Đó là ngày thứ hai. . . . . .
Trương Bình dọc đường đi liên tục bẻ ngón tay răng rắc. Hoàng
Phủ Kiệt bị y hù cho thối lui chỉ sợ bị đánh.
Trương Bình mặt không thèm rửa, cứ giữ nguyên khuôn mặt đầy bùn
trở về Thụy hoa cung.
Người hầu bên trong nhìn thấy liền chạy đi bẩm báo cho Hồng Tụ.
Còn chưa đi đến cửa tiểu viện, chợt nghe phía sau có người quát:
“Trương Bình, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Trương Bình quay đầu lại, Hoàng Phủ Kiệt cũng yên lặng xoay
người.
“Đã có chuyện gì? Ngươi như vậy sẽ làm nương nương mất mặt!”
Hồng Tụ lớn tiếng khiển trách.
“Bịch!” Trương Bình tức khắc quỳ xuống, dụi dụi đôi mắt đỏ
:”Hồng Tụ đại nhân!”
Vẫn còn là thiếu niên nên giọng nói trong vắt, hơn nữa giọng
điệu ủy khuất vì thế mà thành ra có chút yếu đuối, vừa nghe đã có cảm giác tiểu
thái giám này muốn nói ra suy nghĩ của chính mình.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Hồng Tụ tuy chất vấn nhưng trong lòng kỳ
thực cũng đoán được, tám phần mười là các điện hạ trêu chọc Tứ hoàng tử cũng
không quên chỉnh luôn cả nô tài. Bất quá nàng không biểu hiện ra mình biết hoặc
làm gì đó, không nghĩ tới vừa hỏi, thiếu chút nữa đã phải hít mạnh một hơi
khiến phổi muốn nổ tung.
“Nô tài không dám giấu diếm đại nhân, nô tài cũng không dám mong
Hồng Tụ đại nhân làm chủ cho nô tài nên nô tài không dám nói.” Trương Bình dập
đầu nói, giọng có phần nghẹn ngào.
“Nói, dù có chuyện gì ta tuyệt sẽ không trách ngươi.” Hồng Tụ
thấy hắn như vậy càng tỏ ra hiếu kỳ. Nhìn lại Trương Bình đứng dậy cạnh Tứ
hoàng tử, bộ dạng vẫn như cũ nhưng thoạt nhìn dường như có điểm nhẹ nhõm hơn
bình thường.
Trương Bình lau lau mắt, nước mắt chẳng biết có chảy hay không
chảy, nhưng y một mực lau, trên mặt càng lộ ra vẻ chân thật.
“Hồng Tụ đại nhân, người nghe nô tài nói. Nô tài nghe đại nhân
phân phó buổi trưa mang cơm cho điện hạ, kết quả vừa tới Thái học viện nhìn ra,
phát hiện điện hạ đang quỳ làm ngựa cho Lục hoàng tử điện hạ cưỡi lên, vừa cưỡi
vừa nói. . . . . .”
“Nói sao?” Hồng Tụ nhíu mày, nghĩ thầm tìm người thành thật cũng
có điểm bất hảo, không đoán ra nổi ý tứ của nàng.
“Lục điện hạ nói. . . . . . Tứ điện hạ chỉ có thể làm ngựa cho
hắn, còn nói Hiền phi nương nương với mẫu thân hắn không xứng tầm. . . . . .”
“Cái gì ?!” Hồng Tụ giận dữ.
Trương Bình không ngừng dập đầu, “Hồng Tụ đại nhân tha mạng, lời
này đều không phải nô tài nói. Là Lục điện hạ nói ra. Nô tài xông lên ngăn lại,
kết quả bị người hầu của Đại hoàng tử điện hạ cản trở, Đại hoàng tử điện hạ hỏi
nô tài là người của cung nào, nô tài thành thực trả lời, còn thỉnh Đại điện hạ
thuyết Lục điện hạ xuống khỏi người Tứ điện hạ. Đại điện hạ lại nói.. . . . .”
Hồng Tụ phẫn nộ trừng mắt nhìn y, cũng không rõ đương giận ai.
Trương Bình mặc kệ nàng biểu tình ra sao, hít một hơi nói rằng:
“Đại điện hạ nói: ngươi chỉ là một người tiểu thái giám mà dám
ăn nói như vậy với bản điện, ngay cả Hiền phi nương nương thấy bản điện cũng
phải dập đầu vấn an. Ta dạy dỗ Tứ hoàng tử thì sao? Người trong cung, bản điện
muốn sát ai thì sát! Đại điện hạ nói đến đây thì một thiếu niên kéo cẩm y,
thiếu niên hướng Đại hoàng tử nói gì đó rồi Đại hoàng tử nói với nô tài : Chủ
của ngươi là ai? Bản điện muốn hỏi hắn dạy dỗ ngươi thế nào!”
Nghe Trương Bình nói vậy, Hồng Tụ đoán rằng người ngăn Đại điện
hạ làm càn khẳng định là tâm phúc khôn khéo, con trai tể tướng Vi Thanh Tử.
Những lời kia của Đại điện hạ không hẳn sai nhưng tâm ý không tốt. Nói ra không
khỏi khinh người quá đáng!
Trương Bình khẩu khí gấp gáp, tiếp tục nói: “Nô tài không dám
nói ra sợ liên lụy đến người trong cung. Người hầu của Đại hoàng tử đá nô tài
một cước, chợt nghe Tam hoàng tử điện hạ bên cạnh nói : Nô tài của Thụy hoa
cung không phải đều do cung nữ Hồng Tụ dạy bảo sao?”
Hồng Tụ nghe nhắc tới nàng, mặt mày lập tức biến sắc.
“Đại hoàng tử điện hạ hỏi Hồng Tụ là ai. Tam hoàng tử điện hạ
nói: Trong cung không phải có duy nhất một người phụ trách giáo dục hoàng tử
hoàng nữ, nhưng chỉ có một nữ quan ngũ phẩm. Đại điện hạ hỏi Tam điện hạ sao
biết cung nữ đó, cung nữ Hồng Tụ phải chăng đẹp như Hiền phi? Sau đó Tam điện
hạ nổi cáu, cất giọng thô lỗ : Đẹp cái gì! Chỉ là một lão bà mập mạp mà thôi!
Ta nhớ kỹ nàng bởi nàng cùng Hiền phi từng đến bái kiến mẫu thân ta, mẫu thân
ta tuy chê nàng nhưng chẳng buồn nói ra, thật không muốn nói chuyện cùng. Kết
quả ta nhớ kỹ khuôn mặt mập ú như trư của nàng ta.”
Hồng Tụ điên tiết, thét lên the thé: “Câm miệng, câm miệng!”.
Hồng Tụ trời sinh khuôn mặt tròn, hận nhất người khác nói nàng
mập mạp, nghe Tam điện hạ ở sau lưng vũ nhục nàng như vậy, không khỏi để bụng
oán hận. Ngay lập tức nhớ tới chuyện cũ, Thục phi mẫu thân của hắn từng dằn vặt
nàng.
Thống khổ a, thống khổ a! Ai bảo nàng khi dễ thiên hạ đệ nhị của
ta. Trương Bình trong lòng hài lòng, nhưng vẫn chịu khó dập đầu.
“Những lời này điều không phải nô tài nói. Nô tài nghe bọn hắn
vũ nhục Hồng Tụ đại nhân và nương nương như thế, liền theo chân bọn họ lý luận,
kết quả Đại điện hạ cùng mấy người bên cạnh dúi mặt nô tài xuống nước bùn, còn
nói phải để cho người ở Thụy hoa cung nhìn, sau này nhớ kỹ cách đối nhân xử
thế. Còn nói muốn người của Thụy hoa cung nhớ rõ, dưỡng hoàng tử có ích lợi gì,
cũng chỉ là một khối bùn dưới chân họ mà thôi.”
“Nô tài thực sự tức giận,
nói Tứ điện hạ chúng ta trời sinh dị mạo chính là Long thần hạ phàm, nương
nương là cửu thiên tiên nữ hạ phàm thụ kiếp, tương lai nhất định có ngày sẽ
khiến tứ bề kinh sợ. Rốt cuộc các điện hạ không thích nghe điều đó, cho bọn
người hầu nhét bùn vào miệng nô tài. Ô ô!”
Hồng Tụ im lặng hồi lâu. Hoàng Phủ Kiệt bị các điện hạ khi dễ,
bị các cung nữ thái giám khinh mạn, bọn ta biết. Có thể nói cục diện này do
nàng và nương nương cố ý tạo ra.
Các nàng hận, các nàng thấy tướng mạo dị thường của Tứ hoàng tử
sẽ nghĩ đến các nàng có ngày hôm nay đều là hắn hại. Các nàng hận không
thể tảo tử tảo hảo(sớm giết tốt) hắn,
hết lần này tới lần khác Hoàng Phủ Kiệt mạng lớn sống đến tận bây giờ.
Sau này Thụy hoa cung sẽ ra sao? Nương nương thanh xuân đã qua,
khả năng muốn tái hoài thai long tử là không thể. Nghĩ đến ngày hôm qua Đại
tướng quân có đến, lần thứ hai nhắc lại có muốn hay không phù trợ sửu tử (hoàng
tử xấu xí). Nếu vậy. . . . . . ánh mắt Hồng Tụ rơi thẳng xuống trên người Tứ
hoàng tử vẫn không hề hé răng.
Trời sinh dị mạo Long thần hạ phàm?
Có lẽ nàng phải đến chỗ nương nương hảo hảo nói một chút, mặc kệ
Tứ hoàng tử xấu xí bao nhiêu, hoàng đế chán ghét thế nào, hắn là hoàng tử, đây
là sự thật không thể chối cãi. Chí ít các nàng còn hơn các tần phi khác ở chỗ
có một hoàng tử, không phải sao?
Hồng Tụ bản thân không nghĩ mình ngu ngốc đến thế, nàng vốn là
một nữ nhi bằng chính đôi chân mình mà trở thành nữ quan trong cung, trí thông
minh không thể xem thường.
Chín năm qua, Hồng Tụ và Hiền phi bị oán hận, thất vọng che mờ
mắt, cố chấp chờ đợi ước ao để rồi đánh mất đi tuổi thanh xuân. Chính các nàng
cũng biết bản thân đã không có lợi thế gì, nếu như không phải các nàng còn có
một chỗ dựa vững chắc là Ngôn Tịnh, e rằng đã sớm bị biếm lãnh cung.
Các nàng cũng từng nghĩ tới phù trợ Hoàng Phủ Kiệt, bằng không Ngôn
Tịnh cũng sẽ chẳng năm lần bảy lượt cầu thiên tử cho Hoàng Phủ Kiệt tới Thái
học viện đọc sách. Nhưng Hoàng Phủ Kiệt tướng mạo thực kinh người, cũng không
thấy có nhiều thông tuệ, cả ngày chỉ biết sợ hãi rụt rè, thấy nô tài cũng có
thể quỳ xuống, làm các nàng trông càng thêm tức giận.
Vừa lúc ngày hôm qua Ngôn tướng quân vì các nàng phân tích thế
cục hiện nay, các hoàng tử tuổi tác lớn dần, nếu các nàng không cầu tôn vị sẽ
không thể tự bảo vệ mình. Hai năm nữa, dù các nàng không chủ động, thế lực Ngôn
gia sẽ vì hoàng tử mà thân cận với các nàng, chi bằng các nàng bây giờ tự nắm
lấy thế chủ động.
Dựa vào một hoàng tử tương lai thế bại sẽ bị liên lụy, không
bằng bồi dưỡng một người trung lập, nắm chắc binh quyền, sẽ không ai dám đắc
tội mà còn phải lấy lòng hoàng tử tướng quân, đối với các nàng mà nói chính là
điều có lợi nhất.
Vậy nên, các nàng hảo hảo lo toan quyết định. Chờ Hoàng Phủ Kiệt
lớn hơn một chút xem biểu hiện, cũng là coi xem phù trợ sẽ khó khăn đến đâu.
Niệm tưởng trong lòng Hồng Tụ như sóng biển đại dương, nhưng
miệng cũng không nhiều lời. Giả bộ răn dạy Trương Bình vài câu, để y cùng Tứ
hoàng tử quay về tiểu viện.
Từ đầu đến cuối, Hồng Tụ không hề hoài nghi lời Trương Bình nói.
Thứ nhất, nàng rất rõ ràng các điện hạ bình thường khi dễ Hoàng Phủ Kiệt, khi
dễ gay gắt. Thứ hai, nàng căn bản là không tin mới vừa vào cung chưa bao lâu,
người có khuôn mặt thành thật như Trương Bình lại đi nói dối. Huống hồ Trương
Bình mới đến Thụy Hoa cung ba ngày, y cần gì phải nói dối?
Đệ ngũ chương
Y vì sao phải nói xằng? Hoàng Phủ Kiệt dốc hết trí não ra nghĩ
vẫn không sao giải thích được.
Kỳ thực Trương Bình chẳng qua lên cơn tức khí, không thể đánh
người hả giận, đành kìm nén sự khó chịu mà nói những điều thật thật giả giả,
một là muốn tất cả mọi người đều đồng tình với y, hai là muốn các đại nhân xuất
đầu lộ diện vì hài tử xả giận.
Dù thế Trương Bình trái lại không hoàn toàn dựa dẫm vào sự thay
đổi quan điểm của Hồng Tụ, y mong muốn dùng chính năng lực của y, dùng chính
phương pháp của y mà bang trợ tiểu hài tử.
Trương Bình kéo tiểu hài tử trở lại trong viện nấu nước rửa mặt,
rửa tay, ăn cơm. Tiếp đó y mới có thể đưa ra quyết định phi thường sáng suốt.
Hai người đều đói bụng, Trương Bình cùng mang cơm canh của mình
và tiểu hài tử ra, “Ăn đi.”
Hoàng Phủ Kiệt thấy y ngồi ăn cùng bàn với mình cũng không có
phản đối. Đương nhiên là hắn sẽ không phản đối. Chỉ là trong lòng nghĩ tay thái
giám này quả nhiên vẫn để cho hắn ăn đồ của mình.
Ăn uống no đủ, lau miệng xong, Trương Bình thu dọn thực hạp ra
phía sau, ra ngoài bê một tiểu lư hương và đỉnh đồng toát ra mùi thơm mát hảo
đến, trở lại phòng Tứ hoàng tử ôm lấy tiểu hài tử đặt lên ghế.
“Ngồi xuống, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Hoàng Phủ Kiệt cúi đầu. Hắn đang nghĩ người này rốt cục đã lộ ra
chân diện mục.
Trương Bình nhìn chằm chằm đầu tiểu hài tử, rất nghiêm túc mà
nói: “Ngẩng đầu lên.”
Tiểu hài tử sợ hãi ngẩng đầu.
“Ta cho ngươi lựa chọn. Ngươi mong ta làm nô tài của ngươi hay
mong ta làm đại ca của ngươi? Làm nô tài hảo hảo hầu hạ ngươi, điều này không
cần bàn đến. Chức trách duy nhất của nô tài chỉ là hầu hạ ngươi.”
“Làm đại ca, nếu như ta là đại ca ngươi, ta sẽ thương ngươi, ái
ngươi, giáo dục ngươi. Ta cũng sẽ bảo hộ không để cho người khác khi dễ ngươi.
Nếu như người khác khi dễ ngươi, ta sẽ giúp ngươi đánh hắn, mặc kệ hắn là ai đi
nữa, dù cho hắn có là cha ngươi cũng không được! Ngươi chọn đi, ngươi muốn ta
làm nô tài hay đại ca?”
Câu hỏi của Trương Bình vừa vô lý vừa ấu trí, nhưng đối với y mà
nói thì cực kỳ quan trọng.
“Đại ca sẽ giúp ta gội đầu?” Tiểu hài tử hỏi.
Điều kiện thực giản đơn. Trương Bình cười.
“Phải. Giúp ngươi tắm cho đến khi ngươi là ông lão mới thôi.”
“Đại ca có phạt ta không?” Tiểu hài tử lại hỏi.
“Có, nếu như ngươi làm chuyện sai trái.”
Tiểu hài tử không hé răng nữa.
“Nhưng mà.. ” Trương Bình bổ sung: “Ta sẽ không để huynh đệ của
mình đói bụng, cũng sẽ không đánh hắn cả người bị thương. Nếu như ngươi làm
chuyện sai, ta sẽ phạt ngươi viết chữ, phạt ngươi học thuộc lòng. Sẽ không đánh
ngươi, lại càng không bỏ đói ngươi.”
Tiểu hài tử ngẩng đầu, “Đại ca và đại hoàng huynh có giống nhau
không?”
Trương Bình cười, lắc đầu “Đương nhiên khác nhau. Hắn là anh
ruột của ngươi, còn ta là đại ca kết nghĩa của ngươi.”
Từ đấy về sau tiểu hài tử nhớ kỹ: thân sinh huynh đệ không bằng huynh
đệ kết nghĩa.
“Đã vậy hãy nói cho ta biết, ngươi lựa chọn thế nào?” Trương
Bình dụ dỗ.
“Đại ca.” Tiểu hài tử không chút do dự nói.
“Tốt.” Trương Bình vui vẻ vỗ tay tán thưởng hô một tiếng. Sau
này không sợ cha mẹ y nói y dĩ vũ phạm cấm, Tứ hoàng tử chọn y làm huynh đệ, y
làm đại ca phải bảo hộ đệ đệ, truyền thụ võ học gia truyền của Trương gia, là
đạo lý hiển nhiên. Thiên Vương lão tử có tới y cũng có lý lẽ của mình!
“Ta, Trương Bình, người Phương Đỉnh thôn cách kinh thành hơn năm
trăm dặm. Trong nhà là con thứ ba, người trong thôn gọi ta là Trương tam. Trên
có hai huynh, một tỷ, dưới có ba đệ đệ. Ngày hôm nay ta thay mặt phụ mẫu nhận
ngươi này làm con nuôi, không hề ép buộc, chúng ta hiện tại có thể kết bái?”
Hoàng Phủ Kiệt không rõ y muốn gì nhưng vẫn gật đầu.
Trương Bình thấy hắn gật đầu, trong bụng hài lòng lắm. Tuy nói
tiểu quỷ bị thất sủng, nhưng vẫn là hoàng tử a. Nếu như cha mẹ y biết y thay
bọn họ thu nhận một hoàng tử làm con nuôi, họ sẽ có biểu tình gì đây? Ha ha!
“Đến đây, cùng ta quỳ xuống.” Trương Bình châm ba nén hương cho
mình và Hoàng Phủ Kiệt.
Hoàng Phủ Kiệt tiếp nhận
nén hương quỳ xuống bên cạnh y, không rõ vì sao vừa phải quỳ vừa cầm hương.
“Ngươi tên gì?” Trương Bình phát hiện y đến bây giờ còn không
biết tên của tiểu quỷ.
“Hoàng Phủ Kiệt.” Tiểu hài tử lần này không phớt lờ, rất nhanh
nói ra tên mình.
” Hoàng Phủ kiệt? Hảo! Tên rất hay! Vừa nghe tên đã biết ngươi
trong tương lai nhất định sẽ không trì trung chi vật”(không phải người bị gò bó
trong ao tù)
Tiểu hài tử lắc đầu, “Kiệt, trong kiệt ngạo bất tuân. Có ý là
hung ác độc địa đáng ghê tởm.” Đại khái là đã có rất nhiều người giải thích ý
tứ cái tên này nên hắn nhớ rất kỹ.
Trương Bình sửng sốt, lập tức cười nhạo nói: “Ai nói vậy? Kiệt
cũng có nghĩa là kiệt xuất. Gọi ngươi như vậy nhất định hàm chứa ý tứ đặc
biệt.”
” Ý tứ đặc biệt cái gì?”
Trương Bình suy nghĩ một chút, bắt đầu gạt tiểu hài tử: “Ý tứ
chính là ngươi đừng quan tâm đến tướng mạo xấu xí. Tục ngữ nói trời đã sinh ra
ta tất có chỗ dụng tài, chỉ cần ngươi nỗ lực, tương lai chắc chắn trở thành
người phi thường kiệt xuất. Phải hao tâm lắm mới nghĩ ra cái tên này cho ngươi
a.”
Tiểu hài tử mơ màng. Thật vậy chăng? Phụ hoàng đặt cho hắn tên
này đích thực mong hắn không chú ý đến vẻ ngoài xấu xí, tương lai nỗ lực trở
thành người kiệt xuất ? Nếu quả thực vậy, phụ hoàng vì sao không đến thăm hắn?
Biểu tình của tiểu hài tử không lọt qua mắt Trương Bình, Trương
Bình không muốn nhìn hắn khổ sở, cũng muốn giúp hắn tạo lòng tin, tiếp tục nói
bừa: “Là hoàng thượng đặt tên cho ngươi? Hoàng thượng quả là người cơ trí,
ngươi nghĩ đi a, nếu như ngươi lớn lên không bất hảo như vậy, các vị tần phi,
còn có các hoàng tử chẳng phải sẽ hận ngươi? Ngài là vì muốn bảo vệ ngươi đó
thôi.”
Tiểu hài tử ngẩng đầu nhìn y.
Trương Bình hung hăng gật đầu một cái ” Tin tưởng ta!”
Tiểu hài tử cuối cùng vẫn không nghĩ ra y nói sai chỗ nào, tránh
không khỏi có một tia vui vẻ mong ngóng. Phụ hoàng a, nếu như người biết hắn bị
khi dễ, có đến giúp hắn không? Có không? Chắc chắn ….…là có.
Thế nhưng mẫu thân và Hồng Tụ từng nói phụ hoàng cực kỳ chán
ghét hắn, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không muốn. Hắn sinh ra suýt chút nữa bị
phụ hoàng tưởng là yêu nghiệt ném chết.
“Khách khách.” Tiểu hài tử bỗng nhiên bật cười.
Trương Bình lại bị hù, tiểu hài tử này cười lên thật quỷ dị.
Nhưng không sao, từ nay về sau y chính là đại ca của hắn, đệ đệ trong nhà lớn
lên xấu đến đâu y cũng có thể thông cảm. Huống chi là nam nhân, xấu một chút
cũng không việc gì.
“Lại đây, chúng ta bắt đầu kết bái. Ngươi nói theo ta.” Trương
Bình nghiêm nghị, cầm ba nén hương hướng về phía lư đồng nói:
“Ta Trương Bình.”
“Ta. . . . . .”
“Hoàng Phủ Kiệt .” Trương Bình nhắc hắn.
“Ta Hoàng Phủ Kiệt.”
“Chúng ta thề trước thần linh, từ nay khởi kết làm huynh đệ khác
họ.”
“Chúng ta thề trước thần linh, từ nay khởi kết làm huynh đệ khác
họ.”
“Sau này vinh nhục có nhau, họa phúc cùng hưởng, tuyệt không
tương phụ (phản bội), tuyệt không tương khi (lừa dối).” Trương Bình thần tình
trang trọng, mỗi chữ đanh thép.
Hoàng Phủ Kiệt nhắc lại theo y. Hắn không hiểu những lời này có
ý nghĩa gì, nghi thức kết bái cũng làm rất đơn giản, nhưng thâm tâm hắn lại run
lên một cảm giác trang nghiêm.
“Nếu làm trái lời thề này, ngũ lôi oanh đỉnh, vạn tiễn xuyên
tâm, chết không có chỗ chôn!”
Tiểu hài tử ngẩn người, mở miệng: “Nếu làm trái lời thề này. . .
. . .”
“Chờ một chút! Bỏ đi, ngươi không cần phải nói. Ngươi còn nhỏ
không hiểu ý tứ trong đó, chờ ngươi lớn lên nếu như ngươi thật tình nguyện ý,
chúng ta sẽ thề lại.”
Dù sao ta cũng chỉ cần mượn cớ đem ngươi huấn luyện thành thiên
hạ đệ nhị, chính đại quang minh bảo vệ hoàng tử, bảo vệ huynh đệ của mình.
Tiểu hài tử nhìn y một chút, nói tiếp: “Nếu làm trái lời thề
này, ngũ lôi oanh đỉnh, vạn tiễn xuyên tâm, chết không có chỗ chôn.”
Trương Bình nhìn chằm chằm tiểu hài tử một lát, ráng sức gật đầu
một cái.
Tiểu hài tử mỉm cười, hắn hy vọng thệ ngôn khiến Trương Bình hài
lòng, nếu như chỉ cần thề y mới đối với hắn hảo, thì hắn thề nhiều ít không
thành vấn đề. Làm sai lời thề sẽ thế nào? Hắn còn không biết mình sống được bao
lâu, lúc này có người cho hắn ăn no mặc ấm, đây mới là tối trọng yếu.
Trương Bình dĩ nhiên chẳng rõ tâm tư tiểu hài tử, tuy rằng tiểu
hài tử chẳng rõ có hiểu được ý tứ lời thề hay không, nhưng chính miệng hắn nói
ra khiến y rất cảm động. Tiếp đó, y và Hoàng Phủ Kiệt cùng nhau quỵ bái thiên
địa thần minh, sau hai người mặt đối mặt lạy nhau tứ bái.
Tỏ rõ với thần minh, Trương Bình từ trong người móc ra một cây
trúc thiêm ——chính là xin ở Ngự Thiện Phòng, trong cung không cho phép mang vật
nhọn, hôm nay tạm chấp nhận cái này. Dùng trúc đâm vào ngón giữa, nặn ra một
giọt máu nhỏ lên đỉnh đồng.
Sau đó y nhìn về phía tiểu hài tử. Tiểu hài tử trái lại vươn tay
phải ra. Trương Bình cũng điểm huyết tích lên đỉnh đồng.
Tiếp theo Trương Bình đổ một chén nước vào trong đỉnh, để máu
hai người diêu khai, diêu quân. (hòa lẫn trong nhau)
“Ngày hôm nay không có rượu, chúng ta dùng nước trong thay thế.
Nào, ngươi uống một nửa “
Hoàng Phủ Kiệt theo lời nâng đỉnh đồng lên, ngửa đầu uống phân
nửa.
Trương Bình nhận lấy, uống hết phân nửa còn lại.
Đem đỉnh đồng kính cẩn bày trước lư hương, Trương Bình xoay
người chăm chú nhìn Hoàng Phủ Kiệt nói:
“Từ nay về sau chúng ta là huynh đệ. Hiện tại trong cơ thể ngươi
có máu ta, trong cơ thể ta cũng có máu
của ngươi. Ta là đại ca của ngươi, ngươi là đệ đệ của ta. Ta sẽ liều mạng làm
kẻ bảo vệ ngươi, giáo dục ngươi. Mà ngươi từ hôm nay trở đi phải học tập làm
một người không để người khác khi dễ. Giờ, gọi ta một tiếng đại ca.”
“Đại. . . . . . ca. . . . . .” Hoàng Phủ Kiệt trương liễu trương chủy(căng thẳng), không
giống với lúc nãy, hiện tại hai chữ theo miệng hắn phun ra cảm giác phi thường
quái dị. Làm hắn thật muốn khóc. Nhưng rõ ràng thân thể không đau mà.
“Hảo đệ đệ.” Trương Bình đem hắn ôm vào lòng.
“Ngươi làm đệ đệ của ta tuyệt đối sẽ không thiệt thòi, đại ca
ngươi hiện tại tuy là một tiểu thái giám, thế nhưng chưa đến mười năm nữa ta
nhất định sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ. Ngươi yên tâm, từ nay về sau
ta nhất định sẽ hảo hảo huấn luyện ngươi, đem ngươi bồi dưỡng thành đệ nhị cao
thủ không hề tầm thường. Đến lúc đó ngươi sẽ không còn sợ người khác khi dễ
ngươi nữa.”
Hoàng Phủ Kiệt trợn to mắt nhìn chằm chằm bức tường trắng trơn,
thật vậy chăng? Đại ca mới của hắn sẽ là thiên hạ đệ nhất cao thủ?
Trương Bình thỏa mãn. Y rốt cục đã làm được việc quan trọng nhất
trong đời: tìm một người cùng y kết bái!
Có điều y nghĩ rằng kết bái với một nam nhân trong đời phải trải
qua vô số sự tình, tựa như phụ thân y, tựa như các anh hùng trong truyền
thuyết.
Y cho rằng vào hoàng cung sẽ không còn có cơ hội này, kết quả là
y dính ngay vào thân tình với một hoàng tử sa sút. Mà tình huống của vị hoàng
tử này rất phù hợp với y, dựa dẫm vào y, là điều kiện để y trở thành một anh
hùng. Điều này khiến y tìm được động lực sinh tồn trong hoàng cung, cũng tự
nhận việc mình đến đây là có ý nghĩa riêng.
Y kỳ thực từ lúc bị hoạn đã bắt đầu hối hận trước kia tự nguyện
tiến cung làm thái giám, y nói là vì người nhà, nhưng đôi khi y nghĩ có thể vẫn
còn có biện pháp khác. Ân, đều là do tâm lý âm u của Trương Bình mà ra.
Hiện tại y đã lấy lại Thắng bằng.
Hai người, một tiểu hài tử còn chưa hiểu biết, một người râu
cũng chưa mọc, cứ thế bị đẩy vào thế kết bái huynh đệ. . . . . . Ách, Trương
Bình rất kích động, Hoàng Phủ Kiệt lại phi thường bị động.
Vào lúc ban đêm Trương Bình thao thao bất tuyệt nói tiểu hài tử
không nên nhiều chuyện, lặp đi lặp lại rằng quan hệ hai người phải bí mật. Đóng
cửa lại thì bọn họ là huynh đệ, nhưng ra bên ngoài phải làm bộ không phải huynh
đệ.
Tiểu hài tử dù chẳng hiểu lắm nhưng đem toàn bộ ghi nhớ vào đầu.
Hoàng Phủ Kiệt trong lòng vẫn xem Trương Bình là một quái nhân.
Mà dường như, quái nhân này rất thông minh.
Ngươi xem, y hiện tại chẳng những không cần quỳ xuống như nô tài
khác, ngay cả ăn cũng ngồi cùng bàn với hắn, cơm canh hoàng tử y cũng ăn vụng
một ít nhưng không hề giấu diếm, còn lấy vải bông may thành một bộ bao lấy đầu
gối hắn, nói rằng như thế sẽ không sợ phải quỳ, thuận tiện y cũng làm cho mình
một bộ.
Bất quá. . . . . .
Hoàng Phủ Kiệt ngồi bệt ở bồn hoa thầm nghĩ: hình như đại ca
thực sự là hảo nô tài.
Đại ca Trương Bình hai ngày giúp hắn gội đầu, một lần tắm, còn
giúp hắn bắt rận. Trên đầu và dưới da đã không còn ngứa đến không chịu nổi.
Đại ca Trương Bình mỗi ngày còn quét tước phòng hắn, đốt bếp lò
sưởi ấm; buổi tối giúp hắn thắp rất nhiều ngọn nến.
Đại ca Trương Bình còn có thể xem khí trời để mang chăn phơi
nắng, phơi nắng thật ấm áp, ngủ lên rất thoải mái. Nếu như khí trời xấu, y đem
đến sấy ở gần bếp, cũng ấm áp như nhau.
Đại ca Trương Bình giúp hắn mặc quần áo, giúp hắn chải đầu rửa
mặt. Mỗi lần y phục đều rất sạch sẽ, còn rất ấm áp, hơn nữa bên trong không có
rách. Trước đây y phục hắn hình như đều do thái giám chuyên trách đến thu, nói
là đưa đến Hoán y ti (phòng giặt là) tẩy trừ. Nhưng mỗi lần đưa đi đều rất lâu,
hơn nữa áo ngoài và áo trong của hắn đều bị tẩy rách. Giờ hiện tại không thế.
Từ lúc đại ca hắn vỗ vai tiểu thái giám đến lấy y phục, tặng tên
đó vài món ăn, hắn mỗi ngày đều có y phục sạch sẽ để thay đổi.
Tiểu hài tử sờ sờ tóc, mượt hơn trước rất nhiều, nhan sắc cũng
không đen như trước. Đột nhiên nhớ rằng đại ca nói tay hắn bẩn không được sờ
loạn, vội thả tay xuống dưới.
Nói đến y phục, sau khi đại ca Trương Bình tới, quần áo mới của
hắn cũng nhiều lên. Đại ca nói là suất được lĩnh, trước đây người hầu hạ khó
chịu bỏ chạy nên cũng không đi lĩnh cho hắn.
Đại ca Trương Bình sẽ không để hắn ăn đồ nguội, mỗi lần đưa vào
miệng đồ ăn đều nóng sốt.
Đại ca Trương Bình hiện tại mỗi ngày đưa hắn đi Thái học viện,
nói là tùy thị thái giám của hắn. Buổi trưa còn lấy cơm cho hắn ăn. Trước đây
thì hắn chỉ có thể nhìn người khác ăn. Tuy rằng đại ca nói hắn có ăn nhiều cũng
không thành hảo hoàng tử, nhưng hắn đã ăn rất no.
Người trong học viện có thể khi dễ hắn, nhưng mỗi lần đại ca đều
ra mặt giúp hắn. Đại ca thay hắn làm ngựa cưỡi, đại ca đứng ra chịu quyền cước
hoàng huynh hoàng đệ; đại ca bị đại hoàng huynh giáng một bạt tai, bởi vì khi
đại hoàng huynh đẩy hắn ngã xuống đất, y nói đại hoàng huynh thoạt nhìn không
nhân từ như nhị hoàng huynh. Sau đó nhị hoàng huynh cũng đánh đại ca, bảo y nói
bậy.
Tại Thụy hoa cung, đại ca Trương Bình cũng thay hắn bị đánh. Bởi
vì mẫu thân đột nhiên có một ngày gọi hắn đến khảo thi văn, hắn đáp không được.
Mẫu thân muốn phạt hắn, kết quả đại ca nói y là tùy thị, chủ nhân không đọc
sách tốt, đều là bởi vì y không có hầu hạ hảo. Bất quá sau này mẫu thân phạt
không cho hắn ăn, đại ca đều chia cơm của y cho hắn.
Đại ca Trương Bình tới được năm tháng, hắn đã có nguyệt ngân.
“Điện hạ, người ngồi đó nghịch bùn không bằng đứng tấn. Nhanh
lên một chút, trước tiên đứng tấn một nén nhang, làm xong mới được ăn.”
Hoàng Phủ Kiệt quay đầu lại, thấy đại ca Trương Bình mang theo
thực hạp đi vào sân.
Ân. . . . . . Đại ca không phải người xấu, từ sau khi bọn họ kết
bái, y mỗi ngày đều nhượng hắn đứng tấn, buổi tối còn nhượng hắn ngồi thiền.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Phủ Kiệt ngoan ngoãn đến đứng tấn dưới gốc cây hòe. Mới
nửa năm, bộ dạng đứng tấn của hắn đã chuẩn.
Đứng tấn và cơm nước xong xuôi, Trương Bình ngồi ở bàn học bên
cạnh tiểu hài tử nói: “Ngày mai ta đưa ngươi đến Tàng thư lâu, ngươi là hoàng
tử khả dĩ có thể đi vào, cũng có thể mượn sách. Ta đã đi tìm bạn ở Thư mặc ti
nhờ giúp đỡ, vốn định nhờ hắn mượn sách ra, nhưng hắn nói bên trong kiểm tra rất
nghiêm, hắn chỉ là một tiểu thái giám, bị tra ra việc đem sách ra ngoài là tội
lớn. Thế nên ngày mai ngươi đến mượn sách đem về.”
“Sách gì?” Hoàng Phủ Kiệt một bên mở giấy luyện chữ, một bên
hỏi.
“Binh thư.”
Binh thư? Hoàng Phủ Kiệt nhìn y.
“Tiểu bổn đản(ngốc), ngươi thế nào còn chưa hiểu? Ngươi là ngoại
tôn của Phiêu Kị đại tướng quân Ngôn Tịnh! Có người lợi hại vậy đứng sau mà
không biết tận dụng, khó trách kẻ khác đều cưỡi lên đầu ngươi.”
Trương Bình hận a. Lão thiên gia, nghìn vạn lần đừng cho y một
phù trợ một hài tử bất tài vô dụng, bằng không y chỉ còn nước bắt cóc hài tử
này trốn đi.
“Ngoại công không thích ta.”
“Thì sao?” Trương Bình trừng mắt, “Ông ta không thích ngươi là
một chuyện, ngươi là ngoại tôn của ông ta, là nam tôn duy nhất mới là chính
sự!”
Trương Bình vò vò đầu tiểu hài tử, mong sao càng vò hắn càng
thông minh.
“Ngoại công không thích ngươi, trừ tướng mạo bên ngoài xấu ra
còn bởi vì ngươi không chịu tranh đấu. Đương nhiên không thể trách ngươi, ngươi
chỉ là tiểu hài tử, dù muốn đấu tranh cũng không có ai dạy ngươi.”
Cũng không biết mẫu thân ngươi nghĩ gì, nhi tử xấu thì sao?
Người ta nói con không chê mẹ xấu, mẹ cũng không nên ngại con xấu a! Chẳng qua
y không thể nói những lời này với hắn. Y luôn luôn gạt hài tử này, nói mẫu thân
hắn giấu đi tình thương trong sâu thẳm, nghiêm khắc với hắn cũng là mong hắn
sớm thành tài.
“Ta không hiểu bày binh bố trận, binh pháp càng dốt đặc cán mai.
Ngươi chỉ có thể tìm Ngôn tướng quân dạy ngươi. Không nên nhìn ta như vậy, tiểu
quỷ, ngươi nếu muốn thoát ra, muốn người khác không khi dễ ngươi, phải nắm
trong tay binh quyền phi thường trọng yếu. Nhưng nếu ngươi muốn cầm binh quyền
trong tay, phải học thế nào là chiến tranh. Ta có thể dạy ngươi, cho ngươi
hoành hành võ lâm. Võ lâm là cái gì? Đợi lát nữa thuyết ngươi hay.”
“Nói chung trong binh thư có rất nhiều bộ, ngươi chỉ có thể
thỉnh giáo ngoại công. Nếu ngươi muốn ngoại công chú ý, ngươi phải biểu hiện
cho ông ta thấy. Tìm đọc binh thư, tìm một cơ hội cùng ông trò chuyện, cho ông
ngươi biết ngươi muốn cường đại hơn, muốn tự bảo vệ mình.”
Trương Bình nói mãi cũng có chút kích động. Dù sao nếu như có
thể làm một thái giám theo hầu đại tướng quân vẫn hơn xa làm một thái giám bên
cạnh một hoàng tử vô năng. Y na căn phía dưới mặc dù bị cắt nhưng nhiệt huyết
nam nhi quyết không biến mất. Tối trọng yếu là y rốt cục đã có cơ hội đến Tàng
thư lâu!
Tiểu hài tử vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
“Ngươi không cần sợ” Trương Bình an ủi tiểu hoàng tử của y ” Mấy
vị ca ca không lớn hơn ngươi bao nhiêu. Đại hoàng huynh, Nhị hoàng huynh ngươi
bất quá cũng mới mười hai tuổi, bọn họ hiểu biết so với ngươi không nhiều hơn
là mấy. Ngươi hiện tại có thể đuổi kịp.”
Trương Bình cũng biết một điểm không thể nói ra. Tuy rằng đại,
nhị, tam hoàng tử tuổi tác so với Tứ hoàng tử không lớn hơn nhiều, nhưng bọn
hắn từ nhỏ đã nhận giáo dục của đế vương, mẫu gia bọn họ càng chuyên tâm bồi
dưỡng. Chỉ xem thư đồng bên người bọn hắn cũng biết mẫu gia bọn họ đã nỗ lực
rất nhiều tâm huyết.
Mà bọn hắn…Trương Bình tính toán một lúc thấy sầu a. Ngươi nói
bồi dưỡng một thiên hạ đệ nhị thế nào lại khó như vậy? Chẳng lẽ nguyên do là
bởi vì y không có phải thiên hạ đệ nhất?
Y nghĩ hài tử này không ngốc, vậy mấu chốt là ở đâu? Đại đa số
thời gian hắn là một người khó hiểu, dạy hắn cái gì hắn cũng nhớ kỹ, nhưng để
nói một suy ra ba thì đừng hy vọng. Xuất khẩu thành thơ, cầm kỳ thư họa càng
không dám nghĩ tới.
Tuy rằng cảm thấy thái độ của Hiền phi nương nương và Hồng Tụ
đối với Tứ hoàng tử có chuyển biến, nhưng còn cách chỗ tận tậm bồi dưỡng một quãng
xa. Như vậy không minh bạch, thật không minh bạch, không biết các nàng rốt cuộc
có ý tứ gì.
Đôi lúc Trương Bình phi thường hoài nghi Hoàng Phủ Kiệt rốt cuộc có đúng là do Hiền phi thân sinh hay
không. Nhưng nếu không phải do nàng sinh ra, sửu hài nhi có lẽ đã sớm bị các
nàng bóp chết.
Ngay lúc Trương Bình chưa nghĩ ra cách thông suốt thỏa đáng, sự
tình bỗng nhiên xoay chuyển. Tuy rằng tình thế xoay chuyển là do y nỗ lực dùng
máu và bạc đem tới, nhưng từ đó về sau,
Hoàng Phủ Kiệt trở nên tích cực chủ động
tranh đấu hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét