Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014
PHIÊN NGOẠI
Phiên ngoại: Tông Minh
Rất
nhiều năm về sau, tên của anh ‘tiểu Chu’ bị lấy ‘lão Chu’ đến thay thế, nhưng
anh có một cái tên rất bình thường – Chu Bình.
Nghe nói
cha già thay anh lấy tên này, là hy vọng anh trưởng thành thuận lợi, cả đời
bình an.
Nếu
không đề cập đến việc trên tay dính chuyện dơ bẩn, cả đời này quả thật cũng coi
như sống rất thuận lợi bình an, chỉ là trong lòng thủy chung vướng mắc một phần
áy náy, thẳng đến khi anh chết đều không có chân chính buông ra.
Tông
Minh.
Lần đầu
tiên gặp mặt, anh mười bảy tuổi, Tông Minh nhỏ hơn anh hai tuổi.
Cha già
là quản gia của cha Tông Minh, cha già cảm thấy anh không còn nhỏ, lúc xin gửi
lại được sự đồng ý của chủ nhân, liền ra lệnh cưỡng chế anh trong lúc nghỉ hè
đến tòa lâu đài học tập, về sau chờ cha già về hưu, anh tiếp nhận chức vụ mới
sẽ không phải cái gì cũng không biết, làm phụ kỳ vọng của chủ nhân.
Khi đó
Tông Minh ngồi trên sô pha, với lần đầu tiên gặp mặt này cậu ấy mỉm cười, anh
lúc ấy thầm nghĩ trên thế giới này tại sao lại có người có thể có vẻ ngoài nhìn
đẹp như thế? Tựa hồ toàn bộ thế giới đều bởi vì Tông Minh nở nụ cười mà sáng
lên.
Mẹ của
Tông Minh ngồi ở một bên, đó là một người phụ nữ phi thường xinh đẹp tao nhã,
lại so sánh với ông chủ đã gặp mặt qua, diện mạo hoàn mỹ của Tông Minh dung hợp
ưu điểm của hai người, hơn nữa con hơn cha, càng thêm chói mắt rực rỡ.
Ngay lúc
đó anh cái gì cũng không có phát hiện, chỉ là tự cảm thán mẹ con xinh đẹp cùng
xuất sắc trước mắt, cùng với vụng trộm oán giận thế giới này quả nhiên là không
công bằng, có người trời sinh chính là ưu việt khác với người bình thường như
anh.
Phát
hiện chuyện kia, là vào một đêm bình thường. Buổi tối kia anh bởi vì ban ngày
phạm sai lầm mà bị cha già mắng đến cẩu huyết lâm đầu, lăn qua lộn lại ngủ
không yên, không bằng rời giường ở trong nhà tùy tiện đi lại một chút, thuận
tiện tự hỏi một chút vấn đề về cuộc sống của mình trong tương lai.
Mặ dù
cha già tha thiết đợi anh tiếp nhận công việc chức vụ quản gia, nhưng anh kỳ
thật rất muốn làm chức nghiệp khác, tỷ như trở thành một nhà chụp ảnh – anh
ngay cả loại máy ảnh cái gì đều không phân rõ ràng lắm, nhưng mà điều đó cũng
không gây trở ngại cho anh thiên mã hành không* ảo tưởng.
*Thiên mã hành không (天马行空): chỉ sự phóng
khoáng không bị hạn chế trong khuôn mẫu, phóng túng.
Anh thản
nhiên lang thang, đến lúc để ý, anh đã chạy tới nơi gần phòng Tông Minh. Suy
nghĩ đầu tiên của anh là nguy rồi, nửa đêm không ngủ được chạy đến gần phòng
của tiểu chủ nhân ngắm cảnh, việc này nếu làm cha già biết, anh khẳng định lại
sẽ bị tụng đến lỗ tai sinh kén!
Anh mới
đang muốn hỏa tốc rời đi hiện trường, bỗng nhiên nghe được tiếng vang nhỏ vụn.
Cửa phòng Tông Minh đóng chưa kỹ, tiếng vang nhỏ vụn chính là từ giữa khe hẹp
của cửa phòng phát ra.
Lúc ấy
anh chỉ là nghĩ rằng cửa không có đóng kỹ, nên anh phải đi qua giúp đóng cửa,
cho nên lúc anh đi qua rồi…Tiếp đó, anh liền thấy.
—— Anh
không thể tin được cảnh tượng anh nhìn thấy!
Vị bà
chủ xinh đẹp tao nhã mặc một bộ áo ngủ gần như trong suốt, hai chân mở rộng
cưỡi trên người Tông Minh, phóng đãng luật động vòng eo của mình, chơi một bản
nhạc tên là tội ác xác thịt.
“Em yêu
anh…Yêu anh như vậy…”
“Em yêu anh yêu đến mức chỉ là một sợi tóc của anh, em cũng sẽ cảm
thấy đó là điều đáng yêu nhất…Nhưng là tại sao?”
“Tại sao anh luôn tìm phụ nữ bên ngoài? Các cô ta có như em
không? Có được như em không!”
Bà chủ xinh đẹp một bên kích thích cơ thể, một bên hỏi thiếu
niên dưới thân, móng tay bén nhọn một chút lại một chút cào ngực thiếu niên,
làm ra nhiều bông hoa huyết.
Giống
như bị ma xui quỷ khiến, anh ngạc nhiên di chuyển tầm mắt, nhìn về phía Tông
Minh. Mà Tông Minh cũng thấy anh, tầm mắt hai người giao nhau.
Như là
nghi hoặc với sự xuất hiện của anh, thiếu niên chớp mắt nhìn, lập tức giơ lên
khóe miệng – hiện lên trên khuôn mặt non nớt anh lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta
nở nụ cười.
Buổi tối
ngày hôm đó anh chạy trốn chết, sau đó trắng đêm không ngủ.
Nụ cười
Tông Minh quanh quẩn trước mắt anh…Anh tại sao lại cho rằng đó là nụ cười có
thể làm cho toàn bộ thế giới tỏa sáng?
Đó là
bóng tối.
Không có
một tia ánh sáng, thuần túy là bóng tối của tuyệt vọng.
Ban ngày
anh tìm cha già, ấp a ấp úng muốn nói cho cha già chuyện này, nhìn xem cha già có
biện pháp nào giải quyết không, cái loại chuyện này không thể có khả năng là
Tông Minh tự nguyện.
“Con cái
gì cũng đều không có thấy.”
Anh sửng sốt, hoài nghi bản thân có phải nghe lầm hay không?
“Nhớ kỹ,
con cái gì cũng đều không có thấy.”
Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, anh phẫn nộ rồi đứng lên, cho rằng nếu
cùng cha già nói vô dụng, vậy đi nói với cha của Tông Minh!
“Cùng
chủ nhân nói cũng không có tác dụng…Chuyện đó đã không phải ngày một ngày hai,
con cho là ngài ấy sẽ không biết sao?”
Giọng điệu cha già đạm mạc, nghe vào trong tai anh không thua gì
một quả bom.
—— Ông
chủ yêu thích lưu luyến bụi hoa đối với chuyện vợ cùng con mình phát sinh loạn
luân làm như không thấy, chính xác mà nói, Tông Minh là bị chính cha của mình
biến thành vật hi sinh…
“Chuyện
này giữ im lặng đối với tất cả mọi người đều tốt, một khi lộ ra, không chỉ có
toàn bộ gia tộc kết thúc, mà tương lai của tiểu thiếu gia cũng giống thế.”
Người chồng đã sớm chán ghét người vợ có bối cảnh tương xứng với
mình, có thể giúp gia tộc, bởi vậy không thể cùng đối phương ly hôn; Người vợ
yêu chồng, chẳng sợ đối phương căn bản không yêu mình, cưới mình là dựa trên
suy tính lợi ích, vẫn như cũ thành thiêu thân lao vào lửa…
Trả giá
vô tận không chiếm được hồi đáp, bà chủ nào đó không đợi được người chồng trở
về rốt cuộc sụp đổ trong một buổi tối, ép buộc đứa con thân sinh cùng chính
mình phát sinh quan hệ.
Vượt qua
biển lớn, trải qua trăm năm dốc sức làm thật vất vả đứng vững bàn chân ở ngoại
quốc gia tộc tuyệt không cho phép vụ bê bối này hủy hết tất cả.
Nếu sự
tình đã xảy ra, biện pháp tốt nhất để bảo vệ mặt mũi gia tộc chính là che dấu. Ông
chủ hiển nhiên cho rằng chủ ý này không tồi, vợ trong nhà có con ‘trấn an’, bản
thân có thể tiếp tục bên ngoài bắt đầu tiêu dao, không nhất định cùng cô ta hư
dữ ủy xà*, ông còn có thể dùng lý do này hủy hoại cô ta, dạy cô ta hiểu được
làm thế nào để có ‘Bao dung’ của một người vợ tốt.
*虚与委蛇 – Hư dữ ủy xà:
nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ.
“Tại sao
có thể như vậy…” Anh lăng lăng nói.
“Làm bộ như cái gì cũng không biết, đây là vì tốt cho mọi người.”
Cái gì gọi là tốt cho mọi người? Mẹ con loạn luân như thế đối với
Tông Minh làm sao có thể tốt được!
Như là
hiểu được bất bình trong lòng cùng không cam lòng của anh, cha già thở dài một
tiếng, dời ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ vạn dặm trời quang không mây.
“Cũng
chỉ có thể như thế…Trừ phi con chấp nhận việc hủy diệt gia tộc này, còn có dũng
khí phá hủy cuộc sống tương lai của tiểu thiếu gia, bằng không con chỉ có thể
bảo trì im lặng.”
Anh thật lâu không nói gì.
Vốn dĩ
anh nghĩ rằng một chuyện này rất đơn giản, nói cho trưởng bối, trưởng bối sẽ đi
cứu vớt cậu thiếu niên kia…
Gánh vác
một cái gia tộc, gánh vác cuộc sống tương lai của một thiếu niên. Những lời này
quá mức nghiêm trọng, lúc đó anh không thừa nhận nổi vì tuổi còn rất trẻ…Không,
cũng không phải không thừa nhận nổi, anh chính là không có dũng khí gánh vác.
Cho nên
anh giống với cha già, cái gì cũng không có nói, đồng thời ở trong lòng không
ngừng an ủi là vì tốt cho Tông Minh, vụ bê bối mẹ con loạn luân một khi lộ ra,
thân là người thừa kế gia tộc, đời này của Tông Minh liền xong rồi.
Mà Tông
Minh giống như dĩ vãng ôn hòa mỉm cười lễ phép, ngẫu nhiên còn có thể cùng vị
bà chủ xinh đẹp xuống bếp, đi dạo phố, giống như bọn họ chính là một đôi mẹ con
bình thường có tình cảm rất tốt.
Qua thời
gian vài năm, anh từ trường học tốt nghiệp tiến vào lâu đài để công tác, mà ông
chủ không thay đổi hoa tâm, bà chủ vẫn là từ thân thể đứa con thân sinh tìm
kiếm an ủi.
Anh hiểu
được chuyện này là sai, nhưng anh không có dũng khí ngăn lại, vì trốn tránh phô
thiên cái địa* kia, hầu như anh phải che giấu áy náy, anh thậm chí nghĩ tới có
lẽ Tông Minh cũng hưởng thụ loại tư vị loạn luân cùng mẹ này, không đi ngăn lại
là vì vừa đúng ý nguyện của Tông Minh.
*铺天盖地:
ùn ùn kéo đến
——
Chuyện kia xảy ra quá mức bất ngờ.
Thời
điểm anh chạy tới khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, ông chủ đổ nằm giữa một
vũng máu, vị bà chủ kia cả người toàn máu, trong tay nắm một con dao rọc giấy,
không ngừng hướng thi thể ông chủ không còn hơi thở đâm xuống.
“Anh tại
sao có thể đối với em như thế?”
“Em yêu anh như vậy…Tại sao lại nói em không có tư cách quản
anh? Rõ ràng đều là anh sai a…”
“Em chỉ là rất cô đơn, rất cô đơn…”
“Đều là anh sai…Là anh làm cho em cô đơn như thế…”
Bà chủ trong miệng lặp đi lặp lặp lại lời thì thầm nói, gương mặt
bình tĩnh mà hung ác làm cho anh không khỏi sợ hãi thụt lùi bước chân.
Bỗng
nhiên, một bàn tay đè trên bả vai bà chủ.
Không
biết từ khi nào đi vào trong phòng, khuôn mặt thành thục tuấn mỹ của Tông Minh mang
theo mấy phần thần thái bi thương…Nhìn Tông Minh, anh cảm thấy đau lòng thay
cậu ấy.
Tuy rằng
ông chủ không có trách nhiệm, chỉ lo hàng đêm tìm kiếm vui hát, nhưng vẫn là
cha của Tông Minh, mà hiện tại cậu ta cư nhiên thấy cha bị mẹ tự tay giết chết…
“Mẹ, cha
đã chết.” Tông Minh buông xuống mi mắt, nhẹ giọng nói ra.
Bà chủ ngừng lại một chút, hốc mắt trống rỗng chảy xuống nước mắt,
bà run rẩy nâng tay lên, vỗ bàn tay Tông Minh, gọi tên Tông Minh, như là muốn
mượn điều đó để lấy lại sức lực.
Trước
một màn này anh cũng không khỏi nhỏ lệ, loạn luân là một loại tội ác, nhưng nói
trắng ra bà cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương không được chồng coi trọng
mà thôi…
“Mẹ, cha
đã chết…Nếu cha đã chết, tại sao mẹ còn sống?”
Nghe thấy Tông Minh dùng âm điệu đau thương ngâm một câu hỏi như
thế, anh nháy mắt trợn tròn con mắt.
“Na, mẹ,
cha đã chết, chết trên tay mẹ, ông rất muốn mẹ là một người khác…Nhưng như thế
còn chưa đủ, mẹ không phải vẫn muốn hoàn toàn có được ông sao? Thân thể, linh
hồn tất cả đều chỉ có thể của một người là mẹ…”
Tông Minh gằn từng tiếng giống như lời thì thầm nhỏ nhẹ của ác
ma, dụ hoặc linh hồn sa đoạ thành một tội đồ phản giáo, dấn thân vào sâu trong
bóng tối không thấy đáy.
“Mẹ,
nghĩ lại xem...Ở trên yết hầu mẹ vẽ một dao giống thế, cơ thể mẹ sẽ ngã nằm
trên cơ thể cha, máu tươi phun ra sẽ cùng máu tươi của cha hòa làm một…Đó là
một cảnh thật đẹp? Cả hai cả đời này một đời dây dưa có một kết thúc hoàn mỹ,
cho dù là cái chết cũng vô pháp đem cả hai người chia lìa nữa.”
“Cái chết…Cái chết cũng vô pháp đem chúng ta chia lìa…”
“Như vậy cha vĩnh viễn là của một người là mẹ, không bao giờ sẽ
có người đến cùng mẹ tranh đoạt.”
“Anh ấy là của ta…Chỉ là
của một mình ta…” Bà chủ nói xong, lộ ra một nụ cười hạnh phúc gần như hư ảo.
“Phải, mẹ. Ông là của một
mình mẹ.”
Tông Minh nhẹ nhàng hôn
trên mặt dính đầy máu của bà chủ, tao nhã đứng lên, chậm rãi hướng vẻ mặt kinh
ngạc của anh đi tới.
“Ngài, ngài tại sao có thể —— ” Xui khiến người mẹ thân
sinh đi tìm chết!
“Suỵt, đừng nói chuyện.”
Tông Minh cười híp mắt, ngón trỏ điểm nhẹ trên môi của mình, “Cái gì cũng đừng
nói, cái gì cũng đừng làm…Anh mấy năm qua đều làm như thế, hẳn là có thể tiếp tục
duy trì thói quen này, đúng không?”
Anh biến sắc, lời nói của
Tông Minh như một bả đao sắc bén, không chút lưu tình xé ngực anh ra, đâm vào trái
tim anh.
Tông Minh mỉm cười, trong mắt không có một tia trách cứ
hoặc oán hận, nhưng loại ánh mắt này làm anh đau đớn nghẹt thở, mấy lần không
thể không thở dốc.
Bà chủ trạng thái tinh thần không bình thường đem con dao
rọc giấy để trên cổ mình, anh muốn ngăn lại, nhưng khi nhìn nụ cười của Tông
Minh, bước chân anh hoàn toàn không bước lên được…
Thẳng đến lúc cơ thể bà chủ nặng nề ngã xuống, anh cũng
không thể bước lên.
Tông Minh tán thưởng vỗ vỗ bờ vai của anh, “Ừ, anh làm
tốt lắm, luyện tập rất nhuần nhuyễn đó.”
“Tại sao? Dù nói như thế nào đó cũng là mẹ của cậu…” Thấy
máu lan tràn toàn bộ căn phòng như một bức tranh, anh chỉ lo đè nén nội tâm sợ
hãi cùng phẫn nộ cùng dùng hết khí lực vốn có, ngay cả kính ngữ đều quên dùng.
Tông Minh miệng nhâm nhi
ý cười, nói: “Ừ, đúng vậy, mẹ lại cùng tôi làm tình.”
Cơ thể anh chấn động, “Cậu hận bà ấy…Hận bọn họ?”
Tông Minh nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc. “Tại sao tôi
muốn hận bọn họ? Hận là một loại cảm xác thật vô vị, tôi không muốn đem tinh
thần lãng phí trên một thứ gì đó không có ý nghĩa, tôi chỉ là cho rằng đến thời
điểm tôi lấy thù lao báo thù mà thôi.”
“Báo thù, thù lao?”
Tông Minh vuốt cằm cười
nói: “Đúng vậy, tôi đều thay cha làm vật thế thân lâu như vậy, cho mẹ gậy mát
xa lâu làm lâu như vậy, bất quá coi như di sản của bọn họ làm thù lao đi?”
Gậy mát xa từ này từ trong miệng Tông Minh phát ra quả
thực bỗng nhiên buồn cười, nhưng anh lại cười không nổi, chỉ cảm thấy lạnh, cả
người giống như bị một thùng nước đá rét lạnh đổ xuống đầu.
Tông Minh cho anh đi xử lý công việc lễ tang, cùng với
cho anh dùng tốc độ nhanh nhất đem bất động sản đều đổi thành tiền mặt, hơn nữa
toàn bộ đều chuyển ra ngoài, làm đám kền kền đầu trọc phần đông là thân thích
trở tay không kịp.
Không có mạch tài chính của Tông Minh chống đỡ, gia tộc
thật vất vả đứng vững bàn chân ở ngoại quốc sẽ một đêm tay trắng.
Trên lễ tang, thân thích biết Tông Minh đem tài sản đang
có bán hết chửi ầm lên, mắng cậu là tên bất tài, mắng cậu là biến thái cùng mẹ
loạn luân, mắng cậu là tội nhân đem gia tộc hủy diệt…Mà Tông Minh chỉ là ách xì
một cái, nói mình mệt mỏi, phân phó anh thay cậu ta tiếp đón đám thân thích
này.
Trong tiếng chửi bậy của bọn họ, anh dựa theo dặn dò của
Tông Minh, tung quyền sở hữu tòa lâu đài này – đây là tòa lâu đài duy nhất trị
giá vô giá không bị Tông Minh đem ra bán.
Nguyên bản một đám kền kền đầu trọc tụ tập đứng lên lên
án Tông Minh biết rõ bọn họ sau này một
cái cũng không chiếm được, quan hệ đồng minh lập tức đổ vỡ, bắt đầu tranh đoạt
ta chết ngươi sống quyền sở hữu tòa lâu đài.
Nói lại Tông Minh trong phòng xem diễn xem đến cao hứng.
Sau anh hỏi Tông Minh tại sao lại đem chuyện này giao cho
anh làm? Tông Minh chớp mắt nhìn, cười nói bởi vì anh vừa vặn là ở chỗ đó.
Không phải bởi vì tín nhiệm.
Anh hiểu được anh không phải nơi để Tông Minh đặt niềm
tin, hơn nữa cho dù anh không có xử lý tốt chuyện đó cũng không quan trọng…Tông
Minh căn bản không cần.
Giống như chuyện cậu bị cha làm vật hy sinh, cùng mẹ phát
sinh quan hệ…Có lẽ anh để ý quá, nhưng sự im lặng cùng thờ ơ của người đó đã
bóp chết phần để ý này.
—— Tòa lâu đài được xây dựng xa hoa nhưng đã sớm mục nát
cuối cùng nghênh đón thời khắc bị người phân hủy.
Cha già dành hơn phân nửa đời người tại lâu đài này mờ
mịt đứng ở đại sảnh vắng vẻ, sau một hồi mới xoay người, nhìn anh im lặng đứng
ở cạnh cửa.
“Con phải đi theo…Cùng nhau rời đi?”
Cha già bỏ qua xưng hô với
Tông Minh, này cũng là đương nhiên, Tông Minh lấy thái độ thản nhiên không thèm
để ý hủy hết nửa đời tâm huyết của ông.
“Vâng.” Anh gật đầu.
“Cậu ta vốn là người
điên…” Nhìn xung quanh lâu đời người đi nhà trống, ánh mắt cha già tràn ngập tơ
máu.
“Con rất rõ ràng.” Anh bước
lên trước, vì cha già sửa sang lại tóc tán loạn cùng trang phục, làm cho ông
thoạt nhìn có sức sống, không cần nản lòng như thế. “Cha, cha biết không? Con vẫn
rất muốn có một đứa em trai, đáng tiếc mẹ đi quá sớm.”
Cha già nở nụ cười, so với
khóc còn khó coi hơn, “Con đem cậu ta trở thành em trai? Cho nên mới giúp cậu
ta làm nhiều chuyện như vậy?”
“Trước kia con đúng là xem cậu ta là một người không có quan hệ gì…” Anh ánh
mắt vốn dĩ ảm đảm dần dần thanh minh, giọng kiên định nói: “Nhưng bắt đầu hiện
tại thẳng về sau, vô luận cậu ấy làm cái gì, vô luận cậu ấy đi trên con đường
như thế nào, con thề con sẽ xem cậu ấy như là một đứa em trai giúp đỡ cậu ấy, chiếu
cố cậu ấy, con cũng đã nói như thế với cậu ấy.”
“…Cậu ta đồng ý rồi?” Cha
già hoài nghi nhíu mày.
“Cậu ấy nói tùy con, muốn
đem cậu ấy trở thành cái gì cũng được, nhưng là lễ tiết không thể thiếu, dù sao
con còn nhận tiền lương của cậu ta.”
Nghe nói Tông Minh nói
như thế, ông cũng chỉ có cảm giác ‘A, quả nhiên là loại trả lời này’.
“Con nếu đi…” Cha già hít vào một hơi thật sâu, “Đi theo
bên người cậu ta không có kết cục tốt.”
“Có lẽ vậy, con đã chuẩn
bị tâm lý…Nhưng con vẫn muốn đi theo cậu ấy, để chuộc tội cho hai cha con chúng
ta.”
“Chúng ta cái gì cũng
không làm!”
“Cha, chính là bởi vì
chúng ta cái gì cũng không làm.”
Anh nhìn chăm chú khuôn mặt
cha già mấy ngày nay càng lộ ra vẻ già nua, môi hé ra, dùng âm thanh kiên định
ôn hòa mà nói ra ngữ khí tàn bạo.
“Cái gì cũng không làm, nhưng kỳ thật tội lỗi đều bắt
nguồn từ chúng ta.”
Họ Tông nói quay về đảo
nhỏ, xem như lá rụng về cội, thật đáng mừng – những lời này từ Tông Minh mà nói
một chút độ tin tưởng cũng không có, lúc trước lựa chọn hòn đảo nhỏ này, là
Tông Minh lấy bản đồ thế giới trên tường, bịt mắt tùy tiện phi tiêu quyết định.
Anh chỉ có thể âm thầm cảm thán vận khí cậu ta coi như
không tệ, may mắn Tông Minh không có phi trúng một cái quốc gia lạc hậu hoang
vắng.
Thời gian trôi qua, anh cẩn thận tính toán, cùng Tông
Minh đến ở hòn đảo nhỏ này đã hơn hai năm.
Hôm nay nghe nói là ngày nóng nhất trong gần hơn mười năm
qua, anh lái xe chở Tông đến trung tâm thương mại chuẩn bị mua một ít tân
trang.
Quần áo Tông Minh luôn luôn không nhiều lắm, cũng không
phải bởi vì cậu ta không thường mua, mà là nếu mua nhiều quần áo, cậu ta mặc
một hoặc hai lần sẽ thấy chán, sau đó không chút nào tiếc rẻ đưa tiễn vào thùng
rác, cho một cái mỹ danh là tiết kiệm không gian.
Không chỉ quần áo, rất nhiều đồ này nọ đều là như thế,
Tông Minh chưa từng đối với mỗ sự kiện đồ vật nào tỏ vẻ để ý hoặc thích…Nhất là
người.
Tông Minh có được bề ngoài làm cho người khác tán thưởng,
nhìn như không bài xích người khác tiếp cận, nhưng lại chưa bao giờ cùng người
từng có tiếp xúc tay chân thân mật.
“Ngài muốn mua kiểu style nào?” Anh hỏi. Phía trước cũng
không biết giao thông đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bọn họ đổ tại chỗ này năm
phút đồng hồ rồi.
“Muốn kiểu gì a…Dù sao rất
nhanh sẽ chán, vậy lấy tài ăn nói của nhân viên bán hàng đến quyết định mua cái
nào đi.” Tông Minh không chút nào đem tiền để vào mắt.
Tiền đối với Tông Minh mà
nói không phải không quan trọng, chỉ là không xem trọng cũng không sao cả, di sản
kế thừa của Tông Minh cũng đủ để cậu ta xa xỉ lãng phí đến vài kiếp.
“Thử chọn một kiện ngài thích đi?” Anh mở miệng đề nghị,
chỉ là một kiện quần áo cũng tốt, anh hy vọng Tông minh có thể để ý một cái gì
đó.
Tông Minh tựa hộ nhìn rõ
suy nghĩ của anh, khóe miệng khá là sung sướng gợi lên. “A, tiểu Chu, anh luôn
quan tâm tôi như vậy, tôi rất cảm động a.”
Nghe vậy, anh bất đắc dĩ cười khổ, “Ngài biết tôi không
hay nói đùa.”
“Tôi biết anh không hay nói đùa, nhưng là gần đây cuộc
sống nhàn rỗi chút xíu…Ừ, được rồi, vì đáp lại quan tâm của anh, anh đi giúp
tôi điều tra chuyện của người kia đi.”
Ngoài cửa sổ xe cách đó
không xa là một công trường xây dựng, một gã công nhân người đầy mồ hôi đang
cùng một tên công nhân khác nói cái gì đó, Tông Minh chỉ vào tên công nhân tuổi
tác lớn hơn.
“Ngài đây là cái ý tứ gì?” Anh khóe mắt run rẩy một cái.
“Tôi đã nói rồi a, vì đáp
lại quan tâm của anh, tôi quyết định cho anh điều tra một người trong đó để khỏi
thấy chán.”
Huyệt thái dương anh ẩn ẩn
phát đau, rất là bất đắc dĩ hỏi: “Như vậy tôi có thể xin hỏi ngài tại sao là
người kia?”
“Ừ, đó là một câu hỏi rất hay – bởi vì tôi vừa vặn chỉ
trúng hắn.” Họ Tông nói ra vẻ mặt còn rất chân thật, nếu không nhìn ra trong
mắt cậu ta có trêu tức.
Biết rõ Tông Minh là vì tiêu
phí thời gian mới tìm cho anh một cái phiền toái như thế, anh sờ sờ mũi, vẫn là
nhận mệnh sai người đi sưu tập tư liệu có liên quan đến công nhân kia.
Không quá vài ngày một chồng trang giấy mỏng ghi chép
những liên quan đến công nhân kia đưa đến trên bàn Tông Minh, Tông Minh một bên
không tập trung lật xem, một bên phân phó anh nhớ rõ mỗi ngày đều phải đưa tới
từng chút một phát sinh hằng ngày của công nhân kia.
Thuần túy là không việc gì làm.
Anh tưởng, Tông Minh hẳn là rất nhanh sẽ chán, cho nên
đối với công nhân kia anh cũng không chú ý lắm, nhưng là mỗi nhày đều đem tư
liệu đúng giờ giao cho Tông Minh.
Một chút bất tri bất giác, Tông Minh đối với tư liệu có
cũng được mà không có cũng không sao, biến thành thói quen mỗi ngày phải đọc.
“Này, tiểu Chu, tại sao người này lúc tuổi còn nhỏ như
vậy lại bỏ nhà trốn đi, thà rằng ở bên ngoài cuộc sống vất vả như vậy cũng
không quay về?”
“Này, tiểu Chu, tại sao
người này rõ ràng ngay cả bản thân còn không nuôi sống nổi, còn muốn gửi tiền
cho cha mẹ hắn?”
“Này, tiểu Chu, tại sao
Ngô Cảnh Thăng ngay cả âm mưu rõ ràng như vậy còn không nhìn ra?”
“Này, tiểu Chu, tại sao
Ngô Cảnh Thăng rất thích Bát Gia Tướng, lại ép buộc chính mình không được chạm
vào nó?”
“Này, tiểu Chu, tại sao Cảnh
Thăng muốn để cho cuộc sống của bản thân vất vả như vậy? Rõ ràng chỉ cần buông
chuyện này, là có thể sống càng thêm thoải mái một chút…”
Từ ‘người này’ đến ‘Ngô Cảnh
Thăng’, từ ‘Ngô Cảnh Thăng’ đến ‘Cảnh Thăng’.
Một ngày náo đó thật lâu về sau, anh hướng Tông Minh hỏi
tại sao lại là Ngô Cảnh Thăng? Anh thấy Ngô Cảnh Thăng trừ bỏ việc đã trải qua
có một chút đặc biệt, trừ cái đó ra cũng không có cái gì khác đáng chú ý.
Khi đó, Tông Minh thần sắc ôn nhu chăm chú nhìn Ngô Cảnh
Thăng chạy tới thùng rác cứu giúp những đồ vật quần áo này nọ bị tùy ý vứt bỏ,
cười nói ngay từ đầu chỉ là thói quen…Sau lại xem những ghi chép mô tả cuộc
sống của Ngô Cảnh Thăng, còn có loại bình yên làm cho trái tim một lần nữa nhảy
lên thỏa mãn.
Vô luận Tông Minh như thế nào để ý đến cái gì của đối
tượng, anh đều cảm thấy vui mưng, dù rằng đối phương bằng cấp không cao, còn là
ông chú tuổi lớn hơn Tông Minh một vòng.
Anh đề nghị Tông Minh có thể thử đi làm quen Ngô Cảnh
Thăng, Tông Minh lo lắng nửa ngày, cuối cùng quyết định từ chối đề nghị của
anh.
“Cảnh Thăng là người tốt, người giống như tôi chỉ cần có
thể nhìn Cảnh Thăng là đủ rồi.”
Anh không phải không biết
logic của Tông Minh, nhưng khi Tông Minh cười xán lạn nói ‘Người giống như
tôi’, một cỗ nặng nề tích tụ không thể nào hóa giải trong trái tim anh.
—— Tông Minh ‘thầm mến’ thẳng đến khi vì chứng đau đầu
không cách nào giảm hết, anh cứng rắn kéo đến bệnh viện kiểm tra mới tuyên bố
kết quả cuối cùng.
Lúc mới biết được bản thân sinh mện không còn lại bao
lâu, mổ cũng khó cam đoan có thể thành công sống sót, so với anh kinh ngạc
không tin, Tông Minh ngược lại phi thường lạnh nhạt, trên mặt không có một tia
dao động sợ hãi.
“Tiểu Chu, nếu có địa ngục, tôi sau khi chết đi nhất định
sẽ xuống địa ngục.” Trên đường đi về, Tông Minh tay nâng cằm, một bộ dáng nhàm
chán nhìn phong cảnh ven đường.
“Ngài suy nghĩ quá nhiều.”
Anh ngay cả giả vờ nói dối cũng diễn không được, chỉ có thể dùng những lời qua
loa tắc trách trả lời.
“Tôi hy vọng có địa ngục.”
Anh khó hiểu.
“Như vậy khi người chết cái gì cũng không có, ít nhất còn
có thể xuống địa ngục…Nhưng là một người xuống địa ngục, cảm giác rất cô đơn.”
“Tôi sẽ cùng ngài.” Anh
nói.
“Tôi không cần anh. Tốt xấu
tôi cũng có quyền lựa chọn đối tượng đi.”
Anh bị cự tuyệt rõ ràng
như thế nghẹn một chút, hỏi: “Vậy ngài muốn ——”
“Tôi muốn Cảnh Thăng, chỉ cần Cảnh Thăng cùng tôi…Này,
tiểu Chu, anh sẽ giúp tôi làm điều đó, đúng không?” Tông Minh quay đầu, nhìn
hai mắt anh phản chiếu trong kính chiếu hậu.
Con không có kết cục tốt. Lời nói hoảng hốt của cha già vang lên bên tai anh, tựa hồ như là từ rất
lâu.
Không có kết cục tốt nói như thế cũng không có gì, từ
việc chịu đựng Tông Minh coi rẻ, còn có bà chủ ngày nào đó thản nhiên cắt đứt
yết hầu của chính mình, anh đều chuẩn bị tâm lý.
“…Vâng, tôi sẽ giúp ngài.”
Nghe thấy anh trả lời như
thế, Tông Minh giống như đứa nhỏ có được một món đồ chơi bảo bối, vẻ mặt vui vẻ
nở nụ cười.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét