Chương 27
Lúc Vô Dụng sáng sớm đi tìm Y, Y lại đang ngẩn người nhìn
cái mặt nạ kia.
Vô Dụng nói hôm nay muốn đi ra cung có chút chuyện cần chuẩn
bị, Y lại nhìn nó, không nói tốt hay không tốt.
"Vô Dụng." Nàng thở dài, sau đó đi đến trước mặt
Vô Dụng, ngẩng đầu, tinh tế nhìn nó.
"....Những năm gần đây, ngươi oán ta sao ?"
Vô Dụng hơi hơi dời tầm mắt, nói : "Không có gì oán
cả... vẫn như vậy...."
Y cười cười : "Kỳ thật, vẫn là oán trách."
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ có điểm mờ mịt. Nó
quay đầu về phía cửa sổ nói : "Ta không biết.... Loại cảm xúc oán hận
này... Ta không hiểu được nó là loại cảm giác như thế nào. Cơ mà có đôi khi cảm
thấy khổ sở... Nếu xem là oán, như vậy, ta cũng đã oán trách."
Y rũ mắt, im lặng một lúc lâu.
".....Vô Dụng, cho tới nay, nên nói với con một câu,
chính là thực xin lỗi" Trên mặt nàng nở ra một nụ cười, còn nói :
"Con còn cho ta mặt nạ, kỳ thật ta rất thích, ta lại không nói một lời cảm
ơn..."
"Không cần nghĩ về việc này", Vô Dụng ngắt lời
nàng, cười nói "Không bằng mai sau ra khỏi cung ngẫm lại, rốt cuộc sẽ ra
sao ?"
"Tối nay muốn đi...." Y nhìn ngoài cửa sổ, lần đầu
tiên lộ ra chút hạnh phúc, "Lạc Hương đi. Có rất nhiều thứ, nằm mơ đều là
nhớ lại Lạc Hương...."
"Chúng ta sẽ đi Lạc Hương." Vô Dụng nhẹ giọng nói,
"Chờ ta trở lại"
"Ừm." Y quay đầu lại hướng nó cười, nói một câu
tái kiến.
Vô Dụng đi ra Thu Thủy điện, sau lại quay đầu lại nhìn
thoáng qua.
Nó cảm thấy có chút kỳ quái, lại không biết kỳ quái ra sao.
Chắc là lần đầu tiên Y nói nhiều với mình như vậy, cho nên
làm cho người ta cảm thấy thật kỳ quái.... Nó lắc đầu, tiếp tục đi về phía Cung
Môn.
Sau khi dàn xếp vật phẩm trang sức gia công cùng tiểu quán,
Vô Dụng không có lập tức hồi cung.
Nó đi dạo quanh Đế đô một chút, nhìn thấy con đường cái rất
náo nhiệt, trong lòng có điểm hưng phấn, lại có cảm giác trống rỗng.
Nó suy nghĩ rất nhiều. Thu, Thái tử ca ca, Thanh Nguyệt, Trữ
Dũng Thần, Thủ Trúc, Thủ Mai, Cơ Chi Duyến.... Thậm chí ngay cả Cơ Chi Tùy cũng
nhớ lại.
Nguyên lai có chút bất tri bất giác, nhưng người này đã dung
hòa vào cuộc sống của mình, một khi nghĩ đến phải rời đi, trong lòng có chút
không nguôi.
Vô Dụng cười cười, xoay người đi về phía hoàng cung.
Có rất nhiều người vây quanh Thu Thủy Điện, lúc bọn họ nhìn
thấy Vô Dụng, trên mặt đều lộ ra vẻ quái
dị xen lẫn thương hại.
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên chạy về phía đó,
lúc lao tới cổng chính, bị người kéo lại.
"Tiểu Thất" Đế vương mở miệng nói "Không được
đi vào"
Vô Dụng mờ mịt nhìn Đế Vương, lại ngoái nhìn về phía Thu
Thủy điện.
Khung cảnh hoang tàn trước mắt.
Nơi nơi đều là những mảnh gỗ cháy đen, bên trái một khối,
bên phải một khối, căn nhà đã muốn sập, những nơi còn đứng cũng đã lung lay.
Vì cái gì lại như thế ? Rõ ràng là trước đó vẫn tốt mà....
"Tiểu Thất." Thanh âm của Đế vương mang theo chút
khổ sở. "Tô chiêu nghi nàng .... phóng hỏa tự thiêu"
Trước khi rời đi, vẫn cảm thất được có điểm kỳ quái. Nhưng
chính mình lúc ấy lại không nghĩ đến.
Giờ ngẫm lại, chắc là ngữ khí nói chuyện của Y. Còn có một
câu tái kiến lần chót.... Hóa ra không phải tái kiến, mà là vĩnh biệt.
Đế vương cảm thấy Vô Dụng đang lạnh run, hắn buộc nó quay
lại, đối mặt với mình.
Vô Dụng ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn mù mịt như trước, ánh mắt
không còn trong veo. Tựa hồ là qua một lúc lâu, mới nhìn rõ kẻ trước mặt là ai.
"......Thu....."
A, lại bắt đầu cảm thấy lạnh.
Vì cái gì, vì cái gì Y nàng.... rõ là không dám, vì cái gì
mà bội ước ?
"....Thu...."
Đế vương gắt gao ôm Vô Dụng vào lòng ngực mình, rũ mắt, thấy
không rõ biểu cảm.
Cơ Chi Ngạn ở một bên nhìn thấy, cúi đầu, không biết suy
nghĩ cái gì.
Thu Thủy điện bị thiêu hủy, người chết trừ Y ra, còn có hai
cung nhân chưa kịp chạy. Nghe tỳ nữ hầu hạ Y nói, lúc ấy Tô Chiêu nghi đem cung
nhân đi xa, một mình một người đứng ở trong phòng, sau lại, khi bọn họ phát
hiện phòng bị thiêu cháy, lửa đã cháy to.
Lúc đó, cho dù muốn cứu, chỉ sợ cứu ra một khối thi thể.
Đế Vương phái người tìm hài cốt của Tô chiêu nghi, vốn định
hậu táng, lại bị Vô Dụng ngăn lại.
"Theo quy củ Chiêu nghi mộ chôn quần áo và di vật
đi" Nó mệt mỏi nói "Đem tro cốt của Y cho ta, ta muốn đem táng nàng ở
nơi khác."
Đế vương trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Tang lễ cử hành mấy ngày, Vô Dụng mặc đồ tang, máy móc làm
việc theo quy củ.
Không khóc lóc, cũng không bi thiết, chỉ đôi khi lộ ra vẻ mờ
mịt.
Sau khi Thu Thủy điện bị thiêu hủy, Vô Dụng vẫn ở lại trong
tẩm cung của Đế vương.
Có người nói không bằng hiện tại cho Thất điện hạ ra ngoài
cung, dù sao qua tiếp một năm Thất điện hạ cũng đã mười tám tuổi, cũng nên bắt
đầu xuất cung. Còn có người nói hẳn là trong cung tìm một chỗ sửa sang lại cho
Thất điện hạ tạm thời ở, hoàng tử ở trong tẩm cung của Hoàng đế, thật sự vu lễ
không hợp. Thậm chí ngay cả Cơ Chi Ngạn còn đề nghị không bằng cho Thất hoàng
tử vào ở trong Ngàn Vũ cung.
Đế vương lạnh lùng nhìn những người phía dưới, đến khi họ
phải sợ hãi, mới nói : "Thất hoàng tử tang mẫu bi thống, trẫm bồi hắn, có
gì không thể ?"
Đám người dưới kia không dám hô, Đế vương khoát tay nói :
"Thất điện hạ ở cùng trẫm, việc này cứ định như vật, sau này không được
nhắc lại"
Cơ Chi Ngạn nhìn theo chiếc bóng của Đế Vương, cắn cắn môi.
Mấy quan viên vừa rồi tiến gián nói : "Thái tử, ý tứ
của Hoàng thượng điện hạ cũng thấy được, việc này hay là thôi đi.
Cơ Chi Ngạn treo một nụ cười, nói : "Bổn vương hiểu
được, hôm nay việc này đã làm phiền các vị đại nhân."
"Điện hạ khách khí...." Mọi người thổn thức nói.
Lúc Đế vương trở về, cố ý phân phó không cần thông báo. Tiểu
Thất hiện tại không ngủ thì lại ngơ ngẩn, Đế vương không nghĩ phải làm phiền
đến.
Vô Dụng ngồi ở trên giường, đem trán tựa vào đầu gối. Lúc Đế
vương vào, nó ngẩng đầu liếc mắt một cái.
"Làm sao vậy ?" Đế vương cười cười, ngồi bên người
nó, lấy tay vuốt vuốt mái tóc nó. "Tiểu Thất của ta hôm nay đã làm gì
?"
Vô Dụng lắc đầu nói "Cái gì cũng không làm" Nó
nghi hoặc nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói "Mấy ngày nay ta cuối cảm thấy được
nơi này có điểm quen thuộc... hình như trước kia đã tới ?"
"Tiểu Thất trước kia có tới qua" Đế vương cười nói
"Lúc đó ngươi còn nhỏ, lại sinh bệnh, cho nên không nhớ rõ lắm"
"A..." Vô Dụng gật gật đâu, "Có điểm quen
thuộc...."
Đế vương dùng ngữ khí hoài niệm nói "Lúc đó, Tiểu Thất
còn chê huân hương của ta thật khó chịu, cho nên sau đó ta cũng không dùng huân
hương nữa."
"Vậy sao ?" Vô Dụng nở nụ cười "Khi đó nói
cái gì ta cũng không nhớ rõ.
Đế vương xoa xoa đầu nó, không nói gì.
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi "......Lạc hương
là nơi thế nào ?"
Đế vương dừng một chút, trả lời nói : "Là một thủy
trấn."
".....Y vì cái gì muốn đi Lạc Hương ?"
"Đại khái là," Đế vương đem Vô Dụng ôm lên đùi
mình, nhẹ giọng nói "Đại khái là bởi vì Lạc Hương là cố hương của
nàng...."
"Thu biết chuyện của Y trước kia sao ?"
"A," Đế vương trầm mặc một chút, trả lời
"Không rõ lắm"
Vô Dụng thở dài, Đế vương lẳng lặng đưa tay đan vào năm ngón
tay của nó, nói "Người đã đi, không phải nhớ kỹ, bằng không nàng ở dưới
hoàng tuyền, cũng không an tâm"
Vô Dụng không có trả lời, qua một lúc lâu mới gật gật đầu.
Chương 28
Mấy ngày nay, do thỉnh cầu của Vô Dụng, tro cốt của Y vẫn
đặt ở Thu Thủy điện. Vì thế Thu Thủy không có sửa chữa, cũng cấm những người
khác đi vào.
Từ ngày đó về sau, Vô Dụng cũng chưa đi tới Thu Thủy điện,
hôm nay không biết vì cái gì, bỗng nhiên rất muốn về thăm.
Chỉ khi mất đi, mới có thể quý trọng.
Tựa như lúc rời khỏi Cô Vân viện, tựa như ban đầu có chút
chán ghét Thu Thủy điện.
Theo thời gian trôi qua, chúng từng chút từng chút cùng trải
qua vui buồn, cho nên.... mới cảm thấy không thể nguôi ngoai.
Vô Dụng nhìn thấy Thu Thủy điện hoàn toàn thay đổi, dọc theo
con đường nhỏ trong trí nhớ, từng bước mang theo hoài niệm đi lên.
Bên đây, vốn là phòng của Y, là nơi mà mình lúc rời đi hay
trở về luôn ở bậc tam cấp trước phòng ngây ngốc, tựa như đang chờ đợi điều gì
đó mà chính bản thẩn cũng không biết.
Hành lang dài, có một khúc gồ lên. Nơi đó là nơi để cái bàn,
Thủ Mai mỗi ngày đều mang lên chút trà và hoa, có lẽ là chuẩn bị cho những
người mệt mỏi đi ngang.
Theo hành lang đi xuống, chính là đình viện. Đình viện của Y
có đủ loại cây phong, lúc mùa thu tới, một mảnh đỏ au.
Bên kia đình viện, có một cổng vòm bằng phiến thạch, đi qua,
là sân của mình.
Vô Dụng nhìn thấy hành lang khắc hoa im ắng, nhớ tới ngày
nào đó, Y chính là đứng ở chỗ này, lẳng lặng nghe mình ca một ca khúc hoài
niệm,
". . . . . . Nhớ lại chuyện kể người xưa. . . . .
."
Y một lần nữa cầu mình hát lên, bởi vì thích nghe sao ? Là
bởi vì nhớ tới hạnh phúc làm cho người ta khổ sở ư ?
"....Nhớ lại chuyển kể người xưa, giọng nói tràn ngập
vụ của quê hương...."
Nếu nàng muốn nghe, ta có thể vẫn hát cho nàng nghe, nếu
nàng muốn đi nơi nào, ta nhất định mang nàng theo.
Lạc Hương, Lạc Hương.... Bài ca hát cho Y, liền mang theo
nàng về Lạc hương.
Vô Dụng chạy như bay, một tay ôm chặt lấy hủ tro cốt trong
lòng ngục, hướng tới một nơi không biết tên. Đế đô phía sau càng ngày càng xa,
dần dần biến mất.
Trong ngự thư phòng, Đế vương đang xem mặt Trạng Nguyên kì
thi hương, Vu Tố. Lúc này, Đế vương có chút không yên lòng.
Không biết vì sao cảm thấy có điểm bất an....
Đế vương nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nở nụ cười trong lòng
một chút.
Không biết từ khi nào đã bắt đầu học thói quen của Tiểu
Thất, lúc bất an, khi mờ mịt, lúc khổ sở đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đế vương đứng lên, làm cho Trạng Nguyên kia lui xuống.
Hắn vừa định trở về xem Vô Dụng, thì ảnh vệ vốn canh giữ bên
người Vô Dụng bỗng phi thân tiến vào.
Nghe ảnh vệ báo cáo, Đế vưởng trở lại ghế ngồi, dùng ngón
trỏ xoa xoa mi tâm.
"Đem hắn trở về." Đế vương nói.
Ảnh vệ tuân lệnh vừa định đi, Đế vương gọi hắn lại, từ trong
ngăn tủ lấy ra một cái hòm.
"Dùng túy mộng đi, không cần làm hắn bị thương"
Trong phòng viên dạ minh châu phát ra ánh sáng sâu kín, Đế
vương nằm nghiêng, một bàn tay đỡ đầu của mình, ngón tay của tay kia, giống như
mọi hôm, từng chút từng chút lướt qua khuôn mặt đang ngủ say của Vô Dụng.
Tô Y đã chết, cho nên Tiểu Thất à, về sau chỉ nhìn ta, không
được một mình chạy trốn.
Lông mi của Vô Dụng run rẩy, sau đó mở to mắt. Nó nhìn thấy
trần nhà quen thuộc, qua một lúc lâu mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Nó ngồi xuống, nhìn vào Đế vương theo nó cũng ngồi xuống,
sau đó dời tầm mắt.
"Vì sao còn mang ta về ?" Nó thấp giọng hỏi.
"Vì cái gì không mang ngươi về ?" Đế vương muốn
đem nó ôm trên người, lại bị né tránh.
"Ta muốn đi Lạc Hương." Vô Dụng cúi đầu, ánh sáng
trong phòng có chút hôn ám, mái tóc đen dài trước mặt nó lờn vờn như một bóng
ma.
"Còn sau đó ?" Đế vương mở miệng nói. "Sau đó
ngưỡi cũng không quay về."
Vô Dụng lúng túng, nhưng không có nói lại. Nó trầm mặc, xem
như đã thừa nhận.
Đế vương nắm chặt quyền, sau đó chậm rãi buôn ra, gắt gao ôm
lấy Vô Dụng.
".....Ngươi có biết hay không..... Ngươi có biết hay
không ta yêu ngươi ?"
Đã nói ra.
Vốn đang muốn chờ qua một lúc lâu, chờ nó hoàn toàn nhận ra,
sau đó, nhưng, vẫn không thể nhịn.
Cho dù sẽ bị hoài nghi, cho dù sẽ bị chán ghét, vẫn nói ra.
Nhưng, vô luận thế nào, cả đời này, chính mình cũng sẽ không
buông tay.
Đế vương không nhúc nhích, hắn đang chờ đợi, chờ đáp án của
Vô Dụng.
Thật lâu thật lâu sau, Vô Dụng mới dùng ngữ khí mờ mịt nói :
"......Vì cái gì lại nhắc tới ? Ta không rõ.... Mặc kệ thế nào, van cầu
ngươi hiện tại không nói thế, ta không có cách nào cẩn thận suy nghĩ, cũng
không thể vui vẻ lên..." Nói xong, Vô Dụng tựa hồ khổ sở. "Ta một mực
nghĩ, chính là mang Y rời đi hoàng cung, rời đi Đế đô.... Đi khắp tất cả những
nơi xinh đẹp, sau đó tìm một nơi thể an hưởng tuổi già... Ngươi có biết hay
không đây vẫn là giấc mộng mà ta đang tìm kiếm ? Nhưng vì cái gì.... vì cái
gì..... Thu, Y vì cái gì mà phải chết. Những năm đầu, lúc ta còn chưa vào Thu
Thủy điện, người ở bên ta, chỉ có Y ! Cho dù nàng không thích ta, cho dù nàng
cũng không thực tâm chăm sóc ta, nhưng.... lúc đó, nàng vẫn ôm ta một cái....
Lúc đó..... chỉ có Y...."
Đế vương không nói gì, hắn buông Vô Dụng ra, đi đến phía
trước Vô Dụng, cúi người, nâng khuôn mặt đang giấu ở cánh tay của Vô Dụng.
Vô Dụng rũ mắt, không có nhìn hắn.
Đế vương trong lòng đau xót, đem mặt chậm rãi lui lại, hôn
lên bờ môi của nó.
Vô Dụng không hề động. Không có phản kháng, cũng không đáp
lại, cũng không giương mắt nhìn hắn một cái.
Đế vương lặng lẽ, từng chút từng chút dùng đầu lữ chậm rãi
mân mê bờ môi của Vô Dụng.
"......Tiểu Thất à...." Đế vương đem Vô Dụng ôm cả
vào lòng ngục như ôm một bảo bối, thật cẩn thận, mà cũng thật gắt gao.
"Tiểu thất à," Đế vương đem mặt vùi vào những sợ
tóc của Vô Dụng, nhỏ giọng nói, mang theo chút khẩn cầu, "Tiểu Thất à,
nhìn ta đi..... Ta không phải đã nói rồi sao ? Ta vĩnh viễn bên cạnh ngươi,
vĩnh viễn..."
Chư ơng
29
Tro cốt của Y vẫn đặt ở Thu Thủy điện như cũ, đây là điểm cố
chấp của Vô Dụng. Đế vương nói về sau sẽ cùng hắn, cùng nhau đem Y táng ở Lạc
Hương. Lúc đó, Vô Dụng không có trả lời.
Vô Dụng mỗi ngày trừ đi Cô Vân Viện và Thu Thủy điện, chỉ ở
trong phòng ngủ.
Nó đã có một thời gian không đi vào triều, cũng không đi
Thái học viện. Trừ Thu cùng một ít cung nhân hầu hạ, Vô Dụng đều không đi gặp
những người khác.
Cho dù là Thu, bản thân cũng rất lâu không cùng hắn nói
chuyện. Không biết vì cái gì, từ khi hắn nói những lời đó, đã không biết phải
dùng vẻ mặt để đối mặt hắn, cho nên đành phải xoay người, cái gì cũng không
xem, cái gì cũng không nghe.
Đế vương ngắm bóng dáng Vô Dụng đưa lưng về phía hắn, trên
mặt lộ ra một chút chua xót.
Tuy tằng biết tính tình của Tiểu Thất nhất định sẽ trốn
tránh, nhưng không dự đoán được nó lại tránh né hoàn toàn như thế.
Không nói chuyện cùng, cũng không nhìn mình. Mỗi ngày trở về
nhìn nó, nó đều hướng vách tường nằm, chừa chỗ cho mình, bóng dáng luôn lạnh
như băng. Nếu mình trườn mặt qua, nó liền nhắm mắt lại, làm bộ như đang ngủ.
Đế vương thở dài, nhỏ giọng gọi "Tiểu Thất". Vô
Dụng không có trả lời.
Đế vương đợi thật lâu, lại gọi vài câu, cuối cùng xác định
Vô Dụng quả thật đang ngủ, mới đối mặt nó nằm xuống, đem nó ôm vào lòng ngực
mình.
Chỉ khi ngủ, nó mới ngoan ngoãn cho mình ôm. Đế vương cười
khổ một chút, đem cằm chôn vào mái tóc ở đỉnh đầu của Vô Dụng, sau đó chậm rãi
nhắm mắt lại.
Trong triều, Đế vương ngồi ngay ngắn, đối với thanh âm tranh
luận của bọn quan viên ở dưới hơi nhăn mày.
"Vu ái khanh", Đế vương quay đầu, nhìn Tân Trạng
Nguyện đứng ở một bên, "Ngươi thấy thế nào ?"
"Thần nghĩ", Vu Tố tiến lên từng bước, nói
"Phải phái Hứa tướng quân đi Truy Dương. Ngột Kim tuy là tiểu quốc, nhưng
cũng thường xâm phạm Truy Dương, dân chúng ở Truy Dương thống khổ không kể
xiết. Hứa tướng qua đi mở ra Đế quốc hùng vĩ, Truy Dương liền sẽ có thời gian
an bình.
Các đại thần bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Đế vương lặng lẽ nhếch
lên... khóe miệng.
"Lời nói của Vu ái khanh rất có lý, liền chiếu y lời ái
khanh, phái Hứa tướng quân đi Truy Dương" Đê vương lười biếng ban lệnh,
đang muốn tuyên bố bãi triều, Vô Dụng bỗng nhiên từ bên ngoài tiến vào.
"Phụ hoàng, con muốn cùng Hứa tướng quân đi Truy
Dương"
Vô Dụng từ trên xuống mặc trường bào màu đen, không có quỳ
xuống, chỉ lẳng lặng cúi đầu đứng giữa triều đình, chờ đợi câu trả lời của Đế
vương.
Trong triều đình im lặng, tất cả mọi người trộm nhìn vị Thất
hoàng tử vì tang mẫu mà nửa tháng nay không vào triều, nhifn thây được vẻ đặc
biệt sủng ái của Đế vương, Thất hoàng tử lại được phép ở trong tẩm cung của Đế
vương.
"Phụ hoàng, con muốn cùng Hứa tướng quân đi Truy
Dương." Hồi lâu không có được hồi đáp, Vô Dụng lại tâu một lần nữa. Thanh
âm thản nhiên, lại không biết vì sao mang theo sự kiên quyết.
"Nếu muốn đi, vậy thì đi đi" Đế vương trầm mặc
thật lâu, cúi cùng phất tay đáp ứng. Hắn hơi hơi nhăn mày, trong ánh mắt mang
theo một vẻ mệt mỏi nói không nên lời "Đi học vài thứ cũng tốt..... Bãi
triều đi."
Vô Dụng nhỏ giọng nói câu "Tạ ơn Phụ hoàng", không
biết trong thanh âm ồn ào lúc bãi triều, Đế vương có nghe thấy hay không.
Vô Dụng theo dòng
người rời đại điện, vốn định trở về, lại bị Vu Tố ngăn cản.
"Thất điện hạ", Vu Tố cười cười nó "Tại hạ
lâu nay nghe đại danh của Thất điện hạ, hôm nay vừa thật, thật sự là vinh
hoang. Chẳng biết có được thỉnh Thất điện hạ ăn chút cơm rau dưa ?"
Vô Dụng nhìn nhìn hắn, trên mặt vô cảm.
"Ngươi tìm lầm người rồi" Nó thản nhiên nói
"Ta không cầm quyền, ngươi tiếp cận ta cũng vô dụng. Không bằng đi tìm
những người khác đi, không cần lãng phí thời gian với ta"
Nó xoay người định bỏ đi, Vu Tố lại nói : "Thất điện hạ
hiểu lầm tại hạ, tại hạ chỉ muốn cùng Thất điện hạ làm bằng hữu, không có ý tứ
khác."
Vô Dụng dừng lại cước bộ, trầm mặc trong chốc lát.
"Bằng hữu ?" Nó quay đầu lại liếc mắt nhìn Vu Tố
một cái, nói "Ta không cần bằng hữu. Hơn nữa ngươi luôn tại hạ tại hạ,
thực đáng ghét"
Nói vô lễ như vậy, người kia hẳn là sẽ không còn muốn cùng
mình kết giao. Mặc dù có chút áy náy với người kia, nhưng mình hiện tại, cái gì
cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn làm, thầm nghĩ trở về ngủ mà thôi.
"Tiểu Thất"
Vô Dụng dừng lại cước bộ, phía sau có người đang nói
"Tham kiến Hoàng thượng", nhưng nó tuyệt không quay đầu lại.
"Tiểu Thất", Đế vương đi đến bên người nó, hỏi
"Có muốn trở về hay không ? Chúng ta cùng nhau đi thôi."
"Con không trở về" Vô Dụng đáp, nó ngẩng đầu nhìn
Vu Tố đứng ở một bên nói, "Hắn mời con đi ăn com, con đã đồng ý rồi"
"phải không ?" Đế vương lạnh lùng nhìn Vu Tố. Vu
Tố cười cười nói "Đúng vật, thần đã thỉnh Điện hạ cùng đi ăn."
"Nhi thần cáo lui" Vô Dụng làm lễ, xoay người đi
về ngưới Ngoại cung. Vu Tố cũng vội vàng hành lễ cáo lui, đuổi theo cước bộ của
Vô Dụng.
Đến khi xác định Đế vương không nhìn thấy mình nữa, Vô Dụng
quay đầu lại, nhìn thoáng qua.
"Thất điện hạ ?" Vu Tố mang theo vẻ nghi vân, cười
gọi nó một tiếng.
"Vừa rồi thực xin lỗi" Vô Dụng cúi mặt,
"Ngươi bây giờ còn muốn cùng ta đi ăn cơm không ?"
"Đương nhiên" Vu Tố cười nói "Ta nói rồi, đây
là vinh hạnh của ta"
Vô Dụng nhìn thấy hắn cười cười, sau đó quyết định cứ như
vậy đi phóng túng một chút, có lẽ sau khi náo nhiệt, sẽ không mê mang như thế
này.
Ở ngoài cung, ngoài ý muốn gặp được Cơ Chi Ngạn. Cơ Chi Ngạn
hỏi rõ ràng tình huống, sau nhìn nhìn Vu Tố, trong đôi mắt lộ ra chút nghi
hoặc.
"Tiểu Thất có muốn ta cùng đi không ?" Cơ Chi Ngạn
cười hỏi.
"Đương nhiên không ngại" Vô Dụng trả lời. "Ta
còn muốn tìm Mặc Ngọc cùng đi, không bằng hôm nay bốn người cùng nhau dùng bữa
đi ?"
Cơ Chi Ngạn tất nhiên là đồng ý, Vu Tố tựa hồ có chút buồn
bực, nhưng cũng không nói gì.
Bốn người ở một gian phòng của tửu lâu, còn gọi ca nữ đến
hát.
Không biết là do cùng nhận thức được hay không, bởi vì có
Mặc Ngọc cùng Vu Tố hai ngươi tạo không khí, tịch gian dần dần náo nhiệt hẳn
lên.
Vô Dụng vẫn không nói lời nào, nhưng đang nghe những chuyện
thú vị cười một cái, sau đó không ngừng uống rượu.
Cơ Chi Ngạn buôn đũa, ngăn lại Vô Dụng lại giơ lên chén rượt,
có chút lo lắng nói : "Tiểu Thất uống ít lại đi."
Vô Dụng cười cười, tiếp theo lộ ra ánh mắt cầu xin nói :
" Thái Tử ca ca, ngươi cho ta uống đi."
Cơ Chi Ngạn run rẩy một chốc, Vô Dụng lại bắt đầu cầm cái
chén, một ly một ly uống.
Có lẽ đã muốn say, thì càng không say nổi.
Giống như trừ bỏ uống rượu, trên thế giới không còn sự tình
gì để làm.
Vu Tố cùng Mặc Ngọc cũng dừng lại, nhìn thất rõ ràng Vô Dụng
đã say lại không ngừng uống, không biết nên nói gì cho phải.
Gian phòng lại có người đi vào.
Cơ Chi Ngạn ánh mắt lóe lóe, khom người nói : "Tham
kiến phụ hoàng"
Vu Tố cùng Mặc Ngọc cũng quỳ xuống. Đế vương khoát tay, cho
bọn họ đứng dậy.
Vô Dụng tựa hồ nghe thấy gì, quay đầu lại. Lúc thấy Đế vương
nó bỗng nhiên lộ ra một nụ cười cao hứng.
"Thu à !"
Nó có chút hưng phấn đi đến bên người Đế vương, Đế vương thở
dài, đem nó ôm vào lòng ngực mình.
"Thu...." Vô Dụng đã say lẩm bẩm nói, "Ta bị
ác mộng..."
"Mộng cái gì ?" Đế vương nhẹ giọng hỏi.
Vô Dụng trầm mặc, qua một lát mới nói : "Mộng Y đã
chết, mộng không thấy Thu Thủy điện đâu...."
Đế vương không nói gì, Vô Dụng ở trong lòng ngực hắn dần dần
ngủ say, Đế vương ôm ngang người hắn, phi thân rời khỏi tửu lâu.
Gian phòng im lặng, ca nữ lúc Đế vương tới đã cho đi ra. Cơ
Chi Ngạn bỗng nhiên hất phăng đi cái bàn, xoay người rời đi. Mặc Ngọc thở dài,
Vu Tố nhìn theo hướng Đế vương vừa đi, lại nhìn đống hỗn độn, mặt không chút
thay đổi.
Đế vương đem Vô Dụng mang về tẩm cung một lúc thì Vô Dụng
tỉnh lại, thấy gương mặt của Đế vương nó khẽ cười một chút, thì thào nói câu
"Thu ngưởi ở trong này à." sau đó lại bình yên tiến vào lòng ngực của
Đế vương ngủ.
Đế vương nhìn thấy bộ dạng mơ hồ của nó nhìn không được nở
nụ cười, nhưng trong nụ cười lại cất giấu nỗi chua xót.
"....Đi Truy Dương cũng tốt, còn như vậy..." Đế
vương dừng một chút, không nói tiếp.
Hắn đùa ngịch sợi tóc của Vô Dụng, qua một lúc lâu, mới nói
: "Chờ ngươi trở về, hoàng cung sẽ không như bây giờ..." Nói xong Đế
vương tươi cười. "Cho đến lúc đó, ta cùng ngươi đến nơi ngươi muốn..... Dù
là Lạc Hương hay nơi khác, được không ?"
Vô Dụng tự nhiên không có trả lời. Đế vương cúi đầu, nhẹ
nhàng khẽ hôn lên môi nó.
Chư ơng
30
Ngày đó đi Truy Dương, ánh mặt trời rất đẹp.
Vô Dụng đưa lưng về phía Đế vương sửa sang lại hành trang,
tựa hồ do dự thật lâu, mới mở miệng nói : "Thu, ta sẽ cẩn thận giữ gìn lời
của ngươi"
Đế vương sửng sốt một chút, còn không kịp nói chuyện Vô Dụng
lại nói : "Còn có, mấy ngày nay... Thực xin lỗi !"
Đế vương thấy hai lỗ tai lộ ra ngoài cái mũ đã đỏ bừng bừng,
không khỏi cười cười.
"Ta...." Vô Dụng dừng một chút, còn nói "Đây
là lần thứ hai đối với ngươi không nói nên lời, thật sự là..... thật sự
là....."
"Thật sự là" cả nửa ngày, Vô Dụng còn không nói
tiếp.
Thu không lên tiếng, lén lút ôm Vô Dụng, phát hiện nó quả
nhiên tựa đầu vào.
"Không sao." Thu cười nói "ta biết ngươi tâm
tình không tốt, không cần để ý"
Vô Dụng không nói gì, qua thật lâu, nó mới ngẩng đầu lên
nói, vẻ mặt thành thật "Ta sẽ không trốn tránh nữa. Chờ ta trở lại, nhất
định sẽ trả lời ngươi."
"Được." Thu xoa xoa đầu nó, nói "ta chờ ngươi
trở về"
Vô Dụng khẽ hé nụ cười.
Không khí ở đây mấy ngày sau cũng vẫn u ám, nụ cười cuối
cùng mang lại cho nắng vẻ ung dung, thấy Thu bắt đầu nhịn không được muốn hôn
lấy. Nó ho nhẹ một tiếng, hơi hơi dời tầm mắt.
Vô Dụng lần này xuất hành vẫn như trước mang theo Trữ Dũng
Thần cùng Thanh Nguyệt, đương nhiên còn có những ảnh vệ đang ẩn mình, chỉ có
điều Vô Dụng không biết.
Hứa tướng quân đã chờ ở ngoài cung, Vô Dụng phi ngựa, vẫy
vẫy tay hướng về phía Đế vương và Cơ Chi Ngạn, sau đó kéo dây cương, đi theo
Hứa tướng quân rời Đế đô.
Bầu trời thực xanh, ánh mặt trời vừa đủ. Gió thổi trước mặt
mang theo mùi cây cỏ thơm ngát. Vô Dụng cong khóe miệng, bỗng nhiên bắt đầu có
chút sung sướng.
Từ ngày đó uống rượu, chính mình liền một mực nghĩ, vì cái
gì lại ác độc với Thu như vậy ? Sau lại nghĩ, phát hiện là bởi vì biết vô luận
thế nào, Thu cũng không thể không cần mình. Cho nên, mới dám như vậy không hề
cố kỵ giận chó đánh mèo với hắn.
A, cảm nhận được sự ác độc của mình lại có chút cao hứng,
quả nhiên bản thân không phải người tốt.
Nếu cho tới nay, Thu đáp ứng thì nhất định làm được, thế
thì, mình đã đáp ứng Thu, nhất đinh cũng sẽ làm được.
Cho nên, trước khi trở lại Đê đô, nhất định phải suy nghĩ
đáp án cho Thu.
Đế vương nhìn theo thân ảnh càng ngày càng xa của Vô Dụng,
xiết chặt ngọc bội trong tay.
Hăn nhớ tới lời Vô Dụng nói sáng nay, bỗng nhiên cười cười,
hôn lên miếng ngọc bội.
Tiểu Thất, ngươi đã muốn suy nghĩ, vậy thì ta nhất định phải
nhận được đáp án mà mình mong muốn.
Nếu không phải là đáp án kia.... Trong mắt Đế vương chợt lóe
lên. Như vậy ta, nhất định dùng cả đời này để có được đáp án đó.
Hứa tướng quân tên tự là Hứa Tiến, Vô Dụng vẫn cảm thấy hắn
thực là một người kỳ lạ.
Ví dụ như hắn biết tên tự của nó, không giống những người
khác hoặc lộ ra vẻ thương hại hoặc lặng lẽ chuyển đè tài, mà là thực tự nhiên
gọi "Vô Dụng Vô Dụng".
Sau đó Thanh Nguyệt cùng Trữ Dũng Thần khéo léo nhắc nhở
hắn, hắn nghi hoặc hỏi lại : "Vì sao không gọi tên được ? Tên không phải
để gọi sao. Nói gì thì nói Vô Dụng cũng đã bảo không cần gọi hắn là điện hạ,
gọi tên là được !"
Vô Dụng nhịn không được cười rộ lên.
Hứa Tiến còn nói : "Ta mới trước đây còn tên là Hứa Cẩu
Tử, nói là tên ấy dễ nuôi, sau đi học mới sửa lại."
Vô Dụng ôm đầu gối cười, không nói gì. Trữ Dũng Thần nghe
không lọt tai, lại bắt đầu tranh cãi, đáng tiếc Trữ Dũng Thần ở binh pháp thì
tài nghệ, lại còn nói Hứa Tiến chỉ ngụy biện, chỉ có ngửa mặt lên trời cầu cho
quân lính gặp may, thì quân lính sẽ thắng trận sao.
Sau đó có lần, không nói đến cái gì Vô Dụng lại hỏi hắn ý
nghĩa của sinh mệnh.
"Sinh mệnh chính là sinh mệnh, làm sao có ý nghĩa gì
?" Hứa Tiến hỏi lại.
Vô Dụng sửng sốt thật lâu, nó nghĩ, nghi hoặc nói :
"Nếu vẫn không làm được chuyện muốn làm, thì còn có ý nghĩa gì ?"
"Chuyện muốn làm cũng sẽ không thể không thay
đổi." Hứa Tiến cười nói "Ta từng xông pha chiến trường, gặp vô số
người tử trận. Chúng ta những người này, chưa bao giờ sẽ muốn vì cái gì mà
sống, thầm nghĩ muốn sống tiếp mà thôi. Vô Dụng ngươi tuổi còn nhỏ mà người đã
nghĩ ngợi thế, cũng không phải là buồn lo vô cớ sao ?"
Vô Dụng nghiêng đầu, bỗng nhiên cười lên.
"Nói đúng, ta quả thật là buồn lo vô cớ."
Vô Dụng ngẩng đầu nhìn không trung.
Mấy ngày trước, mình không biết vì sao làm cho bao nhiêu
người khổ sở. Mỗi ngày chỉ nghĩ đến nặng nề đi ngủ, ngay cả không trung trước
kia rất thích ngắm cũng đã quên đi.
Trốn tránh hết thảy, cự tuyệt hết thảy, giờ ngẫm lại, thật
sự là khó coi.
Còn có Y...
Thu từng nói qua Y rất lẻ loi, nàng có ý nghĩ của nàng, nói
không chừng mình ở bên giấc mộng của nàng mà nói chính là một loại gánh nặng ?
Hiện giờ ngẫm lại vẻ mặt Y trước khi chết, mặc dù có chút đau thương, cũng đã
mỉm cười hạnh phúc. Cho nên nó, cảm thấy được chết cũng là một cách giải thoát.
Gió đêm từng chút từng chút thổi qua, Vô Dụng nheo lại ánh
mắt, cười cười.
Hứa Tiến nói đúng, chuyện muốn làm không thể không thay đổi.
Nếu cái này làm không được, thì đổi cái khác.
Xa xa truyền đến thanh âm của Trữ Dũng Thần, Vô Dụng nhảy
dựng lên, hướng tới ánh lửa sáng bên kia chạy đến.
Chư ơng
31
Càng đến gần Truy Dương, càng hoang vắng.
Vô Dụng biết những nơi biên thùy thường kém phồn hoa hơn Đế
đo, nhưng nó không nghĩ tới lại cằn cỗi chật vật đến thế này.
Tiến vào đại môn của Truy Dương, trong thành dân chúng tụ
lạp thành tốp năm tốp ba trên mặt chết lặng bỗng nhiên biến thành hoảng sợ, đều
quay về trốn trong nhà mình, đóng chặt cửa.
Tất cả mọi người trầm mặc, không biết nên nói gì cho phải.
Vô Dụng lén nhìn Hứa Tiến một cái, phát hiện hắn vẻ mặt trần trọng, hai tay gắt
gao nắm thành quyền.
Vô Dụng mím mím môi, bước nhanh ngăn lại một ông lãi, hỏi
chuyện gì đã xảy ra, vì cái gì Truy Dương lại biến thành thế này ?
Ông lão ban đầu hoảng sợ, dưới sự trấn an của Vô Dụng ngược
lại biến thành phẫn nộ.
"Các ngươi còn mặt mũi nào để hỏi sao ! Còn không chính
do quân đồn trú các ngươi! Ngày thường chuyện gì cũng không làm, lại kêu dân
chúng nộp lương thực ! Ngột Kim ba năm thỉnh thoảng lại đột kích, chúng ta làm
sao làm ra được lương thực ? Không giao nộp thì cướp, không chỉ cướp thức ăn mà
còn muốn cướp người, thật sự là không bằng cầm thú ! Hôm nay ta chính là muốn
nói, dù sao nhà của ta bị các ngươi hại chết hết rồi, cũng không sợ các ngươi
lấy đi mạng của ta !"
Ông lão tức giận bất bình, dân chúng xung quanh cũng tụ lại,
người một lời ta một câu, đau đớn kể tội quân Đế Quốc cùng Ngột Kim táng tận
thiên lương, làm toàn chuyện ác.
Vô Dụng nhìn thoáng qua quân đóng ở cửa thành, trong đôi mắt
lộ lên vẻ phẫn nộ.
Dân chúng càng ngày càng nhiều, thủ lĩnh quân đồn trú muốn
giải tán đám người, Hứa Tiến lại hung hăng ngăn lại.
Hứa Tiến bước lên từng bước, ở mọi người đang nhìn chăm chăm
bỗng nhiên quỳ xuống, sau đó đập đầu xuống đất ba cái.
"Ta, Hứa Tiến. Lúc này thề với trời, nhất định sẽ chăm
sóc tốt cho dân chúng Truy Dương !"
Mọi người đều sợ ngây người, không ai nói chuyện. Hứa tiến
đứng lên, ánh mặt trời khiến áo giáp của hắn bọc một lớp kim quang, nhìn vào uy
vũ cao lớn.
Quân đồn trú bên cạnh lộ ra vẻ sợ hãi, Hứa Tiến lạnh lùng,
phất tay ý bảo thủ hạ đuổi kịp bọn lính, chỉnh thề hướng quân đồn trú mà tiến
lên.
Vô Dụng phục hồi tinh thần, hướng tới bóng dáng cao ngất của
Hứa Tiến, lộ ra ánh mắt tôn kính.
"Thật là tức chết ta !" Hứa Tiến hung hăng đập vào
bàn, Trữ Dũng Thần trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
"Ta biết ngươi tức giận, nhưng trên bàn còn có thức ăn,
xin người đừng có bắt nó rơi xuống."
"Ta lúc ấy hận không thể giết lũ súc sinh này ! Bỏ rơi
nhiệm vụ, còn áp bách dân chúng ! Hết thảy đều là hỗn đản !"
Trữ Dũng Thàn trở mình xem thường, mặc kệ hắn. Vô Dụng buôn
đũa trong tay, hỏi : "Tướng quân tính xử trí bọn chúng thế nào ?"
Hứa Tiến tỉnh tảo lại, nghĩ nghĩ nói : "Đương nhiên
không phải giết là xong việc, bọn họ thiếu dân chúng cái gì, sẽ trả lại cho
dân."
Vô Dụng gật gật đầu, nói : "Nói đúng. Bọn hỏ ở Truy
Dương ngu ngốc mấy năm nay, chỉ sợ thân thể đã sớm bị uống rượu chơi bời ăn
mòn, nếu không ra chiến trường được, thì giúp đỡ dân chúng làm ruộng, xây nhà
là tốt."
Vô Dụng đối với binh pháp và mấy thứ khác học không được tốt
lắm, cũng không hứng thú gì. Lần này đi, thuần túy là muốn giải sầu. Nhưng đứng
trong quân đội làm cái gì cũng không tốt, nếu gặp loại việc này, như vậy giám
sát quân đồn trú cải tạo lao động hắn liền chủ động xin đi làm.
Vô Dụng đối với việc quản lý cấp dưới cũng không am hiểu,
cũng may nhóm quân đồn trú đều thực nghe lời, nó cũng an tâm. Đáng tiếc nó
không biết là quân đồn trú không sợ nó, mà là sợ ánh mắt hung tợn của Thanh
Nguyệt ở phía sau nó.
Người Ngột Kim căn bản Hứa Tiến đã phản kích, không bao lâu
quân lính tan rã, chạy về. Trữ Dũng Thần buộc hắn nghiên cứu phương pháp trinh
sát mới, cùng Hứa Tiến tranh luận đến chết. Quân đồn trú cũng thực nghe lời,
cho nên Vô Dụng thực nhàn.
Vô Dụng mấy ngày đi giúp đỡ ông lão mất tất cả người nhà kia
trò chuyện, đương nhiên trên cơ bản đều là ông lão nói nói nghe. Sau đó đi xem
xét chung quanh thành Truy Dương, nhìn xem cần phải hỗ trợ cái gì. Cuối cùng,
nó chạy đến cái sườn núi nhỏ ngoài thành, ngắm không trung, ngẫm lại người kia
trong hoàng cung.
Thích Thu sao ? Đương nhiên là thích.
Còn yêu ?
Vô Dụng đưa cổ tay lên, nhìn vòng bình an theo truyền
thuyết.
Từ lúc sau khi biết là Thu tặng, Vô Dụng có một lần tìm hỏi
hắn rốt cuộc chỉ dùng phương pháp gì bắt nó lúc to lúc lớn, bởi vì Vô Dụng tìm
nửa ngày cũng không tìm được cái khóa vòng. Nguyên bản Thu còn muốn thêm phần
thần bí, nói vòng tay này có thể theo cổ tay của người đeo mà biến lớn biến
nhỏ, sau lại vẫn bị Vô Dụng phát hiện cái khóa bị che đi, Thu mới thừa nhận nói
quả thật là có chìa khóa để mở.
Vô Dụng cười híp mắt.
Bất luận là thế nào, cùng Thu ở bên ngày ngày đều rất vui
vẻ, muốn tâm tình với Thu, cũng là sự thật.
Như vậy, có muốn suốt đời bên nhau sao ?
Ánh nắng chiều tà nơi chân trời dần tắt, Vô Dụng đứng lên,
vỗ vỗ cây cỏ dính ở trên người, xoay người trở về thành.
Sau khi trở về, không khí trong doanh trại có chút nặng nề.
"Làm sao vậy ?" Vô Dụng nhìn mọi người, nghi hoặc
hỏi.
"Hôm nay ta muốn thử phương pháp trinh sát kia, sau đó phát hiện ở trong
này" Trữ Dũng Thần mở bản đồ, chỉ vào một nơi xa xôi trong Truy Dương,
"có nơi dừng chân của người Đột Kim, hơn nữa còn lại một nơi rất
lướn"
Vô Dụng ngẩn người, nói : "Ý ngươi nói là quân Đột Kim
không có chạy về, mà là súc tích binh lực chuẩn bị tái tập kích ?"
"Đúng." Trữ Dũng Thần gật đầu. "Lần tập kích
trước chẳng qua là để thăm dò chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng ở Truy
Dương, cho nên hiện tại vấn đề đau đầu nhất chính là chúng ta không đủ người.
Tuy rằng đã muốn phái người truyền báo, chỉ sợ lúc chờ viện quân đến, Đột Kim
đã sớm tới dưới cửa thành.
Vô Dụng có chút mờ mịt, nó suy nghĩ nửa ngày, vẫn là không
rõ Ngột Kim làm vậy để làm gì.
"Cho dù đem chúng ta diệt sạch, thực lực của Ngột Kim
cũng không thể đọ với Đế quốc. Trận này đánh là muốn có ý gì ?"
Hứa Tiến lắc đầu nói : "Thật sự là không ngờ Ngột Kim
là dân tộc quật cường đến vậy. Đế quốc phái chúng ta đến bảo hộ Truy Dương,
Ngột Kim tự nhiên phải tỏ ra nhuệ khí. Ý của bọn chúng là, trước khi viện quân
đến, có thể giết sạch bọn ta, tốt nhất là giết toàn bộ.
Sự thật lưỡng bại câu thương này, Vô Dụng thực không dám gật
bừa. Cơ mà nếu bọn họ muốn đánh, phải kiên trì.
"Hiện tại phải làm sao bây giờ ?" Vô Dụng hỏi.
"Còn đang suy nghĩ biện pháp." Trữ Dũng Thần vội
vàng đáp một tiếng, sau đó lôi kéo Hứa Tiến vùi đầu vào nghiên cứu bản đồ. Vô
Dụng ở một bên không thể giúp được gì, đành phải lẳng lặng ngồi.
Vô Dụng đợi trong chốc lát, bỗng nhiên binh lính từ ngoài
chạy vào. hướng Hứa Tiên nói lớn : "Tướng quân tướng quân ! Tin tức mới
tới, Viện quân sau ba ngày sẽ tới !"
"Nhanh vậy sao ?" Hứa Tiến có chút không tien.
"Từ đế đô đường ngựa không ngừng nghỉ thì cần đến mười ngày, như thế nào
mà ba ngày đến nơi ?"
"Tướng quân, không phải quân đội của Đế đô phái tới, mà
là nhân mã của Sùng Vương gia !"
"Sùng Vương gia ?" Hứa Tiến nhíu mày "Sùng
vương gia xưa nay luôn bất hòa với Hoàng thượng, vì cái gì lại phát người đến
đây."
"Hình như là Hoàng thượng mạnh mẽ ra lênh cho Sùng
vương gia phái người tới" Binh lính kia nói "Thuộc hạ cũng không rõ
lắm."
Quân truyền tin lui ra, Hứa Tiến cùng Trữ Dũng Thần đều lộ
ra vẻ tươi cười.
"Phỏng chừng Ngột Kim ngày mốt có thể đến thành Truy
Dương, như vậy chúng ta sẽ ở liều mạng bảo vệ Truy Dương ba ngày."
Trữ Dũng Thần gật gật đầu, nói : "Tốt nhất nên nghĩ
biện pháp kéo dài thời gian bọn họ đến Truy Dương."
Trữ Dũng Thần lại cùng Hứa Tiến bắt đầu nghiên cứu, Vô Dụng
ở một bên nghe, nhìn xem mình có thể giúp được gì. Quân truyền tin xuất hiện
vài lần, Trữ Dũng Thần rốt cục chọn ra phương án.
Ở trong thành này cùng ngoài thành bày binh bố trận, nhưng
chuyện phái người đánh lén Đột Kim lại sinh chuyện bất đồng.
Hứa Tiến nói việc nguy hiểm vậy thì để hắn làm, nhưng Trữ
Dũng Thần chỉ cho pháp phải vào thủ thành, bởi vì thủ thành là tối trọng yếu.
Vô Dụng lần này đồng ý với Trữ Dũng Thần.
"Nếu không bảo vệ cho thành, dân chúng Truy Dương phải
làm sao ?" Vô Dụng nghiêng đầu hỏi, hỏi Hứa Tiến đang kích động. "Trừ
ngươi ra, không ai có năng lực cùng kinh nghiệm bảo vệ thành ."
Hứa Tiến trầm mặc thật lâu sau, mới nói : "Vậy phái ai
đi đánh lén ?"
Vô Dụng cười cười nói "ta đi"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét