Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

VKHN 26-30

Đệ Nhị Thập Lục Chương : Trúc Lộ Minh Cầm

● ● ●
Mắt vẫn chưa mở ra, Vinh Khô đã ngửi được một cỗ huân hương nhàn nhạt mà quen thuộc.
Hắn đang ngủ trên long sàng của Hoàng đế?
Ngây cả người, đột nhiên Vinh Khô nhớ đến những chuyện đêm qua. . . trí nhớ mơ hồ hỗn loạn chợt như thác dâng tràn trong lòng, hắn trúng mị dược, sau đó được Hoàng đế mang đi, rồi sau đó. . .
Vinh Khô hoàn toàn tỉnh táo hẳn ra, im lặng nằm trên long sàn, hồi lâu mới khẽ cử động hạ thể. Đầu vẫn còn chút mê mang, toàn thân giống như từng bị đè áp qua mà sinh ra đau nhức.
“Điện hạ, ngài tỉnh!”
Lam Minh nhìn động tác của người nằm trên sàng thượng, vội vàng tiến lên vài bước hầu hạ ngồi dậy. Trong lòng vừa sợ hãi lại vừa lo lắng, bất cứ ai cũng biết, long sàng Hoàng đế làm sao có thể tùy tiện để kẻ khác ngủ? Dù là quý phi nơi hậu cung được triệu thị tẩm xong cũng không được phép ngủ lại nơi này, nhưng tối hôm qua, Hoàng đế đón Lý Thân vương quay về rồi, lại trực tiếp ôm người đến long sàn, cùng nhau đồng tẩm.
Vinh Khô vừa mới gượng thân dậy, chăn liền bị tuột xuống đến thắt lưng. Da thịt vừa tiếp xúc với không khí lành lạnh, hắn mới phát giác ra, tiết y của mình toàn bộ đều đã bị thoát ra.
Trong tẩm thất chỉ lưu lại một người hầu hạ là Lam Minh, Hoàng đế trước khi vào triều đã phân phó, ngoại từ Lam Minh, tất cả đều thủ ở ngoài điện, tránh quấy nhiễu Lý Thân vương nghỉ ngơi.
Trầm tịch tựa như kẻ đã chết, yết hầu giống như bị ai đó bóp chặt, Lam Minh quỳ rạp tại sàng biên, thân thể không thể không chế được mà run rẩy kịch liệt.
“Lam Minh?”
Vinh Khô có chút giật mình khó hiểu, lúc nãy Lam Minh đang định  giúp hắn ngồi dậy, đột nhiên vừa nghe thanh âm như có thứ gì đó rớt xuống, sau đó lại nghe thấy Lam Minh sợ hãi mà hô một tiếng “Điện hạ”, liền vang lên tiếng dập đầu gối vào mặt đất.
“Ngươi. . .”
Đầu óc giống như bắt đầu hôn mê, rồi đột ngột lại hiện lên rõ ràng một màn vừa mới nhìn thấy kia, Lam Minh cảm thấy quanh thân băng hàn, một loại tuyệt vọng không thể gọi tên cùng khủng hoảng từ nội tâm nảy sinh càng lúc càng dữ dội.
Đơn giản là, y phát hiện. . . một bí bật kinh thế hãi vãn.
Thân thể lõa lộ bên ngoài làm Vinh Khô cảm thấy da thịt có hơi lạnh lẽo, hắn cầm chăn trên tay kéo che thân thể lại.
Ngay lúc đó, trong đầu chợt lóe lên một tia linh quang, hắn đột nhiên nhớ đến sự tình đêm qua.
Nói như vậy. . . Lam Minh đột nhiên khác thường, có lẽ là do phát hiện ra cái gì không chừng. . .
“Đứng lên đi” Vinh Khô thản nhiên nói “Mặt đất không lạnh sao? Ta lại cảm thấy có chút lạnh.”
Lam Minh run rẩy cả người, do dự một lát mới run run đứng lên, hai tay đang cầm y vật của Vinh Khô, cũng không dám tiến lại gần, càng không dám nhìn về phía người trên sàng thượng.
Vinh Khô nhẹ nhàng mỉm cười, có chút trêu chọc nói “Ngươi đứng ở bên đó vẫn có thể giúp ta mặc y phục sao?” lại thả nhẹ ngữ điệu “Nếu cảm thấy không khỏe trong người, đem y phục lại đây để tự ta mặc.”
“Điện. . Điện hạ.” Lam Minh sắc mặt trắng bệch, lắp bắp trả lời “Nô tài, nô tài không có việc gì, để. . để nô tài giúp người canh y. . .”
“Lam Minh, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi, nhưng thứ khác đều không liên can đến ngươi. Ngươi không cần tò mò, cũng không cần sợ hãi.”
Lam Minh gượng một nụ cười miễn cưỡng, nói “Điện hạ giáo huấn rất phải. . .”
Không hổ là lão nhân trong cung, y sửa sang y phục giúp Vinh Khô xong, tự ép mình khôi phục lại trấn tĩnh một chút, tiếp tục hầu hạ chu đáo cho người nọ.
Mãi đến khi Vinh Khô xuyên đái tẩy sấu hoàn tất, Lam Minh trên tay cầm những vật dụng dùng xong, thần tình ngây dại mà rời khỏi tẩm cung Hoàng đế.
Lúc nhìn thấy ấn ký xanh tím trên người Vinh Khô, y rốt cuộc cũng hiểu được, Hoàng đế tại sao lại đối đãi với Lý Thân vương đặc biệt như thế.
Nghịch luân nội loạn, nhân thế chi ác. 
Thế nhưng lại phát sinh giữa Hoàng đế cùng Hoàng tử.
Lam Minh bỗng nhiên sợ run cả người, ôm chặt những thứ trong tay, cố gắng đè xuống hô hấp đang rối loạn. . .
Y, cái gì cũng chưa nhìn thấy, cái gì cũng không biết. . .
● ● ●
Hoàng đế bãi triều, xử lý xong những quân vụ trọng yếu cá biệt, liền không ngồi yên được nữa. Bỏ xuống đống tấu chương chồng chất, trở về Dục Hoàng cung.
Trong tẩm cung không thấy người nọ, Hoàng đế không cần hỏi han, trên cơ bản y cũng có thể đoán Vinh Khô đã đi đâu, liền vận cước bộ, hướng đến tiểu trúc lâm ở tây bắc.
Thưởng ngọ thì phân, nhưng lộ khí trong vườn vẫn còn rất  nặng. Hoàng đế dừng tại khúc kiều, chăm chú nhìn bóng dáng tuyết thanh sắc của thanh niên đứng cách một mảnh trúc lâm xanh tươi rậm rạp.
Cầm âm hư miểu. 2
Hoàng đế nhìn Vinh Khô đến có chút xuất thần.
Cả ngày, hắn cảm thấy không yên lòng, thậm chí đương lúc trượng triều, trong lòng vẫn nhớ đến người đang còn ngủ trên long sàng của mình.
Không biết, chuyện tối hôm qua, đối phương còn nhớ được gì không.
Phần thân tính liệt. lúc trên xe ngựa, y đã vận công giúp Vinh Khô hóa giả hầu hết dược tính.
Nhưng lúc về đến Hoàng cung, chưa được bao lâu dược tính lại bắt đầu tiếp tục phát tán, y đành phải đem hắn đến dục trì, tẫn hết thủ đoạn giúp đối phương xoa dịu thống khổ.
Cảnh tượng lúc ấy, cực kỳ hương diễm. . .
Y hôn lên từng tấc từng tấc thân thể Vinh Khô, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng không làm.
Mỗi một cái hôn hạ xuống, y có cảm nhác như nhìn thấy khoảng cách giữa mình cùng người kia lại tiến thêm một bước
Cứ thế, từng chút từng chút mà hôn, khiến cho bọn họ thân mật khắng khít, từng bước từng bước mà tiến xa thêm, khiến bọn họ bất kham mạch lộ. 3
Bởi vì, mãi cho đến đêm qua, y mới đột nhiên ngộ ra được tâm tình của Vinh Khô.
Nhược quan thanh niên 4, lại phong nhã hào hoa. . . vậy mà người lại lại sớm từ bỏ thế giới này.
Hắn, mặc dù còn sống, lại hoàn toàn vứt bỏ chính mình, mặc kệ hết thảy bất luận buồn vui, bất luận yêu hận.
Đau đớn như cổ khẳng phệ trong lòng. Hoàng đế chưa từng nghĩ đến, một chút bất nhẫn, một chút bất xá kia qua đi, cuối cùng lại biến thành tâm thống cửu trường thực cốt. 5
Y nhớ lại lần đầu tiên y gặp Vinh Khô, vốn cứ ngỡ chân tâm của mình vốn đã bị trầm xuống nơi sâu lắng nhất trong nội tâm. . .  có lẽ là trăm ngàn ngày ngày đêm đêm, từng chút một, tâm đã bị nụ cười ôn nhu, tính tình trầm tĩnh của người nọ bắt lấy. . .
Buồn cười vô cùng, hoang đường cùng cực!
Thân Hoa Ngự y, Hoàng đế Đại Hạ quốc, vậy mà lại yêu nhi tử của chính mình.
Nhưng y là chủ cả thiên hạ, có cái gì y không dám cầu, có cái gì y không thể chiếm?
Nếu thực y đã yêu nhi tử của mình thì đã sao, có kẻ nào dám can đảm lên án ngăn trở y?
Cho dù kẻ kia không muốn. . . Hoàng đế đã muốn, vậy thì có đáng kể gì.
Y có thể làm giống như lúc trước, từng chút một ngăn cách Vinh Khô cùng hết thảy ràng buộc của nhân thế, để đối phương sau cùng hoàn toàn chỉ sống trong thế giới của y.
Nhưng, mỉa mai thay, dù cho hiểu được tình cảm của chính mình, dù cho hạ quyết tâm, thậm chí là nhẫn tâm, Hoàng đế lại tuyệt vọng mà nhận ra, người kia vốn dĩ là vô tâm.
Dù cho y muốn có thân thể hắn, e là đối phương cũng chẳng nề hà để ý mà mặc kệ y dư thủ dư cầu. 6
Dưới vẻ ngoài ôn nhuận đạm nhiên của người này che giấu một linh hồn trống rỗng.
Vinh Khô như vậy, dù cho y có cường lưu lại bên người, dù cho chiếm thân đoạt tâm, vĩnh viễn cũng không có khả năng có được đối phương trọn vẹn.
Đừng nói đến yêu, ngay cả cầu một tia hận, cũng chỉ là hi vọng xa vời.
Chấp niệm cùng điên cuồng. . . tất cả đều rơi vào tuyệt vọng thâm trầm.
Ái nhi bất đắc, dục xá bất khứ. 7
“Tham kiến Hoàng thượng!”
Hoàng đế thu lại thần sắc, tiến lên hai bước hơi khom người, cầm lấy tay Vinh Khô “Tay lạnh như vậy. . .” đột nhiên nhìn vẫn ngân 8 trên cổ người kia, ánh mắt của y chợt lóe, lời nói ngừng lại một chút, sau mới tiếp “Ở đây lộ khí rất nặng, y bào đều đã ướt.”
Nói xong, y chợt thấy thái dương Vinh Khô vươn một sợi tóc rối, liền đưa tay dịu dàng vén sợi tóc ra sau vành tai đối phương.
_______________
1 Nghịch luân nội loạn, nhân thế chi ác : vế đầu, túm lại là loạn luân, vế sau dịch ra là điều ác trong đời.
Cầm âm hư miểu : tiếng cầm hư ảo mà lại trống rỗng.
Bất kham mạch lộ : không dung/không chịu nổi được người dưng = =|| chắc là một khi đã xxoo rồi thì là của nhau, hông có người ngoài xen zô hay sao a. . .
Nhược quan thanh niên : nhược quán : thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán, nhược quán thanh niên = trai trẻ hai mươi
Tâm thống cửu trường thực cốt : Tâm lúc nào cũng đau đớn ăn vào xương tủy
Dư thủ dư cầu : thích thì cứ việc lấy
Ái nhi bất đắc, dục xá bất khứ : yêu mà không thể có, dục lại chẳng buông được.
Vẫn ngân : dấu hôn


Đệ Nhị Thập Thất Chương : Khách Tâm Vô Ảnh

● ● ●
Bên vành tay nổi lên một mạt ấm áp, Vinh Khô bất giác cảm thấy không được tự nhiên, có hơi nghiêng đầu.
Hoàng đế dừng động tác lại, tiếp tục giúp Vinh Khô chỉnh sửa tóc lại cho tốt, rồi như không có gì mà buông tay ra, lại làm như lơ lãng nói “Hôm nay trẫm muốn xuất cung một chút.”
Vinh Khô chỉ hơi sửng sốt, không lên tiếng.
Hoàng đế im lặng chờ, thấy Vinh Khô không có phản ứng, lại nói thêm “Ngươi nếu cảm thấy trong cung buồn, cứ việc nói cho trẫm, trẫm tự nhiên sẽ cùng ngươi ra ngoài ngắm cảnh.”
Nhớ đến chuyện phát sinh đêm qua ở Trang Vương phủ, trong lời nói của Hoàng đế chợt toát ra hàn ý, sau đó lại nhớ đến Vinh Khô vì hành động bất tiện mà phải luôn ở trong cung buồn rầu, trong lòng bỗng có chút phiền muộn.
Vinh Khô mấp máy môi, hơn nửa ngày mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Hoàng đế, liền thấp giọng trả lời “Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm, nhi thần cũng không cảm thấy buồn.”
“Nga?” ngữ khí Hoàng đế vẫn thản nhiên mà hỏi “Không cảm thấy buồn, vậy tại sao lại đến quý phủ của lão thất?”
Vinh Khô hiểu rõ trong lòng, hành vi của hắn hôm qua e là khiến Hoàng đế cảm thấy mất hứng rồi! Hắn đành phải khép miệng lại, không nói thêm gì nữa.
“Đi thôi.” Hoàng đế tự nhiên cầm tay Vinh Khô dắt đi “Trẫm đã lệnh người đặt trước một gian ở Ly Uyển, chúng ta đến đó dùng ngọ thiện.” dứt lời, khóe môi lộ ra nụ cười thản nhiên “Nghe nói lúc ngươi còn ở ngoài cung rất thích đến đó.”
Đối với việc Hoàng đế hiểu rõ nhất cử nhất động của mình như thế, Vinh Khô thật không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, chỉ nhẹ nhàng trả lời lại “Ly Uyển nhã trí thanh u, thật sự rất thích hợp để nghỉ ngơi. Mà thức ăn nơi đó cũng rất đặc sắc hơn nơi khác.”
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn gương mặt thanh tuyển của Vinh Khô, ánh mắt hiện ra tia dịu dàng hiếm thấy “Thế hôm trẫm nay nhất định phải hảo hảo lãnh hội một phen.”
● ● ●
“Vinh Khô!”
Vinh Khô vốn đang đứng ở góc chợt nghe một đạo thanh âm kinh hỉ gọi mình, liền chuyển hướng về phía phát ra âm thanh.
“Vinh Khô, quả nhiên là ngươi! Tại sao ngươi lại ở đây. . .”
Kẻ kia là một nam tử trẻ tuổi, thanh âm xa lạ lại lộ ra sự quen thuộc khác thường. Vinh Khô xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ mà thở dài, khóe miệng lại bất giác cong lên “Được rồi, Duệ Trữ, nhỏ giọng lại, đừng làm ảnh hưởng người khác.”
Phó Hòa Cẩn nhất thời ngậm miệng lại, không nhìn đến ánh nhìn bất duyệt của mọi người, bước đến lôi kéo tay Vinh Khô đến chỗ ít người hơn, gấp gáp nói “Bỗng dưng nhìn thấy ngươi, ta thực cao hứng.”
Vinh Khô thản nhiên mỉm cười. Hắn cũng không ngờ xuất cung một chuyến lại thật sự có thể gặp gỡ cố nhân.
Gần hai năm không gặp, Phó Hòa Cẩn tựa hồ thay đổi không ít, tính tình sớm không còn rụt rè e ngại như thưở nhỏ, hiện tại lúc nói chuyện đều mang theo khí chất hào sảng của quân nhân “Ngươi hồi kinh lúc nào?”
Phó Hòa Cân nháy mắt oán giận “Ta hồi kinh đã được vài ngày, Vinh Khô ngươi cư nhiên lại không biết. Ta vẫn định tiến cung thăm ngươi nhưng bọn họ đều nói ngươi không tiện gặp người nào. . .” nói xong, y bỗng nhiên ngừng lời, chợt nhớ đến chuyện phụ thân đã nói với mình “Phụ thân bảo mắt ngươi không nhìn thấy, chuyện này có thật không?
Tâm trạng cuống lên, y không kịp suy nghĩ nhiều, vội đưa tay muốn nâng cằm Vinh Khô lên.
Vinh Khô nghiêng người tránh y “Duệ Trữ!”
Có chút ngượng ngùng rụt tay về, Phó Hòa Cẩn xấu hổ sờ sờ mũi “Vinh Khô ngươi đừng giận, ta chỉ là sốt ruột thôi! Mắt của ngươi. . .”
“Đúng là không còn nhìn thấy được. . .” Vinh Khô thản nhiên trả lời, vừa ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía sau lưng Phó Hòa Cẩn “Duệ Trữ, ta còn có việc, đi trước.”
“Vinh Khô. . .” Phó Hòa Cẩn trong lòng vừa sốt ruột lại lo lắng, vội vàng kéo tay đối phương lại.
“Phó tướng quân.”
Thanh âm băng lãnh lại âm trầm khiến cho động tác của Phó Hòa Cẩn cứng đờ, y nhìn lại, Hoàng đế một thân tiện phục đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay mình đang lôi kéo tay Vinh Khô.
Phó Hòa Cẩn theo bản năng buông tay ra, tiến lên định hành lễ, lại bị Hoàng đế phất tay ngăn lại.
“Vinh Khô, chúng ta đi thôi.”
Hoàng đế không thèm liếc mắt nhìn Phó Hòa Cẩn một cái, dứt khoát mang Vinh Khô đi.
● ● ●
Cổ tay bị nắm xiết đau buốt, Vinh Khô không nén được mà nhẹ hừ một tiếng. Hoàng đế lúc này như hoàn hồn, thả lỏng lực đạo, đem người bước nhanh vào nhã gian.
Ấn Vinh Khô ngồi xuống ghế, Hoàng đế cư cao lâm hạ nhìn xuống người nọ, tâm tư bách chuyển thiên hồi, một lúc lâu sau mới chậm rãi mà nói
“Trẫm nghe nói, quan hệ giữa ngươi và Phó Hòa Cẩn trước giờ rất tốt.”
Vinh Khô im lặng, đang tự hỏi có nên mở miệng giải thích hay không. . . Trong lời nói của Hoàng đế có hàn ý, hắn không phải là không nghe ra. Nhưng mà tâm tư Hoàng đế, vốn khó có thể suy đoán, hắn cũng không biết nên trả lời thế nào cho thỏa đáng.
Nhìn thấy nét mặt bình tĩnh của Vinh Khô, ánh mắt Hoàng đế thoáng chốc càng trầm xuống “Ngươi là Hoàng tử, dù là cùng người giao hảo, cũng không thể phóng túng phóng tứ, như thế nào lại để Phó Hòa Cẩn tùy ý gọi thẳng tên của mình, còn trước mặt mọi người lôi kéo nhau!”
“. . .nhi thần biết sai.”
“Vinh Khô” trong mắt hằn rõ một tia giận dữ, Hoàng đế trầm giọng mở miệng “Trẫm đã từng nói, ngươi không được nói với trẫm những lời có lệ đó! Trẫm không muống nghe!”
Ngữ khí nghiêm lệ, trong lòng Hoàng đế lại càng cảm thấy bực bội hơn. Bản thân y  trước kia là bị hấp dẫn bởi sự trầm tĩnh cùng đạm bạc của Vinh Khô, nhưng hiện tại sau khi hiểu được tâm tình của người này, y liền cảm thấy cực kỳ chán ghét tính tình thờ ơ không để tâm của hắn.
Vinh Khô chớp mắt, cảm thấy hô hấp Hoàng đế có chút dồn dập, nửa ngày mới trầm giọng nói “Nhi thần không dám đối với phụ hoàng có lệ, những lời nói ra đều là những câu xuất phát từ chân tâm.”
Hoàng đế nói cái gì, hắn đương nhiên phải nhất nhất nghe theo đáp lời, làm sao có lệ được?
Ngươi!”
Hoàng đế nắm chặt quyền, nhìn thẳng vào Vinh Khô chằm chằm.
Một lát sau, y lưu lại một câu bảo Vinh Khô chờ ở trong này xong, liền phất tay áo ly khai nhã gian.
● ● ●
Cửa gỗ phát ra tiếng vang nặng nề, Vinh Khô xoay xoay cổ tay trái, trong lòng bất chợt dâng lên một tia mờ mịt, cảm thấy uể oải không sao xua đi được.
“Tỉnh?”
Tảng âm có chút khàn khàn này, Vinh Khô đã quen thuộc đến dị thường. Hắn lắc lắc cánh tay có chút tê, hàm hồ gọi “Phụ hoàng?”
Môi lưỡi của Hoàng đế vẫn đang lưu tại khoang miệng, Vinh Khô ngoại trừ có chút tránh né lúc đầu, liền sau đó im lặng nằm đó, để mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Thật lâu sau, Hoàng đế cắn mạnh lên môi hắn một cái rồi mới rời đi, vùi đầu bên hõm vai Vinh Khô, nhẹ nhàng thở ra, thỏa mãn mà thán một tiếng “Lúc nãy trẫm vừa nhận được tin tốt. . .”
Nhãn tiệp run run, Vinh Khô hắng cổ họng, thuận theo lời của đối phương mà hỏi lại “Tin tức tốt?”
Ánh mắt bị một bàn tay to ấm bao phủ lên, Vinh Khô liền nghe thấy thanh âm Hoàng đế ghé sát vào tai hắn mà nói “Lưu Kỳ đã tìm được tung tích sư hắn, ngay tại khu vực Trọng Hoa thành”
“Tên kia là người giang hồ, được xưng tụng là quỷ y, nghe nói có thể làm sống lại người chết chỉ còn bạch cốt.” dứt lời, Hoàng đế tựa như cười khẽ một tiếng, cũng không bận tâm đến trầm mặc của Vinh Khô “Trước đây tất cả đều nghĩ là hắn đã chết, trẫm cũng phải tốn một phen tinh lực.”
Nội tâm run rẩy, Vinh Khô mấp máy môi.
Đôi mắt đã mù hẳn hai năm, hắn đã sớm không còn ôm bất cứ hi vọng nào. Nhưng lúc nghe Hoàng đế nói, hắn có thể cảm giác đối phương quả thực rất cao hứng, tựa như thực sự rất lưu tâm đến nhãn tật của mình.
“Trời sắp tối rồi.” Hoàng đế kéo Vinh Khô từ tháp thượng ngồi dậy, giúp đối phương sửa sang lại y sam có chút hỗn loạn “Chúng ta phải hồi cung.”
Vinh Khô gật gật đầu.
Lúc hạ ngọ, Hoàng đế tức giận bỏ đi, hắn đúng là đã bất tri bất giác mà ngủ quên ở trong này. Hiện tại Hoàng đế trở lại, còn hưng trí bừng bừng mà nói chuyện của quỷ y, tức là cũng đã bớt giận nhiều rồi nhỉ!
Đang nghĩ ngợi, Vinh Khô cảm thấy cằm mình bị tay người kia nâng lên.
Hoàng đế nhìn chằm chằm lên cánh môi bị cắn đỏ ửng lên của đối phương “Chuyện ta vừa rồi làm với ngươi, ngươi đều không có cảm giác gì sao?”
Tuy là đã sớm biết rõ tâm tình của người này, Hoàng đế vẫn là có chút. . . không cam lòng, lẫn kỳ vọng. Người này đã khơi gợi tâm của chính mình, làm sao bản thân có thể khoan dung cho sự vô tâm của hắn. . .
Hoàng đế tự cường áp xao động trong lòng, nghĩ đến lúc hạ ngọ, nhìn thấy Vinh Khô mỉm cười ấm áp chân thật với kẻ khác, y cơ hồ không áp chế được dã thú đang thét gào trong lòng mình, như hận không thể đem người này xé nát mà nhu tiến vào cốt nhục mình.
. . .Phải chậm rãi mà tiến!
Vô luận thế nào, y cũng vô pháp buông tay. Dù cho là có phải dụng tẫn thủ đoạn, một ngày nào đó y sẽ làm cho người này trong lòng đều phải tràn đầy chỉ một mình y.

Đệ Nhị Thập Bát Chương : Tùy Phong Trục Vũ

● ● ●
Lực đạo nơi cằm không lớn nhưng lại cường thế không để cho đối phương có cơ hội tránh né. Vinh Khô bị buộc ngước đầu lên, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào ánh mắt Hoàng đế.
“. . .nên có cảm giác gì?” mất một lúc lâu, hắn mới chậm rãi hỏi lại.
Mấy năm nay, thái độ Hoàng đế đối với hắn quả thật bất đồng với những người khác.
Vốn dĩ trước đây hắn không rõ Hoàng đế rốt cuộc có tâm tư hay mục đích gì đối với mình, dù gì trên người hắn, thứ có thể lợi dùng đều đã bị lợi dụng, Tấn Hầu cùng với pháo bảo thủ đều bị Hoàng đế vịnh vào tội mưu nghịch mà đập tan rã.
Mãi cho đến dạo gần đây, hắn mới hiểu rõ, Hoàng đế quả thật là đối với hắn nổi lên ỷ niệm1. Nếu vậy, “sủng ái” cùng khoan dung mà Hoàng đế dành cho hắn trước đây, hết thảy đều có được câu trả lời hợp lý.
Không ít quý tộc ở Đại Hạ quốc nuôi dưỡng nam sủng, nếu Hoàng đế có sở thích như vậy, cũng không có gì đáng trách. Tuy giữa bọn họ có huyết thống quan hệ phụ tử, nhưng Vinh Khô cũng không cho là đối phương đối với mình có bao nhiêu cân lượng thân tình phụ tử. . .
Huống hồ gì, Hoàng đế hành sự vốn là suất tính bất ky2, mặc dù Vinh Khô cũng không rõ, trên thân thể mình có điểm nào khơi gợi hứng thú của đối phương, hắn cxng cảm thấy hành vi của Hoàng đế có cái gì mà thiên lý bất dung3.
Có điều, cảm giác. . .ư?
Hoàng đế thả tay, hai tay vòng lại ôm người khóa trong lồng ngực mình, cúi đầu xuống kề sát vào mặt đối phương, đôi môi như có như không mà cọ lên môi Vinh Khô, thở ra một hơi ái muội “Như vậy. . .có cảm giác gì?”
Vinh Khô theo bản năng mà hơi lùi về sau, lại bị Hoàng đế trói chặt đến không thể nhúc nhích.
“Nhi thần không có cảm giác.” hắn không khiên cưỡng nữa, chỉ mặc đối phương áp chặt vào ngực.
Thanh âm Vinh Khô thực bình tình, bình tĩnh gần như vô tình.
Thân thể cứng đờ, hai tay Hoàng đế càng tăng thêm lực đạo xiết chặt lại, ngữ khí lạnh lùng hỏi lại “Vậy tức là. . .nếu như trẫm muốn thân thể ngươi, tâm của ngươi, ngươi đều không màng?”
“Nhi thần không biết là cảm thụ của bản thân có cái gì khẩn yếu.” Vinh Khô vẫn như cũ thản nhiên nói “Phụ hoàng là cửu ngũ chí tôn, muốn có cái gì, vốn là vô khả hậu phi4.”
Hắn tất nhiên là không muốn làm nam sủng, nhưng Hoàng đế nếu đã muốn, hắn há có năng lực trái lời sao? Thế nên, ý nghĩ của hắn, tâm tình của hắn, tất thảy đều không trọng yếu.
Lời vừa nói ra, nơi thắt lừng bị cánh tay mạnh mẽ xiết chặt lại, Vinh Khô đau đến nỗi phải hít một ngụm khí.
Hoàng đế bấy giờ mới thả lỏng lực đạo, nhãn thần bất định chằm chằm nhìn vào gương mặt bình tĩnh của Vinh Khô, âm trầm mở miệng “Vinh Khô, ngươi nhất định phải như vậy mà đối đãi trẫm sao?”
Tuy y đã từng suy nghĩ có thể bất kể đại giới mà cấm cố thân cùng tâm của người này, nhưng. . .  chính tai nghe Vinh Khô lãnh tĩnh mà nói những lời mạc bất tại hồ kia, Hoàng đế liền cảm thẩy tim mình bỗng nhiên bị một trận trất muộn5 mãnh liệt dội vào.
Kỳ thật, y nên sớm hiểu ra, không, là y vốn đã hiểu rõ ràng. . .
Chỉ là, đau đớn trong lòng từng ngày từng ngày một dần lắng đọng lại, khiến con người y như bị trói buộc thật sâu trong cảm giác tuyệt vọng.
Mỗi lần giãy giụa, hãm càng điên cuồng, chỉ còn lại đau khổ không thể gạt bỏ, triền miên nan giải.
Thảng thốt một trận vô lực cùng suy sụp, Hoàng đế bỗng thả tay ra, không đợi Vinh Khô đáp lời lại, bước nhanh đến cửa “Hồi cung!”
Vinh Khô há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì, mò mẫm đi theo sau. Chỉ vừa xất một bước ngắn, cước bộ vốn đã đi xa đột nhiên quay trở lại, tay trái liền cảm giác được có người nắm lấy, dắt hắn đi.
Xe ngựa lắc lư hướng về phía Hoàng cung mà chạy. Không khí trong xe có phần ngưng trệ. Sau lưng không biết là đặt thứ gì, Vinh Khô chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, hơi khom người.
Ngay lập tức có một đôi tay nhanh hơn, kéo hắn ôm vào lòng. Vinh Khô không phòng bị, bất ngờ ngã vào ngực đối phương.
● ● ●
Thác Bạt Hoàng lưu lại Nghiệp Kinh vài ngày mới ly khai.
Trừ ngày hôm đó ở vương phủ cũ chạm mặt y, Vinh Khô không gặp lại đối phương lần nào nữa, cũng chẳng để chuyện này trong lòng quá lâu.
Việc ngẫu nhiên gặp Thác Bạt Hoàn, Hoàng đế không hỏi, Vinh Khô tự nhiên cũng sẽ không chủ động đề cập.
Mỗi ngày đều như nhau, bình thản mà trôi qua, Vinh Khô cứ tưởng sau lần nói chuyện ấy, Hoàng đế sẽ làm gì đó với mình, lại thủy chung không thấy đối phương thật sự hành động.
Gần đến thời điểm cuối năm, Phó Hòa Cẩn phải trở về biên thành Tây Bắc, Hoàng đế lần này không ngăn cản nữa. Lúc gần đi, Phó Hòa Cẩn cuối cùng cũng gặp được Vinh Khô một lần, lần đó quả thực là một phen nan xá nan phân6, khiến Vinh Khô nhẫn cười không dứt.
Lai niên tam nguyệt.
Nghiệp Kinh đông tuyết sơ dung.7
Vinh Khô vừa luyện kiếm xong trở lại tẩm cung, để Lam Minh hầu hạ mình mộc dục, lại nghe tiếng bước chân vội vàng của Đặng Tề ngoài điện truyền đến.
“Điện hạ,” Đặng Tề tựa như vừa vội vàng chạy đến, miệng thở hổn hển “Hoàng thượng lệnh chúng nô tài thu thập, bảo là ngày mốt muốn dẫn người nam hạ vi phục xuất tuần.”
Vinh Khô thoáng giật mình, lúc này mới nhất thời ngộ ra.
Khó trách mấy ngày nay, Hoàng đế đều vội đến chẳng thấy bóng dáng đâu. Lúc luyện võ cũng không đến đích thân dạy hắn chủy pháp.
Nhưng, Hoàng đế xuất tuần, mang theo kẻ hành động bất tiện như hắn để làm gì chứ?
“Thám tử hồi báo, quỷ y vùng Không Tư đại sư của Vô Lượng Tự từng có chút giao tình, hiện tại người kia hẳn là đang ở Vô Lượng Tự.”
Đêm này, Hoàng đế cuối cùng cũng thoát khỏi bận bịu, cùng Vinh Khô dùng vãn thiện. Lúc ăn, y dùng ngữ khí lơ đãng đề cập đến quỷ y. Vinh Khô nghe vậy lập tức hiểu được dụng ý Hoàng đế mang theo mình xuất tuần.
. . .có chút ngoài ý muống.
Kỳ thực, hà tất phải hao tâm tổn phí như thế chứ?
Tuy bảo quỷ y tính tình quái dị, nhưng Hoàng đế chung quy cũng sẽ có biện pháp buộc hắn phải đến Hoàng cung, còn nếu không, cùng lắm phái người hộ tống mình đến đó là được.
Vào năm ngoái, Hoàng đế vô cùng hưng trí mà nói đã biết được tung tích của quỷ y, nhưng sau đó lại không nhắc đến chuyện này lần nào nữa. Vinh Khô cũng chẳng để ý lắm, hắn vốn đã không còn ôm hi vọng, lại càng chưa từng nghĩ đến, Hoàng đế là thực tâm.
Vinh Khô trầm mặc ngồi, suy tư nửa ngày cũng không biết nên làm thế nào trả lời lại cho hảo.
Hoàng đế từng bảo, không thích nghe hắn nói những ‘lời có lệ’.
Nhưng ngoại trừ kính cẩn tuân lời hoặc cảm tạ ra, hắn không nghĩ ra được phải nói cái gì.
“Đừng ngồi đó mà suy nghĩ lung tung nữa. . .” tâm tình Hoàng đế rõ ràng là rất tốt, ngữ khí lộ ra nhu hòa rất rõ ràng “Sáng ngày mốt sẽ xuất phát, đêm nay và đêm mai cứ cố gắng mà nghĩ ngơi, dưỡng hảo tinh thần hảo mới có thể lên đường.”
Mặc dù trước đây biết được tung tích của quỷ y, nhưng hành tung của hắn trước nay vẫn là bất định. Mỗi lần những thám tử truy theo dấu vết đều là chậm trễ hơn một bước. Lần này điều tra rõ việc quỷ y ngụ lại Vô Lượng tự một thời gian, Hoàng đế bèn khẩn cấp xử lý sự vụ rồi lập tức qyết định cùng Vinh Khô mau chóng nam hạ.
Vinh Khô nhẹ nhàng gật đầu, vừa mới đứng dậy, đã rơi vào cái ôm ấm áp. Khoang mũi vẩn hơi thở quen thuộc của nam nhân, khiến hắn nhất thời có chút hoảng hốt.
Nửa năm qua, thái độ Hoàng đế đối với hắn tuy không rõ rệt nhưng vẫn cải biết từng chút một, không nói đến ôn nhu, càng thêm phần dung túng.
Đế vương cường thế này, lại đối với mình nổi lên tâm tư khác thương, lại muốn cắt đứt mối liên hệ giữa hắn cùng những người khác, nhưng cuối cùng lại không hề cường thủ hào đoạt8.
“Đang suy nghĩ gì?”
Vành tai bị cắn khẽ, Vinh Khô rụt cổ lại, thân thể càng trầm sâu hơn vào lồng ngực Hoàng đế. . .
Đôi lúc Hoàng đế sẽ đột nhiên biểu hiện ra một ít hành động vô cùng thân thiết, hắn không quá bài xích, nhưng cũng không quá tự tại.
“Không có nghĩ cái gì.”
Hoàng đế nhìn động tác nhỏ nhặt của Vinh Khô, khóe miệng cong lên tiếu văn nhàn nhạt, không tiếp tục tao nhiễu người nọ nữa, ôm hắn hướng đến phía tẩm thất.
“Vậy thì nghỉ ngơi đi!”
“Ân.”
Vinh Khô thấp giọng đáp lại một câu, liền theo thói quen mà rũ mi mắt xuống. . .
Nhìn ý tứ của Hoàng đế, y đêm nay hẳn là muốn ngủ ở nơi này cùng mình. . .
_______________
1 Ỷ niệm : từ này vốn là khỉ niệm a, nhưng mà để thế nó xấu mặt Ngự ca quá nên đổi thành ỷ niệm, có nghĩa là những niệm (ý nghĩ, suy nghĩ, ham muốn) không được bình thường, méo mó
Suất tính bất ky : tính thẳng thắn không cố kị hay e ngại bất cứ gì
Thiên lý bất dung : đạo trời không dung (không tha thứ, không cho phép)
Vô khả hậu phi : không thể chỉ trách
Trất muộn : trất = nghẹn, muộn = buồn, vừa buồn vừa nghẹn = =||
Nan xá nan phân : khó ngừng khó rời, ý là bị bám tới mức không chịu tách ra ý
Lai niên tam nguyệt. Nghiệp Kinh đông tuyết sơ dung. : Tháng 3 sang năm, ở Nghiệp Kinh tuyết lạnh mùa đông bắt đầu tan. Câu này dịch ra thô quá nên để cho nó có văn chương
Cường thủ hào đoạt : = =|| dùng sức mạnh để mà chiếm giữ lấy


Đệ Nhị Thập Cửu Chương : Lô Vi Giang Chu

● ● ●
Tháng tư, ngày ấm.
Gió nhẹ vỗ về ngọn tóc, khóe miệng ngấn nét cười yếu ớt, Vinh Khô dựa vào lan kiền tĩnh tọa cạnh mạn thuyền, đầu ngón tay từng chút từng chút khẽ khuấy động mặt nước.
Khoảng độ giữa tháng ba, Hoàng đế mang theo hắn cùng vài thị vệ, thu thập qua loa vài vật dụng rồi vi phục nam hạ. Đi gấp ngày đêm chạy suốt một tháng, cuối cùng cũng đến hạt địa cố đô.
Sơn lộ vùng này đi lại có hơi bất tiện, Hoàng đế liền hạ lệnh sửa hành trình sang thủy lộ.
Ngư ca trận trận, từ giang tâm cách đó không xa thi thoảng lại vọng đến.1
Hoàng đế buông mật tấu trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía đầu thuyền, trầm mặc mà ngắm nhìn Vinh Khô, như có điều đang suy nghĩ.
Dương quang nhàn nhạt, thanh niên dựa nghiêng bên mép thuyền, trên gương mặt cười nhạt lộ ra một cỗ điềm tĩnh, cảm giác bớt đi đôi chút tử khí so với lúc ở trong cung.
Đầu ngón tay khẽ run, Hoàng đế đứng dậy, tiếp nhận phi phong từ trong tay Ứng Khâu, hướng đến nơi đầu thuyền.
Hai vai bị người nhẹ nhàng mà choàng lấy, Vinh Khô cảm giác được đôi tay quen thuộc kia đang vì mình phủ thêm phi phong mềm mại, hắn nhẹ loan môi dươi “Đa tạ phụ hoàng.”
Liền sau đó bị người kéo vào trong lồng ngực, hắn lẳng lặng tựa người vào ngực đối phương.
“Thích nơi này?”
Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, kèm theo hơi thở nóng ẩm. Vinh Khô có chút nghiêng đầu né tránh, ngoài miệng trả lời “Cũng được.”
Ngón giữa điếm lên gương mặt Vinh Khô không để hắn cọ quậy, Hoàng đế nhìn mi đầu Vinh Khô nhăn lại, khẽ cười “Cái gì mà cũng được? Không cần lúc nào cũng cứ nói kiểu mô lăng lưỡng khả2.”
Mặc kệ tao nhiễu của Hoàng đế, Vinh Khô bình tĩnh giải thích “Cũng được chính là không thích cũng không ghét.”
“Nga?” Hoàng đế tạo chút khoảng cách, cánh tay vẫn hữu lực mà khóa lại eo của Vinh Khô “Như vậy, Vinh Khô nói ta nghe, ngươi thích cái gì, ghét cái gì?” dừng lại một chút, ngữ khí tựa như mang theo hoài niệm “Ta vẫn còn nhớ rõ, ngươi là ghét hoa quế.”
Vinh Khô chớp mắt, đôi mắt vô thần càng thêm mờ mịt. Hắn há miệng ngần ngừ, rồi lại do dự khép lại.
Hoàng đế không hề bỏ sót một chút biến hóa trên nét mặt của đối phương “Muốn nói cái gì? Lúc trước ngươi từng nói qua, muốn bình thản mà sống. . .ngoại trừ còn sống ra, chẳng lẽ không muốn làm gì khác?”
Thanh âm nam nhân nhu hòa đến dị thường. Vinh Khô khẽ chuyển động thân thể bị trói chặt, chậm rãi xòe tay phải ra.
Hoàng đế không nhắc lại nữa, chỉ chúi đầu gắt gao chăm chú nhìn người trong lòng, không muốn bỏ qua một chút dao động tình tự của đối phương.
Khắp thiên địa, tĩnh mịch
Hồi lâu, Vinh Khô mới từ từ nắm tay phải lại, chút gió nhu hòa len lén trượt qua kẽ tay.
“Không có. . .”
Lời khinh thán nỉ non lại hư ảo, bị giang phong nhẹ nhàng lướt qua cuốn đi, trở nên tiêu tán vô tung.
Nheo mắt, Hoàng đế dùng tay gắt gao cầm lấy bàn tay nắm lại của VInh Khô mà xiết trong lòng bàn tay, tâm không hiểu tại sao lại bắt đầu kích động “Không có thì không có, đừng nghĩ nữa!!”
Vinh Khô mở to đôi mắt mê mang, nhìn về phía giang tâm xa xăm.
“Phụ hoàng, có người nói, nhi thần có bệnh.”
Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, cố gắng áp chế bất an dưới đáy lòng, càng gắt gao xiết chặt tay Vinh Khô, hận không thể đem người này hòa nhập vào thân thể, ngoài mặt vẫn mạnh mẽ tự trấn định, tựa như vô tình mà nói “Bệnh của ngươi đã sớm hảo, chỉ cần đợi đến lúc tìm gặp quỷ y, nhãn tật của ngươi cũng sẽ phục minh.”
Vinh Khô nhẹ lắc đầu, chậm rãi sử lực, thoát khỏi lồng ngực Hoàng đế, quay đầu lại nhìn thẳng vào tầm mắt Hoàng đế.
Hắn từ tốn loan thần, tay kia nâng lên chỉ vào ngực của mình “. . .bọn họ bảo, nơi này của ta có bệnh.”
Sắc mặt thanh niên có vẻ tái nhợt, điểm một mạt cười kỳ dị này khiến cho cánh môi phấn nhạt bỗng lộ ra một cỗ quỷ mị.
Hoàng đế sắc mặt âm trầm, muốn nộ xích3 người này hồ ngôn loạn ngữ4, lại muốn đem người này hung hăng đặt ở dưới thân, nhưng đến cuối cùng lại chẳng có động tác nào.
Y chỉ gượng thân nhìn Vinh Khô mỉm cười, hàn khí nhàn nhạt từ đáy lòng tản mát ra. . .
● ● ●
Lam Minh nhẹ nhàng đi lại, trộm dò xét hai người đang đối trì ở đầu thuyền, trong lòng vì chủ tử mà lo lắng, nhưng cũng không dám mạo muội tiến lên, vô ý thức dùng tay nhấc lấy trà cụ, mượn cớ thám thính động tĩnh bên kia.
Đột nhiên, y nghe lời xin lỗi của Vinh Khô vang lên
“Phụ hoàng thứ tội, lời nhi thần mới nói, cũng chỉ hí ngôn5 mà thôi.”
Hoàng đế nhanh chóng bình thần trở lại, một phen kéo người nọ đến trước mặt, hơi cúi đầu tựa vào trán Vinh Khô, ngữ khí có chút bất hảo “Hí ngôn?”, hừ một tiếng “Lá gan ngày càng lớn, lại bắt đầu dám hí lộng6 trẫm!”
Vinh Khô khẽ cười thành tiếng, không chút để ý mà nhận lỗi “Nhi thần không dám.”
Hoàng đế khép mi mắt lại, nhấc một ngón tay ôn nhu xoa thái dương Vinh Khô “Ngươi vừa mới nói, bọn họ. . .bọn họ, là ai?”
Vinh Khô vẻ mặt mờ mịt “Ai mà biết!”, lại cúi đầu biện giải “Nhi thần nói, lúc nãy chỉ là hí ngôn.”
“Nga?”
“Ân.”
Ngón tay trượt xuống vành tai Vinh Khô, Hoàng đế cười nhẹ nói “Xem ra quyết định xuất tuần lần này quản nhiên không sai, Vinh Khô lại không câu nệ nặng nề như ở trong cung.”
Vinh Khô rũ mi, thản nhiên mà “ân” một tiếng.
Không cần Hoàng đế nói ra, hắn cũng tự nhận thấy điểm biến hóa ấy của mình. Nhưng thật ra nguyên nhân không liên quan đến việc trong hay ngoài cung nhiều lắm, có lẽ vì đã hiểu rõ được tâm tư của Hoàng đế đối với mình, mà mặc kệ cảm tình này rốt cuộc là phương diện như thế nào, những lúc hắn đối mặt với đối phương cũng dần dần buông lỏng đi không ít.
Hoàng đế cong khóe môi, ôm lấy Vinh Khô, thỉnh thoảng lại vuốt ve mái tóc dài mềm mại của hắn.
“Thật lâu trước kia. . .” Vinh Khô bỗng nhiên mở miệng “Lúc nhi thần còn ở trong lãnh cung, có từng nghĩ tới, cảnh trí bên ngoài hồng tường là như thế nào.”
Hai tay Hoàng đế đột nhiên căng thẳng, ngay lập tức lại thả lỏng, thuận theo lời hắn “Rồi sau đó?”
“Kỳ thật nhi thần biết rõ, bên ngoài cũng không có gì hay để xem.” Vinh Khô nhíu nhíu mày “Nhưng cũng có đôi lúc ngẫu nhiên nghe mẫu phi miêu tả, lại cảm thấy có chút ý tứ. Cũng có vài người từng miêu tả đủ loại mỹ hảo của nhân thế này trong thư, nhi thần lại cho rằng rất kỳ quái. . .”
“Tại sao?”
Hoàng đế có chút mờ mịt, Vinh Khô hiếm khi chủ động mở lời nói nhiều như thế, cuối cùng lại lấy một vấn đề mạc danh để kết thúc câu chuyện.
Tại sao. . .
. .tựa như một đạo ma chú, cứ từng đợt từng đợt vang vọng lại trong đáy lòng y. . .
“Cái gì tại sao?” Hoàng đế thì thào mở miệng
Vinh Khô mấp máy môi, hơn nửa ngày mới có chút khó xử mà nói “Rất nhiều. . .” lại không truy cầu đáp án nữa mà ngược lại, tiếp tục lời kể “Ngoại trừ còn sống, nhi thần còn mong muốn một ngày nào đó có thể đến Trọng Hoa thành, hoặc là đại mạc, Tây vực, cả đến bờ biển để ngắm nhìn một lần.”
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
Đầu ngón tay tinh tế lướt khắp mi nhãn của Vinh Khô, Hoàng đế thần tình mạc trắc “Ngươi nếu như muốn đi, chờ đến một ngày nhàn rỗi, ta sẽ cùng ngươi đi, thế nào?”
Vinh Khô bình tĩnh đáp lại “Quyết định của phụ hoàng, nhi thần không có dị nghị.”
Hoàng đế cong môi dưới, nhéo nhéo chóp mũi Vinh Khô “Có chuyện cả trẫm cũng không biết, nguyên lai Vinh Khô lại nhớ rõ chuyện ở lãnh cung như vậy. . .Lúc đó, tại sao lại giấu diếm thân phận của mình?”
Vinh Khô suy nghĩ một lúc mới nói “Nhi thần không có giấu diếm.”
Vốn dĩ cũng chẳng có gì tốt để mà giấu diếm, nhưng cũng chẳng có gì tốt đẹp cần phải tuyên dương.
Khi đó hắn bị người ta quên lãng hoàn toàn, sau khi tử lý đào sinh7, căn bản là không biết phải đi đâu.
Trầm mặc hồi lâu, Hoàng đế nhấc tay nắm lấy tay Vinh Khô kéo đi, hướng về phía khoang thuyền, điềm nhiên như không mà mở miệng “Trên sông gió lớn, vẫn là nên tránh một chút.”
_______________
1 Ngư ca/ giang tâm : ngư ca=bài ca ngư dân, giang tâm=lòng sông
Mô lăng lưỡng khả : mô lăng là lập lờ, sao cũng được (sát nghĩa là cái dạng gì cũng được) /lưỡng khả cũng là sao cũng được (sát nghĩa là cả hai đều tốt)
Xích nộ : nổi điên lên, chửi ầm lên~~~
Hồ ngôn loạn ngữ : nói bậy nói bạ, ăn nói hàm hồ
Hí ngôn : nói giỡn, nói đùa
Hí lộng : giỡn mặt, đùa giỡn
Tử lý đào sinh : trong đường chết tìm lối sống


Đệ Tam Thập Chương : Phi Hoa Chức Yên

● ● ●
Băng hàn thấu xương, khiến người như bị đông lại trong hư không tuyệt vọng.
Mị ảnh lay đồng, điên cuồng mà đan xen vào nhau, sợ hãi lẫn kinh hoàng ăn mòn nội tâm, như ung nhọt trong xương cốt, không thể nào gạt đi được.
Tiếng la chói tai, ai thán như vỡ vụn, cuối cùng hóa thành một mạt lửa đỏ, bùng cháy không ngừng.
 ● ● ●
“Vinh Khô”
Một đôi tay ấm áp hữu lực lôi hắn từ thế giới không mang1 kéo ra ngoài.
Vinh Khô cả người run rẩy, thần trí từng chút quay về. Trên mi mắt như có thứ gì thiên quân trọng vật2  đè áp lên, hắn khó khăn phun ra một tiếng gọi “Phụ hoàng?”
Hoàng đế nằm cạnh Vinh Khô, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đối phương, ánh mắt trầm xuống “Lại gặp ác mộng?”, nhìn sắc mặt cực kém của người nọ “Rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao mấy hôm nay đêm nào cũng gặp ác mộng?
Triệt để thoát khỏi cảnh mộng, Vinh Khô thả lỏng người nằm thẳng, hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, cổ họng nghèn nghẹn trả lời “Không có gì. . Đã sớm rồi sao?”
Kéo người nọ ôm vào lòng, Hoàng đế thản nhiên mở miệng Nửa ngày lộ trình nữa là có thể đến Vô Lượng Tự, hôm nay không lên đường, ở lại đây chuẩn bị một chút.” đầu ngón tay lướt trên khóe mắt Vinh Khô “Ngươi ngủ không an ổn đã mấy đêm rồi .”
“Nga. . .”
Qua loa đáp lời, Vinh Khô nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Hoàng đế vẫn lẳng lặng ngắm nhìn thụy nhan của thanh niên, mi tâm nhíu lại.
Từ lúc xuất cung đến nay, ban đêm y sẽ cùng Vinh Khô đồng thụy nhất tháp3, mấy đêm nay đều bị đối phương kinh tỉnh.
Người dù đã ngủ say nhưng cũng không được an ổn, vẻ mặt như cực lực áp ức, thân thể cứng ngắc, hệt như đang phải chịu đựng thống khổ dữ dội. Hoàng đế có gọi to cũng không tỉnh, đành phải âm thầm vận công xoa dịu khí tức rối loạn của đối phương.
Y không rõ Vinh Khô rốt cuộc đã trải qua những gì mà lại làm cho một con người trở nên như vậy. Đã từng lệnh mật trám điều tra hết thảy mọi chuyện của Vinh Khô, nhưng cũng không có phát hiện gì đặc biệt.
Hay là, vài năm kia ở lãnh cung lúc Vinh Khô vẫn còn niên ấu đã chịu vết thương không thể xóa nhòa trong lòng?
Hoàng đế hiểu rõ, nữ nhân kia về sau đã gần như phát điên, tất không có khả năng đối xử tử tế với Vinh Khô.
Hoàng đế tuyệt vọng nhắm mắt lại, nội tâm lại bắt đầu nổi lên vô lực quen thuộc, cảm giác nặng nề áp tới làm y như không thể hô hấp.
Y không thể thán hối!
Vinh Khô như vậy là do một tay y tạo nên, đau đón cùng tiếc nuối qua đi, cũng chỉ có thể tự tay minh sửa chữa bù đắp lại quá khứ.
Bắt đầu từ khi nào, cảm giác của y đối Vinh Khô, đã không còn hoàn toàn chỉ là chiếm đoạt cùng khống chế nữa. Nỗi đau ẩn ngầm trong lòng lúc nào cũng nhắc nhở y, khiến y vô pháp mà đối xử khắc khe với người nọ.
Nói cho cùng, là không thể buông tay. . .
“Vinh Khô.” Hoàng đế thấp giọng thở dài, nhẹ nhàng hôn lên tóc của người trong lòng.
● ● ●
Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng.
Vinh Khô ra khỏi phòng, vịnh vai Lam Minh tản bộ trong tiểu viện. Có lẽ vì đã ngủ cả ngày nên nhìn hắn lúc này cả người trông có vẻ thần thanh khí sảng.
Dương quang hoàng hôn rọi lên người, ấp ám thoải mái. Vinh Khô tựa người dưới hòe thụ, hai tay chống lên thân cây, tinh tế vuốt ve lão thụ bì.
“Phụ hoàng đâu rồi?”
Hắn tỉnh dậy, dùng xong cơm, lại ở trong vườn dạo nửa ngày mới giật mình phát giác người mọi khi vẫn thường ở cạnh mình vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Câu hỏi thốt ra, Lam Minh chưa trả lời, Vinh Khô đã nghe thấy thanh âm vui vẻ của nam nhân từ xa truyền đến.
“Vinh Khô là đang tưởng niệm ta sao?”
Nhìn thấy thần sắc Vinh Khô không tệ, Hoàng đế trong lòng bớt lo lắng một chút, kéo tay Vinh Khô xiết trong lòng bàn tay mình “Thôn trấn nơi này trước kia ngươi thường lui tới, có úuốn ra ngoài một chút không?”
● ● ●
Thôn trấn ngay tại chân núi Vô Lượng Tự, cũng là con đường phải đi qua nếu muốn đến Mạn thành, tự nhiên sẽ phồn hoa hơn hẳn so với nơi khác. Mặc dù trời đã tối sần. giữa phố xá vẫn sầm uất không ít người tụ tập.
Nơi này hoa đa thụ mậu4, đêm tháng tư, khắp nơi trong không khí đều như có thanh hương nhàn nhạt lãng đãng.
Băng qua một góc đường, liền nghe thấy tiếng nô đùa của đám hài tử. Vinh Khô theo bản năng gợn khóe môi, điểm một mạt cong nhẹ trên mặt.
“Chờ đến khi nhãn tật của ngươi khỏi hẳn, chúng ta ở lại nơi này vài ngày.” Hoàng đế cúi đầu nhìn nụ cười nhạt của Vinh Khô, xoa xoa tay hắn “Hoặc là hàng năm mỗi khi đến độ xuân cảnh, chúng ta trở lại nơi này đây ngắm nhìn.”
Vinh Khô cúi đầu, bình đạm vô ba trả lời “Phụ hoàng chính vụ quấn thân, vẫn là chính sự khẩn yếu.”
Tay Hoàng đế xiết chặt, ánh mắt trầm xuống “Chuyện đó ngươi không cần quan tâm, trẫm tự có an bài. Hiện tại ngươi chỉ cần an tâm dưỡng bệnh. Thám tử hồi báo, Quỷ y ngụ lại Vô Lượng Tự phải lễ phật vài ngày. Ngày mai chúng ta đến xin trụ lại ở tự viện.”
Hoàng đế đã nói như vậy, Vinh Khô tự cũng không kiên trì thêm nữa, chỉ là thuận theo mà gật đầu. Hắn dừng bước, nhẹ ngẩng đầu, gió nhu hòa vỗ về bên mặt, không khỏi khẽ ngẩn người.
“Sao vậy?”
Vinh Khô mỉm cười trả lời “Cảm giác rất thoải mái.”
Ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt Vinh Khô, Hoàng đế lặng im nhìn nét mặt bình tĩnh của người nọ, khiế cho chín y cũng không thể tiếp tục mở miệng truy cứu nghi vấn trong lòng.
● ● ●
Ngọ thì ngày kế, đoàn người Hoàng đế đến Vô Lượng Tự. Cũng may Quỷ y phải ở đây lễ phật bốn mươi chín ngày, nếu không thì bọn họ có đến, cũng e là lại bỏ lỡ.
Việc ngụ lại Hoàng đế đã sớm phái người chuẩn bị đâu vào đó. Vinh Khô căn bản không cần bận tâm chút gì. Về phần thăm hỏi Quỷ y, Hoàng đế cũng đã tự có an bài của mình.
Mộ cổ thần chung5.
Nơi này là một tòa cổ tháp, ngày ngày có rất nhiều người đến dâng hương, trong tự viện rất nhiệt nháo nhưng không hề sảo nháo6. Vinh Khô đôi lần đi ngang điện phủ, cũng có thể nghe được tiếng mõ cùng thanh âm tụng kinh rõ ràng. Tuy không nhìn thấy, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được rất rõ nhiệt tình thành tâm của bọn họ.
Ngay cả Lam Minh cùng những người đi thèo đều tiến lên bái lạy phật tượng.
“Thiếu gia. . .” Lam Minh hiển nhiên hưng trí vô cùng, hiếm khi nói đến không ngừng như vậy, cầm một cái bình an phù cất cẩn thận vào túi thơm “Nô tài cầu riêng cho người một cái phù, bồ tát Vô Lượng Tự rất linh nghiệm, mang thứ này trên người, bình bình an an, vô bệnh vô thống.”
Vinh Khô cười khẽ “Lam Minh, ngươi cần gì phí tâm như thế. Nếu như những thứ này hữu dụng, thiên hạ nào còn sự bất bình bất phẫn chứ.”
Lam Minh thoáng rùng mình “Thiếu gia. . .” cảm thấy có chút lo lắng, Vinh Khô ở tự miếu mà nói chuyện bất kính như vậy, chỉ sợ mạo phạm thần linh.
“Vinh Khô, đừng nói những lời khinh miệt như vậy nữa.” Hoàng đế vừa đặt chân vào tiểu viện, đã nghe thấy lời nói kia của Vinh Khô, nhíu nhíu mày “Nơi cửa phật, nên thành tâm một chút.”
Vinh Khô rũ mi mắt “Nhi thần chỉ là nói lời thật lòng, thiên hạ to lớn này đâu đâu cũng đều là chúng sinh, Phật tổ Bồ tát làm sao có khả năng hoàn thành hết thảy chí nguyện của thế nhân.”
Hoàng đế phất tay ý bảo Lam Minh cùng tất cả lui ra, ngồi bên cạnh Vinh Khô, kéo người nọ đến trước mặt, khẽ cười nói “Tuy là như thế, nhưng ở trong nhà người khác dù sao cũng nên cẩn trọng ngôn hành một chút “Phàm nhân phàm sự đều không thể tẫn tín7, cũng không nên khinh thường.”
Vinh Khô ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, nhẹ giọng nói “Phụ hoàng giáo huấn rất phải.”
“Vậy sao? Ta thấy ngươi trong lòng chắc chắn vẫn không cho là đúng.” Hoàng đế cười xòa, ngữ khí nhu hòa “Bất quá nếu có lời muốn cứ nói với ta không cần người, miễn ngươi vô lễ.”
“Phụ hoàng sẽ để tâm nhi thần thủ hay bất thủ lễ sao?”
Hoàng đế vui sướng cười to, một phen ôm người nọ vào lòng, cúi đầu hung hăng cắn lên môi Vinh Khô một cái “Trẫm hoan nghênh ngươi vô lễ.”
Vinh Khô cứng đờ, lại thả lỏng thân. Hoàng đế đã lâu không làm ra những hành động trực tiếp như vậy với hắn, nhất thời không kịp phản ứng.
Âm thầm quan sát thần sắc Vinh Khô, Hoàng để mở miệng trêu ghẹo “Sao lại ngốc ra như vậy? Còn không tạ ơn?”
Vinh Khô chớp chớp mắt, thản nhiên trả lời “Phụ hoàng đã cho phép nhi thần vô lễ, hà tất tạ ơn?!”
Hoàng đế cười càng thêm vui vẻ, hận không thể đem người này nhập vào thân thể mình, nói “Vinh Khô, ngươi nên thả lỏng bản thân, trẫm rất thích ngươi như vậy, rất tốt!”
Có cái gì tốt chứ?
Vinh Khô trầm mặc tựa vào ngực đối phương, không nói lời nào.
_______________
Không mang : không gian mịt mờ, mênh mông
Thiên quân trọng vật : Vật nặng ngàn quân, 1 quân = 30 cân = 15kg
Đồng thụy nhất tháp : ngủ cùng giường
Hoa đa thụ mậu : hoa nhiều, cây cối rậm rạp
Mộ cổ thần chung : Mộ = Buổi chiều tối, cuối / Cổ =  tiếng trống/ Thần =  buổi sáng sớm/ Chung  =  tiếng chuông.
Mộ cổ thần chung là tiếng trống vào buổi chiều tối và tiếng chuông vào lúc sáng sớm.
Đây là tiếng trống và tiếng chuông chùa báo hiệu giờ công phu của chư tăng, khiến cho khách trần ai nghe được thức tỉnh giấc huỳnh lương mà tìm về nẻo Đạo.

Nhiệt nháo / sảo nháo : nhiệt nháo là ồn ào kiểu náo nhiệt, có âm thanh tiếng động (chỉ âm đọc kinh, tiếng gõ mõ), sáo nhảo là ồn ào kiểu ầm ĩ, chói tai khó chịu (ám chỉ tuy tiếng đọc kinh và tiếng mõ tuy là tạo ra âm thanh nhưng không làm khó chịu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét