[Chương
1]
Căn phòng tĩnh lặng chỉ có một ngọn nến yếu ớt,
ngay cả khi không gợn lên một ngọn gió nhưng tia lửa mỏng manh như sắp tắt lại
không ngừng lung lay, khung cảnh bên trong lại càng thêm ám muội không rõ.
Sa trướng buông hạ mông lung mờ ảo, che lấp thân
thể bên trong, từng thanh âm rên rỉ bị kịch liệt kiềm hãm từ trong sa
trướng phát ra.
Dịch Vân Trai tinh thần tựa hồ trở lên mê loạn, tất
cả lý trí đều đã không cánh mà bay.
Khuôn mặt tuấn dật tiêu sái vì dược tính mà đỏ
bừng, hô hấp ngày càng dồn dập, hai mắt mở to, mị dược phát tán khiến toàn thân
không ngừng kích thích.
Hắn cần một người giúp hắn giải độc, bất kể là ai
cũng được.
Tiêu Lan Huân vừa vén sa trướng tiến đến bên
giường, trên mặt huyết sắc tẫn lui, tái nhợt như tờ giấy.
Cô nương dung mạo xinh đẹp như đóa hoa sớm mai kiều
diễm, trên người mơ hồ truyền đến một hương thơm thoát tục mê hồn.
Chính là nàng vẻ mặt khẩn trương, bàn tay khép lại
sa trướng không ngừng run rẩy, hệt như nội tâm đang không ngừng giằng xé trong nàng.
Ngửi được mùi hương mị hoặc trên người nữ nhân,
Dịch Vân Trai lập tức đã đem nàng đặt dưới thân, xả hạ y phục.
“Vân Trai” Nàng run giọng, thanh âm tràn đầy sợ
hãi, nhưng dù vậy cũng không hề có ý định lùi bước.
Dịch Vân Trai cơ hồ hồi phục một phần lý trí, hắn
trợn mắt nhìn dung nhan xinh đẹp trước mặt, lập tức thet lên : “Ai cho ngươi
tới đây ? Đi về … ĐI VỀ … “
Nói đến tiếng [Đi về] thứ hai, thanh âm của hắn
khàn khàn tựa tiếng dã thú tê rống.
Dược tính như ngàn đao vạn kiếm chém lên người, mỗi
nhát đều đau đến không chịu thấu, đau đến muốn ngấu nghiến da thịt của chính
mình để làm vơi đi nỗi thống khổ.
Tiêu Lan Huân thoát hạ y phục, lộ ra làn da ôn
nhuận như ngọc, làm cho Dịch Vân Trai phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú bị
thương.
“Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không ? Đi về
! Đi về !”
“Đừng … đừng đuổi ta đi.”
Thanh âm mảnh mai không ngừng run rấy, Tiêu Lan
Huân buông hạ xiêm y.
Ánh nến quá mờ, cơ hồ không thể thấy rõ da thịt
tuyết trắng của nàng, nhưng chỉ theo mùi hương trên người nàng truyền đến đã
khiến cho Dịch Vân Trai thoát ra tiếng gầm gừ, nếu không phải cố kị nàng là nữ
nhân mà hắn thương yêu, hắn đã không kiêng nể gì mà tiến tới.
“Vân Trai, ta … ta thực sự yêu ngươi.”
Giống như nói ra điều sâu kín nhất trong lòng, một
bí mật không thể để ai biết, Tiêu Lan Huân đặt thân thể của chính mình vào lòng
Dịch Vân Trai. Suốt thời gian quen biết, nàng không dám mở miệng nói lời yêu,
rốt cuộc hôm nay cũng đã thổ lộ với hắn.
“Ta rất nhanh sẽ không còn lý trí, rất nhanh sẽ …”
Tiêu Lan Huân đưa tay ôm lấy cổ hắn, nàng ngượng
ngùng không thôi, cơ hồ không thể nói ra lời thì thầm : “Ôm lấy ta, ta không
muốn … không muốn đem ngươi tặng cho nữ nhân khác, ta sợ ngươi …”
Trong đôi mắt đẹp ẩn chứa nỗi lo lắng cùng sợ hãi
sâu đậm, nàng không thể nói ra, chỉ cần vừa nói ra, nàng biết chính mình sẽ tan
nát cõi lòng, Hơn nữa ngày đó đến chỉ còn là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà
thôi. Nàng sợ ngày đó rất nhanh sẽ đến.
“Ta sợ ngươi sẽ không cần ta.”
“Nói hươu nói vượn ! Ta muốn kết hôn với ngươi, chỉ
cần ta về nhà, lập tức sẽ tới cửa cầu hôn …“
Hắn rốt cuộc không chịu đựng được, tất cả lý trí
trong đầu đều tan biến, ngoại trừ dục vọng đang thiêu đốt thân thể, hắn không
thể nhớ đến bất cứ chuyện gì khác.
Nhưng ngay cả không nhớ được, hắn vẫn biết rõ người
nằm dưới thân mình là Tiêu Lan Huân.
“Lan Huân, ta sẽ thú ngươi, nhất định … a …”
Dịch Vân Trai hôn nàng đến không kìm nén nổi, cơ hồ
muốn đem người trong lòng nhập vào thân thể mình.
Màn đêm u tĩnh, da thịt trắng như tuyết cùng thân
thể cường tráng kết hợp, đau đớn của lần đầu tiên làm cho khuôn mặt Tiêu Lan
Huân đẫm lệ.
Nàng cắn chặt môi dưới, ngăn không cho thanh âm đau
đớn thoát ra, ôm chặt nam tử nàng yêu thương, Tiêu Lan Huân biết cơ hội này sẽ
không bao giờ… không bao giờ xuất hiện lần thứ hai.
Mỗi khi hắn hứa hẹn nhất định sẽ thú nàng, một giọt
nước mắt trong suốt sẽ nhẹ nhàng rơi xuống. Mỗi khi nam tử nàng yêu nói một
tiếng “Ta yêu ngươi”, nàng sẽ hôn lên đôi môi hắn, giống như phải ngăn những
lời đó lại, để cho mình không phải nghe thấy chúng.
“Lan Huân, ta nhất định thú ngươi, nhất định … nhất
định …”
“Ta chờ ngươi tới đón ta, ta chờ ngươi.”
Nước mắt của Tiêu Lan Huân không ngừng rơi xuống,
ngay cả biết rõ là nói dối, nhưng nàng vẫn ôn nhu trả lời, chính là cõi lòng
nàng đã muốn tan nát.
Mà người nàng yêu vĩnh viễn không thể biết đến
những đau đớn trong lòng nàng.
Nàng vĩnh viễn không đem bí mật này nói ra, vĩnh
viễn đem bí mật này chôn sâu trong đáy lòng mình, vĩnh viễn không ai biết,
không ai hiểu !
Tiêu gia cổng và sân đều không nhỏ, nhưng lúc này
sính lễ đưa tới đã chật cả sân. Xem ra Tiêu gia vẫn là quá nhỏ, không thể chứa
hết.
Sính lễ ngàn hộp trân châu, trăm đấu dạ minh châu,
chỉ biết khi nhắc tới nhà phú hào tới cầu thân, Tiêu lão gia – Tiêu Đại Nghiệp
đã mừng rỡ đến cười toe toét.
Tiểu nữ nhà hắn – Tiêu Hồng Nhi vài năm trước cải
trang nam tử ra ngoài đọc sách, dùng tên giả là Tiêu Lan Huân, cùng Dịch Vân
Trai đồng môn học tập, không ngờ tình cảm phát sinh, ngược lại thúc đẩy một mối
nhân duyên tuyệt hảo.
Mà người cầu hôn mấy ngày gần đây đúng là con trai
độc nhất của Thủ phủ nổi tiếng Đại Giang nam bắc – Dịch Vân Trai.
Tuy rằng thật giống như câu chuyện [Lương Sơn Bá,
Chúc Anh Đài] nhưng bất đồng ở chỗ, chuyện tình Lương – Chúc là kết thúc bi
thảm, còn hai nhà Dịch – Tiêu lại có một tuyệt hảo nhân duyên.
Mà mối nhân duyên quá mức chấn động này lại khiến
cho không ít người đồn đại.
Bởi hơn ba năm trước, Tiêu Lan Huân không từ mà
biệt, Dịch Vân Trai gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, về đến nhà lập tức triệu
cáo thiên hạ tìm người. Hắn nhất định phải tìm cho đúng vị hôn thê của mình –
Tiêu Lan Huân.
Vừa nghe thiếu chủ đó đang muốn tìm cô gái mình
yêu, một đống kẻ cơ hội không biết xấu hổ nhân dịp này mang nữ nhân nhà mình
sửa tên thành Tiêu Lan Huân, đưa đến Dịch phủ, khiến cho Dịch phủ một phen náo
loạn toàn những cô nương, các nàng đều nói mình là Tiêu Lan Huân.
Dịch Vân Trai là một mỹ nam tử, chỉ sợ cô nương
nhìn thấy hắn, cho dù hắn không một xu dính túi cũng nguyện ủy thân cho hắn,
huống chi hắn gia tài bạc triệu.
Qua hai năm, cha hắn mặc kệ mọi sự, giao tất cả gia
nghiệp cho hắn quản lý, sản nghiệp vào tay hắn phát dương quang đại, thủ đoạn
kinh thương so với cha hắn còn lợi hại hơn, có thể nói mỗi ngày kiếm về cả đấu
vàng.
Nam tử như vậy ai mà không muốn ? Cho dù chính mình
không phải Tiêu Lan Huân thật sự, nhưng nếu được Dịch Vân Trai nhìn trúng, thu
vào làm tiểu thiếp thì cả đời cũng được sống trến núi vàng rồi.
Vấn đề ở chỗ bất luận nữ tử xinh đẹp đến nhường
nào, Dịch Vân Trai đều không thèm để ý. Những cô nương đó căn bản không hấp dẫn
hắn được, cho dù là tiên nữ hạ phàm so ra vẫn thua kém Tiêu Lan Huân của hắn.
Hắn mời đến họa sư đệ nhất thiên hạ, theo lời miêu
tả của chính mình vẽ nên bức tranh Tiêu Lan Huân rồi đem bố cáo khắp thiên hạ.
Chỉ cần nghe nói ở đâu có cô nương tướng mạo giống Tiêu Lan Huân, hắn liền lập
tức buông hết chính sự, không ngại vất vả đi tìm.
Chính là mọi thứ đều vô ích, Tiêu Lan Huân tựa như
làn khói nhẹ tan biến, làm cho Dịch Vân Trai thiếu chút nữa tuyệt vọng.
Ba năm qua đi, đã sang năm thứ tư, nếu như Tiêu Lan
Huân còn sống, hắn không hiểu nàng vì sao không chịu tới gặp hắn.
Quê quán nàng lưu lại đều là giả. Hắn phái người
tới nơi tìm kiếm, chỉ thấy một bãi mộ hoang. Cho nên có lời đồn đại hắn bị nữ
quỷ mê hoặc, mà Dịch Van Trai cũng không tin Tiêu Lan Huân là quỷ.
Là người hay quỷ hắn còn không rõ hay sao ?
Hắn biết Tiêu Lan Huân có nỗi thống khổ mới không
chịu cùng hắn gặp mặt. Hắn muốn dùng tấm chân tình của mình cảm động nàng. Hắn
muốn cho nàng biết dù hắn gia tài bạc triệu, vẫn sẽ như cũ đối với nàng nhớ mãi
không quên.
Hắn còn tuyên bố muốn nàng sớm xuất hiện cùng hắn
đoàn viên. Nếu không có nàng, hắn cả đời sẽ sống cô đơn.
Dịch Vân Trai gần bốn năm không từ vất vả tìm kiếm,
ban đầu có người chế giễu hắn vì nữ sắc không quản tán gia bại sản, sau thấy
hắn si tình không thay đổi, giữ nguyên ý nguyện ban đầu, liền thay đổi cách
nói, giơ ngón tay cái khen Dịch Vân Trai là thiên hạ đệ nhất si tình.
Đối với chuyện tình như vậy, chúng gia cô nương lại
hận không thể hóa thân thành Tiêu Lan Huân sau đó gả cho Dịch Vân Trai.
Dù sao trong thiên hạ, không có nam nhân nào có
quyền thế lại vạn phần si tình như hắn. Thế nên mỗi người đều âm thầm thóa mạ
Tiêu Lan Huân, cảm thấy nàng cho dù muôn vàn ủy khuất cũng nên đưa ra một cái
công đạo.
Khi Tiêu Lan Huân mất tích năm thứ ba, một vị tôi
tớ của Dịch phủ trải qua phong trần mệt mỏi mang về một cái hộp gấm, chỉ nói là
phải giao cho Dịch Vân Trai.
Hộp gấm được thủ vệ mang vào phủ, Dịch Vân Trai
thấy vật trong hộp, sắc mặt vừa mừng vừa lo.
Vật trong hộp cũng không phải kì trân dị bảo, chẳng
qua là một chiếc trâm cài đầu gắn trân châu bình thường, tuy rằng có chút quý
giá cao sang nhưng kiểu dáng đã cũ.
Nhưng chiếc trâm cài này chính là tín vật mà Dịch
Vân Trai giấu diếm thân phận của mình, đưa cho Tiêu Lan Huân.
Thân phận của Tiêu Lan Huân cũng vì thế mà bị vạch
trần.
Thì ra nàng là Giang Nam mỹ nữ, trong nhà tuy giàu
có nhưng cũng chỉ là một phú ông nho nhỏ trong thôn mà thôi, sánh cùng Dịch Vân
Trai thực sự là thua kém. Cũng vì điều này mà nàng trước sau không dám cùng
Dịch Vân Trai gặp mặt.
Nàng sợ rằng chính mình thân thế hèn mọn, không thể
trở thành người của Dịch gia giàu có. Nàng hi vong Dịch Vân Trai có thể buông
tay, không ngờ qua ba năm, tâm ý của Dịch Vân Trai không hề thay đổi, nàng mới
hiện thân, cũng nguyện ý làm người Dịch gia.
Dịch Vân Trai lập tức từ kinh thành xuôi xuống
Giang Nam, người chưa thấy mặt, sính lễ đã tới nơi.
Mọi người tấp nập kéo tới xem sính lễ, nhân duyên
tốt đẹp được người đời tán dương sẽ trở thành sự thực, làm các cô nương hâm mộ
không thôi.
Những người ngoài đến xem náo nhiệt đứng chật cả
thôn nhỏ, nhất là khi Dịch Vân Trai xuất hiện. Bộ dáng phong lưu tiêu sái của
hắn khiến các cô nương không ngừng than vãn.
Thế nhân đều đã xem qua bức tranh tuyệt sắc mỹ nhân
Tiêu Lan Huân, lại nhìn đến tuyệt thế mỹ nam tử Dịch Vân Trai, tất thảy đều
thấy hắn cùng Tiêu Lan Huân thực trời sinh một đôi.
Dịch Vân Trai không để ý đến ánh nhìn của mọi
người, trực tiếp tiến vào Tiêu phủ, dẫn theo mấy phó tỳ thân cận cùng làn gió
phú hào, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy quý khí
Vừa thấy Dịch Vân Trai bước vào, Tiêu Đại Nghiệp đã
cười toe toét ra nghênh đón. Dịch Vân Trai tiến đến cúi chào, Tiêu Đại Nghiệp
vội nói : “Mời ngồi.”
“Cảm ơn Tiêu bá phụ.”
Tôi tớ dâng trà, Dịch Vân Trai nhấp một ngụm. Hắn
mày kiếm mắt sáng, nói chuyện thanh âm sang sảng : “Tiêu bá phụ …”
Vừa nghe hắn gọi mình là [bá phụ], Tiêu Đại Nghiệp
thân thiết nói : “Nên gọi [Nhạc phụ] ! Ngươi chắc chắn là con rể nhà ta, ta
thực muốn ngươi mau mau đón Hồng Nhi về nhà.”
Dịch Vân Trai khóe miệng khẽ cười, thanh âm trầm xuống
một chút.
“Ta mặc dù đã đưa sính lễ tới, nhưng không định cho
ta gặp Lan Huân sao ? Không phải ta hoài nghi trong đó có gì gian trá, mà là
hơn ba năm ta lo lắng kiếm tìm, nhất thời mộng đẹp thành sự thật làm ta không
khỏi hoài nghi mình đang mơ, phải thấy Lan Huân ta mới có thể an tâm.”
Dịch Vân Trai lời nói khách khí, lại không chịu gọi
Tiêu Đại Nghiệp là [nhạc phụ], nhất định gặp được Lan Huân trước, phải biết hắn
đối với sự kiện này có bao nhiêu thận trọng.
Dù sao quá ba năm, không ngừng kinh qua các thủ
đoạn lừa dối, tất cả đều muốn hắn mắc câu, cưới nữ nhân của họ làm vợ, cho nên
hắn không thể khẳng định lần này không có sự lừa dối nào.
Trâm cài đầu của Tiêu Lan Huân đưa đến, hắn chỉ cần
liếc mắt liền nhận ra, hắn thực sự không thể nghi ngờ lần này lại là âm mưu nào
khác.
Nhưng là quá ba năm chờ đợi, nói Tiêu Lan Huân chỉ
vì thân phận cách biệt mà không dám gặp hắn, trong tâm hắn có điểm khả nghi.
Tiêu Đại Nghiệp trên trán lấm tấm mồ hôi, không
được tự nhiên đưa tay quệt đi. Căn phòng trong tiết thu mát mẻ mà mặt hắn lại
đầy mồ hôi, thật sự có chút quái dị.
“Đương nhiên là được ! Nhưng Lan Huân là tên giả,
tên thật của nàng là Hồng Nhi. Dịch Thiếu gia, ngươi không ngại gọi khuê danh
của nàng càng có thể biểu hiện quan hệ thân cận của hai người.”
“Tên là vật ngoài thân, mặc kệ nàng là [Lan Huân]
hay [Hồng Nhi], Dịch Vân Trai ta chỉ cần là nàng, nàng muốn gọi tên gì ta đều
nguyện ý.”
Nghe hắn nói thực thâm tình, Tiêu Đại Nghiệp gật
đầu cười lớn, gọi tỳ nữ : “Đi thỉnh tiểu thư ra đây.”
Không lâu sau, Tiêu Hồng Nhi liền được tỳ nữ đưa
đến.
Tiêu Hồng Nhi hai gò má phiếm hồng, trên khuôn mặt
quốc sắc thiên hương còn lưu chút hãn tích, thần thái xinh đẹp chỉ thoa thêm
chút phấn son lại càng làm tôn lên vẻ thướt tha như đóa liên hoa mới nở.
Ngay cả người đứng ngoài xem cũng không khỏi thở
dốc kinh ngạc, bởi nàng chính là cô gái trong bức họa Tiêu Lan Huân, hệt như
tuyệt sắc nữ tử từ trong tranh bước ra.
“Lan Huân.” Dịch Vân Trai sững người đứng lên.
Ba năm qua đi, dung mạo Tiêu Lan Huân thoạt nhìn có
chút thay đổi, thân hình vốn gầy yếu trở nên tương đối tròn trịa, nhưng nàng
chính là nữ nhân mà hắn yêu.
“Vân Trai …”
Nàng gọi có chút chần chừ. Hắn trong ba năm đã có
nhiều thay đổi, trở thành thương gia tài giỏi, chưởng quản sản nghiệp trong
nhà, chỉ duy nhất tấm chân tình dành cho nàng vẫn như cũ không hề đổi thay.
Dịch Vân Trai lập tức hướng Tiêu Đại Nghiệp bái hạ,
không chút do dự nói : “Nhạc phụ đại nhân, ta lập tức phái người bẩm báo gia
phụ, chọn ngày thú Lan Huân vào cửa.”
Thấy hắn thành tâm như vậy, Tiêu Đại Nghiệp cười
lớn không dứt, còn Tiêu Hồng Nhi hai má ửng hồng, thấy Dịch Vân Trai vội vàng
muốn cưới nàng làm vợ, bên miệng không khỏi hiện lên hai lúm đồng tiền mừng rỡ.
Tiêu Đại Nghiệp hiếu khách cười nói : “Không, ta
phải đưa ngươi đi thăm thú một chút, nhà ta tuy không lớn, bất quá có vài loại
đào, tiết này bắt đầu nở hoa, cũng hảo khán a.”
Dịch Vân Trai không hề cự tuyệt, gặp lại Tiêu Lan
Huân, lòng hắn chỉ tràn ngập vui mừng.
“Vậy đa tạ nhạc phụ đại nhân.”
Tiêu Đại Nghiệp dẫn hắn thăm thú toàn bộ Tiêu gia.
Vì Tiêu gia ở nơi hẻo lánh, đất trong thôn cũng không đáng giá nên hắn có rất
nhiều đất đai, trong nhà ngay cả hậu viện cũng không nhỏ. Hai người cười cười
nói nói đến lúc thăm thú xong cũng mất một lúc lâu.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến vài tiếng ho khan nặng
nề. Vẻ mặt tươi cười của Tiêu Đại Nghiệp thoáng chốc đông cứng lại.
Dịch Vân Trai thấy hắn khác thường, lại nghe thấy
âm thanh từ ngoài cửa hậu viện truyền đến, giống như vẫn còn có người ở, nhưng
nhìn kĩ lại thì hậu viện này dường như đã lâu không tân trang sửa chữa, xem ra
nguyên bản là không có người ở.
Hắn hỏi : “Phía sau hậu viện có người ở sao ?”
“Ách … không có ai.” Tiêu Đại Nghiệp chối bay.
Vừa nói xong, tiếng ho khan lại vang lên, đương
nhiên không thể nào không có người ở, Tiêu Đại Nghiệp không giấu được nữa.
“Người ở hậu viện là cháu ngoại ta, hắn mang bệnh
nặng từ nhỏ không thể chữa khỏi nên ta cho hắn sống nhờ. Mấy năm trước bệnh
liền trở nặng, xem ra khó có thể kéo dài được mấy năm nữa. Vì bệnh của hắn có
thể lây nên ta cho hắn ở nơi này một mình, còn kêu tỳ nữ ngày ngày đưa cơm tới.
Ngươi thân thể tôn quý, ngàn vạn lần không thể lại gần, bằng không bị lây sẽ
không tốt.”
Mới nói vài câu, Tiêu Đại Nghiệp liền đổi chủ đề,
Dịch Vân Trai chỉ gật đầu, dù sao đây cũng là việc nhà người khác.
“Thiếu gia …” Tây Ninh – người hầu cận của Vân Trai
nhỏ giọng nhắc nhở : “Trời sắp tối rồi, nên trở về phòng, sợ gần chạng vạng sẽ
có muỗi.”
“Ân, ngươi đi đường xa cũng nên nghỉ sớm, ta đêm
nay mở tiệc cùng ngươi hóng mát.” Tiêu Đại Nghiệp cười lớn.
[Chương 2]
Tây
Ninh cùng Dịch Vân Trai về tới tây sương phòng. Cá tính của Tây Ninh tương đối
trầm lặng, không giống tôi tớ nông cạn huyên náo bình thường, bởi vậy mà Dịch
Vân Trai mới lưu hắn lại bên mình làm người hầu cận.
“Thiếu
gia, có cần phái người đi bẩm với lão gia đã tìm được Lan Huân tiểu thư không ?”
Dịch
Vân Trai vừa rồi trước mặt người khác nho nhã ôn hòa bao nhiêu thì giờ phút này
lại trở lên nghiêm khắc, băng lãnh bấy nhiêu.
“Không.”
Tây
Ninh yên lặng nghe, cuối cùng mới thấp giọng nói ra suy nghĩ trong lòng : “Vừa
rồi Tiêu lão gia ở thượng phòng chảy rất nhiều mồ hôi lạnh”
Dịch
Vân Trai những năm gần đây trải qua nhiều sóng to gió lớn, đương nhiên cũng
nhận ra được những tình huống khác thường.
Hắn
lấy ra chiếc trâm cài đầu từ ống tay áo, không thể là giả, người cũng là thật,
vậy tại sao khi hắn yêu cầu gặp Tiêu Lan Huân, Tiêu Đại Nghiệp lại đổ mồ hôi
lạnh một cách không bình thường như vậy ?
Trước
mắt xem ra gió yên sóng lặng, thật giống như một kết thúc viên mãn, vì sao hắn
vẫn có ý niệm không chắc chắn trong đầu ?
“Đợi
một thời gian nữa hẵng báo đi !”
“Ân,
thiếu gia”
Xa
xa truyền đến tiếng đàn trầm bổng, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng khiến cho người
nghe thấy lòng thoải mái thanh thản.
Tây
Ninh lắng tai nghe, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Tiếng đàn thực hảo ! Ta
nhớ Lan Huân tiểu thư cũng hay chơi đàn, cũng từng đàn những thanh âm như vậy
cho thiếu gia nghe.”
Hồi
ức xa xưa cũng từ từ trỗi dậy. Từ khi hắn cùng Tiêu Lan Huân gặp nhau rồi trở
thành tri tâm, nàng luôn một mình u sầu không thôi.
Hắn
hỏi nàng vì sao không vui, nàng lại giương đôi mắt rưng rưng nhìn hắn.
Hắn
dùng hết mọi cách sủng hạnh, yêu thương nàng mà nàng lại càng ngày càng bi
thương, làm cho hắn cảm thấy cơ hồ trong nháy mắt sẽ mất nàng.
Sau
đêm hôm đó, trên giường chỉ còn lưu lại một vệt máu loang lổ, bóng dáng Tiêu
Lan Huân đã không thấy đâu, hắn biết chính mình khi dược tính phát tác đã làm
nàng bị thương, vội vàng lao đi tìm nàng, rốt cuộc vẫn là không tìm được.
Dịch
Vân Trai có chút vơi đi sầu muộn, nhưng nghĩ lại mấy năm trường đau khổ tương
tư, đến hôm nay nỗi khổ tương tư đã được giải, vì cái gì…
Vì
cái gì … hắn không có cảm giác vui mừng đến phát điên?
“Thiếu
gia, chúc mừng người tìm được Lan Huân tiểu thư”
“Ngươi
cũng nghĩ nàng là Lan Huân?” hắn hỏi lại.
Tây
Ninh không nói lời nào, chỉ có tiếng đàn xa xăm êm như nước chảy nhẹ nhàng lướt
qua trong lòng hai người.
Dịch
Vân Trai ở lại Tiêu gia mấy ngày, Tiêu Hồng Nhi ở bên đã thân thiết đến mức
luôn bám lấy cánh tay hắn, lại nhớ đến những ngày hai người ở chung, hắn không
khỏi bật cười.
Nàng
đỏ mặt giận dỗi nói : “Ngươi cười cái gì?”
“Ta
cười ngươi trở lên hoạt bát hơn”
So
sánh với vẻ mặt Tiêu Lan Huân ngày trước luôn mang theo vẻ khinh sầu, Tiêu Hồng
Nhi dường như đánh mất ý sầu mà tăng thêm vài phần sức sống.
“Ta
hoạt bát không tốt sao?”
Tiêu
Hồng Nhi lại thêm giận, sắc mặt ửng hồng, càng thêm phần khả ái.
Dịch
Vân Trai đưa nàng đến hoa viên ngoạn cầu, nếu hắn cố ý ném mạnh một chút nàng
liền không đỡ được, đành ảo não kêu nữ tì đi tìm về.
Lần
này Dịch Vân Trai dùng lực quá lớn mà ném qua đầu Tiêu Hồng Nhi, nàng căm tức
giậm chân.
“Là
ngươi cố ý khi dễ ta !”
“Ta
còn muốn khi dễ ngươi cả đời!”
Tiêu
Hồng Nhi hé ra khuôn mặt đỏ đến độ như bị đốt nóng. Tiêu Hoa Nhi ở một bên cùng
họ chơi ném cầu, thấy bọn họ liếc mắt đưa tình thì âm thầm cắn răng.
Nàng
luôn nghĩ rằng muội muội Tiêu Hồng Nhi vì mệnh tốt nên mới có thể gả cho Dịch
Vân Trai, nếu mình cũng may mắn như vậy thì người Dịch Vân Trai yêu thương nhất
định là nàng.
Vì
lấy lòng Dịch Vân Trai, Tiêu Hoa Nhi chạy tới tìm cầu, cầu còn chưa thấy lại
thấy một quái nhân ngồi gần đám cỏ mọc cao, làm cho nàng sợ tới mức thét chói
tai:
“Có…có
yêu quái!”
Dịch
Vân Trai chạy tới trước thét lớn tiếng: “Là ai ở đây giả thần giả quỷ ?”
Tả
Chấn Ngọc ngồi xổm bên lùm cây luống cuống đứng dậy, đối mặt với Dịch Vân Trai
cao lớn, y cảm thấy ngực bị đè nặng đến cơ hồ không thở nổi. Ánh mắt tất cả tập
trung trên người hắn.
Trên
gương mặt Tả Chấn Ngọc che phủ tầng tầng sa mỏng khiến người ta không thấy được
diện mục của y.
“Ngươi
là ai ? Vì sao ở đây nhìn lén ?” Dịch Vân Trai quát hỏi, thanh âm không chút do
dự, thậm chí có chút vô tình.
Tả
Chấn Ngọc hé miệng nhưng không lời nào thoát ra.
Không
biết là do Dịch Vân Trai quá mức anh tuấn hay vì y lần đầu thấy một nam nhân
anh tuấn như vậy, đến nỗi nói không lên lời.
“Sao
ngươi lại ở đây?”
Tiêu
Hồng Nhi đi sau Dịch Vân Trai đột nhiên kêu lớn, thanh âm vang vọng cả hoa
viên. Ngữ khí của nàng thể hiện việc Tả Chấn Ngọc xuất hiện ở đây là không nên
đến mức nào, dường như đây là một sự kiện hết sức đáng sợ.
Tả
Chấn Ngọc không được tự nhiên đưa tay chạm vào khuôn mặt mình một chút rồi lại
kinh hãi vội vàng buông tay, nhỏ giọng nói: “Ta thấy mèo con chạy tới đây nên
ra tìm nó”
“Chỉ
vì tìm con mèo kia ? Ngươi mau về hậu viện đi, không cần đem bệnh lây cho chúng
ta.”
Tiêu
Hồng Nhi nói ra không chút khách khí, còn Tiêu Hoa Nhi lại mang một vẻ mặt chán
ghét, Tiêu gia ai cũng biết y thân mang ác bệnh, chỉ hận y không thể chết nhanh
một chút.
Bị
bọn họ khinh ghét rõ ràng như vậy, Tả Chấn Ngọc thân hình run rẩy một chút, y
ngẩng đầu , ánh mắt dường như không tự chủ được mà dừng lại trên gương mặt anh
tuấn của Dịch Vân Trai.
Tây
Ninh kéo Dịch Vân Trai lùi lại mấy bước, không muốn bọn họ đứng quá gần.
“Thiếu
gia, lùi lại một chút, hắn chắc chắn là người cháu mang bệnh mà Tiêu lão gia
nói đến.”
Dịch
Vân Trai nhìn cách ăn mặc kì quái của y, Tả Chấn Ngọc thân mình run rẩy vội
vàng xoay người.
“Ta
không phải cố ý làm khách quý giật mình, là ta tưởng mèo con chạy đến hoa viên.
Thực xin lỗi, ta lập tức rời đi.”
Tiêu
Hồng Nhi chỉ ra cửa, vênh mặt hất hàm sai khiến.
“Ngươi
mau rời khỏi đây, nhanh lên !”
Tả
Chấn Ngọc vội vàng rời đi. Dịch Vân Trai quay sang nhìn Tiêu Hồng Ngọc một lúc
lâu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Sao
ngươi lại đối với hắn như vậy ?”
Tiêu
Hồng Nhi có điểm chột dạ nói: “Ta nói không có sai. Người hắn mang bệnh, hơn
nữa còn là quái bệnh, không thầy thuốc nào chữa được. Ta sợ mọi người bị hắn
lây bệnh.”
Dịch
Vân Trai không trách cứ nàng nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ thần thái không ủng
hộ.
“Hắn
là biểu ca của ngươi phải không ? Ta thấy ngươi nói chuyện với hắn không có lấy
nửa điểm tôn trọng, so với nô tỳ còn khinh mạn hơn. Ta không muốn thê tử tương
lai của ta là người như vậy. Ngươi tự ngẫm lại đi !”
Tiêu
Hồng Nhi không cam lòng, bật khóc xoay người bỏ chạy về phòng, gấp đến độ tỳ nữ
phía sau đuổi theo không kịp. Chỉ có Tiêu Hoa Nhi thấy nàng bị mắng thì mừng ra
mặt.
“Thiếu
gia, sao người lại làm vậy ?“ Tây Ninh không đồng tình việc hắn vì một chuyện
nhỏ mà giáo huấn Tiêu Lan Huân trước mặt mọi người.
Dịch
Vân trai cau mày : “Dịch gia sản nghiệp rộng lớn, nếu nàng cứ ỷ thế hiếp người,
ngay cả biểu ca cũng không xem trọng, khi ta ra ngoài buôn bán chẳng phải cả
Dịch gia sẽ đại loạn ư ?”
Tây
Ninh không biết phải đáp trả thế nào, bất quá vẫn không nhịn được khuyên nhủ :
“Thật vất vả mới tìm được Lan Huân tiểu thư, người đối với nàng hung dữ như
vậy, trong lòng nàng nhất định sẽ khổ sở, tuổi nàng còn nhỏ, từ từ dạy bảo là
được.“
Dịch
Vân Trai thấp giọng nói : “Tây Ninh, dẫn ta tới chỗ biểu ca của nàng. Ta nghĩ
nên thay mặt nàng tạ lỗi. Thê tử tương lại của ta đắc tội với hắn, ngay cả khi
hắn khoan dung độ lượng, ta cũng không thể bỏ qua như vậy.”
Dịch
Vân Trai trách cứ Tiêu Lan Huân cũng được, nhưng vừa nghe hắn muốn gặp mặt quái
nhân kia làm Tây Ninh nghẹn họng, vội vàng ngăn lại.
“Thiếu
gia, ngươi không nghe thấy sao ? Nam nhân kia mang quái bệnh có thể
lây a !”
Dịch
Vân Trai bướng bỉnh không chịu nghe lời khuyên của hắn.
“Dẫn
đường !“
“Thiếu
gia ... “
Dịch
Vân Trai giận dữ nói : “Ta bảo ngươi dẫn đường, không nghe thấy sao ?”
Thấy
Dịch Vân Trai nổi giận, Tây Ninh đành không chút tình nguyện dẫn đường.
Tây
Ninh chỉ hi vọng vị biểu thiếu gia mắc quái bệnh kia có thể cách thiếu gia nhà
hắn càng xa càng tốt. Người nọ sống chết hắn chẳng quan tâm, nhưng nếu đem quái
bệnh lây cho thiếu gia tôn quý nhà hắn thì thực không xong.
Nơi
ở của Tả Chấn Ngọc làm Tây Ninh không khỏi nhíu mày, một nơi rách nát te tua,
phía đông gió lùa phía tây mưa dột, căn bản không giống chỗ cho người ở.
Phía
trước tiền trang treo một chiếc chuông gió, khi gió thổi qua, tiếng chuông
thanh thoát vang lên, rất có ý thơ, làm cho nơi này tuy rách nát lại không hề
dung tục.
Tả
Chấn Ngọc đứng ở hành lang trước cửa phòng khách, dường như đang suy tư gì đó
đến ngây ngốc, không hề phát hiện có người ghé thăm.
Tây
Ninh không dám lại gần y, liền đứng từ xa gọi : “Biểu thiếu gia …”
Tả
Chấn Ngọc thân thể cứng đờ, từ từ quay đầu lại, lụa mỏng che khuất khuôn mặt,
chỉ hé ra đôi mắt.
Y
mở miệng kinh ngạc, dường như không thể tưởng tượng vị khách quý như Dịch Vân
Trai lại xuất hiện ở nơi này.
“Dịch
Thiếu gia ?”
Thanh
âm của y thật nhỏ. Dịch Vân Trai tiến lại gần y, thật gần, giống như muốn nghe
cho rõ thanh âm mơ hồ của y, để xác định xem y đang nói điều gì.
Tả
Chấn Ngọc ngược lại cứ thế thoái lui từng bước, nhỏ giọng nói : “Ta bị nhiễm
quái bệnh, đừng đến quá gần.”
“Ta
là vị hôn phu của Lan Huân, hôm nay nàng thất lễ với ngươi nên ta đặc biệt hướng
ngươi bồi tội.”
“Đúng
vậy, ngươi là vị hôn phu của Lan Huân …”
Tả
Chấn Ngọc thì thầm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Dịch Vân Trai, ngay cả Tây Ninh
cũng thấy lạ.
Giống
như cảm nhận được ánh mắt của Tây Ninh, tay Tả Chấn Ngọc không kìm được vuốt
khuôn mặt mình rồi lập tức buông xuống.
Y
dùng thanh âm nhỏ nhất để trả lời Dịch Vân Trai.
“Dịch
thiếu gia khách khí rồi, ta ăn không ở không ở Tiêu gia, thân còn mang quái
bệnh mà họ vẫn phái người chiếu cố ta, họ không muốn gặp ta hay để khách quý
thấy ta cũng là phải thôi.”
Dịch
Vân Trai quan tâm nói : “Ta biết vài vị lương y, có thể …”
Tả
Chấn Ngọc lắc đầu, khóe miệng hiện lên một mạt cười khổ : “Bệnh của ta đã không
còn thuốc chữa, những vị lương y trước đều không tìm ra nguyên nhân.”
“Có
thể cho ta xem bệnh không ?”
Vừa
nghe hắn nói muốn xem bệnh, Tả Chấn Ngọc vội lùi lại : “Bệnh ở trên mặt ta, cực
kỳ đáng sợ. Ta không muốn người khác thấy diện mục kì quái của ta.”
“Vẫn
có thể chữa được chứ ? Nếu ngươi không ngại, ta sẽ gọi thầy thuốc đến xem thử.”
“Không,
không cần.” thanh âm Tả Chấn Ngọc nhỏ đến mức không thể nghe thấy “Đây là báo
ứng của ta, ta không muốn cố gắng chữa trị nữa.”
Nghe
thấy y nói thực nghiêm trọng, Tây Ninh thấy Tả Chấn Ngọc đem bệnh của mình
thành [báo ứng], chỉ sợ có chuyện không bình thường, không hiểu sao thiếu gia
nhà mình vẫn lại gần y.
Giữ
chặt tay áo Dịch Vân Trai, Tây Ninh không muốn để hắn tiếp tục bước tới.
“Thiếu
gia, trời tối rồi, chúng ta nên về thôi.” Tây Ninh nhỏ giọng nhắc nhở, kì thực
hắn muốn thiếu gia mau mau rời khỏi, đừng cùng vị quái bệnh biểu thiếu gia kia
tiếp tục dây dưa nữa.
“Chờ
ta chút đi !” Dịch Vân Trai vẫn mắt điếc tai ngơ. Hắn còn muốn lại gần Tả Chấn
Ngọc chút nữa.
Tả
Chấn Ngọc đã lùi đến sát tường, vội mở cửa : “Như vậy đi, Dịch thiếu gia, ngày
khác tái kiến.”
Y
khép cửa, Dịch Vân Trai lại tiến tới đẩy cửa bước vào.
Tây
Ninh gấp đến độ toát mồ hôi. Không phải là thiếu gia nhà hắn giàu quá hóa khùng
nên mới khăng khăng hướng vị quái bệnh biểu thiếu gia kia mà đeo bám chứ.
Tả
Chấn Ngọc cũng bị dọa sợ ra mặt, mà Tây Ninh sợ bị lây bệnh, không dám bước vào
nhà.
“Ta
có thể xem mặt ngươi không ?”
Dịch
Vân Trai hoàn toàn không để tâm đưa ra yêu cầu khiến Tả Chấn Ngọc kêu lên kinh
hoàng.
“Mặt
của ta không thể để người khác thấy, Dịch thiếu gia, xin ngươi đừng xem ta như
trò đùa.”
“Ta
không trêu đùa ngươi ! Tiếng nói của ngươi thật giống với Lan Huân, so với Hồng
Nhi còn giống hơn. Cho ta xem mặt ngươi …”
Tả
Chấn Ngọc thất kinh, y đưa hai tay lên ôm lấy mặt mình, dường như làm vậy có
thể khiến Dịch Vân Trai không nhìn thấy được.
“Ngươi
không cần qua đây ! Đừng có qua đây ! Ta không phải Tiêu Lan Huân. Cũng không
thể cho ngươi xem mặt. Mặt của ta rất xấu, không giống Tiêu Lan Huân xinh đẹp.”
Dịch
Vân Trai cầm lấy bàn tay đang cố thủ của y, mở bung ra. Tả Chấn Ngọc kêu lên
thảm thiết.
Dịch
Vân Trai giữ chân y, thân hình không hề cao lớn như nam nhân bình thường lập
tức bị hắn áp đảo trên mặt đất.
“Chiều
cao, hình thể của ngươi đều cực kỳ giống Lan Huân, ngữ điệu lời nói cũng giống,
nhất là thanh âm … thanh âm của ngươi thực sự rất giống, quá giống !”
Hắn
kéo khăn che mặt xuống, Tả Chấn Ngọc liền kêu lên thảm thiết. Tấm khăn rơi
xuống làm lộ ra khuôn mặt đích thực.
Diện
mạo kia căn bản không thể xem là của con người. Khuôn mặt bị tàn phá hết sức
nghiêm trọng, không giống như vết thương ngoài da nhưng cũng không thể xác định
là do nguyên nhân nào khác.
Ngoại
trừ mắt và miệng xem như người bình thường, còn lại hầu như đều đã bị biến
dạng.
Tả
Chấn Ngọc đoạt lại khăn, vội vàng che lên mặt, nước mắt bất lực cũng đã trào
ra. Y thống khổ kêu to : “Ngươi xem chán rồi chứ ? Ta không phải … không phải
…ái nhân Tiêu Lan Huân của ngươi.”
Dịch
Vân Trai sững sờ, cũng biết mình thất lễ. Bất luận kẻ nào có bệnh như vậy cũng
đều không muốn người khác nhìn thấy.
“Xin
lỗi, là ta quá thương nhớ Lan Huân … vừa rồi nghe thấy tiếng ngươi, nhất thời
không thể khống chế được.” Hắn nhỏ giọng giải thích.
Tả
Chấn Ngọc thu mình lại, áp chế tiếng khóc. Không cần nghĩ cũng biết hắn bị
thương tổn rất lớn.
“Ngươi
đi ra ngoài, ra ngoài nhanh lên …” Y quát lên.
Dịch
Vân Trai còn muốn giải thích nhưng Tả Chấn Ngọc đã chỉ ra cửa hạ lệnh trục
khách.
“Ta
không những không phải mỹ nữ Tiêu Lan Huân, ta là một nam nhân. Ngươi còn muốn
ta cởi quần xuống chứng minh sao ? Dù tiếng nói giống đến mức nào, ta cũng
không phải Tiêu Lan Huân, ngươi vì cái gì phải đối xử với ta như vậy ?”
Y
khóc đến bi thương, Dịch Vân Trai ngược lại thấy không đành lòng.
“Xin
lỗi, tất cả là ta sai. Ta sẽ không nói chuyện diện mạo của ngươi ra ngoài.”
“Thiếu
gia đừng nói nữa, ra ngoài đi, để hắn được một mình tĩnh lặng.” Tây Ninh đứng
ngoài cửa khuyên can Dịch Vân Trai.
Tây
Ninh thứ nhất là lo lắng Tả Chấn Ngọc đem quái bệnh lây cho thiếu gia, thứ hai
hắn không hiểu thiếu gia vì cái gì cho rằng Tả Chấn Ngọc là Tiêu Lan Huân, một
mực ép nhìn mặt y cho bằng được.
Hắn
thấy hai người không chỉ là không giống nhau mà là hoàn toàn khác biệt.
Huống
chi vị quái bệnh biểu thiếu gia kia còn là một nam nhân, thật không hiểu đầu
thiếu gia nhà hắn làm sao lại cho rằng Tả Chấn Ngọc là Tiêu Lan Huân.
Dịch
Vân Trai vẫn không chịu đi ra, ngược lại còn phát ngôn một lời khiến người nghe
muốn thổ huyết, căn bản giống như vừa rồi đem con người ta ra vũ nhục còn chưa
đủ.
“Ngươi
nói ta có thể kiểm tra thân nam nhi của ngươi, ta làm vậy được chứ ?”
Môi
Tả Chấn Ngọc run lên. Y đau lòng một tay đè lại ngực, cảm giác nhục nhã đến khó
có thể chịu đựng được, không khỏi kêu lên : “Ngươi … ngươi nói bậy bạ gì đó ?
Mau đi ra ! Van cầu ngươi đi ra, đừng nhục mạ ta thêm nữa, ngay cả khi ta trong
nhà này vô y vô dựa, ngươi cũng không nên như vậy vũ nhục ta.”
Nếu
không phải từ lâu đã hầu hạ bên cạnh Dịch Vân Trai, biết chủ nhân của mình
không kẻ điên, bằng không chỉ sợ khi nghe lời Dịch Vân Trai thỉnh cầu Tả Chấn
Ngọc, Tây Ninh chắc chắn sẽ nghĩ thiếu gia hắn điên rồi.
“Thiếu
gia muốn đích thân kiểm tra ?” Tây Ninh đứng ngoài giật mình nghĩ.
[Chương
3]
Tây Ninh không ngừng thúc giục Dịch Vân Trai rời
đi, nhưng là hắn vẫn như trước không thèm để ý, ngược lại càng thêm dồn dập hỏi
: “Ngươi vừa rồi nói ta có thể đích thân kiểm tra, ta làm vậy được chứ ?”
“Không được.”
Tả Chấn Ngọc đương nhiên không chịu, y vừa rồi bị
dọa cho ngã ngồi vẫn chưa đứng dậy được, cứ thế liên tục lùi về sau, thanh âm
run rẩy lộ rõ sự kinh hoàng.
Y không tin trên đời lại có người như vậy, còn muốn
kiểm tra thân thể y.
Tả Chấn Ngọc căng thẳng, yết hầu một trận khô khốc,
nhịn không được ho ra tiếng, lại ho càng lúc càng nặng, cơ hồ đến cả thở cũng
không nổi.
“Thiếu gia, ta van cầu người ra ngoài đi !” Tây
Ninh rốt cuộc bất chấp mình có bị lây bệnh hay không, bước nhanh vào phòng. Hắn
vội vàng kéo Dịch Vân Trai ra ngoài. Lao bệnh biểu thiếu gia kia ho nặng như
vậy, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu a.
Dịch Vân Trai vùng khỏi tay hắn, thừa dịp Tả Chấn
Ngọc đang ho đến quên trời quên đất, trực tiếp đưa tay vào hạ khổ y kiểm tra.
Tây Ninh kêu lên thảm thiết.
Người này mắc bệnh kì quái như vậy, thiếu gia lại
đi sờ vào người y, hơn nữa còn là sờ vào [chỗ đó], không biết có bị lây bệnh
không na ?
Tả Chấn Ngọc thân thể cứng đờ, y vội hất tay Dịch
Vân Trai ra. Đôi môi vốn tái nhợt lại càng trở nên trắng bệch. Y vội đứng dậy,
ôm lây ngực mình tiếp tục ho khan.
Y vừa ho, nước mắt vừa rơi xuống, từng giọt từng
giọt bị mặt đất hấp thu.
Dịch Vân Trai ngơ ngác nhìn tay mình. Vừa rồi đưa
vào trong khố hắn kiểm tra đã có thể chứng minh hắn thực là một nam nhân.
“Thiếu gia, mau đi thôi. Hi vọng là không bị hắn
lây bệnh.” Tây Ninh sốt ruột lôi Dịch Vân Trai ra ngoài.
Tây Ninh vốn rất có ý thức nên trước mặt Tả Chấn
Ngọc không nói đến vấn đề “Lây quái bệnh”, nhưng vừa rồi thấy động tác của thiếu
gia nhà mình, hắn nhất thời sốt ruột mà mang lo lắng trong lòng mình nói thẳng
ra.
Cho dù khó nghe nhưng vẫn là sự thực.
Tả Chấn Ngọc lùi lại phía sau, một tay chống mép
giường, một tay ôm lấy chính mình, giống như đang cố sức chống đỡ những thương
tổn mà Dịch Vân Trai gây ra cho hắn.
Y dựa vào chiếc giường nhỏ, nước mắt lặng lẽ rơi,
cơ hồ khóc đến chết lặng.
Dịch Vân Trai bị Tây Ninh vì sốt ruột kéo ra khỏi
hậu viện, vội vàng kéo về tây sương phòng, sau lại mau chóng sai người nấu nước
đem đến để Dịch Vân Trai rửa tay.
“Thiếu gia, người … người làm cái gì vậy ? Hắn là
người bệnh sắp chết a, người cư nhiên lại lấy chính thân mình khỏe mạnh cùng
hắn bác mệnh ! Thiếu gia, cho dù là người thương nhớ Lan Huân tiểu thư, nhưng
chẳng phải là nàng ở ngay cạnh người sao ? Sao người lại có thể đem một quái
bệnh nam nhân như vậy thành nàng chứ ? Người … người …” Tây Ninh bực bội đến
muốn mắng cho hắn một trận, lại nghĩ đến hắn thân phận chủ tử, thực sự là không
mắng được a. Bằng không bao nhiêu thô ngôn thô ngữ đều đã tuôn ra hết rồi.
“Tiếng khóc của hắn và tiếng khóc của Lan Huân
trong đêm đó thật giống nhau.” Dịch Vân Trai si ngốc nói, giống như tâm tư đều
đã chìm đắm trong chuyện xưa.
“Thiếu gia, đêm đó người vì dược tính phát tác,
chuyện gì xảy ra cũng không nhớ rõ, làm sao có thể nhớ được tiếng khóc của Lan
Huân tiểu thư như thế nào ?” Thấy bộ dáng như bị quỷ mê hoặc của Dịch Vân Trai,
Tây Ninh bất chấp thân phận hét lên với hắn.
Tây Ninh nói thực có lý !
Đêm đó hắn chỉ nhớ chính mình không ngừng động thân
tiến vào trong thân thể ấm áp kia, ngoài ra những thứ khác chỉ như những đoạn
ký ức mơ hồ ngắn ngủi.
“Thiếu gia, ta van cầu người ! Quá ba năm người
thất hồn lạc phách, ngay cả lão gia cũng chịu không nổi, cố ý cho người chấp
chưởng gia nghiệp để người tỉnh lại, người dù chủ quản gia nghiệp, tái chấn gia
phong, nhưng nội tâm đối với Lan Huân tiểu thư vẫn là nhớ mãi không quên. Thật
vất vả mới tìm được nàng, người lại thấy chưa đủ, còn đi động tay động chân với
vị quái bệnh biểu thiếu gia kia …” Dừng lại một chút, Tây Ninh không khỏi cả
giận nói : “Người … ta thực không hiểu thiếu gia người suy nghĩ cái gì ?”
“Hắn thực sự rất giống Lan Huân, ngươi biết vì sao
không ?”
Tây Ninh đã gặp qua Tiêu Lan Huân vô số lần, thậm
chí còn có thể đọc vanh vách nàng yêu cái gì, thích cái gì. Hắn một chút cũng
không cảm thấy vị quái bệnh biểu thiếu gia kia có điểm nào giống với Tiêu Lan
Huân.
Tây Ninh lắc đầu : “Thiếu gia, bọn họ hoàn toàn
không giống nhau. Một người là nam, một người là nữ. Tiếng nói của hắn cũng
không giống với Lan huân tiểu thư, cho dù có thiên nhu một chút nhưng đó vẫn là
thanh âm của nam nhân a, trong khi giọng nói của Lan Huân tiểu thư rõ ràng là
thanh âm của nữ tử bình thường.”
Tây Ninh nói rất có trật tự. Dịch Vân Trai không
khỏi hoang mang đỡ lấy đầu. Hắn nhớ lại hành động vừa rồi của mình, thực sự chỉ
có thể dùng từ [quái gở] để hình dung.
Làm gì có người nào vừa gặp mặt, thấy y bệnh như
vậy còn muốn chính mình nghiệm thân ? Giờ cẩn thận ngẫm lại, giọng của Tả Chấn
Ngọc thực sự là mang thanh âm của nam nhân, không hề giống với nữ nhân như Tiêu
Lan Huân.
Trong lòng nổi lên một trận u mê, hắn không thể
giải thích nổi hành động vừa rồi của chính mình.
“Ta cũng không biết mình bị làm sao, vừa rồi lại
cho rằng hắn là Tiêu Lan Huân, giờ ngẫm lại thực không có khả năng này, ta rốt
cuộc bị làm sao vậy ?”
Tây Ninh thấy Dịch Vân Trai có thể nói chuyện bình
thường, vui mừng gật gật đầu.
Xem ra thiếu gia rốt cuộc cũng hồi phục như bình
thường a.
“Thiếu gia, vẻ mặt của người vừa rồi như bị quỷ mê
hoặc, hoàn toàn không giống bình thường. Có khi gian phòng biểu thiếu gia kia ở
không sạch sẽ, khiến người vừa đi vào liền bị làm cho điên đảo thần trí. Chúng
ta sau này không nên đến đó nữa thì tốt hơn.”
Dịch Vân Trai không yên lòng gật đầu. Tây Ninh gọi
hạ nhân mang thâu nước đã dùng đem ra ngoài, rồi dùng khăn lụa lau khô tay Dịch
Vân Trai.
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhỏ.
“Vân Trai, ngươi ở đâu ?”
Thanh âm mềm nhẹ từ bên ngoài truyền vào, so với
thanh âm của biểu thiếu gia kia lại càng giống với Tiêu Lan Huân ngày xưa. Thật
không hiểu thiếu gia nhà hắn làm thế nào lại nhận lầm được.
Tây Ninh cười nói : “Lan Huân tiểu thư đến, ta ra
mở cửa.”
Tiêu Hồng Nhi bước vào liền tiến tới trước mặt Dịch
Vân Trai, hai tay chắp sau lưng, ngượng ngùng nhỏ giọng giải thích.
“Vân Trai, thực xin lỗi, vừa rồi là ta không tốt,
ngươi trách cứ ta là phải, ta không nên như vậy đối xử với biểu ca. Chỉ là vừa
rồi ta rất sợ hắn lây quái bệnh cho ngươi nên mới lớn tiếng với hắn. Ngươi đừng
giận ta được không ? Thực xin lỗi, thực xin lỗi …”
Thấy nàng xin lỗi mãi, Dịch Vân Trai biểu lộ ý
cười.
“Ngốc, là ta hung dữ với ngươi. Vừa rồi ngươi ở
trong phòng khóc đúng không ?”
Tiêu Hồng Nhi hốc mắt phiếm hồng, giống như vừa
khóc xong. Nàng dựa đầu vào ngực Dịch Vân Trai cọ nhẹ : “Ngươi thực sự rất hung
dữ với ta, ta còn tưởng ngươi không cần ta nữa.”
Dịch Vân Trai vuốt nhẹ tóc nàng, thầm nghĩ Tiêu Lan
Huân đang ở bên cạnh hắn, hắn lại nghĩ nam nhân mang bệnh sắp chết kia là nàng,
thực sự là không nên.
Có lẽ vì áy náy mà hắn đối xử với Tiêu Hồng Nhi
càng thêm ôn nhu.
“Vì bồi tội, ta lâu rồi không đưa ngươi đến phủ
thành chơi đúng không ? Nghe nói phủ thành mấy ngày này rất náo nhiệt, chúng ta
cùng đi đi ?”
Tiêu Hồng Nhi vui vẻ nói : “Hảo, cám ơn Vân Trai.”
Nàng so với vẻ mặt luôn mang theo ý sầu của Tiêu
Lan Huân ngày xưa lại càng thêm khoái hoạt. Vừa thấy hắn đến liền lộ ra nụ cười
đẹp nhất, bởi nàng sắp trở thành thê tử của hắn, không còn gì để phiền não nên
vẻ khinh sầu tất yếu sẽ mất đi. Dịch Vân Trai vì chuyển biến của nàng tìm ra
được chút giải thích hợp lý.
Ôm lấy thân thể nữ nhân trong lòng, ánh mắt Dịch
Vân Trai chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Quá ba năm không biết Tiêu Lan Huân vì sao phiền
muộn, hắn thực hi vọng nàng có thể luôn tươi cười, rũ bỏ mọi tâm sự, nhưng vì
sao hiện tại đã được như ý, ngày đại hôn của hai người cũng không còn xa, tất
cả đều vui mừng, duy có nơi sâu kín nhất trong lòng hắn lại chỉ thấy cô đơn, so
với trước kia còn tịch mịch hơn ?
“Lan Huân, ta yêu ngươi, cả đời, một đời. Sẽ không
bao giờ … để ngươi đi nữa.” Những lời này trong lòng hắn chưa bao giờ thay đổi,
hắn biết Tiêu Lan Huân cũng vậy.
Tiêu Hồng Nhi trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng,
nàng ngẩng mặt để Dịch Vân Trai làm càn hôn lên môi mình.
Nụ hôn vừa qua, Tiêu Hồng Nhi hô hấp dồn dập dựa
vào ngực Dịch Vân Trai. Ở Tiêu gia lâu ngày như vậy, đây là lần đầu tiên hắn
hôn môi nàng, khiến nàng ý loạn thần mê.
“Ta mắng, ta trách cứ ngươi đều là muốn tốt cho
ngươi. Ta hi vọng ngươi sẽ không vênh váo tự đắc không để ai vào mắt, ngươi
thấy ta nói đúng không ? Ta là mong ngươi có thể nói với biểu ca ngươi một
tiếng xin lỗi.”
Tiêu Hồng Nhi thân thể cứng lại, tiện đà lộ ra vẻ
mỉm cười xinh đẹp đáp ứng hắn.
“Được, chỉ cần Vân Trai muốn vậy thì ta sẽ làm.”
Nàng trong lòng thầm nghĩ : ta mà hướng hắn xin lỗi mới lạ.
Dịch Vân Trai vuốt ve đôi môi sưng đỏ của nàng, gật
đầu khen ngợi : “Hảo, ngươi là hảo Lan Huân của ta.”
Phủ thành cứ bảy năm lại tổ chức hoạt động tế bái
hào gia, đây là đại sự của nơi này. Đủ loại xiếc, ảo thuật, các sạp hàng rong
bày ra nhiều không kể xiết.
Tiêu Hồng Nhi vừa xem một tiết mục ảo thuật, vui vẻ
vỗ tay. Tiêu Hoa Nhi đứng một bên nhìn muội muội đứng dựa sát vào Dịch Vân Trai
anh tuấn phi phàm, mà bên cạnh nàng chỉ có một tỳ nữ theo bồi khiến nàng ghen
tị không thôi. Ỷ vào lúc có đám người chen chúc ở bên cạnh liền bắt chước Tiêu
Hồng Nhi dựa sát vào Dịch Vân Trai.
Dịch Vân Trai lơ đễnh còn tưởng do nhiều người xô
đẩy, liền đối với nàng quan tâm nói : “Hoa Nhi, bên chỗ ngươi rất đông, ta mang
ngươi ra ngoài trước để tránh ngươi bị thương.”
Tiêu Hồng Nhi vừa nghe liền biến sắc. Tỷ tỷ dường
như hướng nàng cười thị uy, giống như đang giễu nàng chẳng có gì tài giỏi.
Tiêu Hồng Nhi lập tức ôm lấy tay Dịch Vân Trai, kêu
lên : ”Vân Trai, người ta dẫm phải chân ta, đau quá à !”
Nghe nàng kêu đau, Dịch Vân Trai vội mặc kệ Tiêu
Hoa Nhi, chạy lại ôm lấy nàng rồi phân phó Tây Ninh : “Ngươi đưa Hoa Nhi tiểu
thư ra ngoài, để ta xem chân của Lan Huân sao rồi.”
Tiêu Hoa Nhi giận run, nhìn qua liền biết Tiêu Hồng
Nhi làm bộ, bởi muội muội đang ở trong ngực Dịch Vân Trai nhìn nàng cười đến
chói mắt, phảng phất tuyên cáo người thắng không phải là nàng mà là Tiêu Hồng
Nhi.
Dịch Vân Trai ôm Tiêu Hồng Nhi ra ngoài, ngồi ở nơi
ít người, nhẹ nhang cởi giày thêu, đôi tay thận trọng nắm lấy chân nàng, đối
với nàng ôn nhu chăm sóc làm cho Tiêu Hồng Nhi càng thêm mừng thầm trong bụng.
“Đau quá à ! Vừa rồi không biết người nào đáng ghét
làm ta bị thương.” Nàng nũng nịu nói.
Dịch Vân Trai cười : “Người đông, nơi này lại nhỏ,
đành phải đả thương ngươi. Bỏ đi, ta cho người đi mua thuốc, ngươi đợi một
chút, sẽ không đau nữa.”
Tây Ninh cũng giúp Tiêu Hoa Nhi đến chỗ họ ngồi
xuống, thấy cách đó cách vài ba bước chân có tiệm thuốc, hắn xung phong nhận
việc : “Để ta đi mua, tiểu thư, thiếu gia, chờ ta một chút.”
Tây Ninh vừa bước đi, Dịch Vân Trai dường như đột
nhiên nhớ tới chuyện gì đó, liền phân phó tôi tớ khác trông nom hai người rồi
hướng hiệu thuốc mà đi.
Tây Ninh đang định lấy bạc ra trả thì Dịch Vân Trai
bước vào.
“Chủ quán, có thuốc bột chữa ho không ?”
“Thiếu gia, mua thuốc ho làm gì ? Người không có bị
ho a !” Tây Ninh cảm thấy quái dị, trong Tiêu phủ cũng không có ai bị ho, người
bị ho duy nhất chỉ có … chỉ có …
Di ? Hay là thiếu gia muốn mua thuốc cho vị quái
bệnh biểu thiếu gia kia đi ?
“Công tử, thuốc ho cũng có nhiều loại, không biết
công tử muốn mua loại trị ho có đàm hay không đàm di ?” Chủ quán hỏi.
Dịch Vân Trai cũng không biết bệnh trạng của Tả
Chấn Ngọc thế nào liền nói đại : “Cho ta mỗi loại một phần, trên bọc ghi chú rõ
ràng, cứ dùng dược liệu tốt nhất, ngân lượng cao chút cũng không sao.”
Mua xong thuốc ho, Tây Ninh nhịn không được hỏi
thầm : “Thiếu gia, dược này cũng không kéo dài được mệnh hắn, người làm vậy làm
chi ?”
Dịch Vân Trai không hờn giận nói : “Ngươi có thấy
hắn ho rất nghiêm trọng không ? Sao một chút trắc ẩn trong lòng cũng không có
vậy ? Dù bệnh chết cũng không nhất thiết phải thống khổ mà chết vậy đi.”
Thấy hắn có chút nặng lời, Tây Ninh cũng không dám
cãi lại.
Thật không biết thiếu gia muốn làm thế nào nữa, chỉ
cần nhắc đến quái bệnh biếu thiếu gia kia, tính tình bỗng nhiên trở nên kích
động, ngay cả trước mặt Lan Huân tiểu thư cũng vậy, thật sự là rất kì quái a !
Tây Ninh hoang mang nghĩ.
Chú tớ hai người vừa về đến liền thấy Tiêu Hồng Nhi
cùng Tiêu Hồng Nhi dường như đang cãi nhau. Tiêu Hồng Nhi nước mắt lưng tròng
nhào vào lòng Dịch Vân Trai.
“Tỷ tỷ mắng ta, Vân Trai !”
Tiêu Hoa Nhi cắn răng cả giận : “Là nàng mắng ta.”
Dịch Vân Trai không biết vì sao hai nàng cãi nhau,
chỉ có thể nói lảng đi : “Đừng cãi nữa, ta thấy cũng muộn rồi, chúng ta về nghỉ
ngơi sớm đi.”
Kỳ thật vẫn còn rất sớm, dù bây giờ về chỉ sợ chưa
đến hoàng hôn đã về đến nhà, chỉ là hai chị em cãi nhau làm cho hứng thú du
ngoạn cũng giảm xuống phân nửa, hơn nữa Dịch Vân Trai mua được thuốc rồi cũng
không muốn lưu lại thêm.
Đoàn người trở về Tiêu gia, đưa Tiêu Hồng Nhi về
phòng, Dịch Vân Trai liền hỏi Tây Ninh : “Hai gói thuốc ho ngươi có mang theo
không ?”
Tây Ninh không cam lòng nói : “ân, có mang, thiếu
gia.”
“Theo ta đến chỗ biểu thiếu gia, đem thuốc ho cho
hắn.”
Gặp qua tình trạng khác thường lần trước của Dịch
Vân Trai, Tây Ninh thế nào cũng không chịu dẫn hắn đễn chỗ quỷ quái kia lần
nữa.
“Thiếu gia, lần trước người tới chỗ đó, khi trở về
liền trở nên quái dị. Ta khuyên ngươi đừng đến đó nữa, ngươi không phải đáp ứng
rồi sao ? Như thế nào bây giờ lại muốn đến đó ? Nếu thật sự phải đưa dược thì
để tôi tớ đưa tốt hơn ! Thiếu gia, ta cầu người đưng đến nơi quỷ dị đó nữa.”
“Ta lần trước đối với hắn thực thất lễ, đúng ra nên
đến tận cửa tạ tội, không phải sao ?”
Tây Ninh thật muốn hét lên : “Vì cái gì nhất định
phải đến trước cửa tạ tội ?”
Thiếu gia thân phận ngàn vàng, quái bệnh biểu thiếu
gia kia cơ khổ vô y, lại còn mắc quái bệnh, là y mệnh tiện sao có thể đánh đồng
với quý mệnh của thiếu gia.
“Thiếu gia, người không biết bệnh hắn có thể lây
sao ? Bằng không chúng ta đứng ngoài cửa giải thích với hắn, sau đó lập tức trở
về được không ?”
Không dám làm trái ý Dịch Vân Trai, Tây Ninh đành
phải xuống nước.
“Được, nếu ngươi cảm thấy làm vậy mới an tâm thì
thì cứ làm vậy đi.”
TâY Ninh lại không tình nguyện dẫn đường, vừa đến
cửa phòng, hắn gõ vài cái rồi gọi : “Biểu thiếu gia có đây không ?”
Tả Chấn Ngọc hé cửa nhưng vẫn giữ không mở ra, dù
sao cũng hợp ý Tây Ninh, bọn họ vốn cũng không muốn vào phòng.
Hắn đem thuốc ho ấn vào tay Tả Chấn Ngọc, động tác
tuy rằng cung kính, lại thập phần cẩn thận không để tay mình với tay y chạm
nhau, tránh bị lây bệnh.
“Biểu thiếu gia, lần trước thiếu gia nhà ta với
ngươi có chút thất lễ, trong lòng luôn thấy bận tâm, bởi vậy mua chút thuốc ho
tới đây tạ lỗi, hy vọng ngươi có thể nhận.”
Cầm hai bọc thuốc trong tay, Tả Chấn Ngọc trong
lòng có chút cảm động, hắn nhỏ giọng nói : “Đa tạ thiếu gia nhà ngươi, ta
nhận.”
“Chúng ta đi đây.”
Dịch Vân Trai đứng sau Tây Ninh, ánh mắt Tả Chấn
Ngọc dừng trên người hắn, giống như kìm lòng không đặng đành mở miệng nói :
“Không biết các ngươi có khát không ? Có muốn vào uống chút trà ?”
Vừa nói ra, y liền thấy ngượng ngùng, không cần
nghĩ cũng biết Dịch Vân Trai không có khả năng ở nơi này uống trà. Khả là người
khác thấy y sợ còn không kịp, sao có thể lưu lại uống trà ? Tự mình mời chân
thành như vậy, chính là tự rước nhục mà thôi.
Tây Ninh đang định từ chối thì nghe thấy tiếng Dịch
Vân Trai : “Vậy làm phiền ngươi. Ta cũng đang rất khát.”
“Thiếu gia …” Tây Ninh giận đến dậm chân, này quái
bệnh biểu thiếu gia chỉ là mời xã giao liền thôi, không ngờ thiếu gia lại giống
hôm bị quỷ ám đó cư nhiên nhận lời, thậm chí còn đẩy cửa bước vào.
Tả Chấn Ngọc bưng tới hai chén trà, Tây Ninh vừa
uống một ngụm đã muốn nhổ ra, thế mà thiếu gia một ngụm liền đem uống sạch, như
thể đó là thượng trà hảo hạng vậy. Ở Dịch gia có đến hàng trăm loại hảo trà mà
thiếu gia còn không ưa, thế nào tới đây lại đổi tính, thích uống loại trà tầm
thường này.
Chắc chắn chỉ còn từ [bị quỷ ám] để tả Dịch Vân
Trai bây giờ, Tây Ninh thật không biết vì sao thiếu gia lại trở nên như vậy.
Tả Chấn Ngọc cũng biết trà của mình chỉ là loại trà
hạ đẳng, y e lệ nói : “Dịch thiếu gia nhất định đã quen uống trà ngon, ta mấy
năm trước ra ngoài, cũng được mẫu thân lưu lại cho không ít dùng dần, bất quá
giờ trong người mắc quái bệnh, không thể kiếm tiền, bởi vậy … bởi vậy …” Y
ngượng ngùng giải thích lý do.
Dịch Vân Trai dò hỏi : “Chúng ta lần này đã là lần
thứ ba gặp mặt, mà ta còn chưa hỏi tên ngươi.”
Tả Chấn Ngọc có chút khẩn trương nhìn hắn : “Ta họ
Tả, tên Chấn Ngọc. Nhắc tới Dịch thiếu gia, ta đã sớm được nghe đến danh tính
cùng tài mạo nên hôm đó ở hoa viên mới biết được khách quý chính là Dịch thiếu
gia.”
Hai người im lặng trong chốc lát, Tây Ninh hận
không thể chạy ngay ra xa khỏi nơi này, mà vừa rồi chính mình đã uống một ngụm
trà, không biết có lây bệnh hay không. Thiếu gia còn uống hết một chén, sau khi
về phòng phải nhanh chóng phun ra mới được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét