Đệ Thập Nhất Chương : Thanh Thu Tỏa Nguyệt
“Điện hạ!” Lam Minh
hoảng hốt vội đỡ lấy Vinh Khô suýt nữa đã ngã quỵ, nôn nóng bảo “Người thân thể
không khỏe, để nô tài thỉnh thái y…”
Ổn định cơ thể lại,
Vinh Khô chậm rãi nhắm hai mắt, có chút khó chịu áp chế cảm giác chóng mặt
đau đầu lại. Để Lam Minh dìu mình, thật cẩn trọng bước đến ải tháp ngồi xuống.
“Lam Minh”
Cơn hoa mắt đã bớt
đôi chút, Vinh Khô ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của Lam Minh, sắc
mặt có chút tái nhợt “Không cần khẩn trương, ngày mai ngươi đến Thái y viện bảo
thái y kê dược phương chữa đau đầu cho ta là được rồi. Bệnh của ta là
bệnh cũ, mỗi khi hơi lao lực có chút đau đầu kịch liệt.”
Lam Minh nghe thấy,
trong lòng bỗng dưng nổi lên ẩn ẩn chua xót.
“Điện hạ sao lại mắc
phải bệnh như vậy?” Lam Minh bảo người cho thêm than đốt vào noãn lô, lại phân
phó người chuẩn bị một ít nước ấm cùng khăn, bảo Vinh Khô nằm nghỉ, hiếm thấy
mà nhiều lời thán “Người trong thời gian lưu lạc chắc chắn là chịu rất nhiều
khổ cực.”
Vinh Khô im lặng nằm,
nhắm mắt mỉm cười, tùy tiện trả lời “Cũng không phải là chịu khổ gì.”
So với kiếp trước,
hắn cảm thấy như vậy đã là may mắn rồi, một năm kia lưu lạc đối với hắn mà nói
cũng không tính là chịu khổ.
Có điều bệnh cũ đau
đầu này, chẳng biết trước được khi nào lại đột ngột phát đau. Hồi đầu chỉ là
đôi lúc ngẫu nhiên, nên hắn không bận lòng lắm. Hai năm trở lại đây, cơn đau
thường xuyên tái phát, lúc ở Phó phủ cũng từng đến lang trung xem bệnh.
Lang trung bảo hắn
lúc nhỏ bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể, bệnh căn không dứt, nhưng cũng không
phải vấn đề gì lớn. Chỉ cần lưu tâm một chút, lúc thường chú ý tĩnh dưỡng là
được, đừng để bản thân quá mệt nhọc.
Vô thức đưa tay xoa
xoa thái dương, Vinh Khô đột nhiên nhớ tới cơn động đất lúc còn ở Mạn Thành.
Khi đó hắn bị đá vụn va trúng đầu, cơ thể hoàn toàn không có bị thương gì, chỉ
có sau đầu bị va đập.
Khi đó, cảm thấy đầu
óc một trận tê dại, trước mặt phút chốc tối sầm, suýt nữa đã đoạn khí. Cũng may
sau đó dần dần hoãn khí lại, tuy máu chảy không ít nhưng chung quy không bị bể
đầu.
…Bênh này, nói không
chừng là di chứng do lần đó để lại.
Vinh Khô không hiểu y
thuật, nên chỉ có thể đoán lung tung như thế.
Lam Minh thỉnh thoảng
lại đổi khăn ấm, đắp lên trán Vinh Khô. Thấy đối phương sắc mặt càng lúc càng
trắng bệch, y khẩn trương nói “Điện hạ, để nô tài đi Thái y viện…”
Vinh Khô trầm mặc,
cũng không ngăn cản.
Gần đây chứng đau đầu
thường xuyên tái phát, hơn nữa lần sau so với lần trước càng nghiêm trọng hơn.
Hắn cũng không định giấu bệnh không chữa, vậy cứ để Thái y xem qua một chút
cũng tốt… Tuy rằng ngày mai không rõ lại sẽ có cái tin đồn loại gì truyền ra.
Vừa nghĩ tới đó, Thái
y đã ba chân bốn cẳng chạy đến. Hiện tại là hơn nửa đêm, thế là kinh động đến Hoàng
đế.
Vinh Khô định đứng
dậy hành lễ, Hoàng đế không kiên nhẫn vung tay.
“Mạc lão.”
Hoàng đế đứng cạnh
đầu giường Vinh Khô, nhìn chằm chằm thiếu niên thoạt nhìn có vẻ hết sức yếu ớt
đang nằm trên giường, hỏi “Lý Quận vương có gì đáng ngại?”
Lão Thái y thăm dò
mạch của Vinh Khô, vừa kê dược phương vừa nói hiện trạng Vinh Khô, so với lang
trung trước kia nói cũng không khác nhau mấy, cũng chỉ bảo Vinh Khô nhất định
cần phải đại bổ một phen.
Hoàng đế khẽ gật đầu,
nhíu mày nhìn Vinh Khô, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần. Lại nhớ đến lúc
trước còn ở Phó phủ, Phó Miễn có từng giải thích qua, Vinh Khô sở dĩ không học
võ là do thể chất rất yếu. Bệnh căn là mắc phải trước khi vào Phó phủ, đến khi
phát hiện đã vô phương vãn hồi.
Lúc đó y không hề để
ý đến nhi tử này của mình, chỉ căn dặn Phó Miễn chăm sóc hắn, những thứ khác
không quan tâm đến.
“Vinh Khô” nhìn sắc
mặt Vinh Khô tái nhợt, nghĩ đến nhi tử của y mấy năm kia hẳn đã trải qua đủ
loại khó khăn gian khổ, Hoàng đế chợt có vài phần tâm phiền ý loạn, ánh mắt dịu
lại, ngữ khí hòa hoãn chậm rãi nói “Thân thể ngươi không khỏe, vậy tạm thời cứ
ở lại Thanh Thu cung tĩnh dưỡng vài ngày, khi nào tốt rồi mới đến Tây thư viện
học.”
Vinh Khô không từ
chối, nhẹ giọng trả lời ” Nhi thần đa tạ phụ hoàng quan tâm.”
“Đến khi ngươi khỏi
hẳn…” Hoàng đế nói tiếp “Trẫm sẽ phái người dạy ngươi một bộ tâm pháp dưỡng thể
và võ công thích hợp để ngươi luyện tập. Thân là hoàng thất tử tôn ta thì phải
văn thao võ lược, quyết không chấp nhận kẻ yếu kém.”
“Phụ hoàng giáo huấn
rất phải.”
Thấy Vinh Khô ngoan
ngoãn nghe lời, nói ra lời gì liền đáp ứng lời ấy, Hoàng đế càng sinh phiền hơn
bèn đứng dậy, ném lại một câu “Nghỉ ngơi cho tốt.” rồi xoay người ly khai Thanh
Thu cung.
● ● ●
Ngũ Hoàng tử lâm
trọng bệnh.
Thái y được thỉnh vào
cung chẩn bệnh cho Vinh Khô ngày hôm trước, hôm sau đã truyền ra tin tức này.
Trong nhất thời,
Thanh Thu cung trở nên phi thường náo nhiệt. Triều thần, phi tử cùng các hoàng
tử đều mượn việc thăm bệnh làm cớ để có thể đến Thanh Thu cung dò hỏi ít nhiều.
Ngày kế tiếp Vinh Khô
sinh bệnh, Tấn Hầu cùng Bàng Thái úy lại một phen đến Thanh Thu cung.
Vinh Khô dựa
người ngồi trên tọa ỷ rộng lớn, kiên nhẫn nghe lời dặn dò tỉ mỉ của
Tấn Hầu. Lúc nhàn thoại, đôi lần ngẫu nhiên nghe hai người đề cập đến việc
triều đình, phần lớn chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Đến khi quá giờ dùng ngọ
thiện, hai người mới tạm hoãn lại để dùng cơm.
Nhìn thấy thần sắc
Vinh Khô cũng không xấu lắm, lại không phải bộ dáng như bệnh nặng, Tấn Hầu an
tâm, đàm thoại từ những việc vặt vãnh trong sinh hoạt dần dần triệt để chuyển
sang chuyện trong cung, chuyện trên triều, nhìn thấy bộ dáng ôn thuận khiêm hòa
của Vinh Khô, Tấn Hầu cùng Bàng Thái úy trao đổi ánh mắt, rồi viện cớ để
Vinh Khô đuổi Lam Minh đi.
Thấy hai người tựa
như có như không thử mình, Vinh Khô cũng không tham gia lạm bàn, chỉ ngẫu nhiên
nhắm vào một hai chuyện mà hỏi han.
“Cữu phụ đại nhân…”
Vinh Khô cười cười “Hiện tại cũng đến giờ dụng thiện, sau khi dùng bữa xong,
người lại tiếp tục nói một chút chuyện trong triều cho Vinh Khô được
không.”
“Xem ta thật sự là hồ
đồ…” Tấn Hầu từ ái mở miệng “Điện hạ thân thể không khỏe, phải mau mau bồi bổ.”
Vinh Khô gật gật đầu,
liền truyền Lam Minh vào hầu hạ, chậm rãi dùng bổ dược.
Đến lúc dùng ngọ
thiện xong, hai ngươi Tấn Hầu lưu lại Thanh Thu cung gần một canh giờ mới rời
đi.
● ● ●
Lam Minh đứng sau
lưng Vinh Khô, hai tay nhẹ nhàng xoa bóp trán đối phương.
Cúi đầu nhìn biểu
tình thanh nhàn của chủ tử nhà mình, mấy lần y mở miệng định nói nhưng rồi lại
do dự.
“Lam Minh” Vinh Khô
không mở mắt, chỉ nhàn nhạt mỉm cười “Ngươi hồ như có chút không tập trung, là
mệt mỏi sao? Nếu vậy thì ngươi lui xuống trước nghỉ ngơi đi, gọi những người
khác đến hầu hạ.”
“Phiền Điện hạ bận
tâm…” Lam Minh vội vàng trả lời “Nô tài vẫn rất khỏe, không cần phải nghỉ ngơi.
Mấy hôm nay đều là nô tài hầu hạ Điện hạ, để những người khác nô tài không yên
tâm.”
Vinh Khô nhẹ giọng
đáp lời, không miễn cưỡng nữa.
Lam Minh lại cắn răng
nói tiếp “Điện hạ, người mới hồi cung không bao lâu, thân thể lại không khỏe,
nô tài thấy người vẫn là đừng quá phí sức, nghỉ ngơi nhiều một chút…”
Vinh Khô có chút giật
mình, nghĩ lại một chút mới biết đối phương thật sự chỉ là có ý tốt bèn cười
nói “Lam Minh cứ an tâm, ta tự có chừng mực.”
Mặc kệ người khác có
mục đích gì, hảo tâm hảo ý chân thật, hắn tất sẽ nhận lấy.
Tấn Hầu cũng được,
Lam Minh cũng được, thậm chí ngay cả Hoàng đế… vô luận sự quan tâm của họ hàm
chứa tâm tư gì đi nữa cũng chẳng sao, hắn đều thành tâm tiếp nhận, cũng sẽ lưu
lại cảm kích trong lòng.
…Như vậy đủ rồi.
Những thứ thị thị phi phi khác, hắn không có lòng dạ nào
mà bận tâm, cũng vô năng vi lực1.
Lam Minh nghe xong,
âm thầm thở dài, cũng hông tiếp tục lắm lời nữa.
Dược phương lão thái
y kê cho rất hữu hiệu, khoảng thời gian này Vinh Khô để đối phương châm kim
trên đầu, cơn đau đầu tựa như hoàn toàn biến mất. Chỉ mấy ngày mà hắn đã khôi
phục lại tinh thần khí tức.
● ● ●
“Điện hạ, Bàng tiểu
công tử cùng Lưu công tử đều đang đợi ngoài điện.”
Vinh Khô mặc y bào
xong, nghe thấy bèn gật mình với Lam Minh, bảo “Chúng ta ra ngoài đi.”
Hôm nay là ngày đầu
tiên hắn đi học, Hoàng đế chọn cho hắn hai thư đồng. Bàng Thái úy kia quả thật
là có bản lĩnh, dám đem yêu tôn của mình cùng trưởng tử Quan Tây Tướng quân sắp
xếp để lại bên cạnh hắn.
Thư đồng là ai, với
Vinh Khô cũng đều không quan trọng, nên tự nhiên cũng không lên tiếng phản đối.
…Chỉ là, Tấn Hầu cùng
Bàng Thái úy kia, dường như nhúng tay vào chuyện của hắn càng ngày
càng nhiều hơn.
“Điện hạ” Lam Minh
cắt ngang suy nghĩ của Vinh Khô, kề sát vào tai hắn nhẹ giọng nói “Nô tài vừa
mới gặp Thống lĩnh thị vệ Nam Uyển, hắn bảo nô tài đem thư tín này giao cho
ngài, bảo là Phó Tể tướng nhờ hắn chuyển giao.”
Phó Tể tướng?
Vinh Khô giật mình,
lại chợt nhớ tới, mấy ngày trước, Phó lão gia nhân mãn nhiệm kỳ được triệu hồi
về kinh thành. Cùng lúc Tể tướng Thích Phùng Nguyên tuổi già xin cáo lão, Hoàng
đế bèn hạ chỉ thay Phó lão gia vào vị trí Tể tướng.
Không cần hỏi, người
viết thư tín này, nhất định là Phó Hòa Cẩn.
_______________
1 Vô năng vi
lực: Không có khả năng thực hiện, cái này lẽ ra muốn chuyển
luôn thành ngữ việt, nhưng lại thấy nó không được ổn cho lắm.
.
Đệ Thập Nhị Chương : Trường Kiếm Như Hồng
Do vội đến chỗ học,
Vinh Khô nhận lấy thư tín trước.
Ở ngoại điện cùng hai
thiếu niên chào hỏi xong, liền dẫn Lam Minh cùng hai thư đồng đi đến Tây thư viện.
Lúc trước ở Phó phủ
đã được học không ít, hơn nữa hắn vốn thông minh lại cần cù học. Ngày đầu tiên
học ở thư viện, cũng không cần cố gắng nhiều lắm.
Buổi học đầu tiên kéo
dài quá ngọ, Liên Trứ Ngôn đối với tân sinh này rất vừa lòng.
Trong Tây thư viện,
các hoàng tử vị thành niên đều được đến học. Có lẽ là do đố kị sự sủng ái của
Hoàng đế, cũng có thể do xem thường Vinh Khô từng đã có dạo lưu lạc ở dân gian,
các hoàng tử còn nhỏ không hiểu chuyện đều không tình nguyện tiếp cận hắn.
Ngoại trừ Thất Hoàng tử
Thân Văn Nghĩa, vừa thấy Vinh Khô liền thân thiết gọi “Ngũ ca ca”.
● ● ●
Thượng ngọ học văn
khóa, hạ ngọ luyện võ khóa. Vinh Khô thân thể hư nhược, nên Hoàng đế đặc biệt
tạm miễn võ khóa của hắn, nên hiện tại hắn chỉ đứng ở một bên nhìn các Hoàng tử
khác luyện tập.
Tiết trời giữa đông,
bên ngoài giáo trường tuyết đóng một lớp rất dày, các Hoàng tử thành ra đều ở
bên trong luyện tập võ công tiễn pháp.
“Ngũ ca ca thân thể
đã khỏe chưa?”
Để mặc tùy tùng thay
mình lau mồ hôi, Thân Văn Nghĩa nhìn Vinh Khô đứng quan sát một bên nói “Ta
thấy ca ca sắc mặt có chút tái nhợt, dù sao phụ hoàng cũng đã chuẩn không cần
tập võ, ngươi không bằng hồi cung trước đi.”
Nơi này tuy mang
tiếng là bên trong, nhưng lại rất rộng rãi. Vinh Khô hơi híp mắt, nhìn về bia
tập bắn ở phía xa, đạm thanh trả lời Thân Văn Nghĩa “Ta không sao”
Thân Văn Nghĩa theo
tầm mắt Vinh Khô nhìn qua, cố làm vẻ tự nhiên cười hì hì bảo “Ngũ ca ca cũng
thích bắn tiễn sao?” Nói xong, hắn hơi hơi rũ mí mắt “Trong các huynh đệ, ta
bắn cung kém cỏi nhất, không bằng ca ca chỉ giáo ta một chút.”
Đương lúc nghỉ ngơi,
lời nói Thân Văn Nghĩa vừa thốt ra, xung quanh nhất thời phóng đến vô số tầm
mắt.
Vinh Khô thoáng hạ
tầm mắt, nhẹ cười “Thất hoàng đệ, ta không biết bắn tiễn.”
Thân Văn Nghĩa tựa
như lắp bắp kinh hãi, nét mặt cố gượng, ôm lấy tay Vinh Khô làm nũng “Ngũ ca ca
đừng gạt ta, nghe nói ngươi ở Phó phủ mấy năm, đều đã từng võ sư tiên sinh học
tập qua. Ta lần trước cùng mấy Hoàng huynh ở thảo trường ngoại thành có gặp Phó
Hòa Cẩn, thấy hắn cưỡi ngựa bắn cung cực kỳ lợi hại, ngươi nhất định so với hắn
không kém đâu.”
Nghe thế, Vinh Khô
nâng ánh mắt, thản nhiên nhìn thần sắc khờ dại của hài tử trước mắt, khẽ đảo
mắt, liền nhìn thấy tầm mắt tựa như có như không đang nhìn sang.
“Ta là nói thật.” hắn
chậm rãi đứng lên, hướng tới phía bá tràng đi đến “Thất Hoàng đệ nếu thật muốn
xem tiễn thuật của ta, ta đành cố thử một lần vậy.”
Thân Văn Nghĩa cao
hứng ngẩng đầu, cố chạy theo đuổi kịp bước chân Vinh Khô, một bên líu ríu nói
“Ta biết là Ngũ ca ca khiêm tốn mà.”
Khiêm tốn…
Trong ngoài hoàng
cung, sợ là không ai không biết Ngũ hoàng tử bởi bì thân thể hư nhược nên chưa
từng học qua võ. Lúc trước học kỵ mã đã là miễn cưỡng, vì dù sao thế giới này
ngựa vẫn là phương tiện giao thông tối trọng yếu.
Những người vốn đang
nghỉ đều nhìn sang bá tràng, đa phần là mang theo dọ xét.
Từ tay thị vệ tiếp
nhận cung tiễn, Vinh Khô tuy chưa từng học bắn cung nhưng về mặt lý luận cơ bản
cũng hiểu biết. Hắn nhìn mọi người một lượt rồi giương cung, một mũi tên lập
tức lao ra, bắn về hướng về bia ngắm.
Toàn trường tĩnh
lặng.
Vinh Khô híp mắt,
phảng phất cảm giác như không khí có chút quái dị. Một mũi tên lại một mũi tên
liên tiếp bắn ra, thẳng đến khi tên trong tay đều đã bắn hết mới buông tay
xuống, thở dài nói
“Thất Hoàng đệ, vi
huynh bêu xấu.”
Thân Văn Nghĩa sắc
mặt cứng đờ.
Quả thật là… bêu xấu.
Y vốn chỉ muốn làm
khó dễ một chút, cũng là nhân tiện thử xem, lại không ngờ vị Hoàng huynh này…
tiễn pháp lại kém đến mức như thế. Ngay cả bản thân y cũng đều cảm thấy không
còn mặt mũi.
Bia ngắm ở đây đều là
bia cỏ phỏng theo dạng người lớn nhỏ có đủ cả. Lúc tập bắn, chỉ có trúng đầu
hoặc giữa ngực mới coi như đủ tiêu chuẩn.
Người không biết bắn
cung, chỉ cần có chút khí lực thì bắn mười phát, dù là bắn lung tung đi nữa
cũng phải có một hai tên trúng bia. Hoàng huynh này lại trái ngược, dù là một
bia cũng không trúng, ở Hạ Quốc sùng văn thượng võ này, quả thật đúng là việc
đáng chê cười.
Vinh Khô lau mồ hôi
hai bên thái dương, mắt nhìn về phía Thân Văn Nghĩa đang ngốc lăng, nhẹ hạ mi
mắt, cước bộ không nhanh không chậm bước về nơi nghỉ ngơi.
● ● ●
“Thật sự là hảo nhi
tử của trẫm!”
Một tiếng quát lạnh
lùng phá vỡ im lặng, tất cả nghe thấy tiếng liền nhìn qua, cả kinh bật người
quỳ xuống. Chỉ thấy Hoàng đế không biết từ khi nào bước vào, theo sau là ba vị
Hoàng tử thành niên cùng mấy vị trọng thần.
“Tất cả miễn lễ.”
Hoàng đế ngữ khí giận dữ vung tay áo, thẳng hướng Vinh Khô đi đến, ánh mắt đầy
hàn ý “Bắn đến mười phát tiễn, vậy mà một lần cũng không trúng. Thân là hoàng
tử Đại Hạ quốc ta mà tiễn pháp lại yếu kém đến như thế, thực sự là mất
mặt hoàng thất!”
Đối với nộ khí ngập
trời của Hoàng đế, Vinh Khô chỉ cúi đầu, có chút nhăn mày.
Tiễn pháp với hắn tốt
xấu cũng có ý nghĩa gì đâu.
Bất quá nơi này có
không ít ngoại thần, Hoàng đế đa phần là vì hắn đánh mất mặt mũi hoàng thất mới
động khí đi…
“Thu Hãn Thăng” Hoàng
đế nhìn Thống lĩnh thị vệ bên cạnh bảo “Trẫm lệnh ngươi từ hôm nay trở đi, cố
gắng dạy Lý Quận vương tiễn thuật.”
Lời Thái y dặn dò
Vinh Khô không được để thân thể lao nhọc lúc trước, hiện tại tựa hồ đã hoàn
toàn bị ai đó xem nhẹ. Bất quá, Vinh Khô nghĩ nghĩ rồi cũng không lo lắng lắm,
thân thể hắn vẫn chưa kém đến mức độ này… Huống chi bổ dược trong hoàng cung
quả thật rất tốt, thể chất của hắn gần đây đã có một chút chuyển biến tốt đẹp.
Nếu không phải đã xác
thực vô pháp luyện tập tiễn thuật, trước kia hắn ở Phó phủ cũng sẽ cố mà học ít
nhiều.
Nhưng trước mắt, hắn
tựa hồ không có cách nào giải thích cho mình.
Mà… cũng không cần
thiết lắm!
Sau ngày đầu tiên
Vinh Khô đi học kể từ lúc hồi cung liền nổi lên lời đàm tiếu.
Hoàng đế nổi giận,
liền hạ lệnh đợi đến lúc tuyết tan, ở ngoại ô lâm trường cử hành một cuộc kháo
hạch kỵ xạ, hết thảy Hoàng tử cùng các Đại thần đều phải tham gia.
Nhìn sắc mặt Vinh Khô
suốt từ đầu đến cuối đều là một vẻ nhàn nhạt, tâm Hoàng đế bỗng nhiên sinh ra
cảm giác vô lực có chút hoang đường, lửa giận nộ khí trong nháy mắt liền bị dập
tắt vình ổn.
Lạnh lùng dặn dò các
Hoàng tử tiếp tục luyện tập xong, Hoàng đế liền phất tay áo bỏ đi.
“Ngũ hoàng đệ, phụ
hoàng đã rời đi rồi, ngươi mau mau đứng dậy đi.”
Vinh Khô hơi ngẩng
đầu lên, nhìn Thân Văn Úy cười có vài phần bí hiểm, nhẹ giọng gọi “Tam hoàng
huynh” rồi đứng dậy, ánh mắt nhìn sang người đứng cạnh Thân Văn Úy “Kiến quá
Nhị hoàng huynh.”
Thân Văn Bân thản
nhiên cười cười, ánh mắt đảo qua một lượt nhìn những kẻ đang nhìn sang bên này,
đến khi tất cả đều hoảng sợ thu hồi tầm mắt, mới nhìn về phía Vinh Khô cười nói
“Ngũ hoàng đệ không cần đa lễ. Võ khóa đã bắt đầu rồi, ngươi nên cố gắng luyện
tập một chút tiễn pháp đi.”
Nghe vậy, Thân Văn Úy
khẽ cười thành tiếng, nghiêng mắt nhìn Vinh Khô “Mới nãy ta thấy ngươi đều bắn
tiễn cắm hết cả vào mộc bản sau bia bắn, nhìn thực không giống thể nhược vô lực
cho lắm.”
“Tam hoàng đệ.” Thân
Văn Bân trừng mắt nhìn Thân Văn Úy đang châm biếm, lại hướng Vinh Khô nói
“Ngươi không phải là hoàn toàn không hiểu về tiễn pháp, chung quy chỉ là bắn
không được chính xác, chốc nữa cùng Thu Thống lĩnh cố gắnghọc cách ngắm bia là
được.”
Vinh Khô im lặng nghe
hai hai vị hoàng huynh ngươi tới ta đi nói, nhất nhất đồng ý.
“Nếu có gì không
hiểu, cứ việc đến hỏi ta.” lúc gần đi, Thân Văn Bân nói với Vinh Khô như thế.
“Đa tạ Nhị hoàng
huynh.”
Thân Văn Úy nghe
xong, ý cười càng sâu, nhìn về phía Thân Văn Bân ý vị thâm trường “Nhị hoàng
huynh, Ngũ hoàng đệ chỉ sợ không tới phiên ngươi quan tâm… Đương kim Võ Trạng
nguyên Thu Thống lĩnh cũng bị phụ hoàng hạ lệnh bảo hắn dạy dỗ Ngũ hoàng đệ đấy
chứ.”
Đến khi hai vị hoàng
tử rời đi, luyện võ khóa mới khôi phục lại bình thường. Vinh Khô vốn cũng không
có việc để làm, liền tuân thánh mệnh, nghe Thu Hãn Thăng chỉ đạo tập luyện tiễn
thuật.
Mãi cho đến lúc kết
thúc, hắn cũng có lần xém bắn trúng bia cỏ.
Tiễn Vinh Khô hồi
Thanh Thu cung, Thu Hãn Thăng mới thở một hơi thật dài : Cái bia ngắm lớn như
vậy, Lý Quận vương này ngay cả ngắm cũng không chính xác!
Đệ Thập Tam Chương : La Võng Hà Giải
Xem xong thư tín,
Vinh Khô gấp cẩn thận lại rồi giao cho Lam Minh cất đi, xong lại tiếp tục vùi
đầu viết tự thiếp.
Trong thư
tín, Phó Hòa Cẩn chỉ giản lược viết vài chuyện xảy ra dạo gần đây, cũng
không có tiếp tục truy hỏi về thân thế Vinh Khô nữa. Hài tử kia, có lẽ là đã
biết thân phận của hắn rồi không chừng. Chính vì lẽ này, có lẽ sau này hai
người bọn họ khó lòng mà gặp lại.
Phó Miễn là trọng
thần rất được tin cậy của Hoàng đế, tất nhiên sẽ không để cho nhi tử của
mình bị kéo vào giữa vòng vây của mấy vị Hoàng tử.
Vinh Khô hiểu rõ,
phong thư này chắc là ngoại lệ, e là từ giờ sẽ không có thêm phong nào nữa.
Không thể phủ nhận là
có một chút tiếc nuối, nhưng mà lại cảm thấy thoải mái nhiều hơn.
….
Vinh Khô đoán không
sai, hiện tại đã quá ba năm, không hề nhận được đôi câu vài lời nào của Phó Hòa
Cẩn.
Nhưng ngẫu nhiên cũng
có thể nghe được, nhi tử của Tể tướng võ công kỵ xạ xuất sắc, nổi trội
hẳn so với đám con cháu đồng lứa trong đám người quan lại.
Thậm chí vừa mới mấy
hôm trước đây thôi, một hài tử vừa tròn mười ba như hắn lại có thể thuần phục
Liệt mã do Tây Vực tiến cống.
Hoàng đế đại hỉ, đem
Liệt mã trực tiếp ban cho y.
Nghe Lam Minh kể lại
chuyện Phó Hòa Cẩn, Vinh Khô chỉ thản nhiên nở nụ cười. Chợt nhớ lại, lúc trước
hài tử ki từng đứng cạnh hắn thốt ra hảo ngôn tráng chí.
Nghĩ nghĩ, vài năm
nữa thôi, Đại Hạ quốc chắc chắn sẽ có một vị Đại tướng quân kiêu dũng thiện
chiến.
Lam Minh nhìn thấy
nét cười của chủ tử nơi khóe miệng mang theo một mạt ấm áp chân thực, bèn
nhẹ giọng hỏi “Điện hạ nghĩ về việc gì lại vui vẻ như vậy?”
Vinh Khô đứng dậy, đi về phía Thiên điện, một mặt trả lời
Lam Minh “Phó gia tiểu công tử thưở còn niên ấu1 đã lập chí phải làm Đại tướng quân.
Hắn hiện tại quả thực đã một thân kỵ xạ vô song, thiết nghĩ không bao lâu nữa
Đại Hạ quốc ta sẽ có một vị Tướng dũng mãnh cường hãn, lòng ta đương nhiên phải
thực cao hứng.”
Ba năm nay, một đôi chủ tớ hai người tương xử cực kỳ hòa
thuận. Thái độ làm người của Vinh Khô ôn hòa, gần như là mạn bất kinh tâm2. Lam Minh thì mọi sự đều cẩn thận tỉ mĩ, sắp xếp
mọi việc ở Thanh Thu cung đều gọn gàng rõ ràng. Lâu ngày thành quen, hai người
cũng có khi một hai câu vui đùa. Thái độ Lam Minh đối với Vinh Khô cũng không
hoàn toàn là kính cẩn, ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc tùy ý.
Lam Minh nghe xong, liền mỉm cười theo. Y
biết rõ chủ tử mình ngày xưa cùng Phó tiểu công tử có chút giao tình, ngày
thường cũng tự nhiên lưu tâm hơn một chút đối với tin tức đối phương.
“Điện hạ, người muốn ra ngoài một chút?”
Lam Minh tuy miệng hỏi, nhưng tay đã cầm thao một chiếc áo choàng màu trắng,
cẩn thận giúp Vinh Khô khoác lên “Ngày xuân thường lạnh, thân thể người không
tốt, nô tài thấy nên cẩn thận.”
Vinh Khô nghe lời Lam Minh nói, chỉ khẽ
cười.
Vài năm nay được
an dưỡng, hơn nữa Hoàng đế còn cố tình phái người đến dạy tâm pháp cho hắn. Thể
chất thiên hàn vi hư3 của hắn trước đây đã cải thiện được
rất nhiều.
Chỉ có…
“Chứng đau đầu này của Điện hạ sao không
thấy chuyển biến tốt được chút nào? Lam Minh lo lắng thở dài “Lúc trước dược
phương mà lão Thái y kê cho rõ ràng dùng có hiệu quả, dùng vài lần rồi tự dưng
lại chẳng còn chút hiệu quả gì.”
Vinh Khô nhạt giọng trả lời “Không sao.”
Dược của Mạc lão Thái y, ban đầu quả thật
là giúp cơn đau đầu của hắn giảm hẳn, thậm chí trong một thời gian dài cũng
chưa từng tái phát. Không hiểu vì sao một năm trở đây mà dược bỗng nhiên mất
hiệu nghiệm.
Hầu hết các Thái y đều bó tay, hoàn toàn
không có biện pháp, chỉ bảo không phải bệnh gì nặng, ngàn vàn lần chú ý tĩnh
dưỡng.
“Mấy ngày nữa lại đến kỳ săn bắn…” Lam
Minh lại mở miệng, nói bên tai Vinh Khô “…trước kia Hoàng thượng miễn Điện hạ
học kỵ xạ, không bằng lần này ngườii cứ ở lại cung mà nghỉ ngơi.”
Vinh Khô khẽ lắc đầu, tầm mặt hạ xuống mờ
mịt nhìn đất “Phụ hoàng đã bảo tất cả các Hoàng tử đều phải tùy giá, ta không
thiện kỵ xạ, có đi cũng sẽ không tham gia săn, cùng lắm chỉ là nơi tĩnh dưỡng
vài ngày thôi.”
Dứt lời, hắn vui vẻ cười cười “Mấy năm nay
ta hầu như chỉ ở Thanh Thu cung, không thì đến Tây thư viện, nhân dịp này ra cung
một chút cũng tốt.”
Lam Minh thầm thở dài, gật đầu đồng thuận,
tầm mắt dời xuống chân Vinh Khô, vội vàng đỡ lấy đối phương, mở miệng như trách
cứ “Điện hạ, ngườii sao lại thất thần như vậy, nơi này có bậc thang cũng không
nhìn thấy.”
Vinh Khô im lặng một chút, cười khẽ “A, có
lẽ là trong người hơi mệt.”
Lam Minh bất đắc
dĩ đành phải chuyên tâm chú ý dưới chân Vinh Khô. Chủ tử này của hắn, tựa hồ
như luôn thần du thiên ngoại4. Thậm chí ngay
cả đi đường cũng chẳng lúc nào tập trung, thường xuyên không thèm nhìn đường
trước mặt, luôn khép hờ mắt như đang suy nghĩ, mà cũng chẳng biết là đang suy
nghĩ cái gì.
●
● ●
“Điện hạ” nhìn thấy ở thạch đình lý ở phía
trước có người ngồi, Lam Minh vội vã nói với Vinh Khô “Bên kia hình như là Lệ
Thân vương.”
Trong số các Hoàng tử, người duy nhất có
giao hảo với Vinh Khô là Nhị Hoàng tử.
“Nhị hoàng huynh?” Vinh Khô ngẩng đầu, cố
giương mi mắt nhìn qua “Chúng ta sang đó đi.”
Vinh Khô vừa mới đến, Thân Văn Bân liền
phát giác ra chủ tớ hai người, bèn tĩnh tọa chờ hai người đi qua. Lại thấy Vinh
Khô vẫn là một bộ dạng chầm chậm bước đến, khóe miệng không tự giác khẽ nhếch
lên.
“Ngũ Hoàng đệ.” Thân Văn Bân ra hiệu cho
Lam Minh miễn lễ, trực tiếp nói với Vinh Khô “Ngươi bước đi đúng thật là không
nhanh không chậm.”
Chỉ sợ dù có là phụ hoàng của bọn họ đứng
chờ đi nữa, Hoàng đệ này của hắn cũng là mang một bộ dạng chầm chậm như vậy mà
bước đến.
“Nhị Hoàng huynh.” Vinh Khô ngồi vào cạnh
thạch bàn, nhìn về phía người ngồi đối diện “Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?”
Không cần hỏi, hắn cũng biết người này là
vì tìm mình.
Mấy năm qua, người thực sự quan tâm hắn
trong hoàng cung này, e là chỉ có duy nhất người đang ngồi trước mắt này. Mà
ngay cả Thân Văn Nghĩa, người ban đầu thích bám dính hắn kia, khi thấy hắn
đối mặt dù là với bất cứ chuyện gì cũng là một bộ dáng không để tâm cũng dần
dần mất đi hứng thú với hắn.
Những người khác càng không cần nói đến.
Ngoại trừ vị Đại hoàng tử đối với tất cả mọi người đều lãnh đạm, những huynh đệ
khác e là tận đáy lòng không ai cảm thấy thích hắn. Dù sao thì, “sủng ái” cùng
“quan tâm” của Hoàng đế dành cho hắn mấy năm nay đều không hề thay đổi.
“Hôm nay ngày nghỉ.” Thân Văn Bân trả lời
“Cảm thấy không có gì làm, hơn nữa cũng lâu rồi không gặp nên liền đến thăm
ngươi.”
“Phiền Hoàng huynh quan tâm.”
Nghe vậy, Thân Văn Bân trừng mắt liếc Vinh
Khô một cái “Ngươi cũng thật là, cả ngày đều không bước chân ra cửa, muốn gặp
ngươi cũng chỉ có thể chờ ở đây.” nói xong liền chuyển đề tài “Kỳ săn bắn cũng
sắp bắt đầu rồi, lần này ngươi có đi không?”
Đại Hạ quốc trên dưới đều rõ, Lý Quận
vương tối thụ thánh sủng, văn thao võ lực ít có ai bì, nhưng kỵ xạ chi kỹ thì
lại không bằng hài đồng bảy tám tuổi. Năm đó Hoàng đế cử hành khảo hạch kỵ xạ,
Lý Quận vương lần đó một mũi tên cũng bắn không trúng, còn suýt nữa bị ngựa hất
xuống đất.
Mặc dù vậy, Hoàng đế cũng không tỏ ra chán
ghét mà vứt bỏ hắn, còn hạ lệnh miễn cho Lý Quận vương không cần học kỵ xạ
khóa.
“Đi.”
Nghe vậy, Thân Văn Bân bật cười “Chắc là
do phụ hoàng yêu cầu?”
Vinh Khô không phả bác, chỉ nhàn nhạt nở
nụ cười. Vị phụ hoàng kia của hắn thật sự là người kỳ lạ, rõ ràng là người rất
lãnh mạc, rõ ràng là không hề thích hắn, nhưng thái độ đối xử với hắn cùng với
những người khác thì lại bất đồng. Ngoại nhân nhìn vào thật sự giống như là
đang sủng ái hắn…
Bất quá, hắn cũng dần dần quen với việc
này.
Sủng ái cũng tốt, chán ghét hay vứt bỏ
cũng thế, thật ra cũng chẳng có gì khác nhau.
“Ngũ Hoàng đệ, lần đó bắn tiễn, là ngươi
cố ý bắn lệch bia ngắm sao?”
Vinh Khô run nhẹ người, chưa kịp phản ứng,
lời Thân Văn Bân là ám chỉ chuyện xảy ra lần đầu tiên ở bãi tập bắn.
Thân Văn Bân chăm chú nhìn gương mặt thanh
lệ đang căng thẳng, nhãn thần liễm liễm “Vì sao phải làm như vậy?”
Vinh Khô thản nhiên cười cười, hạ tầm mắt
nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay mở ra đặt trên đầu gối, nhẹ giọng nói “Đại Hạ
quốc trọng kỵ xạ, đối với Hoàng tử đòi hỏi cực kỳ nghiêm. Nếu ngay từ đầu ta
rất kém thì chung quy càng về sau càng kém cũng không ai trách cứ.”
Thân Văn Bân nhíu mày “Làm sao ngươi biết
công phu kỵ xạ của mình sẽ ngày càng kém đi?” lại tiếp “Nói đến võ công, chưa
đầy ba năm mà ngươi đã tiến bộ thần tốc, ngay cả ta cũng đả bại.”
Tựa như nhớ đến điều gì, Vinh Khô có chút
ngượng ngùng trả lời “Lần tỷ thí đó, là do ta lợi dụng ưu thế mới thắng được.”
Người Hoàng đế phái tới dạy võ công cho
hắn vốn là kẻ rất lợi hại, hơn nữa tâm pháp võ thuật phòng ngự mà hắn luyện rất
đặc biệt, nhờ vào mấy cái đó thôi cũng đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
“Có mới nói.” Thân Văn Bân tựa tiếu phi
tiếu liếc mắt nhìn Vinh Khô “Ngươi mới chỉ học võ ba năm, vốn dĩ chính trận tỷ
thí kia đã là không công bằng, huống chi cả ta và ngươi đều bị bịt mắt.”
Kỳ thực là ngang tay, nhưng xét thấy Vinh
Khô chỉ luyện võ công vài năm, Hoàng đế vẫn tuyên bố Thân Văn Bân thua cuộc.
Vinh Khô nghe lời y nói xong, chỉ cười
cười chứ không nói gì nữa.
_______________
1 Niên ấu : còn nhỏ tuổi
2 Mạn bất kinh tâm: [漫不经心] không
chút để ý/mạn bất kinh tâm/ thờ ơ/ không để ý/không đếm xỉa tới (source: Dict)
3 Thiên hàn vi hư: Trời lạnh là bệnh, nhược
4 Thần du thiên ngoại: đại khái là đi đâu đó trên trời chứ
không ở dưới đất
Đệ Thập Tứ Chương : Sái Ý Du Nhiên
Cung nhân dọn dẹp mọi thứ trong vô thanh,
đi lại cũng thật cẩn thận, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Vinh Khô cúi đầu, im lặng ngồi một bên.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
Hoàng đế khẽ cau mày nhìn thiếu niên trước
mặt, chỉ cần ở cạnh người này, y luôn khó có thể khống chế tâm trạng của mình,
nhịn không được mà chú ý nhất cử nhất động của đối phương. Ba năm qua, y vẫn
như trước, không thể nào đoán được tâm tư của thiếu niên này.
Trước khi Vinh Khô hồi cung, những việc
làm lén lút của đám người Tấn Đình Chi cùng Bàng Thân đều được che giấu cực kỳ
cẩn thận. Kỳ thực chỉ cần dụng một chút nhân lực và sức lực, y tự có cách triệt
để tra ra thế lực của bọn họ. Không thì phí một phen khí lực cũng có thể đem
tai họa ngầm này thanh trừ bảy tám phần.
Có điều Tấn Hầu phủ hiện tại đã khác so
với trước đây. Tấn Hầu này vẫn còn có chút giá trị lợi dụng.
Chế hành1 của
triều đình từ xưa đến nay, luôn cần có vài thế lực trụ cột nhưng bất đồng chống
đối song song nhau. Mà đại diện cho phe cánh lão phái là Tấn Đình Chi lại có
điểm yếu của mình, là thân nhân của y.
Huống hồ quân cờ trước mắt này thân phận
không giống người thường, đối với Tấn Hầu cùng những kẻ theo hắn, tuyệt đối là
công cụ tốt đối với việc tranh đoạt quyền thế.
Thế thì cứ tiện
tay thuận thủy thôi chu2 một chuyến đi vậy.
Đại Hạ từ khi khai quốc đến nay, kẻ kế
thừa ngôi vị Hoàng đế đều là thông qua tranh đấu mà đoạt được. Thân Hoa Ngự y
cũng là kẻ đã dẫm lên máu của thân huynh đệ mà bước lên hoàng vị, thế nên hiện
tại đối với nhi tử, tất nhiên cũng sẽ không lưu tình.
Hoàng thất vốn là nơi thắng làm vua thua
làm giặc.
Y chỉ cần ngồi im lặng mà thưởng thức các
trọng thần cùng hoàng tử tranh đấu với nhau.
Lúc trước Phó Miễn trong lúc vô ý mà thu
lưu hài tử vừa sinh ra đã bị y vứt bỏ này. Y dù biết rõ tung tích của đối
phương, cũng mặc kệ không bận tậm. Chỉ bảo Phó Miễn coi trọng hắn, lưu mạng
sống cho hắn là được rồi.
Mãi cho đến khi vi phục trở lại cố đô, y
nhiều lần nghe Phó Miễn nhắc đến người này, trùng hợp lúc này các hoàng tử lớn
trong cung cũng đã đến tuổi thành niên, không thì cũng là cận thành niên, những
tên này bắt đầu có khuynh hướng không an phận. Thế là y nhất thời nổi ý, quyết
định thử gặp hài tử này một lần. Nếu có thể lợi dụng thì mang về hoàng cung
cũng không tệ lắm.
Trong lòng y,
ngay từ đầu Vinh Khô đã là một khí tử3.
Nhưng mà, vĩnh viễn y cũng không thể nào
quên được cảnh tượng lần đầu tiên gặp thiếu niên này.
Dưới hoàng hôn, thiếu niên nhỏ nhắn gầy
yếu lẳng lặng đứng im bên bờ hồ.
Một hình ảnh rất bình thường như thế, lại
khiến cho y như thế nào cũng vô pháp quên đi. Hình ảnh ấy từ lúc đó trở đi lúc
nào cũng thoáng ẩn thoáng hiện trong đầu y.
Có đôi lúc y nhìn thiếu niên trầm tĩnh này
mà không khỏi nổi lên lòng nghi nghờ, cho rằng người này tâm tư quá mức thâm
trầm.
Cũng có đôi khi y nhìn thiếu niên dường
như đối với mọi sự đều không để vào tâm, lại không biết tại sao nổi lên một
chút hoang mang trong lòng.
Với Vinh Khô, trong lòng y nảy cảm giác
không thể nắm được trong tay, cảm giác trước giờ y chưa từng gặp phải…
● ● ●
Vinh Khô nâng mắt, nhìn về phía người đang
hỏi mình ”Nhi thần nghĩ đến kì săn bắn sắp tới.”
Ánh mắt hắn lúc tốt lúc xấu.
Địa điểm đi săn là ở bãi săn ngoại thành,
không thể so với nội cung quen thuộc, hành động bình thường tất nhiên sẽ có chỗ
bất tiện.
Hoàng đế thản nhiên đáp lại “Chú tâm quan
sát một chút là được.” dừng một lát, lại tiếp “Ngươi kỵ xạ không tốt, trẫm cũng
không truy cứu, nhưng đã là hoàng tử Đại Hạ, võ nghệ tuyệt đối không được thua
kém. Lúc thường luyện công cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng ưu thế.”
“Phụ hoàng giáo huấn rất phải.” Vinh Khô
nhẹ giọng đáp “Nhi thần sau này sẽ cố gắng theo võ sư học tập.”
Lợi dụng ưu thế mà Hoàng đế nói là ám chỉ
đến lần thí võ kia, hắn đã đưa ra đề nghị che mắt mình cùng đối thủ tỷ thí.
Vừa vặn đối thủ của hắn lúc dó là Nhị
Hoàng huynh, đối phương tất nhiên không muốn thừa dịp mà thắng hắn nên cũng
đồng ý bịt hai mắt mình lại.
Kết quả là hắn thắng, Hoàng đế tất nhiên
cho là hắn đã sử dụng thủ đoạn!
Nghe Vinh Khô trả lời, nét mặt Hoàng đế
càng khó coi hơn. Mấy năm qua, lời thiếu niên này nói với y nhiều nhất cũng
không ngoài những câu nói nhận lệnh.
Không hiểu sao, y có chút không thích.
Hoàng đế không kiên nhẫn phất tay bảo
“Được rồi, ngươi lui ra đi.”
●
● ●
Từ Dục Hoành cung đi ra, Vinh Khô liền
đụng phải các huynh đệ của mình.
Cầm đầu chính là Tam Hoàng huynh của hắn,
Huệ Thân vương Thân Văn Úy. Đối phương nói với hăn vài câu, vờ như vô tình mà
hỏi “Ngũ Hoàng đệ đây cũng là đến dụng thiện cùng phụ hoàng sao?”
Vinh Khô không giấu diếm, hạ mắt nhìn vào
mũi chân, thản nhiên trả lời “Ân.”
Thân Văn Úy nghe xong, cổ quái nở nụ cười
“Phụ hoàng thật đúng là quan tâm ngươi…” nói xong lại bảo “Vẫn còn nửa năm nữa
ngươi sẽ thành niên nhỉ, phụ hoàng đã cho ngươi chọn nơi kiến phủ nào chưa?”
Đưa tay xoa nhẹ trán, Vinh Khô thấp giọng
trả lời “Xuất cung kiến phủ, cũng không vội lắm, phụ hoàng tự có định đoạt…
Hoàng huynh nếu không còn việc quan trọng, vậy Vinh Khô hồi Thanh Thu cung
trước.”
Thân Văn Úy này đối với mọi người đều là tao
nhã hữu lễ. Nhưng từ sau lần tham gia yến tiệc tẩy trần, mỗi lần gặp mặt y,
giống như êều phải một hai câu châm chọc hắn mới thỏa mãn.
“Sao thế?” Thân Văn Úy nhìn chằm chằm
gương mặt trắng nhợt của Vinh Khô, tự tiếu phi tiếu “Cùng ta nói chuyện rất khó
chịu sao?”
Nhẹ nhàng hạ lông mi, Vinh Khô trả lời
“Hoàng đệ không dám.” lại nâng mi đảo mắt nhìn các Huynh đệ đứng một bên “Vinh
Khô còn có vài khóa nghiệp cần học, đi trước một bước.
Dứt lời, cũng không thèm nhìn phản ứng của
mọi người liền cùng Lam Minh tự ý rời đi. Thân Văn Úy nhìu mày, chờ đến khi
thân ảnh Vinh Khô biến mất ở hành lang gấp khúc rồi, mới khẽ hừ một tiếng xoay
người đi.
●
● ●
Ngày đi săn đến rất nhanh.
“Chứng đau đầu của Điện hạ có đỡ chút nào
chưa?”
Lúc xuất phát, Lam Minh có chút lo lắng
hỏi Vinh Khô, đến khi nhìn thấy nụ cười trấn an của đối phương mới cảm thấy an
tâm, chuyển đề tài “Nghe nói lần này có không ít công tử nhà vương công đại
thần cũng tham gia.”
“Phó Tiểu công tử nhất định cũng theo bọn
họ đến.”
Vinh Khô nghe vậy khẽ cười “Công phu kỵ xạ
của hắn cực hảo, lần này nhất định sẽ rất nổi trội.”
“Nổi trội thì sao!” một đạo tảng âm trong
trẻo từ ngoài cửa cung đột nhiên truyền đến “Bản công tử đây chính là có bản
lĩnh thật sự trong người, những kẻ khác đừng hòng muốn nổi trội hơn bản công
tử!”
Vinh Khô thình lình dừng bước, có chút
giật mình, trừng lớn ánh mắt, nhìn đến thân ảnh mơ hồ đang nghiêng người dựa
vào cửa… Phó Hòa Cẩn?
Vài năm không gặp, hiện tại vóc dáng ngơời
kia to cao lên không ít, đang trong tâm trạng cực kỳ cao hứng “Vinh Khô, lâu
rồi không gặp!”
“Gào loạn cái gì!” Lam Minh gằn giọng quát
to “Nơi này là hoàng cung, hơn nữa… Phó tiểu công tử, ngài thấy Điện hạ sao
không biết quỳ xuống, lại dám gọi thẳng tục danh của Điện hạ?”
“Lam Minh”
Vinh Khô nhẹ giọng hạ lệnh cho Lam Minh,
tăng nhanh cước bộ dừng lại trước mặt Phó Hòa Cẩn, nhẹ nở nụ cười “Đã lâu không
gặp…” nhưng lại không ngờ, hài tử này hoàn toàn mất đi vẻ nhút nhát ngày nào,
hoàn toàn thay đổi hẳn.
Phó Hòa Cẩn lúc nãy còn có chút không tự
nhiên, vừa trông thấy nụ cười quen thuộc, trong nháy mắt đã hoàn toàn thả lỏng
tâm tình, cũng không thèm màng xung quanh, ôm lấy Vinh Khô, gọi một hơi “Vinh
Khô, Vinh Khô…”
“Được rồi.” Vinh Khô bật cười “Cũng đã
mười ba tuổi, sao vẫn giống hệt hài tử như vậy chứ.”
Vẻ xa lạ cùng ngăn cách lúc trước đã nhạt
đi rất nhiều. Đã ba năm trôi qua, nhưng giữa hai người tựa như không hề lưu lại
chút bóng dáng nào của quãng thời gian ba năm kia.
Phó Hòa Cẩn nhìn thấy ánh mắt chằm chằm
của Lam Minh, mới chợt nhận ra hành vi thất lễ của mình.
Ngượng ngùng rút tay lại, Phó Hòa Cẩn gắt
gao nhìn chằm chằm vào gương mặt Vinh Khô “Vinh Khô, chúng ta thật sự đã lâu
rồi không gặp.”
“Ân, ngươi nói mấy lần rồi.” Vinh Khô nhẹ
nhàng mỉm cười “Hôm nay là ngày xuất phát đến chỗ săn, ngươi tại sao lại tiến cung
làm gì?”
“Ta đã cầu xin phụ thân nhiều lần…” Phó
Hòa Cẩn trả lời ngắn gọn “…người mới cho phép ta gặp ngươi… Ta nhất thời hưng
phấn, chợt nhớ ngươi cũng tham gia đi săn nên tiện thể tiến cung tìm ngươi.”
Phó Hòa Cẩn vẫn giống hệt như trước, vừa
lôi kéo Vinh Khô vừa cằn nhằn cử nhử nói không ngừng.
Thở dài một cái, Vinh Khô xoa xoa thái
dương “Duệ Trữ, nếu không xuất cung, chúng ta sẽ không đuổi kịp mọi người.”
Nghe vậy, lúc này Phó Hòa Cẩn mới ngượng
ngùng khép miệng lại, theo chủ tớ Vinh Khô lên mã xa xuất cung.
_______________
1 Chế hành : chế là lệ/quy định, đại khái như là phải
có; còn hành là cán cân, hai từ này nôm na mà diễn giải là sự cân bằng cần có
(trong triều đình)
2 Thuận thủy thôi chu: [顺水推舟] thuận nước mà đẩy thuyền, có sẵn thì cứ
ăn, đại khái là thế
3 Khí tử: đứa con đã chết (*cắn khăn* tội em ấy
quá)
Đệ Thập Ngũ Chương : Thả Khán Thanh Sơn
Sơn quang hốt
lạc, tán phát tịch lương1 .
Lam Minh cầm
trên tay bỉ sưởng2 bạch sắc, nét mặt gấp gáp đi đi lại
lại khắp nơi trong doanh địa. Chợt nghe một tiếng ngựa hí, phía trước có vài
thế gia công tử đang cùng nhau bàn luận về chuyện đi săn hôm nay thu hoạch
những gì.
“Lam tổng quản!”
Lam Minh bất đắc dĩ dừng bước, hành lễ với
Phó Hòa Cẩn “Phó tiểu công tử, nô tài…”
Phó Hòa Cẩn khẩn trương hỏi “Vinh… Điện hạ
đâu?”
Hiện tại y đối với việc săn bắn không có
hứng thú. Vốn dĩ hôm nay dự định cùng Vinh Khô tái mã một trận như lúc trước— y
không tin Vinh Khô thực sự ngay cả ngựa cũng không cưỡng được.
Bất quá vì Hoàng đế đặc biệt coi trọng lần
đi săn này, nên hết thảy thế gia công tử đều buộc phải tham gia, nếu đứng đầu
sẽ được ngợi khen.
Lam Minh sắc mặt khó xử “Điện hạ, người…”
dừng một chút, đảo nhanh mắt nhìn bốn phía rồi mới kề sát vào cạnh Phó Hòa Cẩn
hạ giọng nói “Phó tiểu công tử, không thấy Điện hạ đâu.”
Phó Hòa Cẩn ngẩn người “Không thấy?” nhất
thời y cũng không để tâm tới ý tứ trong lời nói của Lam Minh.
Lam Minh trong lòng sốt ruột, tìm cả ngày
cũng không thấy Vinh Khô, vốn định đi bẩm báo Hoàng đế nên cũng không muốn tiếp
tục dây dưa với Phó Hòa Cẩn nữa, bèn nói sơ lược “Lúc nãy ở triền núi phía tây,
Điện hạ bảo muốn nhìn các ngài săn bắn một chút. Nô tài thấy trong núi có chút
lạnh, nên thay Điện hạ trở về lấy bì sưởng, không ngờ đến khi nô tài quay lại
triền núi thì không thấy bóng dáng Điện hạ đâu…”
Vừa nghe nói xong, Phó Hòa Cẩn lập tức nôn
nóng níu vạt áo Lam Minh “Vậy tại sao ngươi không đi tìm người đi! Bãi săn rất
triền núi phía Tây gần rừng hoang, nơi đó có rất nhiều dã thú…”
“Những nơi có thể tìm nô tài đều đã tìm
qua.” sắc mặt Lam Minh trở nên khó coi, ngữ khí theo đó cũng cáu gắt một chút
“Nô tài đang định đi bẩm báo Hoàng thượng, Phó tiểu công tử, thỉnh ngài buông
nô tài…”
Dứt lời, y liền né đi, không tiếp tục để ý
đối phương nữa mà vội vàng chạy về hướng lều của Hoàng đế.
● ● ●
Ngược sáng, Vinh Khô căn bản không thể
thấy rõ hai người đối diện.
Hắn xoa nhẹ hai mắt cá chân một chút rồi
mới chậm rãi đứng lên, chăm chú nhìn thẳng vào bóng đen của người đứng bên kia.
Đang lúc Vinh Khô đắn đo có nên mở mêệng
hay không thì phía đối diện truyền đến một đạo thanh âm hùng hậu mà trầm thấp
“Ngươi là người phương nào?”
Buông tay xuống, hắn im lặng một lúc mới
chậm rãi trả lời “Thân Vinh Khô.”
“Nguyên lai là Lý
Quận vương…”
Từ thanh âm, có thể
đoán là một người còn trẻ. Vinh Khô hơi híp mắt, muốn trông thấy bộ dạng của
người đang nói cho rõ, nhưng mà hiện tại trời đang lúc chạng vạng, ánh sáng đã
dần tắt hẳn, hắn chỉ có thể dựa vào thanh âm mà đoán được đối phương có ba
người.
Phía đối diện im lặng
một chút, người lúc nãy nói chuyện lại mở miệng “Thần Viên Hoàn tham kiến Vương
gia.”
Bóng người thoáng lay
động hạ thấp xuống, có lẽ là hai người đứng ở ngoài ánh sáng hướng hắn quỳ
xuống.
Vinh Khô không bảo
đối phương đứng dậy, chỉ rũ mi mắt khẽ cười cười “Viên đại nhân…”
“Kỳ thật trong triều,
trên dưới đều gọi ta là Ngũ điện hạ…”
Đối phương không lên
tiếng trả lời, hắn suy nghĩ một lúc lại bổ sung “Mắt ta nhìn không tốt lắm, bất
quá ta có thể từ thanh âm mà đoán ra vị trí của ba người các ngươi.”
Lời vừa nói ra, hai
người đang quỳ trên mặt đất lập tức phi thân đánh về phía Vinh Khô. Hai người
liên thủ kích xuất chưởng về phía hắn. Thân thể Vinh Khô gặp nguy hiểm liền cấp
tốc lùi về phía sau, phật châu trên cổ tay trong nháy mắt bung tứ tán, hướng
bốn phương tám hướng mà bắn tới.
Hai người vây công3 nhanh nhẹn né tránh, kẻ lúc nãy muốn
đánh lén Vinh Khô vừa vặn bị phật châu bắn trúng vào mắt, tức thời hét thảm một
tiếng.
Vinh Khô nhân cơ hội
hướng sang bên kia chạy trốn, miễn cưỡng vận khinh công.
“Bắt lấy hắn!”
Kình phong tả hữu
đánh úp lại, Vinh Khô khó khăn lắm mới tránh né công kích đánh tới, lập tức đề
khí phóng lên đại thụ cách đó không xa. Nhưng những kẻ truy sát lại không muốn
buông tha cho hắn.
Từ cổ họng tràn ra
một mùi vị ngòn ngọt, Vinh Khô cố gắng hết sức né tránh.
Đáng tiếc thể lực hắn
bắt đầu dần chống đỡ không nổi. Dù gì hắn cũng chỉ mới học võ ba năm, mà những
kẻ muốn giết hắn trước mặt, võ công so với võ sư của hắn rõ ràng là
không thua kém chút nào.
● ● ●
Vinh Khô ngồi bệt
dưới đất, há miệng thở dốc, mắt cá chân đau đến mức không thể đứng dậy được…
Lúc nãy nghe được
loáng tháng tiếng vó ngựa từ xa vọng tới mới buông lỏng một chút, không ngờ
suýt làm mình mất mạng. Cũng may đến phút cuối cùng, kỵ mã tìm kiếm hắn đúng
lúc đuổi tới kịp. Ba người truy sát hắn lúc đó mới lo đào tẩu.
“Thế nào?”
Có người đi đến trước
mặt hắn. Giọng nói lạnh lùng quen thuộc làm Vinh Khô thoáng giật mình. Đang
trong lúc hoang mang, hắn không kịp suy nghĩ xem người đến là ai.
“Có vẻ như không ổn
lắm.” hắn cúi đầu, nhẹ giọng trả lời “Bị trặc chân.”
Hoàng đế cau mày, cúi
đầu nhìn bộ dạng thiếu niên đang ngồi dưới gốc lão thụ, trầm mặc một lúc lâu,
đột nhiên y cúi người ngồi xuống bên cạnh, thuận tay xoa chân Vinh Khô.
“Lam Minh bẩm báo với
trẫm, bảo ngươi mất tích” Hoàng đế ngữ khí bất duyệt, một câu thẳng thừng liền
nói ra lời chất vấn “Nơi này là rừng sâu, đến thời điểm buổi tối càng nguy
hiểm, một mình ngươi chạy đến đây làm cái gì? Lúc nãy những người kia là ai?
Bọn chúng vì sao lại truy sát ngươi?”
Nơi mắt cá chân đột
nhiên truyền đến một trận ấm áp, hơi ấm lan đến những vết thương trên người,
làm cho cơn đau nhất thời giảm đi rất nhiều.
“…”
“Tại sao không trả
lời?” Ánh mắt Hoàng đế lạnh đi, nhìn chằm chằm vào Vinh Khô đang cúi mặt, càng
lúc càng khó chịu “Ngẩng đầu lên!”, lại thấy Vinh Khô nghe theo lời mà ngẩng
mặt lên, đáy mắt tăm tối lộ ra tia mờ mịt.
“Hồi bẩm phụ hoàng,
lúc hạ ngọ nhi thần bất cẩn lạc đường.” Vinh Khô mở to hai mắt, thấp giọng trả
lời từng vấn đề “Sau đó lại bị đau chân nên nhi thần ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi
một chút, cũng không rõ ba người kia từ đâu mà đến. Bọn họ trốn ở trong rừng,
nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà nhi thần nghe không hiểu.”
“Sau đó nhi thần bị
bọn họ phát hiện, nên mới bị bọn họ truy sát.”
Dời đi tầm nhìn từ đôi mắt trường tiệp4 có
đôi chút kích động, Hoàng đế nghe hắn nói xong, sắc mặt lạnh đi “Ngôn ngữ ngươi
nghe không hiểu?”
Vinh Khô nhẹ gật đầu
“Có lẽ là không phải quốc ngữ ngôn của chúng ta… Một người trong số đó còn tự
xưng hắn là đại thần trong triều, xưng danh là Viên Hoàn.”
Nhìn sắc mặt Vinh Khô
dần khởi sắc trở lại, Hoàng đế thả lỏng tay, thản nhiên nói “Trở về.”
Cơn đau nơi mắt cá
chân đã gần như tiêu tan, Vinh Khô chống lên thân thụ đứng lên, cung kính tạ ơn
“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng…”
Lúc hắn gấp gáp đuổi
theo bước chân Hoàng đế, lại gặp phải dưới đất có chỗ trơn trợt, suýt nữa đã
ngã ập xuống đất.
“Sao lại như vậy?”
Hoàng đế đột nhiên xoay người lại, nhìn thiếu niên loạng choạng, trầm giọng hỏi
“Còn bị thương chỗ nào khác?”
“Không có, chỉ là
bước đi có hơi choáng một chút.”
Hoàng đế nhìn Vinh
Khô bước chầm chậm đến gần, trong lòng bỗng xẹt qua một tia quái dị, phóng hai
bước đến trước người đối phương, hành động mà không kịp suy nghĩ, một tay trực
tiếp ôm lấy thiếu niên.
Vinh Khô mở to mắt,
nhìn nửa mặt nam nhân gần trước mắt mình.
Đi một đoạn, trước
mắt là một sơn đạo nhỏ. Hoàng đế an trí Vinh Khô trên lưng ngựa trước, sau đó
mới phóng ngườii lên “Ngồi vững!”
Thân hình mới nãy còn
lạnh lẽo được bao bọc trong ấm áp, Vinh Khô trầm mặc tựa vào ngực Hoàng đế,
nghe sơn phong thổi qua gào thét bên tai. Hồi lâu, hắn dời tầm mắt, nhìn ánh
nắng chiều cuối chân trời.
“Đang suy nghĩ gì?”
Một lúc lâu sau, Vinh
Khô mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại “Nhi thần đang nhớ lại những người lúc
nãy…”
Hoàng đế nghe thấy,
chỉ khẽ nhếch miệng.
“Tuy là nghe không
hiểu được lời bọn họ nói có ý gì, nhưng nhi thần lại nhớ rõ từng lời bọn họ đã
nói.”
_______________
1 Sơn quang hốt
lạc, tán phát tịch lương : hai câu này ngụ ý tả cảnh thì phải.
Đại khái là “ánh sáng khuất sau lưng núi, cái lạnh chiều tàn đang tản dần ra”
Hơ, sợt gu gồ thì thấy có 1 bài thơ của Bạch
Cư Dị có 2 câu na ná câu trên, nhưng 2 câu có phân cách bởi 1 câu thơ
giữa, cũng không rõ là bản dịch thơ có đúng không, vì ý nghĩa 2 câu trên là
mình dựa vào ý thơ trong thơ Bạch Cư Dị mà giải thích…
Hạ nhật Nam Đình hoài Tân Đại / 夏日南亭懷辛大
2 Bì sưởng: áo lông cừu
3 Vây công: cùng bao
vây tấn công, túm lại là hội đồng
4 Quốc ngữ ngôn: ngôn ngữ
của quốc gia
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét