“Vù… vù. . . . . . Hô. . . . . .”
Ngọc Đằng Long cảm thấy lồng ngực giống như bị thiếu không khí trầm trọng nên phải dùng sức hô hấp, Cảnh Băng Tuyền vẫn còn đang nằm sấp trên người hắn, lập tức trở mình sang một bên, sợ đè nặng hắn.
Vừa lật sang bên cạnh, Cảnh Băng Tuyền liền đưa hắn ôm vào trong lòng ngực, ở trên mặt hắn in lại vô số dấu hôn.
Ngọc Đằng Long dù có đơn thuần ngu ngốc như thế nào, cũng hiểu được hai nam nhân cả người trần như nhộng làm cái loại sự vừa rồi, hiện tại lại cùng nằm ở trên giường, là một chuyện quái dị đến cỡ nào.
“Ngươi. . . . . . Ngươi vừa rồi đối với ta làm cái gì?”
Ngọc Đằng Long nhìn thấy giữa hai chân mình vẫn còn thấp dính, bỗng nhiên hai mắt đẫm đầy lệ.
Không nghĩ cũng biết, vừa rồi Cảnh Băng Tuyền nói làm như vậy có thể giải rượu, chỉ sợ hắn sớm đã dùng phương thức này thực hiện qua vô số lần.
Chính mình cứ như vậy bị Cảnh Băng Tuyền chiếm mất.
Hắn đem mình trở thành cái loại cô nương tùy tiện, giở trò, sau đó liền. . . . . .
Liền làm cái loại sự này!
“Đằng Long, vừa rồi thật thoải mái đúng không? Ngươi rất thích đúng không?”
Lời nói của Cảnh Băng Tuyền làm cho Ngọc Đằng Long xấu hổ đến hai gò má đỏ bừng, vừa rồi hắn đích xác từ đầu tới đuôi cũng chưa cự tuyệt, không nghĩ cũng biết quả thật là cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà hắn từ trước đến nay đều ngu ngốc hơn so với Cảnh Băng Tuyền, cho nên Cảnh Băng Tuyền cũng luôn lấy việc trêu đùa hắn làm vui, lần này chỉ sợ lại là một trò đùa quái ác khác của Cảnh Băng Tuyền mà thôi.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, mau đi ra!”
Nghĩ đến hết thảy những việc vừa rồi chỉ là do Cảnh Băng Tuyền ác ý vui đùa, làm cho Ngọc Đằng Long đang muốn khóc, tâm tình bỗng nhiên trở nên thập phần mãnh liệt, Cảnh Băng Tuyền cũng không phải thật sự thích hắn, chỉ là. . . . . . Chỉ là vui đùa giúp hắn giải rượu, giờ thì hắn đã tỉnh rượu rồi nhưng tim lại đau quá.
Từ nhỏ đến lớn, ta thường nghe thấy người bên ngoài nói, đó là Cảnh Băng Tuyền này tuấn tú toàn tài, vì cái gì lại chịu kết giao với loại người diện mạo xấu xí như quỷ vương như ta làm bằng hữu?
Tuy rằng hai người đều là đại thiếu gia, nhưng mà ta thật ngốc nghếch so với Cảnh Băng Tuyền, chuyện gì cũng thua kém Cảnh Băng Tuyền mấy bậc.
Điều tối trọng yếu hơn chính là, Cảnh Băng Tuyền vẫn xem ta như một nô bộc tha hồ sai bảo.
Mỗi lần muốn cùng Cảnh Băng Tuyền tuyệt giao, ngày hôm sau lại biến thành hai người hoà hảo cùng một chỗ.
Rõ ràng là ác duyên, nhưng trong lòng Ngọc Đằng Long cũng hiểu được, kỳ thật có thể cùng Cảnh Băng Tuyền kết giao bằng hữu, chính mình có bao nhiêu may mắn.
“Làm sao vậy? Đằng Long?”
Cảnh Băng Tuyền hỏi, lại làm cho tâm tình Ngọc Đằng Long tệ hơn, được thể, cơn tức giận trong lòng bùng nổ, lập tức lên án: “Ai. . . . . . Ai chuẩn ngươi bính ta?”
Cảnh Băng Tuyền bị hắn chỉ trích, sắc mặt trầm hạ.
“Nếu ngươi không tình nguyện thì làm sao người khác có thể bính ngươi?”
Lời của Cảnh Băng Tuyền quả thật khó nghe, Ngọc Đằng Long càng thêm nóng giận.”Đúng, dù ta có tình nguyện để người khác bính ta, cũng không muốn ngươi bính ta, cả đời này ta ghét nhất chính là. . . . . . bị ngươi bính.”
Cảnh Băng Tuyền sắc mặt cứng đờ.
Trong nháy mắt, hắn giống như muốn mở miệng nhưng lại không nói ra được cái gì, đã thấy Ngọc Đằng Long hai mắt hàm đầy lệ, giống như ngay sau đó sẽ gào khóc lên, bởi vậy câu nói kế tiếp cũng không sao thốt ra cửa miệng.
Ngọc Đằng Long từ trước đến nay rất cứng rắn, cũng rất có anh khí, rất ít khi khóc sướt mướt trước mặt người khác, ta chưa bao giờ gặp qua sắc mặt sắp lên tiếng khóc lớn của hắn như thế này, không khỏi lồng ngực ta một trận co rút đau đớn.
Chính mình thương hắn, yêu hắn còn không hết, như thế nào lại có thể làm cho hắn lộ ra loại biểu hiện bi thống đến vậy, huống chi còn là ở lần ân ái đầu tiên của hai người?
“Đằng Long, thật xin lỗi, bởi vì ngươi thật sự rất đáng yêu, cho nên ta mới chịu không nổi. . . . . .”
“Đáng yêu”, hai chữ này làm cho nước mắt Ngọc Đằng Long không tự giác trào ra.
Có người nói hắn bộ dạng dọa người, khủng bố, giống lưu manh, dễ nghe một chút thì, nói hắn bộ dạng có anh khí, uy vũ, thật khí phái.
“Đáng yêu”, hai chữ này vừa nghe đã biết là lời nói dối.
Ngọc Đằng Long lại thấy trong ngực cực kỳ khó chịu, cho rằng Cảnh Băng Tuyền nhất định trước kia thường cùng người khác làm loại sự tình này, sau đó sẽ khen người đó đáng yêu.
Nhưng mà hai chữ này dùng để khen mình thì quả thực là chẳng ra cái gì cả, có thể thấy được Cảnh Băng Tuyền căn bản là đang rất hưng trí, cho nên hai người vừa rồi mới có thể xảy ra loại quan hệ này.
“Tránh ra, ta phải tuyệt giao với ngươi, đời này không bao giờ muốn để ý tới ngươi nữa!”
“Đằng Long. . . . . .”
“Không được gọi tên ta, ngươi là tay ăn chơi phong lưu, phóng đãng, ta chán ghét ngươi. . . . . . Chán ghét. . . . . . Chán ghét. . . . . .” Cư nhiên lại đối xử với ta như những người khác, dùng câu hay khen ngợi người khác đem nói với ta, Cảnh Băng Tuyền ngươi thật đáng giận.
Cơn tức trong lòng Cảnh Băng Tuyền chậm rãi bùng lên. Ta luôn luôn thương yêu hắn, vậy mà Ngọc Đằng Long lại có thể nói chán ghét ta, còn muốn đoạn tuyệt không gặp lại.
Cảnh Băng Tuyền đâu phải là người không có lòng tự trọng, cho nên lập tức liền nổi giận. So với Ngọc Đằng Long, ta còn có lòng tự tôn hơn, Ngọc Đằng Long như thế nào có thể khi dễ ta.
“Ta là tay ăn chơi phong lưu phóng đãng, vậy ngươi là cái gì? Là ngươi chính mình giơ mông cho ta bính, cũng chính ngươi nói đừng có ngừng, hiện tại đã xong rồi, lại làm ra vẻ mặt đàng hoàng như con gái bị thất trinh. . . . . . Hết thảy đều là do ngươi muốn, lần sau nếu ngươi còn muốn nữa, ta cũng không rảnh mà phụng bồi.”
Ngọc Đằng Long xấu hổ muốn chết, nhịn không được khóc lên.
Cư nhiên lại bị Cảnh Băng Tuyền đối với hắn nói ra những lời khó nghe như vậy, còn đem trò hề của chính mình nói huỵch toẹt ra, thậm chí còn nói sẽ không bao giờ phụng bồi hắn nữa.
Thì ra Cảnh Băng Tuyền trong lúc nhất thời hưng phấn mới tìm ta ngoạn nhạc, vui đùa ác ý với ta, đương nhiên cũng sẽ không có lần tiếp theo.
Không nghĩ cũng biết, ai mà không cần mỹ nữ như hoa như ngọc bên cạnh, làm sao có thể ở cùng với loại người vừa xấu, bộ dạng hung ác lại là một nam nhân như ta?
Nhưng những câu của Cảnh Băng Tuyền quả thật làm bị thương lòng tự trọng của ta, cũng làm cho đáy lòng còn sót lại một tia hy vọng cuối cùng hết thảy đều tan biến.
Nói thực ra, từ lúc còn nhỏ vừa nhìn thấy Cảnh Băng Tuyền, ta liền đối với hắn nhất kiến chung tình.
Tuy rằng ta luôn cãi nhau rồi nói phải cùng Cảnh Băng Tuyền tuyệt giao, nhưng vừa nói tuyệt giao ngày hôm trước, ngày hôm sau liền chờ mong Cảnh Băng Tuyền sẽ chạy đến tìm ta nối lại tình xưa.
Vì muốn thử xem chính mình có phải là người đối với Cảnh Băng Tuyền rất trọng yếu hay không, nên ta luôn muốn gây sự rồi nói tuyệt giao, sau đó lại kỳ vọng Cảnh Băng Tuyền chạy đuổi theo phía sau, hai người lại có thể vui vẻ cùng một chỗ.
Không thể tưởng được sau khi hai người đã xảy ra loại sự tình này, Cảnh Băng Tuyền lại có thể thốt ra những lời khó nghe như vậy đối với ta.
Ngọc Đằng Long bi thương khóc rống lên.
Nhìn lại chính mình cả người trần trụi nằm ở trên giường, giữa hai chân còn lưu lại dấu vết ẩm ướt của Cảnh Băng Tuyền, hắn khuất nhục cầm lấy khăn mặt, tùy tiện chà lau, sau đó vội vàng mặc quần áo vào.
Cảnh Băng Tuyền cũng chuyển qua thân mình.
Nguyên bản là định sau khi ân ái xong sẽ đối Ngọc Đằng Long thổ lộ tình yêu thầm kín từ bao nhiêu năm nay, nhưng mà hành vi của Ngọc Đằng Long lại làm cho hắn cương mặt, hắn chậm rãi mặc y phục vào, không nói được lời nào.
Ta tự nhận là mình thông minh, có năng lực lại tuấn tú đa tài, hơn nữa trong nhà giàu có, những người muốn kết giao với ta phần lớn là vì muốn cầu cạnh ta, chung quanh đều có người nịnh hót ta, cho nên từ trước đến nay ta luôn tự cao tự đại.
Nếu không phải từ nhỏ có thói quen đối Ngọc Đằng Long cẩn thận từng hành động, trưng bộ mặt tươi cười giả tạo, thì tính tình thiếu gia của ta so với Ngọc Đằng Long còn lớn hơn vài lần.
Hiện tại Ngọc Đằng Long lại còn trở tính trở nết, làm cho tim ta như đông lạnh lại. Tính tình thiếu gia trong ta đã trổi dậy thì sẽ không thể vãn hồi, mặc xong quần áo, ta không nghĩ sẽ để ý tới hắn.
“Ta đi đây, tuyệt giao thì tuyệt giao, không gặp nhau nữa.”
Ngọc Đằng Long nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Tuyệt giao từ trước đến nay đều là do hắn nói, không thể tưởng được hôm nay lại là Cảnh Băng Tuyền đối với hắn chủ động nói ra, sau đó Cảnh Băng Tuyền mở cửa phòng đi ra ngoài, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như chuyện vừa rồi căn bản là chưa từng xảy ra.
Ngọc Đằng Long ghé vào đầu giường khóc lớn lên.
Cảnh Băng Tuyền vừa rồi cùng hắn làm loại sự kia, giờ lại lập tức tuyệt giao với hắn, bước đi không hề ngoái đầu nhìn lại, rồi lại nghĩ đến việc sau này không thể nhìn thấy Cảnh Băng Tuyền nữa, làm cho tâm can Ngọc Đằng Long đều tan nát.
Ham thích hưởng thụ thứ mới mẻ, lại chạy nhanh rời đi, đa số mọi nam nhân đều là như thế vui đùa, người kia ở trong lòng nam nhân cũng không chiếm vị trí gì, giống như là tùy ý nếm qua một loại thức ăn tươi ngon nào đó, loại thưởng thức như thế này Ngọc Đằng Long vẫn biết được.
Ngọc Đằng Long lần này khóc thật sự thương tâm, cứ nghĩ đến quan hệ giữa hắn và Cảnh Băng Tuyền nếu đúng thật là như vậy, đơn giản một câu là có thể chặt đứt, làm cho nước mắt hắn rốt cuộc đình không được.
Ngọc Đằng Long bi thương khóc một ngày, không biết tìm ai thổ lộ.
Loại sự tình này căn bản là không có khả năng tâm sự với phụ mẫu được.
Hắn chợt nhớ tới người có thể được xem như tri âm tri kỷ, Thủy Trừng cô nương. Thủy Trừng cô nương tâm tính thiện lương, thấu tình đạt lý, nhất định có thể hiểu cho nỗi bi thương thống khổ của hắn.
Hắn đi vào nơi ở của Thủy Trừng cô nương, ngọn đèn dầu u ám, hắn đẩy ra cửa, bên trong tú bà vừa nhìn thấy hắn, không giống như thưòng ngày khi gặp trưng ra khuôn mặt tươi cười, còn nhăn mày nhíu mặt đầy khó chịu.
“Tới chỗ này để làm chi?”
“Ta muốn gặp Thủy Trừng cô nương. . . . . .”
“Sách, không có Thủy Trừng cô nương nào hết.”
Ngọc Đằng Long nội tâm hoảng hốt, nhớ tới thân thế Thủy Trừng cô nương lận đận, không phải là thật sự bị bán đi rồi chứ?
“Ngươi bán nàng rồi sao? Ta có tiền có thể chuộc nàng, ta muốn nhận nàng làm muội muội. . . . . .”
Tú bà vẻ mặt nhìn hắn như một kẻ điên.
“Làm muội muội? Ngọc thiếu gia, ta không biết ngươi cùng Cảnh thiếu gia đang chơi trò gì , tóm lại đã thu ngân lượng của người ta, ta liền cùng các ngươi diễn trò. Nhưng mà vừa rồi Cảnh thiếu gia đến đây thanh toán hết thảy ngân lượng, còn nói với ta nếu thấy ngươi đến thì đuổi ngươi trở về. Các ngươi không chơi nữa, ngươi còn đến đây làm gì?”
Ngọc Đằng Long nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.
“Ý của ngươi là Cảnh Băng Tuyền đã chuộc nàng rồi sao?”
Hắn dây dưa không ngớt, làm cho tú bà bực mình, nàng một tay chống nạnh liền mắng.
“Nàng cái rắm gì, căn bản là không có người nào tên là Thủy Trừng cô nương hết, là Cảnh thiếu gia nói muốn chơi một trò chơi, rồi tìm ngươi tới, chính mình hoá trang thành nữ nhân, đó là Thủy Trừng cô nương. Hắn muốn thử một chút xem ngươi có nhận ra hắn hay không. Tuy rằng ta không hiểu bọn thiếu gia các ngươi suy nghĩ cái gì, bất quá chỉ cần có ngân lượng, cái gì cũng có thể thương lượng, nhưng mà hiện tại không có ngân lượng nữa, cái gì cũng không bàn tới.”
Ngọc Đằng Long há to miệng, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy trời đất như quay cuồng.
“Ngươi đi đi. Buổi tối ta còn phải buôn bán nữa.”
Tú bà mạnh mẽ đem cửa đóng lại, Ngọc Đằng Long si ngốc ngơ ngác đứng ở cửa, thật không ngờ Cảnh Băng Tuyền lại có thể bày ra một trò đùa hạ lưu đến như vậy.
Cảnh Băng Tuyền cùng lúc hoá thân thành Thủy Trừng cô nương thân thế đáng thương, đánh vào lòng hay thương người của hắn, sau đó lấy thân phận thật của chính mình, nói muốn dạy hắn hôn môi.
Hắn bị lừa biến thành trò hề, lại bị Cảnh Băng Tuyền ác liệt vui đùa, trong lòng vô cùng uất ức, làm cho hai chân hắn cơ hồ mềm nhũn ra, đứng không nổi, vì thế ngồi xổm xuống đất, nước mắt tuôn ra không sao dừng lại được.
Ta ở trong lòng Cảnh Băng Tuyền, vĩnh viễn chỉ là một thứ để hắn tiêu khiển mà thôi.
Ngọc Đằng Long sau khi về nhà liền lâm bệnh nặng.
Cảnh Băng Tuyền cũng bởi vì dỗi, suốt một tháng cũng chưa đến xem hắn.
Mà Ngọc Đằng Long lần này bị bệnh cũng không nhẹ, sau một tháng nằm liệt trên giường, mới có thể thoáng nói chuyện.
Suốt một tháng này, Ngọc gia thắp hương bái Phật. Bát quái phong thuỷ tất cả đều thử qua, Ngọc Đằng Long cứ bệnh không dậy nổi, khuôn mặt nguyên bản hung hãn, cũng bởi vì bệnh nặng mà gầy yếu vô thần.
“Cha, nương, thật xin lỗi. . . . . .”
Bởi vì đau bệnh, cho dù muốn nói, Ngọc Đằng Long cũng chỉ có thể phát ra thanh âm khàn khàn khó nghe, sau đó lập tức ngừng lại.
Phu phụ Ngọc lão gia nước mắt lưng tròng, rõ ràng biết người mà hắn chờ chính là Cảnh Băng Tuyền, nhưng mà Cảnh Băng Tuyền giống như đã hạ quyết tâm có chết cũng không đến Ngọc gia.
Mặc cho bọn họ ngàn cầu vạn khẩn, Cảnh Băng Tuyền vẫn mặt lạnh như tiền, chỉ không tuyệt tình đối với bọn họ nói câu “Ngọc Đằng Long chết sống liên quan gì đến ta?” mà thôi.
“Băng tuyền bị cha mẹ hắn phái ra bên ngoài lo công việc, đi cũng đã lâu, cho nên không ở nhà, bằng không hắn hay tin ngươi bệnh nặng như vậy, đã sớm lại đây nhìn ngươi rồi.”
Ngọc phu nhân nói dối, nhưng bởi vì vẻ mặt nàng tỏ ra rất bối rối, nên Ngọc Đằng Long lập tức biết ngay, nhưng hắn không nói ra, để tránh lẫn nhau đều khó chịu.
“Ân.”
Ngọc Đằng Long không nói thêm nữa.
Ta bệnh đến độ sắp chết, Cảnh Băng Tuyền một chút cũng chẳng bận tâm, điều này cho thấy trong lòng Cảnh Băng Tuyền căn bản là không có ta, làm cho trong lòng ta trống rỗng.
Nhưng mà phảng phất sâu trong nội tâm của ta cũng đã biết trước sự thật này, tuy rằng lòng có điểm đau, nhưng mà ta chưa từng nghĩ đến lại tan nát cõi lòng như vậy.
Ta đích xác vạn dạng đều khó có thể xứng đôi với Cảnh Băng Tuyền. Cho dù chúng ta có là một nam một nữ, đại khái cũng không có biện pháp kết thành thân gia, Cảnh Băng Tuyền sẽ không coi trọng ta.
“Ta. . . . . . Ta muốn xuất gia.”
Hắn hiện tại đích xác mất hết can đảm, vì thế nổi lên loại ý niệm này trong đầu.
Ngọc phu nhân kêu lên thảm thiết: “Ngươi nói cái gì?”
Hắn nhấn giọng nói lại một lần nữa: “Ta muốn xuất gia.”
Ngọc lão gia nếu là bình thường khi nghe hắn nói những lời này, nhất định đem hắn giáo huấn một chút.
Nhưng hiện tại nhìn hắn bệnh đến nỗi ngay cả nói đều nói không được, cũng chỉ có thể nhịn xuống chua xót trong lòng, lường trước là sau một thời gian hắn bị bệnh, bỗng nhiên đối nhân thế chán ghét.
“Ngươi cho dù muốn xuất gia, cũng phải dưỡng hảo thân mình.”
“Ta không muốn ở nhà nữa, ta muốn đến ở một ngôi chùa hay miếu nào đó trên núi, nơi đó cảnh sắc thật khá. . . . . .”
Nói nói mấy câu, Ngọc Đằng Long bởi vì không thoải mái, liền ngừng lại, nhưng là trong ánh mắt của hắn, có thể thấy hiện rõ một tia hi vọng.
Phu phụ Ngọc lão gia cũng không biết làm gì hơn, vì đứa con ở nhà bệnh tình không thấy khởi sắc, cho dù đã thỉnh bao nhiêu danh y cũng trị liệu không được, cho nên hiện giờ đành phải thuận theo ý nguyện của Ngọc Đằng Long đưa hắn lên chùa. Sai hai người hầu theo hầu hạ hắn, còn cúng chút ngân lượng cho nhà chùa, thỉnh vị trụ trì ở đó giơ cao đánh khẽ cho hắn ở nhờ.
Trụ trì từ bi điểm đầu, đêm đó liền đem Ngọc Đằng Long an trí ở sương phòng trong chùa.
Nơi hắn trụ từ cửa sổ nhìn ra ngoài chính là một mảnh sân trải đầy phong diệp đỏ như lửa, thoạt nhìn cảnh sắc hợp lòng người. Chỉ mới ở trong chùa vài ngày, Ngọc Đằng Long khí sắc tốt hơn rất nhiều, nhị vị Ngọc lão gia lúc này mới an tâm.
Nhưng chuyện Ngọc thiếu gia bị bệnh hồi lâu, ở nhờ chùa, cùng phật hữu duyên bắt đầu được đồn đãi rầm rộ lên.
Có người nói hắn diện mạo uy vũ, chính là bảo hộ thần chuyển thế, xem ra là muốn kế thừa chức vị trụ trì trong chùa ấy.
Cũng có người tường thuật sinh động như thật là từ khi Ngọc Đằng Long ngủ ở sương phòng liền có đại long, đại hổ xuất hiên trấn thủ chùa, lời nói thập phần chân thật.
Những lời này ở kinh thành ồn ào huyên náo truyền càng lúc càng lợi hại, giống như việc Ngọc Đằng Long xuất gia vốn chỉ là chuyện bình thường.
8.
“Cảnh thiếu gia. . . . . .”
Một thân thể mỹ nữ kiều diễm khoát lên trên cánh tay Cảnh Băng Tuyền.
Cảnh Băng Tuyền bề ngoài văn nhược, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú phi phàm làm cho người ta có cái nhìn sai lệch, chứ thân thể hắn bởi vì tập võ nhiều năm, sau khi cởi quần áo ra, so với thanh niên nam tử bình thường còn muốn cường tráng rắn chắc hơn gấp nhiều lần.
Y phục hắn bán khai ở trên người, lộ ra da thịt loả lồ.
Nửa tháng nay, hắn ở kỹ viện bao hạ nữ tử xinh đẹp nhất nơi đây, đêm cũng không về nhà.
Hắn thật sự bị chuyện nhị vị Ngọc lão gia đến khẩn cầu đi thăm Ngọc Đằng Long mà khiến cho phiền lòng không thôi, chịu không nổi liền chạy tới kỹ viện ở, chuyện gì cũng không quản.
Ta cùng với Ngọc Đằng Long đồng thời lớn lên, Ngọc Đằng Long quanh năm suốt tháng một lần nhiễm phong hàn còn không có, thân thể thật sự rất cường tráng, nói cái gì hắn bệnh sắp chết, mới nghe qua ta đã biết là nói dối rồi.
Ta muốn Ngọc Đằng Long phải đến nhà ta, hướng ta bồi tội, hắn không đến, ta cũng sẽ không lui tới thưòng xuyên nữa, xem thử ai mới là người giỏi chịu đựng hơn.
Tóm lại, Ngọc Đằng Long không đến tìm ta, thì cứ như thế mà tuyệt tình vậy.
Không chỉ là nhị vị Ngọc lão gia mà thôi, ngay cả song thân của ta cũng bắt đầu nhắc đi nhắc lại bên tai ta, nói ta không nên bạc tình bạc nghĩa, đối Ngọc Đằng Long chẳng quan tâm như thế.
Làm cho ta tức giận càng không muốn về nhà.
Lần này là do Ngọc Đằng Long đắc tội ta trước, bằng không từ nhỏ ta chẳng phải luôn trăm phương nghìn kế làm cho Ngọc Đằng Long vui vẻ đấy sao.
Hắn hết lần này đến lần khác hiểu lầm ý tốt của ta, đem ta trở thành thứ không đáng một đồng, động một chút là lại trở tính trở nết, tuyệt giao, những lời này cứ ba ngày là có tới hai ngày liền đưa ra một lần.
Cho dù ta có bồi cẩn thận như thế nào, nhưng cũng phải có một giới hạn nào đó, Cảnh Băng Tuyền ta đâu phải là một người không có giá trị như vậy. Ta chỉ hận một nỗi là vì sao lại có thể coi trọng một nam nhân giống như Ngọc Đằng Long đến dường ấy.
Nói dung mạo, Ngọc Đằng Long bộ dạng không tính là đẹp, nói tính tình, hắn đúng là cũng có điểm anh khí, nhưng cũng không giống nữ nhân bình thường có thể mang lại cho ta niềm vui sướng đích thực.
Tóm lại, Cảnh Băng Tuyền ta nếu muốn một nữ nhân, thì mọi thứ đều so với Ngọc Đằng Long tốt hơn gấp trăm lần, ta không hiểu chính mình vì sao đối Ngọc Đằng Long luôn khăng khăng một mực như vậy, thậm chí còn dùng mọi cách lấy lòng, kia căn bản không phải là cá tính của ta.
Ta đến ở kỹ viện, còn tung ra một số tiền lớn bao hạ một kỹ nữ, chính là hy vọng việc này lan truyền càng xa càng tốt, tốt nhất làm cho Ngọc Đằng Long biết được, để xem hắn còn dám làm bộ làm tịch nữa hay không!
Nhưng mà, mấy ngày này, ta hàng đêm vui ca hưởng lạc, trong lòng cũng bắt đầu dâng lên nỗi phiền muộn, vì cái gì Ngọc Đằng Long còn chưa tới tìm ta? Là chuyện ta bao hạ kỹ nữ truyền đi còn chưa đủ rầm rộ sao?
“Cảnh thiếu gia, uống trà. . . . . .”
Hắn tiếp nhận nước trà, nữ tử kia nét mặt tươi cười như hoa, ngón tay nhẹ nhàng ở trên vai hắn khẽ vuốt ve, hiểu được biểu hiện của nàng là muốn kích thích tình dục trong hắn.
Cảnh Băng Tuyền lắc lắc bả vai, không lưu tình chút nào hất tay của nàng ra khỏi người hắn.
Có lẽ loại ôn nhu dịu ngọt thế này đối với nam tử bình thường mà nói là thiên đường hạnh phúc, nhưng mà đối với hắn mà nói, hắn ở lại càng lâu càng thấy phiền chán, nếu không phải vì giận Ngọc Đằng Long, hắn đã sớm về nhà.
“Ta phải đi ra ngoài.”
Không nói muốn đi đâu, cũng không nói vì cái gì mà đi, Cảnh Băng Tuyền chính là một đại thiếu gia cá tính như vậy, ngay cả cha mẹ hắn cũng không có cách đối với hắn, nếu không phải thích Ngọc Đằng Long, hắn như thế nào có thể để mình bị ủy khuất đến như vậy.
Đi vào trong kinh thành, tửu lâu chính là nơi mà mọi tin tức đều được cập nhật hàng ngày hàng giờ, hắn chọn một điểm tốt nhất để ngồi, hắn biết những người bên cạnh sẽ có lời ra tiếng vào, rất nhanh sẽ cho hắn biết hiện tại ở kinh thành chuyện đang được chú ý nhất là gì.
Hắn lẳng lặng ngồi, rất nhanh đã đến giữa trưa, xung quanh đều ngồi đầy người, khi hắn nghe người thứ nhất nói đến tin tức, đã muốn làm cho hai tay hắn nắm chặt.
“Ngọc thiếu gia còn ở tại chùa, nghe nói trụ trì đã muốn đồng ý cho hắn quy y, còn nói tương lai muốn đem chức vị trụ trì truyền lại cho hắn!”
Nghe xong tin tức của người này, lập tức không khí sôi động hẳn lên, “Ngươi đó là tin tức cũ rồi, Ngọc thiếu gia đã xuất gia rồi, ngay cả cao tăng đắc đạo đều hướng hắn thỉnh giáo.”
“Như thế nào có thể, hắn cho dù muốn xuất gia, bệnh còn không có hảo, làm sao quy y a?”
Cảnh Băng Tuyền chuyển hướng về phía cái bàn đang nói chuyện, trên mặt làm như chẳng biết gì.”Các ngươi nói ai muốn xuất gia?”
“Chính là Ngọc thiếu gia, ở tại kinh thành phía đông, Ngọc Đằng Long thiếu gia, nghe nói hắn là kim cương la hán hạ phàm, muốn độ nhân cứu thế, càng muốn trọng chấn phật uy.”
Cảnh Băng Tuyền rốt cuộc nghe không lọt tai nữa, như thế nào mới một tháng mà thôi, bên ngoài lại truyền thổi lời đồn đãi cổ quái như vậy. Ngọc Đằng Long muốn xuất gia ư? Hắn lập tức chụp bàn đứng lên.
“Tiểu nhị, tính tiền.”
Hắn ở trên đường hỏi rõ ngôi chùa mà Ngọc Đằng Long đang ở nhờ, đi một mạch đến nơi ấy. Hắn thật không ngờ Ngọc Đằng Long lại vì giận hắn mà chạy tới chùa miểu trụ, còn nói muốn xuất gia, rõ ràng là không đem hắn để ở trong mắt mà.
Hắn đi dọc theo triền núi, vào chùa, khi muốn vào sau sương phòng, còn phải hỏi qua vài người mới biết được đi như thế nào.
Cửa hậu viện lụi bại, vài cái bệ thờ hư hỏng quăng ở một góc, tuy rằng nơi này có thể nhìn thấy phong hồng ở phía xa xa, nhưng mà đơn sơ vô cùng, muốn hắn đến trụ, hắn còn ngại bẩn nữa là!
Hắn không tin Ngọc Đằng Long sẽ tới loại địa phương này trụ, lại càng không tin tưởng Ngọc Đằng Long sẽ xuất hiện ở trong này, nhất định lời đồn lúc nãy chỉ là chuyện phiếm phố phường, Ngọc Đằng Long không có khả năng tới trụ nơi này, trong nhà Ngọc Đằng Long có lắm tiền nhiều của như vậy, nơi mà bọn tôi tớ ở, đều so với nơi này tốt hơn thập bội.
Tuy rằng Ngọc Đằng Long cá tính hiền hoà, nhưng mà không có khả năng hiền hoà đến nỗi phải chấp nhận loại tình trạng này.
Khi hắn xoay người định rời đi, xa xa có người được một người khác bộ dáng như kẻ hầu ôm đi ra, đặt ngồi vào trên ghế, đối diện cảnh đẹp phong hồng, sơn thuỷ. Cho dù nhìn thấy từ xa, Cảnh Băng Tuyền chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra người ngồi ở ghế kia thân hình gầy ốm, căn bản là một tên bệnh sắp chết.
Hắn vừa mới cất bước, bỗng nhiên nghe được thanh âm của người hầu kia truyền đến –
“Long thiếu gia, ngồi nơi này được không?”
“Hảo.”
Người trả lời hơi thở, giọng điệu cứ như tơ nhện, nhưng lại làm cho Cảnh Băng Tuyền không tự chủ được quay đầu lại. Rõ ràng biết được Ngọc Đằng Long sẽ không hấp hối như vậy, từ trước đến nay thanh âm của Ngọc Đằng Long lớn đến nỗi có thể làm điếc cả tai hắn, nhưng bất giác hắn vẫn dời ánh mắt nhìn về phía người kia.
Thanh âm ấy thật sự rất giống Ngọc Đằng Long, mà người hầu còn xưng hô với người ấy là Long thiếu gia, càng làm cho Cảnh Băng Tuyền cảm thấy được quái dị, hắn đi về phía trước vài bước.
Người hầu bên cạnh ly khai khỏi Ngọc Đằng Long, đi lo chút chuyện riêng của bản thân, buổi chiều tuy rằng khí hậu hợp lòng người, nhưng gió thổi hiu hiu làm cho Ngọc Đằng Long liền phi thường muốn ngủ, vì thế hắn khép mắt lại.
Cảnh Băng Tuyền đi đến trước mặt hắn, khiếp sợ nhìn Ngọc Đằng Long gầy ốm trơ xương, tựa như đã bệnh nặng hồi lâu, thân mình dưỡng không tốt, khuôn mặt một thời trợn mắt hung mi giờ trở nên hốc hác cực điểm.
“Đằng. . . . . . Đằng Long. . . . . .” Cảnh Băng Tuyền chấn kinh đến nỗi thanh âm thiếu chút nữa nghẹn nơi cổ họng.
Ngọc Đằng Long nhẹ nhàng mở ra hai mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Cảnh Băng Tuyền.
Hắn không nói thêm gì, dù sao hiện tại nói cái gì cũng vô dụng.
“Ngươi tại sao lại biến thành bộ dáng gầy yếu thế này?” Cảnh Băng Tuyền thường ngày giỏi về hoa ngôn xảo ngữ, nhưng giờ phút này lại chỉ có thể ngạc nhiên nói ra những lời này.
Ngọc Đằng Long thản nhiên nói: “Ngươi về nhà rồi à? Nghe nói ngươi ra ngoài lo công việc gì đó phải không?”
Cảnh Băng Tuyền nói không ra lời, hắn đi lo công việc đương nhiên là không có, còn ở tại kỹ viện phong hoa tuyết nguyệt, có thể là cha mẹ Ngọc Đằng Long muốn giấu diếm nên mới nói như vậy.
Hắn ngơ ngác đứng ở tại chỗ, Ngọc Đằng Long cũng ngồi yên tại chỗ, gió bắt đầu nổi lên, người hầu vừa nãy đã trở lại.
“Long thiếu gia, gió lớn, chúng ta vào phòng đi!”
“Ân.”
Ngọc Đằng Long tựa như không có khí lực, giống trẻ mới sinh được người hầu ôm lấy, đưa hắn vào phòng.
Cảnh Băng Tuyền chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, hắn cho dù thế nào cũng không nghĩ tới, Ngọc gia nói Ngọc Đằng Long bệnh nặng là chuyện có thật.
Ta sớm nên nghĩ đến, Ngọc Đằng Long từ trước đến nay luôn chân thật, ngay thẳng, sẽ không giống như ta giả bệnh, giả trúng tà, mà hắn bị bệnh cả tháng trời, ta lại vô tâm, cự tuyệt đến thăm hắn.
Ngọc Đằng Long trong lòng sẽ nghĩ như thế nào? Bọn ta thân thiết như hình với bóng, thế mà ta cứ một mực tránh không gặp mặt, ngay cả người bình thường cũng sẽ mắng ta là một tên máu lạnh vô tình vô nghĩa, không muốn nhìn thấy ta nữa.
Gió lạnh thổi tới, Cảnh Băng Tuyền mới biết được chính mình đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn nhất trong cuộc đời. Hắn ra một thân mồ hôi lạnh, bình thường quỷ kế đa đoan, nhưng giờ phút này, hắn ngay cả một tiểu kế cũng nghĩ không ra.
Cảnh Băng Tuyền lập tức rời khỏi kỹ viện, mỗi ngày lên núi làm bạn với Ngọc Đằng Long. Ngọc Đằng Long chỉ lặng lẽ, không nói thêm gì, hiển nhiên so với trước kia yên lặng, cũng so với trước kia đối hắn khách khí, khách khí đến nỗi Cảnh Băng Tuyền muốn nổi điên lên.
“Đằng Long, ta hôm nay học được một trò mới mẻ biễu diễn cho ngươi xem.”
Nói rồi hắn bắt đầu diễn trò, vì sợ Ngọc Đằng Long buồn, hắn hiện tại cực lực lấy lòng Ngọc Đằng Long.
Ngọc Đằng Long giống như đang nhìn, lại giống như không nhìn gật đầu.”Cám ơn Băng Tuyền.”
Mặc kệ hắn làm cái gì, Ngọc Đằng Long đều đáp lại hắn chỉ có một câu khách khí “Cám ơn Băng Tuyền”.
Ngọc Đằng Long ra vào đều phải có người ôm, Cảnh Băng Tuyền xung phong nhận việc ôm hắn đi mỗi ngày.
Ngọc Đằng Long liền thản nhiên nói: “Ngươi là thân phận thiếu gia, không thích hợp làm việc này.”
Càng tiếp cận, càng là mỗi ngày đến, Cảnh Băng Tuyền lại càng tuyệt vọng, bởi vì Ngọc Đằng Long đối hắn thập phần lãnh đạm khách khí, không bao giờ giận hắn, lải nhải bên tai hắn, hét thật to mắng hắn giống như trước đây nữa.
Càng tiếp cận, càng là mỗi ngày đến, Cảnh Băng Tuyền lại càng tuyệt vọng, bởi vì Ngọc Đằng Long đối hắn thập phần lãnh đạm khách khí, không bao giờ giận hắn, lải nhải bên tai hắn, hét thật to mắng hắn giống như trước đây nữa.
Vài lần hắn muốn bộc phát bực tức trong lòng, nhưng khi thấy Ngọc Đằng Long trợn tròn mắt nhìn hắn, Cảnh Băng Tuyền thấy Ngọc Đằng Long bệnh nặng, đầy ngập khí giận đành phải nén hết vào trong người.
“Thật xin lỗi, Đằng Long, ta thật sự không biết ngươi bị bệnh, ta thật sự không biết. . . . . .”
Cảnh Băng Tuyền giải thích lý do vì sao cả tháng trời không đến thăm hắn, Ngọc Đằng Long mặt không chút thay đổi gật đầu.
“Không quan hệ, ta biết ngươi bề bộn nhiều việc.”
“Đằng Long. . . . . .”
“Đã khuya rồi, ngươi xuống núi đi.”
Hắn còn muốn giải thích, Ngọc Đằng Long không muốn nghe nữa.
Cảnh Băng Tuyền thừa dịp bốn bề vắng lặng, ôm chặt lấy Ngọc Đằng Long. “Đằng Long, thật xin lỗi, ta không phải cố ý không đến thăm ngươi, ngươi tha thứ ta đi.”
Ngọc Đằng Long tựa đầu chuyển hướng khác, cũng không nói là có tha thứ hay không, nhưng mà Cảnh Băng Tuyền còn lạ gì tính của hắn, nếu hắn chưa nói, vậy là căn bản trong đầu Ngọc Đằng Long vẫn chưa tha thứ.
“Đằng Long. . . . . .”
“Ngươi đừng tới phiền ta nữa.”
Cảnh Băng Tuyền mở to hai mắt nhìn, nghe Ngọc Đằng Long những lời này mà cả kinh.
Ngọc Đằng Long trên mặt tái nhợt bởi vì phẫn nộ mà có huyết sắc, “Ngươi vẫn luôn gạt ta, xem thường ta, chúng ta như vậy mà có thể được coi là bằng hữu sao?”
Cảnh Băng Tuyền lại cật lực giải thích: “Ta chưa từng xem thường ngươi, Đằng Long. Ngươi như thế nào lại nghĩ như vậy? Ta cũng không có lừa gạt ngươi a!”
Ngọc Đằng Long nói ra câu tiếp theo, làm cho Cảnh Băng Tuyền không lời nào để nói.
“Chuyện của Thủy Trừng cô nương không phải ngươi gạt ta sao?”
“…..Đúng là… chuyện ấy là do ta đã lừa ngươi, nhưng ta không cố tình gạt ngươi, đó là bởi vì lúc ấy ngươi nói muốn cưới vợ, ta nghe mà thập phần tức giận, cho nên mới dựng lên một Thủy Trừng cô nương. . . . . .”
Ngọc Đằng Long che lại đôi tai, “Ta không muốn nghe, ngươi tránh ra. . . . . .”
Cảnh Băng Tuyền kéo hai tay đang che tai của hắn, “Ta yêu ngươi, Đằng Long, ta thừa nhận là ta lừa ngươi, nhưng nếu ta không làm như thế, ngươi làm sao có thể ngoan ngoãn để cho ta hôn ngươi, thân ngươi, yêu ngươi.”
Ngọc Đằng Long trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, “Ta sẽ không tin tưởng lời của ngươi nói nữa, sẽ không bao giờ tin nữa.”
Cảnh Băng Tuyền bắt lấy hai vai hắn ôm vào trong vòm ngực mình, cao giọng đầy bá đạo nói: “Ngươi không được nói như vậy, Đằng Long, ta thích ngươi, cho nên ngươi nhất định cũng phải thích ta mới được.”
“Không cần, ta không cần thích ngươi.”
Ngọc Đằng Long bắt đầu giãy giụa ở trong lòng ngực hắn một cách dữ dội, tựa như dùng hết toàn thân khí lực, cuối cùng còn hung hăng cắn một ngụm vào cơ ngực hắn.
Cảnh Băng Tuyền chết cũng không buông tay, cho dù bị Ngọc Đằng Long cắn đến chảy máu, vẫn gắt gao ôm chặt hắn vào trong ngực.
“A. . . . . . Đổ máu, ngươi đổ máu?”
Ngọc Đằng Long kinh hoảng khi phát giác trong miệng mình đều là huyết vị, hơi nhích người ra nhìn xem, mới biết được hắn suýt chút nữa là cắn đứt luôn một miếng thịt của Cảnh Băng Tuyền rồi.
Cảnh Băng Tuyền vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của hắn, “Ta yêu ngươi, ngươi không được nói chán ghét ta, không tin ta. . . . . .”
“Ngươi đổ máu, nhất định là rất đau?”
Ngọc Đằng Long lại một trận giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay Cảnh Băng Tuyền, “Ta đi lấy thuốc trị thương.”
Cảnh Băng Tuyền không buông tay, “Không đau, so với việc ngươi không để ý tới ta cái đau còn kém hơn rất nhiều. . . . . .”
Ngọc Đằng Long giật mình, bởi vì trong đôi mắt xinh đẹp của Cảnh Băng Tuyền đang hàm chứa nước mắt.
“Nếu ngươi tiếp tục không để ý tới ta, trái tim ta có thể càng đau hơn.”
Ngọc Đằng Long chưa bao giờ gặp qua Cảnh Băng Tuyền rơi lệ. Hắn mọi sự tài trí hơn người, lại thập phần thông minh, nhân sinh hài lòng như ý, chính mình là thanh mai trúc mã của hắn, biết hắn dáng vẻ bệ vệ cao bao nhiêu, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng rơi lệ trước mặt người khác.
“Ta yêu ngươi, Đằng Long, ta thật sự không biết ngươi bị bệnh, ta vẫn nghĩ ngươi là vì giận ta nên mới giả bệnh, nếu biết ngươi thật sự bị bệnh, ngươi nghĩ rằng bằng quan hệ giữa ta và ngươi, ta có thể nào không để ý tới ngươi, tự ép bản thân ăn chơi đàng điếm sao?”
Lời nói của Cảnh Băng Tuyền thập phần chân thật, Ngọc Đằng Long nhớ tới chính mình vì ủy khuất mà sinh bệnh, cũng bất giác khóc oà lên. Hắn oán hận nên ở trên cánh tay Cảnh Băng Tuyền vỗ mấy chưởng, bao nhiêu thống khổ đã tồn trữ nhiều ngày được dịp phát tiết đi ra.
“Ngươi đều gạt ta, gạt ta đem thể xác và tinh thần giao ra, lúc sau lại không để ý tới ta, ta cái gì đều không xứng với ngươi, ngoại trừ tuyệt vọng ra, còn có thể làm gì?”
Cảnh Băng Tuyền trong lòng mừng rỡ, toàn thân phát run, không thể tưởng tượng có thể từ trong miệng Ngọc Đằng Long nghe được những lời có ý nghĩa tương tự như ba chữ “Ta yêu ngươi”.
“Ta yêu ngươi, Đằng Long, lòng của ngươi là của ta, thân thể của ngươi đương nhiên cũng là của ta, ta luôn nhớ đến chuyện ngày hôm đó giữa hai chúng ta, ngươi ngày đó đáng yêu như vậy, đa tình. . . . . .”
Vừa nghe đến hai chữ “đáng yêu”, Ngọc Đằng Long lần thứ hai ủy khuất khóc lớn hơn.
“Ngươi đều là gạt ta, ta là một đại nam nhân, bộ dạng hùng tráng uy vũ, nào có cái gì đáng yêu, ngươi đều lấy mấy lời ngon ngọt lừa nữ nhân khác để gạt ta, đối ta đều chỉ là thuận miệng nói nói, ta không bao giờ tin tưởng ngươi nữa.”
Cảnh Băng Tuyền tới bây giờ mới biết vì sao lúc trước khi khen Ngọc Đằng Long đáng yêu, Ngọc Đằng Long lập tức liền trở mặt, còn bảo hắn mau cút đi, hắn không khỏi bật cười.
“Ngươi còn cười, ngươi là đang cười ta sao?”
Thấy Cảnh Băng Tuyền nhìn mình nở nụ cười, Ngọc Đằng Long lại muốn khóc lớn. Cảnh Băng Tuyền đưa hắn ôm chặt vào trong ngực, đối với ủy khuất của hắn quả thật phải lắc đầu. Tại sao Ngọc Đằng Long không nhận ra mị lực của chính mình?
“Ngu ngốc, ta chưa bao giờ đối nữ nhân khác nói nàng đáng yêu, các nàng nào có cái gì đáng yêu. Ở trong mắt ta, người đáng yêu nhất trên đời này chính là ngươi. Đằng Long, hành động của ngươi đáng yêu đến nỗi làm cho ta cứ muốn ôm lấy ngươi hôn mãi không thôi.”
“Ngươi nói bậy, đừng gạt ta nữa, ta căn bản là không đáng yêu. . . . . .”
“Nào có, ngươi đáng yêu muốn chết luôn, bằng không vì cái gì Cảnh Băng Tuyền ta lại yêu ngươi, không thương những người khác? Ngươi là đang nói ánh mắt ta quá kém, hay là đang mắng ta rất ngốc?”
“Mắt của ngươi có tật xấu sao? Ta. . . . . . Ta nào có đáng yêu?”
Ngọc Đằng Long nhìn chính mình toàn thân cao thấp, không có một chỗ nào có thể được xưng là đáng yêu. Cảnh Băng Tuyền thấy tâm Ngọc Đằng Long đã có chút dao động, không giống mấy ngày trước đây đối hắn lãnh đạm, hắn trộm ghé vào lỗ tai Ngọc Đằng Long nói nói mấy câu làm cho Ngọc Đằng Long đỏ mặt tía tai.
“Ngươi toàn thân cao thấp chỗ nào cũng đáng yêu, không tin ngươi hiện tại cởi quần áo, ta sẽ chỉ cho ngươi xem!”
Ngọc Đằng Long xấu hổ đến cùng cực.
Sau phút ngượng ngùng, lúc này Ngọc Đằng Long mới phát giác cả thân thể mình đang nằm gọn trong vòng tay Cảnh Băng Tuyền, cho dù rất muốn dùng lực đẩy hắn ra nhưng hiện tại cơ thể rất đỗi yếu ớt vì bệnh, căn bản là không có khí lực. Cảnh Băng Tuyền bế Ngọc Đằng Long đứng lên, gắt gao ôm lấy hắn.
“Không cần ngươi ôm. . . . . .” Ngọc Đằng Long lại muốn giãy giụa.
Cảnh Băng Tuyền uy hiếp hắn: “Còn lộn xộn nữa là ngã chết ngươi đó.”
Ngọc Đằng Long lập tức không dám động, tuỳ ý Cảnh Băng Tuyền ẵm hắn về giường, thay hắn sửa sang lại tóc, lau mặt, làm hết thảy những việc mà bình thường người hầu vẫn hay làm. Sau đó Cảnh Băng Tuyền còn nhìn hắn hấp háy mắt đầy gian tà.
“Hiện tại ta sẽ chỉ cho ngươi biết chỗ nào trên cơ thể ngươi là đáng yêu nhất.”
Ngọc Đằng Long lo lắng muốn kêu to.
Cảnh Băng Tuyền lại uy hiếp hắn: “Ngươi kêu a, ngươi mà kêu, chờ một chút người hầu mà tiến vào nhìn thấy, ngươi sẽ không tất làm người.”
“Ngươi. . . . . .”
Ngọc Đằng Long giận đến thở vù vù, mà Cảnh Băng Tuyền còn mừng rỡ động thủ cởi quần áo hắn.
Ngọc Đằng Long gầy đến nỗi cơ hồ chỉ còn da bọc xương, làm cho Cảnh Băng Tuyền đau lòng đến cực điểm.
“Ta phải đem ngươi dưỡng béo, mập mạp lại mới được, ngươi rất gầy.”
“Này không phải đều là. . . . . . Đều là ngươi làm hại.”
Ngọc Đằng Long tùy tay cầm lấy cái gối đầu hướng trên mặt Cảnh Băng Tuyền mà đánh.
Cảnh Băng Tuyền thấy thế càng vui, Ngọc Đằng Long sức lực yếu ớt đánh như vậy giống như đang làm nũng. Hơn nữa bị Ngọc Đằng Long đánh, với hắn, lại là một chuyện tốt, ít nhất Ngọc Đằng Long không đối với hắn lạnh lùng, khách khí nữa.
“Thật xin lỗi, Đằng Long, tha thứ ta, đừng giận….đừng giận a . . . . . .”
Cảnh Băng Tuyền giống như đang trấn an tiểu bảo bảo, làm cho Ngọc Đằng Long mặc dù rất muốn sinh khí, nhưng thấy vẻ mặt hối hận của Cảnh Băng Tuyền, rốt cuộc cái gì cũng không nói ra được.
“Ngươi này ngu ngốc, sắc quỷ, bại hoại. . . . . .”
Ngọc Đằng Long mắng hắn vài câu, Cảnh Băng Tuyền tựa như đang thưởng thức một khúc nhạc hay, càng nghe mắng, hắn lại càng vui vẻ.
Ngọc Đằng Long mắng đến cuối cùng, nhịn không được nói: “Ngươi bị điên rồi sao? Ta mắng ngươi như thế, vậy mà ngươi còn ngoác miệng ra cười?”
Cảnh Băng Tuyền ngọt ngào hôn lên má hắn, “Ngươi mắng ta, ta mới biết được trong lòng ngươi có ta a.”
Ngọc Đằng Long trên mặt đỏ bừng, cầm lấy cái gì bên cạnh có thể bắt được, hướng Cảnh Băng Tuyền mà ném, tất cả những gì không thoải mái lúc trước, tựa hồ đã tan thành mây khói.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét