Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

TNVD 32-35

Chương 32


Vô Dụng cũng không phải nhất thời xúc động.

Vô Dụng theo sáu tuổi bắt đầu đi theo Thu học võ đến bây giờ, đã muốn mười hai năm. Hiện tại võ công của nó tuy rằng không thể nói rõ bao nhiêu lực, bất quá so với một tên lính thường, vẫn hơn một chút. Huống chi, chính mình bên người còn có Thanh Nguyệt đi theo. Hơn nữa lấy thân phận hoàng tử đi làm chuyện này, có thể kích thích sĩ khí.

Vô Dụng hướng Hứa Tiên khuyên bảo hồi lâu, cuối cùng vẫn là cùng hắn qua mấy chiêu, hắn mới đồng ý cho Vô Dụng đi.

"Phải hết sức cẩn thận" Trước khi đi, Hứa Tiên thận trọng nói.

Vô Dụng gật gật đầu, hướng hắn cười trấn an, sau đó mang theo Thanh Nguyệt cùng hai mươi nhân mã khác xoay người thẳng tiến chỗ quân Ngột Kim.

Đoàn người của Vô Dụng một đường tránh né tầm mắt của Ngột Kim, cuối cùng lúc chạng vạng hôm sau tìm được nơi dừng chân của kỵ binh Ngột Kim. Bọn họ đem giấu ngựa vào một nơi bí mật, sau đó đi bộ tiếp cận, đến nơi thích hợp liền nấp vào bụi cỏ.

Lúc nửa đêm, Vô Dụng cùng Thanh Nguyệt hành động trước một bước, đem mấy binh lính đang chăm sóc chiến mã giải quyết, sau cho mọi người tiến vào phân công nhau hành động.

Cách nói của Trữ Dũng Thần là muốn phải lặng lẽ thả chiến mã đi mà không kinh động binh lính Ngột Kim, đó là không có khả năng. Cho nên tốt nhất là phóng hỏa, kinh động chiến mã làm cho chúng nó chạy trốn chung quanh. nói như vật dù người Đột Kim có thể đem ngựa toàn bộ bắt về, cũng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Nhưng cứ như vậy, nhất định phải bảo đảm tốc độ rút lui. Nếu không một khi quân Ngột Kim phát hiện, hậu quả thực nghiêm trọng.

Ngựa của kỵ binh tập trung ở một chỗ, Vô Dụng bọn họ mỗi người mang theo một thùng dầu rót vòng quanh chuồn, chừa lại một lỗ hổng ngay hướng Truy Dương.

Vô Dụng hạ lệnh cùng nhau đốt lửa, sau đó theo kế hoạch theo lộ tuyến rút lui.

Trời cuối thu không khí thanh lãnh, cỏ tranh khô héo thực dễ bắt lửa, hơn nữa còn lan tràn cực nhanh. Vô Dụng quay đầu lại thoáng nhìn ánh lửa nơi quân Ngột Kim dừng chân, nghe thấy tiếng binh lính cùng ngựa hoảng sợ chạy trốn, lộ ra một chút hưng phấn.

"Điện hạ, xem phía trước"

Vô Dụng nhìn thấy.

Rút lui không thuận lợi, gặp ngay quân lính của Ngột Kim. Vô Dụng nhìn một chút, ước chừng có hơn trăm người.

Vô Dụng kéo dây cương một chút, hô lớn : "Theo sát ta, tiến lên."

Hiện tại chỉ có cách mở đường máu. Bằng không chờ tới khi quân Ngột Kim đuổi tới nơi, thì thật sự không thể chạy.

Vô Dụng lần đầu tiên giết người. Cho dù khi giải quyết lính coi ngựa, nó cũng chỉ điểm huyệt mà thôi.

Nhưng hiện tại, nếu không giết đối phương, chính mình sẽ chết.

Vô Dụng mặt không chút thay đổi, trong lòng thực khẩn trương xen cùng mờ mịt.

Trước kia nó vẫn cảm thấy được, có lẽ ngày nào đó chết cũng không sao, dù sao chính mình cũng từng tự sát, dù sao chính mình cũng không biết còn sống đến kiếp này, đế tột cùng là vì cái gì.

Nhưng trong giờ phút đối diện với cái chết, Vô Dụng lùi bước.

Tựa như theo lời Hứa Tiến vậy, đã bắt đầu không buồn nghĩ đến sống vì cái gì, thầm nghĩ muốn sống mà thôi.

Đúng là thế giới này sinh ra nhớ nhung sao ?

Vô Dụng nghĩ đến nỗi nhớ nhung của mình cũng chỉ có Y, hiện tại Y đã chết, như vậy lại nhớ nhung cái gì ?

Là Thu sao....

Rõ ràng biết Thu đối với mình rất tốt, nhưng khi đó nghĩ mang Y rời đi, cũng chỉ là có chút không nguôi thôi.

Còn bây giờ ?

Rất muốn gặp Thu, rất muốn nhìn thấy Thu...

"Điện hạ !"

Vô Dụng quay đầu lại, một kiếm bổ xuống quân Ngột Kim đánh lén. Máu tươi phun ra tung tóe, bắn cả vào người. Ở dưới ánh trăng, gương mặt dính máu của Vô Dụng lộ ra vẻ mờ mịt nhưng lại mang theo nét kiên định, không hiểu vì sao sinh ra một loại ma lực mê hoặc lòng người.

"Toàn bộ đều phải còn sống trở về, tướng quân còn đang chờ chúng ta."

Cũng không phải thanh âm mãnh liệt gì, lại ngoài ý muốn làm cho mọi người dâng lên một loại tự tin. Tin tưởng mình, nhất định có thể còn sống trở về.

Một đường chiến đấu, lúc bình minh Vô Dụng bọn họ cuối cùng chạy ra khỏi vòng vây của quân Ngột Kim. Mọi người ít nhiều cũng đã bị thương, nhưng kỳ tích là không ai chết. Vô Dụng mím mím môi cười, giục ngựa chạy về hướng Truy Dương.

Bởi vì đại hỏa lan đến kho lúa của Ngột Kim, lương thực cùng củi đốt cũng đã cháy, làm cho lửa càng lớn thêm. Chiến mã kinh động, hướng Ngột Kim chạy trốn, khiến cho doanh trại một mảnh hỗn loạn.

Nói tóm lại, lần này truy kích thành công. Trinh sát viên nói kỵ binh cũng phải lùi lại ba ngày mới đến.

Hứa Tiến nắm bả vai Vô Dụng vui mừng nói không ra lời, sau đó bị Trữ Dũng Thần hất qua một bên.

"Điện hạ còn chữa thương, người đừng tới quấy rối là được rồi."

Hứa Tiến mỉm cười nói : "Được được, Vô Dụng ngươi mau dưỡng thương, mau dưỡng thương."

Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn Hứa Tiến một cái, theo Trữ Dũng Thần đoạt lấy băng gạc cùng thuốc mỡ, đưa tay băng bó cho Vô Dụng.

Trữ Dũng Thần sờ sờ mũi, nhìn Thanh Nguyệt cười khổ một chút.

Ngày thứ ba mới là ngày trọng yếu. Viện quân tăng tốc, cũng phải đến lúc chạng vạng mới tới nơi. Vô Dụng vốn cũng không thể ra chiến trường, lại bởi vì thương tích trong người nên mọi người nhất trí phản đối.

Vô Dụng không có biện pháp, đành phải ở lại hậu cần.

Vô Dụng ở trong thành Truy Dương chạy một vòng, nhìn xem dân chính đã an toàn trốn đi hay không. Đây là tính toán đến lúc xấu nhất, nếu Ngột Kim phá thành, như vậy ít nhất cũng giảm bớt thương vong của dân chúng.

Kết quả không ai theo mệnh lệnh của Hứa Tiến trốn đi, bọn họ tụ tập cùng một chỗ, đòi ở lại.

Vô Dụng đau đầu.

"Các ngươi tin tưởng Hứa tướng quân, thì phải là người trợ giúp Hứa tướng quân nhất"

Ngay cả chính mình cũng không thuyết phục nổi mình, dân chúng tất nhiên sẽ không nghe.

"Truy Dương là thành của chúng ta, chúng ta xuất lực bảo vệ thành của mình có gì không đúng ?"

Mọi người phụ họa, làm cho Vô Dụng không có cách nào, đành phải đem yêu cầu của bọn họ báo cho Hứa Tiến, Hứa Tiến trầm mặc thật lâu sau, nói : "Mọi người nguyện ý hỗ trợ, thì cho họ hỗ trợ đi. Cơ mà cứ như vậy, cửa thành càng không thể phá được."

Trữ Dũng Thần gian trá cười, nói : "Cho bọn họ một đám đi nấu nước sôi, một đám đi khuân bùn đất. Nếu quân Ngột Kim dùng thang, chúng ta sẽ dùng nước sôi cùng bùn đất chiêu đãi."

Dân chúng vội khí thế ngất trời, Vô Dụng đã ở một bên hỗ trợ. Binh khí đã đưa đến, Vô Dụng đứa ở trong thành đều có thể nghe được tiếng chém giết bên ngoài.

Vô Dụng hương nhìn nơi cửa thành, Hứa Tiến một thân áo giáp đứng ở chỗ cao nhất, dáng người kiên định.

Nó cười cười, không biết vì cái gì có một loại cảm giác nhất định sẽ chiến thắng.

Tới giờ Thân, quân Ngột Kim đuổi tới, phó tướng ngoài thành chống đỡ không được. Quân thủ thành bắt đầu phát động công kích, dân chúng chuẩn bị bùn đất cùng nước sôi đã có công dụng. Vô Dụng đứng ở tường thành, giết hết quâ Ngột Kim leo lên.

Quân địch bên ngoài đã muốn đánh vào cửa thành, Vô Dụng có chút sốt ruột.

Viện quân hãy mau đến, nó ở trong lòng cầu nguyện.

Ngay lúc Hứa Tiến sắp chống đỡ không nổi, truyền đến tin vui, quân tiên phong của viện qua đã tới. Trong thành Truy Dương một mảnh hưng phấn, Vô Dụng thả lỏng người, nhìn thấy mọi người hưng phấn dị thường, nó cũng lộ ra nụ cười tươi tắn.

Không bao lâu, rất nhanh đánh đuổi được quân Ngột Kim, mọi ngươi trong thành bắt đầu chúc mừng.

Vô Dụng mệt chết đi, lặng lẽ trở về muốn ngủ. Chờ nó sau khi tỉnh lại, trong thành im ắng, mà trướng của Hứa Tiến còn lóe ra ngọn đèn dầu.

Vô Dụng nghi hoặc một chút.

Hắn vén mành trượng, phát hiện trừ Hứa Tiến, Trữ Dũng Thần và Thanh Nguyệt đều ở, hơn nữa không khí rất không phù hợp.

"Làm sao vậy ?" Vô Dụng hỏi.

Trữ Dũng Thần ngẩng đầu, Thanh Nguyệt cũng không trả lời. Hứa Tiến thở dài, cười khổ mà nói : "Hứa gia mưu phản, Hoàng thượng hạ chỉ, cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội."

Vô Dụng há miệng thở dốc, hơn nửa này mới tìm được thanh âm của mình : "Tại sao lại như vậy...."

Chương 33


Hứa Tiến vừa bước ra, đã bị thị vệ canh giữ ngoài cửa bắt lại.

Vô Dụng đi qua, nói : "Ta là Thất hoàng tử của Đế quốc, Hứa tướng quân do ta trông coi, các ngươi lo lắng cái gì ?"

Bọn thị vệ xem xét một lượt, thưa dạ rồi cho Hứa Tiến ra ngoài.

Vô Dụng đem Hứa Tiến qua chỗ sườn núi thường ngắm bầu trời, trải qua chiến tranh nơi đó đã thành một đống hỗn độn. Nhưng Hứa Tiến không để ý, Vô Dụng cũng không để ý.

"Ai," Hứa Tiến thở dài, cười nói, "Ta sớm biết sẽ có ngày này."
"Vì sao ?" Vô Dụng khó hiểu
"Ngươi nhất định là không quan tâm việc trong triều ? Vậy ngươi có biết Hứa quý phi trong cung là muội muội của ta ?"

Vô Dụng gật gật đàu nói "Có biết."

"Muội muội này của ta...." Hứa Tiến lắc đầu “Chính là rất vô tâm. Từ nhỏ cứ như vậy, không nghe khuyên bảo. Người trong nhà còn cho nàng làm bừa, giờ thì tốt rồi, cư nhiên gây sức ép ra cái tội mưu phản."

Vô Dụng không có trả lời. Nó đối với chuyện phi tử hậu cung không biết nhiều lắm, Hứa quý phi kia, chỉ  là người không dễ chọc đến thôi.

"Phải làm sao bây giờ ?" Vô Dụng hỏi.

"Còn có thể làm gì ?" Hứa Tiến cười cười, "Chờ bị áp tải về chém đầu, hai mươi năm sau lại làm một hảo hán !"

Vô Dụng nhìn hắn một cái, mím mím môi nói : "Ngươi không phải nó các ngươi những người này thầm nghĩ thế nào để sống sót sao ? vì cái gì lại thay đổi nhanh như vậy.”

Hứa Tiến trầm mặc thật lâu.

"Không phải ta không muốn sống," hắn nheo lại mắt, thở dài nói, "Ta cũng không muốn buông tay. Nếu phải chọn, ta tình nguyện chết trên chiến trường. Nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ, ta cũng không còn cách nào khác....Muội muội của ta.... còn có người nhà ở Đế đô... Chỉ sợ đã muốn trừng phat.... ai, cho giáo huấn cũng tốt, chỉ tiếc bài học này quá...." Hưa Tiến nói xong thanh âm dần thấp, dần dần lại mang chút nghẹn ngào".... Lấy tính tình của ta muốn lên làm tướng quân, kỳ thật là rất khó... Nhưng ta muốn trên chiến trường giết địch, muội muội ta vì chuyện này cũng tổn hao không ít tâm sức.... dù thế nào, bọn ta cũng là người nhà...."

Vô Dụng ôm gối, cúi đầu nhìn vết máu loang lổ trên cỏ.

"Ngươi sẽ không chết" Nó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hứa Tiến. "Tin ta đi, ngươi sẽ không chết."

Hứa Tiến không nói chuyện, chỉ lộ ra nụ cười giễu cợt.

"Cho dù chết, phải chết trên chiến trường. Đây là ngươi trước kia từng nói với ta mà ?" Vô Dụng đứng lên, im lặng nhìn hắn. "Ngươi đã nói phải cho dân chúng Truy Dương một công đạo, ngươi chết như thế này thì cho làm sao."

"Tóm lại" Vô Dụng ngẩng đầu nhìn ánh trăng lẳng lặng giắt trên bầu trời, nói : "Ngươi sẽ không chết."

Vô Dụng quyết định lập tức quay về Đế đô.

Nó đem Thanh Nguyệt lưu lại bảo hộ cho Hứa Tiến, vốn cũng muốn để lại Trữ Dũng Thần, nhưng Trữ Dũng Thần cố ý đi theo.

"Ta phải xác định Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra mới có thể yên tâ," Trữ Dũng Thần kiên định nói "Hơn nữa ta có thể cho cha ta hỗ trợ"

Vô Dụng chạy không ngừng nghỉ.

Nó không biết cảm giác hiện tại trong lòng mình là gì, giống như có phẫn nộ, lại có chút thất vọng.

Phân tích của Trữ Dũng Thần nó một chút cũng không nghe. Có cái gì dễ nghe đâu ? Đơn giản vì lợi ích của mình mà làm nên sự tình thôi. Nó không tin Hứa quý phi kia thật sự dám mưu phản, chuyện trong hậu cung như vậy chưa đủ nhiều sao ? Trước kia Y cũng bởi vì chuyện đại loại thế này mới bị đưa vào lãnh cung. Sau lại đến Mai Phi đắc chí kia, còn không phải bị tước quyền đoạt mệnh ?

Nhưng bởi vì loại nguyên nhân này, làm cho tướng quân suy nghĩ việc nước việc nhà bị chết oan, thật sự là quá đáng.

Vô luận là thế nào, phải thu hồi được mệnh lệnh đã ban ra !

Lúc Vô Dụng về tới đế đô trời vẫn còn sáng, Thu đang lâm triền.

Vô Dụng một đường chạy về hoàng cung, lao vào đại điện.

"Phụ hoàng," Nó thở hồng hộc, nhìn thẳng người nọ trên cao kia, nói "Thỉnh người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, miễn chết cho Hứa Tướng quân."

Lúc Đế vương nhìn thấy Vô Dụng có chút kinh ngạc. Hắn biết Vô Dụng sau khi nghe tin, nhất định sẽ trở về, lại không nghĩ rằng cư nhiên lại nhanh như vật.

Người trong tâm niệm đứng ở trước mắt, Đế vương trong lòng rất cao hứng. Nhưng nhìn đến gương mặt xám tro của Vô Dụng, không biết vì cái gì lại có chút bất mãn.

Đế vương không nói gì, đại thần bên cạnh đã mở miệng, nói cái gì Hứa gia đại ngịch bất đạo, ý đồ mưu phản, Hứa Tiến một tay cầm binh quyền, thông đồng với địch.

Vô Dụng lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Những người các ngươi," Vô Dụng hướng đại thần nọ rảo lên từng bước. "Lúc này còn nói đại cục linh tinh cái gì, kỳ thật bất quá cũng là muốn củng cố lợi ích của mình mà thôi."

Các đại thần biến sắc, nói Vô Dụng khẩu xuất cuồng ngôn, vũ nhục mệnh quan triều đình.

Vô Dụng nở nụ cười trào phúng.

"Các ngươi hoặc vì tiền hoặc là vì quyền lực lục đục với nhau lúc đấu một sống một còn, Truy Dương dân chúng nguyên nhân chính là vì quân đồn trú của quốc gia mà qua cuộc sống nước sôi lửa bỏng."

Vô Dụng tiến lên từng bước.

"Các ngươi nói Hứa tướng quân tay cầm binh quyền, một mình thông đồng với didhcj ? Nhưng vị tướng quân thông đồng với ddihcj này quỳ trước mặt dân chúng Truy Dương, dập đầu ba cái. Loại chuyện này, các ngươi có thể làm sao ?"

"Lúc quân Ngột Kim đột kích, Hứa tướng quân biết rõ binh lực của mình không đủ, vẫn thề sống chết bảo vệ Truy Dương, ba ngày ba đêm chưa từng yên giác, người như vật, ngươi nói hắn thông đồng với địch à ?" Vô Dụng hừ một tiếng. "Vậy ngươi nói xem, hắn làm sao có thời gian đi thông đồng với địch ?"

"Trước khi nói phải sờ tới lương tâm. Phải biết rằng, người đang làm, trời đang nhìn."

Vô Dụng xoay người, nhìn vào Đế vương nói, "Thỉnh phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã bao ra, miễn tội chết cho Hứa tướng quân."

Quần thần bên dưới nghị luận, đối với việc Vô Dụng vừa nói phi thường bất mãn.

Đế vương hơi có chút bất mãn thở dài. Hắn hương Vô Dụng vẫy tay, cười nói "Tiểu thất vừa trở về nhất định mệt mỏi ? Đi nghỉ ngơi trước đ"

Vô Dụng không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào hắn.

Đế vương nhẹ nhàng nở nụ cười một chút "Tiểu Thất yên tâm đi."

Tiểu Đức Tử ý bảo Vô Dụng đi cùng hắn, Vô Dụng do dự trong chooscl át, cuối cùng vẫn theo Tiểu Đức Tử bỏ đi.

Vô Dụng đến nhà tắm, nó nhìn thấy mình đầy bùn đất, nhịn không được cười cười.

Tiểu Đức Tử tìm quần áo sạch sẽ, Vô Dụng cởi bỏ dây buộc tóc, ngả mình vào trong nước.

Không biết vì sao, Thu nói "yên tâm đi", bản thân liền thật sự yên lòng.

Giống như bất tri bất giác, đã muốn bắt đầu hoàn toàn tin tưởng hắn.

Vô Dụng vỗ vỗ gương mặt đỏ ửng  nóng bừng, đem cả người chìm vào trong nước.

Sau khi tắm rửa qua thật nhẹ nhàng khoan khoái.

Vô Dụng vẫy vẫy tóc, đi ra phòng tắm.

Thu tựa hồ vừa mới trở về, nhìn tháy Vô Dụng tóc ướt đẫm Thu cười cười, sau đó lấy khăn mặt giúp nó lau khô.

Vô Dụng giấu mặt vào trong mái tóc đen rối bù, nhìn không ra biểu tình.

"Ta lại mang đến phiền toái cho ngươi à ?" Vô Dụng nhỏ giọng hỏi.

Thu sửng sốt một chút, sau đó cười nói : "Không có."

"Ta...." Vô Dụng dừng một chút, nói "Ta biết mình xúc động, loại chuyện này không nên giáp mặt nói ra, mà phải âm thầm giải quyết.... nhưng...." Vô Dụng nhếch miệng. "Nhưng là thực tức giận. Hứa tướng quân là người tốt, ngươi không biết lúc xe chờ từ đưa Hứa Tướng quân lên, dân chúng Truy Dương đều khóc...."

Thu từng chút từng chút lau tóc cho nó, không trả lời.

Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, có chút chán nản nói "Thu ngươi trước kia nói ta cuối cùng lớn không ra lớn, cái loại thế này, có phải thực đáng ghét hay không ?"

Thu buông khăn mặt trong tay, đem Vô Dụng ôm vào lòng ngực.

"Sẽ không," Thu cười nói, "Tiểu thất thế này là tốt lắm rồi, lớn không ra lớn cũng không sao."

"Thật vậy sao ?" Thanh âm của Vô Dụng theo lòng ngực của Thu chui ra, rầu rĩ "Như vậy Hứa tướng quân thì sao ? Thu sẽ không giết hắn chứ ?"

Thu thở dài nói. "Vốn không định giết, giờ lại cảm thấy giết đi thì hơn."

"Vì cái gì ?" Vô Dụng lập tức ngẩng đầu, lại nhìn đến nụ cười trêu tức trên khuôn mặt Thu.

"Vì Tiểu Thất nói trở về sẽ cho ta đáp án, nhưng lúc trở về vẫn cứ Hứa tướng quân Hứa tướng quân nói không thôi. Thật sự làm cho người ta không vui nổi."

Chương 34

"A....." Vô Dụng hơi run rẩy, nhanh chóng cúi đầu, nhưng vẫn bị Thu phát hiện lỗ tai của nó lộ ra ngoài đã trở nên hồng hồng.

"....Ta nghĩ," Vô Dụng do dự thật lâu, mới nói : "Ta thích ở cảm giác ở bên Thu... Hơn nữa, lúc ở Truy Dương, có một lần gặp nguy hiểm, lúc đó trong lòng chỉ nghĩ đến Thu... Nhưng, ta còn không biết đó có phải yêu..."

Cánh tay của Thu đang ôm Vô Dụng nắm thật chặt.

"Lúc gặp nguy hiểm, có sợ không ?" Tuy rằng đã nghe ảnh vệ kể lại, nhưng tưởng tượng lúc ấy Vô Dụng có thể sẽ chết, trong lòng trở nên sợ hãi, "Lúc đó ta không thể ở bên ngươi, ngươi có trách ta không ?"

Vô Dụng nghi hoặc nhìn hắn một cái, nói : "Thu ở Đế đô, vốn không thể ở bên cạnh ta, vì cái gì phải trách ngươi ?"

Vô Dụng nghi hoặc nhăn mày, ánh mắt mở so với bình thường lớn hơn một chút. Lúc ánh mặt trời chiếu vào, lông mi dài mảnh của nó trở nên lóng lánh. Hai mái không biết là do mới tắm qua, hay là bị Thu ôm thật chặt mà bọc một lớp phấn đỏ ửng.

Thu khẽ mở miệng, nhịn không được hôn lên.

Vô Dụng hoảng sợ, theo bản năng muốn tránh né, lại như thế nào cũng trốn không thoát.

Động tác của Thu rất nhẹ, đầu lưỡi mang theo sự cẩn trọng.

Vô Dụng dần dần an tâm. Nó mím môi, Thu tuy rằng không có cưỡng cầu, nhưng cũng không có ý buông tha, từng chút từng chút kiên nhẫn chờ đợi.

Vô Dụng do dự, khẽ hé  môi. Thu không có cho nó cơ hội hối hận, lập tức hôn vào thật sâu.

Hô hấp của Thu bắt đầu trở nên dồn dập, Vô Dụng cảm thấy mình có chút thiếu dưỡng khí, đầu óc lại biến thành một mảnh trắng xóa.

Bàn tay của Thu tiến vào trong quần áo của Vô Dụng, Vô Dụng mới phát hiện hai người không biết từ khi nào đã nằm trên giường, không biết từ khi nào, động tác của Thu trở nên phi thường dồn dập, lại có cảm giác áp bách.

Vô Dụng hung hăng đẩy Thu ra, Thu nghi hoặc nhìn nó, miệng nỉ non nói : "Tiểu Thất..."

Vô Dụng ngẩng đầu, mắt lại cúi xuống : "Loại chuyện này.... ta, ta tạm thời còn chưa muốn làm.... Ta còn chưa chuẩn bị...."

Trong giọng nói của Vô Dụng có chút khẩn trương, lại có điểm sợ hãi. Thu nhìn nnó, hít sâu mấy hơi bình  ổn lại dục hỏa của cơ thể.

Sau đó hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi nhanh về hướng phòng tắm.

Vô Dụng nằm trên giường, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, trong lòng khẩn trương cùng sợ hãi dần dần biến mất.

Lúc Thu đi ra để thay quần áo, trên người bọt nước còn chưa kịp lau khô, lúc đi tới có cảm giác mát lạnh.

Vô Dụng nhìn hắn, lộ ra ánh mắt xin lỗi. Thu ngẩn người, sau đó cười khổ nói : "Tiểu thất không cần nhìn ta như thế, ta sợ ta lại nhịn không được."

Vô Dụng kinh ngạc há miệng thở dốc, sau đó rụt vào trong một chút.

Thu xoay người nằm lên giường, tay vươn tới đem Vô Dụng ôm vào trong lòng. Cảm giác được thân hình trong lòng ngực trở nên cứng nhắc, cười nói : "Tiểu Thất không cần lo lắng, ta sẽ không bức ngươi ."

Vô Dụng hình như thở phào, lúc này mới trầm tĩnh lại.

Không khí có chút kỳ quái.

Thu hình như muốn ôm mình ngủ, tuy rằng mệt chết được, nhưng vừa mới xảy ra cái chuyện đó, thực sự là không có biện pháp ngủ ngay được.

...................

A, vẫn còn là bủôi chiều ! Dưới thanh thiên bạch nhật lại xảy ra cái chuyện này....

Vô Dụng đem mặt vùi vào chăn, không muốn lộ ra ngoài.

Thu kéo kéo chăn, nói : "Tiểu Thát, ngủ như vậy thực buồn, hé mặt ra nào"

Vô Dụng không nhúc nhích.

Không khí rất kỳ quái, nói cái gì đó mới được....

"....Thu tính xử trí chuyện Hứa tướng quân thế nào ?" Vô Dụng chậm rãi hé mặt ra nói.

Tay Thu dừng lại một chút, trả lời : "Hứa Tiến muốn trở về Đế đô là không thể được, trong này nhiều người muốn diệt trừ hắn. CHo nên ta tính cho hắn ở Truy Dương, cả đời không được trở lại Đế đô."

"Như vậy...." Vô Dụng nhăn mặt nhíu mày, lại hỏi "Kia hắn chẳng phải không thể thờ cúng người nhà của hắn ?"

"Nếu có tâm, thờ cúng ở đâu cũng giống nhau." Thu một bên lấy tay vén tóc Vô Dụng, một bên thản nhiên nói.

Vô Dụng trầm mặc một lúc lâu.

"...Ta đối với chuyện trong triều một chút hứng thú cũng không có, nhưng ta muốn gì, vì cái gì mà đối phó Hứa gia ?"

Thu cười cười, nói : "Ngươi quả nhiên là một chút hứng thú cũng không có.... Kỳ thật đối phó không chỉ mình Hứa gia, còn có một ít gia tộc khác. Hiện tại trong triều đúng là nơi chuyển gia thế lực cũ mới, thế lực mới muốn đánh thế lực cũ, cũng không có gì phải oán trách."

"Chuyển gia thế lực cũ mới ?" Vô Dụng nghi hoặc nhìn Thu, hỏi, "Ai là thế lực mới ? Ai là Thế lực cũ ?"

"Ta phải lui ẩn." Thu cười nói, "Cơ Chi Ngạn sắp vào thế chỗ, đương nhiên phải bồi dưỡng thế lực của hắn."

"Lui ẩn ?" Vô Dụng không dám tin, "Vì cái gì phải lui ẩn ?"

"Bởi vì ta muốn cùng Tiểu Thật," Thu nhìn Vô Dụng, đôi mắt lộ ra vẻ yêu thương nồng ấm, "Cùng Triêu Dương đi Lạc Hương, những nơi trong tiềm thức. Cùng Tiểu Thất tìm một thành thị xinh đẹp an bình, bảo dưỡng tuổi thọ"

Vô Dụng há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc Thu nói phải lui ẩn, nó cũng mường tượng đoán được đáp án, nhưng cũng không dám tin. Thậm chí lúc Thu nói ra, nó vẫn cảm thấy không phải là sự thật.

"Ngươi phải từ bỏ nhiều như vậy...."

Từ bỏ nhiều thứ như vật, chỉ vì để cùng mình ?

"....Đáng sao ?"

Thu cười cười , nói "Người để ý mấy chuyện đó sẽ cảm thấy rất quan trọng. nhưng hiện tại với ta mà nói, những thứ kia cũng không giống ý nghĩ của người khác."

Vô Dụng kinh ngạc nhì nhắn, không nói gì.

"Tiểu Thất không tin sao ?" Thu hỏi.

".... Cũng không phải... " Vô Dụng rũ mắt, không biết phải làm sao.

Thu xoa xoa tóc Vô Dụng hỏi : "Không tin cũng không sao, đợi cho chúng ta thật rời bỏ hoàng cung, thì tin tưởng cũng được."

Lông mi của Vô Dụng run lên, không trả lời.

Thu nở nụ cười một chút, nói : "Ngủ đi, từ Truy Dương chạy về nhất định mệt rồi, mau ngủ chút đi."

Thu giống như trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Vô Dụng. Vô Dụng cũng dần dần nhắm mắt lại.


Chương 35


Ngoài cửa lớn ở Thu Thủy điện, Vô Dụng vô tình thấy Trữ Dũng Thần đứng ở nơi đó.

Giống như đã đứng từ rất lâu.

Vô Dụng ngừng một chút, sau đó bước ra phía trước, gọi hắn một tiếng.

Trữ Dũng Thần xoay người, lúc thấy Vô Dụng liền khẽ nở nụ cười.

"Điện hạ, ngươi cũng đến đây."

"Ngươi đứng ở chỗ này làm gì ?" Vô Dụng hỏi.

"A," Trữ Dũng thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái bảng đề tên Thu Thủy điện, cười nói : "Là tới cáo biệt."

"Cáo biệt ? Ngươi muốn đi đâu sao ?"

"Ta quyết định đi Truy Dương." Trời cuối thu gió khá lạnh, thời tiết cũng lạnh lẽo. Ánh mặt trời lại cứ thế, Trữ Dũng Thần nhìn Vô Dụng, hơi nheo lại mắt.

Vô Dụng trầm mặc một lúc lâu.

"Vì cái gì bỗng nhiên quyết định đi Truy Dương ?"

"Bởi vì có người ta muốn đi theo", tầm mắt của Trữ Dũng Thần dời về phương xa, như là nhớ tới chuyện gì thú vị, nhịn không được cười cười, "Ta lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tiên như thế.... Trước kia chỉ cảm thấy được là Tướng quân thôi, cũng giống như phụ thân ta ăn nói ý tứ, là kẻ ở trên cao. Sau khi làm đệ tử của Trương Duẫn tiên sinh, vẫn được dạy là muốn trở thành một quân sư tướng quân vĩ đại lưu danh thiên cổ, nổi danh thiên hạ. Nhưng gặp gỡ tên Hứa Tiên này, ý nghĩ kiên định ấy lập tức mất đi."

".... Ngươi muốn đuổi theo phục vụ cho Hứa tướng quân ?"

"Đúng vậy," Trữ Dũng Thần nói."Tuy rằng ở Truy Dương ngày tháng thực vất vả, nhưng cũng thực vui vẻ. Cùng nhau suy nghĩ, cùng nhau cố gắng, cảm giác cùng nhau kiên trì, làm cho ta xúc động."

"Thật sự là không nghĩ tới," Vô Dụng cười nói, "Khi đó ngươi cùng hắn cãi nhau, ta còn nghĩ ngươi không thích hắn."

Trữ Dũng Thần cười, không nói chuyện.

Vô Dụng cũng ngẩng đầu nhìn Thu Thủy điện, đột nhiên cảm thấy có chút mê man.

"....hình như đã thay đổi rất nhiều...."

"Thay đổi rất nhiều", Trữ Dũng Thần theo tầm mắt của nó nhìn qua, "Qua nhiều năm như vậy, chúng ta cũng không thể trở lại thành trẻ con tỉnh tỉnh mê mê. Được một ít, mất đi một ít, liền biến thành như bây giờ."

Vô Dụng cúi đầu, khẽ cười một chút.

"Nghe ngươi nói như vậy, giống như hình dáng theo năm tháng trôi qua... ngươi có muốn vào Thu Thủy điện nhìn không ? Cơ mà bên trong có chút chật vật."

"Không cần," Trữ Dũng thần lắc đầu, nói "Ta chỉ ở bên ngoài xem là tốt rồi, đi vào, sợ lại đau buồn."

Vô Dụng không đáp lời, nó nghiêng người đứng ở trước thềm đá ngoài điện tiền, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

"Điện hạ, trước khi rời đi ta muốn nói lời cảm ơn." Trữ Dũng Thần nói.

Vô Dụng nghi hoặc nhìn hắn một cái.

"Nếu không phải năm đó ngươi cực lực thuyết phục Trương Duẫn tiên sinh thu ta làm đồ đệ, chỉ sợ đến bây giờ, ta còn là Trữ Dũng Thần khúm núm, nhát gan sợ phiền phức kia."

"Cái đó à, là ngươi chính mình tự phấn đấu đó thôi" Vô Dụng thành thật trả lời, "Nếu không phải ngươi chịu đủ khổ, Trương lão tiên sinh cũng sẽ không thu ngươi làm đồ đệ."

Trữ Dũng Thần cười cười, có chút hồi tưởng, "Nhớ rõ ban đầu, điện hạ không hiểu thế nào lại không thích ta."

"Như vậy sao ?" Vô Dụng nhíu nhíu mày nghĩ, cũng không nhớ ra được cảm giác ban đầu khi nhìn thấy Trữ Dũng Thần.

Trữ Dũng Thần nhìn bộ dạng nó suy tư, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói : "Có đôi khi cảm thấy được những người trong này, chỉ có điên hạ vẫn không thay đổi. Nhưng cẩn thận quan sát, nguyên lại điện hạ mới là người nên người nhất."

"Phải không ?" Vô Dụng nở nụ cười, nghiêng đầu hỏi. "Ta thay đổi chỗ nào ?"

Trữ Dũng Thần cười mà không nói, hắn chỉ vào Thu Thủy điện, hỏi : "Điện hạ còn không đi vào sao ?"

"A..." Vô Dụng nhìn theo hướng hắn chỉ, trên mặt lộ ra chút do dự.

"Mau vào đi thôi, chờ điện hạ đi vào, ta cũng đi về."

"Như vậy, chờ ngày ngươi đi, ta đến tiễn ngươi."

Trữ Dũng Thần cười gật gật đầu, Vô Dụng hướng hắn vẫy tay, xoay người đi vào trong điện.

 Trữ Dũng Thần nhìn theo hắn, đến khi không nhìn thấy bóng dáng mới xoay người rời đi.

"........Từng thích một người quá xa vời sao....."

Trữ Dũng Thần đưa tay bắt vào hư không một phen, sau đó thân khai năm ngón tay, nhìn thấy lòng bàn tay trống rỗng cười cười.

"Cũng may hiện tại đã muốn hoàn toàn buông ra... Tiểu tử Thanh Nguyệt kia, hy vọng hắn ngày nào đó có thể giống ta, tìm được một người để yêu...."

Trữ Dũng Thần nói xong quay đầu lại nhìn thoáng qua.

"Điện hạ hắn đã tìm được hạnh phúc, Thanh Nguyệt dù khổ sở cũng nên yên lòng, phỏng chừng sẽ không trở về Đế đô....."

"Hứa Tiến...." Trữ Dũng Thần híp mắt, lộ ra chút tươi cười.






Một thời gian không đến, hủ tro cốt của Y đã bám lên một tầng tro bụi.

Ngoài cửa sở truyền đến tiếng chim hót, Vô Dụng sửng sốt một chút, đi ra ngoài nhìn nhìn.

Cái cây bị thiêu rụi kia không biết khi nào đã mọc mầm mới, cái sân trong còn mang chút sức sống.

Vô Dụng nhếch khóe miệng, sau đó ngửa đầu nhìn nơi mình đã sinh sống suốt mười hai năm

Tiếp qua mấy ngày, phòng ở cũng đã cháy hỏng, hành lang dài đã sập xuống.

Sau đó lại gặp lại một cái sân vô danh.

Sau đó, không biết sẽ có người nào vào ở.

Người bên cạnh từng bước từng bước rời mình đi.

Y đã chết, Thủ Trúc Thủ Mai nghe nói đã đi nơi khác làm, Trữ Dũng Thần muốn đi Truy Dương, Thanh Nguyệt còn không biết có trở về hay không.

Hiện tại, người duy nhất ở lại bên mình, cũng chỉ có Thu.

Vô Dụng rũ mắt, trong đôi mắt lộ ra chút lo lắng. Nó đem tay phải nhẹ nhàng đặt trước ngực, cảm nhận nhịp đập của tim.

May mắn là Thu không rời đi.

May mắn là Thu còn ở đây.










Ngày đó Trữ Dũng Thần ra đi, gió rất lớn.

Trữ gia vì chuyện này đã cùng Trữ Dũng Thần xung đột, nên buổi xuất hành hôm nay cũng không có người đến.

"Sau khi nói ra, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái cả người" Trữ Dũng Thần cười với Vô Dụng nói, "Trước kia lúc bọn họ không coi trọng ta, dù có cố gắng thế nào, cũng không làm họ chú ý tới. Lúc sau học có thành tích, lại đều đeo bám lên đây. Hiện tại nghĩ lại, thật đúng là lợi thế."

"Bọn họ không hiểu ta vì cái gì lại đi theo một tướng quân không có tiền đồ, ta cũng không lý giải vì cái gfi nên loại danh lợi hư vô gì đó hãy buôn tha hạnh phúc của mình. Nói chưa hết, liền bị tát cho hai cái."

Vô Dụng vỗ vỗ bả vai Trữ Dũng Thần, nói "bảo trọng".

Trữ Dũng Thần chắp tay, cũng đáp lại "bảo trọng", sau đó vung roi ngựa, tiêu sái rời đi.

Vô DỤng đứng trên sườn núi nhỏ ngoài thành, nhìn theo con ngựa càng lúc càng xa, đến khi không thể nhìn thấy, nó mới xoay người tính trở về.

"Tiểu Thất."

Lúc Vô Dụng thấy Cơ Chi Ngạn có chút kinh ngạc, sau đó cười cười nói : "Thái tử ca ca."

"Mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, đã lâu không gặp Tiểu Thất". Cơ Chi Ngạncười, hướng Vô Dụng đi đến.

"Đúng vậy," Vô Dụng đáp, "Thái tử ca ca như thế nào lại muốn đến đây ?"

"............."

Cơ Chi Ngạn trả lời cái gì đó Vô Dụng không có nghe thấy.

Ngay lúc Cơ Chi Ngạn đi đến bên Vô Dụng, nó bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút đau. Trong tầm nhìn thấy gương mặt tươi cười của Cơ Chi Ngạn vặn vẹo một chút, sau đó liền trở nên tối đen.

Cơ Chi Ngạn tiếp được thân hình của Vô Dụng đang ngã xuống, ảnh vệ được Đế vương phái đi theo Vô Dụng đã cùng người hắn mang theo đánh nhau.


Cơ Chi Ngạn ôm ngang Vô Dụng, đối với ngươi phía sau lệnh nói : "Toàn bộ giết sạch, không được lưu lại kẻ nào."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét