Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

NQTHĐTT 6-10


6.
Giải Ý đóng cửa, đi vào phòng ngủ, thở dài, "Hai ca ca của ngươi thật lợi hại, một người diễn vai phản diện, khí thế có thể so với bố già mafia."
Dung Tịch đã nghe cuộc đối thoại của bọn họ, cười nói: "Ngươi cũng rất lợi hại a, vẫn cẩn thận như vậy. Trần Ức Dung này trước đây làm cái gì chúng ta cũng không biết, cho nên ngươi chưa từng nói ta không hiểu nghiệp in ấn, mà là nói ta không có hứng thú, thực sự là nửa điểm cũng không sai."
"Đó có là gì, lấy lệ một chút thế ta vẫn còn thể nói được." Giải Ý nhíu nhíu mày, hoang mang nói, "Bọn họ muốn bức ngươi quay về đi làm cái gì? Chịu tội thế? Làm thuộc hạ?"
"Ngươi xem ta có thể làm được sao?" Dung Tịch thoải mái mà cười cười, đứng dậy xuống giường, vừa đi về phía phòng tắm vừa nói, "Thiên hạ vốn vô sự, chỉ có dong nhân tự phiền thôi. Bọn họ muốn bức ta trở lại, ta sẽ trở về. Ta đã rất nhiều năm không được nếm tư vị bị người khác bức bách, hiện tại trải nghiệm lại một chút cũng tốt."
Giải Ý nghe y nói thế cũng tiếp lời, "Tốt a, ngươi muốn trở lại chơi một chút, ta cùng ngươi đi."
Dung Tịch quay đầu lại cười với hắn, "Nói Lộ Phi hôm nay đem tư liệu chuyển tới đây."
"Tốt." Giải Ý cười gật đầu, nhưng không đi gọi điện thoại mà đến nhà bếp nấu chút món.
Kỳ thực không cần phải thúc, Lộ Phi đã một mực ra roi thúc ngựa mà làm việc, buổi tối liền gửi cho bọn họ toàn bộ tư liệu.
Bối cảnh Trần gia vô cùng kinh người, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Nhà bọn họ chiếm một nửa giang sơn ở đại tỉnh phía đông miền nam, có thể nói "Người Trần gia giậm chân một cái, phía Đông liền rung chuyển ba lần."
Nửa tỉnh ở phía Tây thuộc về Phong Vân bang. Tên thật Trần Tam kỳ thực cũng không có gì kì lạ, nhưng không biết vì sao y không thích người khác nhắc tới, nên người thường cũng không biết tên khai sinh của y. Trần Tam cùng bang chủ Phong Vân bang, Bạch Khiếu Phong quan hệ rất mật thiết.
Phần lớn sự nghiệp của Trần gia đều là Trần Trí Phàm quản lý.
Trần gia lão nhị là nữ, tên Trần Lệ Thủy, từ nhỏ đã lăn lộn trên giang hồ, cũng là một đại tỷ nổi danh trong hắc đạo. Giống như Trần Tam, cô ta cũng có việc làm ăn riêng, tài nguyên cuồn cuộn, buôn bán phát đạt. Tại phía Đông này, hiện không ai dám đụng tới cô ta.
Nói đến Trần gia lão tứ, Trần Ức Dung, tư liệu khá ít.
Nhân sinh của người này rất đơn giản, mẫu thân bị Trần lão gia tử lừa gạt, cho rằng ông chưa có vợ con, đợi đến khi mang thai, mới biết ông đã sớm có gia đình, còn có ba hài tử, lão bà Trần lão gia tử trên giang hồ cũng có danh tiếng, nếu như để bà biết việc này, khẳng định có người đến chém chết hai mẹ con, Trần lão gia tử liền an trí đưa bọn họ về một thành nhỏ sống, vài thập niên vẫn không lộ. Sau khi sinh Trần Ức Dung điều kiện cuộc sống không sai, nhưng cũng không giàu có gì, trên cơ bản ăn mặc không lo mà thôi. Tại hộ khẩu, nhà trẻ, tiểu học, trung học, thành tích vẫn nửa vời, sau lại thi vào một đại học tàm tạm, vào học ngành quản lý xí nghiệp, ra trường công tác trong một công ty mậu dịch, công trạng cũng xoàng. 26 tuổi thì đi xem mắt theo an bài của mẫu thân, thường thường nhàn nhạt gặp gỡ nửa năm, cưới một cô giáo tiểu học. Gần đây vợ mang thai, mẫu thân Ức Dung thật cao hứng, mang theo con trai, con dâu đi ra ngoài mua đồ dùng trẻ con, kết quả bị bảng quảng cáo trên cao rơi trúng, hai chết một bị thương, vợ Trần Ức Dung có thai nên xem như một thi mà hai mạng. Trong báo cáo điều tra, bệnh án vô cùng minh bạch. Có gì kỳ quặc hay không còn chưa nhìn ra, dù sao báo cáo điều tra kết luận là chất lượng bảng quảng cáo có vấn đề nên mới tạo ra thảm cảnh này.
"Bị bảng quảng cáo rớt đè chết." Giải Ý lắc đầu, "Trần Ức Dung này thật đúng là xui xẻo, một lần mà chết cả nhà."
Dung Tịch ngưng thần nhìn báo cáo, nhẹ giọng: "Ta xem rất có thể chuyện này là do Trần lão phu nhân làm."
"Vị lão thái thái đó còn sống?" Giải Ý lật tư liệu, nhìn nửa ngày, vùng xung quanh lông mày càng lúc càng nhíu lại, "Mệnh lão thái thái này đúng là dài a, chỉ bằng tiểu thân thể hiện tại của ngươi, chỉ sợ không đấu được bà ta."
"Ta cần gì phải đấu với bà ta? Thắng chi bất võ, bất thắng vi tiếu (1). Địa bàn của bọn họ không ở tại Thượng Hải , ta không tin , bọn họ dám tới Thượng Hải làm xằng làm bậy ." Dung Tịch cười nhạt, "Mấy năm nay, đả hắc tảo hoàng (2) chưa ngưng, chọc giận ta, gọi Lộ Phi tìm bằng hữu trong Bộ cảnh sát, từ phía trên phái khâm sai đại thần xuống, trực tiếp tận diệt bọn họ luôn."
(1) Thắng chi bất võ, bất thắng vi tiếu: chiến thắng không vũ lực, không thắng cũng cười ???? Không hiểu nữa, nghĩ là thế.
(2) đả hắc tảo hoàng: tiêu diệt xã hội đen, bài trừ mại dâm
Chân mày Giải Ý dãn ra, nói với y: "Hiện tại ngươi không thể có được khí thế như vậy, làm sao đi nữa cũng cần một quá trình. Chúng ta phải suy nghĩ lại chuyện này, phải làm nghề gì mới có thể thuận lợi tạo dựng một khí phách như Dung ca trước đây."
"Cũng dễ mà. Gần nhất phòng bất động sản đang sôi động, chúng ta có thể làm, hơn nữa trong giới bất động sản chúng ta cũng có không ít bằng hữu, cũng dễ đi vào." Dung Tịch lật phần tư liệu cuối cùng, bỗng nhiên cười nói, "Tiểu Ý, thanh niên này có điểm như ngươi nè."
"Thế à? Ta xem xem ." Giải Ý kéo máy vi tính , nhìn kỹ tư liệu trên màn hình.
Mặt sau cùng là phần tài liệu cuối, không trọng yếu thế nhưng có liên quan đến người bọn họ điều tra.
Người trước mặt Giải Ý hiện tại tên Hứa U, sự nghiệp rất lớn, đầu tư cho hạng mục xây dựng Đông Hà hơn trăm tỷ, là một đại tài chủ. Tướng mạo hắn tuấn mỹ, khí chất băng lạnh. Khi còn trẻ lúc vào trường cao đẳng là thủ khoa, rất có tài, lại chưa kết hôn. Có người nói hắn cùng bang chủ Bạch Khiếu Phong của Phong Vân bang rất thân mật, quan hệ với Trần Tam cũng rất sâu sắc.
"Thật thú vị." Giải Ý cảm thấy hứng thú , "Vài hạng mục mà hắn đầu tư ta thấy hơi quen, hình như lúc trước do Trình Viễn trực tiếp tiếp nhận, để có dịp ta hỏi lại thử xem."
"Ừ, việc này không vội , hiện nay không quan trọng. Hắn cùng Trần Tam quan hệ có thể đặt ở một bên, hiện tại chúng ta phải dự định một chút , sau này sẽ làm gì?" Dung Tịch lãnh tĩnh , "Chúng ta có thể mở một nhà hàng Tâu Âu trước, lấy bất biến ứng vạn biến , nếu huynh đệ Trần gia nói muốn bảo vệ ta, vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ xem họ."
"Cần ta mướn bảo vệ không?" Giải Ý trêu chọc, "Ta có thể giả dạng làm nghệ thuật gia tiền không nhiều, người tương đối ngốc, có tính cổ quái."
Dung Tịch cười ha ha, "Cũng được, nhưng không hợp với hình tượng trước đây của ngươi. Ngươi vẫn như trước đây, làm nghệ thuật gia thanh cao khiêm tốn, tài hoa hơn người, để ta làm đầu bếp chính nhà hàng cơm Tây cho."
Giải Ý buồn cười , "Thực sự là một đôi kỳ lạ nha."
Dung Tịch trầm ngâm một hồi , nghiêm túc mà nói : “Phân thành, chỗ của Trần gia là thành thị cấp hai, hai năm nay đang cố gắng mở rộng ra, nâng cấp thành thành thị cấp một. Theo sự quy hoạch của sở thị chính, bọn họ muốn xây dựng 3 trạm gia khí tại đây, dân địa phương không hiểu cái này, nhưng có không ít công ty tại Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu muốn hạng mục này. Lúc trước ta cũng có nói về vấn đề này với thị trưởng tại đó, hạng mục này chống không độc quyền, một công ty tối đa chỉ làm hai trạm. Khi ngươi vừa đến đó trước hết đăng ký thành lập một công ty năng lượng, sau đó mời Lộ Phi tới hỗ trợ, giành lấy hạng mục xây hai khí trạm rồi lập tức khởi công. Một trạm đầu tư hơn 3.000.000, tiền của ngươi xây hai trạm cũng không có vấn đề gì. Ta có 1.000.000, để trong công ty, hùn vốn cùng với ngươi. Tuy rằng ngươi là cổ đông chính, nhưng ngươi thích nghệ thuật, không hứng thú nhiều với mấy thứ này nên để ta làm lên thành viên chấp hành ban giám đốc, pháp nhân, tổng giám đốc, ngươi thì tiếp tục vẽ tranh, như vậy chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Xây dựng gia khí trạm, đó chẳng khác gì con gà đẻ trứng vàng, cũng không cần ngày nào cũng trông coi. Sau đó thì mở nhà hàng Tây Âu, lúc đó muốn chơi thế nào cũng được.” 
"Tốt." Giải Ý vỗ bàn , "Nghe lời ngươi ."
Ngày thứ hai , Dung Tịch đến khách sạn trả phòng , tiểu thư quầy tiếp tân cười cười đưa cho y một phong thư , "Tiên sinh , đây là vé máy bay của ngài ."
Dung Tịch nói một câu cảm ơn, rồi đem hành lý về chỗ Giải Ý. Hai người thu thập đồ đạc, liền thẳng đến sân bay , leo lên máy bay bay đi Phân thành.
7.
Ra khỏi sân bay, Tôn Thế An đã mang theo tài xế chờ ở bên ngoài. Vừa thấy bọn họ đi ra, người thanh niên này đối với phong thái Giải Ý hiển nhiên có chút không ngờ tới, trên mặt thoáng kinh ngạc nhưng lập tức khống chế được, nhiệt tình cùng Giải Ý bắt tay, "Giải tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu." Sau đó cung kính nói với Dung Tịch, "Tứ công tử, mời lên xe."
Tài xế tiến lên nhận lấy vali trên tay bọn họ, một tay dẫn một tay kéo, đi theo tới bãi đỗ xe, rồi mở cửa xe, đem vali bỏ vào cốp sau. Tài xế làm việc rất nhanh nhạy, hiển nhiên được huấn luyện đầy đủ. Tôn Thế An mở cửa xe, mời hai người bọn họ ngồi vào, sau đó ngồi vào vị trí lái phụ, cài lại dây an toàn. Tài xế để ý mọi việc đều ổn thỏa, mới bắt đầu nổ máy.
Nhìn xe đi ra đường cao tốc, Tôn Thế An quay đầu khách khí hỏi: "Giải tiên sinh trước đây đã tới nơi này chưa?"
"Chưa." Giải Ý rất ôn hòa mỉm cười, "Ta không có đi nhiều nơi lắm."
"Giải tiên sinh quá khách khí rồi." Tôn Thế An lễ phép, "Ngài đi khắp đại giang nam bắc, chỗ chúng ta là tiểu địa phương, tất nhiên là ngài không tới qua."
"Tôn tiên sinh quá khen." Giải Ý tiếp tục tao nhã mỉm cười, "Ta là tùy hứng sở chí, nghĩ đâu đi đó, không có kế hoạch, hơn nữa ưa những thành phố cảnh vật tự nhiên vẫn còn tốt. Ta nghe Tiểu Dung nói, Trần gia đại trạch tinh mỹ, trong lòng rất hiếu kỳ, hy vọng đến lúc đó có thể tham quan một chút."
"Không thành vấn đề. Đại công tử, nhị tiểu thư, tam công tử đều biết Giải tiên sinh là nghệ thuật gia, một bức tranh thiên kim khó cầu, muốn tham quan Trần phủ, bọn họ sẽ không phản đối đâu." Tôn Thế An từ tốn nói, "Đến lúc đó ta có thể dẫn Giải tiên sinh tham quan khắp chốn."
"Cảm ơn tôn tiên sinh." Giải Ý hơi hơi thấp người, "Vậy phiền phức ngài rồi."
"Giải tiên sinh xin đừng khách khí, đây là nghĩa vụ của ta." Tôn Thế An cùng hắn hàn huyên xong, lúc này mới xoay người sang chỗ khác, thỉnh thoảng giới thiệu cho hắn một chút phong cảnh bản địa.
Giải Ý mỉm cười lắng nghe, hợp thời phản ứng, thái độ hòa ái dễ gần, làm cho người ta không thể xoi mói. Dung Tịch trầm mặc mà ngồi ở bên cạnh, nhìn qua tựa hồ là làm người thành thật quen rồi, không thích ứng tràng diện đối đáp trôi chảy này, thế nhưng kỳ thật là tâm tình thoải mái mà dưỡng thần, thuận tiện lơ đãng quan sát quan sát Tôn Thế An.
Lần trước y vội vã muốn đến Thượng Hải tìm Giải Ý, hơn nữa chuẩn bị không quay lại, bởi vậy đối với người này cũng không chú ý nhiều, chỉ chú ý không để lộ kẽ hở mà thôi, hiện tại bị hai vị Trần công tử buộc trở về, y tự nhiên sẽ tỉ mỉ quan sát mỗi người trong Trần gia. Vị Tôn Thế An này là người thông minh tháo vát, có thể thạo việc như Lộ Phi trước đây, thế nhưng so với Lộ Phi hiện tại thì còn kém một chút. Giải Ý thất khiếu lả lướt, y thì địa vị cao nhiều năm, ứng phó hoàn toàn thành thạo.
Xe hơi tiến Trần phủ, con mắt Giải Ý sáng lên, "Quả nhiên tinh xảo, đại trạch này đã bao năm rồi? Là xây đã lâu rồi sao, tới tận giờ vẫn bảo tồn được à? Đi qua mấy phòng bất động sản hỏi loại nhà thế này, mấy chỗ đó toàn nói cái gì không xây nữa, hàng hiếm, nhưng kỳ thực những nơi đó đều là nơi thông thường rồi xây lại cả."
Dung Tịch thực sự nhịn không được, quay đầu nhìn Giải Ý cười. Trước kia tập đoàn y cũng làm bất động sản, hơn nữa tất cả đều là Giải Ý tu sửa, hiện tại lại nói chúng chỉ là nơi thường thường, khiến y thấy hắn tựa như một hài tử khả ái vậy. Giải Ý biết y cười cái gì, cười tủm tỉm mà nghênh ánh mắt y, trong ánh mắt trong trẻo tràn đầy hài hước, khiến y thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Giải Ý là nghệ thuật gia nổi tiếng, hắn khen tòa nhà này như thế so với lời khen của người bình thường còn có tính ca ngợi hơn, Tôn Thế An thật cao hứng, lập tức nói: "Đây là nhà cũ Trần gia, lão thái gia có phương pháp bảo lưu tới tận giờ không bị hư hao gì."
"Thật là giá trị a." Lời này Giải Ý phát ra từ phế phủ, xe từ từ lại gần nhà để hắn nghiên cứu điêu khắc trên gạch kiến trúc tường ngoài, hắn nhìn như si như túy, hồn nhiên vong ngã.
Dung Tịch luôn luôn chiều hắn, lúc này tự nhiên cũng sẽ không ngăn cản hay nhắc nhở, chỉ mỉm cười đứng ở bên cạnh hắn, mặc hắn muốn nhìn bao lâu thì nhìn, muốn thế nào đều được. Dù sao ở đây cũng không phải long đàm hổ huyệt, bọn họ lại không có chuyện gì, căn bản không cần phải gấp gáp.
Người trước giờ tới Trần gia đều là đại danh đỉnh đỉnh trên hắc đạo, giang hồ, nên chẳng ai tán thưởng như Giải Ý, Tôn Thế An cho tới bây giờ chưa thấy qua tình hình này, một thời không biết nên xử lý như thế nào, không thể làm gì khác hơn là đi vào trước thông báo. Một lát sau, Trần Trí Phàm cùng Trần Tam đều đi ra, đứng ở bậc thang nhìn nửa ngày, đều vô cùng kinh ngạc, nhìn thần tình Giải Ý chuyên chú, xác thực là yêu thích xuất phát từ nội tâm, bọn họ cũng dâng lên đôi chút tự hào, ấn tượng với hắn ngày càng tốt.
Giải Ý nhìn nửa ngày, đem mỗi một đường cong các điêu khắc tinh xảo khéo léo đều ghi tạc trong lòng xong, lúc này mới ngẩng đầu lên. Liếc mắt nhìn thấy hai người trên bậc thang, hắn mới tỉnh lại, nhưng không có thất lễ chút nào, vẫn như cũ tự nhiên mỉm cười, tán thán: "Thực sự rất đẹp, mỗi viên gạch mỗi mái ngói đều rất tinh tế, khiến cho người ta không thể rời mắt."
Trần Trí Phàm rốt cục mỉm cười, khách khí: "Gia tổ phụ nếu như còn trên đời, nhất định xem Giải tiên sinh như tri kỷ."
Giải Ý chậm rãi đi lên bắt tay cùng hai người, khoái trá cười nói: "Có thể thấy kiến trúc mỹ lệ như vậy, thực sự là chuyến đi này có thu hoạch lớn."
Trần Tam rất sảng khoái: "Nếu như Giải tiên sinh nguyện ý, có thể ở tại hàn xá, tự do tham quan."
"Đa tạ sự hùng hồn của Tam công tử." Giải Ý quay đầu lại nhìn thoáng qua Dung Tịch, "Nếu như Tiểu Dung cũng ở chỗ này, ta đương nhiên cầu còn không được, nếu như Tiểu Dung ở bên ngoài, vậy ta chỉ có thể đa tạ hảo ý của Tam công tử, nhưng không thể tiếp nhận rồi."
Lời này của hắn mặc dù đạm bạc nhưng tình thâm ý thiết. Dung Tịch không nói gì chỉ nhìn hắn cười nhẹ, lời không nói ra nhưng ai cũng hiểu.
Trần Trí Phàm chau mày, không vui hỏi: "Xem ra, các ngươi thế nào cũng không chịu chia tay, phải không?"
"Đúng vậy." Giải Ý ôn hòa mà nói, "Trên thế giới không có lực lượng nào có thể khiến chúng ta xa nhau, cho dù là tử vong, cũng vô pháp chia lìa chúng ta."
8.
Hiển nhiên hai huynh đệ Trần Trí Phàm cùngTrần Tam đều bị câu nói kia của Giải Ý làm chấn động.
Trần Trí Phàm đã kết hôn, vợ là phụ mẫu an bài, hiền lành an phận, sinh ra một trai một gái. Sau đó ở nhà giúp chồng dạy con, hiếu kính cha mẹ chồng, là phụ nữ truyền thống trăm phần trăm. Trần Trí Phàm đối với cô rất thoả mãn, nhưng chưa từng có sản sinh qua cái gọi là ái tình như điện ảnh TV hay tiểu thuyết miêu tả. Y luôn luôn cho rằng trên thế giới không có loại này bao giờ, cho nên khi biết chuyện phụ thân có nữ nhân, hài tử khác ở ngoài cũng chẳng xem là ái tình gì, bất quá là nam nhân trăng hoa mà thôi, trên giang hồ không hiếm thấy.  Làm người cần lý trí, không thể bị tình cảm làm choáng váng đầu óc, bằng không rất nguy hiểm, đây là điều y luôn tuân thủ.
Trần Tam thì tin tưởng ái tình, Hứa U cùng Bạch Khiếu Phong chính là ví dụ rõ ràng, nhưng hắn cho rằng đó là trường hợp đặc biệt, bởi vì Hứa U là do Bạch Khiếu Phong nuôi lớn, cho nên hai người đó đánh không tan, chém không đứt, ngoài ái tình ra hẳn là do tình thân cùng thói quen mà thành.
Thế nhưng, vị nam nhân ưu nhã phiêu lượng trước mắt này lại dùng dáng cười ôn hòa nói cho bọn họ, trên thế giới có loại ái tình trong truyền thuyết này. Ngay cả tử vong cũng không thể chia lìa bọn họ, đó là sự kiên định thế nào? Bọn họ một là nghệ thuật gia văn nhược, một là người bình thường không có gì đặc biệt, thế nào lại có được loại tình cảm mạnh mẽ như thế này?
Hai người suy nghĩ, đem ánh mắt nhất tề hướng về phía vị tứ đệ kia.
Dung Tịch vẫn đứng ở bên cạnh Giải Ý, lúc này tiến lên một bước, cùng hắn sóng vai, cười khẽ: "Đại ca, tam ca, lời hắn nói cũng là mong muốn của ta, chúng ta cả đời đều cùng một chỗ, không xa nhau. Nếu như Trần gia không chấp nhận được tình cảm của chúng ta, ta có thể lập tức rời khỏi. Những gì phụ thân để lại cho ta. ta đều không cần, phòng ở, cổ phần đều trả lại cho các ngươi, thậm chí 1.000.000 bồi thường tam ca đưa ta cũng sẽ trả lại."
"Vậy ngươi dự định sống bằng cái gì?" Trần Trí Phàm lạnh lùng nhìn y, "Lẽ nào để người ta bao dưỡng sao?"
Trần Tam nở nụ cười, "Đại ca, đều là huynh đệ, cần gì nói như vậy, tổn thương hòa khí a. Nào nào, lại đây, Giải tiên sinh ở xa tới là khách, mời vào nhà ngồi đi."
"Đa tạ." Giải Ý lễ phép gật đầu, bình tĩnh đi lên bậc thang, cùng bọn họ vào trong chủ ốc, ngồi xuống phòng khách.
Dung Tịch rất tự nhiên ngồi bên cạnh hắn, thần tình bình tĩnh. Giải Ý nhìn y cười cười, sau đó quay đầu nhìn về phía huynh đệ Trần gia. Bọn họ không có cử chỉ vô cùng thân thiết gì nhưng giữa họ lại tràn ngập một loại ăn ý cùng thân mật kỳ lạ, Trần Trí Phàm cùng Trần Tam đều đã từng thấy qua hình ảnh hai người nam nhân ở chung với nhau, chính là Bạch Khiếu Phong cùng Hứa U. Nhưng tứ đệ này của bọn họ cùng Giải Ý trước đây hẳn là không quen không biết, thế nào khả năng có loại ăn ý cần trải qua cuộc sống chung lâu dài mới hình thành thế này?
Chờ người làm bưng trà lên, Trần Trí Phàm mới ho nhẹ một tiếng, hỏi hờ hững: "Giải tiên sinh, ngươi cùng Tiểu Dung là thế nào biết nhau? Cùng một chỗ đã bao lâu?"
Vấn đề này Giải Ý đã sớm cùng Dung Tịch thương lượng qua, lúc này đối đáp trôi chảy vô cùng. Hắn mỉm cười nói: "Hai năm trước Tiểu Dung cùng thượng cấp tới Thượng Hải đi công tác, buổi tối theo khách hàng đến quán bar chơi, lúc đó ta cùng bằng hữu cũng đi đến cùng một quán bar. Sau đó có người say gây sự, đánh nhau, trong hỗn loạn ta bị người ta đẩy, thiếu chút nữa ngã xuống sàn, đụng vào Tiểu Dung. Bàn Tiểu Dung cũng bị lật, y bị rượu đổ khắp cả người, nhưng y không quan tâm mà vẫn che cho ta ra khỏi quán bar. Ta cảm thấy dù sao cũng nên cám ơn nên sau đó mời y đi ăn, cùng y kết giao bằng hữu. Ta khi đó rất mệt, đặc biệt tinh thần cảm thấy rất uể oải, mà y lại là người ôn nhu, an ủi ta rất nhiều. Ta rất thích y, sau này hay tới chỗ của y để thăm hỏi, thường xuyên qua lại, sau đó thì có tình cảm. Khi đó y có gia đình, chúng ta không thể gặp gỡ, hiện tại y lẻ loi một mình rồi, chúng ta quyết định sau này đều phải cùng một chỗ."
"À, là như thế này a." Trần Tam cười gật đầu, "Như thế thật là duyên phận."
"Ta cũng nghĩ thế." Giải Ý khoái trá, "Đây là một chuyện rất kỳ diệu mà trời an bài a, ta cùng Tiểu Dung đều cho rằng không nên cô phụ."
Trần Trí Phàm nhìn hắn một chút rồi nhìn Dung Tịch, cau mày hỏi: "Vậy ngươi sau này có tính toán gì không? Mở nhà hàng cũng không phải là không thể được, nhưng ngươi biết làm không?"
Dung Tịch rất thành thật mà nói: "Ta nấu ăn cũng ngon, về phần quản lý, có thể mời người quản lý."
"Hoang đường." Trần Trí Phàm rất tức giận, "Người Trần gia chúng ta thế nào có thể đi làm đầu bếp, để người ta cười cho sao?"
Dung Tịch không thể làm gì khác hơn là toát ra thần tình không biết làm sao, hơi hơi cúi đầu.
"Xin thứ cho ta nói thẳng, lựa chọn cuộc sống như thế nào là chuyện của bản thân Tiểu Dung chứ nhỉ?" Giải Ý ôn hòa cười, "Đại công tử, Tiểu Dung tuy rằng là người Trần gia, nhưng trước cũng chẳng được hưởng thụ gì vinh quang Trần gia, hiện tại cũng sẽ không có nghĩa vụ vì Trần gia làm vẻ vang làm gì."
Ánh mắt Trần Trí Phàm trở nên băng lãnh, ẩn hàm sát khí. Từ khi y sinh ra cho tới hôm nay, mọi người hễ ai dám ở trước mặt y nói như vậy chưa từng có người nào còn sống, không ai có thể khiêu chiến địa vị cùng uy tín của y.
Giải Ý làm như chẳng biết, mỉm cười đem dự định bọn họ nói thẳng ra, đó cũng là kế hoạch dự bị của bọn họ đã thương nghị trước với nhau, "Đại công tử, ta dự định ở chỗ này xây hai trạm gia khí trạm, giao cho Tiểu Dung kinh doanh. Chuyện sau này sau này nói, hiện tại cũng không gấp."
"Gia khí trạm?" Trần Trí Phàm nghi hoặc nhìn hắn, "Cái đó sẽ có lợi nhuận sao?"
"Ta không phải chuyên gia, giải thích không rõ ràng lắm, bất quá, ngươi có thể tưởng tượng thành trạm xăng dầu." Giải Ý tiêu sái nói, "Hiện tại giá dầu tăng cao, xe hơi sau này sẽ càng ngày càng chuyển thành dùng nhiên liệu từ khí tự nhiên."
Trần Trí Phàm bừng tỉnh đại ngộ, "Đã như vậy, vậy cùng nhau làm."
"Theo ta được biết. Chính phủ quy định một công ty chỉ có thể xây hai trạm, ta cũng chỉ dự định làm hai trạm, còn lại sáu trạm, ta tin tưởng các ngươi có biện pháp." Giải Ý hời hợt nói.
"Đương nhiên có, đơn giản là tạo ba công ty." Sắc mặt Trần Trí Phàm hòa hoãn hơn, xoay mặt nhìn về phía Dung Tịch, dò hỏi, "Ngươi biết kinh doanh cái này?"
"Vâng." Dung Tịch gật đầu, "Ta đối với năng lượng giao thông cũng có hứng thú, thời gian trước cũng có nghiên cứu qua, cảm thấy bản thân cũng nắm chắc."
Dù rằng trước đây Trần Trí Phàm chưa gặp qua y, nhưng qua tư liệu đã điều tra biết được, y là người chưa bao giờ nói ngoa, nếu nói nắm chắc, hẳn là có thể tin, vì vậy, gật đầu, "Vậy chúng ta bắt được hạng mục này đều để ngươi quản, về phần quản thế nào, lợi nhuận thế nào chia, ngươi có thể đưa ra phương án."
"Tốt." Dung Tịch cũng không chối từ. Vị đại ca này của y nói toàn bộ đều là câu trần thuật, hoàn toàn chân thật đáng tin, y nếu như không chịu làm, chỉ sợ làm vị đại ca này tức giận mà thôi. Hơn nữa y xác thực có hứng thú với việc này, hai trạm là làm, tám trạm cũng là làm, với y mà nói, không có bất luận vấn đề gì.
Trần Tam cao hứng vỗ tay một cái, "Tốt tốt tốt, Tiểu Dung rốt cuộc là người Trần gia chúng ta, trước đây là do không có cơ hội, cho nên mới không đạt được gì, hiện tại đại ca cho ngươi một cái sân khấu, ngươi có mà biểu hiện đó, đừng phụ tín nhiệm của chúng ta."
Dung Tịch lập tức gật đầu, "Cảm ơn đại ca, cảm ơn tam ca, ta sẽ cố gắng."
Trên mặt Trần Trí Phàm hơi lộ ra vẻ tươi cười, dặn dò: "Gọi bọn họ ăn cơm. Tiểu Dung, ngươi cùng Giải tiên sinh sẽ ở trong nhà. Ta sẽ phái mấy người huynh đệ bảo hộ các ngươi. Sau này đi làm phải để tâm, tuy rằng đây là địa bàn của chúng ta nhưng luôn luôn có mấy gã rác rưởi không có mắt muốn làm bậy, phải đề phòng."
Trên mặt Dung Tịch xuất hiện thần tình kinh ngạc, một lát mới miễn cưỡng nói: "Vậy có tốt không."
Trần Tam lập tức xoa dịu y, "Đại ca cũng là phòng hoạn chưa xảy ra, kỳ thực ngươi không cần lo lắng, ở chỗ này, người dám chọc Trần gia chúng ta không nhiều lắm, các ngươi rất an toàn."
"Vâng." Dung Tịch cũng không nói thêm cái gì.
Trần Tam nhiệt tình nhìn về phía khách nhân, "Giải tiên sinh, mời."
Giải Ý khoái trá gật đầu, theo bọn họ đứng lên đi về phía phòng ăn.
9.
Giải Ý vào ở trong Trần trạch. Lần này không phải do Tôn Thế An dẫn đường, mà là quản gia Trần trạch dẫn đường cho bọn họ. Người này khoảng chừng năm mươi tuổi, cử chỉ việc làm nho nhã lễ độ, tất cả mọi người gọi ông là Hoa thúc. Ông không đưa Dung Tịch đến khách phòng nho nhỏ lúc trước mà đến một phòng chủ nhân khá rộng. Ở đây bố trí cổ kính, hoàn toàn là phong cách kiểu Trung Quốc.
Chờ Hoa thúc rời khỏi, Giải Ý đánh giá gian phòng phong cách cổ này, nửa thật nữa giỡn: "Cái này có thể xem như nhà quyền thế rồi nhỉ?"
"Hiện tại cũng coi như thế, hơn nữa là gia đình quyền thế truyền tới mấy đời ấy chứ." Dung Tịch mở vali, vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói, "Có câu: 'Thụ tiểu tường tân họa bất cổ, tất thị nội vụ phủ.'(cây con, tường mới, tranh không cổ, tất là phủ nội vụ.)
"Đúng vậy." Giải Ý lắc đầu, "Thế gia đại tộc như vậy thật không thể tin được con cháu đời sau lại dính vào xã hội đen, thật làm cho người ta khó có thể lý giải ."
"Kỳ thực ta có thể tưởng tượng ra, muốn đem mấy thứ này không tổn hao gì mà bảo vệ tới giờ, khẳng định cần đến một ít thủ đoạn vượt xa người thường, trong đó nhất định có chuyện trái pháp luật tồn tại." Dung Tịch quay đầu nhìn hắn, ôn hòa mà nói, "Ngươi tắm rửa trước đi, ta giúp ngươi treo quần áo lên. Dụng cụ vẽ tranh không thể làm gì khác hơn là chính ngươi xử lý, ta không hiểu phải làm gì với chúng cả."
"Tốt." Giải Ý cười gật đầu, cầm áo ngủ y đưa cho đi vào phòng tắm.
Dung Tịch tiếp tục sắp xếp quần áo hai người, phân loại rồi bỏ vào tủ quần áo. Trong phòng cái gì đều có, tất cả cứ tự làm tự hưởng, y thấy ngăn tủ bên cạnh máy uống nước có một loạt hộp trà, trà xanh , trà lài, hồng trà, trà Ô Long, cái gì cần có đều có. Y ngâm một bình Bích Loa Xuân, chậm rãi thưởng thức, dần dần trầm tĩnh lại.
Giải Ý tắm rửa xong xuôi, ra ngồi bên cạnh y, cầm một ly nhấp một ngụm, hài hước nói : "Hiện tại ngươi chính là thiếu gia nhà giàu rồi nha."
Dung Tịch nhịn không được buồn cười, vỗ một cái lên chân hắn, đứng dậy vào phòng tắm.
Hiện tại là buổi chiều, thân thể bọn họ không tốt, đều mệt mỏi rã rời, Giải Ý uống một hồi trà thì khóa cửa, kéo rèm, sau đó nằm xuống trên giường.
Dung Tịch tắm xong đi ra, vừa nhìn tình huống trong phòng, rất tự nhiên mà lên. Y không có lão lão thật thật nằm mà lăn đè lên người kia, cười tủm tỉm hỏi: "Mệt mỏi à?"
"Có chút." Giải Ý thuận lợi ôm lấy thắt lưng y, nhẹ nhàng ngắt ngắt, "Ngươi cần tăng mạnh rèn đúc a, tiểu thân thể này có vẻ kém hơn so với trước đây đó."
"Đúng vậy, muốn luyện đến cái loại trạng thái trước đây, không phải một sớm một chiều là được." Dung Tịch vùi gương mặt vào cần cổ hắn, nhẹ nhàng thở dài, "Hiện tại xác thực quá yếu, phải cố khôi phục một chút mới được."
Giải Ý hôn hôn mặt y, tay chậm rãi sờ qua sờ lại trên người y, cúi đầu nói: "Rất kỳ quái , cảm giác sờ cũng giông giống trước đây."
Dung Tịch biết hắn đang an ủi mình, nhưng bị đôi tay linh xảo của hắn sờ tới sờ lui như thế, cảm giác bản thân cũng giống y như trước, nhiệt huyết sôi trào, lửa dục vọng rất nhanh liền bốc cháy. Y nhịn một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nặng nề mà áp vào môi Giải Ý, hai tay thành thạo mơn trớn thân thể hắn .
Y quen thuộc với Giải Ý hơn Giải Ý quen thuộc với y nhiều lắm, rất nhanh Giải Ý đã bị thế tiến công ôn nhu của  y khiến ra rên thành tiếng. Dung Tịch ồ ồ thở hổn hển, chỉ cảm thấy cả người nóng hổi, muốn ngừng mà không được. Y ngẩng đầu nhìn, nhẹ giọng: "Hiện tại thân thể ngươi không tốt ......."
Không đợi y nói xong , Giải Ý đã mạnh bạo kéo y lại gần hơn, thuần thục cởi dục bào trên người y, cắn răng nói: "Nếu ngươi không làm được, để ta thượng ngươi ."
Dung Tịch cười ra tiếng, ghé vào tai hắn ôn nhu nói: "Ta đi tìm đồ một chút, nếu không ta sợ khống chế không được, làm ngươi bị thương."
Giải Ý hai hàng lông mày nhíu lại, liền thả tay, trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ. Y đến Thượng Hải trên cơ bản đều là cùng mình một chỗ, lúc nào đi mua KY ( thuốc bôi trơn)? Dung Tịch động tác rất nhanh , xuống giường liền đi tới phòng tắm . Giải Ý thuận lợi cởi y phục ra, thì đã thấy y cầm một chai sữa tắm đi ra, không khỏi ách nhiên thất tiếu. Dung Tịch cũng hài lòng mà cười, lại có chút ngượng ngùng, trực tiếp lên giường đè lấy hắn.

Đây là lần đầu tiên bọn họ làm tình sau khi trải qua sinh ly tử biệt , hai người đều rất kích động. Ngón tay Dung Tịch vói vào trong, Giải Ý hít vào một hơi thật sâu, nương theo một tia đau đớn mà lành lạnh, sóng triều sung sướng bắt đầu ùa tới. Hắn vòng tay qua vai Dung Tịch , nói một cách đứt quãng: "Được...được rồi....có thể rồi..... Đến đây đi .......... Ngươi tới ........."
Dung Tịch cũng thực sự nhịn không nổi nữa. Y nỗ lực khống chế hưng phấn , cẩn cẩn dực dực đem dục vọng như lửa của mình đẩy mạnh vào. Thân thể chặt chẽ cùng nóng ấm bao lấy y, khiến y hầu như không khống chế được nữa. Y ngừng một chút, thở thật sâu, lúc này mới đẩy vào tận cùng. Giải Ý chỉ cảm thấy một tiếng "Oanh" vang lên, một ngọn đại hỏa bốc cháy trong thân thể. Hai tay của hắn vô ý thức mà nắm chặt drap giường, thắt lưng cong lên, muốn giảm bớt kích thích cường liệt chợt tới ấy. Dung Tịch cúi người hôn hắn, cố sức, chậm rãi mà tiến vào, lực đạo dần dần tăng mạnh. Hiện tại thân thể y trẻ hơn nhiều so với trước đây, trùng kích tạo ra cho Giải Ý cũng lớn hơn, Giải Ý buông drap giường, ôm chặt lấy vai lưng y, tại từng đợt sóng triều dâng lên mà rên rỉ không ngừng.
Dung Tịch cũng càng ngày càng kích động , dưới một đợt trùng kích kịch liệt y ôm chặt lấy hắn, tự mình thuận thế chuyển hướng đặt hắn lên người một phần, nắm cả hắn thắt lưng hắn , để hắn nặng nề hạ xuống người mình. Đây là tư thế là bọn họ chưa từng nếm thử bao giờ, Giải Ý chỉ cảm thấy lợi kiếm cắm vào thân thể như vô hạn, xuyên qua ngũ tạng lục phủ, xông thẳng lên đỉnh đầu. Hắn không phòng bị, ngửa đầu gọi ra tiếng. Dung Tịch hôn chiếc cổ thon dài của hắn, hai tay hữu lực mà nắm thắt lưng hắn, duy trì luật động, tiết tấu càng lúc càng nhanh. Bắt đầu Giải Ý còn muốn phối hợp một chút, đến sau lại bị kích thích đến hỗn loạn ý thức, hoàn toàn không thể tự chủ, chỉ có thể quàng qua vai y, miễn cưỡng bảo trì thăng bằng dưới cao trào phô thiên cái địa.
Dung Tịch nhìn gương mặt như ngọc của hắn hơi hơi nổi lên một tầng ửng đỏ, nhìn đôi mắt trong suốt của hắn ẩn ẩn vài phần yếu đuối bất lực, nghe hắn nỗ lực khống chế lại nhịn không được mà rên rỉ, chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, không thể đình chỉ. Y mạnh mẽ động thân, một lần nữa đặt Giải Ý lại ở trên giường, cắn răng hung hăng xông tới, dưới sự kinh luyên kịch liệt như núi lửa bạo phát, y phóng xuất ra toàn bộ nhiệt tình.
Giải Ý chỉ cảm thấy trước mắt trận trận biến đen, trong đầu sao Kim bay loạn, nửa ngày vẫn không quay hồn về. Dung Tịch ôm hắn, cùng hắn thở hổn hển kịch liệt, khoái trá mà hưởng thụ dư vị cao trào .
Qua thật lâu, hai người mới bình tĩnh trở lại. Giọng Giải Ý đã trở nên khàn khàn, nhẹ nhàng nói: "Ngươi lợi hại như vậy ,có lẽ đừng rèn đúc nữa."
Dung Tịch cười ra tiếng , sau đó kéo hắn dậy, cùng nhau vào phòng tắm tắm rửa.
Giải Ý lười biếng để y phục vụ, thỉnh thoảng nhẹ nhàng mà hôn y một cái. Dung Tịch rất hài lòng đáp lại, cẩn thận tỉ mỉ thay hắn chuẩn bị tốt tất cả rồi săn sóc nói: "Ngươi đi ngủ trước đi, ta ra ngay."
Giải Ý gật đầu, cầm khăn tắm đi ra. Đợi Dung Tịch tắm xong, hắn đã ngủ say trên giường. Dung Tịch nhẹ nhàng không tiếng động nằm bên người hắn, yêu quý chạm nhẹ vào môi hắn. Giải Ý không mở mắt, rất tự nhiên đưa tay cầm tay y, rồi ngủ say.
Lần này chẳng khác gì những buổi tối mà họ từng trải qua bên nhau, Dung Tịch nhìn gương mặt như hài tử của hắn , nhịn không được hôn hôn vai hắn , lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà ngủ .
10.
Vào bữa cơm chiều, Dung Tịch cùng Giải Ý không ra phòng ăn, Hoa thúc lập tức gọi điện thoại vào phòng bọn họ, lễ phép thông tri bọn họ xuống dùng cơm.
Trước đây khi bọn họ cùng một chỗ, chỉ cần điện thoại di động gọi một tiếng, chín phần thì cả chín đều là tìm Dung Tịch, y cũng quen thế, điện thoại chỉ cần reo một tiếng là bắt lấy ngay, tránh đánh thức người bên cạnh. Nghe Hoa thúc xong, y lập tức nói: "Đã biết, chúng ta lập tức sẽ xuống."
Giải Ý ngủ rất say, nghe y nói chuyện cũng chỉ trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ, ngay cả con mắt cũng không chịu mở. Dung Tịch nằm úp sấp lên người hắn, ghé vào tai cười khẽ, "Chú heo nhỏ, mau dậy ăn đi kìa."
Giải Ý hàm hàm hồ hồ: "Ta ngủ tiếp một chút, ngươi đi ăn đi."
Dung Tịch suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: "Được, vậy ngươi cứ ngủ đi, chờ ngươi tỉnh, ta làm cho ngươi." Y khinh thủ khinh cước mà rời giường, thay quần áo, cẩn thận tỉ mỉ khóa kỹ cửa, rồi mới đi xuống lầu.
Trần Trí Phàm cùng Trần Tam đều đã ngồi ở bàn ăn, Tôn Thế An cùng một thanh niên nữa một thứ đại khái là trợ lý Trần Trí Phàm đã ngồi bên cạnh. Thấy y chỉ có một người, Trần Tam có chút bất ngờ, "Sao vậy? Giải tiên sinh khó chịu sao?"
"Không có, hắn mệt, còn muốn ngủ một hồi." Dung Tịch ngồi xuống, mỉm cười giải thích, "Không sao, chúng ta không cần chờ hắn."
Trần Tam vẫn rất thân thiết, "Không có gì bất mãn với chúng ta chứ? Hay là món ăn buổi trưa không đúng khẩu vị?"
"Không phải. Hắn chỉ là có chút mệt mỏi rã rời, muốn nghỉ ngơi thôi. Thân thể hắn không được tốt." Thần tình Dung Tịch rất ôn hòa, "Hắn là nghệ thuật gia, có chút không câu nệ tiểu tiết, xin đại ca, tam ca đừng để ở trong lòng. Cũng vì hắn xem đây như nhà mình mới thế thôi."
"À, vậy là tốt rồi." Trần Tam cười gật đầu, "Đã xem đây như nhà, mà chúng ta còn quá khách khí với hắn, thật là không nên nhỉ."
Dung Tịch lập tức nói: "Không không không, các ngươi rất tốt với hắn, hắn rất hài lòng, cảm ơn đại ca, tam ca."
"Đều là người một nhà, đừng có khách khí như vậy." Trần Trí Phàm nhàn nhạt, nhìn về phía Hoa thúc, "Ăn cơm nào."
Rất nhanh, một bàn thức ăn phong phú liền từng món từng món được mang lên, Trần Trí Phàm cầm lấy đũa gắp món đầu tiên rồi mọi người liền cùng nhau ăn.
Trần Trí Phàm cùng Trần Tam hàn huyên trò chuyện, trên cơ bản là đàm luận thân bằng hảo hữu bên ngoài tình hình gần đây như thế nào, thí dụ như ai kết hôn, hài tử nhà ai vào đại học, lão nhân nhà ai qua đời, mọi việc như thế, dù sao toàn những chuyện mà Dung Tịch không biết, nên cũng vui vẻ nghe mà không nói gì. Ăn phân nửa, Trần Trí Phàm bỗng nhiên nhìn về phía hắn, "Lão tứ, ngươi đem hạng mục gia khí trạm kia kể lại một chút, ngày mai ta cho người đi làm."
"À, theo ta được biết, tình huống là như vậy." Dung Tịch liền mang tư liệu liên quan kể lại một lần.
Phương diện này y là chuyên gia, hạng mục cùng loại cũng đã làm nhiều ở mấy thành thị khác, bởi vậy rất thành thục, nghĩ cũng không cần nghĩ nói thẳng ra những số liệu liên quan. Đương nhiên, tránh tị hiềm, y vẫn ẩn tàng rất nhiều điều chưa nói, nhưng tư liệu này cũng đã đủ để bốn người kia lý giải hạng mục này.
Trần Trí Phàm ngưng thần lắng nghe, đối với vị tứ đệ vốn tưởng rằng bình thường vô năng đã nhìn với cặp mắt khác xưa, nghĩ y cũng không phải người ngu ngốc, trong bụng cũng có chút tài. Trần Tam hiển nhiên cũng có đồng cảm giác, trên mặt vẫn mỉm cười, trong mắt lại mơ hồ lộ vài phần kinh ngạc.
Chờ Dung Tịch nói xong, trợ lý Trần Trí Phàm cùng Tôn Thế An đều hỏi một ít huống không rõ, sau đó cho ra kết luận, "Xác thực là một phiên giao dịch rất lời, bất quá, không phải trong nghề không làm được, dễ gặp sự cố."
"Ừ." Trần Trí Phàm đồng ý, "Xem ra lão tứ là chuyên gia phương diện này."
"Đúng vậy, đại ca không phải nói giao cho tứ đệ xử lý sao? Ta tán thành." Trần Tam cười tủm tỉm nhìn Dung Tịch.
Tôn Thế An cùng người trợ lý trẻ trẻ kia cũng gật đầu biểu thị tán thành.
Dung Tịch cười cười, không chối từ, cũng không biểu thị quyết tâm hay các loại cử động tán thành, nhìn qua rất thành thật.
"Giải tiên sinh không phải nói các ngươi cũng muốn thành lập một công ty sao? Ngày mai ta để Tiểu Tôn giúp các ngươi xử lý. Nếu như cần tư liệu gì, các ngươi giao cho Tiểu Tôn là được." Trần Tam rất nhiệt tâm, "Nếu như tài chính đăng kí chưa đủ, có thể mượn ta hay đại ca cũng được."
"Cảm ơn tam ca." Dung Tịch nhanh chóng gật đầu, "Hẳn là đủ, vốn đăng ký 5.000.000  là được rồi."
"Làm lớn một chút, miễn cho phiền phức sau này." Trần Trí Phàm không khỏi phân trần, "Thêm 20.000.000 đi, việc này không cần ngươi quan tâm. Công ty do cổ phần ngươi khống chế, để Giải tiên sinh một phần cố định cổ phần là được."
Dung Tịch cùng Giải Ý ai chiếm bao nhiêu cổ phần căn bản không quan trọng, chỉ cần không để lọt tay người ngoài là được. Dung Tịch cười nói: "Tốt, nghe theo đại ca sắp xếp."
Trần Trí Phàm rất thoả mãn, trên mặt lộ nụ cười vui vẻ.
Buổi cơm chiều kết thúc trong bầu không khí khoái trá hữu hảo, Dung Tịch trở lại phòng, xem TV trên phòng ngoài, y xem các loại, tin tức trực tiếp, tin tức địa phương, tin tức Trung Quốc, tin tức quốc tế. Tới khi xem hết các tin đại sự tiểu sự trong goài nước xong, Giải Ý vẫn còn ngủ, hắn liền đi vào phòng ngủ, nhè nhè lay người trên giường, "Tiểu Ý, rời giường nào, nếu không tối ngươi khẳng định mất ngủ đó, sẽ cảm thấy khó chịu."
Giải Ý miễn cưỡng vừa mở mắt, "Mấy giờ rồi?"
"Sắp chín giờ rưỡi rồi." Dung Tịch mở đèn, đưa tay ôm lấy hắn, kéo hắn dậy, ôn nhu hỏi, "Có đói bụng không?"
Ánh mắt Giải Ý mông lung hơi hơi lắc đầu.
Dung Tịch nở nụ cười, "Vậy cũng cần dậy mà ăn chút gì đi."
Giải Ý "Uhm" Một tiếng, lười biếng xuống giường, được y dẫn vào phòng tắm. Rửa mặt xong, hắn mới triệt để thanh tỉnh, chậm rãi đứng vững vàng, vô thức hỏi: "Buổi tối ăn cái gì?"
Dung Tịch yêu thương nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ta làm cho ngươi."
"Không cần phiền phức thế, có món gì dư hăm nóng ăn là được." Giải Ý súc miệng rồi theo y ra ngoài.
Dung Tịch cười nói: "Ở đây hình như nuôi không ít chó đâu, món dư đều cho chó ăn hết rồi."
"Hả?" Giải Ý có chút kinh ngạc, "Chó nhà bọn họ ăn tốt như vậy sao? Lớn lên chắc mập mạp lắm nhỉ?"
Dung Tịch bị tính trẻ con của hắn đùa đến cười liên tục, "Là chó săn, chó giữ nhà, rất hung mãnh, ta đã thấy rồi, tuyệt không mập, người lạ căn bản không dám tiếp cận. Ban ngày đều bị giữ lại, buổi tối thả ra, nhưng cũng có người trông coi, nếu không khách mà tới, nói không chừng bị cắn chết ấy chứ."
"Lợi hại như vậy?" Giải Ý líu lưỡi, "Bội phục."
Dung Tịch cùng hắn đi xuống, chỉ nhìn thấy hai phụ nữ trung niên đang quét dọn phòng ăn, những người khác đều không thấy nên rất an tĩnh. Dung Tịch hỏi hai người cửa nhà bếp ở đâu, sau đó dẫn Giải Ý đi vào.
Nhà bếp ở đây rất lớn, thiết bị rất đầy đủ, hầu như có thể đánh đồng với nhà bếp nhà hàng lớn. Ở giữa có cái bàn, chủ yếu là bàn làm việc, song song cũng là chỗ người nhà bếp ăn. Giải Ý ngồi vào bên cạnh bàn, nhìn Dung Tịch mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, sau đó đem phụ liệu, đồ gia vị chuẩn bị tốt bỏ sang một bên rồi mới mở bếp lên nấu.
Rất nhanh, trong nhà bếp rộng lớn liền tràn ngập hương khí mê người, Giải Ý lập tức nói: "Ta đói bụng."
Dung Tịch cười ra tiếng, "Chờ một chút, lập tức có ngay."
Cơm bữa tối còn dư, Hoa thúc nghĩ Giải Ý còn chưa ăn nên dặn dò nhà bếp để lại một ít. Dung Tịch hâm cơm, xới cho Giải Ý sau đó chiên một món là đưa qua một món. Giải Ý cầm lấy đũa, hài lòng mà ăn, vẻ mặt thích ý, rất vui vẻ.
Lúc này đã là mười giờ tối, mấy người làm đều đã trở lại phòng nghỉ ngơi, đèn phòng ăn đã tắt, phòng khách cũng chỉ mở đèn tường, Trần Trí Phàm cùng Trần Tam bàn chuyện xong, từ thư phòng đi ra. Khắp chốn đều rất an tĩnh, chỉ có nhà bếp còn truyền đến một ít động tĩnh, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng đi về phía nhà bếp.
Trong nhà bếp đèn đuốc sáng trưng, mùi món ăn thơm nức lướt qua mũi, Giải Ý nhai nhai nuốt nuốt, đôi môi khêu gợi dính một chút nước ươn ướt bóng mượt dưới ánh đèn sang sáng. Hắn nói đùa vài câu, Dung Tịch yêu thương đưa tay vân vê tóc hắn, hắn vừa cười vừa tránh, trong miệng vẫn còn đang nhai nuốt. Bầu không khí rất nhẹ nhàng, vừa nhìn liền tình cảm hai người rất tốt, hơn nữa trong quan hệ bọn họ, Dung Tịch chiếm chủ đạo, điều này làm cho Trần Trí Phàm cùng Trần Tam cảm thấy rất bất ngờ.
Hai người náo loạn một hồi mới phát hiện huynh đệ Trần gia đứng ở cửa nhà bếp, liền ngừng tay, nhưng không hoảng hốt. Giải Ý cười bắt chuyện, "Đại công tử, Tam công tử."
Trần Trí Phàm nhìn một chút thức ăn trên bàn, hỏi Dung Tịch, "Ngươi làm à?"
Dung Tịch gật đầu, "Vâng" một tiếng.
Trần Tam rất kinh ngạc, "Thì ra ngươi biết nấu ăn thật."
Giải Ý thiếu chút nữa cười ra tiếng, "Lẽ nào các ngươi nghĩ ta nói dối?"
Dung Tịch ngửa đầu nhìn trời, một lát sau mới nói: "Nếu như không chê, có thể nếm thử tay nghề của ta."
Trần Tam lập tức nói: "Ta vừa lúc đói bụng, đại ca, cùng nhau ăn khuya một chút đi."
Trần Trí Phàm không hé răng, chĩ khẽ gật đầu.
Dung Tịch lập tức đem cơm thừa hâm nóng, ra roi thúc ngựa lần nữa làm thêm vài món.
Bốn người ngồi vây quanh bàn nhà bếp, vừa ăn ngon lành vừa khoái trá nói chuyện phiếm. Giải Ý vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, cùng Trần Trí Phàm, Trần Tam chuyện trò vui vẻ, tiêu sái như thường, huynh đệ Trần gia cũng rất thích hắn. Dung Tịch vẫn là ít nói nghe nhiều, thuận tiện thêm cơm, múc canh, cho bọn họ, phục vụ chu đáo.
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, ngay cả Trần Trí Phàm bất cẩu ngôn tiếu cũng ôn hòa rất nhiều. Đến sau, y cùng Trần Tam đều rất tự nhiên xưng hô Giải Ý là "Tiểu Ý" như Dung Tịch, hiển nhiên cơ bản đã chấp nhận quan hệ của bọn họ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét