Năm nay hắn năm tuổi.
Chuyện trước 5 tuổi, hắn nhớ không nhiều lắm. Năm năm qua, hắn
vững vàng nhớ kỹ một việc, không được khóc, đặc biệt khóc trước những trò mà kẻ
khác bày ra, càng khóc sẽ càng bất hạnh.
Đã qua trưa mà hắn vẫn không có bữa cơm, đồ ăn sáng tựa hồ cũng
chẳng thấy. Cung nữ, thái giám chăm sóc hắn đi đâu không rõ.
Hồng Tụ thường rất ít quản, đem hắn cho một người cung nữ, một
người thái giám chiếu cố. Đôi cung nữ thái giám lúc đầu còn cho hắn ăn cơm,
thời gian lâu, phát hiện căn bản không có nhân quản, liền sơ suất cả sinh hoạt
hàng ngày. Vốn hai người đó trong bụng nghĩ cơm nước không dành cho hắn nên
chậm chạp.
Hắn ngửi thấy mùi hương bay ra từ gian ngoài, nơi mẫu thân hắn
nghỉ ngơi truyền đến.
Hắn suy nghĩ một chút, sờ sờ cái bụng lép, quyết định mò vào
trong phòng xem thử. Nếu vận khí tốt, trong phòng không có ai, hắn có thể ăn
điểm tâm trên bàn.
Ngày hôm nay vận khí hắn tựa hồ cũng không xấu. Mẫu thân ở trong
phòng nhưng nằm trên giường giả như đang ngủ.
Điểm tâm để trên bàn phía trước giường, hắn chỉ cần lặng lẽ tiến
lại, lặng lẽ cầm lấy một cái rồi đi ra, hẳn sẽ không bị ai phát hiện.
Len lén từng bước một tiến đến trước giường, hắn nhanh chóng với
lấy điểm tâm nhét vào miệng, sau đó vội vã lui ra.
Mẫu thân hắn không tỉnh. Hắn vẫn an toàn.
Mỹ vị đích điểm tâm hắn không có thưởng thức mà nuốt trọn xuống
bụng.
Liếm liếm môi, ăn một chút điểm tâm, bụng càng thêm đói. Nếu lấy
thêm lần nữa, chắc cũng sẽ không bị phát hiện. Không sợ, phải nhanh lên một
chút !
“Ngươi làm gì ở đây?”
Một tiếng la chói lói vang lên ngay sát tai khiến hắn sợ hãi
đánh đổ mâm ngọc trên bàn.
“Người đâu! Các ngươi chạy đâu rồi! Để nghiệt tử này đến đây mà
không ai hay biết!”
Vừa lên tiếng thì không biết từ đâu xuất hiện ba, bốn cung nữ và
thái giám, Hồng Tụ cũng có mặt.
Hiền phi ném gậy trúc cho Hồng Tụ nói:
“ Người dạy hắn thế nào? Khiến hắn chạy đến trước giường bản
cung ăn vụng?”
“Hồng Tụ đáng chết.” Hồng Tụ vội vã quỳ xuống, nhặt lấy gậy trúc
nói: “Hồng Tụ không để ý dạy bảo Tứ hoàng tử cho tốt, Hồng Tụ nguyện ý chịu
phạt.”
“Chịu phạt? Vì sao ngươi phải chịu phạt? Vương tử phạm pháp tội
giống thứ dân, ngày hôm nay bản cung sẽ cho hắn biết phạm tội sẽ lãnh hậu quả
gì! Xuân Lan, thay bản cung vả miệng!”
Tiếng “Vâng” đáp lại dứt khoát, một cung nữ đi tới trước mặt
Hoàng Phủ Kiệt.
Hoàng Phủ Kiệt ngơ ngác nhìn cung nữ trước mặt, lúc thấy đối
phương đưa tay lên cao định đánh, hắn vội nhắm chặt mắt lại.
Cung nữ tát mỗi bên má hắn một cái, mẫu thân hắn ở bên cạnh giáo
huấn một câu: ” Tát này giáo huấn ngươi để ngươi biết lễ nghi của hoàng tử”
“Chát!”
Cảm giác khuôn mặt nóng lên, đau rát. Hoàng Phủ Kiệt không dám
sờ lên xem thử, cũng không dám khóc, lại càng không dám né tránh. Bởi vì hắn
biết nếu làm thế, mẫu thân càng tức giận, đến lúc đó hắn sẽ phải chịu giáo huấn
nhiều hơn.
“Tát này giáo huấn ngươi đường đường là hoàng tử, vậy mà dám học
nhân thói ăn vụng. Bản cung quyết đánh, dạy bảo tên tham ăn như ngươi. Để xem
sau này ngươi có dám ăn vụng hay không!”
“Chát! Chát!”
Khóe miệng hữu huyết chảy ra. Hoàng Phủ Kiệt bị đánh đến thân
thể gục xuống, ngã nhào trên đất.
Hiền phi không thèm để ý, lệnh thái giám nâng Hoàng Phủ Kiệt
dậy, cho nữ tỳ Xuân Lan bạt tai đủ mười cái.
Mười bạt tai chưa đánh xong, Hoàng Phủ Kiệt rốt cuộc đau quá
phải khóc lên. Hắn cũng muốn nhẫn nại chịu đựng, hắn cũng không muốn rước thêm
sự chán ghét, nhưng hắn thực sự rất đau, mà hắn không thể chạy đi đâu được.
Hiền phi nghe hắn kêu khóc, nhìn vẻ mặt biến dạng vì khóc, vùng
xung quanh mi cốt càng nhăn sít, ánh mắt nàng lộ ra vẻ chán ghét.
“Hồng Tụ, ngươi nghe cho rõ lệnh bản cung, hai ngày sau trừ nước
ra, không cho hắn ăn cơm! Gọi người trông chừng hắn, không được để hắn ra khỏi
cửa phòng một bước!”
” Rõ, thưa nương nương.”
” Nếu như hắn không nghe lời, còn dám kêu khóc, ngươi thay bản
cung ban phát, hảo hảo giáo huấn hoàng nhi.”
“Vâng, nương nương.” Hồng Tụ nắm chặt trong tay gậy trúc, đây là
Hiền phi ban cho nàng quyền lực giáo huấn hoàng tử.
--------------
Tối đến, đói không chịu nổi, Hoàng Phủ Kiệt lấy ở dưới gầm
giường một cái thìa đồng, bắt đầu đào phía góc tường.
Trong phòng không ai giúp hắn đốt đèn nên tối như mực. Có điều,
hắn đã quen rồi. Hơn nữa, hắn cũng không hiểu được sao buổi tối phải điểm đăng
(thắp đèn), hắn cho rằng đêm tối nên là như vậy.
Đào mãi, đào mãi, hắn dần mất khí lực.
Thế nhưng nếu như không đào, hai ngày sau hắn sẽ không có đồ ăn,
nếu như không thừa dịp hiện tại còn thể lực, để mặc cũng chỉ có thể nằm ở trên
giường gắng đợi thời gian trôi qua. Cái loại cảm giác khổ sở ấy, hắn đã hưởng
qua một lần rồi lại một lần, nếu như có thể tránh được, hắn cũng mong muốn
tránh.
Ngón tay mò mẫm, Hoàng Phủ Kiệt nhặt lấy thứ gì đó mềm mềm, nhét
vào trong miệng.
Không thể ăn, nhưng mà vẫn phải ăn.
Đây là bí mật của hắn. Bí mật chỉ có lúc đói.
Hắn đem một ít sâu bắt được trong hoa viên, nhất là loại mềm,
cùng bùn len lén giấu ở góc tường trong phòng.
Chỉ cần đào khai một khối gạch, chỗ đó cất giấu các loại bảo bối
giúp hắn vượt qua cơn đói. Có sâu, cũng có vô số thứ hổ lốn khác.
Những thứ kia giúp hắn vượt qua rất nhiều lần trừng phạt. Vì thế
hắn càng chăm thu thập chúng hơn.
-----------------
Khoảng chừng qua nửa năm sau, một hôm, hắn bị người ta đưa đến
một gian phòng lớn. Ngày đó, mẫu thân hắn cùng cung nữ, thái giám đem hắn ra
hảo hảo chỉnh trang lại một phen, dùng kéo cắt tóc, mặc cho hắn một bộ quần áo
vải bông màu tử sắc, thoạt nhìn rất sức sống.
Thời gian hắn đến, nội phòng đã có rất nhiều người. Ai cũng nhìn
hắn, thật giống như đang chờ hắn.
Ngay lúc hắn từng chút một nhìn những người xa lạ thì có một
tiểu hài tử đột nhiên khóc rống lên. Vừa khóc vừa kêu là có quỷ tới.
“Có quỷ a! Nương, nương, ta sợ, ta sợ lắm!”
Ngồi ở bên đấy khóc lớn là một tiểu hài tử, thoạt nhìn cũng chỉ
năm, sáu tuổi là cùng. Hài tử kia nhìn hắn, ánh mắt vừa hoang mang, vừa sợ hãi.
Bọn nhỏ vây quanh đó so với hắn lớn hơn một chút.
Trong phòng có đại nhân quát bọn nhỏ lui xuống, nhíu mày nhìn
hắn, không ngừng lắc đầu: “Hoàng tử dị mạo, không phải điềm tốt.”
Thanh âm của đại nhân tuy nhỏ nhưng mấy hài tử kia đều nghe
thấy. Họ nhìn nhau giây lát.
Chỉ một lần như thế. Một thời gian sau, hắn không được phép tiến
vào đại phòng lần thứ hai.
Nghe cung nữ Đông mai chăm sóc hắn nói, hắn hình như khiến bảo
bối hoàng đế thương yêu nhất sợ hãi, sợ đến phát bệnh, liên tục sốt cao hai
ngày.
Do đó, hoàng đế giận dữ, quở trách kẻ đưa Tứ hoàng tử đến thư
viện đọc sách là nhất phẩm Phiêu Kị đại tướng quân – Ngôn Tịnh. Dĩ nhiên, lý do
quở trách là tại hắn.
Không riêng hoàng đế giận dữ, mẫu thân hắn cũng tức khí vô cùng.
Ngoài việc hai ngày không để cho hắn ăn cơm, nàng còn cho phép
Hồng Tụ dùng gậy trúc quật lên lưng hắn hai mươi cái, trừng phạt tội xấu xa dọa
nạt Lục hoàng tử. Mẫu thân cũng phải đến cung Đức phi nhận lỗi với Lục hoàng tử
cùng mẫu phi của y. Sau khi trở về, chẳng hiểu vì sao, hỏa giận bốc lên, nàng
lấy thoa cài trên đầu đâm vào mi cốt hắn.
Da chỗ hàng mi cốt bị đâm thủng, xuất huyết.
-----------------
Sáu tuổi, Hoàng Phủ Kiệt kiễng đầu ngón chân soi mình trước
gương đồng, chính mình cũng đưa tay chọc vào mi cốt.
Vì sao nó không thể thấp xuống?
Mẫu thân từng đâm nó, còn dùng tấm phiến đè lên, Hồng Tụ cũng
dùng vải buộc chặt đầu hắn rất lâu, thế nhưng vẫn chẳng có tác dụng. Mi cốt hắn
so với thường nhân vẫn cao hơn.
Hắn tuy còn nhỏ nhưng cũng hiểu, nếu như không có mi cốt cùng
cái bớt, mẫu thân và Hồng Tụ, bọn họ sẽ không chán ghét hắn. Mà đệ đệ của hắn
cũng sẽ không vì thấy hắn mà sợ đến khóc váng lên.
“Phanh!”
Hắn liều lĩnh đập trán, ước ao mi cốt vì thế mà trở lại bình
thường.
“Phanh! Bang bang!”
Vết máu in dấu trên tường, để lại đám hồng sắc tròn nhỏ.
…….
Nghe nói các ca ca tìm đến hắn chơi đùa, hắn có điểm hoài nghi,
cũng có chút sợ, nhưng đồng thời cũng le lói tia hy vọng vui vẻ.
Các ca ca của hắn.
Ngoại trừ ngày đó tại đại phòng thấy bọn họ một lần, hắn tựa hồ
chưa từng gặp qua các ca ca này.
Mà trừ hôm ấy, hắn cũng chẳng bao giờ bước ra khỏi tiểu viện của
mình một bước.
Hồng Tụ đem hắn tới trước mặt các ca ca.
Khi các ca ca muốn dẫn hắn ra ngoài chơi đùa, Hồng Tụ không chỉ
không ngăn cản, mà còn mỉm cười dặn phải nghe lời các ca ca, không được làm các
hoàng tử mất hứng.
Vì vậy, hắn cùng các hoàng tử ca ca đến Lục điện.
Bọn họ còn tìm thêm mấy người tỷ muội, nói cùng nhau chơi trò bắt
quỷ.
Bởi vì hắn lớn lên rất giống quỷ, tất nhiên hắn phải sắm vai
quỷ.
Đám tỷ muội cách hắn rất xa, hai tay nhỏ bé bưng mắt len lén qua
khe hở nhìn hắn, vừa sợ, vừa hiếu kỳ.
Hắn cho rằng đó là trò chơi, cũng lấy tay che mắt, len lén qua
khe hở ở giữa nhìn các nàng, cũng cười cười với các nàng.
Kết quả. . . . . . các nữ hài tử kêu lên sợ hãi, cùng nhau trốn
sau các ca ca.
Hắn khổ sở buông tay, cúi đầu.
Sau đó hắn bắt đầu giả quỷ.
Quy tắc trò chơi chính là hắn trốn trong hoa viên, ở chỗ nào
cũng được, rồi người khác phải tìm ra hắn. Nếu như tìm được, cho hắn một đồng,
bắt hắn làm một việc. Cái này gọi là có tiền thì có thể sử quỷ thôi ma (!). Mà
quỷ không được cự tuyệt, càng không thể chạy trốn.
Hoàng Phủ Kiệt trốn sau giả sơn thạch, nghĩ mình sẽ không chạy
trốn. Nếu hắn chạy, bọn họ sẽ không bao giờ chơi cùng hắn nữa. Vì thế, vô luận
xảy ra chuyện gì, chỉ cần bắt được, hắn nhất định sẽ làm theo lời họ.
Hôm đó, hắn bị bắt rất nhiều lần, cũng làm rất nhiều chuyện. Mọi
người đều hài lòng, nhất là các tỷ muội, tựa hồ không còn sợ hắn, cười đùa
suốt.
Buổi tối trở về, mẫu thân mà hắn hiếm khi gặp gọi hắn đến, bắt
quỳ trên mặt đất cúi đầu trả lời. Nương hỏi hắn hôm nay cùng các hoàng tử,
hoàng nữ chơi trò gì.
Hắn đáp: Các huynh đệ đứng thành hàng, bắt hắn bò dưới khố mà
đi. Hắn từng dọa khóc Lục hoàng tử nên phải quỳ rạp xuống đất làm ngựa, cõng y
một vòng quanh hoa viên. Còn bị thoát quần tiểu lên, bôi bùn lên mặt, dùng chân
đạp.
Xong, hắn nói chơi vui. Còn nói các huynh đệ cũng rất cao hứng,
nói sau này sẽ còn đến tìm hắn chơi đùa nữa.
Hiền phi nương nương câm lặng không nói nên lời, cuối cùng mệt
mỏi cười lạnh một tiếng, phân phó Hồng Tụ: “Sau này dạy hắn lễ nghi liêm sỉ.
Bằng không hắn vĩnh viễn không rõ cái gì xấu, cái gì nhục, không phản kháng, thế
nào cũng sẽ bị công kích.”
Học được lễ nghi liêm sỉ, Hoàng Phủ Kiệt khó chịu vì phải ăn cơm
thừa canh cặn của kẻ khác hoặc không được cho ăn. Con giun xéo lắm cũng oằn,
hắn nói với Hiền phi là thái giám Cao Tân và cung nữ Đông Mai ăn vụng đồ của
mình.
Cao Tân và Đông Mai bị gọi tới hỏi, tự nhiên vừa dập đầu vừa kêu
oan.
Hiền phi thuận miệng bảo Hồng Tụ chú ý hơn bình thường một chút,
nói không được để cho kẻ khác bắt nhược điểm.
Thân đứng đầu đám nô tài ở cung này, đối với tình huống bất
khinh, bất trọng rõ ràng, Hồng Tụ bèn mắng Cao Tân và Động Mai một trận, khấu
trừ hai tháng lương bổng nghiêm phạt.
Hoàng Phủ Kiệt cho rằng từ nay hắn không còn lo bị đói nữa.
Nhưng đến ngày thứ hai, sau khi ăn no, bao tử liền đau buốt, đau đến chết đi
sống lại.
Mà phụ trách chăm sóc hắn là Cao Tân, Đông Mai lại an vị trước
mặt, dùng khăn nhét vào miệng hắn, hỏi : cơm tối ăn được không a? Sau này mỗi
ngày cho ngươi ăn đến no mới thôi, tránh để ngươi đi cáo trạng.
Hôm sau, hắn lại đau nhức, khóc lóc kể lể với Hồng Tụ rồi bị
Hồng Tụ bực mình đẩy ra.
Hắn cố lấy dũng khí đi tìm mẫu thân, kết quả trái lại còn bị
Hiền phi quở mắng, nói tầm mắt hắn chật hẹp, không biết đợi thời trả thù.
Về sau hắn bị Cao Tân, Đông Mai liên hợp lại chỉnh thêm vài lần.
Như là buổi tối để hắn ngủ trên đệm chăn ẩm ướt, lạnh lẽo. Kết
quả hắn bệnh nặng một thời gian ; bồn cầu đầy cũng không giúp hắn đảo, khiến
cho gian phòng hôi thối không gì sánh được ; đưa tới cơm canh lạnh lẽo, khẩu vị
kỳ quái, còn bẩn nữa; Đông Mai giúp hắn chải đầu thì cố ý kéo tóc, cào xước da
đầu hắn ; giúp hắn chuẩn bị nước tắm, nếu không phải bỏng giãy thì cũng lạnh
băng, hắn không muốn đi vào, bọn họ tức thì bắt phải vào, tựu chung đều là
những chuyện khó để lại vết tích bị hành hạ.
Cho đến khi hắn phải quỳ xuống, khóc thút thít nói sau này không
dám cáo trạng bọn họ, đồng thời ưng thuận về sau có gì đáng giá nhất định sẽ
hiếu kính hai người. Thế nhưng hai kẻ đó không vì vậy mà ân cần chiếu cố hắn.
Khoảng chừng qua hai, ba tháng, hắn lại bị gọi vào đại phòng.
Hồng Tụ nói ngoại công đã vì hắn vất vả, hắn phải hảo hảo quý trọng.
Vì vậy, hắn bắt đầu đọc sách viết chữ.
Hắn xuất hiện tại Thái học viện, bọn ca ca đệ đệ hình như đều
phi thường vui vẻ, bình thường gọi hắn cùng chơi đùa, còn có thể thường thường
tống vài thứ cho hắn ăn.
“Ô! Hảo ác tâm, ngươi thực sự ăn nó.” Lão tam che miệng lại.
Lão đại thú vị truy vấn : “Ăn ngon không?”
Hắn gật đầu, đem con kiến trong hộp nhét vào miệng.
“Quái vật!”
Có một lần, đại ca muốn cùng hắn luận võ, đánh hắn mặt mũi bầm
dập. Các huynh đệ chỉ vào hắn cười ha hả, nói mặt hắn so với bình thường cân
xứng hơn. Vì thế họ hướng Đại hoàng tử cúc cung nói lời cảm tạ, cảm tạ kẻ thi
triển quyền cước khiến hắn trở nên giống người hơn.
Hắn không nguyện ý thì đã bị mấy huynh đệ tiến tới đè ra, bắt
quỳ xuống, dập đầu trước đại ca.
Vài ngày sau, mặt hắn lại sưng lên, lần này là do nhị ca. Vẫn
như cũ, bị đánh xong phải dập đầu nói lời cảm tạ.
“Cảm tạ nhị ca cho ta dung mạo. Cảm tạ nhị ca quyền cước ban
ân.”
Sau đó là tam ca, còn có ngũ đệ, lục đệ.
Lục đệ không có sức khỏe, đẩy hắn xuống hồ nước bắt hắn phải bò
lên. Cứ mỗi lần hắn bò lên là đẩy lại xuống nước, hơn chục lần như vậy, cho đến
khi hắn nằm rạp trên đất bất động.
Cứ thế, cái trò chơi làm bạn kéo dài bốn, năm tháng trước khi bị
tiên sinh phát hiện ngăn lại.
Hắn còn nhớ rõ lúc tiên sinh nhìn hắn, dùng ánh mắt phi thường
thương hại xen lẫn chán ghét: “Thương cảm người tất có chỗ đáng trách. Người ta
nói tương do tâm sinh (tướng mạo ứng với lương tâm), xem tướng mạo ngươi cũng
không phải kẻ lương thiện. Trời đã định ngươi kiếp trước gieo nghiệp chướng,
kiếp này phải hoàn lại. Thật đáng buồn mà cũng đáng thương!”
Hoàng Phủ Kiệt không hiểu nhiều lời tiên sinh nói, nhưng hắn
biết đó chẳng phải là những lời tốt lành.
Buổi tối, Hoàng Phủ Kiệt cầm thìa đồng đào nơi góc tường.
Bên trong xuất ra một ít cơm cặn nhưng ăn nhiều sẽ no, rồi hắn
ngồi ngẩn người.
Trong phòng tối như mực…. băng lãnh… băng lãnh…
-----------------
Đã biết đọc sách viết chữ, hắn không còn là đứa trẻ cái gì cũng
không hiểu nữa. Hắn đã biết cái gì hảo, cái gì xấu. Cũng biết hắn vô luận nỗ
lực ra sao đều khó, phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Cho dù hắn khiếu nại sự tình bi thảm, cũng sẽ chẳng có người
đồng tình, trái lại còn cười nhạo hắn, thậm chí là bỏ đá xuống giếng (giậu đổ
bìm leo).
Hắn nên chết sớm. Không, hắn căn bản là không nên sinh ra.
Thế nhưng hắn tịnh không muốn chết. Hắn thậm chí không biết chết
như thế nào. Chỉ là nghe được bọn cung nữ thái giám trong cung thường chỉ vào
hắn nói, sao mi còn không sớm chết đi.
Nhìn thìa đồng trên tay, một đầu đã bị hắn mài thập phần sắc
bén, hắn nhẹ nhàng dùng phần đầu bén nhọn đâm vào đầu ngón tay, mỉm cười.
Ngày hôm sau, lão nhị Hoàng Phủ Cẩn phát hiện trên ghế mình có
một bị túi giấy gói lấy gì đó, không khỏi hiếu kỳ mở ra nhìn một chút. Vừa nhìn
xuống, Hoàng Phủ Cẩn biến sắc.
Mà Lục hoàng tử nhỏ tuổi nhất, đứng phía sau trông thấy thứ ở
trong túi, cũng sợ hãi la toáng lên, lập tức khóc inh.
Hoàng Phủ Kiệt cũng đứng dậy, nhón chân lên xem. Xem xong, sợ
đến mức run bắn.
Một chiếc vòng trong túi rơi ra, phát tiếng kêu lanh lảnh.
“Ai? Là kẻ nào làm!” Một lúc lâu, lão tam mới lên tiếng.
Lão tam tính tình nóng nảy, thanh âm giờ nghe như tiếng khóc,
nhặt chiếc vòng lên, nhìn đống huyết nhục, đau đớn nói :
“Đây là vòng của Tuyết nhi, là Tuyết nhi của ta ư? Kẻ nào? Là
ai? Lâm Ý, mau, ngươi mau quay về xem Tuyết nhi còn sống hay không, mau a!”
Thư đồng Lâm Ý liền vội vã xông ra ngoài.
Tiên sinh nhìn không được, trước tiên thu lại đống huyết nhục.
Sau một nén nhang, Lâm Ý trở lại nói không tìm được khuyển Tuyết
nhi mà tam hoàng tử yêu quý.
Tam hoàng tử kinh hoàng tại chỗ, nắm vạt áo Nhị hoàng tử lên hỏi
hắn chuyện gì đã xảy ra.
Thư viện trở nên đại loạn.
Tiên sinh vội vã ngăn lại, Tam hoàng tử không thèm nghe theo.
Nhị hoàng tử cũng tỏ vẻ không biết chuyện gì xảy ra, càng làm cho nhiều con mắt
nhìn về phía Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử cười ha hả, ung dung đi qua chỗ Tam hoàng tử, nói
sẽ trình lên phụ hoàng, nhất định phải tra ra hung thủ để xử lý nghiêm khắc.
Hoàng Phủ Kiệt bị bỏ qua như mọi ngày.
Sau này tội danh chẳng biết sao lại đổ lên đầu hắn, hoàng đế bắt
Hiền phi trừng phạt hắn nghiêm khắc.
Hoàng Phủ Kiệt biết rằng không cần có chứng cứ phạm tội xác
thực, mà là vì bọn họ cần có một hung thủ và tất cả đều nhận thức giống nhau.
Hắn chính là kẻ thích hợp nhất.
Hắn cãi lại dù một câu không phải, sẽ không còn có thể mở miệng.
Bị Hiền phi trừng phạt nghiêm khắc, Hoàng Phủ Kiệt nằm liệt
giường hơn một tháng.
Bị thương dù sao vẫn tốt hơn là đến Thái học viện, lại bị Tam
hoàng tử mượn cớ đánh. Tam ca chắc không cho rằng hung thủ sẽ là hắn chứ.
Cuộc sống dần trôi.
Mười tuổi, không biết do hắn thông minh hay mỗi ngày đọc sách
tại hoa viên nhiều hơn người khác, rất nhiều vấn đề tiên sinh nêu ra trên lớp,
hắn đều có thể lý giải. Thế nhưng tiên sinh chưa từng có hỏi qua hắn.
Hôm nay, tiên sinh tùy ý hỏi mọi người một vấn đề —— mễ (gạo) từ
nơi nào đến?
Lục hoàng tử 8 tuổi đáp: trong ngự thiện phòng.
Ngũ hoàng tử 9 tuổi đáp: từ các địa phương cống nạp.
Tam hoàng tử 12 tuổi đáp: dùng bạc để mua về.
Nhị hoàng tử 13 tuổi đáp: đến từ tự nhiên.
Tiên sinh hỏi qua bốn vị hoàng tử, sau hỏi sang Đại hoàng tử.
“Điện hạ, ngươi có biết mễ từ nơi nào đến?”
Cũng mười ba tuổi, so với Nhị hoàng tử lớn hơn một tháng, Đại
hoàng tử khẽ nhìn lướt ra sau Nhị hoàng tử, giả vờ kinh ngạc nói:
”Tiên sinh đừng nói giỡn, mễ đương nhiên từ ruộng đồng mà ra, ta
tuy là hoàng tử, ngay việc thường thức này cũng biết .”
Tiên sinh hơi gật đầu, tựa hồ cảm thấy vui mừng.
“Hảo, tốt. Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử điện hạ không hổ Đại Á
hoàng triều, tương lai sẽ thành rường cột nước nhà. Tuổi còn nhỏ đã biết rõ dân
gian sự tình, cho thấy hai người bình thường cũng rất chăm chỉ. Không sai,
không sai.” – Vấn đề này đã hỏi qua rất nhiều con dòng cháu giống, tám chín
phần mười đều không biết mễ từ nơi nào đến, thực sự đáng buồn.
Đại, nhị hoàng tử trên mặt đều ra vẻ đắc ý.
“Mễ từ bách tính mà ra.” Một thanh âm nặng nề vang lên.
Mọi người nhìn lại, người trên lớp không bao giờ phát ngôn –
Hoàng Phủ Kiệt.
“Nếu như quang hữu thổ địa mà không có bách tính trồng trọt,
lương thực không khác loài cỏ dại thân dài. Nếu như thiên thời địa lợi đều có,
dân chúng khổ cực lao động, nhưng tham quan ô lại hoành hành, triều đình hủ
bại, bách tính sẽ lầm than. Khổ cực canh tác lương thực nhưng đại bộ phận phải
nộp lên trên, bọn họ không chịu nổi nữa, sẽ phản kháng. Bọn họ một khi phản
kháng, sẽ không có ai làm lương thực, chúng ta cũng sẽ không có mễ mà ăn. Tương
tự, nếu phát sinh chiến tranh, chúng ta cũng vì vậy mà không có lương thảo.”
“Nói đi nói lại, nhất định phải có dân mới có lương thực, chúng
ta mới có mễ ăn. Vì vậy mễ chính là từ bách tính mà ra.”
Tiên sinh Chu Lễ im lặng hồi lâu, chỉ quan sát hắn.
Lúc đầu hắn còn e sợ nhưng sau lại thấy chút đắc ý. Kỳ thực
những điều này hắn không phải hiểu hết, nhưng hắn đã từng đọc sách, trong lúc
vô tình có hỏi qua thái giám hầu hạ, sau đó thái giám kia nói cho hắn biết.
“Khụ, hôm nay chúng ta ôn tập lại một chút”. Chu Lễ cầm sách,
bắt đầu hướng các hoàng tử đọc một vấn đề tùy ý.
Hoàng Phủ Kiệt đợi nửa ngày không có ai tán dương, không tránh
khỏi thất vọng. Chẳng qua hắn vốn xấu xí, khó nhìn ra biểu tình chân chính.
Đệ nhị chương
Trương Bình nằm thẳng người trên chiếc giường bằng ván gỗ, cắn
chặt răng.
Y ngay cả cử động cũng không dám, mà cũng không thể động. Cả tứ
chi bị trói vào tấm ván gỗ lớn trên giường, ba ngày qua môi y khô rang, lót dạ
bằng nước bọt.
Vết thương ở cuống hoa đau đớn vạn phần. Thế nhưng vết thương
lớn do thụ là thế.
Đã sang ngày thứ ba, chỉ cần nhẫn nại chịu đựng nốt hôm nay, y
có thể ly khai khỏi gian phòng đầy mùi hôi này.
Vết thương của y rốt cuộc khép lại tương đối tốt, kẻ hoạn cho y
cũng nói chuyện này có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
Đây là chuyện tốt, y tự an ủi.
Có người kể trong phòng này kẻ chết không ít. Y coi như tương
đối may mắn.
Để phân tán sự chú ý, Trương Bình bắt đầu nghĩ xem Đại thái giám
sẽ phân công tác gì cho y.
Người như y mới vào cung, không có người chiếu cố, cũng không có
bạc biếu kính, chỉ là một tiểu thái giám, tám phần mười sẽ bị phân cọ rửa nhà
xí hoặc canh gác đêm. Nói chung không có chuyện tốt chờ y.
Bất quá là do y muốn huyễn tưởng một chút.
Hay là Đại thái giám thấy y hiểu chuyện, đưa y đến bên hoàng đế.
. .
Ngẫm thử, hoàng đế ư ! Không hiểu hoàng đế trông như thế nào
nhỉ? Liệu có giống như lời đồn đãi phong lưu phóng khoáng, diện mục như ngọc?
Nghe nói trong hậu cung hoàng đế có rất nhiều cung phi mỹ lệ như
tiên nữ, chính là mỗi ngày đều có thể thấy.
Nếu như những người đó có chuyện vui sẽ ban thưởng cho y một ít
bảo vật, y và người nhà cả đời này ăn mặc không hết.
Nhớ tới người nhà, Trương Bình nhịn không được nhớ đến khuôn mặt
tươi cười của một người. Khuôn mặt tươi cười tuy rất xấu xí, nhưng tốt xấu cũng
là đang cười.
Y đã tự nguyện tiến cung làm thái giám.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét