đầu.
Sau đó, tính luôn cả hắn, tổng cộng sau người dùng khinh công, dùng tốc độ cực nhanh tiếp tục rời đi.
Bên cạnh Phó Hòa Cẩn có vài kẻ có tuổi, trước đó đã nói rõ tình hình địa thế nới này cho y nghe, thế nên một đường đi này tuy là đi cực gian nan nhưng đến cuối cùng cũng không gặp hiểm tình nào.
Đợi đến lúc hội hợp với những tinh binh cứu viện mai phục tại sơn ải rồi, đám người Vinh Khô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Vinh Khô, để ta giải huyệt đạo cho ngươi. . .”
Phó Hòa Cẩn nở nụ cười, tiếp nhận thủy đại từ thuộc hạ, thống khoái uống ngay vài hớp, đang nói chuyện với Vinh Khô thì, thần tình đột nhiên biến sắt “Không ổn! Có truy binh!”
Vinh Khô cũng cả kinh.
“Đi, chúng ta kỵ mã!” dứt lời, Phó Hòa Cẩn xoay người phóng lên tuấn mã, dùng tay nắm lấy Vinh Khô, dụng lực kéo cả người hắn lên lưng ngựa.
Từ nơi này đến Thanh Sa Quan có đến hơn hai mươi dặm đường đi, chỉ cần nhất cổ tác khí, liền có thể cắt đuôi truy binh.
Gió lạnh gào thét bên tai.
Vinh Khô được Phó Hòa Cẩn bảo hộ trong ngực, muốn mở miệng nói chuyện, tiếc là không phát ra thanh âm. Người sau lưng tựa như hoàn toàn không nghe thấy tiếng sát thanh ngày càng gần, một tay gắt gao túm lấy dây cương, một tay ra sức vung mã tiên.
Tiếng ồn gần rồi lại dần xa đi, Vinh Khô có thể cảm giác được hai người bọn họ đã bỏ lại phía sau  truy binh cùng những sĩ binh hộ tống bọn họ.
Nhưng. . . cảm giác bất an vẫn luôn đè nặng trong lòng Vinh Khô, không cách nào gạt đi được.
Duệ Trữ. . . hắn muốn nhắc nhở người phía sau, nhưng đột nhiên, ngay lúc đó, một đạo thanh vang rất nhỏ mà sắc bén phá không mà lao đến, Vinh Khô cả kinh, vội vàng túm lấy Phó Hòa Cẩn nhảy xuống ngựa.
“Vinh Khô cẩn thận!”
Từng làn mưa tên vút vút bắn thẳng đến phía hai người, Vinh Khô chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã phát sinh cái gì, trước mắt đã thấy một trận thiên toàn địa chuyển, sau đó một bóng đen bao phủ lên người hắn.
Trên mặt, một mạt lạnh lẽo lướt qua.
Vinh Khô chậm chạp nâng mặt lên, trong mắt, chỉ còn lại một mảnh huyết sắc. Đầu óc bỗng nhiên trở nên đau đớn như muốn nứt toạt ra, thời không đan xen nhau, hắn chỉ có thể đờ đãn mà nhìn người ướt đẫm máu tươi nhòa đi trong tầm mắt của mình
‘Vinh Khô. . . nhớ kỹ, không ai, không ai có quyền xem thường sinh mệnh. . . Thế nên em. . .em cũng không được phép xem thường sinh mệnh của chính mình’
• • •
“Vinh Khô.”
Vinh Khô trong ngực hoảng loạn, nhìn thanh niên bị máu nhiễm đỏ cả gương mặt mỉm cười, khóe miệng mấp máy trào ra một dòng máu tươi, hắn nghe thấy người nọ đang nói “Ngươi. . không có việc gì, thật tốt. . .”
“Đi mau. . .đi. . .”
Đôi mắt bỗng nhiên đau nhức, đau đến cơ hồ không mở ra được.
Ngay tại thời điểm sinh tử tồn vong này, ký ức vốn đã bị chôn vùi bao nhiêu năm, vượt qua khoảng cách tiền thế cùng kim sinh, tại nháy mắt này bỗng nhiên thức tỉnh.
Viện trưởng. . .
Duệ Trữ. . .
Người đang phủ lên người hắn, dứt vài tiếng bảo hắn chạy đi, thanh âm lo lắng rời khỏi khóe môi đã trở nên nhẹ hẫng phiêu tán đi, nhưng đôi tay hữu lực vẫn gắt gao chống trên đất, khóa lấy người Vinh Khô, như sợ những mũi tên cắm trên người sẽ bất cẩn mà tổn thương đến hắn.
Mặt cát sỏi băng lạnh làm toàn thân đau đớn, Vinh Khô cứ như vậy mà đờ đẫn nằm trên mặt đất, không rõ là do kinh hoảng hay thương tâm, cũng không nhớ đến việc phải tiếp tục chạy trốn, cứ như vậy mà nhìn gương mặt đầy máu của Phó Hòa Cẩn đến xuất thần.
Thình lình mặt đất rung động, đại quân đông trùng trùng dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía bên này.
“Vinh Khô!”
Hoàng đế huy kiếm đẩy lùi trường mâu muốn ngăn cản mình, phi thân phóng về phía trước.
_______________
;__; mình thật sự không thể ngừng khóc khi biên tập lại chương này và chương sau nữa, thật sự rất đau. . .
Có thể nói Duệ Trữ là nhân vật khiến mình cảm thấy đáng thương nhất trong tác phẩm này, một nhân vật tuy chỉ thoáng qua vài lần, nhưng là người xứng đáng với VK nhất, anh ấy yêu VK không hề vụ lợi, thuần khiết vô cùng, đến cuối cùng hi sinh cả bản thân để cứu VK.
Cũng chính vì có Duệ Trữ, nên mình mới cảm thấy, Hoàng đế không xứng với VK, giá như lúc trước Thân Hoa Ngự không vì ý định nhất thời mà dẫn Vinh Khô trở về cung, có lẽ Duệ Trữ với Vinh Khô đã thành một đôi rồi ;___;
Trữ ca, em thật sự rất tiếc cho anh. . .
P/S : con tim yếu đuối không chịu nổi, vừa ngồi biên tập vừa khóc như mưa, hức, lần sau không rớ vào mấy bộ như vậy nữa, thà là hài hước còn hơn. . . đau lòng quá. . .

Đệ Tam Thập Bát Chương : Phiên ngoại nhị thiên

Phiên ngoại : Phó Hòa Cẩn – Trầm Mộng Bất Tỉnh

Gương mặt thanh lệ nhiễm huyết sắc trước mắt dần trở nên mơ hồ, hàn lãnh thấu xương dần đông kết lại nhịp tim ngày một nặng nề dần, ta hoảng hốt lắng nghe hàn phong gào thét nơi quan sơn này, thoảng như nghe thấy lời cười đùa của thiếu nhi.
“Vinh Khô, ngươi cười lên nhìn thật là đẹp…”
“Nếu ngươi là nữ tử, sau này lớn lên ta nhất định thú ngươi làm nương tử.”
Sau đó, ta tựa như thấy thiếu niên ôn nhuận kia bất đắc dĩ mỉm cười, vài phần dung túng, vài phần oán trách
“Duệ Trữ!”
Ảo giác chợt biến mất, ta gắng gượng một chút ý thức cuối cùng, cố gắng muốn duy trì thanh tĩnh, dùng hết khí lực hô với hắn “Đi mau. . .”
Đi mau, Vinh Khô của ta, tình yêu của ta.
Nếu như ta sớm biết hành vi lỗ mãng của mình sẽ đưa hắn đến hiểm cảnh này, nếu như lúc trước ta nghe lời khuyên bảo của Hàn phó tướng. . .
Nhưng a, ta thật sự không chờ được.
Sau khi nghe tin tức Vinh Khô bị Thác Bạt Hoàn bắt giữ, lúc nào ta cũng từ trong mộng kinh hoàng mà tỉnh lại. Trong mộng, ta thấyngươi tha hương nơi dị quốc, bị đủ thứ khổ hình giày vò.
Thế nên ta mới bất chấp lời khuyên can, bất chấp quân lệnh, lén lút dẫn theo hơn trăm tinh binh, mai phục tại Đăng Khấu Sơn này, tự mình cùng vài tướng sĩ cải trang trà trộn vào địch doanh.
Mà hiện tại, vì hành đọng của ta lại khiến Vinh Khô gặp nguy hiểm như vậy, ta không thể nào không gánh lấy trách nhiệm, chỉ có thể liều chết bảo toàn cho hắn. Dù chỉ còn là một hơi tàn, ta cũng muốn mang hắn an toàn trở về Đại Hạ.
Chỉ tiếc là, ta không thể xuất ra khí lực được nữa, chỉ có thể cố gắng trụ tay, không thể những mũi tên xuyên thấu ngực mình ngộ thương người dưới thân.
May là, trước lúc ý thức của ta hoàn toàn tan rã, đột nhiên mặt đất rung chuyển. . .ta cố gắng cong môi nở ra một nụ cười
. . .a, viện quân đã đến rồi.
Vinh Khô à, đã an toàn rồi!
Ngay khi ý nghĩ kia lóe lên trong đầu, thân thể ta bất giác cứng đờ, vô lực ngã xuống, không còn bất cứ thanh âm nào nữa, cũng chẳng cảm thấy bất cứ cơn đau nào, cả cơ thể đều nhẹ hẫng, thực thoải mái, chỉ là. . .đột nhiên trong lòng nổi lên mất mác như có như không.
Vô luận thế nào, cả đời Phó Hòa Cẩn ta, cũng không hối tiếc.
Nam nhi có thể chiến tử sa trường, ít nhiều gì cũng coi là viên mãn. Huống chi, để cứu người mình yêu trở về, dù có mất đi tính mệnh, cũng coi như là hạnh vận.
Vinh Khô. . .
Vinh Khô. . .
Cái tên này, ta đặt dưới đáy lòng mà phản phục mặc niệm, để vào miệng mà phản phục trớ tước1, đến cuối cùng khắc nó vào trong cốt tủy, dung nhập vào trong máu thịt.
Ta không biết bắt đầu từ lúc nào, bản thân đã yêu con người ôn nhuận thanh nhã kia. Cứ mỗi khi quay đầu, bản thân lại bất giác nhớ đến, hắn dường như đã chiếm lấy toàn bộ tâm thần của ta.
Ngay từ lúc hắn trở thành thư đồng của ta, ta bỗng trở nên hoang mang bất an.
Hắn thật thông minh, con người lại ôn hòa.
Ta sợ, sợ có một ngày, hắn sẽ bị ai đó đoạt đi.
Ta phải làm cái gì đó, để tương lai có năng lực có thể giữ lại hắn.
Phụ thân bảo, là nam nhi phải có hoành đồ chi chí. Đáng tiếc là văn khóa của ta không tốt bằng Vinh Khô.
Vậy thì lựa chọn đạo võ đi. Vinh Khô thể chất không tốt nên không học võ. Nếu ta luyện võ công kỵ xạ thật hảo, tương lai sẽ có thể bảo hộ an toàn của hắn rồi.
Ý tưởng ngày đó thật đơn thuần cũng rất tốt đẹp. Ta cuối cùng cũng tưởng tượng được, một ngày nào đó trong tương lai, ta sẽ trở thành Đại tướng quân giống như Tương bá bá, trên sa trường rong ruổi giết giặc, vì nước làm vẻ vang. Còn Vinh Khô nha, hắn sẽ đứng sau lưng ta, dùng trí lược của hắn bày mưu tính kế.
Nhưng mà, chuyện phát sinh sau đó, lại hoàn toàn ngoài dự liệu của ta.
Hắn đột nhiên phải rời Mạn thành, bảo là trở lại nhà mình.
Ta hỏi phụ thân, nhưng hỏi thế nào cũng vô dụng, mà Vinh Khô lại thủy chung bảo trì trầm mặc với ta, mãi đến lúc hắn lên xe ngựa rời đi, cũng không từng quay đầu lại nhìn ta một lần.
Một khắc kia, ta chợt phát giác, nhiều năm ở cạnh nhau như vậy, nhưng ta căn bản chưa từng chân chính hiểu rõ người này.
Không rõ là thất vọng hay là thương tâm, ngày đó, ta thật sự sa sút tinh thần đến mức dị thường, tự giam mình trong phòng, chuyện gì cũng không muốn làm, người nào cũng không muốn gặp.
Mãi đến khi phụ thân giận dữ quở trách ta một trận. Người nói rất nhiều điều nhưng ta đều không nhớ, chỉ có một câu nói, cho ta biết, Vinh Khô là Ngũ hoàng tử đương triều, ta và hắn, không bao giờ có thể trở lại như lúc trước nữa.
Về sau a. . .
Mấy năm nay, phụ hoàng càng ngày càng vừa lòng với ta, người bảo ta rốt cuộc đã trưởng thành, trở thành một nam tử hán.
Ta nghe xong, rất muốn cười, sau đó lại không nhịn được mà nghĩ đến, nếu như hiện tại Vinh Khô ở trước mặt ta, hắn sẽ nói như thế nào nhỉ? Chắc chắn là sẽ dùng ngữ khí không hợp với tuổi hắn mà nói ra lời cảm thán như một lão già.
Mỗi ngày ta liều mạng thao luyện, dần dần những suy nghĩ không thực tế cũng ít đi.
Tuy Hoàng thượng không nói rõ, nhưng ta phát giác ra được, ngài không thích ta tiếp cận Vinh Khô. Tuy ta không rõ chuyện tình của Hoàng thất, nhưng dưới đáy lòng cũng lo lắng cho Vinh Khô.
Ngẫu nhiên một năm kia hồi kinh phục mệnh, gặp được vận khí tốt nên mới có thể gặp mặt được Vinh Khô.
Hắn dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, khi ta nghe nói đôi mắt xinh đẹp kia của hắn không thể nhìn thấy được nữa, lúc ấy, trong đầu ta cảm thấy hận đến muốn sát nhân.
Nhưng mà, ta chỉ là một tướng quân nho nhỏ, căn bản không thể làm chuyện gì được cho hắn. Chỉ có thể ở nơi biên quan hoang tích này mà anh dũng giết giặc, bảo vệ an ổn cho Đại Hạ quốc ta, để hắn ở trong thâm cung kia bớt đi được một ẩn hoạn từ bên ngoài.
Những ngày ở biên quan thật khổ cực, nhưng vừa nghĩ đến phần gian khổ của ta có thể đổi lấy cuộc sống yên ổn của vô số bách tính, nghĩ đến Vinh Khô có thể an tâm mà làm những điều hắn thích, ta đã cảm thấy thỏa mãn phần.
Thân thể nhẹ bay bổng, ý thức vốn vẫn đang hỗn độn bỗng nhiên trở nên thanh minh.
Ta nhìn thấy Vinh Khô một thân khinh sam tuyết lam sắc, tư thế tùy tiện ngồi dưới gốc lão thụ lật xem thư quyển, gương mặt thanh tuyển tản mát một cỗ khí chất an hòa.
Nội tâm vốn trống rỗng liền ngay lập tức tràn đầy ấm áp ôn hòa, ta nhìn thấy hình ảnh trước mắt mình, thật sự rất giống như những giấc trường mộng, tươi đẹp đến mức, chỉ nguyện trường miên bất tỉnh2.


Phiên ngoại : Thân Văn Bân – Mộng Tỉnh Vô Ngân.

Dương quang ngày đông chiếu trên mặt tuyết trắng xóa, sáng đến chói mắt.
Ta đứng đầu quần thần, nhìn ngự liễn của phụ hoàng ngày càng xa dần về phương bắc.
Nhớ đến mấy ngày trước, phụ hoàng lưu một mình ta lại nói chuyện một phen kia, ta chỉ có thể áp chế xúc động trong lòng xuống, áp chế lo lắng cho người nọ xuống, tự mình trấn định, xử lý thật tốt những sự tình mà phụ hoàng đã giao phó.
Trước lúc người kia hồi kinh, ta phải hoàn toàn thanh trừ tất thảy những ẩn hoạn này, đó là khảo nghiệm phụ hoàng để lại cho ta, cũng hợp với kế hoạch trước đó của ta.
“Nhị Hoàng huynh.” Thân Văn Úy hư tình giả ý cười với ta, nói “Thời gian phụ hoàng không có ở đây, phiền huynh khoan dung một chút.”
Ta chỉ lãnh đạm hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa mà xoay người tự hồi phủ đệ. Không cần phải quay đầu lại nhìn, ta cũng minh bạch được gương mặt tươi cười của Thân Văn Úy che giấu căm ghét đến mức nào.
Đối với những huynh đệ này, trước giờ ta chưa từng để vào mắt. Ở vị trí của chúng ta, không chỉ dơn thuần hiểu rõ quyền mưu thủ đoạn là đã đủ, càng phải có năng lực thấu suốt thẩm thì độ thế3.
Mà, Thân Văn Úy vĩnh viễn cũng không hiểu được, phụ hoàng tới bây giờ chưa từng coi trọng hắn.
Hoàn cảnh của Thân Văn Úy, ở một góc độ nào đó mà nói thì tương tự như Vinh Khô. Hoàng tử bị phụ hoàng vứt bỏ, vĩnh viễn không có khả năng kế thừa đại thống. Huống hồ, Thân Văn Úy cũng không có năng lực đó.
Nhưng mà, Vinh Khô lại không hề giống với Thân Văn Úy. Hắn không có dã tâm, không có dục vọng. Con người đạm bạc kia, cho tới tận bây giờ đều cố gắng ẩn mình trong đám đông.
Hắn thực im lặng, im lặng đến tựa hồ như tùy thời đều có thể bị phong xuy tán.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã không thể nhịn được mà lưu lại tâm tư.
Nhìn hắn bị phụ hoàng cùng những kẻ Tấn Hầu lợi dụng, ta vừa lo lắng lại vừa đau lòng, nhưng cũng rất cao hứng. Nếu như mọi người đều xa lánh hắn, có lẽ ta sẽ trở thành chỗ dựa duy nhất của hắn.
Đối với những thứ mình muốn, trước giờ ta đều không từ bất cứ thủ đoạn nào, tỷ như Vinh Khô, tỷ như hoàng vị.
Chỉ là, ta đã quá xem nhẹ nam nhân bá đạo kia, phụ hoàng của chúng ta.
Ta không hề hay biết, phụ hoàng lợi dụng Vinh Khô, phụ hoàng làm hại Vinh Khô trở nên mù lòa, nhưng lại ôm tâm tư giống hệt như ta.
Ta không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể ở trong tuyệt vọng mà nhìn bóng dáng Vinh Khô ngày một xa dần.
Dù bị phụ hoàng mập mờ ngầm cảnh cáo, ta cũng cố như không hiểu, chỉ kiệt tẫn khả năng phát triển thế lực của mình, chờ một ngày nào đó, ta có năng lực, có thể ôm người kia vào lòng, tuyệt không để người khác đoạt đi nữa.
Ta lại không ngờ, Thân Văn Úy so với dự liệu của ta còn ngu xuẩn hơn.
Phụ hoàng tuy lãnh khốc vô tình, nhưng đối với hài tử của mình vẫn còn bảo lưu vài phần, chỉ để mặc cho chúng ta tranh đoạt.
Lần này, Thân Văn Úy lại bức phụ hoàng thân chính, cấu kết với Thác Bạt Hoàn bắt cóc Vinh Khô. Lần đầu tiên ta nhìn thấy, phụ hoàng ở trước mặt kẻ khác không chút nào giấu diếm tâm tình của mình.
Ta biết, Thân Văn Úy lần này, chỉ có tử lộ.
Phụ hoàng đã sớm an bài hết thảy mọi thứ, chỉ là vì phân tình phụ tử nên mới không hề động thủ, để mặc Thân Văn Úy hồ tác phi vi4.
Mà hiện tại Vinh Khô lại bị bắt ở địch doanh, phụ hoàng không kềm được, cuối cùng trực tiếp giao quyền lợi trong tay người chuyển đến tay ta—— ta biết rõ, có lẽ đây một phần là vì tín nhiệm, phần nữa là vì chấn nhiếp5 cùng cảnh cáo.
Giờ khắc này, ta triệt để minh bạch, trước mặt người nam nhân này, ta hoàn toàn hoàn toàn chỉ là một kẻ thua cuộc.
Sau khi phụ hoàng xuất chinh, hết thảy mọi chuyện đều xảy ra như trong tiên liệu. Thân Văn Úy có ý mưu phản, đáng tiếc hắn chưa triển khai thế công, đã bị tam kỵ kiêu quân của phụ hoàng nhanh chóng trấn áp.
Nhìn thấy gương mặt thất bại không cam của đám người Thân Văn Úy, ta lại không có chút khoái cảm thắng lợi nào.
Hết thảy, đều là trong kế hoạch của nam nhân kia.
Ta chỉ có thể tự trào, vốn dĩ còn tưởng phải tranh một trận, hiện tại cũng là may mắn không có mạo muội hành động, bằng không, kết cuộc của ta e là còn thảm hơn so với Thân Văn Úy.
Cách ngày phụ hoàng xuất chinh cũng chỉ mới mấy tháng, ta thay mặt lâm triều, nghe các đại thần tấu khôn việc vặt, nhìn tấu chương buồn tẻ, tâm tư không thể khố chế mà bay đến biên thành ngàn dặm ngoài xa.
Nghe nói, hắn đã được cứu trở về thành công, nhưng Phó tương quân cứu hắn đã hi sinh. Nghe nói, hắn bị bệnh, cả ngày chỉ nằm trên sàng thượng, thang thủy bất tiến.
Ta mỗi ngày đều nghe tin tức ám vệ thăm dò được, vừa lo lắng, muốn ngay lập tức nhìn thấy hắn, lại vừa sợ hãi. . . một loại trực giác nào đó nói cho ta biết, lần này Vinh Khô trở về, có một số việc đã triệt để cải biến.
Đầu tháng tư, đại quân chiến thắng trở về.
Hôm đó là một ngày xuân quang minh mị6, ta đã sớm lên thành lâu, vừa chờ đợi vừa lộ ra gương mặt vui mừng tìm kiếm dung nhan quen thuộc của người kia.
Mãi đến khi nhật mộ tây sơn7, ta chợt thấy xa xa, nơi mù mịt bụi tung, nam nhân ôm lấy thanh niên đã gầy đi rất nhiều, cùng kỵ nhất mã, ung dung thản nhiên mà chạy về phía bên này. . .
_______________
1 Phục miên mặc niệm, phục miên trớ tước : liên tục lặp lại, liên tục nhai nuốt
Trường miên bất tỉnh : ngủ mãi không tỉnh dậy
Thẩm thì độ thế : nhìn rõ thời cơ, biết thời biết thế, tóm lại là phải biết coi thời thế
Hồ tác phi vi : tùy tiện làm bậy, làm xằng làm bậy
Chấn nhiếp : rục rịch; chộn rộn; rục rịch ngóc đầu dậy (từ này là nói bắt đậu không ở yên mà động đậy = =|| để rục rịch nghe nó thiếu mất từ dục động, mà để rục rịch ngóc đầu dậy nghe nó vô duyên quá thể)
Xuân quang minh mị : ngày xuân tươi đẹp phơi phới
Nhật mộ tây sơn : ngày về phía tây, aka mặt trời lặn
___________________
;____; khóc tập 2, một lần khóc này muốn sưng con mắt, thấm ướt nửa bịch khăn giấy. . .
Duệ Trữ, anh thật là đáng thương, hận tác giả ~~~ sao lại cho anh chết chứ
:( cảm giác, nếu như là nói cái chết của Duệ Trữ khiến Vinh Khô thức tỉnh, không bằng bảo tác giả giết anh vì không biết xử sao với anh đi, hức hức. . .

Đệ Tam Thập Cửu Chương : Tứ Nguyệt Thanh Hòa

Trận chiến này đến nhanh, đi càng nhanh hơn.
Hoàng đế tự mình dẫn theo mười vạn tướng sĩ, cùng đại quân Thác Bạt Hoàn giao chiến tại Đăng Khấu Sơn. Sau đó, La Sát quân bị bức phải rút lui khỏi hai tòa thành trấn đã chiếm lĩnh được lúc trước.
Giữa tháng hai, Đại Hạ quốc thu hồi lại đất đã mất, hai đạo quân tại Hắc Phong Khẩu tiếp tục hình thành thế giằng co.
• • •
“Cứ như vậy đi.” Hoàng đế tọa tại chủ vị, nghe xong lời của vài vị tướng quân, có chút lơ đễnh nói “Lưu Việt điều kiện khắc nghiệt, đất đai quá cằn cỗi, Đại Hạ ta bất tất phảo lao dân thương tài vì cương thổ như thế, nhưng bọn chúng liên tiếp xâm nhiễu quốc gia ta, quấy nhiễu làm dân sinh bất ổn, lần này tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng.”
“Hoàng thượng yên tâm, lần này nếu không đánh tan quân Thác Bạt Hoàn, quyết không ngừng lại.”
Hoàng đế thản nhiên ‘ân’ một tiếng, sau đó đứng dậy ly khai doanh trướng.
“Vinh Khô hôm nay có động thái gì không?” Hoàng đế bước đến trước ngự trướng, thấp giọng hỏi ám vệ của Vinh Khô.
“Hồi bẩm Hoàng thượng,” Đinh Nhất nét mặt khó xử nói “Điện hạ vẫn chỉ nằm trên sàng thượng, không hề dậy, tảo thiện đến hiện tại vẫn chưa dùng. Thuộc hạ đã hết lời khuyên, nhưng ngài ấy không hồi ứng.”
Hoàng đế lạnh mặt, nhìn chằm chằm ngự trướng một lúc, mới nói “Cho người đưa nhiệt chúc đến.”
Vén trướng mạc lên, Hoàng đế liếc mắt một cái liền nhìn thấy người nọ đang mệt mỏi nằm ở kia—— từ sau khi được cứu trở về, Vinh Khô vẫn luôn trong bộ dáng này, nằm bất động một chỗ, không nói chuyện, không khóc cũng không cười, thậm chí chẳng ăn gì.
Nhẹ bước đến sàng biên, Hoàng đế ánh mắt phức tạp nhìn gò má gầy yếu của người nọ.
Y chưa từng nghĩ đến, cái chết của Phó hòa Cẩn lại mang đến kích đến đối phương lớn như thế.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoàng đế thoáng trầm xuống, một phen xốc chăn lên, thanh âm lạnh lùng, nói “Đứng lên!”
Vinh Khô nhắm mắt, tựa như không nghe thấy.
Hoàng đế nhăn chặt mày, nhìn bộ dáng vô tri vô giác của người nọ, trong lòng nhất thời sinh tức giận tột độ. Khon lưng, y mạnh mẽ lôi người nọ dậy, thấp giọng trách mắng “Vinh Khô, thanh tỉnh cho trẫm! Ngươi nhìn ngươi đi, hiện tại thành bộ dáng gì!”
Đáp lại y, người nọ vẫn trầm mặc bất biến.
Hoàng đế đột nhiên vô lực, chỉ có thể sy sụp ngồi xuống cạnh Vinh Khô, nhẹ nhàng ôm người nọ vào lòng, từng lời từng lời nỉ non bên tai hắn “Tỉnh lại, Vinh Khô, người còn có ta a. . .”
“Nếu như khó chịu, khóc một hồi cũng tốt, không thì đến trước mộ Phó Hòa Cẩn nhìn một lần. Ngươi là Lý Thân Vương Đại Hạ quốc, có lý nào cứ uất ức trốn tránh ở đây như vậy? Nếu thật sự cảm thấy áy náy, ngày mai theo trẫm ra sa trường, tự tay chém giết La Sát quân kia.”
Không biết đã nói bao nhiêu lời, người trong lòng thủy chung vẫn vô động vu trung, nếu không cảm nhận được hô hấp nhè nhẹ kia, Hoàng đế đã nghĩ người nọ căn bản chỉ còn lại thể xác, linh hồn đã sớm rời khỏi thể xác.
“Vì cái gì chứ?” Hoàng đế kềm chế thanh âm, lộ ra một mạt chua xót cùng tuyệt vọng, y hung hăng kềm chặt hai má của Vinh Khô “Hắn, thật sự đối với ngươi trọng yếu đến như vậy sao?”
“Nhưng là, hắn cứu ngươi, là vì muốn ngươi hảo hảo sống sót, hiện tại ngươi lại bày ra bộ dáng này, tức là cô phụ tâm ý của hắn!”
Hoàng đế thì thào nói, không phát hiện, đôi mắt nhắm chặt của Vinh Khô, đột nhiên hé mở.
“Vinh Khô, mau tỉnh lại đi, ngươi còn có ta, phụ hoàng sẽ ở cạnh ngươi. Ngươi không phải muốn nhìn phong quang đại mạc sao? Hiện tại ánh mắt của ngươi đã hảo rồi, chúng ta đang ở trên đại mạc, ngươi mở mắt ra nhìn. . .”
Lời nói đột nhiên im bặt, Hoàng đế vội vàng khẽ đẩy hắn ra, kinh hỉ nhìn mặt người trong lòng. Lúc nãy đang nói, y đột nhiên cảm giác được người nọ, rất khẽ khàng ôm lấy thắt lưng hắn.
“Phụ hoàng.” Vinh Khô mở mắt, ánh mắt đờ đãn, thanh âm lộ ra vài phần quỷ dị cùng mờ mịt “Ta sẽ mang đến điềm xấu cho người.”
 • • •
Kiếp này, Phó Hòa Cẩn vì hắn mà chết.
Kiếp trước, viện trưởng vì hắn mà chôn thân dưới bánh xe.
Đoạn ác mộng này bắt đầu, vốn chỉ là tiếp nối với đoạn ác một trước.
Chỉ là ký ức năm đó quá mức thống khổ, hắn đã chọn cách trốn tránh mà quên đi hết thảy, chỉ nhớ một điều, nữ nhân kia, người đã cho hắn ấm áp, bảo hắn phải thật sự sống cho tốt.
Thế nên, kiếp trước dù cho là lúc tuyệt vọng đi nữa, hắn cũng không nghĩ đến chuyện tự tuyệt, két một thân ốm đau, kiên trì mà sống đến lúc cuối cùng.
Hắn bỗng chợt nhớ, lúc đó hắn dù là bị đưa đến viện phúc lợi, vẫn tật cũ mà gây chuyện không ngừng, ẩu đả đánh nhau, khiến mọi người đều căm ghét đến nghiến răng nghiến lợi. Về sau bị vướng vào một vụ án mạng trên đường, tuy rằng đến cuối cùng chứng minh là trong sạch, nhưng tất cả mọi người đều coi hắn như bệnh khuẩn mà tránh né.
Hiện tại, xem ra hắn so với bệnh khuẩn còn đáng sợ hơn, đến nỗi, những người thân cận hắn đều rơi vào kết cục thê thảm.
Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, cúi đầu hung hăng cắn lấy phiến môi Vinh Khô, ngăn chặn lại lời nói tự rủa bản thân của hắn.
“Trẫm nói rồi, bất luận là kẻ nào, bất luận là thứ gì cũng không thể ngăn cản trẫm.” y vừa cắn môi Vinh Khô, vừa hàm hồ nói “Trẫm chính là muốn giữ ngươi ở bên cạnh, cả đời không buông, đừng nói là điềm xấu, dù cho là thần linh trên trời ngăn trở, trẫm cũng sẽ không nhượng bước.”
Nghe lời nói kiên định bên tai, đáy mắt Vinh Khô dần lộ ra một mạt mê mang, một tia yếu ớt.
 • • •
Mười bảy tháng hai, Đại Hạ quốc tại Hắc Phong Khẩu đại bại La Sát quân.
Nội bộ La Sát quân phân liệt, Thác Bạt Hoàn bị giết tại doanh trướng của mình, từ lúc đó La Sát quân như nhất bàn tán sa, tàn binh cựu bộ chỉ có thể không ngừng lùi sâu vào đại mạc.
Sau đó, Hoàng đế dẫn theo mười vạn tinh binh theo mình xuất chinh rút khỏi biên thành, đem nhiệm vụ truy kích La Sát quân giao thác cho tướng sĩ Tây Bắc.
“Hoàng thượng. . .” một kẻ chợt hiện ra trước mặt Hoàng đế nhỏ giọng hô, trình ra một mật thư “Đây là mật thư Lệ Thân vương phái người truyền đến.”
Ngón tay mơn trớn phật châu trên cổ tay, Hoàng đế không tiếp nhận mật thư, chỉ đạm thanh hỏi “Chuyện trong kinh, đều xử lý sạch sẽ?”
“Toàn bộ loạn đảng đều đã bị bắt, ngoại trừ Huệ Thân vương cùng Trang thân vương vẫn còn chờ ý chỉ của Hoàng thượng, tất thảy những kẻ còn lại đều đã xử trảm!”
Hoàng đế nhíu mày, “Nói với Thân Văn Bân, hai tên nghiệt súc kia hắn cứ trực tiếp xử lý, mau chấm dứt chuyện này, đừng phiền trẫm nữa!”
• • •
Nhìn đại quân trùng trùng xa dần, Vinh Khô có hơi khó hiểu quay đầu lại nhìn nam nhân.
Đầu ngón tay vuốt lên mi nhãn Vinh Khô, Hoàng đế cười khẽ “Từ nơi này đến kinh thành kỵ mã cùng lắm là mất ngửa ngày, sắc gió hôm nay không tệ, trẫm cùng ngươi lén nhàn nhã dạo chơi nửa ngày.”
Vinh Khô khẽ nhếch môi, ngoan ngoãn tựa vào ngực Hoàng đế.
Hoàng đế tuy không nói, nhưng hắn rất rõ ràng, khoảng thời gian này trong kinh suýt nữa đã có biến trở lớn, lý ra người này hẳn là có rất nhiều sự tình phải gấp rút xử lý!
Chỉ là, sau khi từ Tây Bắc trở về, hắn càng trở nên lười nhác. Tuy không giống như lúc trước sa sút tinh thần, nhưng trong tâm lúc nào cũng là khoảng không mờ mịt.
Hắn biết Hoàng đế lo lắng cho mình, nhưng. . .thật sự hắn không thể vực dậy tinh thần để mà ứng phó mọi thứ.
Hoàng đế bảo hắn ăn, hắn không cự thực. Hoàng đế nói hắn nên ra ngoài đi một chút, hắn liền đi cho khuây khỏa.
Cúi đầu nhìn người nọ an tĩnh trong lòng, Hoàng đế khom xuốn hôn lên trán hắn, thán tức “Vinh Khô. . .”
“Ân?” Vinh Khô hàm hồ ứng thanh.
“Hồi kinh nghỉ ngơi vài ngày, ngươi trở lại Trọng Hoa thành đi!” Hoàng đế một tay ôm lấy thân hình gầy yếu của thanh niên, một tay ghì lấy dây cương, con ngựa bắt đầu chậm rãi bước đi thong thả “Quỷ y vẫn còn ở đó, để hắn xem mắt ngươi một chút.”
Vinh Khô nghe xong, trầm mặc một chút, liền nhẹ nhàng đáp lời.
“Ta sẽ đến gặp ngươi.” thấy bộ dáng hờ hững của người nọ, Hoàng đế áp chế một tia mất mát cùng thất vọng trong lòng, ôn nhu nói thêm “Chờ mọi sự xử lý xong, ta sẽ thực hiện lời hứa lúc trước, cùng ngươi đi khắp sơn thủy Đại Hạ.”
Viễn sơn, tịch dương như huyết.

Đệ Tứ Thập Chương : Nhân Sinh Nhược Tư (Hoàn kết)

Một năm này, đã định là không yên ả.
Đầu tiên là Huệ Thân vương cùng Trang Thân vương mưu nghịch không thành, bị biếm thứ dân, lưu đày đến nơi Tây Nam cằn cỗi.
Thứ đến là Lưu Việt quân từ biên quan Đại Hạ triệt để thối lui, Quốc Chủ thân vong, quốc gia nhất thời tứ phân ngũ liệt, không còn lực chống lại Đại Hạ.
Tháng năm, Hoàng đế chiếu cáo thiên hạ, lập Nhị Hoàng tử Thân Văn Bân làm thái tử.
• • •
Tiểu tử, lại ở đây hồ tư loạn tưởng cái gì?”
Vinh Khô xoay người, nhìn thấy quỷ y không chút khách khí hưởng dụng thức ăn của mình, mỉm cười “Không có, tiên sinh hôm nay không có việc?”
Quỷ y hùng hục uống một hớp nước, đấm đấm ngực ho khan vài tiếng, bĩu môi nói “Lão phu đâu có giống ngươi, cả ngày nhàn nhã như vậy, không cần động tay động chân cũng có người hầu hạ cơm ăn nước uống đầy đủ như thế.”
Nghe vậy, Vinh Khô nhất thời đỏ mặt “Tiên sinh giáo huấn rất phải, ta. . .quả thật rất giống kẻ du thủ hảo nhàn.”
Quỷ y liếc xéo hắn, buông chung trà trong tay nói “Lão ph nghe người ta nói, ngươi ở Tây Bắc nếm không ít khổ, nghĩ ngơi một chút cũng không đáng trách.”
Vinh Khô cười cười, không nói gì nữa.
Quỷ y thở dài một tiếng, lười biếng tựa lưng vào ghế “Có dạo, có kẻ hỏi lão phu, bảo lão phu y thuật cao siêu, không biết có thể trị được tâm bệnh không?”
Vinh Khô thoáng giật mình, chưa kịp mở miệng, lại nghe lão nhân dùng khẩu điệu trách móc nói “Nhìn tiểu tử ngươi xem, tuổi vẫn còn trẻ, cái gì mà có tâm bệnh chứ, theo lão phu thấy, đám tiểu tử trẻ tuổi các ngươi, có gì khác ngoài ái cái gì thương xuân bi thu.”
Nghe vậy, Vinh Khô bật cười, gật gù “Tiên sinh nói rất đúng.”
“Ngươi a. . .” quỷ y lắc lắc đầu, vẻ mặt đột nhiên hiện vẻ thương cảm “Nhớ năm đó, lão phu cũng từng trải qua đa sầu tuế nguyệt thiếu niên, lúc ấy ta chỉ là một tên tiểu tử vô danh, nhìn trúng một nàng tiểu thư thế gia. . .”
Vinh Khô thờ ơ lắng nghe quỷ y bắt sđầu kể về chuyện phong nhã năm xưa của mình, đại để là một cố sự ái tình đẹp đẽ nhưng lại không được viên mãn.
“Lúc đó đòi chết đòi sống, lão phu còn tưởng rằng cả đời này cũng không quên được nàng. . .” quỷ y lại buông tiếng thở dài “Bất quá chỉ mới qua ba năm, ta cũng như hết thảy mọi người, thú thê tử, có oa. . .”
Nói đến đây, y bỗng nhiên ngưng lại, thần sắc càng thêm u ám.
Vinh Khô chuyển dời tầm mắt đi nơi khác, nhẹ giọng ngắt dòng hồi ức của quỷ y “Tiên sinh, Vinh Khô có một yêu cầu quá đáng.”
“Nói thử ta nghe. . .”
“Người cũng thấy ta có chút hiểu biết sơ về dược lý” Vinh Khô nhàn nhạt nở nụ cười “Quãng thời gian này ta thấy người có vẻ rất bận rộn, không bằng sau này, ta đi theo người, làm hạ thủ giúp người một chút.”
Một câu thuận miệng vừa nãy của quỷ y, khiến hắn bỗng cảm thấy quả thực mình quá mức thanh nhàn, có lẽ cũng nên tìm việc gì đó để làm. Y bệnh cứu nhân, cũng coi như là một việc làm ý nghĩa đi?
Quỷ y có chút ngoài ý muốn “Thiên tư của ngươi không tệ, tuy là ánh mắt có chút không tốt, nhưng chữa trị những bệnh thông thường cũng không có gì trở ngại. Có điều việc chữa bệnh này sống không thoải mái, cái tên phụ hoàng lợi hại kia của ngươi nỡ để ngươi mệt nhọc sao?”
“Không sao. . .” nhớ đến nam nhân ở nơi kinh thành xa xôi, ánh mắt Vinh Khô có chút mê ly “Phụ hoàng thấy ta có việc để làm, hẳn cũng rất cao hứng.”
Nghe vậy, quỷ y gật gù “Thế ngày mai ngươi theo lão phu vòng quanh thôn trang xem.”
• • •
Không chút lưu tâm, bất giác ngày xuân ấm áp cũng dần trôi qua, đương lúc lưu hỏa biến thành lãnh sương, y thuật của Vinh Khô cuối cùng cũng có chút thành tựu. Người bình thường có chút bệnh nhẹ đau xoàng, hắn đều có thể thành thục chẩn mạch khai phương.
Đến cuối, khi quỷ y ném cho hắn vài bản y thư xong, liền tiếp tục bỏ đi mất dạng. Vinh Khô một mặt nghiên cứu y thư, một mặt cứ cách ba đến năm ngày lại vào thôn trang khán chẩn cho mọi người.
“Điện hạ, trời đã chuyển sắc, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa, chúng ta nên nhanh chóng tìm chỗ trú chân.”
Vinh Khô cũng ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ nghĩ, nói “Ta nhớ lần trước, trên đường đến Dương thôn có thấy một miếu thổ địa ven đường, cách nơi này khoảng hai ba dặm.”
Nói xong, chủ tớ ba người bước đi nhanh hơn, một khắc trước khi trời đổ mưa, thuận lợi đến miếu thổ địa.
“Hoàng thượng?” Lam Minh cùng Đinh nhất cả kinh, vội vàng quỳ xuống hành lễ “Nô tài (thuộc hạ) tham kiến Hoàng thượng.”
Vinh Khô cũng có chút bất ngờ ngoài ý muốn, hắn không ngờ Hoàng đế nhanh vậy đã đến. . .hơn nữa, còn cố tình đến nơi này.”
Trong miếu thổ địa, một đống củi lửa đã được nhóm lên, Hoàng đế ra hiệu cho đám người Lam Minh lui ra rồi, mới chậm rãi bước đến chỗ thanh niên vẫn còn sững sờ đứng tại cửa. Y khẽ nhếch môi “Vinh Khô, ngươi tính là ở Trọng Hoa thành sống qua ngày, hay là muốn theo trẫm đến Tây Vực ngắm nhìn?”
Vinh Khô hốt hoàng hồi lâu, hắn nhớ rõ, lần trước lúc ly biệt, nam nhân đã nói bên tai hắn, bảo nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình, sẽ cùng hắn đi đến những nơi hắn muốn đến.
Ung dung nở một nụ cười nhàn nhạt thanh khiết, Vinh Khô thấp giọng trả lời “Nhi thần hiện tại đang muốn trở thành đại phu hành y cứu thế. . .”
Ánh mắt Hoàng đế chợt lóe, đường cong cương ngạnh trên nháy mắt nhu hòa đi rất nhiều, y đưa tay kéo thanh niên ôm vào lồng ngực, giọng nói hòa theo ý cười “Thế phụ hoàng cùng ngươi học tập y thuật dược lý, làm hạ thủ giúp ngươi, thế nào?”
Vinh Khô không trực tiếp trả lời, đạm thanh nói một câu “Làm du phương đại phu, thật rất vất vả.”
Mặc kệ nơi này còn có người khác, Hoàng đế gắt gao ôm người nọ vào lòng, dùng môi cọ nhẹ lên hai gò má Vinh Khô “Thế nào, Vinh Khô lo lắng phụ hoàng không chịu khổ nổi sao?”

Vinh Khô rũ mi, nhẹ nhàng mà nở một nụ cười.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét