1.
“Aiiii!’ Diệp Lăng Hiên nhìn người
thiếu niên áo tím đang cười tươi rói ngồi đối diện mình, hắn đã thở dài lần thứ
một trăm lẻ một rồi.
“Sao vậy? Huynh không ăn sao? Thức
ăn của quán này là tuyệt nhất Giang Nam đó.” Thiếu niên áo tím không hề cảm
thấy hắn chính là kẻ đã gây nên sự ưu sầu cho Diệp Lăng Hiên, vẫn đang cặm cụi
thưởng thức món ăn ngon miệng, mặt tràn ngập nụ cười mãn nguyện.
Diệp Lăng Hiên cảm thấy hôm nay đặc
biệt xui xẻo. Xui xẻo của cả năm cộng lại cũng không bằng hôm nay. Sự xui rủi
này bắt đầu từ sáng sớm nay.
Hắn, Diệp
Lăng Hiên, Cốc chủ Lạc Diệp cốc, hôm nay bỗng dưng hứng chí muốn ra khỏi Lạc
Diệp cốc, đi đến hồ Lãng Nguyệt cách Lạc Diệp cốc không xa để tản bộ. Một ngọn
gió thổi qua, miếng vải trắng tinh bay về phía hắn, hắn thuận tay bắt lấy, nhìn
kỹ thì ra là một chiếc áo. Từ đâu bay đến vậy? Diệp Lăng Hiên hiếu kỳ nhìn về
phía hồ, vừa nhìn thì đã thấy choáng ngợp, trời ạ, một mỹ nữ tuyệt sắc đang tắm
trong hồ. Mỹ nữ tuyệt sắc đó nhìn thấy hắn nhưng vẫn không trốn tránh cũng
không có chút sợ hãi, cứ mỉm cười nhìn hắn mãi. Nhìn kỹ lại, chẳng phải mỹ nữ
tuyệt sắc gì cả, mà là một mỹ thiếu niên.
Thiếu
niên kia cười một hơi dài rồi mở miệng nói: “Vị nhân huynh này, còn không cầm
quần áo trả lại cho ta?” Diệp Lăng Hiên lúc này mới lấy lại tinh thần, ném cho
thiếu niên mớ quần áo hắn đang cầm trong tay, sau đó xoay người chuẩn bị rời
đi. Ai ngờ, vị thiếu niên kia nhanh chóng khoác vào y phục , cản đường hắn, “Cứ
như vậy bước đi sao? Huynh cần phải chịu trách nhiệm a.”
“Chịu
trách nhiệm? Trách nhiệm gì cơ?” Diệp Lăng Hiên ngạc nhiên khôn xiết, hắn đã
gây ra chuyện gì đến nỗi phải chịu trách nhiệm chứ?
“Thân thể
người ta huynh xem hết rồi, huynh phải chịu trách nhiệm, toàn bộ trong sạch của
người ta bị huynh hủy cả rồi!” Thiếu niên dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn, ngữ khí
tựa như con gái nhà lành bị ủy khuất.
Hắn bị
hủy trong sạch?! Nghiêm trọng tới vậy ư?! Diệp Lăng Hiên nhất thời bị kinh
động. Hắn là nam! Ta cũng là nam a, ta thấy thân thể hắn, cái này gọi là bị hủy
trong sạch sao? “Nè, ngươi nói như vậy không đúng gì cả, ngươi có phải là nữ
nhi đâu chứ.” Diệp Lăng Hiên kháng nghị.
“Người ta
còn trẻ, mới mười tám cái xuân xanh, thân mình này trừ huynh ra, không hề có
người thứ ba xem qua, còn không phải huynh hủy trong sạch của người ta thì là
cái gì?” Thiếu niên lý giải một cách hợp tình hợp lý.
Diệp Lăng
Hiên nhìn hắn trân trối, nhất thời không biết phải phản bác như thế nào cho
đúng. Thiếu niên thấy Diệp Lăng Hiên không có phản ứng gì, nhãn châu xoay động,
lấy tay che mặt, lên tiếng khóc lớn, “Ô oa… Người ta không muốn sống, người ta
về sau không còn mặt mũi gặp người đời, tốt nhất là người ta đi tự sát. Dù sao
người ta cũng đã không còn mặt mũi sống trên cõi đời này.” Nói xong, xoay người
chạy về phía hồ Lãnh Nguyệt, làm ra vẻ muốn nhảy xuống hồ tự vẫn.
Diệp Lăng
Hiên hốt hoảng, vội vàng chạy đến bên hồ, một phen giữ chặt hắn, “Ngàn vạn lần
không cần làm vậy a!”
“Huynh
không phụ trách, người ta chỉ có nước tự sát mà thôi!” Nói xong, thiếu niên
giãy giụa khỏi vòng tay Diệp Lăng Hiên, làm bộ dạng muốn trầm mình tự vẫn.
Diệp Lăng
Hiên vội ôm cổ hắn, “Ngàn vạn lần không được, nam tử hán đại trượng phu chỉ vì
việc cỏn con như thế này mà đi tự sát ư, không nên a!”
“Huynh
không phụ trách, ta sẽ tự sát! Huynh cản được ta nhất thời, không thể cản được
ta cả đời!” Trong mắt thiếu niên lóe lên một tia nhìn “kiên định”.
“Ngươi
đến tột cùng muốn ta phải thế nào thì ngươi mới không tự sát?” Diệp Lăng Hiên
nhức đầu muốn chết, hoàn toàn không thể ứng phó được kẻ này.
“Ta chỉ
cần huynh phụ trách!”
“Được
rồi, được rồi, ta phụ trách, ta phụ trách được chưa.” Diệp Lăng Hiên giương cờ
đầu hàng, tự nhận bản thân xui xẻo. Lỡ như thiếu niên thật sự đi tự sát, trách
nhiệm hắn phải gánh có lẽ còn lớn hơn thế này nữa.
Thiếu
niên nín khóc mỉm cười, “Hứa là phải giữ lời đó nha!”
“Ta nói
một là một, nói hai là hai, đã hứa chắc chắn giữ lời. Ngươi nói đi, muốn ta
chịu trách nhiệm làm sao?” Diệp Lăng Hiên chấp nhận sự thật thê thảm, nhìn hắn.
“Ừm tốt
lắm, từ hôm nay trở đi, huynh phải giữ ta bên cạnh, có trách nhiệm nuôi ta!”
Thiếu niên hùng hồn tuyên bố quyết định của hắn.
“Cái
gì?!” Diệp Lăng Hiên mở to hai mắt không dám tin, nhìn hắn, “Ta bất quá mới chỉ
liếc nhìn thân thể ngươi một xíu, vậy mà phải chịu trách nhiệm nuôi ngươi á, có
thứ đạo lý kì cục vậy sao?”
“Ô oa…
Nói chuyện với người không giữ lời, mệnh ta sao khổ quá đi, ta không muốn sống
nữa!” Nói xong, thiếu niên chuẩn bị tiến đến bên hồ nhảy xuống.
Diệp Lăng
Hiên nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn, ngăn không cho lại phát sinh ‘bi kịch’,
“Đừng nhảy xuống mà, đừng nhảy nha, ta đồng ý được chưa?” Diệp Lăng Hiên biết
chính hắn vướng phải cục nợ thoát không được rồi.
“Tốt lắm,
từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng làm bạn du giang hồ nha. Ta gọi là Duẫn Nguyệt
Tình” Thiếu niên vì gian kế của chính mình thành công trót lọt mà mở miệng cười
rất hài lòng. Hắn chỉ có một mình rời đi Lưu Tình Bảo để dạo chơi giang hồ,
đang lo không có bạn, vừa lúc lại có người dâng đến cửa, người này có ý tứ, hắn
thích.
“Ta là
Diệp Lăng Hiên.” Diệp Lăng Hiên hữu khí vô lực giới thiệu tên mình. Hôm nay hắn
không thắp nhang cho tổ tiên đàng hoàng à? Cớ sao lại rước cực vào thân, lãnh
cái tai tinh này.
“Tốt lắm,
đều tự giới thiệu xong, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta hãy nhanh rời khỏi
nơi này đi.” Duẫn Nguyệt Tình lôi kéo Diệp Lăng Hiên, hắn muốn rời đi.
“Tại sao
nơi đây không nên ở lâu, nơi này có vấn đề gì sao?” Diệp Lăng Hiên ngạc nhiên
nói. Hắn ở trong này đã hơn hai mươi năm, chưa bao giờ cảm thấy được nơi này có
chỗ nào nguy hiểm a.
“Vùng phụ
cận nơi đây chính là Lạc Diệp cốc, Lạc Diệp cốc nghe nói là địa phương thần bí
nhất trên giang hồ. Người bình thường không ai dám xông loạn. Cốc chủ Lạc Diệp
cốc tuy rằng am hiểu y thuật, nhưng tính cách lãnh khốc vô tình. Một khi đã
tiến vào Lạc Diệp cốc là không còn mạng đi ra. Cốc chủ Lạc Diệp cốc võ công
thâm sâu không lường được, là cao thủ đệ nhất trên giang hồ đó. Tốt nhất không
nên gặp phải hắn, chúng ta hãy nhanh chóng rời xa nơi này đi.”
Ta lãnh
khốc Vô Tình?! Có chuyện như thế à? Tại sao ta lại không biết nhỉ? Diệp Lăng
Hiên buồn bực nghĩ thầm. Người đi vào Lạc Diệp cốc đều không trở ra là vì bọn
hắn đều là những kẻ không có chủ ý tốt đến tìm ta chữa trị. Ta trị bệnh xong
cho bọn hắn, bọn hắn chẳng những không một tiếng cám ơn ta, lại còn có ý đồ
trộm đi Bích Lạc châu – là bảo vật gia truyền của Lạc Diệp cốc chúng ta. Sau
khi bị ta đuổi đi, bọn hắn bị lạc trong ngũ hành mê trận của Lạc Diệp cốc. Ta
vốn định cứu bọn hắn, thế nhưng bọn hắn nghi ngờ lòng tốt của ta, nghĩ ta có ý
đồ gì đó, thà chết chứ không cho ta cứu ra. Aiiii, chả lẽ bởi vì như thế mà ta
bị coi như lãnh khốc vô tình ư? Số ta sao mà xui xẻo dữ vậy, gặp người gì đâu
không à. Diệp Lăng Hiên lắc đầu vô lực, cảm thấy thật bi thảm thay cho số phận
đen đủi của bản thân.
“Huynh
còn ngẩn ngơ chi đó, đi thôi.” Duẫn Nguyệt Tình nói xong, kéo Diệp Lăng Hiên
rời khỏi Lãnh Nguyệt hồ.
“Ăn no rồi nè.” Duẫn Nguyệt Tình
vươn vai thỏa mãn. Diệp Lăng Hiên bĩu môi nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Duẫn Nguyệt
Tình. Người này sau khi rời khỏi hồ Lãnh Nguyệt đã kéo hắn đến Hồi Hương Lâu,
nói là đói bụng gì đó. Hừ, rõ ràng là muốn chơi xỏ hắn mà, Hồi Hương Lâu là địa
phương dành cho quan lại quý tộc, ăn chút xíu thôi cũng tốn hơn năm chục lượng
bạc. Diệp Lăng Hiên sờ sờ túi tiền của mình, nhìn thức ăn trên bàn mà thấy xót
của. Trời ơi, kêu nhiều như vậy, lại không ăn hết, quả thực là lãng phí quá đi.
“Chúng ta đi thôi.” Duẫn Nguyệt Tình
đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi Hồi Hương Lâu.
“Kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu?” Diệp
Lăng Hiên không muốn cùng người này hành tẩu giang hồ không mục tiêu, không
đích đến.
“Ba ngày sau là đại thọ năm mươi của
Nam Lục Tỉnh* võ lâm minh chủ Tề Ngự Thiên. Chúng ta đi chúc thọ nha.” Duẫn
Nguyệt Tình nói ra địa phương hắn sớm nhắm đến.
“Chúc thọ? Ngươi có thiệp mời sao?”
Diệp Lăng Hiên nhìn Duẫn Nguyệt Tình một cách đầy nghi hoặc. Hắn không giống
cao thủ đã thành danh trên giang hồ, Tề Ngự Thiên có thể gửi hắn thiệp mời ư?
Không thể nào.
“Thiệp mời? Ta không có. Không có
thì không thể đi sao?” Duẫn Nguyệt Tình hỏi lại.
“Không có cũng không phải không thể
đi, chỉ là không được tiếp đãi như thượng khách thôi.” Diệp Lăng Hiên đảo mắt
qua lại.
“Ra là thế, vậy, Tiểu Hiên Hiên,
chúng ta đi thôi.” Duẫn Nguyệt Tình nói cười ha hả.
“Đừng gọi ta là Tiểu Hiên Hiên có
được không?” Diệp Lăng Hiên nghe tên này thấy toàn thân ớn lạnh muốn nổi da gà
luôn.
“Vậy ta gọi huynh là Tiểu Lăng Lăng
hoặc Tiểu Diệp Diệp thì sao?” Duẫn Nguyệt Tình hảo tâm đưa ra cho Diệp Lăng
Hiên hai lựa chọn.
“Thôi kêu đại cái tên lúc đầu đi.”
Hai cái này khó nghe muốn chết, ai cần ngươi kêu a. Diệp Lăng Hiên biết chính
mình đấu không lại hắn, ai, tính cách ôn hòa không hẳn là chuyện tốt a.
“Tiểu Hiên Hiên, đi thôi, mục tiêu
thứ nhất trong chuyến du giang hồ của chúng ta sẽ là Hàng Châu, phủ đệ của Nam
Lục Tỉnh võ lâm minh chủ Tề Ngự Thiên.” Duẫn Nguyệt Tình tinh thần hưng phấn, ý
chí lên cao, nhiệt tình lôi kéo kẻ mang bộ mặt không tình nguyện – Diệp Lăng
Hiên – rời đi Hồi Hương Lâu.
———————————————————————————–
2.
“Ngươi định hai tay không mà đi mừng thọ ư?” Diệp Lăng Hiên nhìn chòng
chọc vào Duẫn Nguyệt Tình.“Quà mừng thọ sao? Đơn giản thôi. Huynh đi theo ta nè.” Duẫn Nguyệt Tình cười tà, kéo Diệp Lăng Hiên hướng về phía bức tường cao ngang đầu người “Đi vào trong cấm địa này là giải quyết được ngay ấy mà.”
“Nơi này sao? Nơi này hình như là phủ đệ của Trấn Viễn Hầu mà.” Diệp Lăng Hiên khẽ xem xét lớp tường viện được phết sơn đỏ, “A, cấm địa? Lẽ nào ngươi muốn đi ăn trộm?” Diệp Lăng Hiên ngạc nhiên nhìn hắn, tiểu tử kia dám cả gan làm loại sự tình bất chính này ư?
“Hư, huynh có cần phải la lớn tiếng như vậy không, huynh muốn tất cả mọi người đều biết hả.” Duẫn Nguyệt Tình vội lấy một tay che miệng Diệp Lăng Hiên lại.
“Trộm cắp giựt đồ, ta không làm! Vả lại ta trói gà còn không chặt, việc như thế này thì sao ta làm được!” Diệp Lăng Hiên thoát được khỏi Duẫn Nguyệt Tình liền thở phì phò gắt lên, bắt hắn phải đi ăn ăn trộm, không có cửa đâu!
“Trộm, đừng nói theo hướng bất hảo như thế chứ. Nhà bọn họ nhiều của cải như vậy, ta chỉ lấy một hai món thường thường bậc trung mà thôi, hơn nữa, đấy chẳng phải là do cướp đoạt từ mồ hôi công sức của nhân dân mà có sao. Chúng ta lấy đi một ít, sau đó phân cho người nghèo một chút. Hành động cướp của người giàu chia cho người nghèo là việc tốt chứ chẳng phải là hành vi của kẻ trộm cướp đâu.” Duẫn Nguyệt Tình một phen nói đạo lý rõ ràng, “Huynh dù cho tay trói gà không chặt, cũng chẳng có gì phải sợ, có ta ở đây là yên ổn rồi, đi theo ta bảo đảm sẽ không có việc gì cả.” Duẫn Nguyệt Tình vỗ ngực cam đoan.
Diệp Lăng Hiên bị hắn nói đến mức chẳng còn lý do để phản bác, xem ra không đi không được, “Ngươi giỏi võ công lắm sao?” Diệp Lăng Hiên đánh giá Duẫn Nguyệt Tình một cách hoài nghi. Một đầu tóc dài đen nhánh mềm mại túm thành một búi sau ót. Một đôi mắt đen linh hoạt sống động, gương mặt thanh tú mang theo một chút tà ý. Hắn là nam nhân thì thật là đáng tiếc, giả như là nữ nhân, khẳng định phải là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.
“Ha hả, đến lúc đó huynh sẽ biết.” Duẫn Nguyệt Tình cười thần bí.
Ban đêm, nơi nơi im phăng phắc, trên tường viện của phủ đệ Trấn Viễn Hầu xuất hiện hai cái bóng đen.”Ta đã tìm hiểu qua, bảo khố của hắn được cất tại Tây Sương phòng. Nào nào, ta triển khai khinh công mang huynh cùng đi.” Duẫn Nguyệt Tình nói xong, tay ôm lấy eo của Diệp Lăng Hiên, thi triển khinh công hướng về phía Tây Sương phòng.
Ai, đường đường là cốc chủ Lạc Diệp cốc cư nhiên lưu lạc giang hồ mà thành kẻ trộm, nói ra thì hẳn là khiến cho võ lâm nhân sĩ được một trận cười toét mồm. Đều là do tiểu tử này hại, Diệp Lăng Hiên hung hăng trừng mắt nhìn Duẫn Nguyệt Tình một cái. Bất quá, công phu của tiểu tử này thực khá, tuổi còn trẻ mà đã luyện được khinh công cao thâm như vậy, hắn là đệ tử của phái nào đây?
“Tới rồi.” Khi Diệp Lăng Hiên vẫn còn suy tư thì Duẫn Nguyệt Tình đã đứng ở trên nóc nhà của Tây Sương phòng.”Sao thế? Luyến tiếc rời đi lòng ngực của ta à, ta biết bản thân mình đẹp như tiên tử rồi, huynh cũng không cần tỏ ra háo sắc như vậy đâu. Vào lúc này mà còn muốn sàm sỡ ta nữa.” Duẫn Nguyệt Tình vui cười trêu chọc người vẫn còn dựa vào ngực mình, Diệp Lăng Hiên.
Diệp Lăng Hiên định thần lại, vội vàng đẩy hắn ra, “Gì chớ! Ai thèm sàm sỡ ngươi, rõ ràng chính ngươi nắm lấy ta không buông.” Bất quá người tiểu tử này thật mềm a, dựa vào rất là thoải mái, trên người hắn còn có một hương thơm ngát dễ chịu nữa. Ơ? Phi! Phi! Ta nghĩ mấy điều này để làm gì? Diệp Lăng Hiên vì chính mình có tà tâm mà cảm thấy như muốn phát hỏa.
“Tốt lắm, chúng ta hiện tại đi tìm bảo khố đi.” Duẫn Nguyệt Tình mang theo Diệp Lăng Hiên nhún người nhảy xuống nóc nhà. Sau đó điểm ngã mấy gã thủ vệ rồi đi tới trước cửa bảo khố. Duẫn Nguyệt Tình từ trong người lấy ra một thanh sắt mỏng và nhỏ. Hắn trở trở xoay xoay khiến cho cánh cửa mở ra.
“Thật không ngờ ngươi đối với những mánh khóe của trộm cướp cũng lành nghề như thế.” Diệp Lăng Hiên nhìn động tác thuần thục của hắn, nhịn không được mở miệng trêu chọc.
“Ha hả a, Tiểu Hiên Hiên, huynh không phải là ghen tị ta có năng lực như vậy chứ, ghen tị thì nói là ghen tị đi, ta cũng không nói là sẽ không dạy cho huynh. Dù sao ta thế nào cũng là người của huynh rồi.” Duẫn Nguyệt Tình nói xong còn hướng Diệp Lăng Hiên triển khai mị nhãn.
“Hừ, ai muốn học cái trò bịp bợm không đâu vào đâu này.” Diệp Lăng Hiên trợn tròn mắt, tài bẻ cong sự thật của tiểu tử này thật là không ai sánh bằng.
Rời đi phủ đệ của Trấn Viễn Hầu, trong tay bọn họ xuất hiện thêm một bao hành trang. Trong bao quần áo che giấu không ít đồ vật vô giá. Duẫn Nguyệt Tình lấy từ trong bao quần áo ra một sấp ngân phiếu dày cộm đưa cho Diệp Lăng Hiên. Diệp Lăng Hiên cầm lấy thì đã thấy, ô, chừng một vạn hai.”Ngươi cho ta nhiều ngân phiếu như vậy để làm gì?”
“Huynh không phải chịu trách nhiệm nuôi ta sao? Không có bạc thì nuôi kiểu gì được? Chẳng nhẽ huynh muốn ta chết đói đầu đường? Duẫn Nguyệt Tình dùng ánh mắt ủy khuất trực tiếp xem xét Diệp Lăng Hiên.
Diệp Lăng Hiên bĩu môi nhìn hắn, thu lại ngân phiếu. Coi như hắn có chút lương tâm, biết lấy chút tiền cho ta, bằng không ta muốn nuôi hắn ăn cũng không thể, đến lúc đó nói không chừng thật đúng là chết đói đầu đường.
Hai người tìm được quán trọ, mở ra bao hành trang tỉ mỉ chọn lựa.”Ngươi muốn chọn cái gì làm lễ vật?” Diệp Lăng Hiên thưởng thức một khối ôn ngọc, không chút để ý hỏi.
“Người ta là Nam Lục Tỉnh võ lâm minh chủ. Đương nhiên phải tặng thứ gì đó xứng với tầm vóc của họ chứ. Cho nên thứ này thật thích hợp.” Duẫn Nguyệt Tình vừa nói vừa bất ngờ rút ra từ trong bao quần áo một thanh trường kiếm tỏa ánh sáng mãnh liệt.
“Liệt Phong kiếm!” Diệp Lăng Hiên thốt lên khi nhìn thấy trường kiếm.
“Thật không ngờ huynh nhìn thư sinh yếu đuối nhưng đối với binh khí hiểu biết không ít.” Duẫn Nguyệt Tình vừa cười vừa nhìn Diệp Lăng Hiên, giống như muốn nhìn thấy điều gì đó từ trên người của hắn.
“Ta từ nhỏ đã thích chuyên nghiên cứu về binh khí, đáng tiếc thân thể cùng xương cốt không thích hợp luyện võ.” Diệp Lăng Hiên trả lời không chút hoang mang .
“Liệt Phong kiếm, đứng hàng thứ sáu trong thập đại binh khí, vật tốt như vậy mà rơi vào trong tay của Trấn Viễn Hầu thì thật lãng phí. Duẫn Nguyệt Tình vừa lắc đầu than tiếc vừa lấy ngón tay rờ phần thân kiếm lạnh như băng.
“Vậy ngươi vì sao lại không cần? Lại muốn đem nó tặng người, đây chính là vật mà người luyện võ tha thiết mơ ước.” Diệp Lăng Hiên thấy khó hiểu liền hỏi.
“Ha hả, bởi vì ta đã có binh khí rất tốt rồi a.”
“Nga, là cái gì? Là vật đứng hàng thứ năm trong thập đại binh khí sao? Đúng rồi, xếp hạng năm là cái gì?”
“Ha hả, tạm thời không nói cho huynh, huynh có biết xếp hạng năm là gì không mà hỏi?”
“Ta muốn nghe ngươi nói xem sao.”
“Ừm, huynh đang muốn kiểm tra ta phải không?”
“Đúng thì thế nào?”
“Tiểu Hiên Hiên, huynh không biết thì nói không biết, không cần phải làm bộ làm tịch như vậy, ha hả, ta sẽ không chê cười huynh đâu.” Bản tính ưa trêu ghẹo người của Duẫn Nguyệt Tình lại trỗi dậy.
“Ngươi không nói thì thôi.” Diệp Lăng Hiên khinh thường quay đầu đi.
“Trong thập đại binh khí, đứng hàng thứ năm chính là Vân Thiên bang – Linh Vân Thứ, dùng thiết mộc ngàn năm tạo thành, nhẹ nhàng linh hoạt. Xếp hàng thứ tư chính là Ngự Kiếm sơn trang – Lưu Ly kiếm, kiếm được tạo thành từ ngọc lưu ly cổ đại, vật thể trong suốt. Hạng ba là Lưu Vân tiên, roi bạc vừa dài vừa mảnh, khi vung lên như nước chảy mây trôi. Hạng hai là Lưu Tình bảo – Lưu Tình kiếm, luyện từ hàn thiết ngàn năm, truyền thuyết bên trong ẩn dấu tuyệt thế võ công bí tịch. Còn xếp đầu bảng chính là…” Duẫn Nguyệt Tình xấu xa nghĩ muốn gợi lên sự tò mò của người khác.
“Ô? Không đúng a, ta nghe nói Lưu Tình kiếm xếp thứ nhất a, sao bây giờ lại xuống hạng hai?” Diệp Lăng Hiên ngạc nhiên nói, hay là đã vài năm hắn không tái xuất giang hồ, trên giang hồ lại có cái gì thay đổi .
“Năm năm trước Lưu Tình kiếm xếp thứ nhất, nhưng năm năm sau đã có một thứ binh khí còn lợi hại hơn, đó chính là ── Lạc Diệp cốc – Phi Vân Lưu Tụ!”
“Cái gì? !” Diệp Lăng Hiên mở to hai mắt, thực hoài nghi lỗ tai mình có nghe lầm hay không. Phi Vân Lưu Tụ là võ công độc môn của hắn, khi nào thì xếp thứ nhất trên Binh Khí bảng? “Phi Vân Lưu Tụ? Sao nghe giống như một loại võ công vậy?” Diệp Lăng Hiên thử dò hỏi Duẫn Nguyệt Tình.
“Ha hả, đúng vậy, chính là có thể đem ống tay áo làm vũ khí để thi triển, hơn nữa còn phá hủy binh khí đứng hàng thứ bảy, Liệt Diễm đao, ngươi nói cái này không xếp thứ nhất thì cái gì còn có thể xứng hạng nhất?” Duẫn Nguyệt Tình hỏi lại.
Liệt Diễm đao? Nhớ tới, năm năm trước, khi ta mười bảy tuổi, gặp gỡ chủ nhân Liệt Diễm đao đến tận cửa để xin chữa bệnh. Đích thân chữa trị cho hắn xong, không nghĩ hắn cũng là vì Bích Lạc châu mà đến. Ta cùng với hắn giao thủ, dùng Phi Vân Lưu Tụ cắt nát Liệt Diễm đao, đánh hắn chạy ra ngoài. Sau rồi người nọ cũng bị lạc ở ngũ hành mê trận mà không thoát được. Không nghĩ tới sự tình truyền ra ngoài, Phi Vân Lưu Tụ lại quang vinh đứng đầu bảng trong các loại binh khí!
“Hắc hắc.” Diệp Lăng Hiên cười gượng hai tiếng, “Nói rất hay, nói rất hay.”
“Tiểu Hiên Hiên, cũng không còn sớm, huynh trở về phòng ngủ đi hay là huynh muốn ngủ cùng ta?” Duẫn Nguyệt Tình ám muội hướng hắn nháy mắt mấy cái.
“Có quỷ mới muốn ngủ với ngươi a!” Diệp Lăng Hiên thở phì phì tiêu sái bước ra khỏi cửa phòng, quay về phòng của mình
________________________________________
3.
Duẫn Nguyệt Tình giữ lại cho bản thân mình hai ba món kỳ trân dị bảo, phần còn lại hắn đem cầm đổi lấy tiền, phân phát cho người nghèo. “Xong rồi, coi như là hành thiện tích đức.” Duẫn Nguyệt Tình thật vừa lòng với kết quả hiện tại, “Nào, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi Hàng Châu thôi.”
“Ngươi bây giờ mới xuất phát có e là đã quá muộn không?” Diệp Lăng Hiên hỏi. Từ giờ đến đại thọ năm mươi của Tề ngự Thiên chỉ còn một ngày, muốn đi từ Tô Châu tới Hàng Châu trong vòng một ngày là không thể. Bất quá dùng khinh công của Duẫn Nguyệt Tình, như vậy chỉ cần ba canh giờ là có thể tới nơi, có điều nếu Duẫn Nguyệt Tình dùng khinh công mang hắn đi luôn thì quả thật sẽ tốn đi rất nhiều nội lực.
Duẫn Nguyệt Tình ngâm ngâm cười, “Vấn đề này ta có biện pháp giải quyết đó.” Hắn huýt sáo một hơi, sau chốc lát, có tiếng vó ngựa vang lên, một con bảo mã trắng như tuyết xuất hiện trước mặt Diệp Lăng Hiên.
“Đạp Tuyết, ngựa cưng của ta á.”
“Quả là ngựa tốt!” Diệp Lăng Hiên khen. Toàn thân tuyết trắng không có một sơi lông tạp, đích thực là thượng thừa thiên lý mã. “Nhưng lúc ta gặp ngươi, ta đâu có thấy nó? Hơn nữa hai ngày qua cũng không hề nhìn thấy a?”Diệp Lăng Hiên có nghi vấn.
“Ta cho nó tự đi kiếm ăn, để mặc nó tự do. Chỉ cần ta huýt sáo, nó sẽ trở về, rất có linh tính đó nha.” Duẫn Nguyệt Tình vỗ vỗ ngựa cưng một cách trìu mến.
“Đến đây đi, lên ngựa!” Không chờ Diệp Lăng Hiên phản ứng, Duẫn Nguyệt Tình đã lập tức ôm lấy hắn ngồi lên lưng ngựa, giật dây cương, Đạp Tuyết tát khai bốn vó, chạy như bay đến Hàng Châu. Quả nhiên nhờ có Đạp Tuyết, trong vòng một ngày, bọn họ đã tới được Hàng Châu.
Đại thọ năm mươi của Nam Lục tỉnh võ lâm minh chủ chính là sự kiện đình đám trên giang hồ. Võ lâm hào kiệt từ khắp nơi tụ họp tại đây, tính ra không dưới hai trăm người. Ba năm trước, Tề Ngự Thiên được đề cử làm võ lâm minh chủ. Tuy võ công của Tề Ngự Thiên chưa phải là thượng thừa nhất trong số các cao thủ Nam Lục tỉnh, nhưng tính cách của hắn chính trực, hào sảng khiến cho rất nhiều người vui lòng phục tùng. Nhìn dòng người lui tới Tề phủ, Duẫn Nguyệt Tình cảm thấy chán ngán, hắn rất khinh thường những kẻ nịnh nọt ấy. Đại đa số người đến, đều là vì lấy lòng Tề Ngự Thiên mà đến. Còn Diệp Lăng Hiên thì không để ý tới chuyện này, giang hồ là thế mà, hắn thấy đó là chuyện thường tình thôi.
“Chúng ta đợi đến lượt chót hẳn vào, chúng ta không có thiệp mời á.” Diệp Lăng Hiên nói với duẫn Nguyệt Tình, “Phải rồi, ngươi đối với việc này không hứng thú, cớ sao còn đến làm gì?” Diệp Lăng Hiên tò mò hỏi.
“Ha hả, bởi vì ta thích xem náo nhiệt đó mà.” Duẫn Nguyệt Tình ha hả cười nói. Đáp án này quả rất đúng với tác phong của hắn.
Chờ dòng người đi vào gần hết, hai người mới bước chân vào đại môn, tay cầm lễ vật giao cho tiếp tân. Bọn họ ngồi ở một cái bàn trong góc đình viện. Ngồi cùng bàn với bọn họ còn có bốn người trong võ lâm, tuy nhiên vừa nhìn đã biết những người này chẳng phải thuộc hạng tiếng tăm gì. Bốn người kia đưa mắt liếc nhìn bọn họ một cái rồi lơ bọn họ luôn. Hai người cũng không thèm để ý, từ từ nhàn nhã đánh giá những quan khách mới đến.
“Đó là ai thế?” Diệp Lăng Hiên chỉ vào một vị mặc đạo bào trong đại sảnh mà hỏi Duẫn Nguyệt Tình. Hắn lâu lắm không ra giang hồ, có rất nhiều người hắn không biết.
“Đó là tân nhậm chưởng môn của phái Thanh Thành – Thiên Nhất đạo trưởng. Thanh Thành, Nga Mi, Võ Đang, Côn Lôn, Không Động, Điểm Thương, Hoa Sơn, Thiếu Lâm, chưởng môn của bát đại phái đều đến đây cả, xem ra danh tiếng của Tề Ngự Thiên cũng rất lớn a.” Duẫn Nguyệt Tình vừa nói vừa cho một hạt đậu phộng vào mồm.
“Hắn là Nam Lục tỉnh võ lâm minh chủ, chưởng môn các đại phái đến chúc thọ hắn cũng đúng thôi.” Diệp Lăng Hiên chẳng thấy điều này có gì khác thường.
Lúc này, người hầu tiếp đãi ở cửa hô lớn: “Thiếu trang chủ Ngự Kiếm sơn trang – Triệu Kiếm Phi đến chúc thọ!” Một thiếu niên áo lam, mặt đầy ngạo khí tiến đến. Tề Ngự Thiên và chưởng môn bát đại phái cùng đứng lên nghênh đón hắn. Thiếu niên áo lam sau khi hướng bọn họ chắp tay khách sáo, liền cùng bọn họ đi vào đại sảnh.
“Ngự Kiếm sơn trang? Chính là cùng Lạc Diệp cốc, Lưu Tình bảo nổi danh tam đại võ lâm chí tôn – Ngự Kiếm sơn trang đó sao?” Diệp Lăng Hiên tìm tòi trong trí nhớ chuyện có liên quan đến Ngự Kiếm sơn trang.
“Đúng vậy, có điều Ngự Kiếm sơn trang kém tiếng nhất, Lạc Diệp cốc là số một, Lưu Tình bảo xếp thứ hai.” Duẫn Nguyệt Tình vô tư trả lời.
Tề Ngự Thiên thấy mọi người đều đến đông đủ, bèn đi tới cửa đại sảnh, hướng về phía mọi người vốn đang ngồi trong đình viện, ôm quyền nói, “Hôm nay là đại thọ năm mươi của lão phu, đa tạ các vị võ lâm đồng đạo đến chúc thọ, lão phu vô cùng cảm kích, có chuẩn bị chút rượu nhạt, thỉnh mọi người thưởng thức!” Quả nhiên có phong thái võ lâm minh chủ a.
Diệp Lăng Hiên và Duẫn Nguyệt Tình mới ngồi một lát, Duẫn Nguyệt Tình liền nghĩ muốn rời đi, “Còn tưởng rằng sẽ có cái gì náo nhiệt để thưởng thức, kết quả cái gì cũng không có, thật sự là nhàm chán, Tiểu Hiên Hiên, chúng ta đi thôi.” Diệp Lăng Hiên với chuyện này cũng không có hứng thú gì. Vào lúc hai người đang chuẩn bị rời đi, Diệp Lăng Hiên phát hiện trong không khí có một loại mùi hương kì quái không dễ phát hiện, đây là… Diệp Lăng Hiên trong đầu chợt lóe, không tốt! Hắn vội lấy ra từ trong ngực một cái bình nhỏ, sau đó dốc ra hai viên thuốc màu trắng, lấy một viên đưa cho Duẫn Nguyệt Tình, “Mau nuốt vào!” Duẫn Nguyệt Tình nhìn sắc mặt Diệp Lăng Hiên liền biết có việc phát sinh, vội vàng làm theo, “Có chuyện gì vậy?”
“Trong không khí có mùi hương của Túy Hải Đường, có người sử dụng Túy Hải Đường, nơi đây hẳn là sẽ phát sinh chuyện không hay.” Nét mặt Diệp Lăng Hiên hiện lên một vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
“Túy Hải Đường? Chính là loại mê dược không dễ phát hiện, có thể khiến người ta tay chân run rẩy, cả người vô lực – Túy Hải Đường đó sao?” Duẫn Nguyệt Tình đối với thứ này cũng có chút hiểu biết.
“Đúng vậy, chính nó a!”
“Chắc đợi lát nữa là có chuyện vui xem rồi, ha hả, Tiểu Hiên Hiên, huynh biết y thuật hả?” Duẫn Nguyệt Tình có một tia hưng phấn, xem ra lần này không về tay không.
“Ừ, cha ta biết y thuật, ta cũng học được chút ít.” Điểm ấy hắn không nói sai.
Chỉ một lát sau, hơn hai trăm người trong đình viện đều ngã xuống.”Sao lại thế này?!” Tề Ngự Thiên, bát đại chưởng môn cùng Triệu Kiếm Phi đi ra đại sảnh, hốt hoảng nhìn đám người đang ngã xuống.
“Có người hạ độc?!” Triệu Kiếm Phi thấy thế, vội vàng vận khởi nội lực, không ngờ có một trận vựng huyễn đánh úp lại, làm hắn thiếu chút nữa đứng không vững té xuống đất. Tề Ngự Thiên cùng bát đại chưởng môn cũng vận khởi nội lực, tất cả đều bị như Triệu Kiếm Phi. “Là ai làm!” Tề Ngự Thiên cả kinh nói. Chẳng lẽ có người định đến quấy rối?
“Ha hả, Tề đại minh chủ, đây là lễ vật ta tặng cho ngươi a! Thấy thế nào? Hương vị của Túy Hải Đường cũng không tệ lắm đúng không!” Theo giọng nói truyền đến, một gã hắc y nhân từ trên mái hiên nhảy xuống.
“Ngươi là ai? Vì sao phải làm như vậy?! Ta và ngươi không hề quen biết!” Tề Ngự Thiên căm giận nhìn chằm chằm người trước mắt, hắn xác định hắn căn bản không biết kẻ đó.
“Chúng ta đúng là chưa hề quen biết, thế nhưng các ngươi là chướng ngại vật cản trở U Hỏa giáo chúng ta nhất thống võ lâm Trung Nguyên, cho nên chúng ta không thể nào không làm vậy được.” Hắc y nhân vừa dứt lời, trên tường viện đã xuất hiện thêm mấy chục hắc y nhân ăn mặc y chang nhau, trên hắc y đều có thêu hình ngọn lửa.
“Các ngươi là U Hỏa giáo? Mười mấy năm nay, U Hỏa giáo không hề bước vào Trung Nguyên, vì sao hiện tại…” Thiên Nhất đạo trưởng thắc mắc hỏi.
“Tiền nhiệm giáo chủ không có chí lớn, cho nên mười mấy năm qua không hề tiến vào Trung Nguyên. Tân nhậm giáo chủ của chúng ta tham vọng nhiều, hiện tại muốn U Hỏa giáo phải nhất thống võ lâm Trung Nguyên!”
“A di đà phật, biển khổ vô biên, quay đầu lại là bờ a.” Chủ trì Thiếu Lâm – Trí Tâm đại sư chắp tay khuyên nhủ.
“Các ngươi có nói gì cũng vô dụng thôi, hiện tại các người đều là cá nằm trên thớt, chờ chúng ta xử lý a. Ha ha ha!” Hắc y nhân đắc ý, cười ha hả.
“Đáng giận! Ta liều mạng với ngươi!” Triệu Kiếm Phi rốt cuộc nhịn không được, hắn là thiếu trang chủ Ngự Kiếm sơn trang, làm sao có thể chịu đựng được loại xỉ nhục này! Hắn nỗ lực vận động thân mình, nghĩ muốn xông lên, cùng hắc y nhân chiến đấu đến cùng. Tề Ngự Thiên một phen giữ chặt hắn, “Hiền chất, không cần xúc động a!”
“Nga, ngươi là thiếu trang chủ Ngự Kiếm sơn trang à, chính là một trong tam đại võ lâm chí tôn của Trung Nguyên – Ngự Kiếm sơn trang đó sao? Ha hả, xem ra cũng chẳng khá khẩm gì.” Hắc y nhân trào phúng cười nói.
“Ngươi…” Triệu Kiếm Phi tức giận công tâm, ngất luôn.
“Tề Ngự Thiên, bát đại chưởng môn, hiện tại có hai con đường cho các ngươi chọn. Một là quy thuận chúng ta, còn hai, chính là phải chết!”
“Phi! Quy thuận các ngươi, mơ tưởng đi!” Chưởng môn Côn Lôn tỏ vẻ kiên định, thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Muốn chọn con đường chết sao, được lắm, ta cho các ngươi toại nguyện!” Sắc mặt Hắc y nhân trở nên lạnh lùng, hắn vận chưởng tiến đánh Tề Ngự Thiên.
Lúc này, một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên, “Ta nói vị lão huynh này a, hành động của ngươi không quang minh lỗi lạc gì hết, lớn tuổi như thế còn làm chuyện vậy, thật không biết xấu hổ là gì hả?”
“Người nào?!” Hắc y nhân cả kinh, thu hồi chưởng lực, xoay người hướng phía đình viện nhìn lại. Chỉ thấy trong số hơn hai trăm kẻ ngã xuống, có một vị tuấn mỹ thiếu niên áo tím đứng cười hì hì, bên cạnh là một vị thư sinh áo trắng ôn hòa, nhã nhặn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét