Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

ĐNMNT 3-4

3.
“Phạt ngươi một chút nữa không được ăn.”
Cảnh Băng Tuyền ngẩn ra, lập tức nhăn mặt khổ sở. Ngọc Đằng Long cũng biết điều kiện này khắc nghiệt, hắn đã bị đói mấy ngày, có thể nào cấm hắn không được ăn.
“Ít nhất phải để ta nếm qua trước, ngươi mới có thể ăn.”
Cảnh Băng Tuyền nở nụ cười, lôi kéo bàn tay to của Ngọc Đằng Long, thoả mãn thở phào nhẹ nhõm.
“Đằng Long, ngươi đối ta thật tốt.”
“Ta lại không nghĩ đối với ngươi hảo, đều là ngươi bắt buộc ta cả thôi.”
Ngọc Đằng Long oán hận nói ra những lời này, ai bảo Cảnh Băng Tuyền luôn tra tấn hắn.
Cảnh Băng Tuyền đôi mắt sáng lên, hai tay chặt chẽ ôm cánh tay hắn.”Ta còn muốn ngươi đối tốt với ta cả đời kia!”
Cảnh Băng Tuyền ôm quá nhanh làm hai người như dính sát vào nhau, hai đại nam nhân như vậy sờ tới sờ lui, không hiểu được đang làm cái gì. Nhất là gần đây Cảnh Băng Tuyền càng ngày càng dính lấy hắn, hở một chút là lại nắm lấy tay hắn mà siết chặt, nóng muốn chết, hắn cũng không phải nữ nhân, có cái gì đáng để mà sờ đâu.
“Đừng sờ soạng nữa, nóng nực quá.”
Ngọc Đằng Long phủi phủi tay, đôi tay Cảnh Băng Tuyền lại càng lấn tới, lần này là sờ tiếp lên bắp tay, giống như đang cảm thụ cơ thể tráng kiện của hắn.
“Ngươi thần kinh a, nữ nhân sờ không đủ hay sao mà còn đụng đến trên người ta?!”
Hắn hung hăng trừng mắt. Từ trước đến nay, chỉ cần hắn trợn mắt hầm hè mặt là có thể đối bất luận kẻ nào tạo thành ảnh hưởng, ngay cả cha mẹ hắn còn bị hắn doạ sợ. Duy chỉ có đối với Cảnh Băng Tuyền thế nào cũng không có tác dụng, sờ vẫn cứ sờ thôi.
“Ngươi so với nữ nhân hảo sờ hơn a.”
“Ngươi. . . . . . Ngươi đang khoe khoang cái gì a?”
Ngọc Đằng Long cảm thấy tức anh ách trong lòng, nghiến răng nghiến lợi.
Cảnh Băng Tuyền rất có duyên với người khác phái, quá đỗi đào hoa, làm cho hắn có đôi khi cảm thấy thật ganh tị. Nữ nhân ngay cả nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, còn sợ tới mức bỏ chạy thụt mạng.
Tóm lại, hắn cùng Cảnh Băng Tuyền chính là một trời một vực, một người là tuyệt thế mỹ nam tử, một người là quỷ vương Chung Quỳ tái thế, không làm hắn bực mình sao được.
“Đằng Long, ngươi chưa từng chạm qua nữ nhân sao?”
Ngọc Đằng Long mặt đỏ lên, hắn tức giận nhất chính là người khác ở trước mặt hắn nói tới việc hắn không được bất cứ một nữ nhân nào để ý. Hơn nữa nữ nhân nhìn đến hắn thường thường đều là thét chói tai rồi xách dép mà chạy cho thật mau, không dám chần chừ một giây một khắc nào, giống như là sợ bị hắn ăn tươi nuốt sống vậy. Cho nên, hắn không muốn cùng Cảnh Băng Tuyền đàm luận loại đề tài này.
“Không liên quan chuyện của ngươi.”
“Không chạm qua đúng hay không?”
Cảnh Băng Tuyền loé ra ánh mắt mang theo tinh quang, chỉ tiếc Ngọc Đằng Long căn bản là không chú ý đến điểm ấy, hắn đang bận tức giận mà mạnh miệng nói dối.
“Ai nói ta không có, tốt xấu gì ta cũng mười tám tuổi, nhà của ta, nô tỳ như mây, ta đã sớm hưởng qua. . . . . . Hưởng qua thân mình nữ nhân rồi.”
Hắn vừa nói vừa nghênh mặt, muốn ngẩng đầu ưỡn ngực, làm cho lời nói càng thêm có sức thuyết phục, không thể tưởng được lại nhìn thấy hai mắt Cảnh Băng Tuyền tối sầm, càng siết chặt lấy tay hắn, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
“Là nô tỳ trong nhà ngươi sao? Tỳ nữ ở nhà ngươi không phải đều đã được cho phép lấy người khác cả rồi sao, ngươi sẽ không đi bính những người đã có chồng đấy chứ?”
Cảnh Băng Tuyền bộ dáng có vẻ khinh khỉnh nhưng một tay đã nắm lại thành quyền, như muốn đánh vỡ cả bức tường dày, gằn từng tiếng hỏi.
Ngọc Đằng Long chỉ là tùy tiện nói thế thôi, nhưng hắn lại không nghĩ bị Cảnh Băng Tuyền cười nhạo, truy hỏi đến cùng như vậy.
“Ngươi không cần biết chuyện đó, ta có biện pháp của ta a.”
Hiện tại nói cái gì cũng không thể thừa nhận chính mình vừa rồi nói dối, để tránh càng ê mặt hơn.
Cảnh Băng Tuyền hừ lạnh một tiếng, “Ta không tin, ta cả ngày ở cùng một chỗ với ngươi, ngươi có tình nhân, ta lý nào lại không biết.”
Vì giận hắn, Ngọc Đằng Long nói được càng hăng say, ai bảo Cảnh Băng Tuyền cứ cho là hắn vô dụng, tốt xấu gì người bên ngoài cũng gọi hắn một tiếng Ngọc thiếu gia, như thế nào lại không có nữ nhân yêu thương nhung nhớ?
Tuy rằng trên thực tế là không có.
“Lúc ngươi đi luyện võ, ta lại không cùng ngươi luyện, ngươi buổi tối ngủ, ta lại không cùng ngươi ngủ, ngươi như thế nào biết ta không có?”
Cảnh Băng Tuyền sắc mặt càng xám xịt, trông rất đỗi hung tợn.
Ngọc Đằng Long từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy qua sắc mặt hắn hung bạo đến như vậy. Nhưng mà nói dối thì cũng lỡ nói rồi, lại không thể không nói tiếp, hắn đành phải tiếp tục, nhưng có vẻ “nhẹ nhàng” một chút để xoa dịu Cảnh Băng Tuyền.
“Ngươi cho là ngươi có thể cùng nữ nhân một chỗ, ta lại không được sao?”
“Ta cùng nữ nhân một chỗ, là vì để chuẩn bị về sau cùng với ngươi – làm…!” Cảnh Băng Tuyền đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
“Sao?”
Câu này Ngọc Đằng Long hoàn toàn nghe không hiểu.
Cảnh Băng Tuyền vẫn là không tin, nhíu mày nói: “Ngươi cùng nữ nhân một chỗ làm cái gì? Ngươi nói cho rõ ra xem?”
Cảnh Băng Tuyền đúng là quá xem thường hắn mà, làm cho Ngọc Đằng Long lại bắt đầu nổi cơn tự ái. Đúng là hắn không có nữ nhân yêu thôi, nhưng đâu phải là không biết khi cùng với nữ nhân thì sẽ làm những gì chứ. Không thể mất mặt như vậy được, hắn liều mạng.
“Chúng ta có hôn môi, sau đó liền. . . . . . Chính là làm cái việc kia thôi!”
“Hôn môi?”
Cảnh Băng Tuyền sắc mặt nghiêm khắc nhìn chăm chú vào môi hắn, giống như đang tìm kiếm cái gì đó làm bẩn bờ môi của hắn vậy.
Ngọc Đằng Long thiếu chút nữa liền lấy tay che đi miệng mình, may mắn hắn nhịn xuống được. Không thể bị sắc mặt khủng bố của Cảnh Băng Tuyền làm cho yếu thế.
“Thân nhau như thế nào?” Cảnh Băng Tuyền càng hỏi một cách cặn kẽ.
Ngọc Đằng Long đáy lòng âm thầm kêu khổ, hắn nào biết thân nhau ra làm sao, chỉ biết là có một lần đọc được trong sách giải trí có nói qua về hai người hôn môi nhau mà thôi, nhưng lại không thể thành thật thừa nhận chính mình không biết phải hôn như thế nào.
“Thì miệng hai người kề sát với nhau cùng một chỗ, sau đó sẽ có cảm giác hạnh phúc.”
Kỳ thật hắn cảm thấy trong sách viết hai cái miệng dính với nhau cùng một chỗ sẽ có cảm giác giống như bị thiên lôi đánh trúng, tê rần rần khắp người là có điểm quái. Cái miệng của hắn từ nhỏ cùng đồ ăn “hôn” vô số lần, cũng chưa từng có lần nào giống như bị xẹt điện. Hắn đoán nhất định là trong sách viết quá mức khoa trương thôi, làm gì có cái cảm giác lạ lùng đến vậy.
“Ta không tin, ngươi thân cho ta xem. . . . . .”
“Ta làm gì phải thân cho ngươi xem? Hơn nữa hiện tại ta lại không có ai để thân.”
Ngọc Đằng Long đứng lên, yêu cầu của Cảnh Băng Tuyền quả thực là vô cùng kỳ quái, huống chi nơi này lại không có nữ nhân, hắn tìm ai thân cho Cảnh Băng Tuyền xem bây giờ.
“Ngươi hôn ta a.”
“Mới không cần, thân với nam nhân, ghê tởm lắm.”
Cho dù Cảnh Băng Tuyền bộ dạng rất đẹp, rất bắt mắt, nhưng hắn cũng không muốn hôn một người nam nhân, tưởng tượng thôi cũng thấy rợn cả tóc gáy rồi.
“Hừ, vậy thì những gì vừa rồi ngươi nói đều là gạt ta. Ngươi căn bản không có nữ nhân, ngươi cũng không thân qua người khác.”
Ngọc Đằng Long cực kỳ tức giận, hắn hét lớn một tiếng –
“Thân thì thân, ngươi không được cười nhạo ta nữa.”
Hắn bắt lấy bả vai Cảnh Băng Tuyền, dùng sức kéo Cảnh Băng Tuyền về phía hắn để mà thân. Thế nhưng còn không có chính thức chạm đến môi Cảnh Băng Tuyền, trán hai người đã đánh vào nhau nghe « bốp » một cái, tiếng va chạm phát ra rõ to, hắn ôm lấy cái trán, nước mắt đều chảy dài ra.
“Oa, đau quá, trong sách nói đều là giả cả, như thế nào có thể áp miệng mình vào miệng của đối phương được chứ, nhất định sẽ bị sứt đầu mẻ trán chứ chẳng chơi a.”
Cảnh Băng Tuyền cũng xoa lấy cái trán, nghe được Ngọc Đằng Long liên tục oán giận, cái đau trên trán trong phút chốc đều tiêu tán. Hắn cười đến chảy ra nước mắt.”Ngu ngốc, có sách nào lại dạy ngươi phương pháp thân nhau như thế này chứ?”
Ngọc Đằng Long lập tức biết mình lúc nãy lỡ lời đã bị Cảnh Băng Tuyền lật tẩy. Hắn không cam lòng, cắn môi nói.”Hảo, ta thừa nhận, ai bảo ta không có duyên với nữ nhân, ta xác thực là chưa từng thân qua người khác, như vậy ngươi hài lòng chưa?”
Cảnh Băng Tuyền lại lộ nụ cười tươi như hoa.
Ngọc Đằng Long đầy mình cơn tức động thủ đánh nhẹ vào bụng hắn một quyền, “Ngươi đang cười ta đúng hay không?”
“Có muốn thân thử một lần không?”
Cảnh Băng Tuyền có tập võ mà, cho nên thật dễ dàng đỡ lấy một quyền ấy của Ngọc Đằng Long, còn mở miệng chuyện trò vui vẻ.
“Vô nghĩa!”
“Ta dạy cho ngươi.”
“Ta không cần ngươi dạy. . . . . .”
Ai đều có thể dạy hắn, nhưng Cảnh Băng Tuyền thì không được.
Cảnh Băng Tuyền buông lỏng hai tay, “Không cần thì thôi, ta cũng không ép buộc ngươi, mắc công lại thêm phiền toái!”
Hắn nói như vậy, làm cho đôi tai Ngọc Đằng Long lập tức vểnh lên, tò mò vô cùng.
Cảnh Băng Tuyền rất có duyên với nữ nhân, nhất định đã sớm có kinh nghiệm. Hắn nhịn không được muốn biết chi tiết, cũng muốn biết những gì trong sách nói rốt cuộc đúng hay không.
“Thân nhau cảm giác thật sự tốt lắm sao?”
“Còn phải xem là thân với ai a. Bất quá ta còn chưa thân qua với người trong lòng ta thích, cho nên cũng không biết cảm giác đó thật sự là như thế nào.”
Ngọc Đằng Long chưa bao giờ nghe Cảnh Băng Tuyền nhắc đến người yêu trong lòng hắn. Nhưng người có thể làm cho Cảnh Băng Tuyền cao ngạo, tự phụ này thích, xác định vững chắc là một tuyệt sắc đại mỹ nữ.
“Ngươi có muốn hôn thử một lần xem sao không?”
“Với ngươi ác?” Ngọc Đằng Long không cam lòng cũng như không muốn hỏi.
Cảnh Băng Tuyền sắc mặt xìu xuống, nhún nhún vai, nói: “Không muốn thì thôi vậy.”
Ngọc Đằng Long có chút động tâm. Nhưng mà có lẽ vì lần đầu tiên phải cùng nam nhân hôn môi, hay là do hắn từ trước đến nay chán ghét Cảnh Băng Tuyền, cho nên mới không khỏi làm hắn do dự đến như vậy.
Sau một lúc lâu —
Sau một lúc lâu —
“Ngươi không được nói ra nga.”
Ngọc Đằng Long từ chối nửa ngày, đến tột cùng vẫn là lòng hiếu kỳ chiến thắng hết thảy. Hắn cũng chỉ là một nam tử bình thường, nhưng điều không bình thường là đến tuổi này còn chưa từng một lần được đụng tới ngón tay của nữ nhân. Thông thường, các nam tử trong nhà giàu có, mười bốn, mười lăm tuổi đã có thị thiếp, hắn thân hình cao lớn, thành thục cũng sớm, nếu không phải diện mạo thật sự quá mức uy vũ dọa người, cũng sẽ không như bây giờ, chưa từng có nữ nhân nào yêu hắn.
“Ngươi cứ ngại đông ngại tây, rốt cuộc là có muốn hay không?”
Cảnh Băng Tuyền trong giọng nói giống như không kiên nhẫn, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập tinh quang cộng thêm sự hưng phấn đang cố kìm nén, tựa như đã chờ đợi giờ khắc này từ rất lâu, rất lâu rồi.
Ngọc Đằng Long một chút cũng không phát hiện ra, rốt cuộc giống như quyết tâm nhận lấy lời cầu hôn, gật đầu cái rụp.
Hai người lại ngồi trở lại trên giường.
Cảnh Băng Tuyền nói: “Nhắm mắt lại.”
“Nhất định phải nhắm lại sao?”
“Tuỳ ngươi vậy.”
Cảnh Băng Tuyền bỗng nhiên mạnh mẽ ôm lấy hai vai Ngọc Đằng Long, làm cho hắn một trận không được tự nhiên. Nhưng Ngọc Đằng Long sao chịu được khuôn mặt tuấn mỹ đang nhích lại gần, da thịt trên mặt trong sáng, mịn màng. Nếu không phải hắn và Cảnh Băng Tuyền cùng nhau lớn lên, biết cá tính Cảnh Băng Tuyền rất đỗi nham hiểm, hắn chỉ sợ đã cho rằng Cảnh Băng Tuyền là tiên nhân từ trên trời hạ phàm xuống.
Không thể phủ nhận, sắc đẹp của Cảnh Băng Tuyền đối hắn tạo thành ảnh hưởng, làm cho hắn một trận hô hấp dồn dập. Môi Cảnh Băng Tuyền đã chạm vào môi hắn, rất nhẹ nhàng, cảm giác cũng có, nhưng không mãnh liệt như trong sách viết. Đúng là khoa trương mà…
“Hé miệng. . . . . .”
“A? Ngươi nói. . . . . .”
Cảnh Băng Tuyền không để cho hắn hỏi xong, đầu lưỡi linh hoạt lập tức tham nhập vào trong miệng hắn, làm cho hắn chấn động, hôn môi có cần như vậy không?
Ngọc Đằng Long đang muốn rút lui, nhưng đôi tay Cảnh Băng Tuyền đã mạnh mẽ giữ chặt lấy hắn, liếm qua đôi hàm răng rồi nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi hắn.
Ngọc Đằng Long quả thật sắp té xỉu. Đôi môi hai người cứ miết lấy nhau, hơn nữa đầu lưỡi mềm nhẵn của Cảnh Băng Tuyền không ngừng quấn lấy lưỡi của hắn, giống như phải nhất nhất liếm lộng qua mới cam tâm.
Thân thể Ngọc Đằng Long bắt đầu run lên, một luồn nhiệt khí từ đan điền dâng lên, một phần nhỏ lan dần đến trước ngực, còn toàn bộ phần lớn còn lại bắt đầu tập trung xuống bộ vị, làm cho hạ thân hắn tê dại một cách kỳ quái.
Cái loại thoải mái này rất khó mô tả bằng lời, làm cho Ngọc Đằng Long nhịn không được rên rỉ. Sau khi Cảnh Băng Tuyền nghe được hắn rên rỉ, thế là hôn càng thêm dùng sức, cơ hồ muốn ép chặt lấy hắn, làm hắn gần như thở không nổi. Cảnh Băng Tuyền vẫn còn liếm mãi bờ môi của hắn, tựa như môi hắn là một món ngon trân quý làm Cảnh Băng Tuyền luyến tiếc rời ra.
Trong sách đúng là chỉ nói căn bản, quá mức giản lược a, loại cảm giác thư sướng tuyệt đỉnh này, dùng viết, dùng lời, nói như thế nào cũng không sao làm sáng tỏ, rõ ràng được.
Hắn toàn thân mềm nhũn, lờ mờ mở hai mắt, chỉ thấy Cảnh Băng Tuyền đang rất bình tĩnh xem xét hắn, nhưng cái ánh mắt kia lại giống như của người đã bị bỏ đói lâu ngày, như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống luôn vậy.
“Loại cảm giác này đúng là rất tuyệt. . . . . .” Ngọc Đằng Long toàn thân vô lực thì thào nói, hiện tại hắn nhìn Cảnh Băng Tuyền còn có cảm giác chán ghét chăng? Hiển nhiên cũng không chán ghét lắm.
Có thể do hắn nói như vậy nghe thực buồn cười, cũng có thể là bởi vì hắn quá đỗi thành thực mà làm cho Cảnh Băng Tuyền nở nụ cười, sờ sờ vào hai má hắn, thanh âm bỗng nhiên trở nên thập phần ôn nhu. Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Cảnh Băng Tuyền dùng thanh âm ôn nhu đến như vậy nói chuyện với hắn.
“Đằng Long, ta cũng hiểu được rất tuyệt, tiếp theo. . . . . .”
“Tiếp theo ta nhất định phải tìm một nữ nhân chân chính đến thử xem.”
Lời nói của Ngọc Đằng Long làm cho sắc mặt Cảnh Băng Tuyền đại biến, mà hắn còn hồn nhiên không biết, cầm lấy tay Cảnh Băng Tuyền, xúc động nói lời cảm tạ.
“Băng Tuyền, trước kia ta đều nghĩ ngươi rất xấu, nhưng hiện tại ta không nghĩ như vậy nữa. Nếu lúc nãy ngươi không dạy ta, ta còn cứ nghĩ môi cùng môi một chỗ có cái gì tốt đâu chứ, nhưng hoá ra hai môi giao nhau lại sinh ra cảm giác tuyệt đến như vậy. Ta quyết định phải nhanh chóng cưới một người vợ, mỗi ngày sẽ cùng nàng hôn nhẹ.”
Sắc mặt Cảnh Băng Tuyền đã muốn trở nên khó coi đến cực độ.
Đột nhiên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa, thì ra là Cảnh tổng quản đưa cơm cùng đồ ăn đến.”Thiếu gia, thức ăn cho ngài đã mang đến đây rồi.”
Đồ ăn đã được đưa đến, Cảnh Băng Tuyền cũng không phải trúng tà thật, tất cả đều giải quyết một cách viên mãn, càng vui mừng hơn chính là, hôm nay hắn còn biết hôn môi thật sự là quá tuyệt.
Ngọc Đằng Long đứng lên, “Ta về nhà trước đây, ta sẽ nói với cha là ta muốn thành thân. Dù sao người mà ngươi thích nhất định là tuyệt sắc mỹ nữ, mà cái loại tuyệt sắc mỹ nữ ấy sẽ không nhận lời cầu thân của ta, cho nên ngươi yên tâm, ta sẽ không tranh đoạt mỹ nữ với ngươi đâu. Ta đi trước đây, ngươi ăn cơm một mình đi!”
Tự mình nói một thôi một hồi xong, Ngọc Đằng Long liền quay đầu bước đi.
Cảnh tổng quản đem đồ ăn tiến vào, cùng Ngọc Đằng Long chào hỏi: “Ngọc thiếu gia, ngươi chưa gì đã muốn đi rồi sao?”
“Ân, dù sao thiếu gia nhà ngươi cũng không có việc gì.”
“Vâng, ta tiễn ngươi.”
Cảnh tổng quản xem hắn như là thần phật cứu thế tiễn hắn ra tận cửa, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt hắc sát của Cảnh Băng Tuyền, tức giận đến độ một cước đá ngã lăn cái ghế.
“Này ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc. . . . . .”
Cảnh Băng Tuyền vỗ rầm rầm xuống cái bàn, nếu không phải cái bàn chất liệu gỗ là loại tốt, đã sớm nứt ra, nhưng tất cả đồ ăn thức uống trên bàn đều văng xuống đất.
Hắn tức giận đến căng cả bụng, còn lòng dạ nào mà ăn nữa chứ.
Ta đối Ngọc Đằng Long dụng tâm đến như vậy, chỉ có Ngọc Đằng Long ngu ngốc mới có thể không hiểu tâm tư của ta.
Ta có đồ tốt, liền vội vội vàng vàng sai người đem đến tặng cho hắn một phần, Ngọc Đằng Long chẳng những không cảm kích, mà còn nói là ta khoe khoang; ta muốn bảo hộ Ngọc Đằng Long, mới chịu cực chịu khổ học tập võ nghệ, hắn lại cho rằng ta học võ là để bắt nạt hắn.
Liền ngay cả khi ta muốn mỗi ngày được ở cùng một chỗ với Ngọc Đằng Long, hắn cũng cho rằng là do ta cố ý ép buộc hắn, muốn hắn trở thành nô lệ, có đôi khi ta cảm thấy Ngọc Đằng Long quá mức ngây ngốc, làm cho ta rất muốn đem hắn đánh tỉnh.
Vì cái gì hắn không nhận ra là ta cực kỳ yêu thích hắn?
Xem ra ta chỉ phải xuất thêm quỷ kế, bắt buộc Ngọc Đằng Long phải ở bên cạnh ta suốt đời. Rõ ràng ta cũng biết dùng mưu ma chước quỷ không phải là cách tối ưu, Ngọc Đằng Long lại đối với ta đầy bụng bực tức, nhưng biết làm sao hơn, bởi vì ta. . . . . .ta thật sự quá thương hắn, quá thích hắn.
Cho dù Ngọc Đằng Long luôn miệng nói chán ghét ta, ta cũng vui vẻ chịu đựng. Có đôi khi nghĩ lại, đáng lý ra ta mới là người phải chịu thiệt thòi. Cảnh Băng Tuyền ta bộ dạng phong lưu tuấn mỹ, muốn nữ nhân như thế nào mà không có, vậy mà lại bị Ngọc Đằng Long làm cho mê thần loạn trí, yêu thương hắn đến không thể tự kềm chế. Còn tên ngu ngốc ấy lại đem tất cả tâm ý của ta tự biên tự diễn thành trăm ngàn chuyện xấu, hiểu lầm ngày một thêm chồng chất, cho tới bây giờ thì đưa quan hệ hai người đi đến chỗ quá đỗi nửa vời.
“Ngươi muốn cưới vợ, ta có thể nào để cho ngươi toại nguyện chứ . . . . . .”
Cảnh Băng Tuyền lần này vỗ cái bàn, cái bàn rung lên một cái rồi ngã gục. Nhớ tới cảnh hắn cùng Ngọc Đằng Long ngu ngốc kia vừa mới hôn môi xong, thế mà tên ngốc tử đó đã nghĩ chạy đi tìm nữ nhân khác thành thân, hắn như thế nào có thể dễ dàng tha thứ loại sự tình này.
Huống chi Ngọc Đằng Long đang rất quyết tâm và hưng phấn, nếu như thật sự thành thân, cưới một nữ tử mà hắn cho rằng không tồi làm vợ, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ cả đời đối nữ nhân kia hết lòng săn sóc.
Ngọc Đằng Long là một người tốt, hắn trong lòng hiểu rất rõ điều ấy. Nếu không phải Ngọc Đằng Long có khuôn mặt cùng bộ dạng quá mức dọa người, làm cho nữ tử không dám tiếp cận, thì bằng tính cách ấy của hắn, nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân yêu hắn.
“Đáng giận, ta tuyệt sẽ không để ngươi vừa lòng đẹp ý, chẳng những vậy còn muốn cho ngươi trở về cầu ta dạy cho ngươi việc nam nữ.”
Trong lòng Cảnh Băng Tuyền đã nảy ra ác kế.
Ta nguyên bản cũng đâu phải là hạng người lương thiện gì, hơn nữa từ trước đến nay luôn quỷ kế đa đoan. Lúc còn rất nhỏ đã gặp gỡ với Ngọc Đằng Long, cho nên nếu muốn đem Ngọc Đằng Long đơn thuần ngay thẳng nắm trong lòng bàn tay cũng không phải việc khó.
Nếu không phải rõ ràng thương hắn, tưởng nhớ hắn, làm gì phải ủy khuất chính mình như vậy. Ta nếu như chỉ là muốn thân thể Ngọc Đằng Long, thì có thiếu gì cơ hội cũng như thủ pháp để ra tay chứ, nhưng mà ta khinh thường cách làm như vậy.
Ta muốn Ngọc Đằng Long cũng phải thương ta, sâu đậm giống như ta thương hắn bấy lâu nay. Ta muốn hắn phải cam tâm tình nguyện giao thân hiến xác cho ta. Tóm lại ta chính là muốn hai người tương thân tương ái, cho dù hiện tại thoạt nhìn là tuyệt đối không có khả năng, nhưng ta nhất định sẽ không buông tha cho hắn.
“Đáng giận. . . . . .”
Tình yêu như thế phiền lòng, Ngọc Đằng Long lại cực kỳ ngu ngốc, làm cho Cảnh Băng Tuyền vừa tức vừa giận, nhưng ai bảo hắn yêu thương tên ngốc nghếch nhất trên đời ấy đến như vậy làm chi…
4.
Ngọc lão gia thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống đất, đó là bởi vì đứa con bỗng nhiên từ Cảnh gia chạy về, liền kích động đến bái kiến bọn họ, sau đó lập tức đưa ra thỉnh cầu của hắn.
“Cha, ta muốn thành thân.”
“Ngươi muốn thành thân?”
Ngọc Đằng Long cá tính ngay thẳng, trong đầu nghĩ cái gì liền mở miệng nói ngay cái ấy. Nhưng đây lại là một chuyện vô cùng lớn cho nên làm cho Ngọc lão gia một phen chấn động.
“Này. . . . . . Ngươi đã có người trong mộng rồi sao?”
Ngọc Đằng Long lắc đầu, “Không có, nhưng mà cha à, chúng ta có thể mời một bà mối giúp ta tìm một cô nương nhu thuận đáng yêu, ta nhất định sẽ hảo hảo yêu thương nàng.”
Ngọc lão gia lập tức nhíu mày lại, Ngọc Đằng Long không có gì không tốt, cá tính ngay thẳng, chân chất trung thực lại có điểm anh khí, chỉ khổ một nỗi khuôn mặt cùng bộ dạng hung ác, nói chuyện cũng hung hăng, mỗi lần đi ra bên ngoài luôn làm người khác hiểu lầm, cứ nghĩ hắn là bọn lưu manh du côn linh tinh nào đó.
“Kỳ thật ngươi tuổi cũng lớn, đích xác cũng nên bàn đến việc hôn nhân, nhưng mà. . . . . . Sao ngươi không tìm cho mình một cô nương hợp ý trước?”
Ngọc lão gia không giống những người khác có thành kiến hay phân biệt giai cấp, không trọng câu “môn đăng hộ đối” lắm, chỉ vì hắn cùng với phu nhân mình lúc trước cũng là thân phận cách xa, nhưng hai người lại một mực yêu nhau. Cho nên cả đời hắn cũng không còn mong ước nào hơn là cũng hy vọng đứa con chính mình có thể tìm được người mình thích.
Ngọc Đằng Long nản lòng thở dài, lời này của cha thật đúng là đâm trúng tâm hắn rồi.
Hắn bộ dạng không đẹp như Cảnh Băng Tuyền, lại thường đi cùng với Cảnh Băng Tuyền, cho nên cô nương nào khi nhìn thấy hai người bọn họ, làm gì có ai mà thèm để mắt tới hắn đâu chứ.
“Cha, diện mạo của ta, ngươi không phải là không biết, cho dù ta thích người ta, người ta cũng nhất định không thích ta a.”
Ngọc lão gia gật gật gù nói: “Đằng Long, không phải ta chê ngươi cái gì, ngươi cá tính, tâm địa cái gì cũng tốt, chỉ có diện mạo không dễ nhìn, nếu chỉ vì muốn kết hôn với cô nương nào đó mà xông vào nhà người ta, nàng sợ ngươi thì phải làm sao bây giờ? Hôn nhân là đại sự cả đời, đến lúc đó ngươi không phải càng thêm phiền lòng? Cha vẫn là khuyên ngươi trước hết tìm một cô nương tâm đầu ý hợp, sau đó mới tính đến chuyện đàm việc hôn nhân!”
Lời nói của cha đúng là rất có đạo lý, Ngọc Đằng Long thất vọng gật đầu, xem ra chuyện này đành phải tạm thời thư thả một thời gian rồi.
Không thể tưởng được qua ngày hôm sau, Cảnh Băng Tuyền đi vào Ngọc gia, đại khái nói với Ngọc lão gia nghe được ai đó đồn đãi chuyện Ngọc Đằng Long muốn cưới vợ. Sau đó hắn đi đến phòng Ngọc Đằng Long, không thèm gõ cửa liền trực tiếp tiến vào.
“Đằng Long. . . . . .”
“Ngươi tới làm gì?”
Ngọc Đằng Long cả ngày tâm tình không tốt lắm. Ngày hôm qua cùng phụ thân đàm chuyện cưới vợ, nhưng lời nói của phụ thân làm cho tâm tình của hắn có điểm muộn phiền.
Hắn biết nếu cứ tiếp tục dây dưa với Cảnh Băng Tuyền, cả đời cũng đừng mong có nữ nhân nào coi trọng hắn, vậy là hắn cả đời cũng không thể thành thân được.
“Kỳ thật ngươi đâu cần thiết phải kết hôn lấy vợ mới có thể  hôn nhẹ chứ?”
Lời nói của Cảnh Băng Tuyền làm cho Ngọc Đằng Long không khỏi tức giận, trừng hắn liếc mắt một cái.”Ta phải cùng người mà ta thích hôn môi, chứ không muốn cùng bất cứ người nào khác làm cái loại sự tình này. Ta hy vọng ta có thể tìm được một người vợ tốt, cùng thương yêu nhau cả đời giống như cha mẹ của ta vậy.”
“Nhưng mà ngươi lại không thích một cô nương nào cả.”
Ngọc Đằng Long đuối lý, không một lời chống đỡ. Hắn đích xác là không có thích cô nương nào. Không phải hắn đặt tiêu chuẩn quá cao, mà là bởi vì mỗi ngày nhìn thấy Cảnh Băng Tuyền xinh đẹp như hoa như ngọc bậc nhất thiên hạ đã quen mắt, cho nên những nhan sắc phấn son phàm tục căn bản không hợp với mắt hắn nữa. Nhưng có người nào đó so với Cảnh Băng Tuyền đẹp hơn hắn đều chưa gặp qua, xem ra kiếp này hắn độc thân chắc chắn đã được định rồi.
Cứ nghĩ đến hết thảy mọi nguyên nhân đều là do “tội ác” của Cảnh Băng Tuyền gây ra, Ngọc Đằng Long liền tức giận ném cái gối đầu về phía hắn, mắng.”Đều là lỗi của ngươi, hỗn đản, tại ngươi bộ dạng xinh đẹp như vậy, làm ta nhìn ngươi thành thói quen, cô nương khác ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, ta cũng chẳng thể nào động tâm được, đều tại bộ dạng rất đẹp của ngươi.”
Cảnh Băng Tuyền tiếp nhận cái gối đầu của hắn, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.”Ta vốn nghĩ muốn giới thiệu cho ngươi một vị mỹ nữ, ngươi lại đối ta vô tình như thế…ai… quên đi.”
“Ngươi giới thiệu cho ta chắc cũng chẳng phải người tốt đẹp gì đâu, ta mới không tin.”
Ngọc Đằng Long tự nhủ sẽ không ngốc nghếch mà tin lời hắn nữa, bằng không lại mắc mưu của hắn thôi
Không thể tưởng được Cảnh Băng Tuyền lại gật đầu đồng tình với hắn.
“Cô nương này đích xác là hoàn cảnh không tốt đẹp lắm, nàng bị người ta bán vào thanh lâu, mặc dù đến nay vẫn còn thanh bạch, nhưng tú bà đang muốn ngã giá bán nàng đêm đầu tiên tiếp khách. Cô nương này thân thế đáng thương, nàng nguyên bản là thư hương thế gia, cha mẹ chết sớm, thúc phụ muốn nhúng chàm nàng, thím hận nàng, bởi vậy đem nàng bán vào thanh lâu, nàng vô lực kháng cự vận mệnh. Ngày ấy nàng ở trên lầu đánh đàn, ta nghe tiếng đàn rất đỗi ai oán, vừa nhìn thấy mặt nàng, đã ngỡ như tiên nữ giáng trần. Đáng tiếc là hồng nhan bạc phận, không có nam nhân nào yêu thương nàng thật lòng.”
Cảnh Băng Tuyền còn chưa nói xong, Ngọc Đằng Long nước mắt đã lưng tròng.
Hắn từ trước đến nay mềm lòng, giờ lại nghe một câu chuyện bi thương đến như vậy, hơn nữa ngữ điệu của Cảnh Băng Tuyền khi kể lại thập phần tiếc hận xót xa, hắn nhịn không được lau lệ.
“Cô nương ấy thật sự quá đáng thương.” Ngọc Đằng Long đồng tình than thở cho vị cô nương chưa gặp mặt kia. Nói xong, hắn nhịn không được lại quăng tiếp cái chăn bông về hướng Cảnh Băng Tuyền, “Cô nương kia đáng thương đến như vậy, tên nam nhân phong lưu, ngày thương luôn “thương hương tiếc ngọc” như ngươi vì sao không giúp nàng chuộc thân?”
Cảnh Băng Tuyền liên tục lắc đầu, “Kia tú bà rất xấu, căn bản sẽ không dễ dàng đồng ý. Nếu ngươi gặp qua vị cô nương kia, sẽ biết được vì sao tú bà sống chết cũng không cho nam nhân tùy tiện chuộc thân cho nàng. Tú bà là muốn lợi dụng nàng để mà phát tài trước đã.”
“Hừ, tóm lại chắc chắn là do ngươi chưa tận tâm hết sức, ta sẽ đi giúp nàng chuộc thân.”
Ngọc Đằng Long thấy việc nghĩa hăng hái làm, lập tức đứng dậy, muốn Cảnh Băng Tuyền nhanh chóng dẫn hắn đi gặp vị cô nương kia. Đây vốn là hợp ý Cảnh Băng Tuyền, cho nên Cảnh Băng Tuyền lập tức đồng ý, dẫn hắn đi ngay.
Bọn họ hướng phố kỹ viện trong kinh thành đi đến, nơi này Ngọc Đằng Long chưa từng đặt chân tới, nên bị trêu chọc, bỡn cợt cảm thấy cực kỳ phiền phức, chẳng biết vất vả né tránh bao lâu, mới đi đến một chỗ kỹ viện.
Hiện tại là ban ngày, kỹ viện chưa mở cửa, bọn họ theo cửa chính tiến vào, một vị tú bà khá mập mạp nhưng rất đỗi nhanh nhẹn vừa thấy Cảnh Băng Tuyền, tựa như thấy thần tài, vội vàng mặt mày hớn hở chạy ra tiếp đón.
“Cảnh thiếu gia, ngài đã tới, lần này lại đến gặp Thủy Trừng cô nương có phải hay không?”
“Dẫn theo vị bằng hữu đến xem nàng, trước hết chiêu đãi vị Ngọc thiếu gia này đi.”
“Vâng, vâng, Ngọc thiếu gia xin mời đi bên này.”
Tú bà quả nhiên là kiến thức rộng rãi, cho dù gặp Ngọc Đằng Long sắc mặt hung ác lưu manh, vẫn như cũ mặt không đổi sắc tươi cười tiếp đón rất mực ân cần, đưa bọn họ vào bên trong một tiểu phòng phía sau hậu viện, lập tức dâng  trà.
“Một lát nữa Thủy Trừng cô nương sẽ tới, hai vị thiếu gia xin đợi.”
Ngọc Đằng Long thần tình không kiên nhẫn, nơi này mùi phấn hoa thập phần khó ngửi cứ xông vào mũi, huống hồ hắn lại không gần nữ sắc, không giống Cảnh Băng Tuyền đã đối với những nơi như thế này quen thuộc, cho nên hắn một chút tự nhiên cũng không có.
May mà nơi này bàn ghế tương đối sạch sẽ, làm cho hắn không chê bẩn mà miễn cưỡng ngồi chờ, bằng không hắn đã sớm đi ra ngoài rồi.
Đợi nửa ngày, cũng không thấy cô nương Thủy Trừng nào đó tiến vào, Ngọc Đằng Long sắp sửa phát tác sự sốt ruột trong lòng.
Cảnh Băng Tuyền thấy vậy thấp giọng nói: “Ta đi xem thử, nói không chừng là do Thủy Trừng cô nương nghĩ tú bà muốn ép nàng tiếp khách cho nên nàng mới không muốn đi ra.”
Hắn nói như vậy, mới làm cho Ngọc Đằng Long bình tĩnh lại tiếp tục ngồi chờ.
Cảnh Băng Tuyền đi ra ngoài một hồi lâu, đại sảnh một mảng im lặng, cũng không ai tiến vào. Đến khi Ngọc Đằng Long uống gần hết cả bình trà vẫn không thấy người nào, hắn mất kiên nhẫn đứng lên, trong đầu thầm nghĩ đến lần này lại là do Cảnh Băng Tuyền bày trò lừa hắn.
Mới vừa định đi ra ngoài tìm Cảnh Băng Tuyền tính sổ, bức rèm bên trong bỗng vang lên thanh âm nhẹ nhàng giòn giòn, kia đại châu tiểu châu lạc ngọc xao động, làm cho Ngọc Đằng Long ngoái đầu nhìn lại… vừa nhìn thấy, hắn cả người đều ngây dại.
Trước mắt hắn là một tuyệt sắc mỹ nữ chưa bao giờ được gặp qua, đôi mắt man mác sầu, trong tay ôm tỳ bà, thướt tha tiêu sái đến, dáng người uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp, quả thực là tiên nữ hạ phàm.
Ngọc Đằng Long từng nghĩ tới, nếu Cảnh Băng Tuyền là một nữ tử thì hẳn đã là thê tử của hắn từ lâu rồi. Nhưng bộ dạng Cảnh Băng Tuyền khi biến thành nữ tử ra sao, kỳ thật từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ ra.
Nhưng hiện tại hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu Cảnh Băng Tuyền là nữ tử, chắc chắn cũng sẽ có bộ dáng như thế này, tuyệt mỹ đến độ làm cho tất cả nam nhân si mê, sẵn sàng quỳ dưới chân mà dâng hiến mọi thứ.
“Tiểu nữ  là Thủy Trừng, bái kiến Ngọc thiếu gia.”
Thấy nàng yểu điệu nghiêng người bái chào, Ngọc Đằng Long vội vàng nhảy dựng lên, lúng túng lên tiếng.
“Không cần, mời an vị…ngồi đi. . . . . .”
Tim hắn đập thình thịch thiếu điều muốn nhảy vọt ra ngoài.
Tuyệt thế mỹ nữ người gặp người say mê này, mặc dù thấy hắn diện mạo hung ác chẳng những không có xoay người bỏ chạy, lại càng không thét chói tai liên tục, chỉ bấy nhiêu thôi đã làm cho hắn cảm kích thiếu chút nữa chảy nước mắt luôn rồi.
“Ngọc thiếu gia, Thủy Trừng lần đầu gặp khách, nếu có chỗ nào thất lễ, mong thiếu gia thứ lỗi cho.”
“Ngươi khách khí . . . . . .”
Ngọc Đằng Long đã muốn hoàn toàn choáng váng.
Thủy Trừng nhẹ nhàng nâng tỳ bà, ngón tay lả lướt trên phím đàn, tấu lên một khúc nhạc.
Ngọc Đằng Long đối âm nhạc từ trước đến nay không có chút am hiểu cho nên cũng chẳng biết đường mà thưởng thức, nhưng chỉ cần có một tuyệt sắc mỹ nữ ngồi ở bên người, đàn cho hắn nghe, hắn cũng đã si ngốc mờ mịt.
“Ngọc thiếu gia, ta kính ngài chén rượu. . . . . .”
Ngọc Đằng Long không thường uống rượu lắm, chỉ mới uống có vài chén, hắn đã mơ mơ màng màng như người trong mộng, trên đời này vẫn còn một cô nương xinh đẹp như vậy chịu kề cận hắn, hơn nữa cũng không sợ diện mạo hung ác của hắn.
Mới uống vài chén rượu, Thủy Trừng cô nương đã quỳ gối trước mặt hắn khóc lóc kể lể thân thế chính mình, hy vọng hắn có thể giải cứu nàng, làm cho nàng miễn trừ đại họa.
“Ngọc thiếu gia, ta đã nghe Cảnh thiếu gia nói qua, hắn nói ngài từ trước đến nay thích làm vui lòng người khác, là người tốt nhất trên đời này, ta vận mệnh cơ khổ, thật sự không muốn ở kỹ viện thất thân, làm nhục thanh danh cha mẹ, thỉnh Ngọc thiếu gia cứu ta, Thủy Trừng nguyện ý cả đời làm thiếp, hầu hạ Ngọc thiếu gia.”
“Làm thiếp?”
Ngọc Đằng Long chấn động toàn thân, tình cảnh cùng Cảnh Băng Tuyền hôn môi lập tức nổi lên trong óc. Nếu có thể cùng cô nương xinh đẹp lại tâm đầu ý hợp như thế này hôn môi, đúng là một việc tuyệt vời nhất trong cõi nhân sinh.
“Ngọc thiếu gia, có phải ngài ghét bỏ ta vì xuất thân kỹ viện không?”
“Không, không, ta như thế nào có thể ghét bỏ ngươi, ngược lại, ta nhất định sẽ chuộc thân cho ngươi ra khỏi đây, ta thề.”
“Nhưng mà ma ma lại rất kiên quyết, nàng muốn đem thân thể của ta bán đi, ta sợ cả đời này không thể hầu hạ Ngọc thiếu gia, chỉ có thể trầm luân ở chốn phong trần.”
Lời nói của nàng thật quá đỗi bi thương, làm cho tâm can Ngọc Đằng Long một trận đau lòng. Hắn rốt cuộc tin tưởng cái gọi là “nhất kiến chung tình”, vừa gặp đã yêu, giống như cha hắn chỉ một lần nhìn thấy nương đã gắn bó với nhau trọn đời.
“Ta sẽ chuộc ngươi ra ngoài, ta cam đoan, ngươi không cần thương tâm, mau đứng lên đi.”
Ngọc Đằng Long đem nàng nâng dậy, Thủy Trừng hai mắt đẫm lệ lưng tròng, gương mặt mỹ miều xinh đẹp làm cho Ngọc Đằng Long tim đập dồn dập. Đầu nàng lại đang chôn ở trong lòng ngực hắn, nước mắt thấm ướt cả vạt áo trước ngực hắn, làm cho hắn một trận thương tiếc.
“Đừng khóc, ta sẽ nghĩ biện pháp, đừng khóc . . . . . .”
Hắn ngây ngốc an ủi, vươn tay vỗ vỗ đầu vai nàng, rồi lại không dám quá mức thất lễ. Nhưng cuộc gặp gỡ này thật giống như một giấc mộng đẹp, làm cho Ngọc Đằng Long đem hết cả tâm tư tình cảm giao ra, hận không thể lập tức đem nàng cưới về làm vợ.
Qua một lúc lâu, một bóng người tiêu sái bước vào, thấy hắn đang ngây ngốc ngồi ngẩn ra. Cảnh Băng Tuyền thay hắn đóng cửa lại, Ngọc Đằng Long vẻ mặt vẫn đang dại ra.
Ngọc Đằng Long vẫn còn nhớ rõ bóng người mảnh mai kia rúc vào trong lòng ngực mình, nàng lưu nước mắt vào y nội của hắn. Nếu có thể lấy một người hoa mĩ như vậy làm thê tử, đúng là kiếp này có chết cũng không hề tiếc nuối.
Chỉ tiếc tú bà quả nhiên giống như Cảnh Băng Tuyền cùng Thủy Trừng cô nương đã nói, đối với việc chuộc thân của Thủy Trừng cô nương thập phần cường ngạnh, vừa nghe nói đến việc này đã lập tức thay đổi sắc mặt, thu hồi ngay khuôn mặt tươi cười tủm tỉm, liền đem bọn họ đuổi ra ngoài, còn nói với bọn họ nếu muốn gặp Thủy Trừng cô nương, chờ mua được đêm đầu tiên của nàng rồi mới nói sau.
“Đáng giận, Thủy Trừng cô nương nếu cứ tiếp tục ở dưới tay của tú bà này, chẳng phải là sẽ nhận hết thống khổ sao?”
“Chúng ta ngày mai lại đến xem nàng.” Cảnh Băng Tuyền trấn an nói.
Ngày thứ hai, Ngọc Đằng Long lại khẩn cấp chạy tới kỹ viện, Thủy Trừng cô nương vẫn như cũ ở tại phòng nhỏ chờ hắn, chỉ có hai người ở cùng với nhau. Thủy Trừng cô nương vừa tốt vừa xinh đẹp, làm cho hắn không dám có một chút thái độ khinh nhờn.
Những ngày kế tiếp, Ngọc Đằng Long đều chạy đến đây vài lần, đối Thủy Trừng cô nương cũng càng ngày càng nặng tình. Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Thủy Trừng cô nương, ngoại trừ nàng ra, rốt cuộc không dung nạp được thêm người nào nữa.
“Ngọc thiếu gia, nếu muốn ta thất thân với những người đó, ta đây tình nguyện. . . . . . Tình nguyện. . . . . .”
Nói chưa tròn câu, nước mắt nàng lại tuôn ra đầm đìa.”Ta tình nguyện thất thân cho ngươi trước.”
Gần đây không biết tú bà đang chuẩn bị làm gì mà Thủy Trừng cô nương mỗi lần thấy hắn đều rưng rưng khóc lóc kể lể, làm cho hắn đau lòng đến cháy cả ruột gan.
Giờ lại nghe nàng nói như vậy, Ngọc Đằng Long trong đầu “oanh” một tiếng nổ. Chưa từng có nữ nhân nào nói với hắn những lời như thế. Thủy Trừng cô nương không biết có phải do quá tuyệt vọng hay không lại trở nên vô cùng can đảm, ngồi ở bên cạnh hắn, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, chẳng phải là muốn hắn hôn nàng sao?
Ngọc Đằng Long nhất thời chân tay luống cuống. Hắn đúng là đã từng hôn qua rồi, nhưng mà người đó lại là Cảnh Băng Tuyền, hơn nữa kinh nghiệm mới chỉ có một lần, vạn nhất. . . . . . Vạn nhất hắn biểu hiện kém cỏi thì phải làm sao bây giờ?
Đầu óc hắn hỗn loạn, trong lòng bàn tay mồ hôi chảy đầm đìa. Hắn đứng lên, rút lui vài bước, nói nói mấy câu, nhưng ngay cả hắn cũng không biết chính mình nói cái gì, đại để là hắn có chuyện quan trọng, phải chạy về nhà trước đã.
Kỳ thật là bởi vì hắn không có kinh nghiệm gì trong chuyện nam nữ, hắn sợ chính mình nếu thất bại, Thủy Trừng cô nương nhất định sẽ có ấn tượng xấu về hắn, nói không chừng sẽ không muốn cho hắn chuộc thân cho nàng nữa.
Hắn ra khỏi phòng nhỏ, một mạch chạy thẳng về nhà. Tưởng tượng cái cảnh chính mình chạy trối chết, hắn muốn đánh mình một trận nên thân, nhưng nghĩ lại vạn nhất lúc ấy mình thật sự đồng ý thân với nàng, lại biểu hiện kém cỏi, chẳng phải là càng không xong.
Nghĩ tới nghĩ lui, như thế nào cũng không ra biện pháp, nhưng loại sự tình này có thể hỏi người nào chứ?
Hỏi cha mẹ? Giống như quá mức lớn mật.
Hỏi nô bộc? Cảm giác rất kỳ quái.
Vậy là chỉ còn một người duy nhất có thể hỏi, đó chính là “địch nhân” từ nhỏ mà hắn ghét nhất: Cnh Băng Tuyn.
Hắn phóng đến Cảnh gia, Cảnh Băng Tuyền đang ngồi ở hoa viên ngắm hoa, vừa thấy hắn, còn trừng mắt nhìn hắn liếc một cái.”Sao lại thế này? Ngươi không phải luôn luôn bảo ta không được làm phiền ngươi, như thế nào hôm nay lại rảnh rỗi đến nơi này tìm ta vậy?”
Bởi vì có chuyện muốn nhờ vả Cảnh Băng Tuyền, cho nên Ngọc Đằng Long có chút ngượng ngùng, hắn trước kia đối Cảnh Băng Tuyền thái độ đích xác cũng không tốt lắm. Hắn ngồi ở bên cạnh Cảnh Băng Tuyền, yên lặng một lúc lâu cũng chưa nói chuyện.
“Ngươi muốn làm gì? Tại sao lại không nói lời nào?” Cảnh Băng Tuyền cố ý hỏi hắn, rõ ràng biết được vì sao hắn lại đến đây, nhưng vẫn giả ngu làm ra vẻ bực bội.
Ngọc Đằng Long ngẩng mặt với hai gò má đã phiếm hồng, có điểm thẹn thùng, có điểm nhăn nhó.”Băng Tuyền, ta có việc quan trọng muốn thỉnh giáo ngươi, không biết ngươi có thời gian không?”
“Không có rảnh.”
Trước kia Cảnh Băng Tuyền nói chuyện không có tuyệt tình như vậy, ngược lại người hay làm điều đó chính là hắn, động một chút sẽ đùng đùng nổi giận đòi tuyệt giao, nhưng hiện nay đúng là Cảnh Băng Tuyền đối hắn lạnh lùng quá. Hắn ngây người trong chốc lát, có điểm tổn thương, nói thật ra trong lòng đúng là cảm thấy có chút khó chịu.
“Ngươi không rảnh thì thôi vậy . . . . . .”
Hắn xoay người muốn đi, Cảnh Băng Tuyền ngược lại đứng lên gọi hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ta muốn nhờ ngươi. . . . . . Nhờ ngươi dạy ta một chuyện.” Ngọc Đằng Long mặt lại đỏ lên.
Cảnh Băng Tuyền nói: “Có nữ nhân, liền quên ngay bằng hữu, ngươi chẳng biết đã bao lâu rồi không có tới tìm ta, hiện tại chạy tới tìm ta, nhất định là vì chuyện của nữ nhân kia.”
Ngọc Đằng Long cố lấy dũng khí nói: “Ngươi có thể lại dạy ta hôn môi không?”
Cảnh Băng Tuyền khóe miệng run lên, nhưng nhẫn nhịn không cười, còn giả vờ làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nói.”Không cần, ta mới không cần hôn nam nhân, ghê tởm lắm.”
Câu Cảnh Băng Tuyền vừa nói cũng chính là câu mà lúc trước Ngọc Đằng Long đã nói, hại Ngọc Đằng Long xấu hổ muốn kiếm chỗ mà độn thổ, hắn nhịn không được lại muốn bộc phát cơn tức trong lòng.
“Ngươi nếu còn xem ta là bằng hữu thì dạy cho ta đi, ta thật sự không muốn mất mặt với Thủy Trừng cô nương.”
“Chỉ dạy hôn môi, không cần dạy những việc khác sao?”
“Dạy . . . . . Dạy việc khác?”
Ngọc Đằng Long thật sự không hiểu ý tứ của Cảnh Băng Tuyền, lại thấy Cảnh Băng Tuyền đang ngắm toàn thân hắn từ thấp đến cao, hắn thật muốn chửi ầm lên, nhưng hiện tại hắn căn bản là không dám sinh khí.
“Ngu ngốc, ngươi cho là nam nữ trong lúc đó chỉ có hôn môi thôi sao? Còn những chuyện “kia” nữa thì sao? Ngươi không muốn học luôn à?”
“Ngươi nguyện ý dạy hết cho ta sao?”
Ngọc Đằng Long vui mừng cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Cảnh Băng Tuyền bình thường cũng không nói chuyện tốt như vậy, hiện tại lại nguyện ý dạy hết thảy những kinh nghiệm về chuyện nam nữ cho hắn. Lần đầu tiên hắn biết Cảnh Băng Tuyền nguyên lai cũng là một bằng hữu nghĩa khí đến vậy, quả thực là huynh đệ tốt mà.
“Vừa thấy tên ngu ngốc ngươi đến tìm là biết ngươi cái gì cũng không hiểu, ra ngoài thế nào cũng bị nữ nhân cười nhạo, chẳng phải là đã làm mất mặt Cảnh Băng Tuyền ta rồi sao, nói Cảnh Băng Tuyền ta có một bằng hữu ngay cả cái nữ nhân muốn cũng không biết đường mà làm.”
“Băng Tuyền, ta biết là ngươi đối ta tốt nhất mà.” Ngọc Đằng Long nhịn không được tiến lên ôm lấy Cảnh Băng Tuyền, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Cảnh Băng Tuyền thiếu chút nữa đã bật cười ha hả, tên ngu ngốc này đúng là không có phát hiện ra quỷ kế của hắn, bất quá trên cơ bản hắn thấy Ngọc Đằng Long cứ mãi là một ngốc tử như vậy cũng tốt.
“Chúng ta vào trong phòng thôi, như vậy không ai làm phiền, ta sẽ từ từ dạy cho ngươi một cách thành thục.”
Ngọc Đằng Long nghe hắn nói như vậy, cảm động đến nước mắt sắp rơi ra. Hắn trước kia vẫn cảm thấy Cảnh Băng Tuyền rất xấu, thì ra đều là do mình thành kiến, nguyên lai Cảnh Băng Tuyền là một người tốt như thế.
Hắn chẳng những nguyện ý bỏ ra thời gian để mà dạy hắn loại chuyện ấy, lại còn muốn dạy hắn làm thành thục, không ngại mệt nhọc, Ngọc Đằng Long cảm động không thôi.
“Ân, cám ơn Băng Tuyền.”
Cảnh Băng Tuyền lộ ra một nụ cười âm hiểm, nhưng trong đó còn bao hàm một tia yêu thương không nói thành lời, nghĩ đến chuyện sắp diễn ra với một nam nhân tinh khiết, chưa từng trải đời như Ngọc Đằng Long mà trong lòng rộn ràng hưng phấn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét