Ngày thứ hai Dung Tịch đã bị dựng dậy từ sớm để
theo Trần Trí Phàm đi làm. Giải Ý dậy trễ, ăn xong bữa sáng liền đi
dạo quanh sân, cẩn thận nghiên cứu tỉ mỉ từng viên gạch từng mái
ngói từng cành cây cọng cỏ, nhìn qua thấy được hắn rất hứng thú.
Trần Tam không ra khỏi nhà, ở trong phòng làm việc bằng
máy vi tính, sau đó bưng chén trà đi ra sân, liếc mắt liền thấy Giải Ý ở trong
sân cúi người quan sát một chậu cúc Ba Tư, hắn rất nghiêm túc, cho dù cách khá
xa, cũng có thể thấy dung nhan như họa của hắn lộ ra thần sắc tinh thuần chẳng
khác gì một đứa trẻ. Trần Tam giật mình, buông ly, ra khỏi phòng.
Trong lúc Trần Tam đi ra hoa viên, Giải Ý còn đang nghiên
cứu chậu hoa. Trần Tam mỉm cười nói: "Theo ngôn ngữ loài hoa, cúc Ba Tư là
vĩnh viễn vui sướng, trước đây ta cứ luôn nghĩ, người thế nào có thể vĩnh viễn
vui sướng chứ? Bất quá, Giải tiên sinh, có thể cùng với ngươi sống chung, ta
tin tưởng nhất định sẽ vĩnh viễn vui sướng, Tiểu Dung thật may mắn."
Giải Ý đứng dậy nhìn Trần Tam, "Đây là may mắn của cả
ta và y. Số phận bao giờ cũng hay thay đổi, nhưng chúng ta nỗ lực mà sống, hơn
nữa vĩnh viễn không xa rời nhau."
"Vĩnh viễn là có thể một khoảng thời gian rất dài,
đương nhiên cũng có khả năng chỉ ngắn như một cái chớp." Trần Tam cười khẽ,
" Tôi cũng có bạn đời, là một thanh niên rất đáng yêu, có cơ hội
nhất định sẽ giới thiệu."
Giải Ý có chút bất ngờ, lập tức cười nói: "Tốt
a."
Trần Tam rất nhẹ nhàng nhún vai, "Đại ca rất phiền
muộn, tuy rằng y không nói, nhưng ta có thể tưởng tượng ra. Trước đây y cho rằng
ta là trường hợp đặc biệt, nhà chúng ta 18 đời tổ tông chưa từng có đồng tính
luyến ái, không nghĩ tới vừa tìm được đứa em trai cùng cha khác mẹ ở bên
ngoài về, lại phát hiện cũng là đồng tính luyến ái. Ta phỏng chừng y khẳng định
đang suy nghĩ có phải ta với Tiểu Dung có phải di truyền một đời gien nào đó
nên biến thành như vậy hay không."
Giải Ý bị câu nói của Trần Tam đùa đến cười ra tiếng, rồi
lại thành khẩn mà nói: "Đại ca ngươi rất không sai, ngươi cũng thế, các
ngươi đều là ca ca tốt. Ta vốn nghĩ các ngươi sẽ không nhận Tiểu Dung, bất quá
làm điệu làm bộ mà thôi, dự định lại đây nói rõ với các ngươi xong thì dẫn y
đi, nhưng các ngươi đối xử y tốt như vậy, ta rất cao hứng, trước đây Tiểu Dung
không có huynh đệ tỷ muội, thân thế lại không rõ, sống rất cô đơn, hiện tại có
hai người ca ca như các ngươi, y rất hài lòng."
"Chúng ta cũng rất cao hứng. Ta nói thật, không phải
lời khách sáo đâu." Trần Tam thanh minh, "Lúc cha ta còn trên đời,
lão đại cũng đã tiếp nhận gia nghiệp, ta cùng nhị tỷ ra bên ngoài làm ăn, lão đại
cũng toàn lực ủng hộ chúng ta, tất cả mọi người sống rất được, cũng không như
nhà người khác tranh di sản gì gì đó. Ông ấy để lại cho tứ đệ không nhiều,
chúng ta kỳ thực nghĩ thế có chút keo kiệt, đại khái chắc ông sợ lưu nhiều làm
chúng ta không vui, kỳ thực không đến mức đó. Lão đại là đại gia trưởng tương đối
truyền thống, cho rằng huyết thống chính là huyết thống, nếu là người của Trần
gia chúng ta, đương nhiên phải chăm sóc cho tốt. Ta cùng lão đại đều tương đối
thông cảm cho cha, nhị tỷ ta tương đối nghiêng về phía mẹ ta, bất quá cha
cũng đã qua đời, còn người phụ nữ ở bên ngoài của ông ấy ... Xin lỗi,
là mẹ của Tiểu Dung thì cũng mất rồi, còn cần tính toán làm gì nữa, cho nên
mẹ ta cũng không đến gây phiền phức cho Tiểu Dung. Tạm thời mẹ ta cùng nhị
tỷ của ta ở nước ngoài an dưỡng, không trở về, cho nên các ngươi sẽ không
có chuyện gì, cứ yên tâm ở chỗ này ở nhé."
"Ừ, cám ơn." Giải Ý gật đầu, "Ta không
muốn khiến các ngươi khó xử, Tiểu Dung cũng vậy. Nếu như lão thái
thái trở về, các ngươi cứ báo trước một tiếng, ta cùng Tiểu Dung sẽ
dọn ra ngoài."
"Đến lúc đó tính đi, đại ca có thể khống chế
mà." Trần Tam hời hợt khoát tay, "Ta lý giải một chút giá thị trường,
tranh của ngươi có thể bán không ít tiền a, một bức nhỏ đã đến mấy chục ngàn,
lớn thì tới một, hai triệu, thật rất được giá."
"A.... cái kia, kỳ thực là đệ đệ ta kinh doanh tốt
thôi." Giải Ý cười cười, "Vài năm nay hình như lưu hành phong trào
sưu tầm họa tác đương đại, cho nên nước lên thì thuyền lên, ta cũng hưởng chung
phước."
"Ngươi khiêm tốn quá rồi." Trần Tam ôn hòa nhìn
hắn, trong mắt dẫn theo một điểm thương yêu, "Ta biết vì sao Tiểu Dung
thích ngươi như thế, bởi vì ngươi không giống người bình thường, tựa như hi thế
trân bảo, đối với rất nhiều người đều là hấp dẫn cực đại."
Giải Ý trừng mắt nhìn. Hắn đã nghe qua rất nhiều cách ca
ngợi nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới Trần Tam sẽ khích lệ hắn như thế,
không khỏi có chút kinh ngạc, một lát mới nói: "Tam ca quá khen."
"Ta là ăn ngay nói thật, ngươi đừng khách khí."
Trần Tam thân thiết vỗ vỗ vai hắn, "Được rồi, có cần bố trí cho ngươi một
phòng vẽ tranh không."
"Ừ, ta muốn một phòng nhỏ là được." Giải Ý nói,
"Chỉ cần ánh sáng tốt, cửa sổ đừng mở ra đường phố là được."
"Không thành vấn đề, ta để Hoa thúc an bài." Trần
Tam xoay người rời khỏi đó. Giải Ý này quả thực có lực mê hoặc, trên người hắn
có khí chất rất khó thấy ở người khác, tựa như đóa hoa xinh đẹp nhất, từng tầng
từng tầng nở rộ, vĩnh viễn không biết hết được, làm cho người ta miên man bất định,
không thể tự thoát ra được, nếu như không có tự chủ, chỉ sợ sẽ sản sinh ý nghĩ
gì với hắn.
Hoa thúc rất nhanh chọn một phòng trà trống sửa sang một
chút, dọn một ít gia cụ, sau đó mời Giải Ý xem cần mua thêm cái gì không.
Giải Ý nhìn một chút nhân tiện nói: "Rất tốt, không
cần cái gì nữa đâu, cảm ơn."
Hắn không rõ nội tình Trần gia, không biết đối thủ bọn họ
dạng gì, bởi vậy không muốn xuất môn một mình, vạn nhất có tình huống gì phát
sinh, Dung Tịch khẳng định lo chết, nhưng ở chỗ này chạy đông chạy tay cũng
chán, vì vậy liền mở giá vẽ, nhìn hoa viên ngoài cửa sổ, tùy ý vẽ loạn lên vải
vẽ, cho qua thời gian, cũng như tìm kiếm linh cảm.
Buổi trưa, Dung Tịch có công tác phải ở lại, Trần Trí
Phàm liền trở về nhà trước. Y không tiếng động mà đi qua phòng khách, bước lên
lầu, theo hàng lang đi đến gian phòng của mình. Trong phòng rất an tĩnh, phảng
phất một người cũng không có, những người làm đều biết quy củ, ngoại trừ người
vệ sinh chỉnh lý, không ai được tự tiện đi vào khu vực chủ nhân. Trần Trí Phàm
đã quen sống trong chủ trạch rộng lớn như thế một mình, mà vợ y cũng mang
theo hai đứa nhỏ về nhà ngoại, phải một thời gian sau mới về, bởi vậy y
càng không thèm để ý quạnh quẽ bình thường ở đây.
Khi đi qua đoạn hành lanh, y mẫn cảm phát hiện một cái
phòng trước kia rất ít sử dụng hiện tại cửa mở rộng, vì vậy lơ đãng liếc mắt, lập
tức ngẩn ra, dừng bước.
Giải Ý mặc quần áo ở nhà màu xanh nhạt, thả lỏng ngồi ở
trên ghế, nhìn ra cửa sổ tô tô vẽ vẽ. Ánh sáng bên ngoài nhẹ nhàng chiếu
từng tia nắng vào trong, sàn nhà phản xạ lại ánh sáng bao phủ lên trên người
hắn, khiến hắn toàn thân như đang phát quang, tựa như một tác phẩm nghệ thuật
tinh xảo, tản mát quang huy nhu hòa.
Trần Trí Phàm nhìn không chuyển mắt, khó có thể dùng lời
nói mà hình dung được rung động nội tâm.
Y biết tam đệ cùng một nam nhân trẻ phiêu lượng ở cùng
nhau, nhưng y cho rằng đó là hồ đồ, tam đệ này của y luôn luôn thích nghĩ ngợi
hão huyền, hơn nữa mặt ngoài hiền lành khoan dung, kỳ thực nội tâm cố chấp vô
cùng, bởi vậy y chưa bao giờ khuyên can, nhưng cứ nghĩ tam đệ chỉ là một thời hồ
đồ ham mê mới mẻ, sau này chơi chán sẽ ổn, chẳng lo gì. Nhưng đến khi biết tứ đệ
từ bên ngoài tìm về cũng có cái tật này thì y nhíu mày. Thế nhưng vẫn cố chấp cho
đó là phản ứng quá khích của người thường sau khi kề cận cái chết trở về, chạy
theo trào lưu để biểu thị quý trọng sinh mệnh vừa đoạt lại được. Y không phản đối,
nhưng không hiểu, nghĩ đó thật sự là chuyện hoang đường. Thế nhưng, giờ khắc
này, y bỗng nhiên minh bạch, lựa chọn của hai người đệ đệ cũng không phải vui
đùa, mà là nghiêm túc.
Y ngưng thần nhìn Giải Ý từng nét từng nét tô vẽ hoa
viên, những màu sắc hoa mỹ này khiến cho y lần đầu tiên ý thức được, nơi mình ở
lại mỹ lệ đến thế, thế mà trước nay y chưa từng lưu ý. Trách nhiệm mang đến áp
lực, địch nhân tạo thành uy hiếp, y chưa từng có đủ thời gian nghiêm túc quan
sát cảnh sắc xung quanh mình như thế bao giờ, càng không nghĩ thả lỏng tâm tình
mà hưởng thức.
Đứng ở nơi đó, y yên lặng nhìn thật lâu, một hồi mới quay
đầu tiếp tục đi về phòng, dần dần mất dạng tại đầu cùng hàng lang.
12.
Dung Tịch đi sớm về khuya, bận rộn cả mấy tuần lễ liền,
công ty thành lập, hạng mục gia khí trạm cũng được các bộ môn bên Thị Chính tiến
hành bàn bạc.
Hạng mục này có không ít công ty ở bên ngoài tìm hiểu
tình hình, tỏ ý muốn làm, mà xí nghiệp bản địa lại không có động tĩnh, điều
này làm cho các bộ môn bên thị chính trong lòng không vui, không dám đơn giản để
bên ngoài làm, sợ bị hòa thượng ngoại lai lừa dối, nếu như bị lừa, không chỉ là
bị nhục đơn thuần, còn trở thành trò cười cho người khác, đối với con đường làm
quan tương lai rất ảnh hưởng. Mấy công ty lớn của Trần gia đều là xí
nghiệp bản địa, hiểu biết sâu xa, cũng có quan biết với chính phủ
địa phương, tài chính rất nhiều, bọn họ đứng ra, tất cả mọi người như trút
được gánh nặng. Dù sao bất luận là cho xí nghiệp bản địa hay cho công ty phần đất
bên ngoài tới, điều kiện đều là như nhau. Thế nhưng cho Trần thị thì tương đối
an tâm.
Liên tục vài ngày đều là các loại xã giao khua chuông gõ
mỏ, tam huynh đệ Trần gia dốc toàn bộ lực lượng mỗi ngày đều phải nháo đến nửa
đêm mới về. Giải Ý minh bạch nội dung những xã giao này, đơn giản là ăn uống,
sau đó đi hộp đêm tiếp tục uống rượu, rồi Karaoke, tán mỹ nhân, nói chung là tửu
sắc tài vận, một cái cũng không thể bỏ qua. Hắn có chút lo lắng cho thân thể
Dung Tịch, buổi tối không thể ngủ yên, chỉ có thể một người tại phòng vẽ tranh
vẽ vẽ, như vậy mới có thể bình tĩnh tâm tình mà chờ bọn họ trở về.
Trước đây Dung Tịch tửu lượng rất tốt, nhưng là do trải
qua thiên chuy bách luyện mà bồi dưỡng ra, còn trước đây Trần Ức Dung chỉ là
viên chức phổ thông trong công ty, thời gian cần xã giao rất ít, hầu như không
uống qua rượu, bởi vậy y đối với tình huống bản thân bây giờ không rõ ràng lắm.
Ngồi xuống bàn rượu, Trần Tam liền cười nói với những
khách nhân: "Gần đây tứ đệ của ta vừa qua đợt bệnh nặng, mới xuất
viện, bác sĩ căn dặn là không uống nhiều rượu, xin mọi người thứ
lỗi."
Khách nhân đều cười gật đầu, thân thiết hỏi thăm thân thể
Dung Tịch. Dung Tịch cảm kích mà tỏ vẻ đã khôi phục sức khỏe nhưng phương diện
thể lực còn có chút không được. Uống rượu là dùng thể lực mà chống đỡ, những
người này nhiều năm trên bàn rượu phấn đấu, trong lòng đều minh bạch, vì vậy
không đặc biệt chuốc say y, tất cả hướng về phía Trần Trí Phàm cùng Trần Tam bắt
chuyện.
Lúc xã giao Trần Trí Phàm có dáng vẻ cười cười nhưng
trong xương trong cốt vẫn lộ ra uy nghiêm lạnh lùng, mà Trần Tam thì tương phản,
khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khiến cho bầu không khí thủy chung rất náo
nhiệt. Dung Tịch thấy hắn uống rượu như uống nước, mặt không đổi sắc, chuyện
trò vui vẻ, không khỏi tán thưởng. Tuy rằng tất cả mọi người không có vây
công y, nhưng xuất phát từ lễ tiết cùng thói quen, thỉnh thoảng lại kính y một
ly, người ta kính rượu, y tự nhiên hoàn lễ, vì vậy một ly đi một ly tới, cũng uống
không ít.
Cơm nước xong, mọi người theo Trần Tam đi tới hộp đêm lớn
nhất bản thị, ngồi ở phòng hát xa hoa. Nơi này là sản nghiệp Trần Tam, hắn cho
mỗi khách nhân an bài một tiếp viên, đều là chuyên gia, hoạt bát, lớn lên
cũng rất xinh đẹp, những khách nhân này mới đầu còn muốn giả quân tử, đợi đến
vài tuần rượu thì vui vẻ mà ôm tiếp viên uống rượu, nói giỡn, kể mấy câu chuyện
cười hạ lưu, ngồi ở một chỗ mỉm cười nghe bọn họ hát, y cảm thấy dễ dàng hơn
nhiều.
Nhìn nhìn một chút đồng hồ, đã hơn 11 giờ, y ra cửa gọi
cho Giải Ý một cuộc điện thoại. Mới vừa reo hai tiếng, bên kia đã bắt máy,
thanh âm Giải Ý trong trẻo, "Alo."
Dung Tịch khoái trá mỉm cười, "Ngươi còn chưa ngủ
a?"
"Ừ, ngươi không trở về, ta ngủ không được."
Thanh âm Giải Ý nhè nhẹ, lộ ra nhu tình thiên ti vạn lũ, "Ngươi uống rất
nhiều rượu sao?"
"Cũng tạm, tam ca thay ta chống đỡ, uống không nhiều
lắm." Dung Tịch thân thiết nói, "Ngươi mau ngủ đi, chúng ta còn không
biết đi tới lúc nào mới về."
"Ta không sao, không buồn ngủ, dù sao ban ngày cũng
có thể ngủ mà." Giải Ý nhẹ giọng, "Ngươi coi chừng một chút."
"Ta biết." Dung Tịch nhỏ nhẹ trò chuyện cùng hắn
một hồi, lúc này mới gác máy. Xoay người vừa muốn quay về phòng lại Trần Tam đứng
ở phía sau, y không khỏi sửng sốt, nhanh chóng hỏi, "Tam ca, có việc gì
sao?"
"Không có việc gì, ta đi ra hít thở không khí."
Trần Tam mỉm cười, "Tình cảm ngươi cùng Tiểu Ý thật tốt, rất hạnh phúc nhỉ?"
"Đúng vậy." Dung Tịch gật đầu, "Trước đây
chúng ta rất long đong, chủ yếu là ta quá ích kỷ, rõ ràng yêu hắn, mà không dám
công khai biểu thị. Hắn đối với ta vẫn rất kiên trì, cũng rất khoan dung, không
để cho ta bị áp lực gì, điều này khiến ta vô cùng hổ thẹn. Hiện tại chúng ta rốt
cục cùng một chỗ, ta rất quý trọng."
"Ừm, ta có thể hiểu được." Trần Tam gật đầu,
lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, đưa bao thuốc cho y. Dung Tịch khoát tay. Trần
Tam đem bao thuốc bỏ vào túi, tựa vào tường hút một ngụm. Hắn uống rất nhiều,
miệng mũi thở ra đều tản vị rượu, nhưng trên mặt chẳng biểu hiện gì, vẫn như cũ
rất thanh tỉnh.
Dung Tịch nhìn hai mắt hắn, đột nhiên hỏi: "Tam ca
có tâm sự?"
Trần Tam nhìn y một chút, bình tĩnh mỉm cười, "Ngươi
là người Trần gia chúng ta, sớm muộn cũng sẽ biết, hiện tại nói cho ngươi cũng
không sao. Nhà chúng ta có tổ huấn, không vào chính giới, không đi hồng đạo,
cho nên trong nhà từ trước đến nay chưa ai làm quan, nhưng mấy đường khác
thì đều có. Lúc ông già của chúng ta qua đời, đại ca làm xí nghiệp, ta đi
giang hồ. Cho nên đại ca tới tại Thượng Hải cảnh cáo ngươi có thể bị nguy hiểm
là vậy. Việc buôn bán là giết người không thấy máu, mọi người biểu hiện ra lễ
phép khách khí, nhưng đâu được như thế. Tuy rằng ở đây là địa bàn của chúng ta,
lão đại bang phái khác cũng giữ quy củ, không gây sự gì, nhưng luôn luôn có nhiều
binh tôm tướng tép không biết tự lượng sức mình, làm xằng bậy, đó kỳ thực mới
là điều đáng lo nhất. Thường thường có đại ca bị vô danh tiểu tốt ám sát, cho rằng
như vậy có thể ngồi lên thượng vị, bọn họ làm bậy làm bạ, khó lòng phòng bị.
Hơn nữa phía chính phủ bình thường tạo một cơn lốc dẹp xã hội đen gì gì đó,
nên giang hồ cũng không dễ đi nữa. Ta nghĩ cùng mấy người bằng hữu tương đối
thành công học học một chút, dự định triệt để tẩy trắng, nhưng nhiều huynh đệ
như vậy theo ta làm ăn, một thời không có cách nào khác an trí, cho nên nghĩ
mãi không ra cách."
"Như vậy a." Dung Tịch gật đầu, thành khẩn mà
nói, "Tam ca, cái khác ta không có, ý tưởng thì còn có chút đỉnh, có thể
giúp đỡ ra chủ ý, nếu như ta có chỗ hữu dụng với ngươi, xin cứ mở miệng, Tiểu Ý
không hề ít bằng hữu, cũng có thể hỗ trợ."
Trần Tam đưa tay xoa xoa đầu y, thân thiết cười nói:
"Tốt, tam ca nhận ân tình này của ngươi."
Tuổi tác thực của Dung Tịch so với hắn còn lớn hơn vài tuổi,
kinh nghiệm xã hội cũng phong phú hơn hắn, nhưng lại chưa từng có hưởng thụ qua
ấm áp gia đình, mấy ngày nay, Trần Trí Phàm cùng Trần Tam đều rất che chở y, y
dần dần thích ứng được tâm tình của một đệ đệ, đối với hai người ca ca này cũng
đã đối xử như ca ca của mình, đối với cử động thân thiết của bọn họ cũng không
còn cảm thấy mất tự nhiên nữa, trái lại rất hài lòng.
Trần Tam hút xong một điếu, liền nói với y: "Vào đi
thôi, chúng ta ở bên ngoài lâu như vậy, đại ca một người chống đỡ chắc chịu không
nổi rồi."
Dung Tịch cười gật đầu, theo hắn đi vào phòng.
Tới tận 2 giờ, bang khách nhân mới tận hứng mà về. Trần
gia tam huynh đệ nhìn không có chuyện gì nhưng đi đường đã có chút phiêu phiêu
lướt lướt, không đi vững nữa. Bảo vệ của bọn họ vây quanh đưa cả ba ra khỏi
hộp đêm, chia nhau lên xe, cùng quay về Trần trạch.
Vài chiếc xe chạy làm náo nhiệt cả khu giải trí, tiến vào
đại lộ, bỗng nhiên có một chiếc xe vận tải to ngang nhiên chắn ngăn, chặn họ lại.
Những bảo vệ này kinh nghiệm vô cùng, ứng biến cực nhanh, lập tức dừng ngay,
quay đầu. Lúc này, bên kia cũng từ đâu toát ra một xe vận tải khác, chắn ở phía
sau, chặn họ.
Dung Tịch ngồi ở ghế sau, bị thắng gắp liên tục khiến đầu
váng mắt hoa, còn chưa phản ứng là chuyện gì liền được bảo vệ bên cạnh đè xuống,
bảo hộ.
Trong bóng tối, y nghe được tiếng súng dày đặc như mưa
rào đột nhiên vang lên.
13.
Dung Tịch vô cùng bình tĩnh, nghe tiếng súng bên tai
như nổ ra như bắp rang, còn có tiếng quát 'cúi đầu', trong lòng vẫn chưa sợ, chỉ
nhạy cảm mà phán đoán huống bên ngoài.
Bắn nhau giằng co vài phút, liền có rất nhiều thanh âm
vang lên, rồi một thanh âm tuổi trẻ hô to. "Tam ca. Chúng ta tới, các
ngươi giữ vững."
Dung Tịch nghe được có người thở dài một hơi, "Vậy
là được rồi, A Kiệt dẫn người đến."
Tiếng súng vang lên càng kiệt liệt hơn, phương hướng chuyển
biến mấy lần, trên cơ bản không còn bắn về phía họ nữa mà hướng ra ngoài vòng
vây. Ba chiếc xe chở Trần thị tam huynh đệ lập tức nổ máy, chạy ra khỏi vòng
vây. Người đến tiếp viện xé mở con đường bị chặn, thuận lợi đột phá vòng vây,
trong bóng đêm vắng vẻ bay nhanh tới.
Người bảo vệ che chở Dung Tịch lúc này mới đứng dậy,
thân thiết hỏi: "Tứ công tử, ngươi không sao chứ? Có bị thương hay không?"
"Ta rất tốt, cảm ơn." Dung Tịch ngồi xuống,
quay đầu đánh giá người bảo vệ này, "Ngươi thì sao? Có thụ thương
không?"
Người bảo vệ kia thật thà phúc hậu cười nói: "Trầy
chút da, không có việc gì."
Nhãn thần Dung Tịch ngưng lại, "Ta xem, bị thương ở
nơi nào?"
Y vốn đem tất cả đều khí thế thu liễm lại, dự định làm
sinh ý rồi mới phóng xuất, trở về bản sắc xưa, như vậy sẽ không làm người ta
nghi ngờ, lúc này có chút cấp thiết, khí khái trong xương cốt chợt phát, khiến
bảo vệ kia ngẩn ra, dĩ nhiên không dám cãi lời, ngoan ngoãn nói: "Đầu
vai bị đạn xẹt qua, không trúng chỗ hiểm."
Dung Tịch nương theo ánh đèn đường thỉnh thoảng hiện lên
nhìn vai gã, người này mặt áo sơmi màu nhạt, trên vai phảng phất có một điểm
màu tối loang ra. Dung Tịch có chút lo lắng, " Ta băng bó cho ngươi, tạm
thời cầm máu lại."
"Cám ơn tứ thiếu gia quan tâm."Bảo vệ không dám
để y đại giá, liền nói với bảo vệ bên cạnh, "Tiểu Thạch, ngươi giúp ta
băng vết thương lại một chút."
Dung Tịch cũng không kiên trì, ngồi sát vào ghế, để hai
người bọn họ có thể băng bó vết thương cho nhau. Cánh tay người bảo vệ kia bị bắn
trúng, Dung Tịch nhìn thấy vết thương của người đó, cảm thấy có chút cảm tình.
Trong lúc nói chuyện, xe bọn họ lướt nhanh như gió chạy
ào vào cửa chính Trần trạch. Dung Tịch được bảo vệ che chở xuống xe, lại thấy
người trong xe phía trước là bị khiên đi ra. Mấy người bảo vệ cũng bị thương rất
nặng, có chút chống đỡ không được, liền liên tục gọi thủ vệ tòa nhà, "Mau
mau mau, Đại thiếu gia và Tam thiếu gia đều bị trọng thương, lại đây khiên bọn
họ vào. Hoa thúc, mau gọi bác sĩ, mau."
Dung Tịch ngẩn ra, lập tức chạy vội qua, thấy Trần Trí
Phàm cùng Trần Tam hai mắt nhắm nghiền, cả người là máu, không khỏi ngạc nhiên.
Bảo vệ của Trần Trí Phàm còn có người bị thương nhẹ, đưa cả hai vào nhà. Trần
Tam cùng người của hắn là chủ lực khi bắn nhau, đều bị thương rất nặng, lúc này
lung lay sắp đổ, nhìn không khỏi khiến người ta kinh hãi. Dung Tịch lập tức tiến
lên ôm lấy Trần Tam, bước nhanh về phía phòng.
Vốn đêm khuya, mọi người trong đại trạch đều ngủ cả, lúc
này lại đèn đuốc sáng trưng, một mảnh hỗn loạn. Hoa thúc một bên mặc khoác vội
áo chạy đến, thấy tình hình lập tức gọi bác sĩ tư nhân Trần thị, gọi họ tới
ngay cứu người. Trước đây đã từng phát sinh qua loại tình huống này, bất quá lần
đó là Trần lão thái gia bị phục kích, bởi vậy tất cả mọi người đều có kinh nghiệm,
tuy rằng bận rộn nhưng đâu lại vào đấy, đem Trần Trí Phàm cùng Trần Tam đưa vào
phòng đặt lên giường cầm máu, băng bó, chờ bác sĩ lại.
Trên người cùng hai tay Dung Tịch tất cả đều là máu, đứng
ở bên giường Trần Tam nhìn một hồi, thấy mấy thủ hạ của hắn hành sự rõ ràng
ngay ngắn, liền đi ra ngoài muốn nhìn một chút Trần Trí Phàm. Y mới ra cửa, liền
thấy Giải Ý chạy vội hàng lang đến đây. Vội vã ra đón nhưng vẫn giành nói trước:
"Ta không sao, không bị thương."
Giải Ý đang ở phòng vẽ tranh, nghe được động tĩnh liền ra
phòng khỏi phòng xem. Chỉ thấy được người người chạy tới chạy lui, hắn vội vàng
kéo một người làm lại hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Người kia gấp gáp nói: "Ba vị Trần thiếu gia bị người
bắn rồi."
Những lời này như tình thiên phích lịch, Giải Ý cảm thấy
bỗng nhiên trước mặt tối đen lại, lỗ tai chỉ nghe ầm ầm, ngây ra nửa ngày mới mới
hồi phục tinh thần. Người kia đã chạy đi lo việc, hắn nhìn chung quanh rồi chạy
về phía huyên náo nhất.
Nhìn Dung Tịch máu tươi đầy người, tựa như thấy lại cảnh
tượng lúc trước tại Pakistan, hắn run rẩy cả người, ôm chặt lấy Dung Tịch, cổ họng
nghẹn lại, nửa ngày nói không ra lời.
Dung Tịch rõ được cảm giác hiện tại của hắn, dùng sức ôm siết
lấy, ghé vào tai hắn ôn nhu mà nói: "Ngươi yên tâm, ta không sao, thật sự
không có việc gì, máu này là từ người tam ca, không phải ta."
Gương mặt Giải Ý tái nhợt như tờ giấy, tim đập bình bịch,
phảng phất máu toàn thân đều bị rút hết cả, tay chân lạnh lẽo, dường như đang ở
trong băng thiên tuyết địa. Qua thật lâu, hắn mới nức nở, "Dung ca, chuyện
như vậy không thể bị thêm lần nào nữa, ta sẽ chịu không nổi đâu."
Dung Tịch biết hắn đang nói về sự kiện Pakistan lần đó,
nhất thời nhớ tới những tình cảnh linh hồn mình chết rồi mà còn được thấy,
trong lòng không khỏi đau đớn. Y ôm chặt người trong lòng, kiên định hứa hẹn,
"Sẽ không đâu, tuyệt không thêm lần nào nữa, ngươi tin tưởng ta."
Giải Ý vùi mặt vào đầu vai y, một hồi lâu mới hết run, dần
dần bình tĩnh trở lại. Dung Tịch ôm hắn dựa vào tường, miễn ngăn trở đường người
khác, chờ tâm tình hắn hòa hoãn mới ôn nhu dỗ: "Ngươi đi trước ngủ đi, được
không? Ta đi xem đại ca, tam ca, bọn họ bị thương rất nặng."
Giải Ý đâu chịu rời khỏi y, "Không, ta với ngươi cùng
một chỗ."
Dung Tịch không hề khuyên hắn nữa, lôi hắn cùng tới gian
phòng của Trần Trí Phàm.
Hai vị bác sĩ ngoại khoa đã mang theo y tá tới rồi, Hoa
thúc gọi người đem bàn lớn dọn lên lầu, trải đệm cùng khăn bàn đã tiêu độc, làm
thành một bàn phẫu thuật đơn giản, phẫu thuật ngay tại chỗ. Bác sĩ lấy đạn ra
khỏi vết thương Trần Trí Phàm, lưu loát mà khâu lại, bôi thuốc, băng bó, chỉ
huy người trong nhà cẩn thận chuyển người bị thương lên giường.
Hai vị Trần thiếu gia đều hôn mê bất tỉnh, ở đây tự nhiên
cũng chỉ có Trần tứ thiếu gia làm đương gia tác chủ, bác sĩ nói với Dung Tịch:
"Vết thương của Đại thiếu gia không sao, không có nguy hiểm sinh mạng,
truyền dịch là xong, ngày mai ta trở lại thay thuốc, y tá sẽ ở đây chiếu cố."
Dung Tịch gật đầu, nói lời cảm ơn rồi chạy đi xem Trần
Tam.
Giải phẫu bên này còn chưa xong, đạn Trần Tam trúng nhiều
hơn cả Trần Trí Phàm, bị thương rất nặng, đang gắp đạn ra, xử lý tốt vết
thương, xong xuôi mới đặt Trần Tam lại lên giường, quay đầu nói với Dung Tịch:
"Vết thương của Tam thiếu gia tương đối nặng, nếu như ba ngày không phát sốt,
thì không có nguy hiểm. Hắn mất khá nhiều máu, hiện tại đêm đã khuya, hết cách
truyền máu, ta mang theo mẫu máu của hắn trở về, chờ trời sáng sẽ lấy ra truyền
cho hắn."
Dung Tịch đương nhiên nghe bác sĩ, biết hai người cũng
không có nguy hiểm sinh mạng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Trải qua nhiều chuyện
liên tiếp như thế, y cũng kiệt sức rồi, ăn nói vài câu với Hoa thúc, để ông chú
ý phái người thay phiên chiếu cố hai vị huynh trưởng, sau đó mang theo Giải Ý
trở về phòng.
Hắn cởi y phục dính đầy máu tươi, vào phòng tắm tẩy trừ,
tay Giải Ý còn run nhè nhẹ, nhìn quần áo dính máu bị ném trên mặt đất mà tim đập
nhanh không ngớt. Nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, hắn rốt cục nhẫn nại
không được, cầm lấy điện thoại di động gọi Lộ Phi.
Lộ Phi cũng giống Dung Tịch, điện thoại di động hai mươi
bốn tiếng đều không tắt máy, số cũng rất ít cho người khác, Giải Ý vừa gọi là
thông, reo hai tiếng liền được bắt lên, "Alo, Giải tổng? Xảy ra chuyện
gì?" Thanh âm Lộ Phi rất gấp gấp, vô cùng lo lắng. Giải Ý rất ít khi chủ động
gọi điện thoại cho y, chứ đừng nói là gọi lúc này, khẳng định có chuyện lớn xảy
ra.
"Lộ Phi.... Xin lỗi đã quấy rối....... Ngươi.......
Nếu như ngươi có thời gian, có thể đến đây một chuyến không?" Giải Ý kiệt
lực khống chế, Lộ Phi vẫn nghe ra giọng hắn run run.
"Không thành vấn đề, ngài ở nơi nào?" Y không
có chút do dự.
Giải Ý lập tức nói cho y chỗ mình ở, y nghe xong liền
nói: " Sớm mai ta mua vé máy bay ngay, lập tức bay qua."
Lúc này Giải Ý mới yên tâm, "Tốt, ngươi tới nhớ gọi
cho ta."
Dung Tịch mặc dục bào đi tới, Giải Ý đã đem mấy thứ dính
máu gì gì đó bỏ vào túi nylon, ném vào thùng rác. Hai người ôm nhau nằm trên
giường, Dung Tịch nhẹ giọng kể rõ chuyện tình đêm nay cho hắn, sau đó than nhẹ,
"Bọn họ hai người bị thương, chuyện công ty phải do ta chống, vậy là sớm lộ
nguyên hình rồi."
"Có nguy hiểm không?"
"Làm người Trần gia thì có nguy hiểm đấy." Dung
Tịch thoải mái mà vỗ vỗ lưng hắn, "Không có việc gì, ta có thể có được
sinh mạng lần thứ hai, đó chính là thiếu bọn họ thiên đại ân tình, nguy hiểm
như thế chẳng đáng gì. Hơn nữa, làm cái gì không có nguy hiểm? Ngươi cùng ta
trước đây cũng không đều gặp qua rất nhiều nguy hiểm sao, chẳng có gì quá lắm."
"Uhm." Nhớ tới những mưa gió năm xưa, nguy hiểm
cùng thống khổ, Giải Ý quyết tâm, "Đúng thế, chẳng có gì quá lắm, bất quá,
ta muốn cùng ngươi làm việc, không bao giờ lo lắm mà chờ ở nhà nữa."
"Tốt, làm trợ lý ta vậy." Dung Tịch cười khẽ,
nhanh nhẹ trở mình, ôm lấy hắn triền miên hôn, một lát mới trầm tĩnh lại, một lần
nữa nằm an ổn, ôn nhu nói, "Mau ngủ đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện
muốn làm."
Hai người đều buồn ngủ vô cùng, trầm tĩnh lại liền chống
đỡ không được, rất nhanh ngủ say.
Cách gian phòng bọn họ tương đối gần, Trần Tam từ trạng
thái gây mê tỉnh lại, gian nan nói người bên cạnh: "Gọi điện thoại cho
Phong ca......... Mời y hừng đông lại đây một chuyến.... còn có Hiểu
Chu........kêu hắn lập tức lại đây....."
14.
Lúc Giải Ý tỉnh lại, Dung Tịch đã không còn ở bên người.
Hắn nhất thời nóng nảy, lập tức rời giường, nhanh chóng dọn giường rồi vội vã
đi ra ngoài tìm y. Dung Tịch cũng không có rời khỏi Trần trạch, y đang ngồi ở đại
sảnh nghe Tôn Thế An cùng trợ lý Trần Trí Phàm hội báo công tác. Hai người vốn
nghĩ y chỉ là người bình thường, nhưng ngại y là đệ đệ cấp trên mình mà cấp
trên lại bị thương, lúc này không thể không xin chỉ thị của y, đến khi y binh tới
thì ngăn, nước dâng lấp đất, xử lí sự tình thoả đáng chu đáo, bọn họ mới lấy
làm kinh hãi, nhất thời không dám coi khinh y nữa.
Chỗ Giải Ý ở là thành thị cấp hai, hiện tại Lộ Phi ở Bắc
Kinh, từ đó đến đây chỉ có một chuyến bay, buổi chiều cất cánh, chạng vạng đến,
Lộ Phi hết cách, có gấp tới đâu cũng phải chờ. Dậy xong, tinh thần Giải Ý tốt
hơn nhiều, nhìn dương quang ngoài cửa sổ, tâm tình cũng bình tĩnh hơn, không hề
lo lắng hãi hùng như đêm qua nữa, nghe y giải thích trong điện thoại, nhanh
chóng nói: "Không có việc gì, không có việc gì, cũng không phải rất gấp,
buổi tối ta đi sân bay đón ngươi."
Thấy thanh âm hắn khôi phục bình thường, phỏng chừng nơi
đó tình huống không nghiêm trọng, lúc này mới an tâm.
Giải Ý buông điện thoại di động, đang muốn đi tìm Dung Tịch,
bỗng nhiên thấy có mấy chiếc xe hạo hạo đãng đãng chạy vào cửa chính, biển số
xe cũng không phải là bản thị, không khỏi đưa mắt nhìn kỹ.
Mấy chiếc xe này chạy đến trước khu nhà mới dừng lại, tiền
tiền hậu hậu xuống đều là nam nhân nhanh nhẹn dũng mãnh, tuy rằng không có mặc
âu phục đen, nhưng trên trán hầu như đều khắc mấy chữ "ta là xã hội
đen", làm cho người ta không thể nhận lầm. Bọn họ xuống xe cũng không đi
loạn, tất cả đều nhìn chiếc xe ở giữa.
Cửa xe mở ra, từ bên trong ba người bước ra.
Vị trí phụ lái là một thanh niên thanh tú, vẻ mặt vô cùng
lo lắng, một giây cũng không dừng chạy ào vào phòng, lên lầu, trực tiếp hướng về
phía gian phòng Trần Tam.
Hai người từ hàng ghế sau đi xuống để lại cho Giải Ý một ấn
tượng rất sâu sắc, một vị lạnh lùng nghiêm nghị, một vị tuấn mỹ ưu nhã, tương
phản cực đại, nhưng hai người đứng chung một chỗ thì lại có cảm giác rất hòa hợp.
Bọn họ nhìn bốn phía một chút, sau đó sóng vai vào phòng.
Hoa thúc lập tức ra đón, "Phong ca, U ca, các ngươi
nhanh như vậy đã tới rồi, cảm ơn cảm ơn."
Vị nam tử cao to oai hùng kia hỏi: "Tình huống Lão
tam thế nào?"
"Bị thương rất nặng, hiện nay hẳn là không có nguy
hiểm sinh mạng." Hoa thúc cẩn thận nói, "Bác sĩ đã lấy đạn ra, chưa
thương đến chỗ hiểm."
"Vậy là tốt rồi." Người nọ gật đầu, "Nghe
nói Trần lão đại cũng bị thương, đúng không?"
"Đúng vậy, đại công tử, Tam công tử, tứ công tử ngày
hôm qua cùng nhau về, bị phục kích trên đường, chỉ có tứ công tử may mắn không
có việc gì, đại công tử cùng Tam công tử đều trúng đạn." Hoa thúc vẻ mặt sầu
lo, "Hiện tại không ai chủ trì đại cục, Tam công tử mới gọi người báo cho
ngài."
"Ừ." Người nọ đứng lại, "Trần tứ công tử
có nhà không?"
"Có." Hoa thúc lập tức chỉ hướng phòng khách, lễ
phép mà nói, "Tứ công tử, vị này chính là Phong ca, vị kia là U ca, đều là
hảo bằng hữu của Tam công tử."
Dung Tịch ngẩng đầu nhìn, đối với khí chất phong độ hai vị
lai khách rất tán thưởng, lập tức đứng dậy bước đến, bắt tay cùng bọn họ, rất
khách khí kêu: "Phong ca, U ca."
Vị nam nhân cao to khôi ngô kia nhìn qua cùng hình dáng
Dung Tịch trước đây không sai biệt lắm, nhìn qua rất trầm ổn. Y đánh giá Dung Tịch,
mỉm cười nói: "Tứ công tử, ta nghe lão tam nói qua về ngươi, hôm nay lần đầu
gặp mặt. Ta là Bạch Khiếu Phong, hắn là Hứa U, nghe nói lão tam đã xảy ra chuyện,
chúng ta lập tức chạy lại đây. Nếu có gì cần chúng ta hỗ trợ, ngươi cứ nói, muốn
người có người, muốn tiền có tiền."
Nhìn ra được, mối quan hệ của y cùng với Trần Tam vô cùng
tốt, đối với hắn rất trượng nghĩa, Dung Tịch cười gật đầu, "Cảm ơn Phong
ca, U ca, các ngươi cũng đừng gọi ta cái gì tứ công tử, nghe xa lạ quá."
"Được." Bạch Khiếu Phong rất sảng khoái,
"Lão tứ, ngươi là huynh đệ lão tam, cũng là huynh đệ của ta."
Hứa U đứng ở một bên, trên mặt mang theo dáng cười, lại rất
ít nói chuyện. Giải Ý vẫn đứng ở phòng ăn, lúc này sợ Dung Tịch vẫn ngụy trang
người thành thật, một mình ứng phó không được, liền đi tới, đứng bên cạnh y.
Bạch Khiếu Phong ngẩn ra, lập tức cười nói: "Vị này
chính là?"
Dung Tịch lập tức giới thiệu, "Hắn gọi Giải Ý, là
... bạn đời của ta."
Bạch Khiếu Phong nghe y thoải mái gọi hai chữ "bạn đời",
không khỏi bất ngờ. Y nhiệt tình bắt tay Giải Ý, "Hân hạnh, hân hạnh."
Sau đó quay đầu nhìn Hứa U, vô cùng thân thiết nói, "Vị Giải tiên sinh này
phong thái rất rực rỡ, rất giống với ngươi. »
Hứa U nghe qua tên Giải Ý, một bên bắt tay cùng hắn một
bên nói: "Giải tiên sinh đừng để ý, Phong ca thích nói giỡn. Giải tiên
sinh là nghệ thuật gia đại danh đỉnh đỉnh, ta vẫn còn kém lắm."
"Lời này là mắng ta a." Giải Ý cười khẽ,
"Hứa tiên sinh thân gia trăm tỷ, nghe tiếng xa gần, ta mặc cảm."
Hứa U có chút kinh ngạc, "Giải tiên sinh biết
ta?"
"Đúng vậy." Giải Ý cười nói, "Trình Viễn
là bằng hữu ta, tập đoàn nội thất Viễn Đại của y vẫn cùng các ngươi hợp tác, ta
thường nghe Trình Viễn nói về ngươi."
Hứa U bừng tỉnh đại ngộ, "Ta luôn nghĩ, thế giới này
kỳ thực rất nhỏ, nếu như để ý một chút quan hệ mỗi người, sẽ phát hiện, nguyên
lai ai với ai cũng đều biết nhau cả."
Giải Ý gật đầu, "Đúng, ta cũng cho rằng như thế."
Hứa U cùng Giải Ý nhất kiến như cố, Bạch Khiếu Phong thật
cao hứng, liền đi theo liền đi theo Dung Tịch thăm Trần Trí Phàm cùng Trần Tam.
Trần Trí Phàm đã thanh tỉnh, chỉ là nửa người trên bị
băng kín mít, hơn nữa đau đớn, mất nhiều máu khiến cả người vô lực, chỉ có thể
nằm. Thấy Bạch Khiếu Phong cùng Hứa U, y có chút vui mừng nở nụ cười,
"Phong ca, U ca, các ngươi tới thật mau, không làm lỡ chuyện của các ngươi
chứ?"
"Không có việc gì." Bạch Khiếu Phong ngồi vào
trên giường, thân thiết nói, "Lão tam gọi người báo cho ta. Ta nhận được
tin liền qua ngay, chỉ là bên kia phải an bài một chút, nên mất mấy giờ. Tiểu U
nghe nói ngươi cùng lão tam đều bị thương, cũng rất sốt ruột, kêu Hiểu Chu rồi
vọt tới ngay."
"A, vậy là tốt rồi." Trần Trí Phàm mỉm cười,
"Hiểu Chu đứa nhóc đó đó chỉ sợ vội muốn chết luôn ấy chứ?"
"Còn phải nói, thiếu chút nữa mọc cánh bay tới đây
thôi." Bạch Khiếu Phong trêu chọc, "Ta nhiều lần nói tam ca không có
việc gì, y mới miễn cưỡng chịu đựng. Ta đâu dám để y lái xe, sợ y không muốn sống
mà tăng tốc, khẳng định gặp chuyện."
"Đúng vậy, Phong ca cân nhắc rất chu đáo." Giao
tình Trần Trí Phàm cùng y không bằng Trần Tam, không thể nói chuyện không kiêng
nể gì. Y nhìn một chút Dung Tịch đứng ở bên cạnh Bạch Khiếu Phong, nhẹ giọng
nói, "Lão tứ, chuyện công ty ngươi cứ làm, nếu có cái gì chuyện trọng yếu
quyết định không được, có thể nói cho ta biết, việc nhỏ chính ngươi châm chước
xử lý đi."
Dung Tịch lập tức gật đầu, "Vâng. Đại ca, ta sẽ cẩn
thận, sẽ không làm xằng bậy đâu."
Trần Trí Phàm chỉ nói nói mấy câu đã cảm giác mệt mỏi rã
rời, Dung Tịch nhìn vậy, liền đối với nói với lưỡng vị khách nhân: "Phong
ca, U ca, để đại ca ta nghỉ ngơi trước đã, chúng ta đi thăm tam ca vậy."
"Tốt." Bạch Khiếu Phong thân thiết căn dặn Trần
Trí Phàm dưỡng thương cho tốt, liền đi theo Dung Tịch ra khỏi phòng, đi tới
gian nhà Trần Tam.
Trần Tam đang truyền máu, sắc mặt trắng tới mức chuyển
xám, nhìn qua tựa như máu toàn thân đã cạn hết cả. Hắn một mực mê man, người
yêu của hắn, Vương Hiểu Chu ngồi ở bên giường, nhìn không chuyển mắt vào hắn,
vành mắt hồng, nhìn rất khổ sở. Hứa U nhẹ giọng khuyên giải an ủi vài câu, Vương
Hiểu Chu khẽ gật đầu, cổ họng khàn khàn nói không ra lời, không thể làm gì khác
hơn là không nói câu nào.
Bạch Khiếu Phong nhẹ giọng hỏi thương thế Trần Tam, Dung
Tịch đem lời bác sĩ nói lại hết cho y. Y nhẹ nhàng gật đầu, đứng bên giường một
hồi, rồi mới đi ra ngoài.
Y nhìn Dung Tịch, rất quan tâm hỏi: "Ngươi mới vừa
vào Trần gia không lâu, không việc này dọa chứ? Trần Tam đối với ngươi không có
tâm tư gì khác, cũng rất chiếu cố ngươi, hiện tại hắn bị thương, hy vọng ngươi
không có ý nghĩ gì sâu xa, thí dụ như thoát ly quan hệ với Trần gia gì gì
đó."
"Không có, ta thế nào lại có những ý nghĩ sai lầm
như thế?" Dung Tịch thong dong cười nói, "Mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm,
ta cùng đại ca, tam ca đều là người một nhà, khẳng định phải cùng một chỗ với
nhau."
Bạch Khiếu Phong gật đầu, "Vậy là tốt rồi, không uổng
công đại ca, tam ca ngươi tân tân khổ khổ đem ngươi tìm về, lại thương ngươi
như thế...."
Y nói còn chưa xong, phòng khách phía dưới đã truyền đến
động tĩnh không nhỏ, lắng tay nghe thì thấy tiếng một nam nhân đang gầm lên,
"Hoa thúc, ngươi có ý gì? Ta là cậu của bọn họ, đến xem cháu, có gì sai?
Ngươi chặn ta làm gì?"
15.
Dung Tịch nghe thanh âm kiêu ngạo kia không khỏi khẽ nhíu
mày. Bạch Khiếu Phong đạm đạm cười, "Đó là đệ đệ lão thái thái, Hoàng Hiếu
Toàn. Trong nhà lão thái thái chỉ có hai người tỷ đệ bọn họ, phụ mẫu sớm mất, bà đối với đệ đệ này
luôn luôn rất dung túng. Ngươi thế nào? Có thể ứng phó không?"
"Hẳn là được." Dung Tịch cười cười với y, xoay
người xuống lầu.
Trong phòng khách có không ít người dây dưa lằng nhằng,
qua có chút nhốn nháo, Dung Tịch trầm giọng quát dẹp đường: "Đều dừng tay
cho ta, chuyện gì xảy ra? Thế nào nháo thành như vậy? Quả thực không ra thể thống
gì. Người Trần gia chúng ta lúc nào không lễ phép như thế này?"
Y thanh sắc câu lệ, cả Hoa thúc lẫn mấy người làm, hộ vệ
đều nghĩ là đại công tử luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị tới, theo bản năng thu
tay lại lui ra phía sau, đáp: "Dạ."
Một trung niên nam nhân ở giữa ngửa đầu lên nhìn, lập tức
cười lạnh một tiếng, "Một thằng con hoang có tư cách gì mà nói cái gì người
Trần gia? Trần gia chúng ta không thừa nhận ngươi."
Dung Tịch lạnh lùng nhìn gã, bất động thanh sắc hỏi:
"Hoa thúc, vị tiên sinh này quý tính là gì?"
Hoa thúc rất thống khoái mà đáp: "Vị tiên sinh này họ
Hoàng."
Dung Tịch đạm đạm cười, "Nguyên lai là Hoàng tiên
sinh, bốn chữ 'Trần gia chúng ta' ngươi không có tư cách nói ra."
Hoàng Hiếu Toàn mập mập, trên mặt dữ tợn, nhìn qua đặc biệt
hung hãn bá đạo, lúc này nghe Dung Tịch láo xược như thế, không khỏi ngẩn ra rồi
lập tức nổi trận lôi đình, "Ngươi đồ cẩu tạp chủng này, đừng tưởng rằng
cho ngươi vào cửa Trần gia ngươi chính là người Trần gia, đừng có mà con mẹ nó
xuân thu đại mộng. Ta nói cho ngươi, tiểu tử, tỷ tỷ của ta sẽ trở về, đến lúc
đó ta xem, Trần gia là ai làm chủ?"
"Vô luận Trần gia do ai làm chủ, đều không tới phiên
ngươi kêu gào." Dung Tịch vô cùng bình tĩnh, "Xin lỗi, gia huynh sinh
bệnh, không thể tiếp đãi Hoàng tiên sinh, Hoa thúc, tiễn khách."
Hoa thúc cùng mọi người của Trần Tam rất ghét người này,
vừa nghe tứ công tử lên tiếng, lập tức nhất tề xong lên, kẹp chặt tay Hoàng Hiếu
Toàn, nhanh chóng chế ngự, tha ra ném trở lại xe, sau đó vây quanh xe, không
cho người xuống, cùng nhau khom người nói: "Cung tống Hoàng tiên
sinh."
Hoàng Hiếu Toàn kéo cửa xe xuống, tiếp tục nhìn về phía
chủ ốc mắng ầm lên. Dung Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, hời hợt hỏi: "Hoa
thúc, hoa viên hôm nay đã tưới chưa vậy?"
Hoa thúc ngầm hiểu, "Ai nha, tất cả mọi người bận rộn,
nên quên mất việc này rồi, ta lập tức đi dặn dò ngay."
Ông gọi một cú điện thoại tới nhà kính, hai người làm vườn
liền kéo ống nhựa tới, tiếp vào trụ nước, kéo dài vòi tới trước chủ ốc, tưới về
phía bồn hoa giữa đình viện.
Hoàng Hiếu Toàn cùng người của gã đều ở trong xe gần bồn
hoa, cột nước như mưa trút xuống, tưới vào cả trong xe, ướt hết mặt mũi. Tiếng
mắng dừng lại một chút, lại vang lên, lúc này không chỉ mắng "Con hoang"
mà còn còn mắng "Nô tài chết tiệt", bất quá, xe không dám dừng lại,
mà nổ máy, nhanh như chớp chạy ra cửa chính.
Mấy người thanh niên thủ vệ tại cửa chính nhịn không được
cười ha ha, cất cao giọng nói: "Mau cút đi, sau này đừng tới nữa mà mất mặt
xấu hổ."
Dung Tịch nhìn những người đó biến mất ở ngoài cửa, lúc
này mới mỉm cười gật đầu, "Hoa thúc, làm tốt lắm."
"Đa tạ tứ công tử." Hoa thúc thật cao hứng,
"Hoàng tiên sinh mỗi lần đến đều tỏ uy tỏ thế, đại công tử cùng Tam công tử
ngại mặt mũi lão thái thái, qua loa cho xong với gã, chưa cường ngạnh thế bao
giờ, cho nên mới khiến gã được một tấc lại muốn tiến một thước, hầu như muốn cưỡi
lên đầu chúng ta tác uy tác phúc, các huynh đệ đại công tử cùng Tam công tử rất
phiền gã, nhưng công tử không lên tiếng, tất cả mọi người bất tiện động thủ,
hôm nay rốt cuộc mới ra một ngụm khí trong lòng."
"Nguyên lai là như vậy, vậy sau này đừng để gã tới nữa."
Dung Tịch bình tĩnh nói, "Hiện tại đây là thời kỳ đặc biệt, không có hẹn
trước không cho phép vào."
"Vâng, ta lập tức dặn dò mọi người." Hoa thúc
khoái trá chạy ra khỏi ốc.
Bạch Khiếu Phong đi theo phía sau Dung Tịch, vốn chuẩn bị
chờ y ứng phó không được xuất thủ tương trợ, lúc này thấy y ứng đối như thường,
không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, "Thật không nghĩ tới, tứ công tử thật
có phong phạm đại gia, quả nhiên không hổ là huynh đệ lão tam, khiến hắn nở mày
nở mặt."
"Cảm ơn Phong ca." Dung Tịch quay đầu lại cười
cười, thân thiết hỏi, "Các ngươi còn chưa ăn cơm trưa nhỉ, ta lập tức gọi
nhà bếp làm cơm, cùng nhau ăn."
"Được." Bạch Khiếu Phong không khách khí.
Dung Tịch nói với người làm, nhà bếp rất nhanh liền mang
cơm nước chuẩn bị xong xuôi. Bạch Khiếu Phong lên lầu đem Vương Hiểu Chu ngồi ở
trong phòng Trần Tam không chịu ra mạnh mẽ buộc y đi xuống, ăn cơm. Giải Ý cùng
Hứa U sóng vai xuống lầu, dáng cười ngồi cùng một chỗ. Dung Tịch liền cùng Bạch
Khiếu Phong ngồi thành một khối.
Vương Hiểu Chu không nói được một lời, sắc mặt tái nhợt,
vành mắt đỏ bừng, trên cơ bản ăn không nổi, nếu như không phải Hứa U ngồi ở bên
cạnh y, bắt y phải ăn chút gì đó thì y đã sớm chạy, tiếp tục canh giữ ở bên người
Trần Tam rồi.
Dung Tịch cùng Bạch Khiếu Phong hời hợt hàn huyên chuyện
sinh ý, nhưng Bạch Khiếu Phong đối với bất động sản cùng năng lượng không hiểu
lắm, mà hành nghiệp chân chính của y cùng Trần Tam lại không thể đơn giản nói
cho Dung Tịch, vì vậy một mực nói chuyện phiếm, nhưng hai người từ trong xương
trong cốt đã là tinh hoa, tùy tiện nói đề tài gì đều có thể tiến thối như thường,
bởi vậy bầu không khí thủy chung rất nhẹ nhàng.
Hứa U cùng Giải Ý trò chuyện rất ăn ý, từ bất động sản
nói đến tu sửa, từ quy hoạch nói đến thiết kế, nói về xu hướng thị trường cùng
nghệ thuật. Phong cách hai người cũng gần giống nhau, nguyên tắc làm việc cũng
tương tự, một bữa cơm qua đã tâm đầu ý hợp.
Bạch Khiếu Phong thấy Hứa U hài lòng, tự nhiên thật cao hứng,
ha hả: "Tiểu U, lại đây một chuyến thu hoạch không nhỏ nhỉ?"
"Đúng vậy, không nghĩ tới có thể thấy Tiểu Ý, thực sự
là thu hoạch ngoài ý muốn." Hứa U hăng hái mà nói, "Tiểu Ý, tới chỗ
ta đi."
Bạch Khiếu Phong nhịn không được trêu chọc: "Ngươi định
giỡn mặt lão tứ, dụ người sao, thật không hiền lành gì a?"
Hứa U cười cười nhìn về phía Dung Tịch, "Ta nói thật
đó, tứ công tử đi theo chúng ta tương đối tốt. Tam ca cũng không muốn ở chỗ này
làm đại bàng xã hội đen, ngươi cần gì phải hãm ở chỗ này? Đại công tử là người
tốt, tam ca lại càng không sai, nhưng lão thái thái nhà bọn họ cũng không vừa,
hơn nữa còn có thêm nhị tỷ tính tình nóng nảy, ngươi khó đối phó. Cái khác
không nói, nếu như họ trở về, chỉ sợ người chịu ủy khuất đầu tiên là Tiểu Ý.
Ngươi xem, ngay cả tam ca cũng không giữ Hiểu Chu bên người, để y bên ta, đó là
vì sợ y bị ủy khuất."
Trong lòng Dung Tịch chấn động, lập tức gật đầu, "Hứa
tổng nói đúng, ta còn chưa nghĩ đến phương diện đó, bất quá, hiện tại đại ca,
tam ca ta đều bị thương, ta khẳng định không thể đi, phải ở chỗ này chống."
Giải Ý thoải mái mà cười nói: "Ta chẳng ủy khuất gì
cả, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Về phần chỗ Tiểu U, ta khẳng định sẽ mau chân đến
xem. Dù sao hiện tại ta vô sự một thân nhẹ nhàng, đi đâu cũng được."
Dung Tịch ôn nhu nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu. Y biết Giải
Ý vĩnh viễn theo lựa chọn của y, mà y thì thời khắc đều chú ý, không thể ích kỷ
giống như xưa, tuyệt không để hắn chịu một chút ủy khuất nào nữa. Nhưng tình ý
bọn họ cần gì phải nói cho người khác biết, chỉ cần bọn họ biết là được.
Cơm nước xong, Vương Hiểu Chu như trút được gánh nặng,
buông chén tựa như thiểm điện nhảy lên lầu, thân thủ đến nỗi khiến Dung Tịch
cùng Giải Ý đều cảm thấy kinh ngạc. Bạch Khiếu Phong hỏi bọn hắn, "Buổi
chiều chuẩn bị làm gì?"
Dung Tịch nói: "Ta muốn đi công ty."
Giải Ý nhìn một chút đồng hồ, "Ta đợi một chút thì
đi sân bay đón một bằng hữu."
Bạch Khiếu Phong an bài, "Cường tử, ngươi dẫn người
bảo hộ Dung ca đi công ty. Đông tử, ngươi dẫn người bảo hộ Ý ca đi sân bay. Các
ngươi đều mở lớn mắt cho ta, đừng để mấy gia hỏa không có mắt đắc thủ, làm bỉ mặt
ta.”
Hai nam nhân lên tiếng trả lời, thẳng tắp đứng nghe phân
phó, song song đáp: "Phong ca yên tâm."
Dung Tịch cùng Giải Ý liếc nhau, do dự chốc lát, cũng
không mở miệng chối từ. Hiện tại tình thế phức tạp, trước đây bọn họ chưa từng
gia nhập giang hồ, cho nên đối với hành đạo này căn bản không rõ ràng lắm, hiện
nay lựa chọn tốt nhất là nghe theo Bạch Khiếu Phong an bài.
Trong lòng tính toán một chút, Dung Tịch nhân tiện nói:
"Cảm ơn Phong ca."
Bạch Khiếu Phong tiêu sái khoát tay chặn lại, "Khách
khí với ta thế làm gì?"
Vì vậy Dung Tịch đi trước, đến xí nghiệp tập đoàn gia tộc
Trần thị làm công vụ, Giải Ý cùng Bạch Khiếu Phong và Hứa U thăm Trần Trí Phàm
cùng Trần Tam. Thấy hai người họ vẫn mê man, cả ba cùng ngồi một hồi liền rời
khỏi, đến phòng vẽ tranh Giải Ý uống trà.
Tranh của hắn mới hoàn thành một phần, Bạch Khiếu Phong nửa
điểm cũng không hiểu nên cũng không thể qua nói "Vẽ như thật", liền
ngồi ở một bên không hé răng, thong dong mà nghe Hứa U cùng Giải Ý thảo luận.
Hai người ý nghĩ cởi mở, từ tranh Âu Tây dần dần nói đến Âu Châu. Hứa U thường
nghỉ phép ở đó, Giải Ý lại thích đi mấy chỗ ở Nam Á, vì vậy đều tự mang nơi
cùng phong cảnh mình thích ra trao đổi, cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ vô cùng, gần
như tương kiến hận vãn (hận vì gặp nhau quá trễ).
Nếu như không phải Đông tử nhớ kỹ thời gian Giải Ý xuất phát, đi lên giục, hắn
thiếu chút nữa cũng quên chuyện này.
Nhìn Giải Ý lên xe , hàng xe bảo vệ phía trước phía sau hộ
tống ra cửa chính, Bạch Khiếu Phong cười nói với Hứa U : "Thật là kỳ quái
, vị tứ công tử kia rõ ràng nhỏ tuổi hơn so với chúng ta, thế mà ta lại có cảm
giác y dường như cũng lớn bằng ta, là nhân vật lẫm liệt một phương. Vị nghệ thuật
gia kia càng tuyệt không thể tả , rất thú vị. Ta thật điểm không nghĩ ra, hai
người bọn họ là như thế nào mà cùng một chỗ nhỉ?"
"Lời này của ngươi không có đạo lý rồi." Hứa U
không cho là đúng , "Vậy ta với ngươi lại thế nào mà cùng một chỗ chứ?
Khác biệt hai người chúng ta hình như cũng rất lớn mà."
Bạch Khiếu Phong quàng tay qua thắt lưng hắn, cười tủm tỉm
nói : "Ta không nghĩ chúng ta có cái gì khác nhau, căn bản là trời sinh một
đôi ."
"Người cũng là ông trời tác hợp cho." Hứa U xem
thường nói, "Ta xem hai người bọn họ cũng rất xứng , hơn nữa tình cảm vô
cùng tốt ."
"Này cũng đúng, nhìn giống như là đã cùng một chỗ cả
đời rồi ấy." Bạch Khiếu Phong tươi cười rạng rỡ , vô liêm sỉ bổ sung,
"Giống như chúng ta vậy."
Hứa U đối với sự đanh đá của y từ lâu đã miễn dịch, trực
tiếp xoay người rời đi, trở lại phòng quý khách Hoa thúc an bài cho họ, ngồi ở
sân thượng tiếp tục uống trà .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét