Phiên
ngoại
chi Khái khái bán bán (Trắc trở)
Nhị
thái tử Lan Uyên chạy tới khoe với Văn Thư vị Hồ Vương nhà hắn kia đối với người
ngoài lạnh lùng xa cách, chỉ có với hắn mới ôn nhu săn sóc mà thôi.
Văn
Thư bưng chén trà yên lặng lắng nghe: "Nói vậy, hễ có việc gì đều là Nhị
thái tử ngài định đoạt?"
"Đó
là đương nhiên!" Lan Uyên phe phẩy phiến tử lớn tiếng dõng dạc.
"Nga..."
Văn Thư nhè nhẹ gật đầu một cái, trong lòng nghĩ, vì sao nghe các Thiên nô ở
Thiên Sùng Cung nói, đều là Nhị thái tử phong lưu bị Hồ Vương ở hạ giới sắp xếp
đến ngoan ngoãn? Thôi, không nghĩ chuyện đó nữa.
Bên
này Thái tử còn đang thao thao bất tuyệt bám theo Văn Thư khoe ra đủ loại tâm đắc
của hắn: "Sống, quan trọng nhất là phải nghĩ gì nói nấy, đừng có cái gì cũng
giấu diếm..."
"Thật
vậy sao?"
"Đúng
vậy." Lan Uyên "Phạch --" một tiếng thu lại phiến tử.
Canh
ba nửa đêm, Nhị thái tử lại bị Hồ Vương đuổi ra khỏi phòng vừa khổ sở cầu xin
người bên trong, lòng lại nhớ đến ban sáng mình ở chỗ Văn Thư kia giảng những lời
lẽ chí lý, thật hay, rất thực tế, chỉ mệt hắn cứ phải chạy tới nói cho Văn Thư
nghe. Bằng không, với tính tình lãnh ngạo của tiểu thúc hắn kia tám trăm năm không
nói được một câu, cùng Văn Thư việc gì cũng hay giấu trong lòng, hai người này
cho ở chung một thời gian, không thể không phát sinh trắc trở.
Cười
đến lỗ tai bên trái dính liền với lỗ tai bên phải, Nhị thái tử rụt rụt cổ, tiếp
tục hướng bên trong kêu: "Ly Thanh a, cho ta vào đi mà... Ta biết sai rồi
mà... Lần tới ta tuyệt không nói lung tung a..."
Người
trong phòng thổi tắt ngọn nến, một chút cũng không đếm xỉa hắn.
Mà
chính như Nhị thái tử chúng ta sở liệu, cuộc sống hai người kia quả thật có chút
không bình lặng.
Một
trong những nguyên nhân gây ra sự tình kỳ thật rất nhỏ, hơn nữa lại có liên
quan tới Lan Uyên. Chẳng là một ngày nào đó, Nhị thái tử đa tình đến lạm tình
nhàn rỗi không có việc gì làm lại chạy tới Thiên Sùng Cung thăm lão bằng hữu.
Kể
đủ mọi chuyện về vị Hồ Vương nhà hắn kia, cho dù thường ôm chăn màn ra ngủ ngoài
cửa phòng, Nhị thái tử trước mặt người khác vẫn như trước cười đến xuân phong đắc
ý, hận không thể làm cho khắp thiên hạ đều biết đến miệng lưỡi ngọt ngào của hắn.
Văn Thư ngồi ở trong viện mỉm cười nghe hắn nói.
Lan
Uyên nhất thời cao hứng biến thành hành động, phe phẩy phiến tử thiếp vàng, hạ
mi âu yếm một đôi mắt mặc lam, thấp giọng nói: "Văn Thư ta nhớ ngươi lắm."
Văn
Thư biết hắn hay đùa, liền khẽ cười một tiếng, như trước thản nhiên đáp một câu:
"Ta cũng nhớ ngài."
Bên
này Thái tử ha ha cười chưa được hai tiếng, khóe mắt nhác thấy người đứng cạnh
cửa kia, thiên cung hương trà mới vừa vào đến miệng liền toàn bộ phun ra, nước
trà bắn tung tóe lên cẩm bào lam sắc mới tinh của hắn cũng không sao, chính là
bức họa trên mặt phiến tử tối hôm qua hắn mới lì lợm quấn lấy ai kia đòi họa
cho cũng bị hủy. Lan Uyên đau lòng hết sức, ngẩng đầu lại hướng cạnh cửa liếc mắt
một cái, lúc này đây ngay cả đau lòng cũng cố kiềm nén, vội vã nắm lấy phiến tử
âm thầm cân nhắc nên nói cái gì mới có thể an ổn thoát thân. Vô duyên vô cớ tổn
hại phiến tử bên mình cũng đã không đáng, nếu ngay cả mạng cũng giao ra ở nơi này
vậy lại càng không đáng nha. Nước trà trên người còn chưa khô, hắn lại toàn thân
đổ mồ hôi lạnh. Âm thầm suy nghĩ, Thiên Sùng Cung này, về sau vẫn là ít đến là
tốt nhất.
Người
đứng bên kia đúng là Úc Dương Quân, vốn muốn đến tìm Văn Thư trò chuyện vài câu,
ai ngờ người còn chưa bước tới cửa đã nghe tiếng Lan Uyên cười đùa bên trong, lại
nghe câu nói kia của Văn Thư "Ta cũng nhớ ngươi", gương mặt liền lập
tức trầm xuống. Nghĩ đến hai người bọn họ, mặc dù đã dây dưa thân thiết hơn ba
ngàn năm, lại ngay cả một lời âu yếm ngọt ngào cũng đều không có. Thiên Quân
cao ngạo không thèm nghĩ chính mình lãnh diện lãnh tâm, lại âm thầm so đo người
trong viện nọ đối với người ngoài ôn ngôn tiếu ngữ, Đông Hải long cung Xích Viêm
kia, hiện tại là Lan Uyên trước mắt này, cả hài tử cạnh nhà ở nhân gian ấy nữa,
Văn Thư đối đãi bọn họ, so với đối Úc Dương Quân hắn còn thân thiết hơn. Nghĩ
như thế, nét mặt càng khó coi. (con nít cũng ghen tị
cho được!)
Văn
Thư đứng dậy, đối Úc Dương Quân nói: "Ngươi như thế nào cũng tới?"
Úc
Dương Quân nghiêm mặt khẽ gật đầu, tầm mắt quét đến trên người Lan Uyên ngừng lại
một chút.
Lan
Uyên lập tức nhảy dựng lên, cung kính hành lễ: "Chất nhi kiến quá tiểu thúc.
Chất nhi..."
Thái
tử miệng mồm lanh lợi đang muốn mở miệng cáo từ, lại bị Úc Dương Quân lạnh lùng
cắt ngang: "Ta còn có việc. Từ từ nói."
Dứt
lời, Úc Dương Quân xoay người rời đi, thần sắc cuối cùng thoáng lộ ra chút biểu
tình phẫn hận, tựa như ai đó nợ hắn rất nhiều.
Văn
Thư nghi hoặc quay lại nhìn về phía Lan Uyên: "Đây là làm sao vậy?"
Lan
Uyên cười cười, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cách
ngày chợt nghe nói, không biết là ai đó ở trước mặt Thiên Đế nói gì đó, Nhị thái
tử Lan Uyên nhàn rỗi lêu lổng đã vội vàng bị triệu hồi về Thiên đình, thay thế Đại
thái tử Huyền Thương đi dự biện kinh pháp hội của Tây Thiên Như Lai Phật Tổ.
Phật
gia chú trọng thanh tâm quả dục giản dị mộc mạc, mỗi ngày tố trai thanh trà, hoàng
quyển thanh đăng(*), Nhị thái tử quen thói phong lưu phóng túng khổ
sở khôn tả nhưng vẫn ngoan cố tươi cười. Dốc lòng dốc sức viết một phong thư gửi
người mang đến cho Hồ Vương ở hạ giới, Hồ Vương tính tình nghiêm cẩn lạnh lùng
nói một câu: "Bảo hắn phải tôn trọng một chút, đừng làm bẩn chốn phật môn
thanh tịnh." Lan Uyên thật khóc không ra nước mắt.
(*) Ý
nói ăn uống chay tịnh đạm bạc, ngày ngày sống giản dị, niệm kinh đọc sách.
Văn
Thư cùng Úc Dương Quân trò chuyện khi nói đến việc này, lại bảo: "Được rồi,
phạt hắn làm cái gì?"
Úc
Dương Quân liền lạnh mặt, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu: "Ngươi thật rất
quan tâm hắn." Ngữ điệu không bình thường.
Úc
Dương Quân nói xong liền hối hận, nhưng cổ họng dường như bị thứ gì ngăn lại,
nhìn nét mặt Văn Thư phút chốc thay đổi, lại vẫn không buông ra được một câu nhẹ
nhàng. Phiền muộn trong lòng tăng thêm mấy phần.
Úc
Dương Quân tâm tình không tốt, sau khi hắn đập nát sáu cái chén trà, đá ngã bảy
cái lư hương, cự tuyệt tám vị khách đến thăm, mọi người trong Thiên Sùng Cung đều
nhận thức được rõ ràng tuyệt đối không sai. Vì thế, dưới bầu không khí nặng nề,
mỗi người đều bắt đầu chú tâm cẩn thận từng chút, mấy chuyện đông gia trường tây
gia đoản thường ngày đều tạm thời nhét vào trong bụng, đi đường phải kiễng mũi
chân, ngang qua thư phòng hay tẩm điện của Úc Dương Quân thì càng phải nín thở,
không ai dám thở mạnh ra.
"Chủ
tử, trà đây ạ."
"Vâng,
thưa chủ tử."
"Chủ
tử, nô tài chờ sai bảo."
Các
Thiên nô ai cũng tất cung tất kính mà mặc niệm, ai cũng từ tận đáy lòng âm thầm
cầu khẩn chủ tử ngàn vạn lần đừng tìm đến hắn.
Dù
vậy, tâm tình Úc Dương Quân vẫn càng ngày càng tồi tệ hơn. Khúc mắt nho nhỏ, tựa
như một cái gai đâm vào trong tâm, đau đớn chỉ là thứ yếu, lại quấy nhiễu khiến
người ta tâm phiền ý loạn, tính tình cáu bẳn kiềm nén một thời gian không thể
khống chế bắt đầu chi phối ngôn ngữ cùng hành vi. Nói đến căn nguyên, không phải
là muốn... Thiên Quân kiêu ngạo đánh chết cũng không nói nên lời.
Thường
thấy hắn xem sách được một nửa liền cau mày rồi bắt đầu ngẩn người, trà ngon vừa
ngâm, bưng đến bên miệng còn chưa uống một ngụm, lại hung hăng đập nát trên mặt
đất.
Chén
trà "Xoảng --" một tiếng vỡ tung tóe bên chân Văn Thư, Văn Thư lùi ra
sau một bước, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, mấy lần muốn nói lại thôi.
Úc
Dương Quân lại bỗng nhiên xoay người: "Thế nào?"
Văn
Thư ngẩn ra, nhìn vào mắt hắn, lên tiếng hỏi: "Ngươi thật ra làm sao vậy? Đã
xảy ra chuyện gì?"
"Ta..."
Đôi môi khép mở, Úc Dương Quân hừ lạnh một tiếng, buồn bực nói, "Không có
việc gì."
"Có
chuyện vẫn là nói ra tốt hơn." Văn Thư đi đến trước mặt hắn, ôn nhu nói.
"Vậy
sao?" Úc Dương Quân nghe vậy, thật như là cho hắn tìm được nơi phát tiết,
mày nhướng lên, khẩu khí trở nên có phần giễu cợt, "Ngươi nói thật dễ dàng.
Vậy còn ngươi?"
"Ta..."
Văn Thư nghẹn lời, nhất thời không nghe ra dụng ý của hắn, nhưng cũng hiểu cơn
giận này là nhắm vào mình.
"A,
không phản đối?" Úc Dương Quân không muốn bị y truy vấn, xoay lưng lại, khẩu
khí càng không tốt: "Chuyện của bổn quân, bổn quân tự mình hiểu rõ."
Lần
này, lại biến thành thái độ vô tâm vô phế như trước.
Mặc
kệ có chết hay không bồi thêm một câu: "Không tới phiên ngươi đến giáo huấn
ta."
Văn
Thư cũng không muốn phản ứng hắn, lặng lẽ thối lui.
Úc
Dương Quân nhìn Văn Thư bước ra khỏi cửa, buồn bực thường ngày càng dâng cao,
tiện tay liền đem quyển sách trên tháp ném thẳng ra ngoài.
Sự
việc vốn chỉ cần nhẹ nhàng nói mấy câu là có thể giải quyết, cứ như vậy lâm vào
bế tắc. Những lời nói ác ý là chính mình thốt ra, mặc dù khi không có người bên
cạnh thì cũng thấy hối hận, nhưng cứ ban ngày lại trưng ra khuôn mặt đó, ai cũng
không chịu lui trước một bước.
Không
khí Thiên Sùng Cung càng thêm nặng nề, nơi Tây Thiên cực lạc xa xôi kia, Nhị thái
tử chỉ dựa vào đồ chay mà sống qua ngày phe phẩy phiến tử cười đến ý vị thâm trường:
"Hai cái hồ lô kín mít mà ở cùng một chỗ, có thể va chạm phát ra tiếng động
gì?"
Lại
quay sang hỏi tên tiểu tư bên cạnh: "Kia... Hồ vương phủ có thư từ, thực hạp
hay gì đó đưa đến đây không? Lần trước không phải đã bảo Mặc Khiếu đi nói với
Ly Thanh sao? Ta ở nơi này sống rất tốt, nói hắn đừng lo lắng gì, không cần cả
ngày cứ đưa rượu đưa thức ăn đến đây đâu, không tốt a."
Tên
tiểu tư chắp tay cung kính đáp: "Không có. Tiểu nhân đã tới Hồ Vương phủ hỏi
qua, hỏi có cái gì cần tiểu nhân chuyển đến không, đều nói là không. Hồ vương bảo,
là để cho ngài thanh tu, ngài cũng đừng tưởng nhớ rượu hay thức ăn gì, cũng đã
nhắn Lang Vương phủ bên kia, đừng đưa đến cho ngài. Phật môn là nơi thanh tĩnh,
không nên làm Phật tổ không vui."
"Vậy
hắn... Vậy hắn còn nói cái gì không? Nhớ ta a, ta đi rồi hắn cơm không muốn ăn
trà không muốn uống a... Hay gì gì đó..."
"Không
có. Tiểu nhân có hỏi qua người trong Hồ Vương phủ, ngài đi rồi, Hồ Vương sống tốt
lắm. Hai ngày trước còn đến Sư tộc thăm Hồng Nghê cô nương một lần, Hồ Vương tâm
tình không tồi, đêm qua còn họa một bức tranh trên mặt phiến tử cho Lang Vương
nữa."
Lan
Uyên nhếch nửa miệng, hơn nửa ngày nói không ra lời: "Ly Thanh a..."
Soi
mói cười nhạo nhà người khác, chính nhà hắn cũng bị người ta cười nhạo lại không
ít.
Nguyên
nhân thứ hai gây ra sự tình kỳ thật cũng rất tầm thường. Bất quá một ngày nào đó
trong một tửu yến, Tây Hải long cung Bá Ngu hoàng tử uống quá chén, dương dương
đắc ý khoe ra chuyện tình của hắn, còn từ trong lòng ngực lấy ra khối bạch ngọc,
nói là tín vật đính ước cùng Lạc thủy phủ công chúa, mọi người nhìn đến, đúng là
của Lạc thủy phủ.
Việc
này khơi dậy một làn sóng, mọi người trong tửu yến phàm là đã lập gia thất hoặc
đã có nơi định thân đều tranh nhau đưa ra tín vật đính ước, nào là trâm ngọc,
khăn lụa, yêu bội (vật trang sức đeo ở thắt lưng),
thơ tình... Ngoài mặt là khoe vật, thực chất là ngầm so đo chân tâm của người
ta đối với mình.
Úc
Dương Quân vốn cũng không muốn đến, nhưng không chịu nổi các vị Long hoàng tử
tam thỉnh tứ thỉnh, lại thêm mấy ngày gần đây tâm tư phức tạp, mới miễn miễn cưỡng
cưỡng đến đây uống một chén xem như giải sầu. Cũng không nghĩ được, trong buổi
tiệc diễn ra như vậy, mọi người luân phiên, lại đến phiên hắn bên này. Tình thế
thật tốt, trong sảnh hơn mười ánh mắt đều dừng lại trên người hắn, Úc Dương Quân
nghĩ mãi cũng không nghĩ ra hắn cùng với Văn Thư có thể có thứ gì được gọi là tín
vật, quan hệ khi xưa quá gút mắc, những vật ngày ấy đều ít nhiều chứa đựng những
bi thương, nhìn thấy sẽ tức cảnh sinh tình, tránh đi còn sợ không kịp, đừng nói
đến việc giờ giờ khắc khắc đều mang theo bên mình. Úc Dương Quân có phần nghẹn
lời không nói được.
Úc
Dương Quân càng gượng gạo khi nghe Xích Viêm ngồi đối diện hắn "Ha
ha" cười to một trận, nói: "Các người xem vật của lão tử đây."
Trên
tay hắn cầm chính là một con châu chấu bằng lá, trải qua nhiều độ xuân thu, đã
có chút ố vàng.
Mọi
người trầm trồ tán thưởng mấy câu: "Quả là tinh xảo..." Rồi chuyển
sang chuyện khác.
Xích
Viêm tay nâng con châu chấu nhìn Úc Dương Quân cười đến xán lạn, mơ hồ còn có
chút ý tứ khiêu khích bên trong. Úc Dương Quân tâm tình đang không tốt quay đầu
đi tránh khỏi tầm mắt, âm thầm ra sức siết lấy chén rượu trong tay càng chặt hơn.
Người ngoài không biết nội tình bên trong, nhưng Úc Dương Quân hắn lại hiểu rõ đến
thanh thanh sở sở, một con châu chấu kia có ý nghĩa thế nào đối với Văn Thư. Rượu
vào càng sầu thêm, đắng chát tựa như một chén trà xanh trước mặt Phật tổ năm nào,
ngọn lửa vô danh trong lòng chẳng những không thể áp chế, trái lại càng bùng lên dữ dội.
Xích
Viêm nhìn thấy rõ ràng sự phẫn nộ của Úc Dương Quân, xoay người sang bên cạnh
chạm chén, cười đến thập phần sảng khoái.
Càng
là kẻ lạnh lùng kiêu ngạo, lại càng dễ bị kích động. Thật vậy. Chỉ cần ngươi tìm
đúng yếu điểm.
Long
hoàng tử thường bị phạt quay mặt vào tường trong một lần vắt óc suy nghĩ, rốt cục
đã ngộ ra được một chút linh quang của trí tuệ.
Úc
Dương Quân được người ta dìu về, đôi mày còn nhíu chặt, trên mặt lại có được
hai vệt đỏ hồng hiếm thấy, say đến có chút mơ hồ, trong tay vẫn nắm lấy một bình
rượu cổ dài.
"Sao
lại say thành cái dạng này?" Văn Thư nghe tin chạy tới, thấy bộ dáng hắn cũng
phải cau mày.
Chỉ
thấy Úc Dương Quân mờ mịt nhìn nhìn, bỗng nhiên vùng khỏi mọi người đang đỡ
xung quanh, dưới chân lảo đảo một cái liền ngã lên người Văn Thư. Văn Thư bị hắn
nhào vào phải lui lại một bước dài, bất đắc dĩ vươn tay ra đỡ được hắn, ổn định
thân hình hai người. Không ngờ, Úc Dương Quân thuận thế đem hơn phân nửa thân
thể đều dán lên người y.
Người
bên ngoài thấy vậy đều định đến hỗ trợ.
"Lui
ra." Úc Dương Quân quay đầu lại lè nhè lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt ngân tử
sắc miễn cưỡng đảo qua.
Mọi
người không dám tiến lên, đành phải bối rối nhìn về phía Văn Thư, ánh mắt kia rõ
ràng chính là đang nói: "Giao cho ngươi nha."
Văn
Thư trước giờ không chịu nổi người khác cầu xin, lại nghĩ tới tình thế ái muội
của cả hai hiện tại đang ở trước mặt mọi người nửa ôm nửa ấp thế này, mặc dù
trong lòng có phần khó chịu, miệng đành bất đắc dĩ nói: "Để ta lo liệu."
Mọi
người trên mặt hiển nhiên đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, thức thời nhường đường
cho Văn Thư đỡ Úc Dương Quân quay về tẩm điện.
Thiên
Quân say rượu so với bình thường ngoan ngoãn hơn nhiều, không ồn ào không ầm ĩ,
ngoại trừ việc không ngừng dựa sát vào mình, dọc đường đi cũng suôn sẻ. Văn Thư
đặt hắn nằm lên giường, vừa định xoay người đi, ánh mắt lại rơi xuống trên gương
mặt hai mắt nhắm nghiền của hắn, tích tắc tim đập loạn nhịp, nhưng lại không thể
dứt ra, nhìn đến có chút ngây ngẩn.
Úc
Dương Quân tính tình khắc kỷ tự chế, không tham tửu sắc. Nhiều năm như vậy, đây
mới là lần thứ hai Văn Thư nhìn thấy hắn uống say, cũng là lần thứ hai thấy hắn
khi say không giống với biểu tình nhu hòa ngày trước. Úc Dương Quân tính cách lãnh
ngạnh, khuôn mặt kỳ thật vô cùng tuấn mỹ, nếu toát ra nhu tình, sẽ không chút nào
thua kém Nhị thái tử trời sinh mi mục hàm tình kia. Văn Thư nhớ rõ lần đầu tiên
nhìn thấy gương mặt hắn say rượu, lúc đó so với nhân gian bất quá là một thiếu
niên tuổi mười sáu đôi mươi, ánh mắt giữa lúc mơ hồ còn dẫn theo một nét thơ ngây
trẻ con, đôi mắt ngân tử mỉm cười mà nhìn, không thể không khiến cho ngươi tim đập
như hươu chạy, quả nhiên khiến người khác khó kìm lòng nổi.
Ánh
mắt rốt cuộc cũng không thể dứt ra được, mãi đến khi đôi tử mâu ánh bạc kia đột
ngột mở ra, Văn Thư mới giật mình quay người, vội vã thu lại biểu cảm định đứng
dậy tránh đi, cổ tay đã bị hắn nắm. Úc Dương Quân cánh tay mạnh mẽ choàng lấy từ
phía sau, Văn Thư chưa kịp mở miệng kinh hô, người đã bị hắn đặt ở dưới thân.
"Ngươi..."
Mấy ngày liên tiếp hai người giận dỗi, Văn Thư tức hắn lời nói lạnh nhạt, lúc này
trong lòng vẫn còn ấm ức, lại thấy hắn giả say, vùng vẫy không được liền dứt
khoát nghiêng đầu tránh đi không nhìn hắn.
Úc
Dương Quân cũng không cử động nữa, nhìn một lúc lâu, thấy Văn Thư nghiêm mặt không
muốn để ý đến hắn, thở dài một tiếng, chậm rãi cúi xuống, dụi đầu vào cổ Văn Thư.
Da
thịt thân cận, ngực kề ngực, chân chạm chân. Văn Thư cứng đờ, cảm nhận được bàn
tay hắn chậm rãi phủ lên cơ thể, trong lòng nhất thời rung động, nhớ tới ba ngàn
năm hắn vì mình làm đủ mọi chuyện, kẻ ngạo mạn không để ai vào mắt này khi nào
thì chịu hạ mình như vậy? Môi vẫn mím chặt, nhưng thân thể dần dần mềm nhũn.
Trong
phòng đốt Long Tiên Hương, ngọt ngào lại thanh đạm, hơi thở vấn vít càng thêm mấy
phần ái muội. Hô hấp dần trở nên dài hơn, yên tĩnh tựa hồ có thể nghe được tiếng
hít thở trầm thấp của nhau, dù giương cung bạt kiếm thế nào, giờ khắc này đều có
chút không giận được, dưới tầng tầng lớp lớp tử sa, lại nhiều thêm mấy phần nhu
tình.
Tóc
hắn rơi trên gò má y, hơi có chút nhột nhạt. Nhớ tới khi trước, ngươi không nói,
ta cũng không mở miệng, vì một câu nói, một động tác, ngươi đoán ta đoán, đoán đến
tâm lực mệt mỏi còn suýt nữa cùng nhau bồi thượng tánh mạng. Văn Thư thầm thở dài
một hơi, thôi vậy, nhượng hắn cũng nhượng thành quen rồi, thêm một lần cũng chẳng
sao.
Đang
định mở miệng, lại nghe Úc Dương Quân chậm rãi nói: "Bá Ngu... Bá Ngu cùng
Lạc thủy phủ công chúa... có bạch ngọc đính ước."
Văn
Thư trực giác biết trong lời nói của hắn có ý tứ, nhưng lại cảm thấy không dám
suy nghĩ, dường như một khi hiểu được sẽ lại xảy ra nhiều chuyện không tưởng tượng
nổi. Một lúc lâu sau, mới nghe Úc Dương Quân tiếp tục nói: "Xích Viêm cùng
ngươi... cũng có tín vật."
"Chúng
ta chỉ là bạn tốt." Văn Thư nói, cảm thấy hắn nắm tay mình càng chặt hơn nữa.
"Trong
khi đó ta và ngươi..."
Lần
này, không cần nghĩ cũng có thể hiểu được ý tứ của hắn. Văn Thư mở to mắt, chỉ
cảm thấy trong lòng phiên giang đảo hải, từng đợt chua xót lại dâng lên, nhưng đều
tắc trong cổ họng thế nào cũng không thể nói ra.
Đoạn
tình này, Văn Thư y đau khổ chịu đựng, Úc Dương Quân hắn làm sao không có ủy
khuất? Một người khi phiền muộn chỉ biết nói lời lạnh nhạt, một người im lặng
không chịu mở miệng, suy cho cùng, tình cảm không phải là chuyện của một người.
Hắn không biết quý trọng là sai, y một mực im lặng trốn tránh cũng nhiều phần
không đúng. Dẫu cho hắn là Thiên Quân siêu phàm thoát tục, dây vào một chữ
"Tình" cũng không thể không so đo tính toán từng ly.
Sức
nặng trên người bỗng nhẹ đi nhiều, Văn Thư nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy Úc Dương
Quân như muốn đứng dậy, hắn là vì bị mình không để ý đến mà rời đi, tình thế cấp
bách, cuối cùng lại chủ động vươn tay đến ôm lấy cổ hắn. Chóp mũi chạm nhau, lại
gần trong gang tấc, đôi môi thoáng tiếp cận. Trong con ngươi phiêu lượng đến
huyễn mục đột nhiên như băng tuyết tan chảy tràn ra ý cười.
"Ngươi..."
Câu kế tiếp đều bị hắn đổ trở về miệng, bằng môi.
Đầu
lưỡi ban đầu chỉ là chậm rãi vòng quanh môi hoa của y, từng chút từng chút lướt
qua, nhột nhạt, trong ôn nhu mang theo điểm khiêu khích. Giữa lúc say mê, ai đó
chưa chuẩn bị lại để hắn tiến vào, không kịp phản ứng, khiến lưỡi chính mình bị
hắn cuốn lấy... Chủ động ôm lấy hắn không giống như mình bình thường, rốt cuộc
không thể buông ra, lý trí càng lúc càng bay xa, chỉ có dục vọng dâng tràn mỗi
lúc mỗi mãnh liệt hơn.
Vạt
áo bị mở rộng, tay bị hắn nắm lấy đặt trên thắt lưng, Văn Thư chỉ cảm thấy trên
mặt như có thể bừng cháy bất cứ lúc nào, đôi tay run rẩy nắm lấy thắt lưng hắn
càng chặt hơn. Úc Dương Quân cười nhẹ một tiếng, kéo tay y, đầu lưỡi trên ngón
tay từng chút một liếm qua, rồi dọc theo cánh tay quay trở về đôi môi của y, cánh
môi đạm sắc sớm bị hôn đến đỏ bừng, bên môi vẫn còn ẩm ướt, nhìn y buông rũ hàng
mi, che khuất một nửa đôi mắt mê mang. Trên gương mặt lặng yên không gợn sóng,
có chút vùng vẫy, một chút ẩn nhẫn, lại thêm phần khát vọng, đan xen thành một
mảnh tình dục diễm sắc câu nhân. Không thể kiềm chế chiếm đoạt đôi môi đó, khẽ
cắn, mút vào, liếm nhẹ, thân thể cọ sát, khi buông ra, cả hai đều thở dốc, bên
khóe miệng kéo ra một đường chỉ bạc.
"Ngươi
là say thật hay là giả say?" Gắt gao bắt lấy một tia lý trí, Văn Thư hỏi.
"Ưm..."
Rồi
lại vô lực nghe câu trả lời của hắn, điểm nhỏ trên ngực bị hắn cắn lấy, trong đau
đớn dâng lên càng nhiều khoái cảm, tia lý trí cuối cùng dưới đôi tay rong ruổi
của hắn đều biến thành hư ảo.
"Thích
không?" Một tay xoa nắn một điểm nhỏ khác trước ngực y, nhẹ nhàng kéo lên
lại kẹp lấy rồi dùng mặt trong ngón tay vuốt nhẹ, Úc Dương Quân hỏi.
Lại
cúi đầu hôn lên thù du đã sớm đứng thẳng của y, hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy, đầu
lưỡi như có như không lướt qua nhũ tiêm, kích thích Văn Thư một tràng rên rỉ:
"Ưm... A... A... Ngươi... Ha..."
"Không
thích?" Buông lỏng thù du của y, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt tiếp tục đi xuống,
hai tay cũng dọc theo thắt lưng trượt xuống phía dưới.
"Đừng
mà!" Ý thức được hắn muốn làm gì, Văn Thư vội đưa tay đẩy ra đôi tay hắn đang
bao lấy hạ thể mình.
"Thật
sự không thích?" Úc Dương Quân lại cười đến càng thêm phóng túng, dễ dàng
bắt lấy bàn tay chống cự của y, vươn người lên ngậm lấy vành tai tinh tế cắn mút.
Văn
Thư đang muốn thả lỏng đề phòng, chợt nghe bên tai "Soạt--" một tiếng vang nhỏ, ngay
sau đó, hai tay đã bị kéo lên cao quá đỉnh đầu, cổ tay bị hắn dùng mảnh sa liêm
vừa xé xuống trói chặt.
"Thế
này rất tuyệt." Mở to hai mắt chỉ nhìn thấy tiếu ý bên môi hắn, một mảnh tím
sẫm đã chụp đến, cả hai mắt cũng bị hắn
che kín.
Mất
đi thị giác, toàn bộ xúc giác đều nhạy cảm hơn, đang lúc cảm nhận được nụ hôn của
hắn nhẹ nhàng dừng trên bụng mình, quần đã bị trút bỏ, toàn thân đều xích lõa
phơi bày trong một mảnh không khí se se lạnh. Đã có cảm giác hạ thể bị hắn nắm
lấy, toàn thân run rẩy... Một cỗ nhiệt lưu nhanh chóng lan tràn qua bụng dưới,
nghe được tiếng cười của hắn, cảm giác ngượng ngùng cùng khoái cảm trộn lẫn, cùng
lúc đắm chìm trong dục vọng.
Toàn
bộ đều bày ra trước mắt hắn, Văn Thư khổ sở cắn môi, lồng ngực phập phồng theo
hơi thở hỗn loạn.
"Vẫn
chưa mà." Mắt không thể nhìn, Văn Thư không thấy được biểu tình hiện tại của
Úc Dương Quân.
Ngón
cái xoa xoa đôi môi cắn chặt của y, đùa giỡn qua lại, rốt cục làm cho cánh môi buông
lỏng ra, Úc Dương Quân ở trên môi Văn Thư hôn nhẹ đôi chút, một tay vẫn ôm lấy
thắt lưng, một tay đột nhiên sờ lên phía trong bắp đùi của y.
"Ư..."
Tiếng rên rỉ vuột ra, Văn Thư mờ mịt mở mắt, trước mắt chỉ là một mảnh sương mù
tím sẫm.
Hai
chân bị mở rộng, bàn tay nóng như có lửa tinh tế xoa trên làn da, toàn thân dâng
lên một trận tê dại khó tả. Bàn tay Úc Dương Quân vẫn đặt bên hông Văn Thư thuận
thế trượt xuống, một ngón tay nhân cơ hội chui vào u huyệt.
"Ưm..."
Cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm lấn, lập tức khiến Văn Thư cau mày
Một
lúc sau, theo ngón tay không ngừng xoay tròn thăm dò, trong sự khó chịu chậm rãi
dâng lên càng nhiều khát cầu. Dục vọng được ưu ái dần dần ngẩng đầu, hai mắt bị
che kín, Văn Thư chỉ cảm thấy ánh mắt Úc Dương Quân ở trên người mình không ngừng
đảo qua, từng chút thay đổi đều không thoát khỏi mắt hắn, xấu hổ và giận dữ đến
cực điểm, rồi lại giày vò trong khát vọng khó nhịn. Tiếng rên rỉ từ trong miệng
thoát ra, thân thể không thể kềm chế mà vặn vẹo.
"Còn
nói không thích?" Úc Dương Quân mắt thấy đôi mày y dần dần giãn ra, kề sát
bên tai khàn khàn giọng nói. Lại tiến vào thêm một ngón tay, tại giữa u huyệt
nhỏ hẹp mà tiến xuất đầy tình sắc.
"Ư...
Ngươi... A..." Cả người đều bừng cháy, nơi bị đùa bỡn tham lam cắn lấy ngón
tay hắn, Văn Thư nghe được tiếng cười của Úc Dương Quân, xấu hổ và giận dữ càng
tăng thêm.
"Vừa
rồi không có say..." Chậm rãi rút ngón tay ra, khố hạ đã sớm không cách nào
nhịn được, Úc Dương Quân hôn Văn Thư, nói "Bây giờ mới say."
Tiếng
kêu đau đớn đều bị hắn nuốt vào miệng, thân thể hợp lại làm một... Giữa một mảnh
sương mù tử sắc, bên tai không ngừng vang lên giọng nói của hắn, cũng như năm đó,
tim đập như trống dồn.
Kẻ
lãnh diện lãnh tâm, khi nói lời ân ái kỳ thật cũng rất ngọt ngào.
Cổ
tay được thả ra, Văn Thư thở hổn hển kéo xuống sa khăn che mắt, ngón tay điểm lên
mi mục hàm tình của hắn, khóe miệng từng chút từng chút cong lên: "Nơi này...
Ngươi cùng Lan Uyên... Thực giống nhau..."
Mỗi
lần, đạm đạm nói một câu "Ta cũng nhớ ngươi", trong mắt nhìn đến đều
là một gương mặt khác tương tự, vì thế trong lời nói liền không tự chủ được
mang theo mấy phần chân tình: "Ta cũng nhớ ngươi."
"Ư..."
Thân thể bị hắn hung hăng va chạm, toàn thân lại vùi sâu trong tình dục mấy phần.
"Về
sau, ngươi chỉ cần nhìn bổn quân là đủ rồi."
Bên
này nhất phái vu sơn vân vũ, xuân sắc ngập tràn, bên kia Lan Uyên Nhị thái tử
chỉ dựa vào rau xanh đậu hủ sống qua ngày chẳng biết tại sao lại lạnh run cả người.
Vào
kỳ chúng tiên tửu yến tiếp theo, Úc Dương Quân trong tay áo không cẩn thận rơi
ra mảnh sa khăn tử sắc, trước mắt bao người, Thiên Quân lãnh diện kỳ nhân trên
mặt lộ ra một nét cười thỏa mãn, chúng tiên run rẩy đến lợi hại, chén rượu rơi
xuống đất, tiếng vang không dứt.
Nhị
thái tử khổ mệnh của chúng ta rốt cuộc nhận được thực hạp từ Hồ Vương phủ đưa đến,
nhấp chút rượu Ly Thanh đặc biệt phái người mang tới, Lan Uyên ở trước mặt chúng
tiểu tư cười đến vô cùng đắc ý: "Ta đã nói trong lòng hắn vẫn nhớ thương
ta mà!"
Cuộc
sống, không phải chính là một hồi trắc trắc trở trở, một hồi ngọt ngọt ngào ngào
như vậy hay sao?
- hoàn -
Phiên
ngoại
chi Mục
quang (Ánh mắt)
-- Toàn
văn hoàn --
Phiên
ngoại
chi Mục
quang (Ánh mắt)
Thiên
Sùng Cung, hải ngoại tiên cung xa rời nơi phàm trần thế tục, lặng lẽ ngự trên đỉnh
Thiên Sùng Sơn, bốn mùa vân già vụ nhiễu (bao bọc
trong mây mù), hào quang vạn thiên (hào
quang rực rỡ). Trong cung có hành lang cửu khúc quanh co uốn lượn, một bên
là hồ nước, ba quang lấp lánh, gợn sóng lăn tăn, một mặt hoa rơi lất phất, quỳnh
hoa trĩu nặng đầu cành.
Tai
nghe thủy thanh chợt động, cẩm lý trong hồ đột nhiên ngoắc đầu quẫy đuôi nhảy
khỏi mặt nước, Văn Thư từ giữa những quân cờ đen trắng ngang dọc chằng chịt ngẩng
đầu lên, vừa lúc đối diện một đôi ngân mâu phiếm trứ tử quang, lãnh mục hàn
tinh (ánh mắt lạnh lẽo như sao lạnh), tựa như
ẩn giấu vạn năm phi tuyết. Ánh mắt gần như vậy không tự chủ được mà nhìn thẳng
vào, sắc tím trong suốt bao phủ một mảnh yên quang lay động, hơi thở ngưng đọng
như muốn chìm đắm vào bên trong.
"Làm
sao vậy?" Miễn cưỡng rời mắt, cảm giác trên mặt hơi hơi có chút nóng lên,
Văn Thư cúi đầu xuống, định che dấu thất thố của bản thân. Úc Dương Quân cũng như vừa giật mình tỉnh mộng,
vội vã thu hồi ánh mắt của mình, nhất thời bất giác, quân cờ trong tay "Cạch --" một tiếng rơi
xuống trên kỳ bàn, làm rối loạn một ván tư sát. Thiên Quân kiêu ngạo trên mặt
khẽ ánh lên một thoáng lúng túng, Văn Thư nhẹ cười đưa tay xếp những quân cờ tản
mác về vị trí cũ
"Đang
suy nghĩ gì?" Ngẩng đầu lên liếc nhìn
hắn một cái, Úc Dương Quân nghiêm mặt, không nói một lời. Kỳ cục lại tiếp diễn. Thấy chén trà của Úc Dương
Quân đã nguội, Thiên nô nhanh chóng dâng lên một chén khác, Văn Thư thuận tay
tiếp nhận, đưa tới trong tay hắn, ngẩng đầu lên, lại rơi vào ánh mắt như hàm thủy
của nam nhân. Động tác liền đông cứng lại, trong tay còn cầm chén trà đang tỏa
nhiệt. Văn Thư ngây ngẩn nhìn phi tuyết
vạn năm ẩn giấu trong đôi mắt kia như tan chảy trong một nụ cười, lòng bàn tay
của nam nhân áp vào lưng bàn tay y, chậm rãi nắm lấy, sau đó nâng lên, nhấp một
ngụm từ chén trà còn nằm trong tay mình, ngón tay chạm vào đôi môi ẩm ướt của hắn.
"Ta
thắng." Trong mắt hắn ý cười càng sâu, bất chợt hết thảy sự vật xung quanh
như đều lấp lánh tử quang. Đưa tay hạ xuống một quân, thắng bại đã phân.
"A?"
Văn Thư bối rối nhìn lại, chén trà trong tay lại bị Úc Dương Quân lấy đi. Ánh mắt đẹp đẽ của nam nhân chợt lóe, nắm lấy
tay y, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn nhẹ: "Đây là thưởng cho ngươi." Trên gương mặt tuấn mỹ vô trù có một loại ma
lực không thể tả khiến tim người ta đập như hươu chạy. Gương mặt hơi hơi nóng lên "Phừng"
một tiếng liền bốc cháy, Văn Thư mặt đỏ tai hồng, theo bản năng nghiêng đầu nhìn
sang chỗ khác, các Thiên nô bên cạnh đều thức thời lùi ra xa xa.
Nam
nhân bắt đầu không biết thoả mãn vươn đầu lưỡi, dọc theo mu bàn tay liếm đến ngón
tay của y, chăm chú đến ngay cả kẽ tay cũng không buông tha, sau đó một hơi đem
đầu ngón tay ngậm vào trong miệng. Cảm giác ẩm ướt mà ái muội xuyên suốt từ đầu
ngón tay truyền đến toàn thân. Văn thư ngượng ngùng nghiêng mặt đi muốn rút bàn
tay bị nắm chặt về, ánh mắt dù nôn nóng tránh né cũng không thể kiềm chế mà dừng
lại trên đôi môi đỏ tươi của hắn. Đầu lưỡi hồng sắc, vẫn đang đùa bỡn ngón tay
thon nhỏ trắng muốt... Tiếng tim đập lớn đến tựa hồ vang vọng trên lối hành
lang, giọng nói trầm thấp khàn khàn mờ ám của nam nhân như gần sát bên tai:
"Ngươi đang nghĩ gì?" , đôi mắt ngân tử sắc kia không biết từ khi nào
đã trở nên u ám thâm trầm, hơi thở bắt đầu nhuốm màu dục vọng...
Nhị
thái tử Lan Uyên phe phẩy phiến tử mang đến tin tức bên ngoài Thiên Sùng Cung,
nào là chuyện Hồ Vương lạnh lùng xa cách nhà hắn, Thiên giới Đại thái tử trầm mê
luyện đan chế dược, nhà Lang Vương vừa sinh được một Thiếu chủ đáng yêu... Cả
chuyện ở nhân gian gặp được một thiếu niên bán hồng đậu. Thái tử thiệt xán liên
hoa có tài ăn nói không ai sánh kịp, kể chuyện sinh động như thật, vô cùng sống
động. Văn Thư ngồi bên bàn đá ở tiểu viện
khẽ cười: "Ngài may mắn sinh ra ở Thiên giới, nếu là một phàm phu tục tử bình
thường, e là cả thiên hạ cũng đều bị miệng lưỡi ngài lừa mất."
Lan
Uyên chậm rãi phe phẩy phiến tử, không chút khiêm tốn mà cười: "Nếu đúng
như ngươi nói, thì người đầu tiên ta muốn lừa là ngươi nha."
"Vậy
ngài phải ăn nói sao với Hồ Vương đây?" Văn Thư nghiêng đầu cười nói. Nhắc tới Hồ Vương Ly Thanh nhà hắn, Thái tử
phong lưu tùy ý liền thay đổi bộ dáng, khép lại phiến tử, khẽ nâng cằm, biểu tình
nghiêm túc: "Ta tuyệt không lừa hắn. Lừa ai ta cũng không lừa hắn."
Nhất
vãng tình thâm.
"Thật
tốt." Văn Thư có điểm ngưỡng mộ.
Lan
Uyên tà khí nhướng mày hỏi: "Tiểu thúc ta không tuyệt bằng ta sao?"
Giống như một nhóc con dương dương tự đắc. Văn Thư chỉ cười không nói, một đường
tiễn hắn đến cửa Thiên Sùng Cung. Thái tử đắc ý vênh váo trước khi đi không quên
mồm mép chiếm chút tiện nghi, thân mật ôm Văn Thư một cái: "Nói thật, Tiểu
thúc ta thật sự không tốt bằng ta đâu."
Văn Thư còn chưa trả lời, Lan Uyên lại như đột nhiên nhìn thấy gì đó, vội
vàng buông ra, nhảy lên tường vân hấp tấp bay thật xa.
"Lại
làm sao vậy?" Văn Thư ngây ngốc quay đầu lại. Là sắc tím, Thiên Quân một thân tử y ngân
quan cao cao, đang đứng phía sau cách y không xa, xem chừng, một màn vừa rồi đã
bị hắn nhìn thấy. Thiên Quân cao ngạo đôi khi lòng dạ cũng có chút hẹp hòi.
"Lan
Uyên tính hay vui đùa... A..." Văn Thư định muốn trấn an, tích tắc lại bị
ai đó kéo vào trong lòng. Siết lấy thắt
lưng Văn Thư, Úc Dương Quân lạnh lùng nhìn thân ảnh đã sớm mất dạng: "Đáng
tiếc gần đây Phật Tổ không mở pháp hội." (hẹp
hòi a!!) Văn Thư áp vào ngực hắn,
nhẹ nhàng cười: "Tốt xấu gì hắn cũng gọi ngươi một tiếng tiểu thúc, ở đâu
lại có trưởng bối so đo cùng tiểu bối?"
Khẽ nhích ra một chút, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt ngân tử sắc lấp lánh,
như có chút không cam lòng. Văn Thư nói:
"Mấy ngày nữa, ta muốn đi thăm Xích Viêm." Đông Hải Long hoàng tử thích
sinh sự nghe nói lại gây họa, đang bị phạt cấm túc. Nghe vậy ánh sáng trong đôi
mắt kia liền ảm đạm, Úc Dương Quân trầm mặc một hồi: "Đừng lưu lại quá lâu." Ngữ khí vẫn gượng gạo, không chút che dấu rằng
hắn không tình nguyện. Văn Thư ngoan ngoãn
tựa sát vào ngực hắn: "Ta biết."
Vòng tay nam nhân liền ôm siết càng chặt hơn, như vĩnh viễn cũng không
muốn rời ra.
Tẩm
cung Xích Viêm bị hạ kết giới, bên trong không ra được, bên ngoài cũng không vào
được, mỗi ngày có người chuyên phụ trách đưa thức ăn đến. Long hoàng tử mái tóc
đỏ rực bị phạt riết đã thành quen ngồi trên đất, đẩy ra vò rượu trên có nắp đậy,
uống đến bất diệc nhạc hồ, hiển nhiên chưa từng có chút ý nghĩ ăn năn.
"Lại
là tên Bá Ngu kia cáo trạng! Thiệt tình... Hừ, chờ lão tử ra được rồi, xem còn
không đem Tây Hải long cung của hắn quậy đến long trời lở đất..." Văn Thư ngồi ở cạnh cửa, Xích Viêm lau đi vết
rượu bên môi, ảo não đối y nói. Chiếc khuyên vàng thật to bên tai hắn lay động,
trên mặt còn có mấy vết xước da, chắc là lại bị lão Long vương đánh. Văn Thư đem thuốc trị thương mang đến giao
cho người hầu bên cạnh, cười khổ nói: "Ngươi vẫn lỗ mãng như vậy. Lạc thủy
phủ cũng thuộc về Thuỷ tộc, ngươi đánh Thiếu chủ nhà người ta, lão Long vương ở
trước mặt mọi người cũng khó ăn nói."
"Ai
kêu tiểu tử kia làm chuyện ác bị ta bắt gặp." Hắn gãi đầu vẻ mặt ủy khuất,
"Ai mà ngờ tiểu tử kia lại vô dụng như vậy, mới có mấy chiêu đã gục." Văn Thư bất đắc dĩ nhìn hắn: "Hắn là Lạc
thủy phủ Thiếu chủ, đương nhiên là được nuông chiều từ bé."
Xích
Viêm quay đầu không muốn nhắc lại, liền chuyển đề tài: "Tiểu tử kia đối đãi
ngươi tốt chứ?" Tiểu tử kia, đương
nhiên là nói Úc Dương Quân, hai người này tựa hồ trời sinh không hợp tính, nhớ
tới biểu tình bất cam bất nguyện trên mặt hắn khi đưa mình tới bên ngoài
Long cung, Văn Thư cười gật đầu nói:
"Hắn đối ta tốt lắm." Thiên Quân
cao ngạo kỳ thật vẫn xưa trầm mặc ít lời, cũng không dễ dàng nói ra mấy câu ngọt
ngào tẻ nhạt (ừ, ít nói, chỉ làm thôi). Bình
thường khi hai người cùng một chỗ, nếu không phải cúi đầu đánh cờ, thì là cùng
ngồi đọc sách, thời gian bất tri bất giác trôi qua trong tĩnh mặc. Có điều, cũng
có chút khác biệt, tỷ như khi mỏi mệt tựa vào bả vai, tỷ như luôn nắm tay mình,
tỷ như khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt người nọ... Văn Thư bất tri bất giác rơi vào trầm tư, Xích
Viêm tính tình nóng nảy mím môi như không cam lòng: "Hắn thực tốt như vậy?"
Văn
Thư đang định trả lời, phía sau lại truyền đến giọng nam nhân lạnh lùng:
"Về thôi." Thiên Quân một thân
tử y đã đứng ở phía sau cách đó không xa, đối mặt so với Xích Viêm chật vật ngước
cằm lên cao cao, tự cao tự đại. Xích Viêm
vội vàng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, một đầu tóc đỏ rực bừa bãi không cố kỵ:
"Vừa mới đến đã định đi? Trà còn chưa uống một ngụm mà. Văn Thư, ngươi ở
thêm chút nữa, từ từ rồi có người của Long cung đưa ngươi về. Còn kẻ khác, vốn
không phải Long cung mời hắn tới, bãi cái gì giá, muốn đi thì đi đi."
Chân
mày Úc Dương Quân khẽ cau lại, thần sắc lãnh ngạo trên mặt hiện lên mấy phần nộ
ý. Văn Thư ngăn ở giữa hai người đang giương cung bạt kiếm định bụng muốn khuyên
giải, nhưng là Thiên Quân xưa nay không chịu nhượng bộ lại hừ lạnh một tiếng,
quay đầu đi. Xích Viêm cùng Văn Thư đều
một thoáng sửng sốt, Úc Dương Quân chờ đến mất hết kiên nhẫn cũng không thèm nhắc
lại, chỉ lẳng lặng đứng cạnh Văn Thư, ý muốn ở lại chờ y cùng đi, tuy rằng sắc
mặt vẫn là chẳng hề dễ coi. Khi đứng dậy
cáo từ, Xích Viêm ở sau lưng gọi to: "Văn Thư, kỳ thật lão tử so với tên này
mạnh hơn nhiều."
Văn
Thư quay lại nhìn, Xích Viêm hai tay chống nạnh đứng ở cạnh cửa, cười đến thích
ý. Úc Dương Quân không quay đầu lại, đưa
tay đến, gắt gao nắm lấy tay Văn Thư, thật nhanh, lòng bàn tay áp chặt vào
nhau. Cứ như vậy, một đường ngang nhiên mà bước trước mặt mọi người, không chút
để ý đến nét kinh ngạc của những Thuỷ tộc qua đường. Văn Thư miễn cưỡng bắt kịp cước bộ của hắn ngẩng
đầu nhìn, gương mặt nghiêng nghiêng góc cạnh phân minh, Thiên Quân mím chặt môi,
đôi đồng tử ngân tử sắc lấp lánh khác thường.
Không biết làm sao nữa, Úc Dương Quân gần đây luôn có vẻ như đang giấu
diếm tâm sự gì, chơi cờ cũng vậy, đọc sách cũng vậy, Thiên Quân xưa nay chuyên
chú đến ngay cả Văn Thư đều có thể bị bỏ quên gần đây lại thường hay thất thần,
quân cờ cầm trên tay, bất tri bất giác lại không chút động tĩnh, Văn Thư ngẩng đầu
nhìn, lần nào cũng đều sa vào đôi đồng tử sáng lấp lánh của hắn. Ánh mắt của hắn
quá phiêu lượng, giữa đôi con ngươi ngân tử như ẩn giấu vạn năm phi tuyết, lại
phảng phất xuân ý vừa sang, băng giá dần dần tan chảy.
Trên
đường cái nhân gian tấp nập lại qua, Úc Dương Quân nắm tay Văn Thư rảo bước không
mục đích. Nam nhân xưa nay tự cố tự quán, đối với những âm thanh huyên náo ồn ào
của nhân gian vẫn luôn chán ghét, chỉ nhắm phía trước mà bước nhanh giữa đoàn
người. Văn Thư bị hắn lôi kéo, đành cưỡi ngựa xem hoa nhìn sự vật hai bên đường
lướt qua khóe mắt, không ngừng rảo bước vội vã đuổi kịp nhịp chân hắn, không nhận
ra hơi thở đã gấp gáp hơn nhiều. Đầu phố nhộn nhịp ồn ào, tiếng thở khẽ khàng rất
nhanh đã bị tiếng rao của những gánh hàng rong hai bên đường nhấn chìm. Úc Dương
Quân lại đột nhiên dừng bước, Văn Thư vỗ vỗ ngực nhìn hắn, vừa lúc thấy được trên
gương mặt bất động như núi kia thoáng qua một tia ảo não. "Ta không sao. Nếu không có việc gì, chúng
ta trở về đi."
Tuy
người nói đến nhân gian dạo một chút chính là Úc Dương Quân, nhưng Văn Thư biết,
Thiên Quân thích yên tĩnh vốn không ưa nhân gian hỗn tạp lẫn lộn vàng
thau. Hắn lại xoay đầu tiếp tục hướng về
phía trước, tay vẫn nắm chặt Văn Thư, cước bộ chậm đi nhiều. Giữa đám đông chen vai thích cánh, bước theo
dòng người tựa hồ kéo dài đến tận chân trời. Đủ loại sự vật hoa hoa lục lục lướt
qua trước mắt, giữa những thanh âm ồn ào đến sắp phá vỡ lỗ tai, giọng nói trầm
trầm của nam nhân lại tựa hồ gần ngay bên cạnh: "Ta quả thật không bằng
Lan Uyên." "Cũng không được như
Xích Viêm." Thiên Quân cao ngạo đứng thẳng người, Văn Thư chỉ thấy hắn một
mái tóc dài như tuyết buông tràn trên đầu vai. Hắn chưa từng khen ngợi người khác,
cũng chưa từng ở trước mặt ai cúi đầu nhận thua. Úc Dương Thiên Quân của Thiên
Sùng Sơn dường như sinh ra là để cho người trong Tam giới tôn sùng lễ bái, thế
nhưng hiện tại hắn lại bỗng nhiên nhắc tới hai người mà trước đây chẳng hề để mắt,
ngay tại đầu phố nơi nhân gian hỗn tạp vàng thau.
Văn
Thư mở to mắt nhìn bóng lưng của hắn, hắn lại cố chấp không chịu quay đầu lại:
"Ta không giống như Lan Uyên có thể làm cho ngươi vui, cũng không như Xích
Viêm đối với ngươi thẳng thắn thành khẩn, cũng không biết như thế nào chiếu cố
ngươi." Hắn nói rất chậm, tựa như vừa
nói vừa cân nhắc từng lời. Thiên Quân xưa nay lãnh diện a, đang cố gắng đem nội
tâm từng chút từng chút một thổ lộ trước mặt mình: "Chính là, đối với ngươi,
ta tuyệt không buông tay."
Bàn
tay đột nhiên siết chặt, ngón tay đan cài vào nhau, lòng bàn tay cùng áp sát. Nguyên lai gần đây hắn phiền não chính vì điều
này, Văn Thư bước lên bóng hắn in trên mặt đất, tiến thêm một bước, đi đến phía
sau hắn, thấp giọng nói: "Nói cái gì ngươi không bằng người khác..."
Vòng
đến trước mặt, ngẩng đầu, lại thấy được đôi ngân mâu phiếm trứ tử quang kia, phiêu lượng đến huyễn mục:
"Ta nói, ngươi là tốt nhất." Gương
mặt vững tựa Thái sơn của hắn trong nháy mắt lộ vẻ lúng túng, kinh ngạc mở to
hai mắt, Văn Thư kiễng chân, mỉm cười vươn tay chạm vào khóe mắt hắn: "Ngươi
đúng là không bằng Nhị thái tử khéo ăn khéo nói, Xích Viêm cũng so với ngươi thẳng
thắn hơn nhiều, có điều, ngươi chính là ngươi nha, Úc Dương Quân."
Tuyết
rơi vào mùa đông năm ngoái cũng đã tan, thế gian xuân ý dạt dào, giữa một trời đào
hồng liễu lục, hồng hạnh khẽ khàng e ấp đầu tường. Tử y Thiên Quân thiết tha ôm
lấy nam tử dung mạo thanh tú trước mặt: "Ngươi... sẽ không rời đi?"
"Sẽ không."
Đã
từ rất lâu, chính là như vậy, yêu mến liền yêu mến, không vì điều gì, cũng không
nghĩ còn có điều tốt hơn hay không. Bởi vì, yêu mến trên tất cả những thứ đó chính
là tốt nhất, vĩnh viễn đều như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét