"Cậu, cậu,
mau tránh ra, nóng muốn chết!"
Cung Chính Hoa ấp
a ấp úng, hắn vội vàng đẩy Quan Sơn Nguyệt ra, nhưng y lại càng dựa vào gần hơn,
hắn không có cách nào khác, đành phải dùng sức đẩy thật mạnh.Quan Sơn Nguyệt vốn
đang bị bệnh nên cơ thể trở nên vô cùng suy yếu, chỉ nghe phịch một tiếng, y đã
bị hắn đẩy ngã lăn lốc trên chăn bông.
Có lẽ Quan Sơn
Nguyệt bị váng đầu hoa mắt,nên y cứ nằm trên chăn bông suốt một lúc lâu
mà cũng không động đậy hay phản ứng gì cả.

Cung Chính
Hoa hoảng sợ, do tình thế cấp bách nên hắn mới dồn sức đẩy, trước kia thân thể
Quan Sơn Nguyệt cường kiện, cho dù hắn đẩy như thế nào cũng không lung lay,
nhưng lúc này y đang là bệnh nhân, sao mình lại có thể đẩy mạnh như vậy chứ !
"Cậu làm sao
vậy, Quan Sơn Nguyệt, bị đụng vào đâu sao? Có đau không?"
"Anh hông cần
lo cho em, ông chủ, em biết anh một chút cũng không yêu em, em biết nhất định
là anh đã bị Đằng tổng quản cường áp đến để chiếu cố em, đúng hay không?
Cho nên anh không muốn nhìn đến em, lúc chăm sóc em,gương mặt anh cũng chả cam
lòng chút nào, ngay cả cười cũng không thèm cười, anh hứa sẽ cho em hôn,rồi làm
tình đến sáng,thật ra đều là cố ý nói cho Đằng tổng quản nghe thôi, để ông ấy
yên tâm, nghĩ là anh thật tình muốn chiếu cố em, nhưng thật ra anh không có
thích em, anh chỉ muốn em mau mau khỏe lại, sau đó sẽ từ biệt em cho rảnh nợ."
Y càng nói càng lớn
tiếng, còn kèm theo tiếng khóc nức nở, Quan Sơn Nguyệt vừa nói, vừa khóc:
"Oa~,anh trở về đi, em hông cần anh chiếu cố nữa, em có đói chết cũng
không liên quan đến anh. Anh không thương em nên không muốn chăm sóc em, anh cứ
giả vờ quan tâm em như vậy, sẽ làm cho em dấy lên hy vọng, khi một người đang bị
bệnh,nếu có người đối xử tốt với hắn ,thì trong lòng hắn sẽ sinh ra ảo tưởng, mỗi
ngày em đều mơ thấy anh, còn anh căn bản là chán ghét em đến mức không muốn hôn
em."
"Quan Sơn
Nguyệt, đừng cáu kỉnh nữa, được không?"
Cung Chính Hoa ôn
tồn trấn an y, cũng rất áy náy vì ban nãy đã đẩy y quá mạnh .
"Anh đi ra
ngoài, ngay cả hôn môi cũng không chịu, nghĩa là mọi lời anh hứa với em đều là
dối trá, em không thèm yêu anh nữa, em quyết định sẽ cam chịu, em sẽ tùy tiện
đi ra đường, tìm đại một con chó xấu nhất để yêu."
Lời này có điểm buồn
cười, nhưng Cung Chính Hoa thấy y khóc nghiêm trọng như vậy, cũng cười không được,
hắn vỗ vỗ lên bả vai của Quan Sơn Nguyệt, Quan Sơn Nguyệt lại đẩy tay hắn
ra : "Anh về đi, em phải đói chết, không thèm ăn cơm nữa !"
"Tên nhóc này
sao lại đáng ghét như vậy !"
Cung Chính Hoa nhịn
không được mà bắt đầu nổi nóng.
Quan Sơn Nguyệt bỗng
nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn : "Đúng,vì em là trẻ con, nên khi em nói
em yêu anh,anh đều xem như trò hề, đúng hay không? Là trẻ con thì sẽ không bị tổn
thương sao ? Tình cảm của em dành cho anh sâu đậm như vậy, nhưng anh có
thèm để ý đâu, anh có hiểu được lòng của em không ? Em khổ sở lắm, lại không thể
khóc, khóc thì anh sẽ bảo em là trẻ con, nhưng bây giờ em phải khóc,em khóc cho
anh coi ,em không thèm quan tâm đến nhận xét của anh nữa, cho anh phiền chết
luôn, thế nào? Thấy phiền thì đi đi!"
Cung Chính Hoa
nóng giận, bản thân cả đêm không ngủ,ngồi ở bên cạnh để chiếu cố y, mà y còn
nói ra mấy lời làm hắn tức chết. Cung Chính Hoa đứng lên: "Được, tôi
đi."
Vừa nghe hắn nói
phải đi, Quan Sơn Nguyệt còn khóc lớn hơn nữa.
Thấy y khóc lóc om
sòm,tự dưng Cung Chính Hoa thấy mình mang tội lỗi rất nặng, cước bộ của hắn
căn bản là giậm chân tại chỗ, nhìn Quan Sơn Nguyệt một cái,sau đó lại quay trở
về, ngồi xổm người xuống bên cạnh y : "Thôi được, muốn hôn thì hôn,
nhưng cậu phải ngoan ngoãn ăn cơm, cũng không được khóc nữa nha."
Nước mắt của Quan
Sơn Nguyệt tựa như vòi nước có thể tự động chốt mở, vừa rồi còn khóc sướt mướt
như vậy, thế mà vừa nghe Cung Chính Hoa cho phép hôn,hai dòng nước mắt lập tức
ngừng chảy giống như kỳ tích,y vui vẻ nói: "Được, em không khóc nữa, em
cũng sẽ ngoan ngoãn ăn cơm để bệnh mau khỏi, anh mau hôn em đi."
Quả thực giống y
như trẻ con !
Cung Chính Hoa ngồi trước mặt y : "Cậu nhắm mắt lại, tôi mới có thể
hôn được!"
Quả nhiên Quan Sơn
Nguyệt nhắm mắt lại liền, Cung Chính Hoa liều mạng cổ vũ chính mình, chẳng
qua chỉ là một nụ hôn mà thôi, chỉ cần nhẹ nhàng chạm môi là được . Vì thế hắn
cũng nhắm mắt lại, nhầm ngay miệng Quan Sơn Nguyệt mà nhẹ nhàng lướt một
chút,khi bốn phiến môi khô khốc vừa ma sát vào nhau, trong lòng Cung Chính Hoa
chợt nổi lên một cảm giác khác thường, nhưng hắn lập tức chế trụ, vẫn cố làm ra
vẻ dường như không có việc gì xảy ra :"Được rồi, hôn xong rồi, mau
ngoan ngoãn ăn cơm đi."
Khuôn mặt Quan Sơn
Nguyệt lộ ra biểu tình "Anh gạt em", y bất mãn nói: "Này
mà kêu là hôn hả, người ta hôn chó còn nhiệt tình hơn, này căn bản không phải
là hôn !"
"Cậu thực phiền
nha, hôn cũng hôn rồi , còn bày đặt nhiều chuyện!"
Cung Chính Hoa cãi
lại.
Quan Sơn Nguyệt
dùng hai tay giữ lấy mặt của hắn : "Không hợp cách, nụ hôn vừa rồi
không tính, ông chủ, kỹ thuật hôn của anh dở ẹt , phải như vậy nè."
"Cậu làm gì,
a "
Cung Chính Hoa
chưa kịp nói hết câu, đã bị Quan Sơn Nguyệt gắt gao vòng tay qua cổ ,kéo đến cường
hôn, đầu lưỡi không khách khí ,bắt đầu tham tiến vào miệng Cung Chính Hoa,chậm
rãi men theo lợi và chân răng, một lần nữa lại chạm đến đầu lưỡi thấp nhiệt của
hắn; Cung Chính Hoa bị hôn đến mức không thở nổi, cả người mềm yếu ngã vào
trong lòng của Quan Sơn Nguyệt.
"Ông chủ, anh
mẫn cảm quá,chỉ là một nụ hôn mà anh cũng chịu không nổi "
"Nói bậy bạ
gì đó!"
Cung Chính Hoa thần
tình đỏ bừng, trời ạ, đối phương bất quá chỉ là một học sinh trung học, sao
mình lại có thể phát xuân được chứ!
"Ồn thật, vậy
hôn thêm một chút nữa, hôn cho anh không còn khí lực để nói chuyện luôn, như vậy
anh sẽ không phản kháng được nữa."
Quan Sơn Nguyệt liền
ôm lấy hắn, lại dùng lực để hôn, kỹ xảo cao siêu khiến Cung Chính Hoa bắt đầu
váng đầu hoa mắt, hắn hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, còn chủ động
đáp trả lại nụ hôn của Quan Sơn Nguyệt.
"Ông chủ, anh
đáng yêu quá, em sớm đã muốn yêu anh một ngàn một vạn lần."
"Cậu là người
bệnh ---- a.... . ."
Quan Sơn Nguyệt
hôn hắn từ môi rồi kéo dài đến cổ cùng lỗ tai,nhẹ nhàng phả một hơi thở nhẹ
ngay bên tai hắn, thấy gương mặt hắn đỏ bừng lên, toàn thân cũng có phản ứng
run rẩy, Quan Sơn Nguyệt lúc này mới cảm thấy vừa lòng, y vui sướng nói:
"Ông chủ, vừa rồi bất quá là em lừa anh thôi, anh nghĩ rằng em thật sự bị
bệnh đến mức không thể làm tình sao? Em đã sớm muốn làm với anh, nhưng mà anh bướng
bỉnh quá đi , em không thể xuống tay cưỡng bức anh được ! Cho nên phải giả
bộ khóc lóc, anh rất có mẫu tính ( Bản năng người mẹ =))), thấy người khác khóc
thì anh sẽ có cảm giác tội lỗi, đúng không?"
"Cậu. . . . .
. A ----" Nhược điểm đã bị người ta nắm bắt, Cung Chính Hoa căn bản là nói
không ra lời.
Nút áo sơmi của hắn
bị Quan Sơn Nguyệt cởi bỏ từng cái một, muốn có bao nhiêu phiến tình thì liền
có bấy nhiêu.
"Dừng tay, dừng
tay đi mà, Quan Sơn Nguyệt!"
"Ông chủ,
đáng yêu lắm, em muốn làm cho anh thực thoải mái, thoải mái đến mức anh không
có khí lực để phản kháng nữa."
"Không, không
cần!"
"Thật
là phiền toái."
Quan Sơn Nguyệt
oán giận nở nụ cười.
"Buông tay,
Quan Sơn Nguyệt, buông tay ra!"
Bị một tên nhóc học
sinh nói ra những lời sặc mùi tình dục như vậy, mặt mũi của kẻ trưởng thành như
mình còn để ở đâu nữa, Cung Chính Hoa không ngừng cự tuyệt, nhưng lời nói thốt
ra khỏi miệng lại mỏng manh đến mức khiến cho người ta không thể tin phục.
"Lại khẩu thị
tâm phi rồi, anh rõ ràng là rất muốn mà, đúng không?"
"Tôi không
có!"
"Không có mới
là lạ!"
Quan Sơn Nguyệt nở
nụ cười, gương mặt búp bê khoái hoạt tươi cười, bỗng chốc trở nên vô cùng anh
tuấn,khiến cho hắn hít thở không thông,tim Cung Chính Hoa lại đập loạn nhịp.
Gương mặt của hắn
lúc này đã đỏ như Quan Công, bị một thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều trêu
đùa, chỉ có thể dùng năm chữ "Mất mặt đến cực điểm" để hình dung.
"Buông, Quan
Sơn Nguyệt, buông ra!"
Cung Chính Hoa xấu
hổ khủng khiếp khi phát hiện bản thân mình cũng bắt đầu có cảm giác, nhiệt lưu
từ dưới thân nhanh chóng khuếch tán ra khắp các tứ chi, tay chân vừa tê dại vừa
ngứa ngáy, lại có một cỗ khoái cảm nói không nên lời chậm rãi len lỏi vào tận
xương tủy. Cha mẹ ôi mất mặt quá đi ! Sao mình lại có thể vô dụng như vậy, mới
bị ôm một chút mà đã có loại cảm giác này, quả thực là rất đáng xấu hổ !
"Ông chủ,
đáng yêu thiệt nha , tiếng kêu của anh làm em hưng phấn quá. Lần đầu tiên đối với
anh sẽ có điểm hơi vất vả, nhưng anh phải kiên nhẫn một chút, em nhất định sẽ tận
lực khiến cho anh có được khoái cảm."
Thế là, dưới sự dẫn
dắt đầy mê hoặc của Quan Sơn Nguyệt, Cung Chính Hoa vừa thống khổ vừa khoái hoạt
đạt đến đỉnh cao phong của tình ái....
...
...
Lần quan hệ đầu
tiên của đồng tính nam chính là gánh nặng cho thân thể, Cung Chính Hoa toàn
thân đau nhức không chịu nổi, nhất là thắt lưng ,căn bản không thể đứng dậy được,
hắn trần trụi nằm yên trên giường của Quan Sơn Nguyệt.
Quan Sơn Nguyệt lấy
khăn lông thấm ướt ,chậm rãi chà lau thân thể hắn, vẻ mặt của y vô cùng thỏa
mãn ,nhẹ giọng nói: "Ông chủ, thực xin lỗi, em không ngờ mình lại làm kịch
liệt như vậy, nhưng vì anh rất đáng yêu ,nên em không khống chế được, có điểm
hơi thô bạo, nhất định là anh rất đau đúng không ?"
Đau đến mức không
còn khí lực để phản bác lời nói của y, cũng không còn khí lực để cảm thấy xấu hổ,
Cung Chính Hoa im lặng nằm xụi lơ,để mặc cho Quan Sơn Nguyệt chà lau thân thể.
Mảnh khăn lông mềm mại lướt nhẹ qua làn da, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt khiến hắn
cảm thấy phi thường thoải mái, cho nên động cũng không muốn động.
"Mở chân ra một
chút, để em lau chân cho anh."
Tuy rằng ban nãy
toàn thân đều đã bị Quan Sơn Nguyệt âu yếm qua, nhưng vừa nghe y nói ra câu
này, hắn vẫn nhịn không được mà đỏ mặt lên.
Quan Sơn Nguyệt
nhìn khuôn mặt đỏ như mông khỉ của hắn,liền nở nụ cười : "Ông chủ, vừa
rồi những gì cần xem thì em đều đã xem cả rồi , anh không cần thẹn thùng, hơn nữa
thân thể của anh xinh đẹp như vậy, căn bản là không nên mắc cỡ !"
"Câm mồm!"
Quan Sơn Nguyệt lại
dùng khăn cọ nhẹ qua bắp đùi của hắn, ôn nhu chà sát, khiến hắn theo phản ứng
sinh lý mà run lên, chỉ muốn ngồi bật dậy để chạy trốn.
Quan Sơn Nguyệt cười
rộ lên, tựa hồ thập phần thỏa mãn, y cúi đầu xuống hôn hắn một cái :
"Ông chủ, anh ngủ ở đây nha, em đi xử lý một việc, được không?"
"Không phải cậu
đang bệnh sao ?"
Quan Sơn Nguyệt hé
ra khuôn mặt sáng lạn tuấn tú, dùng thái độ làm cho người ta không thể tức giận
được,bắt đầu cung khai: "Ngại quá, kỳ thật là bệnh của em từ khi được anh
chiếu cố thì ngay ngày hôm sau đã khỏi rồi. Có điều nhìn thấy anh ân cần chăm
sóc em như vậy, làm cho em cảm thấy giống như đang ở trên thiên đường ý, cho
nên em chưa muốn nói cho anh biết là em đã khỏe, lúc ăn đút thuốc cho em uống,
em đều thừa dịp anh không chú ý , phun hết vô thùng rác. Ông chủ, mấy ngày nay
anh rất tốt với em, nếu không phải trong lòng anh đã trở nên mềm hoá ,thì làm
sao em có thể làm tình cùng với anh."
Tiểu tử này dám
dùng mánh khoé để gạt hắn! Cung Chính Hoa đang muốn nổi giận, bỗng dưng Quan
Sơn Nguyệt đứng lên,thân thể xích lõa không một chút che đậy, Cung Chính Hoa
nhìn thấy cảnh này ,liền xấu hổ quay mặt đi. Tuy rằng lúc nãy đã cùng Quan Sơn
Nguyệt tiếp xúc thân mật, nhưng khi đó hắn đang chìm đắm trong khoái cảm, nên
chưa chú ý đến thân thể của Quan Sơn Nguyệt, hiện tại nhìn gần như vậy, bỗng
nhiên hắn cảm thấy thẹn chết đi được.
"Ông chủ,
thân thể anh không thoải mái, ngoan ngoãn ngủ đi, sáng mai sẽ tốt hơn rất nhiều."
Quan Sơn Nguyệt lại
tặng cho hắn một nụ hôn ngọt ngào, sau đó mới đi ra ngoài.
Cung Chính Hoa thật
sự rất mệt mỏi, hắn liền nhắm hai mắt lại, trên chiếc chăn mềm mại vẫn còn lưu
lại hương vị của Quan Sơn Nguyệt, ngửi vào cảm thấy phi thường thoải mái, không
bao lâu sau, hắn cũng dần dần tiến nhập vào giấc mộng đẹp.
...
...
Mùi nước hoa thơm
quá, thật nhẹ nhàng thư sướng.
Thân thể bị bàn
tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve, hắn vẫn đang trần trụi nằm trên giường, bàn tay
kia chậm rãi trượt từ ngực đi xuống phía dưới, nháy mắt sẽ tiến đến nơi khiến hắn
đỏ mặt, hắn liền bắt lấy bàn tay của Quan Sơn Nguyệt, mở to mắt ra :
"Cậu làm gì? Quan Sơn Nguyệt ----" Chợt hắn kêu to lên: "A! Anh
là ai?"
Một vị nam nhân mặc
bộ tây trang phẳng phiu, phi thường anh tuấn đang ngồi ở trước mặt hắn,y nhìn
bàn tay bị hắn nắm trụ, mặt không đỏ, khí không suyễn , chỉ lộ ra nụ cười : "Không tồi nha, Tiểu Nguyệt đi đâu mà
tìm được vị đại mỹ nhân này thế nhỉ ? Tiếng thở dốc ban nãy thực làm cho người
ta tâm động, cho tôi thượng anh một lần được không ?"
Người này đang nói
nhảm cái gì vậy ? Bắt lấy chăn bông,tim Cung Chính Hoa đập thình thịch,giống
như muốn bay ra khỏi lồng ngực, nam nhân anh tuấn kia càng tươi cười cuồng nhiệt
hơn, nụ cười đó thật sự có thể khiến cho cả nữ nhân lẫn nam nhân đều phải
nhũn chân ra.
"Không cần sợ
hãi, tôi không phải người xấu đâu, anh xem mặt tôi nè ,thấy tôi có giống bạch
mã vương tử không?"
Giống cái đầu anh ấy,
tên này tươi cười thật vô lại, thoạt nhìn cũng biết không phải là người tốt.
"Lấy tay
ra!" Cung Chính Hoa phi thường hung hăng kêu to.
Nhưng nam nhân kia
liền bắt lấy tay hắn,kéo đến bên miệng rồi hôn nhẹ ,y tươi cười càng thêm khả
ái: "Tiểu Nguyệt đang tuổi lớn nên tinh lực rất sung mãn,có điều nó không
biết nhiều kỹ xảo. Dáng vẻ không giống như tôi,người đàn ông hai mươi tám tuổi
,cả kỹ xảo cùng tinh lực đều là hạng nhất. . . . . ."
"Anh đang nói
cái gì vậy ? Buông ra mau!"
"Cho tôi hôn
một chút cũng đâu có sao, Tiểu Nguyệt sẽ không để ý đâu, trước kia tôi hay dẫn
nó đi chơi bời khắp nơi, bạn gái của tôi chẳng khác nào là của nó, nên bạn trai
của nó cũng là của tôi."
Sau khi nói
xong,dường như y thật sự muốn đè hắn xuống,Cung Chính Hoa sợ tới mức hoa dung
thất sắc ,lập tức la hét rầm trời.
Nam nhân kia nghe
hắn thét chói tai như vậy ,liền cười đến mức muốn tắt thở .
Quan Sơn Nguyệt
nghe được thanh âm kinh hoàng của người yêu, từ bên ngoài chạy ào vào.
"Ông chủ, đã
xảy ra chuyện gì ?"
Thanh âm của Quan
Sơn Nguyệt bỗng nhiên lại chuyển sang kinh hỉ: "A , anh họ, anh về lúc nào
vậy?"
Lại nhìn đến tay đối
phương đang sờ loạn trên người Cung Chính Hoa , y liền kêu to chạy tới,
liều mạng kéo tay Giang Tam Bạch ra :"Anh họ, đây là người yêu của em, anh
không thể đụng vào!"
Giang Tam Bạch đã
cười đến mức rã rời tay chân : "Anh định giỡn thôi, ai ngờ em tìm được
một người yêu trinh tiết như vậy, anh mới sờ một chút, mà hắn đã kêu muốn bể
nhà, thật là vui ghê, đã lâu không đùa vui như vậy, cười đến đau cả bụng,ha
ha!"
"Anh thực là
không biết tiết tháo gì hết, đừng có chuyển mục tiêu vào ông chủ của em, bằng
không em sẽ trở mặt đó !"
Ôm chặt lấy Cung
Chính Hoa, Quan Sơn Nguyệt liều mạng bảo vệ người yêu của mình.
Giang Tam Bạch lấy
từ trong túi ra một điếu thuốc;trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười nhạt, bao
nhiêu lực hấp dẫn trí mạng đều phát tán ra ngoài, ánh mắt mang theo tiếu ý đủ để
khiêu khích thần hồn của người đối diện :"Vì anh thấy nhàm chán nên mới
đùa với hắn một chút thôi mà, thật sự là chưa có làm chuyện gì bậy bạ. Tiểu
Nguyệt, lại đây, để anh xem em cao lên được bao nhiêu rồi."
Quan Sơn Nguyệt
nghe lời ,liền đi đến bên cạnh. Giang Tam Bạch nhìn y một chút rồi nói :
"Cha em sắp đến Đài Loan, em đã biết chưa?"
Quan Sơn Nguyệt lộ
ra vẻ mặt bất đắc dĩ : "Em biết."
"Anh nghe nói
em bị bệnh nặng nên mới vội vàng trở về đây, không ngờ em lại bình thường như vậy,
em cố ý giả bệnh hay là bệnh thật đấy ?"
"Cả
hai!"
Quan Sơn Nguyệt thản
nhiên thừa nhận, khiến Cung Chính Hoa lắp bắp kinh hãi, hắn chưa từng nhìn thấy
vẻ mặt Quan Sơn Nguyệt thành thật như thế.
"Em nha, ăn vụng
cũng không biết chùi miệng . Tất cả lời anh dặn,em đều quên hết rồi à ?
Sao có thể mang người về nhà ? Nếu lúc này mà bị cha em phát hiện , chẳng phải
sẽ càng rắc rối hơn sao ? Rõ ràng là tự mình đi tìm phiền toái, hồi nhỏ em
thông minh lắm mà, sao càng lớn thì càng ngu ngốc vậy?"
"Vì thế em mới
phải nhờ tổng quản báo tin cho anh."
Quan Sơn Nguyệt
cúi đầu xuống,lời nói trở nên ngập ngừng.
"Một câu thôi, không có thời gian quản
em, tự ị thì tự chùi đi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét