Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2014
LAVT 13 - 14
13.
Liễm Âm ôm Sở Thanh Phong, cũng không thèm để ý hắn một mực giãy giụa, đấm đá cùng nhục mạ, lập tức tiến vào phòng, đem hắn nằm trên giường. Sở Thanh Phong thần trí đã hơi mơ màng, miệng vẫn không ngừng mắng: “Hỗn đản, hạ lưu, không biết xấu hổ!”
Liễm Âm mặc hắn mắng, cũng không lên tiếng, vươn tay đến cổ áo hắn, Sở Thanh Phong một bên tức giận mắng, một bên tránh né, không cho hắn tới gần mình.
Liễm Âm hơi nhíu mày, đưa tay điểm huyệt hắn. Kẻ vừa rồi liều mạng giãy giụa, ngay lập tức đã thành Mộc Đầu Nhân, nằm bất động ở trên giường không thể động đậy, miệng vẫn không thôi mắng “Hỗn đản, mau giải huyệt cho ta, thả ta ra!”
Kẻ kia vẫn ôn nhu cởi quần áo của hắn, Sở Thanh Phong nhận thấy hôm nay chắc chắn sẽ bị tên vương gia vô sỉ này ô nhục, lệ từ khóe mắt bất giác rơi xuống
.
Liễm Âm thở dài, nhưng tay vẫn không dừng lại, rất nhanh đã lột sạch y phục trên người Thanh Phong. Da dẻ như tuyết ngọc, nhỏ gầy nhưng không như thân thể nữ nhân yếu ớt hiện ra ở trước mắt, máu tựa hồ ngay lập tức đều dồn về hạ thể, Liễm Âm chỉ còn cảm thấy hô hấp có chút khó khăn .
Tay run rẩy vỗ về đùi ngọc trắng noãn =,,=|||, chỉ cảm thấy một cảm giác mềm mại khó tả, điện lưu toàn thân toán loạn, trong đầu trống rỗng, cả người nóng như thể bị liệt hỏa thiêu đốt.
Sở Thanh Phong bị hắn đụng chạm vào thân thể đến phát run, khuất nhục nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn hắn, vừa khóc vừa nói: “Ta hận ngươi, hỗn đản, đồ không biết xấu hổ!”
Liễm Âm cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào còn đang tức giận giương lên mắng, mút nhẹ. Sở Thanh Phong vội la lên: “Cút. . . . . . Ngô. . . . . .” đã bị Liễm Âm chặn lại, nhân cơ hội đem lưỡi xâm nhập vào trong miệng, hút chất lỏng ngọt ngào như mật.
Sở Thanh Phong trong đầu một mảnh hỗn độn, cả người giống như đang bị lửa thiêu, nóng đến mức thần trí không tỉnh táo, chỉ cảm thấy nụ hôn này vẫn còn chưa đủ, muốn nhiều hơn nữa, lưu luyến đầu lưỡi ngọt ngào tươi mát, không ngừng mút vào chất lỏng thanh tân, trong miệng không kìm được tràn ra mọt tiếng ngâm khẽ.
Chậm rãi chấm dứt trận hôn cuồng nhiệt, môi Liễm Âm hướng về phía chiếc cổ mảnh nhỏ, ngậm hầu kết đang thở hổn hển, tinh tế liếm lộng một phen, dời về phía xương quai xanh khêu gợi, tại chỗ lõm mà cắn liếm, người nằm dưới thân thở gấp không thôi, trong miệng không chịu được rên khẽ từng trận! =//u//= (Do it do it!!!)
Miệng ôn nhu ngậm một khỏa anh quả nộn hồng, nhẹ nhàng liếm quanh, lưỡi nghịch ngợm trên tiểu quả , mà chủ nhân của tiểu quả, theo kích thích của đầu lưỡi, không nhịn được phát ra tiếng kêu nho nhỏ: “A. . . . . . Ân. . . . . .”
Liếm lộng xong, cái lưỡi mới thỏa mãn trượt đi, đến một nơi mềm mại, nhẹ nhàng mà dùng răng vén đám rậm rạp, đầu lưỡi tại đám “cây cỏ” mà liếm lộng”, chỉ bạc ngấm dần vào đám cây cỏ mềm mại.
Nhẹ nhàng xoa kia ngọc hành trắng noãn đã đứng thẳng tắp, cao thấp vỗ về, từ đôi mắt của chủ nhân ngọc hành kia chảy xuống một giọt lệ, trong miệng khó có thể ức chế thở gấp, thỉnh thoảng phát ra một tiếng ngâm khẽ.
Ngọc hành trắng noãn bị dục vọng biến thành sắc đỏ, lệ châu không ngừng từ lỗ nhỏ của ngọc hành mà chảy xuống. Đột nhiên, Sở Thanh Phong cảm thấy hạ thể bị một loại cảm giác ướt át, ấm áp bao vây, từng đợt khoái cảm từ hạ thể truyền đến, nhịn không được mở mắt ra, thấy Liễm Âm cúi đầu, miệng ngậm ngọc hành của mình ra sức nuốt vào nhả ra.
Nhất thời càng thêm xấu hổ và giận dữ, nước mắt lại ứa ra, vốn định chửi ầm lên, chính là hạ thể sảng khoái đến mức khoái cảm tận cùng, làm cho lời mắng của hắn đứt quãng, thanh âm lại đầy gợi cảm, như là vẽ vãn: “Hỗn đản. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . . Không biết xấu hổ. . . . . . Ta. . . . . . A. . . . . .”
Liễm Âm lại cảm thấy thanh âm này gợi cảm muốn chết, kích động đến mức máu trong người như sôi lên, càng ra sức mút. Sở Thanh Phong cả người nóng muốn nổ tung, một tiếng gầm nhẹ, trong miệng Liễm Âm bắn ra dục vọng mãnh liệt.
Liễm Âm bị sặc, ho nhẹ không thôi, Sở Thanh Phong vừa thẹn vừa giận, từ từ nhắm hai mắt, không dám nhìn hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Sở công tử, chịu được không?” Liễm Âm nhẹ nhàng hỏi. Sở Thanh Phong cũng không để ý tới, mắt vẫn nhắm, lệ vẫn rơi.
Liễm Âm thở dài, nhìn về phía hạ thể Sở Thanh Phong, thấy ngọc hành vừa mới phóng thích đã lại đứng thẳng.
Sửng sốt trong chốc lát, chậm rãi đem quần áo trên người mình trừ tẫn, lấy cao mà lúc nãy Vân ném cho, tay run rẩy mở lấy ra một ít, nhẹ nhàng hướng nơi tinh tế của mình mà xoa thuốc.
Sở Thanh Phong từ từ nhắm hai mắt, thầm nghĩ: cuối cùng cũng đến!
Đợi sau một lúc lâu, cũng không cảm giác được Liễm Âm làm gì. Sở Thanh Phong đánh liều hé mắt nhìn về phía hắn, đã thấy Liễm Âm đỏ mặt, quỳ gối phía trên, một tay cố hết sức khai thác mật động của chính hắn.
Sở Thanh Phong lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Liễm Âm, run rẩy nói: “Ngươi, ngươi làm gì?”
“Sở công tử, ta không nghĩ ngươi sẽ nhượng ta, cũng không muốn ngươi chết!” Liễm Âm nhẹ giọng nói: “Lại càng không muốn ngươi hiểu lầm ta!” , nói xong, liền chậm rãi ngồi xuống phía ngọc hành thẳng tắp của Sở Thanh Phong, tuy rằng sau đình có thuốc mỡ trơn, nhưng không khai thác cẩn thận. Hai người đồng thời nhướng mày, một tiếng thở nhẹ.
Sở Thanh Phong là vì tiến vào mật động, bị kẹp sinh đau, nhướng mày. Nhưng lúc sau, lại sảng khoái như thể sắp thăng thiên, rên khẽ! Liễm Âm cũng muốn rơi lệ nhíu mày thở nhẹ, cảm giác hai người hoàn toàn bất đồng.
Liễm Âm đỏ mặt ngồi trên người Sở Thanh Phong, Sở Thanh Phong cũng đỏ mặt, hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi lại không biết nói cái gì cho phải, đều xấu hổ quay qua một bên, không dám lại nhìn đối phương.
Phía trên, Liễm Âm nhẹ nhàng vặn vẹo đứng dậy, Sở Thanh Phong chỉ cảm thấy một loại sảng khoái chưa từng có ở hạ thể, thoải mái đến mức muốn điên cuồng hét lên.
Liễm Âm lại cảm thấy được trong cơ thể bị dồn nén đau đớn, chính là thấy vẻ mặt thỏa mãn của Sở Thanh Phong, lại không dám dừng lại, liền chịu đau, từ trên xuống dưới kích thích . Đột nhiên cự vật trướng lên, Sở Thanh Phong gầm nhẹ, ở trong cơ thể hắn phun ra dục vọng.
Liễm Âm chỉ cảm thấy cả người một tia khí lực đều không có, hậu đình đau đến chết lặng ! Tê liệt ngã xuống người Sở Thanh Phong, thở hổn hển. Không ngờ mới một lát , cự vật trong cơ thể đã lại cứng lên, trong lòng mắng: “Linh nhi chết tiệt, hạ cái gì dược mạnh như vậy? Ngày mai nhất định phải đem tiện nhân này đuổi về nà, vĩnh viễn không cho hồi kinh!”
Sở Thanh Phong đỏ mặt khẽ nói: “Ngươi, ngươi không sao chứ!”
Liễm Âm nằm trên người hắn, điểm nhẹ vài cái, giải huyệt cho hắn, nhẹ giọng nói: “Sở công tử, ta, ta thật sự là không có khí lực, ngươi, tự mình đến đây đi!” Nói xong xuống khỏi người Sở Thanh Phong, nằm một bên.
Sở Thanh Phong nhất thời thẹn thùng ngồi dậy, xấu hổ nói: “Ngươi, ngươi có đau không?” Liễm Âm nhắm mắt, không lên tiếng.
Sở Thanh Phong càng hổ thẹn , lúc này trong đầu đã có chút rõ ràng, trong lòng biết xuân dược này chắc chắn không phải là do Liễm Âm hạ, vừa rồi còn chửi mắng hắn, mà hắn lại không lợi dụng lúc khó khăn, lại đối đãi với mình như vậy, vừa hối hận vừa thẹn thùng.
Nhào vào người Liễm Âm , ôm lấy hắn nói: “Ngươi, ngươi giận ta ? Ta biết ta hiểu lầm ngươi ! Ngươi không nên tức giận , được không?”
Liễm Âm mở mắt , nhìn thấy người trước mắt bộ dạng như vậy, thở dài nhẹ giọng nói: “Sở công tử, ta không có giận ngươi, ngươi đến đây đi, nhanh giải độc, thân thể quan trọng hơn, mau chút đi!”
Thấy Liễm Â, quan tâm đến thân thế của mình như vậy, Sở Thanh Phong cảm động vô cùng, nhất thời nhịn không được ôm lấy hắn, ôn nhu đưa môi đến, hôn nam tử ôn nhu kia.
Được người mình mong nhớ ngày đêm hôn chân thành như vậy, Liễm Âm chỉ cảm thấy động tình không thôi, vươn hai tay ôm người kia, bàn tay lướt nhẹ trên lưng hắn.
“Ngươi, vì cái gì phải làm như vậy?” Sở Thanh Phong vừa hôn vừa nhẹ giọng nói. Tuy rằng trong lòng ẩn ẩn đoán được, rồi lại hy vọng chính tai nghe thấy.
“Sở công tử!” Liễm Âm mới vừa mở miệng, liền bị Sở Thanh Phong chặn lại, liếm hôn một chút, sẵng giọng: “Gọi ta Thanh Phong!”
Mặt Liễm Âm lập tức đỏ, thầm nghĩ: hắn, hắn có thể nào đối với ta có chút ý tứ không? Không, hắn thích tiểu đệ, hắn chính là cảm thấy áy náy, hẳn vậy rồi!
“Thanh Phong, ta, ta chỉ là không muốn ngươi bị thương tổn!” Liễm Âm dừng một chút,nhẹ nói: “Nói cho cùng, ngươi là trong phủ ta trúng độc, ta, ta có trách nhiệm..!” Thanh Phong, kỳ thật ta chỉ là thích ngươi, ta không muốn ngươi chịu ủy khuất. Liễm Âm trong lòng mặc niệm nói.
Sở Thanh phong sửng sốt, vốn tưởng rằng hắn chắc chắn sẽ nói là vì thích chính mình mới như vậy, không nghĩ tới là trách nhiệm, nhất thời tự giễu nói: Sở Thanh Phong, ngươi cho ngươi là ai? Một tiểu quan thấp hèn mà thôi, người ta là Vương gia như thế nào lại thích ngươi? Ngươi nha, vĩnh viễn chỉ tự mình đa tình!
Lạnh mặt nhìn chằm chằm vào mắt Liễm Âm, lạnh lùng nói” Một khi đã như vậy, ta đây sẽ không khách khí”. Nói xong ngăn đùi Liễm Âm, đem cự vật đứng thẳng đã lâu đâm xuống, đưa vào mật động non mềm, điên cuồng trừu sáp.
Liễm Âm chỉ cảm thấy đau đớn không chịu được muốn hét lên, chày thịt cứng rắn kia tựa như lưỡi dao sắc bén đâm vào, mật đọng phía sau như bị đâm nát, thầm nghĩ: hắn hận ta, hắn vẫn là hận ta, ghét ta!
Nhất thời chỉ cảm thấy chán ngán thất vọng, tâm, cơ hồ đã chết, nhắm mắt không để ý đến vẻ mặt lãnh nghiêm của người kia, chỉ là mỗi khi nhìn hắn một chút lại thấy say mê một chút, nếu như người ta đối với mình không có tình yêu thì cần gì phải làm cho người ta chán ghét?
Liễm Âm cau mày, nhắm mắt, chịu đau, cực lực chịu hoan ái thô bạo. Sở Thanh Phong lúc này cũng đã bị xấu hổ buồn bực cùng tình dục bức bách không còn lý trí, mặc cho tình dục cùng tức giận thúc giục, hắn không ngừng đâm tới, Liễm Âm đau không chịu nổi mà ngất đi, một tia máu từ đùi chảy ra, rơi xuống áo ngủ bằng gấm.
Sau một hồi mãnh liệt, Sở Thanh Phong một tiếng gầm nhẹ, ở trong cơ thể Liễm Âm bạo phát dục vọng. Trong đầu nhất thời thanh minh rất nhiều, nhìn người nằm dưới thân, thấy mặt hắn một mảnh trắng xanh, trên trán mồ hôi đầm đìa, đã ngất từ lúc nào.
Trong lòng đau xót, chậm rãi rút ngọc hành ra, lại thấy trên ngọc hành có vết máu, cả kinh, đã thấy từ mật động thẳng xuống đùi là tơ máu cùng bạch trọc hỗn độn. Nhất thời lại hối hận, lại là khổ sở.
Sửng sốt trong chốc lát, xoay người xuống giường, phủ thêm áo choàng, đi ra gian ngoài, nhẹ giọng gọi tôi tớ, đặt bồn nước ấm, mang cả thuốc cầm máu.
Chỉ chốc lát sau, hạ nhân đã đem đên nước ấm cùng dược cao, Sở Thanh Phong tiếp nhận, nhẹ nhàng đi vào nội thất, đem bồn đặt bên giường, nhẹ nhàng vò khăn,vắt khô, lật áo ngủ bằng gấm, nhấc một chân Liễm Âm, dùng khăn nhẹ nhàng lau sạch mật động, đem uế vật cùng vết máu lau sạch sẽ.
Đột nhiên nhớ tới trong mật động cũng cần rửa sạch, liền thật cẩn thận đưa một ngón tay, tham tiến mật động bị phá nát, “Ân!” Một tiếng hừ nhẹ, Liễm Âm nhắm nghiền mắt, cau mày vì đau.
Sở Thanh Phong càng thêm cẩn thận, động tác thật nhẹ, nhẹ nhàng lau sạch vết máu, lấy dược cao, nhẹ nhàng vẽ loạn ở vách trong. Ngón tay bị mật động trụ, bất giác nhớ tới cảm giác sảnh khoái vừa rồi, hạ thể có chút nóng , đỏ mặt lên, âm thầm bình tĩnh lại, kìm nén dục vọng.
Lau rửa xong, Sở Thanh Phong đã mệt cực kì, nhìn thấy Liễm Âm mê man, sắc mặt tái nhợt, nhất thời lại yêu thương, đồng thời cũng thấy hối hận. Nghĩ đến hắn hầu hạ dưới thân chỉ là vì trách nhiệm, thấy thật không cam tâm, trong lòng khổ sở không thôi. Chậm rãi nằm bên cạnh hắn, ôm lấy thân người to lớn của hắn, mặt áp vào lòng ngực, cảm thụ cảm giác ấm áp, một trận mệt mỏi kéo tới, ôm lấy Liễm Âm nặng nề ngủ.
14.
Sáng sớm hôm sau, Liễm Âm khoan thai thức dậy, kinh dị phát hiện, trong lòng ngực có một người, nhất thời nhớ tới sự tình đêm qua, mặt lập tức hồng cực kỳ, thật cẩn thận gỡ hai cánh tay đang ôm mình, nhẹ nhàng ngồi dậy, đột nhiên một trận đau từ hậu đình truyền đến, nhíu mày, vén áo ngủ bằng gấm, đã thấy hạ thân mặc tiết khố sạch sẽ, giữa hai chân cũng không có cảm giác nhớp nháp, có lẽ là Sờ Thanh Phong đã làm.
Nhất thời mặt càng đỏ hơn, thầm nghĩ: với tính cách kiêu kỳ của hắn lẽ nào lại làm vậy, có phải hay không hắn có điểm thích ta? Đau lòng vì ta? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng từng trận ngọt ngào. Đột nhiên trong đầu lại có thanh âm vang lên: Liễm Âm, ngươi mơ mộng cái gì? Hắn rõ ràng đối với ngươi chán ghét cực kỳ, như thế nào có thể thích ngươi? Hắn làm như vậy, chính là cảm kích ngươi, thương hại ngươi! Nhất thời sắc mặt xám tro, tim đập loạn.
Sau một lúc lâu, thầm nghĩ: phải nhân lúc hắn chưa tỉnh nhanh đi thôi! Nếu là hắn tỉnh, thấy ta, nói không chừng lại nổi giận!
Đột nhiên rất sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Sở Thanh Phong, cố nén đau đớn ở hậu đình, mặc quần áo, từng bước thong thả đi ra khỏi phòng. Vừa ra ngoài, khẽ kêu: “Vân, mau lăn ra đây!”
Chỉ thấy Vân vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Vương gia ngốc của ta, không thành công lại để cho người ta đem ăn nga!”
Liễm Âm đỏ mặt lên, mắng: “Đồ lắm miệng, còn bậy bạ, cẩn thận bổn vương đem Mai Hương gả cho người khác!”
“Ôi! Vương gia của ta, chủ tử của ta, tiểu nhân sai rồi được chưa nào!” Vân cuống quít cúi đầu nhận tội.
“Vân, ngay lập tức phái hai người đưa Linh nhi tống vê Giang Nam, tiện thể báo tin cho nhạc phụ đại nhân, nói là Linh nhi tiểu thư đã lớn, nhanh chóng mà gả nàng đi, về sau vĩnh viễn không cho nhập kinh!” Liễm Âm lãnh nghiêm mặt nói.
“Vâng, Vương gia!” Vân vâng lời nói: “Vương gia, ngài dùng đồ ăn sáng hay là. . . . . .”
“Hồi vương phủ!” Liễm Âm vội vàng nói. Sợ Sở Thanh Phong tỉnh lại, thấy xấu hổ.
“Vương gia, kia, Sở công tử. . . . . .” Vân hỏi.
“Chờ hắn tỉnh, hắn muốn lưu lại liền lưu lại, không muốn lưu lại, sai người đưa hắn về cũng được!” Liễm Âm cau mày, không kiên nhẫn nói, một lòng thầm nghĩ nhanh rời đi nơi đau lòng này.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua song cửa, Sở Thanh Phong thỏa mãn nhíu mày, duỗi người, chân tay giang rộng, chỉ cảm thấy cả người thư sướng, cảm giác ngủ thật đẫy giấc. Chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên phát hiện không phải phòng mình, rồi lại nhớ tới việc đêm qua, nhất thời trên mặt một mảnh đỏ bừng, liếc một chút, bên cạnh một người cũng không có, hắn, rời giường ? Nhớ tới đêm qua nằm ở trong lòng ngực hắn ấm áp an tâm, trong lòng có chút tiếc nuối.
Đang ngồi đờ đẫn trên giường, chỉ thấy một tiểu nha đầu nhẹ nhàng đi vào , đang bê chậu rửa mặt, rụt rè đứng ở trước giường, nhỏ giọng nói: “Sở công tử, ngài đã tỉnh? Trước tiên rửa mặt chải tóc đi!”
Sở Thanh Phong gật gật đầu, rời giường mặc quần áo, chậm rãi rửa mặt chải tóc, tâm tư lại không biết ở nơi nào. Rửa mặt xong, lại thấy tiểu nha đầu nhìn chằm chằm mình, Sở Thanh Phong cũng không phải chưa từng thấy ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, chính là ánh mắt của tiểu nha đầu này kì thực rất kì quặc, có chút xúc động, lại có chút chờ mong, thậm chí trong mắt còn có ứa lệ.
“Nhìn cái gì vậy?” Sở Thanh Phong lộ ra một tia cười yếu ớt, tế nhị đánh thức tiểu nha đầu kia.
Tiểu nha đầu vội vã cúi đầu rũ mắt, lắp bắp: “Thực xin lỗi, công tử, ta, ta không nhìn gì cả!” Nói xong, thanh âm đã nghẹn ngào.
Sở Thanh Phong càng kỳ quái , thầm nghĩ: nha đầu kia làm sao vậy? Được rồi mà, khóc cái gì? Liền ôn nhu hỏi han: “Làm sao vậy, ta cũng không trách ngươi, khóc cái gì?”
Thấy âm thanh ôn nhu của Sở Thanh Phong, nha đầu kia càng khóc nức nở: “Công tử, ta chỉ là chợt nhớ đến Khanh nhi Vương phi. Ngài cùng nàng bộ dạng thật giống nhau!”
“Khanh nhi?” Sở Thanh Phong hồi tưởng lần đầu tiên gặp Liễm Âm, hắn cũng gọi ‘Khanh nhi’, nguyên lai hắn cũng không phải gọi ta “Thanh nhi” , trong lòng đột nhiên một trận chua xót.
“Khanh nhi Vương phi mất đã bốn năm !” Tiểu nha đầu khóc sướt mướt nói: “Con người nàng thực tốt , đối với chúng ta cũng tốt, chính là người tốt đều chết thật sớm! Vương gia đáng thương của chúng ta nhiều năm như vậy vẫn nhớ nàng, đến bây giờ cũng không nguyện thú thân nạp phi! Một đôi hữu tình nhân, âm dương cách biệt! Thật đáng thương nga” nói xong liền thở dài.
Sở Thanh Phong nghe như sét đánh bên tai, ngây ngốc, mặt một mảnh tái nhợt, thầm nghĩ: nguyên lai hắn căn bản là chưa từng thích quá ta, hắn một lòng vương vấn Khanh nhi Vương phi, ta chỉ là thế phẩm trong lòng hắn, chính là thay cho Vương phi! Khó trách hắn dưới một người, trên vạn người, lại như thế nào chiều ý ta, nguyên lai chính là bởi vì ta lớn lên giống ái nhân của hắn.
Nhất thời trong lòng đau đớn, vội ngẩng đầu, thầm nghĩ: ta vì sao lại khó chịu? Chẳng lẽ. . . . .
Từ lúc nào nụ hôn nồng nhiệt của hắn cùng lòng ngực an tâm của hắn đã khắc sâu vào tâm trí ta? Từ khi nào bóng hình hắn đã lưu lại trong lòng ta? Ta thích hắn, ta thích hắn ôn nhu đôn hậu, nam nhân chung tình!
Sở Thanh Phong nhất thời trên mặt đỏ ửng, hận không thể ngay lập tức đi gặp Liễm Âm, hỏi hắn, đối với mình có thể có một tia tình ý? Nếu hắn đối với mình có tình, mình cũng không bận tâm phải làm thế thân, tin tưởng chẳng bao lâu, chính mình sẽ hoàn toàn thay thế Khanh nhi, trở thành người tối trọng yếu trong lòng hắn.
Sở Thanh Phong lòng tin tràn đầy ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi nha đầu: “Vương gia các ngươi đâu?”
“Vương gia từ sáng sớm đã hồi phủ! Bất quá, Vương gia phân phó qua, Sở công tử nếu muốn ngắm hoa liền lưu lại ngắm hoa, nếu là muốn đi về, thì sẽ có xa mã đưa công tử về!”
Sở Thanh Phong sửng sốt, mặt lập tức trắng: hắn, hắn ngay cả gặp cũng không muốn gặp ta, nhất định là hối hận, ta chỉ là lớn lên giống vợ hắn, hắn căn bản không yêu ta, phải, đêm qua hắn không phải nói chính là trách nhiệm sao? Sở Thanh Phong, ngươi, ngươi thật ngu dốt, ngươi chính là một tên tiểu quan thấp hèn, tuy rằng lớn lên giống vợ hắn, người hắn yêu là Khanh nhi, lại có thể nào yêu một kẻ chốn phong trần như ngươi?
Nhất thời mất hết can đảm, vừa rồi còn mãn nguyện, giờ phút này đã như bị dội gáo nước lạnh, thất hồn lạc phách nói: “Ta phải đi về, ta phải đi về!”
“Vâng, công tử, ta phân phó, sai người đưa ngài về!”
Sở Thanh Phong ngẩn ngơ, như tượng gỗ ngồi ở xe ngựa, lại như tượng gỗ trở lại Thanh Phong quán. Tiểu đồng thấy bộ dáng hắn, thầm nghĩ: đắc, công tử đi ra ngoài du ngoạn một ngày, càng ngơ ngẩn!
Tiểu đồng bưng tới đồ ăn, đem tới trước mặt Sở Thanh Phong đang đờ đẫn si ngốc ngồi bên bàn, nhẹ giọng nói: “Công tử, ăn cơm !” Lại thấy Sở Thanh Phong vẫn như cũ ngây ngẩn ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Tiểu đồng thở dài, bưng bát, dùng thìa múc một thìa canh, đưa tới bên miệng Sở Thanh Phong, Sở Thanh Phong mím môi, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm hoa nhi trước mặt, linh hồn nhỏ bé giống như đi mất.
Tiểu đồng lắc lắc đầu, thầm nghĩ: hai ngày rồi , công tử chỉ ngây ngốc như vậy, ngồi đờ người ra, nhìn cái chậu hoa kia, lúc trước thì thôi, xem vẫn xem, còn biết ăn cơm ngủ, còn chấp nhận được, bây giờ thành một ngốc tử ! Cả ngày không ăn không uống nhìn chằm chằm chậu hoa, cứ tiếp tục như vậy, còn không chết đói?
Nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh của Sở Thanh Phong, đôi mắt đen láy, tiểu đồng thở dài nói: “Công tử, ngươi ăn chút gì đi a! Hoa nhi dù cho xem, cũng không thể nào cả ngày không ăn không uống ngồi xem a! Nếu là đói rồi bệnh, chết đói, Hoa nhi có đẹp cũng xem không được!”
“Xem không được?” Sở Thanh Phong hình như có chút thanh tỉnh, si ngốc nói.
“Đúng vậy! Nếu bị bệnh, đã chết, còn nhìn cái gì a?” Tiểu đồng liếc mắt xem thường.
“Không, ta không thể chết được, ta còn không có hỏi rõ ràng hắn, ta không thể chết được !” Sở Thanh Phong giống như hoàn toàn thanh tỉnh, bưng bát cơm lên.
“Công tử, ngươi chậm một chút !” Tiểu đồng bất đắc dĩ nhìn Sở Thanh Phong cắm cúi ăn, thầm nghĩ, không ăn thì thôi, đến lúc ăn lại chẳng khác gì quỷ đói đầu thai, thật là, cũng không biết dạo này công tử làm sao vậy? Trong lòng thầm nghĩ, công tử có phải hay không đụng tới đồ gì không sạch sẽ, trúng tà rồi sao? Nhất thời hoảng sợ nhìn bốn phía, toàn thân nổi da gà!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét