Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

NQTHĐTT 41-45

41.
Vừa vào Trần trạch Giải Ý đã thấy Hứu U ngồi thong dong uống trà trong phòng khách. Hắn không khỏi ngẩn ra, rồi lập tức cao hứng mà đi qua cầm tay Hứa U, trêu chọc: "Thần tài tới."
"Ta có lẽ cũng muốn làm thần tài." Hứa U buồn cười, "Nhưng không biết các ngươi có cần hay không thôi."
"Mùa tuyết lạnh có người cho than sao lại không nhận chứ." Dung Tịch cười tủm tỉm, tiến lên bắt tay cùng Hứu U, hời hợt nói, "Đưa trước 300.000 là được rồi."
Hứa U thoải mái mà nói: "Được thôi, lát nữa đưa tài khoản cho ta, ta gọi điện thoại bảo tài vụ đem tiền chuyển qua."
Lúc này Dung Tịch mới lấy làm kinh hãi, "Không thể nào, bây giờ ngươi đang có 300.000?"
"Đương nhiên là không có sẵn thế, ta cũng không ngốc." Hứa U chậm rãi mà nói, "Sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại Tam ca, nói ở chỗ các ngươi đã xảy ra chuyện, ta cùng Phong ca liền thương lượng, từ các công ty khác điều động tiền, tùy thời chuẩn bị cho các ngươi mượn khẩn. Bởi vì thời gian quá gấp, hiện tại chỉ có hơn 200.000, ta tìm bằng hữu mượn còn có thể thêm mấy trăm ngàn, hôm nay có thể góp cho các ngươi 300.000. Các ngươi nếu như thấy chưa đủ, chừng mấy ngày sau, ta sẽ nghĩ cách tìm thêm mấy trăm ngàn nữa. Ta xây dựng Đông Hà thì bỏ vào 2 triệu mấy, vô luận ở nơi nào, đều có thể mượn ra tiền được."
"Được rồi, được rồi, có 300.000 như vậy đủ rồi." Dung Tịch rất cảm động, "Cám ơn Tiểu U."
Giải Ý ôm vai Hứa U, hài lòng mà nói: "Tranh của ngươi ta vẽ xong rồi, cơm nước xong phải nhà chúng ta, ta đưa cho."
Dung Tịch nhịn không được trêu chọc, "Cứ như vậy, chỉ sợ trên giang hồ sẽ truyền tai nhau, nói một bức tranh Tiểu Ý bán ra hơn 300.000 ấy chứ."
Hứa U cười ra tiếng, "Vậy cũng tốt a, có thể nâng giá tranh của Tiểu Ý lên, càng cao càng tốt."
"Ta cũng muốn đi xem." Bạch Khiếu Phong đứng ở trên cầu thang nói, "Tiểu Ý, 300.000 đó nếu ngươi không thể trả thì dùng tranh thế vậy. Chúng ta cũng không tham, 100 bức là được."
Giải Ý thở dài, "Phong ca, ngươi là muốn ta mệt chết sao."
Hứa U lắc đầu, "Phong ca không học vấn không nghề nghiệp, ngươi đừng nghe làm chi."
Trần Tam bên người Bạch Khiếu Phong cười ha ha, "Lời này đúng trọng tâm nha, cũng chỉ có Tiểu U dám nói."
Hai người đi xuống lầu, nhiệt tình hỏi chuyện Trần Tam và Giải Ý, thuận tiện vỗ vỗ vai Lộ Phi, sau đó cùng đi vào phòng ăn.
Hoàng Hiếu Toàn bị thương nặng chưa lành, còn đang nằm trên giường, Trần lão thái thái cùng Trần Lệ Thủy đều ở trên lầu cùng gã dùng bữa tối, không có xuống. Trần Tam để quản gia thông báo cho Trần Trí Phàm cùng Vương Hiểu Chu xuống lầu dùng cơm, không có Trần lão thái thái tính tình gắt gỏng, lão hủ kia, bọn họ đều cảm thấy rất tự tại, cơm ăn rất vui vẻ.
Trên bàn cơm, mọi người thưởng thức một chai vang đỏ Burgundy, tám người uống một chai, tự nhiên chỉ có thể nhấp môi một chút, hoàn toàn không có men say. Sau khi ăn xong, bọn họ cùng lên lầu đến thư phòng phẩm trà, thuận tiện thảo luận thế cục hiện nay.
Trần Tam nâng chung trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói: "Từ nửa đêm lần trước gặp phải phục kích, bị người ám toán, chúng ta một mực tìm xem ai là chủ mưu. Đại ca cùng lão tứ bị người ám toán, khiến chúng ta có một ít đầu mối mới, đến tận sự kiện nổ đê ngày hôm qua, trên cơ bản đã có nhận dạng ra. Đối thủ là nhiều thế lực liên hợp lại, trong đó bao quát mấy người trung, tiểu bang phái, biểu hiện ra là do người họ Hoàng làm lão đại, trên thực tế, người làm chủ phía sau màn còn có một lão đại chân chính khác. Thân phận người này hiện nay chúng ta còn không rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định hắn là trở về báo thù. Khi xưa cha ta quật khởi trên giang hồ, đã trải qua rất nhiều phong ba sóng gió, chém chém giết giết, có chút người đã chết, có chút người bị buộc xa xứ, có chút người đầu hàng, có chút người bị sát nhập, sau đó mới có cục diện Trần gia ta độc bá thiên hạ ở chỗ này. Hôm nay lão gia tử qua đời, ta lại muốn tẩy trắng, đem một ít sinh ý giang hồ kết thúc hoặc chuyển nhượng, khiến có chút người nghĩ rằng thời của họ đã tới, vì vậy muốn báo thù, muốn diệt trừ chúng ta, muốn thượng vị của chúng ta, tập hợp lại định diệt trừ chúng ta, mà Trần gia chúng ta vốn thụ đại căn thâm, bọn họ muốn đụng đến bọn ta cũng không dễ, liền liên hợp lại, nội ứng ngoại hợp động thủ. Hiện nay tình huống ta nắm giữ chính là như vậy."
Bạch Khiếu Phong gật đầu, "Ta cũng tìm bằng hữu bên ngoài điều tra, xác thực là có người lúc trước bị lão gia tử bức đi, hiện tại trở về báo thù, cũng có thể là bọn họ, cũng có thể là con cháu đời sau của bọn họ. Cái tổ chức đối đầu chúng ta cùng một trùm ma túy lớn ở Miến Điện có quan hệ rất sâu, lần này trở về còn liên quan đến các sinh ý chế ma túy, buôn lậu thuốc phiện, rửa tiền..., mà muốn dính tới ma túy, nhất định phải triệt để tiêu diệt Trần gia."
Hứa U cảm thán, "Trần gia các ngươi kinh doanh nhiều năm, tác phong thận trọng, một ngày có người hợp lại chống đối các ngươi, giang hồ ở đây chỉ sợ sẽ không có thái bình nữa."
"Đúng vậy." Bạch Khiếu Phong khẽ nhíu mày, "Chúng ta tuy rằng cùng các ngươi một đông một tây, chiếm cứ nhất phương, nhưng nếu như các ngươi ở đây phát sinh rung chuyển, khẳng định ảnh hưởng tới chỗ chúng ta, cho nên, ta rất quan tâm chuyện lần này của các ngươi, nếu như muốn chúng ta trợ giúp, muốn người có người, muốn súng có súng, muốn tiền có tiền, các ngươi cứ mở miệng."
Trần Trí Phàm trầm ổn cười nói: "Hiện nay hẳn là không có động tĩnh lớn như vậy, Phong ca, Tiểu U, cảm ơn các ngươi, các ngươi có thể cho Trần thị mượn gấp 300.000, đã là giúp ta đại ân rồi. Những người đó dùng ma túy hãm hại ta cùng lão tứ, sau đó lại phái người tập kích Tiểu Ý, cho nổ đê điều, hủy hạng mục quan trọng nhất của chúng ta, chuyện tập kích Tiểu Ý do lão tam xử lý, cảnh sát tạm thời chẳng biết, nhưng sự tình khác cũng nghiêm trọng trái pháp luật, cảnh sát nhất định cho nó thành đại án để tập trung giải quyết. Cơ quan quốc gia có lực lượng cường đại chúng ta có thể mượn hơi, phỏng chừng không cần chúng ta phải đứng ra sống mái với bọn họ."
"Đại ca nói đúng." Dung Tịch lãnh tĩnh mà nói, "Chúng ta muốn lợi dụng điều kiện có lợi này, mọi chuyện không nhất định trực tiếp ra tay. Hôm nay kẻ thù muốn đối phó Trần gia chúng ta, nhưng chúng ta cũng có thể lợi dụng tâm lý này của họ, xảo diệu vạch trần ra kẽ hở của họ, âm thầm hợp tác cùng cảnh sát, diệt trừ bọn họ."
"Ta đồng ý." Trần Tam mỉm cười, "Lần này đại ca cùng Lão tứ có thể ra trại giam, chính là kết quả Tiểu Ý cùng cảnh sát hợp lý câu thông, cho nên, phản kích lần này bọn ta dùng đại ca làm chính, đại ca cùng lão tứ hẳn là mục tiêu chủ yếu, vì việc làm ăn của ta tương đối bí mật, tình huống ngoại giới không rõ ràng lắm, ngay cả mẹ cùng cậu cũng không nắm rõ, nhị tỷ nhìn lợi hại, kỳ thực chỉ thích chơi, đã ghiền là được, chưa bao giờ hỏi đến việc làm ăn của ta. Chuyện kinh doanh của đại ca xảy ra chuyện, chi nhánh lớn như vậy, ai cũng đều nghĩ, tập đoàn đại ca mới là đầu nguồn kinh tế cho Trần gia, bởi vậy đối phương mới có thể cho rằng chỉ cần hủy chuyện kinh doanh bên đại ca, sẽ khiến Trần gia từ nay về sau không gượng dậy nổi.”
"Kỳ thực bọn họ nghĩ cũng không sai, nếu như chuyện kinh doanh của ta suy sụp, Trần gia cũng bị thương nặng." Trần Trí Phàm trầm ổn, "Bọn họ nhằm vào ta là tốt nhất, lão tứ cùng Tiểu Ý phải chú ý an toàn, thân thủ Tiểu Lộ không sai nhưng cũng không thể qua loa."
Dung Tịch, Giải Ý, Lộ Phi đều gật đầu 'dạ' một tiếng. Bọn họ thương lượng cụ thể bước tiếp theo rồi quyết định tan họp, nghỉ ngơi.
Hứa U cùng Bạch Khiếu Phong vội vã muốn xem tranh Giải Ý vẽ, liền đi theo bọn họ trở về biệt thự, xuống xe liền thẳng đến phòng vẽ tranh.
Mở đèn, Bạch Khiếu Phong nhìn bức tranh của Hứa U, con mắt rạng rỡ sinh quang, liên thanh tán thán, "Quả nhiên là danh gia thủ bút, đem thần khí Tiểu U vẽ cả ra a, ta rất thích bức tranh này, Tiểu Ý, cám ơn ngươi."
"Đừng khách khí." Giải Ý nửa thật nửa giỡn nói, "Chủ yếu là chất của Tiểu U tốt, tùy tiện vẽ cũng có thể thành kiệt tác."
"Hắn lớn lên đẹp, ngươi vẽ càng thêm đẹp, cái này gọi là quần anh tụ hội." Bạch Khiếu Phong cười to, lập tức bổ sung một câu, "Đương nhiên, Tiểu Ý cũng rất đẹp."
"Đúng." Vẻ mặt Dung Tịch cũng cười rất tươi gật đầu phụ họa.
Hứa U nhìn Bạch Khiếu Phong, vừa bực mình vừa buồn cười, "Ta nói rồi, đại quê mùa nhà ngươi không thể thu liễm chút nào sao, giả phong nhã chút đi."
Giải Ý phì cười một cái. Dung Tịch cùng Lộ Phi cũng cười ha ha. Bạch Khiếu Phong đưa tay nắm phía sau cổ Hứa U, thương yêu mà lắc lắc, "Nè, chừa chút mặt mũi cho ta được không?"
Hứa U cười tủm tỉm: "Mặt mũi là người khác cho, gương mặt mới là của bản thân thôi. Sao nói là chừa mặt mũi cho ngươi chứ."
"Thật hết cách với ngươi." Bạch Khiếu Phong bất đắc dĩ thả tay, trong mắt tràn đầy tiếu ý.
Nói đùa một hồi, Giải Ý cùng Hứa U ở lại phòng vẽ tranh nói chuyện phiếm, Dung Tịch, Lộ Phi cùng Bạch Khiếu Phong đi gian phòng khác. Đến tận đêm khuya, bọn họ mới trở về phòng ngủ.
Bạch Khiếu Phong cùng Hứa U không có đi Trần trạch, ở trong khách phòng chỗ này qua đêm, sáng sớm hôm sau theo bọn họ đi công ty.
Hồng thủy bao phủ Sơn Thủy Uyển, nghiệp chủ mua nhà nghe tin liền yêu cầu trả hàng cùng với bồi thường, bất quá, dựa theo hợp đồng ước định, trận hồng thủy này thuộc về sự kiện bất ngờ, bất khả kháng, bởi vậy công ty có thể không bồi thường, chỉ làm thủ tục trả phòng, trả lại tiền đã đặt là được. Bởi vì sự thực rõ ràng, khả năng phát sinh tranh cãi không lớn, cho nên Trần Trí Phàm để bộ pháp lý công ty cùng bộ tiêu thụ xử lý việc này, còn bản thân thì không đứng ra.
Việc hủy đê lần này là sự kiện cực kỳ hung ác hiếm thấy từ khi thành thị này được xây, truyền thông tự nhiên nghe tin lập tức hành động, khắp chốn phỏng vấn người có liên quan, tập đoàn Trần thị nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất cũng chật cứng phóng viên, Trần Trí Phàm để Lộ Phi mang theo bộ quan hệ xã hội đứng ra ứng phó, bản thân thì cùng Dung Tịch, Giải Ý không ra ngoài.
Tuy rằng công ty xảy ra đại sự, nhưng hai vị Trần tổng lại trở về tọa trấn, nên công nhân tất cả đều vui mừng khôn xiết, làm việc cũng rất có tinh thần, bầu không khí mờ mịt lúc trước bị quét sạch.
Giải Ý đem văn kiện hai ngày nay phát hiện vấn đề kể lại, Trần Trí Phàm cùng Dung Tịch cùng nhau thảo luận, Bạch Khiếu Phong cùng Hứa U ngồi ở chỗ kia bàng thính, giúp đỡ bọn họ tra tìm chu ti mã tích.
Bận rộn đến tối mịt, Trần Trí Phàm mời bọn họ cùng nhau quay về Trần trạch ăn, Dung Tịch lại cười nói: "Thôi khỏi, chúng ta quay về biệt thự đi. Các ngươi cũng nếm thử tay nghề của ta."
"Ngươi cũng xuống bếp?" Hứa U mừng rỡ, một ngón tay chỉ Bạch Khiếu Phong, "Y cũng thích nấu ăn, thạo nhất là nấu món cá."
"Không sai." Bạch Khiếu Phong vỗ ngực, hăng hái, "Lão tứ, đi một chút đi, hai người chúng ta phải bộc lộ tài năng cho bọn họ nhìn một cái."
"Tốt a." Dung Tịch cao hứng gật đầu, lập tức quay đầu xem Trần Trí Phàm, "Đại ca, ngươi theo chúng ta về, gọi cả Tam ca cùng Hiểu Chu lại ăn nữa."
"Được." Trần Trí Phàm vui vẻ đồng ý.
Lúc này, Giải Ý nhận được điện thoại Viên Hân, "Giải tổng, ngươi chừng nào thì có thời gian, cùng nhau ăn được không?"

42.

Giải Ý đối với phụ nữ luôn luôn ôn hòa, "Viên tổng, Trần tổng đã trở về rồi, ta không hề quản chuyện sách lược công ty nữa, ngươi cùng y bàn chuyện là được."
"Thế sao? Vậy nhờ ngươi thay ta chúc mừng Trần tổng." Viên Hân mỉm cười nói, "Chúng ta có thể không nói chuyện công tác, kỳ thực ta không muốn bàn công tác với ngươi, chúng ta có thể làm bằng hữu được không?"
"Đương nhiên." Giải Ý nhìn thoáng qua Dung Tịch, "Viên tổng, ta sẽ không đi một mình cùng người khác đi ăn, bằng hữu ta nhất định đồng hành cùng, mà công tác y bề bộn nhiều việc, chờ tới khi y rảnh rỗi ta mới có thể hẹn, rất xin lỗi."
Viên Hân trầm mặc chốc lát, dường như có chút xấu hổ hoặc không hài lòng, rồi lại thốt ra, "Nhưng ngươi lần trước cùng Trương đội trưởng, Thạch đội phó uống trà không phải là đi một mình hay sao?"
Giải Ý nhướng mày, hờ hững nói: "Không nghĩ tới Viên tổng đối với hành tung của ta rõ như lòng bàn tay đến vậy."
Hắn cùng Viên Hân vừa nói vừa đi, nhưng không ngại theo bọn Dung Tịch đi tới cửa thang máy, vài người đều đứng ở bên cạnh hắn chờ thang máy, nghe được những lời này, tất cả đều nhìn về phía hắn, biểu tình trên mặt khác nhau, lại đều có điểm ý vị thâm trường.
Viên Hân giật mình một chút, dường như có điểm quẫn, nhanh chóng giải thích, "Buổi tối ngày đó ta chỉ đi ngang qua, ngẫu nhiên thấy thôi."
"À." Giải Ý nhìn Dung Tịch liếc mắt một cái, mỉm cười, "Ta không có ý khác, Viên tổng đừng nghĩ nhiều. Lần trước vốn là bằng hữu của ta cũng muốn theo, bất quá sau đó y uống say, ta lại hẹn trước rồi, cho nên đành đi một mình."
Viên Hân thấy hắn không hài lòng với mình, bầu không khí có điểm cương cứng, liền quyết định thối lui, "Vậy ngươi cùng bằng hữu ngươi thương lượng một chút đi, có thời gian nhớ gọi điện cho ta."
"Được." Giải Ý buông điện thoại di động, theo bọn Dung Tịch vào thang máy, nhàn nhạt nói, "Nàng nói buổi tối ngày đó là ngẫu nhiên đi ngang qua, mới nhìn thấy ta cùng Trương đội trưởng, Thạch đội phó cùng nhau uống trà, bất quá, thông thường người buôn bán thế nào lại biết đội trưởng hình cảnh là ai chứ? Ta sinh trưởng ở tại Thượng Hải, đến bây giờ cũng không biết đội trưởng hình cảnh ở đó là ai, ngay cả tên cũng không rõ nữa."
"Nói đúng." Dung Tịch cười gật đầu, "Lương dân thường thường không quan tâm mấy chuyện này, căn bản là sẽ không giao tiếp."
Hứa U nhìn Bạch Khiếu Phong, hài hước mà nói: "Dung ca nói đúng, lương dân thế nào có quan hệ với hình cảnh chứ? Thường chỉ có phân tử bất lương mới có thể đi lưu ý những thứ này."
Những người khác đều cười ha ha, Bạch Khiếu Phong bất đắc dĩ mà nhìn Hứa U, muốn động thủ giáo huấn một chút, nhưng thế nào cũng luyến tiếc, đành phải nhịn.
Ra khỏi cao ốc, Lộ Phi kết thúc công tác, chạy xuống cùng bọn họ hội hợp. Vài người tự lên xe mình chạy đi, về biệt thự Giải Ý ở. Tại trên đường, Trần Trí Phàm gọi điện thoại cho Trần Tam, bảo hắn mang theo Vương Hiểu Chu lại đây, thuận tiện kể lại chuyện Viên Hân gọi điện cho Giải Ý.
Trần Tam lập tức phản ứng, "Ta lập tức bảo người đi thăm dò bối cảnh lai lịch nữ nhân này."
"Ừ." Trần Trí Phàm lãnh tĩnh nói, "Sơn Thủy Uyển là miếng đất do cô ta chủ động tìm tới cửa giới thiệu cho ta, hiện tại xem ra hiện tại xem ra dường như cũng là có mưu mô gì đó."
"Xác thực khả nghi." Trần Tam trầm giọng nói, "Thà rằng giết nhầm, còn hơn bỏ sót, việc này giao cho ta."
"Tốt." Trần Trí Phàm rất tín nhiệm hắn, liền gác máy, không hề nhắc lại việc này nữa.
Bạch Khiếu Phong cùng Hứa U ở chỗ này hai ngày, tay nghề Bạch Khiếu Phong quả nhiên không cô phụ đề cử của Hứa U, mà trù nghệ Dung Tịch còn khá hơn thế, bọn họ sau khi làm việc xong sẽ tới biệt thự để chơi, cảm giác vô cùng hài lòng. Hứa U dù sao cũng bận rộn, hai ngày sau này phải đi về, Bạch Khiếu Phong tự nhiên cùng hắn như hình với bóng, một tay cầm tranh của Hứa U, một tay cùng Giải Ý, Dung Tịch bắt tay từ biệt, thịnh tình mời bọn họ lúc rảnh rỗi tới chỗ họ chơi, lúc này mới lên xe rời khỏi.
Nhìn theo xe bọn họ đi xa, Dung Tịch mới nói với Giải Ý: "Được rồi, hiện tại có thể xử lý chuyện của chúng ta rồi. Ngươi hẹn gặp mặt Viên Hân đi, ta với ngươi cùng đi."
"Được." Giải Ý cười cười gọi điện thoại cho Viên Hân, "Viên tổng, bằng hữu ta rãnh rỗi, chúng ta có thể hẹn nhau không?"
Viên Hân thật cao hứng, lúc này hẹn hắn cuối tuần đi làng du lịch vùng ngoại ô trên núi uống trà, phẩm thường món ăn đặc sản ở đó. Giải Ý vui vẻ đồng ý, "Tốt a, ta rất thích phong cảnh nguyên thủy, đến lúc đó nhất định đi."
Hai người hẹn được thời gian cùng địa điểm gặp mặt liền gác máy. Giải Ý cười nói với Dung Tịch: "Hẹn chúng ta đi lên núi chơi."
"Việc này sau này sẽ nói sau." Dung Tịch ôm thắt lưng hắn: "Ăn cơm trước, sau đó làm việc."
Hai người xoay người quay về phòng, hữu thuyết hữu tiếu cùng Lộ Phi đi ăn sáng, cùng tiến lên xe đến công ty. Trần Trí Phàm đã ngồi ở văn phòng, nghe Giải Ý nói Viên Hân hẹn hắn cùng Dung Tịch đến làng du lịch trên núi, lúc này gọi điện thoại cho Trần Tam, kể rõ tình huống, bảo hắn nắm chặt thế cục, điều tra rõ ràng tình huống rồi tìm đối sách.
Buông điện thoại di động xuống, Trần Trí Phàm nói với ba người đối diện: "Bộ Quan hệ xã hội kiến nghị chúng ta triệu tập các nghiệp chủ không trả phòng làm một hội họp, cũng mời truyền thông tham gia, đem tình hình hạng mục cùng kế hoạch công tác sau này giới thiệu một chút, giải đáp vấn đề các nghiệp chủ, để cho bọn họ chắc chắn hơn quyết định của mình, các ngươi thấy sao?"
Dung Tịch suy nghĩ một chút liền gật đầu, "Ta nghĩ cũng tốt. Dưới tình huống như vậy, những nghiệp chủ không trả phòng này đã dành cho chúng ta rất nhiều tín nhiệm cùng ủng hộ, chúng ta hẳn là biểu thị cảm ơn bọn họ, để cho bọn họ hiểu rõ, những phòng ở mà họ mua rất an toàn, phòng ở cũng nhất định hoàn hảo không tổn hao gì mà giao cho bọn họ, để bọn họ yên tâm."
"Đúng." Lộ Phi bổ sung, "Truyền thông báo chí xuất hiện, có thể cho xã hội hiểu rõ thực lực cùng danh dự của công ty, như vậy công tác chúng ta sau này cũng khai triển tốt hơn."
Giải Ý lời ít mà ý nhiều: "Ta tán thành."
"Tốt." Trần Trí Phàm gật đầu, "Ta lập tức nói bộ quan hệ xã hội an bài, nếu muốn mở hội nghị, vậy việc cần làm không thể chần chừ, hai ngày sau mở là được.”
Phương châm đã định ra, công tác cụ thể tự nhiên là công nhân làm, bọn họ đều tự quay về văn phòng làm việc của mình, hiện tại Giải Ý chuyên môn phụ trách phương diện thiết kế, phần lớn thời gian đều ngâm mình ở các bản đồ thiết kế. Đây là nghiệp cũ của hắn, tuy rằng công tác bề bộn nhiều việc, hắn cũng vẫn cảm thấy vui vẻ.
Dung Tịch thường thường nhịn không được dành thời gian đi văn phòng hắn, đứng ở cửa lén lút nhìn một cái. Văn phòng rất lớn, trung gian có bàn công tác, Giải Ý hay mở bản vẽ để trên đó, nghiêm túc mà nhìn chi tiết bản vẽ. Đèn huỳnh quang trên bàn công tác chiếu rọi trên mặt hắn, khiến thần tình chuyên chú của hắn rất rõ ràng, áo khoác tùy ý khoát lên lưng ghế dựa, áo sơmi xắn lên một nửa, thân thể thon dài, ánh mắt chăm chú. Dung Tịch thấy hắn như vậy, liền nhớ tới quá khứ xa xôi. Lúc bọn họ mới gặp gỡ, hiểu nhau, luyến tiếc nhau, mến nhau cùng biệt ly một đời, rồi lại đoàn tụ trong một đời khác, từng chút từng chút hiện ra trong đầu y, khiến y cảm xúc dâng trào, kích động không ngớt. Nhưng y sẽ không đi quấy rối lúc Giải Ý đang làm việc, chỉ đứng nhìn ngoài cửa một hồi, cảm thấy mỹ mãn rồi trở lại tiếp tục công tác.
Ngày như vậy rất hạnh phúc, không có thay đổi nhanh chóng, không có sóng to gió lớn, từ công ty về đến nhà dường như đều chỉ có một ít chuyện hằng ngày muốn làm, nhưng Dung Tịch cùng Giải Ý đều cảm thấy rất tốt, rất dễ chịu.
Trưa cuối tuần, Trần thị vì chuyện Sơn Thủy uyển bị hồng thủy bao phủ mà mở hội nghị, mời tất cả nghiệp chủ cùng phóng viên truyền thông toàn bộ thành thị tham gia. Hội nghị tại phòng họp một khách sạn năm sao, yến hội chiêu đãi mọi người tham gia hội nghị, do Lộ Phi phụ trách an bài, tại mọi phương đều chuẩn bị rất chu đáo, tận lực bảo chứng vạn vô nhất thất.
Ngoại trừ Trần Trí Phàm, Lộ Phi còn có Dung Tịch cùng Giải Ýcũng dự họp hội nghị, cùng nhau đối mặt nghi vấn cùng chỉ trích. Bốn người toàn bộ mặc chính trang, khí tràng cường đại, một đường đi kinh sợ toàn bộ hội trường, khiến mỗi người đều có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Nhất là Giải Ý, vóc người cao to, mặt mày như họa, khí chất ưu nhã, phong độ ôn nhu, nhất thời đánh trúng tâm lý của mọi người.
Hội nghị bắt đầu, Trần Trí Phàm giới thiệu đại thể tình huống, tổn thất công ty cùng với = sự hứa hẹn với nghiệp chủ. Vì ở dưới mực nước một thời gian dài, nền đất rất khả năng có vấn đề, bởi vậy, phòng ốc đều có thể đã hư hao trùng kiến ban đầu, nhưng tuyệt đối bảo chứng chất lượng, đối với nghiệp chủ đến giờ vẫn không trả phòng công ty có một số ưu tiên, thí dụ như biếu tặng ga ra, thêm diện tích đất, hoa viên.....
Thái độ hắn phi thường thành khẩn, phương pháp giải quyết đưa ra cũng toàn diện, những nghiệp chủ đều rất thỏa mãn, chỉ hỏi một ít kỳ hạn công trình, thời gian phòng các loại vấn đề, Trần Trí Phàm đều tường tận giải thích, thái độ thủy chung hòa ái dễ gần.
Nghiệp chủ biểu thị không có nghi vấn gì, sau đó đến phiên phóng viên, bọn họ cùng Trần thị quan hệ luôn luôn tốt, bộ quan hệ xã hội bình thường có hẹn phóng viên đi ăn, mà công ty bất động sản cũng thường hay đặt quảng cáo trên báo, bởi vậy coi như là nồi cơm của truyền thông, hơn nữa bất ngờ lần này cũng không phải nguyên nhân do Trần thị gây ra, mà chỉ do thiên tai nhân họa, Trần thị cũng là người bị hại, cho nên các phóng viên cũng không có ý làm khó dễ, chỉ ở một vấn đề nào đó hỏi vài câu, Dung Tịch cùng Lộ Phi cũng đều nói rõ.
Giải Ý không nói chuyện, các phóng viên rốt cục nhịn không được, có người hỏi thân phận của hắn. Trần Trí Phàm mỉm cười giới thiệu, "Giải Ý tiên sinh là tổng giám thiết kế chúng ta cố ý mời tới, hắn là hoạ sĩ, nhiếp ảnh gia nổi tiếng, trước đây cũng từng ở trong hành nghiệp xây dựng đạt được thành tựu phi phàm, lần này chúng ta trùng kiến Sơn Thủy uyển là do hắn thiết kế, bảo chứng khiến các nghiệp chủ có được một mảnh đất mang trình độ quốc tế." Những nghiệp chủ này nhất thời hưng phấn, không hẹn mà cùng vỗ tay ủng hộ.
Giải Ý hơi hơi thấp người, đối với ủng hộ của nghiệp chủ biểu thị lòng biết ơn, sau đó giản đơn mà nói một số ý tưởng về chuyện thiết kế của Sơn Thủy uyển, khiến rất nhiều người đều cảm thấy rất cảm giác mới mẻ, nghiệp chủ vui mừng ra mặt, các phóng viên không ngừng ghi lại.
Sắp đến 6 giờ, hội nghị viên sắp kết thúc, Lộ Phi mời mọi người đến phòng yến hội dùng cơm. Nhân viên tham dự liền đứng dậy đi ra phòng hội nghị, cười cười nói nói đi ra ngoài. Trần Trí Phàm cũng phải rời đi bục diễn thuyết, điện thoại di động trong túi y rung liên tục.
Y nhìn một chút rồi nhận ngay, "Alo, lão tam, có muốn lại đây ăn cơm chiều không?"
Thanh âm Trần Tam có chút gấp gáp, "Đại ca, mẹ, cậu cùng nhị tỷ đều bị người bắt đi rồi. Hội nghị bên kia của đại ca cũng rất quan trọng, tạm thời đừng đi đâu, ta ở đây xử lý, bất quá, các ngươi cũng phải chú ý an toàn, để các huynh đệ theo sát, đừng quá sơ suất."
Trần Trí Phàm lấy làm kinh hãi, "Thế nào có thể? Bắt đi ở nơi nào?"
"Đại trạch." Trần Tam cười lạnh một tiếng, "Ta đang truy tìm, thật muốn nhìn xem, ai là nội gián."
Trần Trí Phàm rất nhanh tỉnh táo lại, "Hội nghị ở đây đã sắp kết thúc, lão tứ cùng Tiểu Ý, Tiểu Lộ ở chỗ này với khách khứa là được rồi, ta sẽ trở về."
"Cũng được." Trần Tam suy nghĩ một chút, "Ngươi cần phải chú ý an toàn, lão tứ bên kia cũng không thể sơ sót. Như vậy đi, ngươi chờ một chút rồi tới, ta phái Hiểu Chu dẫn người đi đón ngươi."
"Tốt." Trần Trí Phàm đáp ứng rồi gác máy.
Dung Tịch, Giải Ý, Lộ Phi đều còn ở đó, tuy rằng không có nghe Trần Tam nói gì, nhưng đều cảm giác được có đại sự phát sinh, vì vậy cùng nhau nhìn về phía y.

43.

Đối phương bắt cóc Trần lão thái thái, Trần Lệ Thủy cùng Hoàng Hiếu Toàn, rõ ràng là nhắm về phía Trần gia, Giải Ý cùng Lộ Phi nói cho đúng thì cũng là người ngoài cuộc, mà Dung Tịch tuy là Trần gia tứ công tử nhưng từ nhỏ ở sinh trưởng bên ngoài, gần đây mới nhận tổ tông, theo lý thuyết có thù hận gì cũng không thể đổ lên đầu y được, Trần Trí Phàm không muốn để cho bọn họ tiến vào những cuộc trả thù hắc đạo, liền không nói cho bọn họ tình huống cụ thể, chỉ hời hợt: "Có người làm phiền Trần gia chúng ta, ta quay về đại trạch, các ngươi ở tại chỗ này tiếp tục làm xong hội nghị, sau đó trở về biệt thự nghỉ ngơi là được. Bất quá, vẫn phải chú ý an toàn, Tiểu Lộ, ngươi chỉnh lý lại vị trí các huynh đệ một chút, tận lực sát bên Tiểu Ý cùng lão tứ."
"Được." Lộ Phi gật đầu đáp ứng.
Dung Tịch thân thiết nói: "Đại ca, nếu là có người muốn gây phiền phức cho chúng ta, ngươi cần chú ý đặc biệt. Huynh đệ đi theo ngươi ít quá, ta gọi vài người cùng ngươi trở về."
"Không cần." Trần Trí Phàm nở nụ cười, "Lão tam bảo Hiểu Chu dẫn người lại đây đón ta rồi."
Dung Tịch cùng Giải Ý, Lộ Phi nghe được có Vương Hiểu Chu dẫn người tới, đều yên tâm. Bọn họ cùng nhau đi vào nhà hàng, ngồi ở ghế chủ tịch, Trần Trí Phàm kính rượu mấy người khách nhân quan trọng, sau đó liền thấy Vương Hiểu Chu xuất hiện tại cửa. Hai người liếc nhau, Vương Hiểu Chu liền đi ra ngoài chờ, Trần Trí Phàm thấp giọng giải thích cho khách nhân có việc gấp cần làm, lặng lẽ rời đi.
Những người khách này đều biết Trần thị lọt vào bất ngờ lớn như vậy, khẳng định là có rất nhiều việc cần xử lý, bởi vậy đối với việc y tới rồi đi cũng không biểu thị bất mãn, đều tỏ ra thông cảm. Có Dung Tịch đại biểu Trần thị lưu lại, coi như là đã nể mặt mũi họ rồi, vì vậy yến hội cũng không vì Trần Trí Phàm rời đi mà tẻ ngắt, trái lại càng thêm náo nhiệt.
Giải Ý trước sau như một không uống nhiều rượu, đều Dung Tịch hoặc Lộ Phi thay hắn đỡ. Khí chất hắn cao quý ưu nhã, giống như trích tiên, tân khách đều hắn không tự chủ được mà nghiêm nghị khởi kính, không ai càn quấy, đối với hắn khách khí tôn trọng, bầu không khí này khiến hắn cảm giác rất dễ chịu, mặt vẫn mang theo nhàn nhạt tiếu ý, đối với ai đều rất khách khí.
Trần Trí Phàm vừa đi, Dung Tịch tự nhiên liền trở thành đại biểu của Trần thị, những khách nhân quan trọng này mặc kệ là là thật tâm hay giả ý, đều miệng đầy lời khen, liên tiếp kính rượu. Dung Tịch hết cách thoái thác, đành rượu đến môi uống, thập phần hào sảng, ai cũng phải khen. Lộ Phi nghĩ biện pháp đỡ cho y, nhưng cũng không đỡ hết nổi, trái lại bản thân lại bị chuốc không ít rượu. Giải Ý nhìn rất đau lòng, nhưng biết xã giao đều là như vậy, cũng hết cách, tuy rằng trên mặt cười cười, trong lòng lại có phần bất đắc dĩ.
Đang hồi náo nhiệt, có một nam nhân tựa hồ là nghiệp chủ cầm ly rượu đi tới trước mặt Giải Ý, nhiệt tình cười nói: "Giải tiên sinh, ta đã sớm ngưỡng mộ tài hoa của ngươi, kính ngươi một ly."
Gã khách khí như vậy, Giải Ý cũng sẽ không tiện chối từ, vội vã đứng lên, cúi đầu đi lấy ly vang đỏ trên bàn. Ngay trong nháy mắt này, nam nhân kia buông tay, ly rượu rơi xuống đất, gã đưa tay ôm lấy cổ Giải Ý, một tay giật vạt áo, lộ ra mấy khối thuốc nổ bên hông.
Thấy thế, Dung Tịch cùng Lộ Phi đều kinh hãi, tỉnh hẳn lại. Mấy người bảo vệ ở gần đó mạnh mẽ xông tới, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nam nhân kia cầm trong tay nắm kíp nổ, chỉ cần nhấn một cái, gã cùng Giải Ý đều có thể nổ không còn manh giáp.
Tân khách trong đại sảnh yến hội rất nhanh phát hiện bất ngờ ở đây, nhất thời đại loạn, tất cả đều cướp đường mà chạy, người trong phòng yến hội như thủy triều từ hai bên cửa chính xông ra ngoài. Có người ở trong lúc tình cảnh rối ren báo cảnh sát, nhưng cũng không dám đứng ở trong phòng. Chỉ một lúc, phòng yến hội to lớn đến thế chỉ còn lại vài người, nhất thời một mảnh vắng vẻ.
Dung Tịch tuy rằng sốt ruột, lại tận lực bảo trì lãnh tĩnh, nhìn nam nhân kia nói: "Tiên sinh, chuyện gì cũng từ từ nói, ngươi nếu như muốn trả phòng hay muốn bồi thường, có thể nói với ta."
"Cút mẹ ngươi đi." Nam nhân kia một bên mắng một bên nhìn động tĩnh bốn phía, "Ngươi kêu bọn họ đứng lại, ai cũng không được tới đây, nếu không ta cùng tâm thượng nhân của ngươi đồng quy vu tận."
Giải Ý cao hơn gã, bị gã siết chặt cổ, chỉ cảm thấy hít thở không thông. Hắn không muốn để Dung Tịch quá mức lo lắng mà mất bình tĩnh, chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nại, gian nan hô hấp, nỗ lực bảo trì thanh tỉnh.
Hắn tuy rằng không có hé răng, thần tình rất lãnh tĩnh, nhưng Dung Tịch cùng Lộ Phi đều nhìn ra sắc mặt hắn nhanh chóng tái lại, trong lòng không khỏi cuống lên. Không đợi Dung Tịch nói, Lộ Phi liền trầm giọng nói: "Ngươi muốn gì?"
"Ta muốn 2 triệu, tiền mặt, phải là tiền cũ, không dính dáng với ngân hàng." Người nọ thao thao bất tuyệt, "Còn muốn một chiếc xe hơi, người trong tay ta phải theo ra đi ra khỏi thành."
Dung Tịch nghe ra gã muốn tiền chứ không phải có có cừu oán với Trần gia, đầu óc đã bình tĩnh đôi chút, "Những việc này không thành vấn đề, bất quá ngươi bỏ hắn ra trước được không, ta thay hắn làm con tin của ngươi."
Giải Ý khẽ nhíu mày, hiển nhiên không tán thành thuyết pháp của y, nhưng hắn lúc này căn bản vô pháp nói ra, chỉ có thể lo lắng suông.
Gã bắt cóc kia căn bản không để ý tới lời Dung Tịch, thô bạo quát: "Ngươi ít nói nhảm, nhanh đi lấy tiền đi. Ta biết ngươi là người Trần gia, muốn dụ ta đổi con tin, nhân cơ hội đánh chết ta, đúng không? Ta sẽ không bị lừa đâu."
Dung Tịch quay đầu nói Lộ Phi: "Gọi điện thoại cho Tam ca, mượn hắn 2 triệu."
Lộ Phi gật đầu, lập tức lấy ra điện thoại di động, đi ra cửa chính phòng yến hội, lúc này mới gọi điện.
Qua thật lâu, Trần Tam mới tiếp điện thoại, thanh âm đã có uể oải, "Alo."
Lộ Phi cúi đầu nói: "Tam ca, có người điên bắt Ý ca, trên người gã đều là thuốc nổ, trên tay cầm kíp nổ, chúng ta không có cách nào khác cứu Ý ca an toàn trở ra. Người nọ muốn 2 triệu tiền mặt, hiện tại ngân hàng đều đã đóng cửa, Dung ca muốn mượn tiền của ngươi."
Trần Tam lập tức nói: "Ta lập tức dẫn người lại đây, các ngươi trấn an gã một chút. Tiền ta cũng sẽ chuẩn bị, nhưng cần thời gian, con số lớn như vậy,... ít nhất ...cần 2, 3 giờ mới có thể."
"Được, ta hiểu." Lộ Phi cắt đứt điện thoại, xoay người đi vào phòng yến hội, rất thành khẩn nói cho người nọ, "Con số ngươi muốn quá lớn, chúng ta chí ít cần ba tiếng đồng hồ mới có thể lấy tiền được."
"Không được, ta muốn ngay bây giờ." Người nọ có điểm như bệnh tâm thần la hét, "Các ngươi đừng nghĩ kéo dài thời gian, tối đa ta cho các ngươi nửa giờ."
"Ngươi lý trí một chút đi?" Thanh âm Lộ Phi có chút nghiêm khắc, "Đừng nói chúng ta trên tay không có nhiều tiền như vậy, dù cho chúng ta có tiền sẵn, lập tức lấy đưa tới đây thì cũng cần thời gian đi đường, nếu như bị kẹt xe, một giờ cũng chưa chắc đến được đây."
Người nọ suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Vậy một giờ, không thể hơn."
"Được, một giờ." Dung Tịch sợ Lộ Phi làm tức giận gã, tạo thành bi kịch không thể vãn hồi, lập tức giành trước nói, "Ngươi buông hắn ra một chút, hắn bị ngươi siết tới choáng váng rồi."
Người nọ nhanh chóng liếc mắt một cái nhìn Giải Ý, phát hiện sắc mặt hắn xám trắng, hiển nhiên trạng thái không tốt, lúc này mới lúc này mới thả lỏng tay ra. Giải Ý rốt cục có thể hô hấp, hít khí quá nhiều nên bị sặc, ho khan kịch liệt, cả người đều đứng không vững, dường như lung lay sắp đổ.

44.

Cảnh sát nhanh chóng nhận được điện thoại thông báo, có người phạm tội bắt cóc đại hoạ sĩ nổi danh, án này so với án bắt cóc vơ vét tài sản càng thêm nghiêm trọng, chỉ hơn mười phút sau, hình cảnh, đặc công, cảnh sát nhân dân, chuyên gia đàm phán, tổ phá bom đều chạy đến, bao vây toàn bộ khách sạn.
Đại đội trưởng đại đội hình cảnh, Trương Minh Hạo chưa tới, nên Thạch Đào là chỉ huy hiện trường, Thạch đội phó một bên phái người đi trợ giúp công nhân khách sạn sơ tán khách nhân, một bên hỏi tình huống bên trong khách sạn, sau đó bố trí vị trí tay súng bắn tỉa, lúc này mới đi vào phòng yến hội.
Dọc theo đường đi đều có cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng nghiêm mật đứng canh, mà đại sảnh yến hội vẫn chỉ có mấy người đang giằng co, Thạch Đào mặc y phục thường, đi vào liền như quen biết mà chào hỏi, "Tứ ca, đại ca kêu ta tới nhìn tình hình, bọn họ đang lo vụ tiền, sẽ mang tới ngay."
Dung Tịch minh bạch ý tứ của y, nếu như người bắt cóc biết y là cảnh sát, khẳng định căng thẳng, nếu không khống chế được, hậu quả thật không dám nghĩ, vì vậy liền gật đầu nói, "Tốt, khổ cực rồi."
Nam nhân kia vẫn siết chặt Giải Ý, tinh thần rất căng thẳng, rất cảnh giác mà nhìn vào người thanh niên nhân này. Thạch Đào quay đầu nhìn gã, vẻ mặt ôn hoà: "Huynh đệ, có việc thì thương lượng với nhau, cần gì náo động đến thế chứ? Trần gia làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi nói ra, nếu như xác thực là chúng ta đuối lý, tự nhiên bồi thường ngươi, 2 triệu tuy rằng không phải số nhỏ, nhưng cũng không phải quá lớn, Trần gia chúng ta có thể đưa ra nổi, đúng không, tứ ca?"
"Đúng." Những lời này kỳ thực Dung Tịch cũng đã nói rồi, nhưng nam nhân kia mắt điếc tai ngơ, lúc này Thạch Đào nhắc tới, y đương nhiên rèn sắt khi còn nóng, bồi thêm nữa, "Huynh đệ, ngươi buông hắn ra, ta cùng ngươi ra khỏi thành phố, được không? Chúng ta có cái gì thâm cừu đại hận, ngươi nói ra, ta nhất định cho ngươi một công đạo."
Người nọ kỳ thực cũng có chút chống đỡ không được nữa, đè Giải Ý tựa ở góc tường, như vậy những chỗ cảnh giác cũng nhỏ hơn, chí ít so với bốn phía đều phải coi chừng tốt hơn nhiều. Gã nhìn Dung Tịch, hét lớn: "Ta tại sòng bạc nhà các ngươi thua hơn 2 triệu, phòng ở, xe cũng không còn, công việc cũng mất, hiện tại táng gia bại sản, thê ly tử tán, ngươi phải cho ta công đạo a."
Dung Tịch há mồm nói ngay: "Được, ngươi thua bao nhiêu ta đều trả lại cho ngươi."
"Vậy đem tiền lại đây, kêu cảnh sát bên ngoài cút hết." Người nọ la hét như bị thần kinh.
Còi cảnh sát truyền đi rất xa, người trong đại sảnh yến hội tất cả đều nghe được thanh thanh sở sở, Dung Tịch ôn hòa nói: "Cảnh sát không phải chúng ta gọi tới, ngươi hẳn là thấy, chúng ta cũng không có báo cảnh sát, khẳng định là do tân khách hoặc nhân viên phục vụ báo. Ngươi tỉnh táo lại, ta có thể tận lực khuyên bảo bọn họ rời đi." Nói xong, y liếc Lộ Phi một cái, ý bảo 'ở chỗ này nhìn kỹ', sau đó cùng Thạch Đào đi ra ngoài.
Y khe khẽ kể lại tình huống cho Thạch Đào, sau đó hỏi, "Có thể biết nguyên lý hoạt động của kíp nổ được hay không?"
"Có thể." Thạch Đào mang theo Dung Tịch đi ra ngoài, tìm tổ trưởng tổ phá bom.
Vị chuyên gia phá bom mìn kia đã đi qua camera tỉ mỉ nghiên cứu kíp nổ cùng các ngòi nổ cột trên người kẻ bắt cóc kia rồi, lúc này liền nói ngay với bọn họ: "Thuốc nổ cùng kíp nổ có thể là tự chế, nguyên lý hoạt động tương đối giản đơn. Gã nếu như ấn kíp nổ, điện lưu sẽ đi qua sợi dây điện trong tay áo kích nổ ngòi nổ, khiến chúng nổ tung."
Dung Tịch suy nghĩ hỏi: "Nói cách khác, nếu như cắt được sợi dây điện, có thể ngăn việc nổ mạnh xảy ra phải không?"
"Đúng." Vị cảnh sát kia gật đầu, "Trước khi gã ấn kíp nổ cắt dây điện, ngòi nổ tự nhiên không thể hoạt động."
"Được, cám ơn ngươi." Dung Tịch quay đầu nói với Thạch Đào, "Thạch đội phó, ta lo lắng cho Tiểu Ý, đi vào trước."
"Chờ một chút." Thạch Đào gọi y lại, "Ta biết ngươi lo lắng cho an nguy Giải tiên sinh, nhưng xin mời ngươi tin tưởng chúng ta, đừng hành động lỗ mãng."
"Ta biết, phiền ngươi mời các cảnh quan khác tránh ra một chút, để tên bắt cóc thả lỏng một ít." Dung Tịch bình tĩnh mà nói, rồi bước vào khách sạn.
Y không lập tức trở lại phòng yến hội, mà là lấy di động gọi Lộ Phi, thấp giọng nói: "Cái kíp nổ kia chỉ cần cắt dây điện là mất hiệu lực ngay."
"Đã hiểu." Lộ Phi ngầm hiểu, sau đó đề cao thanh âm, lo lắng hỏi, "Tiền lúc nào có thể đến?.....Ừ ừ, phải nhanh, có nghe hay không?" Lộ Phi buông điện thoại di động, ngẩng đầu nói với kẻ bắt cóc, "Tiền đang đi trên đường, chờ chút sẽ tới ngay." Sau đó hình như tâm tình khẩn trương, một tay không ngừng biến hóa các loại thủ thế, như là muốn làm vậy để thả lõng tâm tình của mình.
Những thủ thế này đều là những động tác ám hiệu của bộ đội đặc chủng sử dụng, các bảo vệ xung quanh đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, hoàn toàn có thể hiểu được, mà kẻ bắt cóc thì hoàn toàn chẳng biết, bởi vậy cũng không lưu ý. Trên trán cùng trong lòng bàn tay gã ướt đẫm mồ hôi, tâm tư phần lớn đều đặt ở việc chuyển tiền.
Trần Tam nửa giờ sau liền đến nơi, Vương Hiểu Chu dẫn theo một vali có mật mã đi bên cạnh hắn. Thạch Đào ngăn bọn họ lại nói mấy câu, vốn định ngăn cản bọn họ đi vào, nhưng kẻ bắt cóc không có tiền không chịu đi ra, bởi vậy bọn họ phải cầm tiền đi vào. Thạch Đào cùng với mấy người lãnh đạo thương lượng rồi liền bố trí gia tăng nhân lực, sau đó theo Trần Tam cùng Vương Hiểu Chu cùng nhau vào phòng yến hội.
Dung Tịch đã đi vào trong, cùng kẻ bắt cóc vẫn duy trì cự ly nhất định, nhưng thủ vững không rời. Trần Tam trở ra, Vương Hiểu Chu cất cao giọng nói: "Dung ca, tiền đã tới."
Dung Tịch nhìn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười, "Tam ca, khổ cực ngươi rồi."
"Khách khí với ca ca làm gì?" Trần Tam bước qua, cười cười vỗ vỗ vai y, sau đó nhìn về phía kẻ bắt cóc, "Tiền đã tới, ngươi cần đếm không?"
Vương Hiểu Chu mở vali để trên mặt đất, để gã nhìn thấy bên trong chứa đầy tiền mệnh giá lớn. Kẻ bắt cóc liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Cho ta một chiếc xe, bỏ vali vào trong xe."
“Không thành vấn đề." Trần Tam thoải mái mà hỏi, "Cần tài xế chạy với ngươi không?"
"Cần." Gã nhìn qua nhìn lại, cuối cùng quét tới quét lui giữa Thạch Đào cùng Vương Hiểu Chu, dường như không biết chọn ai.
Khí tràng Trần Tam, Dung Tịch cùng Lộ Phi đều quá cường đại, gã cũng có thể cảm giác được, mà bề ngoài cùng khí chất Thạch Đào cùng Vương Hiểu Chu đều thuộc về loại nhã nhặn, khiến áp lực của gã nhẹ hơn nhiều, cho nên gã muốn chọn một trong hai người làm tài xế.
Bọn Trần Tam cũng nhìn ra ý gã, liền thay gã đưa ra quyết định. Trần Tam chỉ Vương Hiểu Chu, tâm bình khí hòa mà thương lượng với gã, "Xe ta ngươi cứ dùng, vừa mới lắp ráp, phi thường tốt, để y làm lái xe cho ngươi, thế nào?"
Thạch Đào dù sao cũng làm lãnh đạo ngành cảnh sát cũng lâu, tuy rằng chỉ là chức phó đội, nhưng vẫn có vẻ uy nghi nhất định, chỉ có Vương Hiểu Chu, cảm giác khí thế yếu nhất, kẻ bắt cóc cảm thấy sức uy hiếp của y nhỏ, liền đồng ý, "Được, là y."
Vương Hiểu Chu đóng vali, cầm trên tay, xoay người đi ra cửa.
Kẻ bắt cóc lôi kéo Giải Ý đi về phía cửa, hành động rất cẩn thận, như chim sợ cành cong. Giải Ý thủy chung không nói được một lời, chỉ nhìn Dung Tịch cách đó không xa. Thần tình hắn rất bình tĩnh, Dung Tịch lại thấy được sự rã rời trong mắt hắn, y cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra, hầu như duy trì không được sự lãnh tĩnh trấn định.
Đợi đến khi kẻ bắt cóc đi ra cửa chính phòng yến hội, bên ngoài là đường, không gian tương đối nhỏ lại, khiến gã tương đối có cảm giác an toàn, tâm tình thả lỏng một ít.
Dung Tịch bỗng nhiên ôn hòa trấn an: "Tiểu Ý, kiên trì một chút."
Giải Ý nở nụ cười, thân thể loạng choạng ngã xuống đất.


45.


Giải Ý vốn cao, coi như là có điểm gầy, trọng lượng cũng không nhẹ, một cú ngã như thế, nhất thời cũng khiến kẻ bắt cóc loạng choạng. Hắn chậm rãi ngã xuống, động tác cũng không kịch liệt, người nọ không bị dọa mà ấn vào kíp nổ, trái lại có chút không biết làm sao, nhìn Giải Ý hai mắt đóng chặt, trên mặt có một tia mờ mịt.
Ngay trong nháy mắt này, Vương Hiểu Chu đi ở phía trước gã xoay người lại như thiểm điện, trong tay hàn quang chợt lóe, đao phong tựu một đạo hư ảnh, xẹt qua cổ tay phải người nọ. Cùng lúc đó, hai người bảo vệ đi ở một bên cũng động thủ, một người phi đao vào cổ tay phải, một người nhào lại, chế phục tay trái kẻ bắt cóc, khiến gã không thể động đậy. Lộ Phi xông lên, ôm lấy Giải Ý rồi lui vào phòng yến hội.
Cảnh sát ở xa xa chỉ cảm thấy hoa cả mắt, chỉ trong nháy mắt như thế, cổ tay phải người nọ lập tức bị cắt làm hai, vô thanh vô tức rơi xuống đất, máu tươi lập tức phun ra, một thanh phi đao xoẹt qua chỗ cánh tay gã, chuẩn xác cắt đứt dây của kíp nổ, con tin được cứu ra thuận lợi, thối lui đến chỗ an toàn.
Nguy cơ được giải trừ chỉ trong ba mươi giây.
Người nọ thấy Giải Ý bị cướp ra khỏi tay mình, rồi mới cảm thấy cổ tay phải kịch liệt đau nhức. Gã tru lên thê lương, tay trái theo bản năng muốn đi nắm cổ tay phải.
Mấy người bảo vệ cũng xông vào, đè gã xuống đất, có người cởi dây nịt xuống giúp hắn cột lại tay cầm máu, những người khác nghiên cứu một lát rồi gỡ xuống hết ngòi nổ trên người gã.
Thạch Đào không nghĩ tới bọn họ động thủ khi còn chưa ra khách sạn, không khỏi ngẩn ra, lập tức đi qua bộ đàm gọi thuộc hạ, tổ phá bom cùng nhân viên cấp cứu đều tiến đến.
Trần Tam mỉm cười với y, "Làm Thạch đội phó chê cười rồi, cái tay kia nhặt lại đưa đến bệnh viện thì gã còn có thể nối lại, phí chữa bệnh chúng ta có thể trả." Y tâm tình rất nhẹ nhàng, cùng Vương Hiểu Chu cấp tốc đi vào phòng yến hội, rời xa hiện trường hỗn loạn.
Đao trên tay Vương Hiểu Chu phi thường sắc bén, chặt đứt một tay người nọ, hàn quang lóe trên thân đao chỉ dính vài giọt máu. Y một tay cầm vali một tay cầm đao, gương mặt thanh tú vẫn bình thản như cũ, phảng phất chẳng làm gì cả. Thạch Đào dẫn người đến, muốn lấy thanh đao trong tay Hiểu Chu làm vật chứng. Vương Hiểu Chu lập tức đưa đao, tuyệt không lo lắng bởi vậy mà bị tội.
Giải Ý bị Lộ Phi ôm lấy liền biết bản thân đã thoát hiểm, hắn mở mắt, nhìn phòng yến hội, nhẹ giọng: "Thả ta xuống."
Lộ Phi ôm hắn đi vài bước, tận lực rời xa cửa chính, lúc này mới thả hắn xuống. Dung Tịch lập tức ôm lấy hắn, mang Giải Ý đi xa một chút nữa, rồi để hắn ngồi trên ghế, còn bản thân ngồi xổm xuống xem xét hắn. Yết hầu Giải Ý luôn có cảm giác bị người ta bót nghẹt, rất khó chịu, nhưng hắn mạnh mẽ chịu đựng, không muốn để Dung Tịch lo lắng, nhưng Dung Tịch vừa nhìn thấy cổ họng hắn toàn là vết xanh tím trong lòng rõ ràng Tiểu Ý đang rất khó chịu, lập tức nói: "Chúng ta đi bệnh viện, đi ngay bây giờ."
Giải Ý cảm giác rất uể oải, đứng dậy lung lay sắp ngã. Dung Tịch nhanh chóng đỡ lấy hắn, Lộ Phi cũng ở bên cạnh đỡ, không để hắn ngã. Giải Ý nhắm mắt. Lúc này mới mở ra, thanh âm có chút khản đặc, "Ta không sao."
Thanh âm hắn vừa nghe đã biết có chuyện, ngay cả Thạch Đào cũng chạy qua xem tình huống hắn cũng thân thiết khuyên: "Dù sao cũng nên đi bệnh viện kiểm tra đã."
Dung Tịch cùng Lộ Phi đỡ Giải Ý ra khách sạn, lái xe thẳng đến bệnh viện. Sắc mặt Dung Tịch rất xấu, một mực yên lặng ôm hắn vào trong ngực, trong lòng đặc biệt khó chịu. Từ khi y cùng với Giải Ý khẳng định quan hệ, lần nào cũng khiến Giải Ý bị thương vì y, điều này làm cho y có chút mờ mịt không biết làm sao. Y sống cả hai đời, chỉ có Giải Ý là ái tình duy nhất, y không biết nên làm sao để có thể bảo vệ người mà y yêu đến khắc cốt ghi xương này đây, dường như mặc kệ là y làm cái gì, tất cả đều chỉ làm Giải Ý bị liên lụy, chịu tổn thương mà thôi. Giải Ý có thể cảm thấy bất an cực độ của y, trong lòng rất muốn an ủi nhưng cổ họng đau như hỏa thiêu, nói cũng rất trắc trở. Hắn không có cách nào, chỉ có thể thân mật gắn bó chạm vào Dung Tịch, hy vọng như vậy có thể khiến y dễ chịu hơn một chút.
Bọn họ đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần, Giải Ý cũng không có thương tổn quá lớn, chỗ yết hầu là tổ chức phần mềm có chút tổn thương, nhưng gân cốt, thực quản, khí quản, dây thanh đều không có vấn đề, rốt cuộc là may mắn to lớn trong bất hạnh. Bác sĩ kiến nghị hắn tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, không được nói nhiều, không làm việc mệt nhọc, cũng không nên quá quan tâm, Giải Ý mệt mỏi rã rời cười cười gật đầu, Dung Tịch nắm tay hắn liên thanh đáp ứng.
Trần Tam chưa cùng vào bệnh viện, chỉ gọi điện thoại hỏi tình huống. Nghe nói Giải Ý không có việc gì, hắn cảm thấy rất vui mừng, liền cùng Vương Hiểu Chu quay về đại trạch.
Chuyện này tự nhiên hấp dẫn rất nhiều truyền thông đưa tin, những phóng viên này thần thông quảng đại, dĩ nhiên biết được cả số điện thoại di động của Dung Tịch cùng Giải Ý, điện thoại hai người reo không ngừng, rồi lại không thể tắt máy, liền đơn giản giao tất cả cho Lộ Phi, để y nghe cả.
Truyền dịch xong, bọn họ liền xuất viện trở lại biệt thự, Giải Ý dưới sự trợ giúp của Dung Tịch tắm xong liền nằm lên giường. Lúc này đã gần đến nửa đêm, xung quanh rất an tĩnh, bảo vệ xét thấy hôm nay phát sinh bất ngờ, ban đêm tăng mạnh lực lượng bảo an, tuy rằng gia tăng không ít người, nhưng không có phát sinh một điểm thanh âm. Giải Ý rất nhanh ngủ say trong ngực Dung Tịch. Chuyện ngày hôm nay bọn họ cũng không có nghĩ tới muốn hỏi diễn biến hỏi cung hay thực chất nguyên nhân của kẻ bắt cóc, có thể hóa hiểm giải nguy, như thế ở cùng bên nhau, đó cũng là đủ rồi.
Ngày thứ hai bọn họ tỉnh rất muộn, đến Lộ Phi cũng ngủ dậy rất trễ. Đợi tới khi bọn họ rời giường, bảo vệ mới báo cáo, "Trần Tam công tử điện thoại vài lần, mời các ngươi rời giường thì đến Trần trạch ăn cơm trưa, nói là có một chút chuyện quan trọng muốn thương lượng."
Ba người không có ý kiến gì, cũng không ăn gì, trực tiếp xuất môn lên xe, chạy tới đại trạch Trần gia.
Kỳ thực bọn họ dọn đi ra ngoài không bao lâu, nhưng trở về đã cảm thấy xa lạ. Trong ngoài đại trạch không ít huynh đệ đứng, nhìn qua đều nhanh nhẹn dũng mãnh, thần tình cũng rất cơ cảnh, hiển nhiên nghiêm mật đề phòng. Giải Ý xuống xe vẫn mỉm cười quan sát điêu khắc tinh mỹ trên tường, Dung Tịch thủy chung cùng hắn, chờ hắn tận hứng mới cùng cùng nhau đi vào phòng khách.
Trần Tam một mình ngồi ở bên cửa sổ, trước mặt bày một ly trà, trừ thế ra chẳng có đồ đạc gì. Hắn nhìn Giải Ý cùng Dung Tịch đi tới ngồi vào chỗ đối diện, mỉm cười hỏi: "Chưa ăn gì à?"
"Đúng vậy, mới vừa thức dậy." Dung Tịch gật đầu, "Bọn họ nói ngươi gọi điện thoại bảo chúng ta lại đây, cho nên chúng ta cũng không ăn bữa sáng, nghĩ dù sao có thể ăn cơm trưa luôn ở đây."
Trần Tam cười khẽ gật đầu, "Thế cũng đúng, bất quá Tiểu Ý ngày hôm qua bị thương, cũng nên ăn trước một chút." Nói xong, hắn gọi Hoa thúc, phân phó ông đến nhà bếp xem, đem một ít điểm tâm các loại lại đây, để Giải Ý lót bụng.
Dung Tịch nhìn hắn tư thái thong dong, nhưng trên trán lại hiện ra nét ủ rũ mơ hồ, không khỏi quan tâm hỏi: "Đêm qua không xảy ra chuyện gì chứ?"
Trần Tam nhìn y một chút, đạm đạm cười, "Thế nào? Ta nhìn qua rất không ổn à?"
"Không phải, không sao, chỉ cảm giác ngươi có chút mệt." Dung Tịch khôi phục lý trí lãnh tĩnh, "Đêm qua ngươi đến khách sạn cũng không mệt như thế, khẳng định là ban đêm xảy ra chuyện gì."
"Ngươi cũng thật cẩn thận tỉ mỉ." Trần Tam thật cao hứng, "Ban đêm xác thực xảy ra đại sự, cho nên hôm nay ta mới gọi các ngươi tới."
"A?" Dung Tịch nhìn về phía hắn.
Trần Tam không thừa nước đục thả câu, mỉm cười nói: "Đêm hôm qua, cảnh sát phá một vụ buôn lậu thuốc phiện lớn nhất từ trước tới nay trong bản thị, chặn được một lượng lớn ma túy cùng tiền giao dịch, ta phỏng chừng tới vài tỷ?"
"Lớn tới vậy?" Dung Tịch vô cùng kinh ngạc, "Việc này.... có liên quan đến Tam ca?"
"Ừ, có điểm liên quan." Trần Tam dù mệt vẫn ung dung, "Làm công dân tốt giúp cảnh sát phá án."
Dung Tịch cùng Lộ Phi đều vui sướng mà cười rộ. Giải Ý cũng cười, nhưng cổ họng còn đau, không cười thành tiếng.
Hoa thúc kêu người mang sữa bò, sữa đậu nành cùng mấy thứ mì bưng lên, đặt ở trên bàn trà, Dung Tịch, Giải Ý, Lộ Phi đều đói bụng, liền không khách khí, cầm lấy ăn ngay.
Mới vừa uống xong nửa ly sữa bò, Vương Hiểu Chu từ trên lầu đi xuống, đi tới bên người Trần Tam ngồi xuống. Tay trái y còn đeo dây trên cổ, hiển nhiên bị thương. Dung Tịch thân thiết hỏi: "Bị thương có nặng không?"
"Cũng tạm." Trần Tam thương yêu mà vươn tay vuốt tóc Vương Hiểu Chu, mỉm cười nói, "Thằng nhóc này bao giờ cũng canh cánh chuyện ta bị người khác nổ súng đả thương, muốn đích thân báo thù, thực sự là cố chấp."
Vương Hiểu Chu luôn luôn rất ít biểu tình mà lần này nhìn qua rất vui vẻ, trong mắt có vài phần tiếu ý, nhưng cũng không nói chuyện. Trần Tam hiển nhiên cũng rất sung sướng, nhịn không được nhéo nhéo gương mặt Hiểu Chu, một lúc mới buông tay, nói tỉ mỉ chuyện đêm qua cho họ nghe.
Lúc Trần lão gia tử ngang dọc giang hồ, hành xử đối với cừu gia chỉ trục xuất ra khỏi địa bàn của mình chứ không diệt cỏ tận góc, dù sao đây là xã hội pháp trị, không có khả năng như phim ảnh trong TV không kiêng nể gì cả giết cả nhà người ta, bởi vậy những cừu gia này không hề ít người vẫn còn sống khỏe mạnh, một số đã qua đời, có người còn có con cháu còn sống, cừu hận vẫn kéo dài. Trần Tam với việc này rất rõ ràng, lão gia tử lúc xưa quyết định đem vương quốc ngầm Trần thị truyền cho hắn, liền đem ân ân oán oán quá khứ đều nói cho hắn biết, bởi vậy hắn hiểu rất rõ, đăng vị xong liền phái người tin cẩn giám thị người xưa, đề phòng bất trắc. Chỉ là, thiên toán vạn toán, hắn lại không tính đến thân thích bên Hoàng gia.
Hoàng Hiếu Toàn là đệ đệ Trần lão thái thái, có thể nói là do tỷ tỷ nuôi lớn, tình cảm hai người rất thân thiết, mà Trần lão thái thái đặc biệt yêu chiều đứa con út, Hoàng Hiếu Toàn cũng rõ ràng, bởi vậy đối với đứa cháu nhỏ nhất cũng đặc biệt tốt. Trần Tam thế nào cũng không nghĩ tới, Hoàng Hiếu Toàn sẽ bị cừu gia lớn nhất của Trần thị mượn hơi, một cái bảo chứng hư huyễn để cho gã tiếp quản toàn bộ sinh ý Trần thị, giúp gã phát tài phát lộc đã khiến gã nửa đêm ám sát, vu oan hãm hại, về phần nổ đê hủy đập, chuyện cố ý chèn ép Giải Ý, Hoàng Hiếu Toàn hoàn toàn không biết, mà là đối phương có ý định chế tạo chuyện, ý đồ che mắt, yểm hộ giao dịch ma túy lần này.
Trần Tam nghiêm cấm buôn lậu thuốc phiện trên địa bàn khống chế của mình, do đó thị trường thuốc phiện ở đây rất lớn, nguồn cung cấp lại thiếu, thế nên đây là món lãi kếch sù, thuốc phiện từ Vân Nam chuyển tới đây đành bó tay nhưng nếu bán được có thể thu lợi một trăm lần. Mấy người cừu gia Trần thị phần lớn đều đặt chân ở Miến Điện, lần này vừa phá đổ Trần gia, vừa làm một đại sinh ý, có thể kiếm vài tỷ, từ nay về sau thu tay lại, song song cũng phá hư nguyên tắc cấm ma túy của Trần Tam, khiến hắn thất bại thảm hại.
Trần Tam bị thương liền toàn lực điều tra kẻ làm chủ phía sau màn, Bạch Khiếu Phong cùng Hứa U cũng vận dụng nhân mạch trong ngoài nước trợ giúp hắn, rất nhanh liền tra được những cừu gia này. Lần này hắn không chỉ đẩy lùi đối thủ, còn muốn để cho bọn họ không bao giờ có thể xoay chuyển tình thế được nữa, bởi vậy lần này mới dễ dàng tha thứ, bất động thanh sắc. Vương Hiểu Chu kiềm chế không được, một mình đi ra ngoài ám sát Hoàng Hiếu Toàn, suýt nữa phá hư bố trí của Trần Tam, làm hắn có chút tức giận, bất quá, Hoàng Hiếu Toàn bị thương cũng không có ngăn cản bước tiến đối phương, bởi vậy Trần Tam cũng không có trách móc nặng nề cái người thanh niên nhất tâm hướng về bản thân.
Ngày hôm qua là ngày bọn họ giao dịch, đối phương cùng Hoàng Hiếu Toàn nội ứng ngoại hợp, đi vào Trần trạch bắt cóc Trần lão thái thái cùng Trần Lệ Thủy đã bị chuốc thuốc mê, ý đồ giữ chân Trần Tam cùng Trần Trí Phàm, buổi tối lại phái người kèm Giải Ý, hấp dẫn phần lớn lực lượng cảnh sát, đánh lạc hướng cảnh sát, Trần Tam tương kế tựu kế, ở bên trong, ở trước mặt diễn kịch, ra vẻ lo lắng gọi Trần Trí Phàm trở về thương nghị thế nào cứu mẹ cùng tỷ tỷ trở về, sau lại phái người tới khách sạn nghĩ cách cứu viện Giải Ý, dường như hoàn toàn vào tròng của họ, quả nhiên đối phương tự cho là âm mưu thực hiện được, liền theo kế hoạch sớm định ra mà tiến hành giao dịch.
Trần thị ở chỗ này kinh doanh nhiều năm, tự nhiên cũng có không ít bằng hữu trong cảnh sát, lúc này lặng lẽ nói vài câu, nhất thời khiến cho cảnh sát chú ý. Trương Minh Hạo vốn là anh hùng trừ ma túy, đối với dị động mấy ngày nay cũng có chút chú ý, có Trần Tam nhắc nhở, Trương Minh Hạo liền liên hệ những chu ti mã tích này lại với nhau, liền nắm rõ tất cả.
Đêm qua, Trần Tam mang theo một nhóm huynh đệ tâm phúc bí mật đi trước đến địa điểm giao dịch, liên thủ với Trương Minh Hạo, một lưới bắt hết đối phương. Quy mô buôn lậu ma túy lớn như thế, phàm là người tham dự khẳng định tử hình, không ai có thể chạy trốn lưới pháp luật. Bởi vậy Trần Tam bảo người một nhà không cần đuổi quá chặt, cứ để cảnh sát đi bắt là được, nhưng Vương Hiểu Chu không muốn bỏ qua cho Hoàng Hiếu Toàn, mạnh mẽ truy đuổi, đánh gục gã. Thế nhưng lại khiến chính y bị thương trong đấu súng, làm Trần Tam tức giận vô cùng rồi lại không nỡ trách.
Để tránh Hoàng gia ôm hận cùng với mẹ không hài lòng, Trần Tam đương nhiên không kể lại chuyện Vương Hiểu Chu đấu súng với Hoàng Hiếu Toàn, cái khác thì nói rõ. Sự tình trải qua xong, hắn cười tủm tỉm: "Ta nói cho Trương đội trưởng, nước quá trong ắt không có cá, có trắng ắt có đen, đây là quy luật tự nhiên, cho nên y không nên diệt trừ ta, y giữ gìn trị an xã hội, ta giữ gìn trật tự vương quốc ngầm, đây là an bài tốt nhất. Trương không nói gì, bất quá ta nghĩ y hẳn là hiểu."
Thái độ hắn thái độ thủy chung rất bình thản, nhưng bọn Dung Tịch đều nghe ra kinh tâm động phách trong đó. Lộ Phi hỏi: "Nói như vậy, nguy hiểm trên cơ bản đã tiêu trừ hết?"
"Có lẽ vậy, chí ít sẽ có một đoạn thời gian rất an lành. Bất quá, chỉ cần có giang hồ, vĩnh viễn sẽ có nguy hiểm, đây là tránh không được." Trần Tam ôn hòa mà cười, "Bạch đạo cũng như vậy nhỉ, thương nghiệp cạnh tranh vĩnh viễn không ngừng nghỉ, thủ đoạn đê tiện nhiều vô cùng, kỳ thực cũng không ít hơn hắc đạo, bất quá có phủ thêm một tầng áo khoác hợp pháp mà thôi, nhìn qua thì quang minh chính đại."
"Nói đúng." Dung Tịch gật đầu, "Hắc bạch hồng ba đạo, đạo nào cũng như nhau, đều cực kỳ hiểm ác."
"Ừ." Lộ Phi đồng ý, cười cười nhìn một chút Giải Ý, "Cuối cùng, làm nghệ thuật gia là tốt nhất."
Giải Ý lắc đầu, khàn khàn nói, : "Đều như nhau."
"Đúng vậy." Dung Tịch lấy thuốc trong túi ra, thuận miệng, "Tiểu Ý có thể ở giới nghệ thuật nhất cử thành danh, cố nhiên là do hắn tài hoa hơn người, nhưng điều kiện bên ngoài cũng không thể thiếu, mẹ hắn là hoạ sĩ nổi tiếng, cái này xem như ưu thế, chính hắn cũng không thiếu tiền, bởi vậy không cần vẽ tranh kiếm tiền, cái loại này thanh cao bình tĩnh trái lại kích thích thị trường a, hơn nữa đệ đệ hắn rất biết kinh doanh, cho nên mới có thành tựu hiện tại của hắn."
Giải Ý mỉm cười, "Chủ yếu là do bằng hữu cổ động."
"Ngươi đừng nhiều lời nữa." Dung Tịch căn dặn, theo lời bác sĩ dặn đưa thuốc cho hắn, để hắn uống.
Trần Tam nhìn hai người bọn họ thân mật khăng khít như thế, không khỏi cười nói: "Các ngươi có muốn xuất ngoại kết hôn?"
"Đương nhiên muốn." Dung Tịch không chút do dự, "Bất quá, ta phải đi Thượng Hải trước, gặp mặt phụ mẫu Tiểu Ý, phải được họ đồng ý trước đã."
"Đó là đương nhiên." Trần Trí Phàm từ công ty trở về, vừa vào phòng khách liền nghe được đối thoại của bọn họ, vì vậy tiếp lời, "Lão tứ, cần người cùng ngươi đi không?"
"Cái này gọi là huynh trưởng đương phụ, đại ca coi như là gia trưởng của ta rồi." Trần Tam vui vẻ mà nói, "Ta xem có thể cho đại ca cùng đi, coi như tương đối có thành ý."

Dung Tịch cùng Giải Ý liếc nhau, liền cùng nhau gật đầu, "Được rồi."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét