Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014
TÙ CẤM 9
Chương 9
Một chiếc
limousine cao cấp dừng trước cửa hẻm âm u dơ bẩn, cửa xe mở ra, xuống xe là một
người trang phục toàn thân đều toát lên khí chất không phù hợp với ngõ nhỏ dơ
bẩn trước mắt.
Đối với
khung cảnh ô nhiễm xung quanh, Tông Minh không có một tia khinh thường, khuôn
mặt tuấn mỹ đều mang theo một nụ cười ôn nhã không thay đổi.
Tiểu Chu
đã gọi điện trước, rất nhanh có vài người đàn ông cao to có vẻ hung dữ từ đầu
ngõ xuất hiện.
“Trương
ca, người đâu?” Tiểu Chu hỏi.
“Ở ngay
bên trong.” Người đàn ông cao to đi đầu phun ra một bã cao su, chỉ chỉ bên
trong con hẻm.
Nơi đây
đã sớm quy hoạch làm khu xây dựng phát triển, căn bản không có người ở nơi này,
dùng một câu hình dung, thì chính là nơi thích hợp để giết người phóng hỏa.
Tông
Minh tự ý cất bước đi vào, tiểu Chu thấy thế cũng thuận theo đi phía sau anh,
không kịp cùng người đàn ông cao to hỏi thêm chút chuyện.
Đi vào
bên trong một gian nhà máy bỏ hoang, bọn họ liền nhìn thấy hai người đàn ông
đang chế trụ một người, người đàn ông kia một thân chật vật không chịu nổi,
trên mặt tràn đầy vết thương xanh tím.
“Là gã
sao? Tại sao thương thế thành như thế này?” Tiểu Chu nhướng mi.
Trương
ca khinh thường cười cười, “Việc này không liên quan đến chúng tôi, gã này là
một tên ma cờ bạc thối nát, nợ một khoản nợ, bị đòi nợ đánh.”
“Uhm,
cũng không khó đoán. Anh đưa tiền để chuộc gã à?” Tiểu Chu hỏi.
“Tôi
cũng không có dư tiền? Dù sao tên này như thế đánh cũng đánh không ra tiền, đối
phương cũng cho tôi mặt mũi, đem gã giao cho tôi trước.”
“Làm
phiền anh.”
Trương
ca nói: “Cậu trả thù lao, tôi làm việc, không có gì dây dưa phiền toái.”
Anh vẫy
tay áo, người phía sau giao cho Tông Minh một phong túi tư liệu. Tuy là cùng
Tông Minh lần đầu gặp mặt, từ đầu tới cuối anh ta đều không có mở miệng, bất
quá nhìn qua anh cũng biết anh ta mới là ông chủ trả tiền thuê mướn bọn họ.
“Chuyện
anh muốn tìm hiểu chúng tôi đã cho người điều tra xong, đều ở trong túi này.
Tôi cho rằng tôi đã đủ cặn bã, con mẹ nó thằng này so ra còn cặn bã hơn tôi,
thối nát đến không thể thối nát hơn.” Anh hướng người đàn ông kia phun một ngụm
nước miếng, người đàn ông run lên, toàn thân cuốn thành một đoàn.
Tông
Minh lấy ra tư liệu tinh tế xem kỹ, khóe miệng vẫn duy trì độ cong, làm người
khác không thể phán đoán tâm tình giờ phút này của anh.
“Ngại
quá, có thể cho tôi mượn một chút không?” Tông Minh giương mắt, hướng Trương ca
cười hỏi.
Kim chủ
mở miệng nào có thể không? Bọn họ vài người lập tức thối lui đến một bên, thuận
tiện cho Tông Minh đi qua.
“Này,
anh nhớ rõ tôi không?” Anh hỏi người đàn ông.
Không
thể không thừa nhận, Tông Minh diện mạo tuấn mỹ cùng với tiếng nói ôn hòa dễ
dàng chiến thắng giành lấy hảo cảm của người khác, sợ hãi trong mắt người đàn
ông chịu đủ tra tấn giảm đi một chút, gã vội vàng ôm lấy chân Tông Minh.
“Tôi nhớ
rõ anh, tôi nhớ rõ anh! Anh là tới cứu tôi sao? Đúng không? Đúng không!” Người đàn ông khóc rống
chảy nước mắt, cầu xin: “Tôi biết tôi trước kia làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng
là tôi sẽ sửa, tôi thật sự sẽ sửa…Chỉ cần anh giúp tôi lúc này, cho tôi một cái
cơ hội, tôi nhất định sẽ sửa chữa.!”
“Anh thật sự sẽ
sửa chữa sao?”
“Thật sự, thật sự!
Tôi cam đoan!”
“Không có gạt
tôi?” Tông Minh nghiêng đầu cười.
“Không có!” Người
đàn ông nhìn thẳng mắt Tông Minh.
“Ừ, tôi tin tưởng anh.” Tông Minh vươn tay, sờ
sờ hai má xanh tím của người đàn ông, “Tôi cũng tin tưởng anh nhớ rõ tôi, cho
dù chúng ta căn bản chưa từng gặp mặt, anh ngay cả tôi là ai cũng không biết.”
Đồng tử mắt người đàn ông bất ngờ co rút, lộ ra
hoảng loạn, toàn thân lần nữa nổi lên run rẩy.
“Tôi rất thích người có thói quen nói dối, bởi
vì bọn họ luôn luôn không chút nào né tránh ánh mắt đối diện của người khác,
mong muốn mượn điều này để người khác tin tưởng lời của họ.”
“Mày, mày vừa rồi là lừa gạt tao?” Hàm răng
người đàn ông run lên, ánh mắt bao hàm phẫn nộ cùng sợ hãi.
“Kỳ thật là anh gạt tôi, tôi bất quá là muốn
hỏi anh một vấn đề, giữa trung thực và dối trá anh lúc đó lại lựa chọn vế sau
mà thôi.” Tông Minh quay đầu nhìn Trương ca phía sau, tươi cười lễ độ hỏi: “Có
thể cho tôi mượn một con dao không?” Anh có một con dao nhỏ, nhưng cái này là
anh lưu làm kỷ niệm, dù sao thanh dao kia thế nhưng đã cùng anh và Cảnh Thăng
trải qua lần hoan ái đầu tiên nha.
Trương ca một phen rút ra dao nhỏ, “Cái chuôi
dao này rất lợi hại, anh tốt nhất cẩn thận một chút.” Kim chủ này thoạt nhìn da
mỏng thịt nộn, thật sự là sợ anh ta một cái không cẩn thận ngược lại làm bị
thương chính mình.
“Tôi biết. Vị tiên sinh kia, có thể phiền toái
anh giúp tôi ngăn chặn anh ta, làm cho anh ta đừng lộn xộn, lại lấy cái gì đó
bịt miệng của anh ta được không?” Tông Minh vừa nói, một bên vừa trong túi lấy
ra cái găng tay mang vào.
Một người khác làm theo phân phó của Tông Minh,
người đàn ông miệng bị keo dán lại, chỉ có thể phát ra câu thanh ô ô không rõ,
hoảng sợ trừng mắt nhìn dao nhỏ trong tay Tông Minh.
Tông Minh mỉm cười nhìn gã, đem dao nhỏ để trên
cánh tay lõa lồ của gã, dùng sức vẽ ra một cái miệng vết thương trái phải dài
chừng 5cm, máu tươi trong nháy mắt chảy ra đầm đìa.
“Ô ô!” Người đàn ông căng cứng, trên trán chảy
ra mồ hôi lạnh.
Tông Minh trấn an vỗ vỗ bờ vai của gã, thanh âm
ấm áp: “Đừng sợ, tôi biết này rất đau, nhưng anh phải biết nhẫn nại, dù sao đây
mới là bắt đầu mà thôi.”
Dao nhỏ vẽ lần nữa, miệng vết thương thứ hai
nối tiếp miệng vết thương thứ nhất, sau đó Tông Minh dùng bàn tay bao găng tay
nắm lấy vị trí vết thương của người đàn ông, thong thả ổn định cầm da thịt cắt
lấy.
Cơ thể người đàn ông bị gắt gao đặt trên mặt
đất, chỉ có thể khàn cả giọng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tông Minh tùy ý cắt từng miếng thịt vứt trên
mặt đất, máu văng khắp nơi, anh đối với đau đớn không ngớt của người đàn ông
mỉm cười. “Tôi có một đoạn thời gian rất hay xem phim kinh dị, bởi vì cái loại
điện ảnh này rất thú vị…Hiện tại cũng chứng minh tôi xem cái loại điện ảnh này
là chính xác, bằng không tôi thực không biết tôi nên đối xử với anh như thế nào
mới tốt đây.”
Cắt xuống miếng thịt tiếp theo, Tông Minh như
là cảm thấy như vậy không đủ thú vị, anh dùng dao nhỏ từng mảnh từng mảnh gọt
móng tay người đàn ông xuống, gọt xong toàn bộ móng tay rồi, anh tát vào miệng
người ông rồi mặt khác ra hiệu một người mở miệng gã ra, Trương ca lại lần nữa
đúng lúc đưa ra một cái kìm.
Người đứng xem da đầu đều run lên, đó đều không
phải vì sự dụng hình này, mà là bởi vì Tông Minh luôn mang theo nụ cười ôn hòa
mà làm ra việc này, tương phản thật lớn như thế mới là nguyên nhân làm người
khác phát run từ đáy lòng.
“Tôi thích từ ‘công bằng’, mặc dù thực tế là nó
cũng chưa bao giờ tồn tại, nhưng tôi vẫn thích thực hiện nó…Tỷ như có ân báo
ân, có oán báo oán.”
Khóe miệng mang theo ý cười ôn hòa không thay
đổi, Tông Minh chậm rãi rút ra một cái lại một cái răng của người đàn ông, móng
tay cũng đồng dạng giống thế rút hết mới thôi.
“Tiểu Chu.”
“Vâng?”
“Giúp tôi ra ngoài bắt một con chuột đến được không?
Sau đó đi ra sau xe giúp tôi lấy thùng sắt với súng gas1 ra.”
“…Trương ca, anh có thể giúp đỡ không?” Tiểu
Chu sáng suốt hỏi ý kiến người khác, còn anh phụ trách lấy thùng sắt. Trước khi
xuất phát anh thấy Tông Minh cầm theo thùng sắt cùng súng gas liền cảm thấy kỳ
quái, nhưng mà Tông Minh không giải thích, anh cũng sẽ không mở miệng hỏi.
Chỉ là bắt con chuột mà thôi, gần đó còn nhiều
mà. Đối với kim chủ này lòng Trương ca luôn rất rộng rãi, anh khua khua tay,
sai đàn em đi làm.
Thừa dịp rảnh rỗi lúc bắt chuột, Tông Minh nhờ
bọn họ nâng người đàn ông lên trên bàn ở phòng trong, dùng dây thừng cột chặt
tay chân, có lẽ là bởi vì lúc trước người đàn ông đã dùng hết khí lực vốn có,
cho nên hiện tại trong quá trình lôi kéo trói lại người đàn ông cũng không gây
ra nhiều quấy nhiễu.
Tiểu Chu cầm thùng sắt đến, không lâu sau những
người khác cũng chộp tới mấy con chuột.
“Tôi trước kia từng xem một bộ phim có nội dung
rất thú vị, tôi vẫn rất muốn thử xem…Tôi rất cám ơn anh, anh đã cho tôi có cơ
hội thử nghiệm.” Giọng điệu Tông Minh bao hàm chân thành tha thiết thành khẩn
cùng nồng đậm cảm kích.
Nếu lúc trước Tông Minh đã nói anh thường xem
phim kinh dị, như vậy hiện tại nhắc tới tự nhiên chính là cách làm của nội dung
phim kinh dị đó.
Tông Minh ném con chuột lên bụng người đàn ông,
lấy thùng sắt chụp lên, nhốt con chuột trong thùng sắt rồi dùng một cái dây
nhựa trói chặt cố định.
“Bộ phim kia tôi đã xem từ rất lâu, xin thứ lỗi
cho trí nhớ của tôi, rất nhiều chi tiết không nhớ rõ cho lắm, nhưng phần này
lại gây ấn tượng sâu sắc.” Tông Minh sung sướng cười nheo mắt lại, khách sát
một tiếng, đốt súng gas. “Tôi sẽ dùng lửa đốt nóng thùng sắt, nhưng so với
chuyện bị phỏng, anh hẳn là càng phải sợ hãi con chuột mới đúng. Vì cái gì phải
sợ con chuột sao? Bởi vì lúc nóng dần lên, con chuột bị nhốt muốn thoát ra
khỏi, nó phải đào lấy cái lỗ — con chuột thật biết cách đào, đúng không?”
Người đàn ông như là nghe ra cái gì, đột nhiên
liều mạng giãy dụa, trong mắt bao hàm kinh hoảng sợ hãi.
“Ha ha, anh khá thông minh…Cũng đúng, nếu anh
không thông minh, nhưng thế nào lại thực hiện được việc đó?”
Muốn đào một cái lỗ thoát ra, tự nhiên phải lựa
chọn nơi đào lỗ.
Mà so với thùng sắt cứng rắn, thân thể mềm mại
hiển nhiên là lựa chọn rất tốt.
Con mắt Tông Minh phản chiếu ra ánh lửa từ súng
gas, phủ lên trên thùng sắt, thùng sắt nguyên bản lạnh như băng dần dần nóng
lên, càng lúc càng nóng, càng lúc càng nóng…
Xung quanh tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm,
chất lỏng đẹp đẽ theo rìa mặt bàn tích táp nhiễu xuống.
Một người sống sờ sờ ngay trước mắt bọn họ bị
một con chuột phá bụng chui vào cơ thể, ngay cả Trương ca đã quen từng trải
cũng nhìn không được chuyển sang vò đầu, người khác lại càng không chịu nổi,
một số có khả năng chịu đựng tinh thần thấp ngay tại đương trường mà nôn mửa.
Trương ca khóe mắt hơi hơi buộc chặt, trộn lẫn
giang hồ nhiều năm như vậy, anh gặp qua không ít hành động bạo lực đe dọa, hoặc
là biến thái thích ngược đãi, nhưng giống như người trước mắt anh vẫn là lần
đầu tiên nhìn thấy, mà hiện lên trong đầu anh chỉ có hai chữ, chính là người
điên!
Tông Minh đóng chốt súng gas, người đàn ông lúc
này đã không có động tĩnh.
Vẻ mặt con mắt mở to như muốn nứt ra vĩnh viễn
đọng lại trên gương mặt người đàn ông, có thể đoán được trước khi chết gã đã
chịu nhiều tra tấn cùng thống khổ.
Con chuột đã xuyên thủng bụng người đàn ông cả
người đầy máu từ phía dưới thi thể đi ra, ở trên thi thể đảo quanh bốn phía,
sau đó nhóc này, có lẽ là vẫn bị cơn đói chiếm giữ, thấy người trong phòng
không có động tĩnh khác, nó bắt đầu ‘Đập cái bình vỡ vẫn thành bình vỡ’* mà cắn
xé thịt trên thi thể.
* Nguyên văn: Phá quán tử phá suất (破罐子破摔) nghĩa là hành động bất cần, thái độ tùy tiện – đã lỡ sai rồi
thì làm cho sai luôn.
Tông Minh hơi hơi nhíu mày, lắc đầu nói: “Không
cần dùng vẻ mặt này nhìn nó, chúng ta làm người phải biết ghi ơn, nó vất vả lâu
như vậy, đưa chút thức ăn an ủi nó là đương nhiên rồi.”
Mọi người: “…”
Quan điểm của Tông Minh cùng quan điểm của bọn
họ rõ ràng có một độ lệch nghiêm trọng.
Gian nhà máy bỏ hoang không bị cắt nước, Tông
Minh đến WC cởi ra bao tay dính vết máu, lấy ra bật lửa thiêu hủy, dùng bồn cầu
tự hủy dội những vụn nhỏ còn sót lại.
Sau khi xử lý tốt, Tông Minh đi ra WC, hướng
Trương ca nói: “Chờ nó ăn no, phiền toái giúp nó tắm rửa một cái rồi cho nó rời
đi.”
Trương ca: “…”
Nhìn con chuột ngấu ngốn ăn, anh lần nữa chống
đỡ không nói được gì.
Chỉnh sửa tinh thần một chút, Trương ca không
khỏi tò mò hỏi: “Nguyên tắc của tôi trước sau như một là lấy tiền làm việc, bất
quá tôi rất kỳ quái, đến tột cùng là thâm cừu đại hận thế nào, mới có thể khiến
cho anh đối xử với một người một người như thế.”
“Nghiêm túc mà nói, tôi cùng người kia không
cừu không hận, một chút quan hệ cũng không có.” Tông Minh khẽ nhăn mày yếu ớt
cười, “Chính là tính cách của tôi rất ngây thơ, thích khi dễ người tôi để ý,
nhưng tuyệt đối không cho phép có người khi dễ người ấy. Tuy rằng người này khi
dễ người ấy đã là chuyện đã qua, nhưng tôi còn muốn thay người ấy quay về trả
thù, nếu không tâm trạng của tôi cảm thấy rất không công bằng.”
Tính cách ngây thơ…Trương ca khóe miệng run
rẩy, người chủ này tâm lý không phải không công bằng, mà là chưa từng bình
thường qua đi?
Là người điên cũng không hề gì, đưa tiền là đại
gia, anh có tiền thu liền mọi sự đại cát.
“Đúng rồi, người này tổng cộng thiếu bao nhiêu
tiền?”
Câu hỏi của Tông Minh làm anh khó hiểu, nhưng
cũng nói ra một vài số. Đối với khoản tiền này, phía bên kia đã biết trên thân
người đàn ông này là đòi lại không được, tính đem mục tiêu chuyển sang người
thân của gã, nên mới có thể dễ dàng giao gã ra.
Tông Minh lấy ra một tập chi phiếu điền lên một
vài con số, rứt lấy tờ chi phiếu đưa cho anh ta. “Khoản nợ người này tôi thay
anh ta trả.”
“Tiền này…Hình như quá nhiều?”
Tông Minh nghiêng đầu một cái, cười nói: “Người
này còn có cha mẹ anh chị em linh tinh đi? Theo lý, các anh sẽ dùng hết thủ
đoạn mà hợp lý đi quấy rối bọn họ, làm cho bọn họ sống không được yên ổn, làm
cho hàng xóm bằng hữu xung quanh bọn họ đều biết anh ta thiếu nợ bỏ trốn, liên
lụy người nhà…Dĩ nhiên, tôi cảm thấy điều đó không có khả năng, nhưng nếu có
người thay anh ta trả nợ, thì các anh liền yên lặng nhận lấy đi, cứ coi như là
thu nhập thêm.”
“Được, không có vấn đề.” Anh chỉ chỉ dụng cụ
cùng thi thể vô cùng thê thảm, “Người này tôi cũng sẽ cho người xử lý tốt, sẽ
không tạo phiền toái cho anh. Vạn nhất sự tình bại lộ, cũng sẽ có người đi cảnh
sát gánh tội thay, điểm này anh cứ thả một trăm phần trăm an tâm.”
“Cám ơn. Về phần người phụ nữ kia, nghe tiểu
Chu nói các anh cũng xử lý không sai biệt lắm, không biết khi nào thì có thể
thấy cô ta?”
“Tùy thời đều có thể, chỉ cần trước khi qua đây
gọi điện thoại, nói cho tôi biết anh muốn cô ta dùng cái dạng thư thái gì tới
tiếp đón anh.”
“Chọn ngày không bằng gặp mặt, liền hôm nay
đi.”
Trương ca sửng sốt một chút, gật đầu nói:
“Được, liền hôm nay. Vậy anh tính…”
Minh Tông nói rõ: “Gọi nhóm các anh toàn bộ
xuất hiện hết đi, tôi hy vọng tràng cảnh đó càng làm cho nhiều người rung động
càng tốt.”
Hẹn xong thời gian cùng địa điểm tối nay gặp
mặt, khước từ việc Trương ca lễ độ muốn đưa tiễn, Tông Minh cùng tiểu Chu rời
khỏi nhà máy bỏ hoang tràn ngập mùi máu tươi.
Ở khoảng cách cách xe hơi còn có hai ba thước,
Tông Minh sắc mặt chợt trắng bệch, dưới chân lảo đảo nhào về phía trước vài
bước, vì thế mới dựa vào xe miễn cưỡng chống đỡ cơ thể.
“Anh phải uống thuốc!” May mà anh có đem theo
thuốc, hiện tại quả nhiên không tốn công! Tiểu Chu luống cuống tay chân đổ ra
viên thuốc.
Tông Minh lại lắc đầu, “Tôi không ăn…Tôi đã đáp
ứng Cảnh Thăng.”
“Xin không cần lại cứng đầu như vậy!”
“Đáp ứng Cảnh Thăng là chuyện tôi phải làm
được, không phải cứng đầu, là kiên trì của tôi.” Tông Minh cũng không thèm liếc
mắt nhìn viên thuốc kia một cái, dựa vào xe hít thở vài lần, cảm giác đỡ hơn
nhiều, mới mở cửa xe ngồi vào.
Tiểu Chu đi theo ngồi vào chỗ lái xe, quay đầu
nhíu mày với Tông Minh nói: “Ngài nếu không thoải mái, tôi đây đi bảo Trương ca
sửa lại thời gian, chờ sau khi ngài tốt hơn một chút rồi nói sau?”
“Không cần.” Tông Minh thản nhiên trả lời.
“…” Này còn nói không phải cứng đầu!
“Giúp tôi gọi điện báo với bác sĩ, tôi quyết định
đồng ý phẫu thuật.”
Jade: Chen ngang chút xíu, nhưng thật sự đọc
câu này tôi đã khóc, không biết có ai có đồng cảm nhận của tôi không nữa. Dù
con người có là màu đen, màu xám, hay màu trắng, thì vẫn luôn hướng về một điều
duy nhất là ‘Hạnh phúc’, không phải sao?!….
Những lời này lại làm tiểu Chu kinh ngạc, kinh
ngạc qua đi là vui sướng không thể che dấu, lúc trước vô luận anh nói đến rách
miệng, Tông Minh vẫn là đều cự tuyệt phẫu thuật, không nghĩ tới hôm nay cư
nhiên đáp ứng rồi!
“Tôi có dự cảm, thời gian của tôi đã muốn không
còn nhiều lắm, nếu hôm nay không nhanh chóng chấm dứt việc này, có lẽ ngày mai
tôi liền không cần làm.” Nhìn tiểu Chu lần nữa mặt biến sắc, Tông Minh khóe
miệng giơ lên, “Phẫu thuật xác xuất thành công rất thấp, hơn nữa sau khi thành
công ai cũng không dám bảo đảm tôi có thể sống thêm bao lâu…Bất quá nếu có hy
vọng, luôn là một chuyện tốt.”
“Ngài có thể sống thật lâu, nhất định có thể
sống thật lâu, nhân sinh của ngài vừa mới bắt đầu, không có khả năng nhanh như
vậy liền chấm dứt.” Tiểu Chu nhìn thẳng hai mắt Tông Minh, còn thật sự nghiêm
túc nói.
“Tôi cũng hy vọng như vậy, cho nên mới quyết
định nhận phẫu thuật. Thành công, vậy tiếp tục sống; Thất bại, vậy hết thảy
dừng ở đây.”
Tông Minh nhìn phía ngoài cửa sổ, bên môi mấp
máy một chút ý cười, buông xuống mi mắt hơi hơi rung rung.
“Nếu hết thảy dừng ở đây như đã nói, ít nhất
đến lúc cuối cùng tôi muốn thay thế bọn họ trong lòng Cảnh Thăng trở thành một
tồn tại không thể biến mất…Bất kể dù đó là hủy diệt, Cảnh Thăng chỉ có thể nghĩ
đến tối, tất cả đều chỉ có tôi.”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét