Gặp lại cha mẹ, Ngô Cảnh Thăng nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, tỷ như
cùng phim cẩu huyết lúc tám giờ giống nhau, anh lệ rơi đầy mặt quỳ trên mặt
đất, khóc nói: Cha, mẹ, con đã trở về…
Dù có là cẩu huyết lúc tám giờ, tình hình hiện tại này
tuyệt đối là quỷ dị đến lạ lùng!
“Cha, mẹ, con mang Cảnh Thăng trở về gặp các ngài.”
Vừa mở cửa ra, còn chưa kịp
kích động nhìn thấy đứa con lâu rồi chưa về nhà, vợ chồng Ngô gia liền bị chàng
trai đứng ở bên cạnh con mà cho một thoáng chấn động.
—— Ngô Cảnh Thăng rốt cục có thể lý giải trước khi xuống
xe tiểu Chu kia cho một cái ánh mắt tự cầu nhiều phúc là cái ý tứ gì.
“A Thăng, con, cậu ta…Người này là ai vậy?” Cha sau một
trận cứng họng, cuối cùng cũng nói xong một câu.
Ngô Cảnh Thăng không biết
bản thân là nên cười hay nên khóc không ra nước mắt, so với nhiều năm không thấy
con, cha cư nhiên là bắt đầu hỏi Tông Minh bên cạnh anh là ai? Nhưng anh có thể
lý giải cảm xúc của cha, Tông Minh cái loại thái độ đương nhiên cùng giọng điệu
cứ như bản thân mới là con bọn họ vậy.
Nhưng là Tông Minh….Này anh phải giới thiệu anh ta như
thế nào mới tốt?
Rất nhanh, Ngô Cảnh Thăng không cần phải phiền não vấn đề
này, bởi vì Tông Minh đã thay anh trả lời.
Tông Minh lộ ra một nụ cười xán lạn mê người, nói: “Cha,
mẹ, rất vui lần đầu gặp mặt các ngài, con là một nửa kia của Cảnh Thăng, Tông
Minh.”
Nhìn cha mẹ bộ dáng cằm sắp rớt trên mặt đất, Ngô Cảnh
Thăng không khỏi hối hận anh tại sao lại nhất thời xúc động, đáp ứng cùng Tông
Minh trở về cố hương!
……
“Cảnh Thăng, tuổi em không nhỏ.”
Ngô Cảnh Thăng vừa mới
đem vài món quần áo Tông Minh vứt vào thùng rác nhặt trở về, liền nghe được một
câu nói không đầu không đuôi.
Quên tính, năm nay anh ba mươi tám tuổi, tiếp qua hai năm
liền bốn mươi tuổi…Nếp nhăn hơn một hai đường, đầu tóc bạc hơn mười rễ. Nhìn
qua Tông Minh, vẫn là cùng lần đầu tiên gặp mặt giống nhau, bề ngoài không có
gì thay đổi, ở trên người anh ta có thể thấy rõ thời gian rất sủng ái anh ta.
Không thể hơn được may mắn, Ngô Cảnh Thăng liền nổi lên tự
ti, cứ việc ở ngoài miệng cùng trong lòng anh nói Tông Minh là cái biến thái,
bất quá ít nhất người ta là cái biến thái tuấn mỹ tuổi trẻ lại giàu có.
Ngô Cảnh Thăng sắc mặt buồn bã, nói: “Tôi biết tuổi của tôi
——”
“Nhưng trước khi nói tiếp anh thấy vấn đề về tuổi Cảnh
Thăng chỉ có một chút thế này thôi.” Như là để gia tăng độ tin cậy, Tông Minh
cố ý dùng ngón tay cái cùng ngón tay trỏ so ra một khoảng không đến 2cm, “Một
chút như thế, cảm thấy nên ít thêm một chút nữa đó.”
“…” Ngô Cảnh Thăng đột
nhiên cảm thấy sự tự ti vừa rồi thật sự là ngốc tới cực điểm.
Tông Minh hai tay nâng cằm
mong chờ, mặt dịu dàng cười, “Nè, Cảnh Thăng, em còn chưa hỏi anh kế tiếp muốn
nói là cái gì.”
Ngô Cảnh Thăng một bên gấp quần áo từ thùng rác kiểm kê,
một bên bình tĩnh hỏi: “Tông Minh, anh còn chưa có nói cho tôi biết tiếp theo
muốn nói cái gì?”
“Cảnh Thăng tuổi không nhỏ, ba ba mụ mụ Cảnh Thăng tuổi
nhất định lớn hơn nữa, Cảnh Thăng không nghĩ rằng quay trở về nhìn bọn họ một
lần sao?”
Động tác gấp quần áo của
Ngô Cảnh Thăng ngừng lại một chút.
“Đã nhiều năm như vậy, Cảnh Thăng không muốn tận mắt nhìn
bọn họ sao?”
Làm sao có thể không muốn?
Anh hoài niệm mẹ tinh thần hăng hái cằm roi nhỏ, mắng anh là thằng quỷ nhỏ trời
đánh, nói thà sinh ra quả trứng còn hơn sinh anh có bộ dáng bắp thịt; Anh hoài
niệm trước đây buổi tối đi dạo hội chùa, nghe anh nói mệt mỏi liền đem anh ôm lấy,
để cho anh ngồi vững vàng trên vai, cha nhìn giống như một tòa núi lớn…
“Quay về nhìn bọn họ đi.”
“Nhưng mà…”
“Cảnh Thăng, bằng không
em tính khi nào thì đi gặp bọn họ? Đợi cho một ngày nào đó bọn họ nằm viện, chờ
bệnh viện thông báo mắc bệnh nan y?”
“Không phải! Đương nhiên
không phải như thế!” Ngô Cảnh Thăng thay đổi sắc mặt, anh chưa từng nghĩ tới phải
chờ tới lúc ngày nào đó cha mẹ chết mới đi gặp bọn họ, anh chỉ là…Cần cho một bậc
thang mà thôi.
“Đi nhìn bọn họ đi.” Tông
Minh nhẹ giọng thở dài, nói: “Chờ bọn họ mất đi, muốn nhìn cũng rốt cuộc không
nhìn được…Anh nhớ đến cha mẹ anh, anh tiếc nuối thời điểm bọn họ còn sống anh
không có bao nhiêu thời gian làm bạn với họ, luôn nghĩ bỏ qua hôm nay cũng
không sao, dù sao còn có ngày mai…Anh chưa từng nghĩ tới có một số việc, bỏ lỡ
rồi sẽ thấy truy cũng không quay lại, chỉ còn lại tiếc nuối mà thôi.”
Tông Minh vỗ vỗ mu bàn
tay Ngô Cảnh Thăng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nghiêm túc pha lẫn mấy phần buồn
bã của anh.
“Cảnh Thăng, anh không hy vọng em cũng nếm phải loại tiếc
nuối đau thương đó, loại đau thương đó thật sự không dễ chịu đâu.”
Nghe vậy, Ngô Cảnh Thăng
tâm sợ run lên, anh biết cha mẹ Tông Minh đã sớm qua đời, lúc ấy Tông Minh nói
với anh thì bất quá là nhẹ nhàng hoài niệm, giống như tuyệt không để ý…Như thế
nào lại không để ý? Đó dù sao cũng là cha mẹ của chính mình a!
Được Tông Minh ôn nhu khuyên giải như thế, Ngô Cảnh Thăng
nguyên bản thái độ bài xích rốt cuộc chậm rãi bị hóa mềm xuống, cuối cùng đáp
ứng đề nghị về nhà một chuyến.
“Ngài rất tưởng niệm cha mẹ ngài?”
Sau đó, tiểu Chu tìm cái
thời gian lén hỏi Tông Minh. Anh thừa nhận a thừa nhận khi anh nghe câu đó, nội
tâm hung hăng kinh sợ một chút.
Tông Minh chớp mắt nhìn, lập tức khóe miệng câu lên, trả
lời: “A, thủ đoạn hữu dụng sẽ vận dụng hợp lý, như vậy mới sẽ không lãng phí
tài nguyên a.”
Cho nên đây là ý tứ họ Tông nói rõ sẽ tận lực không đi
tính kế Ngô Cảnh Thăng sao? Tiểu Chu tự hỏi một phút đồng hồ, quyết định dứt
khoát buông tha cho cái Tông Minh gọi là ‘Tận lực’ bao gồm cả phạm vi đến tột
cùng có bao nhiêu rộng.
….
“A Thăng, người này…Cậu ta nói là khác của con, một nửa
khác?” So với cha hoàn toàn cứng đờ, mẹ đã lấy lại tinh thần trước.
“Nếu cha mẹ không có quen
dùng một nửa khác, cũng có thể nói con là ‘Nắm tay’ của Cảnh Thăng.” Tông Minh
cười thay Ngô Cảnh Thăng tiếp nhận nói, nhìn nhìn xung quanh, đề nghị nói: “Cửa
lớn hình như không phải nơi thích hợp để nói chuyện phiếm, cha mẹ không bằng
trước hết mời chúng con đi vào ngồi xuống được không?”
Ngữ khí Tông Minh dĩ
nhiên như có một loại ma lực mê hoặc, làm Ngô Cảnh Thăng còn có vợ chồng Ngô
gia tới lúc phục hồi lại tinh thần, bọn họ đã ngồi ở trong phòng khách, mà Tông
Minh thì lại phi thường chủ động rót cho bọn họ một ly trà.
Ngô cha thần sắc rối rắm nhìn kỹ bàn trà một hồi, mới một
lần nữa tìm về giọng nói. “Con lâu như vậy không trở về, trở về cũng không gọi
trước một cuộc điện thoại…”
“Đúng vậy! Trong nhà không có thức ăn gì!” Nói tới đây,
Ngô mẹ xoạt một tiếng đứng lên, kích động nói: “Không được không được! Mẹ chạy
nhanh một chuyến mua một cái!”
Tông Minh cũng đứng lên
theo, nhưng anh cũng là ung dung ngăn lại hành động Ngô mẹ mở ngăn tủ lấy túi
tiền, “Mẹ, đừng nóng vội, đồ ăn con mua trước rồi, ngài hãy nhìn xem đồ ăn bên
này có đủ hay không, không đủ con lại đi mua.”
Anh cười ôn hòa dắt tay Ngô mẹ biểu tình ngốc lăng, đi
đến chỗ ngồi bên cạnh anh, trên sàn nhà có đặt vài bao túi plastic, những túi
này đã để trên chỗ đó trước đó, nhưng hình như là tác động về mối quan hệ của
Tông Minh quá mạnh mẽ, bởi vậy làm cho vợ chồng Ngô gia xem nhẹ đi.
“Con nghe Cảnh Thăng nói người có một vài món tủ rất
ngon, cho nên liền tự chủ trương mua vài nguyên liệu cần dùng cho mấy món đó,
hy vọng người đừng để bụng.”
Tông Minh cho Ngô mẹ một
nụ cười lóa mắt, ngốc lăng sửng sốt một hồi lâu, mới nhanh chóng lắc đầu trả lời:
“Không sao, việc nhỏ xíu như thế, có là cái gì! Bất quá cậu cũng quá khách khí,
còn mua đồ ăn gì đó nữa.”
Tông Minh cười nói: “Chính là không khách khí, con mới
mua đồ ăn tới.”
“…”
Mặc dù Tông Minh không có
cố ý nhấn mạnh ngữ điệu, nhưng chỉ cần có lỗ tai mọi người đều nghe được ý tứ của
anh ta – anh không có ‘khách khí’, bởi vì anh căn bản không đem bản thân trở
thành người ngoài.
“…Bà trước đi vào bên trong nấu cơm, nhanh đi kẻo tối, A
Thăng trở về cũng không thể làm cho nó bụng đói.” Cha bình tĩnh nói với Tông
Minh: “Là Tông Minh phải không? Cậu cũng đi vào giúp đi, lau sạch bàn chén
bát.”
“Được.”
Tông Minh không có cái gì
dị nghị đồng ý xuống dưới, đi theo Ngô mẹ vào phòng bếp.
Phòng khách chỉ còn lại Ngô Cảnh Thăng cùng Ngô cha, cách
đó không xa phòng bếp truyền đến từng tiếng nấu ăn rõ ràng, nhưng hai người bọn
họ trong lúc này lại chỉ có trầm mặc xấu hổ lan ra.
Giây phút sau đó, Ngô cha rút ra một điếu thuốc lá, Ngô
Cảnh Thăng vội vàng lấy ra bật lửa, nắm bắt cơ hội giúp bắt lửa. Ngô phụ ngừng
lại một chút, cúi đầu nhìn Ngô Cảnh Thăng châm lửa đầu điếu thuốc.
Phun ra một ngụm khói trắng xóa, Ngô cha mở miệng nói:
“Nhiều năm như vậy chỉ biết chuyển tiền, cũng không biết trở về nhà một
chuyến…So với việc lấy tiền, ta và mẹ con đều thà rằng con trở về. Chỉ cần
người một nhà ở cùng một chỗ, ngày nếu vất vả cũng không sao.”
“Con xin lỗi.” Nhìn Ngô cha tóc hoa râm cùng khuôn mặt
già nua, Ngô Cảnh Thăng đỏ hốc mắt, nước mắt không tự chủ được rớt xuống dưới.
“Cũng đã vài tuổi còn
khóc? Con a, thật sự là dài không lớn.” Ngô cha rút giấy vệ sinh trên bàn cho
anh, “Vài năm không tin tức của con, chúng ta chỉ là loại tiểu thị dân, báo cảnh
sát cũng không có thật sự tìm người, mẹ con buổi tối mỗi ngày đều ngồi yên ở
trên giường nhìn ảnh chụp con khóc…Đứa con trai mới hơn mười tuổi một mình ở
bên ngoài lưu lạc, có bao nhiêu vất vả? Mẹ con mỗi ngày lo lắng con ăn không
no, mặc không được? Nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ…Đứa con
trai này, tại sao lại xúc động như thế?” Ngô cha nói xong, âm thanh cũng nghẹn.
“Cha biết con trong lòng
khổ, nhưng là nếu khổ cũng không thể cứ như vậy tiêu sái không nói một tiếng a?
Chỉ cần người một nhà ở cùng một chỗ, nếu đường khó đi ta và mẹ con đều cùng
con đi…”
“Con xin lỗi.” Kèm với nước
mắt không ngừng, Ngô Cảnh Thăng nắm chặt giấy vệ sinh Ngô cha đưa, một lần lại
một lần nói ra ba chữ giống nhau.
“Đều đã qua.” Ngô cha thở
hắt ra thật dài. “Nghe đồng sự nói con hiện tại cuộc sống cũng không tệ, chúng
ta hai cái lão nhân gia cũng an tâm. Chuyển tiền cũng không cần chuyển nhiều
như vậy, con hiện tại cuộc sống có vẻ tốt, cũng nên cấp cho mình tiền để dành,
về sau già mới có thể thoải mái, biết không?”
“Kỳ thật…Cha, kỳ thật tiền đó đều là Tông Minh chuyển.”
Ngô Cảnh Thăng nuốt nước miếng một cái, cố lấy dũng khí thành thật nói ra miệng:
“Họ Tông nói cha mẹ anh ta qua đời sớm, muốn hiếu thuận cũng không thể hiếu thuận
bọn họ…Anh ta nói đem hai vị lão nhân người trở thành cha mẹ của chính mình,
con từ chối thế nào cũng vô dụng.”
Ngô cha động tác lại lần
nữa cứng ngắc.
“Hơn nữa con không tìm được cái công việc nào tốt, con
loại bằng cấp này…Con đi theo đường xưa của cha, ‘Đồng sự’ nói con tìm được
công việc tốt đều là Tông Minh mời đến.” Anh vẫn là thợ làm ở công trường, tuy
rằng cùng Tông Minh ở cùng một chỗ, nhưng trừ lần đó ra, sinh hoạt phí của anh
anh đều kiên trì tự mình gánh vác, bao gồm phí cơm cũng có một phần – tuy rằng chi
tiêu đối lập với việc chú trọng ẩm thực của Tông Minh, khoản tiền kia của anh
chỉ có thể được cho là biểu đạt tâm ý.
“Con cùng một thằng con
trai ở cùng một chỗ?”
“Uhm.” Anh trong lòng lo
lắng vạn nhất Ngô cha hỏi bọn họ hai người đàn ông vì cái gì lại ở cùng nhau, mặc
anh nghĩ đến nổ óc cũng không nghĩ được cái lý do gì cho bình thường.
Chung quy không thể cùng
cha nói ngay từ đầu là bị bắt cóc, cường bạo, sau lại bị nhốt, dạy dỗ…Tuy rằng
đã hơn một năm nay bọn họ trong lúc ở chung dần dần như là người yêu bình thường,
có thể là đôi khi anh vẫn là sẽ theo bản năng sợ hãi Tông Minh.
Mà Tông Minh mơ hồ cũng biết điểm ấy, Ngô Cảnh Thăng cảm
giác được anh ta lúc ở chung nhất cử nhất động đều thật cẩn thận…Bọn họ không
có bắt đầu bình thường, cho nên bọn họ so với người bình thường cần nhiều thời
gian hơn để dung nhập.
Nhưng đối với con trai độc nhất của mình thành một cái
đồng tính luyến ái, quan niệm cũ xưa của Ngô cha cũng không hỏi nhiều một câu,
chỉ là chậm rãi nói: “Con trưởng thành, đã có đối tượng, vậy nên cố giữ quan hệ
tốt.”
“Cha…” Cư nhiên nhận thức của Ngô cha có thể đơn giản đến
thế, Ngô Cảnh Thăng trừng lớn con mắt biểu hiện anh rất kinh ngạc.
“Nói lại, Tông Minh kia
năm nay bao tuổi? Thoạt nhìn rất trẻ tuổi a.”
Anh xấu hổ khụ một tiếng,
khai ra tuổi Tông Minh.
Lần này đổi cha trừng lớn mắt, “Ta vốn đang muốn nói cậu
ta không lẽ là mặt trẻ con, không nghĩ tới cậu ta thật sự trẻ tuổi như thế…Các
con tuổi kém nhiều như thế, cậu ta không phải chỉ là để chơi chơi thôi phải
không?”
“Con cũng không quá rõ ràng…Chính xác mà nói con giống
như chưa từng hiểu rõ anh ta.”
Ngô Cảnh Thăng nhìn về
phía phòng bếp. Đang chuyển dĩa cho Ngô mẹ múc thức ăn Tông Minh bỗng nhiên
giương mắt một cái, tầm mắt hai người đồng thời giao nhau.
Có thể trong lòng tâm linh tương thông nên tầm mắt chạm
nhau, Tông Minh hình như cảm thấy phi thường cao hứng, hướng anh nở rộ một
khuôn mặt tươi cười thật lớn.
Chân tướng chỉ là một đứa nhỏ, nếu không tại sao lại vì
việc nhỏ này liền vui vẻ thành như vậy? Thấy thế, Ngô Cảnh Thăng nhịn không
được cũng giơ lên khóe miệng.
“Không nhận biết được cũng không quan trọng, nếu anh ấy
cũng không ghét bỏ con, chúng con qua một ngày tính một ngày đi.”
“Con nghĩ thoáng vậy là tốt
rồi, bất quá nếu có một ngày nào đó cậu ta không cần con, cũng là hai người
chia tay…Con nhớ rõ còn có hai lão ở nhà chờ con trở về. Phải khóc kể phải oán
giận, ta và mẹ con đều nghe con nói, vĩnh viễn cũng không ngại phiền.”
“Cha…” Ngô Cảnh Thăng cúi
đầu thật thấp, tiếng nói hàm mang theo tiếng khóc: “Thực xin lỗi, con không phải
người con tốt.”
Ngô cha nhu nhu đầu của
anh, hốc mắt hồng cười nói: “Đứa con trai ngốc, con nếu không tốt, cũng là tâm
can bảo bối ta và mẹ con thương yêu nhất…”
Lợi dụng giúp đỡ chuẩn bị bữa tối trong mấy chục phút
ngắn ngủi, diện mạo Tông Minh cùng nụ cười lừa người chết không đền mạng dễ
dàng bắt lấy tâm Ngô mẹ, đợi đến lúc thức ăn làm xong mang ra, Ngô mẹ tựa như
nhận biết anh dường như đã lâu, vô cùng thân thiết hô A Minh, A Minh.
Vừa mới nghe được ‘A Minh’, Ngô Cảnh Thăng một ngụm trà
uống vào thiếu chút nữa liền phun ra, xưng hô này cùng Tông Minh thật sự là gần
giống như mặc áo không hợp, thật giống như mặc vào một thân quần áo vỉa hè,
nhưng Tông Minh tuyệt không để ý, vẫn như cũ một bộ đương nhiên mà tiếp nhận.
Trên bàn cơm, Tông Minh lại liên tiếp gắp thức ăn cho vợ
chồng Ngô gia, lập tức nói: “Cha, món này hương vị không sai, người thử xem
xem”, lập tức còn nói “Mẹ, người rất gầy, phải ăn nhiều một chút”…Ngô cha tuy
là xụ mặt, nhưng với thức ăn Tông Minh gắp cho cũng không có từ chối. Làm Ngô
Cảnh Thăng nhịn không được hoài nghi, đến tột cùng anh là con bọn họ, hay là
Tông Minh mới là con bọn họ?
Ăn xong bữa tối, Tông Minh vừa muốn đứng dậy tiếp tục
giúp đỡ Ngô mẹ thu thập bàn chén, lại bị Ngô cha ngăn lại. “Nơi này để cho mẹ
con thu thập là được, các con đều cùng ta vào phòng khách đi.”
Đến phòng khách, Ngô cha khoát tay để cho hai bọn họ ngồi
xuống.
“Buổi tối hôm nay lưu lại qua đêm sao?”
Ngô Cảnh Thăng vuốt cằm
nói: “Vâng, cha hai người không nói chê phiền toái, chúng con còn muốn ở lại
hơn hai ngày.”
Ngô cha lắc lắc đầu, “Đều là người một nhà, tại sao lại
có thể phiền toái? Trong nhà còn có một gian phòng trống, các con hai người ở
cũng coi như vừa vặn, muốn ở bao lâu liền ở bao lâu.”
Ngô cha nói làm cho Ngô Cảnh Thăng mặt nóng đỏ, còn lại
Tông Minh là mặt không đỏ khí không suyễn trả lời: “Cám ơn cha.”
“Tông Minh.” Ngô cha bỗng nhiên mặt trầm xuống.
“Vâng.”
“Con đối với A Thăng là
thật sự sao? Ý tứ của ta là con cùng A Thăng tuổi kém nhiều như vậy, tuổi trẻ,
bộ dạng lại tốt, trong nhà hoàn cảnh cũng thực không tệ đi?” Ngô cha thẳng tắp
chăm chú nhìn vào hai mắt Tông Minh, “Hai người đàn ông ở cùng một chỗ rất vất
vả, A Thăng tuổi không còn trẻ, điều kiện so với con cũng kém nhiều lắm…Con nếu
không tính cùng con ta lâu dài, ta lão nhân này hy vọng con cùng con ta nhanh
chóng tách ra.”
Tông Minh bắt đầu thu lại
nụ cười ôn hòa trước sau như một, từ lúc tiến vào trong phòng, trên mặt lần đầu
tiên hiện lên biểu tình gần như thận trọng.
“Là con hy vọng có thể cùng Cảnh Thăng cả đời…Con biết
Cảnh Thăng trước kia phát sinh qua một ít chuyện không tốt, nhưng con cũng
không có tốt như thế. Con là người có tính cách rất xấu, từng làm rất nhiều
chuyện xấu với Cảnh Thăng, Cảnh Thăng lại nguyện ý tiếp nhận con như thế…
“Con đến bây giờ vẫn
không hiểu đối xử tốt với một người là như thế nào, nhưng là con sẽ cố gắng học,
bởi vì con muốn cùng Cảnh Thăng thật dài thật lâu tiếp nữa.”
Tay Tông Minh vụng trộm nắm
tay Ngô Cảnh Thăng, vẻ mặt còn chân thật nói với Ngô cha: “Con thật sự là sẽ cố
gắng học.”
Nhận được câu trả lời của Tông Minh, Ngô cha lấy ra điếu
thuốc, trầm mặc mà gật đầu.
Đầu mùa xuân ban đêm có vẻ lạnh, bất qua hai cái đàn ông
ngủ trên giường vừa đủ, cái chăn bông thật dày, một chút cũng không có cảm giác
rét lạnh.
Phòng là mẹ Trương sau khi dọn bữa tối thay bọn họ dọn
dẹp lại, đối với việc bọn họ muốn ở lại hơn hai ngày, mẹ Trương phi thường vui
vẻ, thậm chí đều tự hỏi ngày mai ba bữa nấu cho bọn họ cái gì phong phú.
“Ba ba mụ mụ Cảnh Thăng thật sự rất tốt nha.” Tông Minh
một cái xoay người, ôm lấy Ngô Cảnh Thăng, mang theo ủy khuất buồn thanh nói:
“Lúc trước, anh đều thật lo lắng vạn nhất ba ba mụ mụ Cảnh Thăng không tiếp
nhận anh thì làm sao bây giờ? May mắn bọn họ đều nguyện ý tiếp nhận anh.”
Ngô Cảnh Thăng nghe được
mắt trợn trắng, “Tôi thấy anh một chút cũng không có dáng vẻ lo lắng. Vào cửa
liền kêu cha mẹ, niềm nở giống như anh mới là con bọn họ.”
Tông Minh không chút nào cảm thấy ngượng ngùng, đúng lý
hợp tình nói: “Anh nghĩ muốn cho bọn họ niềm vui thôi! Dù sao Cảnh Thăng em thế
nhưng là đứa con duy nhất của bọn họ, Cảnh Thăng cùng vợ trước của em lại không
sinh đứa nhỏ, nói cách khác chúng ta ở cùng một chỗ, Ngô gia liền tuyệt hậu.”
“Tôi đời này…Rất sớm trước kia đã không có suy nghĩ có
con.” Bởi vậy vợ cũ mới không thể mang thai. Ngô Cảnh Thăng thở dài một hơi,
“Khi đó cho rằng bản thân là một thân tội ác, không xứng có con của chính
mình…Không đúng, phải nói là tôi sợ hãi có con, sợ hãi tương lại một ngày nào
đó đứa con biết cha nó là một tội phạm cường bạo…”
Tông Minh lại một lần nữa
nói rõ: “Cảnh Thăng không phải tội phạm cường bạo, mà là người bị hại mới đúng.
Quan trọnh là đều đã qua, Cảnh Thăng không cần nhớ rõ cái loại chuyện không ra
sao này, chỉ cần nhớ rõ anh là đủ rồi.”
“Đã qua…Sau đó cứ như vậy kết thúc sao? Anh thực quá đáng.”
Quá khứ đã qua đi, nhưng là cô ấy hiện tại thấy nào rồi? Vẫn là đang ở trong
gian phòng kia, liên tục sống trong địa ngục không cần chết sao?
Anh không biết….
“Ừ, anh biết anh thực quá đáng, vẫn là một cái người điên
biến thái. Nhưng là anh vẫn cố gắng, Cảnh Thăng cũng cảm giác được, đúng không?”
Tông Minh cọ cọ cổ Ngô Cảnh Thăng.
“Tông Minh, tôi không
đáng để anh cố gắng, anh nói anh là người tính cách rất xấu…Anh sai lầm rồi,
tôi mới đúng. Tôi không tốt như anh nghĩ, tuyệt không tốt.”
Tông Minh nghiêng đầu một
cái, hỏi: “Tại sao Cảnh Thăng lại cho rằng bản thân tuyệt không tốt? Bởi vì Cảnh
Thăng chưa bao giờ hỏi kết cục của người phụ nữ kia, đem những tất cả những
chuyện đã xảy ra của người phụ nữ kia làm bộ như quên?”
“Anh quả nhiên biết.” Cơ thể anh chấn động, khóe miệng
hơi hơi hiện lên nụ cười khổ, anh cảm thấy Tông Minh rất thần kỳ, luôn có thể
hiểu được suy nghĩ anh.
“Anh cũng biết Cảnh Thăng
vì cái gì lại làm bộ như người phụ nữ kia chuyện gì cũng không xảy ra.”
“…”
“Cảnh Thăng là sợ hãi
giúp người phụ nữ kia, cuối cùng lại hại đến anh đúng không?”
Ngô Cảnh Thăng không có
thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
“Rõ ràng anh lúc trước đối với Cảnh Thăng không tốt, Cảnh
Thăng lại vẫn là rất quan tâm anh, đến cuối cùng thậm chí vì muốn bảo hộ anh,
bắt buộc bản thân quên đi việc gặp người phụ nữa kia…Từ trước đến bây giờ, cũng
chỉ có Cảnh Thăng là chân chính quan tâm anh, đưa tay ôm anh, ý định bảo hộ
anh, cho nên đối với anh mà nói Cảnh Thăng tốt lắm, phi thường phi thường tốt.”
Nghe vậy, Ngô Cảnh Thăng
bất đắc dĩ nói: “Anh nói rất khoa trương, anh còn có tiểu Chu không phải sao?
Cha mẹ đã mất của anh đối với anh cũng tốt lắm đúng không?” Lấy ví dụ từ cha mẹ
Tông Minh, cũng có thể thấy rõ con cái quả nhiên không thể cưng chiều quá độ, bằng
không rất có khả năng lại giáo dưỡng ra một cái biến thái…
Tông Minh chớp mắt nhìn, thành thạo sắp xếp nói dối không
giới hạn: “Đó không giống a, tiểu Chu lãnh tiền lương của anh, anh ta đương
nhiên là làm tốt phần công việc đã phân. Song thân của anh tình cảm quá tốt,
tốt đến mức luôn sẽ không cẩn thận xem nhẹ tồn tại của anh, làm cho anh phi
thường ghen tỵ nha.”
“Ngay cả tình cảm cha mẹ tốt anh còn ghen tỵ, không khỏi
lòng dạ cũng quá hẹp hòi đó!” Anh dở khóc dở cười nói.
Tông Minh bĩu môi, kiềm
chặt cánh tay ôm chặt người đàn ông trong lòng.
“Anh chính là lòng dạ hẹp hòi, mới có thể muốn Cảnh Thăng
chỉ có một mình anh, luôn luôn cùng anh!”
Rõ ràng Tông Minh là cái
đàn ông tàn khốc, có đôi khi lại giống như đứa nhỏ…Ngô Cảnh Thăng nghĩ, có lẽ
chính là loại tỉ lệ nhập siêu này làm cho anh theo bản năng cảm thấy Tông Minh
kỳ thật yếu ớt, là cái đứa nhỏ cần bảo hộ, anh mới có thể lựa chọn làm bộ như
quên hết thảy chuyện của cô ấy.
Ngô Cảnh Thăng hơi hơi buông mắt xuống, thấp giọng nói:
“Em không phải đã cùng anh sao?”
“Ừ, Cảnh Thăng đã cùng anh.”
Tông Minh dùng sức mà gật
đầu, vẻ mặt cười đến ngây ngô mà lại thỏa mãn.
“Anh biết Cảnh Thăng từ nay về sau vẫn cũng sẽ cùng anh,
vô luận anh đi đâu, Cảnh Thăng đều luôn luôn, luôn luôn cùng anh.”
Thực xin lỗi, Cảnh Thăng.
Anh không hiểu cái gì gọi là tình yêu, chỉ biết là muốn gì
đó sẽ gắt gao nắm ở trong tay, vĩnh viễn cũng không thể buông ra…Cho nên cho dù
phải rơi xuống địa ngục, anh cũng sẽ kéo Cảnh Thăng cùng một chỗ.
—— Anh xin lỗi, bởi vì anh chỉ biết dùng phương thức này
để có được em…
Ánh sáng tắt.
Tông Minh trên mặt mang theo nụ cười, liền ở tư thế ôm
Ngô Cảnh Thăng, nặng nề lâm vào cõi mộng hắc ám lại ngọt ngào.
--- TOÀN VĂN HOÀN ---
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét