Cung Chính Hoa bị
hôn đến mức cạn hết không khí trong phổi, cho nên, khi Quan Sơn Nguyệt vừa
ly khai khỏi miệng của hắn, hắn liền liều mạng hô hấp, bàn tay đặt trên ngực thở
hổn hển.
Hảo mất mặt, trái
tim đập thật là nhanh, hắn tận lực đem tất cả nguyên nhân đổ thừa là do bị thiếu
không khí, nên trái tim mới co rút mãnh liệt như thế, chứ không phải do tên học
sinh trung học kia có kỹ xảo hôn thật cao minh, làm cho hắn thiếu chút nữa đã
không thở nổi.

"Hảo đáng yêu
nha, ông chủ , ngươi thật sự rất đáng yêu !"
Quan Sơn Nguyệt lại
bắt đầu dựa sát vào, hơn nữa nụ cười trên mặt y đủ hỏa lực để có thể so sánh với
ngọn lửa hừng hực khi hắn rán sườn, Cung Chính Hoa vẫn đang cố gắng hít thở,
nên không có biện pháp trả lời. Trên thực tế, đầu của hắn cũng hoàn toàn trống
rỗng, căn bản là không biết nên nói ra điều gì, đối với lời ca ngợi của Quan
Sơn Nguyệt, hắn thực sự là không có cách nào để đối đáp lại.
"Ông chủ,
ngươi đối với nụ hôn này có cảm giác đúng hay không?"
Rốt cục, phổi cũng
hít được khá nhiều không khí, Cung Chính Hoa vội vàng nói: "Ngươi nói bậy
bạ gì đó, ta, ta. . . . . ."
Càng nói thì mặt
càng hồng, đối phương nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều, nên bản thân tuyệt đối không
thể bị khí thế của y áp đảo! Nghĩ thế,nên hắn cố sức bơm hơi lên trách mắng:
"Đủ rồi nha, Quan Sơn Nguyệt, vui đùa cũng có mức độ thôi!"
Quan Sơn Nguyệt lấy
ngón tay nâng cằm hắn lên,dùng vẻ mặt thật thà để nhìn thẳng vào hắn: "Ta
không có nói giỡn đâu, ông chủ. Ta yêu ngươi lắm, bất luận kẻ nào cũng không thể
ngăn cản được đâu, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, yêu ngươi gần chết luôn, vì
ngươi ,nếu phải giết người phóng hỏa ta cũng làm."
Nụ cười đáng yêu
trên khuôn mặt búp bê của Quan Sơn Nguyệt, trong nháy mắt liền trở nên thập phần
khí thế, Cung Chính Hoa bị khí thế của y làm cho khiếp sợ, đầu hắn lại biến
thành trống rỗng, hầu kết cao thấp trượt lên xuống.
Một khắc này, hắn
bỗng nhiên cảm thấy Quan Sơn Nguyệt tuyệt đối không phải đang tùy tiện hù dọa hắn,
có thể chỉ cần hắn nói ra một câu bông đùa, Quan Sơn Nguyệt thật sự sẽ vì hắn
mà đi giết người phóng hỏa.
"Ta không chỉ
muốn hôn ngươi, còn muốn ôm ngươi lên giường, chậm rãi cởi quần áo của ngươi,
đương nhiên nếu ngươi muốn cởi của ta thì cũng được. Ta phải một mặt cởi một mặt
hôn, sau đó ta sẽ làm tình với ngươi từ buổi tối cho đến hừng đông, đến hừng
đông cũng không cho ngươi xuống giường, ta phải khiến cho trên người
ngươi đều là hương vị của ta, đều là dấu vết của ta."
A! Chờ một chút, sự
tình sao lại biến thành cái dạng này rồi?
Quan Sơn Nguyệt mới
vừa rồi rất có khí thế, bây giờ lại biến thành một tên háo sắc (hám zai) , y cơ
hồ là trơ mặt ra, thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm Cung Chính Hoa : "Ông chủ,
thật là đẹp nha, hơn nữa lại siêu đáng yêu. Ta thực cảm tạ ông trời đã cho ta gặp
được ngươi, bằng không ta cả đời cũng không biết đến chữ yêu, ta tin nhất định
là các vị thần biết ta quá mức cô độc, cho nên mới cố ý gọi ngươi đến an ủi ta,
đúng hay không?"
Không đúng, hoàn
toàn không có chuyện này a, do hắn thiếu người giúp việc nên mới thỉnh y đến,
tuyệt đối không có quan hệ gì với mấy ông thần mà.
"Quan Sơn
Nguyệt, ngươi và ta gặp nhau không có quan hệ gì tới thần thánh hết. . . . .
."
Quan Sơn Nguyệt
không cho hắn có cơ hội nói tiếp, thân thể y ép tới càng ngày càng gần, lộ ra vẻ
mặt vừa buồn rầu lại vừa khoái hoạt."Ông chủ, làm sao bây giờ? Vừa rồi hôn
ngươi xong, ta hảo kích động,nụ hôn trong mộng cùng hôn chân thật quả thực là rất
khác nhau ! Quả nhiên hàng thật còn làm ta kích động hơn một trăm ,một ngàn lần
nha, ông chủ, nếu được cùng ngươi làm tình, cảm giác nhất định sẽ càng sảng
khoái hơn trong mộng mấy vạn lần, đúng hay không?"
Làm tình! ? Cung
Chính Hoa nghe xong ,thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng. Phải tên học sinh này
đang nói đến hai chữ "Làm tình" không vậy ? Hắn có cảm giác máu đang
xông lên não, nhưng trên mặt vẫn trắng bệch : “Quan Sơn Nguyệt, ngươi chỉ là một
học sinh mà thôi, cho nên. . . . . . Đương nhiên. . . . . . Nói cách khác. . .
. . ."
Đã bị Quan Sơn
Nguyệt dọa cho sợ tới mức nói năng lộn xộn , Cung Chính Hoa lại nuốt một ngụm
nước miếng, bởi vì hắn có thể cảm giác được thân thể Quan Sơn Nguyệt dựa vào
càng gần hơn,còn có vật gì đó rất cứng rắn ,đang chạm vào hạ thân hắn. Trời ạ,
không phải là cái kia của nam nhân đấy chứ ? Hắn quả thực là chỉ còn cách hỏi
ông trời.
"Làm tình với
ta có gì không tốt? Ông chủ, ta nhất định sẽ tận lực ôn nhu với ngươi mà."
Bị nam nhân quấy
nhiễu tình dục thì cũng không đến nỗi nào, nhưng là bị một tên nhóc quấy
rầy, trên thế giới sao lại có loại sự tình này a ? Hơn nữa thoạt nhìn
qua,trông bộ dáng của hắn cũng giống đang bị cường bạo lắm.
Dưới tình thế cấp
bách, hắn dùng lực tát Quan Sơn Nguyệt một cái, thân là nam nhân có tự tôn hẳn
hoi, hắn nhịn không được mà rống giận: "Cút ngay, Quan Sơn Nguyệt, bằng
không ta sẽ không khách khí nữa đâu !"
Nụ cười sáng lạn
như thái dương của Quan Sơn Nguyệt đã bị in dấu năm bàn tay, thần tình của y trở
nên hỗn loạn, không biết phải làm sao.
"Làm sao vậy?
Ông chủ, ta đã làm cái gì không đúng sao?"
Hắn tình nguyện đập
đầu chết, cũng không chấp nhận bị tên học sinh này quấy nhiễu tình dục, Cung
Chính Hoa cả giận nói: "Ngươi đùa giỡn đủ chưa ?"
"Ta không có
đùa giỡn mà, ông chủ, ta yêu ngươi a! Cho nên mặc kệ có vất vả như thế nào, ta
cũng ráng đến đây giúp ngươi, ta chỉ muốn được nhìn thấy ngươi một chút
thôi."
"Loại học
sinh rắp tâm bất lương như ngươi ta không cần, ngươi cút ngay cho ta, nhiều lần
ngươi dùng mấy thứ ngôn ngữ hạ lưu để quấy rối ta ,ta cũng không trách, hôm nay
còn muốn làm bá vương động tay động chân sao ?"
Quan Sơn Nguyệt lộ
ra biểu tình khó hiểu : "Ông chủ, ngươi không thương ta sao?"
"Cho tới bây
giờ,ta cũng chưa từng nói qua là ta thích nam sinh!"
Quan Sơn Nguyệt bắt
lấy tay hắn, vẻ mặt bối rối nói: "Nhưng ta thấy ngươi nhiệt tình lắm mà,
ánh mắt của ngươi đang nói ngươi thực để ý ta, ngươi thực thích ta, không phải
sao?"
Sao lại có loại
người tự kỷ đến mức này?
"Ngươi nói bậy
bạ gì đó? Nhanh cút ra ngoài cho ta, tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút, đừng để
cho đầu óc tràn ngập những ý tưởng bại hoại ."
"Ta hôn
ngươi, ngươi cũng có cảm giác không phải sao?"
"Ngươi nói bậy
bạ gì đó? Mau cút, ta còn phải rửa nồi."
Cung Chính Hoa bị
nói trúng tim đen, lại thẹn quá hóa giận, ngay cả lỗ tai cũng đỏ
lên. Theo nhiệt độ từ lỗ tai truyền đến, lửa giận cũng bay lên vài độ.
"Ngươi rõ
ràng có cảm giác mà!"
Quan Sơn Nguyệt bỗng
nhiên bắt lấy bờ vai của hắn, còn muốn dùng sức cường hôn hắn.(Quá lì = =’’)
Cung Chính Hoa tức
chết rồi, tên nhóc này quả thực là xem thường người khác mà, hắn liền tung ra một
quyền rồi lại đạp thêm cho y một cước, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, quát to:
"Ngươi cút ngay cho ta, từ hôm nay trở đi ngươi bị đuổi việc , ngày mai
ngươi không cần đến đây nữa, có nghe thấy không?"
Quan Sơn Nguyệt bị
Cung Chính Hoa đá ra xa hắn khoảng hai bước, khiến y giật mình :
"Ông chủ. . . . . ."
"Cút cút,
nghe thấy không?"
Cung Chính Hoa
sinh khí đến phát điên, lấy ra một cây dao phay từ bồn rửa phía sau lưng, hướng
Quan Sơn Nguyệt rống giận: "Ngươi bị đuổi , ta không bao giờ muốn gặp lại
cái tên đồng tính luyến ái ghê tởm như ngươi nữa!"
Quan Sơn Nguyệt chịu
đả kích thật lớn, y đáng thương đến mức sắp phát khóc lên: "Ông chủ, ngươi
không thích ta sao?"
"Đúng, cho tới
bây giờ ta cũng chưa từng thích ngươi, ta dễ dàng tha thứ cho ngươi là bởi vì
ngươi tuổi còn nhỏ, nơi này lại thiếu người làm việc, nhưng hiện tại ta rốt cuộc
đã chịu hết nổi ngươi rồi, ngươi cút cho ta! Còn để ta gặp lại ngươi, tuyệt đối
sẽ lấy dao phay chém chết ngươi."
Thái độ làm người
của Cung Chính Hoa trước nay thập phần hòa khí, hắn chưa từng thốt ra những lời
nói khó nghe như vậy.
Quan Sơn Nguyệt
càng lộ ra biểu tình suy sụp, y che mặt lại rồi khóc rống lên, không ngừng giải
thích: "Thật có lỗi, ông chủ, là ta đơn phương, ta vẫn nghĩ ngươi thực
thích ta, nhưng do ngươi hay ngượng ngùng, lại e ngại vấn đề tuổi tác nên không
dám nói. Thì ra ngươi tuyệt đối không thích ta, ta. . . . . . Thì ra là ta nghĩ
sai rồi, thật có lỗi, ông chủ, thật có lỗi, thật sự rất có lỗi. . . . . ."
Quan Sơn Nguyệt
không ngừng cúi đầu giải thích, đầu càng lúc càng thấp, ngữ khí càng lúc càng
nghẹn ngào, khóc càng thêm nghiêm trọng; y khóc dữ dội, làm cho Cung Chính Hoa
cảm thấy lương tâm bất an, khí thế cũng sớm tiêu đi một nửa, nhưng hiện giờ bầu
không khí thật nặng nề căng thẳng, hắn cũng không biết nên nói cái gì để xoay
chuyển tình thế, hai người cứ đứng như vậy, bốn phía một mảnh lặng im, chỉ nghe
được tiếng khóc nức nở của Quan Sơn Nguyệt.
Hắn đi về phía trước
từng bước, muốn an ủi Quan Sơn Nguyệt, rồi lại không biết nên bắt đầu an ủi như
thế nào, Quan Sơn Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên bắt lấy tay của hắn,khiến hắn
hoảng sợ. Tên học sinh này không phải là do bị sốc nên đứt nốt mấy dây thần
kinh xấu hổ, lại muốn cường bạo hắn nữa đó chứ ?
Quan Sơn Nguyệt chỉ
là bắt lấy cây dao trong tay của hắn, đặt lên trên bàn , quan tâm nói:
"Ông chủ, dao kéo rất nguy hiểm, ngàn vạn lần không nên làm mình bị thương
nha. Ta phải đi rồi, cám ơn ông chủ trong suốt hai tháng qua đã chiếu cố ta, cả
đời này ta sẽ không quên ngươi."
Quan Sơn Nguyệt hướng
hắn cúi đầu,sau đó y im lặng tiêu sái đi ra ngoài.
Cung Chính Hoa giật
mình nhìn theo bóng dáng của y, hắn không nghĩ sự tình lại được giải quyết thuận
lợi như vậy, tuy rằng Quan Sơn Nguyệt đã gây cho hắn thật nhiều phiền toái, hôm
nay thậm chí còn muốn thượng hắn nữa, nhưng dù sao hắn cũng không ngờ một người
luôn luôn tinh quái như Quan Sơn Nguyệt lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Một giọt nước theo
cánh tay hắn chảy xuống, đó là nước mắt của Quan Sơn Nguyệt. Cung Chính Hoa bỗng
nhiên cảm thấy lương tâm đầy khó xử, hắn chưa từng mắng ai khó nghe như vậy, dù
sao, Quan Sơn Nguyệt cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, còn hắn đã là nam
nhân trưởng thành, sao có thể mắng nhiếc người ta như vậy ? Đáng lẽ hắn phải
nói lý cho y hiểu,để y biết bản thân đang ngộ nhận tình cảm mới đúng… .
Nhìn thấy trên mặt
đất còn ngưng đọng một khỏa nước mắt, trước khi đi , Quan Sơn Nguyệt còn quan
tâm bắt lấy dao của hắn, bảo hắn không được tổn thương chính mình, Cung Chính
Hoa bỗng nhiên cảm thấy mình có tội nghiệt thật lớn.
Mang theo tâm tình
kỳ quái, Cung Chính Hoa lại bắt đầu tẩy trừ nồi chảo, bởi vì hôm nay tâm thần của
hắn không được yên,nên vài thứ đều bị trượt khỏi tay hắn,vỡ loảng xoảng trên mặt
đất.
...
...
"Hai phần cơm
sườn lợn rán."
"Hảo, lập tức
đến ngay."
Hiện tại là mười
hai giờ năm mươi phút, khách nhân bên trong quán rất ít, chỉ còn lại một vị
khách trung niên quen thuộc thường xuyên đến mua cơm sườn .
"Ông chủ, sao
mấy ngày nay không nhìn thấy cậu nhóc học sinh đáng yêu kia vậy ?"
"Ôi!"
Cung Chính Hoa đang chiên sườn lợn , vô ý bị dầu văng lên tay, hắn kêu lên thất
thanh ,vội rút tay về.
Khách nhân trung
niên hướng phòng bếp nhìn lại: "Có sao không? Ông chủ ,ngươi bị thương
à?"
"Không có việc
gì, không có việc gì."
Cung Chính Hoa
nhanh chóng đưa tay vào vòi nước lạnh,không ngừng xoa vuốt.
"Ông chủ, hiện
tại trong quán chỉ còn một mình ngươi, thật là mệt chết đi, cậu học sinh kia
không làm nữa sao?"
Cung Chính Hoa
đành nói dối: "Y bận học rồi, không làm nữa."
"Ây, đáng tiếc
thật, cậu học sinh kia thật đáng yêu, ngươi có nhận ra không,sau khi y đến đây
làm, có rất nhiều nữ sinh chạy tới nơi này ăn cơm sườn lợn rán đó."
Đưa cơm sườn lợn
rán cho khách nhân, Cung Chính Hoa cũng không có đáp lời.
Khách nhân trung
niên liếc hắn một cái : "Ông chủ, ngươi có biết, từ khi nhóc kia nghỉ làm,sắc
mặt của ngươi càng ngày càng khó nhìn hay không a ? Trước kia lúc ngươi chiên
sườn lợn , ta cảm thấy ngươi rất có tinh thần, hiện tại vẻ mặt cứ như là đang mệt
muốn chết ấy, có phải do bận quá hay không ? Có cần tìm một học sinh khác đến
giúp không ? Dù sao quán này sinh ý tốt như vậy, một mình ngươi đích xác thật vất
vả."
Quan Sơn Nguyệt đi
rồi, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi sao? Cung Chính Hoa bỗng nhiên cảm thấy
cười không nổi. Lúc trước, hắn xác thực đã rống to vô mặt Quan Sơn Nguyệt, lại
còn phê bình y thẳng tay, nhưng sau khi thốt ra những lời đó,thì ngày hôm sau hắn
liền hối hận muốn chết . Bất luận Quan Sơn Nguyệt có quấy nhiễu tình dục hắn
như thế nào đi nữa, thì cũng là nói ngoài miệng mà thôi, chứ cũng chưa dùng thủ
đoạn để ép buộc.(thật ko 0_o’’)
Ngay cả nụ hôn buổi
tối ngày hôm đó, tuy rằng tình cảm thực mãnh liệt, nhưng đó vẫn là một nụ hôn
thật ôn nhu, có điều hắn thật sự đã bị Quan Sơn Nguyệt dọa cho chết khiếp,nên
mới lớn tiếng mà mắng ra nhiều lời khó nghe như vậy .
Bóng dáng cô đơn của
Quan Sơn Nguyệt vừa khóc vừa rời đi, cũng làm cho hắn cảm thấy bản thân
vô cùng đáng giận, cho dù Quan Sơn Nguyệt thật sự bị đồng tính luyến ái, hắn
cũng không thể bảo y là đồ ghê tởm .
Phẩm chất của mình
quả thực là kém cỏi đến cực điểm,đúng là hơi quá đáng. Rõ ràng biết Quan Sơn
Nguyệt thích mình, còn đối xử với y như vậy. Ngẫm lại xem, nếu hôm nay lập trường
thay đổi, hắn yêu Quan Sơn Nguyệt, hơn nữa lại đau khổ dây dưa, nhưng Quan Sơn
Nguyệt lại mắng chửi hắn là đồ đồng tính luyến ái ghê tởm, như vậy nhất định sẽ
rất thống khổ .
Hắn không thể chú
tâm vào việc tẩy rửa xoong nồi, Quan Sơn Nguyệt thật sự đã mất tích mấy hôm rồi,
sau khi bị hắn rống to , thì y liền thức thời không dám tới nữa, chẳng lẽ sau
này y thật sự cũng không đến đây nữa sao?
Cung Chính Hoa bỗng
nhiên nóng giận, vì sao mình phải cảm thấy hối hận a? Rõ ràng tất cả đều là do
lỗi của Quan Sơn Nguyệt, là do y không phân tốt xấu mà đã nói thích hắn, rồi quấy
nhiễu tình dục hắn; rõ ràng cá tính giống như con gián đập mãi không chết, vậy
mà hôm đó,mình chỉ mới to tiếng một chút mà y đã không thèm đến đây nữa?
Rõ ràng là nói dối,
nếu y thật sự thích hắn , thì dù cho hắn có cự tuyệt như thế nào, y vẫn phải
mang theo bộ mặt dày mà đi đến đây, tiếp tục tán tỉnh hắn mới đúng.
Cho nên tất cả đều
là lỗi của Quan Sơn Nguyệt, đều là y làm cho mình vướng vô cảm giác tội lỗi
này, đúng vậy, hắn chưa hề làm sai, cho nên căn bản không cần suy nghĩ đến
chuyện của tên tiểu tử Quan Sơn Nguyệt kia nữa.
Hắn dường như đang
cọ rửa nồi để cho hả cơn giận,cái nồi đáng thương ,dưới đôi tay thô bạo của hắn,
sắp bị tróc đi một lớp da. Hắn càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ lại càng
không vui, rõ ràng tất cả đều là lỗi của Quan Sơn Nguyệt, nhưng vì sao bản thân
lại có tâm tình buồn bực như vậy, quả thực giống như tiểu nữ sinh vừa bị tình
nhân vứt bỏ, tâm tình tồi tệ đến cực điểm.
Hắn không chà nồi
nữa , bỗng nhiên cảm thấy chuyện gì cũng không khơi dậy nổi hứng thú, hắn đem nồi
bỏ lại trên bồn rửa, chuẩn bị đóng cửa quán, thầm nghĩ mau chóng về nhà để ngủ
một giấc thật sâu.
Hắn dùng sức hạ cửa
sắt xuống dưới, một bên còn đá vô cánh cửa để trút giận.
Lúc này, có một vị
nam nhân trung niên mặc bộ tây trang màu đen bước đến hỏi thăm: "Xin hỏi
ngươi có phải là Cung Chính Hoa tiên sinh hay không?"
Tâm tình của hắn
lúc này siêu kém,cũng không muốn nói chuyện cùng bất cứ kẻ nào, nhưng vẫn lễ
phép nhíu mày trả lời: "Đúng, có chuyện gì không? Nếu là nhân viên tiếp thị,
thì ngày mai lại đến."
"Vậy đắc tội
."
Cung Chính Hoa còn
chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nam nhân, liền bị gã lấy ra
một cái khăn tay ngăn chặn ngay mũi hắn. Hắn chỉ ngửi thấy một cỗ hương vị
mãnh liệt, hương vị kia rất khó ngửi, hơn nữa lại xộc thẳng vào mũi, hắn
vừa hít vào, toàn thân liền run rẩy, đầu váng mắt hoa.
Vách tường cứ xoay
tròn trước mắt của hắn, vặn vẹo thành một đoàn, hắn muốn kêu cứu ,nhưng lời
không thể bật ra khỏi miệng được, yết hầu phát ra thanh âm yếu ớt, ngay cả chân
cũng đứng không vững, sau đó cơ thể lại bị nam nhân mặc đồ đen nâng lên .
Tiếp theo, một đám
nam nhân khác cũng nối đuôi nhau xuất hiện, nam nhân trung niên thấp giọng nói:
"Mau bỏ hắn vào trong xe, phải nhẹ nhàng nha, không được để hắn bị sứt mẻ
gì đấy, đây chính là một nhân vật siêu cấp trọng yếu."
"A Long ca,
người này có phải là tiểu thiếu gia của tập đoàn lớn nào không vậy?"
"Không phải
đâu, là tổng quản tự mình hạ lệnh ,bảo phải có được người này, còn nói phải
dùng biện pháp nhẹ nhàng để đưa hắn trở về, cho nên nhất định là người rất trọng
yếu, các ngươi phải cẩn thận một chút."
"Hắn đến tột
cùng là ai a?"
Một đám tiểu đệ
nhìn chăm chú vào hắc y nam nhân, khát vọng có được lời giải đáp.
Hắc y nam nhân chỉ
nhẹ giọng nói: "Kỳ thật ta cũng không rõ nữa, chả biết có phải là con rơi
của tổng quản hay không, bất quá bộ dạng không giống."
Ngữ khí của gã đột
nhiên trở nên nghiêm túc: "Đừng nói chuyện phiếm , mau đi vào, bằng không
tổng quản sẽ tức giận, sẽ cho rằng chúng ta làm việc lười nhác."
Các tiểu đệ người
nâng tay, người nhấc chân, nhẹ nhàng đưa Cung Chính Hoa lên xe. Hai nam nhân to
lớn khép cửa xe lại, một vài tiểu đệ khác thì đi vào một chiếc xe tải nhỏ dừng
gần đó, hai chiếc xe dùng tốc độ vững vàng ,chạy về hướng đường cao tốc.
Mà trước cửa quán
sườn lợn rán Gia Thanh, không có ai chứng kiến cảnh Cung Chính Hoa vừa bị bắt
cóc .
...
...
Cung Chính Hoa suy
yếu đến mức suýt chút nữa đã bị nôn mửa, hắn cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa
siêu khổ sở, dạ dày hoàn toàn bị đảo lộn.
"Ngươi tỉnh rồi
sao? Cung tiên sinh."
Một vị nam nhân mặc
bộ trang phục rất kỳ quái, không, cũng không phải là kỳ quái! Nhưng nếu như
ngươi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nam nhân khoảng năm mươi tuổi đang mặc một bộ
áo kimono , ngồi chồm hỗm ở trước mặt ngươi, mà cách bài trí lòe loẹt của cái
giường ngươi đang nằm,vách tường sau lưng, còn có một tấm bảng to đề hai chữ
"Trung Nghĩa", ngươi sẽ có cảm tưởng thế nào?
Nhất định ngươi sẽ
cảm thấy mình đang ở trong văn phòng của giới hắc đạo Nhật Bản .
Nam nhân mặc
kimono vỗ vỗ tay, lập tức có người mở cửa ra, dâng lên một cái bát tinh xảo.
Nam nhân dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn : "Ngươi súc miệng
một chút đi, như vậy đầu của ngươi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa."
Khí thế của nam
nhân thật sự rất có uy nghiêm, hoàn toàn quên mất tình thế trước mắt, Cung
Chính Hoa tự giác cầm lấy cái bát để súc miệng, quả nhiên sau đó,cảm giác đau đầu
của hắn lập tức giảm bớt rất nhiều.
Hắn đem bát trà đặt
trên bàn,nam nhân kia lại nói tiếp : "Tên của ta là Đằng Điền Nghĩa, là tổng
quản nơi này, về sau còn nhờ ngươi chỉ giáo nhiều hơn."
Nói xong, y khom
người thật sâu để chào hắn .
Cung Chính Hoa ngơ
ngẩn, hoàn toàn không hiểu đang phát sinh chuyện gì, đành phải chân tay luống
cuống đáp lễ, cũng học Đằng Điền Nghĩa mà cúi thấp đầu,nói năng lung tung:
"Xin ngươi chỉ giáo nhiều hơn."
Đằng Điền Nghĩa ngẩng
đầu lên, nếp nhăn khắc sâu trên mặt tràn ngập nghiêm khắc : "Thật có lỗi
vì đã dùng phương thức này để mời ngươi đến, nhưng do sự tình nguy cấp, cho nên
không thể không ra hạ sách này.
Cung tiên sinh, kỳ
thật là ta có việc muốn nhờ, xin ngươi nhất định phải đáp ứng với ta một điều
kiện này, nếu ngươi chịu đáp ứng,thì bất luận là tiền tài, nữ nhân, thậm chí là
bất động sản, chúng ta đều nguyện ý trả cho ngươi."
Này giống như buổi
đàm phán của hắc đạo trong phim điện ảnh ghê! Cung Chính Hoa khẩn trương nói:
"Chờ một chút, ta chỉ là một đầu bếp bình thường mà thôi, cũng không có
tinh thông gì hết."
Đằng Điền Nghĩa
gương mặt vẫn hoàn toàn giống như ban nãy , như là không có nghe đến lời
nói của Cung Chính Hoa, y tiếp tục nói: "Thiếu gia của chúng ta bị bệnh, đối
với một người luôn luôn hoạt bát, sáng sủa, chính nghĩa, hơn nữa lại là người
thừa kế trọng yếu của bang phái chúng ta, ta luôn dạy y không được yếu đuối, một
người nam nhân là không thể yếu đuối .
Cung tiên sinh, việc
thiếu gia mê luyến ngươi từng làm cho ta rất khó chấp nhận, cũng biết ngươi
không thể sinh hạ được kẻ kế thừa cho chúng ta, thật sự là không xứng với
thiếu gia. Nhưng thiếu gia từ nhỏ đã rất nhu thuận, thế nhưng vì ngươi mà
dám tranh luận gay gắt với ta, ngươi có hiểu được , việc này đối với ta mà nói
,chính là sự kiện đả kích đến mức nào hay không ?"
Nói xong,ánh mắt
tàn nhẫn của y phiêu hướng về phía Cung Chính Hoa, trong lòng hắn không khỏi
run sợ, bởi vì ánh mắt tàn nhẫn kia thoạt nhìn cứ như là muốn phanh thây hắn
thành từng mảnh nhỏ vậy.
"Ta không hiểu
vì sao thiếu gia lại mê luyến ngươi như vậy, thiếu gia là một đứa trẻ tốt
lành , nhất định là do ngươi dụ dỗ, nên y mới trở thành người đồng tính
luyến ái."
Cung Chính Hoa
hoàn toàn không hiểu người kia đang nói cái gì, hắn thử hỏi: "Chờ một
chút, Đằng Điền tiên sinh, này. . . . . . Xin hỏi thiếu gia các ngươi đến tột
cùng là ai? Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua y mà!"
Nghe thấy lời nói
vô trách nhiệm của Cung Chính Hoa, lửa giận trong người Đằng Điền Nghĩa bay vút
lên,y liền rút cây kiếm võ sĩ đạo ra, nổi giận quát lớn: "Ngươi thật vô sỉ,
đã xuống tay với thiếu gia của chúng ta,mà còn mạnh miệng bảo không liên quan
sao?"
"Xuống
tay?" Cung Chính Hoa thiếu chút nữa đã nói không ra lời, xuống tay… không
phải ý ông ta muốn nói là làm mấy việc ở trên giường đó chứ ?
Đằng Điền Nghĩa cầm
kiếm đứng lên, chĩa vô mặt Cung Chính Hoa: "Hỗn đản, đêm hôm đó, thiếu gia
toàn thân mang đầy vết thương chạy về nhà,người như ngươi mà cũng dám chiếm tiện
nghi của thiếu gia chúng ta ! Trên người thiếu gia đều là dấu hôn ngân do ngươi
lưu lại,
thật sự là đáng xấu hổ đến cực điểm, ngươi cường bạo thiếu gia thì cũng không
nói, thế nhưng còn dám bày ra bộ dáng vô tội để lừa gạt ta, không thể tha thứ!
Thiếu gia cũng không phải là thứ rác rưởi để ngươi ăn xong thì phủi mông sạch sẽ
như vậy.
Đằng Điền Nghĩa thật
sự lấy kiếm chém xuống,Cung Chính Hoa sợ tới mức sắc mặt xanh mét, chân nhuyễn hết
một nửa, căn bản ngay cả chạy cũng không thể, cuối cùng Đằng Điền Nghĩa chỉ cắm
một nhát kiếm lên trên chiếc giường mà hắn đang ngồi .
"Hỗn đản! Nếu
không phải vì thiếu gia, ta tuyệt đối sẽ lấy kiếm đâm xuyên bụng ngươi, sau đó
vứt ngươi xuống Thái Bình Dương!"
Lấy tay giữ chặt
áo của Cung Chính Hoa, Đằng Điền Nghĩa vẻ mặt hung ác uy hiếp: "Cái tên yếu
đuối như ngươi nghe đây! Thiếu gia đang không được vui, bởi vì sau khi bị ngươi
cường bạo xong, y còn bị ngươi mắng nhiếc,tâm của thiếu gia bị tổn thương
nghiêm trọng, cõi lòng cũng tan nát, ngươi phải đến dỗ dành y để cải biến tình
trạng xấu này. Bằng không mặc kệ ngươi ở nơi nào, Nhật Bản, Đài Loan hay
Hongkong, thế lực của bang phái chúng ta rất khổng lồ, sẽ có cách moi được đầu
ngươi ra . Nếu thiếu gia một ngày không cười, ta nhất định sẽ làm cho ngươi ăn
không ngon, ta sẽ bầm ngươi thành thịt nát, ép thành thịt nước, cho ngươi chết
không có chỗ chôn , nghe thấy không ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét