Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

MT_P 23-26

23.
Một tuần sau khi Trình Tư cùng Lâm Sanh xuất ngoại,
Tin tức đốt cháy trang nhất của mọi tạp chí chính là chuyện minh tinh đang hot trong ngành giải trí Lâm Sanh và người tình đồng tính bị phơi bày ra ánh sáng.
Ban đầu mọi chuyện bộc phát từ internet,
Người công bố tin tức nói tình cờ gặp một chiếc xe rất đẹp ở công viên gần nhà, vốn chỉ định lại gần chụp vài tấm ảnh,
Lại ngoài ý muốn phát hiện trong xe có một cặp tình nhân đồng tính đang quấn lấy nhau.
Tấm ảnh mà người nọ phát tán chính là nụ hôn vụng trộm của Hứa Minh Ưu ngày ấy.
Góc chụp có phần xảo trá,
Chỉ nhìn thấy Hứa Minh Ưu tay phải vịn lên ghế phụ lái, nghiêng mình cúi xuống hôn một người.
Ảnh chụp vừa phát tán, lập tức bị cư dân mạng đào ra là xe của minh tinh Lâm Sanh, người đang nằm khoác áo của Lâm Sanh,
Trên cổ tay của người hôn trộm còn có một chuỗi vòng tay, so với chuỗi vòng Lâm Sanh đeo ở buổi diễn thời trang giống y như đúc, nghi vấn tình nhân nổi lên.
Lại nhớ đến tấm chân tình Lâm Sanh thổ lộ trong buổi hoà nhạc trước kia, muốn hát tặng một người nào đó.
Hết thảy đều rõ rành rành.
Người trong xe không thể nghi ngờ chính là Lâm Sanh,
Mà câu chuyện bí ẩn về việc tám năm yêu nhau say đắm nhưng không thể nói,
Nhất định có liên quan tới người đàn ông này.
Tin tức vừa lan truyền, lập tức không thể vãn hồi được nữa.
Thân phận của Hứa Minh Ưu cũng rất nhanh bại lộ, là phóng viên tạp chí.
Truyền thông tức thì dài dòng lê thê bới móc ra đủ loại dấu hiệu tình yêu của bọn họ:
Ví dụ như hai người quen biết nhau có thể do cuộc phỏng vấn giữa tạp chí của cậu và Lâm Sanh;
Tại buổi hoà nhạc của Lâm Sanh, ghế VIP nghe nói là của Trình Tư, nhưng Trình Tư rõ ràng hôm đó đang biểu diễn trên sân khấu;
Lại có “người trong cuộc” hé lộ rằng tính hướng của Lâm Sanh xem như đã nửa công khai, người địa cầu đều biết;
Cũng có fan hâm mộ cực đoan trên mạng tung ra screenshot của những buổi talkshow mà Lâm Sanh từng tham dự,
Screenshot cảnh Lâm Sanh gặp phải câu hỏi từ DJ chủ trì, thích phụ nữ như thế nào,
Cậu bày tỏ bản thân dễ dàng rung động bởi những cô gái ôn nhu, hiện vẫn đang chờ duyên phận.
Người viết bài này bình luận: Nhìn xem, đại minh tinh quả là đại minh tinh, trước máy quay nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, bản thân không kỳ thị người đồng tính, thân là minh tinh không thể công khai cũng có thể hiểu được, nhưng rõ ràng là cong mà còn giả vờ trưng ra vẻ mong chờ tình yêu với duyên phận làm gì? À, đúng rồi, phía trước nói chờ mong, đằng sau tổ chức hoà nhạc lại bộc lộ tình yêu tám năm, còn dám nói mình thật thà sao? Ha ha, từ nay về sau thành anti-fan, khỏi nói nhiều.
Phía dưới bài viết, cư dân mạng tề tựu đông đủ,
Fan hâm mộ phản bác nói rằng những lời trong buổi hoà nhạc là lời chân thật, cứ tóm lấy chuyện này mà kể tội không thấy chán sao?
Cũng có người nghĩ rằng bức ảnh hôn nhau trong ô tô hiển nhiên là để lăng xê album mới,
Tóm lại tin mới chuyện cũ đều bị đào xới ra, vặn vẹo đủ kiểu,
Hết thảy đổ ập lên Lâm Sanh nơi đầu sóng ngọn gió,
Tất nhiên, cả Hứa Minh Ưu nữa.
Hứa Minh Ưu đã ba ngày không bước chân ra ngoài rồi,
Điện thoại nhà rút dây, di động thì tắt máy.
Cậu ở nhà,
Buộc chính mình xem hết mọi bản tin:
Trung lập có, nghi vấn có, tràn ngập ác ý cũng có.
Cậu áy náy muốn chết.
Bản thân nhất thời xúc động, lại có thể huỷ hoại sự nghiệp của Lâm Sanh.
Cậu làm phóng viên trong ngành giải trí đã nhiều năm,
Biết rõ sự gay gắt của công chúng.
Trước kia cậu đứng sau ánh đèn xinh đẹp nhìn những vị minh tinh trên sân khấu thị thị phi phi,
Đeo đuổi bọn họ, moi tin tức của bọn họ,
Chưa từng nghĩ có một ngày lại đến lượt chính mình,
Nhưng là làm hại người khác.
Lâm Sanh, Tống Diệm,
Còn có Trình Tư.
Trình Tư sẽ cảm thấy như thế nào đây?
Hắn đặt cả sự nghiệp cùng khát vọng trên người Lâm Sanh,
Nhưng mà, mình lại gây phiền toái cho hắn,
Hắn sẽ tự trách bản thân ư?
Về sau đoạn tuyệt quan hệ với mình?
Thậm chí, liệu hắn có nghĩ tất cả những điều này đều do mình bàn mưu tính kế thông đồng với tạp chí hay không?
Hứa Minh Ưu thực sự muốn phát điên.

24.
Ngày thứ năm, trước cửa nhà Hứa Minh Ưu xuất hiện một vị khách không mời  —–
Người vốn dĩ đang ở nước ngoài, Tống Diệm.
Cũng không biết anh ta dùng cách nào,
Đuổi hết phóng viên dưới lầu đi rồi,
Cho nên thời điểm Hứa Minh Ưu gặp Tống Diệm một thân một mình xuất hiện ngoài cửa,
Vẫn là rất bất ngờ.
Điện thoại cậu tắt máy suốt.
Vừa vào cửa, Tống Diệm liền nói.
Hứa Minh Ưu tiều tuỵ thấy rõ: Thật xin lỗi… Bởi vì… Bởi vì thực sự có quá nhiều người gọi đến…
Tống Diệm không đáp.
Anh ta cúi đầu lôi điện thoại di động trong túi ra bấm một dãy số, đoạn đưa cho cậu: Hứa Minh Ưu, Trình Tư có chuyện muốn nói với cậu.
Hứa Minh Ưu ngơ ngác nhìn điện thoại, hồi lâu mới ngập ngừng nhận lấy.
Hứa Minh Ưu: A lô…
Trình Tư: Minh Ưu, là tôi đây.
Thanh âm Trình Tư gần sát bên tai, ngữ khí vẫn như mọi ngày, vô cùng dịu dàng,
Thật giống như chuyện tiếp theo bọn họ sắp nói không phải là scandal khiến người ta sứt đầu mẻ trán, mà chỉ là đi đâu ăn tối, xem phim.
Cánh mũi Hứa Minh Ưu ngập tràn chua xót: Trình Tư, tôi…
Cậu nên nói gì đây?
Trước tiên nói lời xin lỗi hắn, hay giải thích về nụ hôn kia?
Lòng Hứa Minh Ưu rối bời.
Cậu dường như vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với Trình Tư.
Trình Tư: Minh Ưu, thật xin lỗi.
Hứa Minh Ưu sững sờ, vừa muốn mở miệng, Trình Tư lại lập tức nói tiếp: Không nghĩ rằng sẽ kéo cậu vào chuyện này. Đúng ra tôi sẽ về, nhưng trước mắt thật sự không có cách nào đi được, đành để Tống Diệm về trước giải quyết.
Hứa Minh Ưu có chút nôn nóng: Thật xin lỗi, tôi —– Lâm Sanh —–
Trình Tư ở đầu dây bên kia nở nụ cười: Đừng lo, Lâm Sanh không trách cậu, cậu ta bảo rằng đỡ được chi phí quảng bá album mới, rất tốt. Nghe tôi nói này, cậu đừng suy nghĩ lung tung, cứ nghe theo lời Tống Diệm là được. Còn những chuyện khác… Chờ tôi trở lại.
Hứa Minh Ưu chậm chạp gật đầu.
Cậu trả điện thoại cho Tống Diệm, Tống Diệm nói tiếp vài câu với Trình Tư, đoạn cúp máy.
Hứa Minh Ưu bối rối nhìn Tống Diệm.
Tống Diệm thở dài: Hứa Minh Ưu, tôi biết chuyện này có phần khó khăn, nhưng mà, tôi mong cậu có thể ra mặt trong buổi họp báo.
Anh ngừng lại một chút, nói tiếp: Lâm Sanh có một số hợp đồng quảng cáo, những hợp đồng này yêu cầu giữ hình tượng cá nhân tương đối nghiêm ngặt, nên tôi không thể không cẩn thận được. Quan trọng nhất là, trong chuyện này, cậu ấy vô tội.
Hứa Minh Ưu khó xử nhắm mắt.
Tống Diệm: Cậu với Trình Tư… Chuyện của hai người chờ cậu ta trở về, tự hai người sẽ giải quyết. Còn buổi họp báo, dù là Lâm Sanh hay Trình Tư cũng đều không thể ra mặt bây giờ được, sự tình lại rất khẩn cấp, cho nên thật có lỗi, chỉ còn cách để cậu từ người ngoài cuộc trở thành người trong cuộc thôi.
Hứa Minh Ưu lắc đầu: Tôi mới phải xin lỗi, đã gây phiền toái rất lớn cho các anh rồi. Anh cứ nói, tôi nhất định sẽ nghe theo.
Tống Diệm: Buổi họp báo sẽ làm sáng tỏ người bên cạnh cậu không phải là Lâm Sanh. Chuyện vòng tay thì dễ thôi, tôi sẽ cho trợ lý và nhân viên trang điểm của Lâm Sanh mỗi người một cái, coi như Lâm Sanh cảm tạ bạn bè cùng những người đã giúp đỡ cậu ta, tặng mỗi người một chuỗi, so với đồng phục đội bóng rổ không khác nhau là mấy. Về phần “động tác nhìn qua có vẻ thân mật” kia, Hứa Minh Ưu, cậu nhớ kỹ, tấm hình đó chỉ là đánh lừa thị giác.
Hứa Minh Ưu: Thế nhưng —–
Không nhưng gì hết. Tống Diệm cao giọng: Cậu chuyên về nhiếp ảnh, hẳn cậu cũng nhìn ra, bức ảnh kia là do dân chuyên chụp, sau đó bắt đầu phát tán đâu ra đấy, hẳn là một kế hoạch rất hoàn hảo. Người trong ảnh rút cục có phải Lâm Sanh hay không cũng không hề quan trọng, bọn chúng nói là Lâm Sanh, sẽ tìm đủ mọi ‘chứng cớ’ khiến người khác tin chúng. Nói thật, hiện tại cho dù có bảo người bên cạnh là Trình Tư, người khác cũng sẽ nghĩ rằng Lâm Sanh đang tìm người chịu tội thay. Nhưng chúng ta chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Tôi sẽ nhờ một phóng viên có khả năng dự liệu mọi vấn đề viết ra câu trả lời thật tốt cho cậu, đến lúc đó cậu chỉ cần nhớ kỹ nói y như vậy là được.
Sau đó, Tống Diệm lại lần lượt liệt kê những hạng mục cậu cần chú ý trong buổi họp báo:
Phải bày ra vẻ mặt như thế nào, dùng ngữ khí ra sao, thậm chí cả trang phục, không sót một cái gì.
Hứa Minh Ưu ghi nhớ từng điều một,
Nhưng tảng đá đè nặng trong lòng cậu vẫn không mảy may suy suyển.
Tin tức buổi họp thông cáo báo chí về tấm ảnh “Nụ hôn trong xe” được tổ chức nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Kỳ thực Tống Diệm vừa đặt chân xuống máy bay, lập tức sắp xếp mọi chuyện, đương nhiên cũng tung ra một vài tin đồn.
Về bức ảnh kia, cách diễn giải suy đoán thật sự quá nhiều,
Mọi người sau khi chứng kiến, đều bức thiết muốn người trong cuộc đưa ra một đáp án.
Buổi họp báo cử hành ngay ngày thứ ba sau khi Tống Diệm về nước,
Bởi vì không tiện xuất hiện trực tiếp, Tống Diệm cử một người dẫn Hứa Minh Ưu vào hội trường, chuẩn bị tốt mọi thứ.
Hứa Minh Ưu vừa xuất hiện,
Giới phóng viên truyền thông chờ đã lâu liền giơ cao máy ảnh, tiếng ‘tách tách’ vang lên liên hồi.
Hứa Minh Ưu có phần căng thẳng, chỉ dám hơi ngẩng đầu vội vã quét mắt nhìn quanh một vòng.
Lại nói, thật sự rất nực cười,
Cách đây không lâu, chính mình đúng ra cũng sẽ là một trong số bọn họ.
Theo như những gì đã sắp xếp, Hứa Minh Ưu trước tiên sẽ giải thích đơn giản về tấm ảnh kia, sau đó trả lời câu hỏi của phóng viên.
Nhưng cậu vừa ngồi xuống, đã có kẻ lớn tiếng hô một câu: Hứa tiên sinh, người trong ảnh có phải cậu và Lâm Sanh tiên sinh hay không?
Đám người phía dưới lập tức nhốn nháo, đèn flash nhá lên liên hồi, khiến cậu chói mắt đau đớn.
Bọn họ xì xào bàn tán, trao đổi ánh mắt lẫn nhau:
Hiếu kỳ có, nghi vấn có, không chút hảo ý cũng có.
Khoảnh khắc ấy lúng túng mà căng thẳng đến khủng khiếp, Hứa Minh Ưu đột nhiên thất thần.
Cậu nhớ tới Trình Tư.
Cái tên này đã nhiều lần muốn bật ra nơi đầu lưỡi, lại bị cậu gắng sức nuốt trở vào.
Cậu nhớ có lần cùng ăn cơm, Lâm Sanh kỳ quái hỏi cậu và Trình Tư vì sao lại trở thành bạn bè,
Bởi vì hai người nhìn thế nào cũng không giống hai kẻ trong cùng thế giới.
Kết quả Trình Tư cười nói, bởi Hứa Minh Ưu là người đem lại cho hắn cảm giác yên bình,
Kỳ thực Trình Tư sai rồi.
Hắn không hề biết, dù cho là năm năm về trước hay là hiện tại,
Hắn tựa như một tia nắng rạng ngời, soi thẳng nơi đáy lòng cậu, tiếp cho cậu sức mạnh đầy ấm áp.
Hắn mới là người khiến kẻ khác không nhịn được muốn tới gần.
Được gặp hắn, bản thân mình quả là vô cùng may mắn.
Hứa Minh Ưu ngẩng đầu, bình tĩnh chậm rãi nói: Đúng vậy, trên ảnh quả thực là tôi và Lâm Sanh.
25.
Trình Tư và Lâm Sanh vừa xuống phi cơ, lập tức bị một đám ký giả bao vây.
Lâm Sanh tiên sinh, ngài có ý kiến gì với những lời Hứa tiên sinh đã nói trong buổi họp báo hay không?
Lâm Sanh, đại diện của anh khi được phỏng vấn có nói sẽ cân nhắc sử dụng hành vi pháp lý, có thật không? Anh sẽ khởi tố đối phương sao?
Trình Tư tiên sinh, xin hỏi anh có biết ai là kẻ ác ý hãm hại Lâm Sanh hay không? Các anh sẽ truy xét ngọn nguồn chứ?
Lâm Sanh, Trình Tư, lời xin lỗi của Hứa Minh Ưu, các anh có chấp nhận hay không? Có gì muốn nói với đối phương không?
Lâm Sanh…
Các phóng viên nhao nhao hỏi, sắc mặt Trình Tư cũng ngày một khó coi.
Lâm Sanh lạnh người vì sợ.
Nói thật, từ khi quen biết Trình Tư, cậu chưa từng thấy tâm trạng hắn kém như vậy bao giờ.
Tuy thường ngày nhìn qua thấy hắn có vẻ vô cùng tốt tính,
Nhưng Lâm Sanh biết rõ, chẳng qua chưa ai chạm tới đáy lòng hắn mà thôi.
Mà lần này thực sự là…
Lâm Sanh khẽ thở dài trong lòng, trước khi đuổi theo Trình Tư sắp sửa bạo phát, đứng lại nói: Cảm ơn các bạn đã quan tâm tới chuyện của tôi, về chuyện này tôi và ekip đều không muốn nhắc tới. Vừa ra nước ngoài quay MV rất mệt a, chúng tôi đã ba ngày không ngủ ngon, có thể trước hết đừng kích động thần kinh chúng tôi, cho chúng tôi được nghỉ ngơi một lát không?
Nói xong, Lâm Sanh nhìn vào ống kính miễn cưỡng nở một nụ cười đầy mỏi mệt.
Nhất thời đám phóng viên ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ liền nhân cơ hội này chui vào xe.
Hai người từ sân bay về thẳng studio.
Vừa vào cửa, trợ lý liền tiến đến: Giám đốc, Tống tiên sinh đang ở phòng họp.
Trình Tư trầm mặt đẩy cửa, Tống Diệm đang xem TV.
Trên TV quả nhiên chiếu tin tức về buổi họp báo ngày hôm đó,
Hứa Minh Ưu đang nói gì đó, ống kính zoom cận cảnh vào gương mặt cậu,
Sắc mặt có phần nhợt nhạt, ánh mắt lại tựa như hồ nước phẳng lặng bình tĩnh.
Đúng vậy, sự tình như tôi đã nói đều nằm trong kế hoạch, ngày đó Lâm Sanh tiên sinh mệt mỏi ngủ quên trên xe, tôi liền nhân cơ hội bày ra tư thế kia, để cho đồng nghiệp của tôi chụp lại, tung lên mạng.
Chứng minh? Tôi nghĩ bức ảnh kia hẳn rất nhiều người cũng nhìn ra, là do thiết bị chuyên nghiệp cùng góc độ đánh lừa thị giác gây ra, tôi cố ý sắp xếp vị trí đó, vòng tay cũng do tôi cố ý để lộ, kỳ thực chiếc vòng ấy mỗi người trong ekip của Lâm Sanh đều có.
Có người cho tôi một khoản tiền để tôi thực hiện việc này.
Chuyện này tôi không thể trả lời được, vì người kia cũng không liên hệ trực tiếp với tôi. Tôi chỉ biết hình như người đó cũng làm trong ngành giải trí.
Không phải lăng xê. Tôi, tôi chỉ là không chịu nổi lương tâm khiển trách, muốn nói ra sự thật. Tôi không có ý định gia nhập ngành giải trí, về sau tôi sẽ không làm chuyện như vậy nữa. Tôi muốn nói lời xin lỗi với Lâm Sanh tiên sinh, còn có Trình Tư tiên sinh, tôi đã phụ tình bạn của anh ấy.
Bởi vì tôi quen biết Lâm Sanh tiên sinh là nhờ có Trình Tư tiên sinh giới thiệu. Kỳ thực năm năm trước quen biết Trình Tư tiên sinh tại một quán bar, chúng tôi uống đến rạng sáng. Kết quả về sau lại có tin anh ấy cường bạo fan hâm mộ nữ, tôi lúc đấy còn cảm thấy vô cùng khó tin không biết phải nói gì.
Tôi cùng Trình Tư tiên sinh và Lâm Sanh tiên sinh không thân cũng chẳng quen, mọi người nghĩ tôi vì lăng xê album mới cho họ mà không tiếc hi sinh danh dự của mình sao? Tôi muốn nói rằng, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Lâm Sanh tiên sinh và Trình Tư tiên sinh coi tôi là bạn, tôi lại phản bội họ làm ra chuyện như vậy, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, áp lực tâm lý rất lớn.
Không biết. Người nọ chỉ cần tôi cung cấp ảnh chụp. Nói rằng về phương diện truyền thông đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ảnh chụp mà thôi.
Tống Diệm tắt TV.
Biểu cảm của Trình Tư có phần đau đớn,
Hắn cau mày, bàn tay nắm chặt, như đang cực lực kìm chế bản thân.
Trình Tư: Cậu ấy… giờ đang ở đâu?
Tống Diệm: Cậu ấy nói muốn về nhà, tôi đã cho người lái xe đưa cậu ấy về rồi.
Tống Diệm ngừng một chút, nói thêm: Hứa Minh Ưu… Cậu ấy rất thông minh.
Đúng vậy, Hứa Minh Ưu thật ra rất thông minh.
Mà không, có lẽ không phải thông minh, mà là cậu hiểu rất rõ cái nghề này.
Khán giả tò mò về cái gì, phóng viên muốn biết điều gì, cậu đều hiểu rõ.
Tất cả những vấn đề cần hồi đáp, cậu có thể chậm rãi gợi cho phóng viên hỏi lên.
Đương nhiên, câu trả lời của cậu cũng không phải quá viên mãn và chắc chắn, thậm chí còn gây ra một chút nghi vấn ngờ vực,
Nhưng mà, cũng bởi vì như vậy, mới lộ ra sự chân thật.
Tiếp theo, chỉ cần Tống Diệm nắm chắc cơ hội,
Như vậy, không chỉ Lâm Sanh, thậm chí cả Trình Tư, đều có thể tẩy trừ hoàn toàn cho thanh danh của bản thân.
Tống Diệm thực không hổ là Tống Diệm,
Ngay sau khi Hứa Minh Ưu kết thúc buổi họp báo,
Anh liền tỏ vẻ phẫn nộ muốn khởi tố cậu;
Sau đó mạnh mẽ lên án mặt tối của làng giải trí, ám chỉ kỳ thực đã sớm biết kẻ nào cấu kết với truyền thông giở trò, bọn họ sẽ truy cứu đến cùng.
Mà trước hết không rõ nguyên nhân của kẻ tung tin trên mạng là gì,
Đối với những lời của Hứa Minh Ưu, cũng không phản bác.
Trên internet cũng xuất hiện nhiều topic nóng hổi,
Ồn ào bàn tàn xem “người trong cuộc” và “truyền thông” hãm hại Lâm Sanh trong miệng Hứa Minh Ưu rút cục là ai,
Chuyện bát quái không ngừng dậy sóng.
Vừa xoay chuyển màn kịch,
Cũng ngay lập tức khiến cho Lâm Sanh trong mắt công chúng từ “Đồng tính luyến ái giả dối” biến thành “Vương tử chịu đủ vu hãm (*) rủi ro”.
(*) Vu hãm: vu oan, hãm hại
Tuy vẫn còn nhiều nghi vấn đối với mức độ chân thật trong lời nói của Hứa Minh Ưu,
Nhưng hiển nhiên, rất nhiều người lựa chọn tin tưởng cậu.
Trình Tư: Cái này không giống như những gì chúng ta đã bàn, sao cậu ấy bỗng dưng lại…
Tống Diệm: Cậu ấy nói rất áy náy vì đã liên luỵ tới chúng ta, cho dù phải dùng biện pháp nào cũng sẽ giải quyết việc này triệt để.
Đúng vậy, hắn nên sớm biết mới phải.
Với cá tính của Hứa Minh Ưu, để có thể trả lời bình tĩnh mà lưu loát như thế, nhất định đã phải âm thầm tập luyện diễn xuất rất nhiều lần.
Ngay từ đầu cậu đã có ý định làm vậy.
Nhưng hiện giờ khắp ngoài kia ai ai cũng chửi bới cậu,
Người nhà của cậu, bạn bè thân thiết sẽ nhìn cậu ra sao?
Nếu như gặp fan cuồng, biết phải làm thế nào?
Giới nhiếp ảnh cũng không lớn, về sau còn ai dám thuê cậu?
Cậu gần như buông tay tất cả, đổi lại sự trong sạch cho hắn và Lâm Sanh.
Nhưng cậu không nghĩ đến hậu quả sao?
Nghĩ tới đây, Trình Tư càng thêm buồn bực: Hứa Minh Ưu thật là…
Tống Diệm chợt như nhớ ra điều gì, hỏi: Trình Tư, lúc cậu tâm tình không tốt chạy tới Friday uống rượu, đã cải trang không ai nhận ra… Làm sao Hứa Minh Ưu lại…
Trình Tư lắc đầu: Friday rất đông người… Tôi cũng không nhớ rõ… Thì ra lúc đấy cậu ấy đã ở đó sao…
Trình Tư nghĩ tới nghĩ lui, nội tâm không cách nào bình ổn lại: Tống Diệm, cậu đặt vé cho tôi, tôi muốn đi ngay —–
Tống Diệm lập tức ngắt lời: Không được.
Trình Tư khó tin nhìn anh.
Tống Diệm: Trình Tư, cậu phải kiên nhẫn một chút, cậu cũng biết bây giờ không thể đi tìm Hứa Minh Ưu ngay được.
Trình Tư dường như sụp đổ: Cậu bảo tôi kiên nhẫn kiểu gì đây! Được rồi, nói cho cậu biết, tôi vốn đợi sau khi trở về —–
Hắn ngừng lại, bỗng nhiên lộ vẻ nhụt chí: Tống Diệm, tôi không tài nào tỉnh táo được, điện thoại của cậu ấy vẫn luôn tắt máy, cậu không biết ngày đó tôi ở nước ngoài xem bản tin thiếu chút nữa phát điên!
Tống Diệm bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu,
Anh quen biết Trình Tư đã gần hai mươi năm, lần đầu tiên thấy Trình Tư mất kiểm soát như vậy.
Năm năm trước, hắn vẫn luôn tỉnh táo đối mặt với hoàn cảnh khó khăn nhất, vậy mà giờ đây lại như rắn mất đầu.
Anh nghĩ ngợi một lát, nghiêm túc hỏi: Cậu thích cậu ta à?
Vấn đề này đến hơi đột ngột, Trình Tư ngẩn người.
Thích ư?
Hắn không biết.
Hắn chỉ biết rằng, người này yếu đuối là vậy, hết lần này đến lần khác lại luôn bảo vệ hắn;
Hắn chỉ biết rằng, người này nhiều khi nhút nhát, lại có thể vì chuyện của hắn mà to gan dị thường;
Hắn chỉ biết rằng, ngay từ khi bắt đầu, hắn đã sớm hi vọng bọn họ có thể gần nhau, gần nhau, gần nhau hơn.
Rút cục đã gần đến mức nào?
Gần đến mức không thể tách rời được nữa.
Đây chính là đáp án của trái tim hắn.
Qua rất lâu, cuối cùng Trình Tư thở dài một tiếng: Đúng vậy, tôi thích cậu ấy.
26.
Mùa đông năm nay, đích thị là mùa của Lâm Sanh.
Chuẩn bị album mới mất ba năm,
Chưa kể đến phòng thu đẳng cấp, MV được quay dưới sự chỉ dẫn của đạo diễn Tân Duệ,
Chỉ tính riêng mười một ca khúc trong album,
Đều do đích thân Trình Tư sáng tác đặc biệt dành cho Lâm Sanh.
Không ít người nói,
Có sự đóng góp của một loạt những tên tuổi đầy vai vế như vậy, album này không cần xem cũng biết hoành tráng rồi.
Nhưng mà, muốn biết y phục có đẹp hay không, nhất định phải mặc thử lên người.
Bìa album này tất nhiên được thiết kế vô cùng tinh xảo,
Giọng hát của Lâm Sanh càng chứng thực cho tên tuổi của album.
Dưới sự chỉ bảo của Trình Tư, phong cách biểu diễn của Lâm Sanh ngày một hoàn mỹ,
Cậu không chỉ dựa vào chất giọng đặc biệt cùng kỹ xảo âm nhạc,
Mà còn chân chính dụng tâm, đưa tình cảm vào mọi câu hát.
Tựa như tên album mới của Lâm Sanh – “Kén”,
Đây là khoảnh khắc Lâm Sanh phá kén biến thành cánh bướm rực rỡ huy hoàng.
Ngày đầu tiên album mới chính thức được tung ra thị trường,
Hứa Minh Ưu đặc biệt tự mình đến tiệm băng đĩa mua “Kén”.
Trên ảnh bìa, Lâm Sanh gọn gàng trẻ trung như một cậu sinh viên mới ra trường,
Cậu ta mặc sơ mi trắng, quần jeans xanh, đứng giữa bầu trời trong vắt của mùa hạ cười vui vẻ,
Khiến cho không khí xung quanh tựa hồ ấm áp hẳn lên.
Hứa Minh Ưu nhìn bìa album cười nhẹ, ngón tay vô thức lướt qua một hàng chữ nhỏ phía dưới:
Nhà sản xuất: Trình Tư.
Giờ đã là mùa đông, kể từ lần cuối cậu nhìn thấy Trình Tư đến nay, đã gần ba tháng.
Hứa Minh Ưu cẩn thận cất album mới vào ba lô,
Sau đó chậm rãi về nhà.
Trở lại đây đã lâu, nói với mọi người trong nhà rằng được nghỉ đông,
Nhưng người nhà không tin.
Đành vậy, để cho ba mẹ chứng kiến con trai mình xuất hiện trên TV thẳng thắn thừa nhận chính mình vô sỉ vì tiền hãm hại người khác,
Cũng không phải chuyện gì vui vẻ.
Hứa Minh Ưu trước sự chất vấn của ba mẹ, chỉ vô cùng bình tĩnh nói: Con không thể giải thích được. Nhưng ba mẹ hãy tin con.
Ba Hứa hiển nhiên vô cùng phẫn nộ: Ra đời mấy năm, mày không chỉ biến thành loại đồng tính luyến ái, nhân phẩm cũng mục nát cả rồi đấy hả?
Hứa Minh Ưu nghe xong nửa ngày không đáp, cuối cùng thấp giọng bảo: nhớ nhà, muốn trở về nghỉ ngơi một chút. Hai ba tháng sau sẽ rời đi.
Lời nói ra tuy là như vậy,
Nhưng trong lòng Hứa Minh Ưu rõ hơn ai hết,
Tạp chí đã sớm sa thải cậu,
Phòng thuê ở thành phố A tuy còn chưa trả lại, nhưng dù có trở về,
Đại khái cũng sẽ không thể —–
Hứa Minh Ưu nhẹ nhàng “haiz” một tiếng, phả ra làn khói trắng mong manh bên bờ môi, vừa xuất hiện đã rất nhanh biến mất.
Chuyện buổi họp báo ngày hôm ấy, cậu chưa từng hối hận.
Vốn là do chính mình phạm phải sai lầm, cũng nên tự mình giải quyết,
Cậu bất quá chỉ chọn phương pháp nhanh nhất, hữu hiệu nhất, cũng cực đoan nhất mà thôi,
Chỉ là cậu vẫn còn chút tiếc nuối.
Tiếc nuối bí mật chôn sâu dưới đáy lòng mình bấy lâu,
Lại dùng một phương thức khó hiểu mà biểu lộ trước mặt Trình Tư.
Cậu thậm chí không dám gặp lại Trình Tư mà chỉ biết chạy trốn.
Cậu sợ rằng một khi nhìn thấy hắn, tất cả những khát vọng cùng yêu thương đắm say khó lòng kìm nén sẽ đồng loạt nhấn chìm cậu.
Chìm đắm rất thống khổ, mà cậu thì rất nhát gan.
Nếu như có thể,
Cậu chỉ hi vọng mình đã thổ lộ tốt hơn một chút.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này,
Hứa Minh Ưu luôn cảm thấy chán nản: so với năm năm trước, bản thân hình như chẳng tiến bộ chút nào.
Kỳ thực Hứa Minh Ưu của năm năm về trước, làm sao có được sự bình tĩnh như ngày hôm nay,
Lại nói, cậu từ lâu đã luôn sống trong bất an căng thẳng.
Cậu xuất thân từ một thành phố vùng Giang Nam nhỏ bé,
Gia cảnh bình thường, cá tính bình thường, sau đó thi đậu vào một trường đại học cũng bình thường ở thành phố A.
Cậu đã bình thường như vậy hơn hai mươi năm, giờ lại đột ngột phát hiện sự bất thường của bản thân —–
Cậu, hình như là gay.
Nói “hình như” bởi vì cậu không thể nào tin nổi.
Trong quan niệm của cậu, bốn chữ “đồng tính luyến ái” thật xa lạ biết nhường nào,
Thế nhưng, cậu phát hiện bản thân đối với nữ diễn viên trong phim AV hoàn toàn không có cách nào ‘cứng’ lên nổi, ngược lại vì nam giới mà trở nên hưng phấn,
Cậu bắt đầu ý thức được tính hướng của bản thân có vấn đề.
Vì vậy, Hứa Minh Ưu bắt đầu điên cuồng tìm hiểu về “đồng tính luyến ái” trên internet,
Càng xem càng thấy giống mình, càng xem càng thấy sợ hãi.
Chuyện này đối với một người hướng nội như cậu mà nói, là một gánh nặng tinh thần cực lớn.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, hay là trước mắt đến gay bar một lần xem sao,
Xem rằng bản thân có phải thực sự sinh ra khao khát với đàn ông hay không,
Có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Hứa Minh Ưu liền đến quán bar Friday.
Tuy đây là gay bar,
Nhưng không phải một địa điểm nổi tiếng cho lắm, vị trí khó tìm, người cũng không quá đông đúc, không khí xem như không tệ.
Thực sự là như vậy.
Chỉ là, đến khi Hứa Minh Ưu ngồi trong quán bar rồi, mới có cảm giác không ổn.
Lập tức đầu cũng không dám ngẩng lên,
Chỉ biết mãnh liệt nhìn chằm chằm ly cocktail trước mắt, xanh xanh đỏ đỏ, phức tạp rối ren như tâm tình của cậu.
Cậu có thể cảm giác được sự nhiễu loạn của quán bar.
Rõ ràng đều là đàn ông con trai, nhưng bọn họ không kiêng nể mà trêu chọc nhau, có lẽ đang tìm bạn tình đêm nay.
Những chuyện này khiến Hứa Minh Ưu không khỏi mất tự nhiên.
Này —–
Bả vai Hứa Minh Ưu bị vỗ một cái.
Cậu lập tức bật dậy, luống cuống nói: Tôi không phải, tôi không phải, tôi không —–
Người trước mắt đội chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ sụp xuống che khuất phân nửa gương mặt,
Trong ánh đèn lờ mờ của quán bar, càng không thể nhìn rõ là ai.
Hứa Minh Ưu chỉ thấy khoé miệng người nọ thấp thoáng cong lên, nói: Ví tiền của cậu bị rớt này.
Nói xong, hắn đặt chiếc ví lên bàn, quay người đi về phía cửa quán bar.
Hứa Minh Ưu sững sờ, nhìn ví tiền, lại nhìn người nọ, không tự chủ mà đi theo.
Hứa Minh Ưu theo người nọ quẹo vào một con phố gần đó.
Phố đêm thực sự rất náo nhiệt.
Quầy hàng, đồ nướng, bún thập cẩm cay…
Là một chợ đêm nhỏ.
Hắn dừng lại ở quán ăn mua một lon bia, sau đó ôm bia tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Hứa Minh Ưu cũng không hiểu tại sao mình lại đi theo hắn,
Nhưng mà cậu muốn làm như vậy.
Xuyên qua con phố liền bắt gặp một sân bóng rổ cũ,
Lúc này, trên sân không một bóng người, chỉ còn ánh đèn đường cô độc hiu hắt chiếu rọi.
Người nọ rút cục dừng lại, ngồi trên khán đài sân bóng, chậm rãi nốc bia.
Hứa Minh Ưu cũng ngừng chân,
Ngồi cách hắn thật xa, bắt đầu phát ngốc.
Lúc đó đã là hai giờ sáng.
Giữa màn đêm không được yên tĩnh cho lắm của nơi này,
Hứa Minh Ưu cứ như vậy suy nghĩ miên man,
Nghĩ đến phản ứng của người thân và bạn bè khi biết mình là người đồng tính;
Nghĩ xem mình rút cục muốn làm nghề gì;
Nghĩ đến cửa hàng bán đậu phụ nho nhỏ dưới lầu không biết đã đóng cửa hay chưa;
Cậu suy nghĩ rất nhiều.
Không thấy lạnh, cũng không thấy mệt,
Chỉ có chút  lo sợ bất an.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao cậu bỗng dưng theo chân một người xa lạ.
Cậu cần một phương hướng.
Không biết đã qua bao lâu,
Hứa Minh Ưu chợt cảm thấy trước mặt dường như có động tĩnh,
Ngẩng đầu nhìn lên, là người mà cậu một mực đi theo.
Hắn vẫn y nguyên sùm sụp cái mũ, đứng trước mặt bất động nhìn xem biểu tình của cậu.
Hứa Minh Ưu giật mình, vô thức lui về phía sau,
Người nọ thế nhưng lại cười, thả lon bia xuống mặt đất bên cạnh cậu, nói khẽ: Đừng sợ.
Sau đó liền rời đi.
Thanh âm của hắn rất êm tai, êm như tiếng hát.
Hứa Minh Ưu nhịn không được, nghĩ vậy.
Lúc này sắc trời đã chuyển trắng, thành phố đang dần thức giấc:
Đèn đường lụi tắt,
Trên cây ngô đồng ríu rít tiếng chim non;
Các cụ ông ngoài sân bóng đang tập Thái cực quyền;
Bác trai bán bánh rán đẩy xe, bác gái đi phía sau cẩn thận trông giữ;
Lại là một ngày mới.
Đáy lòng xao động của Hứa Minh Ưu, rút cục tĩnh lặng trở lại.
Con người đôi khi quả là một loài động vật kỳ quái.
Luôn gắng sức hồi tưởng về ký ức đẹp đẽ thật nhiều thật nhiều lần,
Trong đầu không khỏi nảy ra một suy nghĩ: Mảnh hồi ức ấy rút cục có phải sự thực hay không?
Cho tới bây giờ, Hứa Minh Ưu mỗi lần nghĩ tới chuyện này,
Vẫn không thể tin được người mà cậu gặp lúc trước chính là Trình Tư.
Nhưng quả thực, hắn đã xuất hiện,
Cậu gặp Trình Tư,
Trình Tư là gay, hắn mua một lon bia,
Hắn còn nói với mình: Đừng sợ.
Trình Tư có lẽ vĩnh viễn cũng không biết được đêm hôm ấy rút cục có bao nhiêu ý nghĩa đối với Hứa Minh Ưu.
Không một dấu hiệu, hắn cứ như vậy bước vào thay đổi cuộc sống của cậu,
Hứa Minh Ưu chưa bao giờ hoài nghi điều đó.
Hứa Minh Ưu dừng bước.
Muốn về nhà phải qua đường.
Đi qua giữa rừng cây trong công viên, liền có thể trông thấy khu nhà cậu.
Tiếc rằng bây giờ đang là giữa mùa đông, cây ngô đồng đều trụi lá,
Chúng chìm đắm trong ánh mặt trời ngày đông giá lạnh, lộ vẻ ôn hoà mà trang nghiêm.
Dưới gốc cây phía trước có một người đàn ông trẻ tuổi,
Hắn khoác một chiếc áo sẫm màu, dựa vào thân cây không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tựa hồ cảm giác được sự xuất hiện của Hứa Minh Ưu,
Hắn quay đầu nhìn cậu nở nụ cười, nói: Mùa đông ở đây lạnh nhỉ.
Đoạn hắn đứng thẳng người, chậm rãi đi đến trước mặt cậu, chìa tay ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét