1.
Hứa Minh Ưu đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu cậu bám theo Trình Tư.
Lần thứ ba, lần thứ năm, hay lần thứ n nữa…
Nhiều đến mức cho dù cậu nhắm mắt cũng biết được động tác tiếp theo của người kia là gì.
Tựa vào cửa xe, rút một điếu thuốc,
Sau khi hút thuốc xong, rất nhanh thôi, sẽ lấy điện thoại từ trong túi áo ra nhìn một cái, đoạn lái xe rời đi.
Trên một phương diện khác mà nói,
Cậu, một paparazzi, về cơ bản chính là người hiểu rõ vị đại minh tinh này nhất ngoài người thân của hắn.
Suy nghĩ ấy luôn làm cậu nhớ đến một câu – người xa lạ quen thuộc nhất.
Giờ phút này, cái người ‘xa lạ quen thuộc nhất’ kia quả nhiên y như những gì Minh Ưu nghĩ,
Dựa vào xe, khoan thai hút thuốc.
Bây giờ là 8 giờ, bãi đỗ xe có phần tăm tối,
Đốm sáng lập loè nơi đầu điếu thuốc kia, dường như đang hô hấp vậy.
Giữa làn khói mông lung, Trình Tư lặng im như một bức tượng điêu khắc.
Hứa Minh Ưu nghĩ, tổng biên tập nói rất đúng —–
Người kia,
Dù chỉ là đứng thôi, cũng đẹp như hoạ.
Trình Tư năm hai mươi hai tuổi, chỉ nhờ vào duy nhất một sáng tác của mình tên “Thuyền”, liền vụt sáng.
Sáu năm tiếp theo, hắn ra tổng cộng năm album,
Cái sau so với cái trước càng thêm đặc sắc, càng khiến cho người ta tán thưởng.
Trời cao thực sự đã quá ưu ái hắn, dường như đem lại cho hắn mọi điều tốt đẹp nhất trên đời:
Diện mạo anh tuấn, một thân tài năng, nhân khí không gì sánh bằng…
Tuổi tác tuy không lớn, lại nghiễm nhiên mang trên mình dáng dấp Thiên Vương.
Đang lúc mọi người chờ mong không biết rằng album thứ sáu của hắn ra mắt sẽ đem lại kinh hỉ ra sao,
Trình Tư liền gặp phải scandal cực kỳ tai tiếng —–
Hắn bị tố cáo cường bạo một fan hâm mộ nữ chưa đầy mười bảy tuổi.
Tuy vụ án này cuối cùng do chưa có đủ bằng chứng mà rút đơn kiện,
Nhưng vẫn dẫn theo áp lực dư luận cực kỳ kinh khủng khiến hắn không thể không rút lui khỏi ngành giải trí và xuất ngoại.
Đối với chuyện này, có người bất ngờ, có người tức giận, có người khịt mũi coi thường.
Nhưng nhiều hơn cả vẫn là cảm khái,
Cảm khái vị Thiên Vương ngày ấy, chỉ trong một đêm liền sa sút đến mức phải tha hương.
Ngành giải trí, ba chìm bảy nổi, danh tiếng vốn luôn ngắn ngủi như thế.
Thế nhưng năm năm sau, Trình Tư lại xuất hiện trước công chúng.
Hắn tự thành lập studio của chính mình, tiếp tục hoạt động trong ngành âm nhạc.
Nhưng không ca hát nữa, chỉ sáng tác mà thôi.
Tuy bây giờ chỉ đứng phía sau hậu đài,
Nhưng tất cả mọi điều, bất kể vinh quang hay gièm pha của năm năm trước, lại một lần nữa tụ tập trên người hắn.
Những chuyên mục viết về hắn, chưa bao giờ gián đoạn.
Hứa Minh Ưu nâng máy ảnh, ngắm chuẩn về phía Trình Tư:
Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn, sau đó ngồi vào trong xe của mình.
Hứa Minh Ưu biết rõ, hành trình của cậu và Trình Tư, lại bắt đầu rồi.
2.
Hứa Minh Ưu là phóng viên chụp ảnh của một tạp chí chuyên về giải trí, “Tinh Văn” (tạm dịch: Chuyện nhà sao).
Nói là phóng viên chụp ảnh, chi bằng kêu thẳng bằng một chữ paparazzi cho nhanh.
Công việc này tuy không thể coi là vinh quang vẻ vang gì,
Nhưng mà, cậu trái lại chẳng hề để ý,
Tính cách cậu vốn hướng nội, không thể viết nên những bản thảo câu từ bắt mắt, cũng không có cái miệng nhanh nhảu có thể kể những câu chuyện cuốn hút lòng người.
Ưu điểm lớn nhất của cậu, đại khái là sự chuyên tâm.
Công việc này cũng rất phù hợp, ít nhất miễn cho cậu nỗi khổ giao tiếp.
Hơn nữa Hứa Minh Ưu tựa hồ trời sinh đã có khả năng thiên phú với chuyện này, tổng biên tập cũng luôn khen ngợi:
Ảnh do Tiểu Hứa chụp, lúc nào cũng rất có giá.
Bất quá, sau khi Trình Tư quay lại ngành giải trí, tổng biên tập lại để cho Hứa Minh Ưu đặc biệt chú ý theo chân hắn.
Vị đại minh tinh này,
Dù chỉ là nháy con mắt hay uống miếng nước, cũng thành tin tức.
Lại nói thêm, Trình Tư giỏi nhất chính là cắt đuôi bỏ mặc paparazzi.
Cũng may mà Hứa Minh Ưu luôn chăm chú kiên nhẫn,
Sau khi bị cắt đuôi vài lần, vẫn tìm ra một vài bí quyết nho nhỏ để bám theo hắn.
Hứa Minh Ưu đôi khi tự mình ngẫm lại, cũng thấy thật buồn cười: minh tinh cùng paparazzi, đúng là trời sinh một đôi mà.
Hình như đây không phải lần đầu tiên Trình Tư đến nơi này,
Hắn thuần thục tấp xe vào phía sau một gốc cây nhãn rậm rạp,
Sau đó quay cửa kính xuống, biếng nhác ghé đầu vào bên cửa sổ xe.
Buổi tối mùa xuân, nhiệt độ ôn hoà.
Có rất nhiều người trong công viên:
Bé con chơi đùa, cụ bà khiêu vũ, mọi người cùng nhau tán chuyện trên trời dưới bể.
Trình Tư ngắm nhìn đến mê mẩn,
Cách hắn không xa, Hứa Minh Ưu có phần hơi bất ngờ.
Lúc sáng trưởng phòng chuyên môn còn đặc biệt nhắc nhở hôm nay là sinh nhật của Trình Tư, có thể sẽ có tin tức, bảo cậu phải thật chú ý,
Nhưng suốt một ngày này hắn chỉ quanh quẩn trong phòng làm việc, buổi tối lại tới đây ngẩn người,
Không cần tổ chức sinh nhật sao?
Có lẽ vì ảnh hưởng của gia đình mà Hứa Minh Ưu vẫn luôn cảm thấy, sinh nhật hẳn là một thời điểm vô cùng quan trọng,
Ngay cả ba mẹ cậu, hằng năm đúng vào ngày sinh nhật cậu vẫn luôn gọi điện nhắc cậu phải ăn một bữa thật no, hoặc rủ bạn bè đi tổ chức tiệc mừng một chút.
Thời điểm quan trọng như thế, vậy mà Trình Tư lại một mình chạy tới công viên, có vẻ như hắn còn chưa ăn cơm tối nữa.
Hứa Minh Ưu nhăn mày, nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô phía trước không xa, bỗng nhiên trông thấy Trình Tư ra khỏi xe.
Cậu vội vàng giơ máy ảnh, chú ý nhìn quanh xem có phải ai đó vừa tới không.
Kết quả, hắn chỉ là chạy đến gần một bà lão nói gì đó,
Sau đó học theo dáng bà lắc lư lắc lư.
Hứa Minh Ưu nhịn không được liền bật cười.
Dáng dấp vị minh tinh này khi nhảy không được đẹp mắt cho lắm, nhưng hắn nhảy cực kỳ chăm chú,
Xung quanh các bà lão cũng cảm thấy thú vị, đều ngừng lại để hướng dẫn hắn.
Hứa Minh Ưu một tấm lại một tấm, chụp được rất nhiều ảnh, sau đó chậm rãi xoay máy ảnh lại nhìn.
Những tấm ảnh này, ngày mai sau khi cậu giao cho đồng nghiệp,
Đến lúc gặp lại, có lẽ đã bị gán cho một tầng ý nghĩa mới toanh rồi.
Cậu có thể dễ dàng đoán được, chúng sẽ bị phối với mấy dòng chữ ra sao —–
“Thiên Vương mất đi danh tiếng ngày xưa, một mình cô độc đón sinh nhật ảm đạm”,
Hay là “Trình Tư ra ngoài đêm khuya, nghi vấn say rượu phát khùng” các kiểu.
Nghĩ tới đây, Hứa Minh Ưu liền buông máy.
Mà bên kia Trình Tư cũng đã nhảy xong một điệu.
Hắn quay về trên xe, tiếp tục ghé mình bên cửa sổ, một lúc nhìn điện thoại, một lúc lại nhìn người, trông qua có vẻ nhàm chán.
Hứa Minh Ưu cứ như vậy mà tiếp tục nhìn hắn,
Xa xa, mơ hồ không thể nhìn rõ.
Hứa Minh Ưu nghĩ thầm, quả là một buổi tối kỳ quặc.
Đúng vậy, một buổi tối kỳ quặc.
Ngay giây tiếp theo, Hứa Minh Ưu hiền lành chất phác giống như bị một loại tâm tình khó hiểu cổ động, cả người u u mê mê một hồi,
Đợi đến khi tỉnh táo lại, đã thấy bản thân cầm một hộp sữa chua trên xe còn chưa bóc cùng một miếng bánh ngọt đứng trước xe Trình Tư.
Trình Tư khó hiểu nhìn cậu.
Lòng bàn tay Hứa Minh Ưu ướt đẫm mồ hôi, cậu có chút khẩn trương.
Cứ như vậy quang minh chính đại mà xuất hiện trước mặt người mình luôn theo dõi, khiến cậu sinh ra cảm giác như đi đầu thú.
Cũng may đang là buổi tối, cậu còn đội mũ lưỡi trai, Trình Tư có lẽ không phát hiện ra điều gì.
Bất quá Hứa Minh Ưu cũng không dám nhìn hắn, chỉ là gắng sức cúi đầu, ép vành mũ xuống thấp, có chút mất tự nhiên mà nói: Chào, chào ngài, xin hỏi có phải Trình tiên sinh không ạ, đây là hàng được giao cho ngài.
Trình Tư lắc đầu: Tôi không có đặt hàng, anh giao nhầm rồi.
Hứa Minh Ưu: Công viên Thiên Trường dưới gốc cây nhãn biển số xe A9848 Trình tiên sinh, đúng là như vậy.
Cậu như chợt nhớ ra cái gì, vội vàng bổ sung: À, ừm, thật ra là có người đến tiệm chúng tôi chọn những thứ này nhờ chúng tôi giao cho ngài, ngài yên tâm, tiền đã được trả rồi.
Trình Tư không nói gì, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ xe, tựa hồ đang tự hỏi điều gì đó.
Thời gian từng giây từng phút cứ trôi qua.
Hứa Minh Ưu xấu hổ đứng đó,
Nỗi xao động trong lòng lúc trước đã chậm rãi bình ổn lại, cậu bắt đầu có chút hối hận về hành vi khó hiểu của mình.
Ngay lúc cậu cân nhắc có nên bỏ chạy trối chết hay không,
Trình Tư rốt cục nhận lấy đồ, hỏi: Người giao đồ cho anh có nói gì không?
Hứa Minh Ưu trầm mặc một hồi, hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng trả lời:
Người ấy nói, chúc ngài sinh nhật vui vẻ.
3.
Từ sau ngày hôm đó, suốt một tháng, Hứa Minh Ưu không gặp lại Trình Tư.
Cậu bị tổng biên tập cử ra nước ngoài theo sát gót một Liên hoan Điện ảnh để săn tin, mỗi ngày đều bận rộn chạy qua chạy lại,
Đôi khi rảnh rỗi, điều cậu nhớ tới nhiều nhất lại là mấy tấm ảnh chụp Trình Tư cùng các cụ bà khiêu vũ ở công viên.
Tất cả ảnh hôm ấy, cậu đều xoá sạch.
Nguyên nhân làm như vậy nói ra có vẻ hơi kì quặc —–
Trong số những minh tinh cậu từng theo dõi, thời gian bám đuôi Trình Tư là dài nhất,
Dưới tình huống vi diệu như thế, bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện:
Quan sát hắn làm việc, cùng hắn lái xe hóng gió, ngẩn người với hắn…
Điều này khiến Hứa Minh Ưu cảm thấy, Trình Tư giống như một người bạn đặc biệt.
Xoá bỏ những tấm ảnh kia, coi như tặng quà sinh nhật cho hắn đi.
Tuy nhiên, Trình Tư cũng không nhận ra cậu.
Sau khi trở về từ nước ngoài, Hứa Minh Ưu nghỉ ngơi vài ngày rồi lại lập tức vùi đầu vào công việc.
Tạp chí mất rất nhiều thời gian mới mời được một vị đại minh tinh để viết bài.
Địa điểm phỏng vấn là studio của người nọ, công ty cử Hứa Minh Ưu đi theo giúp đỡ khâu chụp ảnh.
Chỉ là, đợi đến khi tới nơi mới phát hiện ra, vị minh tinh được phỏng vấn kia chính là Trình Tư.
Ngay một khắc bước vào studio của Trình Tư, Hứa Minh Ưu chợt có cảm giác không ổn.
Phản ứng đầu tiên của cậu là quay đầu nhìn về rừng cây phía đối diện, bỏi vì cậu đã vô số lần ngồi xổm ở đó chụp trộm ảnh.
Đây là một toà biệt thự xây dựa vào ven hồ.
Nơi Trình Tư lưu lại nhiều nhất là một gian phòng kính trong suốt, ngập tràn ánh sáng.
Phỏng vấn cũng được tiến hành ở chỗ này.
Trình Tư cùng nhân viên phụ trách phỏng vấn lên tiếng chào hỏi, còn thân thiết tự tay rót trà,
Chị Dương lén lút thì thầm với Hứa Minh Ưu: xem ra vị đại minh tinh quả nhiên giống như trong truyền thuyết, một chút kiêu ngạo cũng không có.
Hứa Minh Ưu không đáp, chỉ một mực cúi đầu loay hoay với máy ảnh, lộ ra chút tâm trạng không yên.
Bất quá chị Dương cũng không để ý, trước đây Hứa Minh Ưu vốn không thích nói chuyện, quen rồi.
Phỏng vấn rất nhanh bắt đầu.
Bởi vì bài phỏng vấn viết theo hướng tâm sự, nên không khí tương đối nhẹ nhàng vui vẻ.
Theo yêu cầu của lãnh đạo, Hứa Minh Ưu cần chụp một vài tấm ảnh lúc Trình Tư đang nói chuyện,
Vì vậy, cậu lựa chọn vị trí đẹp, lắp xong máy ảnh, chuẩn bị chụp bất cứ lúc nào.
Lúc này chủ đề vừa vặn nói đến công việc.
Chị Dương hỏi: Trình Tư, tôi hơi tò mò, bình thường khi sáng tác anh có thói quen nhỏ nào không? Ví dụ như tôi trong lúc cùng đồng sự viết bản thảo luôn phải nghe nhạc nhẹ chẳng hạn…
Trong màn ảnh, Trình Tư cau mày, tựa hồ đang chăm chú suy nghĩ, một lát sau, khoé miệng hắn gợi lên nụ cười nhẹ: Tôi cảm thấy bản thân có phần hơi “cũ”, trong lúc làm việc nhất định tôi phải uống cà phê, bởi vì cà phê có thể giúp tôi suy nghĩ tỉnh táo.
Rầm~!
Trình Tư cùng chị Dương quay đầu, chỉ thấy Hứa Minh Ưu đỏ mặt: Thật xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận đụng phải.
Chị Dương nhìn Trình Tư cười nói: Xem ra gần đây Minh Ưu chu đáo cẩn thận cứ nhìn thấy Trình Tư là lại khẩn trương nha. Được rồi, chúng ta tiếp tục nhé, anh vừa nói đến cà phê, tôi được biết rất nhiều fan hâm mộ của anh…
Dù bị gián đoạn một chút, nhưng hai người gần như không bị ảnh hưởng chút nào, phỏng vấn lại tiếp tục tiến hành.
Trong lòng Hứa Minh Ưu thế nhưng lại dậy sóng mãnh liệt:
Trình Tư gạt người, hắn đâu có uống cà phê!
Lúc hắn làm việc quả thực phải thường xuyên dùng đồ uống, nhưng là uống nước trái cây, nước trái cây đủ các vị.
Hứa Minh Ưu chưa từng gặp một người đàn ông đầy tham vọng và danh tiếng nào lại thích cái loại đồ uống ngọt như vậy.
Hứa Minh Ưu từng cắm chốt ở cửa văn phòng hắn vài lần,
Phòng làm việc của Trình Tư là một căn phòng thuỷ tinh, cốc uống nước cũng là cốc thuỷ tinh, cho nên kỳ thực chỉ cần tìm đúng vị trí, có thể “soi” rất rõ ràng.
Hơn nữa, thân là một paparazzi chất lượng cao, khẳng định phải lộn thùng rác mà trốn rồi.
Bất quá việc này cậu chưa từng nói với ai, thấy cũng chẳng có gì mới mẻ, dù sao cái mà công ty cần chính là mấy tấm ảnh mà thôi.
Nhưng mà hôm nay bỗng dưng thấy Trình Tư mang mặt nạ gạt người, cảm giác này quả là —–
Quá ư kỳ quái rồi.
4.
Nghĩ thì nghĩ vậy, bất quá Hứa Minh Ưu rất nhanh cảm thấy bản thân hình như hơi quá ngạc nhiên rồi,
Minh tinh dù sao cũng là người của công chúng, hẳn sẽ rất bận tâm về vấn đề hình tượng, người bình thường như cậu không thể lý giải được chuyện này.
Tuy nhiên cậu vẫn chưa phát hiện ra việc thích uống nước trái cây có ảnh hưởng gì đối với Trình Tư.
Rõ ràng hắn đã trải qua đủ mọi tai tiếng gièm pha còn kinh khủng hơn.
Bên kia cuộc trò chuyện của chị Dương và Trình Tư vẫn diễn ra vô cùng thuận lợi, tiếng cười rộ lên liên tục.
Chị Dương có thâm niên trong việc khiến người khác vui vẻ, rất biết cách xem mặt chọn lời, cũng luôn giữ chừng mực trong mỗi cuộc trò chuyện;
Mà Trình Tư cũng phối hợp tương xứng, luôn mỉm cười đáp lại.
Trình Tư rút lui năm 28 tuổi,
Đến nay đã tròn năm năm trôi qua, dung mạo hắn tuy không đổi khác, nhưng mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đã không còn sự bồng bột mãnh liệt của tuổi trẻ năm xưa.
Cả người toả ra sự ung dung bình tĩnh, khí phách bức người.
Hắn chính là một minh tinh đích thực.
Có điều —–
Chị Dương: … Tôi nhớ tháng trước là sinh nhật anh, hôm đó trên mạng rất nhiều fan hâm mộ đã viết bài chúc mừng, Trình Tư có cảm động hay không? Anh đã trải qua ngày sinh nhật như thế nào?
Trình Tư: Thật vui khi vẫn có nhiều bằng hữu nhớ tới tôi, thật sự rất cảm kích. Sinh nhật dĩ nhiên phải chúc mừng rồi, nhưng người nhà tôi đều ở nước ngoài, cho nên ngày hôm đó chỉ đơn giản mời một vài người bạn tốt ăn bữa cơm mà thôi.
Hứa Minh Ưu: …
Chị Dương: … Vậy bình thường lúc nghỉ ngơi anh thích làm gì? Có ra ngoài đi chơi không?
Trình Tư: Đại đa số thời gian, tôi đều ở nhà. Tôi rất ít khi lái xe ra ngoài hóng mát.
Hứa Minh Ưu: …
Chị Dương: … Tôi thay mặt cho tạp chí rút thăm câu hỏi của độc giả trúng thưởng, Trình Tư bình thường có hút thuốc không? Cô ấy nói mình cảm thấy đàn ông hút thuốc rất gợi cảm. Một độc giả vô cùng thú vị, haha.
Trình Tư: Đáng tiếc, xem ra tôi chưa đủ gợi cảm rồi, kỳ thực tôi rất ít khi hút thuốc.
Hứa Minh Ưu: …
Hứa Minh Ưu không nghe nổi nữa.
Những câu hỏi kia tuy cậu không nghe rõ lắm, nhưng cậu tuyệt đối chắc chắn, mấy điều Trình Tư nói căn bản đều là nói dối,
Lòng cậu ngổn ngang trăm mối không biết giải thích ra sao.
Trong mắt cậu, những chuyện này thực ra đều là chuyện vặt vãnh, không cần phải đặc biệt gạt người,
Không biết vì sao Trình Tư phải làm vậy,
Cậu đang lơ đãng nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh hẳn.
Hứa Minh Ưu ngẩng đầu, phát hiện ra cả Trình Tư và chị Dương đều đang nhìn cậu.
Liền bị doạ sợ: Sao, sao vậy?
Chị Dương cũng không hiểu đang phỏng vấn rất trôi chảy, vì sao Trình Tư lại đột nhiên quay đầu nhìn Hứa Minh Ưu.
Cô thầm đoán phải chăng động tác của Hứa Minh Ưu quấy nhiễu đến hắn, vì vậy liền nở nụ cười xoa dịu: Minh Ưu, cậu làm sao đang yên đang lành lại nhíu mày với thở dài thế hả?
Hứa Minh Ưu cực kỳ xấu hổ, cậu chìm đắm vào suy nghĩ về Trình Tư, hoàn toàn không phát hiện ra bây giờ vẫn là giữa cuộc phỏng vấn.
Cậu trước đây luôn làm việc tập trung nghiêm túc, không hiểu sao lần này lại phân tâm đến vậy.
Hứa Minh Ưu cuống quít xin lỗi: Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi lại quấy rầy rồi.
Không đợi chị Dương trả lời, Trình Tư lên tiếng: Có phải cậu có việc gấp không?
Cậu vội vàng lắc đầu: Không có, không có… Là như thế này, tôi… Em gái tôi là fan hâm mộ của anh, tôi vừa rồi chỉ là nghĩ xem làm thế nào để xin chữ kí.
Trình Tư rũ mắt, khẽ cười một tiếng, không nói gì thêm.
Cứ như vậy, Hứa Minh Ưu mang theo tâm trạng phập phồng thấp thỏm mãi cho đến khi cuộc phỏng vấn kết thúc.
Lúc ra về, Trình Tư gọi Hứa Minh Ưu lại, vươn tay phải, lòng bàn tay ngửa ra.
Hứa Minh Ưu sững sờ nhìn hắn, móc một tờ tiền trong túi đặt vào tay Trình Tư.
Trình Tư: …
Trình Tư: … Em gái cậu không phải muốn xin chữ kí sao?
Hứa Minh Ưu bừng tỉnh đại ngộ, luống cuống từ trên người lôi ra một quyển sổ ghi chép nhỏ,
Vừa lôi ra liền lập tức hối hận,
Quyển sổ kia chính là sổ ghi chép lịch trình minh tinh hàng ngày của cậu mà.
Trình Tư nhìn cũng không nhìn, trực tiếp lật đến trang cuối cùng, ký một chữ lên sổ,
Sau đó khép lại trả cho Hứa Minh Ưu, nói: Chỉ được cho em gái cậu xem thôi nhé.
Hứa Minh Ưu chột dạ gật gật.
Không biết có phải do ảo giác của cậu hay không,
Cậu cảm thấy Trình Tư dường như nhấn mạnh hai chữ “em gái”.
Chị Dương nhìn Trình Tư đặc biệt ký tên cho cậu, cười không dứt, nói Hứa Minh Ưu kiếm bội rồi.
Hứa Minh Ưu cười khổ, chỉ thấy cuốn sổ cất trong ngực, nóng đến bỏng da.
Đợi một mạch đến lúc tan tầm về nhà, cậu mới lấy sổ ghi chép ra, dè dặt lật đến tờ cuối cùng, trên mặt giấy trắng mực đen viết một hàng chữ thật rõ ràng:
Bánh ngọt ăn rất ngon. PS: Lời này là thật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét