Thấy Giải Ý một mình đến đây, đại công tử cùng tứ công tử
Trần gia chẳng ở bên cạnh, Trương Minh Hạo cùng Thạch Đào đều bất ngờ, rồi lập
tức cao hứng, cùng nhau nghênh tiếp, nhiệt tình mời hắn ngồi xuống, rót cho hắn
một ly trà Long Tĩnh cực phẩm.
Mấy người bảo vệ Theo Giải Ý tới đây đều ngồi ở bàn gần
đó, vừa chú ý an toàn của hắn vừa không nghe nội dung cuộc trò chuyện của họ,
đây là quy củ trong hành nghiệp của họ.
Giải Ý nho nhã lễ độ giải thích với hai vị đội trưởng
hình cảnh, "Bằng hữu ta say, thực sự tới không được, xin hai vị thứ lỗi."
"Không sao, không sao." Trương Minh Hạo cười cười
lấy ra một phong bì bên cạnh, bên trong xếp một tập hình chụp.
Giải Ý rất cẩn thận mà nhìn hình chụp, nghiêm túc xem từng
hình một. Những hình này có rất nhiều thể loại, có phong cảnh, có con người, kết
cấu đều rất tốt, khó nhất chính là, mỗi hình đều mang cảm giác an bình thản
nhiên, nhìn rất dễ chịu. Giải Ý rất thích tác phẩm phong cách này, không khỏi
tán thưởng: "Những tác phẩm này rất có giá trị nghệ thuật, ngươi là một
nhiếp ảnh gia ưu tú đó."
"Cảm ơn." Trương Minh Hạo thật cao hứng, thành
khẩn nhìn hắn, "Giải lão sư đừng chỉ khen thôi, nói cho ta nghe một chút
khuyết điểm là ở đâu đi?"
Giải Ý cũng không khách khí, từng hình từng hình chỉ ra
các khuyết điểm. Tại kỹ thuật, Trương Minh Hạo không có bất luận vấn đề gì, chủ
yếu là tu dưỡng nghệ thuật, cảm xúc có chút khiếm khuyết, bởi vậy trình tự kết
cấu có chút đơn điệu, dương cương có dư mà âm nhu bất túc, thiếu chút lực,
không khỏi có chút đáng tiếc.
Trương Minh Hạo khiêm tốn thụ giáo, sau đó mời Giải Ý
giúp mình liệt kê một số sách để đọc, y nhất định đọc hết các sách hắn ghi. Giải
Ý cười cười cùng y nói chuyện phiếm một hồi, căn cứ tính cách cùng sở thích y viết
hơn mười tên sách, sau đó cười nói: "Mấy cái này không phải là sách nhất định
phải đọc mà chỉ để lúc ngươi rỗi rãi thì đọc thôi, nếu như không rảnh, không đọc
cũng được. Dù sao ngươi là đội trưởng hình cảnh, nhuệ khí cùng ý chí chiến đấu
đều là rất quan trọng, quá nội liễm cũng không được."
Trương Minh Hạo tiếp nhận danh sách nhìn một cái liền trịnh
trọng bỏ vào trong bao, cảm kích mà nói: " Cảm ơn Giải lão sư đã hướng dẫn
cho ta nhiều điều, nếu để mình ta tìm hiểu, sợ phải mất rất nhiều năm mới có thể
lĩnh ngộ hết được."
"Trương đội trưởng quá khiêm tốn rồi." Giải Ý
ôn hòa mà nói, "Tại phương diện chụp ảnh sáng tác ngươi đã đạt được thành
tựu rất lớn, điều này khiến ta rất bội phục."
"Giải lão sư, ngươi nói như vậy, thật làm ta xấu hổ
vô cùng." Trương Minh Hạo sang sảng cười rộ lên.
Hai người khách khí vài câu, Thạch Đào bỗng nhiên ở một
bên nói: "Giải lão sư, ta có thể mạo muội hỏi một câu, ngươi vì sao lại muốn
tới nơi này không?"
Từ trong lòng Giải Ý tán thán nghĩ, hai người đội trưởng
hình cảnh này đúng là có tố chất cảnh sát tốt nhất, lập tức mỉm cười trả lời,
"Ta đến vì bằng hữu ta."
"Là trần tứ công tử sao?" Thạch Đào rất nghiêm
túc.
Giải Ý gật đầu, "Đúng."
Thần tình Thạch Đào trịnh trọng, "Giải lão sư, ngươi
biết Trần gia làm cái gì không?"
"Không phải việc buôn bán sao? Bất động sản gì gì
đó." Giải Ý có chút kinh ngạc nhìn Thạch Đào, "Ta cùng Dung ca cũng hợp
tác mở một công ty, chuẩn bị làm gia khí trạm."
"Những thứ này đều là sinh ý mặt ngoài." Ngữ
khí Thạch Đào rất ôn hòa, động tác nhanh nhẹn lấy ra một đống lớn tư liệu trong
bao, nhất nhất đưa cho Giải Ý xem.
Trương Minh Hạo thu liễm dáng cười, thanh âm trầm thấp
nói: "Phần lớn công việc làm ăn của Trần gia đều trái pháp luật cả, đánh bạc,
cho vay nặng lãi, bắt cóc, vơ vét tài sản, giam cầm phi pháp, cố ý thương tổn,
giết người, đút lót, rửa tiền, nhiều đếm không xuể. Giải lão sư, ngươi cùng bằng
hữu ngươi hiện nay còn chưa rơi vào nó, thế nhưng nếu như tiếp tục ở đây, thì sẽ
rất nguy hiểm. "
Giải Ý nhìn tỉ mỉ mọi thứ, Trương Minh Hạo cũng không phải
nói dối, những tư liệu này chứng thực cho lời nói của y. Trần gia vào hắc đạo
nhiều năm, phạm án vô số, bất quá phần nhiều là lúc Trần lão thái gia lúc còn sống
làm, từ khi Trần Tam kế thừa đã có cải biến rất lớn, đem tinh lực đặt vào đánh
bạc, hơn nữa phần lớn là cá độ bóng đá trên internet, các phần khác tương đối
bí mật, cảnh sát cho đến hiện tại tìm không được căn cứ chính xác để bắt các
thành viên chủ chốt của họ, bắt những binh tôm tướng tép thì như không, hình phạt
cho tội tổ chức đánh bạc cao nhất cũng chỉ là ba năm tù, tìm luật sư tốt nghiêm
túc lên tòa, cũng chỉ còn một năm rưỡi, căn bản phạt không đến nơi đến chốn,
hơn nữa ngồi tù thay lão đại còn có phí khổ cực cùng phí an gia, bởi vậy mấy
người mới ra giang hồ cũng chẳng để tâm, hơn nữa còn tranh nhau nhận tội thay
lão đại, đi tù thế, điều này làm cho cảnh sát rất bất đắc dĩ. Mấy chuyện này Giải
Ý cũng không phải rất rõ ràng, tư liệu cụ thể đương nhiên cũng sẽ không cho hắn
xem, những tư liệu đưa cho hắn xem đều đã được sàng lọc tỉ mỉ, không thể phủ nhận,
xác thực đang kêu gọi lương tri của hắn.
Giải Ý buông tư liệu, khe khẽ thở dài, "Trương đội,
Thạc đội, các ngươi cho ta xem những thứ này, chỉ là vì muốn ta rời khỏi đây
thôi sao?"
Trương Minh Hạo cùng Thạch Đào nhìn nhau, trên mặt song
song cùng xuất hiện một tia do dự.
Thanh âm Giải Ý càng nhỏ hơn, "Kỹ thuật chuyên nghiệp
có kỹ thuật chuyên tấn công, năng lực ta hữu hạn, làm không nổi nằm vùng."
Sắc mặt Trương Minh Hạo cùng Thạch Đào song song biến đổi,
có chút xấu hổ, cũng có chút như trút được gánh nặng. Một hồi lâu, Trương Minh
Hạo mới mỉm cười nói: "Giải lão sư, ta thừa nhận trước từng có ý nghĩ này,
thế nhưng buổi chiều nhìn thấy ngươi trong khách sạn, ta đã buông tha quyết định
này. Ngươi là một nghệ thuật gia kiệt xuất, làm nằm vùng quá đáng tiếc, nếu như
bởi vậy mà gặp phải nguy hiểm gì, ta đây chẳng phải là tội nhân thiên cổ hay
sao?"
Giải Ý nghe y nói không có ý tứ này, không khỏi thở phào
nhẹ nhõm. Hắn trịnh trọng bảo chứng, "Trương đội , ta cùng Dung ca tuyệt đối
sẽ không bị cuốn vào những chuyện làm ăn trái pháp luật bên trong, trợ thủ y
cùng những huynh đệ bảo hộ chúng ta cũng sẽ không thế." Nói xong, hắn chỉ
chỉ mấy người bảo vệ bên kia.
"Giang hồ hiểm ác, ta chỉ sợ ngươi sau này lại thân
bất do kỷ." Trương Minh Hạo thở dài, "Giải lão sư, tâm địa ngươi thiện
lương, không biết những phần tử phạm tội này tà ác thủ đoạn ra sao, nếu như bị
bọn họ lợi dụng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, có khi còn nguy hiểm sinh
mạng, có khi phạm luật pháp, đây đều là những điều chúng ta không muốn thấy cả."
"Đúng vậy." Thạch Đào gật đầu, "Giải lão
sư, ta nghĩ ngươi hay nhất cùng Trần Tứ rời khỏi đây. Cùng nhân mạch với tài
năng của ngươi cùng Trần Tứ công tử đến đâu đều có thể dựng nghiệp lớn cả."
"Việc này ta phải cùng Dung ca thương lượng, cảm ơn
hai vị đội trưởng quan tâm." Giải Ý mỉm cười, "Ta dù ở chỗ này, căn bản
cũng không hỏi đến việc kinh doanh làm ăn, chỉ vẽ tranh, chụp ảnh, qua ngày
tháng thong dong. Dung ca có năng lực phân rõ thị phi mạnh hơn ta nhiều, ta rất
yên tâm. Y cùng Lộ Phi mời không ít người đến bảo hộ ta, thế nên cho dù ta tiếp
tục ở chỗ này, hẳn là cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn, xin các vị không cần
lo lắng."
Trương Minh Hạo gật đầu, đem những tư liệu này thu hồi lại,
giao cho Thạch Đào, sau đó nhẹ giọng nói: "Giải lão sư, sau này ta còn có
thể hẹn ngươi đi ra không? Ta muốn thỉnh giáo ngươi nhiều hơn, còn muốn nhìn một
chút tranh của ngươi."
"Không thành vấn đề a." Giải Ý viết số điện thoại
di động bản thân đưa cho y, "Ta vẽ tranh tương đối chậm, chỉ cần ngươi có
thời gian, có thể gọi điện cho ta."
"Cảm ơn, bình thường ta sẽ không quấy rầy
ngươi." Trương Minh Hạo nhớ kỹ số điện thoại di động, sau đó thân thiết mà
nói, "Trời đã tối rồi, Giải lão sư trở lại nghỉ ngơi vậy, ta cùng Thạch
Đào đưa ngươi về."
"Không cần không cần, các ngươi cũng trở lại nghỉ
ngơi." Giải Ý vội vã xua tay, "Ta có bọn họ bảo hộ, không có vấn đề
gì đâu."
Trương Minh Hạo kiên trì, "Không có việc gì, dù sao
chúng ta lái xe, cũng chỉ là 10 phút thôi."
Giải Ý hết cách, đành nhìn y trả hóa đơn, sau đó cùng
nhau ra khỏi trà phường. Hắn cùng mấy bảo vệ lên xe của mình, Trương Minh Hạo
cùng Thạch Đào lên một chiếc xe việt dã cảnh dụng. Hai chiếc xe một trước một
sau đi ra ngoài, lên đường bình an vô sự, rất nhanh đến khu biệt thự Giải Ý ở.
Trương Minh Hạo nhìn bọn họ vào cửa, nhấn hai hồi kèn biểu
thị "Hẹn gặp lại", sau đó quay đầu rời khỏi đó.
Giải Ý đối với hai người cảnh sát đó rất có thiện cảm,
lúc đi vào biệt thự vẫn mang theo tiếu ý. Dung Tịch trở về, tắm nước nóng, cũng
đã có chút tỉnh rượu, một mực ngồi ở sofa xem TV chờ hắn trở về.
Giải Ý ngồi vào bên cạnh y, vô cùng thân thiết hỏi:
"Còn chưa ngủ à?"
"Ừ, chờ ngươi." Dung Tịch đưa tay ôm vai hắn,
"Bọn họ tìm ngươi làm cái gì?"
"Trương đội xác thực thích chụp ảnh, tác phẩm chụp
ra cũng không sai, chúng ta hàn huyên trò chuyện." Giải Ý cầm lấy chén trà
trước mặt Dung Tịch uống một ngụm, hời hợt nói, "Bọn họ nói cho ta biết Trần
gia đến tột cùng là làm cái gì, khuyên ta và ngươi rời khỏi nơi này, sợ chúng
ta bị cuốn vào phong ba hắc đạo, gặp phải nguy hiểm."
"A, vậy bọn họ xác thực rất không sai." Dung Tịch
nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ thon dài của hắn, mỉm cười gật đầu, "Ngươi trả
lời thế nào?"
"Ta nói ngươi cùng ta đều là công dân làm việc theo
luật pháp, Lộ Phi cùng những huynh đệ bảo hộ này cũng đều không làm chuyện trái
pháp luật, xin bọn họ yên tâm, bọn họ cũng sẽ không khuyên nữa." Giải Ý
nhìn y, vươn tay sờ sờ gương mặt nóng hổi của y, có chút lo lắng hỏi, "Buổi
tối ngươi uống nhiều rượu lắm, hiện tại thấy thế nào?"
"Say vô cùng." Dung Tịch nói, mạnh mẽ đè hắn
lên sofa, nhiệt liệt hôn.
Dung Tịch say rất nặng, tuy rằng sau một lúc nghỉ ngơi đã
có chút thanh tỉnh, nhưng khi gục lên người Tiểu Ý rồi thì càng trở nên mơ hồ.
Những cái hôn rơi như mưa xuống trên mặt, trên người Giải Ý khiến hắn hoàn toàn
không có thời gian phản ứng, cũng vô pháp đáp lại, đến cuối cùng đành buông
tha, nằm một chỗ hưởng thụ sự cuồng nhiệt của Dung Tịch.
Nụ hôn mãnh liệt làm Dung Tịch càng cảm thấy khô nóng
không chịu nổi, sofa quá nhỏ, hạn chế không ít động tác của y. Y dần dần không
kiên nhẫn, kéo Giải Ý một cái, đẩy ngã hắn ra giường, rồi càng thêm nhiệt tình,
tựu núi lửa phun trào, khiến Giải Ý không kịp phòng bị. Y xé mở quần áo Giải Ý,
mạnh mẽ hôn lên toàn thân hắn. Hô hấp Giải Ý dần dần gấp gáp, hai tay vô thức nắm
chặt drap giường.
Thân thể Dung Tịch nóng hổi, hơi thở ồ ồ, bỗng nhiên giơ
hai tay vững vàng ôm lấy hắn, kiên quyết ngăn lại sự phối hợp của hắn, dùng
phương thức mạnh mẽ vô cùng khó khăn mà đột phá, chen vào thân thể hắn, kịch liệt
đè ép.
Giải Ý bị y kiềm chế không thể động đậy, cảm thấy một loại
khoái cảm kỳ dị trước nay chưa có. Hắn nỗ lực thả lỏng, dưới sự tiến công hung
mãnh của Dung Tịch khó khăn thở gấp, ức chế không được rên rỉ.
Trong dây dưa kịch liệt, hai người đều rất ít nói chuyện,
chỉ có tiếng thở dốc là có thể nghe rõ ràng. Sau một lần tiến công đáng kể liền
dừng lại một chút, lập tức điều chỉnh tiết tấu, phát động trùng kích thâm nhập
càng thêm mãnh liệt.
Giải Ý dưới áp chế của y toàn thân căng ra, cao trào kéo
tới trong nháy mắt khiến hắn như điện giật kinh luyên không ngớt, khống chế
không được mà giãy dụa, rên rỉ. Dung Tịch trầm mặc mà dùng toàn bộ thân thể
ngăn chặn hắn, hưng phấn đến cuồng nhiệt, càng thêm hung mãnh. Triều dâng từng
con sóng không thôi xô tới, khiến Giải Ý rơi vào mê muội cực độ. Hắn không ngừng
run rẩy , trước mắt một mảnh hắc ám, rốt cục cùng Dung Tịch đến đỉnh thì mất đi
tri giác.
Dung Tịch tha thiết mà ôm lấy hắn, qua thật lâu nhúc
nhích thân thể, nương theo ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ nhìn gương mặt hắn, nhẹ
nhàng mà hôn lên môi hắn.
Một lúc sau, Giải Ý tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân mồ
hôi nhễ nhại, kiệt sức tựa như mới vừa chạy Ma-ra-tông. Cảm giác được Dung Tịch
vẫn đang ở trên người mình, hắn không khỏi cười khẽ, cúi đầu mà nói: "Mệt
mỏi quá!"
Dung Tịch đã thanh tỉnh hơn, nghe vậy nhanh chóng buông hắn
ra, săn sóc nói: "Ta vào phòng tắm mở nước, lát nữa ngươi hãy vào."
"Uhm!" Giải Ý hôn hôn y, sau đó trầm tĩnh lại,
tùy y rời đi.
Dung Tịch pha sẵn nước, đổ đầy nửa bồn tắm, sau đó mới đi
tới giường, lại phát hiện Giải Ý đang ngủ. Y thương tiếc chạm vào gương mặt tuấn
tú ấy, không đánh thức hắn, mà lấy khăn nóng, nhè nhẹ chà lau toàn thân thể hắn,
sau đó bao kín hắn trong chăn.
Giải Ý ngủ một đêm không mộng mị, vô cùng sàng khoái. Buổi
sáng tỉnh lại, Dung Tịch đã đi mất. Hắn trở mình một cái, tại trên giường lăn lộn
một hồi, lúc này mới vươn vai mà đứng lên, tắm sạch, thay quần áo xuống lầu.
Khác với mọi bữa, Giải Ý ngửi được mùi thức ăn thoang thoảng
bay ra từ nhà bếp, liền biết Dung Tịch đang làm cơm. Mặt hắn tràn đầy nụ cười hạnh
phúc, trực tiếp đi vào nhà bếp, từ phía sau ôm người đang bận rộn.
Dung Tịch ngẩn ra, lập tức quay đầu hôn hắn một chút, ôn
nhu mà nói: "Sao không ngủ thêm chút nữa đi?"
Cằm Giải Ý tựa lên vai y, thoải mái mà cười nói: "Ngủ
rất ngon rồi, tỉnh đương nhiên phải dậy."
Dung Tịch tắt bếp, bắt nồi xuống, xoay người nhìn Giải Ý,
hơi áy náy nói: "Ngày hôm qua ta say, có chút không khống chế được."
Giải Ý nhíu mày, "Đây là xin lỗi ta sao?"
Dung Tịch chớp mắt một chút, nhanh chóng điều chỉnh tâm
tình, cười tủm tỉm: "Chỉ là mượn cớ thôi, ta cũng không có xin lỗi."
Giải Ý cười ra tiếng, đưa tay ôm lấy y, nhìn nhìn bàn ăn,
"Hôm nay làm món gì thế?"
"Bánh bao." Dung Tịch rất hài lòng, "Ta
còn làm một nồi mì cà chua đậu hũ, đều là món ngươi thích ăn cả."
Giải Ý nhất thời cảm thấy rất đói bụng, "Hiện tại có
thể ăn chưa?"
"Đương nhiên." Dung Tịch khẽ đẩy hắn một chút,
"Đi ra bên ngoài ngồi, ta bưng ra ngay."
Giải Ý không chịu tay không ra ngoài, liền cầm chén, ngồi
vào phòng ăn, nhìn Dung Tịch mang bánh bao đặt lên bàn, quay lại nhà bếp bưng một
nồi nước ra. Hắn gắp một cái bánh bao mà cắn, bên trong mềm xốp, thơm ngon vô
cùng. Giải Ý ăn xong một cái, thoả mãn mà thở, "Đã lâu không ăn món gì
ngon như thế."
Dung Tịch cười cười múc cho hắn chén canh, "Thích
thì ăn thêm cái nữa đi."
"Ừ." Giải Ý gật đầu uống một muỗng canh, bỗng
nhiên nhớ tới chuyện gì, liền ngẩng đầu hỏi y, "Hôm nay ngươi không đi
làm?"
Dung Tịch mỉm cười nhìn hắn, "Ta nghĩ nấu ăn cho
ngươi quan trọng hơn công việc."
Giải Ý buồn cười, "Hôm qua mới long trọng đẩy ngươi
đi được, hôm nay ngươi lại không đi làm, nhất định làm cho người ta không hiểu
gì cả, chẳng biết ngươi có ý gì."
"Công ty có Lộ Phi lo rồi, không có việc gì."
Dung Tịch chẳng hề để ý mà nói, "Ta gọi điện cho đại ca, nói ngươi có chút
khó chịu, muốn ở nhà chăm sóc ngươi. Đại ca rất thông tình đạt lý, lập tức đáp ứng
ngay."
"A." Giải Ý gật đầu, cũng chẳng nói gì đến chuyện
y không đi làm nữa.
Tuy rằng bữa sáng rất đơn giản, nhưng rất ngon miệng, Giải
Ý ăn đến no căng, không khỏi có chút phiền não, "Tới tận bây giờ chưa từng
ăn sáng tới no nê như vậy."
Dung Tịch lập tức nói: "Đi ra ngoài tản bộ đi, vừa
hay có siêu thị gần đây, chúng ta đi mua vài thứ."
Giải Ý vui vẻ đồng ý, chờ y dọn dẹp nhà bếp xong, rồi
theo y đi, nhàn nhã vào một siêu thị không xa lắm.
Bên trong siêu thị rất ngăn nắp, không gian rất lớn, nếu
như khả năng định hướng kém một chút, hơn phân nửa sẽ lạc đường. Dung Tịch đẩy
xe, Giải Ý đi bên cạnh, hai người dạo vòng quanh, theo bản hướng dẫn đi tìm đồ.
Dung Tịch chủ yếu là mua nguyên liệu nấu ăn trưa cùng tối,
còn Giải Ý chú ý mua cà phê, điểm tâm, hoa quả... Hai người đều rất chuyên nghiệp.
Lúc Dung Tịch ở quầy thịt tươi kén cá chọn canh thì Giải Ý ở một bên cười mỉm.
Khi Giải Ý tỉ mỉ kiểm tra cà phê, đồ ăn đóng gói thì Dung Tịch cũng cười tủm tỉm
mà nhìn. Có nhân viên mậu dịch đi tiếp thị sản phẩm thì bọn họ sẽ kiên trì đứng
nghe, nếu như hợp sẽ mua, nếu không muốn thì nói với nhân viên một tiếng
"Xin lỗi". Tướng mạo khí chất Giải Ý cố nhiên là nhất đẳng, bề ngoài
Dung Tịch cũng không kém, những nữ nhân viên mậu dịch này đều nguyện ý lân la
nói thêm vài câu. Trong lúc các nữ nhân viên miệng không ngừng giới thiệu thì
Dung Tịch đã mua thêm một đống đồ dùng nữa, xe đẩy chất cao cao, tựa như một
toà núi nhỏ.
Giải Ý nhìn cảnh tượng đồ sộ như vậy, không khỏi lắc đầu,
"Chúng ta không lái xe tới, may là còn có người mang giúp, không thì ngươi
định thế nào mang về?"
Dung Tịch cũng có chút buồn bực, "Vốn cũng không muốn
mua gì nhiều nhưng nghe mấy cô nhân viên giới thiệu như thế, bỗng nhiên phát hiện
trong nhà thiếu rất nhiều cái. Chúng ta dù gì cũng sống ở đây, cũng không thể
quá qua loa."
"Thế cũng được." Giải Ý gật đầu, "Ngươi
cũng không thể sống qua quýt đâu nhé."
"Đúng vậy." Dung Tịch cười nói, "Chúng ta
cũng khó có khi đi siêu thị, cứ mua hết thứ cần đi vậy."
Giải Ý cùng y đến bàn thu ngân, Dung Tịch lấy thẻ ra
quét. Giải Ý đang muốn cất đồ vào túi, mấy người bảo vệ vẫn phía sau liền đi
lên, có người bỏ đồ vào túi, có người đứng cạnh cảnh giới, Giải Ý cùng Dung Tịch
không có việc gì làm, cùng tránh ra vài bước, nhìn xung quanh.
Hiện tại là sáng sớm, siêu thị vừa mở cửa, khách hàng bên
trong người già chiếm đa số, thỉnh thoảng có mấy cô gái, còn đại nam nhân như bọn
họ đi mua đồ lúc sáng sớm thì nhìn đỏ mắt cũng không có, mấy nhân viên thu
ngân, nhân viên mậu dịch cùng nhân viên công tác khác khi rãnh rỗi cũng ghé mắt
qua họ, những khách hàng bàn thu ngân cũng nhịn không được nhìn bọn họ chằm chằm,
còn bọn họ lại không coi ai ra gì chỉ chăm chú bỏ đồ vào túi, sau đó đi ra.
Trước mắt bao người Dung Tịch cầm tay Giải Ý, cùng hắn
sóng vai đi ra siêu thị, nhàn nhã đi về nhà.
Tâm tình Giải Ý rất tốt, vừa vào cửa liền nói: "Ta
đi vẽ đây."
Giải Ý rửa tay, đi vào phòng vẽ tranh, đem dụng cụ vẽ tranh
chuẩn bị cho tốt, liền ngồi vào trước giá vẽ. Tranh Hứa U hắn đã vẽ một phần rồi,
lúc này liền tiếp tục vẽ.
Ngày thu dương quang chiếu rọi, gian nhà được bao bởi một
tầng màu cam ấm áp, Giải Ý thích nhất bầu không khí này, rất nhanh nhập thần, hết
sức chăm chú mà vẽ.
Cuộc sống bỗng nhiên trở nên rất yên bình, tròn nửa tháng
đều không phát sinh bất ngờ gì nữa, Dung Tịch đúng giờ đi làm, Giải Ý ở nhà
chuyên tâm vẽ tranh. Xã giao thương nghiệp thường thường là Lộ Phi đi, Dung Tịch
đúng hạn về nhà làm cơm cho Giải Ý, cuối tuần thì càng ở mãi trong nhà, Giải Ý
nếu như muốn tiếp tục vẽ, y sẽ ở trong sân đọc sách, nếu như Giải Ý gác bút
không vẽ, y cùng hắn tản bộ, ngắm hoa hoặc ở nhà xem TV, nghe nhạc. Cuộc sống bọn
họ rất yên lặng, bất tri bất giác, ánh trăng bầu trời càng ngày càng tròn, càng
ngày càng sáng, vì vậy lúc này mới kinh hãi, đã sắp đến Trung thu rồi.
Giải Tư gọi điện thoại hỏi hắn, "Ca, Trung thu ngươi
có trở về không? Ba mẹ hỏi vài lần rồi, Trung thu ngươi có trở về nhà hay
không?"
Giải Ý suy nghĩ một chút, ôn hòa nói: "Ta sẽ cố sắp
xếp."
Giải Tư thở dài, "Ca, Trần tổng kia đã liên lạc với
ta, bảo ta làm cố vấn pháp luật cho công ty bọn họ, còn nói trong công ty đó
ngươi cũng có phân nửa cổ phần, ta đương nhiên đáp ứng. Ngươi hiện tại là theo
y cùng một chỗ phải không? Vậy ta đương nhiên không phản đối, bất quá, ba mẹ rất
lo lắng cho ngươi, ngươi xem ngươi có muốn dẫn y trở về gặp ra mắt ba mẹ
không?"
Giải Ý trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng nói: "Ta hỏi y
một chút rồi mới trả lời vậy."
"Vậy được rồi." Giải Tư do dự một chút, vẫn nhịn
không được, "Ca, ta nghe trong ý tứ của y, đối với ngươi quả thật rất tốt,
thế nhưng, nhà bọn họ hình như có điểm dính tới xã hội đen thì phải, ta nghĩ
ngươi đừng dính vào, sợ ngươi lại bị thương tổn nữa."
"Tiểu Tư, ta biết mà." Giải Ý mỉm cười,
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không dính vào đâu."
"Ừ, vậy được rồi." Giải Tư cũng không tiện nói
thêm nữa, "Ca, ngươi tranh thủ Tết Trung thu trở về đi, ngày nghỉ lễ quốc
khánh cũng ở đây luôn, ở chơi với ba mẹ vài ngày."
"Được." Giải Ý nghĩ đến tuổi tác của phụ mẫu đã
lớn, rốt cục hạ quyết tâm, mang Dung Tịch quay về Thượng Hải nghỉ lễ.
Dung Tịch trở về làm cơm tối, Giải Ý liền đứng ở cửa nhà
bếp, nói lại cuộc điện thoại của Giải Tư cho Dung Tịch nghe, "Trong khoảng
thời gian Tết Trung thu với quốc khánh có bận gì không? Nếu có thời gian, chúng
ta cùng nhau trở về nhà ăn tết đi, để phụ mẫu ta gặp ngươi một lần."
Trong thời gian Trung thu đến Quốc khánh bất quá chỉ cách
nhau có một cái cuối tuần, như vậy tính ra, thời gian ở Thượng Hải cũng không đến
nửa tháng, cũng không phải là không thể đi, Dung Tịch một bên nấu ăn một bên nhớ
về công tác đã an bài trong thời gian đó, sau đó quay đầu nhìn hắn, "Trung
thu phỏng chừng không được, ta còn phải gặp mấy khách nhân quan trọng, còn có một
đống xã giao, nếu không ngươi về trước, ta xong việc sẽ tới Thượng Hải, Quốc
khánh khẳng định cùng ngươi, cũng nhất định đi bái phỏng phụ mẫu ngươi, ngươi
xem được không?"
"Được." Giải Ý cười nói, "Vậy ta ngày mai
đặt vé máy bay."
Dung Tịch khoái trá gật đầu, tiếp tục nấu ăn.
Hai người cơm nước xong, liền cùng đi siêu thị tìm vài
món đặc sản Thượng Hải không có, mua không ít đồ làm quà tặng. Nhà ở Thượng Hải
cái gì đều có, bởi vậy Giải Ý chỉ mang theo va-li chứa lễ vật lên máy bay. Dung
Tịch đưa hắn đến sân bay, dọc theo đường đi đều nắm tay hắn, sau đó cùng hắn
đăng ký thủ tục. Hai người cũng không có vội vã nói "Hẹn gặp lại", mà
đứng một bên trò chuyện. Bởi vì thời gian xa nhau tới một tuần, bọn họ cũng
không đến nỗi lưu luyến không rời, chỉ thương lượng kế hoạch nghỉ lễ Quốc
khánh, lúc nào gặp phụ mẫu, Giải Ý có muốn nói trước với gia đình gì không,
...... Đến tận lúc đến giờ lên máy bay, Giải Ý mới vội vã qua cửa kiểm soát,
quay đầu lại cười phất phất tay với Dung Tịch, bước nhanh qua cửa.
Trở lại nhà ở Thượng Hải, hắn gọi công ty gia chính tới
quét tước nửa ngày mới thu thập sáng sủa sạch sẽ. Ngồi gần cửa sổ nhìn phong cảnh
hai bờ sông Phố, hắn gọi điện thoại ngay cho Dung Tịch báo bình an, sau đó gọi
điện thoại cho Giải Tư, cuối cùng mới gọi điện thoại cho phụ mẫu, hẹn ngày hôm
sau về nhà ăn cơm cùng mọi người.
Làm hết tất cả mọi việc, màn đêm đã phủ xuống, nhìn đô thị
phồn hoa nhất Viễn Đông lấp lánh những ánh đền, trong lòng Giải Ý bỗng nhiên
dâng lên một nỗi buồn không lời. Chỉ mới vừa chia ly nửa ngày, hắn đã bắt đầu
nhớ Dung Tịch rồi. Hắn đi tới thư phòng, lấy ra ảnh chụp Dung Tịch mà nhìn, nhẹ
nhàng vuốt ve dung nhan đã biến mất khỏi thế gian, bỗng nhiên xung động một trận,
cầm lấy điện thoại gọi.
Dung Tịch đang xã giao, khung cảnh ồn ào náo nhiệt. Thấy
là điện thoại Giải Ý, y tự nhiên không chút do dự tiếp ngay lập tức, hơn nữa lập
tức đi ra cửa phòng, đi tới một góc tương đối thanh tĩnh, ôn nhu mà kêu:
"Tiểu Ý."
Tâm Giải Ý bình ổn ngay lập tức, hắn nhìn ảnh chụp trên
bàn, nhẹ giọng nói: "Bỗng nhiên rất nhớ ngươi!"
Dung Tịch vốn có chút say, lúc này lập tức tỉnh táo lại,
dựa vào tường mỉm cười, "Ta cũng vậy, mới vừa đi ra khỏi sân bay đã nhớ
ngươi rồi."
Giải Ý cúi đầu cười cười, trong thanh âm tràn ngập vui sướng,
"Ngày mốt chính là Tết Trung thu, ngày mai ta phải về nhà thăm ba mẹ."
"Ừ, ngươi cứ dựa theo những gì đã bàn trước, nói
chuyện chúng ta cho hai vị lão nhân gia biết trước, để bọn họ chuẩn bị tư tưởng
một chút, thế ta mới có thể thuận lợi qua cửa được." Dung Tịch rất hài
lòng, "Tiểu Ý, chờ ta, rất nhanh ta sẽ tới bên ngươi."
"Được." Giải Ý ôn nhu nói, "Ngươi uống ít
rượu một chút, chú ý thân thể."
"Đã biết." Thanh âm Dung Tịch cũng rất nhẹ, giống
như thì thầm.
Giải Ý ngồi ở chỗ kia, trên mặt tiếu ý tiệm nùng, lại
không thèm nói lại. Dung Tịch đứng ở nơi đó, nhìn hoa văn chạm trổ trên tường
trước mặt, cũng không nói nhiều. Hai người trầm mặc, nhưng không ngắt điện thoại,
hô hấp phảng phất đã trao đổi thiên ngôn vạn ngữ.
Qua thật lâu thật lâu, Giải Ý mới nhẹ giọng nói:
"Ngươi cứ làm việc đi."
"Ừ." Dung Tịch ôn nhu nói, "Ngươi sớm nghỉ
ngơi một chút."
Giải Ý đáp ứng y, lúc này mới lưu luyến buông tai nghe.
Một đêm đó, hắn ngủ rất an ổn.
Ngày thứ hai trở lại nhà phụ mẫu, tinh thần hắn rất tốt,
khí sắc trên mặt cũng tốt, khiến phụ mẫu cùng đệ đệ hắn nhìn thấy đều rất yên
tâm.
Giải Tư lặng lẽ nói với hắn: "Ca, chỉ cần y có thể
cho ngươi hài lòng như thế, ta cũng sẽ không tính toán bối cảnh nhà y nữa. Những
thứ này đều là phù vân cả, hạnh phúc của ngươi là quan trọng nhất."
Giải Ý vỗ nhẹ nhẹ vai đệ đệ, sau đó nhìn phụ mẫu cười cười
thẳng thắn nói, "Ba, mẹ, ta quen được một người...."
Phụ mẫu trước sau như một mà ủng hộ quyết định của hắn, đồng
thời không hỏi tình huống đối phương, chỉ cần hắn thích, vô luận đối phương là
ai bọn họ đều nguyện ý tiếp thu. Giải Ý báo cáo lại tình huống của vị Trần Ức
Dung này, chỉ là bỏ bớt đi thân thế cùng một lần kết hôn của y, để tránh phụ mẫu
phiền lòng. Phụ mẫu hắn nghĩ bạn trai mới thật không sai, mặc dù thân phận địa
vị hiện tại so ra kém xa Dung Tịch trước kia, nhưng có thể quan tâm chiếu cố hắn
hơn cả Dung Tịch, bọn họ lại chẳng tham vinh hoa phú quý gì, đương nhiên nghĩ
người như vậy cùng nhi tử cùng một chỗ trái lại rất tốt. Nghe nhi tử nói người
yêu hắn sẽ bái phỏng gia đình vào lễ Quốc khánh, hai vị lão nhân đều thật cao hứng.
Ngày này trôi qua rất vui vẻ, Giải Ý ở chơi trong nhà tới
tận khuya mới về. Vừa ra khỏi nhà phụ mẫu chuyện đầu tiên hắn làm là gọi điện
cho Dung Tịch, nhưng máy bận, điện thoại di động Dung Tịch vẫn tắt máy, điều
này làm cho điều này làm cho Giải Ý rất buồn bực. Điện thoại di động Dung Tịch
24/24 đều luôn mở, trừ phi hư hao hoặc hết pin mà không có pin dự phòng, nhưng
loại tình huống này rất ít. Trước đây Dung Tịch vô luận bận rộn cỡ nào, mỗi
ngày đều gọi điện nói chuyện với hắn, hiện tại càng lúc càng nhiều, không có khả
năng không nạp điện được.
Hắn ngồi trên xe Giải Tư, không gọi được cho Dung Tịch
nhưng hắn cũng không tra hỏi khắp chốn mà kiên trì chờ tới nhà rồi tính.
Giải Tư hăng hái bừng bừng kể ra dự định lễ Quốc khánh định
đi nơi nào chơi, thuận tiện trưng cầu ý kiến ca ca. Giải Ý nghĩ kế hoạch của cậu
thật nhiều, một hồi muốn đi Âu Châu, một hồi nghĩ đến Tây Tạng, thiên nam hải bắc
hoàn toàn không có chủ ý gì cả, không khỏi lắc đầu, "Ngươi hỏi Alice trước
đi, có cần dành thời gian về Singapore thăm phụ mẫu cô ấy không?"
"Đương nhiên phải đi rồi, bất quá khó có dịp ngươi
trở về." Giải Tư có chút luyến tiếc, "Ta muốn ở chung với ngươi ít
lâu."
Giải Ý rất cảm động, đưa tay xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng
nói: "Chờ công ty chúng ta ở bên kia bình ổn vận hành, ta có thể quay về
Thượng Hải ở một thời gian, sau này tụ hội chung với nhau nhiều một chút. Alice
nhiều năm tại Thượng Hải, nếu có ngày nghỉ, ngươi nên về gia đình vợ."
"Ừ, tốt." Giải Tư ngoan ngoãn gật đầu,
"Ca, ta nghe lời ngươi."
Giải Ý khen ngợi mà xoa đầu cậu một lát rồi mới thu tay về.
Giải Tư dừng xe trước cửa, nhìn hắn xuống xe đi vào, lúc này mới quay đầu rời
khỏi đó.
Giải Ý vừa vào nhà, lập tức cầm điện thoại gọi điện thoại
di động của Dung Tịch. Vẫn tắt máy, hắn nhíu mày, gọi cho Lộ Phi.
"Alô, Ý ca." Thanh âm Lộ Phi có chút khác thường.
Giải Ý mẫn cảm hỏi: "Ta liên lạc Dung ca không được,
xảy ra chuyện gì?"
Lộ Phi chần chờ một hồi mới nói: "Hôm nay công ty đặt
hàng một nhóm hộp bánh Trung thu, chuẩn bị tặng cho đối tác. Có hơn mười phần
cho lãnh đạo, đương nhiên không thể để mấy cấp dưới đưa đi, phải do Dung ca hoặc
Trần lão đại tự mình đưa. Trên đường bọn họ bị cảnh sát chặn lại, tra ra trong
mấy hộp bánh có thuốc phiện, số lượng không ít. Hiện tại hai người đều bị nhốt
tại hình cảnh đội, Tam ca đang nghĩ cách đem người vớt ra, nếu như một thời
không làm được, sẽ đưa vài huynh đệ đi vào, bảo vệ đại ca cùng Dung ca, tuyệt
không để cho bọn họ bị hại. Ta hiện tại đang ở Trần trạch, hiện nay còn không
có xác thực tin tức."
Giải Ý đờ ra ngay tại chỗ, chỉ cảm thấy trái tim đập bịch
bịch, đập đến mức xương ngực cũng mơ hồ phát đau. Hắn nắm chặt tai nghe, nỗ lực
hít sâu, trấn tỉnh bản thân.
Lộ Phi dường như nhận ra được tâm tình hắn, lập tức nói:
"Ý ca, ngươi yên tâm, có ta ở đây, tuyệt không để Dung ca có bất luận nguy
hiểm gì. Ta cũng an bài mấy người huynh đệ, chuẩn bị sai luật gì đó, đưa vào
hình cảnh đội. Mặt khác, ngày mai ta sẽ gọi điện thoại cho mấy người bằng hữu,
để cho bọn họ bắt chuyện với bên nay, không để Dung ca ở bên trong bị hại gì
đâu. Về phần bước tiếp theo, chúng ta cần rõ nội tình mới có thể khẳng định.
Dung ca cùng Trần lão đại rốt cuộc là bị ai hãm hại, mục đích là cái gì, cái
này rất quan trọng, chúng ta đang tiến hành, rất nhanh sẽ tra ra manh mối."
Tuy rằng Lộ Phi kiệt lực an ủi, nhưng tâm Giải Ý vẫn đang
rất hoảng, cổ họng khô rát, cảm giác hít thở không thông. Hắn dùng sức hít một
hơi, nỗ lực khống chế tâm tình bản thân, chậm rãi nói: "Ngày mai ta sẽ trở
lại."
Tới sân bay đón Giải Ý chính là Lộ Phi, y thần tình ngưng
trọng, không giả vờ an ủi cũng chẳng biết cách nào an ủi, vừa lên xe đã đem hết
sự tình hiện tại nói cho hắn.
Bánh trên xe Dung Tịch cùng Trần Trí Phàm bị kiểm tra rồi
phát hiện có chứa một lượng lớn ma túy, trọng lượng chừng 1kg, hoàn toàn đủ để
cả hai bị phán tử hình. Hình cảnh đội trước đó nhận được điện báo, chu đáo chặt
chẽ bố trí, chặn xe họ lại trên đường, nhân chứng vật chứng đủ cả. Bị bắt ngoài
hai vị Trần gia công tử ,còn có tài xế, bảo vệ tổng cộng sáu người, hiện tại đã
bị hình sự giam giữ, tất cả đều trong trại tạm giam.
Vì phòng thông cung, bọn họ bị tách ra, cùng với một ít tội
phạm hiềm nghi không biết giam cùng một chỗ. Trần Tam sợ bọn họ bị hãm hại
trong tù, bảo rất nhiều huynh đệ phân ra vài nhóm phạm tội bị bắt để vào trại tạm
giam. Trần gia bọn họ ở chỗ này kinh doanh nhiều năm, thụ đại căn thâm, chỉ cần
có huynh đệ đi vào, liền có biện pháp đưa đến bên người Trần Trí Phàm cùng Dung
Tịch, nghiêm mật bảo vệ, cho nên hiện tại bọn họ vẫn an toàn không cần lo lắng.
Hiện nay bọn họ chủ yếu là làm hai việc, một là hoạt động
toàn diện, hy vọng có thể tìm người bảo lãnh cứu người ra trước, hai là tìm người
vu khống với hình cảnh, tìm ra kẻ phía sau hãm hại hai vị Trần gia công tử.
Hắn thần tình lãnh tĩnh, thanh âm trầm ổn, tâm tình Giải
Ý rất mau yên ổn lại. Nghe Lộ Phi nói xong, hắn nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại
có thể thăm bọn họ hay không?"
Lộ Phi khẽ lắc đầu, "Chỉ có luật sư có thể."
Giải Ý nhãn tình sáng lên, "Ta gọi đệ đệ ta lại
đây." Nói xong liền lấy điện thoại gọi ngay.
Lộ Phi đè tay hắn, cúi đầu nói: "Ý ca, đây là án
hình sự, đệ đệ ngươi am hiểu là án dân sự, tốt nhất đừng dính vào."
"Đúng." Giải Ý lập tức phản ứng lại,
"Ngươi nói đúng, ta quá hoảng hốt rồi, cân nhắc không chu toàn."
Lộ Phi lý giải mà vỗ vỗ hắn, "Trần gia có luật sư
chuyên dụng, mấy vụ nộp tiền bảo lãnh gì đó rất lành nghề, nhân mạch tại bản địa
cũng tương đối rộng, rốt cuộc cũng là lão đại địa phương. Luật sư đi gặp Trần
lão đại cùng Dung ca, trở về nói hai người ở bên trong cũng không có khó khăn
gì, lúc thẩm vấn thì đều bảo trì trầm mặc, một chữ cũng không nói. Hiện nay xem
ra, tình huống đối với chúng ta có lợi, bọn họ chưa từng đụng tay vào mấy hộp
bánh, mua bánh, xếp bánh đều là do bộ hành chính cùng bộ quan hệ xã hội công ty
làm, đồ để ở sau xe, lúc đó người trên xe cũng không có chạm qua, hộp bánh
trong trong ngoài ngoài đều không có vân tay của họ, bởi vậy không có chứng cứ
nói họ buôn lậu thuốc phiện, viện kiểm sát cũng không có khả năng tiếp nhận án.
Hiện tại chúng ta cần phòng chính là đột nhiên xuất hiện chứng cứ mới, mà người
hãm hại bọn họ biết tình huống này xong, rất khả năng lại chế tạo thêm một số
chuyện gì nữa, đây đều là phải đề phòng cả."
Giải Ý cũng hiểu pháp luật, hiện tại pháp viện thẩm tra xử
lí án kiện đều dùng từ "Hiềm nghi phạm tội", nếu như không có chứng cứ
xác thực không thể định tội, vậy tội danh Trần Trí Phàm, Dung Tịch cùng những bảo
vệ, tài xế này sẽ không thành lập. Ngay từ đầu hắn lo lắng cũng không phải khởi
tố, mà là sợ bọn họ bị nhốt vào trại thì bị hại, hiện tại nếu nguy cơ này cũng
đã bị khai trừ thì hắn liền thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh
hơn.
Suy nghĩ một hồi, hắn nhẹ giọng hỏi: "Công ty thế
nào? Hiện tại do ai trấn giữ?"
"Nghiệp
vụ không bị ảnh hưởng quá lớn, nhân tâm có chút hoảng sợ. Phàm là người đụng
tay vào các hộp bánh đều bị mang lên hình cảnh đội thẩm vấn, có một số người bị
tạm giữ, việc này khiến cho tổng bộ tập đoàn có chút lo lắng, đã có người lục tục
đệ đơn từ chức, nhưng chúng ta chưa chấp thuận ai cả. Ta đã triệu tập cuộc họp
toàn thể công nhân công ty, nói cho bọn họ, lão bản bị người khác hãm hại, hiện
nay tình hình chưa rõ thực hư, ai muốn đi, người đó hiềm nghi lớn nhất. Hiện tại
không ai đòi đi nữa cả, vẫn yên ổn đi làm, chỉ là hiệu suất công việc rất tệ.
Người ở mấy công ty nhánh khác còn hoàn hảo, bởi vì bọn họ không liên quan gì đến
việc này, cho nên tâm tình rất ổn định, các hạng mục đều từng bước từng bước mà
làm." Lộ Phi khẽ nhíu mày, "Ta mời Tam ca vào công ty tọa trấn, nhưng
hắn không muốn, nói đại ca kinh doanh nhiều năm như vậy, công ty đều là trong sạch
cả, bây giờ hắn lại chưa hoàn toàn tẩy trắng, tốt nhất không tham dự vào, miễn
cho sau này lại mang đến phiền phức cho công ty. Hắn bảo ta quản công ty trước
đã, nhưng ta muốn theo dõi vụ án tìm cách cứu viện Dung ca, thực sự không có
tinh lực lo chuyện công ty. Ý ca, ngươi nếu tới, có thể quản lý công ty trước
đã hay không?"
Nếu
như là trước đây, Giải Ý khẳng định không muốn nhúng tay sự vụ công ty Trần
gia, nhưng Lộ Phi nói rất đúng, việc quan trọng nhất hiện nay là đem Dung Tịch
cùng Trần Trí Phàm ra ngoài, tuy rằng năng lực Trần Tam cùng tình huynh đệ Trần
Trí Phàm, Dung Tịch không cần hoài nghi, nhưng không có người một nhà nhìn công
ty cũng rất lo lắng. Trợ lý Trần Tam cùng Trần Trí Phàm tuy rằng có khả năng,
nhưng chưa đủ bản lĩnh ngăn chặn nhân viên quản lý cao cấp của tổng bộ tập đoàn
cùng tổng giám đốc các công ty nhánh, mà thân phận Giải Ý là bạn đời của Dung Tịch,
từ tình từ lý mà nói càng thích hợp ngồi lên cái ghế chủ tịch văn phòng.
Nhiều
lần suy ngẵm, Giải Ý liền gật đầu, "Được, ta đi quản lý chuyện công ty,
ngươi nghĩ biện pháp lấy được giấy trao quyền ủy thác của Trần Trí Phàm, nếu
không ta cũng hết cách làm việc."
"Được."
Lộ Phi lập tức gật đầu, "Chúng ta tới Trần trạch gặp Tam ca trước cùng hắn
nói chuyện. Ta đã kiến nghị với hắn, mời ngươi tạm quản công ty, hắn rất cao hứng,
lập tức đồng ý ngay. Ngươi vừa nghe tin tức lập tức trở về, việc này khiến hắn
cùng các huynh đệ khác rất hài lòng, cho rằng ngươi rất có nghĩa khí, đáng giá
tín nhiệm."
"Ừ."
Ấn tượng Giải Ý đối với Trần Tam cũng rất tốt, nghe đến đó, mới rốt cục nở nụ
cười một chút, "Rất nhiều năm trước đây, ta đã từng cho rằng cuộc đời
thương nghiệp của mình đã tới tận cùng, không nghĩ tới lại có một ngày trọng
thao cũ nghiệp, bất quá, dù không phải sự nghiệp của bản thân ta, vì Dung ca,
ta cũng sẽ đem hết toàn lực mà làm."
“Nhiều
năm trước đây" mà hắn nói, Lộ Phi một mực theo bên người hắn, tự mình trải
nghiệm qua, tất nhiên hiểu được. Lộ Phi khe khẽ thở dài, thanh âm rất thấp,
"Nếu như Dung ca biết thế, nhất định rất đau lòng."
Lúc
xưa những chuyện bị buộc đến sơn cùng thủy tận này, Dung Tịch chỉ là biết đại
khái, chi tiết vẫn không rõ ràng lắm, Giải Ý cũng chưa từng nói qua. Dung Tịch
không hỏi, Lộ Phi đương nhiên cũng sẽ không đa sự đi nói cho y, hiện tại hồi tưởng
lại, Lộ Phi không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, nhưng Giải Ý lại không
hề để tâm đến những chuyện xưa nữa.
Trải
qua cái chết của Dung Tịch cùng sự sống lại ly kỳ của y, những chuyện quá khứ,
ân oán thị phi này từ lâu đã như mây như khói, căn bản bé nhỏ không đáng kể.
Xe chạy
đến Trần trạch, Lộ Phi mang theo Giải Ý đi vào phòng khách. Bên trong tụ tập rất
nhiều người, nhìn thấy bọn họ liền khom người cúi chào, kêu “Phi ca”, "Ý
ca". Giải Ý trầm ổn mà gật đầu thăm hỏi bọn họ, theo Lộ Phi vào thư phòng
trên lầu.
Thương
thế của Trần Tam còn không có khỏi hẳn, nhưng hành động không có trở ngại, chỉ
là sắc mặt tái nhợt, không thể vận động kịch liệt, càng không thể cùng người động
thủ. Hắn ngồi ở bàn làm việc, cùng hai trung niên nam tử thương lượng sự tình.
Giải Ý cùng Lộ Phi đi tới cửa thì không gặp phải sự ngăn cản gì, hai người
huynh đệ thủ ở bên ngoài cung kính mà nói: "Tam ca đã nói rồi, hai người vừa
đến thì cứ vào ngay", lập tức thay họ mở cửa.
Giải
Ý khẽ gật đầu với bọn họ, nhẹ giọng nói: " Cảm ơn." sau đó đi vào.
Nhất
cử nhất động lúc này của hắn đều mang theo một cổ khí thế lãnh liệt, không còn
có cái loại ôn hòa cùng đạm bạc như trước kia, khiến hai người huynh đệ mỗi
ngày theo Trần Tam đều sửng sốt, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Giải
Ý cùng Lộ Phi đi vào trong phòng, Trần Tam thấy thế liền cười nói: "Tiểu
Ý, nhanh như vậy đã tới, có mệt hay không? Mau ngồi."
Giải
Ý kêu một tiếng "Tam ca", liền ngồi vào sofa bên cạnh. Bởi vì có những
người khác ở đây nên hắn không thể tùy tiện mở miệng hỏi, chỉ trầm mặc ngồi ở một
bên, nhìn Lộ Phi pha cho mình một ly trà.
Trần
Tam chỉ chỉ hai nam nhân kia, nói với hắn: "Viên luật sư, Triệu luật sư,
sáng nay họ đã đi gặp đại ca ta cùng Tiểu Dung, đã đem giấy ủy quyền đưa ra, là
giấy toàn quyền ủy thác, ngươi không có bất cứ hạn chế gì trong khi làm chuyện
trong công ty cả."
Giải
Ý hạ người một chút cám ơn hai luật sư, "Cảm ơn, khổ cực rồi."
"Giải
tiên sinh đừng khách khí." Viên luật sư lấy giấy ủy quyền do Trần Trí Phàm
tự tay viết, tự tay đống dấu từ bao ra cho hắn, "Đại công tử muốn chúng ta
nói cho Giải tiên sinh, trong khoảng thời gian y không ở, công ty toàn bộ giao
cho ngươi, xin nhờ ngươi cả."
"Nhờ
các vị chuyển cáo đại công tử, ta sẽ đem hết toàn lực ra cố gắng." Giải Ý
nhìn thoáng qua giấy ủy quyền, liền giao cho Lộ Phi, trầm ổn nói, "Những
chuyện khác ta có thể không biết, nhưng chuyện quản lý công ty đã có sách lược,
xin đại công tử yên tâm."
Hai vị
luật sư đáp ứng, đứng dậy cáo từ, liền rời khỏi Trần Trạch.
Tiễn
hai người luật sư ra khỏi cửa thư phòng, Trần Tam liền trở lại, đưa tay ôm Giải
Ý, cười thoải mái: "Đừng lo lắng, ta tuyệt không để huynh đệ của mình bị tổn
thương." Thanh âm Trần Tam rất ôn hòa, lại tràn ngập lực lượng không thể
kháng cự.
Giải
Ý cũng cười, nhẹ nhàng mà nói: "Ta biết."
Trong văn phòng, Giải Ý ngồi đủ một giờ mới đi vào trạng
thái chuyên tâm. Hắn rời khỏi thương giới đã lâu lắm rồi, nhàn tản nhiều như vậy,
trải qua một phen chỉnh lý tâm tư ngồi vào bàn làm việc, không phải chuyện dễ
dàng gì, cũng may vẽ tranh cũng là một công việc cần an tĩnh, hắn chưa từng trở
nên nóng tính bao giờ, bởi vậy rất nhanh khôi phục lại tâm tình kinh doanh khi
xưa.
Một giờ đó, hắn cũng không phải ngồi một người, Lộ Phi an
vị tại đối diện bàn lớn, trầm mặc cùng hắn. Một giờ sau, Giải Ý nói với y:
"Được rồi, giới thiệu cho ta một chút tình huống công ty."
Lộ Phi với việc này từ lâu thành thục vô cùng, kể lại rõ
ràng. Giải Ý ngưng thần nghe xong, hỏi mấy vấn đề, sau đó để y triệu tập các quản
lý toàn bộ tập đoàn, bao quát cả tổng bộ tập đoàn cùng các công ty nhánh.
Phòng họp lớn công ty đã thật lâu chưa dùng qua, các quản
lý cao cấp của tổng bộ cùng công ty nhánh rất lâu chưa từng họp hành trong một
nơi thế này, tuy rằng tình thế có chút nghiêm trọng, nhưng cùng một chỗ vẫn là
chuyện trò vui vẻ, cũng không có quá mức sầu lo.
Lộ Phi thấy nhân viên đều đến đông đủ, liền đến văn phòng
chủ tịch báo cho Giải Ý. Giải Ý đứng dậy đi ra ngoài, vững vàng đi qua lối đi
dài vào phòng họp.
Hôm nay hắn mặc chính trang, vô luận là hàng hiệu âu phục
xanh đậm hay áo sơmi, cravat, nút tay áo, từng chi tiết đều không chê vào đâu
được, nhất thời phụ trợ khí thế sắc bén nghiêm nghị của hắn, không còn có khí
chất ôn hòa thanh nhã như khi mặc đồ thường ngày xưa. Hắn vừa xuất hiện, phòng
họp vốn ồn ào nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người khiếp sợ song song không tự
chủ được mà dâng lên một tia ngưỡng mộ.
Giải Ý ngồi vào ghế chủ tịch, nhìn quét một lần qua mỗi
người trong hội nghị, trầm ổn mà nói: "Hai vị Trần tổng vì có chuyện tạm
thời không thể quản lý công ty, toàn quyền ủy thác ta phụ trách sự vụ công ty,
từ ngày hôm nay, do ta đảm nhiệm chủ tịch cùng tổng tài tập đoàn, giấy ủy thác
vị trí của Trần tổng sẽ được photo copy, sau khi cuộc họp kết thúc sẽ phát ra
cho từng công ty, từng phòng ban."
Mọi người không nói một câu, vô luận trong lòng nghĩ cái
gì, biểu hiện ra đều rất nghiêm túc.
Giải Ý nói tiếp: "Ta là Giải Ý, tin tức liên quan đến
ta rất nhiều, mọi người chỉ cần lên mạng tìm sẽ ra một đống lớn, các ngươi muốn
thế nào tìm thông tin cũng được, thế nhưng không được nghị luận tại công ty, lại
càng không cho bịa chuyện. Thân phận hiện tại của ta là hoạ sĩ, nhiếp ảnh gia,
nhưng trước đây cũng điều hành công ty, kinh thương nhiều năm, các văn phòng đừng
ở trước mặt ta đùa giỡn. Nếu có ai ở đây nhân lúc đặc biệ này mà cố ý gây sự
hay ăn cây táo, rào cây sung, ta nhất định không khách khí với hắn." Thanh
âm hắn thủy chung không nhanh không chậm, nhưng ngôn từ bén nhọn, mỗi người
nghe đều chấn động trong lòng, cũng không dám khinh thường.
Giải Ý lại quét mắt qua mọi người một lần nữa, sau đó hỏi:
"Các vị có vấn đề gì đều có thể nói, nếu như là công sự, hay nhất đến văn
phòng ta nói. Lộ Phi là trợ lý của ta, các ngươi có thể tới chỗ y hẹn trước thời
gian, căn cứ sự tình nặng nhẹ an bài."
Những quản lý cao cấp này nhìn nhau một hồi rồi rốt cuộc
có một nữ quản lý rụt rè hỏi: "Nghe nói hai vị Trần tổng xảy ra chuyện, bị
cục cảnh sát bắt, là thật sao?"
"Bọn họ là được mời trợ giúp điều tra." Giải Ý
rất bình tĩnh, "Chuyện vụ án không liên quan đến họ, họ rất nhanh sẽ về."
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra dáng
cười, đều nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Thần tình Giải Ý cũng hòa hoãn một ít, lời nói ra vẫn hữu
lực như thường, "Mọi người yên tâm, Trần thị rễ sâu lá tốt, mưa to gió lớn
gì đều đã trải qua, không dễ dàng hạ gục như vậy. Trong khoảng thời gian Trần tổng
không ở đây, hy vọng mọi người vẫn thủ vững cương vị, làm tốt chuyện của mình.
Hiện nay công ty xác thực gặp phải một ít ngăn trở, làm một thành viên trong
công ty, chúng ta phải cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này. Người muốn đi ta
sẽ không giữ lại, mà mỗi công nhân có thể cùng công ty đồng cam cộng khổ ta sẽ
đều nhớ kỹ, Trần tổng cũng sẽ nhớ kỹ."
Ánh mắt hắn kiên nghị, cả người đều rạng rỡ sinh quang,
khiến tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, không hẹn mà cùng gật đầu, "Giải
tổng yên tâm, chúng ta nhất định cùng công ty đồng cam cộng khổ, sẽ không lâm
trận bỏ chạy."
"Rất tốt, ta cảm ơn mọi người." Giải Ý đứng dậy,
"Cứ như vậy đi, hiện tại tan họp, người muốn tìm ta bàn công tác mời hẹn
trước với Lộ Phi." Nói xong, hắn liền đi ra ngoài, trực tiếp về văn phòng.
Tướng mạo hắn tuấn mỹ, cử chỉ tiêu sái, nói mấy câu liền
biểu đạt ra phong cách bản thân thẳng thắn, lưu loát, nhất thời đều khiến những
nhân viên nồng cốt trong công ty như uống được một viên thuốc an thần. Chờ hắn
rời khỏi, rất nhiều người đều vây quanh Lộ Phi, yêu cầu mau chóng hướng tổng
tài hội báo công tác.
Giải Ý ngồi ở trong văn phòng, đem tất cả văn bản Lộ Phi
đặt trên bàn nhất nhất mở ra, từng phần từng phần tỉ mỉ xem qua, sau đó gọi điện
thoại cho văn phòng trợ lý chủ tịch, "Mời ba vị tổng sư vào văn phòng
ta."
Rất nhanh, tổng kỹ sư, tổng kế toán viên cao cấp, tổng
kinh tế sư liền đi tới văn phòng hắn. Ba vị đều là trung niên nam tử, lão luyện
thành thục, rất lễ phép với hắn. Giải Ý mời bọn họ ngồi xuống, cùng bọn họ thảo
luận hạng mục chủ yếu, tình huống tài chính cùng tình hình kinh doanh công ty
hiện nay. Ba vị chuyên gia vốn cho rằng hắn bất quá là nghệ thuật gia phụ thuộc
vào Trần tứ công tử, không nghĩ tới trong phòng họp hắn thật không loạn ngôn mà
ăn nói rất lành nghề, nhìn vấn đề cũng rất nhạy cảm, không khỏi tinh thần rung
động, chuyên tâm cùng hắn thảo luận sự tình.
Trần thị hiện tại hành nghiệp lớn nhất là bất động sản, hầu
như chiếm đến tám phần mười tài chính tập đoàn, bởi vậy đây là phần quan trọng
nhất, Giải Ý chủ yếu làm cũng là hạng mục bất động sản, vô luận là xây dựng hay
buôn bán đất, đang xây hay chưa xây đều nắm bắt rõ ràng tỷ mỷ, giải quyết sự
tình rất đúng lúc.
Dần dần, ba vị tổng sư phát hiện, nói tới hạng mục bất động
sản dù là thiết kế quy hoạch, thiết kế lâm viên, thiết kế nội thất, Giải Ý còn
chuyên nghiệp hơn cả Trần gia lưỡng vị công tử, tổng kỹ sư rất hưng phấn, từ
trong văn phòng mình mang ra một đống bản vẽ, cùng Giải Ý thảo luận hăng say vô
cùng. Vì thế tổng kỹ sư đối với hắn đầy tán thưởng.
Vừa sửa chữa thiết kế vừa nghĩ đến nguồn vốn tài chính sẽ
phát sinh biến hóa, vì vậy Giải Ý yêu cầu tổng kế toán viên cao cấp ước định ra
khoản vốn bỏ ra, sau đó mở hội thảo.
Bọn họ nói hừng hực khí thế, Lộ Phi đẩy cửa tiến đến, nhẹ
giọng nói: "Giải tổng, Viên tổng của bất động sản Quảng Hạ tới, muốn cùng
ngươi bàn chuyện hợp tác hạng mục."
Giải Ý ngẩng đầu nhìn y, "Trước đó có hẹn trước
không?"
"Có." Lộ Phi gật đầu, "Đã có hẹn sẵn với
Trần tổng lúc trước rồi."
"Tốt lắm, mời cô ấy vào." Giải Ý nói, rồi cười
cười với ba vị tổng sư, "Vậy hôm nay nói đến đây thôi, các ngươi trở về
đem tất cả những chuyện này nghĩ kỹ, ngày mai chúng ta tiếp tục."
Ba người cùng nhau đáp ứng, khoái trá đứng dậy rời khỏi
phòng.
Lộ Phi dẫn theo Viên Hân tiến đến, Giải Ý cười bắt tay với
cô, ôn hòa nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên ta nhậm chức, có chút rối, xin
Viên tổng thứ lỗi."
"Giải tổng khách khí rồi." Viên Hân vẻ mặt vui
sướng, "Ta đã nghe Lộ tổng nói qua, Trần tổng toàn quyền ủy thác Giải tổng
phụ trách sự vụ công ty, thật sự là quá tốt. Có thể cùng Giải tổng hợp tác, ta
rất vinh hạnh."
"Viên tổng quá khen." Giải Ý nhìn Lộ Phi bưng một
ly trà để trước mặt Viên Hân, lúc này mới trở lại chuyện chính, "Viên tổng
vốn là muốn cùng Trần tổng nói chuyện gì?"
Viên Hân sảng khoái mà nói: "Chẳng biết Giải tổng có
biết mảnh đất khu phố trung tâm hay không, ta dự định cùng Trần thị liên hợp,
cùng nhau lấy khu đất. Mảnh đất đó giá trị rất cao, khẳng định phát triển rất tốt,
tài chính ta thực lực chưa đủ, hạng mục Trần tổng đầu tư tương đối nhiều,
phương diện tài chính phỏng chừng cũng có chút không thể làm, cho nên ta tìm Trần
tổng, y đáp ứng cân nhất rồi. Hiện tại mảnh đất đó sắp được mang ra bán, cho
nên ta nghĩ thương lượng một chút với các ngươi."
"À." Giải Ý gật đầu, "Trước hết ta phải
xem xét tư liệu mảnh đất đó cái đã, nếu không không thể quyết định."
"Được!" Viên Hân rất thẳng thắn, "Vậy ta
ngày mai trở lại, cho Giải tổng thời gian một ngày đêm, hẳn là có thể nắm bắt
rõ ràng chứ?"
"Cám ơn Viên tổng." Trên mặt Giải Ý dẫn theo
vài phần cảm kích, "Nếu như Viên tổng cho phép, ngày mai ta mời Viên tổng
ăn điểm tâm được chứ?"
Viên Hân thật cao hứng, "Đã được Giải tổng mời, vậy
ta cung kính không bằng tuân mệnh."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét