15.
Sáng sớm hôm sau, Sở Thanh Phong soi gương đồng, cau mày cởi áo choàng trắng
như tuyết đang mặc trên người, lẩm bẩm: “Quá trắng , không hợp với áo bên trong
!”
Lại lôi ra một áo choàng màu phấn hồng, mặc vào, dạo một vòng, hài lòng cười
yếu ớt, đột nhiên mày lại nhíu lại, áo này hồng nhạt nhưng vẫn có chút đậm,
chính là có thể hay không làm cho hắn cảm thấy ta quá tùy tiện ? Nhất thời lại
do dự.
Sau một lúc lâu lại cởi áo choàng hồng nhạt, lại mặc vào một chiếc màu xanh
lam , nhìn trái nhìn phải, đôi mày cau lại, khẽ nói: “Quá cổ lỗ !”
Thở dài, một lần nữa lại mặc vào áo choàng màu tuyết trắng, vỗ mạnh vào mặt
hai cái, trên mặt nhất thời đỏ một mảnh, vừa lòng nhìn vào bóng mình trong
gương, lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, hài lòng thầm nghĩ: Sở Thanh Phong như vậy,
có ai lại không yêu?
Tiểu đồng đứng một bên lắc đầu, thầm nghĩ: công tử lại không biết trúng tà
gì, soi qua ngắm lại đã hai canh giờ rồi, bây giờ lại nhìn gương cười ngây ngô
như vậy, đúng là ma nhập rồi !
“Đồng nhi, nhanh đi chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi phủ Lục vương gia!” Sở
Thanh Phong tâm tình vui sướng phân phó .
Ngồi trên xe ngựa, Sở Thanh Phong đột nhiên thấy bất an không thôi, vừa rồi
còn tràn ngập tin tưởng, lúc này đột nhiên lại có chút sợ hãi . Thầm nghĩ: hắn…
hắn thấy ta, liệu có vui mừng? Hắn, hắn còn giận ta không? Ta thấy hắn, lại nên
như thế nào hỏi thăm hắn? Chẳng lẽ hỏi dứt khoát một câu hắn có hay không thích
ta?
Lại đỏ mặt, thầm nghĩ: này, này sao có thể mở miệng được? Vạn nhất hắn… hắn
căn bản không có nửa điểm yêu ta, kia… kia mất mặt chết được? Màu đỏ trên mặt
tan biến, chỉ còn một mảnh tái nhợt.
Xốc lên màn xe, kêu quay xe ngựa lại, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên lại thở
dài, đem màn xe hạ xuống, thầm nghĩ: Không, không thể trở về! Ta còn chưa hỏi
hắn, làm sao biết hắn không thích ta? Ta không phải rất giống vợ hắn sao? Nếu
dung mạo này có thể khiến hắn vui được một chút, ta liền ủy khuất làm thế thân
của Khanh nhi, năm rộng tháng dài, hắn… hắn chắc chắn sẽ yêu ta!
Nhất thời lại tin tưởng tràn đầy, ngồi vào chỗ của mình, quyết tâm đi đến,
chỉ chốc lát sau, liền đứng trước cổng phủ Lục vương gia.
Tiểu đồng đi đến trước cổng, đối khán môn phó dịch thi lễ: “Vị đại ca, xin
hỏi lục Vương gia có ở trong phủ không? Công tử nhà ta muốn đến thăm Vương
gia!”
Phó dịch liếc mắt nhìn tiểu đồng, thầm nghĩ: cái gì a miêu a cẩu, đều muốn
đến bái kiến Vương gia của chúng ta! Ngạo mạn nói: “Công tử nhà ngươi là vị ấy
a? Vương gia chúng ta không phải cứ muốn gặp là gặp được!”
“Tại hạ Sở Thanh Phong! Thỉnh báo lại một tiếng!” Sở Thanh Phong đã từ trong
xe thong thả bước ra, lại thấy một tên hạ nhân coi thường người khác, nhất thời
tức giận.
Khán môn phó dịch thầm nghĩ: ô kìa, thật to gan lớn mật. Vừa quay qua nhìn,
lại sửng sờ đứng một chỗ không nói nên lời, này… này không phải Khanh vương phi
của chúng ta sao? Dụi mắt nhìn lại, xem thân hình lại không giống. Vốn đang vẻ
mặt châm chọc, nhất thời biến thành vẻ tươi cười lấy lòng: “Vị công tử này,
vương gia chúng ta hôm nay đến Lan viên, không ở trong phủ.”
Sở Thanh Phong cũng không đáp lời, xoay người liền lên xe ngựa, gọi tiểu
đồng hướng Lan viên chạy tới.
Tôi tớ ngơ ngẩn nhìn theo hướng xe ngựa chạy, khẽ nói: “Thực sự giống Vương
phi a!” Nghĩ thầm, vị công tử này khẩu khí lớn vậy, nhất định là vương công hậu
duệ quý tộc, may mắn chưa nói bậy, vạn nhất đắc tội quý nhân, vậy thì
nguy to!
Một mạch chạy đến Lan viên, Sở Thanh Phong xuống xe ngựa, liền cùng tiểu
đồng tới trước cổng. Khán môn phó dịch của Lan viên vừa trông thấy hắn, lập tức
tươi cười nói: “Công tử, ngài lại đây ngắm hoa? Vương gia nói, ngài muốn ngắm
hoa, lúc nào cũng có thể đến, không cần thông báo, mời vào!” Nói xong khom
người đưa hai người vào.
Sở Thanh Phong trên mặt tràn ra một tia cười yếu ớt, thầm nghĩ: xem ra trong
lòng hắn vẫn là có ta. Nhất thời cảm thấy ngọt ngào không thôi. Đỏ mặt tiến vào
địa môn Lan viên, tim bỗng dưng đập thình thịch, mặt càng thêm đỏ, tiểu đồng đi
bên cạnh nhìn chằm chằm Sở Thanh Phong không hiểu làm sao, thầm nghĩ: công tử
phát sốt ? Không giống a? Chính là mặt lại đỏ như vậy? Kích động? Không đến
mức, xem cái Hoa nhi mà thôi, cần kích động như vậy sao?
Hai người chậm rãi đi đến cổng hoa viên, đang chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên
truyền đến một tràng cười rộn rã.
“Âm ca ca, ngươi xem bọn bảo bảo ăn dưa hấu bộ dáng thật đáng yêu nha!”
Sở Thanh Phong tâm run lên, kéo lấy tiểu đồng đang định tiến vào, hai người
ẩn ở góc tường, nhìn vào trong.
Chỉ thấy một Hồng y thiếu nữ, tầm mười sáu mười bảy tuổi đang chỉ vào ba đứa
trẻ ngồi trên bàn đá, bộ dạng giống nhau như đúc, ba tiểu bảo bảo đang gặm dưa
hấu, cười đến gập người.
Liễm Âm cũng yêu thương nhìn ba bảo bảo, ôm lấy Hạo Nguyệt hôn một cái:
“Tiểu bảo bối của ta đúng là đáng yêu nhất !”
Buông Hạo Nguyệt, chỉ vào cô gái mắng: “Ngọc nhi, đã đến tuổi thành thân
rồi, còn cười to như vậy! Thật không đứng đắn chút nào!” Nói xong, sủng nịch
cốc nhẹ cái trán Ngọc nhi.
Sở Thanh Phong sắc mặt trắng nhợt, thành thân? Nữ hài tử kia thành thân?
Cùng ai thành thân? Chẳng lẽ là hắn? Trong lòng nổi lên một trận như kim đâm
thật đau đớn, cả khuôn mặt tái nhợt, nắm chặt cổ áo, khổ sở cực kỳ.
“Âm ca ca!” Ngọc Nhi lườm Liễm Âm, chu mỏ nói: “Người ta đâu có ?” Đột nhiên
sắc mặt buồn bả, khẽ nói: “Âm ca ca, chẳng lẽ làm thê tử thì không được cười
thoải mái sao? Ta sợ! Âm ca ca, ta rất sợ cuộc sống như vậy!” Nói xong, trong
mắt ngập lệ.
Liễm Âm thở dài, ôm vai, xoa nhẹ đầu nàng, an ủi nói: “Ngọc nhi, không cần
sợ, có Âm ca ca!”
Sở Thanh Phong mặt trắng như tượng, cả người run rẩy, quay đầu chạy đi, tiểu
đồng thấy hắn đột nhiên rời đi, vẻ mặt không hiểu mô tê gì, cũng chạy theo ra
ngoài.
Còn nhớ rõ hắn từng ôm mình như vậy, chính là hiện giờ trong lòng hắn lại là
một nữ nhân. Hắn… hắn căn bản là không thích ta, hắn cùng với nàng kia thành
thân ! Nhìn hắn thích mấy đứa nhỏ như vậy, nhất định muốn sinh một hài tử, mà
ta, vĩnh viễn không có khả năng vì hắn sinh hài tử. Sở Thanh Phong mặt mũi tái
nhợt, một mạch chạy khỏi Lan viên. Thủ vệ thấy hắn như vậy, nhất thời kỳ quái
cực kỳ, muốn mở miệng chào hỏi, đã thấy Sở Thanh Phong chạy ào đi như cơn gió
lên xe ngựa rời đi.
Trong Lan viên, Ngọc nhi nước mắt lã chã nhào vào lòng Liễm Âm, khóc một hồi
lâu, ngẩng đầu, ngượng ngùng lau nước mắt nói: “Âm ca ca, làm quần áo ngươi bẩn
rồi !”
“Ngọc nhi, không có việc gì, ba ngày nữa, ngươi đã thành hôn, phải làm một
tân nương vui vẻ, Trần công tử nhân phẩm không tồi, hơn nữa Trần gia nề nếp gia
đình cũng không tệ, xuất giá sẽ không phải chịu khổ, sau này, có các biểu ca
làm chỗ dựa, ai dám khi dễ Ngọc quận chúa của chúng ta?” Liễm Âm lại cười nói.
“Âm ca ca!” Ngọc nhi ngượng ngùng gắt giọng.
Liễm Âm mỉm cười nhìn Ngọc nhi, Ngọc nhi chính là tâm can bảo bối của cữu
cữu, lần này vì xuất giá tâm tình không tốt, cữu cữu đau lòng, liền bảo mình
đưa nàng đến Lan viên, vừa lúc Liễm Diễm một nhà đã ở trong kinh thành, thuận
tiện đem ba bảo bảo bồi Ngọc nhi.
Hai người đùa bọn bảo bảo, thỉnh thoảng lại cười một trận. Thẳng đến lúc
chiều muộn, mới chuẩn bị hồi phủ.
Liễm Âm mới vừa đi ra cửa, gặp khán môn phó dịch bộ dáng muốn nói lại thôi,
liền dừng lại cước bộ hỏi: “A Tứ, có chuyện gì sao?”
Thấy vương gia hỏi mình, A Tứ liền mở miệng nói: “Vương gia, buổi trưa, Sở
công tử lần trước đi cùng Hoàng Thượng đến ngắm hoa đã tới.”
“Hắn? Hắn đã tới?” Liễm Âm vẻ mặt kinh ngạc.
“Đúng vậy! Chính là vào vườn, không đến một nén hương đã đi về!”
Sắc mặt Liễm Âm chuyển trắng! Thầm nghĩ: hắn, hắn định là thấy ta, vì không
muốn gặp ta, mà ngay cả hoa nhi thích nhất cũng không nhìn! Ra hắn ghét ta đến
vậy!
Nhất thời trong lòng vô cùng đau đớn.
Như người mất hồn lên xe ngựa, ảm đạm rời đi.
16.
Tiểu đồng đỡ Sở Thanh Phong vẻ mặt tái nhợt xuống xe ngựa, thấy sắc mặt hắn
kém như vậy, lo lắng nói: “Công tử, ngươi có khỏe không?”
Sở Thanh Phong mặt mũi trắng bệch, gượng cười khẽ nói: “Ta không sao!” Nói
xong, vừa định tiến vào đại môn Thanh Phong quán ngay lập tức ngã xuống đất mà
ngất đi.
“Công tử! Công tử! Người đâu mau tới đây!” Tiểu đồng gấp đến độ kêu to. Phó
dịch trong quán ngay lập tức chạy ra, ba chân bốn cẳng đỡ người vào.
Tiểu đồng lau nước mắt nhìn Sở Thanh Phong nằm bất động trên giường, thì
thào: “Công tử, ngươi làm sao? Ngươi đừng làm ta sợ nha! Đồng nhi sẽ không làm
người sinh khí nữa!”
Một bên đại phu lim dim mắt,bắt mạch cho Sở Thanh Phong, sau một lúc lâu
nói: “Sở công tử chính là tâm tình tích tụ, lão phu kê thuốc bổ cho hắn, bất
quá, tâm bệnh phải cầu tâm dược mới trị được!”
“Tâm bệnh?” Trần tiên sinh cùng mọi người đang vây quanh giường không hẹn mà
cùng hỏi. Đại phu gật gật đầu.
“Đồng nhi, ngươi cả ngày đi theo quán chủ, hẳn phải biết tâm tư hắn làm
sao?” Trần tiên sinh hỏi tiểu đồng.
“Công tử suốt ngày nhìn chằm chằm bông hoa lan cổ quái kia, từ khi được tặng
Hoa nhi, công tử liền thay đổi!” Tiểu đồng khẽ nói.
“Hoa?” Trần tiên sinh nhớ tới Sở Thanh Phong có lần cho hắn xem Lan hồ điệp
quý hiếm, trong lòng đã có chút hiểu rõ, xem ra Sở Thanh Phong không phải
vì Hoa nhi sinh bệnh, mà là vì người tặng hoa a, ai, lại có một kẻ vi
tình sở khốn, lại nghĩ đến mình, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn. Hoan
nhi, ngươi… ngươi đi theo người nọ, có được hạnh phúc không?
Ba ngày sau, Tả tướng phủ nơi nơi dán chữ hỉ đỏ thẫm, quý phủ mỗi người
đều vui sướng, trong sân sau, Liễm Trần cùng Ly, cả nhà Liễm Diễm, Liễm Âm còn
có Tả tướng ngồi vây quanh ở trước bàn, tất cả đều tươi cười vui vẻ. Tả tướng
ôm bảo bảo cười sung sướng, không nhịn được lại hôn Diệu Nhật trong lòng. Cười
to sảng khoái.
“Ngoại công, hiện tại Ngọc nhi đã có nơi có chốn, ngươi cũng có thể yên tâm
!” Liễm Âm ôm Hạo Nguyệt, mỉm cười nói.
“Đúng vậy, hiện tại Ngọc nhi cũng xuất giá, không ai bồi lão nhân này nữa!”
“Ngoại công, có chúng ta bồi ngươi a!” Liễm Diễm mỉm cười nói: “Còn có bọn
bảo bảo bồi ngoại công a!”
Nhắc tới bọn bảo bảo, tả tướng lập tức không còn biểu tình khổ sở, vui vẻ
hôn nhẹ bảo bảo trong lòng: “Ân, hiện tại có tiểu bảo bối bồi lão nhân cũng
được!”
Mọi người không khỏi cười, Ngọc nhi vốn là cháu gái mà tả tướng yêu quí nhất,
hiện tại xuất giá, lão nhân gia ít nhiều có chút buồn bã, sợ hắn tịch mịch, tất
cả mọi người cùng hắn tâm sự.
“Âm nhi, hiện tại đại ca ngươi cùng đệ đệ đều đã có người làm bạn cả đời,
ngươi, cũng nên có nơi nương tựa đi ! Ngoại công không muốn thấy ngươi tuổi già
cô đơn cả đời!” Tả tướng vẻ mặt đau lòng nhìn Liễm Âm, thở dài một hơi.
Thấy ngoại công tóc đã bạc mà còn vì chuyện của mình mà lo lắng, Liễm Âm
nhất thời cảm thấy vô cùng áy náy, thầm nghĩ: ta yêu Sở Thanh Phong đã là rất
có lỗi với Khanh nhi , bây giờ còn làm cho ngoại công lo lắng. Thôi, dù sao Sở
Thanh Phong căm ghét ta đến vậy, ta một lòng nghĩ đến hắn cũng vô dụng, không
bằng thú một nữ tử vừa ý, sinh hài tử, để ngoại công bớt lo lắng. Ta tuy không
yêu nàng, nhưng nhất định sẽ đối tốt với nàng, có lẽ năm rộng tháng dài, nói
không chừng rồi sẽ yêu.
Quyết định như vậy liền đối với Liễm Trần nói: “Đại ca, ta định tái giá,
thỉnh đại ca làm chủ cho ta!”
“Nhị đệ?” Liễm Trần cùng Ly kinh ngạc nhìn nhau một chút, hỏi: “Ngươi thực
sự muốn kết hôn?”
“Đúng vậy, đại ca!” Liễm Âm gật đầu khẳng định.
Liễm Trần mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng cảm thấy vui mừng, thầm nghĩ: Nhị đệ
muốn thành gia, cũng là một điều tốt!
Tả tướng lại kích động kéo tay Liễm Âm nói: “Âm nhi, ngươi, ngươi rốt cục
nghĩ thông suốt? Thật tốt quá!” Lại chuyển hướng Liễm Trần nói: “Trần nhi,
ngươi nhất định phải tìm nàng dâu tốt cho Âm nhi!”
Liễm Trần cười gật gật đầu.
————————
“Đến đấy, công tử, uống thuốc đi!” Tiểu đồng bưng tới một chén dược đi vào
phòng Sở Thanh Phong. Sở Thanh Phong vẫn đứng bất động bên cửa sổ.
“Ai nha, công tử, ngươi như thế nào lại đứng ở đây, sẽ trúng gió mất! Thân
thể ngươi vừa mới khỏe, vạn nhất bị lạnh làm sao bây giờ a?” Tiểu đồng nhanh
chóng buông chén thuốc, đi qua kéo Sở Thanh Phong ngồi xuống giường, xoay người
cầm chén thuốc đưa đến trước mặt hắn nói: “Uống nhanh đi, công tử!”
Sở Thanh Phong trầm mặc không nói, bưng chén thuốc uống một hơi cạn sạch,
uống xong liền tựa ở bên giường, không nói một lời.
Tiểu đồng thở dài, thầm nghĩ: công tử từ lần trước phát bệnh, liền mất ăn
mất ngủ, ngày nào cũng ngơ ngẩn, người càng ngày càng gầy, thân mình gầy đến
mức như da bọc xương , trên mặt một mảnh tái nhợt, không còn đến nửa điểm
của kinh thành đệ nhất danh quan, nhìn còn giống lao bệnh quỷ. Nếu còn như thế
này, chỉ sợ bệnh không tiến triển tốt !
Nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Sở Thanh Phong nói: “Công tử, ngài đừng buồn bã
ngồi trong phòng nữa, đi ra ngoài giải sầu đi!”
Sở Thanh Phong giương mắt nhìn tiểu đồng, thấy đứa nhỏ ánh mắt buồn bã nhìn
mình, đột nhiên cảm thấy thực có lỗi, mình bị bệnh, đứa nhỏ này ngày ngày đêm
đêm chiếu cố mình, cũng mệt mỏi, nhất thời không đành lòng từ chối, gật gật
đầu, đứng lên đi ra ngoài.
Tiểu đồng vẻ mặt vui sướng theo sát , thầm nghĩ: cuối cùng cũng được đi dạo!
Hai người đi bộ một vòng trong hoa viên, Sở Thanh Phong nhớ ra mình đã mười
ngày rồi không tới tiền viện xem xét , cũng không biết tiền viện làm ăn thế
nào. Liền phân phó tiểu đồng đi nghỉ ngơi, tự mình đi một mạch đến tiền viện,
lúc này đã sau giờ ngọ, khách nhân cũng không quá nhiều, mấy nhóm khách nhân
ngồi một bàn,vừa nghe đánh đàn,vừa uống trà nói chuyện phiếm.
“Các ngươi nghe nói không, Lục Vương gia đã chọn nhị tiểu thư của Lý đại
nhân !”
Sở Thanh Phong cước bộ chậm lại.
“Đúng vậy, nghe nói tháng sau sẽ tổ chức hỉ sự !”
“Lý nhị tiểu thư đúng là có phước ! Lục Vương gia chính là người có quyền
thế nhất Hiên Viên quốc, là một nam tử cực kì chung tình !”
“Đúng vậy! Đáng tiếc ta không có khuê nữ như hoa như ngọc, ai! Bằng không
chúng ta cũng dâng bức họa cho Âm vương gia chọn lựa, nói không chừng có thể
được chọn, vậy là một bước lên tiên rồi!”
Sở Thanh Phong loạng choạng thân thể, đi đến trước bàn người kia, run rẩy
hỏi: “Các ngươi nói Lục Vương gia, chính là Hiên Viên Liễm Âm?”
Mọi người thấy hắn tái nhợt, vốn đã thập phần kinh ngạc, giờ phút này thấy
hắn đã vậy còn quá lớn mật gọi thẳng tục danh của Lục Vương gia, càng cảm thấy
kinh ngạc. Một người khách nhân cười nói: “Sở quán chủ, ngươi bị bệnh nhiều
ngày, bên ngoài vì chuyện Lục Vương gia tuyển phi đã náo loạn hết cả lên, hoàng
thượng hạ chỉ, bất luận bần phú quý tiện, đều có thể tham tuyển, nhà nào cũng
muốn dâng bức họa của con mình vào cung, hiện tại cuối cùng cũng chọn ra được
Lý tiểu thư, bằng không còn không biết ồn ào đến bao giờ!”
Sở Thanh Phong thất thần lui lại mấy bước, bên miệng tràn ra một tia máu,
xoay người nghiêng ngả lảo đảo lao ra khỏi Thanh Phong quán, trong đầu một mảnh
hỗn loạn: hắn… hắn không phải muốn cùng nữ tử lần trước thành thân? Kia, vậy
chẳng phải lần trước ta hiểu lầm? Trong lòng nhất thời lại hối hận.
Hiện giờ hắn thực sự cùng Lý gia tiểu thư thành thân? Không, ta muốn đi hỏi
hắn, hắn có thể có một chút thích ta? Ta muốn đi hỏi hắn.
Đi một mạch, giống như điên, thất tha thất thểu hướng phía phủ Lục Vương
gia. Đột nhiên một chiếc mã xa cấp tốc từ đâu chạy đến, Sở Thanh Phong lại
giống như không chút cảm thấy, trong đầu thầm nghĩ mau đi gặp Liễm Âm,
chính miệng hỏi hắn một câu có yêu hay không.
Mọi người tất cả kinh hô, đều nhắm mắt lại không dám lại nhìn, khi xe ngựa
điên cuồng lao tới gần Sở Thanh Phong mới phát giác, cũng đã không thể né
tránh, trong lòng đột nhiên từ bỏ: nếu là đã chết, sẽ không phải nhìn hắn cùng
nữ nhân khác thành thân! Nhắm hai mắt, chờ thời khắc đó tiến gần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét