14.
Trình Tư gần đây có chút buồn bực, hắn cảm thấy Hứa Minh Ưu đang trốn tránh mình.
Tỷ như lúc trước hắn gửi tin nhắn, Hứa Minh Ưu luôn trả lời rất nhanh, nhưng mà bây giờ, toàn phải chờ cả buổi trời mới nhận được hồi đáp —–
Vừa rồi bận việc, điện thoại đang sạc pin không để ý, tín hiệu không được tốt;
Lại tỷ như hắn mời Hứa Minh Ưu đến studio chơi hoặc cùng ăn cơm, Hứa Minh Ưu tỏ ý —–
Gần đây bề bộn, thân thể không được khoẻ, trong nhà quá nhiều đồ ăn mà ăn không hết sẽ lãng phí, phải dạy phụ đạo cho con gái nhà hàng xóm…
Tóm lại, đâu đâu cũng là lý do.
Trình Tư nghĩ tới nghĩ lui,
Chỉ có thể đem nguyên nhân quy kết cho chuyện ngày đó cậu rơi nước mắt.
Hẳn là cậu rất xấu hổ,
Nhưng trong lòng Trình Tư lại vô cùng cảm động.
Người này, luôn đem lại cho hắn cảm giác ấm áp vui vẻ,
Hắn không muốn chỉ vì một chuyện như vậy mà mất đi người bạn ấy.
Mà phía bên kia,
Hứa Minh Ưu cũng rất phiền não.
Gần đây không hiểu Trình Tư làm sao, liên tục không ngừng mời cậu hết tới chơi lại đến ăn cơm,
Những lý do có thể xài được sắp bị cậu lôi ra hết rồi.
Hứa Minh Ưu tạm thời không muốn đụng mặt hắn.
Ngày hôm ấy chính mình khóc một trận như vậy, còn bị hắn ôm,
Bây giờ nhớ lại vẫn thấy cực kỳ mắc cỡ.
Nói trắng ra, kỳ thực da mặt cậu quá mỏng,
Hơn nữa từ đầu đến giờ cậu vốn không có cách nào bình tĩnh trước mặt hắn được.
Chuyện này lại khiến Hứa Minh Ưu thêm phần buồn bực.
Cho nên là, trốn được thì cứ trốn đã.
Nghĩ tới đây, Hứa Minh Ưu thở dài thườn thượt.
Chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cậu lôi ra xem: quả nhiên lại là Trình Tư.
Hứa Minh Ưu khẽ cắn môi nhấn phím tắt —–
Lát nữa bảo mình đang họp là được.
Kết quả chẳng bao lâu sau, tiếng chuông lại vang lên.
Hứa Minh Ưu tiếp tục nhấn tắt, Trình Tư bên kia cũng tiếp tục gọi vào, rất có khí thế “cậu không tiếp tôi không ngừng”.
Tuy trời đã tối, nhưng Hứa Minh Ưu vẫn đang ở trụ sở tạp chí,
Hành động này khiến đồng nghiệp cậu chú ý: Tiểu Hứa, điện thoại kêu sao lại không bắt máy?
Hứa Minh Ưu lúng túng cười, rốt cục vẫn phải nhấn nút nghe: A lô —–
Trong điện thoại truyền tới giọng cười trầm thấp của Trình Tư: Hứa phóng viên, vừa rồi đang bận việc sao?
Hứa Minh Ưu: … A, ừ, vừa, vừa họp xong.
Trình Tư ý vị thâm trường “à” một tiếng, sau đó tiếp lời: Ngài phóng viên, tôi có tin tức muốn phát tán.
Hứa Minh Ưu nhất thời không hiểu ý: Hả?
Trình Tư lại cười: Tôi là muốn hé lộ chuyện của minh tinh đó, cậu có muốn nghe không?
Hứa Minh Ưu: … Tôi —–
Trình Tư đã nhanh chóng ngắt lời: Nếu như cậu muốn nghe, đợi lát nữa đến studio, nhân tiện mang hai phần ăn tới, tôi hâm nóng lại.
Hứa Minh Ưu: …
Hứa Minh Ưu nhịn không được hỏi: Anh không phải cắm đầu vào làm việc đến giờ cũng chưa ăn đấy chứ?
Trình Tư: Đúng vậy. Cho nên tốt nhất cậu đến mau đi, nếu đến trễ chỉ sợ tôi đói đến mức không còn sức để nói nữa.
Nói xong liền cúp máy.
Hứa Minh Ưu trừng mắt nhìn điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: 8 giờ 40.
Kết quả, cậu vẫn đến studio của Trình Tư.
Tới nơi đã hơn 9 giờ tối, studio chong đèn khắp nơi, sáng ngời.
Trình Tư đứng tựa cửa cười hì hì chờ cậu.
Hứa Minh Ưu có chút mất tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu trực tiếp đem đồ ăn vào.
Dưới sự đòi hỏi ngang bướng của Trình Tư, Hứa Minh Ưu cũng đành ngồi xuống ăn cơm với hắn.
Không khí trên bàn ăn rõ ràng đã khá hơn nhiều, hai người câu được câu chăng trò chuyện —–
Hứa Minh Ưu: Về sau anh vẫn nên mua ít đồ ăn dự trữ đi, ăn muộn thế này không tốt.
Trình Tư: Bình thường vẫn chuẩn bị trước đồ ăn, hôm nay là bởi vì Lâm Sanh có bài hát vội ra mắt bản DEMO, phải viết xong trong hai ngày này, bận quá nên quên béng mất. Ăn xong còn phải làm tiếp, không chậm trễ được.
Hứa Minh Ưu: Hai người có vẻ… Hợp tác với nhau rất tốt.
Trình Tư gật gật đầu: Ừ, đúng vậy, chúng tôi vốn giữ kín trước truyền thông chuyện làm bạn với nhau. Lại nói thêm, studio này lập ra một nửa cũng là vì cậu ấy đấy.
Hứa Minh Ưu hơi ngẩn ra.
Trình Tư nói tiếp: Đúng rồi, gọi điện bảo cậu muốn hé lộ vài chuyện, là chuyện cái tên gia hoả Hậu Thiên cùng một vị đạo diễn đi ăn ở Trạch Viên, cậu có thể tới cắm chốt, bọn họ hình như có ý định hợp tác.
Nói xong hắn như chợt nhớ tới điều gì, vội bổ sung: Bất quá hắn không phải tôi, nội dung đừng viết cái gì tiêu cực quá.
Nghe hắn nói xong, Hứa Minh Ưu bỗng nhiên tức giận, bực bội nói:
Tôi chỉ phụ trách chụp ảnh, không phải đưa tin. Nếu anh không tin tưởng tôi thì tôi không đi là được.
Lời này nói ra, Trình Tư cũng cảm thấy có chút không ổn, liền vội vàng mở miệng giải thích: Tôi không phải có ý này…
Nhưng mà không khí đã lạnh đi vài phần.
Hai người cứ như vậy trầm mặc ăn cơm xong, Hứa Minh Ưu thu dọn bát đũa đem đi rửa.
Trình Tư đứng ở cửa phòng bếp, im lặng nhìn cậu, không biết đang nghĩ gì.
Hứa Minh Ưu dường như cũng có chút không yên lòng.
Rõ ràng chỉ đơn giản là rửa bát mà thôi, lại làm bọt nước văng tứ tung.
Thật vất vả rửa xong, trên người cậu đã dính không ít nước.
Ngay lúc cậu tìm khắp phòng bếp xem có cái gì dùng để lau tay được không,
Trình Tư lại đi tới bắt lấy cổ tay cậu.
Hứa Minh Ưu ngạc nhiên nhìn hắn,
Trình Tư cầm khăn bông, thoáng chốc đã giúp cậu lau sạch bọt nước trên người và tay.
Mặt Hứa Minh Ưu đỏ bừng, giãy dụa muốn rút tay ra, cuống quít nói: Không cần đâu, tôi tự lau được mà.
Trình Tư không đáp, bàn tay đang nắm tay cậu lại siết chặt hơn một chút.
Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn người trước mắt: Hứa Minh Ưu, không biết vì sao, tôi cảm thấy hình như cậu sợ tôi.
Hứa Minh Ưu đờ người, không dám nhìn hắn, chỉ có thể nhỏ giọng: Không có, anh nghĩ nhiều quá rồi.
Trình Tư vẫn không chịu buông tay: Hứa Minh Ưu, tôi thành thật xin lỗi vì lời nói vừa rồi. Cậu đừng sợ tôi, đừng tránh né tôi.
Ngữ khí Trình Tư vô cùng nghiêm túc, Hứa Minh Ưu nghe xong chợt thất thần.
Cậu bỗng nhớ tới lúc mình còn rất nhỏ,
Có lần người ta đem tới nhà cậu một chậu cá, bên trong nuôi một con cá vàng đuôi đỏ rất đẹp,
Cậu mê mẩn ngắm nhìn nó mãi.
Mẹ Hứa thấy cậu thích thú, liền cho cậu đem về đặt trên bàn học của mình để nuôi.
Nhưng cậu lại lắc đầu.
Cậu không dám.
Cậu sợ rằng chính mình một ngày nào đó làm bể chậu cá, hoặc không chăm được, để cá vàng chết mất.
Một sinh vật đẹp đẽ như vậy,
Cậu chỉ cần đứng từ xa ngắm nhìn là đủ rồi.
Cho tới bây giờ cậu vẫn luôn là kẻ nhát gan.
Việc dũng cảm nhất trên đời mà cậu từng làm, đại khái chính là giây phút xúc động đem bánh sinh nhật tặng Trình Tư.
Nghĩ tới đây, Hứa Minh Ưu nhịn không được ngẩng đầu —–
Người đang ở trước mắt mình,
Cậu từng theo dõi hắn, phỏng vấn hắn,
Bọn họ từng cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngồi trong công viên tán gẫu đủ chuyện;
Nghe hắn vì mình mà cất giọng, thấy mình vì hắn mà rơi lệ.
Hoá ra trong lúc bất tri bất giác, bọn họ đã gần nhau đến vậy.
Nghĩ kỹ lại, vẫn thấy có điểm thật khó tưởng tượng,
Nhưng sự thật chính là như thế.
Trình Tư giống như chú cá vàng đuôi đỏ kia.
Ngay thời khắc cậu rốt cục không nhịn được mà lén đưa tay chạm vào, lại bị cá vàng phát hiện.
Nhưng mà nó không hề chạy đi, trái lại thân mật bơi đến gần —–
Khiến cậu bất ngờ không kịp chuẩn bị trước.
Như một cơn mưa rào đột ngột, phá tan bờ đê không chút phòng bị của Hứa Minh Ưu.
Chuyện này khiến cậu bất an, không biết đến cùng nên làm gì mới phải.
Bất quá, có một câu nói, như thế nào nhỉ —–
Ký lai chi, tắc an chi. (tạm dịch: Đã đến nơi, vậy cứ an ổn mà ở)
Hứa Minh Ưu mông lung thở dài một hơi, trong lòng thoáng chốc nhẹ nhõm không ngờ.
Trình Tư không hiểu gì, thấy cậu một mực im lặng, liền sốt ruột: Hứa Minh Ưu, cậu —–
Hứa Minh Ưu lắc đầu: Thật ra từ lâu lắm rồi, hồi mới quen ấy, tôi cũng muốn nói với anh điều này.
Trình Tư khẽ giật mình: Cái gì?
Trình Tư, được quen biết anh, thật vui vẻ.
Hứa Minh Ưu khẽ cong khoé miệng, ý cười dạt dào trong ánh mắt nhìn Trình Tư.
15.
Giống như xuân đến tuyết tan,
Trình Tư không rõ vì sao, nhưng hắn cảm thấy quan hệ giữa bản thân cùng Hứa Minh Ưu khi đó bắt đầu ấm áp trở lại.
Sau chuyện này, Trình Tư rút cục cũng được thở phào nhẹ nhõm, vì vậy liền tận lực mời cậu đến studio chơi,
Như muốn bù đắp cho tất cả những lần bị cậu từ chối trước kia vậy.
Hứa Minh Ưu kỳ thực có chút dở khóc dở cười,
Trình Tư làm nghề tự do, có nhiều thời gian rảnh rỗi,
Cậu thì không như vậy, còn rất nhiều việc phải làm,
Đôi khi công tác bề bộn phải chạy qua chạy lại khắp nơi, ngay cả thời gian uống miếng nước cũng chẳng có.
Bất quá dù bận bịu đến vậy, cậu vẫn luôn nhận lời,
Cơ bản chỉ cần không có việc gì làm đều sẽ qua đó.
Vì đến chơi nhiều lần, nhân viên ở studio cũng dần quen mặt cậu luôn,
Hứa Minh Ưu tính tình rất ôn hoà,
Nhưng vì trời sinh không thích nói chuyện, nhân viên ở studio lại sớm đã nghe danh vị “Vua paparazzi” lợi hại này,
Nên mỗi người đều gọi cậu một tiếng “Hứa sư phụ” (*), khiến cậu vô cùng xấu hổ.
Trình Tư lần đầu nghe nhân viên gọi cậu như vậy, thiếu chút nữa chết cười,
Chỉ là hùa theo đùa bỡn gọi một tiếng,
Liền bị Hứa Minh Ưu dùng củ cải trắng đập cho một trận.
Vừa vặn sự có mặt của cậu khiến cho một số nhân viên bắt đầu hứng thú với nhiếp ảnh,
Hứa Minh Ưu thỉnh thoảng có hướng dẫn bọn họ một vài kỹ thuật chụp,
Coi như không phụ hai tiếng “sư phụ” đi.
Mặc dù sư phụ này có hơi nghiệp dư, nhưng mỗi khi giảng bài đều vô cùng nghiêm túc.
Hứa Minh Ưu cầm máy ảnh,
Tựa như binh sĩ mang áo giáp sắt, giơ cao trường mâu,
Toàn thân đầy vẻ lợi hại chói mắt, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng thường ngày,
Trình Tư cũng cảm thấy hơi khó tin.
Lại nói tiếp, bên cạnh hắn có vài người bạn, lúc nào cũng nhốn nháo ầm ĩ,
Duy chỉ có Hứa Minh Ưu không giống bọn họ.
Ngoại trừ cảm giác đặc biệt khiến người an tâm mà cậu mang lại,
Còn có —–
Còn có cái gì, bản thân Trình Tư cũng không biết diễn đạt ra sao,
Đại khái giống như, giữa màn đêm tối đen như mực bỗng nhiên xuất hiện ánh đèn đom đóm chập chờn.
Thứ ánh sáng nhỏ nhoi yếu ớt mà thấu triệt,
Lại khiến hắn không nhịn được muốn đưa tay bắt lấy.
Hứa Minh Ưu: … Chính là như vậy, khi chụp những ảnh như thế này, nhất định phải chú ý đến khoảng cách giữa người và cảnh vật phía sau.
Mấy cô cậu nhân viên loay hoay cầm máy ảnh trong tay, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhân viên Giáp: Hứa sư phụ, thật ra tôi rất tò mò, các anh chọn thời điểm chụp ảnh minh tinh thế nào mà lần nào cũng trùng hợp chụp được nhiều ảnh độc như vậy?
Hứa Minh Ưu có chút mắc cỡ: … Khụ, thật ra trên báo cũng không có nhiều chuyện đúng sự thật, cho dù là ảnh chụp đi chăng nữa; tin tức giải trí đọc một lần coi như xong, cũng không cần phải chính xác.
Nhân viên Ất: Lại nói, lần trước đưa tin cái gì mà một diễn viên uy tín lão làng nhìn lén ngực nữ minh tinh, tôi đã thấy điêu điêu rồi.
Hứa Minh Ưu thoáng ngừng lại: Cái đó là do đánh lừa thị giác. Có một số người khi chụp ảnh sẽ lợi dụng những sai số của thị giác mà chọn góc chụp, sau đó lại chọn lựa tấm nào ‘có vấn đề’ nhất để tung ra, thu hút sự chú ý của công chúng.
Nghe cậu nói thế, các nhân viên đồng thời bị khơi gợi hứng thú: Hoá ra còn có cái gọi là góc độ đánh lừa thị giác ư? Hứa sư phụ, anh biểu diễn cho chúng tôi xem một chút đi.
Hứa Minh Ưu liên tục khoát tay: Thật ra chỉ cần thực nghiệm một chút là các cậu sẽ dễ dàng nhìn ra thôi.
Nhân viên Giáp: Hứa sư phụ, anh đi tìm giám đốc cho chúng tôi thực hành đi, vừa vặn giám đốc không hay biết gì, chúng tôi đứng bên ngoài nhìn, tự tìm vị trí chụp ảnh, xem xem lúc đó ai có tiềm năng làm paparazzi nhất, ha ha.
Lời này vừa thốt ra, những người khác cũng nhao nhao phụ hoạ.
Hứa Minh Ưu bị nháo đến hết cách, đành do dự đi vào phòng làm việc.
Trong phòng, Trình Tư đang ngồi bên đàn piano thử giai điệu,
Hình như không thuận lợi lắm, hắn một mực cau mày.
Hứa Minh Ưu đi được hai bước liền dừng lại:
Xét vị trí hiện giờ của Trình Tư, chỉ cần đứng phía sau cúi người nhìn hắn, sẽ xuất hiện một góc độ đánh lừa, nếu như chọn góc ngắm chính xác, có thể chụp được một tấm ảnh rất ‘có ý tứ’.
Tính toán xong xuôi, Hứa Minh Ưu chậm chạp đi tới.
Trình Tư nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu, trông thấy cậu, liền cười nói: Các cậu chụp xong rồi hả?
Hứa Minh Ưu ngập ngừng gật gật.
Trình Tư thấy cậu có vẻ muốn nói gì rồi lại thôi, có chút kỳ quái: Làm sao vậy? Có chuyện gì à?
Hứa Minh Ưu chỉ vào piano hỏi: Có thể cho tôi chơi thử không?
Trình Tư hơi ngạc nhiên: Cậu biết chơi piano? Nói xong định đứng lên nhường chỗ ngồi cho cậu.
Hứa Minh Ưu cuống quít ngăn lại: Anh cứ ngồi yên đừng nhúc nhích.
Thật ra Hứa Minh Ưu không biết chơi piano,
Kiến thức duy nhất mà cậu có được về piano là, phím trắng ở bên trái hai phím đen là Do, sau đó theo thứ tự đếm tiếp.
Cậu nghĩ kỹ,
Do, Re, Mi.
Dùng tạm ba nốt nhạc này biểu diễn màn đánh lừa thị giác vậy.
Hứa Minh Ưu đưa tay lướt qua bả vai Trình Tư, muốn đặt lên phím,
Vì bị che khuất, cậu không thể không cúi người.
Trình Tư vóc dáng cao lớn, lại đang ngồi thẳng,
Hứa Minh Ưu hơi nghiêng người, bóng lưng cả hai lập tức kề sát vào nhau, nhìn qua cực kỳ thân mật.
Đúng ý rồi, đây là những gì Hứa Minh Ưu muốn biểu diễn, chỉ là —–
Bộ dạng thế này thật giống tiểu lưu manh chiếm tiện nghi con gái nhà lành.
Mỗi khi Hứa Minh Ưu đối mặt với Trình Tư, vẫn luôn dễ dàng bị căng thẳng,
Hiện tại toàn thân cậu cứng ngắc như một khúc gỗ.
Thật vất vả mới khôi phục lại tâm tình, cậu nhấn xuống phím đàn đầu tiên:
Do —–
Tiếng đàn piano thánh thót hồn nhiên,
So với những gì thường nghe thấy trên TV dường như hơi khác, không giòn, cũng không bị gò bó,
Tựa như dòng chảy xuất phát nơi trái tim,
Ôn nhuận mà triền miên.
Re —–
Phòng làm việc tựa hồ vô cùng yên tĩnh.
Hứa Minh Ưu có thể nghe rõ tiếng thở của cả hai.
Không biết có phải do mái tóc Trình Tư chạm vào má cậu hay không,
Hứa Minh Ưu cảm thấy trên người hơi ngứa ngáy.
Cậu khẽ thở ra một hơi, chuẩn bị nhấn phím cuối cùng:
M—–
Hứa Minh Ưu.
Trình Tư đột ngột gọi.
Bàn tay Hứa Minh Ưu không khống chế được mà run lên một cái.
Thanh âm Trình Tư rất nhẹ,
Thế nhưng lọt vào tai cậu lại hệt như tiếng mưa rơi lộp bộp trên lá chuối, thoáng chốc gõ thẳng vào màng nhĩ,
Lòng cậu rung động, có chút đau.
Cậu không nhấn phím, cũng không lên tiếng, chỉ liều mạng nhìn chằm chằm vào cây đàn piano, giống như chỗ đó sắp nở hoa đến nơi.
Trình Tư cười nhẹ một cái, hắn vươn tay đặt trên nốt Mi, sau đó vững vàng nhấn xuống:
Hứa Minh Ưu, tim cậu đập nhanh thật.
Giờ phút này, Hứa Minh Ưu không còn ý thức được điều gì nữa,
Tuy cậu hoàn toàn chỉ là đang làm mẫu chụp ảnh,
Nhưng đối với Trình Tư,
Hắn đang dùng ba nốt nhạc ấy, hát lên cả một bài ca.
(*) Nguyên bản trong truyện tác giả dùng từ “lão sư”, editor mạn phép đổi thành “sư phụ” vì nghe khá dễ thương :))
16.
Hứa Minh Ưu vẫn luôn cảm thấy,
Trình Tư có một loại năng lực, khiến cậu không nhịn được muốn tới gần, rồi lại không nhịn được phải tránh xa.
Ví dụ như hiện tại, cả người cậu chỉ vì một câu nói của hắn, mà như sắp bốc hoả tới nơi.
Mấy chữ tuỳ tuỳ tiện tiện nói ra,
Lại khiến cậu có cảm giác quẫn bách vì bị vạch trần.
Hứa Minh Ưu phiền muộn, có lẽ chính mình nên nói gì đó phản bác —–
Tỷ như tim tôi rất khoẻ, cho nên mới đập nhanh;
Hoặc là anh nghe lầm rồi, đấy là điện thoại rung các kiểu.
Nhưng mà chưa đợi cậu nghĩ kỹ,
Tiếng đàn lại một lần nữa vang lên —–
Trình Tư sau khi nhấn phím Mi, liền chơi một khúc nhạc ngắn.
Ngón tay hắn nhảy múa trên những phím đàn.
Hứa Minh Ưu chăm chú nhìn, cảm giác lòng mình cũng phập phồng theo từng nốt nhạc.
Đây là một nhạc khúc khiến người ta vui vẻ,
Tựa như làn gió xuân tháng Ba mơn man, khẽ vuốt ve những mầm non biếc xanh trên cành đào,
Một giây sau, đoá hoa không hẹn mà lặng lẽ hé nở.
Khúc tuỳ tâm sinh. (*)
(*) Ý nói âm nhạc thuận theo trái tim.
Cậu nghĩ, tâm trạng Trình Tư lúc này hẳn là rất tốt.
Hứa Minh Ưu bỗng chốc chẳng biết nên nói gì.
Cậu không rõ vì sao Trình Tư đột nhiên lại trở nên vui vẻ như vậy,
Nhưng nếu chỉ “gần gũi” một chút có thể khiến tâm tình hắn tốt lên,
Vậy mình cũng bằng lòng không ngần ngại để hắn “gần gũi” đâu.
Nghĩ tới đây, da mặt Hứa Minh Ưu nóng bừng:
Cái loại tâm lý này sao lại giống mấy cô bé nữ sinh chạy theo tiếng gọi của tình yêu thế hả giời.
Đợi đến khi Trình Tư chơi xong khúc nhạc, hắn lên tiếng: Hứa Minh Ưu, lấy hộ tôi giấy bút.
Hứa Minh Ưu hơi ngây người,
Nhưng vẫn rất nhanh móc sổ ghi chép cùng bút trên người ra đưa cho hắn.
Trình Tư bắt lấy, ngay lập tức cúi người bên piano bắt đầu ghi ghi chép chép.
Hứa Minh Ưu tò mò nhìn hắn viết một loạt các ký hiệu.
Không chờ nổi đến khi hắn viết xong, cậu bèn hỏi: Đây là cái gì vậy?
Trình Tư cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: Linh cảm.
Hứa Minh Ưu nghĩ nghĩ: Là bản nhạc mà. Đây là khúc nhạc anh vừa chơi sao?
Trình Tư không trả lời.
Rất lâu sau, Hứa Minh Ưu mới nghe thấy hắn nhỏ giọng nói câu gì đó.
Hứa Minh Ưu cúi đầu: Anh nói gì cơ?
Trình Tư xoay người: Tôi nói là —–
…
Thời gian như đóng băng.
Hứa Minh Ưu chỉ thấy trên môi đột ngột ấm áp, sau đó liền trông thấy gương mặt phóng đại của Trình Tư.
Khoảng cách giữa bọn họ hình như rất gần, bởi Hứa Minh Ưu có thể nhìn rõ biểu cảm ngây dại của hắn.
Ồ, hoá ra Trình Tư cũng có vẻ mặt như thế này nha.
Hả?
Đợi một chút —–
Rầm, cửa studio bật mở, mấy cậu nhân viên theo học chụp ảnh cao hứng bừng bừng chạy tới —–
Hứa sư phụ, anh thật là lợi hại nha!
Đúng vậy đúng vậy, cái góc chụp đánh lừa thị giác vừa rồi, nhìn qua giống như hai người thực sự hôn nhau a!
Hoá ra ảnh chụp mấy vụ tai tiếng của minh tinh là như vậy mà ra !
Không phải giám đốc và Hứa lão sư cố ý thông đồng cho chúng ta chụp ảnh đấy chứ!
Hứa lão sư, cảnh vừa rồi thật quá mức luôn, anh mau nhìn nè!
Hứa Minh Ưu dường như cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, cậu vừa lúng túng, vừa mờ mịt.
Mãi cho đến khi cậu nhìn thấy ảnh chụp trong máy của các nhân viên,
Cũng không phải chụp cảnh kề nhau đối mặt như cậu dự tính, mà là một chùm ảnh hôn nhau —–
Đúng vậy, hôn nhau —–
Cậu và Trình Tư, môi của hai người chạm vào nhau.
Hứa Minh Ưu trừng lớn mắt.
Xung quanh mọi người nhao nhao,
Mấy cậu nhân viên đang đắm chìm trong niềm hân hoan “chụp được ảnh đánh lừa thị giác lợi hại như paparazzi”, liên tục khua môi múa mép bàn tán loạn xạ.
Trong đầu Hứa Minh Ưu chỉ còn sót lại đúng một suy nghĩ:
Tim đập thật sự quá nhanh, thậm chí còn nghe rõ tiếng bang bang trong lồng ngực.
Cậu sững sờ, ngơ ngẩn đứng đó, thanh âm Trình Tư phảng phất vang vọng bên tai: Hứa Minh Ưu, tôi —–
Hứa Minh Ưu như bị đâm một nhát, vội giật mình lấy lại tinh thần,
“Soạt” một cái giật lấy quyển sổ trong tay hắn, nói liến thoắng: Ách, đột nhiên nhớ ra còn một buổi phỏng vấn, tôi đi trước nhé.
Nói xong liền không quay đầu lại.
Chạy trối chết.
Hứa Minh Ưu không hiểu vì sao mình lại bối rối đến vậy,
Mà sự thật là cậu khẩn trương đến mức muốn khóc,
Rõ ràng chỉ là ngoài ý muốn,
Rõ ràng chẳng có gì cả, không phải sao?
17.
Hệt như dự đoán của Trình Tư,
Từ sau khi chạy mất ngày hôm đó, Hứa Minh Ưu không liên lạc với hắn.
Nụ hôn ngày ấy, tuy chỉ là ngoài ý muốn,
Nhưng Hứa Minh Ưu vốn là người dễ khẩn trương mắc cỡ,
Cho nên phản ứng của cậu như vậy, cũng rất bình thường.
Mà so với phản ứng của Hứa Minh Ưu,
Trình Tư lại càng để ý suy nghĩ trong lòng mình hơn.
Trình Tư trước giờ vẫn luôn yêu mến Hứa Minh Ưu,
Chỉ đơn thuần là sự yêu mến đối với bằng hữu,
Nhưng bây giờ,
Loại yêu mến này hình như có mùi ám muội.
Một sự thay đổi rất nhỏ như vậy, rút cục đã nảy nở từ bao giờ?
Trình Tư hút thuốc, chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Minh Ưu,
Cậu đội mũ lưỡi trai, gắng sức cúi đầu để người khác không nhìn rõ mặt, trên tay xách túi nylon, nói là giao hàng tận nơi.
Lúc ấy hắn chỉ thấy rất buồn cười: diễn xuất vụng về quá.
Thế sự vốn luôn kỳ diệu như vậy.
Lúc ấy hắn tuyệt đối không nghĩ đến một ngày, bản thân lại chính bởi người trước mặt mình đây mà lâm vào một loại tình cảm vi diệu.
Thậm chí hắn còn giống một tên đăng đồ tử nữa chứ. (*)
(*) ~ dê già *ôi mình không nỡ gán cho anh mỹ từ này nên đành phải chú thích ToT*
Trong lòng cứ liên tục hồi tưởng đến khuôn mặt đỏ bừng tụ huyết của cậu khi phát hiện ra nụ hôn ngoài ý muốn kia.
Hứa Minh Ưu, Hứa Minh Ưu.
Đáy lòng Trình Tư lặng lẽ gọi tên con người ấy,
Chậm chạp phả một hơi khói vào không trung,
Ngay lúc Trình Tư đang tính xem làm thế nào tìm về Hứa phóng viên vừa chạy mất,
Hứa Minh Ưu lại chủ động đến chơi.
Trình Tư vô cùng bất ngờ,
Hắn vốn tưởng rằng, với cá tính của cậu, tối thiểu phải đợi thêm một thời gian nữa mới dám gặp lại hắn.
Nhưng người ấy, đang đứng trước mặt hắn đây,
Tuy vẫn né tránh ánh mắt của hắn,
Nhưng quả thực là tới mời hắn đi ăn.
Hứa Minh Ưu có vẻ mất tự nhiên: Ừm, tôi không thấy sổ ghi chép đâu cả, đành tới đây tìm xem.
Người này thậm chí còn không biết nói dối, rút cục làm phóng viên kiểu gì?
Trình Tư gật gật đầu: … Ừ, tìm thấy chưa?
Hứa Minh Ưu: Chưa, không thấy.
Trình Tư: Ừm.
Hứa Minh Ưu húng hắng ho nhẹ: Bây giờ cũng không còn sớm, anh dùng bữa chưa?
Trình Tư sờ cái bụng vừa nhét căng một bát mì ăn liền: Chưa, đói bụng cả ngày rồi.
Hứa Minh Ưu cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm: Vậy chúng ta đi ăn đi.
Trình Tư không nhịn được, khoé miệng khẽ nhếch lên.
Nói chung, không khí bữa ăn cũng không tệ lắm,
Hai người vẫn như ngày thường cùng tâm sự.
Trình Tư nhìn ra được.
Hứa Minh Ưu mặc dù có chút mất tự nhiên,
Nhưng cậu vẫn luôn cố gắng đè ép sự khẩn trương mỗi khi đối mặt với hắn.
Cho nên Trình Tư cũng cố mà kìm chế.
Kìm chế bản thân không trêu chọc cậu, kẻo lại doạ người ta chạy mất.
Cơm nước xong xuôi, hai người trở lại studio.
Trình Tư đưa cho Hứa Minh Ưu một tấm vé, là vé tham dự buổi hoà nhạc của Lâm Sanh.
Hứa Minh Ưu nhìn nhìn, hình như là vé VIP.
Trình Tư: Tôi là khách mời của chương trình, cậu đến xem nhé.
Hứa Minh Ưu gật gật đầu: Cậu ấy rất nổi tiếng. Tôi nhất định sẽ đi.
Một câu nói hai tầng nghĩa, ý bảo tạp chí kiểu gì cũng cử người đi chụp ảnh và phỏng vấn ấy mà.
Trình Tư nghe xong lại thở dài: Đúng là lúc nào cũng dính vào hào quang của cậu ta. Nếu cậu muốn, lần sau tôi gọi cậu ta đến cho cậu viết bài luôn.
Hứa Minh Ưu sửng sốt một chút, đoạn trầm mặc lắc đầu.
18.
Note: Trong chương này có nhắc đến ca khúc “The Rose”, mình nghĩ đây là ca khúc mà tác giả muốn nói :”> Các bạn hãy nghe thử nhé, có vẻ như Bình Quả Thụ yêu thích các ca khúc cổ điển, sâu lắng (hợp gu mình hehe).
Chớp mắt đã đến buổi hoà nhạc của Lâm Sanh.
Chương trình này được tổ chức trước để quảng bá album mới, nên quy mô tương đối nhỏ.
Nhưng cho dù quy mô nhỏ đi chăng nữa, đẳng cấp vẫn rất khủng.
Chưa nói đến dàn nhạc đệm được mời đến chính là dàn nhạc hoành tráng nhất toàn quốc,
Lâm Sanh cũng vì buổi hoà nhạc này mà bỏ ra rất nhiều công sức tập luyện, vô cùng tâm huyết.
Theo lời cậu ta, nói đây là buổi hoà nhạc, không bằng gọi là chương trình tri ân —–
Cảm ơn những người bạn luôn ủng hộ giúp đỡ cậu ta, người thân, còn có fan hâm mộ, cậu ta muốn hát tặng tất cả bọn họ.
Hứa Minh Ưu cầm tấm vé Trình Tư cho cậu, sớm đã ngồi vào vị trí của mình.
Không hổ là vé của khách mời, vị trí đối diện với sân khấu trên khán đài tầng hai, tầm nhìn cực kỳ tốt.
Nghe nói vé VIP rất ít, cũng không được bán, mà do Lâm Sanh tự sắp xếp.
Nếu không phải người cực kỳ thân cận, có lẽ ngay cả cuống vé cũng không được đụng vào,
Huống hồ đây còn là vị trí tốt nhất.
Hứa Minh Ưu cúi đầu loay hoay khởi động máy ảnh.
Trong lòng chợt dấy lên một cảm xúc phức tạp: Quan hệ của Trình Tư với Lâm Sanh, quả nhiên không tầm thường.
Buổi biểu diễn rất nhanh bắt đầu.
Mỗi tiết mục của Lâm Sanh đều rất đặc sắc, biển người phía dưới cũng không ngừng hâm nóng bầu không khí nhiệt liệt.
Nhưng đáy lòng Hứa Minh Ưu cứ ngọ nguậy không yên, mặc dù ngoài mặt theo thông lệ vẫn tiến hành chụp ảnh.
Lúc này buổi hoà nhạc đã diễn ra một nửa,
Đèn trên sân khấu đều tắt, chỉ chiếu rọi một mình Lâm Sanh đang hát ca khúc đã giúp cậu thành danh,
Khán giả đung đưa lightstick, tự phát mà hát theo.
Chỉ là khi ca khúc đến đoạn cao trào, cậu đột nhiên ngừng hát.
Không khí nhất thời bị đè xuống, chợt yên tĩnh dị thường.
Tim Hứa Minh Ưu bỗng nảy lên.
Đinh, đinh, đinh
Không biết từ đâu bỗng truyền tới ba nốt nhạc piano thanh thuý,
Ngay sau đó ngọn đèn vụt sáng —–
Rạng ngời trên sân khấu, Trình Tư mặc âu phục đen, đứng trước cây đàn dương cầm.
Dưới đài tiếng hoan hô dậy sóng, hắn mỉm cười đặt ngón trỏ lên môi, “suỵt” khẽ một tiếng.
Đợi đến khi mọi người yên tĩnh, hắn cúi người chào khán giả, đoạn quay lưng ngồi xuống.
Tay hắn đặt nhẹ lên phím đàn, nhìn Lâm Sanh;
Lâm Sanh nắm chặt micro trong tay, nhìn lại hắn —–
Cùng một lúc,
Tiếng đàn và tiếng hát, vang vọng khắp hội trường.
Khán giả gào thét cuồng nhiệt,
Tình cảm sục sôi dâng trào như muốn thổi bay nóc nhà.
Hơi thở Hứa Minh Ưu run lên nhè nhẹ,
Cậu dường như đột ngột mất hết năng lực suy nghĩ, trong đầu chỉ còn duy nhất tiếng hoan hô lặp đi lặp lại —–
Trình Tư! Trình Tư! Trình Tư!
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn Trình Tư trên sân khấu,
Hắn không hát,
Mà hắn ngồi đó, chơi đàn,
Nhưng chỉ vậy thôi, cũng đủ khiến hai mắt cậu chói loà không tài nào mở ra được.
Đây là Trình Tư.
Người mà cậu vốn dĩ luôn cho rằng bình thản đến không thể bình thản hơn,
Có lẽ vừa vặn trong một nháy mắt, cậu sâu sắc cảm nhận được,
Tim mình vì hắn mà đập liên hồi.
Trên sân khấu, một bài hát kết thúc, hai người lại cùng nhau biểu diễn thêm bài nữa,
Vẫn như cũ, Trình Tư đệm đàn, Lâm Sanh cất tiếng hát.
Tiếng thét chói tai của fan hâm mộ liên tiếp chấn động màng nhĩ của Hứa Minh Ưu,
Cậu mím chặt môi, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi sân khấu —–
Trình Tư và Lâm Sanh, bọn họ phối hợp không chê vào đâu được,
Đó là một sự ăn ý vô cùng tự nhiên, dường như thế gian chỉ còn lại hai người họ.
Một tiết mục kinh điển biết nhường nào.
Cậu đáng ra phải giơ máy ảnh, chớp lấy những khoảnh khắc xinh đẹp này ngay lập tức.
Thế nhưng cậu đang sợ hãi, cậu không dám nhìn.
Cậu đố kị tới phát điên.
Chút tâm tư hèn mọn yếu đuối không sao nói nên lời của cậu như bị ngọn đèn sáng ngời kia chiếu rọi, không còn chỗ nào che giấu được.
Chúng quay cuồng trong lòng cậu,
Gặm cắn cậu,
Giày vò cậu.
Cậu chưa bao giờ ý thực được sức nặng của Trình Tư trong lòng mình,
Cho tới khi trông thấy một người rạng rỡ như vậy đứng bên cạnh hắn.
Bọn họ nhìn qua thực sự rất —–
Rất đẹp.
Hứa Minh Ưu chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, rồi lại mở mắt ra.
Cậu cảm thấy bản thân có điểm nực cười.
Cạch, cửa khu VIP mở ra.
Hứa Minh Ưu quay đầu.
Trình Tư dựa lưng trên cửa ra vào, thở hổn hển nhìn cậu cười: Có nghe thấy tôi chào cậu không?
Hứa Minh Ưu ngơ ngác nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, dường như người trước mặt bỗng nhiên trở nên thật xa lạ.
Trình Tư thu lại nụ cười, đi đến trước mặt cậu, lộ ra vẻ thất vọng: Sao cậu chóng quên thế? Ba phím đàn tôi nhấn đầu tiên chính là Do, Re, Mi mà.
Hứa Minh Ưu lắc đầu.
Sau đó cậu lại gật gật đầu: Trình Tư, anh, anh và Lâm Sanh rất tuyệt.
Trình Tư lần nữa khôi phục dáng vẻ tươi cười: Cảm ơn.
Dưới đài, Lâm Sanh sau khi nghỉ ngơi một chút liền quay lại sân khấu.
Chiếu theo thứ tự các bài hát trước đó, ca khúc tiếp theo hẳn sẽ thuộc album mới, ra mắt người hâm mộ trước.
Lâm Sanh: Ca khúc tiếp theo, dành tặng cho một người. Tôi gia nhập ngành giải trí, kỳ thực cũng là vì người ấy.
Các fan hâm mộ hét rần trời.
Lâm Sanh: Người này, bình thường rất thông minh, nhưng tôi lại thấy người đó thật là ngốc. Hôm nay người đó khẳng định không đoán được tôi sẽ tặng bài hát này cho mình đâu.
Dưới khán đài rộ lên tiếng cười, có một vài người hô lớn tên “Trình Tư”.
Hứa Minh Ưu lén quay đầu nhìn Trình Tư, đối phương diện vô biểu tình.
Lâm Sanh: Năm nay tôi 28 tuổi, để hôm nay có thể hát được ca khúc này, đã mất —–
Lâm Sanh ngừng một chút, lại nói tiếp: —– Mất tám năm trời. Thì ra, đã lâu như vậy.
Khán giả bỗng chốc im lặng.
Ngọn đèn một lần nữa tối dần.
Lâm Sanh bắt đầu cất tiếng hát.
Là một ca khúc tiếng Anh kinh điển, “The Rose”.
Giọng cậu ta hơi run lên,
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hứa Minh Ưu cảm thấy Lâm Sanh dường như đang nghẹn ngào.
Tám năm,
Nghe sao mà xa xăm đằng đẵng.
Hứa Minh Ưu nghĩ bản thân vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng nổi cảm giác dùng trọn tám năm để hát một ca khúc sẽ ra sao.
Cậu bắt đầu hối hận vì đã đến buổi hoà nhạc này.
Cậu muốn về.
Nhưng Trình Tư túm cậu lại.
Nhìn hắn có vẻ phiền não, bất đắc dĩ nói: Cậu đang nghĩ gì vậy, Hứa Minh Ưu? Người cậu ta nói không phải là tôi.
Hắn ngừng một chút, đoạn nói tiếp: Hứa Minh Ưu, cậu nghe xem, một ca khúc rất êm tai.
Hứa Minh Ưu nhìn về phía Lâm Sanh trên sân khấu:
Ngọn đèn giao hoà tranh sáng tranh tối trên gương mặt cậu ta,
Trong thế giới rạng ngời ấy,
Cậu để lộ một cảm giác hiền hoà bình an vô cùng.
Tiếng lòng bất an dậy sóng của Hứa Minh Ưu rút cục bình tĩnh lại một chút.
Cậu không tài nào lý giải được, là tiếng hát của Lâm Sanh, hay là lời giải thích của Trình Tư, đã khiến cậu nhẹ lòng đến vậy.
Điều duy nhất cậu có thể làm chỉ là nhẹ thốt ra một câu: Ừ, một ca khúc rất êm tai.
Khi Trình Tư đưa tay nắm lấy bàn tay cậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét