4.
“Các ngươi không bị trúng mê dược sao?” Hắc y nhân ngạc nhiên nói, hiệu lực
của Túy Hải Đường không giống bình thường, thế nhưng hai người này lại hoàn
toàn vô sự, lai lịch của họ là thế nào? Hắn đã điều tra qua những chuyện
ở võ lâm Trung Nguyên, chưa từng gặp qua hai người này. Tề Ngự Thiên cùng bát
đại chưởng môn cũng ngạc nhiên nhìn về phía hai vị thiếu niên.
“Ha hả, chút ấy mê dược sao có thể làm khó được Tiểu Hiên Hiên nhà ta?”
Duẫn Nguyệt Tình cười dài nói.
Hắc y nhân trông về phía Diệp Lăng Hiên, nhìn bộ dạng thư sinh của hắn,
không nghĩ tới lại tinh thông y thuật.”Tiểu tử, báo tên của các ngươi đi!”
“Lão huynh a, trước khi hỏi tên người khác thì huynh phải nói tên của
mình trước chứ, đây là phép lịch sự tối thiếu a. Hay là lão huynh ngay
cả điều này cũng không biết?” Duẫn Nguyệt Tình thể hiện bộ mặt khinh
thường dành cho kẻ thiếu hiểu biết.
“Hừ! Ta là U Hỏa giáo Huyền Vũ đường – đường chủ Lâm Khiếu Vân.” Hắc y nhân
cũng không tức giận, báo tên của chính mình. Đại cục đều nằm trong lòng bàn
tay của bọn hắn, cho dù hai tiểu tử này có làm trò gì đi nữa cũng
chẳng nên tích sự gì.
“Vậy mới phải chứ, ta là Duẫn Nguyệt Tình, còn đây là Diệp Lăng Hiên.
Lão huynh a, huynh như vậy thật không tốt nha, làm gì cũng nên quang minh
chính đại chứ không cần phải vụng trộm như thế này, hay là lão huynh
ngươi tự nhận là không thắng được bọn họ nên mới ra hạ sách này?” Duẫn Nguyệt
Tình chỉ chỉ những người bị Lâm Khiếu Vân hạ mê dược.
“Buồn cười! Võ công của ta làm sao không thắng được bọn hắn, võ
công của giáo chủ chúng ta là thiên hạ đệ nhất, võ công của tứ đại
đường chủ chúng ta cũng là số một số hai. Chúng ta sao có thể bại dưới đám
tam lưu hạ đẳng như bọn họ.” Lâm Khiếu Vân nói lời này một cách hết sức ngạo
mạn.
“Nếu như vậy, ta cùng lão huynh tỷ thí một hồi nha. Ta thắng, các người
liền phải rời đi. Nếu ta thua, chính là ta cùng Tiểu Hiên Hiên cũng như
mọi người ở nơi đây tùy huynh xử lí.” Duẫn Nguyệt Tình tinh thần kiên
định, nhàn nhã đưa ra yêu cầu.
“Vị tiểu huynh đệ này, tốt nhất là các ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi đây
đi, hảo tâm của ngươi ta xin ghi nhớ trong lòng.” Tề Ngự Thiên thúc giục hai
người rời đi, có thể trốn một người thì hay một người.
“Tiểu tử, ngươi dựa vào cái gì mà đưa ra yêu cầu như vậy? Sinh tử của bọn
họ đã nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Giết hai người các ngươi cũng
chỉ là chuyện sớm muộn.” Lâm Khiếu Vân cảm thấy có chút buồn cười, tiểu tử
này dựa vào cái gì nói như vậy.
“Hay là lão huynh không dám cùng ta so chiêu? Sợ không thắng được ta hả? Ai,
ta đưa ra đề nghị này cũng là muốn tốt cho các ngươi thôi, ta không muốn đả
thương nhiều người. Nếu huynh không đồng ý, ta chỉ còn cách giải quyết
hết tất cả các ngươi!” Trong mắt Duẫn Nguyệt Tình hiện lên một tia sát ý.
Diệp Lăng Hiên chỉ vừa nhìn thấy hàn quang trong mắt hắn thì nó đã ngay
lập tức biến mất, hắn đến tột cùng là người như thế nào?
“Khẩu khí của ngươi cũng thật lớn! Ta đây liền tỉ thí với ngươi!”
Lâm Khiếu Vân chịu không nổi kích động, rút trường kiếm ra, phi thân bay lên.
Duẫn Nguyệt Tình tránh được một chiêu liền triển khai song chưởng bắt đầu
du đấu cùng hắn. Diệp Lăng Hiên nhàn nhã đứng một bên coi kịch vui. Xem
hai người đánh ba mươi chiêu, Diệp Lăng Hiên cũng nhìn ra thắng bại. Võ công
của Lâm Khiếu Vân không tồi nhưng so với Duẫn Nguyệt Tình thì vẫn còn kém xa
lắm. Tiểu tử này hiện tại giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, đùa cợt
Lâm Khiếu Vân. Lâm Khiếu Vân đánh nhau quyết liệt nửa ngày, một chút thế
thượng phong cũng không thể nào chiếm được, trong lòng nóng nảy, không nghĩ tới
võ công của tiểu tử này có thể cao cường như vậy. Nếu hắn không sử dụng
chút thủ đoạn thì e không thắng được. Tâm niệm vừa động, tay trái hắn
run lên, ba đạo ám quang hướng thẳng đến Duẫn Nguyệt Tình.
“Cẩn thận!”Diệp Lăng Hiên hoảng hốt, hô to. Người này cư nhiên dùng ám khí,
thật sự là quá đê tiện mà. Trong tình thế nguy cấp đó, một đạo ngân quang
xẹt qua, ba đạo ám quang đã không còn thấy bóng dáng. Duẫn Nguyệt Tình nhẹ
người lui ra sau vài bước, Lâm Khiếu Vân chăm chú nhìn, một chiếc roi mảnh
màu bạc quấn quanh cánh tay phải của Duẫn Nguyệt Tình.
“Lưu Vân tiên!” Lâm Khiếu Vân liếc mắt một cái liền nhận thức ngay, xếp hàng
thứ ba trong thập đại binh khí – Lưu Vân tiên – ở trên giang hồ đã lâu không
thấy tung tích, thế nhưng hiện tại xuất hiện trong tay của tiểu tử này, hắn
đến tột cùng là ai?
“Xem như ngươi có mắt, ta cũng không lãng phí thời gian với ngươi .” Nói
xong, một đạo ngân quang nổi lên, lao thẳng về hướng Lâm Khiếu Vân. Lâm Khiếu
Vân vội vàng né tránh, thế nhưng tốc độ của ngân quang quá nhanh, hắn không thể
né tránh kịp. Sau khi ngân quang nổi lên, chỉ thấy tay phải của Lâm Khiếu
Vân đầm đìa máu tươi.
“Ta không lấy mạng ngươi, chỉ phế đi cánh tay phải của ngươi, ngươi nên
tự biết thân biết phận đi.” Duẫn Nguyệt Tình thu hồi Lưu Vân tiên, gương
mặt vốn cười hì hì chợt toát lên một tia lạnh lùng.
Sắc mặt Lâm Khiếu Vân trắng bệch, phế đi cánh tay phải của hắn tương đương
phế đi mạng sống của hắn! Người tập võ, cánh tay phải bị phế đi sẽ giống
như phế nhân! Diệp Lăng Hiên nhìn về phía Duẫn Nguyệt Tình, hắn nhìn không thấu
suy nghĩ của Duẫn Nguyệt Tình lúc này. Hắn có khi lông bông, nhưng lúc này
lại thật lãnh khốc.
Lâm Khiếu Vân sửng sốt một lúc lâu, cắn chặt răng, hướng đám hắc y nhân hạ
lệnh, “Chúng ta đi!”
“Đường chủ!”
“Không cần nói thêm nữa! Cho dù là năm mươi người các ngươi cùng xông lên
tấn công cũng không phải đối thủ của hắn! Tiểu tử! Ta sẽ nhớ kỹ ngươi! Một
ngày nào đó, ta sẽ hướng ngươi đòi lại món nợ này!” Lâm Khiếu Vân oán hận
nói, sau đó dẫn hắc y nhân rời đi Tề phủ.
“Tốt lắm, không có việc gì, Tiểu Hiên Hiên huynh giúp bọn họ giải mê dược
đi.” Nét lạnh lùng trên gương mặt Duẫn Nguyệt Tình biến mất, thoải mái
phân công cho Diệp Lăng Hiên. Diệp Lăng Hiên không còn biết sao ngoài lắc
đầu, giúp Tề Ngự Thiên, Triệu Kiếm Phi cùng bát đại chưởng môn giải khai dược
tính của Túy Hải Đường. Về phần hơn hai trăm người ngoài đình viện, chỉ có
thể tạm thời mặc kệ, hắn đâu có nhiều giải dược đến vậy, dù gì thì ba ngày sau
dược lực của Túy Hải Đường cũng sẽ tiêu tán.
“Hai vị tiểu huynh đệ, đa tạ, các ngươi là ân nhân cứu mạng của tất cả
chúng ta! Về sau nếu cần lão phu trợ giúp gì cứ việc mở miệng!” Ngay khi
dược tính trong Tề Ngự Thiên được giải liền vội vàng hướng hai người tạ
ơn, cũng mời bọn họ ngồi lên hàng ghế đầu.
“Không biết hai vị thiếu niên anh hùng xuất thân nơi nào?” Thiên Nhất đạo
trưởng hỏi thăm, hai người này một người võ công cao cường, một người y thuật
cao minh, nhưng cũng không phải là đệ tử của bát đại phái. Hơn nữa vị
thiếu niên gọi là Duẫn Nguyệt Tình còn có được thập đại binh khí xếp
hạng thứ ba – Lưu Vân tiên.
“Ha hả a, ta không thuộc môn phái nào, chỉ là một người lưu lạc giang
hồ thôi.” Duẫn Nguyệt Tình không nói ra lai lịch của mình.
“Ta cũng không có môn phái, cùng với hắn du lịch giang hồ.” Diệp Lăng
Hiên mơ mơ hồ hồ trả lời.
Thiên Nhất đạo trưởng thấy hai người không chịu nói, đành phải chịu thôi.
Triệu Kiếm Phi lúc này đã tỉnh táo lại. Khi hắn biết mọi người được hai gã
thiếu niên tuổi còn nhỏ hơn hắn giải cứu thì mặt liền trầm xuống, mặt mũi
cảm thấy nhục nhã. Nếu không phải hắn trúng mê dược, mấy kẻ tam lưu hạ
đẳng kia, hắn chỉ vài kiếm là giải quyết xong. Người tâm cao khí ngạo như
hắn liền căm giận trừng mắt nhìn hai người một cái, sau đó chẳng hề mở
miệng một tiếng.
“Hai vị tiểu huynh đệ, hãy ở lại đây mấy ngày, để cho Tề mỗ được tận
tình báo đáp.” Tề Ngự Thiên ân cần giữ lại hai người.
“Ai ya, thật sự chỉ có đơn giản vậy thôi chăng? Kêu chúng ta ở lại
vài ngày, e là còn có chuyện khác a?” Duẫn Nguyệt Tình vừa nghe liền biết
mấy vị chưởng môn có chủ ý gì đó.
Bát đại chưởng môn cùng Tề Ngự Thiên nhìn nhau, sau đó Chưởng môn Côn Lôn
mở miệng lý giải: “Chúng ta đây cũng không giấu diếm hai vị làm gì, lần
này U Hỏa giáo xâm lấn võ lâm Trung Nguyên, chúng ta đã chuẩn bị không kịp.
Hiện tại mất bò mới lo làm chuồng nhưng muộn vẫn còn hơn không. Chúng ta
chuẩn bị tổ chức đại hội võ lâm, đề cử một vị võ lâm minh chủ, dẫn dắt anh
hùng hào kiệt Trung Nguyên đồng tâm hiệp lực đối phó U Hỏa giáo. Thật hy vọng
hai vị tiểu huynh đệ tham gia vào, trợ giúp chúng ta một tay trong việc đối
phó U Hỏa giáo.”
Quả nhiên là đã có chủ ý đối hai ta, bất quá có trò hay xem sao có thể bỏ
qua? “Được thôi, ta đồng ý. Ta cũng thực trông chờ vào đại hội võ lâm lần
này.” Duẫn Nguyệt Tình vừa thấy chuyện vui phát sinh, liền nhanh chóng đáp
ứng, ngay cả phần của Diệp Lăng Hiên cũng đáp thay. Ai, mỗi lần đều như
vậy, lại không hỏi ý kiến của ta, Diệp Lăng Hiên trừng mắt nhìn Duẫn Nguyệt
Tình một cái.
Mấy ngày này, trong lúc bát đại chưởng môn cùng Tề Ngự Thiên chuẩn bị đại
hội võ lâm, Duẫn Nguyệt Tình kéo Diệp Lăng Hiên đi dạo chơi ngắm những cảnh
đẹp ở Hàng Châu. Hai người thích thú quay trở về Tề phủ, không ít anh
hùng hào kiệt đã tề tựu tại đây. Qua chuyện mừng thọ, bọn họ vốn là vô
danh tiểu tốt bỗng nhiên trở thành anh hùng trong lòng mọi người,
nhanh chóng vượt qua cả thiếu trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Triệu Kiếm Phi.
Chẳng trách Triệu Kiếm Phi mỗi lần chạm mặt hai người luôn nhìn bọn họ oán
hận. Mười lăm ngày trôi qua, chỉ còn lại năm ngày nữa là sẽ diễn ra đại
hội võ lâm, Diệp Lăng Hiên ngơ ngẩn, cảm thấy hơi phiền muộn, hắn hiện tại rất
nhớ sự thanh u ở Lạc Diệp cốc, sự ồn ào của nơi đây thật sự không thích
hợp với hắn. Hắn lững thững đi trên hành lang, cúi đầu trầm tư… Duẫn Nguyệt
Tình a, người này quả thực là khắc tinh của đời hắn, vì sao hắn luôn bị
Duẫn Nguyệt Tình chi phối thế này? Thả người theo dòng suy nghĩ, hắn không
chú ý tới đối diện có một người đang vội vàng bước đến. ‘Phanh’ một
tiếng, hai người va thật mạnh vào nhau, Diệp Lăng Hiên bị đẩy phải lui ra
sau vài bước, hắn ổn định thân mình, vừa thấy người trước mắt, thầm kêu
không xong, oan gia ngõ hẹp.
Triệu Kiếm Phi chính là do mấy ngày trước nghe ngóng anh hùng hào kiệt
đều tán tụng Duẫn Nguyệt Tình, đều nói võ lâm minh chủ lần này rất có
thể rơi vào tay hắn. Mà phụ thân lại gửi thư cho hắn, phân phó hắn nhất
định phải đoạt được chức võ lâm minh. Vốn dĩ hắn nắm phần thắng rất lớn, bây
giờ lại bị Duẫn Nguyệt Tình chắn ở phía trước. Hắn giờ đây đúng là một
bụng lửa đốt, đã vậy còn va phải người, cơn tức giận càng tăng lên. Lại
nhìn người va trúng, lửa giận bắt đầu hừng hực thiêu đốt, “Ngươi đi đường
không có mắt a! Ta xem ngươi nhất định là cố ý. Cố tình khiến cho ta không
qua được!”
“Uy, ngươi không cần phải vu oan giá họa vậy chớ? Ta cũng không phải cố ý
mà.” Diệp Lăng Hiên vốn muốn giải thích nhưng sau khi nghe những câu vừa
rồi, trong lòng cũng có chút tức giận.
“Hừ, ta không cần biết ngươi có phải cố ý hay không đấy. Mau! Tạ lỗi đi!
Bằng không kiếm của ta chính là không có mắt!” Triệu Kiếm Phi đang nổi nóng,
‘tạch’ một tiếng rút ngay trường kiếm ra.
Diệp Lăng Hiên không muốn sinh sự, nhưng hắn không thích đôi co với loại
người không biết lý lẽ này, xoay người định rời đi. Hắn mới vừa động cước bộ,
trường kiếm của Triệu Kiếm Phi đã đặt ngay cổ hắn, “Mau tạ lỗi! Bằng
không đừng trách ta vô tình!”
Diệp Lăng Hiên cũng phát bực rồi, đang muốn lấy tay áo đánh văng trường
kiếm của hắn thì bỗng nhiên nhớ đến, hắn hiện tại đang đóng vai một thư
sinh tay trói gà không chặt. Khi Diệp Lăng Hiên đang tiến thoái lưỡng nan, một
đạo ngân quang phóng đến, bò lên trường kiếm, vùng, trường kiếm lập tức bị
hất văng ra khỏi Diệp Lăng Hiên. Triệu Kiếm Phi vừa thấy người can thiệp,
ánh mắt vốn dĩ đã âm lãnh lúc này càng thêm lạnh như băng, “Lại là ngươi!”
“Ai nha nha, ngươi thiệt là không có chút đạo đức, khi dễ người tay
trói gà không chặt, ỷ mạnh hiếp yếu a, thế này mà xứng đáng làm hiệp khách sao?
May mắn cha mẹ ngươi không có ở đây, nếu không thấy cảnh này, chắc là
chẳng còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ.” Duẫn Nguyệt Tình thu hồi Lưu Vân tiên,
châm chọc khiêu khích nói.
“Ngươi ít trổ cái võ mồm của ngươi đi! Hôm nay ta sẽ cùng ngươi tỉ
thí mấy chiêu, xem coi ta lợi hại hay ngươi lợi hại!” Triệu Kiếm Phi hôm
nay muốn mượn cơ hội này để khiến thế nhân biết, hắn mới là người trẻ tuổi
kiệt xuất nhất!
“Ta chiều ý ngươi!” Duẫn Nguyệt Tình nói xong chỉ về phía đình viện, “Chúng
ta tới đình viện tỷ thí đi.” Khi đi ngang qua Diệp Lăng Hiên, hắn nhỏ giọng
nói: “Tiểu Hiên Hiên, đợi lát nữa xem ta, ta sẽ giúp huynh giải mối hận ban
nãy.”
___________________________________
5.
Trong đình viện, hai người trông thật tương phản. Một người mang nét mặt
trêu tức tươi cười, người còn lại thì đằng đằng sát khí. Gió thu thổi qua, lá
vàng bay tán loạn, khi một chiếc lá rơi xuống ở khoảng không giữa hai người,
hai đạo ngân quang lóe lên nhanh như chớp. Ngân quang biến mất, hai người cũng
thay đổi vị trí. Thiếu chủ Ngự Kiếm sơn trang quả nhiên có chút tài năng. Những
người đang xem cuộc chiến gật đầu tán thưởng.
Lưu Vân tiên lại lần nữa vung lên, đánh thẳng vào ngực Triệu Kiếm Phi. Cổ
tay Triệu Kiếm Phi khẽ đảo, trường kiếm đâm thẳng phía trước, cuốn lấy Lưu Vân
tiên. Hai người tỷ thí rất quyết liệt. Mũi chân chỉa xuống đất, bay vọt lên
không trung, Duẫn Nguyệt Tình vung tay trái, tung chưởng hướng đánh Triệu Kiếm
Phi. Triệu Kiếm Phi cũng tung chưởng phản công. Hai chưởng chạm nhau, Triệu
Kiếm Phi cảm thấy bên trong cơ thể dao động, không nghĩ đến nội lực của Duẫn
Nguyệt Tình lại có thể cao hơn hắn một bậc. Duẫn Nguyệt Tình lại tiếp tục dùng
trường tiên tấn công, trường tiên tựa như có linh tính, hướng thẳng đến Kiên
Tỉnh huyệt* của Triệu Kiếm Phi. Triệu Kiếm Phi rút trường kiếm về, di động thân
mình, khổ sở tránh thoát đòn này, kế đó hai người cùng đáp xuống mặt đất, tất
cả chỉ diễn ra trong nháy mắt!
Triệu Kiếm Phi ngàn vạn lần không nghĩ tới Duẫn Nguyệt Tình
có thể sử dụng Lưu Vân tiên làm công cụ điểm huyệt. Duẫn Nguyệt Tình mỉm cười,
Lưu Vân tiên không để cho Triệu Kiếm Phi có chút cơ hội thở dốc, một lần nữa
tập kích hắn. Tính đến hiện tại, hai người đã đấu được tám mươi chiêu. Triệu
Kiếm Phi đã đuối sức, tình thế lúc này cực kì bất lợi cho hắn. Hắn cắn chặt
răng, xuất ra tuyệt chiêu “Ngự Thừa kiếm pháp”, đây là chiêu thức liều mạng,
chỉ được phép sử dụng trong lúc cấp bách nhất khi bị dồn đến chân tường. Trường
kiếm của hắn vung lên, trực tiếp nhắm thẳng đến Duẫn Nguyệt Tình. Sắc mặt Duẫn
Nguyệt Tình vô cùng lạnh lùng, trường tiên bay múa, vận chưởng đánh vào trường
kiếm của Triệu Kiếm Phi. Triệu Kiếm Phi đột nhiên phát giác toàn bộ lực đạo
trên thân kiếm biến mất, kiếm đâm ra hệt như yếu đuối vô lực. Tệ hại hơn nữa là
chưởng thức của Duẫn Nguyệt Tình lại biến đổi, giáng ngay vào ngực hắn! Lúc này
Triệu Kiếm Phi cảm thấy ngực mình đau nhức, cổ họng bỏng rát, sau đó phun ra
một búng máu tươi. Hắn bị trọng thương phải lui lại vài bước, dùng kiếm chống
đỡ, nỗ lực lắm mới không để bản thân ngã xuống.
“Quá Bộ thần công?!” Tề Ngự Thiên đứng trong đám người, hắn nhận ra chiêu
thức vừa rồi của Duẫn Nguyệt Tình. Tiêu tán lực đạo của đối phương, khiến đối
phương toàn thân vô lực: đây chính là độc môn tuyệt học của Lưu Tình bảo! Gác
lại suy nghĩ, Tề Ngự Thiên vội vã sai người dìu Triệu Kiếm Phi vào phòng trị
thương.
Duẫn Nguyệt Tình thu hồi trường tiên, cười hì hì đi đến bên cạnh Diệp Lăng
Hiên, “Tiểu Hiên Hiên, biểu hiện của ta vừa rồi không tồi hén?” Trông hắn lúc
này cứ như tiểu hài tử chờ đợi được khen ngợi.
Diệp Lăng Hiên khoa trương nói: “Lợi hại a, kinh thiên động địa, quỷ khóc
thần sầu luôn đó nha!”
“Hì hì, hâm mộ người ta thì cứ nói thẳng đi. Ta đây anh tuấn tiêu sái, võ
công cao cường, trên đời này hiếm người được như ta lắm á. Huynh có ta ở bên
cạnh chính là may mắn nhất kiếp này của huynh đó nha!” Duẫn Nguyệt Tình dõng
dạc tuyên bố.
Người của Lưu Tình bảo sao? Bảo chủ Lưu Tình Bảo là Duẫn Lưu Ngọc, Duẫn
Nguyệt Tình này chính là con hắn sao? Người trong Lưu Tình bảo làm việc luôn
dựa vào ý thích của chính mình, hoàn toàn không để ý đến quy củ giang hồ, lần
này Lưu Tình bảo cử người đến thực chất là có dụng ý gì? Tề Ngự Thiên trở về
phòng lẳng lặng suy tư, sự thật rành rành là Duẫn Nguyệt Tình đã ra tay cứu bọn
hắn, như thế có lẽ là họ không có chủ ý gì xấu…
“Ngươi vì chuyện hắn khi dễ ta mà xuống tay nặng vậy sao, chuyện này không
được tốt lắm đâu.” Diệp Lăng Hiên mặc dù không ưa gì Triệu Kiếm Phi nhưng một
chưởng của Duẫn Nguyệt Tình đánh hắn là quá hiểm.
“Tiểu Hiên Hiên, sao huynh hông chịu đón nhận tấm chân tình của người ta
thế! Người ta là vì huynh mà liều mạng, tốn nhiều khí lực lắm á, huynh chẳng
những không thèm cảm kích người ta, ngược lại còn oán người ta, oa oa… Ta thiệt
là đáng thương mà!” Duẫn Nguyệt Tình nói xong (giả) khóc to thật to.
“Thôi thôi, được rồi, coi như vừa rồi ta nói sai, có được chưa?” Diệp Lăng
Hiên vội vàng nhận trách nhiệm, hắn sợ Duẫn Nguyệt Tình khóc lắm, nghe nhức đầu
muốn chết.
“Ai, lần này ngươi đắc tội với Ngự Kiếm sơn trang rồi đó, ta thấy Triệu Kiếm
Phi không phải hạng người biết điều có thể dễ dàng bỏ qua mọi chuyện đâu.” Diệp
Lăng Hiên nhìn ra được Triệu Kiếm Phi nhất định sẽ không cam chịu như thế.
“Hừ! Ngự Kiếm sơn trang là thá gì chớ?! Chỉ biết dựa vào mấy thứ kiếm pháp
gia truyền mà ra oai trên giang hồ.” Duẫn Nguyệt Tình tỏ vẻ vô cùng khinh
thường.
“Ngươi a…” Diệp Lăng Hiên không cách nào nói lại, lắc đầu cười trừ.
Đợi Duẫn Nguyệt Tình rời đi, Diệp Lăng Hiên bắt đầu suy tư. Quá Bộ thần công
ư? Ta hẳn là không nhìn lầm, hắn là người của Lưu Tình bảo, có lẽ là con trai
của bảo chủ Lưu Tình bảo. Trách không được tính tình hắn cổ quái như vậy. Ài,
bị hắn đeo theo, chắc là ta sẽ không được yên thân rồi. Diệp Lăng Hiên lắc đầu
cười khổ.
Đại hội võ lâm đúng hạn cử hành. Thương tích của Triệu Kiếm Phi chưa lành
nên đành phải chấp nhận không tham gia.
“Các vị võ lâm đồng đạo, bởi vì lần này Tây Vực U Hỏa giáo có ý định xâm
phạm võ lâm Trung Nguyên ta cho nên Tề mỗ cùng bát đại chưởng môn phát thiệp
anh hùng, mời các vị dự đại hội võ lâm lần này. Mục đích là đề cử ra một vị võ
lâm minh chủ, lãnh đạo quần hùng đối phó U Hỏa giáo.” Tề Ngự Thiên ôm quyền
hướng đến mấy trăm vị võ lâm nhân sĩ đang đứng dưới đài, tuyên bố mục đích tổ
chức kì đại hội võ lâm lần này.
“U Hỏa giáo định cư ở Tây Vực đã lâu, mười mấy năm nay chưa từng đặt chân
đến Trung Nguyên, không ngờ lần này vừa mới đến đã gây nên chuyện. Võ lâm Trung
Nguyên ta nhất thời không đề phòng, suýt nữa tổn thất thảm trọng.” Chưởng môn
phái Thanh Thành – Thiên Nhất đạo trưởng đứng lên tiếp lời Tề Ngự Thiên, “Giáo
chủ U Hỏa giáo võ công cao cường, chúng ta quả thực không phải đối thủ của
hắn.” Thiên Nhất đạo trưởng nói đến đây, mặt mang nét hổ thẹn, ngay cả võ công
của một gã đường chủ Huyền Vũ đường nho nhỏ cũng đã thuộc hàng năm mươi cao thủ
võ lâm Trung Nguyên. “Võ công của giáo chủ U Hỏa giáo e rằng cao thâm khó lường
a.” Lời này nói ra, dưới đài xôn xao.
“Đương kim võ lâm Trung Nguyên, có thể cùng giáo chủ U Hỏa giáo tranh tài
cao thấp e là chỉ có ba người: Thứ nhất là cốc chủ Lạc Diệp cốc. Thứ hai là bảo
chủ Lưu Tình bảo Duẫn Lưu Ngọc. Thứ ba là trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Triệu
Ngư Võ. Nhưng cốc chủ Lạc Diệp cốc làm việc tàn nhẫn, tích cách lãnh khốc vô
tình. Ngay cả tên của hắn chúng ta còn không rõ nữa là. Bảo chủ Lưu Tình bảo
thì làm việc cổ quái quỷ dị, hai người này hẳn là sẽ không vì chúng ta mà ra
tay. Trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Triệu Ngự Võ đã bế quan tu luyện nhiều năm,
cho nên đại hội võ lâm lần này không thể tham gia. Thế nhưng tại hạ tin tưởng
ngoài họ ra, võ lâm Trung Nguyên ta vẫn còn nhân tài có thể đối phó được với
người của U Hỏa giáo. Đại hội võ lâm lần này, hy vọng các vị hãy thi thố hết
tài năng!”
Làm việc cổ quái quỷ dị? Nói như thể cha ta quái dị lắm không bằng á? Duẫn
Nguyệt Tình bất mãn bĩu môi. Làm việc tàn nhẫn, tính cách lãnh khốc vô tình hả?
Ta là loại người này sao? Nói vậy chẳng khác nào biến ta thành ma đầu rồi còn
gì. Diệp Lăng Hiên dở khóc dở cười, hình tượng của hắn đã bị bọn họ định là như
vậy, tương lai còn có cơ hội làm sáng tỏ sao?
Đại hội võ lâm bắt đầu, anh hùng tứ phương hăng hái thi thố tài năng, gắng
hết sức có thể. Thế nhưng trong mắt Duẫn Nguyệt Tình, bọn họ chỉ như đám khỉ
làm xiếc mà thôi. Bát đại chưởng môn và Tề Ngự Thiên lắc đầu thở dài, bọn họ
vốn dĩ trông cậy vào Triệu Kiếm Phi, ấy thế mà giờ này hắn còn nằm trên giường
dưỡng thương không dậy nổi. Tuy là có Duẫn Nguyệt Tình nhưng người này khó nắm
bắt, thân phận lai lịch cũng không được rõ ràng. Người của các môn phái thì lại
kém chất, chẳng lẽ trừ hắn ra thật sự không còn ai sao?
Ai, thật ngứa mắt, Duẫn Nguyệt Tình không chịu nổi. Lệnh bài võ lâm minh chủ
có bộ dạng gì, hắn thực muốn nhìn một chút, bằng không hiện tại hắn sẽ không
ngồi ở chỗ này. Bây giờ người trên đài không đông đảo, hay là hắn đến đoạt cái
ngôi vị lâm minh chủ đó xem sao. Nghĩ thế, hắn di động thân mình, phi thân lên
đài thi đấu. Diệp Lăng Hiên sửng sốt, không phải vậy chứ? Hắn muốn đoạt ngôi vị
võ lâm minh chủ á? Sẽ không phải lại là vì có trò cho hắn nghịch nữa chứ?
“Uy, ta nói vị nhân huynh này, chiêu thức này của ngươi có vẻ không tệ, diễn
lại hai chiêu cho ta xem nha.” Duẫn Nguyệt Tình khoanh tay trước ngực, lười
biếng đứng ở trên đài, đối diện với một đệ tử phái Ngũ Linh.
“Cái gì? Biểu diễn?! Tiểu quỷ, không biết gì thì đừng ở đây nói lung tung!
Nơi này cũng không phải là chỗ ngươi có thể đi lên, đi, đi, mau đi xuống!”
Người nọ đang muốn phát hỏa, vừa thấy kẻ kia chỉ là một tiểu quỷ mười bảy, mười
tám tuổi liền áp chế cơn tức, đuổi hắn xuống đài.
“Ha hả, vị nhân huynh này, ngươi đích thực chỉ biết khoa chân múa tay thôi,
võ công chân chính là thế nào hẳn ngươi không biết đâu, hôm nay ta sẽ đại khai
nhãn giới cho ngươi!” Duẫn Nguyệt Tình cũng không muốn lại lãng phí thời gian,
hai tay di động, trực tiếp hướng đến lục đại yếu huyệt của người nọ mà công
kích.
**Kiên Tỉnh huyệt: huyệt ở chỗ lõm (giống cái giếng =
tỉnh) vùng trên vai (kiên), vì vậy gọi là Kiên Tỉnh
_____________________________________
6.
Người nọ giật mình, vội vàng nghiêng người tránh né, tuy nhiên chiêu thức
của Duẫn Nguyệt Tình tới thật sự quá nhanh, vai trái của hắn vẫn bị đánh
trúng một cú thật mạnh, thân mình lui về sau mấy bước. Sau khi ổn định
thân mình, hắn kinh ngạc nhìn Duẫn Nguyệt Tình, cứ ngỡ rằng đó chỉ là một
tên tiểu quỷ không biết trời cao đất dày, không ngờ hắn lại là cao thủ
có công lực thâm hậu như thế! Trong tích tắc, chưởng thức trí mạng của Duẫn
Nguyệt Tình lại đánh úp tới, sau năm chiêu, người nọ bị Duẫn Nguyệt Tình một
cước đá xuống.
“Còn ai muốn lên không?” Duẫn Nguyệt Tình nhìn quanh quần hùng dưới đài.
Lại một gã đệ tử Côn Lôn nhảy lên, vẫn là năm chiêu bị đánh hạ lôi đài. Trong
nháy mắt, đã có tám người bị Duẫn Nguyệt Tình đá hạ lôi đài. Tề Ngự Thiên cùng
bát đại chưởng môn ngầm đánh giá, ngôi vị võ lâm minh chủ lần này thực có thể
rơi vào tay của Duẫn Nguyệt Tình. Tuy rằng không hiểu biết về hắn lắm,
nhưng ít ra cũng không phải người xấu.
“Ai, đánh gì mà chán thế, vốn đang muốn đánh một trận cho đã tay,
nhưng không nghĩ tới đối thủ thật sự quá yếu!” Duẫn Nguyệt Tình lắc đầu thở
dài. Một câu này vừa thốt ra lập tức khiến cho quần hùng dưới đài tức
giận, khấu khí thật cuồng vọng! Thật không biết trời cao đất rộng!
Diệp Lăng Hiên hiểu, hắn đang muốn nghịch ngợm, hắn muốn phá banh cái
võ lâm đại hội này. Quả nhiên, có người nhịn không nổi liền nhảy lên lôi
đài.
“Là đại đệ tử của phái Võ Đang, gọi là “Lệ Kiếm” Thu Trường
Hạc.”
“Hắn chính là một trong hai mươi cao thủ đứng đầu võ lâm a!”
Thu Trường Hạc hai tay ôm quyền đối Duẫn Nguyệt Tình, “Thỉnh tiểu huynh đệ
chỉ giáo!” Nói xong, trường kiếm rút ra, cũng không chờ Duẫn Nguyệt Tình trả
lời, cứ thế mà đâm tới! Duẫn Nguyệt Tình thân hình lay chuyển, né tránh
một đòn này của hắn. Chiêu thức của Thu Trường Hạc liền biến đổi, kiếm
hướng lên góc trên, thẳng đến cổ của Duẫn Nguyệt Tình. Duẫn Nguyệt Tình vẫn
không ra tay, biến đổi bộ pháp, di chuyển thân hình, lại tránh được một chiêu
này. Kiếm của Thu Trường Hạc run lên, thi triển tuyệt học Võ Đang ‘Thái
Cực kiếm pháp’. Thân hình Duẫn Nguyệt Tình uyển chuyển linh động, dù Thu
Trường Hạc tấn công thế nào, đều không chạm đến được người của hắn.
‘Huyền Ảnh Mê Tung’! Thiên Nhất đạo trưởng nhận ra thân pháp của Duẫn
Nguyệt Tình, một trong tam đại khinh công tuyệt đỉnh trên giang hồ! Tuyệt
học của Lưu Tình bảo! Bát đại chưởng môn và Tề Ngự Thiên liếc nhìn nhau, Tề
Ngự Thiên gật gật đầu. Bát đại chưởng môn thấy nhẹ nhõm hẳn, Lưu Tình bảo
nguyện ý tham dự đại hội võ lâm, việc này đối với bọn họ mà nói không còn gì
tốt hơn. Nhưng Tề Ngự Thiên cũng không dám chắc chắn lắm, hắn thấy Duẫn
Nguyệt Tình không giống người vì muốn đối phó U Hỏa giáo mà tham gia.
Qua một hồi, Thu Trường Hạc cũng bắt đầu nôn nóng. Duẫn Nguyệt Tình
đột nhiên di chuyển chậm lại, tay trái hướng đến cổ tay phải của Thu
Trường Hạc mà chụp, Thu Trường Hạc hốt hoảng, vội vàng rút tay phải về.
Nhưng bàn tay phải của Duẫn Nguyệt Tình lại nhanh như điện chưởng một cái
lên bả vai trái của Thu Trường Hạc! Thu Trường Hạc bị cổ lực đạo này
đánh cho bay ra lôi đài. Duẫn Nguyệt Tình vừa lòng thu hồi tay, lại nhìn nhìn
những người dưới đài, những người dưới đài lúc này không tự chủ liền
lui ra sau hai bước, không ai muốn đi lên.
Tề Ngự Thiên thấy không ai tiến lên đài, vì thế đứng dậy tiến lên lôi
đài, “Xem ra, đã không ai tham gia nữa, ta đây tuyên bố minh chủ đại hội võ
lâm lần này là…”
“Từ từ!” Duẫn Nguyệt Tình đánh gãy lời nói của Tề Ngự Thiên, “Còn có
người muốn lên nga.” Nói xong, hắn tà mị cười, nhảy xuống lôi đài tiến đến
bên Diệp Lăng Hiên. Không chờ Diệp Lăng Hiên phản ứng, tức khắc ôm hắn nhảy
lên lôi đài.
Tề Ngự Thiên nghi hoặc nhìn nhất cử nhất động của Duẫn Nguyệt Tình, không
biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì. Trực giác của Diệp Lăng Hiên cho biết
là sắp có chuyện không hay, chỉ cần nhìn nụ cười tà tà nơi khóe
miệng của Duẫn Nguyệt Tình là hiểu ngay.
“Tiểu Hiên Hiên, huynh đánh ta một cái nha?” Duẫn Nguyệt Tình cười tủm tỉm,
nói với Diệp Lăng Hiên.
“Đánh ngươi một cái? Vì sao?” Diệp Lăng Hiên rất bực mình, hắn đến tột
cùng là muốn làm cái gì?
“Đánh đi rồi sẽ biết, ta cam đoan là chuyện tốt mà.”
Trực giác Diệp Lăng Hiên liền mach bảo đây không thể là chuyện tốt!
Lắc lắc đầu không đáp ứng.
“Tiểu Hiên Hiên, huynh không làm ư. Oa. . . . . . Số ta thiệt khổ
a, ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này của ta huynh cũng không đáp ứng,
chúng ta đều đã đi đến quan hệ “kia” rồi, thế mà huynh cũng không chịu nhận
lời người ta!” Duẫn Nguyệt Tình không biết xấu hổ khóc rống lên trước mặt
mọi người, ngữ khí mập mờ khiến mọi người kinh ngạc nhìn bọn họ một
cách kì quái.
“Đừng khóc… Ta đồng ý là được chứ gì?” Diệp Lăng Hiên vội vàng che cái
miệng của hắn, nếu không nhận lời, không biết hắn sẽ nói ra cái gì kỳ quái
hơn nữa.
“Đánh ngươi một cái này.” Diệp Lăng Hiên bất đắc dĩ vươn tay, nhẹ nhàng
gõ một cái lên vai hắn. Khi Diệp Lăng Hiên chạm đến vai hắn, trong nháy mắt
Duẫn Nguyệt Tình phi thân nhảy ngay xuống lôi đài. Diệp Lăng Hiên kinh ngạc nhìn
hành động của hắn, tràn đầy khó hiểu. Sau đó, Duẫn Nguyệt Tình lại nhảy
lên, đi đến trước mặt Tề Ngự Thiên, “Thấy không, hắn ──” hắn chỉ vào Diệp
Lăng Hiên, “vừa mới đem ta đánh hạ lôi đài, cho nên hắn chính là võ lâm minh
chủ của đại hội lần này!”
Lời này vừa nói ra, quần hùng dưới đài toàn bộ nhảy dựng lên! “Cái gì?!”
Diệp Lăng Hiên lúc này mới nhận ra được quỷ kế của Duẫn Nguyệt Tình, “Ta…
ta là võ lâm minh chủ á?!” Diệp Lăng Hiên tức giận không biết nói cái gì cho
phải.
Tề Ngự Thiên cùng bát đại chưởng môn sắc mặt xanh mét. Hắn cư nhiên lại
quấy phá, đem ngôi vị võ lâm minh chủ tặng cho một tên thư sinh tay trói gà
không chặt! Đây chính là đại sự liên quan đến an nguy của võ lâm Trung
Nguyên, lại bị hắn đem ra làm thành một trò đùa!
Duẫn Nguyệt Tình thấy Tề Ngự Thiên mặt mày tối sầm, không lên tiếng, vì
thế, hắn mở miệng, một chuỗi các lí do tuôn trào, “Quy định của đại hội
võ lâm lần này không phải ai thắng thì gánh vác sao? Ta đánh thắng những
người đó, mà Tiểu Hiên Hiên nhà ta lại đánh thắng ta, các ngươi đều thấy đó.
Hay là các ngươi muốn lật lọng? Nếu thế thì đại hội võ lâm lần này căn bản
là không tuân thủ chữ tín?!”
Tề Ngự Thiên cố gắng giữ bình tĩnh, xoay người hướng về phía bát đại chưởng
môn, chín người tụ lại cùng nhau thương nghị.
“Duẫn Nguyệt Tình, vì sao ngươi lại làm như vậy?!” Diệp Lăng Hiên nổi giận
đùng đùng chất vấn hắn.
“Tiểu Hiên Hiên, người ta đối với huynh tốt như vậy, vì sao huynh không cảm
kích? Ta cho huynh lên làm võ lâm minh chủ, vinh dự lớn như thê, chẳng những
huynh không cảm kích ngược lại còn hung dữ với ta, thật sự là không hiểu rõ
tâm ý tốt của người ta!” Duẫn Nguyệt Tình chẳng những không biết mình sai,
ngược lại đi nói giống như mình đang ban đại ân gì đó cho Diệp Lăng Hiên
vậy.
“Ta không có võ công a, sao gánh vác được võ lâm minh chủ gì đó? !” Hắn
không màng danh lợi, cho tới bây giờ đối với võ lâm minh chủ, danh dự linh
tinh cũng không có gì hứng thú, hơn nữa bị một gánh nặng như thế đặt trên vai,
lại càng khiến hắn không thể nhận được.
“Huynh không có võ công nhưng ta có! Huynh không phải đồng ý nuôi ta sao?
Ta sẽ ở bên cạnh huynh cả đời a.” Lời này của Duẫn Nguyệt Tình khiến Diệp
Lăng Hiên kinh hoàng, sống cả đời bên cạnh ta ư, đừng có như thế chứ? Chẳng
lẽ cả đời này ta đều không thể thoát khỏi hắn ư?
Tề Ngự Thiên cùng bát đại chưởng môn thương nghị xong, đi lên lôi đài,
tuyên bố với quần hùng: “Võ lâm minh chủ lần này chính là ── Diệp Lăng Hiên,
Diệp công tử!”
Nói xong, Tề Ngự Thiên lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài màu đen giao
cho Diệp Lăng Hiên, Diệp Lăng Hiên trừng mắt nhìn Duẫn Nguyệt Tình một cái, bất
đắc dĩ tiếp nhận. Dưới đài quần hùng lập tức bắt đầu rống lên, “Như thế
này là sao?! Cư nhiên cho một thư sinh gánh vác võ lâm minh chủ!”
“Đúng vậy, chúng ta đây làm sao còn có thể đối phó với U Hỏa giáo? ! Rõ
ràng giúp cho bọn họ huyết tẩy võ lâm Trung Nguyên mà!”
“Đúng! Chúng ta không phục!”
“Mọi người yên lặng một chút! Hãy nghe ta nói!” Tề Ngự Thiên vận nội lực hét
lớn một tiếng, một tiếng đầy uy lực này khiến quần hùng im lặng, “Diệp công tử
và Duẫn công tử luôn đi cùng nhau, như hình với bóng, võ lâm minh chủ trên
danh nghĩa là Diệp công tử, nhưng chân chính lãnh đạo chúng ta chính là
Duẫn công tử, võ công của Duẫn công tử mọi người đều đã thấy qua rồi,
nếu là hắn, các ngươi hẳn là vừa lòng chăng.” Một hồi phân trần, quần
hùng cũng phần nào bình tĩnh, sau một lúc thảo luận, quần hùng bất đắc dĩ
đồng ý với quyết định của bọn họ.
“Hảo! Từ hôm nay trở đi, Duẫn công tử cùng Diệp công tử sẽ lãnh đạo chúng
ta đồng tâm hiệp lực cùng nhau đối kháng U Hỏa giáo!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét