Đệ Thập Lục Chương : Vân Tự Thư Quyển
Đại Hạ tuy là một đại quốc, quốc thế1 tối
cường, nhưng ở Tây Bắc có loạn La Sát, gần một trăm năm rồi vẫn chưa bình định
được.
La Sát quốc danh tự
vốn không phải gọi là La Sát, mà là Lưu Việt quốc.
Nhưng do bách tích
biên cương Đại Hạ quốc không chịu được hỗn loạn cướp bóc quấy nhiễu trường
niên, mới gọi Lưu Việt là La Sát.
Từ lúc Thân Hoa Ngự
đăng cơ tới nay, La Sát quốc từng hai lần có ý muốn xâm phạm biên thành Tây Bắc
của Đại Hạ. Sau gặp phải sự phản công của đại quân Hạ Quốc, cuối cùng bại trận,
rút lui về đại mạc phương Bắc.
Năm năm trước, La Sát thành phục2, cùng Đại Hạ ký kết hảo hữu minh ước.
Có điều hòa bình chỉ
mang tính tượng trưng, những lần lén lút gây chiến, thậm chí cả xung đột thi
thoảng vẫn diễn ra, không hoàn toàn có ý dừng lại.
Nhất là từ lúc
tân chủ La Sát lên kế vị, mâu thuẫn giữa hai nước càng trở nên dữ dội hơn.
Tân chủ La Sát Thác
Bạt Hoàn, một kẻ có dã tâm lớn lại lắm thủ đoạn.
● ● ●
Vinh Khô ngồi ở chủ
vị, không tập trung nghe người của Tấn Hầu nghị luận chuyện Thác Bạt Hoàn.
“Điện hạ.” Tấn Hầu cười nói “Lần này quả thật nhờ người,
chúng ta mới có thể phá được âm mưu của La Sát. Đáng tiếc là để cho Thác Bạt
Hoàn kia chạy thoát. Bất quá, Hoàng thượng lần này long tâm đại duyệt3, sau này Điện hạ…”
“Cữu phụ đại nhân.”
Vinh Khô nhẹ giọng ngắt lời Tấn Hầu “Phụ hoàng lúc nãy có triệu ta đến Dục
Hoàng cung, hiện tại có lẽ cũng gần đến giờ rồi thì phải, người xem thử?”
Bàng Thái úy vội vàng
đứng dậy “Vậy chúng thần không dám tiếp tục quấy rầy Điện hạ.”, sau đó xoay
sang đưa mắt ra hiệu cho Tấn Hầu rồi lui ra ngoài trước.
Thấy Bàng Thái úy ly
khai, Tấn Hầu bước đến trước mặt Vinh Khô, thấp giọng “Vậy cữu cữu trở về
trước. Chuyện ngươi xuất cung kiến phủ đừng quên nói một tiếng với Hoàng
thượng.”
Vinh Khô trả lời cho
có lệ, tiễn Tấn Hầu rời khỏi rồi, mới nhẹ nhõm một chút xoa xoa hai thái dương.
Mấy năm qua, Tấn Hầu
cùng Bằng Thái úy thường xuyên đến viếng Thanh Thu cung. Phàm là chuyện hay
người bên cạnh hắn, bọn họ đều phải nhúng tay vào, thậm chí ngay cả chuyện
thành niên kiến phủ cũng muốn quản.
Động tác của những
đại thần khác trong triều, hắn cũng biết được một ít.
“Điện hạ, nếu người
đã không thích…” Lam Minh trong lòng hiểu rõ, Hoàng đế căn bản không hề triệu
Vinh Khô đến Dục Hoàng cung “…cần gì phải khó xử chính mình như vậy?”
Vinh Khô nhẹ nhàng
mỉm cười, nhìn sang phía Lam Minh, ngữ khí hờ hững “Có gì mà khó xử?”
Tấn Hầu hi vọng có
thể mượn sức hắn để trọng chấn Tấn Hầu phủ. Bàng Thái úy thì muốn mượn vị thế
của hắn mà giành quyền lực cho bản thân. Hoàng đế ngay từ đầu chỉ là lợi dụng
hắn để khống chế Tấn Hầu, thuận thể kềm chế tranh đấu của Hoàng tử…
Hắn không phải không
hiểu rõ. Nếu những người khác đều mong muốn hắn làm như thế, vậy hắn cứ thuận
theo ý muốn của họ mà làm.
Hắn là khí tử.
Hoàng cung là nơi ám
đào hung dũng, triều đình là nơi hiệp quyền khuynh yết. Ở nơi này, nếu hắn muốn
sống lâu một chút, tất nhiên không thể tùy hứng. Huống hồ gì, với hắn mà nói
thì có như thế nào cũng chẳng sao cả.
“Điện hạ…”
Lam Minh khẽ mấp máy
miệng, muốn nói nhưng không biết nói cái gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn nét cười
vân đạm phong khinh trên mặt thiếu niên.
“Lam Minh, giúp ta canh y4.”
Vinh Khô cắt đứt suy
nghĩ miên man của Lam Minh “Ta muốn đến Dục Hoành cung tạ ân”.
Lần trước gặp những
kẻ truy sát, phật châu đeo trên cổ tay hắn đứt hết cả. Sau Hoàng đế lại phái
người ban tặng cho hắn một chuỗi ôn ngọc phật châu. Lúc nãy lấy Hoàng đế làm cớ
đuổi Tấn Hầu đi, thừa dịp này mà tạ ân luôn vậy.
● ● ●
“Hoàng thượng, Ngũ
điện hạ cầu kiến!”
Phó Miễn liếc mắt một
cái dò xét sắc mặt Hoàng đế, thấy đối phương khẽ cau mày, trong lòng nhất thời
thắt lại, vội vàng nói “Có mẫy cựu thần trong triều càng ngày càng không an
phận, về phần Tấn Hầu…”
“Được rồi” Hoàng đế
lạnh lùng cắt lời Phó Miễn “Trẫm tự hiểu rõ.”
Phó Miễn thầm thở
dài, thấp giọng trả lời “Phải, Hoàng thượng. Vậy thần xin phép cáo lui trước.”
“Chậm đã.” Hoàng đế
nhìn thẳng vào Phó Miễn hỏi “Cung nhân có bảo, Phó gia tiểu công tử cùng Ngũ
điện hạ giao hảo, sau lần săn bắn, cả hai rất thường hẹn nhau xuất cung du
ngoạn. Có chuyện này thật không?”
Phó Miễn sắc mặt
ngưng trọng, vội trả lời “Thần quản giáo không nghiêm, tiểu nhi không hiểu
chuyện, tính tình lại bất tuân, nhiều lần không nghe dạy bảo, luôn nhớ chuyện
còn bé cùng Ngũ điện hạ giao hảo…”
Huống hồ, Vinh Khô
vốn là có thể tùy ý tiến xuất cung.
Hoàng đế không kiên
nhẫn phất tay “Trẫm chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không có ý gì.” liền chuyển
lời “Phó Hòa Cẩn kỵ xạ vô song, trẫm nghe nói hắn chí hướng sa trường, không
bằng vài năm nữa cứ cho tham gia thử võ đi! Đại Hạ quốc ta đang cần tướng sĩ
trẻ tuổi lại dũng mãnh thiện chiến!”
“Thần tuân mệnh!”
● ● ●
Vinh Khô đợi gần một
khắc ngoài Dục Hoành cung, Hoàng đế vẫn chưa tuyên hắn vào điện. Ngược lại y
vận một thân thường phục tự mình đi ra.
“Nếu đã đến, theo
trẫm xuất cung đi.”
Từ sau lần săn bắn
trở về, Vinh Khô cũng từng cùng Phó Hòa Cẩn xuất cung vài lần, nhưng chỉ là đến
thảo trường ở ngoại thành. Đối với phố xá kinh kỳ, hắn đúng là chưa hề lui tới.
Ngồi gần cửa sổ nhị
lâu khách điếm, Vinh Khô âm thầm quan sát, nhìn về phía ngã tư đường náo nhiệt.
Nơi này quả thật là
một thế giới phồn hoa, khác hẳn so với nơi hoa học kỹ thuật phát triển ở hiện
đại mà đánh mất cuộc sống nơi nơi đều lộ ra vẻ sinh động như vậy. Vinh Khô nhìn
dòng người tới lui, nhìn sang thương phiến rao hàng, mãi đến lúc ánh mắt mỏi
nhừ, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ mới thu hồi lại ánh mắt.
Nghiêng người về phía
sau, Vinh Khô tựa lưng vào ghế ngồi, nghe khúc thanh mơ hồ truyền đến.
“Đi thôi.”
Vinh Khô hồi thần,
ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế không biết trở về từ lúc nào, trầm mặc đứng
lên, đi theo đối phương ly khai khách điếm.
Cứ tưởng sắc trời đã
vãn nên phải hồi cung, lại nghe Hoàng đế cất giọng hỏi
“Bình thường ngươi
đến nơi nào du ngoạn?”
Hoàng đế biết chuyện
hắn ra cung, Vinh Khô không cảm thấy bất ngờ chút nào. Hắn cũng không có lòng
nào mà dò xét Hoàng đế hôm nay có vẻ kỳ lạ, chỉ bảo “Thảo trường thành Đông.”
“Không biết kỵ xạ,
đến đó để làm gì?”
“Hồi bẩm phụ hoàng,
nhi thần chỉ cảm thấy cảnh trí nơi đó rất được.”
Hoàng đế khẽ hừ một
tiếng, không bình luận lời nào, chỉ lên tiếng bảo thị vệ đánh xe đến thành
Đông.
● ● ●
Thảo trường lúc hoàng
hôn, tựa như bị một tầng bạc yên bao phủ.
Nơi này là khu vực
các bậc công tử đại hộ nhân gia trong kinh thích lui tới tái mã nhất.
Đang độ tiết xuân,
trên thảo trường vẫn còn đây đây đó đó vài người niên khinh cùng nhau hỉ nháo.
“Lên đi!”
Vinh Khô có chút kinh
ngạc. Theo tình hình trước mắt, Hoàng đế chẳng lẽ là muốn đích thân dạy hắn
cưỡi ngựa?
Hắn có chút mờ mịt.
Đến khi Hoàng đế thúc
giục vài lần, Vinh Khô mới khôi phục bình tĩnh, trầm mặc âm thầm đánh giá tuấn
mã trước mắt. Thoạt nhìn ít ra cũng có vẻ ôn thuần. Nghiêng đầu nhìn mặt cỏ
mênh mông phẳng lặng, không hề do dự xoay người lên ngựa.
Nhãn thần Hoàng đế
chợt lóe lên, sau đó cũng lên một con ngựa khác.
“Ngươi vừa nói cảnh
trí nơi này hảo, vậy hôm nay cùng trẫm dạo xung quanh đi.”
Dứt lời, y vung mạnh
mã tiên.
Vinh Khô nhìn bóng
dáng đang ngày càng rời xa, vứt đi do dự, liền đuổi theo.
Hoàng đế vừa mới nãy
là thử hắn sao?
Tựa hồ cũng không
hẳn… huông hồ, hắn biết cưỡi ngựa thì làm sao, cũng không phải chuyện quan
trọng gì.
Suy nghĩ linh tinh nhanh chóng bị vãn phong5 cuốn
đi mất.
Đã mấy ngày, cơn đau
đầu của hắn hoàn toàn tiêu thất, ngay cả mắt của hắn cũng chuyển biến tốt hơn một
chút. Vinh Khô híp mắt, nhìn cảnh sắc xanh biếc xinh đẹp, cảm thấy mơ hồ sinh
ra cảm giác phấn khởi, bất giác mà cong môi.
Hoàng đế cưỡi ngựa
đứng ở cách đó không xa.
Nhìn tiếu ý như có
như không trên khóe môi Vinh Khô, Hoàng đế yên lặng dời tầm mắt đi.
Y nhớ, lần dưới táng
quế ở Vô Lượng Tự, thiếu niên cười đến ấm áp, vậy mà ngoại miệng lại nói rằng
không thích.
“Ngươi thích thảo
nguyên?” y hỏi.
Vinh Khô nhìn vào ánh mắt chăm chú của Hoàng đế, hơi hơi
nghiêng đầu. Suy nghĩ hồi lâu, hắn đột nhiên mỉm cười, nói “Nhiều lần xem thư,
thấy có người tả trường vân ám tuyết sơn, hựu vãn đại mạc cô yên trực, hoặc thị
thiên sơn thu yên vi, cực mục tài kiến thanh thiên nhật6… Nhì thần chỉ là có chút tò mò muốn biết, cảm giác
kia rốt cuộc là như thế nào?”
“Chỉ như vậy?”
Vinh Khô gật đầu, ngữ
khí thản nhiên “Thế thôi, cũng không phải cái gì thích hay không thích.”
Hoàng đế yên lặng,
chăm chú nhìn Vinh Khô, thật lâu cũng không nói gì.
Vinh Khô tựa như chưa
phát giác được tầm mắt đối phương, chỉ hơi híp mắt, nhìn về phía tịch dương
đang hạ dần.
_______________
1 Quốc
thế : thực lực quốc gia/ sức mạnh quốc gia/tình hình một
nước/ tình hình quốc gia (source:dict)
2 Thành phục: đầu hàng,
đồng ý quy thuận, tức là thua trong tâm phục khẩu phục
3 Long tâm đại
duyệt: <nghĩa đen> tim rồng hớn hở o(≧∇≦)o ….thật ra là ám chỉ vua vui vẻ trong lòng
4 Canh
y: thay đổi y phục
5 Vãn
phong: gió buổi tối (có khác gì gió buổi chiều hông ta)
6 Trường
vân ám tuyết sơn, hựu vãn đại mạc cô yên trực, hoặc thị thiên sơn thu yên vi,
cực mục tài kiến thanh thiên nhật
Dịch ra là : Mây dài quấn
núi tuyết, lại thấy khói bốc trên đại mạc (sa mạc lớn), hoặc là nhìn khói thu
nhạt trên thiên sơn (thiên sơn, hình như là ám chỉ núi lâu năm thì phải), phóng
hết tầm mắt mới thấy được trời mây xanh đãng.
Hình như mấy câu
trên đơn thuần ám chỉ cảnh.
Đệ Thập Thất Chương
: Tình Không Sắc Biến
Thiếu
niên trên lưng ngựa một thân huyền sắc nhung trang, tư thế oai hùng hưng phấn,
đi đi lại lại ở đầu quân. Chờ đến khi các tướng sĩ lần lượt khuất dần trong
phạm vi tầm mắt của chúng nhân, y đột nhiên quay đầu lại, trên mặt loan một nụ
cười sáng sủa rực rỡ, nhìn về phía cổng thành liều mệnh vẫy tay.
Lam
Minh nhìn về người trầm tĩnh bên cạnh “Điện hạ, hình như Phó tiểu công tử đang
hướng về bên này hô cái gì.”
Vinh
Khô không lên tiếng trả lời, chỉ thản nhiên nhìn các tân binh đang càng lúc
càng xa dần.
“Hồi
phủ đi.” Một lúc sau, hắn đạm thanh nói, xong liền xoay người rời đi.
Lam
Minh vội vàng đi theo, bước chân theo sát Vinh Khô.
Xe
ngựa chạy qua phố xá phồn hoa, Vinh Khô ngồi ngay ngắn trong xe, dựa vào vách
xe lắc lư, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm
nay là ngày Phó Hòa Cẩn cùng quân đi đến biên cương Tây Bắc. Đầu năm, tại hội
thí võ Đại Hạ quốc, Phó Hòa Cẩn vừa tròn mười lăm vừa tham dự đã đoạt khôi, trở
thành đương kim Võ Trạng nguyên. Sau đó, y vẫn nhiệm chức trong ngự lâm quân.
Mấy
ngày trước, Hoàng đế hạ lệnh, huy động một đoàn tân binh đi Tây Bắc, Phó Hòa
Cẩn nhận mệnh trở thành tân giáo úy trong quân doanh.
● ●
●
Chớp
mắt hai năm đã trôi qua, hết thảy đều lặng lẽ chuyển biến.
Lúc
Vinh Khô xuất cung kiến phủ, Hoàng đế tán thưởng hắn thông duệ, phong làm Lý
Thân Vương. Sau đó hắn vẫn nhậm chức tại Hộ bộ. Ngoại trừ thay đổi chỗ ở, mỗi
ngày đi học trở thành vào triều ra, thì cuộc sống của hắn vẫn bình bình đạm đạm
hệt như vậy. Bọn người Tấn Hầu vẫn như cũ, khi công khai lúc ngấm ngầm nhúng
tay vào chuyện của hắn, nhưng hắn vẫn bảo trì trầm mặc.
Đồng
thời, sủng ái của Hoàng đế dành cho hắn cũng không hề giảm bớt. Thế nên trong
mắt nhiều người, hắn dường như đã được ngấm ngầm nhận định sẽ trở thành thái
tử.
Sau
khi có riêng vương phủ, triều thần có ý đồ dựa quyền nháy mắt tăng lên đáng kể.
Vinh Khô luôn thản nhiên mỉm cười, sau đó lẳng lặng mà làm những chuyện thuộc
bổn phận của mình. Chúng quan viên thủy chung không thể tiếp cận Vinh Khô, dần
dần đem ánh mắt dời lên những trọng thần Tấn Hầu, Bàng Thái Úy.
Các
hoàng tử trưởng thành ở trong triều dĩ nhiên có địa vị hết sức quan trọng.
Những hoàng tử khác cũng dần dần lớn mạnh. Hoàng đế chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn
những cuộc đấu tranh gay gắt đang ngầm dậy sóng mãnh liệt trên triều đình.
Vinh
Khô cũng chỉ im lặng nhìn.
Mấy
tháng trước, Vinh Khô có một vị hôn thê —thứ nữ của Quan Tây Đại tướng Quân.
Năm
nay hắn mười bảy, Hoàng đế vẫn chưa từng chỉ hôn cho hắn, mãi cho đến sau này
các vị đại thần lời ra lời vào, đều nói hôn sự của Hoàng tử là khẩn yếu, còn
bảo đến cả Lục Hoàng tử êều có vài vị phi bên cạnh, hôn sự của Lý Thân Vương
không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Sau đó Hoàng đế mới ban Lưu thị cho Vinh Khô,
đợi đến xuân năm sau sẽ thành hôn.
Nhìn
thần sắc vừa lòng của đám người Tấn Hầu, nghe lời chúc từ các đại thần lẫn các
huynh đệ, Vinh Khô đều đáp trả bằng nụ cười. Hôn thê, với hắn chỉ là một người
xa lạ. Dù nghe nói Lưu thị là người xinh đẹp thế nào, hắn cũng chẳng có chút
sung sướng hay tò mò.
● ●
●
“Điện
hạ.” Lam Minh nhẹ giọng “Nô tài có hẹn Mạc lão Thái y đến châm kim cho người
tối nay.”
Vinh
Khô không mở mắt, mi mắt dài rợp chỉ hơi hơi run nhẹ. Một lúc lâu sau, hắn mới
thản nhiên mở miệng “Ta đã bảo không cần làm phiền đến Thái y.”
Chứng
bệnh đau đầu của hắn khi tốt khi xấu, hắn đã sớm biết rõ. Bệnh này sợ là đã hết
thuốc chữa… Huống hồ gì, mắt của hắn mỗi khi một ngày qua đi càng xấu hơn, hiện
tại chỉ có thể miễn cưởng không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.
Hắn
không phải húy tật kỵ y, cũng không tự lừa mình dối người.
Sắc
mặt Lam Minh trở nên khó xử, thấp giọng khuyên nhủ “Điện hạ, một năm nay nô tài
thấy ngài người thần sắc càng lúc càng xấu. . . trong lòng nô tài rất khổ sở
a.”
Vinh
Khô nhẹ cong khóe miệng, mở mắt ra nhìn về phía Lam Minh, ngữ khí chân thành
hòa lẫn ấm áp “Lam Minh, phiền ngươi bận tâm rồi. . . Tất cả cứ theo lời
ngươi đi.”
Lam
Minh nghe vậy, thở dài một tiếng. Chứng đau đầu của Vinh Khô tuy vẫn không khá
được chút nào, nhưng hắn lúc nào cũng một bộ dáng thản nhiên như chẳng sao cả,
khiến người ngoài nhìn vào cảm giác như không có gì quan trọng.
Hoàng
đế mặc dù đã hạ lệnh cho người của Thái y viện phải chữa khỏi hoàn toàn bệnh
của hắn, ai cũng nói chứng đau đầu này là cố tật lúc nhỏ, không phải là bệnh gì
nặng mất mạng, đành phải uống thuốc để giảm bớt cơn đau.
● ●
●
Mạc
thái y vài năm nay đến phủ Lý thân vương không ít lần. Châm cho Vinh Khô xong,
y lại theo phép hỏi han một phen rồi mới thu thập mọi thứ rời đi.
“Lão
thái y, để Lam Minh tiễn ngài.”
Mạc
thái y luôn miệng từ chối, hơi ngẩng đầu nhìn đến thanh niên ngồi trên ghế,
trong lòng xẹt qua một điềm xấu.
Vinh
Khô nhìn ra được đánh giá của đối phương, liền chuyển mắt nhìn.
Thoáng
nhìn thấy ánh mắt của Vinh Khô, Mạc thái y có chút kinh sợ, vừa định cúi đầu
xuống, lại thấy đồng tử đối phương, trong lòng bỗng chốc nhảy dựng. Bất chấp lễ
chế, y chăm chú nhìn thẳng vào mắt Vinh Khô “Điện hạ, mắt người. . .”
Vinh
Khô khéo léo dời tầm mắt đi chỗ khác, bưng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một
ngụm, vờ như không để ý hỏi “Mắt của ta bị làm sao?”
Mạc
thái y có chút do dự, muốn quan sát lại mắt của Vinh Khô nhưng lại không dám vô
phép. Y nhớ lại, từ lúc người này hồi cung, thi thoảng chứng đau đầu sẽ phát
tác. Lúc ban đầu, y tưởng chỉ là do thể hư, thưở nhỏ lưu lạc bên ngoài mắc phải
hàn chứng. Nhưng những năm gần đây, thể chất hắn rõ ràng đã chuyển biến tốt
đẹp, vậy mà chứng bệnh đau đầu này lại tăng thêm.
Y
bắt mạch vô số lần, nhưng vẫn thủy chung không phát hiện ra nguyên nhân sinh
bệnh. Nhưng mới vừa rồi, nhìn vào cặp mắt như trống rỗng kia, bỗng nhiên trong
tâm lại sinh ra một ý nghĩ không ổn. . .
“Ngày
thường, ngài. . .” Mạc thái y thật cản thận mở lời “. . khi nhìn sự vật xung
quanh, có khi nào có cảm giác không khỏe không . .”
Vinh
Khô cúi đầu, ngữ khí thản nhiên trả lời “Mạc lão cần gì nói lời ấy? Trước kia
lúc đau đầu, mắt nhìn thấy không rõ lắm, ngài không phải đã bảo là bởi vì đau
đớn quá mức nên sinh ra vựng huyễn, thế nên. . .”
Mạc
thái y nghe thấy kinh hãi, sợ đến mực vội vàng quỳ rạp xuống.
Đột
nhiên y nhớ lại, lần đầu tiên chẩn bệnh cho người này, vì tự cậy vào y thuật
của chính mình, y vọng văn vấn thiết một phen, liền cho ra kết luận mắc phải
hàn chứng. Lúc đó, quả thật Vinh Khô có từng đề cập đến mắt của mình, nhưng. .
.
Y
còn nhớ rõ câu trả lời của mình khi đó.
Lúc
đó y hoàn toàn không để lời ấy trong lòng, thậm chí còn xem nhẹ, thế nên về sau
vô số lần chẩn bệnh cho người này, y hoàn toàn không hề nhớ đến.
Mạc
thái y trong thoáng chốc hiểu ra, nguyên lai lần đầu tiên y chẩn bệnh thì trong
lòng vị Lý Thân vương này đã biết phán đoán của y là sai lầm, thế cho nên không
hề tín nhiệm y thuật của hắn.
“Thần
đáng chết, thần. . .”
Vinh
Khô đạm thản nhiên cười “Mạc lão, ngài không cần khẩn trương. . Mắt của ta cũng
không đáng lo lắm, chỉ là ngẫu nhiên lúc đau đầu quá mức, mới không nhìn thấy
rõ ràng. Ngài đã là vô kế khả thi, ta sẽ không miễn cưỡng ngài.”
“Nhưng
mà Hoàng thượng. .”
“Về
phía phụ hoàng, ngài không cần lo lắng” Vinh Khô đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ,
nhìn chân trời màu lam nhạt “Ta sẽ hướng người giải thích. . . Trời cũng đã
tối, Mạc lão nên trở về.”
“Điện
hạ. . .”
Ngoài
phòng đột nhiên truyền đến một trận âm thanh xôn xao, lời nói của Mạc thái y bị
tiếng nói ồn ào lấp mất.
● ●
●
“Chuyện
gì!?”
Lam
Minh vội vàng chạy ra, chắn trước cửa phòng, nhìn đám người Ngự lâm quân đông
đảo lớn tiếng trách mắng “Các ngươi thật to gan! Lại dám tự tiện xông vào Thân
vương phủ!”
“Lam
tổng quản” Thống lĩnh Ngự lâm quân Hàm Túc kính cẩn xuất ra lệnh bài “Hoàng
thượng thánh dụ, vì Lý Thân vương có liên quan đến án mưu nghịch của Tấn Hầu,
Bàng Thái úy và Lưu tướng quan, nay đặc biệt lệnh ta đến bắt những người liên
can ở Thân vương phủ. . .”
“Lam
tổng quản.” Hàm Túc thần tình nghiêm nghị, nhìn về phía Lam Minh cùng với Mạc
thái y theo Vinh Khô bước ra “Mạc thái y, ủy khuất các người. . . Người đâu,
dẫn hai người này về Hình bộ.”
Dứt
lời, Hàm Túc lại hướng về Vinh Khô thi lễ, nói “Điện hạ, cũng thỉnh ngài theo
chúng ta một chuyến.”
Lam
Minh sắc mặt trắng bệch, Mạc thái y sợ hãi đến choáng váng.
Từ
đầu đến cuối, Vinh Khô chỉ lẳng lặng đứng trước cửa, khép hờ mắt suy nghĩ, một
lời cũng không nói.
“Điện
hạ?” Hàm Túc cất lời thúc giục.
Lúc
này, giống như vừa bừng tỉnh, Vinh Khô nhẹ giọng mở miệng “Hàm thống lĩnh,
thỉnh dẫn đường.”
Đại
Hạ quốc, thiên vận nhị thập niên, Tấn Hầu, Bàng Thái Úy, Quan Tây Đại tướng
quân cùng các trọng thần triều đình có liên quan, tự mình đóng quân, ngấm ngầm
chiếm đoạt quân lương, lại âm thầm cùng La Sát quốc cấu kết, ý đồ mưu nghịch.
Hoàng đế lệnh một ngàn Ngự lâm quân, trong một đêm, tra sao phủ đệ của tất cả
bọn họ, tước chức quan, những kẻ có liên quan đều bị nhốt vào thiên lao, phán
tội chết, toàn tộc chịu tội.
Lý Thân vương vì chịu liên lụy của án này, bị Hoàng
đế quyển cấm1 trong Thanh Thu cung.
_______________
1 Quyển
cấm : giam cầm
Đệ Thập Bát Chương :
Chẩn Kham Viêm Lương
Tàn nguyệt như câu.1
Trong Thanh Thu cung một mảnh tiêu tịch2. Đặng Tề đang vội vàng băng qua hành lang gấp khúc,
chợt vòng lại, đưa ngón tay chỉ vào hai kẻ đang đứng ở giả sơn nhàn rỗi phiếm
chuyện, lớn giọng trách mắng
“Các
ngươi lá gan đúng là không nhỏ, không lo đi hầu hạ Điện hạ, lại ở trong này lén
lút lười biếng!”
Mắng
hai tiểu cung nữ vô trách nhiệm một trận xong, y mới tiếp tục đi về phía thiên
điện. Vẫn còn ở xa xa đã nghe thấy tiếng đàn đạm nhã thanh u vẳng lại, trên mặt
Đặng Tề lộ ra nét cười, cước bộ cũng chậm dần lại, nhẹ nhàng dừng lại trước
cửa.
Y
không hiểu về âm luật, chỉ biết khúc này nghe rất êm tai.
Nghĩ
đến người đạn khúc, trong lòng Đặng Tề không tránh được một trận thổn thức. Từ
khi đám người của Tần Hầu bị nhốt vào thiên lao, Hoàng đế đã quyển cấm Lý Thân
vương ở Thanh Thu cung này. Ban đầu người hầu của hắn đều bị triệt đi. Chúng
triều thần lúc trước cầu cạnh nịnh bợ đều sợ bị liên lụy, tất cả đều tránh xa.
Thanh
Thu cung ngày một lạnh tanh hơn, mấy tiểu thái giám và cung nữ đến đây đều oán
giận liên tục, thấy hơn hai tháng qua rồi mà Hoàng đế chưa hề liếc mắt nhìn Lý
Thân vương lần nào, như đã hoàn toàn quên hẳn nơi này, đám nô tài liền bắt đầu
chểnh mảng.
Đặng
Tề vốn là người do Nhị Hoàng tử Lệ Thân vương tìm mọi biện pháp đưa vào Thanh
Thu cung, để có thế thay thế Lam Minh cẩn thận hầu hạ Vinh Khô.
Mặc
dù y chưa từng cùng vị Điện hạ này tiếp xúc qua, nhưng lúc trước có từng từ xa
xa nhìn người này, phong thái đặc biệt của người này mà cảm phục.
Những
kẻ bị Hoàng đế quyển cẩm đều sẽ cảm thấy buồn bực không vui, thậm chí là nghĩ
quẩn. . . Nhưng mấy ngày qua, Đặng Tề hoàn toàn có thể buông tâm thả lỏng, Lý
Thân Vương từ đầu đến cuối vẫn là bộ dáng thản nhiên, dù là đối với đám nô tài
lười nhác cũng vẫn ôn hòa như cũ.
Hiện
tại hắn bị cách chức, không có việc gì để làm, phần lớn thời gian đều là đạn
dao cầm, không thì ngồi an tĩnh dưới gốc lão thụ.
● ●
●
Tiếng
đãn lưỡng lự.
Ngoài
điện, Đặng Tề bước đi thong thả từ tốn, lòng cân nhắc có nên thúc giục ngơời
bên trong nghỉ ngơi một chút hay không. Lệ Thân vương từng căn dặn y, bảo Lý
Thân vương thân thể không tốt, không thể mệt nhọc quá độ. Mấy ngày nay y quan
sát, thấy thần sắc đối phương quả thật là có chút tiều tụy.
Nhưng
mà dù sao y cũng không phải Lam Minh, không được Vinh Khô cho phép, y không dám
tự tiện xông vào tẩm cung của đối phương.
Đang
trong lúc do dự, trong điện truyền ra một tiếng động thật lớn. Đặng Tề kinh
ngạc hồi lâu, vội mở miệng hô to “Điện hạ? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bên
trong nửa ngày cũng không ai đáp lại, đang lúc Đặng Tề dự định cứ xông vào thì
thanh âm của Vinh Khô truyền ra.
“Đặng
Tề, vào đây giúp ta một chút.”
Đặng
Tề vừa bước vào, đã nhìn thấy người kia ngã té trên mặt đất, nhất thời khẩn
trương lên, vội bước nhanh về phía trước, thật cẩn thận nâng Vinh Khô dậy, lo
lắng nói “Điện hạ, ngài vấp té sao? Có bị thương không?”
“Ta không sao.” Vinh Khô hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói
“Ải kỷ3 bên
này bị ai dời đi sao?”
Đặng
Tề vừa thấy, vội trả lời “Tiểu cung nữ mới tới này hành sự quả thật là bất cẩn,
dọn dẹp làm mọi thứ trong này loạn thất bát tao cả lên, khiến Điện hạ vấp té,
lát nữa nô tài phải chỉnh đốn bọn họ một chút!”
Vinh
Khô lắc đầu, ngữ khí nhẹ nhàng “Bọn họ mới đến, cũng khó trách. Chỉ là ta có
chút không quen với bài trí hiện tại, về sau chuyện dọn dẹp điện, e lài phải
phiền ngươi lưu tâm một chút. . .”
Đạng
Tề đỡ Vinh Khô ngồi vào ghế, cười trả lời “Điện hạ nói quá lời, đây đều là bổn
phận của nô tài.” Dứt lời, y nhìn sắc trời ngoài cửa “Thời gian cũng không còn
sớm, Điện hạ người xem có muốn dùng thiện không?”
Vinh
Khô dựa vào lưng ghế, ngón tay xoa xoa trán, thấp giọng nói “Ta cảm thấy có
chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, vãn thiện không cần phải chuẩn bị. .
.”
Nhìn
vẻ mặt Vinh Khô có chút tái nhợt, Đặt Tề nhăn mặt nhăn mày “Điện hạ chẳng lẽ là
nhiễm hàn?”
Vinh
Khô nâng khóe miệng “Cũng có chút giống.”
Sắc
mặt Đặng Tề tối sầm “Để nô tài đi tìm thái y. .”
Tuy
là nói như vậy, nhưng y biết rõ, người trong Thanh Thu cung này với ngoại nhân
cơ hồ như đã cắt đứt mọi liên hệ, căn bản không thể đi ra ngoài.
Vinh
Khô cũng không ngăn cản, tùy ý để Đặng Tề giúp mình canh y, sau đó nằm lên
giường.
Đặng
Tề vừa đi không bao lâu, thần trí Vinh Khô mơ hồ dâng lên, từng đợt từng đợt
cảm xúc bất giác lơ lửng trong lòng.
Hắn
mơ hồ suy nghĩ : xem ra vài năm ở Thanh Thu cung này, thật sự khiến bản thân
trở nên yếu ớt.
● ●
●
Vinh
Khô kiếp trước lẫn kiếp này đều là lớn lên ở phía Nam, khí hậu ở Nghiệp Kinh
đặc biệt lạnh, hắn không thể nào thích ứng được. Có điều mấy năm trước thực sự
là có được sủng ái, vừa vào thu, trong điện hoặc trong Vương phủ sẽ bắt đầu đốt
noãn lô. Hoàng đế lại ban cho không ít bỉ sưởng mao cừu, trời lạnh cũng không
đến nỗi gian nan chịu đựng.
Mà
năm nay, hắn đột ngột bị quyển cấm trong Thanh Thu cung hai năm, những thứ cần
dùng trong cuộc sống hàng ngày đều không kịp chuẩn bị.
Trong
Hoàng cung hầu hết đều là những kẻ xu viêm phụ thế. Lúc trước Vinh Khô vưu thụ
thánh sủng, đã sớm khiến vài Hoàng tử cùng hậu cung phỉ tử trong lòng ghen
ghén, bèn nhân dịp lần này hắn thất sủng mà bắt đầu bày ra đủ loại thủ đoạn.
Mấy ngày nay, chi tiêu ăn mặc trong Thanh Thu cung tất cả đều thiếu hụt.
Hiện
tại chỉ vừa mới vào thu, thời tiết ban đêm càng rét lạnh. Vậy mà trong phòng
Vinh Khô, đừng nói đến đến noãn lô, ngay cả chăm đệm cũng là loại dùng cho mùa
hạ.
Khí
lạnh mấy hôm nay liên tiếp xâm nhập, Vinh Khô khó tránh được nhiễm hàn.
“Điện
hạ. . . Điện hạ . . .”
Vinh
Khô ngủ không an ổn, mơ hồ nghe thấy thanh âm ồn ào, giống như dùi trống gõ vào
màng nhĩ, khiến cho cơn đau đầu của hắn càng đau hung tợn hơn.
“.
. .Điện hạ bị sốt rồi.”
Vinh
Khô có hơi nhăn mày, chui đầu vào trong chăn, ngăn đi thanh âm nói chuyện bên
tai.
“Chỉ
sợ một hai ngày không thể tỉnh lại. . .”
Tiếng
ồn ào dần dần tan biến, Vinh Khô khẽ động thân thể, cảm thấy cả người hư nhuyễn
vô lực, giống như có một đoàn hỏa thiêu đốt trong cơ thể, trong chốc lát đã
nóng đến mức chịu không nổi, hắn cố sức đem chăn trùm trên người đẩy đi, vừa
cảm thấy có chút mát mẻ, lại bị ai đó đắp lên lại.
Hắn
tránh đi, muốn thoát khỏi chiếc chăn, lại bị ai đó kềm toàn thân lại, khiến hắn
muốn cử động cũng không được.
“Sinh
bệnh thì ngoan ngoãn một chút. . .”
Thanh
âm quen thuộc lại giống như xa lạ, mang theo nồng đậm bất duyệt chợt vang lên
bên lỗ tai hắn. Mặc dù ý thức hỗn độn, Vinh Khô cũng có thể mơ hồ cảm giác được
hơi thở ấm áp bên tai.
Đầu
óc trì độn có chút thanh tỉnh, hắn muốn mở mắt, nhưng cuối cùng lại không có
chút khí lực nào.
Sau
đó, một đạo noãn lưu ấm áp làm người ta cảm thấy rất thoải mái, từ ngực chậm
rãi khuếch tán ra toàn thân. Vinh Khô vẫn cảm thấy cả thân thể nóng như cũ,
nhưng đau nhức trên cơ thể khi nãy lại lập tức tan dần, khốn ý nồng đậm đều bị
cuốn phăng đi. Cuối cùng, hắn không chịu được, lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
● ●
●
Nhìn
Vinh Khô lúc nãy vẫn còn nhíu chặt mày dần giãn ra một chút, Hoàng đế mới thu
tay về, hạ tầm mắt nhìn chăm chú vào gương mặt người đang nằm mê man, một lúc
lâu vẫn không có động tĩnh.
Những
cung nhân trong Thanh Thu cung đều quỳ phục trên mặt đất, trong lòng từng ngơời
đều run sợ, đến thở không dám thở.
“Đặng
Tề.” Hoàng đế nhãn thần lãnh lệ đảo qua đám người đang quỳ “Các ngươi chính là
chiếu cố chủ tử như vậy sao!?”
Đặng
Tề dập đầu mạnh, liên thanh nói “Nô tài đáng chết!”
Hoàng
đế không kiên nhẫn phất tay “Còn không đi tiên dược, ngu ngốc ở đây làm cái gì!”
“Vâng,
Hoàng thượng. Nô tài xin phép cáo lui!”
“Chậm
đã” Hoàng đế bỗng mở miệng, lạnh lùng nhìn đám thái giám cung nữ đang co rúm
người, ngữ khí lãnh liệt “Đem mấy tên kia kéo xuống, hoàng thất ta không dưỡng
phế vật vô dụng.” Lại quay sang nhìn sắc mặt trắng bệch của Đặng Tề “Tiên dược
xong, ngươi đi chọn vài nô tài có khả năng đến Thanh Thu cung.”
“Vâng,
Hoàng thượng.”
Đến
khi tất cả đều rời đi, Hoàng đế một mình ngồi bên cạnh gương Vinh Khô, nhìn
gương mặt Vinh Khô có chút đỏ ửng bất thường, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Người
đang ngủ, hệt như bình thường, càng im lặng hơn.
Hoàng
đế có chút hoảng hốt. Mấy tháng không gặp, người này vẫn điềm đạm hệt như vậy,
dù là vô cớ bị quyển cẩm, cũng không hề thấy hắn có chút lo âu hay bất mãn.
Hoàng
đế im lặng nhìn thụy nhan của Vinh Khô. Thật lâu sau, mới như chợt bừng tĩnh mà
thu hồi tầm mắt, muốn đứng lên rời đi. Rồi lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn
lại một cái, vừa lúc thấy đôi môi vì sốt mà nóng đến hồng diễm hơi loan lên một
chút.
Nụ
cười thực đạm, giống hệt cảm giác của hắn lúc bình thường mang đến, hư ảo như
bất cứ khi nào cũng có thể biến mất.
Hắn,
là đang cười cái gì?
Hoàng
đế cúi xuống, ngón tay phủ lên đôi môi.
Đến
lúc phát hiện mình đang làm gì, y vội vàng thu hồi tay, đáy mắt thoáng qua một
mạt nan kham cùng chật vật. Trong lòng không thể nào bình tĩnh lại, đủ loại cảm
xúc xen nhau.
Hoàng
đế đứng phắt dậy, bước nhanh ra ngoài điện.
Gió
lạnh đêm thu thổi vào mặt, cảm xúc loạn nhiễu dần dần nguội xuống. Y bước đến
cửa cung, quay đầu nhìn thị vệ canh gác chỗ này nói “Cẩn thận canh chừng, nếu
Lý Thân vương tỉnh lại thì báo cho trẫm.”
Dứt
lời, Hoàng đế thần sắc bình thường trở về Dục Hoành cung, nhưng không ai phát
hiện ra, tay phải của y giấu trong tay áo như đang cực lực khắc chế mà nắm chặt
thành quyền.
Tựa
như. . . không thể nào xóa đi cảm giác nóng rực từ ngón tay truyền đến.
Tấu
chương trên bàn chồng chất thật dày, Hoàng đế vẫn ngồi lặng im không nhúc
nhích, cúi đầu, chậm rãi mở tay ra, nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình đến
xuất thần.
Lúc
y vô thức mà lấy tay xoa lên môi của Vinh Khô, bất ngờ không kịp đề phòng đã để
hỏa nhiệt nhu nhuyễn kia rực lên trong lòng mình.
_______________
1 Tàn
nguyệt như câu : trăng tàn như lưỡi câu
2 Tiêu
tịch :
tiêu điều, tịch mịch, vừa im lặng vừa đìu hiu
3 Ải
kỷ : bàn uống trà
Đệ Thập Cửu Chương :
Hà Hợp Thành Sầu
Nghe
tiếng bước chân của Đặng Tề càng lúc càng xa dần, Vinh Khô thẫn thờ nằm
trên giường, cả người đều dính đầy mồ hôi, y vật dính sát vào da, thực
không thoải mái.
Trước
mắt, hoàn toàn là ắc ám.
Vinh
Khô tất nhiên biết rõ, đây không phải là do sắc trời đã vãn mà hắn không thể
nhìn thấy được gì.
Là
lúc nào, hắn biết hai mắt của mình xảy ra vấn đề. . .?
Nhớ
mang máng, có một lần lúc còn ở Phó phủ hắn sốt cao ba ngày, đến lúc hắn tỉnh
lại thì hệt như hiện tại, không nhìn thấy bất cứ cái gì.
Lúc
đó, hắn đúng là có vài phần sợ hãi.
Sau
một lúc, mắt của hắn lại có thể nhìn thấy mọi thứ như bình thường. Nhưng Vinh
Khô cũng hiểu được, có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, mắt hắn sẽ hoàn toàn
mù.
Ý
thức được sự thật này, hắn cũng có một chút mờ mịt lẫn khó hiểu.
Nên
khi ở Phó phủ, hắn lấy cớ thể chất không tốt làm lý do mà bỏ việc luyện võ cùng
kỵ xạ.
Sau
lần đó, chứng đau đầu bắt đầu dần thường xuyên hơn. Đau đầu phát tác sẽ làm mắt
của hắn từng chút từng chút một trở nên tệ hơn, lúc đó Vinh Khô hiểu ra, e là
mắt tật này của mình có liên quan đến chứng đau đầu.
Hắn
bèn tự mình tìm đến lang trung nổi danh ở Mạn thành, cố ý bóng gió mà hỏi một
phen, cũng lần đó hắn biết được, với y thuật của hiện tại, mắt của hắn e là đã
hết thuốc chữa.
Cho
nên thái y trong cung y thuật có lợi hại cỡ nào đi nữa, hắn cũng không có hi
vọng chữa khỏi mắt mình. Chỉ là mong, giả như châm kim hay phục dược có thể
giảm bớt phần nào đau đầu cũng tốt rồi.
Nhưng
lần đầu tiên Mạc lão chẩn mạch cho hắn, hắn vẫn khinh miêu đạm tả đề cập đến
mắt tật. Lúc ấy đối phương chỉ cho là vì đau đầu mà sinh ra phản ứng kèm theo.
Vinh
Khô liền im lặng không nói nữa.
Hắn
cũng không biết mình đến lúc nào thì mù hẳn, nhưng nếu hoãn được một ngày thì
cứ hoãn một ngày, cũng không mạo hiểm để cho người trong hoàng cung lẫn triều
đình biết.
Nếu
không, một quân cờ như hắn, khi không còn một chút giá trị nào, e là đã sớm bị
vứt đi.
Hắn
không sợ cái chết. Nhưng đối với người đã kinh qua cái chết một lần, hắn vẫn
muốn cảm nhận được sống hơn.
Vinh
Khô nhớ rất rõ ràng, lúc viện trưởng dùng đôi tay run rẩy ôm chạt lấy hắn, nước
mắt ràn rụa gò má, loại tuyệt vọng đó vừa băng lãnh lại vừa đau đớn. Đó là lời
dặn cuối cùng, cũng là hi vọng của nàng
“Không
có gì so với còn sống quan trọng hơn. Vinh Khô. . . nhớ kỹ, không ai, không ai
có quyền xem thường sinh mệnh. . . Thế nên em. . .em cũng không được phép xem
thường sinh mệnh của chính mình.”
● ●
●
Suy
nghĩ đang phiêu viễn, bị thanh ẩm đẩy cửa cắt đứt.
Vinh
Khô chống tay đẩy về sau, gượng người ngồi dậy, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ,
nhìn về hướng cửa mở ra “Đặng Tề, thay ta chuẩn bị nước, người ta toàn là mồ
hôi, cảm giác hơi khó chịu. . .”
Người
tới nửa ngày cũng không có phản ứng lại. Ý cười trên mặt Vinh Khô có chút sượng
lại.
Hắn
chợt nhớ đến chuyện, lúc mình mê man, tựa hồ có nghe thấy tiếng nói của Hoàng
đế.
Có
điều lúc nãy vừa mới tỉnh lại, đầu óc có chút hỗn loạn. Hơn nữa Hoàng đế đã
chán ghét mà vứt bỏ hắn, giam lỏng hắn ở Thanh Thu cung cũng mấy tháng nay.
Trong lòng Vinh Khô trong nhất thời căn bản không thể đoán được Hoàng đế lại tự
mình đến đây.
Trong
phòng trầm mặc đến nghẹt thở.
Vinh
Khô bỗng nhiên có phản ứng trở lại, theo thói quen khép hạ mi mắt, sờ soạng
muốn bước xuống hành lễ.
Hoàng
đế im lặng đứng ở cửa phòng, thần sắc giật mình hốt hoảng nhìn động tác của
Vinh Khô. Cảm giác cổ quái mạc danh lúc trước vẫn luôn tồn tại dưới đáy
lòng giờ phút này bỗng nhiên từ dưới đáy lòng dậy sóng mãnh liệt.
Mãi
mà không tìm được hài, Vinh Khô dừng lại, trực tiếp bước chân trần xuống đất,
quỳ rạp tại chân giường “Nhi thần kiến quá phụ hoàng. . .”
Hoàng
đế đột nhiên bừng tĩnh, nhìn chằm chằm Vinh Khô hơn nửa ngày, hốt nhiên xoay
người, nhìn ra ngoài cửa gọi to “Đặng Tề!”
Vinh
Khô lẳng lặng quỳ tại chỗ, cảm giác lành lạnh từ sàn nhà truyền lên đầu gối
thấm dần vào, thân thể hư nhuyễn lúc nóng lúc lạnh.
Không
đợi Đặng Tề bước vào, Hoàng đế đã bước nhanh đến trước mặt Vinh Khô, cũng không
thèm suy nghĩ sâu xa, mạnh mẽ ôm hắn lên, đem hắn đặt lại giường, kéo chăn đắp
lên.
Vinh
Khô ngẩn ngơ.
Nhẹ
ngẩng đầu, hắn mê mang nhìn một mảnh tối đen trước mắt . . .
Hắn
không hiểu được, hiện tại bản thân đã hoàn toàn chẳng còn chút giá trị lợi dụng
nào, Hoàng đế hiện tại đang làm gì?
● ●
●
Trong
Thanh Thu cung đã nhiều ngày đặc biệt hỗn loạn .
Đặng
Tề, Lam Minh, người của Thái y viện, cả người vừa trong thiên lao ra Mạc lão
thái y đều đang quỳ gối trong tẩm cung Vinh Khô, chờ đợi nộ hỏa của Hoàng đế
giáng xuống.
Lý
Thân Vương đã mù.
Tin
tức này bất ngờ lan ra, ngoại trừ lão thái y, tất cả mọi người kinh ngạc khó
hiểu.
“Lam
Minh, ngươi hầu hạ Vinh Khô gần sau năm, thật là một chút cũng không phát hiện
nhãn tật của hắn!?”
“Còn
ngươi Mạc Chính, ngươi làm Thái y như thế nào? Bảo cái gì hàn chứng, vì sao hắn
lại bị nhãn tật?”
Tất
cả mọi người đều tâm kinh đảm chiến, liên tiếp dập đầu. Bọn họ trước giờ vẫn
chưa thấy qua Hoàng đế lạnh lùng phát ra hỏa nộ lớn như vậy, bọn họ cũng không
hiểu vì sao Hoàng đế lại lưu ý một Hoàng tử bị vứt đi như vậy.
Bọn
họ hiện giờ chỉ có thể dập đầu thỉnh tội, cái gì cũng không dám tưởng, cái gì
cũng không dám nói.
Vinh
Khô ngồi dựa đầu vào giường, vẫn một bộ hệt như lúc thường, nhìn về phía tiểu
hiên song mở nửa, tựa như đang thưởng thức cảnh trí ngoài cửa sổ. Hoàng đế chất
vấn, người của thái y thỉnh tội, vẫn vang vọng bên tai hắn. Hắn một bên lơ đãng
lắng nghe, một bên thần du thiên ngoại.
Lần
này mắt hắn hoàn toàn hỏng, hay là cũng giống như những lần trước, có thể hai
ngày tới sẽ có chuyển biến tốt đẹp?
Bất
quá, cũng có việc gì đâu?
Người
của thái y nói gì đó, hắn không để ý lắm. Đến lúc hắn hồi thần, một phòng đầy
người đều đã lui ra ngoài.
Vinh
Khô hơi hơi động thân thể, ngồi ngay ngắn đối diện với Hoàng đế. Hắn có thể cảm
giác được ánh mắt bức nhân của nam nhân này vẫn dừng lại trên mặt mình. Có lẽ
ngơời này muốn nhìn vào mắt hắn để xác định cái gì đó.
Nghĩ
như vậy, hắn bèn nâng mắt “nhìn” về phía nam nhân.
“Ngươi.
. .”
Hoàng
đế há miệng thở dốc, lại không phát ra lời nào, chỉ có thể liên tục nắm chặt
tay lại rồi mở ra.
Hai người cứ như vậy giằng co.
Chưa bao giờ y trải qua phiền toái lại
phức tạp như vậy, cả nỗi chua xót mơ hồ cùng phiền muộn khổ sở mạc danh như lúc
này. Trong lòng ngực quặn thắt kêu gào, nội tâm như giam giữ khốn thú không thể
nào phóng thích ra ngoài. . .
Hoàng đế lãnh trầm nghiêm mặt, nhãn thần từng
chút từng chút một dần tối sầm.
Trong giây lát, y không biết nên làm thế
nào đối mặt với chính nhi tử của mình, rõ ràng là nên chán ghét mà vứt bỏ, là
nên hờ hững, nhưng tới bây giờ y cũng không thể nào thật sự vô động vô trung
được.
“Hảo hảo nghỉ ngơi.” Hoàng đế cuối cùng
chỉ để lại một lời vô lực như vậy, liền xoay người ly khai tẩm cung Vinh Khô.
● ● ●
Vinh Khô ngồi một mình trên giường, từ đầu
đến cuối thần sắc vẫn thản nhiên.
“Điện hạ. hiện tại người vẫn còn phát sốt,
mau chóng nằm nghỉ. . .”
“Lam Minh?”
Lam Minh vội vàng gượng cười một cái, chực
nhớ đến Vinh Khô đã không thể nhìn thấy, sắc mặt liềm ảm đạm đi, ngoài miệng
nhẹ nhàng lược lời giải thích “Hoàng thượng bảo người đã quen nô tài hầu hạ nên
đã đặc biệt khai ân, miễn tội cho nô tài, để nô tài quay về Thanh Thu cung, cố
gắng chăm hầu hạ người.”
Vinh Khô cười cười, có chút áy náy nói
“Lam Minh, mấy ngày nay khổ cho ngươi.”
Lam Minh vội vàng trả lời “Khiến Điện hạ
lo lắng, kỳ thật nô tài ở thiên lao cũng không có chịu khổ gì, nhưng lại làm
Điện hạ bận tâm.”
Nói xong, thanh âm y có một chút nén lại.
Ở chung đã sáu năm, Lam Minh không phải chưa từng nghi hoặc, cảm thấy chủ tử
của mình lúc nào cũng là bộ dáng như thần du, nhưng mà. . . hắn tới bây giờ
cũng không ngờ, mắt người này vậy mà lại có vấn đề.
Người này, bội thụ thánh quyển, rõ ràng là
người chói mắt đến cực điểm, nhưng bởi vì hắn im lặng, hắn đạm bạc, xa cách, mơ
hồ. .
. . . khiến cho người ta không thể nào nắm
bắt được, không thể nào rõ ràng được.
Lam Minh thậm chí cảm thấy, bản thân y dường
như cũng chưa từng chân chính hiểu rõ người trước mắt này.
“Điện hạ . . .”
Vinh Khô giật mình, nghe được trong thanh
âm của người xen lẫn nghẹn ngào, trong lòng có chút cảm động, liền loan loan
khóe môi, đưa tay mò mẫm hướng đến Lam Minh đang quỳ bên dưới, nhẹ nhàng vỗ bả
vai y.
“Mắt của ta không phải hư hẳn, hơn nữa,
việc này vốn không phải lỗi của ngươi.”
Áp chế chua xót dâng lên trong lòng, Lam
Minh cười trả lời “Để Điện hạ chê cười, nô tài thật sự là bất cẩn. . .Hoàng
thượng lúc nãy có nói, nhất định sẽ chữa khỏi hẳn nhãn tật của người.”
Vinh Khô nghe thấy, chỉ nhẹ giọng đáp rồi
nhắm mắt “Lam Minh, ngươi vừa ra khỏi lao, trước cứ đi nghỉ ngơi. . . Về phần
ta, ngươi cứ để những người khác lo là được rồi.”
_______________
1 Tâm kinh đảm chiến : lòng kinh sợ, mật run rẩy (người ta ví
von đảm=mật=can đảm, run rẩy mật tức là sợ hãi dã man ý)
Đệ Nhị Thập Chương : Ngã Ý Trường Phong
Thái y đến rồi lại đi, ai nấy cũng đều sầu
mi khổ kiếm
Lam Minh tiễn Thái y đi, trở về hoa viên,
chỉ thấy một thân ảnh nhất mạt thiển giáng sắc chậm rãi bước đi cạnh trì đường,
phía sau Đặng Tề cẩn thận theo sát.
Thu lại lo lắng cùng buồn phiền, Lam Minh
chấn chỉnh lại tinh thần một chút rồi bước sang bên kia.
“Điện hạ sao không nghỉ ngơi?”
Vinh Khô quay đầu lại, “nhìn” Lam Minh bật
cười, nói “Ta đâu yếu ớt đến như vậy. . . thái y có bảo, cơ thể ta cũng không
có gì đáng ngại.”
Tuy nói ánh mắt nhất thời không còn nhìn
thấy được, nhưng hắn đã sớm quen. Huống chi Thanh Thu cung này, căn bản rất
quen thuộc với hắn.
Lam Minh cũng cười cười đáp lời, sau đó
tản bộ cùng Vinh Khô, nói chuyện câu được câu mất.
Đặng Tề im lặng theo sát sau lưng hai
người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vinh Khô. Nửa ngày, y mới thu hồi lại tầm
mắt, lặng lẽ thở dài. Cũng khó trách không ai phát giác ra mắt của người này
xảy ra vấn đề, nhìn hắn bộ dáng thần sắc vẫn tự nhiên hệt như không, nào có
giống một người mù lòa đâu chứ?
Dương quang ngày thu sáng rực, chiếu rọi
vào thâm uyển lạnh lẽo. Chủ tớ một đoàn vẫn nhàn nhã bước từng bước, không
nhanh không chậm mà dạo bước đình gian, hưởng thụ thời gian tĩnh lặng lúc ngọ
hậu.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Đột nhiên một tiếng tuyên xướng sắc nhọn
cắt đứt sự tĩnh lặng trong Thanh Thu cung, Vinh Khô dừng cước bộ lại, xoay
người về hướng phát ra âm thanh, trầm mặc đứng tại chỗ.
Hoàng đế đã có nói, Lý Thân vương đi lại
bất tiện, từ nay về sau kiến thánh đều có thể miễn lễ.
Vinh Khô lắng nghe tiếng bước chân vững
vàng của nam nhân, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Hắn thực sự không biết sở tác sở vi của
Hoàng đế mấy ngày nay là có mục đích gì. Hắn hiện tại không có thế lực của Tấn
Hầu, thân thể cũng không còn kiện toàn, hoàn toàn vô dụng.
“Cơ thể không tốt, không nên chạy loạn!”
Vinh Khô cúi đầu, nhẹ giọng trả lời “Phụ
hoàng giáo huấn rất phải.”
Thanh âm của người này ôn nhuận, nhu hòa mà
kiền tịnh như vậy, nghe vào tai lại cảm thấy bình đạm lại nhạt nhẽo. Hoàng đế
khẽ nhíu mày, nội tâm lại vô cớ nảy sinh cảm giác trống trải.
“Vào trong đi.” hết thảy lời muốn nói,
cuối cùng hóa thành ba chữ.
● ● ●
Hoàng đế ngồi ở chủ vị thượng, cũng không
nói lời nào, chỉ trầm mặc chăm chú nhìn vào Vinh Khô ngồi cạnh.
Thiếu niên mới ngày nào vậy mà đã trở
thành thanh niên, diện dung vốn mang vẻ tú khí rõ rệt đã hoàn toàn trở nên chín
chắn hơn, tản ra nét thanh tân của niên khinh nhân, nhưng so với đồng linh nhân
khuyết đi vẻ cởi mở, chỉ thấy quá mức điềm tĩnh.
Tầm mắt lướt qua ngũ quan, cuối cùng dừng
lại trên đôi mắt Vinh Khô. Nhìn nhãn tiệp nhẹ nhàng lay động, Hoàng đế có chút
hoảng thần.
Đôi mắt kia quả thật rất mỹ lệ, dù là lộ
ra vẻ mờ mịt nhàn nhạt. . . nhưng, từ nay về sau lại không thể thấy được những
điều tốt đẹp trong nhân gian này nữa. . .
Hoàng đế chưa từng nghĩ đến, người này lại
có một ngày mù lòa. Chuyện đột ngột xảy ra như vậy, khiến ngay cả y cũng không
kịp phản ứng, chỉ biết một điều. . .hài tử này từ nay về sau có thể sẽ vĩnh
viễn sống trong thế giới hắc ám. Ý nghĩa ấy cứ mãi quẩn quanh trong lòng hắn,
khiến hắn vô cớ nảy sinh phiền muộn, vừa trống rỗng lại vừa buồn bực, đủ loại
cảm xúc.
Không thể nói
rõ, là hám. . . hay là, hối. 1
“Ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng thân thể cho
tốt.” mãi một lúc sau, Hoàng đế mới mở lời “Trẫm đã tuyên cáo thị khắp nơi, tìm
lương y có khả năng trị được nhãn tật của ngươi.”
Vinh Khô có chút kinh ngạc, hành động quan
tâm rõ ràng của Hoàng đế như vậy, làm cho hắn. . . càng hồ đồ hơn.
Nhìn được giật mình của Vinh Khô, Hoàng đế
lại lãnh đạm nói thêm “Ngươi là Hoàng tử, trẫm tự nhiên sẽ không mặc ngươi
không lo.”
“Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm.” Vinh Khô hạ
mi mắt, lựa lời cân nhắc một lúc “Nhãn tật của nhi thần sợ là không thể trị
liệu được. . . huống hồ trước đây cũng đã từng như vậy, có thể một hai ngày
nữa, nhi thần sẽ có thể nhìn thấy lại được. . .”
“Hơn nữa, nhi thần cũng đã quen. . “
Hắn bị giam lỏng tại Thanh Thu cung, nhãn
tình tốt xấu gì cũng không trở ngại đến hành động.
● ● ●
“Ý chỉ của trẫm đã ban ra, nói thu hồi là
có thể thu hồi?”
Lời từ chối uyển chuyển của Vinh Khô làm
cho Hoàng đế bỗng nhiên bất duyệt. Có điều bất duyệt này còn ẩn chứa tình tự
càng lúc càng chất chồng của y. Hoàng đế bỗng cảm thấy ngực như bị trọng vật đè
lên, nghèn nghẹn nỗi sầu muộn cùng cơn đau ẩn ẩn.
Cảm giác như thế cực kỳ xa lạ, lại do
người trước mắt này gây ra.
Hoàng đế nhớ lại nhất cử nhất động của
Vinh Khô mấy năm qua. Có đôi khi vì người này đặc biệt quá mức im lặng cùng đạm
bạc, khiến y cảm thấy tâm cơ đối phương quá mức thâm trầm, mà y tuyệt đối không
cho phép một khí tử như hắn tồn tại dã tâm, vì thế từng có một thoáng trong
lòng y sinh ra sát ý đối với ngơời này.
Nhưng. . . rất nhiều lần sau đó, y lại
tin. . tin rằng người này căn bản không cần quyền thế, không màng sinh tử,
không cần. . . bất cứ thứ gì trong thế gian này.
“Ngươi mong muốn cái gì?”
Câu hỏi mạc danh làm Vinh Khô có chút giật
mình ngây ra. Một khắc trước, Hoàng đế còn tỏ ra như rất giận dữ, liền sau đó
lại hỏi ra một vấn đề kỳ quái như vậy. Hắn có chút khó hiểu mà thì thào lặp lại
“Mong muốn cái gì. . .”
“Phải, tỷ như. . .”
Hoàng đế liễm liễm nhãn tình, muốn thu lại
không sót một chút nào vẻ mặt của đáy phương vào đáy mắt.
“Quyền thế, địa vị . . . hoặc là, sinh tử của
Tấn Hầu.”
Vinh Khô thoáng quay đầu, “nhìn” về phía
Hoàng đế, chỉ cảm thấy càng mơ hồ khó hiểu nhiều hơn “Nhi thần không có mong
muốn gì.”
Kiếp trước lẫn kiếp này, hắn tựa hồ không
có cái quyền lợi “mong muốn” này.
Từng bất mãn, cũng từng phẫn hận, hết thảy
mọi đấu tranh cùng cố gắng đều hoài công, hắn đành như vậy mà tiếp nhận hết
thảy mọi thứ vận mệnh ban cho mình, hạnh cùng bất hạnh.
“Vậy sao?” Hoàng đế lạnh lùng mở miệng “Ba
ngày sau, người của Tấn Hầu sẽ bị xử trạm ở Ngọ Môn, ngươi không muốn vì hắn mà
cầu tình sao?”
“Thành vương bại khẩu” Vinh Khô ôn thanh
trả lời, trong lời nói không có chút dao động “Cữu phụ đại nhân lựa chọn con
đường này, hẳn đã liệu đến thành công hoặc hậu quả phải gánh nếu như thất bại.”
Hắn sẽ không biết tự lượng sức mà mong Hoàng
đế ngoại lệ khai ân. Hắn càng không có năng lực để cứu vớt vận mệnh người khác,
vô luận người nọ là ai đi nữa.
Tấn Hầu quan tâm hắn, hắn ghi nhớ trong
lòng.
Tấn Hầu lợi dụng hắn, hắn cũng để mặc y
lợi dụng.
Vinh Khô mặc dù không tham dự tranh đấu
trong triều đình, nhưng không có nghĩa hắn là kẻ khờ dại ngu ngốc không hiểu
thế sự.
Án mưu nghịch
của Tấn hầu, ngoại trừ thôi ba trợ lan2 của Hoàng
đế, e là cũng không thiếu phần công lao của mấy Hoàng tử kia.
Hoàng đế xiết chặt tay, trầm giọng mà hỏi
“Trên đời này, thật sự không có thứ gì ngươi muốn có sao?”
Người này lại rốt cuộc là không quan tâm
cũng không lưu luyến hết thảy mọi thứ trong nhân thế sao?
Vinh Khô đột nhiên mỉm cười, suy nghĩ cũng
dần dần mờ ảo.
“Trước lúc hồi cùng. . .” thanh âm của hắn
rất thấp, tựa như là đang nói cho chính mình nghe vậy “Nhi thần muốn có thể yên
ổn mà sống hết một đời này.”
“Trước lúc hồi cung?” thân hình nhẹ nhàng
run lên, Hoàng đế gian nan mở miệng “Vậy sau khi hồi cung?”
“Sau khi hồi cung. . .” Vinh Khô cười đến
hư huyễn “Nhi muốn tận lực mà sống lâu một chút.”
Lời viện trưởng nói, hắn vẫn luôn ghi nhớ
trong lòng, cho dù là không rõ ý nghĩa sinh tồn của mình là gì.
Trò chuyện trong nội điện bỗng chốc im
bặt, trầm tịch đến mức khiến người ta như bị áp lực nặng nề.
● ● ●
Sau khi Hoàng đế rời đi, Lam Minh cùng
Đặng Tề nhìn thoáng qua đối phương, đầy một bụng lo lắng. Bọn họ cảm giác được
rất rõ Hoàng đế trước giờ vốn hỉ nộ bất hình, lúc này lại có gì đó dị thường kỳ
lạ.
“Điện hạ?” hai người không suy nghĩ nhiều,
liền đồng loạt bước lên phía trước đỡ lấy Vinh Khô đang bước ra.
Vinh Khô khoát tay trái lên người Đặng Tệ,
nhìn Lam Minh nở nụ cười nhàn nhạt, nói “Lam Minh, ngươi đi thu dọn đi. . . lát
nữa chúng ta phải đến Dục Hoàng cung.”
Hai người Lam Minh Đặng Tề chưa kịp hiểu
rõ, lại nghe Vinh Khô nói tiếp “Phụ hoàng hạ chỉ, về sau ta sẽ ngụ ở Dục Hoàng
cung.”
_______________
Lời tác giả a +
Mỗi lần update chương mới đều là dùng bản nháp
tối hôm trước viết bài, cho nên không thể kịp thời trả lời tin nhắn của mọi
người. Truyện này không V (ngược?) không hãm hại không dài dòng, nhanh thì một
tháng chậm thì năm mươi ngày sẽ kết thục, cứ an tâm
Lời edit +
Hiện tại cuồng Hồ giá, nên cứ 1 ngày 1 chương
này a~~ nhanh thì 20 bữa nữa xong, chậm thì cuối tháng cũng sẽ hoàn
_______________
1 Hám/Hối : thất vọng, tiếc / hối hận
2 Thôi ba trợ lan : lửa cháy thêm dầu (thúc đẩy sự việc tiến
triển mạnh và rộng thêm). Ở đây có lẽ trong vụ mưu nghịch của Tấn Hầu, ắt hẳn
là có Hoàng đế nhúng tay vào để ‘giúp đỡ’ Tấn Hầu, đồng thời nhân cơ hội đó mà
khử y.
3 Hỉ nộ bất hình : vui buồn không thể hiện ra ngoài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét