Quan Sơn Nguyệt
chu miệng lên : "Anh họ, em đã từng giúp đỡ anh rất nhiều lần đó
nha!"
"Thôi đi, bộ
em tưởng anh không hiểu em đang suy nghĩ cái gì à ? Có phải muốn giao phó đối
tượng đính hôn của em cho anh hay không? Loại phiền toái này anh không muốn dây
vào."
Giang Tam Bạch mỉm
cười, ý cười thật ôn nhu,không để lộ ra một chút cảm giác cự tuyệt, nhưng ngữ
khí lại thật phần kiên quyết.
Quan Sơn Nguyệt lớn
tiếng ăn vạ: "Dù nói như thế nào thì em cũng thấy không công bằng, anh đã
hai mươi tám tuổi, em chỉ mới mười tám, vì sao em phải cưới vợ mà không phải là
anh ?"

"Nguyên nhân
rất đơn giản, thứ nhất, anh có nhiều tiền hơn em; thứ hai, anh có quyền thế hơn
em; thứ ba, anh thông minh hơn em; thứ tư, không ai có lá gan dám bức anh kết
hôn; thứ năm, cũng là quan trọng nhất, bộ dạng của anh sâu sắc tuấn mỹ hơn
em."
Giang Tam Bạch
Không hề để ý đến liêm sỉ ,không ngừng tự kỷ, tự khen ngợi bản thân rất tuấn tú
,vô cùng tài năng,blah blah.... Hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình chả
có liên quan gì đến nội dung thảo luận, không biết do y vốn tự tin từ bé hay là
đang tự thôi miên chính mình .
Quan Sơn Nguyệt
kêu to: "Không dám đâu cha, bộ dạng của em tuấn suất hơn anh!"
Giang Tam Bạch nở
nụ cười : "Kháng nghị không có hiệu quả , Tiểu Nguyệt,đây chính là sự thật, có lẽ chờ đến năm
năm sau, em mới có tư cách ganh đua dài ngắn với anh, có điều phần thắng không
được lớn cho lắm, thôi đầu hàng sớm đi em ."
"Em không giỡn
với anh, mau giúp em nghĩ biện pháp đi,đợi đến lúc ông già trở về, nhất định em
sẽ thê thảm lắm."
"Đưa Cung
Chính Hoa ra ngoài không phải là được rồi sao, có cái gì khó khăn
đâu ?"
Giang Tam Bạch vô
trách nhiệm lên tiếng.
"Mấy người thảo
luận mà xem tôi như người vô hình vậy hả ? Ít nhất cũng phải nói cho tôi biết
là đang phát sinh chuyện gì chứ ."
Cung Chính Hoa im
lặng từ nãy đến giờ, cũng loáng thoáng nghe ra một chút manh mối, nhưng bọn họ
cứ xem hắn như không khí mà bàn tán sôi nổi, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Ông chủ,
không có gì đâu, rất nhanh sẽ giải quyết xong thôi mà ."
"Quan Sơn
Nguyệt phải kết hôn , tuy đối tượng lớn tuổi hơn y,nhưng lại là một đại mỹ nhân
đó nha, tôi đã gặp rồi, thật sự là vô cùng xinh đẹp, nếu cô ta không phải là
hôn thê của cậu em họ đáng yêu này,thì tôi đã sớm tiên hạ thủ vi cường ."
Sau câu nói mập mờ
của Quan Sơn Nguyệt,Giang Tam Bạch chỉ sợ thiên hạ không loạn,liền phun huỵch
toẹt cả ra.
Quan Sơn Nguyệt giận
dữ hét: "Anh đừng nói lung tung, anh im thì cũng không ai bảo anh câm
!"
"Còn sợ bị
người ta biết? Dù sao em cũng đã thượng hắn, chắc hết hứng thú rồi nhỉ ?
Thôi bỏ đi !"
Giang Tam Bạch
nhìn Cung Chính Hoa, cười thực gian trá : "Hắn đã đánh mất trinh tiết,
tuy có chút điểm phiền toái, nhưng anh cũng không phải người hay kén chọn,em tặng
hắn cho anh nhé. Dù sao ở Đài Loan nhàm chán muốn chết, cần tìm một người làm ấm
giường, với lại, đám bạn gái trước đây của anh cũng đã nhường hết cho em rồi,
không phải sao?"
Quan Sơn Nguyệt rống
giận lớn hơn nữa: "Anh, anh đang cố ý đúng không?"
Giang Tam Bạch
nhún vai, làm ra vẻ mặt vô tội: "Cái gì mà cố ý? Em phải biết rằng ông già
của em đã giúp em tìm một đối tượng kết hôn rất tốt, cuộc hôn nhân này là hình
thức sát nhập hai tổ chức, tuyệt đối không có khả năng chạy thoát đâu cưng. Em
mới mười tám tuổi thì thế nào, chỉ cần có thể sinh con là được rồi, huống hồ nữ
nhân kia bộ dạng không hề xấu, ở trên giường hẳn là cảnh đẹp ý vui mới đúng,
cho nên, anh cam đoan cuộc sống hôn nhân của em sẽ không khó khăn lắm
đâu!"
Y chỉ vào Cung Chính
Hoa tiếp tục nói: "Về phần nam nhân này, bộ dạng thực nhã nhặn, tuy rằng
không phải loại hình mà anh thích, nhưng anh có thể giúp em giải quyết tốt hậu
quả, em mau ngoan ngoãn kết hôn đi ."
"Không cần,
tuyệt đối không cần! Dù chết em cũng phải ở chung với ông chủ !"
"Vậy thử chết
cho anh với ba em xem !"
Quan Sơn Nguyệt thở
hổn hển, lúc này Cung Chính Hoa nghe bọn họ nói chuyện,cũng hiểu được tình hình
thực tế, hắn đứng lên, không nói một lời ,liền mặc quần áo vào. Quan Sơn Nguyệt
thấy Cung Chính Hoa im lặng như vậy,biết là trong lòng hắn đang bốc hỏa, y tức
giận trừng mắt nhìn Giang Tam Bạch một cái, vội vàng chạy đến kéo tay áo Cung
Chính Hoa, làm nũng mở miệng: "Ông chủ, anh đang giận em sao?"
"Tránh ra,
tôi phải đi về mở quán, dù sao cậu cũng đã thượng tôi rồi, còn chưa thỏa mãn à
?"
Sao vừa mở miệng lại
nói như vậy? Trong lòng Quan Sơn Nguyệt thầm hô không ổn, đành hạ giọng dỗ
dành: "Ông chủ, em biết anh đang giận, nhưng không phải em cố ý lừa gạt
anh đâu, chuyện này nhất định em sẽ giải quyết ổn thỏa, nói cách khác. . . . .
. Nói. . . . . ."
Đẩy tay Quan Sơn
Nguyệt ra, vẻ mặt Cung Chính Hoa lạnh lùng: "Cậu có giải quyết hay không
cũng chả liên quan đến tôi,chỉ tại tôi ngu xuẩn , luôn bị cậu đùa giỡn xoay
vòng,bây giờ tôi phải đi về mở cửa quán, dù sao cậu cũng hết bệnh rồi , có thể
thuận lợi mà kết hôn ."
"Người ta chỉ
muốn kết hôn với anh thôi hà, chúng ta sẽ đến San Francisco để kết hôn."
Cung Chính Hoa giận
dữ liếc Quan Sơn Nguyệt một cái : "Chỉ tiếc là tôi không muốn kết hôn
với cậu, hơn nữa tôi cũng không có tiền mua vé máy bay đến San Francisco đâu,
tránh ra coi!"
Quan Sơn Nguyệt
đau khổ dây dưa : "Ông chủ, thật sự là em không có cố ý, người ta rất
yêu anh, thật mà,anhhhh, anh bình tĩnh nghe em nói nè!"
Cung Chính Hoa cầm
lấy bình hoa ,làm bộ muốn ném vào người Quan Sơn Nguyệt : "Có buông
tay không ? Hay là muốn bị ném chết ?"
Thấy vẻ mặt Cung
Chính Hoa đằng đằng sát khí, sinh mệnh là quan trọng nhất, Quan Sơn Nguyệt đành
buông tay ra, Cung Chính Hoa cũng không thèm quay đầu lại ,tiêu sái đi ra ngoài,
hoàn toàn không để ý tới phản ứng của y.
Quan Sơn Nguyệt chỉ
có thể trút toàn bộ oán hận lên người Giang Tam Bạch, mắng to vô mặt y, chỉ kém
là chưa vận động đến tay chân.
"Anh họ chết
tiệt, bộ đời trước em đoạt vợ của anh sao? Hay là giết cả nhà anh ? Vì sao phải
hại người ta như vậy mới vừa lòng? Người ta đã trải qua trăm nghìn cay đắng mới
níu kéo được ông chủ...Anh có biết là em đã tốn bao nhiêu thời gian hay không?
Em điều tra lịch
làm việc và nghỉ ngơi của anh ấy, kinh tế cùng tính cách của anh ấy, tra xét
lâu muốn chết, mới dám đến quán xin việc , vất vả lắm hôm qua mới tiến triển được
một chút, vậy mà anh nói nhăng nói cuội làm cho anh ấy tức giận đến mức bỏ
đi, rốt cuộc em thiếu anh mấy vạn, mà anh phải hại em như vậy?"
Giang Tam Bạch mỉm
cười, sắc mặt chưa từng thay đổi, Y dập tắt điếu thuốc, không hờn giận nói:
"Anh là đang giúp em, chứ không phải hại em đâu, Tiểu Nguyệt."
"Giúp hả ?
Giúp kiểu gì kì vậy ? Bây giờ ông chủ đang tức chết em nè , anh ấy nhất định sẽ
cho rằng hôm qua em chỉ đùa giỡn mà thôi, anh ấy nhất định sẽ � em ; oa ,
vất vả lắm em mới được làm tình với anh ấy!"
"Muốn làm
tình thì về sau còn khối thời gian, nhưng nếu ba em mà trở về, thấy em dẫn người
yêu là nam nhân về nhà, em nghĩ xem ông ấy sẽ làm gì?"
Âm thanh trách mắng
của Quan Sơn Nguyệt bỗng nhiên đình chỉ, phút chốc trên mặt trở nên trắng bệch,dường
như vừa nghĩ đến chuyện gì thực khủng bố : "Đừng làm cho em tưởng tượng,
chỉ mới nghĩ đến mà em đã muốn ói rồi nè."
Giang Tam Bạch cười
khẽ : "Đúng vậy, chính là sự việc mà trong đầu em đang nghĩ đến. Tiểu
Nguyệt, đừng nghĩ mọi thứ đều dễ dàng, em muốn dẫn người yêu về nhà để tuyên
chiến với ông già em à ? Bây giờ em lấy tư cách gì với để tuyên chiến với
ông ấy, lấy cớ gì để nói với ba em là em không muốn kết hôn, nói là muốn ở
chung với nam nhân sao ? Em chính là người thừa kế, ông ấy có thể để mặc cho em
đùa giỡn, nhưng tuyệt đối không cho phép em yêu nam nhân, trừ phi ông ấy có người
thừa kế khác."
"Ý của anh
là. . . . . ."
"Nếu là người
của anh thì ba em không dám động đâu, cứ giao hắn cho anh,như vậy là toàn bộ vấn
đề đều được giải quyết."
"Không được,
dù bây giờ có giao ông chủ cho anh,nhưng sớm muộn gì sau này em cũng phải đi
theo anh ấy, em chỉ muốn ba em thừa nhận cuộc hôn nhân của chúng em thôi ,mà cá
tính của ông già rất là khó thuyết phục!"
"Để anh nói
cho em cách giải quyết, dựa sát lỗ tai vào đây."
Giang Tam Bạch nói
mấy câu bên tai Quan Sơn Nguyệt,Quan Sơn Nguyệt thần tình hồ nghi,cảm thấy hơi
khó tin: "Không thể nào, chỉ đơn giản như vậy thôi sao ?"
"Xì,em nghĩ
thu phục ông già em khó lắm sao?"
Quan Sơn Nguyệt
dùng vẻ mặt sùng bái nhìn Giang Tam Bạch : "Anh họ, em đã sớm biết
anh nhất định sẽ giúp em mà,khi nào em cùng ông chủ kết hôn, nhất định sẽ mời
anh đến dự!"
...
...
Vì cự tuyệt tất cả
những thứ có liên quan đến Quan Sơn Nguyệt,nên Cung Chính Hoa cũng không thèm
ngồi xe của y. Cung chính hoa phẫn hận không thôi,dùng sức nện chân lên mặt đất,
xem đó như là đầu của Quan Sơn Nguyệt, cho nên hắn giẫm giẫm giẫm, sống chết mà
đạp nát bét mấy ngọn cỏ dại ven đường.
Hắn quả thực là
ngu ngốc đến cực điểm, bị một tên học sinh trung học lừa lên giường, làm tình
còn chưa nói, ai ngờ người ta sắp kết hôn,nên mới tranh thủ đùa bỡn hắn! Tức chết
đi được mà, mình đúng là thằng ngu.
Tuy rằng mắng là mắng
như thế, nhưng hắn lại cảm thấy hốc mắt vừa sưng vừa nóng, hắn dụi dụi mắt, lại
bắt đầu trách cứ chính mình.
Khóc cái gì mà
khóc cơ chứ,dù sao hắn cũng không phải là thiếu nữ bị tình nhân vứt bỏ .
Ghê tởm muốn chết,quan
hệ của hắn cùng Quan Sơn Nguyệt không phải là cái loại này! Bọn họ chỉ là ông
chủ cùng nhân viên, ngày hôm qua mình cùng y lên giường là bởi vì bị y lừa, hơn
nữa chỉ cảm thấy một chút hứng thú mà thôi, cho nên hoàn toàn không phải là
quan hệ yêu đương gì cả.
Thân thể còn rất
đau, nhất là cái mông cùng thắt lưng,đau đến lợi hại, hắn rơi nước mắt không phải
vì Quan Sơn Nguyệt, mà là do thân thể bị đau, hắn đau nên mới rơi lệ, cho nên
việc hắn khóc cũng chả liên quan gì đến Quan Sơn Nguyệt. Cung Chính Hoa cố gắng
thuyết phục chính mình.
"Hey,công
chúa xinh đẹp,có muốn vào xe của tôi không? Chẳng những miễn phí, còn được tặng
kèm một lon nước ngọt nha!"
Tuy kiến thức của
Cung Chính Hoa về các loại xe không được tốt cho lắm, nhưng hắn cũng biết chiếc
xe này là loại rất sang trọng và đắt tiền. Cung Chính Hoa vừa nhìn thấy người
bên trong xe,liền nổi giận đùng đùng cự tuyệt: "Không cần !"
Giang Tam Bạch giảm
tốc độ, chậm rãi bám theo cước bộ của hắn :"Đừng nói như vậy, tôi biết
anh rất bất mãn vì bị Tiểu Nguyệt đá, nhưng dù sao nó cũng là một đứa con nít,
còn tôi là người trưởng thành nè, tuyệt đối có thể bao dung mà thu nạp
anh."
"Anh câm miệng
cho tôi! Tôi đang không được vui, rất là muốn giết người đấy nhé."
"Lên xe đi, bằng
không anh đi bộ đến khi bầu trời tối đen cũng không đến được Thiên mẫu, hơn nữa
vừa vặn tôi cũng muốn tới Đài Bắc, thuận tiện cho anh quá giang một đoạn đường."
"Tôi nói
không cần, anh không nghe thấy à?"
Thanh âm Giang Tam
Bạch thấp đi vài phần, như là đang nói lầm bầm: "Quả nhiên là đúng,anh đối
với Tiểu Nguyệt là tình cũ khó quên, cho nên sợ Tiểu Nguyệt hiểu lầm, chết cũng
không thèm lên xe của nam nhân khác."
Tâm tình đã khó chịu
đến cực điểm , Cung Chính Hoa lại nghe thấy y nói mấy lời đổi trắng thay đen,
lông mi liền dựng thẳng ,hắn gầm lên: "Anh vừa nói cái gì?"
Giang Tam Bạch lắc
lắc tay: "Chưa nói cái gì hết, tôi chỉ nói Tiểu Nguyệt có vận thật tốt,dù
nó sắp kết hôn nhưng cũng có người nhớ mãi không quên, ngay cả xe của người
khác mà cũng không thèm đi."
"Anh câm miệng
cho tôi, ai nói là tôi tình cũ không quên?"
Cung Chính Hoa bị
chọc tức ,không nói hai lời liền mở cửa xe,sau đó ngồi phịch xuống ghế.
Giang Tam Bạch nở
nụ cười : "Ngồi ngay ngắn nha, tôi mới từ Nhật Bản trở về,đã lâu không lái
xe ở Đài Loan, có điểm không quen. Bất quá nếu như chúng ta chết chung một chỗ,
không chừng còn có thể trở thành một đôi uyên ương bỏ mạng, đúng không
nè?"
"Anh bớt nói
nhảm đi ,�. Oa!"
Cung Chính Hoa kêu
to, bởi vì xe đột nhiên xé gió lao về phía trước, hại đầu hắn bị đụng mạnh vào
xe,hơn nữa không chỉ va chạm một lần, mà đến hai hay ba lượt gì đó. Người này
lái xe không khác gì những tay đua tốc độ .
"Anh lái xe cẩn
thận một chút coi, tốc độ nhanh như vậy để làm gì? Rốt cuộc anh có biết lái xe
hay không đó ? Tôi muốn xuống, nghe không? Uy, mau cho tôi xuống xe!"
Giang Tam Bạch mở
nhạc lớn hơn nữa, vũ khúc rung động cả không gian, mặc kệ Cung Chính Hoa kêu
gào như thế nào, đều bị âm thanh lấn lướt, Giang Tam Bạch thản nhiên tự tại ca
hát theo nhịp điệu, biểu tình thoải mái luôn là tác phong nhất quán của y.
"Ác
----"
Giang Tam Bạch mới
vừa ngừng xe, Cung Chính Hoa liền mở cửa nhảy xuống,nôn ói ồ ạt , phun đến mức
sắc mặt trắng bệch. Hắn chưa từng thấy kẻ nào lái xe thấy ghê như vậy, lúc này
hắn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cộng thêm hai chân run rẩy không đứng vững.
Giang Tam Bạch an ủi
vỗ vỗ lên lưng hắn, cười đến động lòng người: "Sao thân thể lại yếu đuối
như vậy ? Ngồi xe mà ói tùm lum hà, phải uống thuốc bổ nhiều một chút, có biết
hay không?"

Tới địa ngục đi! Đều
do kỹ thuật lái xe của anh làm hại, không phải cơ thể của tôi yếu! Tuy rằng muốn
chửi ầm lên như vậy, nhưng Cung Chính Hoa đã nôn đến không còn khí lực .
"Tôi thấy hôm
nay anh cũng không có sức để đi về Thiên Mẫu ,dù sao cũng đến nhà trọ của tôi rồi,
không bằng đi lên nghỉ ngơi một chút đi!"
Giang Tam Bạch đề
nghị.
"Không, không
cần ."
Cung Chính Hoa vất
vả phun ra một câu, bảo hắn ở cùng nhà với người này à, miễn đi!
Giang Tam Bạch nở
nụ cười, tựa hồ đang rất vui mừng :"Không cần khách khí, để tôi đưa anh lên
lầu."
Sau khi nói xong,
liền mạnh mẽ ôm hắn vào trong. Người đi đường tốp năm tốp ba, nguyên bản Cung
Chính Hoa cũng muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng Giang Tam Bạch nhìn hắn cười cười:
"Không cần kêu to, càng kêu thì càng ói nhiều hơn."
Dù sao có ói thì cũng
là ói trên bộ tây trang của y, mặc kệ.
Giang Tam Bạch giống
như nhìn thấu được ý nghĩ của hắn, khẽ cười nói: "Đừng nghĩ đến điều đó,
giá tiền bộ tây trang của tôi anh bồi thường không nổi đâu!"
Y cười khẽ thật ôn
nhu,nhưng Cung Chính Hoa thật sự không thể tiếp thu nổi, bởi vì Giang Tam Bạch
cố ý đè tay lên dạ dày của hắn, làm cho hắn có cảm giác buồn nôn, thế nên không
có cách nào kêu cứu. Thế là trong tình trạng choáng váng đầu óc, hắn đã bị mang
vào nhà trọ của Giang Tam Bạch.
...
...
"Uống nước
đi, đúng, chậm rãi uống."
Giang Tam Bạch rót
một ly nước sôi cho Cung Chính Hoa, hắn đang khó chịu đến cực điểm ,đành chậm
rãi uống nước.
Giang Tam Bạch lại
nói: "Nơi này có vài gian phòng, muốn ngủ ở đâu cũng được, hôm nay tôi mới
từ Nhật Bản trở về gấp, kỳ thật đang mệt chết đi được, bây giờ tôi cũng phải
đánh một giấc , ngủ ngon nha ."
Nói xong, y liền
đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Cung Chính Hoa ngồi
trên sô pha, hắn thật sự rất không thoải mái, đầu óc choáng váng,không còn lòng
dạ nào mà suy nghĩ thiệt hơn, hắn đi vào một gian phòng gần nhất, lập tức ngã
người lên giường nghỉ ngơi .
…
…
Trên môi truyền đến
nhiệt độ thật nóng, đối phương dụ hống hắn hé miệng, Cung Chính Hoa vốn đang mơ
mơ màng màng,liền nghe lời mà đem miệng mở ra, đối phương lập tức hôn sâu xuống.
"Ngô. . . . .
. Ừ. . . . . ."
Bên tai truyền đến
tiếng thở dốc, không biết là hô hấp của đối phương hay của chính mình, Cung
Chính Hoa nhanh tay bắt lấy thân thể đối phương đang chèn ép trên người mình, lập
tức cảm nhận được xúc cảm thật mãnh liệt. Hắn tưởng Giang Tam Bạch đang xâm phạm
hắn, liền liều mạng giãy dụa, nhưng đối phương cũng không buông tha cho hắn,
ngược lại còn ôm chặt hơn.
"Ông chủ,
đáng yêu quá chừng, hôn anh là anh có phản ứng liền, ngay cả lúc ngủ cũng đáng
yêu như vậy!"
Nghe thanh âm như
thế, Cung Chính Hoa giật mình: "Quan Sơn Nguyệt!"
"Ông chủ, vừa
rồi em nghe anh ngâm nga dễ thương quá hà, nhịn không được , người ta muốn
làm,người ta muốn làm."
"Sao cậu lại ở
trong này?"
"Em yêu anh lắm,
ông chủ, đêm nay chúng ta làm thêm một lần được không? Anh sẽ không đau , được
không?"
"Tôi hỏi cậu,
sao lại ở trong này?"
"Ông chủ, em
giúp anh cởi quần áo, lúc này em nhất định sẽ thật ôn nhu, sẽ không kích động
giống như lần trước đâu."
Hai người ông nói
gà bà nói vịt, Cung Chính Hoa tức giận đến mức dùng sức đẩy Quan Sơn Nguyệt:
"Không phải cậu muốn kết hôn sao? Còn chạy tới nơi này làm gì? Cút ngay
cho tôi!"
"Em không cút
, em phải hôn anh, giống lần trước vậy đó,đêm hôm qua anh thật sự rất đáng yêu,
em chỉ vừa tưởng tượng đến lúc đó mà mạch máu toàn thân đã bắt đầu tán loạn,
sung huyết tới mặt rồi nè!"
"Không nên
thèm khát tình dục như vậy được không?"
Nghĩ đến tình cảnh
hoa mỹ lúc ấy, Cung Chính Hoa giận dỗi đến đỏ mặt.
"Em không có
cách nào mà không nghĩ đến tình dục! Nhìn thấy mặt anh, em sẽ nhịn không được
hưng phấn…Em trở nên như vậy, tất cả đều là do lỗi của anh, ông chủ, anh phải bồi
thường cho em !"
Sau lời trêu đùa
,Quan Sơn Nguyệt lại hôn lên đôi môi của hắn.
"Ít bậy bạ đi
---- a ân. . ."
"Có cảm giác
, đúng không? Ông chủ mẫn cảm quá đi!"
Còn bị nặng nhẹ vuốt
ve, Cung Chính Hoa ra sức ngăn cản tay Quan Sơn Nguyệt, ngược lại Quan
Sơn Nguyệt càng tăng nhanh động tác, môi lại bị kỹ xảo cao siêu của y phong bế,y
không ngừng duyện liếm lên đó.
Bị một tên nhóc
đùa giỡn mà lại sinh ra hứng thú, quả thực là mất mặt quá chừng, nhưng thân thể
phản ứng vô cùng kịch liệt, Cung Chính Hoa cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu
nổi, Quan Sơn Nguyệt còn ha ha nở nụ cười: "Ông chủ, anh siêu đáng yêu,
ngay cả nơi này cũng thực đáng yêu !"
Cung Chính Hoa
liên tục vặn vẹo thân thể, nhưng hắn càng vặn vẹo, thân thể lại càng ma sát đến
bộ vị của Quan Sơn Nguyệt nhiều hơn, ngược lại tạo thành phản hiệu quả.
"Ông chủ, em
chịu không nổi , anh đừng cử động nữa. Bằng không em sẽ nhịn không được mà trực
tiếp đi vào đó!"
"Tránh ra,
tôi không cần cậu!"
"Em không
tránh, cho dù phải chết cũng muốn ở cùng một chỗ với anh, em không muốn kết hôn
với người khác, em vĩnh viễn phải ở cùng anh. Hôn sự là do ông già em tự định
đoạt, chứ em thì không ,nếu không thể ở cùng anh, cả đời em cũng không
thèm yêu bất cứ kẻ nào nữa hết, em tuyệt đối không có lừa gạt anh đâu, tình yêu
của em dành cho anh sâu nặng hơn bất cứ ai khác!"
Quan Sơn Nguyệt
nói ra lời thề son sắt, ánh mắt của y dường như lóe sáng trong bóng đêm.Trái
tim Cung Chính Hoa lại bắt đầu mãnh liệt co thắt, toàn bộ tức giận bỗng dưng đều
tiêu thất trong một khắc này .
"Tin tưởng
em, ông chủ, em nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này. Em yêu anh, ông chủ,
rất yêu, rất yêu anh, yêu anh đến sông cạn đá mòn, vĩnh viễn sánh cùng thiên địa,
cho nên anh phải tin tưởng em, em phải ở cùng một chỗ với anh, em tuyệt đối sẽ
không lừa gạt anh!"
Quan Sơn Nguyệt
cúi đầu, nụ hôn mãnh liệt cùng lời tâm tình ngọt ngào nhanh chóng tiến lên đôi
môi của Cung Chính Hoa.
Trong lồng ngực,
trái tim Cung Chính Hoa đập càng lợi hại hơn nữa, hắn xúc động đáp trả lại nụ
hôn của Quan Sơn Nguyệt, vừa rồi y thề non hẹn biển làm cho hắn cảm động đến
run rẩy toàn thân. Hắn không muốn tha thứ cho y, tuyệt đối không tha thứ cho
Quan Sơn Nguyệt, nhưng đôi tay lại gắt gao ôm lấy cơ thể đối phương, hốc mắt bất
chợt nóng lên, kìm lòng không được liền ra sức hôn Quan Sơn Nguyệt. Rõ ràng biết
lời nói của thằng nhóc này không thể tin tưởng được, y luôn đùa giỡn hắn, nhưng
y mới thốt ra vài câu ngon ngọt, lại khiến cho tâm tình của hắn trở
nên an bình.
Mà Quan Sơn Nguyệt
cũng dùng sức ôm lấy hắn, trong bóng đêm thoát sạch quần áo của hắn;lúc này
Cung Chính Hoa giống như một người đang cơ khát quá mức vừa tìm thấy nguồn nước,
hắn cũng nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ y phục của Quan Sơn Nguyệt.
Rất nhanh,cơ thể
hai người hoàn toàn trần truồng ,Quan Sơn Nguyệt không ngừng hôn lên mỗi một tấc
da thịt của hắn,làn nhiệt độ cực nóng phủ xúc lên thân thể, Cung Chính Hoa quên
cả xấu hổ, nằm trên giường không ngừng la hét tên Quan Sơn Nguyệt, khi Quan Sơn
Nguyệt tiến vào trong thân thể của hắn, sức nặng trầm trọng cùng nhiệt độ nóng
bỏng làm cho hắn quên đi tất cả.
…
…
Buổi sáng,khi vừa
thức dậy, nhìn thấy bộ mặt sảng khoái của Quan Sơn Nguyệt, Cung Chính Hoa lại hối
hận không thôi, hắn không hiểu vì sao đêm qua mình lại nổi điên như vậy, lần đầu
tiên còn có thể lấy cớ để giải thích,nhưng hôm qua rõ ràng hắn đang rất giận
Quan Sơn Nguyệt, vậy mà y vừa nói ngọt mấy câu, hắn tựa như sáp nến bị hòa tan
trong lửa, lại làm ra những biểu hiện kích động mà ngay cả bản thân hắn cũng
không ngờ nổi.
Chính mình thật sự
là ngu ngốc, đáng xấu hổ, oa~~!
"Ông chủ,sắc
mặt của anh thật khó coi, làm sao vậy?"
"Còn hỏi tôi
làm sao à? Vì sao cậu lại đến nơi đây?"
Quan Sơn Nguyệt
nói : "Em đến nhà trọ của em, có cái gì không đúng?"
"Này không phải
là nhà trọ của anh họ cậu sao?"
"Không phải
đâu, anh họ có một đống nhà trọ siêu cao cấp, anh ấy không thèm ở nơi rách nát
thế này đâu."
Rách nát? Gian nhà
này mà y bảo là rách nát? Cách trang hoàng và thiết kế ở đây đã là cao cấp lắm
rồi , Cung Chính Hoa không thể tưởng tượng được,rốt cuộc dạng phòng trọ nào mới
không bị gọi là rách nát.
"Vậy là anh họ
cậu đã gạt tôi!"
"Đúng vậy, đầu
tiên anh ấy đưa anh đến đây, sau đó em cũng trốn khỏi nhà. Hy vọng ông già em
không phát hiện anh ở chỗ này, nhất định ổng sẽ nghĩ là anh đã bị anh họ dẫn đi
rồi, như vậy anh sẽ không gặp nguy hiểm ."
Bởi vì y nói quá mức
thành thật, khiến cho lông tơ của Cung Chính Hoa dựng thẳng lên, lúc này mới nhớ
đến Quan Sơn Nguyệt là con của lưu manh.
Người ở bên trong
đều gọi y là thiếu gia,đại biểu cha của y là lão đại hắc bang !
Hắc đạo đã là bọn
người ngang ngược, mà thủ lĩnh hắc đạo chính là người quản lí bọn ngang ngược
kia, nói cách khác lão đại chính là kẻ ngang tàng nhất!
Cung Chính Hoa bỗng
nhiên cảm thấy trên mặt hiện lên một loạt đường hắc tuyến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét