Lộ Phi chỉ mang theo một chiếc vali nhẹ gọn, không cần gửi
vào khu vận chuyển hành lý của sân bay, vừa xuống máy bay liền trực tiếp đi ra.
Giải Ý thân người thon dài cao gầy, mặt mày như họa, khí chất xuất chúng, đứng ở
nơi nào thì đường nhìn người khác chắc chắn cũng ghé mắt vào hắn trước tiên, vì
vậy Lộ Phi liếc mắt một cái đã thấy được hắn.
Nhìn hắn không hề như lúc Dung Tịch vừa qua đời, tiều tụy
bi thương, Lộ Phi rất vui mừng. Giải Ý vừa nhìn thấy y xuất hiện liền qua đón,
Lộ Phi cảm xúc dâng trào, một chút không khống chế được, ôm hắn vào trong lòng,
che chở hỏi: "Thế nào? Ngươi có khỏe không?"
"Ta rất tốt." Giải Ý rất hài lòng mà vỗ nhẹ
lưng y, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn ngươi đã tới."
"Thế nào khách khí như vậy với ta?" Lộ Phi
buông hắn ra, tỉ mỉ đánh giá, thân thiết nói, "Ngày hôm qua ngươi hừng
đông bỗng nhiên gọi cho ta, tâm tình rất tệ, phát sinh chuyện gì rồi?"
"Sau sẽ nói cho ngươi." Giải Ý kéo y đi ra
ngoài.
Đông tử cùng mười mấy huynh đệ đi theo hắn đứng ở phía
sau, nhìn thế không hiểu chút nào. Bọn họ trong lòng hiểu rõ, vị Giải tiên sinh
kia hẳn là người của trần tứ công tử, thế nào lại ở sân bay cùng một nam nhân
khác thân thiết thế này? Cái này có tính không vượt rào không nhỉ? Thật lâu trước
đây Bạch Khiếu Phong từ Âu Châu gấp gáp trở về mừng sinh nhật Hứa U, lại gặp phải
cảnh hắn đang ôm Điền Dã, lúc phát sinh chuyện này, huynh đệ khác không thấy,
thế nhưng trong ký ức Đông tử chuyện này hẳn còn mới mẻ, đến nay khó quên. Nhìn
Giải Ý cùng người nọ kề vai sát cánh, đi ra bãi đỗ xe, trong lòng Đông tử có
chút lo sợ bất an, nhưng cũng không dám chậm trễ, lập tức lấy tay ra lệnh cho
chúng huynh đệ mỗi người vào vị trí, bảo hộ hai vị lên xe, sau đó ngay ngắn ra
khỏi sân bay.
Giải Ý ngồi đối diện ghế phó của Đông tử nói: "Phiền
ngươi đưa chúng ta đến tập đoàn công ty Trần thị."
"Dạ." Đông Tử lập tức cầm điện thoại di động, lệnh
xuống các xe xung quanh chuyển lộ tuyến.
Lộ Phi có chút nghi hoặc mà nhẹ giọng hỏi: "Giải tổng,
ngươi cùng Trần gia rốt cuộc có cái gì liên quan? Trước đây thế nào không có
nghe ngươi đề cập qua?"
Giải Ý mỉm cười nói: "Không phải đã nói đừng gọi ta
là Giải tổng rồi sao? Hiện tại chỉ còn mình ngươi gọi thế, ngươi không cảm thấy
khó chịu, ta nghe cũng thấy kỳ kỳ."
Lộ Phi có chút xấu hổ, nhưng chẳng đủ dũng khí để sửa
cách gọi khác. Giải Ý nhìn vẻ mặt y vặn vẹo, dáng dấp muốn nói lại thôi, không
khỏi có chút bất đắc dĩ, "Sửa một cái xưng hô khó như vậy sao?"
Lộ Phi thở dài, "Với ta mà nói, xác thực rất
khó."
Giải Ý vỗ vỗ cánh tay y, mỉm cười: "Người không có
tâm nhãn trên nhiều khía cạnh đều rất tốt, làm cho người ta yên tâm tín nhiệm,
nhưng cũng có chút chỗ khiến người khác bó tay. Quên đi, ngươi thích gọi thế
nào thì gọi thế đó vậy."
Lộ Phi như được đại xá, vội vã gật đầu, sau đó bảo chứng:
"Ta nhất định suy xét một chút, xem xem gọi thế nào hợp."
Giải Ý đối với nề nếp của y vừa thưởng thức vừa nghĩ muốn
chọc, thế nhưng có mặt Đông tử cùng tài xế ở đây nên bất tiện trêu chọc, liền
cười nói: "Tốt, vậy ngươi suy xét đi, bất quá cũng không cần hao tâm tốn sức
quá, việc này không quan trọng."
"Ừ." Lộ Phi liền không hề nghĩ nhiều nữa, quay
đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng hỏi một chút tình hình nơi
này.
Trên cơ bản Giải Ý không biết ở đây, Đông tử cũng không
rõ ràng lắm, chỉ có tài xế lái xe là người địa phương, vì vậy liền chủ động trả
lời vấn đề của y, Giải Ý tiện thể cũng cập nhật thêm chút thông tin địa lý hoàn
cảnh cùng đại thể quy hoạch nội thành.
Đoàn xe bọn họ chạy đến khu thương nghiệp trung tâm thành
phố, tài xế tự hào mà nói: "Cao ốc cao nhất ở chỗ này là của chúng ta
đó."
"A." Giải Ý nhìn cao ốc hoa lệ ba mươi tám tầng
cách đó không xa, đối với thực lực Trần thị càng thêm coi trọng.
Lộ Phi liếc mắt, nhẹ giọng cười nói: "Bằng hữu kia của
ngươi không phải người xấu chứ?"
"Đó là đương nhiên." Giải Ý tự tiếu phi tiếu
nhìn về phía y, "Chờ ngươi thấy y, ngươi sẽ biết."
Những lời này của hắn không đầu không đuôi, lại tràn ngập
vị đạo kỳ dị, Lộ Phi chưa từng nghe hắn nói thế bao giờ, không khỏi vừa ngạc
nhiên vừa hiếu kỳ.
Xe bọn họ tiến vào bãi đỗ xe chuyên dụng của công ty,
Đông tử mang theo các huynh đệ che chở hai người bọn họ đi vào thang máy cao tốc
trực tiếp đến tầng đỉnh.
Lầu trên cùng là Trần Trí Phàm sử dụng, cái khác không
nói, văn phòng chủ tịch cũng đã hơn ba trăm mét vuông, bố trí rất khí thế.
Giải Ý cùng Lộ Phi trong vòng vây của bảo vệ đi ra thang
máy, rất nhanh thấy Cường tử cùng các huynh đệ khác bảo hộ Dung Tịch đã ở đây.
Cường tử canh giữ ở ngoài cửa văn phòng, những người khác đều ngồi ở phòng nghỉ
bên cạnh, uống trà, xem báo, lên mạng, xem TV, người người đều rất thong dong,
chỉ có người thay phiên thủ cửa chính văn phòng tương đối cảnh giác.
Thấy Đông tử đưa bọn Giải Ý đến, Cường tử lập tức đứng thẳng,
cung kính nói: "Ý ca, Dung ca còn ở bên trong."
Giải Ý mỉm cười gật đầu, "Khổ cực ngươi rồi."
Hắn vừa đẩy cửa, Lộ Phi đã bị Cường tử nói đến kinh ngạc,
"Dung...... Dung....... Dung ca?"
Cường tử có chút kỳ quái nhìn Lộ Phi một cái, không rõ phản
ứng của y là ý gì. Giải Ý vỗ vỗ vai Lộ Phi, nói với Cường tử: "Không có
gì, y cùng ta đã lâu không gặp, có chút hưng phấn." Cường tử cười cười gật
đầu, chờ bọn họ đi vào rồi đóng cửa lại.
Đông tử cùng Cường tử nói chuyện, những người khác cũng
đi phòng nghỉ, cùng với huynh đệ hội hợp. Có người lấy bộ bài tú-lơ-khơ ra
chơi, còn có người mời bọn họ đấu địa chủ, một thời tiếng cười không ngừng, bầu
không khí rất nhẹ nhàng.
Trong văn phòng chủ tịch rộng thùng thình rất an tĩnh,
Dung Tịch ngồi ở bàn lớn, cùng Tôn Thế An và trợ lý Trần Trí Phàm thương nghị
công sự. Thấy Giải Ý cùng Lộ Phi vào, y hơi hơi gật đầu, làm một thủ thế. Giải
Ý rất minh bạch, mang theo Lộ Phi ngồi vào sofa chờ.
Không đợi Dung Tịch phân phó, Tôn Thế An liền tự giác
thay bọn họ bưng hai ly trà đến. Giải Ý cùng Lộ Phi đều khách khí nói một tiếng
tạ với Tôn Thế An. Chờ uống một ngụm nước trà, Lộ Phi nhìn chằm chằm vào thanh
niên ngồi ở chủ vị. Dung Tịch phát hiện Lộ Phi nhìn mình, nhìn lại, bình tĩnh
mà mỉm cười, tiếp tục cùng hai vị trợ lý bàn công tác.
Lộ Phi càng xem càng nghi hoặc, nhịn không được tiến đến
bên tai Giải Ý, cúi đầu mà nói: "Ta khẳng định trước đây chưa thấy qua người
này, thế nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất quen."
Khóe môi Giải Ý cong nhẹ, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nghĩ
y giống ai?"
Lộ Phi do dự nửa ngày mới chậm rãi nói: "Ta cảm thấy
y rất giống Dung ca, ngươi có phải.........vì vậy........mới cùng y......một chỗ
không?"
Lộ Phi nói rất khó khăn, sợ đụng phải vết thương lòng của
Giải Ý. Giải Ý rất lý giải, vỗ vỗ tay Lộ Phi, kề gần tai nhỏ nhẹ nói,
"Ngươi tin linh hồn chuyển thế không?"
Lộ Phi kinh hãi, trên mặt tuy rằng nỗ lực khống chế không
đổi sắc, nhưng trong ánh mắt tất cả đều là kinh ngạc. Lộ Phi lo lắng nhìn Giải
Ý,sầu lo mà nói: "Ta biết ngươi rất nhớ Dung ca, ta cũng thế, nhưng Dung
ca.... đã mất. Ngươi không nên quá để tâm chuyện này được, đến nỗi tẩu hỏa nhập
ma, đó... rất hại người."
Có người ngoài ở đây, Giải Ý cũng không vội giải thích,
chỉ cười nói: "Ngươi đợi lát nữa sẽ biết."
Lộ Phi kinh nghi bất định mà đánh giá thanh niên ở xa xa
kia, càng xem càng nghĩ người này rất giống Dung Tịch. Bề ngoài tuy rằng bất đồng
Dung Tịch nhưng cũng thuộc hình dạng ôn hòa, không có đường nét bén nhọn, làm
cho người ta cảm giác rất dễ chịu, mà khí chất thì lại vô cùng giống Dung Tịch,
nhất là khi nói thì một ít chi tiết nhỏ cũng y hệt thói quen của Dung Tịch, hơn
nữa những cử chỉ này rất tự nhiên không thể giả được. Lộ Phi chưa bao giờ tin
cái gì linh hồn chuyển thế cả, nhưng lại tin tưởng thế giới này có rất nhiều
lĩnh vực nhân loại chưa lý giải được, bởi vậy Lộ Phi không dám phủ định điều Giải
Ý nói, chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.
Dung Tịch bận rộn tới buổi chiều, rốt cục xử lý xong hết
vài chuyện quan trọng, hai vị trợ lý đối với năng lực của y đã phải nhìn với cặp
mắt khác xưa, tâm phục khẩu phục mà cũng mang nhiều ngạc nhiên kinh dị, không
nghĩ tới trước đây y chỉ là một tiểu viên chức một công ty mậu dịch nhỏ mà có
thể xử lý được sự vụ tập đoàn lớn một cách cưỡi xe nhẹ đi đường quen, thành thạo
thế này.
Dung Tịch chờ bọn họ đi rồi, liền đứng dậy khỏi chủ vị, vững
vàng đi tới phía sau sofa Lộ Phi ngồi, đưa tay vỗ vỗ vai Lộ Phi, trầm thấp nhu
hòa nói: "Tới nhanh như vậy, khổ cực rồi."
Chỉ một động tác một câu nói, nước mắt Lộ Phi liền lộp bộp
rớt xuống. Lộ Phi đứng lên, ngơ ngác nhìn Dung Tịch, run run một lát rồi mới phản
ứng lại, trong lúc cấp thiết hai tay chống lưng sofa, cả người nhảy qua, đứng
trước mặt Dung Tịch, hoàn toàn quên hết lễ tiết lễ nghi, ôm cổ Dung Tịch, kích
động mà kêu liên thanh, "Dung ca, Dung ca, thật là ngươi, thật là
ngươi........"
Dung Tịch ôm lấy y, mỉm cười nói: "Đúng vậy, là
ta."
"Ngươi......... ta........... ta thật không nghĩ tới.........
ngươi còn.......ngươi......ta......ta rất cao hứng, rất vui." Lộ Phi kích
động đến nói năng lộn xộn, Dung Tịch cùng Giải Ý bèn nhìn nhau cười, đều rất cảm
động.
Qua một hồi lâu, Lộ Phi mới dần dần bình tĩnh trở lại,
Dung Tịch buông y ra, cầm khăn tay Giải Ý đưa
nhét vào tay y, đưa y trở lại trước sofa. Lộ Phi lau nước mắt, tâm tình ổn
định rất nhiều. Y nhìn Dung Tịch, thiên ngôn vạn ngữ mà lại chần chờ không mở
miệng đặt câu hỏi.
Dung Tịch đơn giản rõ ràng tóm tắt chuyện chuyển thế của
mình sơ lược cho Lộ Phi nghe, sau đó đem tình huống mấy ngày nay cho y nghe, cuối
cùng bình tĩnh nói: "Chuyện đêm qua làm Tiểu Ý sợ hãi, cho nên hắn mới gọi
điện thoại cho ngươi, muốn ngươi đến ngay lập tức. Ta sau đó mới biết được, bất
quá ngươi tới một chuyến cũng tốt, nên không ngăn cản, hy vọng không làm ngươi
sợ."
"Đương nhiên không rồi, xảy ra loại sự tình này, khẳng
định phải gọi ta chứ." Lộ Phi rất nghiêm túc nói, "Dung ca, ta vẫn muốn
theo ngươi."
" Cái này.... Ta nghĩ ngươi thận trọng một điểm."
Dung Tịch không tán thành điều này, "Hiện tại công tác ngươi rất tốt, phát
triển tiếp tục hẳn là càng ngày càng thành công, đừng đơn giản buông tay."
Lộ Phi cười khổ, "Dung ca, tân lão bản đã nhậm chức
rồi, hiện tại đang từ từ tẩy trừ, thay đổi nhân viên. Cái này là nhất triều
thiên tử nhất triều thần, hắn làm như vậy cũng không có gì đáng trách. Người khác
có thể lập tức biểu thị trung thành, nhưng ta không thể làm như vậy. Dung ca đối
với ta ân trọng như núi, hôm nay ngươi mới đi vài ngày, ta thế nào có thể làm
ra chuyện vong ân phụ nghĩa như thế. Dù sao mọi người trong tập đoàn cũng biết
ta là do ngươi một tay bồi dưỡng ra, ta cũng sẽ không chối bỏ. Phỏng chừng
không được bao lâu, ta phải xuống đài thôi, bị sung quân biên cương a. Nếu thế,
còn không bằng ta tự mình biết, từ chức rời đi. Dung ca, ta vốn thẳng tính,
thích theo ngươi thống khoái làm việc. Ngươi ở chỗ này cũng là việc buôn bán,
ta tình nguyện theo ngươi làm việc. Ngươi xem đại ca, tam ca ngươi bên này đều
có trợ lý, mà ngươi lại không có, không bằng để ta làm." Nói đến đây, Lộ
Phi có chút hồi hộp.
Dung Tịch cùng Giải Ý nghe được cười rộ lên. Con người mới
tới đường làm quan rộng mở, nghĩ cách loại bỏ thuộc hạ người cũ, việc này xí
nghiệp nào cũng có, cũng không kỳ lạ. Dung Tịch nghe y không thể ở lại công ty
được, cố ở cũng không có ý nghĩa gì, liền không ngăn trở nữa, nhưng vẫn nhắc nhở
y, "Sinh ý Trần gia rất phức tạp, phỏng chừng dính tới xã hội đen không hề
ít, tính nguy hiểm so với công tác trước đây của ngươi cũng cao hơn nhiều,
ngươi nên chuẩn bị tư tưởng."
"Không thành vấn đề, ta có thể ứng phó." Lộ Phi
cả người đều tràn đầy sinh lực, "Dung ca, nói thật, ngày ngày mặc chính
trang họp họp hành hành, đàm đàm phán phán, thật sự chán đến chết rồi, cảm giác
cả người như bị rỉ cả ra, rất muốn hoạt động, hoạt động một chút, luyện luyện
thân thủ, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, ta thực sự là cầu còn không được."
Dung Tịch cùng Giải Ý đều cười ra tiếng. Dung Tịch gật đầu,
"Vậy được rồi, ngươi trở lại từ chức, sau đó chiêu mộ cho ta mười mấy quân
nhân xuất ngũ thân thủ tốt lại đây. Theo ta quan sát, người Trần Trí Phàm đánh
nhau không được, phần lớn là nhân viên quản lý đại học chính quy, không phải ở
trên đường múa đao múa kiếm, người Trần Tam thì có thể đánh đấm được, nhưng ta
lại không quen với họ, cũng không tiện sử dụng, cho nên ta cần có người của
chính mình."
"Cái này không thành vấn đề, ta lập tức sẽ
làm." Lộ Phi dược dược dục thí, cao hứng vô cùng, "Vậy ta ngày mai
bay trở về."
Dung Tịch khẽ gật đầu, "Tốt, trong khoảng thời gian
này khổ cực ngươi rồi."
«Dung ca, ngươi thế nào lại khách khí với ta như thế?"
Lộ Phi vui mừng cười nói, "Không nghĩ tới ngươi còn sống, ta còn có thể
nhìn thấy ngươi, còn có thể theo ngươi làm việc, ta hài lòng còn không kịp, tuyệt
không khổ cực."
"Tốt, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa."
Dung Tịch trọng trọng vỗ vai y, "Đi, theo ta đi nào."
Lộ Phi gật đầu, lập tức đứng dậy, theo thói quen giành mở
cửa văn phòng. Dung Tịch kéo tay Giải Ý, ôn hòa hỏi: "Cái này không còn lo
nữa chứ?"
Giải Ý cười gật đầu, "Ừ, không lo nữa rồi."
17.
Ở đây không ai biết Lộ Phi, chỉ có Hứa U biết y, bởi vì
khi Trình Viễn cùng hắn bàn chuyện hợp tác thì có nhắc tới cách hợp tác của tập
đoàn mình cùng tập đoàn Vĩnh Cơ mà Lộ Phi lãnh đạo làm kiểu mẫu, hơn nữa trong
công ty Viễn Đại cũng có ảnh chụp Trình Viễn cùng Lộ Phi cùng nhau đứng ở hiện
trường khảo sát hạng mục.
Thấy Lộ Phi theo Giải Ý cùng Dung Tịch xuống xe, đi vào
trong phòng. Hứa U sửng sốt, lập tức qua nghênh đón, cười bắt tay, "Lộ tổng,
hân hạnh, hân hạnh, thật không nghĩ tới có thể thấy ngươi ở chỗ này."
Lộ Phi đã nghe Giải Ý nói về Bạch Khiếu Phong cùng Hứa U,
tập đoàn Thương Lan trên mặt đất hành nghiệp bất động sản cũng là đại danh đỉnh
đỉnh, tương xứng với bất động sản Vĩnh Cơ, y tự nhiên là cũng biết, vì vậy nhiệt
tình mà nói: "Hứa tổng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Hai người ngươi tới ta đi hàn huyên vài câu, Giải Ý liền ở
một bên cười nói: "Tiểu U, Lộ Phi, tất cả mọi người là người một nhà, đừng
khách khí nữa."
"Lời này Tiểu Ý nói rất đúng." Bạch Khiếu Phong
tiến lên cùng Lộ Phi bắt tay, thuận miệng hỏi, "Lộ tổng là đến thăm Tiểu Ý
sao?"
"Đúng." Lộ Phi gật đầu, "Trước khi ta đến
bất động sản Vĩnh Cơ công tác, đã từng làm công cho chỗ Giải tổng, là trợ lý của
hắn, hắn dạy cho ta rất nhiều thứ. Sau đó, chúng ta vẫn là bằng hữu, lần này hắn
gọi ta lại đây, nên ta khẳng định nghĩa bất dung từ rồi."
"Tốt, có nghĩa khí, hảo hán tử." Bạch Khiếu
Phong vô cùng vui sướng, nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Giải Ý đưa tay nắm vai Lộ Phi, thuận lợi đưa cho y một ly
trà, thân thiết mà nói: "Lộ Phi hiệp cốt lòng son, thời đại này rất hiếm
thấy, ta vốn không định làm phiền y, thế nhưng Tiểu Dung nơi này có phiền phức,
ta sợ Tiểu Dung không đối phó được, cho nên đành phải gọi điện thoại cho y tới."
Lộ Phi mới vừa uống một ngụm trà, chợt nghe hắn nói đến
"Tiểu Dung", nhất thời không nhịn xuống được, "phụt" một tiếng
phun trà trong miệng ra, còn bị sặc tới tận khí quản, ho một trận điên cuồng.
Giải Ý biết y vì sao bị thế, nỗ lực nín cười, một tay cầm ly trà của y, một tay
vỗ lưng, thuận khí cho y.
Dung Tịch thấy buồn cười nhưng theo lý thì hai người
không quen không biết, bởi vậy không tiện đi hỗ trợ, đành đi phân phó Hoa thúc
chuẩn bị ăn cơm, sau đó lên lầu nhìn Trần Trí Phàm cùng Trần Tam.
Trần Trí Phàm đã có thể xuống giường một chút, đang dựa
vào đầu giường, thấy Dung Tịch đến thăm liền gật đầu cười. Dung Tịch mỉm cười
ngồi xuống, lời nói nhỏ nhẹ đem chuyện xử lý ở công ty chiều nay nói lại một lần,
rồi đem những vấn đề mới có thể tồn tại cùng đối sách áp dụng nói ra cho Trần
Trí Phàm, cuối cùng khiêm tốn nói: "Ta đều dùng trực giác của mình xử lý cả,
nếu có cái gì sai, mời đại ca chỉ giáo nhiều hơn, ta lập tức đi sửa chữa."
Trần Trí Phàm đã nghe trợ lý mình gọi điện thoại hội báo
tất cả, lúc này thái độ đối với y đã khác trước rất nhiều. Khi đó Trần Trí Phàm
đem tứ đệ này trở về, là vì hoàn thành nguyện vọng phụ thân, nếu y là người Trần
gia, là thân huynh đệ của mình, đương nhiên phải chiếu cố, dù rằng không biết
làm ăn thì cũng tìm cách mà nâng đỡ, cho nên lúc trước khi y nói muốn làm gia
khí trạm, Trí Phàm cùng Trần Tam không hỏi nhiều liền ủng hộ cũng bởi vì vậy. Bất
quá, trải qua vài ngày ngắn ngủi như thế, tứ đệ này dần dần biểu lộ ra tài năng
thương nghiệp làm cả hai người cùng kinh ngạc, mà từ một loạt biểu hiện từ đêm
hôm qua đến tận hôm nay lại càng khiến cho người ta nhìn y với con mắt khác
xưa. Nghe Dung Tịch nói xong, Trần Trí Phàm vui mừng cười nói: "Ngươi làm
rất khá, mặc dù có một ít chỗ cần hoàn thiện một chút, nhưng những chuyện ấy
không phải vấn đề của ngươi, mà là các ngươi không rõ ràng lắm một ít gút mắt
trong nhân sự. Cái này cũng không lo ngại, ngày mai ta gọi mấy cú điện thoại, dọn
đường trước cho ngươi. Ngươi cứ thế mà làm tiếp, ta và tam ca ngươi đều ủng hộ
ngươi."
"Cảm ơn đại ca." Dung Tịch thật cao hứng, sau
đó thuận theo tự nhiên nói cho y chuyện Lộ Phi, "Tiểu Ý đem trợ lý trước
đây của hắn gọi tới rồi. Hắn nói đại ca cùng tam ca đều có trợ thủ, ta lại
không có, công tác thì có điểm bận rộn, sợ được khó được vẹn toàn, cho nên thay
ta tìm một trợ thủ đáng tin."
"À? Ngươi khẳng định đáng tin?" Trần Trí Phàm
có chút không cho là đúng. "Tâm tư Tiểu Ý tương đối đơn thuần, không rõ lắm
mưu mẹo nham hiểm, nhưng ngươi nên thận trọng một chút, mọi việc cẩn thận.
Ngươi không có trợ lý xác thực, nếu không ta thay ngươi xem xét một người vậy."
"Cái này....." Dung Tịch có chút khó xử,
"Người đã tới rồi, dường như thế không tốt. Y (Danh tên Lộ Phi, có tài
cán, rất đáng tin, cũng rất trượng nghĩa, là một người rất không sai. Trước đây
y đã làm trợ lý Tiểu Ý, xử lý giúp Tiểu Ý rất nhiều sự vụ, bao quát công tác,
lên tòa án, ứng phó truyền thông, gì cũng làm. Khi đó Tiểu Ý xảy ra việc, bị
người bôi nhọ vu cáo, y để Tiểu Ý xuất ngoại giải sầu, còn một mình
thì ở quốc nội chống. Sau này, Tiểu Ý bị người bắt cóc, y còn dẫn người lên núi
cứu viện, cùng bằng hữu phối hợp giải cứu Tiểu Ý thành công. Được rồi, Tiểu Ý
nói cho ta biết, y trước đây là bộ đội đặc chủng, thân thủ phi thường tốt, hiện
nay là tổng tài bất động sản Vĩnh Cơ tiếng tăm lừng lẫy, năng lực về sinh ý
cũng rất tốt. Lúc y còn đang long đong Tiểu Ý mướn y, cho y lương cao chức cao,
đối với y cũng coi như có ân, lần này Tiểu Ý gọi y tới, y lập tức đáp ứng, từ
chức ở bên kia, lại đây, có thể thấy được là một người rất có nghĩa khí. Đêm
hôm qua khiến Tiểu Ý sợ hãi, hắn kiên trì muốn Lộ Phi theo, không chỉ trợ giúp
ta công tác, mà còn có ý bảo hộ an toàn của ta. Đương nhiên, ta biết đại ca
cùng tam ca đã an bài những điều này rồi, đêm qua bị tập kích, mấy người huynh
đệ bảo hộ ta rất chu toàn, lòng ta tuyệt không sợ, nhưng Tiểu Ý rất lo lắng, ta
không muốn bỏ qua ý tốt của hắn, làm hắn mất hứng. Đại ca, ngươi xem thế nào? Nếu
không để Lộ Phi làm trợ lý ta vậy, sau này có biến động gì, chúng ta xem xét một
lần nữa, được không?"
Dung Tịch ôn ngôn nhuyễn ngữ kể hết mọi hành động Lộ Phi
trước đây kể ra, bất động thanh sắc mà chu đáo, bất cứ ai nghe được những điều
này đều hiểu ngay ra được Lộ Phi là một nhân tài, nên toàn lực mời chào, huống
chi còn tin cậy, có ân tất báo, trung thành và tận tâm. Nghe được Giải Ý tìm
người ưu tú như vậy, lập tức cải biến cái nhìn, "Nếu như vậy, vậy ngươi an
bài một chút, ta gặp y một chút. Nếu như y xác thực nguyện ý lại đây với ngươi,
ta cũng không phản đối."
"Được." Dung Tịch mỉm cười, "Y còn ở dưới,
Tiểu Ý gọi y lại đây ăn, hôm nay ở nhà chúng ta. Ngày mai y bay trở về để làm
thủ tục từ chức, hiện tại đại ca nếu như có tinh thần, ta gọi y lên đây, được
không?"
"Được." Trần Trí Phàm gật đầu, "Ngươi gọi
y lên đây đi."
Dung Tịch đáp ứng một tiếng, ra cửa xuống lầu.
Lộ Phi đã khống chế được chấn động chấn động về tâm tình
của mình, đối với gương mặt Hứa U cùng Bạch Khiếu Phong thân thiết hỏi thăm,
đành phải chống chế, nói gì là "Nước trà nóng quá, không chú ý", lấy
lệ cho qua. Giải Ý săn sóc kéo y ngồi xuống sofa phòng khách, Hoa thúc bảo người
làm thay một bình trà khác, bốn người ngồi ở một chỗ nói chuyện phiếm.
Hứa U đối với một ít
ý tưởng phát triển của bất động sản Vĩnh Cơ rất cảm thấy hứng thú, cùng
y hăng hái bừng bừng tham thảo lẫn nhau. Lộ Phi cười nói: "Bất động sản
Vĩnh Cơ là dân doanh xí nghiệp bị công ty nhà nước thao túng, phát triển sau
này sẽ là nhét vào chiến lược phát triển của tập đoàn Đại Năng, cùng con đường
của công ty ngươi bất đồng, chỉ có thể tham khảo. Ngươi chỉ có một người mà có
thể phát triển tập đoàn tốt như vậy, thực sự rất giỏi, ta rất bội phục."
"Lộ tổng quá khen." Hứa U dáng cười khả cúc mà
nhắc lại, "Lộ tổng nếu như tới trợ giúp tứ công tử, vậy tứ công tử tựa như
hổ thêm cánh, sân khấu ở đây càng nhỏ lại. Ta thấy được các ngươi đến chỗ chúng
ta phát triển thì tốt hơn, dù sao bên kia của chúng ta là bình nguyên, dễ hướng
ra phía ngoài mở rộng, ở đây ảnh hưởng địa thế, chỉ có thể mở rộng hướng đông
tây, nam bắc đều là vùng núi, không có điều kiện khai phá."
Lộ Phi thoải mái mà nói: "Ta ở nơi nào đều không
quan trọng, chủ yếu xem ý kiến Tiểu Ý cùng.... tứ công tử a." Lộ Phi theo
bản năng muốn gọi "Dung ca", may mà trước khi nói có ý thức, liền đổi
giọng, lại nhịn không được nhìn thoáng qua Giải Ý, cái tiếng "Tiểu
Dung" lại xuất hiện trong đầu.
Giải Ý vừa tiếp xúc ánh mắt y liền minh bạch y đang suy
nghĩ cái gì, không khỏi buồn cười. Kỳ thực trong lòng hắn cũng ước gì có thể vẫn
gọi "Dung ca", không cần đổi giọng trước mặt người khác, gọi thế
trong lòng thực sự không được tự nhiên, phỏng chừng Dung Tịch nghe thế cũng thấy
kỳ kỳ, cho nên hiện tại chỉ có thể để Dung Tịch mau mau lên thượng vị, tất cả mọi
người gọi "Dung ca", hắn cũng có thể tự nhiên gọi theo. Hán ngữ thật
tốt, "Dung" (容- sắt mặt)
cùng "Dung" (榕- cây đa),
phát âm như nhau, hoàn toàn không thể phân biệt, vì vậy hắn cùng Dung Tịch có
thể hoàn toàn trở lại bầu không khí quen thuộc khi xưa, không cần làm quen tên
gọi.
Bọn họ nói chuyện phiếm một hồi, Dung Tịch liền đi liền
đi xuống lầu xuống lầu, khách khí nói: "Lộ tổng, đại ca ta muốn gặp
ngươi."
"A, được." Lộ Phi lập tức buông chén trà, đứng
dậy.
Hắn nghiêm trang theo sát Dung Tịch lên lầu, sau đó làm bộ
lơ đãng hỏi: "Ở chỗ này Giải tổng có phòng vẽ tranh không?"
"Có." Dung Tịch thuận lợi đẩy cửa.
"A, ta muốn tham quan một chút." Lộ Phi vừa nói
vừa đi, thong thả qua các ngõ ngách. Thấy Dung Tịch cũng đi vào trong phòng, đồng
thời đóng cửa lại, Lộ Phi cũng nhịn không được, ngồi vào ghế liền cười như
điên.
Dung Tịch đương nhiên biết y cười cái gì, đi qua đấm vào
vai y, thấp giọng nói: "Ngươi còn cười nữa, cẩn thận ta lột da của
ngươi."
"Xin lỗi, Dung tổng, ta thực sự nhịn không được."
Lộ Phi cười đến thở không nổi, "Không ngờ Giải tổng có ngày lại gọi ngươi
như thế, vô luận như thế nào ta cũng nghĩ không ra. Thực sự không được rồi, ta
nhịn khổ cực quá, ngươi để ta cười một hồi nữa đi."
Dung Tịch mỉm cười lắc đầu, khe khẽ thở dài, "Hắn
không muốn gọi ta như vậy, nhưng hết cách. Ngươi cũng phải chú ý, đừng gọi cái
gì 'Dung tổng' nữa, thế có thể làm người ta nghi ngời, kêu 'Dung ca' thì được.
Mặt khác, ngươi cũng đừng gọi cái gì Giải tổng nữa, Tiểu Ý không thích nghe."
Lộ Phi cười một hồi, rốt cục bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu
lên một bên thở dốc một bên gật đầu, "Tốt, ta gọi ngươi 'Dung ca'. Về phần
Giải tổng ta như mấy huynh đệ trong nhà, gọi hắn 'Ý ca' vậy."
"Cũng được." Dung Tịch đánh giá y, "Cười
xong chưa? Cười xong thì qua xem đại công tử. Vị này chính là chưởng môn nhân
Trần thị, thông minh tháo vát, cẩn thận vô cùng, ngươi chú ý ứng phó, đừng sơ
suất."
"Ta hiểu." Lộ Phi khôi phục trấn định, tinh thần
chấn hưng mà đứng dậy, "Được rồi, Dung ca, chúng ta đi thôi."
18.
Lộ Phi vừa đứng trước mặt thì Trần Trí Phàm lập tức có hảo
cảm ngay, ở trong lòng cho rằng Lộ Phi so với tam đệ của mình càng giống chưởng
môn nhân một tập đoàn lớn. Lộ Phi rất khách khí, trong lời nói luôn luôn cường
điệu hữu nghị của Giải Ý cùng mình. Do đó, nhất định phải có nghĩa khí, cái đó
là tình nghĩa vô giá, không làm tổng tài bất động sản Vĩnh Cơ cũng được, lại
đây làm trợ thủ Trần tứ công tử cũng tốt, chẳng hề tiếc nuối, xả thân vì bằng hữu.
Trần Trí Phàm đối với Lộ Phi rất tán thưởng, mỉm cười:
"Bất động sản Vĩnh Cơ là công ty nhà nước, ngươi làm được cho dù tốt bất
quá cũng là lấy tiền lương, thêm tiền thưởng, đến bên này, danh tiếng không so
được với trước đây nhưng về mặt kinh tế chúng ta tuyệt không bạc đãi ngươi, bảo
chứng thu nhập của ngươi cao hơn trước đây nhiều."
"Cảm ơn đại công tử." Lộ Phi biểu hiện thật cao
hứng, cũng rất thành khẩn, "Ta tới giúp tứ công tử, không phải vì tiền."
"Ta biết, ngươi là vì Tiểu Ý." Trần Trí Phàm đạm
đạm cười, "Huynh đệ tốt như vậy, Trần gia chúng ta hoan nghênh nhất."
Nói đến đây, Dung Tịch liền nhìn ra Trần Trí Phàm đã thấm
mệt, vì vậy ôn hòa mà nói: "Đại ca, ngươi vừa khỏe lại, nghỉ một chút đi.
Ta đi lấy đồ ăn, ăn xong ngươi ngủ một lúc vậy."
Trần Trí Phàm nhàn nhạt nói: "Ta chưa đói bụng. Lão
tam thế nào? Tỉnh chưa?"
"Tam ca còn chưa tỉnh." Dung Tịch nhẹ giọng
nói, "Đợi lát nữa, ta đi thăm hắn."
"Tốt, ngươi theo Lộ tiên sinh đi dùng cơm đi."
Trần Trí Phàm có chút mệt mỏi gật đầu, sau đó nhìn về phía Lộ Phi, ôn hòa nói,
"Lộ tiên sinh, xin cứ xem đây như nhà mình, đừng khách khí."
Lộ Phi lập tức đáp ứng, sau đó tự nhiên mà đứng dậy, cùng
Dung Tịch, cẩn cẩn dực dực đỡ Trần Trí Phàm nằm xuống, ém kỹ chăn, lúc này mới
đóng cửa tắt đèn, khinh thủ khinh cước lui ra ngoài.
Dung Tịch đóng cửa xong, cúi đầu nói: "Chúng ta đi thăm
tam ca một chút." Lộ Phi lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người mới vừa đi đến trước cửa phòng Trần Tam, Vương
Hiểu Chu vẻ mặt vui mừng từ bên trong chạy ra, thấy bọn họ liền cười, "Tam
ca tỉnh, ta đi lấy chút đồ cho hắn ăn." Vừa nói vừa chạy vội xuống lầu.
Dung Tịch thật cao hứng, mang theo Lộ Phi đi vào, quả
nhiên thấy Trần Tam mở mắt nằm ở trên giường, sắc mặt tuy rằng vẫn tái nhợt như
tờ giấy nhưng không có cảm giác uể oải. Thấy Dung Tịch tiến đến, hắn ôn hòa cười.
Trong mắt tản ra ánh sáng ấm áp nhè nhẹ, thanh âm yếu ớt mà nói: "Ngươi
không thụ thương, thật tốt quá."
Trong lòng Dung Tịch nóng lên, ngồi vào bên giường, cảm động
mà cầm bàn tay vô lực của hắn, "Tam ca, ngươi yên tâm dưỡng thương, chuyện
công ty có ta."
"Ừ, có ngươi ở đó, ta rất yên tâm." Trần Tam mỉm
cười, nhìn thoáng qua người đứng ở bên người đệ đệ, "Vị này chính là bằng
hữu của ngươi?"
"A, y là Lộ Phi, là bằng hữu Tiểu Ý, hiện tại cũng
có thể nói là bằng hữu của ta." Dung Tịch giới thiệu Lộ Phi, "Là tiểu
Ý gọi y tới làm trợ lý ta."
"Thế à? Tốt a." Trần Tam cái gì cũng không có hỏi,
"Vừa nhìn liền biết Lộ tiên sinh là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, lão tứ
nhà chúng ta vừa mới bắt đầu việc buôn bán, mong ngươi chỉ dạy cho y."
"Tam ca khách khí rồi." Lộ Phi rất khiêm tốn,
"Có thể lại đây trợ giúp Dung ca, ta cảm thấy rất vinh hạnh."
Trần Tam mỉm cười, không nói lại chuyện này nữa, nhàn
nói: "Ngươi gặp qua Hiểu Chu chưa?"
"Dạ, gặp qua rồi." Dung Tịch cười nhẹ, "Cậu
ấy rất lo cho ngươi, vừa tới đã xông lên ở lỳ trong phòng ngươi, không ăn không
uống, ai khuyên cũng không nghe."
Trần Tam rất hài lòng, "Hiểu Chu là một người tốt.
Chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, cho tới bây giờ ta chưa thụ thương bao giờ,
lần này chỉ sợ y có chút tức giận, nếu như tra được là ai làm, y nghĩ không tốt
chắc sẽ đi diệt cả nhà người ta. Y quá đơn thuần, động thủ với người ta thì có
thể, nhưng đối với những âm mưu này quỷ kế thì có nhiều chỗ không đối phó được.
S này nếu như không có ta ở bên cạnh, ngươi thay ta nhìn y một chút, đừng để y
gặp rắc rối."
Dung Tịch còn chưa kịp nói, liền có thanh âm từ cửa truyền
đến, "Sau này ngươi không ở bên cạnh nghĩa là gì?"
Bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Hiểu Chu bưng một
khay đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Trần Tam trên giường, con mắt đều đo đỏ, chất
vấn: "Sau này ngươi không ở bên cạnh nghĩa là gì? Ngươi muốn đi đâu?"
Trần Tam khoái trá mà nói: "Nào, Hiểu Chu, lại đây
nhìn Tứ ca."
Vương Hiểu Chu lúc này mới đi qua, rất chính thức kêu:
"Tứ ca."
"Hiểu Chu, chào ngươi." Dung Tịch cười cười gật
đầu, tránh sang một bên.
Vương Hiểu Chu đi qua, đem khay đặt ở tủ đầu giường, mà
đem nâng Trần Tam, nhét thêm một cái gối dưới cổ hắn, sau đó đút hắn ăn cháo.
Trần Tam chỉ uống có một ngụm liền nhíu mày, "Ta
không ăn gan heo, ngươi biết mà."
"Ta biết." Vương Hiểu Chu nhẹ giọng giải thích,
"Hoa thúc nói cái này bổ huyết, ngươi coi như uống thuốc đi, được
không?"
"Không được, ta tình nguyện uống thuốc cũng không ăn
gan heo." Trần Tam kiên quyết không chịu ăn, nhịn không được oán giận,
"Hoa thúc biết rõ ta không ăn gan heo, đây không phải cố ý chỉnh ta sao.
Hiện tại khi dễ ta không động đậy được, chờ ta thương khỏi sẽ lý luận với ông
ta."
Vương Hiểu Chu bị hắn đùa nở nụ cười, nhanh chóng an ủi,
"Hoa thúc hẳn là sẽ không tính sai, lúc ta đến nhà bếp Hoa thúc không có ở
đó, là Thất tẩu múc cháo cho ta, phỏng chừng Thất tẩu không biết, nên đem cháo
chuẩn bị cho đại ca đưa cho ta."
"Ừ, có lẽ vậy, đại ca cần ăn gan heo mà." Trần
Tam nhìn chén trên tay Vương Hiểu Chu, "Mau nhanh lấy đi, đừng để thứ này
trước mặt ta nữa."
Vương Hiểu Chu nhìn hắn tinh thần khôi phục đến mức có thể
xoi mói ẩm thực, trong lòng cao hứng, lập tức đáp ứng, vội vã ra cửa, đến nhà bếp
đổi cháo.
Bạch Khiếu Phong, Hứa U cùng Giải Ý nghe nói Trần Tam tỉnh,
lập tức theo Vương Hiểu Chu đến thăm. Chờ Trần Tam nháo hết cáu kỉnh mới cười
cười nói chuyện với hắn.
Bạch Khiếu Phong cười tủm tỉm trêu chọc, "Lần đầu
tiên nhìn ngươi không được tự nhiên như thế, thật khó thấy mà. Hiểu Chu là một
thanh niên tốt, ngươi đừng khi dễ y."
"Ta không khi dễ a." Trần Tam khoái trá mà
nói, "Ngươi hẳn là biết mà, ta từ
trước tới giờ không ăn gan động vật, vô luận là gan heo hay gan ngỗng. Tiểu U
ngươi nói đúng không?"
"Đúng." Hứa U cười nói, "Hiểu Chu chủ yếu
là sốt ruột, phỏng chừng không nhìn kỹ, vội vàng bưng tới. Hôm nay y chạy hết mấy
tiếng, sau đó trong phòng cả ngày với ngươi, lòng nóng như lửa đốt, hiện tại
ngươi tỉnh, y mới nhẹ được phần nào."
"Ta biết." Trần Tam cười xua tay, "Các
ngươi đều xuống phía dưới ăn cơm đi, đừng làm phiền thế giới của hai người
chúng ta."
"Thật không nhân tính." Bạch Khiếu Phong ha ha
cười, bắt chuyện vài người khác, "Đi một chút đi, chúng ta đừng ảnh hưởng
bọn họ thân thiết."
Bọn họ cười hì hì đi ra ngoài, thấy Vương Hiểu Chu bưng một
chén cháo đậu phộng táo đỏ trở lên, Dung Tịch thân thiết mà nói: "Ta gọi
người đem cơm nước lên cho ngươi, ngươi cần ăn một chút, nếu không thân thể sẽ
suy sụp đó."
"Dạ, cảm ơn tứ ca." Vương Hiểu Chu cao hứng gật
đầu, bước nhanh vào gian phòng Trần Tam.
Bạch Khiếu Phong một bên xuống lầu một bên thuận miệng hỏi
Lộ Phi, "Lộ tiên sinh lập gia đình chưa?"
"Phong ca đừng có khách khí như vậy, cứ gọi ta Tiểu
Lộ là được." Lộ Phi cười nói, "Ta đã kết hôn rồi, vợ ta là cô giáo
nhà trẻ, chúng ta mới vừa kết hôn không lâu."
"A, tân hôn a, chúc mừng chúc mừng, sau này ta cùng
Tiểu U đưa hạ lễ." Bạch Khiếu Phong hào sảng nói, bỗng nhiên quay đầu lại
nhìn về phía Hứa U, "Trong nhóm chúng ta, chỉ có Trần lão đại cùng tiểu Lộ
là kết hôn, nhìn thế thật khiến cho người ta đỏ mắt a. Tiểu U, hay là chúng ta
cũng kết hôn đi, đến những quốc gia đồng tính có thể hợp pháp kết hôn mà
làm." Nói xong, y lại nhìn về phía Dung Tịch cùng Giải Ý, "Thế nào,
lão tứ, Tiểu Ý, cùng đi kết hôn? Đến lúc đó chúng ta đem lão tam cùng Hiểu Chu
đi luôn."
"Ta cùng Tiểu Ý thì không có vấn đề gì." Dung Tịch
rất thích ý, "Chỉ sợ Tiểu U không được a? Hắn là đại lão bản đại tập đoàn,
sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn."
"Không có việc gì, ta không ngại, cùng lắm thì mặc kệ
thôi." Hứa U chẳng hề để ý, "Phong ca, ngươi nói xem? Nếu không, ta về
hưu, đến lúc đó cùng Tiểu Ý đi du ngoạn vòng quanh thế giới."
Dung Tịch cùng Giải Ý đều nở nụ cười, cùng nhau nói
"Tốt"
Bạch Khiếu Phong thở dài, bất đắc dĩ mà nói: "Sự
nghiệp của ngươi lớn như vậy, nói mặc kệ là mặc kệ được sao? Những huynh đệ
theo ngươi thì sao? Ta không tin kết hôn một cái là có thể làm cho người ta
thân bại danh liệt, không tà hồ như vậy chứ. Vô luận là ta hay là ngươi, đều có
thể làm cho chuyện này không ảnh hưởng sự nghiệp của ngươi, ngươi có chịu
không?"
Thấy y nghiêm túc thế, Hứa U cũng không đùa nữa, đi lên
hai bước, cùng y sóng vai, nghiêm túc đáp: "Tốt."
Dung Tịch đi ở phía sau bọn họ, bước chân chậm lại một
chút, đưa tay ra sau. Giải Ý mỉm cười cầm lấy, cùng y bước vào phòng ăn.
Lộ Phi đi ở sau cùng, nhìn hai thân ảnh hạnh phúc trước mặt,
hài lòng mà nở nụ cười.
19.
Sáng sớm hôm sau Lộ Phi bay trở về, đưa đơn xin từ chức
cho lão bản tập đoàn, bất quá, y là lão đại bất động sản Vĩnh Cơ, cho dù thuận
lợi từ chức, công tác chuyển giao cũng không phải chuyện một ngày hai ngày có
thể hoàn thành, vì vậy liền đi tìm chiến hữu trước, nhờ họ dẫn khoảng mười mấy
người bộ đội đặc chủng không tìm được công tác phù hợp lại, làm bảo vệ cho Dung
Tịch cùng Giải Ý.
Những người này vô cùng chuyên nghiệp, thân thủ thật tốt,
mấy kẻ lăn lộn trong giang hồ không được huấn luyện bài bản, cho dù tàn nhẫn
thâm độc không muốn sống đến thế nào cũng khó mà đột phá được vòng vây, tiếp cận
đến mục tiêu bọn họ bảo hộ, bởi vậy Lộ Phi rất yên tâm, Giải Ý cũng rất yên
tâm.
Áp lực của Trần trạch do lưỡng vị công tử Trần gia bị
thương sau hai ngày liền được giải quyết hoàn toàn, một lần nữa tiến nhập trạng
thái bận rộn. Trần Tam mỗi ngày cùng Bạch Khiếu Phong đóng ở trong phòng mưu đồ
bí mật, toàn lực điều tra kẻ làm chủ phía sau màn phục kích này, Vương Hiểu Chu
cũng ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng ra chủ ý. Dung Tịch mỗi ngày đều đi làm, có
khi làm xong sẽ đến phòng Trần Trí Phàm, cùng y thương thảo chuyện sinh ý. Giải
Ý cùng Hứa U nhàn nhất, trên cơ bản chính là phẩm trà, ngắm hoa, nói chuyện trời
đất.
Hoàng hôn mùa hè bao giờ cũng rất dài, thái dương chậm chạp
không chịu hạ xuống, bầu trời xanh nhàn nhạt càng thêm trong suốt, ánh hoàng
hôn phiêu đãng trong hoa viên, khiến những bông hoa kiều diễm này càng thêm phần
mộng ảo. Hứa U ngồi ở phòng vẽ tranh Giải Ý, như bình thường, một tay bưng
chung trà, một tay mở nấp, hưởng thụ cực phẩm Bích Loa Xuân. Giải Ý nhìn tia
sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào minh minh ám ám chiếu rọi Hứa U, khiến cho khí
chất hắn biến hóa kỳ diệu, không khỏi nảy ra linh cảm, nói với hắn: "Ngươi
đừng động, cứ như vậy."
Hứa U ngẩn ra, nghi hoặc mà nhìn Giải Ý phi khoái chạy
ra, một cử động cũng không dám. Rất nhanh, Giải Ý liền cầm máy chụp hình đơn giản
mình hay dùng chạy tới, chụp cho Hứa U rất nhiều bức. Giải Ý không dùng đèn
nháy, không ngừng mà biến hóa ống kính, lỗ ống kính, tiêu cự. Hứa U cứng người,
dần dần có chút bất đắc dĩ, "Hiện tại ta rốt cục cũng hiểu, ngươi xác thực
là nghệ thuật gia a."
Giải Ý cười ra tiếng, một bên chụp ảnh một bên an ủi:
"Kiên trì một chút, ta chụp thêm vài bức nữa."
Hắn chạy ra chạy vào, cho rằng không có gì, là chuyện rất
bình thường, nhưng lại kinh động toàn bộ Trần trạch, mọi người đều biết hắn
cùng Hứa U ngồi cùng một chỗ, có người làm thấy hắn chạy tới chạy lui, cho rằng
ở chỗ hắn xảy ra đại sự gì, lập tức đi báo cáo. Trong khoảnh khắc, Bạch Khiếu
Phong đang ở chỗ Trần Tam cùng Dung Tịch
đang thảo luận công tác với ở chỗ Trần Trí Phàm đều chạy vội đến, chạy ào vào
phòng vẽ tranh của hắn.
Hứa U còn ngồi ở ghế, một tay bưng chung trà, một tay cầm
nấp trà, nghe được động tĩnh dị thường, liền quay đầu nhìn ra. Giải Ý lại không
để ý đến những động tĩnh này, chỉ lo chụp ảnh. Hứa U vừa nhìn biểu tình hai người
đứng ở cửa liền biết bọn họ đang nghĩ gì, không khỏi nở nụ cười, ung dung mà
nói: "Các ngươi đừng quá khẩn trương thế, đây là địa bàn chúng ta, có thể
xảy ra chuyện gì?"
Tia sáng dần dần tiêu thất, Bạch Khiếu Phong mở đèn. Lúc
này Giải Ý mới ngừng tay, đứng thẳng dậy nhìn thoáng ra cửa, cười mỉm dụ dỗ Hứa
U, "Làm người mẫu cho ta đi, ta tặng tranh cho ngươi."
"Ta không thể ở chỗ này lâu được." Hứa U cười tủm
tỉm dụ dỗ ngược lại, "Đến chỗ ta đi, ngươi muốn vẽ thế nào thì vẽ."
Bạch Khiếu Phong lập tức biết thời biết thế, "Đúng,
theo chúng ta đi đi."
Giải Ý cười lắc đầu, "Ta sẽ không rời khỏi Dung ca
đâu, y ở nơi nào, ta ở nơi đó."
Lúc này Hứa U đậy nấp trà lại, bỏ chung trà đã lạnh lên
bàn, hơi trêu chọc nói: "Cũng không phải bảo các ngươi chia tay, bất quá
là mời ngươi đến chỗ ta chơi vài ngày, thế nào? Một ngày cũng không rời khỏi?"
Giải Ý tuyệt không che giấu, rất thành gật đầu,
"Đúng, một ngày cũng không rời khỏi."
Hứa U không nghĩ tới hắn tự nhiên đến thế, không khỏi ngẩn
ra, lập tức cười nói: "Tốt, ta chịu ngươi luôn, bất quá, ta xác thực không
thể ở chỗ này lâu quá. Sự tình trong công ty nhiều lắm, ta phải trở lại xử lý.
Tam ca nếu không có nguy hiểm, ta phải đi thôi, Phong ca còn có thể ở lại vài
ngày. Chúng ta cùng một chỗ sắp hai mươi năm rồi, không nồng nhiệt như tân hôn
các ngươi."
"Ta rất ước ao được như các ngươi, có thể cùng một
chỗ hai mươi năm, thật hạnh phúc." Giải Ý nhìn thoáng qua Dung Tịch, có
chút cảm khái, "Chúng ta có thể cùng một chỗ không dễ dàng, cho nên mỗi một
phút đồng hồ đều rất quý trọng, một ngày đêm cũng không thể xa nhau."
"Ta hiểu." Hứa U có chút tiếc nuối, "Đáng
tiếc, không thể để ngươi vẽ cho ta một bức."
"Không có việc gì." Giải Ý xếp lại máy chụp
hình, phóng khoáng nói, "Ta đã đem cảnh tượng kia nhớ ở trong lòng, ngươi
dù trở về ta cũng có thể vẽ."
"Vậy bức tranh đó ta đặt trước rồi nha." Bạch
Khiếu Phong lập tức nói, "Bao nhiêu tiền cũng muốn có."
"Cho các ngươi. Chúng ta là bằng hữu, không cần phải
mọi chuyện đều nói đến tiền." Giải Ý giơ giơ máy chụp hình, cười hỏi Bạch
Khiếu Phong, "Vậy mấy tấm ảnh này có muốn không?"
"Muốn." Bạch Khiếu Phong luôn miệng nói,
"Tất cả đều muốn."
Giải Ý, Hứa U cùng Dung Tịch đều nở nụ cười. Lúc này, Hoa
thúc lại đây nói với Dung Tịch: "Tứ công tử, đại công tử, Tam công tử lo lắng
bên này, hỏi xem có phải xảy ra chuyện gì không?"
"À, không có việc gì, ta đi nói với đại ca. Ngươi đi
nói với tam ca, bảo hắn yên tâm, ở đây không có việc gì." Dung Tịch xoay
người đi về phía gian phòng Trần Trí Phàm.
"Hoa thúc, ngươi tiếp tục làm chuyện của ngươi
đi." Bạch Khiếu Phong vừa đi vừa nói chuyện, "Ta đi cùng lão tam tiếp
tục bàn chuyện."
Hứa U cùng Giải Ý một lần nữa ngồi xuống uống trà, đem ảnh
chụp trong máy chụp hình lấy ra bình luận một phen, đều nghĩ thật cao hứng.
Hứa U ngồi ở ở chỗ này, gọi cho bí thư, không phải điện
thoại quan trọng, một mực không trở về, như vậy yên ổn được hai ngày, nhưng
cũng không thể tùy hứng, một ngày bắt đầu có việc, lập tức sẽ không còn có thể
thanh nhàn. Hai người vẫn thích ngồi trong phòng vẽ tranh, Hứa U nói điện thoại,
Giải Ý vẽ hắn, thong dong tự đắc.
Đợi qua cuối tuần, Hứa U không thể ở đây lâu thêm nữa,
đành rời đi trước. Đông tử dẫn theo một bang huynh đệ bảo hộ hắn, Cường tử lưu
lại tiếp tục theo Bạch Khiếu Phong.
Bọn họ vừa đi, trong phòng thanh tĩnh không ít. Dung Tịch
đi sớm về muộn, đem mấy công ty tập đoàn Trần thị để ý ngay ngắn rõ ràng. Bạch
Khiếu Phong thường thường ở trong phòng Trần Tam, lấy điện thoại di động cùng
máy vi tính liên lạc với bên ngoài. Vương Hiểu Chu vẫn ở cùng Trần Tam, rất ít
ra khỏi phòng. Giải Ý khôi phục cuộc sống trước đây, sáng sớm thức dậy muộn, ăn
xong bữa sáng ra hoa viên tản bộ, sau đó ở phòng vẽ tranh tới tận tối.
Một tuần sau, Trần Trí Phàm có thể rời giường đi lại,
nhưng thân thể suy yếu, không thể dùng nhiều khí lực, lại càng không thể kịch
liệt vận động. Y cũng không gấp, tới chỗ Trần Tam ngồi, sau đó tập tễnh đi tới
phòng vẽ tranh.
Giải Ý nhanh chóng đỡ lấy y, dẫn y ngồi vào ghế, thân thiết
mà nói: "Ngươi thương vừa tốt một chút, đừng đi lại nhiều, nghỉ ngơi một
chút."
"Ta nằm lâu lắm rồi, đầu khớp xương toàn thân đều
đau hết, đứng lên đi lại một chút đã rã rời." Trần Trí Phàm vừa nói vừa ngồi
xuống, nhìn hắn bưng trà lại đây, nhàn nhạt cười nói, "Ngươi ở chỗ này thế
nào? Mấy ngày nay trong nhà rất loạn, nhất định có chỗ chưa chu toàn, ngươi có ủy
khuất gì không?"
"Không có, mọi người đối với ta rất tốt, phiền đại
ca quan tâm rồi." Phòng vẽ tranh mở máy lạnh, Giải Ý sợ thân thể y hư nhược,
cầm điều khiển từ xa đóng máy điều hòa, lúc này mới cười nói, "Đại ca ở một
mình buồn chán sao? Nếu không ta đưa ngươi về phòng, ngươi nằm trên giường, ta
cùng ngươi tâm sự."
Trần Trí Phàm suy nghĩ một chút, "Ngươi không phải
đang vẽ sao? Cùng ngươi nói chuyện phiếm có lỡ thời gian của ngươi không?"
"Không có việc gì, ta chỉ là tiêu khiển, không phải
họa sĩ chuyên nghiệp." Giải Ý nhẹ nhàng giải thích, "Ta không tiếp
đơn đặt hàng, có cảm giác thì vẽ, không cảm giác thì nghỉ ngơi."
"Ừ, tự tại, như vậy rất tốt." Trần Trí Phàm thoả
mãn gật đầu, thực sự không khí lực ngồi xuống, liền cố chống đứng lên, "Vậy
ta đi trở về, ngươi nếu có thời gian, có thể lại đây trò chuyện, nếu như không
thời gian, cũng đừng miễn cưỡng, không cần phải khách khí với ta."
"Ta không khách khí với ngươi." Giải Ý đỡ lấy
y, rất tự nhiên mà nói, "Ngươi là đại ca, nhìn ngươi cùng tam ca bị thương,
ta cùng Tiểu Dung đều rất khổ sở, hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng khỏe lại.
Ngươi nếu như thấy buồn chán, cứ bảo ta qua tâm sự, không cần xem ta như khách
nhân."
"Tốt." Trần Trí Phàm gật đầu.
Hai người đều rất nhẹ nhàng, cùng nhau chậm rãi đi ra ngoài,
mới ra cửa phòng, liền thấy Hoa thúc bẩm báo, "Đại công tử, lão thái thái
cùng nhị tiểu thư đã trở về."
Trần Trí Phàm ngẩn ra, "Không có nghe hai người nói
trở về mà, thế nào đột nhiên như thế? Hiện tại đến chỗ nào rồi? Có người ra sân
bay đón không?"
" Là... là Hoàng tiên sinh đón, đã đến cửa lớn."
Thần tình trên mặt Hoa thúc có chút nghiêm trọng, nhịn không được nhìn thoáng
qua Giải Ý.
Sắc mặt Trần Trí Phàm hơi hơi trầm xuống, phân phó với
ông: "Ngươi đi nghênh tiếp, nghĩ biện pháp kéo dài thời gian. Ta đi không
được, ngồi cũng không được, đang nằm trong phòng. Ngươi nói với họ, ta cùng lão
tam còn đang ngủ, bảo bọn họ nghỉ ngơi trước đã. Nếu như hai người chưa ăn,
ngươi lập tức an bài, mấy thứ khác để sau hẵng bàn."
"Dạ." Hoa thúc đáp ứng, vội vã rời đi.
Sắc mặt Trần Trí Phàm càng lúc càng tệ hơn, nói với Giải
Ý: "Đỡ ta trở về phòng."
Giải Ý biết hiện tại gấp rút, liền đưa khoát cánh tay y
lên vai mình, một tay nắm ở thắt lưng y, đưa y trở về phòng, cẩn cẩn dực dực đặt
ở trên giường. ép kỹ chăn cho y.
Trần Trí Phàm nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy vết thương vô
cùng đau đớn. Y nhịn một hồi, mới thấy đỡ hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Tiểu
Ý, mẹ ta tính tình cứng rắn, đối với chuyện Tiểu Dung vẫn chưa giải tỏa gút mắt.
Nếu như trong lời nói bà có cái gì đắc tội, ngươi nể mặt ta, đừng tính toán với
bà. Nhị muội ta đứng về phía mẹ, bất quá Tiểu Dung dù sao cũng là cùng cha với
chúng ta, nó chắc cũng không làm khó các ngươi, nhưng nó không có văn hóa nên
nói hơi khó nghe một chút, ngươi cũng đừng để ở trong lòng."
"Ta biết rồi." Giải Ý cười khẽ xoa dịu y,
"Ngươi yên tâm, ta cùng Tiểu Dung đều sẽ không xảy ra xung đột gì với lão
nhân gia. Nếu thực sự không được, chúng ta có thể dọn ra ngoài ở."
"Dọn cái gì?" Thanh âm Trần Trí Phàm trầm xuống,
trên mặt tái nhợt tiều tụy tái hiện uy nghiêm, "Các ngươi là người Trần
gia, đương nhiên ở chỗ này. Hiện tại ta là chủ Trần gia, không có ta nói, ai
dám đuổi các ngươi đi ra ngoài?"
"Ta dám." Ngoài cửa truyền đến một tiếng hét lớn
mười phần khí thế, "Ngươi là chủ Trần gia, nhưng ta là mẹ ngươi."
20.
Từ xưa đến nay, ba mươi năm qua ngưu quỷ xà thần gì Giải
Ý đều gặp qua nhưng chưa từng thấy qua lão thái phu nhân ngang ngược không nói
đạo lý thế này. Hắn quay đầu nhìn vị lão nhân gia ở cạnh cửa, một thời không
tìm được thái độ thích hợp đối đãi bà, đành phải thần sắc như thường đứng một
bên nghe bà rít gào.
Trần lão phu nhân này sinh hạ được hai nam một nữ, đã từng
ngang dọc giang hồ này, dáng dấp tuyệt không quá sáu mươi tuổi, tóc có điểm hoa
râm, nếp nhăn rất ít, cằm ngay ngắn, mập nhưng cũng không béo rệu, hành động
nhanh nhẹn, tinh thần sáng láng, cả người đều nhìn không ra mềm mại hoặc mềm yếu
nữ tính, vô cùng cường thế. Bà bước vào, liếc nhìn thằng con trưởng, cũng không
có hỏi y thương thế làm sao, liền chỉ vào Giải Ý nói: "Ngươi chính là nam
nhân tình của thằng con hoang kia à? Phi, thật không biết xấu hổ. Nhìn ngươi mặt
mày cũng sáng sủa, lại làm chuyện bỉ ổi thế này, ngươi đứng ở chỗ này ô uế đất
Trần gia chúng ta, cút ra ngoài cho ta."
Phía sau bà chính là đệ đệ bà, Hoàng Hiếu Toàn, có thể thấy
được hai chị em nhà này lớn lên rất giống nhau, thần tình cũng như nhau. Nghe
được tỷ tỷ mắng, gã lập tức vọt lên, đưa tay bắt lấy Giải Ý, "Nghe tỷ tỷ của
ta nói không, nhanh cút khỏi đây."
"Cậu, dừng tay." Thanh âm Trần Trí Phàm tuy rằng
vô lực, lại tràn ngập uy nghiêm, “Mẹ, Tiểu
Ý là bằng hữu ta, xin các ngươi tôn trọng hắn."
"Bằng hữu? Ngươi chừng nào thì có bằng hữu chẳng biết
thẹn như thế, hạng người ở cùng cái thằng con hoang kia thì tốt lành gì."
Lão thái thái tức giận tận trời, "Hiếu Toàn, đá hắn ra khỏi đây."
Hoàng Hiếu Toàn đi tới động thủ, Giải Ý thật không nghĩ tới
hai người kia không nói lý lẽ đến thế, một thời thật không biết ứng phó thế
nào. Hắn là văn nhân, căn bản không động tay động chân với người ta, mà muốn
cũng không có năng lực đó, chỉ có thể ỷ vào tuổi trẻ, nhanh chóng tránh ra.
Hoàng Hiếu Toàn chụp hai lần mà không bắt được người, nhất thời mất mặt với tỷ
tỷ, tức giận bốc tận đầu, không cố kỵ gì nữa, một chân đạp qua, đá vào ngực hắn.
Giải Ý chỉ cảm thấy một cổ lực mạnh kéo tới, tốc độ quá
nhanh, khiến hắn tránh không kịp. Trong mấy giây ngắn ngủi, ngực bụng hắn bị một
kích nặng nữa, cả người bay qua, suýt đè xuống người Trần Trí Phàm đang nằm
trên giường. Lúc này Trần Trí Phàm cự kỳ mệt mỏi, toàn thân vô lực, căn bản
không thể động đậy, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn hắn rơi xuống.
Lão thái thái kinh hãi, thốt ra, "Phàm Phàm."
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi vẫn đứng bên giường y
nhanh chóng tiến lên, hai tay bắt lấy, đẩy Giải Ý còn đang lơ lửng ở không
trung ra ngoài. Trong lúc nguy cấp, cô ta dùng toàn lực. Giải Ý lăng không bay
đến bên kia giường, nặng nề mà đánh vào tường, té xuống đất.
Trần Trí Phàm tức giận thiếu chút nữa bất tỉnh, thở hổn hển
nửa ngày mới có khí lực: "Hoa thúc."
Hoa thúc từ ngoài cửa tiến đến, "Đại công tử."
Trần Trí Phàm hữu khí vô lực mà nói: "Ngươi...... lập
tức gọi......... gọi bác sĩ tới.....đem Tiểu Ý..........mang đến ..........
gian phòng bọn họ........gọi người của tứ công tử....đến.......ở đó......"
"Dạ…” Hoa thúc xoay người đi ra ngoài gọi người.
Mọi người Trong phòng không lên tiếng nữa, đại khái không
nghĩ tới lại tạo nên cục diện này, có điểm chẳng biết nên nói cái gì mới tốt.
Chỉ trong vài phút, mấy người bảo vệ canh giữ ở bên ngoài
chủ trạch chạy vội đến, vừa thấy huống trong phòng đã đỏ mắt lên, lớn tiếng hỏi
Hoa thúc, "Ai làm?"
Lão thái thái cho rằng mấy người này là huynh đệ thủ hạ con
mình, thấy họ kiêu ngạo như vậy, chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa, nhất thời giận dữ,
"Là ta làm, thế nào? Lăn lộn trên giang hồ cư nhiên không quy củ như thế,
lão đại các ngươi thế nào điều giáo chứ?"
Mấy người kia chỉ nghe đến bà nói việc do bà làm liền móc
súng ra chỉa ngay bà cùng một nam một nữ kế bên, sau đó phân ra một người đi kiểm
tra thương tích Giải Ý, lập tức cẩn cẩn dực dực ôm lấy hắn, bước nhanh ra khỏi
phòng. Dù sao không có nhận được mệnh lệnh, bọn họ không thể tùy tiện động thủ
đả thương người, việc cấp bách là đem lão bản hộ tống an toàn đi ra ngoài tiếp
thu cứu trị.
Bọn họ không ở chỗ này chờ bác sĩ, yểm hộ cho nhau lái xe
chạy ra, trực tiếp hướng bệnh viện, trên đường gọi điện thoại cho Dung Tịch,
đem sự tình nói cho y. Dung Tịch vừa nghe liền nóng nảy, lập tức ném công tác
trên tay, chạy tới bệnh viện.
Lão thái thái bị chỉa súng ngay tại nhà mình, một thời có
điểm không tỉnh hồn lại, bọn người kia đi rồi mới nổi trận lôi đình. Trần Trí
Phàm mệt mỏi nói: "Mẹ, bọn họ là người của lão tứ, ta cùng lão tam quản
không được. Các ngươi vừa tới không phân tốt xấu mà xuất thủ đả thương người,
chuyện này vô luận như thế nào cũng không thể chối được. Thế giới này không phải
thiên hạ của Trần gia chúng ta, chúng ta không thể muốn làm gì là làm cái nấy,
các ngươi ngay cả bối cảnh nhân gia thế nào cũng chẳng biết mà đã động thủ, có
phải chê chúng ta phiền phức chưa đủ nhiều? Nếu các ngươi không xem ta là đương
gia, ta cũng không có gì để nói. Ta mệt mỏi, các ngươi đi ra ngoài đi, để ta
nghỉ một chút."
Lão thái thái đi tới bên giường, lúc này mới biểu đạt một
ít quan tâm, "Ngươi thế nào rồi? Thương đỡ chưa?"
Trần Trí Phàm nhắm mắt lại không nói lời nào, trên mặt
tái nhợt phiếm một tia xanh xao.
Lão thái thái cơn giận còn sót lại chưa hết, "Người
coi trọng thằng con hoang kia còn có thể có lý lịch đáng sợ gì? Hắn có gì mà để
mà sợ? Là lão thái bà ta động thủ đó, có gì báo thù cứ tới tìm ta."
"Mẹ." Trần Trí Phàm mở mắt, tức giận nhìn bà,
"Ta trúng năm phát đạn, có thể để ta nghỉ ngơi một chút được không?"
Lão thái thái thấy đứa con lớn luôn luôn quạnh quẽ phát hỏa,
không nói thêm nữa, "Tốt, ngươi nghỉ ngơi một chút, lão tam thế nào?"
"Hắn so với ta bị thương nặng hơn, ngươi đi xem hắn
đi." Trần Trí Phàm lần thứ hai nhắm mắt lại, lẩm bẩm, "Hiểu Chu ở
trong phòng chiếu cố hắn, Khiếu Phong cũng ở, tính tình ngươi hay nhất thu liễm
một điểm."
"Hừ, nam nhân kia............ Lão tam một người tốt
như thế sao lại thích nam nhân? Đây là thế đạo cái gì chứ? Ngay cả nam nhân
cũng là hồ mị tử (kẻ quyến rú, dụ dỗ) ."
Lão thái thái hầm hừ đi ra ngoài , thẳng đến gian phòng Trần Tam .
Trần Trí Phàm nằm một hồi, khí lực khôi phục một điểm, liền
vươn tay gọi cho Dung Tịch . Thanh âm y rất vô lực , tràn ngập áy náy,
"Lão tứ , xin lỗi, ta không kịp ngăn cản mẹ ta, để Tiểu Ý bị thương."
"Ta đã biết." Dung Tịch trầm giọng nói, "Đại
ca, chuyện này ta sẽ không bỏ qua đâu. Lão thái thái hận ta , cứ đến chỗ ta mà
gây sự. Bà thương tổn Tiểu Ý, nợ này ta nhất định phải cùng bà tính. Còn mẫu
thân, vợ với con ta ta chết thế nào, đến tột cùng là bất ngờ hay có người làm,
trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng, ta vốn nghĩ người chết thì yên mồ, người sống
quan trọng hơn, ngươi cùng tam ca lại đối với ta tình thâm ý trọng, cho nên ta
không muốn tính toán nữa, nhưng hiện tại bà dĩ nhiên thương tổn người quan trọng
nhất trong sinh mệnh ta , ta sẽ không bỏ qua cho bà."
"Ngươi đừng kích động, hãy nghe ta nói." Trần
Trí Phàm nghĩ hô hấp có chút khó khăn, đành kiệt lực tỉnh lại, bảo trì thanh tỉnh,
"Lão tứ , tâm tình của ngươi ta lý giải, ta hiện tại không khí lực nói nhiều
với ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta, trước tiên đừng xung động, chờ ta khỏe hơn
chút sẽ xử lý chuyện này, ta bảo chứng sẽ cho ngươi cùng Tiểu Ý một cái công đạo,
được không?"
Dung Tịch trầm mặc một hồi, trầm thấp nói: "Được rồi,
đại ca, nể ngươi cùng tam ca, ta tạm thời không có hành động, bất quá, trong
lúc Tiểu Ý tại bệnh viện trị liệu nếu như còn xảy ra chuyện gì, ta không thể chắc
chắn ta có làm gì hay không."
"Ngươi yên tâm, tuyệt không xảy ra chuyện gì nữa
đâu." Trần Trí Phàm kiên định mà nói , "Nếu như Tiểu Ý lại có chuyện,
ta đem mạng mình ra đền ngươi."
Dung Tịch lo lắng thương tích Giải Ý, vô tâm cùng y nhiều
lời, nghe y bảo chứng như vậy, nhân tiện nói: "Tốt, cảm ơn đại ca."
Trần Trí Phàm buông điện thoại, nói với Hoa thúc vừa đi:
"Ngươi đi nói cho lão thái thái biết, ta đã bảo chứng với lão tứ , nếu như
y cùng Tiểu Ý xảy ra chuyện gì, ta đem mạng mình ra đền cho y."
"Dạ." Hoa thúc rút micro trong tay Trần Trí
Phàm ra, ép kỹ chăn cho y xong mới tắt đèn, đóng cửa, đi đến gian phòng Trần
Tam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét