Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

MT&P 9-13

9.
Chớp mắt đã là rằm tháng Bảy, lễ hội âm nhạc mùa hè thường niên của thành phố A lại đến rồi,
Mở đầu cho lễ hội âm nhạc này chính là đêm liên hoan trao giải.
Lại nói thêm, chương trình âm nhạc này quy mô tuy nhỏ, cũng không long trọng bằng giải thưởng XX, YY các loại cuối năm,
Nhưng vì ban giám khảo rất có vai vế, nên cũng nhận được sự ưu ái của nhiều người yêu nhạc.
Hứa Minh Ưu những ngày này đều vì nó mà bận rộn.
Từ sau đêm hôm ấy, Hứa Minh Ưu chưa từng gặp lại Trình Tư.
Hai người tuy có số điện thoại của nhau, nhưng cũng không ai nhắn tin hay liên lạc gì.
Thỉnh thoảng Hứa Minh Ưu vẫn bắt gặp tin tức về Trình Tư trên báo:
Cùng sao nữ nào đó ăn tối;
Tham gia liên hoan từ thiện;
Hoặc là cái gì mà Có một không hai, vạch trần bí mật về studio âm nhạc của Trình Tư…
Báo chí đưa tin không ít, nhưng Hứa Minh Ưu cho đến giờ vẫn không đọc kỹ bài nào.
Liên hoan trao giải diễn ra trong buổi tối cùng ngày,
Hứa Minh Ưu đã sớm có mặt bên ngoài hội trường.
Buổi lễ mặc dù không lớn, nhưng cũng không thiếu ngôi sao hạng A,
Trong đó bao gồm cả màn đi thảm đỏ.
Hứa Minh Ưu nhìn qua lịch trình sắp xếp trên tay nhân viên:
Trình Tư và Lâm Sanh cùng lên thảm đỏ.
Nói đến Lâm Sanh, cũng khiến nhiều người cảm khái.
Mấy năm trước, cậu ta vẫn còn là một ca sĩ nho nhỏ vô danh tiểu tốt —–
Có một chất giọng rất ổn, nhưng lại hát toàn thứ nhạc vớ vẩn đâu đâu;
Ngoại hình đủ tuấn lãng, nhưng ném vào giữa một dàn minh tinh cũng không tính là nổi bật,
Hơn nữa bản thân Lâm Sanh đối với chuyện nổi tiếng hay không cũng chẳng để tâm,
Cá tính cổ quái, thích làm theo ý mình,
Công ty cũng đau đầu với cậu ta không ít.
Nhưng không biết vì lý do gì,
Hai năm qua Lâm Sanh thay đổi hẳn tác phong ngày trước, trở nên tích cực cố gắng, ăn nói cũng tốt hơn.
Chưa bàn đến phương diện gì khác, cứ nhìn cậu ta lúc phỏng vấn mà xem,
Cậu ta đối mặt với truyền thông cũng không còn vẻ cứng nhắc thiếu kiên nhẫn ngày xưa, mà luôn mỉm cười, thân thiện và lễ độ.
Tựa như —–
Một Trình Tư thứ hai.
Nghĩ tới đây, Hứa Minh Ưu nhăn mày.
Thảm đỏ đã bắt đầu, từng vị minh tinh chói lọi lần lượt đi qua.
Trong đó có cả ngôi sao nữ đã cùng Trình Tư ăn tối.
Hứa Minh Ưu thầm nghĩ trang phục ngày hôm nay của cô nàng quá sặc sỡ tầm thường, rất không ăn nhập với phong cách đi dự liên hoan âm nhạc.
Vì vậy chụp bừa vài tấm lấy lệ.
Chỉ một lát sau, Trình Tư và Lâm Sanh cũng tới.
Hai người đi phía trước, cách đó không xa là một người đàn ông theo sau, môi mím chặt, nhìn qua có vẻ rất chỉnh tề nghiêm túc.
Đó là đại diện của Lâm Sanh.
Lại nói tiếp, Lâm Sanh nổi danh hình như cũng bắt đầu từ khi đổi sang người đại diện này,
Không biết có phải nguyên nhân nằm ở đó không.
Hai vị minh tinh liên tục vẫy tay chào, tiếng thét chói tai của fan hâm mộ vang lên không ngớt.
Hứa Minh Ưu giơ máy ảnh, lách vào giữa một đám phóng viên, khá là chật vật.
Ngay lúc cậu đưa ống kính ngắm Trình Tư,
Trình Tư tựa như cảm giác được điều gì, quay đầu nhìn về phía cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hứa Minh Ưu có chút mất tự nhiên.
Trình Tư trên thảm đỏ khiến cậu cảm thấy có phần lạ lẫm.
Rõ ràng cũng không phải lần đầu nhìn hắn bước lên thảm đỏ, vì cái gì trước kia không có cảm giác này cơ chứ?
Sau khi kết thúc thảm đỏ, một nhóm phóng viên vào phòng nghỉ trong hậu trường chờ sẵn.
Trước khi buổi lễ bắt đầu, mọi người ngồi tán chuyện.
Từ âm nhạc tới điện ảnh, từ quần áo tới kiểu tóc.
Cuối cùng không biết như thế nào, nói tới Trình Tư.
Thật sự không nghĩ rằng, đã qua năm năm, vận khí của Trình Tư vẫn tốt như vậy.
Người ta dù sao cũng đường đường chính chính là sao lớn, tôi từng mấy lần chứng kiến fan hâm mộ của anh ta kích động đến phát khóc rồi.
Chậc chậc, bây giờ người ta cũng thật chóng quên, chuyện năm năm trước của Trình Tư rõ rành rành như thế, vậy mà vẫn sùng bái hắn làm thần tượng, khó hiểu thật.
Chuyện năm đó cũng không phải do hắn gây ra mà, lại nói hắn thực sự xui xẻo…
Ngàng giải trí thật thật giả giả, ai mà biết được.
Thật ra, hồi ấy không có người chứng minh được chuyện hắn đã làm, cuối cùng người nhà bên kia lại tự rút đơn kiện, nói không chừng Trình Tư đã lén —–
Anh ta không phải loại người như vậy.
Hứa Minh Ưu vốn không hề tham gia bàn tán bỗng nhiên mở miệng.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cậu.
Bọn họ quen biết Hứa Minh Ưu đã lâu, nhưng người này vốn chưa bao giờ thích ngồi tán dóc cùng họ.
Phóng viên của tờ “Tinh tinh võng” (tạm dịch: Mạng lưới ngôi sao) tên A Hán nở nụ cười: Tiểu Hứa, nhìn không ra cậu là fan hâm mộ của Trình Tư đó.
Hứa Minh Ưu lắc đầu: Tôi không phải fan hâm mộ của anh ta.
A Hán thở dài: Haiz, Tiểu Hứa, cậu lúc nào cũng đơn giản thiếu từng trải như vậy, showbiz vốn chỉ như cái ao, kì thực so với tưởng tượng của cậu sâu hơn nhiều lắm. Hẳn trong lòng cậu cũng hiểu, đừng nhìn những vị minh tinh này, trước màn ảnh thì phong lưu tiêu sái, không biết trong bụng âm thầm giấu giếm những gì đâu. Lại nói đến Trình Tư, rút lui lâu như vậy, bây giờ trở về mở cái gì studio âm nhạc, xem ra chính là thừa dịp bản thân còn chút danh tiếng, có thể kiếm chác này nọ. Các cậu thấy đấy, đều là sự thật cả.
Những người bên cạnh nhao nhao gật đầu phụ hoạ.
Hứa Minh Ưu muốn mở miệng phản bác, kết quả suy nghĩ hồi lâu, lại không biết phải nói thế nào.
Lần đầu tiên cậu hận chính mình khẩu khí kém cỏi.
Ngành giải trí quả thực rất hỗn loạn,
Cậu cũng không nghĩ Trình Tư là một đoá sen trắng tinh khôi, mọc giữa bùn lầy vẫn luôn bất nhiễm.
Thế nhưng,
Cậu chỉ là không thích người khác nói về hắn như vậy, không chấp nhận được,
Chuyện năm năm về trước không phải do hắn gây ra, hắn không phải loại người như vậy.
Trình Tư, không phải người như vậy.
10.
Sau khi buổi lễ bắt đầu, các phóng viên cũng dần yên tĩnh.
Nguyên một nhóm chăm chú đứng phía sau khán đài chờ các vị minh tinh nhận giải quay về.
Hứa Minh Ưu và người đồng sự cùng đi cũng lên dây cót tinh thần,
Chuẩn bị thật tốt, cần hỏi thì hỏi, cần chụp thì chụp.
Cậu đang loay hoay điều chỉnh máy ảnh, chợt cảm giác điện thoại trong túi rung lên.
Hứa Minh Ưu mở ra xem, hoá ra là tin nhắn của Trình Tư —–
Trình Tư: Hôm nay Lâm Sanh có hai bài hát lọt vào đề cử mười ca khúc được yêu thích nhất, cậu đoán xem bài nào sẽ đoạt giải?
Hai bài hát được đề cử của Lâm Sanh,
Một bài tên gọi “Máy thời gian”, hiện nay đang chiếm cứ mọi bảng xếp hạng, thuộc loại ca khúc trong cùng ngõ hẻm ai ai cũng biết;
Bài kia tên gọi “Người trong mộng”, một ca khúc có giai điệu cũng như thể loại tương đối đặc biệt, đem lại cảm giác mới mẻ cho người nghe.
Hai tác phẩm này đều xuất sắc như nhau,
Hứa Minh Ưu chăm chú suy nghĩ một chút, lại dè dặt cẩn thận nhìn chung quanh, rất nhanh bấm tin nhắn hồi đáp: “Người trong mộng”.
Trình Tư cũng nhanh chóng nhắn lại: Tôi đoán “Máy thời gian”. Ai thua phải mời người kia một bữa ăn khuya.
Mười ca khúc được yêu thích nhất cũng được công bố ngay sau đó, “Máy thời gian” quả nhiên đoạt giải cao nhất.
Vị khách mời trao giải là Trình Tư cùng một nghệ sĩ già đức cao vọng trọng.
Sau khi trao hết giải thưởng quay lại hậu đài, các phóng viên nhốn nháo vây quanh một số ca sĩ đoạt giải để phỏng vấn,
Xung quanh Trình Tư và Lâm Sanh, tất nhiên lại càng đông người.
Trong lúc đèn flash nháy liên tục, ký giả ồn ào: Hôm nay là một ngày vui, Trình Tư cũng hát vài câu cho chúng tôi nghe đi.
Trình Tư tỏ vẻ khoa trương nói: Lâm Sanh ở bên cạnh, các bạn lại bảo tôi hát, không phải muốn tôi thất nghiệp đấy chứ.
Một câu nói ra, mọi người nhao nhao bật cười.
Cuối cùng vẫn phải để cho Lâm Sanh hát một đoạn ngắn trong ca khúc đoạt giải mới giải vây được.
Bất quá Hứa Minh Ưu có phần ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của cậu, chỉ cần là yêu cầu hợp lý từ phóng viên, Trình Tư chưa từng cự tuyệt.
Đợi đến khi toàn bộ liên hoan sắp tới hồi kết thúc, Hứa Minh Ưu lại nhận được tin nhắn của Trình Tư: Đến lối ra phía Đông của bãi đậu xe.
Hứa Minh Ưu nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên màn hình, hơn nửa ngày mới hồi đáp “Ừm”.
Cậu và đồng sự bàn giao công việc một lát, đoạn đi tới chỗ Trình Tư bảo.
Tìm một vòng cũng không thấy người đâu.
Lúc này điện thoại lại kêu: Đến nơi rồi thì đi dọc theo mấy cây cột dán quảng cáo bán hoặc cho thuê nhà, đến chỗ rẽ đầu tiên thì rẽ trái.
Hứa Minh Ưu: …
Hứa Minh Ưu dựa theo chỉ dẫn của Trình Tư, đi đến đích, ở đó quả nhiên có một chiếc xe đang đỗ lại,
Không đợi cậu đi qua, chiếc xe liền trờ tới.
Cửa xe bật mở, lộ ra gương mặt tươi cười của Trình Tư:
Hứa Minh Ưu, chúng ta lại gặp nhau rồi.

11.
Ngồi trong quán ăn đèn điện sáng trưng,
Hứa Minh Ưu mới có cơ hội nhìn cho rõ người trước mắt:
Trình Tư đã cởi áo vest, cúc tay áo sơ mi mở ra, cà-vạt cũng hơi lệch lạc nới lỏng,
So với buổi chiều bước đi trên thảm đỏ,
Cả người nhìn qua thiếu vài phần nghiêm túc, lại thêm vài phần phóng khoáng tự do.
Trình Tư đang chuyên tâm rót trà cảm nhận được ánh mắt cậu, ngẩng đầu hỏi: Sao vậy?
Hứa Minh Ưu chột dạ cúi đầu: Không có gì.
Sau đó cậu chợt như nhớ ra điều gì, hỏi: Hôm nay bọn họ bảo anh hát, sao anh lại không hát?
Trình Tư không trả lời, chỉ nói: Cậu từng nghe ca khúc của tôi chưa?
Hứa Minh Ưu gật gật đầu.
Trình Tư: Có thích không?
Hứa Minh Ưu thốt lên: Tôi thích nhất bài “Chương cuối”.
Trình Tư: Ừ, tôi cũng rất thích bài đó.
Hắn ngừng một chút, lại nói tiếp: Thật ra nói cho cậu biết cũng không sao, Hứa Minh Ưu, tôi không thể hát được nữa.
Lúc nói ra lời này, giọng Trình Tư trầm xuống, Hứa Minh Ưu còn tưởng mình nghe lầm: Cái gì?
Trình Tư: Mấy năm trước giải phẫu thanh đới, tuy không đến mức không thể nói được, nhưng cũng không có cách nào ca hát được như trước. Hụt hơi lại còn bất ổn, giọng thì khàn, tóm lại rất nhiều vấn đề, không thể khôi phục được. Qua một thời gian dài, liền không bao giờ muốn mở miệng ca hát nữa.
Nói cho cùng, Trình Tư là loại người kiêu ngạo.
Tựa như trong một cuộc thi mà hắn vốn là học sinh giỏi, rõ ràng có thể làm được 90 điểm, viết được một nửa lại phát hiện ra bút bị hư, đành trơ mắt nhìn bản thân chỉ đạt có 60.
Chính hắn còn không có cách nào đối mặt.
Huống chi phải đem bài thi ấy bày ra trước mặt người khác?
Hứa Minh Ưu có phần chấn kinh, cậu thậm chí không nhận ra mình đã đứng bật dậy: Là vì sự kiện năm đó hay sao?
Trình Tư sững sờ: Sao cậu lại nghĩ thế, không phải.
Vậy anh còn phải quay lại ngành giải trí làm gì? Hứa Minh Ưu lớn giọng.
Gần như đã rút lui được rồi, vì sao còn muốn trở về sống dưới ánh nhìn soi mói của người khác?
Cậu thậm chí còn tưởng tượng được, một ngày nào đó các phóng viên biết chuyện này, sẽ dùng giọng điệu vi diệu như thế nào thảo luận về hắn,
Từng đứng trên đỉnh vinh quang, nay lại biến thành một món hời cho kẻ khác kiếm chác trục lợi.
Đối với người khác mà nói, có lẽ không phải chuyện gì to tát,
Dù sao tài năng của Trình Tư vẫn còn, bởi hắn có khả năng sáng tác nhạc.
Nhưng Hứa Minh Ưu biết rõ, Trình Tư rất để tâm,
Một người trước mặt truyền thông luôn dễ chịu như vậy, nếu không thực sự để tâm, làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của ký giả?
Thế nhưng, càng để tâm, càng dễ bị thương tổn.
Hứa Minh Ưu không lên tiếng.
Cậu chợt nhận ra, mình đã tự dằn lòng không được tìm hiểu kỹ về Trình Tư.
Với cả, mình chính thức quen biết hắn cũng có được bao lâu?
Cậu hơi bực bội,
Lại không rõ mình bực vì cái gì,
Đành ngồi phịch xuống, trầm mặc lấy đồ ăn.
Trình Tư có chút kinh ngạc, hắn thật không ngờ Hứa Minh Ưu lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Đương nhiên, hắn kinh ngạc nhất chính bởi bản thân lại dễ dàng đem chuyện này nói ra,
Mà đối phương còn là một paparazzi.
Hắn cẩn trọng nghĩ ngợi,
Có lẽ chuyện này nên quy kết cho Hứa Minh Ưu, rằng trên người cậu có một loại khí chất đặc biệt khiến người khác an tâm.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến mình hết lần này đến lần khác muốn cùng cậu trò chuyện.
Hắn nguyện ý tin tưởng cậu.
Mắt thấy bầu không khí trên bàn ăn càng ngày càng căng thẳng, Trình Tư suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra nói:
Ăn cơm thôi thì nhàm chán quá, chúng ta chơi trò chơi đi.
Hứa Minh Ưu: Trò chơi? Chơi gì?
Trình Tư ra vẻ thần bí: Trắc nghiệm tâm lý, rất chuẩn nha.
Hắn nhìn vào màn hình điện thoại, thì thầm từng chữ: Trong lòng cậu tôi có màu gì? 1. Màu đỏ, 2. Màu xanh da trời, 3. Màu trắng, 4. Màu đen, 5. Màu cam, 6. Màu xanh lá, cậu chọn cái nào?
Hứa Minh Ưu: …
Cái này quá mức vô vị!
Trình Tư vẫn cứ bày ra vẻ mặt chờ mong mà nhìn cậu, Hứa Minh Ưu da đầu cứng ngắc, chọn đại “Màu cam”.
Trình Tư xem đáp án: Chọn màu cam, cho thấy đối phương trong lòng bạn là người —–
Hắn ý vị thâm trường liếc nhìn Hứa Minh Ưu: người rất đáng ghét.
Hứa Minh Ưu đầu tiên sững sờ, sau đó trợn tròn hai mắt: Cái này chả chuẩn tí nào hết!
Trình Tư nhún nhún vai: Được rồi, chúng ta chuyển sang câu khác – nhìn tôi cậu sẽ nghĩ tới loài động vật nào? 1. Mèo, 2. Sư tử, 3. Thỏ, 4. Cá, 5. Chim, 6. Chó, chọn đi.
Lần này Hứa Minh Ưu không dám qua quýt, cậu suy đi tính lại, cảm thấy đáp án “chó” nghĩ sao cũng không tồi.
Vì vậy cậu chém đinh chặt sắt nói: Chọn 6, chó.
Trình Tư “ồ” một tiếng thật dài: Chó, tức là cậu nghĩ tôi đần độn.
Hứa Minh Ưu thiếu chút nữa nhảy dựng lên: Tôi không có!
Trình Tư tự tiếu phi tiếu nhìn cậu.
Hứa Minh Ưu xấu hổ cực độ.
Bình thường mấy bài trắc nghiệm thế này, đáp án không phải luôn là “người đáng yêu”, “người tốt bụng” các kiểu sao? Sao lần này lại —–
Cậu bực bội nửa ngày, cuối cùng rống lên một câu: Lại lần nữa.
Trình Tư thở dài: Lại trắc nghiệm tiếp à? Trắc nghiệm thêm chỉ sợ trái tim nhỏ bé của tôi vỡ thành từng mảnh, không bao giờ hàn gắn lại được luôn.
Hứa Minh Ưu căm tức trừng mắt với di động của hắn: Không được, trắc nghiệm thêm lần nữa.
Trình Tư có chút bất đắc dĩ, bấm điện thoại hai cái: Được rồi, lần cuối nhé, đây là trắc nghiệm quan hệ về sau của chúng ta – cậu nghĩ rằng sự vật nào dưới đây là biểu tượng cho cảm tình giữa chúng ta bây giờ? 1. Đám mây, 2. Biển cả, 3. Ngọn lửa, 4. Ánh mặt trời, 5. Cây cối, 6. Núi cao.
Những lựa chọn này, xem ra đều rất không tồi, nhưng Hứa Minh Ưu lại có cảm giác chúng đang ẩn giấu hoạ sát thân.
Cảm giác khi ở bên nhau?
Hứa Minh Ưu nghĩ mất nửa ngày.
Nhận ra cậu không biết diễn tả chuyện này sao cho đúng.
Cậu vẫn mặc định Trình Tư là một người bạn có phần đặc biệt,
Số lần bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm cũng rất ít,
Xét biểu tượng không nên chọn nhất mà nói, thì —–
Hứa Minh Ưu ngẩng đầu đầy nghiêm túc: Ngọn lửa.
Trình Tư gật đầu: Được rồi. Để tôi xem, chọn đám mây, quan hệ người xa lạ, biển cả là quan hệ tri âm, còn ngọn lửa, là —–
Trình Tư đọc được một nửa, bỗng nhiên ngừng lại.
Hứa Minh Ưu có chút nôn nóng: Là gì?
Trình Tư nhìn điện thoại, lại nhìn Hứa Minh Ưu, khẽ húng hắng một cái.
Hứa Minh Ưu thấy hơi kỳ quái: Anh mau nói đi.
Trình Tư: A, điện thoại hết pin, tự ngắt nguồn rồi.
Hứa Minh Ưu: …
Hứa Minh Ưu tỉnh ngộ: Trình Tư, mấy cái đề trắc nghiệm vừa rồi có phải anh bày ra trêu tôi không?
Trình Tư cười hì hì nói: Tôi giống loại người như vậy lắm sao?
Hứa Minh Ưu im lặng một hồi:
Tên này thực sự thích gạt người quá rồi,
Uổng công cậu mới vừa rồi còn thành thành thật thật suy nghĩ lựa chọn, có khi tất cả đều do hắn bịa ra.
Trình Tư thế nhưng lại thờ ơ duỗi lưng một cái: Được rồi, ăn no rồi, chúng ta về thôi.
Hứa Minh Ưu lãnh đạm giơ máy ảnh trước mặt hắn tách tách tách chụp điên cuồng một hồi: Ngày mai tôi sẽ đem ảnh chụp giao cho chủ biên.
Trình Tư giả bộ cầu xin tha thứ: Hứa phóng viên, tôi sai rồi.
Hứa Minh Ưu không thèm để ý tới hắn, một mình đi vượt lên phía trước,
Trình Tư tức thì chậm rãi bám theo đằng sau,
Hắn vắt áo khoác trên tay trái, tay phải cầm điện thoại.
Không biết có phải do đụng phím hay không, màn hình di động bỗng sáng lên, hiện ra dòng chữ không lớn không nhỏ:
Ngọn lửa – người yêu vĩnh viễn.
12.
Hứa Minh Ưu vẫn nghĩ,
Cho dù hiện tại tình hình cổ họng Trình Tư thế nào,
Cho dù hắn có muốn hay không,
Chỉ cần hắn còn ở trong ngành giải trí, sớm muộn gì cũng có ngày phải mở miệng ca hát.
Đến lúc ấy, Trình Tư biết phải làm sao?
Hứa Minh Ưu thật không ngờ, ngày ấy đến hơi sớm.
Trình Tư cùng hai nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng cùng nhau cộng tác trong một chương trình tuyển chọn tài năng âm nhạc,
Bản thân chương trình cũng không có gì mấy, đơn giản chỉ cần đưa ra nhận xét hoặc góp ý cho các thí sinh.
Vốn dĩ theo kế hoạch không có phần ca hát của các vị khách mời,
Nhưng đại khái do không khí tại trường quay thực sự quá tốt,
Nên DJ chủ trì liền nhiệt tình mời bọn họ lên sân khấu hát một bài, nhân cơ hội này cổ vũ tinh thần cho thí sinh.
Trong số ba vị khách mời trung niên, Trình Tư là người có tuổi nghề nhỏ nhất,
Hai vị tiền bối đã mở miệng, hắn sao có thể từ chối được.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi quay lại, hắn cất giọng hát công khai trước chốn đông người.
Trình Tư hát một khúc tình ca ngọt ngào,
Khi cất giọng hắn luôn mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển,
Nhìn vào tựa như một người đàn ông đang yêu đến cuồng nhiệt, say đắm,
Toả ra mị lực khiến người khác không tài nào kháng cự.
Nếu như nói sự thành công của một bài hát nằm ở 50% giọng hát và 50% tình cảm,
Trình Tư hiển nhiên đã lấp đầy trọn vẹn 50% phía sau,
Ít nhất nhìn qua hắn có vẻ tập trung cao độ,
Nhưng còn 50% phía trước thì —–
Hụt hơi, thanh âm bất ổn, thậm chí còn có vài đoạn lạc nhịp,
Biết cho điểm thế nào đây?
Có lẽ so với người bình thường, giọng hát của Trình Tư kỳ thực rất không tồi,
Nhưng mà, hắn là Trình Tư.
Là Trình Tư đã chinh phục vô số người bằng giọng ca của mình.
Đây là cuộc thi tuyển chọn tài năng âm nhạc, các loại thiết bị âm thanh đều là hàng thượng đẳng,
Hiện tại hát thành như vậy, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung – quá mất tiêu chuẩn.
Không hề nằm ngoài dự đoán, ngay ngày hôm sau, tin tức về Trình Tư lại xuất hiện trên đủ loại tạp chí báo đài.
Tuy sự tình ấy không đủ để đặt lên trang nhất, nhưng tiêu đề lại cực kỳ chướng mắt —–
Thiên Vương ngày xưa nay chỉ dựa vào gương mặt kiếm sống?
Người trong cuộc hé lộ: rượu bia và thuốc lá phá huỷ giọng hát của Trình Tư.
Trình Tư lần đầu cất giọng sau khi quay lại, gây thất vọng.
Mọi người đối với nhân vật của công chúng vốn luôn hiếu kỳ và hà khắc như vậy,
Hơn nữa chưa bao giờ tiếc thời gian say sưa to nhỏ về bọn họ, nhất là những tin tức tiêu cực.
Chuyện này,
Trình Tư thân là minh tinh chắc hẳn rõ ràng hơn cậu.
Tạp chí của Hứa Minh Ưu cũng đã viết bài về việc này, tiêu đề coi như bình thường:
Trình Tư phong độ không tốt, giọng hát bị phê bình.
Hứa Minh Ưu tuỳ tiện lật ra, sau đó quăng tạp chí đi thật xa,
Bước nhanh rời khỏi trụ sở.
13.
Hứa Minh Ưu do dự đứng trước cửa ra vào studio của Trình Tư.
Cậu phát hiện ra, mỗi lần gặp chuyện của Trình Tư có liên quan đến mình, cậu đều trở nên kích động.
Sau đó bắt đầu hối hận,
Lần trước hối hận vì đã chạy tới tặng bánh ngọt cho hắn,
Lần này hối hận vì không hiểu sao lại chạy tới nơi này.
Vì sao lại tới đây?
Chính cậu cũng không biết.
Rõ ràng trước kia luôn nghĩ phải giữ khoảng cách với hắn, kết quả hiện tại chính mình ngược lại chủ động chạy đến cửa nhà người ta.
Thế nhưng,
Chỉ cần nghĩ tới ngày hôm ấy Trình Tư bình tĩnh nói với cậu – tôi không thể hát được nữa,
Vụt một cái lại quay về tin tức hai hôm nay,
Trong lòng cậu như đè nặng một tảng đá, không tài nào thở nổi.
Đang lúc cậu suy nghĩ miên man, cửa studio bỗng bật mở.
Một nhân viên kỳ quái nhìn cậu: Xin hỏi anh có việc gì không?
Hứa Minh Ưu vội vàng đứng thẳng, dè dặt nói: Xin chào, tôi là Hứa Minh Ưu, tôi muốn gặp Trình Tư.
Người mở cửa lưỡng lự đôi chút, sau đó lấy di động đi vào một góc khuất gọi điện.
Hứa Minh Ưu tiếp tục ngượng ngập đứng tại cửa ra vào.
Một lát sau, người nọ quay lại:
Hứa tiên sinh, mời vào, giám đốc của chúng tôi lát nữa sẽ trở lại, ngài nói anh chờ một chút.
Hứa Minh Ưu được dẫn vào căn phòng trong suốt của Trình Tư.
Tuy không phải lần đầu tiên cậu đến đây, nhưng là lần đầu tiên cậu ngắm nhìn cẩn thận:
Căn phòng rất rộng, bên trong có đủ loại nhạc cụ, từ piano đến ghi-ta, còn có giá đỡ trống,
Bên góc phòng còn có một chiếc bàn dài thật dài,
Trên đó phủ đầy các loại giấy tờ sổ sách lộn xộn, còn có hai chiếc máy tính.
Từ trước bàn nhìn xuống qua cửa sổ thuỷ tinh, hướng ra phía ngoài, chính là rừng cây nơi Hứa Minh Ưu trước kia vẫn thường ngồi xổm để “trinh sát”.
Hứa Minh Ưu nhịn không được đi tới.
Cậu nhớ đến bộ dạng Trình Tư ngồi trước bàn làm việc:
Hắn luôn không tự giác cắn bút;
Tay trái thường xuyên gõ nhịp;
Hắn còn thích vừa làm việc vừa uống một ít đồ uống ngọt lịm,
Kết quả có lần, làm đổ một ly nước trái cây.
Khi đó, cậu ngồi ở rừng cây đối diện chăm chú theo dõi hắn cuống cuồng lau lấy lau để giấy viết và áo quần.
Ánh mặt trời lúc bốn giờ chiều đã không còn gay gắt.
Nắng nhạt biếng nhác thả mình trên vai Hứa Minh Ưu,
Phủ lên người cậu một quầng sáng vàng, tựa như một lớp nhung mềm mại.
Lúc Trình Tư bước vào căn phòng, chính là chứng kiến một bức tranh như vậy —–
Tĩnh lặng mà xinh đẹp.
Hắn đứng trước cửa ra vào lặng yên nhìn một hồi,
Sau đó đi đến sau lưng cậu, gọi khẽ: Hứa Minh Ưu.
Giọng hắn đã rất nhẹ nhàng,
Nhưng Hứa Minh Ưu vẫn bị doạ sợ, mấy thứ cầm trong tay đều rơi bộp xuống đất.
Trình Tư vội giúp cậu nhặt lên, phát hiện đó là mấy cuốn tạp chí hắn để trên bàn trà,
Chúng đều hệt như nhau được giở đến trang có tin tức của Trình Tư.
Hứa Minh Ưu bối rối giật lại mấy cuốn tạp chí: Tôi chỉ tuỳ tiện xem thôi, thực sự rất nhàm chán, lãng phí nơ-ron thần kinh, về sau tốt nhất đừng mua.
Nói xong đem quăng hết vào thùng rác.
Trình Tư cười nói:
Thật ra tất cả những toà soạn đưa tin tôi đều xem qua rồi, vẫn là tạp chí của cậu nhẹ tay nhất. Có phải cậu giúp tôi nói tốt không vậy?
Hứa Minh Ưu nhíu mày, vừa muốn nói gì đó, Trình Tư lại không chút để tâm khoát khoát tay:
Cậu làm ơn đừng nói cái gì an ủi tôi nha, buồn cười lắm. Kỳ thực chuyện ca hát này tôi không để ý đâu, thật đấy.
Hứa Minh Ưu nhìn hắn, hỏi: Thật sao?
Mắt cậu rất sáng.
Trình Tư tựa như thấy rõ con ngươi đen láy phản chiếu gương mặt tươi cười của chính bản thân mình.
Có chút gượng gạo khó coi.
Hắn khẽ giật mình, nụ cười dần tắt.
Sau đó xoay lưng tựa vào mặt bàn, rút điếu thuốc từ trong túi áo, chậm rãi hút.
Qua một lúc lâu, Trình Tư rốt cục cũng lên tiếng:
Thật ra những bài báo đưa tin kia nói đúng một chuyện, có thời gian tôi thực sự đã hút thuốc uống rượu liên tục. Chắc cậu cũng biết đó là khoảng thời gian nào.
Hắn ngừng một chút, thở ra một hơi khói:
Lúc ấy, mỗi ngày tôi nhận được vô số điện thoại quấy rầy cùng tin tức đổ ập xuống, còn có thư đe doạ, có mắng chửi, có uy hiếp, cũng có tận tình khuyên bảo tôi ra đầu thú… Về sau đối phương rút đơn kiện rồi, chiến trường phía tôi vẫn không phút nào ngừng lại. Tôi không làm chuyện như vậy, Hứa Minh Ưu, cậu tin tôi không? Tôi không hề làm.
Hứa Minh Ưu mấp máy môi.
Trình Tư vẫn tiếp tục độc thoại: Khi đó nói không tuyệt vọng là nói dối. Rõ ràng mấy hôm trước tôi còn đang chuẩn bị album mới, mà chỉ trong chớp mắt, chẳng khác nào một con chó hoang, không còn cách nào khác phải trốn ra nước ngoài, còn đeo theo một thân đầy tai tiếng. Tôi không biết làm sao để khống chế tâm tình của mình, tôi sợ mình sẽ phát điên mất, chỉ biết liều mạng hút thuốc uống rượu… Sau này, cổ họng cũng xảy ra vấn đề… Bài hát hôm nọ, tôi chưa từng nghĩ một ca khúc đơn giản như thế, có một ngày, tôi lại phải hát mệt mỏi như vậy, tôi thật sự —–
Hắn có chút chật vật nói: Tôi thật sự, đã cố gắng hết sức.
Hứa Minh Ưu không nói gì.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở của hai người.
Cũng không biết sau bao lâu, Trình Tư lại thở dài một hơi: Cũng may mọi chuyện đã qua rồi. Thật ra không sao cả, cùng lắm chỉ là không thể hát lại như ngày trước, cũng không phải mất hẳn giọng, tập quen là được rồi, phải không?
Hứa Minh Ưu vẫn không nói.
Cậu đi thẳng đến góc tường, kéo buông tấm rèm nặng trịch,
Căn phòng vốn tràn ngập ánh sáng thoáng chốc tối sầm.
Trình Tư, hát một bài đi.
Hứa Minh Ưu nói.
Không biết có phải vì lâu không mở miệng, giọng cậu có chút khàn khàn.
Trình Tư khẽ giật mình: Cậu muốn nghe bài gì?
Hứa Minh Ưu: Tuỳ anh.
Trình Tư nhìn cậu cười: Vậy tôi hát một bài tiếng Anh nhé —–
Do you remember the things we used to say
I feel so nervous when I think of yesterday
How could I let things get to me so bad
How did I let things get to me
Like dying in the sun
Like dying in the sun
……

Một ca khúc rất phù hợp.
Giọng hát của Trình Tư chảy tràn trong không gian, từ tốn mà dịu dàng.
Nhưng hát được một nửa,
Hắn bỗng ngừng lại.
Hắn nhìn thấy lệ ngập trong mắt Hứa Minh Ưu, không nén được mà chảy ướt cả khuôn mặt.
Trình Tư ngẩn người.
Là, vì hắn sao?
Nội tâm Trình Tư ngập tràn chua xót, một cảm xúc khó nói bỗng nảy sinh.
Hắn chưa bao giờ nghĩ nước mắt của một người con trai lại có thể khiến hắn luống cuống không biết phải làm sao như bây giờ,
Nói thật, hắn cũng không ngờ rằng Hứa Minh Ưu lại khóc.
Trình Tư nhịn không được bật cười, đoạn hắn đứng thẳng ngay trước mặt Hứa Minh Ưu,
Sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay phải của cậu, đặt lên cổ họng mình —–

Will you hold on to me
I am feeling frail
Will you hold on to me
We will never fail
I wanted to be so perfect you see
I wanted to be so perfect
Like dying in the sun
Like dying in the sun
……

Hứa Minh Ưu ngơ ngác nhìn Trình Tư:
Lòng bàn tay cậu kề sát yết hầu hắn,
Mỗi một thanh âm thoát ra, cậu đều có thể rõ ràng cảm nhận được,
Những rung động rất nhỏ, tựa như hô hấp phập phồng, lại truyền cho cậu thật nhiều năng lượng.
Đợi đến khi hát xong một bài,
Trình Tư cẩn thận lau nước mắt cho Hứa Minh Ưu, ôm chặt lấy cậu:
Cậu tặng tôi nước mắt, tôi tặng cậu tiếng ca.
Hứa Minh Ưu, cảm ơn cậu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét