Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014
TÙ CẤM 5
Chương
5
Tiểu Chu lưu loát dùng điểu ngữ nói chuyện vài câu với nữ
phụ bếp, phụ bếp gật đầu, từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn – giò heo,
hành, rau thơm cùng nhiều thứ nữa.
“Trước hầm giò heo đi.” Tiểu Chu nói, giọng
điệu thoải mái như đang nói chuyện cùng cái giò heo.
Ngô Cảnh Thăng khí phách vung tay cắt chém, đem
giò heo cắt thành từng khúc, kế tiếp tầm mắt anh liền gắt gao chăm chú nhìn vào
vài khúc giò heo đã bị chặt.
“Dùng nước sôi chần sơ, sau đó rửa lại rồi
làm.”
Chỉ đâu làm đó, Ngô Cảnh Thăng lấy nồi chế đầy
nước, đem khúc giò heo bỏ vào, “Phải chần trong bao lâu?”
Tiểu Chu sửng sốt một chút, lấy di động từ
trong túi nhỏ âu phục ra xem a xem, có vẻ là anh ta không tìm được câu trả lời
muốn có, vội vàng hướng phụ bếp ngoại quốc nói vài câu điểu ngữ, không ngờ phụ
bếp lại mờ mịt lắc đầu.
“Không khác mấy, gần giống như vậy.” Tiểu Chu
vô cùng trấn định nghiêm túc trả lời.
“…Trên sách nấu ăn không ghi rõ ràng sao?” Anh
nhớ rõ ngày trước bà xã học nấu ăn, lúc nào cũng một bên nhìn sách một bên nấu.
“Anh không thể trông cậy vào người trợ lý tài
năng tội nghiệp này trong thời gian ngắn ngủi vì người nào đó muốn ăn mì giò heo
liền có thể tìm được một cửa hàng sách, đi vào mua được một quyển sách dạy nấu
ăn.” Tiểu Chu dương dương tự đắc khoe chiếc điện thoại, thở dài nói: “Internet
có thể tùy lúc mà giúp đỡ rất nhiều người có được thông tin cần thiết.”
Ngô Cảnh Thăng thổ huyết: “Thế nhưng thông tin
không có biết phải chần giò heo trong bao lâu.” Anh không dám phát cáu với Tông
Minh, bất quá anh rất vui sướng đem trói vị trợ lý công năng mà giận chó đánh
mèo.
Tiểu Chu bình tĩnh đáp lại: “Cho nên tôi nói
tùy ý đi, chỉ cần là anh nấu, tôi nghĩ anh ta đều ăn, mặc kệ nấu có bao nhiêu
khó nuốt.”
“….Anh là đang nói đến mấy cô bé trong tiểu
thuyết tình yêu hay truyện tranh lãng mạn sao?” Ngô Cảnh Thăng ê răng, nhớ ngày
đó khi qua lại với bà xã, bà xã lần đầu tiên xuống bếp đều bị anh không chút
lưu tình mà đổ vào thùng rác.
“Không phải là cô bé ôm ấp tình cảm cũng không
phải lãng mạn, mà là cá tính anh ta chính là như vậy, biết hậu quả vẫn quyết
định muốn làm, còn đối mặt với kết cục tồi tệ nhất.”
“Bao gồm bắt cóc tôi…Chuyện đó?” Ngô Cảnh Thăng
tựa như không thèm để ý đến câu trả lời của tiểu Chu, tự mình đem giò heo bỏ
vào nước sôi.
“Đúng vậy, bao gồm chuyện đó.” Tiểu Chu dặn dò:
“Cảm thấy chần đủ rồi thì vớt ra để khô, đổi một cái nồi sạch khác, đem giò heo
cùng nước tương bỏ vào cùng lúc, để lửa nhỏ rồi nấu.”
“Tông Minh là loại người nào? Làm nhiều chuyện
phạm pháp như vậy…Các anh chẳng lẽ không sợ cảnh sát sao?” Một bên làm theo chỉ
dẫn của tiểu Chu, một bên không chịu được tò mò hỏi, bắt cóc, đồng tính luyến
ái, dọa dẫm… Còn có hít thuốc phiện, nói không chừng có một ngày cảnh sát phá
cửa mà đi vào!
“Tôi đã tận lực làm hết khả năng của mình để
chuẩn bị hết rồi, nhưng nếu có một ngày cảnh sát tìm tới cửa, ‘Nuôi binh nghìn
ngày, dùng trong một lúc’, luật sư còn có nơi dụng võ.” Tiểu Chu tự nhận hài
hước nhún vai, nhếch môi cười nói: “Anh ta là một Hoa kiều giàu có trở về tổ
quốc, về phần thân phận bối cảnh anh ta không cho phép tôi nói cho anh, anh có
thể tự mình đến hỏi anh ta – nếu anh dám hỏi.”
Anh không dám, cho nên tiểu Chu không cách nào
khác cự tuyệt trả lời vấn đề này. Ngô Cảnh Thăng kiềm chế xúc động muốn đánh
tơi bời cái tên ếch bốn mắt này, “Có vẻ được rồi. Phải cho thêm bao nhiêu nước
tương?”
“…Số lượng vừa phải.”
“…”
‘Số lượng vừa phải.’ Là cái từ thực mơ hồ, thấy
rằng nước tương không phải bản thân bỏ tiền mua, Ngô Cảnh Thăng trước sau như
một giữ vững khí phách, dùng nước tương nhấn chìm giò heo.
Tranh thủ rảnh rỗi lúc hầm giò, Ngô Cảnh Thăng
hướng tiểu Chu hỏi vòng vèo tư liệu về Tông Minh, nhưng tiểu Chu đều đánh Thái
Cực quyền trả lại, anh trừ bỏ biết Tông Minh là cái Hoa kiều cường thế biến
thái ra, anh như trước hoàn toàn không biết gì cả.
Ngoại trừ phụ bếp có vẻ rất hứng thú với mì giò
heo, chuyên chú quan sát động tác của Ngô Cảnh Thăng – chăm chỉ học tập là một
chuyện tốt, đáng tiếc chọn sai đối tượng quan sát.
Hầm giò heo được rồi, nhìn vật thể không rõ
ràng bên trong nồi, Ngô Cảnh Thăng một chút hứng thú nếm thử cũng không có,
tiểu Chu yên lặng lui ra phía sau từng bước…Cuối cùng từ phụ nếp nếm thử hương
vị, lộ ra biểu tình phi thường kì dị.
“Yên tâm đi, không có vấn đề, anh ta sẽ ăn, tôi
cam đoan.” Tiểu Chu tin tưởng mười phần nói.
“…Anh chỉ dùng ‘ngài’ cùng ‘anh ta’ gọi Tông
Minh, thấy có vẻ kì quái, cảm thấy anh cố ý tránh đi một số tên gọi.”
Theo vài lần nói chuyện ít ỏi Ngô Cảnh Thăng
chú ý đến chuyện này, anh quả thật nghe thấy tiểu Chu chỉ sử dụng ‘ngài’ cùng
‘anh ta’ để đại diện Tông Minh…Rõ ràng tiểu Chu là trợ lý Tông Minh, xưng hô
một tiếng ‘tiên sinh’ cũng không quá đáng đi?
“Đáp án rất đơn giản, lúc thì tôi là trợ lý anh
ta, lúc thì tôi là anh em của anh ta.” Tiểu Chu lấy một cái bát giúp Ngô Cảnh
Thăng, “Cá tính của anh ta chính là như vậy, anh ta muốn anh làm cái gì, anh
phải làm cái đó. Nhưng khi anh muốn anh ta làm cái gì, anh ta cũng đồng ý làm
cái đó, anh ta sẽ không để ý này nọ đâu.”
Ngô Cảnh Thăng vẻ mặt mơ hồ, anh ta không hiểu
tiểu Chu đến tột cùng là muốn nói cái gì, hay là lý giải của anh quá kém? Bởi
vì bằng cấp của anh không cao, cho nên mới không thể hiểu được loại đáp án thâm
thúy này?
“Rất khó hiểu.”
Ngô Cảnh Thăng thành thật gật đầu.
Tiểu Chu bưng mì giò heo lên, bởi vì nấu quá
kĩ, nên xương một nơi thịt một nơi, nước sốt bay ra một mùi khét khét.
“Biết thế là được rồi…Đôi khi hỏi han quan tâm
anh ta một chút, cho dù anh ta biết anh là làm bộ quan tâm anh ta cũng không
sao.”
“Tại sao? Đó không phải rất…”
“Nói dối trên một ngàn sẽ biến thành sự thật,
đây là niềm tin của anh ta. Cho dù anh ta biết anh giả vờ, anh ta cũng sẽ không
ngừng nói với bản thân, anh là thật sự quan tâm anh ta.”
Tiểu Chu không chớp mắt nhìn Ngô Cảnh Thăng,
khóe miệng nhếch thành một nụ cười thản nhiên, có điểm châm biếm, bất đắc dĩ…Đủ
loại tình cảm đan xen, cười như không cười.
“Anh ta đúng là rất đáng giận, cũng thật đáng
buồn, là người đáng thương…Làm cho người khác muốn đồng tình với anh ta, lại
không biết anh ta rốt cuộc có đáng được đồng tình hay không.”
Như lời tiểu Chu nói, Ngô Cảnh Thăng bưng mì
giò heo lên cho Tông Minh, Tông Minh khuôn mặt cũng không động toàn bộ ăn sạch
—— quả thực là điển hình của các diễn viên hạng ba của phim thần tượng tình
cảm.
“Ăn ngon sao?” Ngô Cảnh Thăng nhịn không được
hỏi, cái bát này nhìn vẻ bề ngoài còn có lực sát thương rất lớn a, Tông Minh cư
nhiên sắc mặt không đổi mà giải quyết?
“Ăn ngon lắm.” Tông Minh không chút do dự gật
đầu.
“…”
Biểu tình Tông Minh không giống như là cật lực
giả vờ an ủi, mà là thật sự cảm thấy ăn ngon lắm. Lúc trước nếu không có cái
biểu tình của phụ bếp cho Ngô Cảnh Thăng biết sự thật tàn khốc, anh khẳng định
sẽ tin tưởng lời nói của Tông Minh, nghĩ rằng tài nghệ nấu ăn trời cho đùng là
con mẹ nó cao siêu, có thể lo lắng lập tức chuyển nghề.
“Tôi biết tôi nấu không thể ăn, cậu không cần
lừa tôi.” Ngô Cảnh Thăng dũng cảm nói ra, thử một chút phản bác nho nhỏ của
Tông Minh – trước khi mở miệng Ngô Cảnh Thăng đã cân nhắc qua vài lần, hẳn là
không có vấn đề gì, còn kéo theo một chút ý tứ làm nũng, sẽ không làm Tông Minh
trở mặt mới đúng ha.
Ngô Cảnh Thăng cảm thấy bản thân thật đáng
buồn, một thằng đàn ông lớn đầu còn lấy làm nũng để lấy lòng một thằng con trai
khác…Trong đó làm Ngô Cảnh Thăng buồn hơn là anh làm điều đó thế nhưng lại xuất
phát từ hành động bản năng, bởi vậy có thể thấy được trong nội tâm anh sợ hãi
bị Tông Minh dạy dỗ cỡ nào khắc sâu.
Nhưng chính là cảm thấy đáng buồn mà thôi, lúc
trước bản thân rời xa quê hương, thời điểm không tiền lại một mình đất khách
quê người, lúc đó chẳng phải ngay cả ăn xin cũng đã làm qua? Nếu có thể cho cha
mẹ một cuộc sống tốt, có thể làm cho bản thân nhận được một chút đối xử tốt
hơn, bán đứng tôn nghiêm có quan hệ gì.
Buổi sáng ngày hôm đó khẩu giao cho Tông Minh
đã hoàn toàn đánh bay tự tôn còn sót lại của Ngô Cảnh Thăng, mà anh cũng mơ hồ
hiểu được, đó là điều Tông Minh muốn.
Không ngoài sở liệu, Tông Minh không bị giọng
điệu làm nũng làm cho buồn nôn ghê tởm, một đôi mắt xinh đẹp chớp động ánh sáng
sung sướng.
“Chỉ cần là Cảnh Thăng làm đều ăn ngon, bởi vì
bên trong bao hàm tâm ý của Cảnh Thăng.” Tông Minh cầm tay Ngô Cảnh Thăng hôn
một cái, tin tưởng mà nói.
Tâm ý? Bên trong có thể có cái tâm ý gì? Nhìn
vẻ mặt Tông Minh ôn nhu mà tin tưởng, Ngô Cảnh Thăng trừ bỏ ở việc run sợ trong
lòng ra, không thể nói ra những lời khác.
—— Nói dối trên một ngàn sẽ biến thành sự
thật.
Lời nói lúc trước của tiểu Chu quanh quẩn trong
đầu Ngô Cảnh Thăng, anh vốn đang muốn nói đó bất quá là một loại phương pháp mà
thôi…Ngô Cảnh Thăng đã từng nằm dưới thở hổn hển mắng Tông Minh là người điên,
nhưng đó là một thói quen lừa gạt bản thân, Tông Minh xây dựng thế giới bằng
lời nói dối không phải là người điên hàng thật giá thật sao?
Không có khả năng đi…
Cho dù không nhìn ra là người điên, cũng không
có khả năng nơi nơi đều phát điên đi, còn mang theo một đống người ở bên ngoài
hô phong hoán vũ, sống rất thoải mái như thế. Ngô Cảnh Thăng lắc đầu, thầm nghĩ
bản thân thật sự là suy nghĩ quá nhiều.
“Cảnh Thăng.”
Vừa nghe Tông Minh gọi to, Ngô Cảnh Thăng lập
tức hồi phục lại tinh thần. Một hồi suy nghĩ trở về lại sợ hãi, lo lắng Tông
Minh sẽ vì anh không chú ý mà ‘trừng phạt’ anh.
Tông Minh nắm chặt tay anh, trên mặt tràn ra nụ
cười mê người.
“Chúng ta hẹn hò đi.”
“A?” Đề tài đổi quá nhanh, Ngô Cảnh Thăng nghẹn
họng nhìn trân trối.
“Chúng ta còn chưa có hẹn hò, không phải sao?”
Tông Minh suy nghĩ một chút, bổ sung nói: “Xem lễ hội Matsu lần đó không tính
là hẹn hò, hẹn hò không phải như vậy.”
Cái đó không phải? Suy nghĩ vẫn còn vòng quanh
bất quá Ngô Cảnh Thăng lăng lăng lặp lại nói: “Hẹn hò?”
“Đúng vậy, nhưng không phải hôm nay, tôi còn có
chút mệt, hơn nữa cũng phải hảo hảo an bào một chút…Tôi lần đầu tiên hẹn hò
cùng Cảnh Thăng, nghĩ đến là chờ mong rồi!”
Nói xong cũng không chờ ngô Cảnh Thăng phản
ứng, Tông Minh hưng trí bừng bừng gọi tiểu Chu lại, trước mặt Ngô Cảnh Thăng
bắt đầu thảo luận trước hành trình.
Khác với lúc đề nghị làm mì giò heo, hẹn hò
hình như là Tông Minh có ý niệm trong đầu từ trước, bởi vậy Tông Minh mới nói
ra, tiểu Chu liền không chút bất ngờ lấy ra di động, phân ra một loạt các kế
hoạch chuyến đi có thể thực hiện, ở đây hoàn toàn không có chỗ trống để Ngô
Cảnh Thăng xen mồm vào.
Rõ ràng Ngô Cảnh Thăng đối với địa vị bản thân
không hề bất mãn, anh chỉ cảm thấy không yên, trước đó vài ngày cùng Tông Minh
đi xem lễ hội Matsu khiến anh tương đối bất an, huống chi lần này lại là ‘hẹn
hò’?
Trái tim nếu kiên cường một chút! Lá gan nếu
lớn thêm một chút! Đây là khẩu ngữ an ủi duy nhất Ngô Cảnh Thăng có thể sử dụng
cho bản thân.
“Tốt, vậy quyết định vậy đi.”
Trong thời gian Ngô Cảnh Thăng không ngừng ổn
định lại tâm lý, Tông Minh đã lựa chọn kế hoạch hẹn hò hoàn hảo mà tiểu Chu vì
anh chuẩn bị.
“Cảnh Thăng, anh xem xem có thích hay không.”
Tông Minh chớp động ánh mắt, rất là cao hứng đem kế hoạch hẹn hò nói cho Ngô
Cảnh Thăng.
Nghe a nghe, Ngô Cảnh Thăng dần dần thay đổi
sắc mặt, biểu tình kì dị giống với phụ bếp ngoại quốc lúc trước, như nuốt phải
ruồi ấy.
Hóa ra là Tông Minh hẹn hò không phải một hai
lần, mà là hơn mười hai mươi lần, mỗi lần đều đa dạng mới mẻ, tất cả các ngày
trong tháng đều được sắp xếp tràn đầy ý tứ —— Ngô Cảnh Thăng cũng không
hoài nghi tiểu Chu có thể hay không có năng lực trong một tháng sắp xếp toàn bộ
kế hoạch hẹn hò.
Tông Minh nắm tay Ngô Cảnh Thăng, lòng bàn tay
nhẹ nhàng cọ cọ hai má cậu ta, giống như một con mèo nhỏ làm nũng với chủ nhân.
Làn da Tông Minh non mềm đến mức có thể nói là ‘vô cùng mềm mịn’ làm Ngô Cảnh
Thăng phi thường lo lắng rằng lòng bàn tay mình có thể hay không làm xước hai
má cậu ta. “Ha ha, hai ba ngày liền hẹn hò một lần, kế hoạch đó có thể cho
chúng ta hơn một tháng hẹn hò.”
Hẹn hò tựa như bán rau cải ấy, Ngô Cảnh Thăng
đột nhiên có loại cảm giác kinh ngạc này. Càng không nhắc đến hành trình hẹn hò
còn bao gồm vườn bách thú, công viên trò chơi…Anh thật sự rất muốn hỏi Tông
Minh trước mắt là bao nhiêu tuổi? Làm thế nào mà ưa thích gì đó lại cùng học
sinh tiểu học không sai biệt lắm a?
Nhìn nét mặt ngạc nhiên của Ngô Cảnh Thăng,
Tông Minh nghiêng đầu, cười nói: “Cảnh Thăng, làm sao vậy? Nhìn bộ dáng nhíu
mày của anh, là cảm thấy kế hoạch này không được sao?”
Ngô Cảnh Thăng đương nhiên là lập tức lắc đầu,
anh không dám tưởng tượng vạn nhất anh trả lời ‘đúng’, chờ đợi anh sẽ là kết
cục như thế nào, rất có khả năng mỗi lần hẹn hò đều biến thành đi đánh giá các
khách sạn tình yêu khác nhau hoặc nhà trọ.
“Không phải, đương nhiên không phải!” Anh không
ngừng lắc đầu xua tay, “Chính là không giống với suy nghĩ thực tế của tôi, ví
dụ cái bữa tối trong quán ăn ven đường, tôi sẽ cho là sẽ đi cái loại nhà hàng
cao cấp rất đắt tiền, ví dụ như mở thực đơn đều là điểu ngữ ngoại quốc như trên
TV.”
“Điểu ngữ ngoại quốc?” Tông Minh trừng mắt
nhìn, đột ngột hiểu ra, lắc lư thân thể cười lớn, “Ân, điểu ngữ, tôi thích loại
hình dung này. Cảnh Thăng muốn đi đến loại nhà hàng đó ăn cơm sao? Nếu như Cảnh
Thăng muốn liền sắp xếp đến đó.”
“Không cần không cần, ăn quán ven đường là tốt
rồi!” Ngô Cảnh Thăng hấp tấp phủ định liên tục hai ba cái.
Đi đến nhà hàng cao cấp ăn cơm là giấc mộng của
vợ anh không phải giấc mộng của anh! Cùng với nơi đó là các loại quy củ, trói
tay trói chân tự làm tự chịu cộng thêm nhà hàng cao cấp mắc muốn chết, anh thà
rằng mua cái tiện lợi ngồi xổm ven đường ăn, tiện nghi lại sảng khoái!
“A, Tôi cũng nghĩ thế, Cảnh Thăng không thích
cái loại địa phương dối trá đó mới đúng.”
Tông Minh khẽ tựa đầu vào trên vai Ngô Cảnh
Thăng, mi mắt buông xuống, tựa hồ có chút mệt mỏi.
“Cái loại địa phương này rất câu nệ, tôi cũng
rất chán ghét cái loại địa phương này, mỗi người đều mang một tầng mặt nạ, chú
ý ánh mắt người khác, cẩn thận hành động bản thân, một chút đều không thở nổi…”
Thanh âm Tông Minh càng ngày càng nhỏ, thẳng
đến biến mất. Làm Ngô Cảnh khi chú ý tới, Tông Minh đã muốn nhắm mắt lại, ngay
tại một thời gian nhắn đã nặng nề ngủ.
“Anh ta đang ngủ.” Tiểu Chu nói, ánh mắt mang ý
kinh ngạc.
Khéo mắt Ngô Cảnh Thăng lóe qua nhìn thấy lông
mi nhỏ dài ở hốc mắt in hiện một vệt tối, khiến cho khuôn mặt Tông Minh vốn tái
nhợt lại trở nên tiều tụy, mơ hồ hiện ra một vẻ đẹp yếu ớt.
Ngô Cảnh Thăng một cử động cũng không dám,
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Trực tiếp lay Tông Minh tỉnh dậy? Anh cũng không có
lá gan này!
Tiểu Chu nghĩ nghĩ, “Anh đem anh ta ôm vào
phòng đi, ôm kiểu công chúa ấy, với anh mà nói rất đơn giản đi? Tôi nhớ ở công
trường anh một lần có thể dễ dàng khiêng hai, ba cái bao cát.”
“…Anh không phải nói giỡn đi?” Ngô Cảnh Thăng
mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Không phải. Tôi cam đoan với anh, anh ta tỉnh
lại nếu biết anh dùng kiểu công chúa ôm anh ta vào phòng, nhất định sẽ rất cao
hứng.” Tiểu Chu nhún vai một cái, nói: “Một khi anh ta cao hứng, cuộc sống của
anh cũng liền thoải mái.”
Một thằng con trai trưởng thành bị ôm kiểu công
chúa lại vui vẻ? Kế tiếp hẹn hò như học sinh tiểu học, Tông Minh cường thế cư
nhiên còn có một mặt mộng ảo của con gái như vậy! Giật mình một cái, Ngô Cảnh
Thăng vẻ mặt bất an mở miệng: “Tôi ngày đó trở về ngủ, cậu ta sẽ không…”
“Sẽ không cũng là đem anh ôm công chúa vào
phòng?”
Ngô Cảnh Thăng cứng ngắc gật đầu.
Tiểu Chu châm biếm một chút, có điểm vui sướng
khi người gặp họa, “Anh ta là rất muốn, bất quá anh cho rằng với bộ dáng của
anh anh ta ôm đi được sao? Yên tâm đi, anh ta là gọi người phụ đem anh vào
phòng.”
Nghe vậy, Ngô Cảnh Thăng mới nhẹ nhàng thở ra,
Tông Minh còn chưa tính, nếu thằng đàn ông da thô thịt dày như anh bị ôm kiểu
công chúa…Ngô Cảnh Thăng nhịn không được ác hàn.
Mà tiểu Chu nói cũng đúng, Tông Minh dáng người
tuy rằng rèn luyện không sai, khí lực so với anh hiển nhiên khác một mảng lớn;
Nhìn bề ngoài, cũng không biết nguyên nhân có phải hay không Tông Minh hiện tại
sắc mặt quá kém, nhưng lại làm cho người ta chỉ có thể nghĩ đến hai chữ ‘nhu
nhược’ để hình dung.
Ngô Cảnh Thăng âm thầm lắc đầu, đây chỉ là giả
như, Tông Minh cũng không phải cái gì Hello Kitty, mà là một trạch nam tùy thời
cắn nuốt mãnh hổ.
Cuối cùng, kèm theo tiểu Chu cúi đầu cười trộm,
Ngô Cảnh Thăng chung quy là dự định ôm kiểu công chúa hoa lệ đem Tông Minh vào
phòng.
Lúc Ngô Cảnh Thăng ngang nhiên ôm lấy người
chàng trai, liền cảm thấy kinh ngạc – rất nhẹ. Anh cúi đầu nhìn, thế này mới
chú ý tới cổ tay Tông Minh lộ ra ống tay áo gầy đến chỉ còn xương cốt.
Đây là có chuyện
gì? Mới ngắn ngùi vài ngày mà thôi! Anh kinh ngạc chuyển hướng tiểu Chu, tiểu
Chu như không chú ý tới, cúi đầu giả vờ chơi đùa di động trong tay.
Cho dù biết tiểu
Chu là cố ý giả vờ như không phát hiện hoang mang của mình, Ngô Cảnh Thăng cũng
đành chịu.
Ngô Cảnh Thăng đem
Tông Minh nhẹ nhàng đặt trên giường, ngón tay duyên dáng kéo giữ quần áo anh.
Cậu ta quả thật là đang ngủ, đó là hành động theo bản năng của cậu ta.
Ngón tay cậu ta
nắm rất chặt, Ngô Cảnh Thăng không có nắm chắc rằng nếu kéo ra cậu ta sẽ không
tỉnh dậy, cho nên ngơ ngác ngồi dựa vào bên giường.
Cơ thể bọn họ từng
có vô số lần thân mật tiếp xúc, nhưng ngoại trừ hôm nay ra, Ngô Cảnh Thăng chưa
bao giờ thấy qua dáng vẻ lúc ngủ của Ngô Cảnh Thăng, mỗi lần không phải Tông
Minh làm anh đến hôn mê thì anh quá mức mệt mỏi rồi ngủ mất…Mà khi anh mở mắt
ra, Tông Minh toàn là ở trạng thái tỉnh táo.
Nhìn thoáng qua
khuôn mặt vô hại của chàng trai khi ngủ, Ngô Cảnh Thăng bất đắc dĩ thở dài,
nhắm mắt rồi ngủ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét