Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

TNVD 1-3

Chương 1


Vô Dụng ôm một đống quần áo trong lòng, vội vã hướng về phía phòng trong. Ngay chỗ rẽ hành lang hơi ngập ngừng, trời mưa đọng lại một vũng lớn.

Hoàn hảo vượt qua. Vô Dụng nhẹ nhàng thở ra, từ trong nhìn ra ngoài bầu trời mưa gió mênh mông.

Trời mưa lớn quá, Vô Dụng có phần lo lắng cho vườn rau phía sau. Cà và dây mướp vừa mới trổ mầm, hy vọng không bị hạt mưa đập nát. Vô Dụng đưa mặt vùi vào đống quần áo, bất giác ngửi được mùa ánh nắng thơm ngát, phiền muộn lập tức biến mất.

Hư thì hư đi, nó nghĩ, cùng lắm thì sẽ có cái tốt hơn.

Nó thoăn thoắt đi vào phòng, đem bộ đồ bằng vải thô tỏa ra mùi thơm ngát gấp lại.

Gần đây tiết trời luôn âm u, không khí vừa thất lại lạnh, giặt quần áo cũng không được. Vất vả lắm mới có chút nắng, Vô Dụng đem hết thảy đống quần áo bẩn, lũ chăn mền ẩm ướt đem đi phơi nắng. Kết quả vừa chạng vạng lại đổi trời, cũng may Vô Dụng phản ứng nhanh, mang đồ vào trước trời mưa.

Hôm nay Vô Dụng thật cao hứng, giặt quần áo đều xong rồi. tấm vải dệt còn rối tung, sờ lên còn thấy cả hơi nóng.

Nhanh chóng chia đống quần áo lộn xộn trên giường làm hai, một là cho đứa bé, một là cho phụ nữ.

Vô Dụng ôm phần quần áo cho phụ nữ lên phòng Y, nó mong là Y mặc vào bộ quần áo sạch sẽ còn thơm mùi nắng này sẽ vui lên.

Y là mẫu thân của Vô Dụng, tên đầy đủ là Tô Y. Vô Dụng trước mặt nàng gọi là mẹ, nhưng trong đầu vẫn gọi là Y. Tô Y chỉ khoảng hai mươi tuổi, so với tiền kiếp của Vô Dụng còn nhỏ hơn vài năm, lúc gọi nàng là mẹ Vô Dụng luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Vô Dụng thích chữ "Y" lắm, ở thế giới quen thuộc của nó, "Y" là cách nói khác của "nàng", cách gọi tựa hồ không có một điểm ý tứ. Vô Dụng cảm thấy được điểm khác nhau thật nhỏ nhoi này rất thú vị, vô luận ở đâu, "Y" luôn là mang một ý nghĩa tốt đẹp, lúc chữ nào thốt ra nơi đầu lưỡi, tựa hồ mang theo một cô gái ôn nhu tú lệ.

Tên của Vô Dụng lại không được như thế, nó có thể tưởng tượng được người nọ gọi hắn mang theo cả sự ác ý và vẻ lãnh đạm.

Vô Dụng lặng lẽ bước vào phòng Y, Y ngồi ở bậu cửa sổ nhìn ra ngoài, hạt mưa đánh vào, dính cả vào bả vai nàng, bóng dáng đơn bạc lộ ra vẻ đau thương sâu sắc. Vô Dụng rũ mắt, buông quần áo, lại lén lút đi ra ngoài.

Vô Dụng đứng ngoài cửa phòng Y, cúi đầu trầm mặc. Mưa càng ngày càng lớn, hình dáng năm tuổi nho nhỏ ẩn hiện trong ánh sáng lay lắt, yếu ớt đến mức chạm vào sẽ vỡ tan.

"Meo~"

Một vật thể chà xát vào chân của mình, Vô Dụng bừng tỉnh, thấy một con mèo đang khom lưng vẻ biếng nhác.

Vô Dụng cúi người, đem ngón trỏ đặt giữa môi, ra hiệu đừng làm ồn, sau đó ôm lấy nó, trở về phòng của mình.

"Thủy Thủy không được làm phiền Y, Y sẽ không vui" Nó từng chút một vuốt ve lưng con mèo, con mèo lười biếng meo lên một tiếng, bộ dáng tựa hồ thoải mái.

"Mưa làm ướt quần áo rồi lạnh rồi, cũng dễ sinh bệnh. Ta muốn đi đóng cửa sổ phòng nàng, muốn nàng đi lên giường nằm... Chính là Y thấy ta sẽ không vui, thấy Thủy Thủy cũng sẽ không vui..." Vô Dụng nhỏ giọng, không biết nói cho con mèo hay cho chính mình nghe.

Nó tạm dừng thật lâu, cuối cùng vẫn thở dài nói "Chúng ta ngủ đi"

Lãnh cung không một ngọn nến, trời tối cũng không làm được gì, vì thế cũng chỉ có thể đi ngủ sớm. Vô Dụng gối lên cánh tay mình lẳng lặng nhìn bầu không khí cô quạnh.

Vô Dụng đôi lúc nghĩ chính mình đang nằm mơ. Chẳng phải đã rất muốn chết sao ? Nó còn nhớ rõ mình đã tự sát cơ mà, lúc lưỡi dao xẹt qua cổ tay có chút đau, sau đó thế giới dần dần biến thành một mảng đỏ ối.

Nó còn nhớ rõ thân thể dần lạnh đi, loại cảm giác này làm cho nó không rét mà run, làm nó bỗng nhiên cảm thấy được thực tịch mịch thực cô quạnh. Ngay phút nó bị sự cô đơn và giá lạnh, Y đã cho nó sự ấm áp. Tiếng tim đập của Y làm cho nó an tâm, làm cho nó ở ngày ngày đêm đêm rời bỏ tối bình yên đi vào giấc ngủ. Thậm chí mấy tháng sau khi sinh chỉ nhìn thấy ánh hồng quang, sự cận kề của Y làm cho nó thấy ấm áp.

Vì thế, nó thích Y.

Nhưng Y lại không thích nó.

Vô Dụng cảm thấy khổ sở. Bất luận kiếp trước hay là kiếp này, người mà nó thích không thể thích nó.

Vô Dụng xòe năm ngón tay, muốn bắt một cái gì. Chậm rãi nắm thành quyền, trong lòng bàn tay, vẫn là trống rỗng.

Vô Dụng nằm ở phía trên sườn núi phía đông lãnh cung, thủy thủy ghé vào nằm bên cạnh, khẽ liếm móng vuốt của mình. Ba tháng nay gió vẫn mang theo cơn lạnh, bầu trời không cao, cũng không mang một màu xanh sạch sẽ. Vô Dụng lại thích nằm ở nơi này nhìn bầu trời mênh mông, cũng không rõ lắm, chỉ giống như tâm tư không hiểu được của mình.

Hôm nay tính tình Y lại nóng nảy, đứa bé mang cơm đến nói cái gì đó, Vô Dụng cũng không rõ lắm. Lúc nó đang ở trù phòng làm một ít đồ ăn đơn giản, bên ngoài đưa đồ ăn thật sự không thể nói là ngon được, cơm tẻ chan một mẻ rau xanh, mùi vị lại làm cho người ta khó có thể chịu được.

Đãi ngộ của lãnh cung, so với Vô Dụng tưởng tượng thực hà khắc và lãnh khốc hơn nhiều. Nơi giam giữ này là dành cho phi tử phạm tội, hoặc là nữ quyến của hoàng tộc.

Khóc, cười, nguyền rủa. Mỗi khi nghe đến những âm thanh của nữ nhân tại nơi này, Vô Dụng luôn cảm thấy lo lắng. Nó lo rằng Y của nó, một ngày nào đó cũng sẽ giống như họ, bị cô quanh và oán hận bức đến đường cùng.

Y vì cái gì mà phạm tội ? Ngày đó Vô Dụng sinh ra, nghe được thánh chỉ của vua nước này. Nói rằng Y hạ độc mưu hại Tiêu quý phi, muốn hại chết Tiêu quý phi cùng đứa nhỏ trong bụng. Cũng may là đứa nhỏ kia chưa chết, mà cuối cùng nó được sinh ra khiến Y thoát tử tội.

Nhưng Y vô tội mà.

Nỗi uất ức của Y chỉ có thể nói trong mộng, lúc nổi giận mới toát ra.

Nàng luôn khóc hỏi "Vì cái gì không tin ta ?" Vô Dụng nghe nàng ngủ mơ một lần nữa uất ức hỏi, có chút khổ sở trầm mặc.

Nỗi niềm của y, sợ là vĩnh viễn cũng không có đáp án. Nàng hỏi kẻ xa lạ đang đứng nơi cao nhất của đất nước, dùng con mắt thản nhiên trào phúng nhìn con dân như kiến. Cả đời này, khó có thể gặp lại.

Vô Dụng theo Y vào lãnh cung, từ khi sinh ra cho đến giờ, đã muốn năm năm.

Năm năm này, Vô Dụng những tưởng Y không thể sống ở đây. Y luôn đắm chìm trong nỗi bi thương của mình, vậy là đứa trẻ mới sinh Vô Dụng đói bụng, khát, nóng, lạnh đều chính mình giãy giụa mà sống. Nếu Y chịu để một chút tâm đi xem Vô Dụng, sẽ phát hiện đứa nhỏ của mình nhu thuận như thế, không khóc không nháo, im lặng đến mức căn bản không giống một hài tử.

Nhưng Y lại không hề phân tâm, hay nói đúng hơn là nàng cố ý xem nhẹ. Vô Dụng sẽ làm nàng nhớ tới ngày địa ngục đó, cái tên Vô Dụng tựa như tiếng cười nhạo và vũ nhục, nàng không muốn thấy nó.

Cho nên Y không biết khi nào Vô Dụng biết đi, khi nào thì biết nói, khi nào vì  làm cho cuộc sống mới này của nàng bớt khổ sở mà hạ người làm việc.

Vô Dụng chẳng quan tâm Y biết hay không. Lãnh cung không có nô tỳ, nó đã làm tất cả. Quét tước, giặt quần áo, tiểu nha hoàn mỗi ngày hai lần mang cơm đến, Vô Dụng sợ Y không chịu ăn đã ươm một vườn rau, mỗi ngày làm chút thức ăn ngon miệng cho Y.

Vô Dụng đối với cuộc sống như thế cũng vừa lòng, nó nghĩ, chờ lớn thêm một chút nữa, lớn thêm một chút nữa sẽ mang Y rời khỏi lãnh cung. Hai người đi đến tất cả những phong cảnh như tranh vẽ trên thế gian này, đợi cho Y về lão sẽ tìm một tiểu trấn xa xôi, ngày ngày hưởng thọ.

Khát khao nhỏ nhoi của Vô Dụng, một tương lai như thế, lại làm cho người ta một chút cảm động khó hiểu.

Vô Dụng muốn một ngày nào đó, Y sẽ nhìn đến mình. Nó muốn cùng Y, chầm chậm mà cùng sầu bi, cùng cô quanh, hy vọng Y có được hạnh phúc.

Chương 2

Trời đã vào tháng Tư, hoa đào lại nở.

Lãnh cung đáng lý ra không thấy được hoa đào, Vô Dụng chạy đến một góc lãnh cung hoang vắng, cuối cùng vẫn là thất vọng trở về.

Hoa đào nở trên đời, lại nhớ tới thế giới cùng những người kia, luôn nhớ tới.... Phương Dư Sinh.

Bọn họ giờ có khỏe không ? Có còn nhớ tới Phương Khiêm Lâm người này không ? Biết rằng chính lúc mình chết đi, Thiên Tuế nhất định sẽ khóc. Thiên Tuế nàng khi gặp phải chuyện của mình, sẽ lại muốn khóc, cũng không biết nàng, đã tìm được hạnh phúc của mình hay chưa?

Vô Dụng trên giường trằn trọc thật lâu sau, cuối cùng đứng lên,mặc thêm quần áo đi vào trong viện.

Đêm nay ánh trăng thật đẹp, Vô Dụng ngẩng đầu nhìn ánh sáng trong veo, một mảnh trời mờ mịt.

Đêm tĩnh lặng, tĩnh đến nỗi làm cho nó không rõ được thế nào. Hiện thực ư ? Hay là cảnh trong mơ đây....


Tiếng thét chói tai của nữ nhân từ xa làm Vô Dụng theo bản năng xoay người, sau đó viện lý trống rỗng xuất hiện một bóng đen, cái bóng đen kia dưới ánh trăng trong suốt không thể ẩn mình.

Vô Dụng không hề động đậy, nó đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Bóng đen trên mặt đất khẽ giật mình, phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, sau đó, lại yên lặng, yên lặng tới mức tưởng chừng đã chết.

Vô Dụng do dự trong chốc lát, sau rốt vẫn bước chân hướng về phía bóng đen.

Vô Dụng tới gần bóng người ngồi ổm xuống, nhìn khuôn mặt người nọ trong nháy mắt, Vô Dụng khẽ giật mình lui người về sau. Sau đó lại chậm rãi, như đang ở trong một giấc mơ, ngón tay run rẩy, cẩn thận xoa xoa khuôn mặt người nọ.

Cái trán, lông mi, mũi, môi.... Đầu ngón tay đưa đến những đường cong quen thuộc trong trí nhớ.

....Phương Dư Sinh.....

Nó dùng tay kia che mặt, gắt gao tựa đầu vào giữa đầu gối.

Không biết qua bao lâu, nó lại nặng nề ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, trong đôi mắt cũng không hề gợn sóng.

Người này, không phải Phương Dư Sinh, chẳng qua là gương mặt giống nhau thôi.

Vô Dụng vì không thể nghe thấy tiếng rên rỉ, cẩn thận xốc quần áo của người nọ lên.

Người nọ bị trọng thương rồi, xem chừng là mất quá nhiền máu đến hôn mê.

Bị thương ở ngực, miệng vết thương rất sâu, lồi ra cả bên ngoài, máu lại cuồn cuộn chảy không ngừng, ướt hết cả một mảnh cỏ dưới thân.

Vô Dụng vội vã chạy về phòng, lấy ra một đống quần áo từ ngăn tủ trong, lại theo góc tường tìm ra cái hòm, vội vã trở lại bên Hắc Y nhân.

Trong hòm là một ít thực vật được phơi nắng đã nghiền nát, Vô Dụng cẩn thận đem nó đắp lên trên miệng vết thương của Hắc Y nhân, lại xé quần áo thành mảnh vải, một vòng lại một vòng, nhanh chóng quấn tròn quanh miệng vết thương.

Hắc Y nhân im lặng, lúc Vô Dụng làm xong việc, trong đêm xuân lạnh lẽo, trên trán đã chảy ra mồ hôi tinh mịn.

Vô Dụng thở hồn hển, nó ngắm nhìn Hắc Y nhân, vươn tay sờ sờ trán của hắn. Phát hiện thì ra vừa rồi ngón tay vừa buông xuống thấy có chút nóng cũng không phải ảo giác, sợ là không được nghỉ ngơi.

Vô Dụng chạy tới nhà bếp đun chút nước ấm, lấy khăn mặt trở lại bên Hắc Y nhân, lau sạch sẽ hết thảy máu cùng mồ hôi trên người người nọ, sau đó dùng hết toàn lực nhổ sạch đám cỏ dính đầy máu.

Vô Dụng trở về phòng cẩn thận đắp chăn cho Hắc Y nhân, chạm vào nhiệt độ cơ thể dị thường của hắn có chút bất lực. Nó không có thuốc, đành phải bưng bồn nước lạnh đến, đem khăn mặt nhúng vào nước lạnh rồi đắp lên trên người nọ, chờ nóng lại tiếp tục tẩm nước lạnh, như thế, Vô Dụng ở bên người nọ suốt một đêm.

Trời vừa tờ mờ sáng thì người nọ tỉnh, mở mắt ra thấy ánh sáng mặt trơi người nọ có chút ngỡ ngàng. Tầm mắt di chuyển xuống, hắn thấy chính mình đang nằm trên chăn đệm. Đệm chăn rất mỏng, cũng thực thô ráp, góc chăn được gấp lại cẩn thận, che đi cơn gió lạnh đầu xuân.

Tầm mắt lại hướng qua phía bên, sau đó phát hiện một đứa nhỏ đang canh giữ bên người. Đứa nhỏ kia ăn mặc thực đơn bạc, ôm hai chân cuộn mình ở một bên, hình dong có vẻ bị lạnh chút ít. Đứa nhỏ kia lặng lặng xếp lại một chậu nước. Hắc Y nhân khẽ cử động, cầm lấy cái khăn mặt trên trán, hắn nhìn thấy đống khăn mặt giật mình, một góc lòng bỗng nhiên trở nên ôn nhu.

Vô Dụng ngủ thực sự khó, Hắc Y nhân ngồi xuống làm hắn bừng tĩnh, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy, Vô Dụng trong nháy mắt lo sợ không yên. Nó vươn tay, đem lòng bàn tay đặt vào trán người nọ.

".....Quả nhiên hạ sốt...."Vô Dụng nhỏ giọng nói thẩm, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của Hắc Y nhân. "Ngươi hiện tại cử động được không ?"

Hắc Y nhân gật gật đầu, không nói ra lời.

"Ngươi rất mệt", nó nói "Ta đem thân thể bất động của người, đành phải cho người bên ngoài ngủ một đêm. Giờ, ta đưa người về phòng"

Đáy mắt Hắc Y nhân hiện lên một tia quái dị, hắn suy tư một lát, sau đó gật gật đầu.

Với sự giúp đỡ của Vô Dụng, Hắc Y nhân miễn cưỡng đứng lên, đi theo Vô Dụng vào phòng.

Vô Dụng đưa hắn nằm xuống giường của mình, Thủy Thủy đang say ngủ bị người ngoài chiếm mất vị trí của mình làm bừng tỉnh, bất mãn kêu lên một tiếng. Vô Dụng gãi gãi cằm nó an ủi, xoay người đi ra ngoài lấy chăn đệm vào, một lần nữa cẩn thận đắp lên người người nọ.

Làm xong, Vô Dụng xoay người đi ra cửa phòng, để lại Hắc Y nhân cùng Thủy Thủy mắt to trừng mắt nhỏ.

Chẳng bao lâu sau Vô Dụng bưng hai chén cháo đi vào, một chén đặt ở trước mặt Thủy Thủy, Vô Dụng bưng một chén khác ngồi cạnh Hắc y nhân.

Vô Dụng dùng thìa khuấy khuấy cháo trong chén, múc lên đưa tới trước mặt Hắc Y nhân. Hắc Y nhân nhìn thấy Vô Dụng, lộ ra vẻ cảnh giác.

"Ngươi bị thương rồi " Vô Dụng thản nhiên giải thích, "Ăn vào khôi phục nhanh hơn."

Hắc y nhân lại liếc mắt nhìn Vô Dụng liếc mắt một cái, mở miệng ăn một miếng rau.

Cháo chỉ có một loại gạo trắng cùng những vụn rau xanh ngao lại mà thành, nguyên liệu đơn sơ như thế cư nhiên lại tạo nên một hương vị thuần ngon miệng, Hắc Y nhân tưởng tượng đến người nấu món cháo này như tâm người làm cháo.

"Ngươi là ai? Cớ gì ? Ở trong lãnh cung ?" Hắc y nhân hỏi.

"Ta gọi là Vô Dụng, cùng Y vào lãnh cung này." Vô Dụng đáp.

"Y là ai?"

"Y là mẹ ta." Vô Dụng cúi đầu tinh tế quấy trong chén cháo, đợi cho âm ấm mới đem đến bên miệng người nọ.

"Mẹ ngươi? Mẹ nươi là cung nữ hay là phi tử?"

"Đứa bé đưa cơm gọi nàng là Tô Mỹ Nhân."

"Ngươi là hoàng tử?"

"Hoàng tử sao?" Vô Dụng lộ ra thần sắc nghi hoặc, qua một lát, thản nhiên đáp, "Cứ coi là vậy đi."

Hắc Y nhân trầm mặc, ngay lúc hắn mở miệng muốn nói gì đó, cách phòng truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống mặt đất.

"Là Y đã tỉnh" Vô Dụng đối với động tĩnh nơi vách tường tập mãi thành thói quen, nó đặt chén ở bên giường, nói, "Ta mang chút thức ăn cho Y."

Vô Dụng chạy ra ngoài, Hắc Y nhân nhìn bóng dáng của nó, có chút đăm chiêu.

Không lâu sau, vách tường lại truyền đến tiếng vang, như là cái gì bị bể nát, sau đó lại là tiếng thét chói tai của đàn bà, "Cút !".

Hắc Y nhân đợi một lát, Vô Dụng trở lại phòng, giống như không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy chén tiếp tục đút cho Hắc Y nhân ăn.

Hắc Y nhân bất động, nhìn chằm chằm mặt của Vô Dụng.

Vô Dụng theo tầm mắt của hắn sờ sờ mặt mình, thấy trên ngón tay dính chút máu. Nó chẳng nói chẳng rằng dùng khăn lau khô đi, nói : "Buổi sáng lúc Y tỉnh lại, tính tình không tốt lắm"

"Ả hất cháo đi à ? Mặt của ngươi bị thương rồi."

"À,", Vô Dụng có chút mệt mỏi nói, "Không có. Nàng chỉ hất mấy đồ vật này nọ thôi, đồ ăn của chúng ta không nhiều lắm, Y không hất đi đâu."

"....Sao ngươi lại gọi ả là Y ? Nói như vậy, không phải nên gọi mẹ sao ?"

"Không có gì, nhưng cảm thấy chữ Y rất êm tai."

Hắc Y nhân không buồn nói lại, im lặng ăn món ăn Vô Dụng đút cho.

Vô Dụng nghĩ vẩn vơ, Hắc Y nhân lại gọi nó.

"Vết thương trên mặt ngươi còn chảy máu."

Vô Dụng sờ sờ, quả nhiên. Nó lấy ra thảo dược mà Hắc Y nhân từng dùng qua, sơ sài đắp lên mặt. Hắc Y nhân đối với món thảo dược có hứng thú, hỏi : "Đó là thuốc gì thế ? Ngươi cho ta dùng loại này, hình như rất hiệu quả."

"Ta cũng không biết", Vô Dụng thành thật trả lời, "Loại này ở lãnh cung có nhiều, chỉ là cầm máu hiệu quả thôi"

"À," Hắc Y nhân gật gật đầu, còn nói "Ngươi đêm qua một đêm không ngủ, giờ nghỉ ngơi chút đi ?"

"Ừm, chờ một lát, ta còn có một số việc, ngươi ngủ đi"

Vô Dụng ra khỏi phòng, đem thảo dược vừa dùng qua ra phơi nắng, rồi thay cho người nọ một ít.

Vô Dụng hái chút thuốc, lại tinh tế đem nghiền nát nó, đem cây cỏ hòa với nước trong chén.

Nó cởi mảnh vải băng của Hắc Y nhân, miệng vết thương hình như không đổ máu, nó nhẹ nhàng thở ra, đem cây cỏ nước đắp lên miệng vết thương, rồi lại một lần nữa băng bó.

Vô Dụng trở lại phòng của Y, xác định nàng ăn cháo xong rồi lên giường nằm.

Cô Vân Viện không có giường thừa, Vô Dụng đành phải nằm bên cạnh Hắc Y nhân. Lại sợ đụng tới miệng vết thương của Hắc Y nhân, nó ráng cách xa Hắc Y nhân một ít, cẩn thận nằm ngủ nơi mép giường.

Vô Dụng rất mệt mỏi, dù tư thế nằm khá eo hẹp, nó vẫn rơi nhanh vào mộng đẹp.

Hắc Y nhân sắc mặt phức tạp nhìn đứa nhỏ cuộn mình ở mép giường, đứa nhỏ này rất im lặng, cũng quá tận tình. Sự ân cần của đứa nhỏ như ăn sâu vào xương tủy, bất giác làm cho người ta đau lòng.

Tô mỹ nhân ? Y ? Hắc Y nhân không có ấn tượng. Chỉ có điều hắn nhớ rõ trước kia có một phi tử cùng với đứa con của nàng bị biếm lãnh cung, hình như là vụ án của Mai Phi, bị khép tội kê đơn mưu hại Tiêu Quý phi.

Khi đó còn kinh động cả hậu dung, giờ nhiều năm đã qua, còn có ai nhớ rõ hung thủ giết người với nạn nhân đâu ?

Lúc ấy đứa nhỏ của Tô mỹ nhân cùng một ngày sinh với con của Tiêu Quý phi, đứa nhỏ năm nay đã năm tuổi rồi sao ? Thoạt nhìn gầy yếu như thế, tựa hồ còn không bằng một điện hạ ba tuổi cường tráng. Cùng là hoàng tử như thế mà ông trời lại đãi ngộ khác nhau, đúng là hoàng gia vô tình.

Chương 3


Vô Dụng bị tiếng khóc nơi vách đá làm bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, lắng nghe trong chốc lát, sau đó thở dài vô lực.

"Ngươi không đi khuyên nhủ sao ? Tiểu nha hoàn kia lại châm chọc mẹ ngươi à."

Vô Dụng nghị hoặc quay đầu lại, thấy Hắc Y nhân đang nàm trên giường lại ngẩn ngơ một lát, sau đó lắc đầu nói : "Ta đi thì chỉ biết càng không xong. Y nàng không muốn gặp ta."

"Vì cái gì ?"

"Cái tên." Vô Dụng thản nhiên đáp.

Hắc Y nhân hiểu được, cái tên Vô Dụng này, đặt cho hoàng tộc quả thật là sỉ nhục, cũng không rõ tại sao bệ hạ lại thốt ra một cái tên như thế.

Vô Dụng nhảy xuống giường, mặc thêm quần áo đi ra ngoài. Thủy Thủy ghé vào góc tường cắn cắn ống quần của nó, Vô Dụng xoay người vỗ vỗ đầu nó, nhẹ giọng nói : "Thủy Thủy đói bụng không ? Ta đi nấu cơm cho Thủy Thủy ăn nhé."

Con mèo meo một tiếng liếm liếm ngón tay của Vô Dụng, đi theo Vô Dụng ra phía sau cửa.

Thủy Thủy sở dĩ gọi là Thủy Thủy vì Vô Dụng phát hiện ra nó bên dòng suối. Khi đó nó hình như đói bụng lắm, nhìn chằm chằm con cá khiêu khích trong nước. Vô Dụng thấy Thủy Thủy không phải mèo hoàng, chỉ sợ là sủng vật bị vất bỏ của vị quí phi nào đó. Nó sợ thủy thủy ăn đồ sống sẽ bị đau bụng, liền bắt nó mang về, sau đó ngày ngày có Thủy Thủy làm bạn, tựa hồ cũng bớt tịch mịch.

Suối nước còn có chút lạnh lẽo, Vô Dụng chân đông lạnh đến đỏ bừng. Vô Dụng đứng rìa suối, cong lưng lặng lẽ tiếp cận con cá đang bơi. Đầu xuân, cá cũng nhiều lên. Vô Dụng hôm nay chiến quả không tồi, quơ được hai xâu cá lớn.

Ở đầu suối mặc giầy vào, Thủy Thủy dùng móng vuốt đè lại hai con cá, kêu meo meo. Thủy Thủy là một con mèo thông minh, nó cũng không ăn cá trên bờ của Vô Dụng, ngược lại còn hết sức tận tâm trông coi. Vô Dụng vừa lòng vuốt ve nó, mang theo hai con cá trở lại Cô Vân Viện.

Vô Dụng làm canh cá, xào mấy đồ ăn chạy. Phân ra một phần đưa cho Y, một phần cho Thủy Thủy, còn lại đưa hết về phòng mình, cùng Hắc Y nhân ăn.

"Cái này đều do chính ngươi làm ?"

Vô Dụng gật gật đầu.

"Hương vị thật không tồi, không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ lại có thể làm được ?"

Chiếc đũa của Vô Dụng dừng một chút, suy nghĩ một lát, nói : "Cơm tiểu nha hoàn đưa tới Y nàng ăn không vô."

"Kia vì sao mẹ ngươi không tự mình nấu cơm ?" Hắc Y nhân hình như mang theo cả tức giận.

"Y nàng...." Vô Dụng cân nhắc, nói "Y nàng thật sự khổ."

".....Ngươi thật sự là bé ngoan." Hắc Y nhân thở dài.

Vô Dụng không có nói tiếp, yên lặng và cơm trong bát.

Hắc Y nhân khôi phục rất nhanh, ngày hôm sau đã có thể xuống giường. Vô Dụng trừ lúc cùng hắn ăn cơm, ngủ và thay thuốc, cơ bản cũng không ở trong phòng.

Bộ dạng của hắn rất giống với Phương Dư Sinh, Vô Dụng sợ chính mình nhịn không được bi thương. Vô Dụng mang theo Thủy Thủy đến sườn núi yêu thích mà nằm, ngắm nắng dần dần lên trong bầu trời mùa xuân.

"Ngươi đang nhìn cái gì ?" Người nọ đi đến cạnh nó, bắt chước nằm xuống.

"À," Vô Dụng không có quay đầu lại, "Đang nhìn đám mây."

"Đám mây có cái gì đẹp ?"

"Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy đoán nó biến thành hình dạng gì, nghe cũng thú vị. Còn lúc trời sáng sớm hoặc chạng vạng, ánh sáng sẽ làm cho nhan sắc của nó trở nên xinh đẹp, thật huyến lệ."

Hắc Y nhân nghe những lời này của Vô Dụng, chỉ cảm thấy không lý giải nổi. Trong cuộc sống của hắn có nhiều chuyện phải làm lắm, nhiều chuyện quan trọng, mã bất đình đề (không ngừng tiến tới) về phía trước, cũng không từng dừng lại xem không trung, ngắm nghía đám mây.

"Bầu trời rất đẹp." Vô Dụng khó khăn chủ động mở miệng nói chuyện, "Nó quá lớn, quá rộng. Có khi ta nghĩ phần cuối của nó là thế nào ? Không biết những đám mây cuối cùng bị gió thổi đi sẽ về đâu ? Trong lãnh cung có một cây hòe rất lớn, nghĩ là điểm cao nhất của lãnh cung. Ta hiện đang muốn lên nơi phương xa ấy để xem thế nào, những lúc ấy cũng chỉ có thể trông thấy những dãy núi phập phồng. Không biết sau lưng dãy núi, có thể ẩn giấu điều gì...."

Tiếng nói của Vô Dụng càng lúc càng nhỏ, cùng với Hắc Y nhân nói chuyện, không bằng là đang nói cho chính mình nghe, nói cho Thủy Thủy nghe.

Gió xuân như mân mê hai mắt, làm phương hướng nơi xa mờ mịt.

Hắc Y nhân nhìn thấy Vô Dụng đang đi vào thế giới của chính mình, lần đầu phát hiện lại nghèo nàn tới vậy, nghèo nàn đến mức với cả một đứa nhỏ năm tuổi, hắn cũng không nói ra được chữ nào.

Ngày thứ ba, dù vết thương không còn nặng. Hắc Y nhân cũng muốn ra đi. Vô Dụng giữ lại, nó cầm cây gậy trúc đánh vào quần áo của Hắc Y nhân. Đồ đã được giặt, phơi nắng mang theo mùa thơm ngát của ánh mặt trời, xuyên qua nơi Vô Dụng cẩn thận may lại, vuốt cho phẳng sạch sẽ trả lại cho Hắc Y nhân.

Hắc Y nhân tĩnh lặng tiếp nhận, rồi lại giả vờ im lặng. Hắn ngắm Vô Dụng, rốt cuộc nhịn không được, hỏi : "Ngươi ao ước điều gì ?"

"Ao ước cái gì ?" Vô Dụng hỏi lại, đau đó lắc đầu nói "Ta không muốn cái gì cả."

"Ta không muốn mang ơn ngươi, chỉ cần ngươi nói, nếu có thể ta sẽ cho ngươi."

Vô Dụng cúi đầu, ánh mặt trời theo song cửa chiếu vào, cứ như vậy chảy vào ngón út của kẻ trầm tĩnh, tựa hồ bị cháy bỏng, làm trái tim thấy đau xót.

Nó nghiêng nghiêng đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Bần thần ngắm trời tây yên tĩnh, một góc cây đào bị thiêu rụi đằng kia.

"....Cho ta cây đào kia đi...."

Ánh mặt trời có chút chói mắt, Vô Dụng như nhìn thấy hình ảnh sáu tuổi của chính mình, có ba, có mẹ, còn có cả Minh Lâu. Họ cùng nhau cười vui dưới bóng cây đào, cùng chúc phúc cho nhau.

Cây đào cùng ngày sinh nhật với Tiểu Lâm, cây đào phải được vui cùng hạnh phúc với Tiểu Lâm.

Vì Tiểu Lâm nhà chúng ta, chúng ta chúc phúc cho Tiểu Lâm. Tiểu Lâm về sẽ sẽ hạnh phúc, như cái cây này, cùng ra hoa kết trái.


".... Ta muốn trồng cây đào...."

Hắc Y nhân cảm giác được bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống, ép tới hắn không thở nổi.

Hắn rời phòng như chạy trốn, ở phía sau hắn, Vô Dụng chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm chặt chính mình, đem mặt giấu vào đầu gối.

Rất hận, rất hận.

Nhưng, dù có lại phải khổ sở thế nào, cũng không chảy nước mắt.

Kiếp trước của mình, đã ở trước cây đào khóc lớn một hồi.

Có lẽ lần đó nước mắt chảy nhiều lắm, đến đời kế tiếp nước mắt đều khô đi.

Cho dù có khổ sở, cũng khóc không được.

Hắc Y nhân đứng phía sau Vô Dụng đang khẽ bước đi.

Hắn muốn chạy gần lại một chút, đi đến gần một chút, thậm chí ôm cái thân thể nho nhỏ kia vào lòng ngực. Nhưng bóng dáng của Vô Dụng, rõ ràng đã viết nên chữ cự tuyệt.

Hắc Y nhân có chút khó xử, cuối cùng vẫn mở miệng.

"Có một cây đào đẹp lắm, ngay chỗ bên ngoài cửa sổ của ngươi"

"Mỗi ngày, ngươi có thể mở cửa sổ ra nhìn."

"....Ngươi, có khỏe không ?"

"A," Vô Dụng lên tiếng, âm thanh kia tha thiết bao vây lấy thân thể nó tràn ra, linh hoạt kỳ ảo hư hư thực thực, "Ta khỏe lắm" Nó nói, sau đó ngẩng đầu lên.

Nó đứng lên, xoay người, biểu cảm thản nhiên, nhìn không ra vui buồn.

"Cám ơn ngươi." Nó nói. Sau đó nó nhìn cái cây vừa mới xuất hiện, đôi mắt mang chút ấm áp.

Hắc y nhân đi rồi. Trước khi đi, hắn để lại tên mình.

Tử Ngọc.

"Tử trong chữ tử sắc (màu tím), ngọc trong chữ ngọc bội" Hắn dùng nhánh cây trên mặt đất viết hai chữ. "Ngươi phải nhớ kỹ."

Vô Dụng gật gật đầu, Tử Ngọc, là một cái tên rất êm tai, nó sẽ nhớ kỹ.

Vô Dụng tìm ra một con dao nhỏ, trên cây đào thật cẩn thận khắc tên của chính mình.

Vô Dụng.

Vô Dụng, hãy hạnh phúc nhé.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét