Trước cửa Khinh Hoan quán, một vị nam tử có đôi mắt bích lục đứng ngây người. Tên tiểu tư hoảng sợ nhìn người này, chính xác là ánh mắt màu lục. Má ơi, không phải là yêu quái chứ? Hắn ta sợ tới mức lùi lại hai bước, chạy vọt vào trong gọi quán chủ ra xem.
Cuống quít chạy đến trước mặt Thường Khinh Hoan đang ở hậu viên nói chuyện phiếm cùng Sở Thanh Phong và Trần tiên sinh, thở hổn hển thưa:
- Quán… quán chủ, trước cửa có yêu quái tới!
Thường Khinh Hoan quay người, khinh khỉnh mắng:
- Tên tiểu tử này, bị táo bón sao hả? Nói nhảm nhí gì vậy?
- Quán chủ, thật mà, có một nam nhân đôi mắt màu lục, đây không phải yêu quái thì là cái gì?
Tên tiểu tư chưa nói hết, thấy Thường Khinh Hoan biến sắc, nhanh như gió chạy vội ra ngoài. Sở Thanh Phong cùng Trần tiên sinh nhìn nhau, cũng chạy vội ra theo.
- Hắn bị sao vậy? – Tiểu tư gãi gãi đầu, quán chủ của họ sao tự nhiên vẻ mặt cũng như bị táo bón? Vậy mà còn nói ta!
Thường Khinh Hoan vụt chạy, tới trước quán, vỗ lên cánh cửa, thấy nam nhân mắt lục nhìn mình chằm chằm, nước mắt không kìm được mà chảy dài, trong miệng mắng:
- Bích nhãn tặc, ngươi…ngươi còn trở lại ư!
Người nọ vẻ mặt thâm tình đưa mắt nhìn hắn, miệng nói:
- Hoan nhi, ta đã trở về. Ta trở về đón ngươi! – Nói xong, liền tiến tới, ôm lấy Thường Khinh Hoan, hai người đứng giữa phố hôn nhau thắm thiết.
Trần tiên sinh vừa tới đã ngơ ngác nhìn hai người, thần tình đau xót, vỗ vỗ ngực, quay đầu, bước chân nặng trĩu chậm chạp quay về hậu viện.
Sở Thanh Phong cảm thương nhìn bóng dáng Trần tiên sinh. Nguyên lai Thường Khinh Hoan hay nhắc tới “Bích nhãn tặc”, thì ra là nam nhân có bề ngoài kì lạ này! Nhìn hai người nồng nàn ôm hôn, trong lòng một tia ngưỡng mộ liền lặng lẽ thối lui, không nỡ quấy rầy đôi tình nhân đợi chờ đã lâu, quay về phòng mình. Ngắm nhánh hoa lan bên cửa sổ, hắn chau mày khẽ lẩm bẩm:
- Lan hoa nhi, khi nào ta mới có một ái nhân đáng để ta yêu, đáng để ta chờ đợi đây? – Nói xong lại thở dài, khe khẽ – Ai! Sợ là kiếp này cũng chẳng có được!
.
.
.
.
.
Lúc này, ở một biệt việt nằm ở vùng ngoại ô kinh thành, Liễm Âm đứng trong Lan viện, đối diện với một gốc lan tươi tốt, thở dài:
- Du du sinh tử biệt kinh niên, hồn phách bất tằng lai nhập mộng!* Khanh nhi, nàng như thế nào lại nhẫn tâm, ra đi đã nửa năm trời, vì sao không báo mộng cho ta. Chẳng lẽ nàng đến địa phủ liền phải uống Mạnh bà thang? Đã quên ta rồi sao? Khanh nhi, ta nhớ nàng, ta vô cùng nhớ nàng a! – Vừa nói lệ đã tuôn đầy mặt.
Ẩn trong một nơi bí mật gần đó, Vân ảnh vệ lắc đầu. Vương phi đã qua đời hơn nửa năm. Vương gia hầu như ngày nào cũng đến Lan viện này khóc tố, thật sự nghe thấy như ruột gan đứt đoạn từng khúc. Lan viện này là khu vườn mà Vương phi khi còn sống thích nhất, Vương gia tốn công đem về đây trăm loại lan trân quý. Ai, Vân thở dài một tiếng.
- Khanh nhi, nàng xem, hoa lan mà nàng yêu thích nở nhiều lắm! Khanh nhi, nàng hãy thương ta, tối nay nhập mộng đến bên ta, được không? – Một lúc lâu, Liễm Âm không kìm được đau thương bật khóc – Khanh nhi, ta nhớ nàng! – Không gian mờ mịt một thanh âm ai gửi theo, thanh âm ai gửi theo a! Khẽ vuốt một đóa lan, ôm nhu nói – Hoa lan nhi, xin ngươi nói cho Khanh nhi một tiếng có được không? Xin nàng nhập mộng ta, ta nhớ… nhớ nàng quá!
Phía xa kẻ hầu người hạ đã sớm khóc không thành tiếng. Ô~~~ Vương gia thật si tình nga! Thật đáng thương!
.
.
.
.
.
Trăng treo giữa trời, bên trong Khinh Hoan quán oanh ca yến vũ, khách tới tìm vui tấp nập. Có kẻ nhã nhặn ngồi thưởng thức các vị công tử Khinh viện gảy đàn thổi khúc. Có kẻ vội vàng không thể chờ đợi liền chọn một vị công tử Hoan viện hướng vào phòng mà hưởng một đêm xuân.
Trong phòng quán chủ cũng một cảnh kiều diễm xuân sắc. Hai thân thể xích lõa quấn lấy nhau trên hồng mộc đại sàng. Trên cả cẩm bị* diễm hồng cũng dính nhiều dịch thể. Một trận va chạm kịch liệt, kèm theo một trận hưng phấn mà rên rỉ, hai người chậm rãi dừng lại, ôm nhau thở gấp.
Tây Việt Ưng vuốt ve mái tóc mềm mại của Thường Khinh Hoan, ôn ôn nhu nhu nói:
- Hoan nhi, có đau không?
Thường Khinh Hoan lắc đầu. Thân thể hắn dù hai mươi năm chưa từng cùng người khác hoan ái qua, nhưng do Ưng phi thường ôn nhu, hắn một chút cũng không bị thương.
- Hoan nhi, tha thứ cho ta, tha thứ cho ta đã quên ngươi hai mươi năm! – Tây Việt Ưng tự trách.
- Bích nhãn tặc, ngươi chớ nói! Ta… ta không trách ngươi!
Thường Khinh Hoan chặn miệng hắn, không cho hắn nói thêm gì nữa. Nói không oán hận, nhất định là giả dối. Hai mươi năm qua chờ hắn đến độ sắp tuyệt vọng, thậm chí luôn tưởng rằng hai mươi năm trước chính mình tự ảo tưởng cùng hắn, tất cả cũng không phải sự thật! Chính là Ưng không cố ý quên mình, hắn chỉ là bị người khác phong bế trí nhớ về mình, sao lại có thể trách hắn?
- Không, Hoan nhi! Đều tại ta, trách ta không đề phòng phụ vương, trúng tà đạo của quốc sư, đều tại ta!
- Không cần nói, ta thực không trách ngươi! – Thường Khinh Hoan đưa môi mình lên ngăn miệng ái nhân.
Sau một trận hôn nhau ngọt ngào, Tây Việt Ưng nâng mặt hắn nói:
- Hoan nhi, theo ta quay về Tây Việt Quốc đi! Từ nay về sau chúng ta ngày đêm có nhau, ta muốn đem hai mươi năm qua bồi thường cho ngươi!
- Cùng ngươi quay về Tây Việt Quốc? – Thường Khinh Hoan bối rối nhìn quanh – Khinh Hoan quán ta chính là làm ăn thật tốt nha, mỗi ngày đều có thể kiếm vô số bạc! – Nghĩ đến thỏi bạc trắng bóng, Thường Khinh Hoan hai mắt phát quang.
Tây Càng Ưng thấy ái nhân nói đến bạc hai mắt liền phát quang, một trận khẽ cười, thầm nghĩ: “Hoan nhi này, vẫn là yêu tiền như vậy!”
- Hoan nhi, Tây Việt Quốc ta quặng bạc rất nhiều. Mấy ngày trước còn phát hiện một toà quặng bạc rất lớn. Ta đem tòa quặng bạc kia ban cho ngươi, thế nào?
- Quặng bạc? – Thường Khinh Hoan hai mắt hào quang vui mừng, quặng bạc nha, thiên na! Trong đầu tưởng tượng một tòa núi bạc trước mắt mình phát sáng, nước miếng bất giác chảy ra! Nhanh chóng gật đầu – Hảo hảo, ta theo ngươi quay về Tây Việt Quốc!
Tây Việt Ưng nhìn ái nhân bộ dáng như vậy, vừa buồn cười lại có chút ghen tị. Ghen tị mình ở trong mắt Hoan nhi vĩnh viễn không quan trọng bằng. Trong mắt hắn, vĩnh viễn bạc là thứ nhất, mình thứ hai. Quên đi, đành chịu thiệt thòi, ai bảo mình yêu hắn như vậy.
- Chính là, Khinh Hoan quán này làm sao bây giờ? – Thường Khinh Hoan chau mày – Tan quán, mấy tiểu hài tử đều không có nhà, nếu ra ngoài, sợ là không có đường sống! Bán đi, ta sợ người khác sẽ không giống ta đối xử tử tế với bọn chúng!
- Hoan nhi, không bằng như vậy đi! Ngươi chọn trong bọn chúng một người giúp đỡ ngươi tiếp tục trông coi Khinh Hoan quán!
- Cũng tốt! Ta nghĩ nhượng cho hài tử Thanh Phong làm quán chủ, chỉ là hắn tính tình cao ngạo, nhất định không nhận hảo ý của ta! – Thường Khinh Hoan lại cau mày.
- Không phải lo, ta sẽ khiến người giả ý mua lại Khinh Hoan quán, sao đó thỉnh hắn trông coi giúp, không được sao! – Tây Việt Ưng nói xong liền nhẹ thổi một hồi báo hiệu.
Phía ngoài vang lên tiếng đập cửa. Tây Việt Ưng đem cẩm bị che thân thể xinh đẹp của ái nhân, trầm giọng gọi:
- Vào đi!
Người nọ vừa bước vào liền phủ phục trên mặt đấy, miệng nghẹn ngào nói:
- Vương thượng, thần trông mong hai mươi năm, cuối cùng cũng có thể gặp ngài!
- Đứng lên đi, Dạ! – Tây Việt Ưng có chút xúc động, Dạ vô cùng trung thành, lúc trước vì một câu nói của mình, liền bảo hộ ái nhân của mình hai mươi năm.
Dạ đứng lên, mắt hạ xuống, không dám nhìn hai người trên giường. Thường Khinh Hoan cũng ngượng ngùng rúc đầu vào lòng ngực ái nhân.
- Dạ, mấy năm nay khỏe không? – Tây Việt Ưng xúc động hỏi.
- Vương thượng, thần hai mươi năm qua, từng khắc luôn theo sát Khinh Hoan công tử!
Thường Khinh Hoan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dạ, trộm nghĩ: ” A? Ta thế nào lại chưa từng thấy qua hắn nha?”
- Hai mươi năm nay thần còn kinh doanh một số sản nghiệp, đào tạo một nhóm sát thủ, tổ chức của thần chính là Dạ Kiêu.
Thường Khinh Hoan cả kinh, Dạ Kiêu chính là tổ chức sát thủ vô cùng đáng sợ suốt mười mấy năm qua, lại chính là do con người vẻ ngoài có vẻ tầm thường này sáng lập ra sao?
- Dạ, vất vả cho ngươi! – Tây Việt Ưng cảm động nhìn kẻ thuộc hạ trung thành hết lòng.
- Thần kinh doanh những sản nghiệp này và sáng lập Dạ Kiêu, đều vì chuẩn bị lực lượng cho kế hoạch đại nghiệp của vương thượng! – Dạ nói xong, quỳ một cái, tôn kính nhìn Tây Việt Ưng – Một ngày nào đó vương thượng chỉ huy quân nam hạ, nhất thống thiên hạ, lập cơ nghiệp muôn đời, thần vất vả thêm nữa cũng đáng!
Thường Khinh Hoan càng cảm thấy kinh hãi, chẳng lẽ Tây Việt Quốc muốn thâu tóm Hiên Viên Quốc ta? Ngẩng đầu oán trách nhìn Tây Việt Ứng, làm hắn có chút xấu hổ cười cười, xoay mặt nói với Dạ:
- Dạ, ngày mai trẫm liền muốn cùng Khinh Hoan quay về Tây Việt Quốc. Ngươi tạm thời cứ ở lại Hiên Viên Quốc đi!
Dạ có chút thấy vọng, vốn định cùng vương thượng về nước, nhưng mà vương thượng ra lệnh cho mình lưu lại, đành lưu lại thôi!
.
.
.
.
.
Hôm sau, trước cửa Khinh Hoan quán, các công tử đứng thành hàng, mọi người đều lau nước mắt, nhìn cỗ xe chở Thường Khinh Hoan rời đi, thút thít mãi không thôi.
Bên trong Khinh Hoan quán, Sở Thanh Phong nhìn vị trung niên nam tử trước mặt không chớp mắt. Không thể tin vận số mình thật tốt, người này nói, hắn mua lại Khinh Hoan quán, nhưng không giỏi chuyện quản lí, cho nên muốn thỉnh Sở Thanh Phong làm quán chủ. Mỗi tháng chỉ cần nộp lên trên một phần ngân lượng, chuyện khác đều do Sở Thanh Phong làm chủ, hơn nữa còn đổi tên Khinh Hoan quán thành Thanh Phong quán.
Sở Thanh Phong suy tính một lúc lâu, thầm nghĩ tuy mình là đầu bài nơi này, nhưng mới hai mươi tuổi, so với mấy năm trước, mọi người đối với mình nhiệt tình cũng giảm đi nhiều. Qua một thời gian nữa, sợ là tiền ăn cũng không có. Tuy rằng làm quán chủ, nhưng vẫn là sống giữa chốn phong trần, chính là lại miễn cưỡng tiếp khách. Trước kia tuy rằng bán nghệ không bán thân, nhưng thấy ánh mắt dâm loạn đảo quanh người mình, cũng không thoải mái gì.
Người trung niên đợi một lúc lâu cũng không nóng nảy, nhàn nhã mà uống trà. Sở Thanh Phong ngẩng người nửa ngày, cuối cùng ôm quyền nói:
- Thanh Phong đa tạ Dạ lão bản đã cất nhắc!
Dạ đứng lên, mỉm cười:
- Na, từ hôm nay, Khinh Hoan quán này liền đổi tên thành Thanh Phonh quán! Sở công tử, người cần phải hảo hảo kinh doanh nga! – Nói xong cười cười xoay người đi.
.
.
.
.
.
- Công tử, người chờ ta một chút a! – Một tiểu đồng đi theo sau Sở Thanh Phong gọi.
Sở Thanh Phong dừng bước, nhíu mày nói:
- Đồng nhi, ngươi nhanh lên được không. Chậm chạp như vậy, sợ là miếu hội đã kết thúc rồi!
- Công tử, làm sao có thể a, miếu hội tới giờ Tí mới chấm dứt, bây giờ còn rất sớm! Công tử, chút nữa tới chỗ đó, nhiều người, người chớ nên đi loạn a! – Tiểu đồng lo lắng nói, vị Sở Thanh Phong công tử này, đích thị là một người hoàn toàn mù đường.
- Ngươi hãy tự lo lắng cho mình đi! Cũng đừng có đi lạc! – Sở Thanh Phong có chút không phục. Nói thế nào đi nữa hắn cũng là người hơn hai mươi rồi, chẳng lẽ so với tiểu mao tử* mười một, mười hai tuổi còn thua kém?
Thoáng cái hai ngươi đã đi tới miếu hội, đường phố đông nghịt người, phi thường náo nhiệt. Sở Thanh Phong cùng tiểu đồng nhìn ngắm một cách vui vẻ, ngó bên này xem bên nọ, cực kỳ hưng phấn.
Tiểu đồng sa vào quầy bán băng đường hồ lô, mua hai xâu, quay về, nhưng lại chợt dừng bước, thầm nghĩ: ” Công tử thích nhất ăn cái này, quên mất, quay lại mua hai xâu đi!”
Quay lại mua cho đủ hai xâu, trở về chỗ Sở Thanh Phong đứng ban nãy, phát hiện chẳng thấy hắn đâu, tiểu đồng lo lắng gọi to:
- Công tử, công tử!
Nói về Sở Thanh Phong vốn đang đứng ngoan ngoãn ở kia, chờ tiểu đồng mua đường hô lô thì bất thình lình một đám người xuất hiện, đưa hắn sang chỗ khác. Muốn trở lại chỗ cũ nhưng đi hoài không được, chẳng biết đã tới chỗ nào rồi, hắn nhất thời đầu óc rối rắm, trong cơn tức giận đành ngồi chờ ở ven đường.
Đang cúi đầu khó chịu, đột nhiên, có mấy cái chân dừng lại trước mặt, phía trên truyền xuống một trận cười bỉ ổi:
- Ôi, đây chẳng phải là Sở quán chủ của Thanh Phong quán hay sao?
Sở Thanh Phong ngẩng đầu, thấy đứng trước mặt là mấy nam nhân, trong đó có một tên hắn biết, chính là Nhị công tử nhà Vương đại nhân. Tên khốn này nhiều năm qua, vẫn muốn chuộc thân cho hắn, với hắn ham muốn đã lâu. Trong lòng vô vàn chán ghét, liền lãnh đạm mà đáp:
- Nga, nguyên lai là Vương công tử, thất lễ! – Nói xong đứng lên, ôm quyền, thi lễ tỏ ý muốn đi.
Tên Vương nhị công tử kia giữ chặt ống tay áo của hắn:
- Thanh Phong công tử, chớ đi a, hôm nay gặp được công tử, cũng là có duyên. Nào, chúng ta tới trà lâu hảo hảo đàm đạo một bữa.
Vương nhị công tử này một lòng nghĩ về Sở Thanh Phong, nhiều năm nhớ mãi không quên hắn, vẫn muốn chuộc thân cho hắn, chiếm hữu hắn. Chính là Thường quán chủ kia mãi vẫn không chịu. Tuy Vương nhị công tử là con cháu quan lại, vốn gia đình có thế lực mạnh, nhưng Khinh Hoan quán sau lưng có tổ chức giang hồ thần bí che chở, nghe nói trước kia không ít người đến Khinh Hoan quán gây sự, đều chết không rõ nguyên do! Bởi vậy mà tên này không dám đụng đến. Hiện giờ nghe Khinh Hoan quán đổi chủ, chính là Sở Thanh Phong, Vương nhị công tử không còn sợ thế lực sau lưng Thường Khinh Hoan nữa!
- Vương công tử, thỉnh ngài tự trọng một chút! – Sở Thanh Phong chau mày.
- Ha ha, Vương công tử, một tên tiểu quan lại kêu người tự trọng một chút, thật sự là khôi hài a! – Vài tên tép riu bên cạnh Vương nhị công tử chế giễu.
Vương nhị công tử bị mấy tên hồ bằng cẩu hữu* cười nhạo thẹn quá hóa giận, hung bạo kéo lấy Sở Thanh Phong vào trong lòng mình, cười cợt nói:
- Thanh Phong công tử không chịu nể tình, bản công tử liền không khách khí! – Quay đầu sang mấy tên bên cạnh trêu chọc – Các vị, hôm nay chúng là cùng Thanh Phong công tử hữu duyên. Mọi người không ngại đến hoan hỉ chứ?
Đám người kia sớm đối với Sở Thanh Phong mỹ sắc thèm muốn dâng trào. Lúc này lại nghe Vương nhị công tử đề nghị, dĩ nhiên là hưng phấn không ngớt.
Sở Thanh Phong sợ hãi kêu lên:
- Các ngươi dám? Người đâu a? – Tiếng kêu vừa bật ra, Vương nhị công tử liền một nhát vung tay ngay gáy hắn, tức khắc hắn ngất đi.
*****
* cẩm bị: áo ngủ
*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu
Du du sinh tử biệt kinh niên
Hồn phách bất tằng lai nhập mộng
(đoạn trích từ Trường hận ca – Bạch Cư Dị. Vì rất dài nên ko tiện chú thích ra đây. Vạn phần tạ lỗi!)
Cách năm từ biệt đau lòng
Hồn phách đâu – mộng vẫn không đến cùng
Hồn phách đâu – mộng vẫn không đến cùng
(bản dịch thơ của Trương Đình Tín)
4.
Vài kẻ mang Sở Thanh Phong đã bất tỉnh hướng nơi thành ngoại hoang vu mà đi. Chốc lát sau, đã đi tới một cánh rừng, xung quanh vắng lặng không một bóng người, chỉ có ánh trăng sáng trong lửng lơ giữa trời.
Sở Thanh Phong dần tỉnh lại, thấy mình bị đám người kia đưa đến một nơi u tịch vắng vẻ, không khỏi kinh hãi, hét lớn:
- Các ngươi mau thả ta ra, sao dám tự tiện bắt người? Còn có vương pháp không hả?
- Ha ha ha, Thanh Phong công tử, ngươi bán, chúng ta mua, ngay cả quan phủ cũng không được xen vào a! – Vương nhị công tử đắc ý cười – Chưa từng nghe qua phiêu tiểu quan* cũng phạm vương pháp, ha ha ha!
- Đúng vậy a, một tên tiểu quan, giả vẻ thanh thuần làm gì, hậu đình kia không biết đã bị bao nhiêu người thống qua, hôm nay làm cho chúng ta thỏa mãn, nói xem là cái gì? – Đám người kia cười vang.
- Các ngươi! – Sở Thanh Phong cảm thấy trận trận cười nhạo này hệt như lưỡi dao sắc cắm vào ngực, đau đớn đến nỗi lệ ứa đầy hai mắt.
- Thanh Phong công tử, chớ giả bộ rụt rè, bọn ta sẽ trả tiền đầy đủ, cam đoan sẽ không ít đâu! Ha ha, chư vị, phải không! – Vương nhị công tử nói xong, cười ha hả đưa tay giật lấy áo Sở Thanh Phong.
- Xích!
Y phục Sở Thanh Phong bị giật xuống, lộ rõ khuôn ngực trắng trẻo, nước da trắng như tuyết dưới ánh trăng tỏa ra quang trạch mờ mờ như trân châu, cực kì cám dỗ. Ánh mắt đám xung quanh nhìn chằm chằm vào phiến da trắng muốt, còn Vương nhị công tử nước miếng chảy dài, hạ thân bừng bừng đứng thẳng, miệng kêu lên:
- Chư vị, ta lên trước, các ngươi đợi lát nữa, lão tử chỉ nói thôi mà cũng muốn “trào” rồi*! – Nói xong, liền nhào đến.
Sở Thanh Phong hoảng hốt nhìn mấy tên ác lang mắt lóe dâm quang trước mặt, thầm nghĩ có chết cũng không để cho bọn chúng thỏa mãn, nhưng thân thể lại bị chúng giữ lấy, không thể nhúc nhích, trong lòng quýnh quáng, đang định cắt lưỡi tự sát. Đột nhiên, Vương nhị công tử vẻ mặt vừa bất ngờ vừa hết sức thống khổ nhìn hắn, trên trán bỗng túa ra máu tươi, từ từ xoay người về sau rồi ngã xuống, hai người bên cạnh giữ hắn cũng phát ra tiếng kêu quái dị.
Sở Thanh Phong nhìn kĩ, chỉ thấy trước mặt là một nam nhân mang mặt nạ ngân sắc, cất giọng lạnh lùng:
- Thật đáng ghét, quấy nhiễu nhã hứng ngắm trăng của bản cốc chủ! - Nói xong, ngón tay nhẹ nhàng bắn, đám người kia trên trán đầy huyết động*, ngã xuống đất tắt thở!
Sở Thanh Phong sợ tới nỗi chân cũng mềm nhũn, nam nhân này cả người toát ra khí tức lãnh nhiên, lạnh tựa một tòa băng sơn, đứa cạnh hắn liền cảm thấy hàn khí bức người. Lấy lại bình tĩnh, run rẩy mà nói:
- Sở Thanh Phong cảm tạ ân cứu mạng của đại hiệp! Thỉnh đại hiệp lưu lại tính danh, Thanh Phong vô cùng khắc ghi ân đức của đại hiệp.
Người nọ xoay người không đáp, nghiêng mình một cái, đã không thấy đâu!
Sở Thanh Phong hoảng sợ đứng đó, một lúc lâu sau lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn mấy cổ thi thể bên người, mới nhớ rằng chuyện xảy ra vừa rồi hết thảy đều là thật, liền khẩn trương lao ra khỏi khu rừng. Hắn vất vả chạy tới đường cái, hòa vào dòng người hướng tới miếu hội, đảo mắt xung quanh tìm kiếm tiểu đồng. Tiểu đồng nước mắt ngắn dài tìm kiếm khắp nơi, chợt thấy Sở Thanh Phong xốc y phục ven đường, lao tới kêu lên:
- Công tử, người sao lại chạy lung tung, hại tiểu nhân tìm nửa ngày!
Sở Thanh Phong kích động ôm lấy tiểu đồng:
- Đồng nhi, tìm được ngươi rồi, chúng ta nhanh về thôi!
Tiểu đồng mặc dù không hiểu tại sao công tử bỗng muốn trở về, nhưng vẫn là phi thường thích về quán, liền cùng Sở Thanh Phong trở về.
.
.
.
Trên con đường khác tại miếu hội, Tả tướng cùng Liễm Âm đang đi dạo, Tả tướng vỗ vỗ cánh tay Liễm Âm, nói:
- Âm nhi, cảm ơn ngươi đã theo ngoại công đi giải sầu!
Liễm Âm khẽ cười:
- Ngoại công, người chớ nói vậy, Âm nhi biết người vì muốn con khuây khỏa mới chịu đến miếu hội đi dạo!
Tả tướng thấy Liễm Âm nói rõ, ha hả cười nói:
- Âm nhi, ngươi đã biết tâm ý ngoại công rồi, cớ sao mỗi ngày còn buồn bã ở trong phủ? Hiện nay phụ hoàng ngươi thân thể không tốt, đoạt trích chi tranh ngươi vẫn phải vì đại ca mà cố gắng a! Vả lại Khanh nhi đã qua đời hơn một năm, ngươi… ngươi cũng nên tìm một cô nương tốt đi!
- Ngoại công, con nhất định sẽ trợ giúp đại ca một tay đoạt ngôi báu, nhưng chuyện lấy vợ, người chớ nên nhắc nữa! – Liễm Âm nhẹ giọng nói.
Tả tướng thở dài, lòng biết Liễm Âm tính tình tuy rằng thật thà, nhưng đối với chuyện này cũng thật cố chấp, trong lòng đành thở dài Khanh nhi kia sao mất đi sớm quá!
.
.
.
Bực mình, biệt việt chết tiệt kia ở nơi nào a? Sở Thanh Phong lau lau mồ hôi đầy trên mặt, tiểu đồng bên cạnh không ngừng lải nhải:
- Công tử, chúng ta trở về đi! Chỗ này không an toàn, nghe nói mấy ngày trước còn có cướp đường đó!
- Dọc đường toàn nghe ngươi ồn ào, sớm biết đã không cho ngươi theo! – Thật là, biệt viện nhiều lan quý chẳng tìm thấy, toàn nghe tiểu gia hỏa* này lắm mồm!
- Công tử, người đừng có bảo ta nhiều chuyện, nếu thật sự gặp cường đạo thì thảm! – Tiểu đồng liếc liếc mắt.
- Đường này là ta mở, cây này là của ta, để lại tiền mãi lộ! – Một tiếng quát to, vài tên đầu trâu mặt ngựa, vóc người lực lưỡng tay cầm búa, cầm gậy từ hai bên đường nhảy ra!
Sở Thanh Phong hướng mắt liếc sang tiểu đồng đang cúi đầu bên cạnh, thầm nghĩ đúng là nên cho tiểu gia hỏa này đổi tên thành quạ đen! Rõ là chuyện tốt bất linh, chuyện xấu liền ứng nghiệm.
- Các vị đại gia, đây là chút tâm ý của tiểu nhân, thỉnh các vị nhận cho! – Sở Thanh Phong từ trong người lấy ra hai mươi lượng bạc, thầm nghĩ: ” Của đi thay người vậy!”
Mấy tên cường đạo vừa thấy bạc mặt mày hớn hở, một tên trông có vẻ là đầu sỏ nhận lấy bạc, áng chừng nói:
- Tiểu tử, còn nữa không?
- Tiểu nhân xuất môn chỉ mang theo ít bạc, thật sự không còn! – Sở Thanh Phong phủi phủi y phục, chứng tỏ cho cường đạo thấy.
Bỗng nhiên một tên cường đạo mê đắm kêu lên:
- Đây không phải là đầu bài công tử của Thanh Phong quán nổi danh nhất kinh thành Sở Thanh Phong sao?
- Thật vậy chứ? – Tên cường đạo hỏi.
- Dĩ nhiên là thật, ta nhận ra hắn, mấy năm trước công tử các quán ở kinh thành thi tài, Thanh Phong công tử này đoạt được đầu danh, ta thấy rất rõ, chính là hắn!
- Hắc hắc hắc! Không ngờ rằng hôm nay có thể gặp được món hàng thượng đẳng như vậy!
- Đúng vậy a! Thanh Phong công tử này giá đắt kinh người, không ngờ hôm nay huynh đệ chúng ta có thể nếm thử món ngon!
- Các ngươi thượng vài lần đi! Mẹ nó! Lão tử không quen thống cái chỗ đó*! – Tên đầu sỏ vẻ mặt khó chịu nhìn đồng bọn.
- Lão đại, sau khi ngươi nếm qua mùi vị nam nhân này rồi, bảo đảm ngươi thích!
- Các ngươi thượng đi, lão tử không quen, lão tử vẫn là thích nữ nhân mềm mại thơm ngát!
- Hắc hắc hắc! Vậy chúng ta Vậy chúng ta liền không khách khí! – Nói xong vài tên cường đạo vẻ dung tục dâm tiếu đến gần Sở Thanh Phong.
Sở Thanh Phong sắc mặt trắng bệch, âm thầm hối hận không nghe theo tiểu đồng, thầm thán: ” Lần này rơi vào tay mấy tên cường đạo này, thật sự sống không bằng chết! Thôi, số mệnh hèn mọn này đành từ bỏ! Quay đầu hướng đại thụ phía sau mà đâm tới.
Không đau đớn như dự đoán, ấm áp được ôm lấy. Ngẩng đầu, thấy mình bị một anh tuấn nam tử toàn thân hắc y ôm vào ngực, nam tử kia mặt như quan ngọc, lộ ra đôi con ngươi đen trong thuần khiết không vấy bẩn hệt như hài đồng. Được cứu rồi! Sở Thanh Phong trong đầu hiện lên ba chữ, yên tâm ngất đi trong lòng ngực hắn.
.
.
.
- Công tử! Người tỉnh lại đi!
Một trận gào khóc kinh thiên động địa làm Sở Thanh Phong đang hôn mê mà tỉnh dậy, thấy tiểu trước mặt nước mắt nước mũi đầm đìa, nhướng mày nói:
- Van ngươi, ta còn chưa chết, bây giờ không cần khóc tang!
- Công tử, người đã tỉnh, thật tốt quá! – Tiểu đồng lau nước mắt vui sướng nói.
- Ta mà không tỉnh lại sẽ bị ngươi làm cho ồn chết mất! – Sở Thanh Phong giận dỗi liếc mắt.
Chợt thoáng thấy trên mặt đất mấy cổ thi thể, nhớ tới hắc y nhân cứu mình, giương mắt lên nhìn, gặp người nọ vẻ mặt buồn cười nhìn mình cùng đồng tử hai người đấu võ mồm. Đỏ mặt, ôm quyền nói:
- Ân cứu mạng của huynh đài, Thanh Phong vô cùng cảm kích, xin hỏi quý tính đại danh?
- Ly! – Ly dừng một hồi lâu, rồi thần sắc buồn buồn nói – Tại hạ họ Viên, tên gọi Ly! – Viên Ly, viễn ly*…
Sở Thanh Phong thấy hắn mang thần sắc đau thương, cũng không tiện hỏi nhiều, cao giọng nói:
- Tại hạ Sở Thanh Phong!
Ly hơi gật đầu, lại muốn xoay người rời đi. Sở Thanh Phong vội gọi:
- Viên huynh, xin dừng bước!
Ly dừng lại.
- Viên huynh, ân cứu mạng, tiểu đệ vẫn chưa báo đáp! Thỉnh Viên huynh cùng tiểu đệ trở về, hảo hảo đền đáp mới phải! – Sở Thanh Phong chân thành thỉnh cầu.
- Không cần, cử thủ chi lao*! – Ly nói xong lại muốn đi.
Sở Thanh Phong ngạc nhiên, thầm nghĩ: ” Chẳng lẽ ân nhân khi nãy nghe đám cường đạo nói vậy, không ưa kẻ chốn phong trần như ta?”. Giữ chặt lấy hắn, thần sắc thống khổ:
- Viên huynh chính là không ưa tại hạ là người chốn phong trần, khinh thường tại hạ?
- Không, không phải!
Ly lúc trước đã nghe đám cường đạo đùa cợt Sở Thanh Phong, biết hắn là công tử quan quán, nhưng trong lòng cũng không có nửa phần coi thường hắn. Lúc này thấy bộ dạng hắn như vậy, nhất thời lo lắng, không biết nên trấn an thế nào.
- Nếu Viên huynh không ghét tại hạ, xin thuận theo tại hạ trở về! Hay là Viên huynh có việc gì vội?
- Ta, ta không có việc gấp! – Ly ngây người chốc lát, gật đầu ưng thuận.
Hai người dọc đường trò chuyện vui vẻ với nhau, Sở Thanh Phong biết được Ly cũng là cô nhi, nhất thời cảm thông, liền đối với Ly mà nói:
- Viên huynh, tại hạ và huynh nhất kiến như cố*, tiểu đệ bất tài, muốn cùng Viên huynh kết bái huynh đệ, Viên huynh thấy thế nào?
Ly có chút cảm động, hắn cô độc nhiều năm như vậy, thế nhưng lúc này lại có người muốn cùng hắn kết nghĩa huynh đệ, dĩ nhiên là cao hứng vô cùng. Hai người liền ở ven đường đắp đất làm hương* quỳ bái thiên địa, kết thành huynh đệ. Hai người cùng báo tuổi, Ly ba mươi tư tuổi, Sở Thanh Phong hai mươi lăm tuổi.
- Đại ca! – Sở Thanh Phong vui vẻ kéo tay Ly.
- Nhị đệ! – Ly mỉm cười nắm tay hắn – Nhị đệ, tướng mạo đệ thật đẹp!
- Đại ca! – Sở Thanh Phong hơi xấu hổ đỏ mặt – Đại ca, huynh cũng vậy a, Thanh Phong chưa bao giờ gặp người có đôi mắt tinh thuần như huynh! – Nhất thời say mê nhìn vào mắt Ly, tán thưởng không thôi.
- Ta chỉ nguyện là một kẻ mù! – Ly vẻ mặt buồn bã.
Sở Thanh Phong thấy hắn thần sắc u buồn, biết hắn ắt có tâm sự. Không tiện hỏi nhiều, hai người trở về Thanh Phong quán, Sở Thanh Phong an bài cho Ly ở tại một tiểu viện trong hậu viện.
Sở Thanh Phong cảm thấy được vị đại ca này trong lòng hình như sầu khổ vô cùng, tâm liền sáng tỏ, đại ca nhất định là vi tình sở khốn*. Nói rõ cũng không được, đành khi không có việc thì ở bên hắn, làm cho hắn không có thời gian suy nghĩ về người trong lòng.
.
.
.
Hôm đó, hai người như thường lệ cùng đánh cờ, bỗng nhiên một tiểu tư chạy đến hậu viên, hỏi:
- Quán chủ, vừa rồi có một vị công tử chỉ đích danh muốn tìm người, người đã gặp chưa?
Sở Thanh Phong không hiểu ra sao, đáp lại:
- Không có a, trong vườn chỉ có ta và đại ca, đâu thấy ai khác?
- A, kỳ lạ! – Tên tiểu tư gãi đầu – Mới vừa rồi còn ở đây, tiểu nhân còn nói vị công tử kia phong thái hiên ngang, chắc chắn là vương công quý tộc, nhiều ít gì cũng sẽ cho một chút bạc, nháy mắt đã không thấy đâu!
- Cái tên tham tiền nhà ngươi! Còn không ra tiền viện coi thử! – Sở Thanh Phong cười mắng, chợt nhớ tới thiếu niên nửa năm trước xông vào vào phòng mình, có chút kỳ vọng hỏi han:
- Vị công tử kia bộ dạng khoảng bao nhiêu tuổi?
- So với quán chủ cũng ngang bằng, nhìn qua khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi!
- Không phải hắn! – Sở Thanh Phong lẩm bẩm.
Người nọ chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, trong lòng trào dâng nỗi thất vọng. Còn nhớ nửa năm trước, thiếu niên kia trên trán có hỏa diễm ấn ký, cười cười xông vào phòng mình, buộc mình đưa cúc hoan cho hắn. Hắn… hắn thực vô cùng anh tuấn a. Nhớ tới thiếu niên kia, Sở Thanh Phong mặt mũi không khỏi đỏ lên, chính mình bị sao vậy? Sao có thể vì một thiếu niên mới gặp một lần mà động tâm? Thế nhưng nửa năm qua, dáng người xinh đẹp của thiếu niên kia thường hiện ra trong giấc mộng của mình! Nghĩ rằng kiếp này có thể sẽ không được gặp lại hắn, Sở Thanh Phong hít một hơi, trong lòng một nỗi buồn vô cớ!
- Công tử kia nhìn qua uy nghiêm vô cùng, tiểu nhân không dám nhìn thẳng vào hắn! – Tên tiểu tư nhớ tới ánh mắt dọa người của người nọ, lòng vẫn còn sợ hãi.
Tâm tư Ly dao động, chẳng lẽ là hắn? Chợt lắc đầu: “Không, không thể nào. Hắn làm sao lại tới nơi này? Không, tuyệt đối không có khả năng!”
Hai người ngồi trên thạch đắng* giữa vườn, không nói một lời. Tên tiểu tư thấy hai người chìm trong suy nghĩ, không dám quấy rầy, lặng lẽ rời đi!
*****
* viễn ly: rời xa
* cử thủ chi lao: thuận tay cứu giúp, không cần bận tâm
* nhấn kiến như cố: mới gặp mà như đã quen
* vi tình sở khốn: đau khổ vì tình
* thạch đắng: ghế đá
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét