Chư ơng
36
Khi Vô Dụng tỉnh lại, ngây ngốc nhìn một trần nhà cao to
thật lâu
Nó ngồi xuống, nghe được tiếng đinh đương rung động của vật
gì đó bên chân trái.
Nó nghi hoặc nhìn chân trái, phát hiện trên mắt cá chân có
một vòng kim loại màu vàng. Cái vòng vàng này nối với một sợi xích thật dài,
một mặt khóa ở cổ chân, cái khóa khác khóa lại ở chân giường trên sàn nhà lạnh như
băng.
Vô Dụng sửng sốt một lúc lâu.
"Thái tử ca ca ?" Nó ho lớn, không ai trả lời.
Nó lại tăng thanh âm kêu mấy lần, vẫn không ai trả lời....
Không có ai...
Vô Dụng thở dài, có chút không rõ vì cái gì Thái tử ca ca
đem mình khóa lại.
Nếu là vì chuyện.... mình cũng đâu phải kẻ trọng yếu gì, hẳn
là không cần Thái tử ca ca lãng phí tinh thần đem mình nhốt tại nơi này.
Đó là vì cái gì ?
Vô Dụng nằm ở trên giường suy nghĩ một lát, thật sự nghĩ
không ra nguyên cớ.
Nó lại ngồi xuống, nghiên cứu cái vòng kim loại trên cổ chân. Không biết vòng
này cùng sợi xích làm bằng gì, tuy nhẹ nhưng lại rắn chắc vô cùng. Vô Dụng ước
chừng, lấy tay khoa tay múa chân một lát, phát hiện nếu không có chìa khóa, cậy
mạnh mà bắt nó đứt, thật sự là rất khó.
Vô Dụng nhảy xuống giường, ngồi lên đầu giường nghiên cứu
sàn nhà. Đùa nghịch nửa ngày, cũng không tìm được làm sao có thể giải thoát.
Vô Dụng ngồi ở chân giường ôm đầu gối ngẩn người.
Không biết khi không thấy mình, Thu có lo lắng hay không ?
Nó thở dài, đem mặt vùi vòng vòng tay.
Ở cái nơi này đã muốn hai ngày.
Hai ngày này, trừ một bà già vừa câm vừa điếc một ngày mang
đồ ăn cùng nước uống lại, Vô Dụng cũng không thấy người khác.
Sợi xích trên chân rất dài, cũng đủ cho Vô Dụng chạy vào
vườn hít thở không khí.
Không biết cái sân này ở đâu ?
Vô Dụng ngồi trên một tấm gỗ cao cúi đầu, đem chận thật cẩn
thận tiến vào trong nước.
Cuối thu nước trong ao mang theo cảm giác lạnh thấu xương,
lại mang vẻ trong suốt xinh đẹp làm cho nó nhịn không được muốn chạm vào.
Nó đem hai tay vòng lại phía sau, dùng mũi chân khẽ khẽ hất
nước lên. Lúc bọt nước vọt lên không trung, sẽ bị ánh mặt trời chiếu thành một
dài ngũ sắc.
Cơ Chi Ngạn đứng ở xa xa nhìn trong chốc lát, đôi mắt dần
dần dịu xuống.
"Tiểu Thất, sẽ cảm lạnh đấy."
Vô Dụng quay đầu lại. Cơ Chi Ngạn trên mặt mang theo ý cười,
lại thế nào cũng không giấu được vẻ mỏi mệt.
Cơ Chi Ngạn xuống cạnh Vô Dụng, dùng vạt áo tinh tế đem chân
Vô Dụng lau đi bọt nước, sau đó ôm ngang lấy nó.
Vô Dụng không giãy giụa, nhưng cúi đầu, buồn bã hỏi :
"Thái tử ca ca, vì sao muốn đem ta ra đây ?"
Cơ Chi Ngạn ngắm Vô Dụng nho nhỏ trong lòng ngực, cười cười,
nói : "Bởi vì sợ Tiểu Thất bị người ta trộm lấy."
Vô Dụng ngước mặt, nghi hoặc nhìn Cơ Chi Ngạn. Cơ Chi Ngạn
không có giải thích, chỉ hỏi : "Tiểu Thất ngày Nhất Thất một mình ở trong
này có thấy nhàm chán không ?"
Vô Dụng gật gật đầu. Cơ Chi Ngạn thở dài, nói : "Bây
giờ không còn cách nào khác, ta cũng muốn cùng em, đáng tiếc....”
"Phụ hoàng đâu ?" Vô Dụng ngắt lời của hắn,
"Phụ hoàng giờ đang làm gì ?"
Đôi tay của Cơ Chi Ngạn đang ôm Vô Dụng bỗng nhiên siết
chặt, nhanh đến mức Vô Dụng cảm thấy có chút đau. Nó từ chối một chút, Cơ Chi
Ngạn tựa như mới phản ứng lại, hơi buông lỏng ra.
Cơ Chi Ngạn đem Vô Dụng đặt ở trên giường, Vô Dụng ôm chân
ngồi, nhìn về phía Cơ Chi Ngạn nói : "Thái tử ca ca, thả ta về đi."
Cơ Chi Ngạn tựa hồ khẽ nở nụ cười, hắn lắc đầu, tiến đến bên
tai Vô Dụng, nói : "Tiểu Thất, ta tuyệt đối không thả em ra/"
Cơ Chi Ngạn nói rất nhẹ, trong giọng nói lại mang vẻ kiên
định cùng tuyệt vọng. Vô Dụng ngơ ngác nhìn nó, há miệng thở dốc, không biết
nên nói cái gì mới tốt.
Cơ Chi Ngạn bỗng đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhăn
lại mi.
"Tiểu Thất, lần sau lại đến thăm em, ngoan ngoãn ở
trong này đừng đi đâu" Cơ Chi Ngạn vội vàng nói xong, xoay người đi ra
ngoài cửa.
Vô Dụng nhìn theo tiểu viện đã không còn thấy bóng dáng hắn.
Vô Dụng ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao, đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt.
Ý tứ của Cơ Chi Ngạn, nó giống như hiểu, lại như không hiểu.
Nhưng mặc kế thế nào, Vô Dụng cũng không thích bị nhốt. Nó
từng từng chút mài mòn sợi dây dài. Thầm nghĩ rằng không biết hiện tại Thu đã ở
nơi đâu ? Không biết Thu có đến tìm mình hay không ?"
Vô Dụng nằm xuống nhìn xuyên qua vật trang sức đẹp đẽ của
trần nhà, sau đó, không biết vì cái gì, vẫn thở dài.
Lúc đêm. Vô Dụng bị đánh thức.
Nó thoáng mở mắt ra, ở dưới ánh trăng mê mê mông, thấy gương
mặt thống khổ cùng tuyệt vọng của Cơ Chi Ngạn.
Có thứ gì đó trong miệng đang chạy chạy, Vô Dụng mở to hai
mắt, nó muốn vươn tay đẩy Cơ Chi Ngạn ra, lại phát hiện mình ngay cả nâng ngón
tay cũng không có chút khí lực.
Cơ Chi Ngạn chú ý tới động tác của Vô Dụng, hắn đem đầu lưỡi
lui ra ngoài, sau đó cười cười, ôn nhu nói : "Tiểu Thất, em tỉnh."
Vô Dụng phục hồi lại, hỏi : "Ngươi vừa làm gì ta
?"
Cơ Chi Ngạn không có trả lời, hắn lẳng lặng nhìn Vô Dụng,
nhìn thật sâu.
"......Tiểu Thất à, ta yêu em, ta rất muốn em."
Lúc nói những lời này, Cơ Chi Ngạn rũ mắt. Tựa hồ sớm đã
đoán được kết quả, cho nên không dám nhìn tới, không dám nghe tới.
Cơ Chi Ngạn gắt gao hôn Vô Dụng. Loại cảm giác thống khổ
mãnh liệt này, giống như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt, nhưng sau khi vơi bớt
ngắn ngủi lại thêm tuyệt vọng.
Vô Dụng thấy đầu óc hỗn loạn.
Thái tử ca ca vừa mới nói gì ? Thái tử ca ca muốn làm cái gì
?
Cuối thu ban đêm rất lạnh. Rất lạnh rất lanh.
Quần áo trên người Vô Dụng dần bị xé mở, nó há miệng thở
dốc, tựa hồ muốn nói cái gì đó, lại phát không ra thanh âm.
Thu ở nơi nào ? Thu không phải đã nói vĩnh viễn ở bên người
ta sao ? VÌ cái gì không thấy Thu ?
".....Thu......"
Cơ Chi Ngạn ngẩng mặt, phát hiện Vô Dụng cắn môi, thanh âm
từ chỗ sâu nhất của yết hầu phát ra nghẹn ngào.
"......Tiểu Thất khóc ?" Cơ Chi Ngạn rũ người, hôn
lên nước mắt trên mặt Vô Dụng, ngực từng chút từng chút đau đớn thêm.
"Tiểu Thất đừng khóc..... Tiểu Thát không phải cho tới
bây giờ gặp chuyện gì cũng không khóc sao..... Ta từng nghĩ, nếu ngày nào đó
Tiểu Thất khóc, ta đây nguyện ý vì không để cho Tiểu Thất khổ sở mà làm bất kì
chuyện gì..... Nhưng giờ đây..... làm không được..... ta làm không
đươc......"
".......Thu ........ Thu....."
"Van cầu ngươi đừng gọi......" Cơ Chi Ngạn nghẹn
ngào, lẩm bẩm nói, "Rõ ràng là ta yêu trước mà..... Dựa vào cái gì.....
Dựa vào cái gì......"
".......Thu......"
"Lúc biết hắn muốn mang em đi, em có biết ta khổ sở lắm
không ? Ta liều mạng nhẫn nại, dùng hết toàn lực của mình..... Ta đã cho ta
mạnh hơn hắn, ta đã cho ta có năng lực đem em giấu ở một nơi hắn không tìm
được, nhưng....... hết thảy đều là giả.... thực lực của hắn, lớn đến mức làm
cho người ta không thể tưởng....."
"Thu....."
".....Ta không muốn trơ mắt nhìn hắn mang ngươi
đi...... Tiểu Thất, ta không muốn mình cái gì cũng làm được......"
".....Thu....."
".........Van cầu ngươi, đừng nói....."
Rất đau rất đau.
Giống như trừ bỏ tên Thu, đã không thể phát ra thanh âm
khác.
Lúc thân thể bị mở ra, lúc thống khổ nhất, lúc khóc, vẫn
nghĩ vì cái gì Thu không thấy đâu ? Thu không cần chính mình sao ? Có phải hay
không cũng giống Y, hứa hẹn rồi bắt đầu vứt bỏ.........
"..........Thu.........."
"...........Tiểu Thất, ngươi gọi tên ta đi,...........
Thái tử ca ca cũng tốt, Cơ Chi Ngạn cũng được............. Dù gọi ta là hỗn đản
cũng được......... van cầu ngươi, Tiểu Thất à, gọi tên ta đi............"
Nước mắt của người kia từng giọt từng giọt rớt trên mặt,
mang đến cảm giác đau đớn.
Khổ sở ư ? Ngươi cũng khổ sở ư ? Nếu khổ sở, vì cái gì còn
muốn làm cái chuyện này.
"..............Thu........."
Ngươi nói muốn ta tin tưởng ngươi, cho nên ta tin tưởng ngươi.
Cho nên, mau một chút, mau một chút nữa tìm được
ta...............
Chư ơng
37
Lúc tỉnh lại đã vào khoảng sáng sớm.
Vô Dụng nghe thấy có một người nào đó một mực gọi tên mình,
nó nhíu nhíu mày, sau đó mở mắt ra.
"Thu ?" Vô Dụng thấy người ngồi bên giường hoảng
hốt một lúc lâu, sau đó nở nụ cười nói : "Ngươi tới rồi."
Thu há miệng thở dốc, nói không nên lời.
Vô Dụng cúi đầu nhìn thân thể mình, cảm giác đã muốn rửa
sạch qua, hiện tại quần áo trên người có hơi lớn, hẳn là của Thu.
Vạt áo có hơi lỏng, Vô Dụng kéo lại. Thu vẫn không nói
chuyện, Vô Dụng nghĩ nghĩ, ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói : "Ta không sao,
không cần khổ sở."
Thu lập tức ôm chặt Vô Dụng, mặt vùi vào cổ nó thật sâu.
".........Thực xin lỗi............."
Vô Dụng cười, không trả lời.
"Không tìm được ngươi đúng lúc, có trách ta không
?"
"Đêm qua trước khi ngủ, hy vọng tỉnh giấc có thể nhìn
thấy ngươi." Vô Dụng nhìn ánh mặt trời tiêu sái nơi cửa sổ, mắt hơi nheo
lại. "Sau đó, nguyện vọng liền trở được thực hiện."
Thu ngẩng đầu, Vô Dụng nhìn hắn cười cười.
"Thu, ngươi muốn hay không theo ta đi ?"
Vô Dụng trên mặt lộ ra biểu tình chờ mong.
"Đi theo ta đến Lạc Hương táng hạ Y, sau đó, nhất định
phải đem những nơi trong "Ngàn Sơn Du ký" đến một lần !"
"Được," Thu dấu đi nỗi đau và tự trách trong đôi
mắt, cười nói : "Ta cùng Tiểu Thất đi."
Lúc Vô Dụng nhảy xuống giường, mặt sau hơi đau. Nó đau khổ
cúi đầu, nhưng vẫn cự tuyệt đề nghị muốn ôm đỡ lấy của Thu.
"Mất mặt lắm !" Vô Dụng đỏ hồng mặt, trong giọng
nói mang theo chút căm giận. "Dù bình thường hay làm vậy, nhưng hiện tại ở
bên ngoài còn có nhiều người lắm, như thế nào lại bị ôm đi ra ngoài."
Rất mất mặt, tính tự kỷ trời sinh.
Thu thở dài, có chút bất đắc dĩ. Hắn rụt tay lại, Vô Dụng
nhìn nhìn hắn, sau đó vươn tay, nắm chặt lại.
"Tiểu Thất trở nên kiên cường." Thu cười nói, ngữ
khí có chút cảm khái.
"Vậy sao...." Vô Dụng gục đầu xuống, lặng lẽ cong
lên khóe miệng.
Trở nên kiên cường, bởi vì thời khắc yếu đuối nhất đã qua
đi.
Bởi vì nếu bây giờ còn yếu đuối, sẽ chỉ làm Thu thêm khổ sở
thôi.
Đi ra cửa phòng kia một chút, ánh mặt trời mãnh liệt có chút
chói mắt.
Vô Dụng thấy những người không quen biết đứng đầy sân.
Đối với những ánh mắt đủ loại màu sắc này, Vô Dụng nắm chặt
tay Thu, có ý một chút cũng không buông ra.
Thu cũng vật, gắt gao nắm lấy.
Hai người tiến lên phía trước, mọi người dạt ra hai bên.
Vô Dụng thoáng quay đầu lại, Cơ Chi Ngạn cả người toàn máu
đang nằm trên mặt đất, ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Vô Dụng dừng một chút. Thu hừ lạnh một tiếng nói :
"Không chết được, bất quá chỉ là nằm trên giường mấy tháng thôi."
Vô Dung nhìn gương mặt khó chịu của Thu nhịn không được nở
nụ cười.
Nó lại quay đầu nhìn nhìn, Cơ Chi Ngạn vẫn nhìn thẳng vào.
Nó nghĩ nghĩ, vẫy tay về phía Cơ Chi Ngạn, nói câu : "Thái tử ca ca, hẹn
gặp lại."
Tiếp theo, Vô Dụng bị Thu ôm lấy. Gió lớn thổi qua, trong
nháy mắt hai người kia không biết biến mất đi nơi nào.
Vô Dụng vỗ vỗ mặt Thu, Thu trừng mắt nhìn nó một cái, cuối
cùng vẫn dừng lại, thở dài.
Vô Dụng biết Thu bất mãn, nhưng đối với Cơ Chi Ngạn, vẫn
không thể hận được.
Đêm hôm qua, quả thật là rất hận hắn, cũng muốn cả đời không
tha thứ cho hắn.
Nhưng, cái ấm áp ấy không thể nói xóa đi là xóa đi được.
Trong rừng cây nhỏ lúc gọi hắn là "ca ca", trên
đường lớn dẫn mình về, lúc thay đổi cách đưa mình đi chơi, vẻ ôn nhu này, tất
cả đều là thật.
Vì thế, làm sao có thể hận được.
Vì thế, vẫn không có cách nào tiếp tục hận.
Còn nước mắt đêm quá.... Lúc đó, hắn so với mình cũng thật
thống khổ.
Nhưng, không cách giống như trước kia. Những lời cuối cùng,
cũng chỉ có hẹn gặp lại.
Hẹn gặp lại, hy vọng ngươi về sau sẽ có thể làm một đế vương
tốt.
Vô Dụng kéo tay Thu, chạy về phía lãnh cung.
Thu đi theo sau Vô Dụng, hắn biết Vô Dụng chắc là muốn đi
xem cây đào, cây đào kia..... Thu lúc Vô Dụng không thấy liền hơi hơi nhíu mày.
Từng nghĩ, rõ ràng là đem thiêu hủy cái cây ấy đi, sinh
trưởng ở nơi đó, nhìn thấy thật là chướng mắt.
Nhưng lúc muốn động thủ, lại vẫn luyến tiếc.
Không phải vì là nơi Vô Dụng ký thác hạnh phúc. Mà là bởi
vì, dưới cây kia, chôn dấu rất nhiều kỷ niệm ấm áp.
"Ta vẫn cảm thấy, đem hạnh phúc ký thác lên một thân
cây, còn không bằng ký thác trên người người yêu của ngươi."
Vô Dụng kinh ngạc nhìn thu, trầm mặc thật lâu, sau cùng cười
nói : "..... Nói vậy cũng đúng, không bằng ký thác trên người Thu, khồng
bằng ký thác trên chính mình."
Lần này lúc xoay người đi, đã không hề ôm một mong chờ không
có căn cứ.
Bởi vì nỗi khát khao nhất, đang ở bên mình.
Xe ngựa nhanh như chớp chạy về phía Lạc Hương, Vô Dụng dựa
vào lòng ngực Thu, mang theo ý cười, lặng lẽ ngủ.
Phiên ngoại : Cơ Chi Diệc
Mẫu phi nói với ta, thân là hoang
tử, ngươi có thể không làm kẻ cao quý tột cùng, có thể không làm kẻ thông minh
tột đỉnh, có thể không làm người được coi trọng, thì phải trở thành kẻ khó dò
nhất.
Mẫu phi chính là người như vậy.
Nàng biết nên làm cái gì, cái gì không nên làm. Nàng biết lúc gặp thời được yêu
sủng, cũng sẽ có lúc bị thất thế. Nàng biết lúc nào thì đi chèn ép những sủng
phi khác, nhưng cũng biết lúc nào nên bị người khác chèn ép.
Cho nên, nàng ở hậu cung địa vị
không phải cao nhất, cũng sống được tiêu sái theo ý thích.
Sáu tuổi năm áy, Thất đệ sinh
cùng ngày với ta theo lãnh cung đi ra.
Ta chạy tới hỏi Mẫu phi phải làm
sao bây giờ, Mẫu phi lại có vẻ khó tính được kế, chỉ thở dài, nói : "Không
cần tiếp cận hắn."
Dưới sự dạy bảo của mẫu phi, ta
bắt đầu trở nên trầm ổn, thậm chí với mấy hoàng huynh còn thấu triệt hơn, nhưng
vẫn che dấu, không bị phát hiện.
Cho nên ta biết Cơ Chi Ngạn
thường dùng ánh mắt mê man nhìn Thất đệ, mà Cơ Chi Tùy đối với Thất đệ căm thù
nhưng chính mình lại không phát hiện thường để ý đến.
Thậm chí cả phụ hoàng, đối với
Thất đệ cũng thế.
Cơ Chi Tùy không biết vì cái gì
phải lao lực tâm tư tiếp cận con mèo của Thất đệ, cũng không biết vì cái gì con
mèo không muốn hắn thân cận liền sinh ra phẫn nộ, rồi lại làm nên chuyện chính
bản thân mình hối hận.
Cơ Chi Tùy gọi người treo cổ con
mèo kia, ta xem Cơ Chi Ngạn đứng ở xa xa lẳng lặng nhìn thấy, đại khái lúc xác
định được con mèo đã chết, mới xoay người rời đi.
Ta dời tầm mắt, ở trong lòng cười
lạnh một tiếng.
Phụ hoàng vì chuyện này giận dữ,
ta cũng bị liên lụy, cấm cửa ba ngày.
Mẫu phi hỏi rõ sự tình, trầm mặc
thật lâu.
"Chi Diệc", bà nghiêm
túc nói với ta, "Đừng cho Thất đệ chú ý tới ngươi, cũng đừng làm cho nó
chán ghét ngươi."
Ta biết.
Cho dù Mẫu phi không thận trọng
nói cho ta, ta cũng sẽ không đi tiếp cận em ấy.
Dù sao, ta không giống như Cơ Chi
Tùy vô tri, cũng không giống Cơ Chi Ngạn có thực lực đi tranh giành.
Dù sao, ta chỉ muốn an an ổn ổn,
vượt qua cả đời này.
Phụ hoàng ngày càng sủng ái Thất
đệ, Cơ Chi Ngạn bắt đầu bất an.
Ta từng nghi hoặc, vì cái gì Mẫu
phi chưa từng nghĩ tới đi đối phó Tô chiêu nghi.
"Tuy rằng chúng ta biết lúc
ấy mưu hại Mẫu phi không phải Tô chiêu nghi, nhưng người bên ngoài cũng không
biết, hơn nữa Thất đệ bây giờ được sủng ái, Mẫu phí sẽ không sợ....."
Mẫu phi khoát tay, thở dài nói :
"Không cần phải lo lắng đi đối phó ả, chính ả cũng sống không được bao
lâu."
Mẫu phi không động đến bà ta,
không có nghĩa là người khác cũng sẽ không động đến.
Nhớ lúc Phục nghi thái tử đến, Chu quý phi bắt đầu hành động.
Phụ hoàng vẫn không lập Hậu, Chu quý phi là nữ nhân có địa vị cao nhất hậu cung.
"Vị trí này ư, ả sẽ ngồi
không lâu đâu, thật sự là một ả đàn bà ngu ngốc." Mẫu phi nghe nói Chu quý phi âm thầm xin Phục Nghi thái tử làm chuyện này,
như vậy lạnh lùng cười, trào phúng nói.
Chuyện này, ngu xuẩn không chỉ có
Chu quý phi, còn có tên Phục Nghi thái tử kia.
Phục Nghi thái tử đến trước yến
hội, Thất đệ chưa có đến. Ta xem Phục Nghi thái tử hướng cửa nhìn cái gì đó,
chỉ tiếc.... Ta nở nụ cười một chút, Thất đệ đối với kẻ mình không thích, từ
trước đến nay không chút để ý.
Phục Nghi thái tử cuối cùng lưu
lại một phong thư, nhờ người giao cho Thất đệ.
Mà không quá nhiều lần, lá thư
này đã bị Cơ Chi Ngạn cản lại.
Chỉ sợ, vô luận Phục Nghi Thái tử
viết cái gì, phong thư này vĩnh viễn đều đến không được tay Thất đệ.
Lời của Mẫu phi đã trở thành sự
thật, Tô chiêu nghi phóng hỏa tự thiêu.
"..... Ai, thật sự cứ như vậy
mà chết đi ...." Lúc Mẫu phi trở về hình như có chút mỏi mệt, nàng nằm ở
trên xích đu, mày hơi nhăn lại. "Ta còn nghĩ đến ả chống đỡ một lúc lâu
nữa...."
"Mẫu phi trước kia có biết
Tô Chiêu nghi ?"
"Đúng..." Mẫu phi lẩm
bẩm nói, "Quê quán của ta, cũng là ở Lạc Hương."
"Nhà mẹ đẻ của ta ở Lạc
Hương từng có kết giao với Tô gia, lúc đó, Tô Y là đứa bé gái mồ côi do Tam
thiếu gia của Tô gia mua về."
"Tam thiếu gia là người rất
tốt, cha ta còn hay đùa là gả ta cho hắn...." Mẫu phi nói xong nở nụ cười
một chút, "Đáng tiếc Tam thiếu gia chỉ thích Tô Y, đã cự tuyệt."
"Tuy rằng ta cũng không
thích Tam thiếu gia, nhưng cứ như vậy mà bị cự tuyệt, cũng cảm thấy không cam
lòng. Vì thế, ta muốn nhìn xem cái Tô Y kia rốt cuộc là ai."
".....Đến Tô phủ ngày đó là
ngay lễ Thu Nguyên. Lúc ta tìm được bọn họ, bọn họ đang ở trong sân. Tô Y lúc
ấy đang khóc, Tam thiếu gia ở bên cạnh an ủi nàng. Ta nghe lén một lúc, nguyên
lai là mặt nạ Tam thiếu gia mua cho Tô Y bị người ta làm hư..." Mẫu phi rũ
mắt, "....Đều là trẻ con, có thể biết cái gì là tình ? Nhưng, cũng vì đang
là đứa nhỏ, loại tình cảm này mới càng chân thành tha thiết...."
Mẫu phi thở dài, lại nói :
"Sau đó, ta lại đi qua Tô phủ một lần."
"Cũng ở trong cái viện ấy,
Tam thiếu gia đánh đàn, Tô Y múa hát...."
Mẫu phi đứng lên,
"Ngươi không biết đâu, điệu
múa ấy của Tô Y lúc ấy thật sự rất đẹp...."
Mẫu phi nói xong đưa tay lên, làm
một động tác xoay tròn. Sau đó lại lắc đầu, một lần nữa trở lại ngồi vào ghết
dựa.
"Lúc đó ta rất hâm mộ, sau
chính mình cũng đi học, lại không thể múa được loại ý vị đó.... Giờ ngẫm lại,
không biết khi đó là hâm mộ điệu múa của Tô Y hay là hâm mộ tình cảm của bọn
họ.... thật không nói nên lời...."
"Sau đó thì sao ?" Ta
hỏi, "Tô Y như thế nào lại vào cung ?"
"...... Sau đó, Tô gia bị
diệt môn," Mẫu phi cười cười, nói, "Thế lực của Tô gia xích mích với
Hoàng thượng, tự nhiên cũng bị loại bỏ. Tô Y vốn cũng sống không được, nhưng
Tam thiếu gia hao hết tâm tư cứu nàng ra.... Sau đó, chính là tạo hóa trêu
ngươi...."
Mẫu phi nhìn móng tay xinh đẹp
được trau chuốt của mình, khe khẽ thở dài.
"...... Tô Y không nơi nương
tựa, đành phải ca múa sống qua ngày. Không biết nên nói là may mắn hay là bất
hạnh, cư nhiên được Hoàng Thượng nhìn thấy, ra lệnh đưa vào cung....."
"Nhưng bà ấy hẳn là yêu Tam
thiếu gia." Ta nói.
Mẫu phi nhìn ta liếc mắt một cái,
cười cười.
"Chi Diệc, mị lực của phụ
hoàng ngươi, không người nữ nhân nào có thể cự tuyệt.”
"Một khi đã như vậy,"
Ta rũ mắt, "Bà ta cũng chỉ là một nữ nhân tươi sắc bình thường mà
thôi."
Mẫu phi lắc đầu nói, : "Ta
đoán, ả ngay từ đầu là muốn mượn cớ báo thù..... Chỉ tiếc, sau lại đối với
hoàng thượng cũng sinh ra tình cảm. Một bên vì Tam thiếu gia mà thống khổ, một
bên lại muốn không bằng cứ quên hắn đi mà sống.... Tô Y có một nửa đã chết theo
Tam thiếu gia, một nửa lại đắm chìm trong nỗi dày vò yêu hận.... Cho nên ta
nói, ả một ngày nào đó sẽ không chống đỡ nổi nữa...."
Ta không thích người đàn bà này.
Mặc kệ bà ta có bao nhiêu khổ,
mặc kệ bà ta có phải do chính nỗi do dự lựa chọn của mình mà thống khổ.
Ta chỉ cảm thấy bà ta xứng đáng
bị như thế.
Sau khi Tô Y chết, cục diện chính
trị bắt đầu phát sinh biến hóa.
Có thể rõ ràng thấy được, Phụ
hoàng đang đem thế lực của mình, từng chút từng chút giao cho Cơ Chi Ngạn.
Thất đệ sau khi đi Truy Dương,
không khí trong hoàng cung càng lúc càng khẩn trương.
Ta biết phụ hoàng là muốn rút
lui, sau đó mang Thất đệ đi tiêu dao.
Dù sao những năm gần đây, ánh mắt
của phụ hoàng nhìn Thất đệ, càng ngày càng nhiệt liệt.
Cơ Chi Ngạn cũng biết, cho nên
mới làm ra cái chuyện này.
Đáng tiếc Cơ Chi Ngạn xem nhẹ
thực lực của phụ hoàng.
"Chi Diệc, trong số hoàng
tử, chỉ có ngươi là hiểu lí lẽ nhất. Chỉ tiếc, một hoàng đế không phải chỉ cần
hiểu lí lẽ."
Ngày đầu tiên Thất đệ mất tích,
phụ hoàng tìm được ta, nói với ta như vật.
"Cho nên, về sau nhờ ngươi
nhìn tới Cơ Chi Ngạn đi."
Phụ hoàng giao cho ta một ít thứ,
vài thứ đó có thể hạn chế một ít quyền lợi của đế vương.
".....Nếu không phải vì Đế
quốc...."
Phụ hoàng vỗ tay xuống bàn, cái
bàn nháy mắt biến thành từng mảnh nhỏ.
Nếu không phải vì Đế quốc, phụ
hoàng chắc chắn sẽ giết Cơ Chi Ngạn.
"Chi Diệc," Phụ hoàng
nhìn ta một cái, nói : "Thử đi yêu người nào khác đi"
Ta sửng sốt một chút.
Ta đã cho ta giấu đủ thâm sâu đến
khi mình quên đi cảm giác yêu say đắm này.
Nhưng phụ hoàng lại dễ dàng nhìn
ra.
Ta cười khổ một chút nói
"Phụ hoàng, người có đôi khi, thật sự rất tàn nhẫn."
Phụ hoàng đưa lưng về phía ta,
trả lời : "Bởi vì ta không muốn mất đi bảo vật quan trọng."
Phụ hoàng cuối cùng vẫn tìm được
Thất đệ.
Hắn muốn chúng ta chờ ở cửa, một
mình đi vào.
Sau đó, Cơ Chi Ngạn trong phòng
bay ra, ngã trên mặt đất, còn ói ra một búng máu thật lớn. Cơ Chi Ngạn bị
thương không có cách nào nói chuyện, lại vẫn si ngốc nhìn cửa phòng. Đỗ Tử Lạc
muốn đem hắn mang đi, lại bị cự tuyệt.
Thất đệ cuối vùng vẫn cùng Phụ
hoàng ra đi, trước khi đi còn nhìn Cơ Chi Ngạn nói câu tái kiến.
Ta ngẩng đầu, nhìn hắn lần cuối.
Lúc em đi, vẻ mặt rất hạnh phúc.
Ta xoay người, vỗ vỗ bả vai Vu
Tố.
Vu Tố hướng ta lắc đầu, cười khổ
mà nói : "Cái mặt nạ kia, ta rốt cục có thể ném nó đi."
Vu Tố trước đây đã từng gặp Thát
đệ, lúc bọn họ cùng bị mấy tên buôn lậu bắt đi.
Vu Tố giữ lại cái mặt nạ Thất đệ
đánh rơi, Thất đệ đối với Tố một cái ấn tượng cũng không có.
Kẻ đồng dạng đáng thương.
Ta nhớ rõ trướ kia cùng đi học,
thường xuyên thấy Thất đệ nhìn ra ngoài sửa sổ. Lúc có ánh mặt trời, còn lộ ra
vẻ tươi cười hạnh phúc.
Vì thế, ta bắt đầu chờ mong mỗi
ngày đều là một ngày nắng đẹp.
Có một lần học cưỡi ngựa, bởi vì
không bắt được trọng điểm, ta lập tức té xuống. Lão sư đem ta hăng hung giáo
huấn một lát, các hoàng tử, cũng đều lộ ra ánh mắt vui sướng khi người gặp họa
hoặc đồng tình. Ta quay đầu nhìn về phía Thất đệ, em nhìn lại ánh mắt mờ mịt
của ta một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên cười với ta.
Nụ cười kia thực trong suốt, tinh
khiết cái gì cũng không có. Ta bỗng nhiên liền cảm thấy khổ sở và ủy khuất, dù
sao chỉ có sáu tuổi, còn không có biện pháp đối với ác ý của kẻ khác.
Lúc hắn đi tới, nhẹ giọng hỏi ta
có đau đến chân hay không.
Ta đại khái trả lời không có. Vì
thế, em cười một chút, mang theo Trữ Dũng Thần bỏ đi.
Hình như là bắt đầu từ ngày đó,
ta mới chính thức nghi theo lời mẫu phi, không đi tiếp cận em.
Kỳ thật, ta hâm mộ phụ hoàng,
cũng hâm mộ Cơ Chi Ngạn, thậm chí còn hâm mộ Cơ Chi Tùy.
Tuy rằng hâm mộ, ta lại biết
chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không bước ra.
Cho nên chỉ có thể ở trong lòng
lén lút chúc em hạnh phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét