Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

TNVD 22-26

Chương 22

Vô Dụng chờ Thu, chờ đến mức cảm thấy lo sợ.

Ngày hôm qua, hẳn là trong lòng không vui, không biết Thu đêm nay còn có thể đến không ?

Nếu không đến.... Vô Dụng ngẩng đầu nhìn nhánh cây cắt tinh tế bầu tời, trong lòng có chút mờ mịt.

Nếu không đến, mình cũng không có cách nào.

Mấy năm nay, Vô Dụng chưa từng nghĩ mối quan hệ giữa mình và Thu này là gì. Không giống thân nhân, cũng không giống bằng hữu, nếu nói Thu là thầy, giống như chỉ là một loại đạm bạc.

Vô Dụng biết rất ít chuyện của Thu, ngược lại Thu lại biết chuyện của mình rất rõ ràng. Hiện tại ngẫm lại, mình quả thật là rất ích kỷ, ích kỷ đến chưa từng quan tâm cảm thụ của Thu.

Bởi vì vẫn muốn rời đi, cho nên đối với người lưu lại đều không thân thiết.

Chính mình thật sự là loại đê tiện ác tâm.... Vô Dụng chán ghét nghĩ.

Cho nên lúc Thu đến, chỉ thấy Vô Dụng ôm đầu gối, đem mặt chôn vào trong đó. Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó thấy Vô Dụng ngẩng mặt lên, ánh mắt còn mang theo chút mờ mịt đáng thương.

Thu sửng sốt một chút, sau đó tim đập không khống chế được tốc độ.

"Thu," Vô Dụng lại rũ mắt, "Thực xin lỗi."

Thu bắt đầu có chút mờ mịt, nghĩ nghĩ liền hiểu ra.

Loại chuyện này, không phải nói "Thực xin lỗi" là có thể cho qua. Mà chính mình, cũng sẽ không vì ngươi nói xin lỗi lại để ngươi rời đi.

Hắn mím mím môi, nói với Vô Dụng : "Không phải nói hôm nay muốn luyện kiếm sao ? Còn không mau đến ?"

Vô Dụng chân tay luống cuống rút kiếm ra, nó đối với thái độ lãnh đạm dị thường của Thu có chút bất an.

Mà một nơi khác, trong lòng Thu cũng không phải bình tĩnh như vậy.

Cho ngươi khó chịu một chút. Thu nghĩ, khiến ta một đêm không ngủ phải trừng phạt.

Kiếm thức của Vô Dung có chút bất ổn, mũi kiếm lại trợt, chọn đúng ngọc bộ bên thắt lưng của Thu. Chỉ nghe "Đinh" một tiếng, ngọc bộ vỡ làm nhiều mảnh, rơi trên mặt đấy.

Hai người vội dừng lại động tác, Vô Dụng nhìn Thu, có chút ngượng ngùng xoay người muốn nhặt mảnh vỡ lên.

Thu vội ngăn lại, nói : "Đừng chạm vào, coi chừng đứt tay."

Vô Dụng sửng sốt một chút, bỗng nhiên cao hứng lên.

"Không sao", nó cười nói "Ta sẽ cẩn thận"

Ngọc bội bề làm năm mảnh, Vô Dụng đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn chúng cúi đầu suy tư.

"Vỡ thì ném đi," Thu sờ sờ đầu nó nói, "Không cần để ý"

Vô Dụng tựa hồ nghĩ cái gì đó, khẽ cười một chút, nói "Khối ngọc thạch này thực trân quí, ta xem Thu vẫn hay mang, ném đi rất đáng tiếc. Yên tâm đi, ta sẽ làm nó liền lại."

"A ?" Nhìn thấy Vô Dụng vui vẻ Thu tựa hồ có điểm vui mừng, "Tiểu Thất phải làm thế nào ?"

"Đây là bí mật," Vô Dụng mở to mắt nhìn, "Đến lúc đó cho ngươi kinh hỉ."

Thu cười khẽ một chút.

Đối với bí mật thần bí như vậy của Vô Dụng, Thu cũng biết.

Mấy năm nay vô luận trong cung ngoài cung, Vô Dụng bên người đều có ảnh vệ của mình đi theo. Cho nên đối với chuyện của Vô DỤng, cơ bản đều là biết đến.

Như nó ở ngoài cung mở phòng gia công trang sức, cũng không biết dừng cách gì, có thể đem vàng bạc ngọc thạch tạo ra hình khéo léo tinh xảo, mới mẻ độc đáo. Ngay cả Mặc Ngọc, đều nhịn không được tìm nó hợp tác.

Nói đến Mặc Ngọc, chỉ sợ Vô Dụng đều không biết hắn cùng Tử Ngọc Lục Liên đều là cảnh vệ của mình, cũng không biết hắn chính là chủ của thanh lâu lớn nhất đế đô.

Thu khóe miệng lặng lẽ cong lên.

Vô Dụng còn mở cả tiệm cơm Gia Tiểu, mình cũng đi ăn qua vài lần. Vẻ ngoài hương vị đều không phải đặc biệt ngon, lại không hiểu sao làm cho người ta một cảm giác ấm áp. Tuy rằng quan to quý tộc hay khinh thường cũng đến loại quán nhỏ này, dân chúng rất thích. một năm cũng có thể kiếm được không ít tiền.

Chính mình tối qua còn muốn phá hủy mấy cái quán đó, nhưng vẫn luyết tiếc, dù sao cũng là tâm huyết của Vô Dụng.

Đế vương nhìn Vô Dụng đang ngủ say trong lòng ngực, vươn tay vuốt ve mái tóc đen.

Cư như vậy đi, Đế Vương nghĩ thầm, cứ như vậy quan sát nó thật chặt, không cho nó rời đi, đợi cho qua tiếp vài năm, tiếp tục chờ vài năm.





Thái tử Phục nghi quốc đến chơi, trong hoàng cũng bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Vô Dụng đứng tránh ở một góc nhìn thoáng qua Phục nghi thái tử ánh vàng lòe loẹt, sau đó lại tiếp tục đánh ngáp.

Ngày hôm sau Thu đi rồi, mình đã trộm ra ngoài hoàng cung, suốt đêm đem khối ngọc bội kia hợp lại.

Vô Dụng nhớ tới ngọc bội giấu ở cái gối đầu, trong lòng có chút hưng phấn, lại có chút khẩn trương.

Bắt nó tạo thành hình như thế, không biết Thu có thích hay không.

Vô Dụng lại ngáp một cái. Nó nhìn mọi người đang vây quanh Phục Nghi thái tử, lại nhìn nhìn tên thái tử kia đang nói với Thái tử ca ca, nghĩ lúc này không có người chú ý tới mình, hay là lén về nhà ngủ.

Cơ Chi Ngạn dùng khóe mắt ngắm Vô Dụng lẻn ra, ánh mắt lạnh như băng có ẩn ý cười.

Phục Nghi thái tử kia còn nói cái gì đó, Cơ Chi Ngạn lộ vẻ xa cách mỉm cười cùng hắn tiếp tục chu toàn, trong lòng đã có chút không kiên nhẫn.

Thật vất vả mới trở lại, cái tên Phục Nghi thái tử này lại tới. Phụ hoàng đem mọi việc giao cho mình, đến bây giờ khắp không ra cơ hội cùng Tiểu thất nói chuyện vài câu.

Thực là phiền muốn chết.

Thủ Mai tìm ra một trường bào nguyệt sắc, muốn đem cho Vô Dụng thay. Vô Dụng khoát tay, chính mình theo Y lấy ra một bộ màu xanh ngọc.

"Ta sẽ mặc cái này."

"Hửm ?" Thủ Mai có chút kinh ngạc. "Đêm nay tuy là gia yến nhưng cũng sẽ rất nhiều thần tử đến, đến lúc đó nhìu người cũng mặc màu xanh ngọc, điện hạ chẳng phải là...."

Vô Dụng cười cười, nói : "Chẳng phải là loại này rất hiệu quả sao ? Tối nay diễn viên là Thái tử ca ca cùng phụ hoàng, còn có Phục nghi thái tử, chúng ta chỉ cần thoải mái mà ăn rồi xem tiết mục là được rồi."

Thủ Mai bất đắc dĩ thở dài, "Tính tình của điện hạ, cho đến bây giờ vẫn không đôi. Ta nghĩ nếu không phải Tô nương nương cũng phải đi, điện hạ chắc là cũng chạy đi."

"Ừm" Vô Dụng cột lại đai lưng đáp, "Ta sợ nàng một mình.... Nói lại, Thủ Mai cảm thấy tính tình ta không tốt sao ?"

Thủ mai cười nói : "Đối với người của ngài, đương nhiên là tốt rồi."

Vô Dụng mím môi cười, không có trả lời.

Chương 23

Lúc vào cửa có gặp Cơ Chi Ngạn, Vô Dụng thành thành thật thật gọi "Thái tử ca ca".

"Tiểu Thất muốn ngồi kế ta hay không ?" Cơ Chi Ngạn cười hỏi.

Vô Dụng lắc đầu, đáp : "Ta muốn cùng nương ngồi kế nhau."

Cơ Chi Ngạn nhìn nhìn vị trí của Tô Chiêu nghi, bởi vì không phải phi tử được sủng ái, địa vị lại không cao, cho nên chỉ có thể ngồi ở một vị trí xa xăm.

Cơ Chi Ngạn đảo tròn mắt, cười nói : "Nếu vậy, Tiểu Thất vui vẻ nhé."

Vô Dụng gật gật đầu, xoay người chạy đến chỗ ngồi.

Đế vương còn không đến, trong đại sảnh rất nhiều người, cho dù nói nhỏ khe khẽ cũng có cảm giác ầm ầm.

Y lẳng lặng ngồi ở một chỗ, không có cùng các phi tử khác nói chuyện phiếm, cũng không có nhìn Vô Dụng liếc mắc một cái. Cái miệng nhỏ của nàng nhấp trà, đầu hơi hơi thấp, thấy không rõ vẻ mặt.

Chung quanh có bao nhiêu miệng nữ nhân chỉ trỏ vào, Vô Dụng thấy Y cầm chén trà có hơi siết.

Phía trước Thái tử Phục Nghi đang cùng Cơ Chi Ngạn trò chuyện bỗng nhiên chuyển đề tài, ngữ khí mang theo chút khoe khoang đùa cợt : "Ta từng nghe nói Đế quốc có vị Tô Cơ, được xưng tài múa siêu quần, có một mỹ danh "nhất hữu thiên hạ túy" (một điệu múa làm lòng người ngẩn ngơ). Lại nhiều năm trước được Hoàng thượng của quí quốc đưa vào hậu cung, từ nay về sau không thấy giai nhân tuyệt vời đó, thật đáng tiếc. Không biết hôm nay lúc này có may mắm không được xem qua điệu múa tuyệt mỹ nào ?"

Y bỗng nhiên trở thành tiêu điểm của cả đại điện, Vô DỤng nhìn thoáng qua vẻ tươi cười dối trá của Phục nghi thái tử, mặt không chút thay đổi.

Nó quay đầu lại nhìn Y, Y buôn chén trà nhỏ trong tay, chậm rãi nắm thành quyền.

Vô Dụng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nó không biết Phục Nghi thái tử kia vì cái gì bỗng nhiên chỉ đến Y. Có lẽ để biểu hiện hiểu biết của mình đối với Đế quốc, có lẽ là vì châm chọc Đế vương cưới loại vũ cơ, hoặc có lẽ, có lý do khác.

Mặc kệ thế nào, hắn cũng đang làm khó Y.

Mọi người nói nhỏ hiện tại rõ ràng hướng về Y, Đế vương còn chưa tới, nữ nhân ở địa vị cao nhất hậu cung cười nói : "Nếu Phục Nghi thái tử thích, Tô muội muội diễn một khúc chẳng khách khí ?"

Y không có trả lời, chỉ cúi đầu như trước. Vô Dụng thấy các đốt ngón tay của nàng bắt đầu trở nên trắng bệch. Nó trầm mặc thật lâu sau, bỗng nhiên vươn tay, nắm chặt thành quyền, nhỏ giọng nói : "Ta ở đây, không cần lo lắng, không có việc gì."

Nó đứng lên, lạnh lùng nhìn Phục Nghi thái tử nói : "Nương của ta hôm nay thân thể không khỏe, người đã muốn xem, thì ta thay nương múa một khúc cho ngươi xem."

Phục Nghi thái tử bị Vô Dung chận lại chẳng chút kiêng nể, hắn còn chưa kịp nói, Vô Dụng đã gọi dàn nhạc tấu khúc, triển khai tư thế.

Vô Dụng có một lần đã thấy Y múa.

Khi đó nàng một mình ở Đình Viện lý, đình viện của Y có vài cây phong, lúc đó là mùa thu, một mảnh đỏ rực.

Da thịt trắng ngời của Y, màu đỏ tươi của lá phong, càng thêm tô điểm ánh mắt mờ mịt cùng hoài niệm đau thương của Y.

Vô Dụng lúc ấy đã bị chận lại. Nó thật không ngờ điệu múa có thể đẹp tới như vậy, như vậy.... mê hoặc lòng người. Khi đó nó lặng lẽ đứng ở nơi Y không nhìn thấy được, cho đến lúc Y múa xong thì trở về, nó vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, thật lâu, thật lâu.

Hiện tại, đứng ở giữa đại điện Vô Dụng kì thật có chút khẩn trương.

Tuy rằng đã từng thấy qua Y múa, mình lại rõ ràng không thể múa điệu ôn nhu mềm mại của nữ nhâ, chỉ có thể hết sức làm cho động tác trở nên mềm dẻo một chút.

Vô Dụng hít sâu một hơi, đưa tay ra, bắt đầu múa.

Không thể quá mềm mại, vậy thì cứng cỏi một chút.

Vô Dụng dùng đến khinh công mà Thu từng dạy, lại hồi tưởng động tác của Y, lại lặng lẽ sửa đi một chút.

Xoay tròn, nhảy lên, vung tay, xoay người... Động tác dần dần trôi chảy, Vô Dụng theo nhạc khúc, khi thì  mạnh mẽ, khi thì uyển chuyển.

Nếu như vậy có thể làm cho Y không phải khổ sở, có cái gì mà không được ?

Trong đại điện trừ bỏ nhạc khúc, không một thanh âm nào khác.

Mọi người lẳng lặng xem, dáng người bay múa của thiếu niên màu xanh ngọc....

Từng cử chỉ như mang theo một chút đau đớn.

Đau đớn.... Đúng là rất đau.

Tay Cơ Chi Ngạn khẽ nắm lại, gương mặt tươi cười lâu nay sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nốt cuối cùng hạ xuống, Vô Dụng ngừng múa. Nó lạnh lùng đứng, nhìn thẳng vào Phục Nghi thái tử đang ngây ngốc, hỏi :

"Như vậy, có được không ?"

Không có để ý tới người nọ trả lời chút gì, Vô Dụng xoay người ngồi, yên lặng cúi đầu.

Tay Y vẫn nắm rất chặt, không có vẻ muốn buông ra.

Vô Dụng dùng hết sức gỡ ngón tay của Y ra, đem lòng bàn tay của mình đặt vào lòng bàn tay Y. Y vẫn như cũ gắt gao nắm lấy, nhưng lúc này, nơi móng tay đâm vào, là lòng bàn tay của Vô Dụng.

Huyết chậu tựa hồ chảy ra, trong lòng bàn tay có cảm giác ẩm ướt, nhưng, nhưng không có đau đớn.

Đế vương đã ngồi ở phía trên, hắn khi tiến vào đã cảm thấy đại điện có chuyện, cho nên không gọi người thông báo.

Người chú ý tới Đế vương cũng bị Đế vương ra ý bảo không cần ra tiếng.

Sau đó, hắn lìen thấy đứa nhỏ kia đứng giữa đại điện, theo khúc nhạc mà múa lên.

Đế vương không biết một khoảnh khắc trong lòng là cảm giác gì.

Muốn xông lên ôm lấy nó, muốn lạc vào giữa những dòng khiêu vũ, muốn đem người đó, vĩnh viễn giấu phía sau mình, không cho người khác mơ ước.

Mọi người quỳ xuống hô to "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế", chỉ có Vô Dụng cùng Tô chiêu nghi vẫn lẳng lặng ngồi, không hề nhúc nhích.

Nhiều người bắt đầu chờ mong Đế vương trừng phạt kẻ bất kính, nhưng Đế vương vẫn nhìn bọn họ, nghe người kế bên kể lại chuyện vừa rồi.

Chân mày Đế vương dần dần nhăn lại, hắn liếc mắt khẽ nhìn Phục nghi Thái tử, lại khẽ nhìn vị quý phi lắm miệng, gương mặt vừa tàn khốc vừa tức giận, vừa nhìn là biết.

Đế vương nhìn Vô dụng và Y cùng nắm tay, mở mienẹg nói : "Nếu Tô ái phi thân thể không khỏe, vậy thì trở về nghỉ ngơi đi."

Y trầm mặc trong chốc lát, sau đó dần dần buông tay Vô Dụng ra, đứng lên quỳ tạ ơn nói : "Đa tạ bệ hạ quan tâm, nô tì cáo lui."

Y đia rồi. Vô Dụng cúi đầu ngơ ngác nhìn máu tươi, từ lòng bàn tay nhìn đến khe hở giữa ngón tay, lại theo khe hở giữa ngón tay nhìn tới lòng bàn tay, bàn tay hơi rung động, sau đó nhìn lại bộ đồ màu xanh ngọc.

Một tiểu công công bỗng nhiên đến, ghé vào lỗ tai nó nói nhỏ : "Thất điện hạ, bệ hạ mời ngài cùng nô tài đi đến một nơi."

Vô Dụng hình như chưa hồi phục tinh thần, nó lại im lặng một lúc lâu, sau đó mới lẩm bẩm nói : "À."

Chương 24

Vô Dụng đứng trong đình nghỉ mát, gió theo bốn phương tám hướng thổi qua, mang theo một cảm giác mát lạnh.

Đình nhỏ có một ít hoa cỏ xong quanh, tay Vô Dụng khẽ bắt lấy một đóa hoa thổi qua, nhìn thấy trên hoa  rõ ràng một tia đỏ nhạt, ở dưới ánh trăng, giống như là một mạch máu yếu ớt.

"Tiểu Thất."

Vô Dụng quay đầu lại, thấy gương mặt Đế vương dưới ánh trăng như mang theo một chút khổ sở.

Nó không có hành lễ, chỉ cúi đầu, thản nhiên nói : "Phụ hoàng."

Đế vương thấy nó thái độ lạnh nhạt, sau mới nhớ tới mình hiện tại không lấy gương mặt của Thu xuất hiện trước mặt nó.

Tay Đế vương đang đưa ra dừng một chút, tiếp theo lại kéo tay Vô Dụng, nhìn thấy trong lòng bàn tay nó đều là vết móng tay, mày hơi hơi nhăn lại.

Tiểu công công bên cạnh lấy ra ít thuốc mỡ, Đế vương cầm lấy, từng chút từng chút bôi lên lòng bàn tay của Vô Dụng.

Tiểu công công thấy Đế vương ra ý bảo lui liền đi ra, Đế vương ôn nhu hỏi : "Đau không ?"

Vô Dụng ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn nó một cái, nhỏ giọng trả lời : "Không đau."

"Như thế mà mà lại không đâu ? Chảy máu rồi."

"A," Vô Dụng ngẩng đầu lên nói : "Không đau thật, đa tạ phụ hoàng quan tâm."

Vô Dụng rút tay ra, sau lại lùi về sau.

Nó chỉ nói thật, tuy rằng có nhìn qua bộ dáng có vẻ đau đớn. Trên thực tế cũng không có cảm giác đau đớn.

Đế vương nhíu nhíu mày, tiến lên từng bước đem nó ôm vào lòng ngực. Vô Dụng tránh tránh, không có tránh né.

Nó nghe thấy Đế Vương ở trên đầu nó sâu kín thở dài, nói : "Tiểu Thất, người không đau lòng cũng không hiểu được đau là sao, vì cái gì không nhìn người sẽ vì ngươi mà đau lòng ?"

Thân hình của Vô Dụng run lên một chút, sau đó lại yên lặng.

Đế vương ôm nó thật nhanh, cằm để trên đầu nó, vẫn không nhúc nhích, giống như muốn duy trì động tác này cả đời.

Tiểu công công vừa đi giờ đã trở lại, nhìn thấy bộ dáng của Đế vương, trên mặt lại lộ ra vẻ ngượng nghịu.

Đế vương ngây người trong chốc lát, sau đó buông Vô Dụng ra, cùng tiểu công công ở bên nói.

Đế vương nhíu mày, quay đầu lại nhìn Vô Dụng đang ngẩn người nói : "Phải về đại điện, cùng ta trở về đi."

Vô Dụng cúi đầu, nói : "Nhi thần không muốn trở về."

Đế vương nghĩ vậy, nói : "Vậy đừng trở về, ta gọi Tiểu Đức Tử đi theo ngươi, có gì phân phó cho hắn là được."

"Nhi thần muốn về một mình" Vô Dụng nói.

Đế vương im lặng sau một lúc lâu, cuối cùng thở dài nói : "Bãi, vậy thì trở về một mình đi."

Đế vương xoay người trở về, nghĩ thầm, có ảnh vệ đi theo hẳn là không xảy ra chuyện gì, cho nó một mình hiểu ra cũng tốt....

Đế vương đi rồi Vô Dụng ngẩng đầu nhìn ánh trăng lẳng lặng giắt ngang chân trờ, tay ôm chặt chính mình, chẳng được bao lâu lại buông ra....

Rất muốn gặp Thu.....

Vô Dụng quay đầu khẽ nhìn phía Đế vương vừa đi, trong lòng có chút nghi hoặc.

Vừa rồi phụ hoàng làm cho người ta cảm giác, rất giống với Thu.

Hơn nữa, người vừa nói "Ta", chứ không phải "Trẫm".....

Vô Dụng dùng hai tay chống lên cằm, ngồi ở bậc thang.

Lúc thấy Thu, nó lập tức nhảy dựng lên, nắm chặt ngọc bội bên người, đưa cho Thu nói : "Ngươi xem, đã gắn lại rồi."

Thu dừng lại một lúc, mới đưa tay nhận ngọc bội.

Mặt ngọc bội đều có nét khác, Thu nhìn kỹ xem, một bên là rồng, một bên là phượng.

Rồng cùng phượng đề dùng bạc khắc lên, đường cong tinh tế, tư thái hoa mỹ tôn quý, chi lại những vết nứt. mà lại lộ ra một phần nhỏ, giống như đã chút tuổi.

"Thế nào ?" Vô Dụng cười hỏi, "Ta chỉ có thể làm thế này, nếu ngươi không thích, ta cũng không còn cách nào."

Thu nhìn thấy dáng vẻ Vô Dụng có chút lo lắng, lại nghĩ tới đình nghỉ mát mà nó vừa cách xa vừa lạnh nhạt.

Không thể như vậy được, hắn nghĩ, nhẫn nại cũng không nổi.

Hắn giữ chặt tay phải không bị thương của Vô dụng, đem nó đặt bên tai mình.

"Là sao ?" Vô Dụng nghi hoặc hỏi.

"Ngươi cẩn thận sờ xem."

Ngón tay Vô DỤng bị Thu dẫn theo, từ bên tai dần dần đi về phía trước. Lúc lướt qua, nó cảm giác được lỗ tai phía trước cũng thu, bên tai có một giờ nối, một cảm giác nhợt nhạt tiến đến.

Nó kinh ngạc nhìn Thu.

"Kéo xuống thử xem." Thu thản nhiên nói.

Tim của Vô Dụng đập nhanh hơn một chút, tay nó có chút run rẩy, lại dần dần, đem lớp ngòai trên mặt Thu, một lớp gì đó khá mỏng, kéo xuống.

Mặt nạ theo gương mặt thật của Thu dần dần lộ ra, Vô Dụng ngơ ngác, không nói gì.

"Khối ngọc bội này, bất luận lúc là Thu, hay là Hoàng đế, đều mang theo. Tiểu Thất cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện ra sao ?"

"Là như thế này sao..." Vô Dụng cúi đầu, mờ mịt nói.

"Lúc đầu ta chỉ tính toán lấy bộ dạng của Thu ở bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi, an ủy ngươi, không cho ngươi lại cô đơn, nhưng dần dần, ta đã không thể hài lòng."

"Hài lòng cái gì ?" Vô Dụng ngẩng đầu hỏi.

Đế vương mím mím môi nói : "Không hài lòng thân cận ngươi, gần con mà lại dùng gương mặt của 'Thu'"

Vô DỤng trầm mặc trong chốc lát, nói : "Ta không biết....."

Đế vương thở dài hỏi : "Nếu lúc trước, ta lấy thân phận Hoàng Thượng tiếp cận ngươi, ngươi có thể thân cận với ta sao ?"

Vô Dụng lại ngẩng đầu, nhìn cây đào trong viện, nói : "Ta không biết.... Có thể có, có thể không..." Nó trầm mặc một lát, lại hỏi : "Vì cái gì chưa đủ ? Lâu như vậy cũng không phải là tốt lắm sao ?"

Đế vương trầm tư, Vô Dụng mở miệng nói : "Vậy kẻ "Tử Ngọc" này, rốt cuộc có tồn tại hay không ?"

Đế vương do dự một chút, cuối cùng vẫn trả lời : "Có tồn tại. Người ban đầu ngươi gặp, người cho ngươi cây đào kia, là Tử Ngọc kia. Sau đó, đều là ta."

"Nguyên lai là thế...."

Đế vương thấy nó hơi nhăn mặt, nhịn không được đưa tay lên muốn vuốt ve, Vô Dụng lại lùi về sau.

Vô Dụng thấy tay hắn đưa ra giữa không trung, bỗng nhiên có chút bối rối.

"Thật có lỗi", nó có chút khổ sở nói, "Ngươi bỗng nhiên biến thành như vậy, ta.... Ta không có thói quen."

Đế vương rụt tay lại, giận dữ nói : "Như vậy, về sau có thể thành thói quen."

"Ừm." Vô Dụng gật gật đầu, nói "Ta sẽ cố gắng."

Đế vương khẽ mỉm cười. "Lúc đầu còn sợ ngươi không tiếp nhận, về sau cũng không bào giờ.... để ý đến ta nữa."

Vô Dụng lắc đầu nói : "Tuy rằng hiện tại trong đầu còn hỗn loại, nhưng ta biết Thu đối với ta vô cùng tốt... không thể bởi vì thay đổi gương mặt liền phủ định những việc ngươi làm....."

Đế vương xoa xoa đầu Vô Dụng, lúc này, nó không tránh.

"Về sau vẫn gọi ta là Thu đi. Kỳ thật tên của ta có chữ "Thu", tên là Thu Minh."

Vô DỤng trong lòng ngục của Thu lúc đầu còn cứng nhắc không được tự nhiên, nhưng vì là hơi thở quen thuộc, vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đế vương nhìn gương mặt nó thật lâi, bỗng nhiên lui lại, môi nhẹ nhàng đặt trên môi nó.

Vì hình dáng này, cho nên không thể đủ, Tiểu Thất ngươi có biết không ?

Đế vương thở dài, nghĩ thầm hay là lần sau, nói cho nó.

Chương 25

Một lúc lâu sau Vô Dụng tỉnh lại, mở to mắt.

Trong phòng vẫn im lặng như trước, cửa sổ hơi hơi mở ra, sáng sớm ánh mặt trời khẽ rọi vào, có chút ấm áp.

Nó ngồi trên giường một chốc, nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng chim hót véo von. Nó cúi đầu nhìn vết gương đã sớm kết thành vảy trong lòng bàn tay, thẫn thờ một lúc lâu, sau đó để sát vào một chút nhìn nhìn, phát hiện hình như có mang theo hương khí của hoa.

Nó khẽ cười, kéo lại thắt lưng, bước ra khỏi giường.

Lúc rửa mặt, Thủ Mai cầm đến một tấm thiếp đi tới.

"Đó là cái gì ?" Vô Dụng nghiêng đầu hỏi.

"Phục Nghi thái tử phái người đưa tới."

"Phục Nghi thái tử ?" Vô Dụng nghi hoặc đưa tay ra nhận lấy, mở ra xem, nội dung đại để là muốn mời nó cùng du ngoạn Đế đô.

Vô Dụng nhíu nhíu mày.

Thủ Mai lại nói : "Lúc trở về còn gặp Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ nói Thất điện hạ có muốn đi không thì tùy, vì Thái tử điện hạ cũng đi."

"Như vậy sao...." Vô Dụng nghĩ nghĩ, quyết định hay là đi thôi, hôm nay.... có hơi không muốn ở trong cung.

Lúc Vô Dụng đến, Cơ Chi Ngạn cùng Phục Nghi thái tử đã chờ ở Cung Môn ngoại.

"Thái tử ca ca," Nó hướng Cơ Chi Ngạn cười cười, "Ta đã tới chậm sao ?"

"Không", Cơ Chi Ngạn xoa xoa đầu nó nói, "Chúng ta cũng vừa đến"

"Ô, Thất điện hạ, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đã lâu." Phục Nghi thái tử lấy ra một cái chiết phiến, đặt trong tay phẩy phẩy, trên mặt mang vẻ tươi cười làm như thân thiết lắm.

Vô Dụng liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.

Cơ Chi Ngạn kéo tay của Vô Dụng, hỏi : "Tiểu Thất muốn đi đâu ? Chúng ta hôm nay tính đi dạo quanh hồ, Tiểu Thất có thích đi thuyền hoa không ?"

"Thuyền hoa à ?" Vô Dụng nghĩ nghĩ, "Ta không biết, ta cũng không ghét lắm."

"Vậy thử đi đi," Cơ Chi Ngạn nói. Sau đó hắn xoay người, rồi quay qua Phục Nghi thái tử không ai nhìn tới, cúi đầu làm tư thế "Mời".

Du thuyền hoa mỹ trên mặt hồ chậm rãi lướt qua, Vô Dụng ở trong khoang thuyềng ngây ngươi một chốc, lại chạy ra ngoài, nhìn mọi người đang chèo thuyền.

Trên mặt hồ gió khá to, tóc Vô Dụng bị thổi rối tung lên. Nó xoay người sang ngắm vùng trời nước bao la giáp tiếp nhau tạo thành một đường bạch tuyến mờ mịt, bông nhiên nhớ tới trước đây từng suy đoán cảnh sắc bên kia dãy núi.

Nếu ở trên cây hòa mà nhìn không thấy, liền chạy tới bên kia núi nhìn rất rõ.

Chính mình vẫn đã quyết chí ra đi, nhưng vì cái gì, có chút gì đó giống như dao động ?

"Tiểu Thất, bên ngoài gió lớn lắm, vào đi" Cơ Chi Ngạn đẩy rèm cửa ra, hướng ra ngoài gọi lớn.

Vô Dụng xoay người, nhìn thấy Cơ Chi Ngạn đưa tay về phía nó, do dự một chút. Rồi bước tới, nắm tay Cơ Chị Ngạn làm điểm trụ, nhảy vào khoang thuyền.

Ca nữ hoàn vẫn còn hát những khúc ca mềm mại, Vô Dụng ngồi bên sườn của Cơ Chi Ngạn, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Cơ Chi Ngạn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Vô Dụng, sau đó vươn tay vén mái tóc đang náo loạn của Vô Dụng. Vô Dụng quay đâu lại nhìn hắn một cái, rồi lại tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Phục Nghi thái tử cười nói : "Tình cảm của Thất điện hạ cùng Thái tử điện hạ thật khiến cho người ta hâm mộ."

"À, vậy sao." Cơ Chi Ngạn thoáng lãnh đạm trả lời. Mà Vô Dụng cũng chẳng quay đầu lại, không trả lời.

"Thất điện hạ thật lãnh đạm với người." Phục Nghi thái tử khẩu khí có chút trách cứ, cười nói.

"Phải không ?" Cơ Chi Ngạn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói, "Tiểu Thất đối với người không quen thì không thân cận, thỉnh điện hạ thứ lỗi."

Phục Nghi thái tử nhìn ra Cơ Chi Ngạn có chút bực bội, cũng không tiếp tục đề tài này. Bọn họ lại hàn huyên chuyện quốc gia ít người biết đến, rồi lại nói tới thi từ ca phú.

Phục Nghi thái tử ngắm nghía Vô Dụng đang hướng mặt ra cửa sổ, nghĩ nghĩ nói : "Thất hoàng tử múa thật đẹp, mà cảnh sắc ở đây cũng vô cùng đẹp, không bằng liền ở quang sắc cảnh hồ này, ngâm một khúc thơ được không."
Cơ Chi Ngạn lạnh mặt, đang muốn nói thì Vô Dụng đã mở miệng :

" Nhất trạo xuân phong nhất diệp chu,
Nhất luân kiển lũ nhất khinh câu.
Hoa mãn chử, tửu mãn âu,
Vạn khoảnh ba trung đắc tự do."

Phục Nghi thái tử ngẩn người, sau đó lập tức cười nói : "Văn chương của Thất điện hạ thật đẹp..."

Vô Dụng quay đầu lại, ngắt ngang hắn: "Người viết bài thơ này là Lí Dục, thứ ta ghét nhất, chính là làm thơ. Học kém nhất, cũng là làm thơ.

Trên mặt Phục Nghi thái tử có chút dại ra, Vô Dụng còn nói: "Ngài cảm thấy ta khiêu vũ rất đẹp sao ? Nhưng tối hôm qua ta rõ ràng là múa đứt quảng, loại trình độ này đã kêu đẹp ? Hay là người Phục Nghi chỉ có thể múa được chừng đó ? Khó trách ngài chạy đến Đế quốc, tâm tâm niệm niệm chính là muốn xem người ta múa."

Phục Nghi thái tử sắc mặt đại biến, Cơ Chi Ngạn xoa xoa đầu Vô Dụng, lặng lẽ nở nụ cười.

"Đây là cách đãi khách của Đế Quốc các ngươi à ?" Phục Nghi thái tử trên mặt có chút tức giận.

Cơ Chi Ngạn khoát tay, trấn an nói : "Tiểu Thất tính cách trẻ con như thế, điện hạ chớ trách."

Phục Nghi thái tử nhìn thấy Vô Dụng, nhíu máy nói : "Hay là Thất hoàng tử còn vì chuyện hôm qua mà tức giận ?"

"A," Vô Dụng lại nói, "Độ lượng của ta rất nhỏ ấy."

Phục Nghi thái tử suy tư, Cơ Chi Ngạn nhìn thấy cằm của Vô Dụng hơi hơi thấp, trong đôi mắt lộ ra vẻ sủng nịch cùng khổ sở.

Tiểu Thất đối với kẻ đáng ghét, mặc kệ là ai, cho tới bây giờ cũng không khách khí. Tính tình thẳng thắn này, lại là thứ mình thích nhất.

Cho nên Phục Nghi thái tử kia... Cơ Chi Ngạn cười cười nhìn xuống, cũng đừng trách chúng ta đối với ngươi không khách khí.

Vô Dụng đối với mấy câu nói đầy sát khí của Cơ Chi Ngạn cùng Phục Nghi Thái tử cũng không hề hay biết, hắn nhìn vào bầu trời màu lam nhạt, trong đầu hiện lên gương mặt của "Tử Ngọc", lập tức lại là mặt của Đế vương.

Tuy rằng đáp ứng Thu phải từ từ mà quen, nhưng trong lòng vẫn có điểm mờ mịt.Kẻ bên người bỗng nhiên biến thành người khác, bất kì ai cũng không thích ứng được.

Nghĩ tới chuyện đó, Vô Dụng cũng không có tâm tư du ngoạn, chỉ cười khẽ với Cơ Chi Ngạn,lúc sau, sớm trở về hoàng cung.

Trở lại hoàng cung, Vô Dụng lại không biết nên đi đâu , Thu Thủy điện hiện tại không muốn trở về, mà Thu.... cũng không muốn gặp hắn ngay. Vô Dụng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chạy tới Vô Danh Cư, nằm ở dưới tàng cây ngẩn người ngắm bầu rời.

Trương Lão tiên sinh cũng cầm quyển sách ngồi bên người nó, cả hai đều im lặng.

Mùa hè đến, ánh mặt trời trở nên chói mắt. Vô Dụng nheo mắt lại, thì thào hỏi : "Phụ hoàng.... đến tột cùng là người như thế nào ?"

Trương lão tiên sinh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thở dài nói: "Hoàng Thượng à, đó là một kẻ rất lợi hại. Thông minh, lý trí, hoàn mỹ không chút vết nứt."

".... Cho nên giờ lại dùng nhiều thời gian như vậy quan tâm một người khác, sẽ làm cho ngươi kia không dám tiếp nhận...."

Trương lão tiên sinh nhìn nhìn Vô Dụng nói : "Ta không biết Hoàng thượng muốn thế nào.... Nhưng Tiểu Vô Dụng không cần lo lắng, hắn nhất định là thiệt tình quan tâm ngươi."

"Trương Lãp tiên sinh vì cái gì lại biết thế ?" Vô Dụng có chút nghi hoặc.

Trương lão tiên sinh thoáng lộ ra vẻ hoài niệm, nói : "Bởi vì chiếc vòng trên tay Vô Dụng, là của Hoàng Thượng năm đó được Thái hậu nương nương ban cho, bảo là vòng bình an. Hoàng Thượng liền từ nhỏ vẫn đeo, hiện tại lại cho ngươi, cũng là hy vọng Tiểu Vô Dụng bình an."

Nguyên lai là vậy... Nguyên lại trước kia người đeo cho nó cư nhiên là phụ hoàng....

Vô Dụng nhìn chiếc vòng nơi cổ tay, nỗi bất an trong lòng, dần dần nguôi ngoai.

Chương 26


Vô Dụng cùng Thu vẫn mỗi ngày giờ Tuất gặp nhau, sau đó dần dần, kháng cự nho nhỏ không tự giác bắt đầu biến mất, tựa hồ lại nhớ tới cảm giác cùng Thu ở cạnh nhau.

Vô Dụng trên đường quay về Thu Thủy điện nghe thấy tiếng cãi vã của trẻ con, thanh âm ở phía trước cách đó không xa, lại gần một chút là có thể nhìn đến hai đứa nhóc đang tranh chấp.

Một người là Cơ Chi Duyến, còn có một cô bé khoảng bằng tuổi chưa từng thấy qua, không giống như công chúa trong cung.

Cô bé kia bộ dạng hình như rất lợi hại, Cơ Chi Duyến cãi đến mặt tai đỏ hồng.

Vô Dụng dừng lại nghe ngóng, sau đó nhịn không được cười rộ lên.

Cơ Chi Duyến nói : "Thất ca là tốt nhất !"

Cô bé kia nói : " Nói bậy, Thái tử địên hạ mới lợi hại ! Vừa đẹp trai, vừa tài hoa !"

"Thất ca trước kia còn hát cho ta nghe !"

"Vậy thì sao ? Ngươi xem Thái tử điện hạ nhất cử nhất động đều tao nhã cao quý, Thất ca kia của ngươi chắc chắn kém hơn nhiều !"

"Ngươi chưa từng thấy qua Thất ca, ngươi thế nào lại biết kém hơn  ? Thất ca ta rất xinh đẹp ! So với ngươi xinh đẹp hơn !"

"Mặc kệ mặc kệ ! Thái tử điện hạ mới là tốt nhất ! Ai so đều kém !"

.......................

Vô Dụng nhìn thấy trước mắt hai đứa bé vừa cãi vã nhiệt liệt, có chút bất đắc dĩ.

Nó vốn nghĩ, dù sao quay về Thu Thủy điện phải đi qua đường đó.... Nhưng đối tượng đàm luận giờ lại xuất hiện, hình như không được tốt lắm......

Hay là chịu khó đi đường xa.

Nghĩ như vậy, hắn định xoay người rời đi, lại bị cặp mắt sắc lẻm của Cơ Chi Duyến phát hiện.

"Thất ca !" Cơ Chi Duyến nhanh như tên bắn chạy lại, Vô Dụng gặp hắn, bất đắc dĩ cười cười.

"Đứng ở chỗ này làm gì ? Vị tiểu khách nhân kia là ai thế ?" Vô Dụng nói xong hướng cô bé kia cười cười, nữ hài tử sửng sốt một chút. Sau đó mặt lập tức trở nên đỏ bừng.

Đại khái chắc làm cảm thấy bị đương sự nghe được những lời nó kia, có chút ngượng ngùng. Vô Dụng nghĩ thầm, lại hướng về phía nó lộ ra nụ cười trấn an.

"Ta đang muốn đi tìm Thất ca, nó..." Cơ Chi Duyến hướng cô bé làm mặt quỷ, "Nó là con của cậu ta, hôm nay vào cung dạo chơi, cứ đi theo ta làm cái đuôi ...."

Nữ hài tử đỏ mặt, giận nói : "Ai thèm đi theo ngươi, nếu không vì mẹ muốn ta với ngươi ra ngoài chơi, ta cũng không muốn đi theo ngươi đâu !"

Cơ Chi Duyến hất đầu hừ một tiếng, cô gái nghiến răng nghiến lợi.

Vô Dụng cười nói : "Vậy cùng đi Thu Thủy địên ?"

"Không cần đâu," Cơ Chi Duyến làm nũng nói, "Không cần mang nó theo ~ Dù sao nó cũng không thích Thất ca, cho nó tự đi chơi là được rồi~"

"Ai nói ta không thích Thất điện hạ ?" Cô bé vội la lên. "Ta muốn đi !"

"Người vừa nói thế nào mà giờ không nhận !"

Vô Dụng vỗ nhẹ cái nón của Cơ Chi Duyến, cười nói : "Con trai phải nhường con gái, mọi người cùng đi nào."

Cô bé đắc ý nhìn Cơ Chi Duyến liếc mắt một cái, sau đó giữ chặt tay Vô Dụng bước đi.

Vì vậy bây giờ, Cơ Chi Duyến lại đổi thành kẻ phải cắn răng.

Vô Dụng đem hai người đến cái bàn đá ngoài Đình Viện, lại đi vào bếp mang chút điểm tâm và trà.

Vô Dụng kỳ thật không biết xử sự thế nào với trẻ con, Cơ Chi Duyến từ trước tới nay, luôn cằn nhằn liên miên, mình ở bên lẳng lặng nghe.

Không giống hiện tại, hai đứa trẻ giống như đang đối đầu nhìn chằm chằm vào mình, làm cho người ta cảm thấy có chút không tự nhiên.

Vô Dụng ho một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Con mắt của cô bé vòng co chuyển, nói : "Thất điện hạ cũng hát cho ta nghe đi, không thể bất công chỉ hát cho Thập nhị."

"Ê, nhà ngươi !" Cơ Chi Duyến bất mãn nói, "Rõ ràng là lúc đầu còn khinh thường Thất ca ! Thất ca, không cần hát cho nó nghe !"

"Ta không có khinh thường Thất điện hạ," Cô bé miệng lưỡi giảo hoạt uống một ngụm trà, nói, "Lời này là do ngươi nói"

Vô Dụng không để ý tới hai kẻ đang mắt dao mày chém, nó thoáng trầm mặc, nói : "....Ta không nhớ lời để ca, nhưng nhìn các ngươi, làm cho ta nghĩ đến một bài...có chút buồn.... hình như không được phù hợp..."

"Không sao cả, Thất điện hạ," Cô gái vẻ mặt chờ mong nói, "Hát cho ta nghe đi, dù sao ta cùng tên kia..." Cô bé hướng Cơ Chi Duyến lộ ra ánh mắt khinh bỉ, "Ở chung cũng chẳng vui vẻ gì."

Vô Dụng nở nụ cười, nói : "Ta đây hát, là bài tình ca."

Nó khẽ cất giọng, sau đó mở miệng hát lên.

Hồi ức tượng cá thuyết thư đích nhân

            Dụng sung mãn hương âm đích khẩu vẫn

            Khiêu quá thủy khanh nhiễu quá tiểu thôn

            Đẳng tương ngộ đích duyến phân

            Nhĩ dụng nê ba niết nhất tọa thành

            Thuyết tương lai yếu thú ngã quá môn

            Chuyển đa thiểu thân quá kỉ thứ môn

            Hư trịch thanh xuân

            Tiểu tiểu đích thệ ngôn hoàn bất ổn

            Tiểu tiểu đích lệ thủy hoàn tại xanh

            Trĩ nộn đích thần tại thuyết li phân

            Ngã đích tâm lí tòng thử trụ liễu nhất cá nhân

            Tằng kinh mô dạng tiểu tiểu đích ngã môn

            Na niên nhĩ bàn tiểu tiểu đích bản đắng

            Vi hí nhập mê ngã dã nhất lộ cân

            Ngã tại hoa na cá cố sự lí đích nhân

            Nhĩ thị bất năng khuyết thiểu đích bộ phân

            Nhĩ tại thụ hạ tiểu tiểu đích đả truân

            Tiểu tiểu đích ngã sỏa sỏa đẳng
            .....................
Buổi chiều yên tĩnh, ánh mặt trời như biết lựa người mà chiếu vào cơn ấm áp dào dạt, gió lặng lẽ thổi qua, vì hai đứa trẻ ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu được ưu thương.

Vô Dụng quay đầu, thấy Y dựa vào tay vịn, trên mặt lộ chút vẻ mờ mịt và bi thương, lẳng lặng nhìn qua đây.

Vô Dụng đứa lên, ánh mặt trời có chút chói mắt, nó đưa tay lên, để trước trán để chắn cản chắn.

Cơ Chi Duyến nhìn thấy dáng người của Vô Dụng và Y, không biết làm sao. Cô bé kia bỗng nhiên đứng lên, lôi kéo Cơ Chi Duyến rời đi Thu Thủy Điện.

Y từng bước đi về phía Vô Dụng, Vô Dụng buôn tay, yên lặng nhìn nàng.

"Bài ca vừa rồi," Y mở miệng nói, "Hát lại một lần nữa đi."

Vô Dụng cúi đầu, trong lòng nổi lên nỗi đau đớn. Sau đó, nó nhẹ nhàng, lại hát lần nữa.

"...Hát một lần nữa đi...."

Y thỉnh cầu, Vô Dụng đem ca khúc nhớ lại nỗi ưu sầu của bài hát, lại hát. Cũng không biết đã hát bao nhiêu lần, Vô Dụng dừng lại, ngẩng đầu, thấy Y cắn môi khóc không thành tiếng.

Vô Dụng đứng đó không nhúc nhích, lại có chút mờ mịt.

Y bỗng những mở miệng hát gì đó, bởi vì khóc, nên ca từ bị đứt quãng, mang theo vẻ thê lương thống thiết.

Vô DỤng do dự bước về phía trước, cuối cùng đem Y nhẹ nhàng kéo vào lòng.

Nó muốn an ủi nàng đừng khó, nhưng không biết mở miệng thế nào, vì thê đành học Thu từng an ủi mình, đem cằm nhẹ nhàng để trên tóc Y.

Lúc Thu làm vậy, mình sẽ cảm thấy tịch mịch rơi vào khoảng không, từng chút từng chút nguôi ngoai, cuối cùng chỉ để lại cái ấm áp đầy vẻ an tâm của kẻ khác.

Hy vọng Y, lúc này đâu, cũng có thể không cần bi thương đến vậy.

".....Nếu có thể thì hãy hận đi, hay vẫn yêu đi...."

Y ở trong lòng ngực Vô Dụng nói : ".......Nếu chỉ có thể yêu hay hận...."

"..............Thật là tốt biết bao nhiêu...."

Chỉ có đôi câu vài lơi, Vô Dụng không hiểu được Y rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đã từng trải qua cái gì. Nhưng nó biết, Y hiện tại rất khổ sở, khổ sở đến mức làm cho mình không biết phải làm sao.

Nó từng chút vỗ nhẹ lưng của Y, có chút do dự nhỏ giọng nói : "..........Chúng ta rời đi......."

".....Chúng ta cùng nhau rời đi, đến nơi ít người đi, nơi không làm cho nàng khổ sở...."

"....... Cùng nhau rời bỏ nơi này đi, được không....."

"..... Van cầu ngươi," Thanh âm của Y mang theo vẻ nồng đậm, bởi vì khóc nên ngữ điệu lúc cao lúc thúc "......Van ngươi, mang ta rời đi............."



Đế vương lẳng lặng nghe ảnh vệ báo cáo, đưa tay đặt trên bàn, không có ra tiếng.

Ảnh vệ đứng ở một bên, đã muốn một thân đầy mồ hôi lạnh. Mà đế vương như trước không hề hay biết, toát ra hàn khí làm cho kẻ khác sợ hãi.

"Cút !" Đế vương bỗng nhiên hét lên một tiếng, ảnh vệ sợ hãi, sau đó lập tức như trút được gánh nặng xoay người rời đi.

Đế vương đứng lên, tay rời khỏi chiếc bàn bằng gỗ tử đàn nặng trịch, bàn gỗ ầm ầm ngã xuống đất, nứt ra thành từng mảnh nhỏ.

"Tử Ngọc," Đế vương nhìn qua một mảnh gỗ, mở miệng ra lệnh, "Đem Tô chiêu nghi lại đây, nhớ kỹ, không cần kinh động bất kỳ ai."


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét