Chương 12
"Tam hoàng huynh, tứ hoàng
huynh, lục hoàng huynh." Vô Dụng theo quy cũ làm lễ, sau đó thoáng lui
từng bước.
"Thất hoàng đệ, bình thường
muốn cùng ngươi nói chuyện một chút cũng khó, hôm nay thật vất vả mới gặp được,
không bằng huynh đệ chúng ta đến vui chơi đi, tăng tiến thêm chút tình
cảm," Cơ Chi Tùy lộ ra vẻ tươi cười quái dị, hỏi "Như thế nào ?"
Vô Dụng mím mím môi, Cơ Chi Tùy
mang theo những người này, làm sao có thể cho người ta cự tuyệt chứ ?
"Thất hoàng đệ không nói lời
nào, ta coi như ngươi đồng ý." Cơ Chi Tùy nhướng nhướng mày, mang theo Vô
Dụng đi vào một cái rừng cây nhỏ.
"Chúng ta hôm nay chơi trốn
tìm vui lắm, Thất hoàng đệ, chi bằng ngươi bắt đầu đi."
Vô Dụng lẳng lặng đứng ở dưới
tàng cây, Cơ Chi Tùy dùng tấm vải đỏ che mắt nó.
"Thất hoàng đệ không chỉ bắt
chúng ta, còn phải đoán ra là ai mới có thể tính là thắng. Giờ, bắt đầu
đi."
Rừng cây nhỏ bỗng nhiên trở nên
im lặng, chỉ nghe được thanh âm của gió hòa vào lá cây.
Vì là vải đỏ, trước mắt không
phải một mảng tối đen, mà là vầng sáng màu đỏ mênh mông. Vô Dụng nháy mắt mấy
cái, lông mi chạm vào trên miếng vải đỏ, có cảm giác hơi nhột nhột.
Vô Dụng giang hai tay ra, thật
cẩn thận đi từng bước về phía trước. Trong rừng cây nhỏ nơi nơi đều là rễ cây
khó gỡ, nếu không cẩn thận, thực dễ dàng bị sẩy.
Nó sờ soạng một lúc, sau đó dừng
lại. Hình như là rất im lặng, nó nghĩ, im lặng đến nỗi hô hấp cũng không có.
Không biết những người đó có phải hay không đã rời đi, bỏ lại một mình mình ở
trong này.
Nó vươn tay nghĩ muốn gỡ tấm vải
đỏ, rồi lại bỗng nhiên dừng lại.
Hay là quên đi, nếu bọn họ còn
trốn ở nơi nào đó của phiến rừng cây, đến lúc đó chỉ sợ lại dây dưa không ngớt.
Nó lại mại khai cước bộ, ngón tay
lướt qua một gốc cây, một cây cổ thụ.
Kỳ thật, mới trước đây nó còn
thực thích trò chơi này. Khi đó ngoài quấn quít lấy Minh Lâu ra còn có ba mẹ
trong đình viện vui chơi. Cho dù trước mắt một mảnh tối đen nó cũng không sợ,
bởi vì nó biết, chỉ cần mình mau té, Minh Lâu hoặc ba mẹ luôn đúng lúc đỡ nó.
Sau đó, nó sẽ nhân cơ hội bắt lấy góc áo của bọn họ, sờ sờ mặt của họ, lớn
tiếng đoán ra là ai.
Đối với hành vi vô lại này của
nó, tất cả mọi người chỉ mang theo nụ cười sủng nịnh.
Khi đó, thực hạnh phúc.
Vô Dụng vui vẻ đi, chân hơi vấp,
thân thể liền mất cân bằng ngã về phía trước.
Khi nó nghĩ ngã xuống chắc thê
thảm lắm thì lại được người nâng lên.
Kia trong nháy mắt nó nghĩ không
rõ mình là người thời nào. Nó kéo lấy ống tay áo của người nọ, tay chậm rãi
hướng lên trên chạm vào.
Bọn Minh Lâu đều cao hơn mình,
khi đó nó liền kiêu ngạo yêu cầu bọn họ cúi đầu thấp xuống.
".....Đầu thấp một
chút....."
Người nọ y lời nó nói, cúi đầu.
Sau đó nó đụng đến một khuôn mặt
còn trẻ.
Ba ba râu dài lắm, khóe miệng còn
thô, mẹ nó lỗ tai đeo vòng. Minh Lâu đâu ? Mặt Minh Lâu thực bóng loáng, môi có
chút xanh, bình thường luôn mím chặt lạnh lùng.
"..... là anh à ?"
Có thể cởi tấm vải đỏ ra không,
trước mắt lại là khuôn mặt tươi cười của họ chăng ?
Vô Dụng có chút vội vã, từ bóng
tối bỗng nhiên trở lại sáng làm nó có hơi không thích ứng. Nó chớp mắt một lát,
sau đó người đằng trước nọ ngay tại ánh sáng hoàng hôn ấm áp dần dần hiện rõ.
Vô Dụng hơi hơi hé miệng, ngẩn
ngơ một lúc lâu.
Nó bỗng nhiên phản ứng lại, nhanh
chóng buông ra ống tay áo của người nọ, lui về phía sau từng bước, khom người
nói : "Tham kiến thái tử điện hạ."
Trong mắt Cơ Chi Ngạn mạng theo ý
cười thản nhiên. Hắn kéo Vô Dụng, cười nói : "Tiểu thất vừa nãy còn gọi
anh, như thế nào chỉ chớp mắt lại thành 'Thái tử điện hạ' ?"
Kẻ ngày thường lạnh băng khi nóng
chảy, sẽ có một loại đặc biệt ấm áp.
Vô Dụng nghi hoặc nhìn hắn, không
có trả lời.
"Tiểu thất không muốn gọi ta
lại là anh sao ?" Cơ Chi Ngạn cười cười, "Chúng ta đây đều thối lui
từng bước, về sau Tiểu thất cứ gọi ta "thái tử ca ca", thế nào, quyết
định thế nhé ?"
Cơ Chi Ngạn nói xong xoa xoa đầu
của Vô Dụng, mang theo Đỗ Tử Lạc bỏ đi.
Vô Dụng nháy mắt mấy cái, quay
đầu nhìn thấy Thanh Nguyệt cùng Trữ Dụng Thần một mực trầm mặc, lộ ra vẻ nghi
hoặc.
"Sau khi bọn Tam hoàng tử đi
rồi, ta cùng Trữ Dũng Thần chạy tới tìm người, gặp được thái tử điện hạ,"
Thanh Nguyệt dừng một chút. "Thái tử điện hạ muốn chúng ta không được lên
tiếng." Thanh Nguyệt cúi đầu, nhìn không ra vẻ mặt. Mà Trữ Dũng Thần, còn
sợ hãi lộ vẻ hối lỗi.
"A" Vô Dụng gật gật
đầu, "Ta hiểu rồi. Bây giờ chạy nhanh về đi, Thanh Nguyệt ngươi còn nhớ rõ
đường không ?"
Cơ Chi Ngạn có ý gì Vô Dụng không
biết, cơ mà lúc hắn cười trong đôi mắt có chút ấm áp, có lẽ hắn thoạt nhìn cũng
không giống như thế, lạnh như băng không cận kề người khác.
Ngày ngày lại trôi nhanh, đảo mắt
đã đến lễ Thu Nguyên.
Thuy Nguyên là ngày hội của lớp
bình dân, vất vả một năm, cuối cùng đến mùa thu hoạch, mọi người vui vẻ chúc
mừng một chút, cho nên, ngày này ở Đế đô hội náo nhiệt phi phàm.
Đế vương am hiểu có ý cho phép
nhóm hoàng tử ra ngoài du ngoạn vào ngày này. Trừ Thái tử, hắn bị lưu lại làm
khổ lực.
Vô Dụng trong lòng nhảy nhót, sau
khi đến thế giới này, nó cũng không ra khỏi hoàng cung. Nó vốn định mang theo
Thanh Nguyệt và Trữ Dũng Thần cùng đi, đáng tiếc Trữ Dũng Thần phải về thăm
nhà.
Vô Dụng bồi hồi trước cửa phòng
Y, do dự nghĩ vào hay không vào. Cuối cùng hắn cắn cắn mội, thỉnh cung nhân
thay nó thông báo một tiếng. Nó ở ngoài cửa sổ có chút không yên thay nó báo
cáo một tiếng. Nó ở ngoài cửa có chút không yên chờ đợi, sợ hãi nghi được đáp
án lại là thỉnh thất điện hạ không được quấy rầy.
Vị cung nhân kia đi ra cúi chào
nó, nói : "Nương nương mời Thất điện hạ đi vào".
Vộ Dụng quỳ an, Y thản nhiên
"Ừm" một tiếng.
Vô Dụng nói chuyện muốn xuất
cung, sau đó hỏi nàng có muốn cái gì về không.
Y không có trả lời, Vô Dụng cúi
đầu, nhìn vào mũi chân của mình. Ngay lúc nó nghĩ Y sẽ không trả lời, Y mở
miệng.
"Mang cho ta một cái mặt nạ
đi", Y tầm mắt không biết rơi xuống góc nào, mặt nhăn mày nhíu, như có
chút mỏi mệt. "Là cái loại mặt nạ đặc biệt của Thu Nguyên, có bảy màu
sắc."
Vô Dụng dạ một tiếng, Y cũng
không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình ngẩn người.
Vô Dụng đợi chờ, sau đó lặng lẽ
lui ra.
Vô Dụng bỏ đi khẽ quay đầu lại,
dạo này Y có chút kỳ quái, như là đang nhớ lại cái gì.
Y đang nhớ lại chuyện gì ? Vô
Dụng bỗng nhiên phát hiện kỳ thật mình không biết gì về Y, Y có người nhà không
? Có bằng hữu không ? Nó không biết. Nó chỉ biết Y từng là vũ cơ nổi tiếng của
Đế quốc, cũng bởi vì trước mặt Đế vương dâng lên một khúc mới được nhập cung.
Y ngày thường luôn có một mình,
chỉ thân cận mỗi một mình.
Như vậy, sẽ không thấy cô đơn sao
?
Chương 13
Lúc đi ra khỏi cung môn, Vô Dụng cảm giác ánh mặt trời thật
nóng.
Đế đô đúng là náo nhiệt, cái náo nhiệt này không giống với
cái náo nhiệt trong hoàng cung, là của thiên nhiên, có thể cho người ta đi vào
sẽ không cảm thấy lạc lõng.
Vô Dụng cảm thấy được mạch máu như nhiệt liệt hẳn lên, nó
bỗng nhiên giữ chặt Thanh Nguyệt, hướng chỗ mọi người đang làm việc bận rộn
chạy đến.
Phố lớn ngõ nhỏ đều là người, có kẻ rao hàng, có hấp dẫn vui
đùa, còn có kẻ ngồi ở thềm đá trước của nhà mình, nhìn thấy người đến người đi
lại cười. Vô luận là vui hay tức, đều có cảm giác rất rõ ràng.
Vô Dụng kéo Thanh Nguyệt đi ăn một mạch. Mứt quả mực xâu mà
kiếp trước nó chỉ biết, không có thấy qua, nhìn rất đẹp.
Nó cho Thủ Mai chọn một chi trâm gài tóc cùng một hạp son,
cho Thủ Trúc một đôi giày, còn kéo Thanh Nguyệt đi mua bộ quần áo, cuối cùng
lại mua cho Trữ Dũng Thần một cái chặn giấy.
Nó vừa đi dạo vừa tìm cái mặt nạ Thu Nguyên cho Y, đi qua
tiệm bán cá lúc con cá dũng mạnh nhảy ra, làm nó cùng Thanh Nguyệt một thân bọt
nước.
Vô Dụng nhìn Thanh Nguyệt bộ dáng chật vật nhịn không được
cười rộ lên, lông mi trên của nó còn dính mấy bọt nước nhỏ, khóe mắt cong cong,
thật trong suốt, chợt làm cho kẻ khác chói mắt.
Thanh nguyệt quay đầu đi, mặt bỗng nhiên hồng cả lên.
Đại thúc bán cá cười đến hào phóng, vỗ vỗ vai hai đứa , lớn
tiếng nói:" Thật sự là xin lỗi hai cái tiểu huynh đệ, con cá này cũng quả thật lóc chóc."
Người chung quanh đều mang theo thiện ý tươi cười, vô dụng
cười lắc đầu, Thanh Nguyệt xoay người rời đi.
" Thanh nguyệt ngươi có biết thu nguyên mặt nạ
sao?" bọn nhỏ đi đến mệt tìm được một nhà tiểu quán, ngồi xuống ha ha mặt,
thuận tiện nghỉ ngơi," Chính là có bảy thứ nhan sắc cái loại này."
" Đương nhiên biết," Thanh nguyệt đáp," Ta
còn biết làm."
" A," Ghế có hơi cao, vô dụng quơ quơ hai
chân," Nhưng không thấy được chỗ bán."
" Loại này mặt nạ phải buổi tối mới có bán." Thanh
nguyệt còn nói," Sau khi mặt trời khuất núi, trên đường sẽ có vũ đèn rồng
đội ngũ, mọi người mang cho mặt nạ, đi theo đèn rồng bên cạnh, cùng nhau vi năm
sau mùa thu hoạch cầu phúc. Khi đó là tối náo nhiệt, trên cơ bản từng nhà đều
đã chạy đến, trên đường nhiều người đắc tễ cũng tễ không dưới."
"...... Thật tốt," Vô dụng lộ ra chút khát khao
thần sắc," Hôm nay chúng ta cũng đi xem đèn rồng đi."
Thanh nguyệt trầm tư một chút, có điểm lo lắng nói:"
Chính là người thật sự rất nhiều, nếu bị lạc......"
" Sẽ không," Vô dụng cười cười," Ta sẽ nắm
chặt tay ngươi."
Vô Dụng cùng Thanh Nguyệt xuyên qua đám người, trên đường
đều là người mang mặt nạ.
Đèn rồng cuốn lại so với tưởng tượng của Vô Dụng thật tinh
xảo hoa lệ hơn nhiều, con rồng thật dài trên người viết bốn chữ "Mưa thuận
gió hòa". Thanh Nguyệt nói chó nó là rồng có một ngàn khớp, mỗi một khớp
bên trong đều cố định một ngọn nến, ngọn nến này có thể cháy một thời gian một
lâu.
Vào lúc khuya, đứng xa xa nhìn, thật sự giống như một con
rồng vàng, giống như những con rồng bay lượn từ trong thần thoại.
Người đến ngày càng nhiều, Vô Dụng tuy rằng vẫn gắt gao lôi
kéo tay của Thanh Nguyệt, lại cảm thấy có chút không được. Thanh Nguyệt cũng
cảm giác được, nó hướng Vô Dụng nói lớn tiếng, nhưng trong tiếng mọi người vui
chơi, Vô Dụng chỉ thấy môi Thanh Nguyệt lúc mở lúc nhắm.
Nó có
chút lo lắng, hay là trở về đi. Đang muốn lôi kéo Thanh Nguyệt rời đi bỗng
nhiên một đám người lao tới, khiến đôi tay đang nắm chặt bị hất ra.
Vô Dụng
bị tạt vào đám người đi, nó cố gắng quay đầu lại tìm THanh Nguyệt, chớp mắt một
cái lại cảm thấy cần cổ đau xót, trước mắt tối sầm lại bất tỉnh.
Lúc
tỉnh lại trước mắt Vô Dụng một mảnh tối đen. Nó muốn đứng lên, lại phát hiện
tay và chân đều bị trói lại, miệng còn bị tắc chút gì vậy.
Vô Dụng
có chút nghi hoặc, nó đợi trong chốc lát, màn đen trước mắt dần bớt đi, vật
phẩm chung quanh dần sáng lên chút hình thù.
Nó phát
hiện chính mình ở trong một không gian nhỏ, nếu nói là phòng thì hình như quá
nhỏ, hình như là một cỗ xe ngựa.
Vô Dụng
đoán chính mình hẳn là vẫn ở trong Đế đô, nó nghe được tiếng cuồng hoan của một
nhóm người ở xa. Nó nhìn nhìn chung quanh, sau đó hướng về một ánh mắt lóe sáng
trong bóng đêm.
Vô Dụng
sửng sốt một chút, lúc này mới phát hiện nơi này còn có những người khác,trái
phải khoảng ba bốn người, so với mình tuổi tác không sai biệt lắm. Tất cả đều
không nhúc nhích, cũng không phát ra âm thanh, Vô Dụng nghĩ là gặp phải dân
buôn lậu rồi.
Thanh
Nguyệt chắc là sẽ sốt ruột lắm, Vô Dụng nghĩ. Sau đó nghiêng nghiêng đầu, thấy
có một cách hay.
Nó lén
lút hướng đứa nhỏ gần nhất nhích lại, mất một lúc mới đụng đến đứa nhỏ bị trói
cả hai tay kia. Bởi vì cổ tay bị trói, cho nên ngón tay vẫn có thể động đậy
được.
Nó tinh
tế sờ soạng dây thừng quấn quanh, từng chút từng chút gỡ từng kết chỉ, gỡ bỏ
thật vất vả, đứa nhỏ kia cũng không phát ra âm thanh, nhưng dùng sức nặng từ
đôi tay tự do nhanh chóng thay Vô Dụng mở trói.
Vô Dụng
lấy ra miếng vải ở miệng, xoay người cởi bỏ sợi dây cột ở chân. Nhìn thấy Vô
Dụng giải thoát được, đứa nhỏ còn lại bắt đầu xao động.
Vô Dụng
hạ giọng nói : "Mọi người không nên cử động, ta sẽ mở trói cho các người,
ngàn vạn lần không được phát ra tiếng."
Vô Dụng
cùng đứa nhỏ phân công nhau hành động, rất nhanh mọi người đều được tự do.
Trong
xe ngựa im ắng, bọn nhỏ tụ tập lại một chỗ, khẩn trương mà khủng hoảng.
"Nhóm
người bắt chúng ta đâu ?" Vô Dụng nhỏ giọng hỏi.
"Bọn
họ đi bắt những người khác." Có người trả lời. "Bên ngoài còn thủ một
người."
Vô Dụng
lặng lẽ chuyển qua cạnh cửa, nhẹ nhàng đẩy, phát hiện cửa quả nhiên bị khóa. Vô
Dụng nghiêng đầu, trầm mặc một lúc lâu.
"Đợi
lát nữa có người mở của," Vô Dụng trầm tĩnh nói, "Mọi người liền cùng
nhau lao ra, tận lực hướng nhiều nơi mà chạy, động tác phải nhanh."
Hiện
tại bên ngoài chỉ có một người, cho dù hắn truy lại đây, cũng không thể bắt lấy
mọi người.
Vô Dụng
dùng sức một chút đạp ván cửa, kẻ bên ngoài nghe thấy liền mắng một tiếng.
Vô Dụng
trong lòng khẩn trương. Nó đánh cuộc, đánh cuộc người nọ có ngốc hay không. Nếu
người nọ ngốc đến giờ sẽ xem xét tình huống, mọi việc sẽ dễ thi hành.
Nếu kẻ
kia không ngu ngốc, vậy chỉ còn chờ những người khác trở về. Bọn họ lại bắt lại
những đứa nhỏ lúc mở cửa, tuy rằng khó khăn, nhưng hẳn là có thể chạy thoát một
hai người.
Vô Dụng thật may mắn.
Cửa vừa mở ra, mọi người liền vang lên một tiếng, người nọ
thấy nghi nghi lập tức lớn tiếng mắng, chạy lại đây muốn bắt đứa nhỏ chạy trốn.
Vô Dụng vừa chạy vừa dùng khóe mắt chú ý phía sau, nữ hài tử chạy trốn chậm
nhất sẽ bị nắm lại, nó khẽ cắn môi, lộn trở lại dùng toàn thân khí lục, cắn
người nọ cánh tay.
Người nọi kêu thảm một tiếng hung hăng bỏ ra Vô Dụng, ở một
bên Vô Dụng thấy cô gái kia chạy trốn đủ xa, lập tức đứng lên chạy đi.
Người nọ hung tợn nguyền rủa rồi đuổi theo Vô Dụng tốc độ rõ
ràng là nhanh không bằng người lớn, cũng may phía trước bắt đầu nhiều người
lên. Vô DỤng cắn răng tăng tốc độ, bằng vào hình thể nhỏ gầy của mình mà ở
trong đám nguwofi linh hoạt mặc đến mặc đi.
Vô Dụng quay đầu lại xem, người phía sau còn chạy cùng.
Vô Dụng lắc mình chạy vào một nhà hoa lệ nhìn qua có nhiều
người, bởi vì còn nhỏ tốc độ lại mau, người canh cửa ở đây chưa kịp ngăn nó
lại.
Trong quán có nhiều gương mặt trẻ tuổi cả trai lẫn gái. Vô
Dụng ở trong tủ quần áo của họ một đường leo lên lầu hai, lầu hai người rất ít,
Vô Dụng thừa dịp bọn họ không chút ý xoay người trốn vào gian phòng.
Chương 14
Hẳn là khuê phòng của nữ nhân. Mặt phía đông của phòng là
bàn trang điểm, trên đó dựng một cái gương thật to. Giữa phòng còn có bàn bằng
gỗ đào khéo léo tinh xảo, mặt trên bày một tấm vải có một bộ trà cụ, cái ấm trà
kia, giờ đang nằm trên mặt đất, vỡ ra thành một đống mảnh nhỏ. Ở bên trong, dựa
vào tường, lộ ra một cái giường sa trướng hồng nhạt.
Rồi trên mặt tường, có một mảnh màn sa liêm đồng dạng màu
hồng, hẳn là một nội gian. Vô Dụng nghe được phía sau rèm truyền đến một âm
thanh của nước đổ.
Có người.... Vô Dụng nhíu mày, nó nghĩ, chạy đến bên cạnh
bàn nhặt lên khối ấm vỡ, nhanh chóng trốn dưới giường.
Giường không thấp, Vô Dụng nằm sấp, có thể thấy được chân
người qua lại.
Nó đem mảnh vỡ cầm ở trước ngực, lẳng lặng nằm. Nó nghe thấy
gian ngoài mở cửa một lần, có người vội vội vàng vàng dạo quanh bàn nhặt đôi
mảnh vỡ. Tấm sa rèm phía sau truyền đến âm thanh oán giận của nữ tử, đại để nói
là tiểu nha hoàn tiêu tiền như nước, lại làm vỡ đồ vật.
"Mau đổi bộ trà cụ lên đây" Nàng kia ung dung ra
lệnh, "Thu công tử muốn lưu lại."
Một trận hỗn loạn qua đi, căn phòng lại yên lặng.
Vô Dụng thấy một đôi chân tú lệ của nữ nhân, ngưng lại ở bên
giường, sau đó lại chuyển qua trước bàn trang điểm.
Nàng kia chắc là đang trang điểm lại, Vô Dụng nhẹ nhàng thở
ra.
Thoáng thở phảo, lúc trước vì vội vàng mà xem nhẹ mệt mỏi,
giờ đau đớn lại nổi lên.
Vô Dụng uể oải, mặt nạ mua cho Y giờ đã thất lạc lúc trốn
chạy rồi, mà Thanh Nguyệt nói, loại mặt nạ này chỉ có bán vào đêm Thu Nguyên.
Làm sao bây giờ ? Khó khăn lắm Y mới muốn cái gì đó.... Vô
Dụng rũ mắt, trong lòng thở dài.
Kỳ thật, nó hiện tại có chút mờ mịt.
Ngay khi náo nhiệt qua đi, sẽ càng cảm thấy tịch mịch.
Nữ tử trang điểm thật lâu, ngay lúc Vô Dụng sắp đi ngủ, cửa
lại nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Có một người nào đó phía trước đi từng bước, lại bỗng nhiên
dừng lại một chút, cười nói : "Ô, Lục Liên, hôm nay ngươi đang có khách
nhân à."
Vô Dụng trong lòng cả kinh, nghe được nàng kia cười khẽ :
"Thu công tử nói đùa, khách nhân của ta là sao ? Ta bối rối đấy"
Thu công tử kia không có trả lời, cước bộ vừa chuyển, đi
thẳng hướng tới bên giường. Vô Dụng nhìn thấy hắn càng ngày càng đến gần, trong
lòng hiểu được chính mình hẳn là bị phát hiện.
Quên đi, nó nghĩ. Nhìn theo gót chân của họ, hiện tại giờ mà
đi ra ngoài, bọn buôn lậu phòng chừng sớm đã đi mất.
Vô Dụng theo giường đi ra, trong tay còn nắm khối mảnh vỡ
của ấm trà.
"Thật có lỗi." Nó nói, sau đó ngẩng đầu lên, lại
thế hé ra một gương mặt quen thuộc.
Nó sửng sốt một lát, có chút nghi hoặc nói : "Là ngươi
à ? Tử Ngọc ?"
"A," Tử Ngọc tựa hồ sửng sốt một chút, lại lập tức
phục hồi tinh thần, hỏi, "Ngươi như thế nào lại ở chỗ này ?"
Nữ tự gọi là Lục Liên kia rất có hưng trí nhìn nhìn hai
người bọn họ, cười nói : "Thật là khéo, xem ra hôm nay không phải chuyện
của ta. Đúng không, Tử Ngọc ?"
Lục Liên nói hai chữ Tử Ngọc có phần tăng thêm ngữ khí,
trong mắt mang theo một chút trêu chọc.
Tử Ngọc quay đầu lại nhìn Lục Liên liếc mắt một cái, ánh mắt
dị thường lạnh như băng, tựa hồ còn mang theo sát ý.
Nữ tử giật mình, thu hồi tươi cười, có chút ngượng ngùng đi
ra ngoài.
Vô Dụng cúi đầu nghĩ vấn đề của Tử Ngọc, không có thấy việc
này.
Tử Ngọc đi đến bên bàn gỗ đào, kéo Vô Dụng cùng nhau ngồi
xuống.
Hắn cầm lấy ấm trà trên bàn, giở hai chén trà. Vô Dụng nhìn
thấy động tác tao nhã cao quý của hắn, lần đầu tiên phát hiện nguyên lai tay
của Tử Ngọc, bộ dạng xinh đẹp như vậy.
Vô Dụng hớp ngụm trà, thản nhiên đem sự tình nói ra, nói
xong lời cuối cùng, lại thở dài.
"Không biết những người đó, có hay không đi bắt đứa nhỏ
khác."
Tử Ngọc lẳng lặng nghe, đáp : "Yên tâm đi, bọn họ khong
đi ra khỏi Đế đô."
Vô Dụng không biết nên nói cái gì, nó cúi đầu, ngẩn người
nhìn chằm chằm chén trà trong tay.
"Hiện tại muốn làm gì ? người của Thu Thủy điện đem
chuyện ngươi mất tích nháo đến Hoàng thượng rồi, phỏng chừng bên ngoài nơi nơi
đều là người tìm ngươi. Phải đi về sao ?"
Vô Dụng trầm mặc thật lâu, sau đó lắc đầu nói : "Bây
giờ còn không muốn trở về," Nó nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Có thể đem tin
tức của ta nói cho bọn Thanh Nguyệt được không."
"Được," Tử Ngọc vỗ vỗ tay, chẳng bao lâu một con
bồ liền tiến vào cửa sổ. Tử Ngọc theo chân bồ câu rút ra tờ giấy, lấy tay thấm
nước trà vẽ vài thứ lên, sau đó cuốn lại, buộc vào chân bồ câu, rồi phất tay bồ
câu lại bay đi.
"....Thật lợi hại" Vô Dụng có chút cảm thán, nó
quay đầu đi, nhìn vào nơi bồ câu bay ra đi.
"Nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi một con."
"A," Vô Dụng nghĩ nghĩ, lắc đầu nói, "Không
cần, ta không có người nào để liên hệ."
Kê tiếp là một mảnh yên lặng. Vô dụng cúi đầu, đem chân lui
đưng lên, dùng cánh tay ôm lấy.
"Lạnh không ?" Tử Ngọc hỏi, trong thanh âm có chút
lo lắng, "Mệt mỏi thì đi lên giường nghỉ ngơi đi."
Vô Dụng gật gật đầu, đi đến sườn giường, nằm đối mặt vách
tường. Sau đó nó cảm giác được Tử Ngọc cũng lên giường, nằm bên người nó.
Nó rụt vào trong, nhắm mắt lại.
Nó kỳ thật là mệt muốn chết, nhưng không biết vì cái gì mà
ngủ một chút cũng không được. Nó lại trộm mở mắt ra, vươn tay phải của mình,
nhìn ngẩn người.
Nhìn đến Tử Ngọc làm nó nhớ tới chuyện lễ Thôi nôi ngày dó.
Ta đã làm gì một chút cũng không nhớ rõ. Nhưng nó nhớ là mình gặp được Tử Ngọc,
còn cầu hắn mang mình đi gặp Y.
Y.... Vô Dụng nắm tay phải, cảm thấy có chút khổ sở. Lúc ấy, Y bỏ tay nó ra. Nó còn
nhớ rõ một chút độ ấm kia, cảm giác bỗng nhiên mất đi độ ấm ấy.
"....Tử
Ngọc, người đang ngủ sao ?" Vô Dụng nhỏ giọng hỏi, không nghe thấy trả
lời.
Nó hơi
hơi rũ mắt, nhẹ nhàng nỉ non : "Tử Ngọc, có phải người làm cho ta và Y rời
lãnh cung ?"
"Ngươi
cũng hiểu được bên ngoài so với lãnh cung tốt một ít sao ?"
".....Kỳ
thật, đều là giống nhau....."
Thanh
âm dần dần trầm xuống, Vô dụng vẫn không có quay đầu lại, bởi vậy cũng không
phát hiện Tử Ngọc hẳn là đang ngủ, kỳ thật vẫn mở to hai mắt.
Chương 15
Lúc tờ mờ sáng Vô Dụng liền tỉnh lại. Nó nhìn
nhìn Tử Ngọc còn đang ngủ, lẵng lẽ vượt qua người hắn, xuống giường.
Mang giầy vào, mở cửa đi ra ngòai.
Nó đứng trên hành lang trong chốc lát, thân
thể tựa vào tay vịn ngả người đi về phía trước.
Trong đại đường thực im lặng, hoàn toàn không
có cảm giác huyên náo như hôm qua. Nó lặng lẽ đi xuống lầu, cửa chính bị khóa
rồi, nó vội vội hỏi hai tiểu nhị, nhờ hắn chỉ cách mở cửa rồi đi ra ngoài.
Đế vương ngay lúc Vô Dụng đứng dậy liền tỉnh
lại.
Hắn ngày hôm qua vốn là muốn Lục Liên hỗ trợ
tìm người, lại không nghĩ rằng người muốn tìm lại đang trốn dưới giường của Lục
Liên.
Hắn biết lễ Thu Nguyên trong Đế đô luôn luôn
có chút không an toàn. Nhưng là bởi vì các hoàng tử cùng quí tộc luôn đi ra du
ngọan, người bình thường cũng không dám đối vớ những kẻ ăn mặc hơi đẹp đẽ quý
giá một chút để xuống tay, sợ gặp phải loại phiền toái không nên dây dưa. Lại
không nghĩ rằng Vô Dụng bình thường mặc đồ bình thường, hơn nữa diện mạo lại
tinh xảo xinh đẹp, sẽ bị bọn buôn người chú ý đến cũng không kỳ quái.
Đế vương thở dài, lặng lẽ đi theo Vô Dụng bắt
đầu nơi nơi chạy tán loạn.
Đế đô tựa hồ còn không có thanh tỉnh, trên
đường cái hoàn toàn im lặng, có thể ngh được tiếng gõ mõ cầm thanh thanh từ xa
xa truyền đến.
Vô Dụng nghiêng tai nghe nghe, loáng loáng gõ
năm tiếng.
Sáng sơm không khí thanh tân sẽ làm lòng
người khoái trá, Vô Dụng nhìn thấy dọc đường lưu lại nhiều dấu vết náo động ồn
ào đêm qua, khóe miệng nhếch lên khẽ nở nụ cười.
Người dọn dẹp đường cái đã bắt đầu làm việc, Vô
Dụng còn dừng lại trong chốc lát.
Các cửa phòng đang đóng trên đường dần dần hé
mở, dân trồng rau sáng sớm đã bắt đầu bày biện băng ghế. Thiên hương lâu bán
bánh bao nóng hầm hập nổi lên, Vô Dụng ngừng một chút, sờ sờ túi tiền trống
rỗng, xoay người nhẹ nhàng chạy.
Nó nhớ tiền có mua gì đều để trên người Thanh
Nguyệt, may thật. Nếu ở trên người mình, sẽ giống cái mặt nạ kia, không biết bị
rơi ở đâu.
Nhớ tới mặt nạ, tâm tình vui sướng của Vô
Dụng lại có chút trầm xuống.
Nó cúi đầu, nhìn thấy bên góc đường bị vất
lại một ít mặt nạ Thu Nguyên, bỗng nhiên nhớ tới Thanh Nguyệt hình như nói qua
nó biết làm.
Thật sự là quá tốt ! Vô Dụng vỗ bàn tay, nghĩ hiện tại phải tìm Thanh
Nguyệt.
Sau đó lại nghĩ đến, Thanh Nguyệt nó, hiện tại hẳn là ở trong cung....
Vô Dụng cước bộ chậm lại. Nó ngẩng đầu nhìn bầu trời mềm mại dâng lên mặt
trời đỏ, đứng ở ven đường, bỗng nhiên bắt đầu do dự rốt cuộc có muốn tiếp tục
trở về hay không.
Nó nhìn tay phải của mình, lộ ra nụ cười tự giễu mình.
Nói không chừng với Y mà nói, đây cũng không phải việc quan trọng. Nói
không chừng cho dù chính mình ích kỷ một mình thóat đi nhà băng lạnh băng kia,
Y nàng cũng sẽ không cảm thấy gì được.
Thật giống như kiếp trước, đột nhiên, Minh Lâu, ba, mẹ, mọi người đều không
phải của mình.
Như vậy, còn trở về làm gì ?
"Tiểu huynh đệ, sớm như vậy đã ra ngoài chơi rồi à ?"
Thanh âm phúc hậu ngắt ngang suy nghĩ của nó, Vô Dụng quay đầu lại thấy, là
đại thúc bán cá ngày hôm qua.
"Tiểu huynh đệ cùng đi ngày hôm qua đâu rồi ? Như thế nào hôm nay chỉ
có một mình thế ?"
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu hỏi : "Đại thúc,
ngươi thu lưu ta được không ?"
"Hả ?" Đại thúc tựa hồ bị dọa ngã, há miệng sững sờ.
"Ta có thể giúp ngươi trảo ngư, có thể giúp ngươi rao hàng. Ta còn
biết nấu cơm, giặt quần áo, quét phòng..." Vô Dụng cúi đầu, trong thanh âm
mang theo điều khẩn cầu, "Ta làm đồ ăn ngon lắm, Thủ Mai thường nói
thế.... Ta sẽ không ăn nhiều đồ đâu, ngủ thì chỉ cần cái góc nho nhỏ là tốt
rồi.... Đại thúc, ngươi có muốn hay thu lưu ta hay không......"
Thực sự là không muốn trở về, thực sự cảm thấy mệt mỏi.
"Tiểu.... tiểu huynh đệ, cậu không phải ngày hôm qua không có về nhà
đó chứ ? Nhà của cậu lúc này sẽ lo lắng, nói không chừng bọn họ đang đi tìm
đấy.... Cãi nhau với người nhà à ? Ta mới trước đây cũng cãi nhau với người
thân, qua vài ngày lại hết, người nhà sẽ không bao giờ hại cậu, chửi mắng cũng
muốn cho cậu tốt....."
Đại thúc nói liên miêng cằn nhằn, Vô Dụng cứ cúi đầu, tuy không nhìn thấy
vẻ mặt, nhưng cũng có thể cảm giác được là rất bi thương.
"......Nhà ư...." Vô Dụng thì thào lẩm bẩm, "Cái kia....
Không tính là nhà...."
"Tiểu thất", thanh âm ôn nhuận mà lại không mất đi vẻ tức giận
ngắt ngang mấy lời linh tinh của đại thúc bán cá, "Cuối cùng cũng tìm được
em."
Vô Dụng như trước cúi đầu, qua một hồi lâu, nó mới ngẩng mặt lên, trên mặt
nhìn không ra bi thường, còn mang theo chút mờ mịt.
"Làm sao vậy Tiểu Thất ?" Thái tử cười rộ lên, "Lại không
biết ca ca ?"
Vô Dụng không nói gì, ngược lại một bên đại thúc không có nhãn lực gì mạnh
mẽ vỗ vỗ bả vai Vô Dụng, lớn tiếng nhắc : "Tiểu huynh đệ xem đi, đại thúc
nói đúng ma, ca ca cậu bây giờ còn không phải tới tìm cậu à, người một nhà luôn
là người một nhà, có gì mà qua một đêm thành kẻ thủ, cùng hòa thuận vui vẻ, trở
về tắm rửa nghỉ ngơi một chút, cái gì không vui đều cho qua...."
Thái tử cười dắt tay Vô Dụng, Vô Dụng tránh một chút, không có tránh né.
"Tiểu thất, cùng ca ca về nhà đi."
Vô Dụng bị Thái tử lôi kéo, lẳng lặng đi theo sau hắn. Nó quay đầu lại
thoáng nhìn đại thúc bán ca, đại thúc hướng hắn dùng lực phất phất tay, bộ dạng
vẫn ngốc nghếch cười hề hề như trước.
Vô Dụng hé miệng, nó cảm thấy xấu hổ, lớn vậy rồi, cư nhiên đối với một
người xa lạ nói năng đáng thương, giống như tranh thủ đồng tình, thật khó coi.
Thái tử chú ý tới lỗ tai hồng hồng của Vô Dụng, cong miệng cười nói :
"Tiểu thất, gọi ca ca đi."
Trên đường chỉ có tốp năm tốp ba người, ánh bình minh làm cho mỗi người
trên mặt đều mang theo vẻ hồng nhuận.
Vô Dụng cúi đầu nhìn con đường dưới chân, nhẹ nhàng nói câu : "Thái tử
ca ca."
Bên kia đường, Đế vương lẳng lặng đứng. Hắng nhìn theo hình bóng Thái tử
cùng Vô Dụng đi xa, đôi mắt tối đen, sâu không thấy đáy.
Đêm qua nghe Vô Dụng nói : "Không có người nào để liên hệ", hắn
trong lòng có một trận ngẩn ngơ, sau đó Vô Dụng ngủ nỉ non vài câu, làm cho hắn
có chút khôgn rõ chính hắn một đứa nhỏ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, mà ở hôm nay
thấy Vô Dụng cầu xin kẻ bán cá thu lưu nó, Đế vương cảm giác được trong lòng có
chút đau, cảm giác buồn phiền, thật khó chịu.
Bỗng nhiên hắn nhấc mình, hướng cung đình bay đi, cơ hồ chỉ hướng về Lạc
Vân điện.
Tử Ngọc đang thay thế Đế vương đứng trong Lạc Vân điện, vội không ngừng quỳ
xuống.
"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế !"
Đế vương không trả lời, Tử Ngọc cảm giác được Đế Vương bên người tràn ngập
nộ khí, hoặc không chỉ tức giận, còn có một cái gì đó, tóm lại, làm cho người
ta không rét mà run.
"Tử Ngọc, ngươi nói ngươi năm đó là ở lãnh cung được Thất hoàng tử
cứu. Lúc ấy tình huống là thế nào ? Nói cho Trẫm biết chi tiết."
Tử Ngọc cảm nhận được khí thế bức người, hắn kì thật không muốn nói tới,
nhưng là trên người đã muốn vã mồ hôi lạnh. Hắn ngần ngừ, cuối cùng vẫn là theo
yêu cầu của Đế vương, kể rõ, một chữ cũng không thiếu.
Đế vương trầm mặc một lúc lâu, Tử Ngọc lẳng lặng quỳ trên mặt đất, quần áo
đã muốn đầy mồ hôi.
"Về sau, không cho ngươi đi gặp Thất hoàng tử," Đế Vương chậm rãi
mở miệng, "Đây là mệnh lệnh."
"Còn có," Đế vương dừng một chút, còn nói, "Ngày hôm qua Đế
đô xuất hiện mấy kẻ buôn lậu, đánh nhốt vào thiên lao hết cho Trẫm, giao cho
Hồng Y thẩm vấn."
Chương 16
Lúc Vô Dụng chạy đi tìm Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt đang liều mạng đánh
quyền vào người gỗ đối diện.
Vô Dụng dừng lại, nhìn trong chốc lát. Thanh Nguyệt đánh thực mạnh, mỗi một
đòn xuống tay đều dùng hết toàn lực. Vô Dụng không biết Thanh Nguyệt luyện đã
muốn bao lâu, nhưng nhìn thấy mu bàn tay của Thanh Nguyệt đã chảy ra máu.
"Thanh Nguyệt," nó mở miệng nói, "Ngươi đây là đang làm cái
gì ?"
Thanh Nguyệt quay đầu lại nhìn nó một cái, lại đổi tầm mắt.
"Ta đang luyện võ."
"Luyện võ không phải luyện thế này," Vô Dụng nói, "Trương võ
đầu không phải nói sao, hăng quá hóa dở. Ngươi như vậy, chỉ biết bị thương
chính mình."
Thanh Nguyệt trầm mặc một lúc lâu, thật lâu sau mới nói : "Vậy ngươi
muốn ta làm sao bây giờ ? Đến bây giờ, đã muốn ba lượt."
Vô Dụng nghi hoặc : "Cái gì ba lượt ?"
"Đã muốn ba lượt, ta không thể bảo hộ được ngươi. Nhìn thấy ngươi lâm
vào khốn cảnh, ta lại bất lực."
Vô Dụng sửng sốt một chút, sau đó cười nói : "Ta không cần ngươi bảo
hộ."
Thanh Nguyệt lại nhìn hắn một cái, ánh mắt rất quái dik, ý cười trên mặt Vô
Dụng dần dần lui xuống.
"Ta là thị vệ của ngươi, ngươi không cần ta bảo hộ ngươi, vậy ngươi
muốn ta làm cái gì ?"
Vô Dụng không có trả lời, nó không nghĩ tới vấn đề này, cũng không biết trả
lời thế nào.
Thanh Nguyệt khẽ nở nụ cười, còn nói : "Đúng vậy, ngươi không
cần."
"Tựa như ngươi không biết 'điện hạ' và 'ngươi' khác nhau, cũng không
biết 'nô tài' và 'ta' khác nhau," Thanh Nguyệt đối diện với người gỗ, gục
đầu xuống, "Ngươi cái gì cũng không để ý, ngay cả chính mình cũng không để
ý."
Không biết vì cái gì, Vô Dụng trong lòng cảm thấy được có chút khó chịu.
Thanh Nguyệt lần đầu tiên chủ động cùng nó nói nhiều như vậy, nhưng nó cũng
không hiểu được Thanh Nguyệt rốt cuộc là có ý gì.
Thanh Nguyệt vẫn đứng quay mặt lại với nó, tư thế giống như từ chối tiếp
khách. Vô Dụng nhìn nó một chốc, cuối cùng cũng chỉ có thể nói : "Luyện võ
là tốt, nhưng làm mình bị thương, lại mất nhiều hơn được."
Nó không chờ Thanh Nguyệt phản ứng, xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng của Vô Dụng dần đi mất, Thanh Nguyệt một cước đá văng người
gỗ phía trước, thấp giọng nói : ".....Nhưng, ta để ý....."
Vô Dụng vốn là muốn tìm Thanh Nguyệt giúp làm cái mặt nạ Thu Nguyên, tuy
rằng Y lúc ấy cái gì cũng chưa nói, nhưng Vô Dụng cảm giác được nàng vẫn có
chút thất vọng. Nhưng hịên tại, nó không biết mở miệng thế nào với Thanh
Nguyệt.
"Vì cái gì tất cả mọi người trở nên kỳ quái như vậy ?" Vô Dụng ngồi
ở dưới tàng cây hỏi Thủy Thủy, "Thanh Nguyệt như thế này, Thái tử cũng như
vậy, ngay cả Tử Ngọc cũng thế, đều không giống với trước kia."
Thủy THủy vẫy vẫy cái đuôi, không có đáp lại nó.
Vô Dụng nghiêng đầu, trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói : "Không
quan hệ, ta tự mình cũng có thể làm mặt nạ Thu Nguyên"
Vô Dụng tìm một cái đầu gỗ và đao khắc. Nó thấy qua mặt nạ trên đường, hình
như chỉ dùng qua giấy, có loại dùng đầu gỗ điêu, đương nhiên còn một ít dân
chuyên nghiệp bán cho con nhà giàu, dùng loại bạc trắng vàng thực.
Vô Dụng làm cho Y cái làm bằng gỗ, một tầng hơi mỏng, tô màu diễm lệ lên.
Nó dựa vào trí nhớ muốn miếng gỗ điêu trong tay thành hình dáng mặt người,
nhưng ý tưởng cùng động tác thường xuyên bất đồng, nó đã khắc hủy vài cái, cuối
cùng hoàn thành một cái, cũng tương đương.
Kế tiếp, chính là tô màu. Bảy màu của mặt nạ Thu Nguyên cũng chính là màu
cầu vồng, bảy màu sắc lấy các loại hình dạng vẽ nên, trở thành một hình vẽ mặt
hề quái dị.
Vô Dụng cẩn thận vỗ vỗ hai sườn mặt ạ, dùng sợ dây thừng màu hồng đeo vào
là coi như việc lớn đã thành.
Vô Dụng cất bộ đồ nghề, đi vào phòng của Y.
Y có chút nghi hoặc : "Không phải nói không mua được sao ?"
Vô Dụng ngượng ngùng trả lời : "Ta tự mình làm một cái."
Y nhìn Vô Dụng một lúc lâu, nhưng Vô Dụng lại cảm thấy được tầm mắt của Y
giống như nhìn xuyên qua mình, rồi đến một thời không nào đó không biết tên.
"..... Chính mình làm...." tay Y tiếp lấy, nhẹ nhàng mà vuốt.
".....Cũng là dùng gỗ điêu....."
Y lại phát khởi rồi lại ngây ngốc, sau đó đem mặt nạ vất qua một bên, hương
Vô Dụng phất tay nói : "Ngươi đi xuống đi."
Vào buổi tối, Vô Dụng hơi khó ngủ. Sáng sơm tâm tình muốn bỏ lại hết thảy
lại quá mạnh mẽ, cho tới bây giờ, còn cảm thấy được tim đập nhanh.
Một khi thấy chính mình vẫn còn khao khát hạnh phúc, sẽ càng không kềm chế
được.
Vô Dụng xoay ngươi, lại đôi nhiên đối nhiện một đôi mắt sáng lên trong bóng
đêm.
Người nọ vươn tay che miệng Vô Dụng, nhẹ giọng nói : "Đừng lên tiếng,
là ta."
Vô Dụng nhận ra thanh âm của hắn, là Tử Ngọc. Nó gật gật đầu, Tử Ngọc buông
tay ra, ý bảo nó đi ra ngoài.
Vô Dụng mặc áo khoác, theo Tử Ngọc đi vào trong viện.
"Thật có lỗi," nó có chút ngượng ngùng nói, "Sáng sớm ngươi
một mình ở đâu thế."
Tử Ngọc lắc đầu, trả lời : "Không có lần sau."
Vô Dụng gật gật đầu. Vô Dụng cảm thấy được Tử Ngọc có điểm kỳ quái, so với
lãnh cung cảm giác không giống nhau. Rốt cuộc là làm sao không giống ? Nó
nghiêng đầu cúi xuống nghĩ, lơ đãng nhìn Tử Ngọc phất tay áo ngồi xuống, bỗng
nhiên hiểu được.
Là khí thế, nó nghĩ. Khi đó Tử Ngọc chắc là do bị thương, cho nên không có
khí thế mãnh liệt như thế.
Tử Ngọc ngoắt ý bảo Vô Dụng lui xuống, sau đó lúc Vô Dụng đến gần trong
chớp mắt bỗng nhiên đem nó ôm đến lên đùi.
Vô Dụng có chút kinh ngạc, lâng lâng nói : "Tử Ngọc....."
Tử Ngọc nhăn mày nhíu mắt, ngắt ngang nó : "Trên mặt đất lạnh..... Còn
có, về sau gọi ta là Thu đi."
"Thu ? Ta nhớ ra rồi, Lục Liên kia cũng gọi người là Thu Công
tử....."
"Ừm," Tử Ngọc vươn tay chỉ, vuốt ve Vô Dụng đang nhăn lại chân
mày vì đang thắc mắc, "Tử Ngọc là xưng hô bên ngoài, người quen thuộc của
ta, đều bảo ta là Thu."
"A," Vô Dụng cố tình cúi đầu ngón tay của Thu, lại như thế nào
cũng trốn không thoát.
Vô Dụng cảm thấy kỳ thật mình và Thu cũng không thân, năm đó ở lãnh cung ba
ngày, bọn họ cùng một chỗ nói cũng ít. Hiện tại chẳng hiểu sao bỗng dưng lại
thành thân cận, làm cho nó cảm thấy có chút kỳ quái, cũng có chút không được tự
nhiên.
Thu lại bắt đầu cầm lên ngón tay của Vô Dụng, Vo Dụng không hề động đậy,
cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
"Vòng tay này," Thu nhắc tới cổ tay của Vô Dụng, trong mắt lộ ra
thần sắc vẻ vừa lòng, "Tiểu Thất thích không ?"
"Thực thích," Vô Dụng thành thật trả lời, sau đó nghi hoặc liếc
nhìn thu một cái "Như thế nào ngươi gọi gọi ta là Tiểu Thất ?"
"À," Thu rũ mắt, thấy không rõ biểu tình, "Thích thì gọi.
Nói sau ngươi không phải đứng hàng thứ bảy đó sao ?"
Vô Dụng không có trả lời, Thu lại hỏi, "Tỉeu Thích thích ra ngoài cung
sao ?"
"Thích," Vô Dụng nhỏ giọng than thở, "Đáng tiếc cơ hội đi ra
ngoài rất ít."
Thu tựa hồ nở nụ cười một chút, Vô Dụng cúi đầu, không có thấy.
"Ta có thể tìm một tấm yêu bài cho ngươi, mỗi tháng có thể đi ra ngoài
ba lượt, thế nào ?"
"Thật vậy chăng ?" Vô Dụng có chút kinh hỉ, "Như vậy yêu bài
có khó tìm hay không ?"
Thu lắc đầu, nói : "Sẽ không."
"A, thật sự là cám ơn ngươi." Vô Dụng nói. Lúc sau, lại trầm mặc.
"Võ công của Thu rất lợi hại," Vô Dụng gác người vào đầu gối, có
chút hâm mộ nói, "Thật tốt"
Thu đang đùa giỡn nắn nắn tay Vô Dụng dừng lại một chút, hắn suy tư một
chốc, sau lại hỏi : "Tiểu Thất có muốn học ?"
"Muốn," Vô Dụng hơi hưng phấn, "Ta muốn học nhất là khinh
công."
"Sao lại là khinh công ?"
"A, bởi vì...." Tầm mắt của Vô Dụng nhìn về phía phương xa, tựa
hồ có chút ngượng ngùng, "Bởi vì ta có lúc muốn đi xem cây đào, nhưng
tường của lãnh cung lại rất cao...."
Thu trầm mặc không nói, bỗng nhiên vươn tay ôm chặt Vô Dụng, nói :
"Muốn đi thì đi, ta hiện tại đưa ngươi đi xem được không ?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét