Đệ Nhất Chương : Bất Kinh Bất Nhục
Vinh Khô, như
loài cỏ dại ven đường, bất kinh bất nhục1
Đứa bé bướng bỉnh của ngày nào luôn một
thân đầy bùn đất, ngồi trên ghế trúc ngẩng đầu nhìn viện trưởng, ánh nắng chiều
đỏ rực phủ lên gương mặt nữ nhân một tầng sắc thái diễm lệ thần thánh, chiếu
rực ánh mắt hắn.
Hắn vẫn nhớ rõ mạt cười yếu ớt, thanh âm
giọng nói chân thành ôn nhu, bất kinh bất nhục
Gương mặt từ ái của nữ nhân dần trở nên mơ
hồ, bên tai chỉ còn lại những tạp âm sắc nhọn điên cuồng, xé toang cả thế giới…
dần dần trở nên im lặng, hắn bỗng giật mình, cảm nhận được bản thân đang chìm
trong không giang hư ảo, xa xăm là bầu trời đầy sương trắng.
●
● ●
Mi mắt nhẹ run, Vinh Khô chậm rãi mở mắt.
Quanh thân lạnh lẽo như băng, hàn khí chầm chậm ăn dần vào xương cốt. Thần trí
có đôi chút mờ mịt bị thanh âm đâu đó kề bên nổ vang gây nên tạp âm dữ dội
khiến hắn vì kinh hãi mà hồi thần.
Đầu đau như nứt ra.
Vinh Khô thừ người ngồi dậy, quỳ tại chỗ
chôn đầu vào giữa hai chân, hòng mong giảm bớt cơn đau âm ỉ hai bên thái dương.
Một lúc sau, hắn chống tay xuống sàn nhà lạnh như băng, nâng người đứng dậy,
hai chân lảo đảo bước xiêu vẹo đến cửa.
Một trận gió lạnh thổi qua, thân hình nhỏ
gầy đơn bạc nhịn không được rùng mình một cái. Tay trái che chắn ánh sáng trước
mắt, một lát sau chờ đến khi thích ứng, Vinh Khô mới hoàn toàn mở mắt, nhìn ánh
dương quang vàng rực lãng đãng khắp phòng.
Hắn ngẩn người, khóe miệng khẽ cong, hai
chân đã khôi phục lại cảm giác. Hắn nhẹ nhàng chậm rãi tiến đến tiểu viện ở
giữa.
Ánh mặt trời không nóng lắm, tâm tình bỗng
chốc có chút sung sướng, phảng phất trong không khí những hạt bụi nhỏ bé khoái
hoạt tung bay. Vinh Khô mang theo tiếu ý, nhãn tình híp lại thành một đường
cong, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xanh thẳm trong suốt.
Cảnh sắc tươi đẹp khiến thân thể đang đầy
thương tổn đau đớn như được chữa trị khỏi vài phần. Ánh mắt lướt qua tường vây,
trong đáy mắt Vinh Khô dần sinh ra đôi chút hiếu kỳ, đôi chút lôi cuốn. Hắn đã
từng mong muốn, nếu như một ngày nào đó có thể thoát khỏi thâm cung đại viện
này, nhất định sẽ đi khắp thiên sơn vạn thủy, thưởng thức ngũ hồ thanh lưu, nếm
hết tam sơn dã quả, vượt qua những thành thị hoa lệ để ngắm nhân gian tuyệt lệ
này, hoặc ghé đến Tây Vực để tìm chút thử thách, chút gian nan…
Những chuyện lạ, những vùng đất mà hắn đã
đọc được trong thư sách, nhất định phải tận mắt trải nghiệm.
Nếu được như thế, sống kiếp trước lẫn kiếp
này coi như đã đạt được viên mãn.
Suy tưởng vô tận của Vinh Khô cứ thế mà
lững lờ trôi, mãi cho đến khi thanh âm khóc lóc của nữ nhân thần trí không minh
mẫn kéo hắn ra khỏi suy tưởng.
Hắn âm thầm thở dài, mạt thần thái sáng
ngời nhạt trên gương mặt non nớt trong chớp mắt trở nên ảm đạm rồi mất hẳn.
Thân ảnh nhỏ bé của Vinh Khô chậm rãi bước đi, có chút do dự tiến về phía căn
phòng phát ra thanh âm kia.
Nơi này là một tiểu viện cũ nát, nhỏ hẹp
lại hoang vắng, chỉ vỏn vẹn hai tiểu ốc nhỏ hẹp chật chội dành cho hai người ở,
Vinh Khô cùng mẫu phi Thu nương của hắn.
●
● ●
Kỳ thật mẫu phi vốn là muội muội thân sinh
của mẫu thân hắn.
Năm đó xảy ra chuyện gì, Vinh Khô cũng
không rõ ràng lắm. Mang theo trí nhớ của kiếp trước chuyển sang kiếp này, hắn
chỉ biết một điều mẫu thân hắn do khó sanh mà chết, thế nên hắn được Thu nương
thu dưỡng. Hắn mơ hồ nhận ra, gia đình mẫu phi tựa như vướng vào âm mưu nào đó,
cuối cùng kết quả khiến hắn cùng dưỡng mẫu bị đày vào lãnh cung.
Hắn tuy là nhi tử của hoàng đế, nhưng ngay
cả tên cũng chẳng có. Từ lúc đó hắn vẫn ở trong lãnh cung, chẳng ai nhớ đến sự
tồn tại của hắn.
Cuộc sống ở lãnh cung cũng không vất vả
lắm. Vinh Khô kiếp trước cũng là kẻ lưu lạc, gian khổ gì mà chưa từng trải qua
chứ… Ở nơi này, ít ra cũng không sợ đói chết.
Ban đầu, điều duy nhất khiến hắn khổ não
là việc mẫu phi thi thoảng lại trở nên điên dại, cũng vì thế mà phải chịu chút
đau khổ ngoài da, chẳng những thế còn bị mẫu phi mắng chửi hắn là tiện chủng.
Bất quá Vinh Khô thích ứng điều này rất
nhanh.
Điều duy nhất hắn mong muốn cả đời là có
được một thân thể khỏe mạnh. Nếu được như vậy, chờ đến một ngày nào đó khi hắn
đã trưởng thành, nguyện vọng kiếp trước lẫn kiếp này có thể hoàn thành.
Nhưng, ý tưởng đó đối với một hoàng tử
sinh trưởng ở lãnh cung mà nói thì quá hư ảo xa vời.
Nhưng dù sao có hi vọng vẫn hơn, không
phải sao?
●
● ●
“Tiện chủng!”
Nữ nhân thần tình điên cuồng, vừa nhìn
thấy Vinh Khô đi đến liền lấy ghế đẩu ném qua. Sớm đã chuẩn bị tinh thần, Vinh
Khô kịp thời né tránh.
“Mẫu phi!” hắn gọi “Ta đem thiện phạn hôm
nay đến”
Thu nương dừng lại động tác, ánh mắt trống
rỗng mờ mịt nhìn chằm về phía cửa, hài đồng đưa lưng đối lại ánh mắt đó nên
không thấy rõ thần sắc kia.
Chỉ một tiếng gọi mẫu phi ngẫu nhiên,
thanh âm nhàn nhạt, ẩn theo nãi thanh, làm người ta không khỏi sinh ra tịch
mịch.
Nàng trì độn hỏi “Oa oa?”
Vinh Khô nhìn nữ nhân đã bình tĩnh trở
lại, nhẹ nhàng đáp lời, sau đó đem vài món ăn bày ra trên chiếc bàn cũ nát “Ăn
đi.”
Nữ nhân không phải lúc nào cũng nổi điên,
Vinh Khô đại khái cũng nắm được quy luật của nàng. Hắn hiện giờ không phải oa
nhi vô năng năm nào, cho nên hắn cố gắng tránh đi những lúc nữ nhân nổi điên,
tính toáng thời gian nàng bình tĩnh lại rồi mới đem thức ăn đến.
Chi tiêu ở lãnh cung rất ít ỏi, hắn không
thể để nàng mỗi lần nổi điên đem thức ăn vất đi.
Đồ ăn có chút ôi, cháo loãng đến mức cơ hồ
không có gạo. Vinh Khô mở miệng, từng chút từng chút tự mình ăn cơm canh, trong
bụng vẫn đói đến cồn cào như mọi khi, nhưng mấy năm gần đây, hắn đã nhẫn nại
đến thành thói quen.
Không đến mức hài lòng, nhưng có thể nói
là vừa lòng.
Thu nương nhanh chóng dùng xong bữa, sau
đó ngốc lăng nhìn gương mặt Vinh Khô chằm chằm. Đột nhiên, nàng đau đớn nức nở,
hướng mặt về Vinh Khô thốt ra những lời thương tiếc.
Hững hờ nhìn nữ nhân ôm mặt khóc rống,
Vinh Khô chậm rãi đặt bát xuống, không nhanh không chậm thu thập mọi thứ rồi
bưng bát đũa ra ngoài, tựa như không hề nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân.
Hai người ở chung với nhau, chuyện này đã
thành thường lệ.
Nước mắt Thu nương nương theo những ngón
tay tái nhợt tràn ra, thanh âm ai oán như lời lên án vận mệnh bất công.
Một khắc sau, Vinh Khô lại ngồi xuống cạnh
nữ nhân, nâng cánh tay gầy yếu của nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng “Mẫu phi, đừng khóc”
Nữ nhân nén lại bi thương, lòng hắn tuy có
chút tê tái nhưng mà… Dù gì nàng cũng vì mình mà rơi lệ, hắn không biết cách an
ủi nàng nhưng cũng vô pháp hờ hững mà nhìn nàng như vậy.
Vinh Khô tuy không có cảm tình sâu nặng
với Thu nương, hay nói đúng hơn kiếp trước lẫn kiếp này hắn đã gặp được đủ loại
người, khiến cảm tình trong lòng hắn trở nên đạm bạc.
Ánh nắng chiều nhuộm lên chân trời xa xa,
Thu nương ồn ào một trận rồi cũng mệt mỏi, nằm trên giường gỗ nặng nề chìm vào
giấc ngủ.
Vinh Khô đứng quay lưng về phía tường,
nhìn cảnh trí uống éo gập ghềnh của lãnh cung hoang vắng to lớn, im lìm.
Đóng lấy mạt sáng mờ ảo, hắn híp mi mắt,
tựa hồ như nhìn thấy được nét tươi cười ấm áp kia.
Hàn phong lãnh liệt như âm thầm khẽ thở
dài, bất kinh bất nhục.
_______________
1bất kinh bất nhục: chẳng có gì phải sợ hãi, chẳng có gì
đáng xấu hổ
Đệ Nhị Chương : Mạch Thượng Thu Vũ
Vinh Khô lại thành kẻ lưu lạc.
Hắn ở lãnh cung cùng Thu nương sống nương
tựa lẫn nhau năm năm, cứ tưởng có thể như vậy bình bình đạm đạm mà lớn lên, lại
gặp phải thiên tai – địa chấn.
Lãnh cung sụp đổ, mẫu phi vong mạng.
Hắn may mắn ống sót, từ trong đống hoang
tàn đi ra. Khi đó, hoàng đế cùng phi tử, hoàng tử trong cùng đều đã dời đi.
Đế đô một thời nay chỉ còn là thành thị
bình thường. Nghe nói trước lúc động đất xảy ra, hoàng đế đã chuẩn bị chu đáo
việc dời đô. Ngay thời điểm động đất phát sinh, những người thuộc hoàng gia hầu
hết đều đã rời đi, chẳng kẻ nào bị liên lụy.
Vinh Khô tìm được đường sống trong lối
chết, mái tường đại viện từng ngăn trở tự do của hắn cũng đã bị hủy đi bảy tám
phần.
Hắn đã hoàn toàn tự do… nhưng lại chợt
giật mình phát hiện, mình chẳng có chỗ nào để đi.
Không phụ mẫu, hắn chẳng qua chỉ là một
hài tử năm tuổi.
Thú thực cũng không phải là không đau
lòng.
Vinh Khô trú ngụ tại những lều cỏ ở ngoại
haành, chịu đói khát cùng rét lạnh, trong đầu chứa chấp mê mang. Lãnh cung tuy
có điểm kềm nén nhưng mà… hắn đã dần xem nơi đó như “nhà” mình, ít nhất lúc đó,
thiên hạ này vẫn còn có chỗ cho hắn dung thân.
Lãnh cung không còn, hắn bây giờ không có
nơi để về.
Những xúc cảm suy sụp rất nhanh đều được
vứt lại đằng sau. Vinh Khô xoa xoa hai tay, cảm giác như trở về với kiếp trước,
lúc đó cũng chỉ mỗi một suy nghĩ làm cách nào để sống sót.
Mái nhà rách nát trong một lúc không chịu
nổi áp lực, gỗ mục bên trên lại ầm ầm rơi xuống, suýt chút đã đổ lên người Vinh
Khô. Hắn lập tức bừng tĩnh, ngơ ngác nhìn đôi chân ướt đãm do mưa.
Đêm cuối thu, trời rất lạnh. Vinh Khô đảo
mắt nhìn ngôi nhà dột nát, thấy không có chỗ nào nương mình nữa, đành cuộn tròn
thân thể, tận lực rút vào tránh mưa rơi xuống.
Cơn buồn ngủ ban đầu cũng dần tiêu tán từ
lúc nào. Hắn nhìn từng đợt mưa dày đặc tụ lại thành vũng nước trước mặt đến
xuất thần, từng tầng bọt nước văng tung tóe.
Lúc này hắn có cảm giác như mình vẫn còn ở
trong mộng. Cái gì chuyển thế, cái gì hoàng tử… Ngay lúc này đây, hắn nên trốn
đến nơi âm u nào đó của chốn thành thị phồn hoa, tận lực tìm kiếm một con đường
sống, hoặc là nằm ở nơi cũ nát này, chịu đựng cơn đau đớn toàn thân, chờ đợi
sinh mạng dần kiệt quệ.
Đủ loại ý niệm trong đầu, chớp mắt trôi
qua liền biến mất.
Vinh Khô thở nhẹ một hơi, gắng gượng thân
thể khó chịu đi ra ngoài. Bụng rỗng sôi lên thành tiếng, hắn vô thức lấy tay
đặt lên trên dạ dày, càng nhìn vào bóng đêm càng cảm thấy mê mang, buộc bản
thân nhắm mắt lại.
Ngủ đi, ngủ đi… như vậy sẽ không cảm thấy
đói khát, sẽ không thấy rét lạnh nữa.
●
● ●
Vận khí hôm nay của hắn không tệ.
Hắn ở hàng bán bánh bao của Trương đại gia
giúp đỡ một ngày, đại gia cho hắn vài cái bánh bao. Suốt mấy ngày nay, lần đầu
tiên hắn có cảm giác no bụng.
Vinh Khô ngồi xổm gần bờ sông giặt giũ y
phục, nhìn bóng người trong nước lặng im lay động nở nụ cười.
Vừa giặt y phục, hắn vừa tự hỏi bản thân
nên đi nơi nào. Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại bản thân chỉ mới năm tuổi, rất
nhiều chuyện nhìn được nhưng không làm được, trong nhất thời cũng không có chủ
ý. Dù là làm công giúp người ta, cũng chỉ có Trương đại gia có lòng hảo tâm tốt
bụng đồng ý thi thoảng cho hắn giúp đỡ một chút.
Chỉ có thể đi từng bước từng bước.
Nơi Mạn Thành dần khôi phục một chút sức
sống, Vinh Khô trú ở hàng bánh bao, nghe ngóng động tĩnh từ những người xung
quanh, ngợi khen hoàng đế anh minh lại ân đức, cảm giác như nghe chuyện xưa của
người không liên quan đến mình.
Hoàng đế và hắn, vốn là không có quan hệ…
Về sau hắn không chú ý gì đến chuêện của
hoàng đế nữa, tự mình dùng hai bàn tay nhỏ bé, cố gắng hết lòng làm việc.
Trương đại gia kỳ thật không cần người giúp, vốn dĩ thấy hắn đáng thương nên
cho vài cái bánh bao. Nhưng về sau thấy Vinh Khô quả thật chịu khó, việc buôn
bán ít nhiều cũng cần giúp, nên chấp nhận sự giúp đỡ của hắn.
Vì thế vào lúc đêm xuống, Vinh Khô cũng có
nơi đề về. Trương đại gia chung quy cũng có lòng, để Vinh Khô ngủ trong nhà
bếp. Tuy không có giường đàng hoàng nhưng ít ra cũng không cần lo lắng mưa to
gió lớn.
●
● ●
Quen biết Phó Hòa Cẩn cũng thực tình cờ.
Sau một năm phát triển, Mạn Thành tuy
không so bằng với đế đô thời điểm phồn hoa ngày trước, nhưng cũng coi như tràn
trề sức sống. Khi đó, Trương đại gia đang chuẩn bị dọn đi nơi khác, hàng bánh
bao cũng dẹp đi.
Vinh Khô một thân lang thang nơi phố
phường phồn hoa, cảm thấy một trận mê mang. Một khi Trương đại gia rời đi rồi,
coi như hắn lại trở về tháng ngày lưu lạc trước đây.
Tuy nghĩ vậy nhưng trong đầu hắn kỳ thật
lại thản nhiên, bình tĩnh. Vô luận thế nào, trời cũng không tuyệt đường người.
Đi qua góc đường, định bụng tránh đi lưu
manh trên đường, lại thấy một hài đồng bị bọn họ bao vây đang kêu la nhốn nháo.
Hắn không phải tò mò, nhưng lại núp ở sau tường, chờ đám người kia đi.
Nếu muốn sống sót, tốt nhất đừng bao giờ
nhúng tay vào việc không liên quan đến mình. Hơn nữa người như hắn, căn bản là
không có tư cách nhúng tay vào chuyện thiên hạ.
Đám người lưu manh đi rồi, Vinh Khô vốn
tính rời đi nhưng lại có chút do dự. Nhìn bộ dáng tiểu công tử vận hoa phục
ngồi trong góc tường khóc lóc thê thảm như vậy, cảm thấy có chút mềm
lòng.
Buông tiếng thở dài, hắn bước đến gần… dù
gì cũng chỉ là một hài tử.
Khi đó hắn lại không ngờ được, từ nay về
sau lại bị hài tử này quấn lấy.
Phó Hòa Cẩn, hài tử duy nhất của tân nhậm
tri phủ. Hôm đó lén chuồn ra khỏi phủ, thất lạc hạ nhân, bất cẩn lại gặp đám
lưu manh kia.
Đến nơi này đã hơn một năm, thượng hạ Mạn
Thành Vinh Khô đều đã qua, đương nhiên quen thuộc như lòng bàn tay, dễ dàng
mang Phó Hòa Cẩn trở về Phó phủ. Sau lần đó, tiểu tử Phó gia liền quấn lấy hắn.
“Vinh Khô, hôm nay ta học được một thủ
thi…”
“Vinh Khô, ta họa
tranh nè…”
“Vinh Khô…”
Hài tử kia cứ hết hô
“Vinh Khô” lại gọi “Vinh Khô”, khiến Vinh Khô có đôi chút khổ não cũng bất giác
cảm thấy thư thái mỉm cười. Kiếp trước lẫn kiếp này hắn chưa từng có được bằng
hữu nào, tuy là đã quen nhưng đôi lúc cũng cảm thấy có điểm tịch mịch.
Phó Hòa Cẩn có lẽ
cũng như hắn, theo phụ thân từ kinh thành đến nơi này, tính cách y lại có chỗ
cả ngại, hơn nữa cũng hiếm có cơ hội quen biết bằng hữu.
Nhìn hài tử be bé
thấp thoáng trước mắt, trong lòng Vinh Khô cũng có chút vui vẻ.
Trương đại gia cuối
cùng cũng phải đi, đến nhà nhi tử ở phương Nam. Vinh Khô lại một lần nữa không
có chỗ về. Tiểu công tử Phó gia sau khi biết chuyện, liền vô tư bảo sẽ mang hắn
đến Phó phủ.
Vinh Khô vốn cứ tưởng
đó chỉ là lời đùa của hài tử.
Ngày ấy khi gia đinh
Phó phủ bảo Tri phủ đại nhân muốn gặp mặt, hắn mới lờ mờ minh bạch. Trương đại
gia cũng vui mừng, miệng bảo không muốn hắn đi, còn bảo nếu hắn không được nhận
sẽ mang theo hắn rời đi cùng.
Theo gia đinh vào Phó
phủ, Vinh Khô gặp được Phó đại nhân.
Thế là, từ lúc đó hắn
trở thành thư đồng của Phó Hòa Cẩn.
Đệ Tam Chương : Y Thủy Hà Quang
Thu đến, Lạc Hà Sơn ở ngoại ô Mạn Thành phủ dày một tầng
hồng diệp1 hoa
mỹ. Triền núi độ này trở thành một thảm cỏ mênh mông mỹ lệ. Thiếu niên mười một
mười hai tuổi vận thanh y, bên ngoài khoác thêm tầng ngoại y xám nhạt, tay cầm
dây cương lay động, mỉm cười ngồi trên tảo sắc mã2, cước bộ không
nhanh không chậm.
Ngồi trên yên thúc
ngựa chầm chậm đi lại, nét cười trong ánh mắt mang theo vẻ thờ ơ không vướng
bận, gió lạnh thổi quá chóp mũi, hắn nhẹ nhàng nhăn mũi, sau đó hít một hơi
thật sâu, không để ý đến nơi xa xa ẩn ẩn truyền đến tiếng gọi, chỉ một lòng
thưởng thức vẻ đẹp cực hạn của thiên nhiên.
Liền một trận vó ngựa
dồn dập truyền đến, trong lúc bụi đất tung mù mịt, xuất hiện một con tuyết sắc
mã hướng bên này chạy đến. Trên lưng ngựa, một thiếu niên gương mặt non nớt tỏa
ra nét tươi cười đến chói mắt, miệng hô to gọi nhỏ “Vinh Khô, ngươi bần thần
cái gì!”
Vinh Khô hơi ngẩng
đầu lên, híp mắt nhìn về phía thiếu niên, tươi cười ôn hòa “Khó được dịp xuất
môn, ta còn muốn hảo hảo thưởng thức sơn cảnh một chút”"
Phó Hòa Cẩn nhăn mũi, than thở một tiếng “Ngắm sơn cảnh
có vui hơn so với tái mã3 không?” Nói xong, ngữ khí mang theo
vài phần làm nũng “Được không, được không? Vinh Khô, ngươi cùng ta đùa một chút
đi!”
Vinh Khô bật cười,
nhìn hài tử có chút xuất thần.
Nhoáng cái năm năm đã
trôi qua. Tri phủ đại nhân ngày trước giờ đã là Nam phương Tam phủ tuần án,
chớp mắt sang năm đã mãn nhiệm kỳ.
Hắn hiện giờ mười một
tuổi, Phó Hòa Cẩn cũng đã chín tuổi.
Những năm này, hắn
vẫn là thư đồng của Phó Hòa Cẩn tại Phó quý phủ.
Có điều, cuộc sống ở
Phó phủ của hắn so với lúc trước hắn đã tưởng tượng ra quả thực không hề giống.
Mang tiếng thư đồng,
nhưng hắn cũng không giống với những hạ nhân khác. Chưa kể đến việc không có ký
khế bán mình, nói đến địa vị, ở Phó quý phủ, lúc đó ai ai cũng cơ hồ đối đãi
với hắn như là Nhị công tử của Phó phủ.
Hắn biết, chắc chắn
đây là chủ ý của chủ nhân Phó phủ… Nhưng mà, hắn lại không hiểu đối phương rốt
cuộc có dụng ý gì.
Có lúc, hắn cũng mơ
hồ suy đoán ra điều gì đó, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh hắn
liền thôi không nghĩ đến nữa. Vô luận thân phận hắn là gì, đều không có giá trị
để người khác lợi dụng.
Với hắn, còn sống mới
là quan trọng nhất.
Là thiếu niên, nên mang trong lòng hoành đồ chi chí4. Đáng tiếc hắn chưa từng có cái ý nghĩ kia.
Nếu là kiếp trước,
lúc còn nhỏ tuy là thân thể dơ bẩn lại sống rúc ở bãi rác, nhưng hắn cũng đã
từng như người bình thường, có lúc ảo tưởng về chí nguyện to lớn. Nhưng để sinh
tổn, hắn đến cả hô hấp đều là thứ xa xỉ, dần dần khí phách kia cũng phai nhạt
đi.
Dưới đáy xã hội thấp
bé nhất đau khổ giãy dụa, cuộc sống mơ hồ khi có được một tia ánh sáng hi vọng,
lại bị vận mệnh tàn khốc đẩy vào chỗ tử. Chỉ có bản thân hắn mới hiểu được, cái
cảm thụ lúc ấy có bao nhiêu bất lực cùng tuyệt vọng.
Còn sống, mới đúng
thực là nguyện vọng xa xỉ nhất.
Có thể được sống lại,
đã là lòng thương to lớn của trời cao dành cho hắn.
“Uy?”
Ý nghĩ thoáng vụt qua
rồi chợt tắt, nét cười trên mặt Vinh Khô càng thêm sâu, bất đắc dĩ buông tiếng
thở dài “Được rồi”
Hài tử này, hắn cũng
có đôi phần yêu thích… Ít nhất, làm bạn với Phó Hòa Cẩn, cả đời này hắn cũng
không còn tịch mịch nữa.
Huống hồ gì hắn cũng là kẻ một thân ký nhân ly hạ5, vô luận như thế nào, đối với hài tử này đều phải
tỏ ra nhẫn nhịn. Mà Phó Hòa Cẩn vốn cũng rất vui vẻ hòa đồng, hoàn toàn không
có tác phong như đám nhi tử quan lại ở địa phương, bình thường rất thích cùng
hắn chơi đùa.
Phó Hòa Cẩn ngây
ngốc nhìn chằm chằm vào nét cười loan của Vinh Khô, ngoài miệng thì thào
“Vinh Khô, ngươi cười lên nhìn thật là đẹp…”
Nói xong, hắn hớn hở
bày ra gương mặt tươi cười “Nếu ngươi là nữ tử, sau này lớn lên ta nhất định
thú ngươi làm nương tử”
Vinh Khô chỉ mỉm cười
“Không phải muốn tái mã sao?”
“A. đúng rồi!” Phó Hòa Cẩn hoàn hồn, nhanh chóng dời chú
ý đi, vung roi lên “Vinh Khô, đua xem chúng ta ai tới lão lật thụ6 ở
sườn núi đối diện trước! Ai thua sẽ bị phạt!”
Ngựa đã nhanh như
chớp chạy đi.
Vinh Khô vội vàng
khiển ngựa của mình đuổi theo, không xa không gần theo sát.
Ngày hôm nay tiên
sinh nghỉ, hai hài tử cũng nhân cơ hội chơi đùa cho tận hứng, chờ đến khi mặt
trời lặn đằng tây mới ngồi xe ngựa trở về thành.
“Ai…”
Phó Hòa Cần ghé đầu
dựa vào bả vai Vinh Khô than dài thở ngắn “Ngày mai lại phải học”
Vinh Khô im lặng ngồi
nghe hài tử oán giận.
So với những nhi tử của quan lại ở cố đô Mạn Thành, Phó
Hòa Cẩn không có tác phong hoàn khố7. Việc đọc sách
cùng luyện võ đều thật sự rất nghiêm túc. Nhưng dù sao cũng vẫn còn tâm tính
thiếu niên, phu tử quản giáo nghiêm ngặt, khó tránh khỏi cảm giác buồn bực.
Vinh Khô cảm thấy có
chút may mắn.
Kiếp trước của mình,
hắn thực hâm mộ những hài tử trong gia đình bình thường có thể đến trường học.
Sau được thu nhận, tuy có nhưng cũng không phải được học hành tử tế.
Nơi này hài tử của
những nhà giàu có đọc sách rất sớm. Hắn ngay từ đầu được làm bạn đọc, học tập tận
lực cố gắng. Phu tử là người nghiêm khắc, số lần đánh phạt có thể nói là không
ít.
“Nói thật ta muốn
dùng thời gian kia đem đi luyện võ hơn” Phó Hòa Cẩn ghé vào tai hắn nói “Tương
lai ta nhất định phải trở thành Đại tướng quân như Tương bá bá”
Vinh Khô cười phụ họa
“Ngươi nhất định có thể làm được”
Phó Hòa Cẩn nghe vậy
cực kỳ cao hứng, bật người đứng dậy hưng trí “Vinh Khô, ngươi thông minh như
vậy, nếu được về sau ta làm Tướng quân, ngươi làm Quân sư, chúng ta cùng nhau
giết hết quỷ La sát!”
Vinh Khô không trả
lời.
Phó Hòa Cẩn cũng
không lưu tâm, chỉ thao không ngừng kể cho hắn chiến tích của Tương Tướng quân.
Thật là chí hướng to lớn. Vinh Khô chăm
chú lắng nghe, nhớ tới lúc mình còn ở lãnh cung, cũng từng có khát vọng sau khi
lớn lên có thể đi khắp sơn cùng thủy tận.
Tự nhiên, cảm thấy việc này hơn nửa đều là
hi vọng xa vời.
Hắn cũng không khó chịu nhiều lắm, ý tưởng
đẹp đẽ này có thể thực hiện được thì tốt, nếu không thực hiện được, với hắn kỳ
thật cũng không bận tâm lắm.
“Thiếu gia đã về”
Vừa về tới Phó phủ, Phó Hòa Cẩn liền bị hạ
nhân gọi đến chỗ Phó lão gia. Vinh Khô được bảo trở về viện lạc nơi hắn cư ngụ
trước.
Tân Phó phủ này ngày trước vốn là gia
trạch của một vị Vương gia tiền triều nào đó, cảnh trí thanh u, bố cục biệt
trí. Tại tiền hậu viện còn có một hồ nước nhỏ.
Mỗi khi đi qua hồ ngạn, Vinh Khô đều không
tự giác hoãn cước bộ lại.
Thu nhật hà lạc8, mặt hồ lúc trước cây cối um tùm, lúc này lại mang
vẻ khô héo điêu linh. Lúc này là thời điểm mặt trời lặn, hồng hà phía tây phản
chiếu giữa mặt nước, quang ảnh minh minh ám ám hòa vào nhau, cùng sen héo rũ
trên mặt hồ tăng thêm phần phong tình.
Vinh Khô bất tri bất giác đứng cạnh hồ,
nhìn mặt nước giữa hồ xuất thần.
Khóe môi xinh đẹp vô ý loan lên một đường
cung.
Bỗng hắn cảm giác được phía sau mơ hồ có
hơi thở người, có chút cảm xúc kỳ quái quay đầu lại nhìn.
Hắc y nam tử
lặng im đứng cách đó hơn một trượng9, thân hình đĩnh
bạt10, hai tay trụ ở sau lưng. Nam nhân khẽ mím môi, ánh
mắt dừng lại trên người Vinh Khô, gương mặt anh tuấn không nhìn ra được thần
tình.
Vinh Khô híp híp
mắt, một lượt đánh giá xong, liền đối lại ánh mắt của nam nhân cao thâm mạc
trắc11 kia.
____________________
1Hồng diệp: lá đỏ
2Tảo sắc mã: đại khái là một loại ngựa màu đỏ như
táo
3Tái mã: đua ngựa a
4Hoành đồ chi chí: dạng như lập ra kế hoạch tương lai to lớn
vĩ đại cho bản thân làm mục tiêu phấn đấu a~
5Ký nhân ly hạ: ăn nhờ ở đậu
6Lão lật thụ: cây dẻ thụ
7Hoàn khố: (纨绔) từ này nghĩa là quần áo lụa lạ, ý ám chỉ
phục sức của kẻ giàu sang quyền quý. Ờm, mình nghĩ ở đây muốn nói là không phải
chỉ biết mặc đẹp lướt qua lượt lại
8Thu nhật hà lạc: Sen rụng ngày thu
9Một trượng: (市丈, zhang) = 3,33 m
10Đĩnh bạt: cao lớn rắn rỏi, mạnh mẽ, túm lại là chỉ
cái tướng vô cùng suất của ảnh
11Cao thâm mạc trắc: bí ẩn, thâm sâu khó dò (cụm từ này rất
thích hợp dùng cho hồ ly >A<)
Đệ Tứ Chương : Bắc Lai Viễn Khách
Cuối ngày, tà dương hóa một dải vàng óng.
“Nhìn cái gì?” nhìn nhau một hồi lâu, hắc
y nam tử bỗng nhiên mở miệng hỏi
Thanh âm thanh thanh lãnh lãnh truyền vào
trong tai, khiến Vinh Khô có một chút ngây người, ngay tức khắc liền phản ứng,
ôn thanh hồi đáp “Ngắm cảnh”
Nam nhân nghe xong, lại trầm mặc đứng đó,
ánh mắt có vài phần tùy ý đánh giá Vinh Khô.
Bỏ qua cảm giác áp bách mơ hồ phảng phất,
Vinh Khô nét mặt tự nhiên mặc cho tầm mắt đánh giá của đối phương đang đảo trên
khắp người mình, hướng đối phương lễ phép mỉm cười, sau đó quay đầu lại tiếp
tục nhìn về giữa hồ.
“Sen tàn lá rụng, có gì đáng nhìn.”
Thanh âm nam nhân lại bỗng nhiên lại vang
lên, tựa như trong lời nói chứa chút không tán đồng, không mang theo chút cảm
xúc.
Vinh Khô có hơi ngẩn ra, không phát hiện
nam nhân từ lúc nào đã bước đến gần bên mình. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn lại
gương mặt trầm tĩnh mà lạnh lùng của đối phương.
Nam nhân này…
Chỉ tùy tiện đứng một chỗ, lại toát ra khí
thế mãnh liệt không thể xem thường. Lúc hắn nói chuyện, ngữ điệu rõ ràng là
trong trẻo lạnh lùng, chung quy lại lộ ra một cỗ uy nghiêm áp bách người khác.
Hắn, có lẽ là người có địa vị cao.
Vinh Khô cứ như thế mà đánh giá, hắn đối
với quan viên triều đình không biết nhiều, gặp qua mấy người, trong đó địa vị
cao nhất là Phó lão gia. Nhưng Phó lão gia chỉ là nghiêm khắc kiệm lời, đứng
cạnh người này cũng sẽ sinh ra cảm giác bị đè áp.
Vinh Khô nhanh chóng ngưng lại suy nghĩ về
thân phận cùng lai lịch nam nhân.
Nơi này là Phó phủ, người dạng nào cũng có
thể xuất nhập lai vãng. Đây không phải vấn đề hắn cần quan tâm.
“Lá sen quả thực héo tàn” Vinh Khô nhẹ
giọng nói “Ngài không thấy cảnh tượng ánh chiều cùng mặt nước hòa lẫn vào nhau,
thoạt nhìn đặc biệt trông như một bức họa sao?”
Nam tử thuận theo tầm mắt của hắn nhìn
sang, thật lâu sau cũng không lên tiếng.
“Vị này…” Vinh Khô cân nhắc xưng hô, gọi
“Tiên sinh”, trong ngữ khí mang theo chút áy náy “Thứ lỗi ta rời đi trước, còn
vài việc trong thư phòng ta vẫn chưa làm xong”
Mặc kệ nam nhân này thân phận ra sao, hắn
cũng không nên tiếp xúc lâu.
Vinh Khô tự nhủ sẽ không để tâm đến việc
triều chính, cũng rõ Phó phủ không phải đơn thuần trông như bề ngoài. Hắn muốn
bình lặng mà sống, nên buộc phải rời xa thị phi của người đời.
“Ngươi tên là gì?” nam nhân tựa hồ như
không nghe thấy lý do thoái thác của hắn, hỏi ngược lại “Trong Phó phủ làm việc
gì?”
“Vinh Khô, thư đồng của tiểu thiếu gia”
Vinh Khô hạ tầm mắt, không tiếp tục nhìn
vào mắt đối phương nữa, mà an phận hạ tầm nhìn xuống mũi môi của hắn. Mũi của
nam nhân thật anh tuấn, môi thật mỏng, lộ ra một cỗ ý tức hàm súc vô tình.
Sau đó hai ngươi cũng không mở miệng nói
với nhau nữa.
Vinh Khô hành lễ, rồi nhanh chóng rời khỏi
hồ ngạn.
Đi một lúc lâu,
Vinh Khô có cảm giác tựa hồ có ánh mắt nhược hữu nhược vô1, không nhanh không chậm đuổi theo mình. Một mạch
bước lên hành lang gấp khúc, hắn nép vào góc, dùng dư quang khóe mắt liếc về
phía hồ nước.
Nam nhân tựa hồ vẫn duy trì tư thế khoanh
tay đứng thẳng, đưa lưng đối mặt cới hắn nhìn về phía mặt nước.
Bóng đêm nhẹ buông, nam nhân một thân hắc
bào, cơ hồ cùng thiên địa hòa làm nhất thể.
Hắc y nam tử chỉ lưu lại trong tâm tưởng
của Vinh Khô chốc lát, sau đó bị hắn mau chóng xóa sạch khỏi tâm trí, cũng như
vô số ký ức đã qua, vô pháp lưu lại chút dấu vết nào trong lòng hắn.
Sau lần ngẫu nhiên xuất phủ du ngoạn, cuộc
sống vẫn như cũ không nhanh không chậm trôi qua.
Phu tử vẫn nghiêm khắc như cũ, nhưng ánh
mắt nhìn Vinh Khô, dần dần lộ ra một chút tán thưởng. Cũng vì thế mà với Phó
Hòa Cẩn càng tỏ ra thái độ không dung túng.
Phó Hòa Cẩn nửa thật nửa giả nổi lên oán
giận với Vinh Khô.
Nếu như có thể, Vinh Khô cũng không muốn
khiến người khác đặc biệt chú ý, dù sao xuất thân của hắn cũng không giống bình
thường.
Chỉ là tại Phó phủ, tất cả mọi người đều
đối đãi hắn như chủ tử. Hắn lại không thể thay đổi, đành thuận theo tự nhiên.
Huống chi đã một đời mệt nhọc, hắn cũng không muốn quá mức trói buộc nội tâm
của chính mình.
Vô luận tương lai tốt xấu thế nào, hắn
cũng sẽ đạm nhiên mà đáp lại.
●
● ●
Nam nhân ngẫu nhiên gặp được ngày ấy,
ngoại trừ đêm hôm đó kể lại với Phó Hòa Cẩn, hắn cũng không chú ý mà nhớ nhiều
hơn.
Phó phủ mấy ngày nay không khí có chút
khẩn trương, đám hạ nhân từng tiếng nói cử động càng tỏ ra cẩn thận hơn.
“…cũng không biết người kia rốt cuộc vì
cái gì đến đây!” Phó Hòa Cẩn có chút không kiên nhẫn đẩy thư bản sang một bên,
ngồi vào bên cạnh nhìn Vinh Khô chép thư “Phụ thân vẫn cùng hắn đi đây đi đó
khắp nơi, vội đến độ chẳng thấy được bóng dáng. Mấy ngày liên tục, ta chưa
thỉnh an phụ thân”
Vinh Khô đè đầu bút lông hơi mạnh một
chút, một giọt mực chậm rãi lan ra trên manh giấy trắng.
Lúc này hắn mới
có chút hậu tri hậu giác2 mà ngẫm nghĩ lại, có lẽ mấy ngày nay
biến hóa ở Phó phủ cùng nam nhân ngày đó mình gặp có liên quan.
Trong đầu thoáng qua một tia khác thường,
Vinh Khô dứt khoát buông bút lông, cố ý thở dài “Thiếu gia, bảng tự này hỏng đi
rồi, ta lại phải mệt mỏi viết lại”
Phó Hòa Cẩn oa
oa kêu la, vô cùng thân thiết ôm bả vai hắn “Vinh Khô a, ta cả ngày cùng ngươi
nói chuyện nha! Ngươi không cần cắm đầu đọc sách, nếu không lại hóa thành thư
ngốc tử3 nữa!”
ngữ khí bất chợt chuyển đổi, bất mãn nói “Hơn nữa, ta bảo nhiều lần rồi, đừng
gọi ta thếu gia”
“Ta cũng chưa nghe ngươi gọi tên ta bao
giờ”
“Ngươi là thiếu gia” Vinh Khô thản nhiên
liếc mắt nhìn đối phương một cái “Bộ dạng ngươi như vậy nếu bị phu tử bắt gặp,
sợ là không chỉ nghe thuyết giáo một chút thôi đâu”
Phó Hòa Cẩn mất hứng bĩu môi.
Vinh Khô lập tức bật cười, đối với tiểu
hài tử này thật sự không có biện pháp.
“Được rồi, Duệ Trữ” hắn nhượng bộ nói
“Đừng nháo ta nữa, hôm nay nếu mà không chép xong, chỉ sợ ta và ngươi không kịp
dùng bữa”
Bất chợt nghe Vinh Khô gọi tên mình, Phó
Hòa Cẩn vừa lòng nhoẻn cười buông tay ra, trở lại ngồi chỗ mình, tĩnh tâm tiếp tục
chép thư.
Bình đạm vài ngày trôi qua, Phó lão gia
bỗng nhiên cho người tới gọi Vinh Khô đến chính sảnh. Phó Hòa Cẩn biết được,
muốn đi theo lại bị người của Phó lão gia bảo chỉ gọi một mình Vinh Khô đến.
Vinh Khô cảm thấy có chút kỳ quái. Từ lúc
vào phủ đến giờ, Phó lão gia rất hiếm khi tìm hắn một mình nói chuyện.
Nhanh chóng đi đến chính sảnh, Vinh Khô
liền tiến vào đại môn, thoáng thấy hắc y nam nhân đang tọa ở chủ vị thượng, mà
Phó phủ chủ nhân lại ngồi ở hữu hạ phương.
“Vinh Khô” Phó lão gia nói thẳng vào vấn
đề “Vị này chính là Khâm sai Vu đại nhân”
Vinh Khô hiểu ra, bèn tiếng lên quỳ hành
lễ “Tiểu dân kiến quá Khâm sai đại nhân”
Vu đại nhân tùy
ý phất phất tay, ý bảo Vinh Khô đứng dậy. Lại nghe Phó lão gia lên tiếng “Vu
đại nhân phụng thánh chỉ đến Mạn Thành, đến điều tra về hiện trạng ngược chứng4 ở
vùng phía Nam. Mạn Thành này ngươi quen thuộc nhất, hôm nay gọi ngươi đến là
muốn ngươi dẫn đường hco Vu đại nhân mấy ngày này”
Vinh Khô kềm nén tia nghi hoặc trong lòng,
cung kính nhận lời.
Sau đó Phó lão gia cùng hắn cẩn trọng dặn
dò một phen, rồi bảo hắn lui xuống trước, ngay sáng sớm mai cùng Vu đại nhân
đến ngoại ô phía Bắc Mạn Thành điều tra.
Từ đầu đến cuối, vị Khâm sai đại nhân kia
đều trầm mặc ngồi ở vị trí chủ thượng uống trà.
Vinh Khô cúi đầu, nhất nhất đều tuân theo,
sau đó lui ra.
“Hắn, thế nào?”
Sau khi thiếu niên lui ra, hắc y nam tử
buông chung trà trong tay, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa cũng không thu hồi lại.
“Bình tĩnh, hiểu chuyện, biết tiến thối”
Phó lão gia thần tình lúc nào cũng lãnh ngạnh có chút nét cười “Vả lại…”
“Tâm tính lương
bạc5“
Thiếu niên luôn tươi cười yếu ớt ôn nhu
kia, nội tâm lại giống hệt như một lão nhân…
Nói đúng hơn, là một người vô tình.
Người ngồi trên
chủ vị thượng nghe Phó lão gia nói, vẻ mặt bình đạm vô ba6
“Vu đại nhân” Phó lão gia đứng dậy, cúi
người bày ra tư thể thỉnh “Thức ăn thiện phòng đã chuẩn bị xong…”
_______________
1Nhược hữu nhược vô : như có như không
2Hậu tri hậu giác : sau cùng mới nhận ra
3Thư ngốc tử : con mọt sách
4 Ngược chứng : bênh sốt rét, ngày xưa bệnh này vô
phương cứu thì phải
5 Lương bạc : ý chỉ người lạnh nhạt, hững hờ không
quan tâm đến cái gì
6 Bình đạm vô ba : bình thản, không chút dao động
Đệ Ngũ Chương : Dân Thanh Ai Ngâm
Ngày hôm sau, Vinh Khô ngay từ lúc sáng
sớm đã đứng chờ ở ngoải chính sảnh.
Hắn không biết tại sao Phó lão gia lại
chọn mình làm người dẫn đường của vị Khâm sai đại nhân kia, cũng lười suy nghĩ
sâu xa.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Vu đại nhân
kia mới không nhanh không chậm hướng chỗ này đi đến, phất tay ngăn động tác
hành lễ của Vinh Khô, hỏi “Đã dùng bữa sáng?”
Vinh Khô nhẹ giọng trả lời.
“Vậy chúng ta đi”
Xe ngựa xóc nảy hướng ngoại thành tiến
đến, bên trong xe là một mảnh im lặng.
Vu đại nhân ra lệnh, Vinh Khô được phép
ngồi chung xe ngựa với y.
Ngồi dựa vào chỗ gần xa môn, Vinh Khô nhấc
bố liêm ngắm cảnh trí bên ngoài mặc cho gió thổi vào người hắn.
Hai người trên cơ bản không nói với nhau
lời nào.
● ● ●
Vào thời điểm cuối hạ, vùng phía Nam đột
nhiên bùng phát ngược chứng, không ít người mắc phải chứng bệnh này, hơn nữa
tốc độ lây lan rất nhanh chóng, trong nhất thời khiến lòng người hoang mang lo
lắng.
Ngược chứng tuy
không đáng sợ như ôn dịch, nhưng trong một lúc nhiễm bệnh nhiều như vậy, khiến
cho giá cả dược liệu các nơi tăng vọt, có kẻ thừa lúc nhiễu loạn này mà mưu thủ
bạo lợi1.
Những nhà nghèo túng không đủ tiền trị
liệu, có người bệnh chuyển trầm trọng đến mức tử vong.
Ngược chứng lần này suýt nữa gây ra một
phen dân loạn, chính vì thế mới khiến cho Hoàng đế chú ý đến. Hoàng đế liền hạ
lệnh triệu tập danh y các nơi, phái người đưa thuốc từ triều đình đến, đồng
thời tra rõ những thương gia cùng chân tay của bọn chúng cấu kết với quan viên
làm xằng làm bậy trong thời gian bùng phát ngược chứng. Nhờ vậy mới xoa
dịu được dân phẫn.
Hiện tại đã là cuối thu, số người cảm
nhiễm ngược chứng đã giảm bớt rất nhiều.
Vinh Khô đi theo Vu đại nhân, cả ngày hầu
như đều là đi xem xét gần một nửa số thôn trấn ở ngoại ô.
● ● ●
Cước bộ có chút từ tốn, hắn thản nhiên
nhìn các gia đình trong thôn.
So với thời thế phồn hoa hiện tại, nhà cửa
nơi đây quả thực rất cũ nát. Thôn trấn cũng không lớn, hết thảy mọi người đều
đi làm, thoạt nhìn có chút lạnh tanh vắng vẻ.
Ngẫu nhiên cũng có một hai người ngược
hướng đi lại, nhìn bọn họ một thân ma bố y cũ nát, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi sau
một ngày vất vả lao lực, Vinh Khô nhẹ hạ mi mắt.
Tại nơi được người ta gọi là vùng đất
thịnh thế, ấy vậy mà cuộc sống của người dân cũng không được mấy phần hạnh
phúc.
Chỉ một trận bệnh, đã khiến cho nhiều kẻ
nhà tan cửa nát.
Nếu hắn vẫn còn lưu lạc bên ngoài, hẳn là
đã chết từ rất lâu rồi.
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng hắn không nghĩ
bản thân có nhiều cảm xúc cho lắm, tỷ như cảm thấy vui mừng, hay là thấy bi
thương… Với hắn mà nói, chỉ cần còn sống, những loại cảm xúc kia tốt nhất là
nên từ bỏ.
“Đang suy nghĩ cái gì?”
Vinh Khô ngẩng đầu nhìn về nam nhân đang
dừng lại phía trước mình, có chút kỳ quái. Nam nhân này, ngay từ lần đầu tiên
gặp mặt, theo trực giác của bản thân… hắn luôn có chút cảm giác quái dị không
thể nói rõ ràng… Mặc dù thoạt nhìn y luôn luôn có một bộ dáng lạnh như băng.
“Chỉ là…” Vinh Khô nhìn sắc trời, uyển
chuyển nói “Ngày đã gần tàn, nơi này gần núi, sợ là không tiện đi tiếp”
Nam nhân nghe câu trả lời của hắn, trong
ánh mắt lóe lên một tia thần thái cổ quái, sau đó lãnh đạm mở miệng “Tối nay ngủ
lại tự miếu trên núi”
Vinh Khô gật đầu, nơi này cách Mạn Thành
khá xa. Mà trên núi có tòa Vô Lượng Tự, là tự viện hương hỏa rất lớn của Đại Hạ
quốc. Ban đêm tá túc lại nơi đó lại là chủ ý hay.
Vu đại nhân tiếp tục cất bước, vừa đi vừa
nói chuyện “Ngươi đối với ngược chứng lần này thấy thế nào?”
Vinh Khô khẽ nhếch miệng, cúi đầu híp mắt
nhìn đường đi…
“Thấy thế nào?” hắn không hiểu người này
muốn dò xét điều gì từ mình, hỏi vấn đề này… có quá đột ngột không…
Thấy thế nào là thế nào, lời nói của một
hài tử mười một tuổi, có bao nhiêu kẻ thật sự muốn nghe…
“Ta không có ý kiến” Vinh Khô thản nhiên
đáp lời
“Ta nghe Phó lão gia bảo” nam nhân trầm
mặc một lúc mới tiếp tục “Ngươi từng viết ‘Hưng; bách tính khổ. Vong; bách tính
khổ’ “
Một người có lối suy nghĩ như thế, lý nào
đối với nạn ngược chứng lại không có chút nhìn nhận gì?
● ● ●
Lúc đầu nghe lời nói ấy, Vinh Khô quả thật
có chút giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại thư thái.
Những lời này là kiếp trước hắn nhìn thấy
trong một quyển sách giáo dục theo lối cũ. Trí nhớ hắn vô cùng tốt, thế nên vẫn
còn nhớ trong lòng. Ngày ấy phu tử cho bọn họ viết sử luận, hắn liền trích dẫn
những lời này.
“Ta từng nghe
một tiên sinh ở tây nhai2 nói qua như vậy” Vinh Khô khẽ cười “Ta
cảm thấy lời ấy rất có đạo lý nên tiện thể mượn tạm dùng trong bài văn”
Hắn không nghĩ, tại sao việc nhỏ như vậy
mà Phó lão gia cũng biết; cũng không nghĩ, tại sao Phó lão gia biết, còn báo
lại cho kẻ trước mắt này.
Nam nhân nghe nói, khẽ giọng hừ nhẹ, sau
đó không nói gì nữa.
● ● ●
Đầu giờ Tuất, bọn họ đến tự viện trên núi,
dùng ít trai phạn đơn giản, sau đó tự đi nghỉ ngơi. Ban ngày đi bộ qua rất
nhiều nơi, thân thể Vinh Khô có chút không chịu được.
Đi theo sau tiểu sa di, Vinh Khô cúi mắt
nhìn đường, cẩn thận thong thả bước đi.
“Thí chủ!”
Bước chân Vinh Khô bất chợt lảo đảo,
thân thể loạng choạng liền đảo mình ngã xuống. Đá trải trên đường đi cứng
lại sắc nhọn, khiến khuỷu tay của hắn bị đâm đến đau nhức.
Xoa nhẹ cánh tay, Vinh Khô không nén được
thở dài, thân thể nằm dài trên giường, đưa tay che phủ trán.
…Vừa rồi té ngã, dường như khiến cho cơn
đau đầu càng đau tợn hơn vài phần. Khắp thân thể dần trở nên khó chịu, Vinh Khô
nghiêng người, cuộn vào hai chân, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
● ● ●
Bỗng nhiên hắn tỉnh giấc, tự viện lúc nửa
đêm tràn ngập thanh âm đao kiếm.
“Xuống giường!”
Lưỡi đao lạnh lùng dán trên cổ, truyền đến
hàn ý mỏng nhạt. Thân thể Vinh Khô cứng đờ, nghe thấy lời nói tiếp theo của đối
phương hàm ẩn sát khí, liền cẩn thận đứng dậy. Quần áo không kịp mặc chỉnh tề,
hắn bị đối phương túm lại kéo ra ngoài.
Băng qua tiểu viện hắn tá túc, đã thấy
phía trước có hai toán hắc y nhân đang kịch liệt đả đấu. Nhìn thấy có một bên
hắc y nhân dần dần sắp bại trận, người phía sau Vinh Khô bỗng nhiên hét lớn, đè
mạnh lưỡi đao nằm trên cổ hắn “Thả họ ra! nếu không ta sẽ giết hài tử này!”
Vinh Khô hệt như một pho tượng, tùy ý đối
phương thao túng.
Đả đấu ngay sau đó đột ngột dừng lại,
thanh âm binh khí leng keng vang vọng trong bóng đêm biến mất, lúc này không
khí tĩnh lặng tựa hồ như chết.
Ngay lúc đó, chợt truyền đến một hương khí
nồng đậm đến cánh mũi, Vinh Khô vô thanh nhẹ cong môi dưới… Khí tức quen thuộc
khiến người ta hoài niệm, là vị đạo quế hoa.
Đám hắc y nhân thảm bại kia hiển nhiên đều
bị chế ngự, mặc kệ kẻ phía sau Vinh Khô hô hoáng cuồng loạn, lưỡi đao nhấn mạnh
cắt vào da thịt nơi cổ hắn, động tác của bên kia cũng không mảy may dừng lại.
…việc này cũng hiển nhiên thôi, hắn đâu
phải người trọng yếu gì, chẳng biết mấy kẻ này tại sao lại hiểu lầm như thế.
“Hay cho tên cẩu quan nhẫn tâm nhà ngươi!”
tay của kẻ đang giữ lấy hắn không khỏi run rẩy, lòng hoảng hốt nhưng lại mạnh
miệng trách cứ “Vì bảo mệnh, ngay cả tính mạng nhi tử của mình cũng không
màng!”
Nói ra lời chính nghĩa như thế… nhưng tiếc
là bọn họ hiểu sai thân phận của hắn rồi. Vinh Khô có chút nhíu mày, một mặt
chịu đau đớn trên cổ, một mặt thất thần.
Trong tầm mắt mơ hồ, hắn thấy vị Vu đại
nhân kia càng lúc càng tiến đến gần, sau đó thân thể của hắn bị người phía sau
kéo giật lùi vài bước.
Bọn họ hình như là nói gì đó, mà hình như
cũng không phải.
Ý thức Vinh Khô có chút ngẩn ngơ.
Vốn dĩ toàn thân đau đớn, liền sau đó trở
nên nhẹ dần đi. Khốn ý cuồn cuộn kéo đến. Hắn rất muốn cứ như vậy mà ngủ…
Bất quá, lúc ngã xuống đất có chút thanh
tỉnh.
Thật vất vả mới được sống lại, hắn còn
phải hảo hảo mà sống.
Lý nào lại như thế này… chẳng lẽ cứ mơ hồ
như vậy bị kẻ khác đoạt đi mạng sống sao?
_______________
1 Mưu thủ bạo lợi : thừa thời cơ mà dụng thủ đoạn tích lợi
lộc to lớn
2 Tây nhai : phố/trấn ở phía tây
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét